• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (8 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Không Hợp Thói Thường

Nam tử khác mặt mũi tràn đầy dữ tợn giết tới lại bởi vì lôi triều đột nhiên nổ tung không thể không dừng lại, con mắt tránh né qua một bên. Nhưng ngay trong chớp mắt, trong lôi triều đột nhiên đánh ra một đạo Ô Cương Tiễn đánh thẳng tới hắn.

Không đợi nam tử kia kịp phản ứng, chỉ nghe phù một tiếng, yết hầu tê rần, thân thể đều bị một cỗ lực lượng trùng kϊƈɦ cường đại đánh lui lại hai bước, ngay sau đó huyết thủy mãnh liệt tuôn ra, nhuộm đỏ cả y phục.

Một loạt kịch biến xảy ra trong vòng khoảng mấy giây ngắn ngủi đã kết thúc.

Không chỉ có hai nam tử này không có kịp phản ứng, ngay cả Yến Khinh Vũ nơi xa xa kia đều mở to hai mắt mà nhìn.

- Cô... Cô...

Khi lôi triều tản ra, nam tử bị xuyên thủng cổ kia khó có thể tin nhìn thiếu niên máu thịt be bét phía trước.

Hắn lảo đảo mấy bước, ngửa mặt ngã xuống đất, miệng há to, máu chảy ồ ạt.

Hắn không nghĩ tới mình trốn khỏi họa diệt môn, lại chết trêи tay một tiểu tử thế này.

Hồ Dương cũng lảo đảo quỳ trêи mặt đất, vừa rồi chỉ muốn điều động khí huyết để trước khi chết phản kϊƈɦ lại thì bị lôi triều bức lui, cỗ ác khí trong lòng đã mất, khí lực cả người giống như vỡ đê mà tiêu tán mất.

- Ngươi... Ngươi...

Hồ Dương kịch liệt thở dốc, gắt gao nắm lấy trọng đao bên cạnh, hai mắt đỏ hồng nhìn qua thiếu niên trước mặt.

Khương Phàm máu me khắp người đứng ở nơi đó, cơ hồ nhìn không ra bộ dáng, miệng vết thương đều bốc lên khói cháy khét, nhưng hai mắt lại sáng ngời dị thường như rắn độc theo dõi hắn.

- Nữ nhân kia không có nhắc nhở các ngươi, không nên coi thường ta à?

- Ngươi...

Hồ Dương lung lay mấy lần, trùng điệp nằm rạp trêи mặt đất, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Bọn hắn rõ ràng rất cảnh giác, nhưng lại không nghĩ tới thiếu niên mười mấy tuổi này khôn khéo cay độc, trầm ổn lại tàn nhẫn như thế.

Yến Khinh Vũ cũng bị một màn này làm chấn kinh.

Đổi thành người khác, khẳng định chỉ lo chạy trốn, Khương Phàm lại dám trực diện chống lại địch nhân cường đại, còn không thể tưởng tượng nổi là hắn sẽ liên tiếp đánh giết. Cái này cần tỉnh táo đến cỡ nào, lại cần bao nhiêu lần lịch luyện sinh tử mới có được. Nhất là khi đứng trong lôi triều phản kϊƈɦ, nàng không biết nên khen một tiếng đặc sắc hay là nên nói một tiếng hung tàn.

Sau khi Khương Phàm xác định hai người đều đã chết mới phát ra tiếng than nhẹ thống khổ, hắn đau đớn đứng cứng ngắc ở nơi đó, lại qua một hồi mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. xuất ra đan dược lấy được từ chỗ Tiêu Khuê, lấy mấy khỏa chữa thương ăn vào.

- Không cần khẩn trương, những tên truy binh khác hẳn là đã đi đến các cứ điểm khác. - Ừm.

Yến Khinh Vũ nhẹ gật đầu, ánh mắt lại hiện ra phức tạp.

Cũng không lâu lắm, tiếng chuông trầm muộn vang lên quanh quẩn Đại Hoang nhắc nhở đám người đang tản mát ở các nơi rừng rậm cần phải trở về.

Khương Phàm chịu đựng đau nhức kịch liệt đi đến bên cạnh Yến Khinh Vũ, đỡ nàng dậy.

- Cùng đi đi, ta không vác nổi cô nữa.

Trước lúc trời tối, bọn hắn dắt dìu nhau về tới cứ điểm.

Khương Phàm từ chối nhã nhặn lời thỉnh cầu của Yến Khinh Vũ dẫn hắn về Yến phủ, kéo lấy thân thể đẫm máu về sơn cốc.

Mặc dù thương thế nhìn rất nghiêm trọng nhưng cũng may đều là một chút vết thương ngoài da, không có thương tổn đến xương cốt.

Khương Uyển Nhi đang ở bên trong chờ hắn trở về, nhưng Khương Phàm không có vội vã đi vào, trốn ở một nơi vắng vẻ, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh. Chỉ sau chốc lát trong núi rừng, tinh khí cỏ cây cùng Hỏa nguyên lực liên tục không ngừng hội tụ tới. Sau khi trải qua Đại Diệu Thiên Kinh cô đọng, tinh khí cỏ cây hóa thành khí tức sinh mệnh tiến vào mạch máu, Hỏa nguyên lực biến thành linh khí tiến vào kinh mạch.

Bọn chúng hỗ trợ lẫn nhau, tư dưỡng huyết nhục, khôi phục từng đạo vết thương nhìn thấy mà giật mình trêи toàn thân.

Trận đào vong hôm nay mặc dù may mắn sống tiếp, nhưng phương thức chém giết cược mệnh quá mạo hiểm, hơi có chút sơ xuất liền có thể sẽ mất mạng.

Khương Phàm kiên định quyết tâm phải nhanh tăng lên cảnh giới một chút, dù sao về sau cũng không chỉ đối mặt với những dã thú kia, còn có những kẻ càng nguy hiểm hơn.

