-
Chương 211-215
Chương 211 Tàn niệm của Đan Hoàng (1)
- Ngươi vẫn còn nhỏ, cứ tu luyện để tăng thực lực lên. Chuyện hoàng thất cứ giao cho ta.
Khương Hồng Võ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rất hài lòng với sức lực này của Khương Phàm.
Sau mười ngày lặn lội đường xa, bọn hắn đã thuận lợi rời khỏi Lang Gia quốc.
Nhưng... Còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh La Phù đã thì nghe đến tin dữ kinh người.
Bọn hắn lập tức chạy tới Thiên Sư tông.
- Thượng Thanh tông bị diệt sạch? Đệ nhất đại tông cứ như vậy mà xong?
Khương Phàm khó có thể tin, chỉ một tháng ngắn ngủi thôi mà.
- Tông chủ Thượng Thanh tông, ba mươi vị trưởng lão, hai ngàn sáu trăm vị đệ tử tinh anh, toàn bộ chiến tử. Thượng Thanh tông hiện tại chỉ còn lại bộ phận trưởng lão đóng giữ mỏ tinh thạch, còn có đám lão già đã ẩn lui. Cảnh giới những lão gia hỏa kia có một số là suy yếu, có một số là rảo bước tiến lên Sinh Tử cảnh, ý đồ trùng kích cảnh giới cao hơn, đều rất yếu đuối. Nói tóm lại, Thượng Thanh tông đã bị phế đi rồi.
Dạ An Nhiên tiếc nuối lắc đầu.
Mặc dù đối với Thượng Thanh tông không có cảm tình gì, nhưng... Dù sao cũng cùng là tông môn của La Phù, vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh này.
- Lục đại tông môn như Thánh Nữ tông, Đại Phạm tông kia, cũng bị trọng thương. Thực lực giảm xuống chí ít ba phần. Ta đoán chừng mấy ngày nữa, các tông La Phù liền sẽ gom lại cùng một chỗ, thương lượng làm sao ổn định thế cục La Phù.
Dạ Thiên Lan về sớm hơn hai ngày, đại khái đã hiểu rõ tình huống.
Trực giác nói cho hắn biết, trong này khẳng định có điều bí ẩn gì đó.
Các tông khác khẳng định cũng sẽ có hoài nghi.
Cho nên, đại hội La Phù chẳng mấy chốc sẽ cử hành.
- Tây Cương giết tông chủ Thượng Thanh tông, đây không tính là vi phạm ước định của Vô Hồi thánh địa sao?
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
Dạ Thiên Lan lắc đầu nói:
- Cái này phải xem Vô Hồi thánh địa làm sao quyết định.
- Chúng ta có thể giúp đỡ được gì hay không?
Khương Hồng Võ đối với tình huống nơi này không hiểu rõ, bất quá cũng nhàn rỗi, vừa vặn giúp một tay.
- Có gì cứ việc phân phó, chúng ta chịu đại ân Thiên Sư tông, nếu đủ khả năng tuyệt đối sẽ không chối từ. Bọn người Yến Tranh cũng không nguyện ý nợ người khác cái gì, nếu đã tới, tối thiểu phải giúp đỡ một tay, sau đó lại nói.
Dạ Thiên Lan liền nói:
- Các ngươi chỉ vừa tới nơi này, nên nghỉ ngơi thật tốt. Chờ ta xử lý tốt mới tiếp đãi các ngươi được.
Khương Hồng Võ xua tay nói:
- Dạ tông chủ không cần phải khách khí, sau này nói không chừng còn là người một nhà đây.
Dạ Thiên Lan và bọn người Yến Tranh khẽ nhúc nhích lông mày, đều lộ ra mấy phần ý cười.
Dạ An Nhiên đang trầm tư lập tức đỏ bừng mặt.
Chỉ có Khương Phàm vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, hắn cau mày, còn đang suy nghĩ tại sao lại đột nhiên xuất hiện xâm lấn và tại sao lại chạy tới Thượng Thanh tông.
Khương Hồng Võ nói:
- Trên đường đi ta nghe Khương Phàm nói các ngươi có một kẻ địch gọi là Kim Cương tông?
Dạ Thiên Lan cũng không còn già mồm:
- Kim Cương tông xác thực thường xuyên khiêu khích, lần này thừa dịp chúng ta ra ngoài, đã chiếm đoạt tám tòa tinh quáng ở bên ngoài của chúng ta.
- Giao cho chúng ta! Tìm người giới thiệu tình huống. Chờ ngươi trở về, La Phù này không có Kim Cương tông nữa.
Tiếng nói Khương Hồng Võ đầy khí tức sát phạt.
Thiên Sư tông thuộc về mười tám tông, có quy củ, có ràng buộc, làm việc có lo lắng.
Bọn hắn hiện tại không thuộc về cái này, cũng không thuộc về cái kia, không hề có ràng buộc đương nhiên sẽ không quan tâm.
- Ngươi có Chu Tước chi linh! Chu Tước Yêu Hỏa, lại xưng Diệt Thế Phần Thiên Viêm! Khi còn sống ta từng may mắn gặp được một lần, không nghĩ tới lại gặp nhau dưới tình huống này.
Khương Phàm trở lại đình viện, đang chuẩn bị tĩnh tâm tu luyện, một âm thanh đột nhiên xuất hiện ở trong đầu.
Trầm thấp, già nua!
Lạ lẫm!
- Ai!!
Khương Phàm lập tức cảnh giác, giống như ở sau lưng nhưng hình như lại ở xung quanh.
- Không cần khẩn trương, ta chỉ là một sợi hồn niệm. Vô hình, vô phách. Không tổn thương được ngươi.
Thanh âm vang lên lần nữa, đang lượn vòng trong đầu Khương Phàm.
- Ngươi là ai, ở đâu?
- Ta đang trong thân thể ngươi.
- Thân thể?
Khương Phàm lập tức dò xét thân thể.
- Ta đã từng là chủ nhân của Đan Hoàng Cổ Kinh.
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động:
- Ngươi là... Đan Hoàng?
- Đan Hoàng... Đã từng có người gọi ta như thế. Đáng tiếc...
Thanh âm trầm thấp đi rất nhiều, như đang tiếc nuối gì đó.
- Ngươi làm sao lại ở trong thân thể ta?
Khương Phàm không cách nào bình tĩnh được.
Đã từng là chủ nhân?
Ta lại đang nói chuyện cùng người của vạn năm trước?
Thật không thể tin được!
- Trước khi chết, ta đem hồn niệm khắc ở bên trên Đan Hoàng Cổ Kinh. Nó là tâm huyết cả đời của ta, ta muốn xem là ai đạt được nó, phải chăng có tư cách có được nó.
- Ngươi những ngày gần đây, một mực quan sát ta?
- Mạo muội rồi.
Khương Phàm không nghĩ tới vị lão tổ tông này vẫn rất khách khí.
Người luyện đan sao, thật không giống.
- Thân thể của ngươi rất kỳ quái, giống như ẩn giấu đi một lực lượng thần bí.
- Lực lượng gì?
- Ta chỉ là một sợi tàn hồn, có ý thức, lại không có năng lực năm đó, tra không rõ. Bất quá... Ngươi xác thực rất có tiềm lực.
- Ngươi vừa mới nói cái gì là Chu Tước chi linh?
- Hỏa điểu trong thân thể ngươi, cũng chính là linh nguyên của ngươi. Rất có thể là Vạn Cầm Chi Tổ, Chu Tước!
- Chu Tước?
Khương Phàm lập tức nghiêm túc lắng nghe, mặc dù đối với Yêu thú hắn không hiểu nhiều những cũng biết cái tên này đáng sợ thế nào.
‘Nào chỉ là Vạn Cầm Chi Tổ, quả thực là đứng đầu vạn hung!’
‘Thế nhưng... trong thân thể mình làm sao lại thức tỉnh ra một con hung vật như thế?’
‘Ta, đến cùng là ai!’ - Nếu thật là Chu Tước, ngọn lửa màu vàng của ngươi ở tương lai sẽ trưởng thành thành Chu Tước Yêu Hỏa.
Chương 212 Tàn niệm của Đan Hoàng (2)
- Ngọn lửa này lại được gọi là Diệt Thế Yêu Hỏa, hoặc là Diệt Thế Phần Thiên Viêm, có thể gọi là rất cấm kỵ, vô cùng cường đại, cũng vô cùng bá đạo. Có uy lực phần diệt vạn vật càng có năng lực thôn phệ vạn hỏa. Cũng chính là bởi vì như thế mà hỏa diễm này một khi xuất hiện, ắt sẽ bị thiên hạ vây công.
Ngữ khí linh hồn Đan Hoàng rất bình tĩnh nhưng lại mang theo vài phần lo lắng.
Hắn cảm thấy may mắn khi có thể giao Đan Hoàng Cổ Kinh cho trong tay truyền nhân như thế này, nhưng cũng lo lắng hài tử này sẽ không được bao nhiêu năm. Đến lúc đó, đứa nhỏ này sẽ chết, Đan Hoàng Cổ Kinh có thể sẽ lại lần nữa đổi chủ.
- Phần diệt vạn vật, thôn phệ vạn hỏa?
Khương Phàm theo bản năng giơ tay lên, toát ra ngọn lửa màu vàng óng, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Thế nhưng... ở sâu trong nội tâm, giống như có một loại phấn chấn cùng chờ mong ngoài ý muốn.
- Trước tiên không cần khẩn trương, ngươi lấy linh văn thức tỉnh Chu Tước Yêu Hỏa, có nghĩa ngươi cần từ từ trưởng thành mới có thể đến phương diện đỉnh phong kia. Có thể chân chính thể hiện ra uy lực yêu hỏa hẳn là sẽ ở Linh Hồn cảnh. Mà muốn tăng cường uy lực phần thiên hơn thì cần đến Niết Bàn cảnh, thân thể mở ra giai đoạn bảo tàng kia. Mà trước đó, ngươi cần cẩn thận thai nghén linh văn, từng bước kích phát tiềm lực của yêu hỏa.
Khương Phàm lập tức hỏi:
- Làm thế nào?
Hắn đối với linh văn của mình, còn có hỏa diễm nữa, có rất nhiều nghi vấn, không nghĩ tới bỗng nhiên lại có thêm một đạo sư.
- Luyện đan! Tìm kiếm chín loại linh điểu hỏa diễm, luyện chế Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan, trực tiếp phục dụng là được . Thường xuyên phục dụng, hiệu quả sẽ càng ngày càng rõ ràng.
