-
Chương 331-335
Chương 331 Mặt mũi Thánh địa
- Ngươi kiềm chế một chút! Ta không có bảo ngươi luyện đan như thế
Linh hồn Đan Hoàng đã triệt để bó tay với hài tử này rồi.
Sau khi nói chỉ cần luyện ba trăm viên thuốc liền thì đứa nhỏ này đơn giản chính là đang liều mạng.
Hắn luyện đến không biết ngày đêm!
Đã trước sau hai mươi ngày rồi cũng không có chợp mắt!
Một ngày hắn luyện có thể cho người ta dùng hai ngày!
Khương Phàm hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu đan thuật, đột nhiên phát hiện luyện đan chẳng những không buồn tẻ mà còn rất có ý nghĩa.
Các loại dược thảo khác biệt phối hợp với nhau, số lượng dược thảo như thế nào, chờ một chút... hình như tất cả đều có thể hình thành đan dược và hiệu quả khác nhau.
Luyện chế đan dược càng ngày càng nhiều, đối với hiệu quả của các loại dược thảo có cũng đã dần hiểu rõ, Khương Phàm bắt đầu có hiểu biết riêng của mình.
Trong đầu mỗi khi có một viên đan dược thắp sáng lên, đầu tiên hắn liền hiểu rõ tên và dược hiệu, sau đó tự mình suy đoán cần tới dược thảo gì. Sau đó là so sánh với đan dược đã có.
Lúc bắt đầu thì luôn phạm sai lầm, nhưng dần dần đã có thể thành công được năm mươi đến sáu mươi phần trăm.
Những thứ này đều khiến Khương Phàm bắt đầu hưng phấn, cũng càng cố sức hơn.
- Quốc quân Đan quốc tự mình tới?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn Dạ An Nhiên.
- Đan dược thăng hoa linh văn đối với Đan quốc có mê hoặc quá lớn, thậm chí là trí mạng.
Dạ An Nhiên không phải Luyện Đan sư, không hiểu được cảm giác này, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thường Lăng, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình của quốc quân Đan quốc.
- Đan dược trên tay Tịch Dao, không ở chỗ ta.
Khương Phàm rất chờ mong quốc quân Đan quốc có thể tự mình tới, nhưng... Đan dược ở chỗ Tịch Dao.
- Không thể thương lượng với Tịch Dao một chút sao?
Dạ An Nhiên biết đan dược rất quý giá, thế nhưng thành bại của Khương Hồng Võ đối bọn hắn mà nói quá quan trọng.
Nếu như thành công, bọn hắn sẽ có lòng tin nghênh chiến hoàng triều. Nếu như thất bại, Khương Hồng Võ rất có thể sẽ chết.
- Ngọc Đỉnh tông không phải đã nguyện ý phối hợp rồi sao? Chúng ta không cần Đan quốc.
- Bọn họ nguyện ý phối hợp, nhưng ta cảm giác... tạo nghệ đan thuật của quốc quân Đan quốc hẳn là cao hơn Ngọc Đỉnh tông.
- Điều này cũng đúng. Nhưng làm sao ta có thể mở miệng nói với Tịch Dao? Loại đan dược này quá quý giá.
Dạ An Nhiên do dự:
- Ngươi tự mình đi bàn bạc, nàng cũng đã ôm ngươi rồi, nói không chừng có thể cho ngươi.
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Nàng chir vì cảm kích nên mới ôm ta.
- Nàng là Thánh Nữ La Phù, coi như cảm tạ thì cũng không thể nào tùy tiện ôm người khác.
Dạ An Nhiên bỗng nhiên cảm giác mình lại có chút chua xót.
- Tình huống đặc biệt chăng.
Khương Phàm gãi gãi đầu, sống sót sau tai nạn, cảm xúc kích động, có thể hiểu.
- Khẳng định là đặc biệt thôi sao? Tông chủ Thánh Nữ tông cũng đích thân tới, ngươi nhất định phải giữ lại năm ngày.
Dạ An Nhiên có chút hé miệng, Tịch Dao có mị lực như vậy sao?
Mình ở bên cạnh hắn lâu như vậy, không chỉ có không lọt vào mắt, ngay cả nói cũng không nguyện ý nói vài lời, làm sao đụng phải Tịch Dao, không chỉ có một chỗ, cũng đều ôm thanhf một khối.
- Ta giữ lại nàng năm ngày là thả trong thanh đồng tiểu tháp. Nàng ở bên trong là...
Khương Phàm cầm lấy thanh đồng tiểu tháp, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Đây là cái gì??
Sâu trong không gian của thanh đồng tiểu tháp, tiểu xà đang hấp thu long khí hài cốt Dực Long, từ sau khi rời khỏi thành Hoàng Phủ tiểu xà liền núp ở bên trong. Trước sau hơn ba mươi ngày, năng lượng hài cốt bị hấp thu hơn phân nửa, đều đã trở nên ảm đạm hơn.
Thân thể tiểu xà cũng phát sinh thay đổi kinh người, hình thể dài đến hơn ba mét, hai cái cánh thịt cũng hơn hai mét, hơn nữa còn đang thay đổi.
Nhưng, bên trong đống hài cốt lại có một viên đan dược?
Trước đó do long khí quá thịnh, ánh sáng vờn quanh nên không có chú ý.
- Ở bên trong thế nào?
- Lúc Khương Tuyền trưởng lão rời khỏi có nói câu... tuổi vẫn còn nhỏ, cơ thể vẫn còn sinh trưởng nữa, không cần giày xéo bản thân mình. Để nhắc nhở chúng ta nói thêm với ngươi.
- Có ý gì?
Dạ An Nhiên càng nói càng khổ, càng nói càng tức giận, trong đôi mắt xinh đẹp vậy mà lại dần dần có một làn nước nhẹ.
- Còn có, Nạp Lan Thanh Lạc nói ngươi trong thành Hoàng Phủ, mạo phạm qua Thường Lăng. Sao ngươi lại mạo phạm người ta?
Dạ An Nhiên một mực không muốn nói những này, càng không để cho mình suy nghĩ những thứ này, nhưng giờ khắc này không biết thế nào lại vẫn hỏi ra.
- Đây là... Tịch Dao để lại?
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra viên đan dược kia.
Đây chính là một trong năm viên đan dược truyền kỳ thuộc về Tịch Dao.
- Đây là viên đan dược kia?
Dạ An Nhiên giật nảy cả mình.
- Hình như là Tịch Dao để lại.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, hai tỷ muội này làm việc đều thần bí như thế sao?
- Nàng lại để đan dược này lại cho ngươi?
Dạ An Nhiên bây giờ có thể khẳng định, hai người này xác thực đã phát sinh cái gì đó rồi.
Khương Phàm cầm viên đan dược có chút do dự.
Viên đan dược này rốt cuộc là để lại hay là giao cho Đan quốc?
Nếu như để lại đương nhiên sẽ cho Uyển Nhi. Nhưng nếu cứ như vậy, phụ thân có thể sẽ có nguy hiểm.
Cho Uyển Nhi thì có thể tạo nên thánh văn hoàn toàn mới. Cho Đan quốc, mặc dù có thể trợ giúp phụ thân, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là gia tăng tỷ lệ, cũng không nhất định sẽ hoàn toàn thành công.
Khương Phàm cắn răng một cái, giao cho Đan quốc đi!
Mình có Đan Hoàng Cổ Kinh, tương lai còn có cơ hội luyện ra. Nhưng vận mạng của Vương gia có khả năng sẽ bị quyết định trong một năm này.
- Đem đan dược cho Thường Lăng nhìn, nhưng không thể cho nàng. Để quốc quân Đan quốc bí mật tới, tốt nhất là mang theo hai ba vị Luyện Đan sư cấp bậc Đại Tông sư. Nếu như phụ thân có thể thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh, ta nhất định đưa đan dược cho bọn hắn. Nếu như không thể, thật có lỗi!
Khương Phàm không thể tuỳ tiện giao ra.
Bây giờ cũng chỉ có thể để quốc quân Đan quốc gắng hết sức.
Chương 332 Luyện Độc sư (1)
- Quả nhiên là đang trên tay các ngươi!
Thường Lăng nhìn đan dược Dạ An Nhiên đưa tới, kích động không thôi.
Đây chính là viên đan dược kia?
Đây chính là đan dược truyền kỳ có thể thăng hoa linh văn?
Đây là, vận mạng Đan quốc!
Dạ An Nhiên thu hồi đan dược:
- Đây là đan dược của Khương Phàm, hắn làm chủ.
- Điều kiện gì?
Thường Lăng tin tưởng Khương Phàm sẽ không làm giả.
- Xin mời quốc quân Đan quốc tự mình tới, lại có thêm ba vị Luyện Đan sư Đại cấp Tông sư. Nếu như Khương Vương có thể đột phá, các ngươi trực tiếp mang đan dược rời khỏi. Nếu như Khương Vương chết, chúng ta sẽ giao đan dược cho Ngọc Đỉnh tông, mời Ngọc Đỉnh tông kết minh cùng chúng ta.
Trên đường tới Dạ An Nhiên đã nghĩ đến Ngọc Đỉnh tông.
Viên đan dược kia đối với Ngọc Đỉnh tông cũng là trí mạng, nếu như cùng Ngọc Đỉnh tông hợp tác liền có thể mượn lực Ngọc Đỉnh tông điều động toàn La Phù phối hợp Thiên Sư tông.
Đây cũng là một biện pháp.
Thường Lăng yên lặng một lát, sau đó nói.
- Trong vòng một tháng, ta sẽ trở về. Trước đó, xin hãy giữ gìn đan dược thật kỹ, không cần cân nhắc Ngọc Đỉnh tông.
…
Vô Hồi thánh địa!
- Ngươi cứ quỳ đi! Vô Hồi thánh địa sẽ không tiếp nhận Khương Phàm.
Ngụy Thiên Thu trầm mặt quát tháo Khương Tuyền đang quỳ gối trước mặt.
- Thánh địa không tiếp nhận Khương Phàm, là tổn thất của thánh địa. Xin sư tôn hãy lại nói cùng Thánh Chủ một chút.
Khương Tuyền đã quỳ mười ngày, vì Khương Phàm, cái gì nàng cũng đều không thèm đếm xỉa.