- Ta trở về rồi.

Sau khi Khương Phàm khôi phục liền cười cười đi vào sơn cốc.

- Phàm ca ca, huynh bị thương rồi?

Khương Uyển Nhi nhìn thấy Khương Phàm trở về, thoáng thở phào, nàng rất lo lắng người của vương phủ sẽ ám hại hắn.

- Không phải máu của ta.

Khương Phàm đem thỏ rừng, linh quả bắt được trêи đường lấy ra, làm một ít thức ăn.

Hai người vây quanh đống lửa đang ăn cơm, trò chuyện.

Kinh mạch của Khương Uyển Nhi mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng khí sắc đã khá hơn rất nhiều, dù sao vẫn có hi vọng, chỉ là vừa nhắc tới phụ thân, hai người sẽ trầm mặc thật lâu.

Trong đêm khuya, sau khi Khương Uyển Nhi nằm ngủ, Khương Phàm lại đi ra ngoài sơn cốc, chuẩn bị tiếp tục rèn luyện linh dịch. Hắn không vội vã lấy linh thảo linh quả ra, trước tiên ngưng tụ lại một đám lửa, đốt cháy vết máu trêи thanh đồng tiểu tháp.

Đúng vào lúc này, một màn kỳ dị phát sinh.

Thanh đồng tiểu tháp từ sau khi rời khỏi động sâu liền ảm đạm không ánh sáng, vậy mà lại một lần nữa sáng lên thanh quang trong ngọn lửa màu vàng.

Khương Phàm kinh ngạc nâng tiểu tháp lên, câu thông linh văn tiếp tục phóng thích hỏa diễm. Tiểu tháp không chỉ có thể chịu đựng nhiệt độ của ngọn lửa màu vàng mà ánh sáng màu xanh bên ngoài còn càng ngày càng sáng tỏ.

- Ngươi rốt cục có phản ứng.

Khương Phàm tiếp tục gia tăng hỏa diễm, đang mong đợi thanh đồng tiểu tháp biến hóa.

Tiểu tháp này rất có thể là do ai đó nhét vào trong Đại Hoang, cũng có thể là một vị cường giả nào đó sau khi chết để lại.

Bất kể như thế nào, nếu có thể xua tan hắc ám của Đại Hoang, thì tuyệt đối là bảo bối tốt.

Nói không chừng bên trong còn cất giấu bí mật gì đó.

Từ đêm khuya mãi cho đến sáng sớm, lại đến buổi chiều ngày thứ hai, sau khi kéo dài ròng rã hai mươi giờ nung khô, trong thanh đồng tiểu tháp rốt cục cũng truyền ra một tiếng oanh minh trầm muộn, giống như có thứ gì đó đang mở ra.

Khương Phàm tranh thủ thời gian tản đi hỏa diễm, đem ý thức luồn vào.

Nhưng là...

- Tinh tệ?

Khương Phàm trợn tròn mắt, trong không gian ʍôиɠ lung của tiểu tháp vậy mà không biết từ nơi đó lại rơi xuống rất nhiều tinh tệ. Giống như là một toà núi nhỏ, ánh sáng vàng kim chói mắt, rất là tráng lệ.

Thô sơ giản lược đoán chừng, hẳn là có đến mấy chục vạn.

- Làm nửa ngày, vậy ra đây là một cái bình tiết kiệm tiền?
Chương 22 Phất Nhanh

Khương Phàm dở khóc dở cười, còn tưởng rằng có võ pháp, đan dược, hay vũ khí gì đó, kết quả lại là tinh tệ.

Bảo bối thần bí như vậy, vậy mà dùng để tiết kiệm tiền?

Vị chủ nhân trước của nó cũng là nhân tài.

Bất quá, nhìn tinh tệ thật dày, Khương Phàm tự an ủi mình, dù nói như thế nào cũng coi là một phen phát tài. Mấy chục vạn tinh tệ, hẳn là một đêm chợt giàu.

Bao nhiêu tán tu liều mạng cũng không có được nhiều tinh tệ như vậy.

- Vừa vặn đi thương hội mua vài thứ cần thiết. Mấy chục vạn tinh tệ, hẳn là có thể mua không ít.

Khương Phàm mặc dù thất vọng nhưng dùng để làm không gian trữ vật cũng không tệ.

Hắn đeo tiểu tháp lên trêи cổ, ngưng tụ ngọn lửa màu vàng lại rèn luyện linh dịch. Linh thảo linh quả trong tiểu tháp không ngừng bay ra, cháy hừng hực trong "Nồi lớn" một chút xíu liền biến thành linh dịch tinh khiết.

Những linh thảo linh quả này phổ biến nhưng so với trong Vạn Bảo các thì càng cao cấp hơn một chút, luyện ra linh dịch càng tinh khiết hơn.

Từ xế chiều đến hừng đông hết thảy luyện được sáu bình.

- Đủ rồi.

Khương Phàm cầm lấy một bình, nuốt vào bùng hơn phân nửa, linh lực vừa tinh khiết lại vừa nồng đậm tràn vào kinh mạch, lao nhanh tới trong khí hải. Khí hải bị ánh sáng vàng kim chói mắt chiếu rọi, giống như đại dương màu vàng óng, bao la hùng vĩ mà thần bí, chỉ là hỏa điểu cao ngạo kia đối với linh dịch này lại không có phản ứng gì.

- Thứ này đến cùng xem như cái gì. Thời điểm uống máu rắn hình như rất hưng phấn, uống linh dịch ngược lại là không có phản ứng?

Khương Phàm cảm thấy kỳ quái, không biết hỏa điểu là cái gì, nhưng nghĩ tới nó thay mình thanh lý khí độc dù sao không có chỗ hại.