‘Mặc dù đan dược thai nghén linh văn đều hiếm thấy, nhưng phương pháp luyện chế lại càng hiếm thấy hơn, nhưng hắn đã ở đây thì không là vấn đề nữa.’
Khương Phàm lại hỏi:
- Ta có thể thay đổi màu sắc hỏa diễm của ta không?
Linh hồn Đan Hoàng hỏi lại:
- Ngươi ghét màu vàng sao?
- Cũng không phải, ta không hy vọng kim viêm trở thành loại cố định của ta.
Khương Phàm đang tính chuyện trà trộn vào Đan quốc.
- Chu Tước Yêu Hỏa rất tôn quý, màu vàng chính là biểu tượng của nó, không có khả năng thay đổi màu sắc. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng, thật có biện pháp.
- Chu Tước Yêu Hỏa có năng lực thôn phệ hỏa diễm khác. Chu Tước Yêu Hỏa của ngươi vẫn còn rất non nớt, năng lực thôn phệ vẫn không khai phát đi ra, nếu như có thể thôn phệ một cỗ hỏa diễm cường đại nói không chừng có thể sinh ra một ít biến hóa đặc thù.
Linh hồn Đan Hoàng nói xong, lại bồi thêm một câu:
- Ta chỉ đoán vậy thôi, không thể xác định.
Trong lòng Khương Phàm hơi động một chút, lấy ra ngọn cổ đăng kia từ trong thanh đồng tiểu tháp
- Đây là lửa gì?
- A?
- Thuần Dương Huyết Viêm? Không đúng, có cỗ sát khí. Đây là Sát Lục Huyết Viêm? Ngươi từ nơi nào có được nó!
m thanh linh hồn Đan Hoàng lập tức trầm thấp đi rất nhiều.
- Lấy được trên hội đấu giá, lúc ấy chỉ là cây đèn, ta dùng kim viêm tỉnh lại. Nó rất đặc biệt sao?
Trong thanh âm của Đan Hoàng, Khương Phàm nghe được sự cảnh giác.
Linh hồn Đan Hoàng bỗng nhiên lại nói.
- Đây không phải Sát Lục Huyết Viêm!
- Nó đến cùng là cái gì?
- Nó hẳn là còn thuộc về phạm trù Sát Lục Huyết Viêm, nhưng không tới huyết viêm.
Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc một hồi, mới nói:
- Giống như ngươi, hẳn là lấy linh văn thức tỉnh Sát Lục hỏa văn. Phát triển đến Sinh Tử cảnh, nhưng thật đáng tiếc không thể vượt qua được, bị linh văn của mình phản phệ, hóa thân thành Sát Lục Chi Hỏa. Không bước qua Sinh Tử cảnh được, cuối cùng biến thành một đám lửa?
Khương Phàm biến sắc, còn có tình huống thế này?
- Không phải vậy thì vì cái gì lại gọi là Sinh Tử cảnh.
- Ngươi thu nó lại đi, sát niệm của Sát Lục Chi Hỏa vô cùng nặng, rất dễ mất lý trí. Từ xưa đến nay, người thức tỉnh Sát Lục hỏa văn cơ hồ đều sẽ chết ở Sinh Tử cảnh.
- Vậy tại sao nó phải ở trên cây đèn?
Khương Phàm nhìn huyết viêm nhảy vọt trên cây đèn nhưng không có thu lại.
- Bị người khác lấy ra đốt đèn.
Khóe mặt Khương Phàm giật một cái, xem ra chủ nhân quan tài này cũng là một kẻ hiểm ác.
- Ngươi không cần thiết che giấu Chu Tước Yêu Hỏa. Nó hiện tại kỳ thật cũng không tính là yêu hỏa, chỉ là Thánh Hỏa bình thường mà thôi. Tăng cảnh giới, kích phát tiềm lực Thánh Hỏa mới là điều ngươi cần làm.
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
- Ta thích hợp làm truyền nhân của ngươi sao?
Khương Phàm mặc dù không quen trong thân thể có thêm một hồn niệm, nhưng nếu có vị lão tổ tông này thì khẳng định sẽ trợ giúp rất lớn đối với quá trình trưởng thành của hắn.
Nhất là phương diện luyện đan.
- Ngươi hình như còn rất tôn trọng võ pháp.
Mặc dù Linh hồn Đan Hoàng hài lòng linh văn của Khương Phàm, nhưng hắn mong đợi truyền nhân sẽ say mê đan pháp, không chỉ phải tiếp nhận truyền thừa của hắn, càng phải siêu việt hơn hắn thì hắn mới hoàn thành nguyện vọng.
Nhưng nói cho cùng tên Khương Phàm này vẫn là Thú linh văn, cũng mang ý nghĩa Khương Phàm sẽ chú trọng Võ Đạo hơn.
Vậy nhất định Khương Phàm sẽ không quá thành tựu đối với đan pháp.
- Nếu như ngươi chướng mắt ta, vậy ngươi sẽ làm như thế nào để xử lý Đan Hoàng Cổ Kinh?
- Ta sẽ ngủ say, Đan Hoàng Cổ Kinh cũng sẽ vĩnh viễn ở trong ý thức ngươi.
Khương Phàm trầm mặc một lát, trịnh trọng nói.
- Tiền bối, ngươi đối với ta cũng chỉ hiểu rõ tối đa trong một tháng này, ta cũng chỉ mới mười ba tuổi. Ngươi không ngại trước tiên ở lại trong thân thể của ta, quan sát một đoạn thời gian rồi làm tiếp cân nhắc chứ? Nếu như ngươi ta cảm giác xác thực không thích hợp, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý bồi dưỡng ta, ta cũng định sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Đan Hoàng trầm mặc một hồi, sau đó liền đồng ý.
Dù sao Đan Hoàng Cổ Kinh đã dung hợp cùng Khương Phàm, muốn lại rời khỏi cũng chỉ có thể chờ đợi Khương Phàm chết đi.
Chương 213 Đồ đần
Không ngại chờ một chút, lại nhìn một chút xem sao.
- Tiền bối, nếu như ta khăng khăng muốn dung hợp Sát Lục Chi Hỏa vậy thì cần chuẩn bị cái gì.
Khương Phàm cảm giác nên thử một lần.
Nếu bị động chờ đợi hoàng thất tính toán, không bằng chủ động xuất kích.
- Đan dược cố thủ trong thần trí ngươi. Ví dụ như Băng Tâm Đan, Định Hồn Đan. Ngươi là hỏa hồn, lại phải áp chế Sát Lục Chi Hỏa, đề nghị dùng Thanh Thần Đan, hẳn là sẽ càng có hiệu quả. Bất quá, đoàn Sát Lục Chi Hỏa này mặc dù rất yếu nhưng ngươi cũng chỉ là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên mà thôi. Nếu như ngươi thật muốn dung hợp nó, cần mỗi ngày một viên Thanh Thần Đan, cố thủ thần trí, còn cần phục dụng Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan, tăng cường lực lượng linh văn. Nếu không, ngươi lúc nào cũng có thể bị Sát Lục Chi Hỏa phản phệ, đánh mất lý trí.
Đan Hoàng trịnh trọng nhắc nhở Khương Phàm.
- Tuổi trẻ, không nên mạo hiểm, càng không nên mang linh văn ra mạo hiểm.
Khương Phàm đi vào Lăng Vân các.
Bởi vì thời điểm rất nhiều trưởng lão và đệ tử đang tu luyện cần cố thủ linh trí, cho nên bên trong Lăng Vân các lưu trữ rất nhiều loại đan dược này.
Nhưng... Thanh Thần Đan tương đối trân quý, số lượng không nhiều.
Khương Phàm tìm khắp cả tầng thứ mười hai mới gom góp được bảy viên.
- Còn thiếu rất nhiều! Ngươi muốn hoàn toàn dung hợp Sát Lục Chi Hỏa, rất có thể cần nửa tháng, cũng có thể dài hơn.
Đan Hoàng muốn khuyên Khương Phàm từ bỏ.
- Ta có thể tự mình luyện không?
- Trong cổ kinh có đan pháp. Cảnh giới ngươi quá thấp, nhiệt độ hỏa diễm không đủ, bất quá... nhiệt độ bình thường cũng muốn cao hơn hỏa diễm bình thường, có thể thử một chút.
- Ngài nói cho ta biết cần vật liệu gì, ta chuẩn bị trước.
Đan Hoàng trầm mặc một lát:
- Cho ta một lý do khiến ngươi cố chấp.
- Ta muốn trong vòng một tháng, tham gia tuyển bạt Luyện Đan sư của Đan quốc. Ta muốn thông qua đại hội Đan Tông để đến Kỳ Thiên điện, hoặc là dẫn dụ Đại hoàng tử lộ diện. Ta muốn trước khi hoàng thất đả kích Khương gia, phải đánh trả hoàng thất một đòn thật mạnh! Ta cũng không muốn mạo hiểm, nhưng ta không thể ngồi mà chờ chết.
Khương Phàm nói rất chân thành.
Đan Hoàng nhắc nhở:
- Ngươi đấu không lại một hoàng triều.
- Đây chỉ là bắt đầu.
Khương Phàm không vượt qua được Lang Gia quốc, nhưng tối thiểu hắn muốn để hoàng thất biết Khương gia bọn hắn không dễ chọc.
- Nếu như ngươi đã khăng khăng như vậy... ba mươi Ngọc Tủy Chi, hai mươi Thiên Linh Quả, mười Tuyết Ngọc Cốt Sâm, còn có ba mươi đóa Thanh Tâm Tam Diệp Thảo mười năm trở lên, một Phật Tâm Quả trăm năm. Còn cần một cái kíp nổ, tam văn Tuyết Liên! Nhất định phải là thành thục ba đạo văn! Tuyết Liên trình độ này tính tình ôn hòa, không xung đột cùng thể chất của ngươi. Đây chỉ là dược liệu cần thiết, ngươi tốt nhất phải chuẩn bị hai mươi khỏa trở lên.
Linh hồn Đan Hoàng không khuyên nhiều, cũng không đề nghị nhiều liền nói thẳng ra vật liệu.
Khương Phàm đi tới Dược sơn khác trong thạch điện, dựa theo lời Đan Hoàng nói đã tìm được dược liệu cần thiết.
Ngọc Tủy Chi, Thiên Linh Quả rất nhiều.
Tuyết Ngọc Cốt Sâm, Tam Diệp Thảo, Phật Tâm Quả cũng có thể gom góp.