- Khương Phàm đều công nhiên tỏ thái độ với bên ngoài không vào thánh địa. Thánh địa còn tiếp nhận hắn thế nào? Sao ngươi lại bướng bỉnh như thế chứ?!
Ngụy Thiên Thu vừa hận vừa tức, lại không có cách nào.
- Đã tìm được kẻ cầm đầu, Lương Huyền Nghĩa chết rồi, thánh địa và hoàng triều cũng không có xung đột trực tiếp. Thánh địa làm chuyện gì, càng không cần lại lo lắng hoàng triều. Dưới tình huống này thu nhận Khương Phàm thì thánh địa cũng không có áp lực quá lớn.
Khương Tuyền dập đầu trên mặt đất, tiếp tục khẩn cầu.
- Ngươi là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ? Ngươi đã ở thánh địa hai mươi năm, ngươi không biết mụ già Thánh Chủ kia...
Ngụy Thiên Thu nói đến một nửa thì đã cưỡng ép ngừng lại.
- Sư tôn! Xin hãy nói cẩn thận!
Tám vị đệ tử cùng ho khan kêu lên, chỉ chỉ trên đỉnh đầu.
Khóe mắt Ngụy Thiên Thu giật một cái, chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ.
- Tám người các ngươi suốt ngày không có chuyện gì làm sao? Mỗi ngày ở chỗ này làm gì, cút về dạy bảo đệ tử của các ngươi đi.
Tám người âm thầm nhếch miệng, mặt đầy xám xịt rời khỏi.
- Thánh Chủ để ý mặt mũi bao nhiêu, ngươi không rõ sao? Đây không phải là chuyện hoàng triều, đây là nguyên nhân một mình Khương Phàm. Hắn đứng ở trước mặt hoàng triều và các cường giả La Phù hô to rằng không vào thánh địa. Thánh Chủ còn thu hắn thế nào đây?
Ngụy Thiên Thu ngược lại muốn rất muốn mang Khương Phàm đến, nhưng Thánh Chủ đã trực tiếp cự tuyệt.
- Để cho ta đi gặp Thánh Chủ! Ta thay Khương Phàm xin lỗi Thánh Chủ!
Khương Tuyền không chịu từ bỏ.
- Không cần, Thánh Chủ đã hạ lệnh. Các chín người các ngươi toàn bộ cùng ta vào Đại Hoang đóng giữ một năm.
- Một năm? Một năm sau hoàng triều sẽ muốn...
- Im miệng! Hãy nghe ta nói hết!
Ngụy Thiên Thu hung hăng trừng nàng một chút:
- Trước một ngày hoàng triều nhấc lên cuộc chiến xâm lấn, thánh địa sẽ tiếp nhận Khương Phàm đến Vô Hồi thánh địa.
- Thật??
Khương Tuyền lập tức ngồi thẳng lên, kích động nhìn sư tôn.
- Đã định!
Ngụy Thiên Thu cũng từ bỏ mặt mũi, đã đứng ở ngoài phòng Thánh Chủ ba ngày ba đêm.
Ăn cơm hay đi ngủ đều đi theo.
Thánh Chủ bị bức ép đến cực kỳ nóng nảy nên đã đồng ý.
Ngụy Thiên Thu cũng biết Thánh Chủ có hứng thú với Khương Phàm, chỉ là đột nhiên bị cự tuyệt làm cho nàng toàn thân khó chịu.
Thời gian một năm, chủ yếu là để cho tiểu tử kia.
Khương Tuyền đại hỉ:
- Tạ ơn sư tôn! Ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm bạn đời, để cho người lúc tuổi già hưởng hạnh phúc.
- Ai nói muốn bạn đời, đừng mang thêm phiền phức cho ta.
- Người không cần bạn già? Một thời gian trước Thánh Chủ nói người đùa nghịch lưu manh là xảy ra chuyện gì.
- Biến ra ngoài!
Trong nháy mắt, Khương Phàm đã trở lại La Phù hơn bốn tháng.
- Khương Phàm?
Trong đại điện thương hội thành Bát Bảo mới, sau khi Nạp Lan Thanh Lạc nhận được tin tức liền tới đây.
- Thành mới xây không chậm nhỉ, đã sắp hoàn thành rồi.
Khương Phàm chào hỏi với Nạp Lan Thanh Lạc, sau đó tiếp tục xem ba bảo bối bên trong tủ lưu ly.
- Có đệ tử Thiên Sư tông và Thánh Nữ tông hỗ trợ, không ai dám đến gây sự. Nhưng sao ngươi lại ra đây làm gì? Ta trở về mấy lần đều thấy ngươi đang luyện đan.
Nạp Lan Thanh Lạc tính một chút, hầu như Khương Phàm đã luyện được bốn tháng rồi.
Rất nhiều người đều hoài nghi, không phải là tiểu tử này cũng cảm giác tính cách mình quá nóng nảy, nên muốn dùng luyện đan để dưỡng tâm tính đấy chứ?
- Hôm nay mới ra tới.
Khương Phàm dùng thời gian bốn tháng, hoàn thành luyện chế ba trăm viên thuốc.
Rốt cuộc cũng tự mình hiểu đan thuật là như thế nào, cũng có nhận thức mới nữa.
Hơn một trăm ngày khổ tu cũng làm cho việc khống chế hỏa diễm của hắn đạt đến trình độ lý tưởng.
Linh văn, linh nguyên đều đã trưởng thành.
Tóm lại, hắn rất hài lòng lần bế quan này.
- Ai...
Tiếng Đan Hoàng thở dài cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong ý thức Khương Phàm.
Hắn rất hối hận!
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới đứa nhỏ này lúc bình tĩnh lại sẽ làm một chuyện điên cuồng, chấp nhất như thế.
Hơn bốn tháng, một trăm ba mươi ngày hắn luyện đan không hề ngừng nghỉ. Tốc độ luyện càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thuần thục. Ba trăm viên thuốc cứ như vậy mà hoàn thành.
Mặc dù kiểu luyện tập không ngủ không nghỉ này thì người khác cũng phải ít nhất luyện tới bảy, tám tháng, như thế Khương Phàm đây nằm ngoài dự đoán của hắn quá nhiều rồi.
- Ta tới hỏi một chút, tìm được ngọc phù mới chưa?
Khương Phàm đợi không thấy cô cô, nói rõ Vô Hồi thánh địa đã từ bỏ hắn. Nhưng ngoại trừ cảm giác có lỗi với sự kỳ vọng của cô cô ra thì những thứ khác ngược lại là không có gì.
Chương 333 Luyện Độc sư (2)
- Ngươi muốn đi Thiên Khải bí cảnh rồi sao?
Nạp Lan Thanh Lạc quan sát kỹ Khương Phàm, không biết có phải do luyện đan hay không, hình như hắn có nhiều hơn mấy phần khí chất cao quý thì phải.
- Quốc quân Đan quốc đến hồi tháng trước, phụ thân bế quan hẳn là có cam đoan. Ta không sao cả, tiện thể đến bí cảnh xem chút thôi.
Khương Phàm tươi cười.
Đây cũng là thời điểm hắn thoải mái nhất những năm gần đây.
Mặc dù hoàng triều uy hiếp đang gần ngay trước mắt, nhưng chỉ cần Vương gia đột phá, bọn hắn không chỉ có sức đánh một trận, còn có thể dựa vào nguồn lực lượng này gây dựng lòng tin cho những tông môn La Phù khác, sẽ liên hợp được càng nhiều lực lượng hơn.
- Ta tìm được hai khối.
- Thiên Khải bí cảnh lần mở sắp tới đây cũng không đến một tháng, Dạ An Nhiên không đợi được ngươi nên đã trước tự mình đi trước mấy ngày rồi.
Nạp Lan Thanh Lạc giao cho Khương Phàm một khối còn lại, thuận tiện đưa thêm cho hắn một cái la bàn.
- Phía trên này có máu Dạ An Nhiên, sau khi tiến vào bí cảnh, ngươi có thể thông qua la bàn tìm tới nàng.
- Đi trước rồi sao, chẳng trách không tìm được người.
Khương Phàm cất ngọc phù và la bàn đi.
Nạp Lan Thanh Lạc cười hì hì một tiếng:
- Dạ An Nhiên đối với ngươi có ý rồi, ngươi nên xem mà đáp lại đi.
- Có ý gì?
- Ngươi nói có ý gì? Đừng giả bộ ngốc.
Nạp Lan Thanh Lạc nháy mắt với Khương Phàm mấy cái:
- Tỷ tỷ đã thay ngươi kiểm tra qua, không tệ.
- Kiểm tra cái gì?
- Ngươi nói xem là kiểm tra cái gì!
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Ba bảo bối này là chuẩn bị mang ra đi bán đấu giá sao?
- Lại nói sang chuyện khác! Ngươi muốn sao?
Nạp Lan Thanh Lạc im lặng, nếu là người khác cảm nhận được chút ám chỉ từ thiên chi kiêu nữ (đứa con cưng của trời) như Dạ An Nhiên, kẻ nào lại không điên cuồng mà theo đuổi, lại không muốn đi che chở, còn tiểu tử này sao lại không hề nhúc nhích chút nào.
Sẽ không phải không có phát dục thật đấy chứ?
Không thể nào, hắn đã mười ba tuổi rồi mà.
Không đúng, là mười bốn.
- Ba cái này ta đều muốn, có thể chứ?
Khương Phàm cũng không nghĩ tới trong thương hội Nạp Lan gia lại tìm được tàn phiến áo giáp. Là bao cổ tay bên trái và hai miếng lót vai.
- Muốn thì lấy đi, mấy bảo bối này còn chưa giám định ra cụ thể phẩm cấp. Ta chỉ là cảm giác trong này có cất giấu lực lượng rất mạnh.
Mắt của Nạp Lan Thanh Lạc có thể thông qua linh văn để cảm ứng, nhìn thấu năng lượng ẩn tàng bên ngoài vật thể.
Đây cũng là nguyên nhân tổ tông Nạp Lan gia tộc bắt đầu lựa chọn kinh doanh thương hội.
- Các cô muốn mở đại hội đấu giá sao?
Khương Phàm không khách khí mà mở ngăn tủ lấy ra.