Sau khi trời sáng, Khương Phàm rời khỏi sơn cốc, không tiếp tục tiến vào Đại Hoang, dù sao liên tiếp giết mấy người của Sinh Tử môn, đám người cùng hung cực ác kia nói không chừng vẫn đang chờ hắn ở đấy, hắn còn không có cuồng ngạo đến trực tiếp đối kháng cùng bọn hắn

Thiên Hoa điện.

Thương hội lớn nhất trong Bạch Hổ thành, cũng là thương hội duy nhất, khống chế tất cả các mậu dịch trong Bạch Hổ thành

Nhưng nó cũng không thuộc về Khương Vương phủ mà thuộc về tổ chức thương hội Lang Gia quốc, một trong tam đại "Thiên Hoa hội".

Thiên Hoa hội xây dựng hơn một trăm phân điện lớn nhỏ ở Bắc Cương và Tây Cương. Tài lực hùng hậu, lực ảnh hưởng rất lớn, cũng vô cùng có tín dự (chữ tín + danh dự), có thể so với một ít võ viện và vài đại tông.

Khương Phàm trước kia chưa từng tới qua nơi này, tuy nhiên, bây giờ hắn có tiền!

Khương Hồng Dương? Khương Phàm vừa muốn đi vào cửa điện, đối diện đã đụng phải Nhị gia Khương gia - Khương Hồng Dương đang được thị vệ Khương gia vây quanh, đi theo phía sau là một người trung niên mập mạp.

- Khương Phàm? - Nơi này là nơi ngươi có thể tới?

Sắc mặt Khương Hồng Dương lập tức âm trầm xuống.

Sinh Tử môn làm chuyện gì thế, mấy ngày đã qua còn không để hắn biến mất.

- Nơi này hình như không thuộc về Khương Vương phủ, ngươi quản được sao?

Khương Phàm bỏ bao y phục da thú xuống, bên trong tràn đầy tinh tệ, rất nhiều người chung quanh đều nhìn thẳng.

- Vị này chính là Phàm công tử?

Trêи mặt nam nhân mập mạp mang theo thói quen tươi cười.

Hắn là người phụ trách Thiên Hoa điện ở Bạch Hổthành - La Nhất Tiếu!

Khương Phàm không để ý đến bọn hắn, cõng bao y phục da thú lên đi vào đại điện.

- Khương Nhị gia thật may, hắn thế mà còn sống.

La Nhất Tiếu còn tưởng rằng Khương Hồng Dương đã bí mật xử lý Khương Phàm

- Hắn sống không được mấy ngày.

Khương Hồng Dương thấp giọng nhắc nhở La Nhất Tiếu:

- Giúp ta khuyên nhủ điện hạ. Chỉ cần chuyện được làm thỏa đáng, không thiếu chỗ tốt của ngươi.

- Tâm tư điện hạ, ngươi rất rõ ràng, ta chỉ có thể nói hết sức nỗ lực.

- Bất quá, chỉ cần ngươi ổn định đám lão già trong Khương Vương phủ thì không sợ hắn trở lại nữa.

La Nhất Tiếu cảnh giác nhìn chung quanh, đè ép thanh âm tới nhỏ nhất.

- Hắn không chết, ta bất an.

Đáy mắt Khương Hồng Dương hiện lên tia lạnh lùng, mang theo bọn thị vệ rời đi.

Bên cửa sổ tầng cao nhất của Thiên Hoa điện, một nam tử mặc hoa phục cẩm tú chắp hai tay sau lưng đang nở nụ cười mỉm, nhìn một đoàn người Khương Hồng Dương phía dưới rời đi.

Tướng mạo hắn đường đường, ngũ quan rõ ràng, thân hình cao lớn lại thẳng tắp, từ trong ra ngoài tản ra một cỗ khí chất phi phàm, áo bào xa hoa càng làm nổi bật lên một cỗ khí chất tôn quý.

Hắn đứng đó không biết đang suy nghĩ gì.

- Điện hạ!

La Nhất Tiếu đi vào gian phòng, sau khi đóng kỹ cửa phòng liền cung kính thi lễ với nam tử một cái.

- Hắn nói cái gì?

Nam tử nhẹ giọng cười nói.

- Vẫn hi vọng điện hạ có thể giết Khương Hồng Võ.

- Khương Hồng Võ chết thì lão cẩu Khương Hồng Dương này sẽ không ngoan như hiện tại.

- Điện hạ nói đúng lắm. Nhưng mà...

- Có chuyện gì cứ nói thẳng.

- Bạch Hổ quan ngoại trừ Cự Linh vệ, Huyền Giáp vệ ra, còn có một chi đội ngũ vô cùng thần bí, Huyết Ngục!

- Huyết Ngục là do tiên tổ Khương gia - Khương Nguyên Liệt sáng lập, tồn tại hơn hai trăm năm. Bọn hắn tuyệt đối trung thành với Khương gia, lại chỉ chịu chỉ huy của đại gia chủ. Ngoại trừ gia chủ ra, ai cũng không biết tình huống cụ thể của bọn hắn. Từ sau khi Khương Hồng Võ mất tích, toàn thể Huyết Ngục Khương gia đều biến mất. Bọn hắn hiện đang bí mật điều tra tin tức của Khương Hồng Võ ở các nơi trong Thương Châu. Một ngày Khương Hồng Võ không chết, bọn hắn một ngày không về.

Gương mặt phì nộn của La Nhất Tiếu hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, ngay cả Khương Hồng Dương và Đại trưởng lão đều hoàn toàn không biết gì đối với tình huống của Huyết Ngục, điều này không khỏi làm cho người cảnh giác.

- La điện chủ, ngươi hiểu rõ mục đích ta bố cục Khương Vương phủ chứ. Ta muốn một trận dâng tặng lễ vật hoàn mỹ, không thể có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì. Trước khi mọi thứ kết thúc, Khương Hồng Võ không thể chết.