Tam văn thành thục Tuyết Liên chỉ có năm đóa.
- Ta đến chợ đen xem.
Khương Phàm nhận chút tinh thạch, rời khỏi Dược sơn.
- Thanh Thần Đan có thể tiêu trừ sát niệm, cố thủ thần trí, nhưng muốn ngăn chặn Sát Lục Chi Hỏa, Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan mới là mấu chốt. Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan cần chín loại Hỏa Diễm Linh Điểu khác biệt. Cảnh giới tốt nhất đều là Linh Nguyên cảnh sơ kỳ. Loại đan dược này không cần phục dụng mỗi ngày, nhưng càng nhiều càng tốt. Có thể thai nghén linh văn, còn có thể tăng lên cảnh giới, thời khắc mấu chốt lại có thể áp chế Sát Lục Chi Hỏa. Sau này, ngươi cũng phải thường xuyên luyện chế, thường xuyên phục dụng, không chỉ có thể ôn dưỡng linh văn, cường kiện linh nguyên, còn có thể càng nhanh tốt mà tăng lên cảnh giới.
Linh hồn Đan Hoàng không ngừng chỉ đạo cho Khương Phàm.
- Cái này phải chuẩn bị cẩn thận.
Hiện tại Khương Phàm đã vận dụng hỏa dực rất tự nhiên, săn giết hỏa điểu hẳn là rất dễ dàng, thuận tiện lấy chúng nó luyện một chút kỹ xảo bay lượn.
- Khương Phàm, ngươi đang bận gì sao?
Yến Khinh Vũ tìm kiếm Khương Phàm khắp nơi, rốt cuộc cũng ở bên ngoài Dược sơn chặn được hắn.
- Chuẩn bị ra ngoài tu luyện. Thân thể cô khôi phục thế nào rồi?
- Trên đường đã điều trị, khá tốt rồi.
- Vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt.
Khương Phàm nói xong cũng muốn nhấc chân rời khỏi.
- Ngươi đang trốn tránh ta?
Yến Khinh Vũ gọi được hắn.
- Không có, ta muốn đi ra ngoài tu luyện.
Khương Phàm kỳ quái nhìn nàng:
- Còn có chuyện khác sao?
Yến Khinh Vũ phiền muộn.
- Ta là tới cám ơn ngươi!
- Cám ơn ta cái gì. Cô đã cứu ta, ta hẳn phải cứu cô.
- Ngươi trở về cứu ta, cũng bởi vì cái này?
- Nếu không thì như nào?
Khương Phàm không hiểu .
Yến Khinh Vũ nhìn hắn một mặt vô tội lại đang làm ra bộ dáng kỳ quái, thật sự bó tay rồi.
- Ngươi thật không có chuyện gì?
- Không có việc gì.
- Hẹn gặp lại.
- Dừng lại!
- Ngươi đến cùng là có chuyện gì?
- Không có việc gì!
Khương Phàm đột nhiên đã hiểu:
- Có phải trong tông có ai khi dễ cô hay không? Tìm Dạ An Nhiên, nàng ra mặt giúp cô giải quyết.
- Ta không tìm nàng, ta tìm ngươi.
- Cô muốn nói gì cứ nói đi.
Yến Khinh Vũ nhiều lần do dự, sau đó lại hỏi ra miệng:
- Ngươi và Dạ An Nhiên đính hôn rồi?
- Đính hôn?
Khương Phàm trừng mắt một cái.
- Ta? Dạ An Nhiên? Nói đùa cái gì vậy!
- Thật không có?
- Cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, làm nhục trong sạch con gái người ta làm gì.
- Ta nhục...
- Cô tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tu luyện.
- Chờ một chút!
- Lại chuyện gì nữa?
Khương Phàm hoài nghi có phải là Yến Khinh Vũ ở pháp trường bị kích thích, tinh thần có chút không bình thường hay không.
- Ta không thể quay về Kim Dương cung, sau này có khả năng sẽ ở lại La Phù, ngươi mang ta ra ngoài đi dạo đi.
Tâm tình Yến Khinh Vũ bỗng nhiên đã khá hơn nhiều.
- Ta muốn đi tu luyện.
- Không ảnh hưởng.
- Tốc độ rất nhanh, cô có thể đuổi theo ta?
- Ta cũng là Linh Nguyên cảnh.
Chương 214 Vẫn gặp phiền toái
Khương Phàm mang theo Yến Khinh Vũ đi vào sơn lâm, một bên luận bàn, một bên tìm kiếm mãnh cầm hỏa diễm.
Tuy nhiên, Khương Phàm cố ý tăng ‘năng lực sinh tồn’ của Yến Khinh Vũ lên, ra tay vừa nặng vừa tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Đánh qua đánh lại, đánh đến nỗi Yến Khinh Vũ lên cơn tức giận!
Luận bàn tu luyện thật tốt rất nhanh đã đổi cảm giác.
Yến Khinh Vũ truy sát Khương Phàm khắp núi đồi.
Khương Phàm thỉnh thoảng xuất hiện đánh đập nàng một trận, sau đó lại thoát ra ngoài.
- Nơi này là La Phù! Mạnh được yếu thua! Kẻ thù mà chúng ta đối mặt lại tàn nhẫn vô tình, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đưa chúng ta vào chỗ chết! Cô phải thay đổi ngươi phương thức chiến đấu! Nơi này, không phải diễn võ trường!
Khương Phàm thế như mãnh hổ, cuồng dã công kích bức lui Yến Khinh Vũ.
- Cuồng Phong Trảm!
Yến Khinh Vũ không đợi ổn định thân thể đã kích thích cuồng phong, theo lợi kiếm đánh ra, tạo ra hơn mười đạo phong nhận màu xanh, trảm xuống hỗn loạn.
- Rất nhanh, nhưng không đủ ổn.
Khương Phàm lăng không bay lên, tuỳ tiện tránh khỏi phong nhận.
Vừa rơi xuống đất, trong chốc lát, toàn thân như liệp ưng giương cánh hạ xuống, trong nháy mắt đã bạo khởi, liên tiếp đánh ra ba cỗ liệt diễm, kim quang cuồn cuộn, cuốn về phía Yến Khinh Vũ.
- Xem thường ai vậy, dùng Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của ngươi.
Yến Khinh Vũ tức giận, phong văn trên trán nở rộ ánh sáng màu xanh, khí chất cả người đều trở nên thanh linh phiêu dật, như Tinh Linh cao ngạo.
Một cỗ cuồng phong cực kỳ mãnh liệt gào thét mà lên, hình thành phong tường ở xung quanh, cường thế kháng trụ tam trọng liệt diễm liên tiếp, cuốn về phía không trung.
- Lại đến!
Yến Khinh Vũ vừa phản kích, đang muốn tìm kiếm Khương Phàm.
Một tiếng rít đột nhiên từ phía sau truyền đến.
- Cản không tệ, nhưng người nào sẽ ở phía trước chờ cô? Đồ đần sao!
Khương Phàm lao tới trong nháy mắt, một tay bóp lấy cổ Yến Khinh Vũ, mang theo nàng vọt mạnh về phía trước, hung hăng nện xuống đất.
- Khương Phàm!!
Yến Khinh Vũ tóc tai bù xù nhảy người lên , tức giận thét to.
Khương Phàm lần nữa biến mất trong rừng rậm, không còn bóng dáng.
- Ta là nữ hài tử.
Yến Khinh Vũ tức đến sắp khóc, không thể nhẹ nhàng một chút à.
Các nam hài nữ hài khác cùng tu luyện đều như thế sao?
Ta đây là cái gì!
- Đồ đần! Đồ đần!!
Yến Khinh Vũ nhìn y phục rách rưới của mình, tức giận đến dậm chân, uổng công nàng hôm nay ăn mặc tỉ mỉ.
- U, đây là cô nương nhà ai lại bị ném ở nơi này?
Một công tử tuấn tú từ trong rừng đi tới, phía sau còn đi theo một đám thanh niên nam nữ.
Bọn hắn hất lên đấu bồng màu đen, phía sau khảm hai chữ Xích Tiêu.
Yến Khinh Vũ không để ý bọn hắn, đứng dậy muốn rời khỏi.
Vị công tử tuấn tiếu kia ra hiệu một ánh mắt, người đứng phía sau lập tức vây lại.
- Tự giới thiệu mình một chút, ta là đệ tử Xích Tiêu tông, Hoa Vị Lạc. Vị cô nương này rất lạ mắt, ngươi không phải người La Phù?
Công tử tuấn tiếu cười nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Yến Khinh Vũ.
Hắn mặt trắng da xinh, ngũ quan đẹp đẽ, giống như nữ tử mỹ lệ, chỉ là con mắt lại dài nhỏ, ánh mắt nóng bỏng, phảng phất có thể nhìn thấu y phục người khác, để cho người ta rất không được tự nhiên.
- Hoa Vị Lạc?
Yến Khinh Vũ chịu không được ánh mắt của hắn.
- Chính là tại hạ.
Công tử tuấn tiếu có chút ngẩng đầu, dáng tươi cười sâu hơn.
- Cái tên gì thế.
- Ngươi chưa từng nghe qua? Xem ra ngươi quả thật không phải người La Phù.
- Ta phải thì sao, không phải thì sao?
- Nếu như phải, ta muốn mời cô nương đến Xích Tiêu tông chúng ta làm khách. Nếu như không phải, cô phải cùng ta về Xích Tiêu tông.
- Dựa vào cái gì?
- La Phù bị các tông Tây Cương xâm lấn, tổn thất nặng nề, mười tám tông đã liên hợp hạ lệnh, nghiêm cấm người Tây Cương đến La Phù. Nếu như cô không phải người La Phù, chính là thám tử Tây Cương phái tới, ta cần phải bắt co trở về thẩm vấn.
Yến Khinh Vũ lạnh lùng nhìn hắn một hồi:
- Tránh ra!!
- Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
Hoa Vị Lạc không chút kiêng kỵ đánh giá thiếu nữ thanh xuân trước mặt, không chút nào che giấu ánh mắt xâm lược của mình. Từ đầu nhìn đến chân, từ chân lại trở lại trên đầu, những chỗ đặc thù đều dừng lại mấy giây, còn gật gật đầu giống như rất hài lòng.
- Chớ chọc ta!
Yến Khinh Vũ tức giận.
- Xem ra không phải người La Phù, bắt lấy, mang về tông môn, ta sẽ từ từ thẩm vấn.
Hoa Vị Lạc cười lui lại, hôm nay vận khí không tệ, đi ra ngoài liền bắt được một con mồi.