- Chờ thành Bát Bảo xây xong, chúng ta sẽ cử hành một trận đại hội đấu giá với quy mô to lớn, sẽ tuyên cáo với La Phù sơn mạch rằng chúng ta đã đến. Sau khi thương nghị với trong tộc, đại hội sẽ tiếp tục ba mươi ngày, mang ra ba mươi lăm ngàn Linh Bảo các loại phẩm cấp. Cũng tiếp nhận Linh Bảo mà các tông và cá nhân cung cấp cho đại hội để đấu giá, chúng ta không lấy bất cứ chút tiền thuê nào. Tóm lại là muốn để La Phù nhìn thấy thành ý của chúng ta, để đám tán tu hoan nghênh chúng ta đến.
Những ngày này, Nạp Lan Thanh Lạc vẫn một mực đắm chìm trong hưng phấn.
Ba mươi lăm ngàn Linh Bảo, trong đó còn có rất nhiều bảo bối Nạp Lan gia cất dưới đáy hòm.
Đây tuyệt đối là trận đại hội với quy mô to lớn nhất Tử Vi thương hội từ khi thành lập đến nay. Không chỉ là muốn để La Phù nhìn thấy thành ý, càng là muốn cạnh tranh với ngũ đại chợ đen La Phù.
- Thế nào, có hứng thú ở lại nhìn hay không, so với việc ngươi đến Thiên Khải bí cảnh tìm kiếm bảo bối thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nạp Lan Thanh Lạc cũng không biết làm sao vậy, thời điểm như thế này mà nàng lại không hề nghiêm túc như bình thường mà lại còn trở nên nhiệt tình với Khương Phàm.
Khương Phàm lắc đầu cười nói:
- Tìm bảo bối không phải trọng điểm, ta mong đợi tìm kiếm quá trình lịch luyện. Thiên Khải bí cảnh còn có đồ mà ta mong muốn, Thánh huyết!
- Vậy được rồi, đến Thiên Khải bí cảnh nhớ chú ý an toàn. Cũng nhớ kỹ phải quan tâm đến Dạ An Nhiên. Ta thấy qua hai năm nữa Khương Vương sẽ đính hôn cho ngươi.
Nạp Lan Thanh Lạc nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, sau đó nàng tiếp tục đi giám sát bố trí thương hội.
- Nạp Lan Thanh Xuyên nhà các ngươi đâu?
Khương Phàm chợt nhớ tới tên kia.
Gia hoả nàu không thể nào tuỳ tiện mất mạng, nói không chừng còn sẽ có chuyện xấu.
Nạp Lan Thanh Lạc có chút không được tự nhiên.
- Hắn sao, còn đang bị giam giữ đây. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để hắn đi ra nữa.
Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, đem ba khối áo giáp tan vào thân thể.
Lần này không tiếp tục cảm ngộ đến đao thức mới nữa.
Nhưng, hai cánh tay Khương Phàm lại trở thành vũ khí cường đại. Lực lượng tăng cường đến bảy mươi ngàn cân!
Lực bộc phát càng kinh người!
Cứ như vậy, cũng đã đến thời điểm Khương Phàm hóa thú thi triển 'Chu Tước Trảo'.
Khương Phàm không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, hắn dùng Thiên Diện Quỷ thay đổi ngoại hình sau đó lặng lẽ rời khỏi Thiên Sư tông.
Một bên tu luyện 'Chu Tước Trảo', một bên chạy tới lối vào Thiên Khải bí cảnh.
Bảy ngày sau!
Khương Phàm ngồi trên đỉnh vách núi đón từng cơn gió núi, chăm chú nhìn hai tay mình.
Từng văn ấn huyết sắc đang từ đầu ngón tay lan tràn ra quấn quanh cả bàn tay, lại thẩm thấu đến cổ tay.
- Nhất định phải thành công!
Khương Phàm hết sức chăm chú, kích thích linh nguyên và linh văn, chỉ dẫn huyết văn phát tán.
Những nơi huyết văn đi qua, xương cốt, mạch máu, da thịt đều đang phát sinh thay đổi kịch liệt.
Đau đớn, nóng hổi, cứ như vũ khí đang rèn đúc trong dung nham.
Mặt Khương Phàm đều bị bóp méo cả lên, nhưng hắn vẫn cắn răng đau khổ kiên trì.
Sau đó không lâu, huyết văn lan tràn đến bả vai nhưng lại trì trệ tại nơi đó không tiến lên nữa.
- Tiếp tục! Ta gánh chịu đựng được. Tiếp tục đi!
Khương Phàm cố nén đau nhức kịch liệt, thúc giục huyết văn lan tràn.
Chương 334 Luyện Độc sư (3)
Huyết văn trên cánh tay đã hoàn thành vào ba ngày trước. Duy chỉ có vị trí xương bả vai thì không.
Tại nơi này, huyết văn muốn cùng dực văn phía sau lưng dung hợp.
Hắn đã liên tục nếm thử ba ngày.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xương bả vai đau đến thấu tim. Huyết văn cứ lần lượt trùng kích, đều kéo theo huyết nhục, xương cốt nơi đó thay đổi.
Lúc này, một cỗ sát khí thảm liệt tràn ngập ở trong rừng rậm phía dưới, cây cối lay động, lá rụng bay tán loạn, số lượng lớn chim thú chạy trốn tán loạn.
Một con đại yêu toàn thân tím đen đang từ trong rừng chậm rãi đi tới. Răng nanh của nó nhọn hoắc, xấu xí đáng sợ, cao gần hơn mười mét, toàn thân đều là bộ lông màu đen, hai cánh to lớn ở hai bên.
Nó là một con dơi to lớn, dùng cánh để đi.
Trên thân đại yêu là một lão nhân mặc hắc bào đang ngồi đấy, toàn thân mang theo hắc khí đáng sợ.
- Đi mau! Đừng lề mề!
Mười tên võ giả cưỡi Lân Mã vung lấy roi sắt xua đuổi trên trăm nam nữ tử ở phía sau.
Toàn thân bọn họ đều treo xiềng xích, mỏi mệt không chịu nổi mà đi tới phía trước, có người già, người trẻ, cũng có hài tử.
- Trời sắp tối rồi, đêm nay ở lại nơi này đi thôi.
Lão nhân trên lưng đại yêu nhìn thâm cốc bên dưới vách núi một chút, âm thanh lanh lảnh khiến cho toàn thân người khác không thoải mái chút nào.
- Đi đến đây cho ta!! Ai là kẻ cuối cùng, hôm nay bắt hắn luyện dược.
Một tên nam tử to con bỗng nhiên giơ roi sắt lên quất vào trên người một lão nhân, da thịt lập tức bong tróc. Nhưng câu nói phía sau kia đã để lão nhân vô cùng hoảng hốt, cố nhịn đau đớn mà phải đành lăn thay bò vọt vào thâm cốc.
Những người khác cũng hoảng sợ đến la hét, cũng tranh nhau chen lấn xông về phía trước.
Rống!!
Đại yêu phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, sóng âm chói tai, móng vuốt nơi cánh đẩy vào thâm cốc.
- Tản ra, kiểm tra!
Một tên nam tử cao gầy phất tay thét lên ra lệnh, những người bộ dáng như thị vệ nhanh chóng tản ra, vọt tới trong rừng rậm dò xét tình huống.
- Xong rồi!
Khương Phàm không có chú ý tới phía dưới, hắn ở trên đỉnh vách núi cách phía dưới ngàn mét phấn chấn hô to.
Huyết văn dừng lại sau hai giờ rốt cuộc cũng đã lan tràn lần nữa, nó đã cùng dực văn bắt đầu dung hợp.
Xương mũi, xương bả vai, xương cốt phần lưng đều đang vặn vẹo biến đổi.
- Aaa…!!
Đáy mắt Khương Phàm lấp lóe ánh áng, thôi động huyết văn. Trong một trận tiếng vang đôm đốp kỳ quái, hai tay nhanh chóng phồng lên, lớn gấp đôi so với bình thường, khuấy động tạo ra lực lượng mênh mông.
Hai tay đã hoàn toàn biến thành bộ móng vuốt rộng lớn, lớn chừng như đầu Khương Phàm vậy.
Móng vuốt như đao, vô cùng sắc bén, hiện ra ý lạnh thấu xương, cứ như có thể tuỳ tiện cắt tảng đá nát bấy.
Bành!!
Kéo dài tới cốt dực, liệt diễm lao nhanh, một đôi hỏa dực mãnh liệt mở ra, so với trước đây còn lớn hơn mấy phần.
- Tốt! rốt cuộc cũng...
Khương Phàm vui mừng đứng dậy, muốn nhún chân lao xuống vách núi, thế nhưng... Từ sau khi bắt đầu hóa thú, tính cảnh giác đã tăng cường hơn rất nhiều.
Vừa duỗi xuống dưới một chân đã lập tức cảnh giác.
- Đây là...
Khương Phàm thấy được đại yêu ở phía dưới, cũng nhìn thấy đám người bị xiềng xích buộc lại kia.
Rống!!
Đại yêu cũng chú ý tới phía trên, nó nhấc thân thể nặng nề của mình lên nhìn về phía vách núi phát ra từng tiếng kêu sắc nhọn.
Sóng âm bạo động như lôi đình chật ních cả sơn cốc, cuồn cuộn khắp đỉnh núi.
Đỉnh núi sụp đổ, loạn thạch theo sát khí xông lên không trung.
Khương Phàm ngửa mặt nhấc người lên muốn tránh khỏi.
Tiếng sóng âm chói tai để huyết khí toàn thân hắn tán loạn, đầu đau đến muốn nứt ra.
Loại yêu vật này, chọc không được.
- Chờ một chút!
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Thế nào?
- Luyện Độc sư! Phía dưới có Luyện Độc sư!
Trong lòng Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nổi lên sóng gió kịch liệt.
- Luyện Độc sư? Luyện độc sao?
- Xuống dưới, giết chết hắn!
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên phát ra một câu đầy tức giận.
Khương Phàm đều sửng sốt một chút.
Giết chết hắn?
Sao lại thế này?
Từ khi linh hồn Đan Hoàng bám vào ở trên người hắn đến nay vẫn luôn ôn tồn lễ độ, bây giờ là thế nào?
Khương Phàm lập tức tản ra hỏa dực, thu móng vuốt lại sau đó lao theo đất đá sụp đổ tung bay ra ngoài.