Hai tay sau lưng nam tử mặc hoa bào chậm rãi nắm chặt, trong đôi mắt thâm thúy lấp lóe tinh mang.

La Nhất Tiếu vội vàng hạ thấp người xin lỗi, hơi do dự, lại nói:

- Con nuôi Khương Hồng Võ, Khương Phàm tới, tiểu gia hỏa này cũng là một mối uy hϊế͙p͙.

- Uy hϊế͙p͙? Một hài tử mà thôi. Chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, tùy tiện hắn náo động. Ngươi một mực giám sát chặt chẽ Khương Vương phủ cho ta, cung cấp tất cả trợ giúp cho bọn hắn. Mặt khác thông báo cho Sinh Tử môn, nhanh chóng làm việc cho ta, đừng kéo dài thời gian.
Chương 23 Bạo Viêm Phù

- Đó là Khương Phàm sao?

- Cũng dám đến Thiên Hoa điện, trong túi hắn có mấy khối tinh tệ.

- Thật đáng thương. Thời điểm Vương gia ở đây không ai biết tới hắn, Vương gia không có ở đây, hắn sống giống như một con chó.

- Là con chó bị đuổi ra cửa.

Trong Thiên Hoa điện, rất nhiều người chú ý tới Khương Phàm, trước kia không ai nhận ra, nhưng hiện tại cơ hồ mọi người đều biết đến hắn.

- Tiểu công tử, ta gọi Sắc Vi, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì không?

Một vị thị nữ tới đón, bộ dáng đẹp đẽ mỹ lệ, dáng người nở nang, cười lên vô cùng ngọt ngào.

- Tùy tiện nhìn. Nơi này không ký sổ...

Sắc Vi vừa muốn khuyên Khương Phàm rời đi, Khương Phàm đã đem túi da thú nặng nề để dưới đất, cởi dây, tinh tệ sáng loáng đập vào mắt.

- Tiểu công tử, tiền này của ngươi... Ở đâu ra?

Sắc Vi trừng đôi mắt to xinh đẹp, khó có thể tin mà nhìn tinh tệ tràn đầy, kém chút đx đưa tay kiểm tra.

Một bao lớn như vậy, tối thiểu đến năm sáu vạn.

Đám người chế giễu chung quanh trợn cả mắt lên, tiểu gia hỏa này ăn cướp sao?

- Thiên Hoa điện các ngươi còn quản lai lịch tinh tệ? - Không phải không phải... Tiểu công tử ngài cần gì không?

Sắc Vi lập tức nhiệt tình dẫn Khương Phàm đi vào bên trong.

- Nhiều Hổ Văn Thảo như vậy?

Khương Phàm đi vào trong khu chứa đan dược linh thảo rực rỡ muôn màu thấy được Hổ Văn Thảo.

- Phàm công tử cần cái này? Đây là một loại linh thảo trung phẩm, vô cùng bá đạo, trực tiếp phục dụng dễ dàng tổn thương khí huyết, bình thường là dùng để luyện đan.

- Các ngươi có bao nhiêu? Ta muốn hết!

- Hết thảy năm mươi bảy cây , mỗi cây ba trăm tinh tệ, gói kỹ cho Phàm công tử.

Thị nữ Sắc Vi cười càng ngọt ngào, loại linh thảo này không quá quý giá, mà tác dụng còn rất ít, có rất ít người chịu mua, không nghĩ tới lại gặp được người muốn mua.

Bán hêt loại tiêu linh thảo thấp này, nàng có thể cầm không ít phần trăm.

- Nơi này có phù chú không?

Lần trước sau khi Khương Phàm dùng Cuồng Lôi Phù của Tiêu Khuê cảm giác nó là tuyệt phối với Ô Cương Cung, bạo kϊƈɦ ở khoảng cách gần sẽ tạo ra sát thương cực mạnh.

- Tiểu công tử, xin mời.

Thị nữ Sắc Vi mang theo Khương Phàm đi tới một khu trêи lầu hai, kỹ càng giới thiệu các loại phù văn.

- Loại Liệt Diễm Phù này, nghe qua không tệ.

Khương Phàm chỉ vào một cái bên trong, mình có thánh văn hỏa diễm, hẳn sẽ rất thích hợp với loại phù văn này.

- Liệt Diễm Phù có uy lực nổ tung rất mạnh, có thể bằng một kϊƈɦ toàn lực của Linh Anh cảnh thất trọng thiên, tiểu công tử muốn mấy cái?

- Giá tiền?

Khương Phàm do dự, mới tương đương với một kϊƈɦ của thất trọng thiên.

- Loại bùa này mang tính thực dụng rất cao, rất nhiều người tiến vào Đại Hoang đều muốn mang theo một tấm, một tấm là ba ngàn năm trăm tinh tệ.

- Đắt như thế?

- Vật bảo mệnh bình thường đều rất đắt, nếu như tiểu công tử muốn nhiều, ta có thể tính giá tiện nghi một chút. Loại Bạo Viêm Phù này thì sao?

Khương Phàm lại thấy được một loại phù chú hỏa diễm.

- Uy lực của loại này càng lớn, tương đương với một kϊƈɦ toàn lực của võ giả Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, mà đẳng cấp linh văn càng cao, rót vào năng lượng càng mạnh, tạo ra uy lực càng lớn. Bất quá tốc độ nó kϊƈɦ phát có chút chậm, sau khi rót vào năng lượng cần chờ hai ba giây mới có thể nổ tung.

- Giá tiền?

Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng, có trì hoãn càng tốt, càng phối tốt với Ô Cương Tiễn.

Sắc Vi mỉm cười:

- Chín ngàn chín trăm tinh tệ, bên trong kia còn loại nháy mắt nổ tung, giá cả thì cao hơn mấy ngàn.