Lấy kinh nghiệm liệp diễm của hắn, đây tuyệt đối là một cực phẩm.
Trở về hơi sửa xoạn lại, đổi y phục xinh đẹp, đêm nay... Có việc làm...
- Cô nương, đắc tội.
Đệ tử Xích Tiêu tông xung quanh lập tức vây quanh.
- Khương Phàm, ngươi chết ở đâu rồi?
Yến Khinh Vũ hướng rừng rậm phía trước hô to.
- Ai??
Đệ tử Xích Tiêu tông lập tức dừng lại, cảnh giác xung quanh.
- Ngươi vừa mới gọi tên ai?
Nụ cười trên mặt Hoa Vị Lạc đều cứng đờ.
- Khương Phàm, ngươi cố ý sao, đi ra đây.
Yến Khinh Vũ nghĩ rằng Khương Phàm cố ý núp trong bóng tối, để nàng xem bọn lưu manh này như địch nhân mà xử lý.
Thế nhưng... Khương Phàm thật ra đã rời khỏi đó rồi.
Ngay thời điểm một cánh tay ép đến Yến Khinh Vũ, giữa bầu trời vừa vặn lướt qua một đầu Liệt Diễm Điêu, Khương Phàm không chút do dự đuổi tới.
Ngoài ngàn mét trên không trung, Liệt Diễm Điêu phát ra đầy lửa cháy hừng hực, quan sát mãnh thú hoạt động giữa rừng núi, tìm kiếm con mồi mà mình hài lòng.
Đây là đầu hung cầm, xưng bá vùng trời này.
Trên bãi sông cách đó không xa, một đầu Thủy Tích tráng kiện rời khỏi dòng sông đang lao nhanh.
Liệt Diễm Điêu gáy to một tiếng lập tức muốn lao xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, sâu trong tầng mây đột nhiên truyền đến tiếng gào thét mát lạnh, hào quang màu vàng rọi khắp nơi trời cao, một đầu Liệt Diễm Mãnh Hổ phá tan tầng mây, đạp trên ngọn lửa màu vàng xông về Liệt Diễm Điêu.
Chương 215 Lời đồn trí mạng
Liệt Diễm Điêu mãnh liệt vỗ cánh, tốc độ tăng lên hung hiểm tránh khỏi mãnh hổ, nó nghiêm nghị gáy to, hướng phía tầng mây vọt tới.
Nhưng... khi Liệt Diễm Điêu phá tan tầng mây, trong chốc lát, một đạo Liệt Diễm Trường Thương gào thét mà tới, phía sau còn kéo lấy lửa cháy hừng hực.
Liệt Diễm Điêu phản ứng mau lẹ, lợi trảo như đao, tinh chuẩn đạp ở trên trường thương, quả thực là đã đè ép trường thương lộn vòng xuống phía dưới, nó chấn động hai cánh, đón lấy hỏa diễm đang đánh tới.
Khương Phàm thu liễm hỏa dực, từ trên không trung nhanh chóng lao xuống, đối diện thẳng hướng đến Liệt Diễm Điêu.
- Ngươi không phải đối thủ của nó, không thể ngạnh kháng được.
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
Tốc độ Khương Phàm lại càng lúc càng nhanh, thẳng đến Liệt Diễm Điêu.
Liệt Diễm Điêu kêu to, phá tan hỏa diễm phóng tới Khương Phàm.
Ngay khi hai bên đối diện va chạm vào nhau, trước một khắc, Khương Phàm giơ tay phải lên, từ sâu trong khí hải triệu ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm!
Bầu trời run rẩy, tia sáng ngập trời.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh to như kim sơn, bị Khương Phàm kéo ra đánh tới Liệt Diễm Điêu.
Liệt Diễm Điêu bỗng nhiên co rụt con ngươi lại, muốn lần nữa né tránh nhưng đã đã không kịp.
Một tiếng vang lớn, huyết sắc bắn tung toé.
Trong nháy mắt, Liệt Diễm Điêu bị đụng nát nửa người.
- Ha ha, con đầu tiên!
Khương Phàm vung thanh đồng tiểu tháp ra, thu nó vào.
- Khương Phàm!
Trong đầu Khương Phàm truyền đến âm thanh nghiêm túc của Đan Hoàng.
- Đây là Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh! Đây là mệnh của Luyện Đan sư! Ngươi phải trân quý nó, bảo vệ nó!
Đan Hoàng rất bất mãn, quá dã man, sao có thể cầm đỉnh lô làm đầu chùy!
- Tình huống đặc thù!
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Khương Phàm chấn động hỏa dực, xông về Yến Khinh Vũ nơi đó.
Bọn người Hoa Vị Lạc đã đợi lại đợi, ngay cả cái bóng đều không thấy xông tới.
- Ngươi đùa bỡn ta?
- Tiểu nha đầu thật biết tuyển người. Còn gọi Khương Phàm? Khương Phàm tới, bản công tử cũng có thể để hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ. Bắt lại cho ta.
Hoa Vị Lạc bỗng nhiên phất tay, toàn bộ đệ tử bốn phía nhào tới.
Yến Khinh Vũ đột nhiên vung ra một bó cương châm lớn, cương châm dài, nhọn hai đầu.
Một giây sau, cuồng phong toàn thân nàng gào thét xoay tròn, cuốn lên toàn bộ cương châm mà bạo tạc.
- Aaa…!!
Các đệ tử bốn phía vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cương châm đánh xuyên qua thân thể.
Có kẻ bị xuyên ngực, có kẻ bị đâm xuyên cổ, cũng có kẻ bị đâm xuyên bả vai.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng sơn lâm.
Toàn bộ chật vật lui lại.
Ánh mắt Yến Khinh Vũ lạnh lẽo, rút kiếm đánh tới, kiếm thế như hồng, thẳng đến Hoa Vị Lạc.
- Có ý tứ!
Con ngươi Hoa Vị Lạc có chút ngưng tụ, đôi mắt thâm thúy nổi lên từng điểm tinh quang.
m thanh ông ông quanh ý thức của Yến Khinh Vũ, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, mặt đất sụt lún, một cỗ Hắc Ám Thâm Uyên không đáy xuất hiện ở dưới chân, cả người nàng mất khống chế muốn rơi xuống.
- Dám xem thường ta. Ngươi xác thực không biết thân phận của ta.
Hoa Vị Lạc cười lạnh, một tay bóp lấy cổ Yến Khinh Vũ, nàng đang rơi vào trong ảo giác.
- Tiện nhân đáng chết, quá ác độc. Vậy mà dám dùng ám khí.
Các đệ tử Xích Tiêu tông tức giận vây quanh.
Một tên đệ tử cường tráng vung dây leo lên, cuốn lấy Yến Khinh Vũ.
- Mang về Xích Tiêu tông. Ta phải để nàng trong huyễn cảnh, hảo hảo hầu hạ ta.
Hai mắt Hoa Vị Lạc khôi phục sáng tỏ, quay người muốn rời khỏi.
Một ngọn lửa màu vàng óng từ trời vung tới, trùng điệp rơi vào trước mặt bọn hắn.
Ngọn lửa màu vàng óng nương theo cuồng phong quét sạch bốn phương tám hướng.
- Công tử coi chừng.
Các đệ tử Xích Tiêu tông bắt lấy Hoa Vị Lạc, bảo hộ đến sau lưng.
Nhưng không chờ bọn hắn phản kích, toàn bộ sắc mặt đều đại biến, đứng tại nơi đó.
- Khương Phàm?
Hoa Vị Lạc có chút ngưng mi, nhìn nam tử phía trước giang ra hỏa dực màu vàng. Trước đó đã gặp qua trong đại hội La Phù
- Thả nàng ra.
Khương Phàm đưa tay phải hướng về phía trước nắm lại, liệt diễm mãnh liệt, kịch liệt xen lẫn, ngưng tụ thành một thanh trường thương màu vàng, khí thế cả người đều trở nên lăng lệ.
- Nàng là ai?
Hoa Vị Lạc khẽ nhíu mày, nữ tử này thật đúng là với có quan hệ Khương Phàm?
- Ta nói, thả nàng ra!
Hoa Vị Lạc đi đến phía trước, cười lạnh nói:
- Xích Tiêu tông cũng không sợ Thiên Sư tông các ngươi.
- Người Xích Tiêu?
Khương Phàm một lần nữa đánh giá hắn, khá quen.
Trong lòng Hoa Vị Lạc phiền muộn, gia hỏa này chẳng lẽ không biết ta?
- Ta là Hoa Vị Lạc, tỷ tỷ của ta là Hoa Vị Ương, ca ca ta, Hoa Vị Yêu!
- Tam tỷ đệ Hoa gia.
Khương Phàm có chút ấn tượng, trên đại hội La Phù, Dạ An Nhiên có giới thiệu qua.
- Biết chúng ta, liền...
Hoa Vị Lạc vừa muốn mở miệng, Khương Phàm đột nhiên bạo kích, liệt diễm toàn thân mãnh liệt như muốn nổ tung, đánh tới bọn hắn.
Chúng đệ tử Xích Tiêu tông vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm mãnh liệt nổ tung bay.
Một người trong đó phản ứng cực nhanh, toàn thân mãnh liệt buông ra luồng không khí lạnh, kháng trụ liệt diễm, muốn nghênh kích Khương Phàm.
Khương Phàm lại phóng lên tận trời, lộn vòng thẳng xuống dưới, rơi xuống sau lưng Hoa Vị Lạc, hỏa thương sắc bén, bức thẳng phần gáy của hắn.
- Còn dám loạn động, ta lấy mạng của hắn!
- Ngươi dám?
Chúng đệ tử Xích Tiêu tông giận dữ mắng to.
- Thả người.
Ánh mắt Khương Phàm sáng như đuốc, nhiệt độ khuấy động toàn thân cao kinh người.
- Ha ha... Chỉ là một nữ tử mà thôi, không cần thiết phải náo thành dạng này. Mau thả nàng.
Hoa Vị Lạc rất thức thời đưa tay, hướng về đệ tử phía trước ra hiệu.
Đệ tử Xích Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Phàm một lát, sau đó khống chế dây leo đưa qua.
Yến Khinh Vũ hôn mê vô lực ngã vào trong ngực Khương Phàm.
- Nàng bị làm sao?
- Huyễn thuật.
- Lúc nào tỉnh?
- Rất nhanh.
Hoa Vị Lạc hướng về phía trước đi mau mấy bước, rời khỏi uy hiếp của hỏa thương.