Giả chết, trà trộn vào trong!
Đan Hoàng khó được đưa yêu cầu, đương nhiên phải phối hợp.
Một nữ tử đón gió mạnh xông lên trời, một tay bóp lấy cổ Khương Phàm.
- A?
Nữ tử sửng sốt một chút, là một tiểu hài nhi?
- Ngươi ở đây với ai!
Nữ tử không có lập tức quay trở về thâm cốc mà mang theo Khương Phàm rơi xuống trên vách đá bị phá kia.
Nơi này là sâu trong La Phù, có số lượng lớn mãnh thú chiếm cứ, tông môn rất ít, ngay cả bọn hắn cũng đều phải kết bạn hành động.
Một hài tử làm sao lại tới nơi này.
- Chỉ có mình ta.
Lúc Khương Phàm bị bóp lấy đã thiếu chút nữa mắng to.
Cảnh giới của nữ tử này mạnh hơn hắn rất nhiều!
Vô cùng có khả năng là Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên.
Phía dưới kia hẳn là có mười tên chăng?
Đây là đội ngũ gì?
- Nói thật!
Phía tay trái nữ tử triệu ra một thanh trường kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của Khương Phàm.
- Thật sự chỉ có mình ta...
Khương Phàm vừa muốn nói chuyện, linh hồn Đan Hoàng lại truyền đến một thanh âm.
- Ngoài ý muốn.
Ý thức Khương Phàm lập tức trở về:
- Ngoài ý muốn? Có ý gì?
- Vừa rồi là oán niệm khi còn sống của ta, ngươi... Bây giờ còn có thể chạy không?
Tiếng của linh hồn Đan Hoàng yếu đi, giống như đang rất xấu hổ.
- Óan niệm của ngài bao lớn vậy.
Khương Phàm vừa muốn cân nhắc nên làm sao trốn thoát thì chợt có ba tên nam tử hùng tráng khác giống như ác viên xông lên đỉnh núi, tập trung vào Khương Phàm.
Khí tức cũng vượt qua Khương Phàm.
- Khả năng bị sóng âm kích thích, xảy ra sơ suất, ngươi từ từ ứng phó.
Linh hồn Đan Hoàng xấu hổ cười cười, không nói gì nữa.
- Một đứa nhỏ?
Chương 335 Luyện Độc sư (4)
Ba nam tử cũng sững sờ, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Sẽ không phải là cường giả nào đó mang theo truyền nhân của mình đến chỗ này lịch luyện đấy chứ?
- Ta và sư phụ ta!
Khương Phàm lập tức đổi giọng.
- Vừa rồi ngươi còn nói, chỉ có chính ngươi.
Nữ tử tiếp cận ánh mắt Khương Phàm, mũi kiếm từ từ đâm rách da yết hầu, máu tươi cũng theo đó mà tràn ra.
Ba nam tử khác cũng nắm vũ khí, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Người rất nhanh sẽ trở lại.
Khương Phàm thầm than không may.
- Được. Chúng ta chờ.
Nữ tử bóp lấy cổ Khương Phàm, cảnh giác dãy núi.
- Xảy ra chuyện gì?
Một thiếu nữ hất lên áo choàng cùng mấy vị 'Thị vệ' đi tới vách núi.
- Hắn nói là đi chung với sư phụ. Ta đoán là chỉ có một mình hắn.
Nữ tử đe dọa nhìn Khương Phàm, không có một khắc buông lỏng.
Khương Phàm liếc mắt nhìn thiếu nữ, bỗng nhiên cảm giác có chút quen mặt.
Mặc dù mang theo mạng che mặt nhìn không rõ bộ dáng, nhưng vẫn cảm giác đã thấy qua ở nơi nào đó rồi.
- Đệ tử tông môn?
Thiếu nữ đánh giá Khương Phàm, cũng cảm giác có chút quen thuộc.
- Ừm.
Khương Phàm cũng cảm giác âm thanh này rất quen thuộc.
- Tông môn nhà ai?
- Kim Cương tông! Tông môn bị diệt, sư phụ mang theo ta chạy ra ngoài, mấy ngày nay một mực du đãng ở gần bên này.
Khương Phàm nghĩ đến một thân phận không tệ.
- Sư phụ ngươi tên gì?
- Phạm Lương!
Khương Phàm thuận miệng nói cái tên.
- Phạm Lương? Ha ha. Bắt lấy hắn.
Thiếu nữ cười nhạt một tiếng, quay người rời khỏi.
Khương Phàm còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì đã bị nữ tử kéo lấy nhảy xuống vách núi, rơi xuống bên trong thâm cốc.
- Hắn là ai?
Bên cạnh đại yêu có một nam tử đang ngồi đấy, dáng người cao gầy thẳng tắp, thanh âm lại có cảm giác như nữ tử, nhưng lại mang theo mặt nạ, nhìn không ra bộ dáng.
- Một kẻ tự xưng đệ tử Kim Cương tông. Nhưng hắn nói sai tên sư phụ. Kim Cương tông căn bản không có ai tên Phạm Lương.
Thiếu nữ từ bên cạnh xuống tới nhìn Khương Phàm cười lạnh.
- Hình như ta không có mạo phạm các ngươi, vì cái gì lại bắt ta.
Khương Phàm nhìn hơn một trăm người bên trong thâm cốc, lông mày lập tức nhíu một cái.
Hơn một trăm tên nam nữ tập hợp một chỗ, như lang thôn hổ yết mà ăn (ăn ngấu nghiến như sói, như cọp). Y phục của bọn hắn tả tơi, tóc tai bù xù. Có một số người gầy như que củi, có một số người thì trên người chảy đầy mủ, còn có một số người toàn thân lại bò đầy vằn đen quỷ dị.
- Biết bọn hắn là cái gì không?
Lão nhân mặc áo bào đen trên lưng đại yêu ngẩng đầu, một gương mặt không chỉ đều nhăn nheo mà còn đầy tơ máu màu đỏ, trông rất dữ tợn đáng sợ.
- Nô lệ?
Khương Phàm nói xong, bọn thị vệ đều cười, đám nam nữ đang cướp đoạt thức ăn kia toàn thân đều run rẩy mấy lần, không ai dám ngẩng đầu.
- So với nô lệ thì càng thảm hại hơn, dược nô!
- Cái gì gọi là dược nô?
- Đương nhiên là nô lệ thí nghiệm thuốc.
- Thử thuốc gì?
- Thuốc để xuyên nát bụng người ta, thuốc để cho người ta bạo thể mà chết, thuốc để cho ngươi lâm vào ác mộng mà phát điên, thuốc để cho người ta ở trong mộng đẹp ngủ như chết, còn có thuốc để cho người ta mất khống chế linh lực...
Lão giả mặc áo bào đen âm trầm cười lạnh.
- Vị tiền bối này chính là Đại Độc sư uy danh hiển hách. Ngài đã nghiên cứu ra hơn năm mươi loại thuốc. Chúng ta may mắn, bồi tiền bối luyện dược tại La Phù.
Nam tử ngồi ở bên cạnh chắp tay giơ thể hiện sự tôn trọng.
Lông mày Khương Phàm cau chặt, trước đó dùng qua thuốc độc cũng còn chưa có cảm giác gì, thế nhưng, trong quá trình luyện chế thuốc độc lại cần dùng người sống để thí nghiệm thuốc?
Đám dược nô đang giật đồ ăn kia liên tiếp ngừng lại, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi thật sâu.
Có người nhịn không được mà khóc lên.
- Khóc cái gì, im miệng!
Một tên tráng hán vung lên roi sắt quất vào trên thân người kia, da thịt lập tức bong tróc.
Người kia gắt gao cắn chặt răng không dám khóc nữa.
- Thân phận tiểu gia hỏa này có gì đó rất quái lạ, trực tiếp giết chết đi.
- Chúng ta chỉ bắt tán tu, không gây phiền toái.
Nam tử ngồi ở chỗ đó lạnh nhạt hạ lệnh, trong âm thanh không có chút tình cảm nào.
- Tuổi còn nhỏ đã là Linh Nguyên cảnh, linh văn hẳn rất khá, đút cho Yêu thú của ta đi.
Lão nhân mặc hắc bào nhắm mắt lại, toàn thân bị hắc ác mê vụ bao phủ.
- Tự mình đi qua đi!
Nữ tử buông lỏng Khương Phàm ra, dùng sức xô đẩy hắn.
Khương Phàm sâu hít một ngụm khí lạnh, đi về phía trước mấy bước.
Trốn cũng không có vấn đề.
Chỉ là hơn một trăm người này phải làm sao bây giờ?
Khương Phàm tự nhận không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không phải là hỗn đản.
Nếu gặp, có thể cứu một người thì phải cứu một người.
- Chờ một chút!
Thiếu nữ mang theo mạng che mặt đột nhiên quát lên, chăm chú tập trung vào Khương Phàm.
- Thế nào?
Nam tử lườm thiếu nữ một chút, các thị vệ khác cũng lập tức cảnh giác.
- Chúng ta gặp qua ở đâu?
Thiếu nữ từ từ đi đến chỗ Khương Phàm.
Khương Phàm vừa nhìn về phía thiếu nữ, giờ khắc này, đáy mắt thiếu nữ nổi lên từng đường vân, tản ra yêu dị sáng rực.
Khương Phàm hơi hoảng hốt, lại lập tức cảnh giác, kịp thời dời mắt đi chỗ khác.
Nghĩ lại thì…
Thanh âm này, tuổi tác này, con mắt này.
Nàng là Hoa Vị Ương của Xích Tiêu tông.
- Nhìn mắt ta nói chuyện.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Khương Phàm, cũng giơ tay lên ra hiệu với các thị vệ khác để cảnh giác.
Đám người không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn đều kích thích linh văn, tiếp cận Khương Phàm.
- Vị cô nương này, nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là Hoa Vị Ương?
- Ngồi bên kia, hẳn là ca ca ngươi, Hoa Vị Yêu. Xích Tiêu tông các ngươi, vậy mà lại bồi dưỡng Luyện Độc sư?
Khương Phàm cười nhạt một tiếng, đột nhiên chấn khai hỏa dực mang theo liệt diễm, phóng lên tận trời!
- Hắn là Khương Phàm!
Hoa Vị Ương rốt cuộc cũng đã khẳng định được.
- Khương Phàm?
- Ngươi kiềm chế một chút! Ta không có bảo ngươi luyện đan như thế
Linh hồn Đan Hoàng đã triệt để bó tay với hài tử này rồi.
Sau khi nói chỉ cần luyện ba trăm viên thuốc liền thì đứa nhỏ này đơn giản chính là đang liều mạng.
Hắn luyện đến không biết ngày đêm!
Đã trước sau hai mươi ngày rồi cũng không có chợp mắt!
Một ngày hắn luyện có thể cho người ta dùng hai ngày!
Khương Phàm hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu đan thuật, đột nhiên phát hiện luyện đan chẳng những không buồn tẻ mà còn rất có ý nghĩa.
Các loại dược thảo khác biệt phối hợp với nhau, số lượng dược thảo như thế nào, chờ một chút... hình như tất cả đều có thể hình thành đan dược và hiệu quả khác nhau.
Luyện chế đan dược càng ngày càng nhiều, đối với hiệu quả của các loại dược thảo có cũng đã dần hiểu rõ, Khương Phàm bắt đầu có hiểu biết riêng của mình.
Trong đầu mỗi khi có một viên đan dược thắp sáng lên, đầu tiên hắn liền hiểu rõ tên và dược hiệu, sau đó tự mình suy đoán cần tới dược thảo gì. Sau đó là so sánh với đan dược đã có.
Lúc bắt đầu thì luôn phạm sai lầm, nhưng dần dần đã có thể thành công được năm mươi đến sáu mươi phần trăm.
Những thứ này đều khiến Khương Phàm bắt đầu hưng phấn, cũng càng cố sức hơn.
- Quốc quân Đan quốc tự mình tới?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn Dạ An Nhiên.
- Đan dược thăng hoa linh văn đối với Đan quốc có mê hoặc quá lớn, thậm chí là trí mạng.
Dạ An Nhiên không phải Luyện Đan sư, không hiểu được cảm giác này, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thường Lăng, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình của quốc quân Đan quốc.
- Đan dược trên tay Tịch Dao, không ở chỗ ta.
Khương Phàm rất chờ mong quốc quân Đan quốc có thể tự mình tới, nhưng... Đan dược ở chỗ Tịch Dao.
- Không thể thương lượng với Tịch Dao một chút sao?
Dạ An Nhiên biết đan dược rất quý giá, thế nhưng thành bại của Khương Hồng Võ đối bọn hắn mà nói quá quan trọng.
Nếu như thành công, bọn hắn sẽ có lòng tin nghênh chiến hoàng triều. Nếu như thất bại, Khương Hồng Võ rất có thể sẽ chết.
- Ngọc Đỉnh tông không phải đã nguyện ý phối hợp rồi sao? Chúng ta không cần Đan quốc.
- Bọn họ nguyện ý phối hợp, nhưng ta cảm giác... tạo nghệ đan thuật của quốc quân Đan quốc hẳn là cao hơn Ngọc Đỉnh tông.
- Điều này cũng đúng. Nhưng làm sao ta có thể mở miệng nói với Tịch Dao? Loại đan dược này quá quý giá.
Dạ An Nhiên do dự:
- Ngươi tự mình đi bàn bạc, nàng cũng đã ôm ngươi rồi, nói không chừng có thể cho ngươi.
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Nàng chir vì cảm kích nên mới ôm ta.
- Nàng là Thánh Nữ La Phù, coi như cảm tạ thì cũng không thể nào tùy tiện ôm người khác.
Dạ An Nhiên bỗng nhiên cảm giác mình lại có chút chua xót.
- Tình huống đặc biệt chăng.
Khương Phàm gãi gãi đầu, sống sót sau tai nạn, cảm xúc kích động, có thể hiểu.
- Khẳng định là đặc biệt thôi sao? Tông chủ Thánh Nữ tông cũng đích thân tới, ngươi nhất định phải giữ lại năm ngày.
Dạ An Nhiên có chút hé miệng, Tịch Dao có mị lực như vậy sao?
Mình ở bên cạnh hắn lâu như vậy, không chỉ có không lọt vào mắt, ngay cả nói cũng không nguyện ý nói vài lời, làm sao đụng phải Tịch Dao, không chỉ có một chỗ, cũng đều ôm thanhf một khối.
- Ta giữ lại nàng năm ngày là thả trong thanh đồng tiểu tháp. Nàng ở bên trong là...
Khương Phàm cầm lấy thanh đồng tiểu tháp, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Đây là cái gì??
Sâu trong không gian của thanh đồng tiểu tháp, tiểu xà đang hấp thu long khí hài cốt Dực Long, từ sau khi rời khỏi thành Hoàng Phủ tiểu xà liền núp ở bên trong. Trước sau hơn ba mươi ngày, năng lượng hài cốt bị hấp thu hơn phân nửa, đều đã trở nên ảm đạm hơn.
Thân thể tiểu xà cũng phát sinh thay đổi kinh người, hình thể dài đến hơn ba mét, hai cái cánh thịt cũng hơn hai mét, hơn nữa còn đang thay đổi.
Nhưng, bên trong đống hài cốt lại có một viên đan dược?
Trước đó do long khí quá thịnh, ánh sáng vờn quanh nên không có chú ý.
- Ở bên trong thế nào?
- Lúc Khương Tuyền trưởng lão rời khỏi có nói câu... tuổi vẫn còn nhỏ, cơ thể vẫn còn sinh trưởng nữa, không cần giày xéo bản thân mình. Để nhắc nhở chúng ta nói thêm với ngươi.
- Có ý gì?
Dạ An Nhiên càng nói càng khổ, càng nói càng tức giận, trong đôi mắt xinh đẹp vậy mà lại dần dần có một làn nước nhẹ.
- Còn có, Nạp Lan Thanh Lạc nói ngươi trong thành Hoàng Phủ, mạo phạm qua Thường Lăng. Sao ngươi lại mạo phạm người ta?
Dạ An Nhiên một mực không muốn nói những này, càng không để cho mình suy nghĩ những thứ này, nhưng giờ khắc này không biết thế nào lại vẫn hỏi ra.
- Đây là... Tịch Dao để lại?
Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra viên đan dược kia.
Đây chính là một trong năm viên đan dược truyền kỳ thuộc về Tịch Dao.
- Đây là viên đan dược kia?
Dạ An Nhiên giật nảy cả mình.
- Hình như là Tịch Dao để lại.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, hai tỷ muội này làm việc đều thần bí như thế sao?
- Nàng lại để đan dược này lại cho ngươi?
Dạ An Nhiên bây giờ có thể khẳng định, hai người này xác thực đã phát sinh cái gì đó rồi.
Khương Phàm cầm viên đan dược có chút do dự.
Viên đan dược này rốt cuộc là để lại hay là giao cho Đan quốc?
Nếu như để lại đương nhiên sẽ cho Uyển Nhi. Nhưng nếu cứ như vậy, phụ thân có thể sẽ có nguy hiểm.
Cho Uyển Nhi thì có thể tạo nên thánh văn hoàn toàn mới. Cho Đan quốc, mặc dù có thể trợ giúp phụ thân, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là gia tăng tỷ lệ, cũng không nhất định sẽ hoàn toàn thành công.
Khương Phàm cắn răng một cái, giao cho Đan quốc đi!
Mình có Đan Hoàng Cổ Kinh, tương lai còn có cơ hội luyện ra. Nhưng vận mạng của Vương gia có khả năng sẽ bị quyết định trong một năm này.
- Đem đan dược cho Thường Lăng nhìn, nhưng không thể cho nàng. Để quốc quân Đan quốc bí mật tới, tốt nhất là mang theo hai ba vị Luyện Đan sư cấp bậc Đại Tông sư. Nếu như phụ thân có thể thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh, ta nhất định đưa đan dược cho bọn hắn. Nếu như không thể, thật có lỗi!
Khương Phàm không thể tuỳ tiện giao ra.
Bây giờ cũng chỉ có thể để quốc quân Đan quốc gắng hết sức.
Chương 332 Luyện Độc sư (1)
- Quả nhiên là đang trên tay các ngươi!
Thường Lăng nhìn đan dược Dạ An Nhiên đưa tới, kích động không thôi.
Đây chính là viên đan dược kia?
Đây chính là đan dược truyền kỳ có thể thăng hoa linh văn?
Đây là, vận mạng Đan quốc!
Dạ An Nhiên thu hồi đan dược:
- Đây là đan dược của Khương Phàm, hắn làm chủ.
- Điều kiện gì?
Thường Lăng tin tưởng Khương Phàm sẽ không làm giả.
- Xin mời quốc quân Đan quốc tự mình tới, lại có thêm ba vị Luyện Đan sư Đại cấp Tông sư. Nếu như Khương Vương có thể đột phá, các ngươi trực tiếp mang đan dược rời khỏi. Nếu như Khương Vương chết, chúng ta sẽ giao đan dược cho Ngọc Đỉnh tông, mời Ngọc Đỉnh tông kết minh cùng chúng ta.
Trên đường tới Dạ An Nhiên đã nghĩ đến Ngọc Đỉnh tông.
Viên đan dược kia đối với Ngọc Đỉnh tông cũng là trí mạng, nếu như cùng Ngọc Đỉnh tông hợp tác liền có thể mượn lực Ngọc Đỉnh tông điều động toàn La Phù phối hợp Thiên Sư tông.
Đây cũng là một biện pháp.
Thường Lăng yên lặng một lát, sau đó nói.
- Trong vòng một tháng, ta sẽ trở về. Trước đó, xin hãy giữ gìn đan dược thật kỹ, không cần cân nhắc Ngọc Đỉnh tông.
…
Vô Hồi thánh địa!
- Ngươi cứ quỳ đi! Vô Hồi thánh địa sẽ không tiếp nhận Khương Phàm.
Ngụy Thiên Thu trầm mặt quát tháo Khương Tuyền đang quỳ gối trước mặt.
- Thánh địa không tiếp nhận Khương Phàm, là tổn thất của thánh địa. Xin sư tôn hãy lại nói cùng Thánh Chủ một chút.
Khương Tuyền đã quỳ mười ngày, vì Khương Phàm, cái gì nàng cũng đều không thèm đếm xỉa.
- Khương Phàm đều công nhiên tỏ thái độ với bên ngoài không vào thánh địa. Thánh địa còn tiếp nhận hắn thế nào? Sao ngươi lại bướng bỉnh như thế chứ?!
Ngụy Thiên Thu vừa hận vừa tức, lại không có cách nào.
- Đã tìm được kẻ cầm đầu, Lương Huyền Nghĩa chết rồi, thánh địa và hoàng triều cũng không có xung đột trực tiếp. Thánh địa làm chuyện gì, càng không cần lại lo lắng hoàng triều. Dưới tình huống này thu nhận Khương Phàm thì thánh địa cũng không có áp lực quá lớn.
Khương Tuyền dập đầu trên mặt đất, tiếp tục khẩn cầu.
- Ngươi là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ? Ngươi đã ở thánh địa hai mươi năm, ngươi không biết mụ già Thánh Chủ kia...
Ngụy Thiên Thu nói đến một nửa thì đã cưỡng ép ngừng lại.
- Sư tôn! Xin hãy nói cẩn thận!
Tám vị đệ tử cùng ho khan kêu lên, chỉ chỉ trên đỉnh đầu.
Khóe mắt Ngụy Thiên Thu giật một cái, chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ.
- Tám người các ngươi suốt ngày không có chuyện gì làm sao? Mỗi ngày ở chỗ này làm gì, cút về dạy bảo đệ tử của các ngươi đi.
Tám người âm thầm nhếch miệng, mặt đầy xám xịt rời khỏi.
- Thánh Chủ để ý mặt mũi bao nhiêu, ngươi không rõ sao? Đây không phải là chuyện hoàng triều, đây là nguyên nhân một mình Khương Phàm. Hắn đứng ở trước mặt hoàng triều và các cường giả La Phù hô to rằng không vào thánh địa. Thánh Chủ còn thu hắn thế nào đây?
Ngụy Thiên Thu ngược lại muốn rất muốn mang Khương Phàm đến, nhưng Thánh Chủ đã trực tiếp cự tuyệt.
- Để cho ta đi gặp Thánh Chủ! Ta thay Khương Phàm xin lỗi Thánh Chủ!
Khương Tuyền không chịu từ bỏ.
- Không cần, Thánh Chủ đã hạ lệnh. Các chín người các ngươi toàn bộ cùng ta vào Đại Hoang đóng giữ một năm.
- Một năm? Một năm sau hoàng triều sẽ muốn...
- Im miệng! Hãy nghe ta nói hết!
Ngụy Thiên Thu hung hăng trừng nàng một chút:
- Trước một ngày hoàng triều nhấc lên cuộc chiến xâm lấn, thánh địa sẽ tiếp nhận Khương Phàm đến Vô Hồi thánh địa.
- Thật??
Khương Tuyền lập tức ngồi thẳng lên, kích động nhìn sư tôn.
- Đã định!
Ngụy Thiên Thu cũng từ bỏ mặt mũi, đã đứng ở ngoài phòng Thánh Chủ ba ngày ba đêm.
Ăn cơm hay đi ngủ đều đi theo.
Thánh Chủ bị bức ép đến cực kỳ nóng nảy nên đã đồng ý.
Ngụy Thiên Thu cũng biết Thánh Chủ có hứng thú với Khương Phàm, chỉ là đột nhiên bị cự tuyệt làm cho nàng toàn thân khó chịu.
Thời gian một năm, chủ yếu là để cho tiểu tử kia.
Khương Tuyền đại hỉ:
- Tạ ơn sư tôn! Ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm bạn đời, để cho người lúc tuổi già hưởng hạnh phúc.
- Ai nói muốn bạn đời, đừng mang thêm phiền phức cho ta.
- Người không cần bạn già? Một thời gian trước Thánh Chủ nói người đùa nghịch lưu manh là xảy ra chuyện gì.
- Biến ra ngoài!
Trong nháy mắt, Khương Phàm đã trở lại La Phù hơn bốn tháng.
- Khương Phàm?
Trong đại điện thương hội thành Bát Bảo mới, sau khi Nạp Lan Thanh Lạc nhận được tin tức liền tới đây.
- Thành mới xây không chậm nhỉ, đã sắp hoàn thành rồi.
Khương Phàm chào hỏi với Nạp Lan Thanh Lạc, sau đó tiếp tục xem ba bảo bối bên trong tủ lưu ly.
- Có đệ tử Thiên Sư tông và Thánh Nữ tông hỗ trợ, không ai dám đến gây sự. Nhưng sao ngươi lại ra đây làm gì? Ta trở về mấy lần đều thấy ngươi đang luyện đan.
Nạp Lan Thanh Lạc tính một chút, hầu như Khương Phàm đã luyện được bốn tháng rồi.
Rất nhiều người đều hoài nghi, không phải là tiểu tử này cũng cảm giác tính cách mình quá nóng nảy, nên muốn dùng luyện đan để dưỡng tâm tính đấy chứ?
- Hôm nay mới ra tới.
Khương Phàm dùng thời gian bốn tháng, hoàn thành luyện chế ba trăm viên thuốc.
Rốt cuộc cũng tự mình hiểu đan thuật là như thế nào, cũng có nhận thức mới nữa.
Hơn một trăm ngày khổ tu cũng làm cho việc khống chế hỏa diễm của hắn đạt đến trình độ lý tưởng.
Linh văn, linh nguyên đều đã trưởng thành.
Tóm lại, hắn rất hài lòng lần bế quan này.
- Ai...
Tiếng Đan Hoàng thở dài cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong ý thức Khương Phàm.
Hắn rất hối hận!
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới đứa nhỏ này lúc bình tĩnh lại sẽ làm một chuyện điên cuồng, chấp nhất như thế.
Hơn bốn tháng, một trăm ba mươi ngày hắn luyện đan không hề ngừng nghỉ. Tốc độ luyện càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thuần thục. Ba trăm viên thuốc cứ như vậy mà hoàn thành.
Mặc dù kiểu luyện tập không ngủ không nghỉ này thì người khác cũng phải ít nhất luyện tới bảy, tám tháng, như thế Khương Phàm đây nằm ngoài dự đoán của hắn quá nhiều rồi.
- Ta tới hỏi một chút, tìm được ngọc phù mới chưa?
Khương Phàm đợi không thấy cô cô, nói rõ Vô Hồi thánh địa đã từ bỏ hắn. Nhưng ngoại trừ cảm giác có lỗi với sự kỳ vọng của cô cô ra thì những thứ khác ngược lại là không có gì.
Chương 333 Luyện Độc sư (2)
- Ngươi muốn đi Thiên Khải bí cảnh rồi sao?
Nạp Lan Thanh Lạc quan sát kỹ Khương Phàm, không biết có phải do luyện đan hay không, hình như hắn có nhiều hơn mấy phần khí chất cao quý thì phải.
- Quốc quân Đan quốc đến hồi tháng trước, phụ thân bế quan hẳn là có cam đoan. Ta không sao cả, tiện thể đến bí cảnh xem chút thôi.
Khương Phàm tươi cười.
Đây cũng là thời điểm hắn thoải mái nhất những năm gần đây.
Mặc dù hoàng triều uy hiếp đang gần ngay trước mắt, nhưng chỉ cần Vương gia đột phá, bọn hắn không chỉ có sức đánh một trận, còn có thể dựa vào nguồn lực lượng này gây dựng lòng tin cho những tông môn La Phù khác, sẽ liên hợp được càng nhiều lực lượng hơn.
- Ta tìm được hai khối.
- Thiên Khải bí cảnh lần mở sắp tới đây cũng không đến một tháng, Dạ An Nhiên không đợi được ngươi nên đã trước tự mình đi trước mấy ngày rồi.
Nạp Lan Thanh Lạc giao cho Khương Phàm một khối còn lại, thuận tiện đưa thêm cho hắn một cái la bàn.
- Phía trên này có máu Dạ An Nhiên, sau khi tiến vào bí cảnh, ngươi có thể thông qua la bàn tìm tới nàng.
- Đi trước rồi sao, chẳng trách không tìm được người.
Khương Phàm cất ngọc phù và la bàn đi.
Nạp Lan Thanh Lạc cười hì hì một tiếng:
- Dạ An Nhiên đối với ngươi có ý rồi, ngươi nên xem mà đáp lại đi.
- Có ý gì?
- Ngươi nói có ý gì? Đừng giả bộ ngốc.
Nạp Lan Thanh Lạc nháy mắt với Khương Phàm mấy cái:
- Tỷ tỷ đã thay ngươi kiểm tra qua, không tệ.
- Kiểm tra cái gì?
- Ngươi nói xem là kiểm tra cái gì!
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Ba bảo bối này là chuẩn bị mang ra đi bán đấu giá sao?
- Lại nói sang chuyện khác! Ngươi muốn sao?
Nạp Lan Thanh Lạc im lặng, nếu là người khác cảm nhận được chút ám chỉ từ thiên chi kiêu nữ (đứa con cưng của trời) như Dạ An Nhiên, kẻ nào lại không điên cuồng mà theo đuổi, lại không muốn đi che chở, còn tiểu tử này sao lại không hề nhúc nhích chút nào.
Sẽ không phải không có phát dục thật đấy chứ?
Không thể nào, hắn đã mười ba tuổi rồi mà.
Không đúng, là mười bốn.
- Ba cái này ta đều muốn, có thể chứ?
Khương Phàm cũng không nghĩ tới trong thương hội Nạp Lan gia lại tìm được tàn phiến áo giáp. Là bao cổ tay bên trái và hai miếng lót vai.
- Muốn thì lấy đi, mấy bảo bối này còn chưa giám định ra cụ thể phẩm cấp. Ta chỉ là cảm giác trong này có cất giấu lực lượng rất mạnh.
Mắt của Nạp Lan Thanh Lạc có thể thông qua linh văn để cảm ứng, nhìn thấu năng lượng ẩn tàng bên ngoài vật thể.
Đây cũng là nguyên nhân tổ tông Nạp Lan gia tộc bắt đầu lựa chọn kinh doanh thương hội.
- Các cô muốn mở đại hội đấu giá sao?
Khương Phàm không khách khí mà mở ngăn tủ lấy ra.
- Chờ thành Bát Bảo xây xong, chúng ta sẽ cử hành một trận đại hội đấu giá với quy mô to lớn, sẽ tuyên cáo với La Phù sơn mạch rằng chúng ta đã đến. Sau khi thương nghị với trong tộc, đại hội sẽ tiếp tục ba mươi ngày, mang ra ba mươi lăm ngàn Linh Bảo các loại phẩm cấp. Cũng tiếp nhận Linh Bảo mà các tông và cá nhân cung cấp cho đại hội để đấu giá, chúng ta không lấy bất cứ chút tiền thuê nào. Tóm lại là muốn để La Phù nhìn thấy thành ý của chúng ta, để đám tán tu hoan nghênh chúng ta đến.
Những ngày này, Nạp Lan Thanh Lạc vẫn một mực đắm chìm trong hưng phấn.
Ba mươi lăm ngàn Linh Bảo, trong đó còn có rất nhiều bảo bối Nạp Lan gia cất dưới đáy hòm.
Đây tuyệt đối là trận đại hội với quy mô to lớn nhất Tử Vi thương hội từ khi thành lập đến nay. Không chỉ là muốn để La Phù nhìn thấy thành ý, càng là muốn cạnh tranh với ngũ đại chợ đen La Phù.
- Thế nào, có hứng thú ở lại nhìn hay không, so với việc ngươi đến Thiên Khải bí cảnh tìm kiếm bảo bối thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nạp Lan Thanh Lạc cũng không biết làm sao vậy, thời điểm như thế này mà nàng lại không hề nghiêm túc như bình thường mà lại còn trở nên nhiệt tình với Khương Phàm.
Khương Phàm lắc đầu cười nói:
- Tìm bảo bối không phải trọng điểm, ta mong đợi tìm kiếm quá trình lịch luyện. Thiên Khải bí cảnh còn có đồ mà ta mong muốn, Thánh huyết!
- Vậy được rồi, đến Thiên Khải bí cảnh nhớ chú ý an toàn. Cũng nhớ kỹ phải quan tâm đến Dạ An Nhiên. Ta thấy qua hai năm nữa Khương Vương sẽ đính hôn cho ngươi.
Nạp Lan Thanh Lạc nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, sau đó nàng tiếp tục đi giám sát bố trí thương hội.
- Nạp Lan Thanh Xuyên nhà các ngươi đâu?
Khương Phàm chợt nhớ tới tên kia.
Gia hoả nàu không thể nào tuỳ tiện mất mạng, nói không chừng còn sẽ có chuyện xấu.
Nạp Lan Thanh Lạc có chút không được tự nhiên.
- Hắn sao, còn đang bị giam giữ đây. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để hắn đi ra nữa.
Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, đem ba khối áo giáp tan vào thân thể.
Lần này không tiếp tục cảm ngộ đến đao thức mới nữa.
Nhưng, hai cánh tay Khương Phàm lại trở thành vũ khí cường đại. Lực lượng tăng cường đến bảy mươi ngàn cân!
Lực bộc phát càng kinh người!
Cứ như vậy, cũng đã đến thời điểm Khương Phàm hóa thú thi triển 'Chu Tước Trảo'.
Khương Phàm không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, hắn dùng Thiên Diện Quỷ thay đổi ngoại hình sau đó lặng lẽ rời khỏi Thiên Sư tông.
Một bên tu luyện 'Chu Tước Trảo', một bên chạy tới lối vào Thiên Khải bí cảnh.
Bảy ngày sau!
Khương Phàm ngồi trên đỉnh vách núi đón từng cơn gió núi, chăm chú nhìn hai tay mình.
Từng văn ấn huyết sắc đang từ đầu ngón tay lan tràn ra quấn quanh cả bàn tay, lại thẩm thấu đến cổ tay.
- Nhất định phải thành công!
Khương Phàm hết sức chăm chú, kích thích linh nguyên và linh văn, chỉ dẫn huyết văn phát tán.
Những nơi huyết văn đi qua, xương cốt, mạch máu, da thịt đều đang phát sinh thay đổi kịch liệt.
Đau đớn, nóng hổi, cứ như vũ khí đang rèn đúc trong dung nham.
Mặt Khương Phàm đều bị bóp méo cả lên, nhưng hắn vẫn cắn răng đau khổ kiên trì.
Sau đó không lâu, huyết văn lan tràn đến bả vai nhưng lại trì trệ tại nơi đó không tiến lên nữa.
- Tiếp tục! Ta gánh chịu đựng được. Tiếp tục đi!
Khương Phàm cố nén đau nhức kịch liệt, thúc giục huyết văn lan tràn.
Chương 334 Luyện Độc sư (3)
Huyết văn trên cánh tay đã hoàn thành vào ba ngày trước. Duy chỉ có vị trí xương bả vai thì không.
Tại nơi này, huyết văn muốn cùng dực văn phía sau lưng dung hợp.
Hắn đã liên tục nếm thử ba ngày.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xương bả vai đau đến thấu tim. Huyết văn cứ lần lượt trùng kích, đều kéo theo huyết nhục, xương cốt nơi đó thay đổi.
Lúc này, một cỗ sát khí thảm liệt tràn ngập ở trong rừng rậm phía dưới, cây cối lay động, lá rụng bay tán loạn, số lượng lớn chim thú chạy trốn tán loạn.
Một con đại yêu toàn thân tím đen đang từ trong rừng chậm rãi đi tới. Răng nanh của nó nhọn hoắc, xấu xí đáng sợ, cao gần hơn mười mét, toàn thân đều là bộ lông màu đen, hai cánh to lớn ở hai bên.
Nó là một con dơi to lớn, dùng cánh để đi.
Trên thân đại yêu là một lão nhân mặc hắc bào đang ngồi đấy, toàn thân mang theo hắc khí đáng sợ.
- Đi mau! Đừng lề mề!
Mười tên võ giả cưỡi Lân Mã vung lấy roi sắt xua đuổi trên trăm nam nữ tử ở phía sau.
Toàn thân bọn họ đều treo xiềng xích, mỏi mệt không chịu nổi mà đi tới phía trước, có người già, người trẻ, cũng có hài tử.
- Trời sắp tối rồi, đêm nay ở lại nơi này đi thôi.
Lão nhân trên lưng đại yêu nhìn thâm cốc bên dưới vách núi một chút, âm thanh lanh lảnh khiến cho toàn thân người khác không thoải mái chút nào.
- Đi đến đây cho ta!! Ai là kẻ cuối cùng, hôm nay bắt hắn luyện dược.
Một tên nam tử to con bỗng nhiên giơ roi sắt lên quất vào trên người một lão nhân, da thịt lập tức bong tróc. Nhưng câu nói phía sau kia đã để lão nhân vô cùng hoảng hốt, cố nhịn đau đớn mà phải đành lăn thay bò vọt vào thâm cốc.
Những người khác cũng hoảng sợ đến la hét, cũng tranh nhau chen lấn xông về phía trước.
Rống!!
Đại yêu phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, sóng âm chói tai, móng vuốt nơi cánh đẩy vào thâm cốc.
- Tản ra, kiểm tra!
Một tên nam tử cao gầy phất tay thét lên ra lệnh, những người bộ dáng như thị vệ nhanh chóng tản ra, vọt tới trong rừng rậm dò xét tình huống.
- Xong rồi!
Khương Phàm không có chú ý tới phía dưới, hắn ở trên đỉnh vách núi cách phía dưới ngàn mét phấn chấn hô to.
Huyết văn dừng lại sau hai giờ rốt cuộc cũng đã lan tràn lần nữa, nó đã cùng dực văn bắt đầu dung hợp.
Xương mũi, xương bả vai, xương cốt phần lưng đều đang vặn vẹo biến đổi.
- Aaa…!!
Đáy mắt Khương Phàm lấp lóe ánh áng, thôi động huyết văn. Trong một trận tiếng vang đôm đốp kỳ quái, hai tay nhanh chóng phồng lên, lớn gấp đôi so với bình thường, khuấy động tạo ra lực lượng mênh mông.
Hai tay đã hoàn toàn biến thành bộ móng vuốt rộng lớn, lớn chừng như đầu Khương Phàm vậy.
Móng vuốt như đao, vô cùng sắc bén, hiện ra ý lạnh thấu xương, cứ như có thể tuỳ tiện cắt tảng đá nát bấy.
Bành!!
Kéo dài tới cốt dực, liệt diễm lao nhanh, một đôi hỏa dực mãnh liệt mở ra, so với trước đây còn lớn hơn mấy phần.
- Tốt! rốt cuộc cũng...
Khương Phàm vui mừng đứng dậy, muốn nhún chân lao xuống vách núi, thế nhưng... Từ sau khi bắt đầu hóa thú, tính cảnh giác đã tăng cường hơn rất nhiều.
Vừa duỗi xuống dưới một chân đã lập tức cảnh giác.
- Đây là...
Khương Phàm thấy được đại yêu ở phía dưới, cũng nhìn thấy đám người bị xiềng xích buộc lại kia.
Rống!!
Đại yêu cũng chú ý tới phía trên, nó nhấc thân thể nặng nề của mình lên nhìn về phía vách núi phát ra từng tiếng kêu sắc nhọn.
Sóng âm bạo động như lôi đình chật ních cả sơn cốc, cuồn cuộn khắp đỉnh núi.
Đỉnh núi sụp đổ, loạn thạch theo sát khí xông lên không trung.
Khương Phàm ngửa mặt nhấc người lên muốn tránh khỏi.
Tiếng sóng âm chói tai để huyết khí toàn thân hắn tán loạn, đầu đau đến muốn nứt ra.
Loại yêu vật này, chọc không được.
- Chờ một chút!
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Thế nào?
- Luyện Độc sư! Phía dưới có Luyện Độc sư!
Trong lòng Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nổi lên sóng gió kịch liệt.
- Luyện Độc sư? Luyện độc sao?
- Xuống dưới, giết chết hắn!
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên phát ra một câu đầy tức giận.
Khương Phàm đều sửng sốt một chút.
Giết chết hắn?
Sao lại thế này?
Từ khi linh hồn Đan Hoàng bám vào ở trên người hắn đến nay vẫn luôn ôn tồn lễ độ, bây giờ là thế nào?
Khương Phàm lập tức tản ra hỏa dực, thu móng vuốt lại sau đó lao theo đất đá sụp đổ tung bay ra ngoài.
Giả chết, trà trộn vào trong!
Đan Hoàng khó được đưa yêu cầu, đương nhiên phải phối hợp.
Một nữ tử đón gió mạnh xông lên trời, một tay bóp lấy cổ Khương Phàm.
- A?
Nữ tử sửng sốt một chút, là một tiểu hài nhi?
- Ngươi ở đây với ai!
Nữ tử không có lập tức quay trở về thâm cốc mà mang theo Khương Phàm rơi xuống trên vách đá bị phá kia.
Nơi này là sâu trong La Phù, có số lượng lớn mãnh thú chiếm cứ, tông môn rất ít, ngay cả bọn hắn cũng đều phải kết bạn hành động.
Một hài tử làm sao lại tới nơi này.
- Chỉ có mình ta.
Lúc Khương Phàm bị bóp lấy đã thiếu chút nữa mắng to.
Cảnh giới của nữ tử này mạnh hơn hắn rất nhiều!
Vô cùng có khả năng là Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên.
Phía dưới kia hẳn là có mười tên chăng?
Đây là đội ngũ gì?
- Nói thật!
Phía tay trái nữ tử triệu ra một thanh trường kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của Khương Phàm.
- Thật sự chỉ có mình ta...
Khương Phàm vừa muốn nói chuyện, linh hồn Đan Hoàng lại truyền đến một thanh âm.
- Ngoài ý muốn.
Ý thức Khương Phàm lập tức trở về:
- Ngoài ý muốn? Có ý gì?
- Vừa rồi là oán niệm khi còn sống của ta, ngươi... Bây giờ còn có thể chạy không?
Tiếng của linh hồn Đan Hoàng yếu đi, giống như đang rất xấu hổ.
- Óan niệm của ngài bao lớn vậy.
Khương Phàm vừa muốn cân nhắc nên làm sao trốn thoát thì chợt có ba tên nam tử hùng tráng khác giống như ác viên xông lên đỉnh núi, tập trung vào Khương Phàm.
Khí tức cũng vượt qua Khương Phàm.
- Khả năng bị sóng âm kích thích, xảy ra sơ suất, ngươi từ từ ứng phó.
Linh hồn Đan Hoàng xấu hổ cười cười, không nói gì nữa.
- Một đứa nhỏ?
Chương 335 Luyện Độc sư (4)
Ba nam tử cũng sững sờ, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Sẽ không phải là cường giả nào đó mang theo truyền nhân của mình đến chỗ này lịch luyện đấy chứ?
- Ta và sư phụ ta!
Khương Phàm lập tức đổi giọng.
- Vừa rồi ngươi còn nói, chỉ có chính ngươi.
Nữ tử tiếp cận ánh mắt Khương Phàm, mũi kiếm từ từ đâm rách da yết hầu, máu tươi cũng theo đó mà tràn ra.
Ba nam tử khác cũng nắm vũ khí, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Người rất nhanh sẽ trở lại.
Khương Phàm thầm than không may.
- Được. Chúng ta chờ.
Nữ tử bóp lấy cổ Khương Phàm, cảnh giác dãy núi.
- Xảy ra chuyện gì?
Một thiếu nữ hất lên áo choàng cùng mấy vị 'Thị vệ' đi tới vách núi.
- Hắn nói là đi chung với sư phụ. Ta đoán là chỉ có một mình hắn.
Nữ tử đe dọa nhìn Khương Phàm, không có một khắc buông lỏng.
Khương Phàm liếc mắt nhìn thiếu nữ, bỗng nhiên cảm giác có chút quen mặt.
Mặc dù mang theo mạng che mặt nhìn không rõ bộ dáng, nhưng vẫn cảm giác đã thấy qua ở nơi nào đó rồi.
- Đệ tử tông môn?
Thiếu nữ đánh giá Khương Phàm, cũng cảm giác có chút quen thuộc.
- Ừm.
Khương Phàm cũng cảm giác âm thanh này rất quen thuộc.
- Tông môn nhà ai?
- Kim Cương tông! Tông môn bị diệt, sư phụ mang theo ta chạy ra ngoài, mấy ngày nay một mực du đãng ở gần bên này.
Khương Phàm nghĩ đến một thân phận không tệ.
- Sư phụ ngươi tên gì?
- Phạm Lương!
Khương Phàm thuận miệng nói cái tên.
- Phạm Lương? Ha ha. Bắt lấy hắn.
Thiếu nữ cười nhạt một tiếng, quay người rời khỏi.
Khương Phàm còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì đã bị nữ tử kéo lấy nhảy xuống vách núi, rơi xuống bên trong thâm cốc.
- Hắn là ai?
Bên cạnh đại yêu có một nam tử đang ngồi đấy, dáng người cao gầy thẳng tắp, thanh âm lại có cảm giác như nữ tử, nhưng lại mang theo mặt nạ, nhìn không ra bộ dáng.
- Một kẻ tự xưng đệ tử Kim Cương tông. Nhưng hắn nói sai tên sư phụ. Kim Cương tông căn bản không có ai tên Phạm Lương.
Thiếu nữ từ bên cạnh xuống tới nhìn Khương Phàm cười lạnh.
- Hình như ta không có mạo phạm các ngươi, vì cái gì lại bắt ta.
Khương Phàm nhìn hơn một trăm người bên trong thâm cốc, lông mày lập tức nhíu một cái.
Hơn một trăm tên nam nữ tập hợp một chỗ, như lang thôn hổ yết mà ăn (ăn ngấu nghiến như sói, như cọp). Y phục của bọn hắn tả tơi, tóc tai bù xù. Có một số người gầy như que củi, có một số người thì trên người chảy đầy mủ, còn có một số người toàn thân lại bò đầy vằn đen quỷ dị.
- Biết bọn hắn là cái gì không?
Lão nhân mặc áo bào đen trên lưng đại yêu ngẩng đầu, một gương mặt không chỉ đều nhăn nheo mà còn đầy tơ máu màu đỏ, trông rất dữ tợn đáng sợ.
- Nô lệ?
Khương Phàm nói xong, bọn thị vệ đều cười, đám nam nữ đang cướp đoạt thức ăn kia toàn thân đều run rẩy mấy lần, không ai dám ngẩng đầu.
- So với nô lệ thì càng thảm hại hơn, dược nô!
- Cái gì gọi là dược nô?
- Đương nhiên là nô lệ thí nghiệm thuốc.
- Thử thuốc gì?
- Thuốc để xuyên nát bụng người ta, thuốc để cho người ta bạo thể mà chết, thuốc để cho ngươi lâm vào ác mộng mà phát điên, thuốc để cho người ta ở trong mộng đẹp ngủ như chết, còn có thuốc để cho người ta mất khống chế linh lực...
Lão giả mặc áo bào đen âm trầm cười lạnh.
- Vị tiền bối này chính là Đại Độc sư uy danh hiển hách. Ngài đã nghiên cứu ra hơn năm mươi loại thuốc. Chúng ta may mắn, bồi tiền bối luyện dược tại La Phù.
Nam tử ngồi ở bên cạnh chắp tay giơ thể hiện sự tôn trọng.
Lông mày Khương Phàm cau chặt, trước đó dùng qua thuốc độc cũng còn chưa có cảm giác gì, thế nhưng, trong quá trình luyện chế thuốc độc lại cần dùng người sống để thí nghiệm thuốc?
Đám dược nô đang giật đồ ăn kia liên tiếp ngừng lại, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi thật sâu.
Có người nhịn không được mà khóc lên.
- Khóc cái gì, im miệng!
Một tên tráng hán vung lên roi sắt quất vào trên thân người kia, da thịt lập tức bong tróc.
Người kia gắt gao cắn chặt răng không dám khóc nữa.
- Thân phận tiểu gia hỏa này có gì đó rất quái lạ, trực tiếp giết chết đi.
- Chúng ta chỉ bắt tán tu, không gây phiền toái.
Nam tử ngồi ở chỗ đó lạnh nhạt hạ lệnh, trong âm thanh không có chút tình cảm nào.
- Tuổi còn nhỏ đã là Linh Nguyên cảnh, linh văn hẳn rất khá, đút cho Yêu thú của ta đi.
Lão nhân mặc hắc bào nhắm mắt lại, toàn thân bị hắc ác mê vụ bao phủ.
- Tự mình đi qua đi!
Nữ tử buông lỏng Khương Phàm ra, dùng sức xô đẩy hắn.
Khương Phàm sâu hít một ngụm khí lạnh, đi về phía trước mấy bước.
Trốn cũng không có vấn đề.
Chỉ là hơn một trăm người này phải làm sao bây giờ?
Khương Phàm tự nhận không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không phải là hỗn đản.
Nếu gặp, có thể cứu một người thì phải cứu một người.
- Chờ một chút!
Thiếu nữ mang theo mạng che mặt đột nhiên quát lên, chăm chú tập trung vào Khương Phàm.
- Thế nào?
Nam tử lườm thiếu nữ một chút, các thị vệ khác cũng lập tức cảnh giác.
- Chúng ta gặp qua ở đâu?
Thiếu nữ từ từ đi đến chỗ Khương Phàm.
Khương Phàm vừa nhìn về phía thiếu nữ, giờ khắc này, đáy mắt thiếu nữ nổi lên từng đường vân, tản ra yêu dị sáng rực.
Khương Phàm hơi hoảng hốt, lại lập tức cảnh giác, kịp thời dời mắt đi chỗ khác.
Nghĩ lại thì…
Thanh âm này, tuổi tác này, con mắt này.
Nàng là Hoa Vị Ương của Xích Tiêu tông.
- Nhìn mắt ta nói chuyện.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Khương Phàm, cũng giơ tay lên ra hiệu với các thị vệ khác để cảnh giác.
Đám người không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn đều kích thích linh văn, tiếp cận Khương Phàm.
- Vị cô nương này, nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là Hoa Vị Ương?
- Ngồi bên kia, hẳn là ca ca ngươi, Hoa Vị Yêu. Xích Tiêu tông các ngươi, vậy mà lại bồi dưỡng Luyện Độc sư?
Khương Phàm cười nhạt một tiếng, đột nhiên chấn khai hỏa dực mang theo liệt diễm, phóng lên tận trời!
- Hắn là Khương Phàm!
Hoa Vị Ương rốt cuộc cũng đã khẳng định được.
- Khương Phàm?