- Ta lấy Bạo Viêm Phù. Trước tiên cho ta... Ba tấm đi... - Được rồi, tiểu công tử, ta thấy ngươi đã thức tỉnh linh văn, muốn đan dược điều dưỡng linh văn hay không? Ta có thể giới thiệu cho ngươi mấy loại không tệ.

- Không cần.

- Ta có cần gì sẽ đến tiếp.

- Tùy thời có thẻ đến tìm ta, ta nhất định sẽ giới thiệu cho ngài thứ thích hợp nhất.

Sắc Vi tươi cười ngọt ngào.

- Đúng rồi, nơi này của các ngươi có loại sách giới thiệu về linh thảo không?

Sách trong Vương phủ nói về linh thảo có thể chữa trị kinh mạch chỉ có ba loại, tác dụng không sai biệt lắm với Ngân Vũ Thảo, hắn chờ mong trong Thiên Hoa điện có phát hiện mới.

- Có chứ. Có linh thảo phổ thông, có linh thảo thượng phẩm, cũng có loại kỳ dị.

- Đều lấy ra cho ta xem một chút.

Sắc Vi lấy ba loại sách cho Khương Phàm xem, Khương Phàm cẩn thận lật từng tràng.

Linh thảo chữa trị kinh mạch quả nhiên rất ít, nhưng sau khi Khương Phàm lật ra mấy vạn loại linh thảo vẫn là tìm được hai loại mới.

Một cái bên trong có hiệu quả tốt nhất.

Cửu Chuyển Kim Dương Sâm, thiên địa linh khí biến thành linh thảo, linh tính mười phần, từ ngày sinh ra sẽ huyễn hóa thành các loại động vật hoặc côn trùng, đối với vật mỹ hảo và thuần khiết sẽ có cảm giác thân thiết tự nhiên. Đánh dấu đặc biệt, ưa thích khí tức của xử nữ.

- Ta muốn quyển sách này.

Khương Phàm đem tất cả mọi thứ nhét vào túi da thú, rời khỏi Thiên Hoa điện.

Trêи đường phố náo nhiệt, một con mắt rất nhanh đã tập trung vào hắn, cũng lặng lẽ đi theo. Ngay sau đó lại càng nhiều, cuối cùng nhiều đến mười mấy người lẫn trong đám người, cách rất xa nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Phàm.

Tính cảnh giác của Khương Phàm vẫn luôn rất cao, nhất là sau khi bắt đầu đề phòng Sinh Tử môn. Ngay thời điểm người thứ hai xuất hiện, hắn đã nhận ra, nhưng vẫn làm bộ cái gì cũng không biết mà đi vào trong núi rừng.

- Người đâu?

- Làm sao đi theo liền không thấy nữa?

Bọn người Sinh Tử môn bọn họ dừng ở trong rừng cây, nhíu mày nhìn cây rừng rậm rạp chung quanh, vừa rồi rõ ràng là ở ngay phía trước.

- Mọi người tản ra, tiếp tục tìm kiếm!

- Lục hết sơn lâm này, ta cũng không tin tìm không thấy hắn.

Sắc mặt đội trưởng Hoàng Hùng âm trầm ra lệnh.

Bọn hắn hôm trước trước khi trời tối tiến vào thành Bạch Hổ, kết quả chờ lại chờ, hai người Hồ Dương một mực không có xuất hiện, hôm nay lại thấy được Khương Phàm bình yên vô sự.

- Cẩn thận một chút, tiểu tử này có gì đó quái lạ.

Mười tên môn đồ lập tức tản ra điều tra, bất quá rất cẩn thận, hai người cùng một tổ. Một người phụ trách tìm, một người ở phía sau cảnh giác.

Nhưng bọn hắn có tìm lại tìm, một mực tìm tới giữa trưa, chẳng những không tìm được Khương Phàm, ngược lại lại giống như bị lạc đường. Bọn hắn không cam tâm, sau khi gom lại cùng một chỗ lại lần nữa bắt đầu tìm. Kết quả liên tiếp đều dẫn ra khỏi sơn lâm.

Biểu lộ trêи mặt Hoàng Hùng quái dị nhìn qua rừng cây mờ tối rậm rạp phía trước, nghĩ đến một khả năng, trong này có mê trận?
Chương 24 Khuyên Nhũ Bất Thành

- Khương Phàm là con nuôi của Khương Vương, vẫn luôn không ở trong Khương Vương phủ, chuyện này trong thành Bạch Hổ cũng không phải bí mật gì. Nhưng cảm giác tồn tại trước đó về hắn quá thấp, không có người nào lưu ý hắn cụ thể ở đâu.

Bọn hắn sáng sớm hôm nay đã cẩn thận đi điều tra về Khương Phàm, chỉ là không nghĩ tới trong núi rừng vậy mà có bày mê trận.

Đây là Khương Vương phủ đặc biệt bố trí cho hắn sao?

- Có phải ngươi có gì đó giấu diếm chúng ta hay không? Hắn lúc ấy phản kϊƈɦ như thế nào?

Một tên tráng hán bỗng nhiên quay đầu chất vấn nữ tử mặt mày hốc hác.

Càng điều tra, càng cảm giác tiểu tử này không đơn giản. Hắn cũng thực sự không nghĩ ra một tiểu hài làm thế nào lại có thể liên tiếp giết chết môn đồ Sinh Tử môn của bọn hắn.

- Ta đã nói rồi, hắn có thể kéo mở Ô Cương Cung. Loại vũ khí hạng nặng Ô Cương Cung kia có lực sát thương vô cùng mạnh, nếu như sử dụng thoả đáng, đừng nói ta hay ngươi, ngay cả đội trưởng cũng đều có thể bị uy hϊế͙p͙.

Nữ nhân kia tức giận, nàng đã giải thích năm lần.