- Ngươi vẫn còn nhỏ, cứ tu luyện để tăng thực lực lên. Chuyện hoàng thất cứ giao cho ta.
Khương Hồng Võ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rất hài lòng với sức lực này của Khương Phàm.
Sau mười ngày lặn lội đường xa, bọn hắn đã thuận lợi rời khỏi Lang Gia quốc.
Nhưng... Còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh La Phù đã thì nghe đến tin dữ kinh người.
Bọn hắn lập tức chạy tới Thiên Sư tông.
- Thượng Thanh tông bị diệt sạch? Đệ nhất đại tông cứ như vậy mà xong?
Khương Phàm khó có thể tin, chỉ một tháng ngắn ngủi thôi mà.
- Tông chủ Thượng Thanh tông, ba mươi vị trưởng lão, hai ngàn sáu trăm vị đệ tử tinh anh, toàn bộ chiến tử. Thượng Thanh tông hiện tại chỉ còn lại bộ phận trưởng lão đóng giữ mỏ tinh thạch, còn có đám lão già đã ẩn lui. Cảnh giới những lão gia hỏa kia có một số là suy yếu, có một số là rảo bước tiến lên Sinh Tử cảnh, ý đồ trùng kích cảnh giới cao hơn, đều rất yếu đuối. Nói tóm lại, Thượng Thanh tông đã bị phế đi rồi.
Dạ An Nhiên tiếc nuối lắc đầu.
Mặc dù đối với Thượng Thanh tông không có cảm tình gì, nhưng... Dù sao cũng cùng là tông môn của La Phù, vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh này.
- Lục đại tông môn như Thánh Nữ tông, Đại Phạm tông kia, cũng bị trọng thương. Thực lực giảm xuống chí ít ba phần. Ta đoán chừng mấy ngày nữa, các tông La Phù liền sẽ gom lại cùng một chỗ, thương lượng làm sao ổn định thế cục La Phù.
Dạ Thiên Lan về sớm hơn hai ngày, đại khái đã hiểu rõ tình huống.
Trực giác nói cho hắn biết, trong này khẳng định có điều bí ẩn gì đó.
Các tông khác khẳng định cũng sẽ có hoài nghi.
Cho nên, đại hội La Phù chẳng mấy chốc sẽ cử hành.
- Tây Cương giết tông chủ Thượng Thanh tông, đây không tính là vi phạm ước định của Vô Hồi thánh địa sao?
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
Dạ Thiên Lan lắc đầu nói:
- Cái này phải xem Vô Hồi thánh địa làm sao quyết định.
- Chúng ta có thể giúp đỡ được gì hay không?
Khương Hồng Võ đối với tình huống nơi này không hiểu rõ, bất quá cũng nhàn rỗi, vừa vặn giúp một tay.
- Có gì cứ việc phân phó, chúng ta chịu đại ân Thiên Sư tông, nếu đủ khả năng tuyệt đối sẽ không chối từ. Bọn người Yến Tranh cũng không nguyện ý nợ người khác cái gì, nếu đã tới, tối thiểu phải giúp đỡ một tay, sau đó lại nói.
Dạ Thiên Lan liền nói:
- Các ngươi chỉ vừa tới nơi này, nên nghỉ ngơi thật tốt. Chờ ta xử lý tốt mới tiếp đãi các ngươi được.
Khương Hồng Võ xua tay nói:
- Dạ tông chủ không cần phải khách khí, sau này nói không chừng còn là người một nhà đây.
Dạ Thiên Lan và bọn người Yến Tranh khẽ nhúc nhích lông mày, đều lộ ra mấy phần ý cười.
Dạ An Nhiên đang trầm tư lập tức đỏ bừng mặt.
Chỉ có Khương Phàm vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, hắn cau mày, còn đang suy nghĩ tại sao lại đột nhiên xuất hiện xâm lấn và tại sao lại chạy tới Thượng Thanh tông.
Khương Hồng Võ nói:
- Trên đường đi ta nghe Khương Phàm nói các ngươi có một kẻ địch gọi là Kim Cương tông?
Dạ Thiên Lan cũng không còn già mồm:
- Kim Cương tông xác thực thường xuyên khiêu khích, lần này thừa dịp chúng ta ra ngoài, đã chiếm đoạt tám tòa tinh quáng ở bên ngoài của chúng ta.
- Giao cho chúng ta! Tìm người giới thiệu tình huống. Chờ ngươi trở về, La Phù này không có Kim Cương tông nữa.
Tiếng nói Khương Hồng Võ đầy khí tức sát phạt.
Thiên Sư tông thuộc về mười tám tông, có quy củ, có ràng buộc, làm việc có lo lắng.
Bọn hắn hiện tại không thuộc về cái này, cũng không thuộc về cái kia, không hề có ràng buộc đương nhiên sẽ không quan tâm.
- Ngươi có Chu Tước chi linh! Chu Tước Yêu Hỏa, lại xưng Diệt Thế Phần Thiên Viêm! Khi còn sống ta từng may mắn gặp được một lần, không nghĩ tới lại gặp nhau dưới tình huống này.
Khương Phàm trở lại đình viện, đang chuẩn bị tĩnh tâm tu luyện, một âm thanh đột nhiên xuất hiện ở trong đầu.
Trầm thấp, già nua!
Lạ lẫm!
- Ai!!
Khương Phàm lập tức cảnh giác, giống như ở sau lưng nhưng hình như lại ở xung quanh.
- Không cần khẩn trương, ta chỉ là một sợi hồn niệm. Vô hình, vô phách. Không tổn thương được ngươi.
Thanh âm vang lên lần nữa, đang lượn vòng trong đầu Khương Phàm.
- Ngươi là ai, ở đâu?
- Ta đang trong thân thể ngươi.
- Thân thể?
Khương Phàm lập tức dò xét thân thể.
- Ta đã từng là chủ nhân của Đan Hoàng Cổ Kinh.
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động:
- Ngươi là... Đan Hoàng?
- Đan Hoàng... Đã từng có người gọi ta như thế. Đáng tiếc...
Thanh âm trầm thấp đi rất nhiều, như đang tiếc nuối gì đó.
- Ngươi làm sao lại ở trong thân thể ta?
Khương Phàm không cách nào bình tĩnh được.
Đã từng là chủ nhân?
Ta lại đang nói chuyện cùng người của vạn năm trước?
Thật không thể tin được!
- Trước khi chết, ta đem hồn niệm khắc ở bên trên Đan Hoàng Cổ Kinh. Nó là tâm huyết cả đời của ta, ta muốn xem là ai đạt được nó, phải chăng có tư cách có được nó.
- Ngươi những ngày gần đây, một mực quan sát ta?
- Mạo muội rồi.
Khương Phàm không nghĩ tới vị lão tổ tông này vẫn rất khách khí.
Người luyện đan sao, thật không giống.
- Thân thể của ngươi rất kỳ quái, giống như ẩn giấu đi một lực lượng thần bí.
- Lực lượng gì?
- Ta chỉ là một sợi tàn hồn, có ý thức, lại không có năng lực năm đó, tra không rõ. Bất quá... Ngươi xác thực rất có tiềm lực.
- Ngươi vừa mới nói cái gì là Chu Tước chi linh?
- Hỏa điểu trong thân thể ngươi, cũng chính là linh nguyên của ngươi. Rất có thể là Vạn Cầm Chi Tổ, Chu Tước!
- Chu Tước?
Khương Phàm lập tức nghiêm túc lắng nghe, mặc dù đối với Yêu thú hắn không hiểu nhiều những cũng biết cái tên này đáng sợ thế nào.
‘Nào chỉ là Vạn Cầm Chi Tổ, quả thực là đứng đầu vạn hung!’
‘Thế nhưng... trong thân thể mình làm sao lại thức tỉnh ra một con hung vật như thế?’
‘Ta, đến cùng là ai!’ - Nếu thật là Chu Tước, ngọn lửa màu vàng của ngươi ở tương lai sẽ trưởng thành thành Chu Tước Yêu Hỏa.
Chương 212 Tàn niệm của Đan Hoàng (2)
- Ngọn lửa này lại được gọi là Diệt Thế Yêu Hỏa, hoặc là Diệt Thế Phần Thiên Viêm, có thể gọi là rất cấm kỵ, vô cùng cường đại, cũng vô cùng bá đạo. Có uy lực phần diệt vạn vật càng có năng lực thôn phệ vạn hỏa. Cũng chính là bởi vì như thế mà hỏa diễm này một khi xuất hiện, ắt sẽ bị thiên hạ vây công.
Ngữ khí linh hồn Đan Hoàng rất bình tĩnh nhưng lại mang theo vài phần lo lắng.
Hắn cảm thấy may mắn khi có thể giao Đan Hoàng Cổ Kinh cho trong tay truyền nhân như thế này, nhưng cũng lo lắng hài tử này sẽ không được bao nhiêu năm. Đến lúc đó, đứa nhỏ này sẽ chết, Đan Hoàng Cổ Kinh có thể sẽ lại lần nữa đổi chủ.
- Phần diệt vạn vật, thôn phệ vạn hỏa?
Khương Phàm theo bản năng giơ tay lên, toát ra ngọn lửa màu vàng óng, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Thế nhưng... ở sâu trong nội tâm, giống như có một loại phấn chấn cùng chờ mong ngoài ý muốn.
- Trước tiên không cần khẩn trương, ngươi lấy linh văn thức tỉnh Chu Tước Yêu Hỏa, có nghĩa ngươi cần từ từ trưởng thành mới có thể đến phương diện đỉnh phong kia. Có thể chân chính thể hiện ra uy lực yêu hỏa hẳn là sẽ ở Linh Hồn cảnh. Mà muốn tăng cường uy lực phần thiên hơn thì cần đến Niết Bàn cảnh, thân thể mở ra giai đoạn bảo tàng kia. Mà trước đó, ngươi cần cẩn thận thai nghén linh văn, từng bước kích phát tiềm lực của yêu hỏa.
Khương Phàm lập tức hỏi:
- Làm thế nào?
Hắn đối với linh văn của mình, còn có hỏa diễm nữa, có rất nhiều nghi vấn, không nghĩ tới bỗng nhiên lại có thêm một đạo sư.
- Luyện đan! Tìm kiếm chín loại linh điểu hỏa diễm, luyện chế Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan, trực tiếp phục dụng là được . Thường xuyên phục dụng, hiệu quả sẽ càng ngày càng rõ ràng.
‘Mặc dù đan dược thai nghén linh văn đều hiếm thấy, nhưng phương pháp luyện chế lại càng hiếm thấy hơn, nhưng hắn đã ở đây thì không là vấn đề nữa.’
Khương Phàm lại hỏi:
- Ta có thể thay đổi màu sắc hỏa diễm của ta không?
Linh hồn Đan Hoàng hỏi lại:
- Ngươi ghét màu vàng sao?
- Cũng không phải, ta không hy vọng kim viêm trở thành loại cố định của ta.
Khương Phàm đang tính chuyện trà trộn vào Đan quốc.
- Chu Tước Yêu Hỏa rất tôn quý, màu vàng chính là biểu tượng của nó, không có khả năng thay đổi màu sắc. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng, thật có biện pháp.
- Chu Tước Yêu Hỏa có năng lực thôn phệ hỏa diễm khác. Chu Tước Yêu Hỏa của ngươi vẫn còn rất non nớt, năng lực thôn phệ vẫn không khai phát đi ra, nếu như có thể thôn phệ một cỗ hỏa diễm cường đại nói không chừng có thể sinh ra một ít biến hóa đặc thù.
Linh hồn Đan Hoàng nói xong, lại bồi thêm một câu:
- Ta chỉ đoán vậy thôi, không thể xác định.
Trong lòng Khương Phàm hơi động một chút, lấy ra ngọn cổ đăng kia từ trong thanh đồng tiểu tháp
- Đây là lửa gì?
- A?
- Thuần Dương Huyết Viêm? Không đúng, có cỗ sát khí. Đây là Sát Lục Huyết Viêm? Ngươi từ nơi nào có được nó!
m thanh linh hồn Đan Hoàng lập tức trầm thấp đi rất nhiều.
- Lấy được trên hội đấu giá, lúc ấy chỉ là cây đèn, ta dùng kim viêm tỉnh lại. Nó rất đặc biệt sao?
Trong thanh âm của Đan Hoàng, Khương Phàm nghe được sự cảnh giác.
Linh hồn Đan Hoàng bỗng nhiên lại nói.
- Đây không phải Sát Lục Huyết Viêm!
- Nó đến cùng là cái gì?
- Nó hẳn là còn thuộc về phạm trù Sát Lục Huyết Viêm, nhưng không tới huyết viêm.
Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc một hồi, mới nói:
- Giống như ngươi, hẳn là lấy linh văn thức tỉnh Sát Lục hỏa văn. Phát triển đến Sinh Tử cảnh, nhưng thật đáng tiếc không thể vượt qua được, bị linh văn của mình phản phệ, hóa thân thành Sát Lục Chi Hỏa. Không bước qua Sinh Tử cảnh được, cuối cùng biến thành một đám lửa?
Khương Phàm biến sắc, còn có tình huống thế này?
- Không phải vậy thì vì cái gì lại gọi là Sinh Tử cảnh.
- Ngươi thu nó lại đi, sát niệm của Sát Lục Chi Hỏa vô cùng nặng, rất dễ mất lý trí. Từ xưa đến nay, người thức tỉnh Sát Lục hỏa văn cơ hồ đều sẽ chết ở Sinh Tử cảnh.
- Vậy tại sao nó phải ở trên cây đèn?
Khương Phàm nhìn huyết viêm nhảy vọt trên cây đèn nhưng không có thu lại.
- Bị người khác lấy ra đốt đèn.
Khóe mặt Khương Phàm giật một cái, xem ra chủ nhân quan tài này cũng là một kẻ hiểm ác.
- Ngươi không cần thiết che giấu Chu Tước Yêu Hỏa. Nó hiện tại kỳ thật cũng không tính là yêu hỏa, chỉ là Thánh Hỏa bình thường mà thôi. Tăng cảnh giới, kích phát tiềm lực Thánh Hỏa mới là điều ngươi cần làm.
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
- Ta thích hợp làm truyền nhân của ngươi sao?
Khương Phàm mặc dù không quen trong thân thể có thêm một hồn niệm, nhưng nếu có vị lão tổ tông này thì khẳng định sẽ trợ giúp rất lớn đối với quá trình trưởng thành của hắn.
Nhất là phương diện luyện đan.
- Ngươi hình như còn rất tôn trọng võ pháp.
Mặc dù Linh hồn Đan Hoàng hài lòng linh văn của Khương Phàm, nhưng hắn mong đợi truyền nhân sẽ say mê đan pháp, không chỉ phải tiếp nhận truyền thừa của hắn, càng phải siêu việt hơn hắn thì hắn mới hoàn thành nguyện vọng.
Nhưng nói cho cùng tên Khương Phàm này vẫn là Thú linh văn, cũng mang ý nghĩa Khương Phàm sẽ chú trọng Võ Đạo hơn.
Vậy nhất định Khương Phàm sẽ không quá thành tựu đối với đan pháp.
- Nếu như ngươi chướng mắt ta, vậy ngươi sẽ làm như thế nào để xử lý Đan Hoàng Cổ Kinh?
- Ta sẽ ngủ say, Đan Hoàng Cổ Kinh cũng sẽ vĩnh viễn ở trong ý thức ngươi.
Khương Phàm trầm mặc một lát, trịnh trọng nói.
- Tiền bối, ngươi đối với ta cũng chỉ hiểu rõ tối đa trong một tháng này, ta cũng chỉ mới mười ba tuổi. Ngươi không ngại trước tiên ở lại trong thân thể của ta, quan sát một đoạn thời gian rồi làm tiếp cân nhắc chứ? Nếu như ngươi ta cảm giác xác thực không thích hợp, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý bồi dưỡng ta, ta cũng định sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Đan Hoàng trầm mặc một hồi, sau đó liền đồng ý.
Dù sao Đan Hoàng Cổ Kinh đã dung hợp cùng Khương Phàm, muốn lại rời khỏi cũng chỉ có thể chờ đợi Khương Phàm chết đi.
Chương 213 Đồ đần
Không ngại chờ một chút, lại nhìn một chút xem sao.
- Tiền bối, nếu như ta khăng khăng muốn dung hợp Sát Lục Chi Hỏa vậy thì cần chuẩn bị cái gì.
Khương Phàm cảm giác nên thử một lần.
Nếu bị động chờ đợi hoàng thất tính toán, không bằng chủ động xuất kích.
- Đan dược cố thủ trong thần trí ngươi. Ví dụ như Băng Tâm Đan, Định Hồn Đan. Ngươi là hỏa hồn, lại phải áp chế Sát Lục Chi Hỏa, đề nghị dùng Thanh Thần Đan, hẳn là sẽ càng có hiệu quả. Bất quá, đoàn Sát Lục Chi Hỏa này mặc dù rất yếu nhưng ngươi cũng chỉ là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên mà thôi. Nếu như ngươi thật muốn dung hợp nó, cần mỗi ngày một viên Thanh Thần Đan, cố thủ thần trí, còn cần phục dụng Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan, tăng cường lực lượng linh văn. Nếu không, ngươi lúc nào cũng có thể bị Sát Lục Chi Hỏa phản phệ, đánh mất lý trí.
Đan Hoàng trịnh trọng nhắc nhở Khương Phàm.
- Tuổi trẻ, không nên mạo hiểm, càng không nên mang linh văn ra mạo hiểm.
Khương Phàm đi vào Lăng Vân các.
Bởi vì thời điểm rất nhiều trưởng lão và đệ tử đang tu luyện cần cố thủ linh trí, cho nên bên trong Lăng Vân các lưu trữ rất nhiều loại đan dược này.
Nhưng... Thanh Thần Đan tương đối trân quý, số lượng không nhiều.
Khương Phàm tìm khắp cả tầng thứ mười hai mới gom góp được bảy viên.
- Còn thiếu rất nhiều! Ngươi muốn hoàn toàn dung hợp Sát Lục Chi Hỏa, rất có thể cần nửa tháng, cũng có thể dài hơn.
Đan Hoàng muốn khuyên Khương Phàm từ bỏ.
- Ta có thể tự mình luyện không?
- Trong cổ kinh có đan pháp. Cảnh giới ngươi quá thấp, nhiệt độ hỏa diễm không đủ, bất quá... nhiệt độ bình thường cũng muốn cao hơn hỏa diễm bình thường, có thể thử một chút.
- Ngài nói cho ta biết cần vật liệu gì, ta chuẩn bị trước.
Đan Hoàng trầm mặc một lát:
- Cho ta một lý do khiến ngươi cố chấp.
- Ta muốn trong vòng một tháng, tham gia tuyển bạt Luyện Đan sư của Đan quốc. Ta muốn thông qua đại hội Đan Tông để đến Kỳ Thiên điện, hoặc là dẫn dụ Đại hoàng tử lộ diện. Ta muốn trước khi hoàng thất đả kích Khương gia, phải đánh trả hoàng thất một đòn thật mạnh! Ta cũng không muốn mạo hiểm, nhưng ta không thể ngồi mà chờ chết.
Khương Phàm nói rất chân thành.
Đan Hoàng nhắc nhở:
- Ngươi đấu không lại một hoàng triều.
- Đây chỉ là bắt đầu.
Khương Phàm không vượt qua được Lang Gia quốc, nhưng tối thiểu hắn muốn để hoàng thất biết Khương gia bọn hắn không dễ chọc.
- Nếu như ngươi đã khăng khăng như vậy... ba mươi Ngọc Tủy Chi, hai mươi Thiên Linh Quả, mười Tuyết Ngọc Cốt Sâm, còn có ba mươi đóa Thanh Tâm Tam Diệp Thảo mười năm trở lên, một Phật Tâm Quả trăm năm. Còn cần một cái kíp nổ, tam văn Tuyết Liên! Nhất định phải là thành thục ba đạo văn! Tuyết Liên trình độ này tính tình ôn hòa, không xung đột cùng thể chất của ngươi. Đây chỉ là dược liệu cần thiết, ngươi tốt nhất phải chuẩn bị hai mươi khỏa trở lên.
Linh hồn Đan Hoàng không khuyên nhiều, cũng không đề nghị nhiều liền nói thẳng ra vật liệu.
Khương Phàm đi tới Dược sơn khác trong thạch điện, dựa theo lời Đan Hoàng nói đã tìm được dược liệu cần thiết.
Ngọc Tủy Chi, Thiên Linh Quả rất nhiều.
Tuyết Ngọc Cốt Sâm, Tam Diệp Thảo, Phật Tâm Quả cũng có thể gom góp.
Tam văn thành thục Tuyết Liên chỉ có năm đóa.