- Coi như có thể kéo mở Ô Cương Cung, cũng không có khả năng liên tiếp giết chết bốn người huynh đệ của chúng ta.

Những môn đồ khác đến bây giờ cũng vẫn không thể tiếp nhận được cái chết của bọn người Hồ Dương. Người của Sinh Tử môn bọn hắn, ai không phải ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao thân kinh bách chiến, coi như bị đánh lén đều có thể tránh đi nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy liền chết.

- Không được ầm ĩ. Mặc kệ hắn có đặc thù gì, có bí mật gì, chọc đến Sinh Tử môn chúng ta thì phải chết!

Hoàng Hùng không nghĩ ra một tiểu tử sẽ có năng lực lớn như vậy, nhưng nếu phát sinh, hắn nhất định phải cho những môn đồ phía dưới một cái công đạo.

- Đội trưởng, muốn báo với Tiêu Thắng Dũng hay không, dù sao Tiêu Khuê cũng đã chết rồi.

- Không cần nóng nảy, chờ chúng ta bắt thằng nhãi con này, cùng một chỗ đưa qua.

- Thời gian dài mà Tiêu Khuê không trở về nhà, có thể hay không...

- Hắn thường xuyên lưu luyến nơi bướm hoa, mười ngày tám ngày không trở về nhà đều bình thường.

- Cần báo cho các phân đội khác không?

Nữ nhân mặt mày hốc hác hỏi.

- Ngươi nói cần không, chỉ một tiểu hài tử mà làm to chuyện? Chính chúng ta xử lý không được sao?

Hoàng Hùng lườm nàng một cái, cái này đã đủ mất mặt, phân đội khác biết được còn không biết sẽ chế giễu thế nào.

- Bây giờ chúng ta làm sao đây, tiếp tục đi vào tìm kiếm?

- Chúng ta chờ trong thành Bạch Hổ, ta cũng không tin hắn không vào Đại Hoang.

Nếu như không phải Sinh Tử môn bọn hắn không tiện bại lộ, càng không thể gây phiền toái cho Khương Vương phủ, Hoàng Hùng thật muốn trực tiếp đạp bằng mảnh rừng núi này, móc tên tiểu tử kia ra.



Khương Phàm trở lại sơn cốc, đem Hổ Văn Thảo và sáu bình linh dịch ra, bày toàn bộ ra ở trước mặt.

Tiếp tục tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.

Hai ngày sau!

Rống!!

Hổ khiếu vang vọng rung động sơn cốc.

Ngọn lửa màu vàng óng từ cánh tay phải Khương Phàm phát ra, cuồng dã xoay tròn, hội tụ thành một đầu hổ uy nghiêm, kéo theo liệt diễm mênh ʍôиɠ đánh tới ngọn núi bên ngoài mười mét, tiếng vang ầm ầm sụp ra hố sâu gần mười mét.

Trêи cánh tay phải tráng kiện của Khương Phàm lóe ra đường vân màu vàng kim nhàn nhạt, là kinh mạch phát sáng chiếu ánh ra mạch máu hình thành vết tích, nhìn rất thần bí lại cứng rắn.

- Linh Anh cảnh đệ lục trọng!

Khương Phàm thở ra một hơi, trêи mặt hiện ra vẻ tươi cười.

Tiêu hao sáu bình linh dịch, ăn xong tất cả Hổ Văn Thảo, cuối cùng đem Hổ Khiếu Quyền đánh ra thế công càng hung mãnh.

Không chỉ là đầu hổ, còn kéo theo liệt diễm mênh ʍôиɠ, cảnh giới cũng theo tăng lên tới đệ lục trọng.

Khương Phàm cẩn thận cảm thụ được thân thể đang biến hóa, khí hải phát triển, kinh mạch tráng kiện, ngay cả mạch máu đều được rèn luyện, toàn thân tràn đầy lực lượng mênh ʍôиɠ.

Loại tầng tầng đột phá cảnh giới này, thân thể lần lượt có cảm giác biến hóa, thật sự là rất thư thái.

- Phàm ca ca, huynh đến cùng là tu luyện võ pháp gì vậy?

Khương Uyển Nhi kỳ quái hỏi Khương Phàm, vì cái gì luôn tránh né mình.

- Về sau sẽ giải thích cho muội. Kinh mạch thế nào rồi?

- Mỗi ngày đều có chuyển biến tốt đẹp.

Kinh mạch Khương Uyển Nhi hiện tại không chỉ không đau, mà thỉnh thoảng còn sẽ tản mát ra vài tia cảm giác mát rượi, mặc dù vẫn không thể ngưng tụ linh lực phóng xuất ra, nhưng có thể đạt tới loại hiệu quả này thì nàng đã rất thỏa mãn.

- Ta lại phải đến Đại Hoang, muội nhớ kỹ uống thuốc đúng hạn.

Cảnh giới Khương Phàm tăng lên, lực lượng cũng đủ.

Mặc dù không đến mức trực tiếp khiêu chiến đám người Sinh Tử môn kia, nhưng võ pháp của mình chí ít có thể phát huy uy lực, coi như gặp được cũng có thể ứng phó.

- Khương Phàm, ngươi rốt cục cũng đi ra.

Yến Khinh Vũ từ trong rừng đi tới, yêu kiều thướt tha, tóc dài tới eo, như hoa lan trong cốc vắng, khí chất xuất trần.

Nàng thật rất đẹp, bộ dáng khí chất đều tốt, chỉ là ngạo khí trong ánh mắt dù sao cũng khiến người ta có cảm giác cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm.

- Cô làm sao lại ở đây?

- Chờ ngươi.

- Bất quá xem ra không cần thiết.

Sau khi Yến Khinh Vũ giải độc liền muốn đưa cho Khương Phàm chút đan dược chữa thương, biểu đạt lời cám ơn của mình, không nghĩ tới sau khi xông vào trong núi rừng kém chút không ra được.