- Ta đến chợ đen xem.
Khương Phàm nhận chút tinh thạch, rời khỏi Dược sơn.
- Thanh Thần Đan có thể tiêu trừ sát niệm, cố thủ thần trí, nhưng muốn ngăn chặn Sát Lục Chi Hỏa, Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan mới là mấu chốt. Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan cần chín loại Hỏa Diễm Linh Điểu khác biệt. Cảnh giới tốt nhất đều là Linh Nguyên cảnh sơ kỳ. Loại đan dược này không cần phục dụng mỗi ngày, nhưng càng nhiều càng tốt. Có thể thai nghén linh văn, còn có thể tăng lên cảnh giới, thời khắc mấu chốt lại có thể áp chế Sát Lục Chi Hỏa. Sau này, ngươi cũng phải thường xuyên luyện chế, thường xuyên phục dụng, không chỉ có thể ôn dưỡng linh văn, cường kiện linh nguyên, còn có thể càng nhanh tốt mà tăng lên cảnh giới.
Linh hồn Đan Hoàng không ngừng chỉ đạo cho Khương Phàm.
- Cái này phải chuẩn bị cẩn thận.
Hiện tại Khương Phàm đã vận dụng hỏa dực rất tự nhiên, săn giết hỏa điểu hẳn là rất dễ dàng, thuận tiện lấy chúng nó luyện một chút kỹ xảo bay lượn.
- Khương Phàm, ngươi đang bận gì sao?
Yến Khinh Vũ tìm kiếm Khương Phàm khắp nơi, rốt cuộc cũng ở bên ngoài Dược sơn chặn được hắn.
- Chuẩn bị ra ngoài tu luyện. Thân thể cô khôi phục thế nào rồi?
- Trên đường đã điều trị, khá tốt rồi.
- Vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt.
Khương Phàm nói xong cũng muốn nhấc chân rời khỏi.
- Ngươi đang trốn tránh ta?
Yến Khinh Vũ gọi được hắn.
- Không có, ta muốn đi ra ngoài tu luyện.
Khương Phàm kỳ quái nhìn nàng:
- Còn có chuyện khác sao?
Yến Khinh Vũ phiền muộn.
- Ta là tới cám ơn ngươi!
- Cám ơn ta cái gì. Cô đã cứu ta, ta hẳn phải cứu cô.
- Ngươi trở về cứu ta, cũng bởi vì cái này?
- Nếu không thì như nào?
Khương Phàm không hiểu .
Yến Khinh Vũ nhìn hắn một mặt vô tội lại đang làm ra bộ dáng kỳ quái, thật sự bó tay rồi.
- Ngươi thật không có chuyện gì?
- Không có việc gì.
- Hẹn gặp lại.
- Dừng lại!
- Ngươi đến cùng là có chuyện gì?
- Không có việc gì!
Khương Phàm đột nhiên đã hiểu:
- Có phải trong tông có ai khi dễ cô hay không? Tìm Dạ An Nhiên, nàng ra mặt giúp cô giải quyết.
- Ta không tìm nàng, ta tìm ngươi.
- Cô muốn nói gì cứ nói đi.
Yến Khinh Vũ nhiều lần do dự, sau đó lại hỏi ra miệng:
- Ngươi và Dạ An Nhiên đính hôn rồi?
- Đính hôn?
Khương Phàm trừng mắt một cái.
- Ta? Dạ An Nhiên? Nói đùa cái gì vậy!
- Thật không có?
- Cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, làm nhục trong sạch con gái người ta làm gì.
- Ta nhục...
- Cô tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tu luyện.
- Chờ một chút!
- Lại chuyện gì nữa?
Khương Phàm hoài nghi có phải là Yến Khinh Vũ ở pháp trường bị kích thích, tinh thần có chút không bình thường hay không.
- Ta không thể quay về Kim Dương cung, sau này có khả năng sẽ ở lại La Phù, ngươi mang ta ra ngoài đi dạo đi.
Tâm tình Yến Khinh Vũ bỗng nhiên đã khá hơn nhiều.
- Ta muốn đi tu luyện.
- Không ảnh hưởng.
- Tốc độ rất nhanh, cô có thể đuổi theo ta?
- Ta cũng là Linh Nguyên cảnh.
Chương 214 Vẫn gặp phiền toái
Khương Phàm mang theo Yến Khinh Vũ đi vào sơn lâm, một bên luận bàn, một bên tìm kiếm mãnh cầm hỏa diễm.
Tuy nhiên, Khương Phàm cố ý tăng ‘năng lực sinh tồn’ của Yến Khinh Vũ lên, ra tay vừa nặng vừa tàn nhẫn, không lưu tình chút nào.
Đánh qua đánh lại, đánh đến nỗi Yến Khinh Vũ lên cơn tức giận!
Luận bàn tu luyện thật tốt rất nhanh đã đổi cảm giác.
Yến Khinh Vũ truy sát Khương Phàm khắp núi đồi.
Khương Phàm thỉnh thoảng xuất hiện đánh đập nàng một trận, sau đó lại thoát ra ngoài.
- Nơi này là La Phù! Mạnh được yếu thua! Kẻ thù mà chúng ta đối mặt lại tàn nhẫn vô tình, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đưa chúng ta vào chỗ chết! Cô phải thay đổi ngươi phương thức chiến đấu! Nơi này, không phải diễn võ trường!
Khương Phàm thế như mãnh hổ, cuồng dã công kích bức lui Yến Khinh Vũ.
- Cuồng Phong Trảm!
Yến Khinh Vũ không đợi ổn định thân thể đã kích thích cuồng phong, theo lợi kiếm đánh ra, tạo ra hơn mười đạo phong nhận màu xanh, trảm xuống hỗn loạn.
- Rất nhanh, nhưng không đủ ổn.
Khương Phàm lăng không bay lên, tuỳ tiện tránh khỏi phong nhận.
Vừa rơi xuống đất, trong chốc lát, toàn thân như liệp ưng giương cánh hạ xuống, trong nháy mắt đã bạo khởi, liên tiếp đánh ra ba cỗ liệt diễm, kim quang cuồn cuộn, cuốn về phía Yến Khinh Vũ.
- Xem thường ai vậy, dùng Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của ngươi.
Yến Khinh Vũ tức giận, phong văn trên trán nở rộ ánh sáng màu xanh, khí chất cả người đều trở nên thanh linh phiêu dật, như Tinh Linh cao ngạo.
Một cỗ cuồng phong cực kỳ mãnh liệt gào thét mà lên, hình thành phong tường ở xung quanh, cường thế kháng trụ tam trọng liệt diễm liên tiếp, cuốn về phía không trung.
- Lại đến!
Yến Khinh Vũ vừa phản kích, đang muốn tìm kiếm Khương Phàm.
Một tiếng rít đột nhiên từ phía sau truyền đến.
- Cản không tệ, nhưng người nào sẽ ở phía trước chờ cô? Đồ đần sao!
Khương Phàm lao tới trong nháy mắt, một tay bóp lấy cổ Yến Khinh Vũ, mang theo nàng vọt mạnh về phía trước, hung hăng nện xuống đất.
- Khương Phàm!!
Yến Khinh Vũ tóc tai bù xù nhảy người lên , tức giận thét to.
Khương Phàm lần nữa biến mất trong rừng rậm, không còn bóng dáng.
- Ta là nữ hài tử.
Yến Khinh Vũ tức đến sắp khóc, không thể nhẹ nhàng một chút à.
Các nam hài nữ hài khác cùng tu luyện đều như thế sao?
Ta đây là cái gì!
- Đồ đần! Đồ đần!!
Yến Khinh Vũ nhìn y phục rách rưới của mình, tức giận đến dậm chân, uổng công nàng hôm nay ăn mặc tỉ mỉ.
- U, đây là cô nương nhà ai lại bị ném ở nơi này?
Một công tử tuấn tú từ trong rừng đi tới, phía sau còn đi theo một đám thanh niên nam nữ.
Bọn hắn hất lên đấu bồng màu đen, phía sau khảm hai chữ Xích Tiêu.
Yến Khinh Vũ không để ý bọn hắn, đứng dậy muốn rời khỏi.
Vị công tử tuấn tiếu kia ra hiệu một ánh mắt, người đứng phía sau lập tức vây lại.
- Tự giới thiệu mình một chút, ta là đệ tử Xích Tiêu tông, Hoa Vị Lạc. Vị cô nương này rất lạ mắt, ngươi không phải người La Phù?
Công tử tuấn tiếu cười nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Yến Khinh Vũ.
Hắn mặt trắng da xinh, ngũ quan đẹp đẽ, giống như nữ tử mỹ lệ, chỉ là con mắt lại dài nhỏ, ánh mắt nóng bỏng, phảng phất có thể nhìn thấu y phục người khác, để cho người ta rất không được tự nhiên.
- Hoa Vị Lạc?
Yến Khinh Vũ chịu không được ánh mắt của hắn.
- Chính là tại hạ.
Công tử tuấn tiếu có chút ngẩng đầu, dáng tươi cười sâu hơn.
- Cái tên gì thế.
- Ngươi chưa từng nghe qua? Xem ra ngươi quả thật không phải người La Phù.
- Ta phải thì sao, không phải thì sao?
- Nếu như phải, ta muốn mời cô nương đến Xích Tiêu tông chúng ta làm khách. Nếu như không phải, cô phải cùng ta về Xích Tiêu tông.
- Dựa vào cái gì?
- La Phù bị các tông Tây Cương xâm lấn, tổn thất nặng nề, mười tám tông đã liên hợp hạ lệnh, nghiêm cấm người Tây Cương đến La Phù. Nếu như cô không phải người La Phù, chính là thám tử Tây Cương phái tới, ta cần phải bắt co trở về thẩm vấn.
Yến Khinh Vũ lạnh lùng nhìn hắn một hồi:
- Tránh ra!!
- Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
Hoa Vị Lạc không chút kiêng kỵ đánh giá thiếu nữ thanh xuân trước mặt, không chút nào che giấu ánh mắt xâm lược của mình. Từ đầu nhìn đến chân, từ chân lại trở lại trên đầu, những chỗ đặc thù đều dừng lại mấy giây, còn gật gật đầu giống như rất hài lòng.
- Chớ chọc ta!
Yến Khinh Vũ tức giận.
- Xem ra không phải người La Phù, bắt lấy, mang về tông môn, ta sẽ từ từ thẩm vấn.
Hoa Vị Lạc cười lui lại, hôm nay vận khí không tệ, đi ra ngoài liền bắt được một con mồi.
Lấy kinh nghiệm liệp diễm của hắn, đây tuyệt đối là một cực phẩm.
Trở về hơi sửa xoạn lại, đổi y phục xinh đẹp, đêm nay... Có việc làm...
- Cô nương, đắc tội.
Đệ tử Xích Tiêu tông xung quanh lập tức vây quanh.
- Khương Phàm, ngươi chết ở đâu rồi?
Yến Khinh Vũ hướng rừng rậm phía trước hô to.
- Ai??
Đệ tử Xích Tiêu tông lập tức dừng lại, cảnh giác xung quanh.
- Ngươi vừa mới gọi tên ai?
Nụ cười trên mặt Hoa Vị Lạc đều cứng đờ.
- Khương Phàm, ngươi cố ý sao, đi ra đây.
Yến Khinh Vũ nghĩ rằng Khương Phàm cố ý núp trong bóng tối, để nàng xem bọn lưu manh này như địch nhân mà xử lý.
Thế nhưng... Khương Phàm thật ra đã rời khỏi đó rồi.
Ngay thời điểm một cánh tay ép đến Yến Khinh Vũ, giữa bầu trời vừa vặn lướt qua một đầu Liệt Diễm Điêu, Khương Phàm không chút do dự đuổi tới.
Ngoài ngàn mét trên không trung, Liệt Diễm Điêu phát ra đầy lửa cháy hừng hực, quan sát mãnh thú hoạt động giữa rừng núi, tìm kiếm con mồi mà mình hài lòng.
Đây là đầu hung cầm, xưng bá vùng trời này.
Trên bãi sông cách đó không xa, một đầu Thủy Tích tráng kiện rời khỏi dòng sông đang lao nhanh.
Liệt Diễm Điêu gáy to một tiếng lập tức muốn lao xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, sâu trong tầng mây đột nhiên truyền đến tiếng gào thét mát lạnh, hào quang màu vàng rọi khắp nơi trời cao, một đầu Liệt Diễm Mãnh Hổ phá tan tầng mây, đạp trên ngọn lửa màu vàng xông về Liệt Diễm Điêu.
Chương 215 Lời đồn trí mạng
Liệt Diễm Điêu mãnh liệt vỗ cánh, tốc độ tăng lên hung hiểm tránh khỏi mãnh hổ, nó nghiêm nghị gáy to, hướng phía tầng mây vọt tới.
Nhưng... khi Liệt Diễm Điêu phá tan tầng mây, trong chốc lát, một đạo Liệt Diễm Trường Thương gào thét mà tới, phía sau còn kéo lấy lửa cháy hừng hực.
Liệt Diễm Điêu phản ứng mau lẹ, lợi trảo như đao, tinh chuẩn đạp ở trên trường thương, quả thực là đã đè ép trường thương lộn vòng xuống phía dưới, nó chấn động hai cánh, đón lấy hỏa diễm đang đánh tới.
Khương Phàm thu liễm hỏa dực, từ trên không trung nhanh chóng lao xuống, đối diện thẳng hướng đến Liệt Diễm Điêu.
- Ngươi không phải đối thủ của nó, không thể ngạnh kháng được.
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
Tốc độ Khương Phàm lại càng lúc càng nhanh, thẳng đến Liệt Diễm Điêu.
Liệt Diễm Điêu kêu to, phá tan hỏa diễm phóng tới Khương Phàm.
Ngay khi hai bên đối diện va chạm vào nhau, trước một khắc, Khương Phàm giơ tay phải lên, từ sâu trong khí hải triệu ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm!
Bầu trời run rẩy, tia sáng ngập trời.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh to như kim sơn, bị Khương Phàm kéo ra đánh tới Liệt Diễm Điêu.
Liệt Diễm Điêu bỗng nhiên co rụt con ngươi lại, muốn lần nữa né tránh nhưng đã đã không kịp.
Một tiếng vang lớn, huyết sắc bắn tung toé.
Trong nháy mắt, Liệt Diễm Điêu bị đụng nát nửa người.
- Ha ha, con đầu tiên!
Khương Phàm vung thanh đồng tiểu tháp ra, thu nó vào.
- Khương Phàm!
Trong đầu Khương Phàm truyền đến âm thanh nghiêm túc của Đan Hoàng.
- Đây là Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh! Đây là mệnh của Luyện Đan sư! Ngươi phải trân quý nó, bảo vệ nó!
Đan Hoàng rất bất mãn, quá dã man, sao có thể cầm đỉnh lô làm đầu chùy!
- Tình huống đặc thù!
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Khương Phàm chấn động hỏa dực, xông về Yến Khinh Vũ nơi đó.
Bọn người Hoa Vị Lạc đã đợi lại đợi, ngay cả cái bóng đều không thấy xông tới.
- Ngươi đùa bỡn ta?
- Tiểu nha đầu thật biết tuyển người. Còn gọi Khương Phàm? Khương Phàm tới, bản công tử cũng có thể để hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ. Bắt lại cho ta.
Hoa Vị Lạc bỗng nhiên phất tay, toàn bộ đệ tử bốn phía nhào tới.
Yến Khinh Vũ đột nhiên vung ra một bó cương châm lớn, cương châm dài, nhọn hai đầu.
Một giây sau, cuồng phong toàn thân nàng gào thét xoay tròn, cuốn lên toàn bộ cương châm mà bạo tạc.
- Aaa…!!
Các đệ tử bốn phía vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cương châm đánh xuyên qua thân thể.
Có kẻ bị xuyên ngực, có kẻ bị đâm xuyên cổ, cũng có kẻ bị đâm xuyên bả vai.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng sơn lâm.
Toàn bộ chật vật lui lại.
Ánh mắt Yến Khinh Vũ lạnh lẽo, rút kiếm đánh tới, kiếm thế như hồng, thẳng đến Hoa Vị Lạc.
- Có ý tứ!
Con ngươi Hoa Vị Lạc có chút ngưng tụ, đôi mắt thâm thúy nổi lên từng điểm tinh quang.
m thanh ông ông quanh ý thức của Yến Khinh Vũ, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, mặt đất sụt lún, một cỗ Hắc Ám Thâm Uyên không đáy xuất hiện ở dưới chân, cả người nàng mất khống chế muốn rơi xuống.
- Dám xem thường ta. Ngươi xác thực không biết thân phận của ta.
Hoa Vị Lạc cười lạnh, một tay bóp lấy cổ Yến Khinh Vũ, nàng đang rơi vào trong ảo giác.
- Tiện nhân đáng chết, quá ác độc. Vậy mà dám dùng ám khí.
Các đệ tử Xích Tiêu tông tức giận vây quanh.
Một tên đệ tử cường tráng vung dây leo lên, cuốn lấy Yến Khinh Vũ.
- Mang về Xích Tiêu tông. Ta phải để nàng trong huyễn cảnh, hảo hảo hầu hạ ta.
Hai mắt Hoa Vị Lạc khôi phục sáng tỏ, quay người muốn rời khỏi.
Một ngọn lửa màu vàng óng từ trời vung tới, trùng điệp rơi vào trước mặt bọn hắn.
Ngọn lửa màu vàng óng nương theo cuồng phong quét sạch bốn phương tám hướng.
- Công tử coi chừng.
Các đệ tử Xích Tiêu tông bắt lấy Hoa Vị Lạc, bảo hộ đến sau lưng.
Nhưng không chờ bọn hắn phản kích, toàn bộ sắc mặt đều đại biến, đứng tại nơi đó.
- Khương Phàm?
Hoa Vị Lạc có chút ngưng mi, nhìn nam tử phía trước giang ra hỏa dực màu vàng. Trước đó đã gặp qua trong đại hội La Phù
- Thả nàng ra.
Khương Phàm đưa tay phải hướng về phía trước nắm lại, liệt diễm mãnh liệt, kịch liệt xen lẫn, ngưng tụ thành một thanh trường thương màu vàng, khí thế cả người đều trở nên lăng lệ.
- Nàng là ai?
Hoa Vị Lạc khẽ nhíu mày, nữ tử này thật đúng là với có quan hệ Khương Phàm?
- Ta nói, thả nàng ra!
Hoa Vị Lạc đi đến phía trước, cười lạnh nói:
- Xích Tiêu tông cũng không sợ Thiên Sư tông các ngươi.
- Người Xích Tiêu?
Khương Phàm một lần nữa đánh giá hắn, khá quen.
Trong lòng Hoa Vị Lạc phiền muộn, gia hỏa này chẳng lẽ không biết ta?
- Ta là Hoa Vị Lạc, tỷ tỷ của ta là Hoa Vị Ương, ca ca ta, Hoa Vị Yêu!
- Tam tỷ đệ Hoa gia.
Khương Phàm có chút ấn tượng, trên đại hội La Phù, Dạ An Nhiên có giới thiệu qua.
- Biết chúng ta, liền...
Hoa Vị Lạc vừa muốn mở miệng, Khương Phàm đột nhiên bạo kích, liệt diễm toàn thân mãnh liệt như muốn nổ tung, đánh tới bọn hắn.
Chúng đệ tử Xích Tiêu tông vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm mãnh liệt nổ tung bay.
Một người trong đó phản ứng cực nhanh, toàn thân mãnh liệt buông ra luồng không khí lạnh, kháng trụ liệt diễm, muốn nghênh kích Khương Phàm.
Khương Phàm lại phóng lên tận trời, lộn vòng thẳng xuống dưới, rơi xuống sau lưng Hoa Vị Lạc, hỏa thương sắc bén, bức thẳng phần gáy của hắn.
- Còn dám loạn động, ta lấy mạng của hắn!
- Ngươi dám?
Chúng đệ tử Xích Tiêu tông giận dữ mắng to.
- Thả người.
Ánh mắt Khương Phàm sáng như đuốc, nhiệt độ khuấy động toàn thân cao kinh người.
- Ha ha... Chỉ là một nữ tử mà thôi, không cần thiết phải náo thành dạng này. Mau thả nàng.
Hoa Vị Lạc rất thức thời đưa tay, hướng về đệ tử phía trước ra hiệu.
Đệ tử Xích Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Phàm một lát, sau đó khống chế dây leo đưa qua.
Yến Khinh Vũ hôn mê vô lực ngã vào trong ngực Khương Phàm.
- Nàng bị làm sao?
- Huyễn thuật.
- Lúc nào tỉnh?
- Rất nhanh.
Hoa Vị Lạc hướng về phía trước đi mau mấy bước, rời khỏi uy hiếp của hỏa thương.