Nàng tìm không thấy Khương Phàm, chỉ có thể thỉnh thoảng đi đến chờ ở bên ngoài.

Đây là lần thứ năm nàng tới đây.

Đã lớn như vậy, nàng còn là lần đầu tiên chủ động chờ nam hài tử, lại không dễ dàng đợi được Khương Phàm đến, hắn vậy mà sinh long hoạt hổ, toàn thân trêи dưới ngay cả một cái vết sẹo cũng tìm không thấy.

- Ta đem chuyện Sinh Tử môn nói cho phụ thân, người đã phái người điều tra môn đồ Sinh Tử môn. Nhưng dính đến cứ điểm thứ ba, người chỉ có thể âm thầm tra xét. Ngươi mấy ngày nay tốt nhất lưu trong Bạch Hổ thành, bọn hắn chí ít không dám làm càn ở nơi này. Trong mấy ngày nay, phụ thân còn có Côn Bác tướng quân đều sẽ điều khoảng năm trăm Huyền Giáp vệ trái phải phân tán đến bên đây bảo hộ ngươi và Uyển Nhi.

Thời điểm Yến Khinh Vũ nhấc đến Sinh Tử môn với phụ thân, phụ thân cũng không có phẫn nộ. Tựa như rất thất vọng đối với thế cục Bạch Hổ quan hiện tại, cũng rất vô lực.

Việc bọn hắn có khả năng làm có thể chỉ là bảo vệ tốt huynh muội Khương Phàm mà thôi.

- Ta đối với Đại Hoang còn quen thuộc hơn so với bọn hắn rất nhiều, chỉ cần cẩn thận, bọn hắn tìm không thấy ta. Khương Phàm không muốn hao tốn thời gian, hắn và Bạch Hoa còn có ước hẹn ba tháng, đến bây giờ đã qua mười ngày.
Chương 25 Cô Còn Là Xử Nữ Sao?

- Ngươi không thể vào Đại Hoang! Người Sinh Tử môn đang chờ ngươi đấy!

- Ta không chết được.

Khương Phàm lách qua Yến Khinh Vũ rời đi.

Yến Khinh Vũ tức giận, nàng chưa từng quan tâm tới nam hài nào, tên Khương Phàm này vậy mà không lĩnh tình.

- Dừng lại. Còn có một việc, ta ngày đó không có cơ hội nói cho ngươi nghe.

- Chuyện gì?

- Ta đi Thương Châu võ viện, lên Sinh Tử Đài khiêu chiến Bạch Hoa.

- Ta thay Uyển Nhi cám ơn ngươi, nhưng không cần.

- Khiêu chiến trêи lôi đài không phải như chém giết trong rừng cây, Ô Cương Cung không phát huy ra tác dụng. Ta khuyên ngươi thận trọng cân nhắc, đây không phải thời điểm khoe khoang.

- Nếu như không có việc gì, ta phải vào Đại Hoang.

Khương Phàm đi chưa được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, do dự một hồi mới nói.

- Khinh Vũ cô nương, có thể thỉnh giáo một vấn đề hay không.

- Nói.

- Cô còn là xử nữ sao?

Yến Khinh Vũ căm tức nhìn Khương Phàm. - Ngươi nói cái gì?

- Cô còn là xử nữ sao?

Khương Phàm hỏi lại, tận lực duy trì vẻ mỉm cười.

- Có tin là ta giết ngươi hay không!

Yến Khinh Vũ tức giận đến bộ ngực kịch liệt chập trùng, ‘ta nhìn không giống xử nữ sao?Ta phóng đãng như vậy sao!’

- Đừng hiểu lầm, ta muốn xin ngươi một việc.

Khương Phàm cẩn thận nghiên cứu qua sách cổ, phát hiện hiệu quả của Cửu Chuyển Kim Dương Sâm càng tốt hơn, mà có đặc thù càng ‘tươi sáng’, tự mình có "Ham muốn nhỏ". Tỉ như ưa thích đồ vật mỹ hảo thuần khiết. Nếu như có thể tìm tới nó, Uyển Nhi cơ bản sẽ được cứu rồi.

- Lăn!

Yến Khinh Vũ tức giận, hỗn đản này vậy mà lại trêu chọc nàng?

- Ta thật...

- Lăn!!

- Đừng kϊƈɦ động, cũng không phải là…

- Ngươi mới không phải, cút cho ta!

Nàng quá nóng nảy hay là Uyển Nhi nhà ta ôn nhu, Khương Phàm toét miệng rời đi.

- Đăng đồ tử!

Yến Khinh Vũ tức giận, điểm hảo cảm nhỏ đối với Khương Phàm lập tức biến mất sạch sẽ.

Khương Phàm không vội vã tiến vào Đại Hoang mà đến Khương Vương phủ trước, lớn tiếng hô to.

- Khương Vương chưa chết, ngày khác nhất định sẽ trở về. Khương Vương, tên là Khương Hồng Võ.

Sau khi hô xong cũng không để ý ánh mắt ngoại nhân mà đi tới Thiên Hoa điện, cố ý rất hào khí mua rất nhiều rất nhiều linh thảo.

Khương Phàm đi lòng vòng ở trêи đường, hấp dẫn Sinh Tử môn đến truy tung, sau đó trở về sơn lâm. Hắn chính là muốn lộ mặt, bày ra tư thế muốn bế quan. Tránh cho người Sinh Tử môn chờ không nổi nữa, hoài nghi hắn tiến vào Đại Hoang.

Sau khi Khương Phàm trở lại sơn lâm liền từ đường nhỏ khác lặng lẽ chạy đi, vây quanh cứ điểm thứ năm, vụng trộm tiến vào Đại Hoang.

- Lại bị mất dấu.

- Nhìn điệu bộ này, hắn là ba năm ngày không chuẩn bị đi ra.

Hoàng Hùng cùng đi theo đến sơn lâm, rất nhanh đã mất dấu của Khương Phàm.

Hắn vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.

Trong Bạch Hổ thành không thể trực tiếp động thủ, nơi này rốt cục không có người khác, lại tìm không thấy Khương Phàm.

- Chúng ta tiếp tục về trong thành chờ?

- Tản ra, giấu đến trong núi rừng mai phục.

Không biết có phải Khương Phàm đã cắt đuôi Sinh Tử môn hay không, cho nên khi tiến vào Đại Hoang liền bắt đầu hướng về phía trước phi nước đại, không ngừng biến đổi vị trí.

Một ngày trôi qua, hắn đi khắp khu vực an toàn ngoài cứ điểm, tìm được một ít linh thảo, nhưng không có phát hiện tung tích Kim Dương Sâm. Cũng may không có phát hiện người Sinh Tử môn đang theo dõi.

Ngày thứ hai, Khương Phàm vẫn là từ đường nhỏ ẩn nấp rời khỏi sơn lâm, đi đường vòng đến cứ điểm thứ năm, đi vào Đại Hoang. Nhưng lại tìm một ngày vẫn không tìm được Kim Dương Sâm.

Ngày thứ ba, Huyền Giáp vệ đến từ cứ điểm thứ năm và cứ điểm thứ sáu tiến vào chiếm giữ sơn lâm, ngày đêm tuần sát. Bọn người Hoàng Hùng không thể không rời khỏi sơn lâm, trốn đến nơi xa quan sát.

Ngày thứ tư, Khương Phàm mạo hiểm rời khỏi khu vực an toàn, xâm nhập khu vực nguy hiểm.

Ngay giữa trưa, nơi xa phát sinh ra một trận bạo động.

Sơn lâm lay động, bầy chim bị kinh hoảng bay xa, rát nhiều mãnh thú đều tứ tán chạy trốn, toàn bộ rừng cây giống như đang lắc lư. Xa xa có thể nghe được tiếng thú rống tiếng chim gáy kịch liệt, còn có thể nhìn thấy ánh sáng sôi trào.

Khương Phàm không muốn gây chuyện, đang muốn rời đi, bỗng nhiên lại ngừng.

- Đi qua nhìn một chút?

Có thể gây nên bạo động rất có thể là mãnh thú Lãnh Chúa một vùng cấp bậc nguy hiểm, nói không chừng có thể nhặt được tiện nghi, dù gì cũng có thể thu chút thú huyết.

Máu rắn có thể gây phản ứng cho hỏa điểu, máu những mãnh thú cường đại này hẳn là cũng có thể.

Khương Phàm liên tục suy nghĩ, lấy Ô Cương Cung ra từ trong thanh tháp tiểu đồng, lặng lẽ tới gần. Chờ lúc hắn đi vào khu rừng này, bọn người chém giết mãnh thú đã chuẩn bị kết thúc. Cánh rừng hoàn toàn bị phá hủy, năm sáu tòa núi cao sụp đổ thành phế tích, bụi mù tràn ngập. Trong phế tích nằm sấp số lượng lớn thi thể dã thú, huyết vụ bốc lên tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.

Khương Phàm chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy bao giờ, trái tim điên cuồng đập loạn một trận.

Trong thi thể yêu thú không thiếu vài dị loại hiếm thấy, nhưng tử trạng đều rất thê thảm. Có vài con thân thể bị xé nứt, có vài con lồng ngực bị xuyên thủng, có vài con bị vô tình đạp nát.

Trong phế tích không chỉ có huyết khí phiêu đãng, còn có năng lượng khuấy động rất táo bạo.

Khương Phàm nhìn chằm chằm một tòa núi cao đổ sụp ở nơi xa, ở trong đó lộ ra một cái lỗ đen, đại bộ phận mãnh thú đều đã chết trước động khẩu. Xem ra vốn là một cái hang cổ bị phong bế, quanh năm suốt tháng tổn tại bởi vì nguyên nhân nào đó mà sụp đổ, hôm nay hang cổ lại thấy ánh mặt trời mà dẫn tới đám mãnh thú tàn sát lẫn nhau.

Kẻ thắng cuối cùng là một đầu Hắc Hổ mọc ra ba con mắt.

Con mắt dọc thứ ba như một viên lam bảo thạch óng ánh, lại bộc lộ ra ánh sáng tà dị. Chiều cao của nó có thể tới năm sáu mét, những mãnh thú chung quanh khác kia thì cao tầm hai mét, so ra vô cùng nhỏ bé, nó lại bộc lộ ra một cỗ hung uy chấn động tâm hồn, lộ ra sát khí thảm liệt.

Phía sau lưng nó mọc ra một đôi cánh thịt, khí tức hắc ám lưu động phía trêи càng khủng bố hơn.

Có thể là con sống sót cuối cùng trong cuộc tàn sát đủ để chứng minh đầu Hắc Hổ này hung tàn và đáng sợ đến thế nào.

Thời điểm Khương Phàm chú ý tới nó cũng là lúc nó đánh mở đá vụn tán loạn trước cửa hang, muốn đi vào bên trong.

Khương Phàm không dám trêu chọc loại dị loại này, chỉ muốn chờ sau khi nó đi vào thì sẽ đi ra sưu tập huyết thú, trở về thử một chút hiệu quả.

Nhưng tính cảnh giác của đầu Hắc Hổ kia lại cực cao, đột nhiên quay người nhìn về phía Khương Phàm. Một đôi con ngươi hung tàn lóe ra huyết quang, mắt dọc trêи trán càng phát ra hắc mang, giống như là lôi điện, tràn ngập ra một cỗ khí tức hung sát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom