-
Chương 161-165
Chương 161 Chúng Ta Không Dễ Chọc
- Hôm nay ai cũng không gánh nổi hắn, cút ra đây cho ta. Đồ hỗn trướng, dám giết tôn nhi ta. Văn Thải Y, ngươi muốn thử thực lực Bùi Vân Hải ta một chút sao? Cút ngay!
Bùi Vân Hải của Kim Cương tông đằng đằng sát khí, căm tức nhìn Văn Thải Y trước mặt.
Số đông trưởng lão cùng các đệ tử Kim Cương tông xông vào sân nhỏ, cùng bọn người Dạ An Nhiên giằng co.
Bên ngoài viện còn tụ rất nhiều những đệ tử tông môn khác, vểnh lên đầu xem náo nhiệt.
- Bùi lão đầu, uổng cho ngươi là Đại trưởng lão Kim Cương tông. Vội vàng xông tới một trận gọi bậy, ai biết ngươi đang phá sự gì.
Văn Thải Y mặc dù dáng dấp trắng nõn mỹ lệ, danh tự cũng rất điềm đạm nho nhã, nhưng làm việc hay tư thế đều mang cỗ lực lượng cường thế. Đây cũng là nguyên nhân Dạ Thiên Lan bắt đầu trọng dụng nàng và Độc Cô Thương.
- Cái gì phá sự? Đệ tử Thiên Sư tông các ngươi gây nên chuyện, còn đến hỏi ta?
Các đệ tử sau lưng Bùi Vân Hải lập tức tách ra.
Bùi Tử Phong bị hai đệ tử mang tới, người đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thở hào hển:
- Cổ La, không nghĩ tới, lão tử còn sống.
Sắc mặt Cổ La hơi biến, lại cắn răng không nói chuyện.
- Cổ La, đây là có chuyện gì?
Dạ An Nhiên kỳ quái, mọi người không đều một mực ở tại nơi này sao, tên Bùi Tử Phong này xảy ra chuyện gì?
Cổ La trầm mặc, không muốn nói, cũng không thể nói. Nếu không chuyện hắn tiếp nhận Mộ Dung Xung dụ hoặc sẽ bại lộ.
Mặc dù trong lòng rất rõ ràng rằng chuyện đó sẽ không lừa được quá lâu, nhưng tuyệt đối không hy vọng là hiện tại.
- Nói chuyện đi.
Dạ An Nhiên thúc giục.
Trước đó đã nói không được gây chuyện, tại sao lại chọc tới Kim Cương tông.
- Cổ La, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ. Vậy mà lại ở trong rừng đánh lén ta, nếu như không phải mệnh ta lớn, hiện tại đã sớm chết. Thiên Sư tông làm sao lại có loại bại hoại này như ngươi.
Bùi Tử Phong cũng sẽ không trước mặt mọi người vạch trần, nếu không đối với hình tượng của Kim Cương tông cùng Thiên Cương tông cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Mấy vị đệ tử Thiên Sư tông đều nhìn về Cổ La, đánh lén?
Đây cũng không giống như tính cách của Cổ La.
- Ngươi nói chuyện đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Dạ An Nhiên thúc giục hỏi Cổ La.
- Là ta.
Cổ La là mở miệng.
- Vì cái gì?
- Nhìn hắn không thuận mắt.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, vị sư huynh này lúc nào lại có khí phách như vậy, thấy ngứa mắt liền đi đánh lén?
- Xem đi, chính hắn đều thừa nhận. Văn Thải Y, hôm nay nhất định phải đem Cổ La giao ra. Nếu không... Hôm nay không xong!!
Bùi Vân Hải chỉ vào Văn Thải Y tức giận la hét.
- Nợ máu trả bằng máu, ai cũng không gánh nổi Cổ La.
- Dám đánh lén? Tên hỗn đản hèn hạ. Thiên Sư tông đều là một đám rác rưởi. Cút ra đây, đừng trốn nữa.
Đám tử đệ Kim Cương tông nhao nhao kêu gào, đang lo không lấy được cớ hướng đến Thiên Sư tông, hiện tại đây chính là cơ hội.
Hôm nay không thể không loạn nơi này.
Cổ La nghiêm mặt, nắm chặt tay lại, cất bước muốn đi ra.
- Chờ một chút!
Văn Thải Y đang muốn ngăn Cổ La lại, phía sau cửa phòng đột nhiên đẩy ra.
- Ta thật sự rất kỳ quái, đám gia hỏa các ngươi ở đâu ra tự tin như thế? Các ngươi cho ta cảm giác, có vẻ Thiên Sư tông giống như là tông môn nhị lưu, Kim Cương tông lại là đại tôn chủ cao cao tại thượng.
Khương Phàm từ trong phòng đi ra.
- Đánh hắn thì thế nào? Cắm hắn một kiếm thì thế nào? Các ngươi liền đến tìm chúng ta thiên kinh địa nghĩa rồi? Chúng ta còn không thể phản kϊƈɦ? Lại nói, chúng ta là Thiên Sư tông, cho tới hôm nay vẫn còn trong mười tám tông. Mà các ngươi chỉ là con chó của Thiên Cương tông, không phải người Thiên Cương tông!
Khương Phàm nhục nhã một câu, nói đến sắc mặt đám người Bùi Vân Hải tái nhợt.
- Tiểu tử, Thánh linh văn thì thế nào. Ngày mai Thiên Sư tông bị trục xuất khỏi mười tám tông, Dạ Thiên Lan phải chết, ngươi cũng không sống nổi.
Bùi Vân Hải chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
Khương Phàm không để ý tới hắn, mà nhìn kỹ Bùi Tử Phong một chút, hỏi Cổ La bên cạnh:
- Ngươi giết?
- Ừm.
Cổ La chỉ là nhẹ gật đầu, không giải thích nhiều.
- Lần sau muốn giết người, phải nhắm chuẩn trái tim. Cảm giác không có nắm chắc, liền chặt đầu. Hoặc là không xuất thủ, nếu đã xuất thủ liền không thể để lại tai hoạ ngầm. Nếu không sẽ như hiện tại.
Tiếng nói của Khương Phàm không lớn, lại vô cùng rõ ràng truyền khắp sân nhỏ.
- Khương Phàm, tên ranh con nhà ngươi. Chờ Thiên Sư tông xong, lão tử sẽ ăn sống thịt của ngươi. Không, lão tử sẽ ở ngay trước mặt ngươi, biến con quỷ nhỏ của ngươi...
Bùi Tử Phong vừa muốn gầm thét, một cỗ ý lạnh đột nhiên từ tim truyền đến, khí lực cả người giống như vỡ đê cấp tốc biến mất.
- Đây là cái gì...
Đệ tử ở bên cạnh đỡ lấy hắn trừng to mắt nhìn ngực Bùi Tử Phong.
Một đầu tiểu xà không biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt hắn, cái đuôi lanh lảnh cắm vào ngực của hắn.
Tiểu xà rút cái đuôi ra, mang ra lượng lớn máu tươi, vèo một cái xuyên qua đám người, cuộn đến trêи vai Khương Phàm, đưa cánh thịt, lưỡi rắn phun ra nuốt vào.
- Các ngươi... Bọn này...
Bùi Tử Phong trùng điệp quỳ trêи mặt đất, cúi đầu xuống bên dưới.
Lần này là thật đã chết rồi.
- Người, ta giết. Làm gì đi!
Khương Phàm lạnh như băng một câu để đình viện thoáng lâm vào an tĩnh bỗng sôi trào.
- Ngay trước mặt Bùi Vân Hải, giết Bùi Tử Phong?
- Tên điên này trong đầu chứa cái gì?
- Thực có can đảm giết?
Tất cả mọi người không bình tĩnh.
Bọn người Dạ An Nhiên đều sửng sốt một chút, cũng không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà lại ở trước mặt mọi người giết chết Bùi Tử Phong.
Cổ La âm thầm hấp khí, đủ hung ác.
- Ta giúp tất cả mọi người các ngươi nhận rõ tình thế. Mặc kệ Thiên Sư tông chúng ta có còn thuộc về một trong mười tám tông hay không, chúng ta cũng không sợ khiêu khích. Ai muốn chết, trực tiếp đi tới, đừng che giấu. Muốn giết ta, cũng trực tiếp tới, Khương Phàm ta sẽ tiếp đón hết thảy. Liệp Sát lệnh gì đó còn không có giết chết ta, mất mặt xấu hổ.
Khương Phàm nói xong, ôm tiểu xà đi trở về gian phòng.
- Đồ hỗn trướng, ngươi muốn chết!
Bùi Vân Hải rốt cuộc cũng bạo khởi, nhấc lên cương khí giống như sóng lớn đánh về phía Khương Phàm.
Văn Thải Y có chút hăng hái nhìn Khương Phàm, trong chốc lát xoay người, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.
- Bùi lão cẩu, lăn ra ngoài.
Ầm ầm!!
Lôi đình nổ tung, ánh sáng đâm rách hắc ám.
Chương 162 Hình Như Rất Ghét Ta
Văn Thải Y nhấc lên lôi triều kinh người, đinh tai nhức óc giống như đầu lâu ác thú dữ tợn đánh về phía Bùi Vân Hải.
Đình viện Thiên Sư tông đột nhiên truyền ra một tiếng oanh minh kinh động đến toàn bộ thành đá. Dạ Thiên Lan cũng trước tiên rời khỏi sân nhỏ của Linh Cực tông, cấp tốc trở về.
- Tông chủ sắp tới, không muốn chết, cút ngay lập tức!
Toàn thân Văn Thải Y bạo động lôi triều, tức giận giằng co với Bùi Vân Hải.
- Đại trưởng lão, chúng ta đi nhanh đi.
Các trưởng lão Kim Cương tông tuyệt đối không nghĩ tới Thiên Sư tông sẽ cường thế như vậy. Xem thái độ bọn hắn, chờ Dạ Thiên Lan đuổi tới có khả năng thật đúng là sẽ không quan tâm mà đánh chết Bùi Vân Hải.
Biểu lộ trêи mặt Bùi Vân Hải dữ tợn, phẫn nộ đến muốn điên, nhưng không thể không thừa nhận, Thiên Sư tông thật giống như đã thay đổi, đã giống với năm năm trước rồi.
Bọn người Dạ An Nhiên cũng kϊƈɦ hoạt linh văn, đằng đằng sát khí tiếp cận đệ tử Kim Cương tông.
- Ranh con, Kim Cương tông sẽ không tha cho ngươi.
Bùi Vân Hải tản ra cương khí, mang theo các đệ tử rời khỏi.
Đệ tử các tông tụ ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
Mấy năm này bọn hắn đã quen nhìn Thiên Sư tông nhu nhược điệu thấp, thật là có chút không thích ứng. Nhất là Tên Khương Phàm này, làm ra chuyện thật là hung ác.
Tên này nếu trưởng thành, còn đến mức nào?
- Xảy ra chuyện gì?
Dạ Thiên Lan lo lắng gấp rút trở về, sợ người nào đó bị thương Khương Phàm.
- Khương Phàm giết Bùi Tử Phong.
Văn Thải Y lắc đầu, lại lộ ra mấy phần ý cười.
Cảm giác này vẫn rất tốt.
Thiên Sư tông xác thực cần cải biến cách nhìn của các tông đối với bọn hắn. Biện pháp trực tiếp nhất chính là... Ai hại ta, ta hại ai.
- Khương Phàm đâu?
- Vẫn tốt.
Dạ Thiên Lan thở phào, Khương Phàm không có chuyện gì liền tốt.
- Các ngươi nói thế nào rồi?
- Ngọc Đỉnh tông không muốn gặp, thái độ của Linh Cực tông và những tông môn kia rất mập mờ.
Dạ Thiên Lan mặc dù không được bất kỳ một Tông Minh nào xác thực duy trì, nhưng tình huống căn bản đều hiểu.
Mọi việc liền xem biểu hiện ngày mai của Khương Phàm cùng Dạ An Nhiên.
- Tốt thay cho một tên Khương Phàm.
Tịch Dao đứng ở nóc nhà đằng xa, nhìn qua sân nhỏ của Thiên Sư tông.
Lúc gặp mặt lần đầu, lực chú ý đều ở trêи người Yêu Đồng. Không nghĩ tới vị thiếu niên không đáng chú ý kia lại có một mặt hung ác như thế.
- Ngươi để ý ánh mắt của hắn. Căn bản không giống như một hài tử mười ba tuổi.
Nhậm Thủy Hàn có được song linh văn, thiên phú cực cao, rất ít để ai nhìn ở trong mắt, nhưng Khương Phàm lại cho nàng một cảm giác vô cùng đặc biệt.
- Ngọc Đỉnh tông đến bây giờ đều không có gặp Dạ Thiên Lan, xem ra không nguyện ý cùng Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông đối nghịch. Đại hội La Phù ngày mai, Thiên Sư tông rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi mười tám tông. Sau đó... Dạ Thiên Lan có thể sẽ chết, Khương Phàm cũng có thể sẽ chết. Đáng tiếc một Thánh linh văn. Tịch Dao có chút tiếc nuối, một Kim Viêm thánh văn liền phải biến mất.
- Dạ Thiên Lan sẽ chết, Khương Phàm không chết được. Ngọc Đỉnh tông cao ngạo, cho dù không nguyện ý trực diện ứng đối hai đại tôn chủ, nhưng cũng không có khả năng mặt cũng không chịu gặp. Trừ phi, bọn hắn cũng hi vọng Thiên Sư tông sụp đổ. Mục đích, đương nhiên là thu Khương Phàm vào dưới trướng mình.
Nhậm Thủy Hàn trước đó cũng rất kỳ quái với thái độ của Ngọc Đỉnh tông, nghĩ đi nghĩ lại, mới nghĩ đến khả năng này.
Tịch Dao không khỏi nhìn đến ánh mắt Nhậm Thủy Hàn:
- Sư phụ ta mời, ngươi nhận được chưa, Thánh Nữ tông hoan nghênh sự gia nhập của ngươi. Kim Cương tông, không xứng với ngươi.
Một vị nữ đệ tử vội vã đi vào nóc nhà.
- Thánh Nữ, có người nhìn thấy Tịch Nhan.
Sắc mặt Tịch Dao lập tức trầm xuống.
- Ai lại đùa kiểu này với ta, đừng trách Tịch Dao ta vô tình.
- Không chỉ là một người thấy được. Mái tóc màu tím, tuổi tác chừng mười ba ~ mười bốn tuổi. Ngoại trừ cảnh giới là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên ra, mặt khác đều vô cùng giống Tịch Nhan. Nàng... đang đi về phía cổ thành dưới mặt đất.
Tịch Dao hơi nhíu lông mày, trầm mặc một hồi mới nói:
- Lập tức đưa người đi thăm dò, sau khi đại hội La Phù kết thúc, ta tự mình đi qua.
Thượng Thanh tông đợi một đêm đều không thấy Dạ Thiên Lan đến bái phỏng.
- Tốt thay một tên Dạ Thiên Lan, có cốt khí! Để ta xem ngươi có thể cứng rắn tới khi nào. Chuẩn bị sẵn sàng, một khi Thiên Sư tông xác định bị trục xuất khỏi mười tám tông, liền tiếp cận Khương Phàm cho ta. Mặc kệ Thiên Cương tông xử lý Thiên Sư tông thế nào, ta chỉ cần mệnh của Khương Phàm, tuyệt đối không thể để hắn rơi vào trong tay Ngọc Đỉnh tông.
Tông chủ Thượng Thanh tông đã lâu không có tức giận như thế.
Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Hắn nhất định phải làm cho Dạ Thiên Lan trả giá đắt.
Sáng sớm, tông chủ mười tám tông mang theo trưởng lão cùng đệ tử của mình dọc theo thềm đá đi đến đỉnh núi. Còn các tông môn khác đều ở lại trong thành đá, chờ đợi lấy kết quả sau cùng.
Mây mù lượn lờ đỉnh núi, gió thổi se lạnh.
Ngoại trừ một tòa cung điện rộng rãi, còn phân tán ra chín đài diễn võ khác.
- Xin mời tông chủ mười tám tông tiến đến đại điện La Phù.
Một vị lão nhân đẩy cửa điện nặng nề ra, cung nghênh các tông giá lâm.
- Xin mời...
- Ha ha, xin mời xin mời xin mời...
Tông chủ các tông ra hiệu lẫn nhau, nhưng lại không có người nào bước ra đầu tiên, đều là trước nhìn về hướng Thượng Thanh tông, Ngọc Đỉnh tông cùng Thiên Cương tông.
Ba vị tôn chủ mỉm cười, sau khi đưa tay mời lẫn nhau liền cùng đồng thời đi vào đại điện La Phù. Tông chủ các tông khác lúc này mới đuổi theo.
- Nơi này giao cho các ngươi.
Sau khi Dạ Thiên Lan hướng về Độc Cô Thương gật đầu cùng Văn Thải Y ở hai bên phải trái liền đi đến đại điện nghị sự trước mặt.
Tông chủ các tông toàn đi vào cửa điện, đỉnh núi lúc này mới náo nhiệt lên.
Đều là vài thiếu niên mười mấy tuổi, đều là chút tử đệ tinh anh trong tông môn. Linh văn phổ biến đều trêи ngũ phẩm. Bọn hắn trẻ tuổi nóng tính, rất nhanh đã kêu gào muốn tỷ võ với nhau.
Các trưởng lão các tông đều không có nhúng tay, ngược lại đều đang mong đợi bọn hắn so đấu, vừa vặn quan sát tiềm lực thế hệ này.
- Nữ hài kia chính là Tịch Dao?
Khương Phàm chú ý tới đội ngũ Thánh Nữ tông, đều là những thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, đứng ở nơi đó vô cùng đáng chú ý.
Xung quanh các nàng cũng đều vây quanh rất nhiều các nam đệ tử các tông.
- Tịch Dao, Thánh Nữ đương đại của Thánh Nữ tông, linh văn Táng Hồn Hoa, thiên phú cực cao. Nếu như không phải bởi vì chuyện của muội muội nàng liên lụy tinh lực, hiện tại hẳn là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên.
Chương 163 Hắc Kim
Dạ An Nhiên cũng thuận ánh mắt của hắn trông qua.
- Muội muội nàng thế nào?
Thời điểm Khương Phàm chú ý tới Tịch Dao, Tịch Dao cũng đang nhìn về phía nơi này, chỉ là ánh mắt rõ ràng mang theo vài phần bất thiện.
- Nàng có một muội muội sinh đôi, tên gọi Tịch Nhan. Tịch Dao là thất phẩm Táng Hồn Hoa, Tịch Nhan là lục phẩm Phệ Hồn Hoa. Nhưng Tịch Nhan đã phạm sai lầm, chết rồi.
Dạ An Nhiên nhắc đến Yêu Hoa linh văn, hai đầu lông mày cũng tụ lên mấy phần ngưng trọng.
Loại linh văn này vừa ác độc vừa kinh khủng, bất kỳ loại gì cũng đều cực ít xuất hiện, ai cũng không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện ở trêи thân một đôi tỷ muội song sinh.
- Nàng hình như đối với ta có địch ý?
Khương Phàm chú ý tới ánh mắt Tịch Dao càng ngày càng lăng lệ.
- Ta đã nói rồi, Thánh Nữ tông rất thân cận với Thượng Thanh tông. Địa vị đệ nhất tông của Thượng Thanh tông La Phù bảo trì hơn ngàn năm, bằng vào lực ảnh hưởng cường đại, bọn hắn hàng năm đều có thể tụ tập số lượng lớn đệ tử ưu tú, cam đoan trường thịnh không suy. Mà Thánh Nữ tông đều là nữ tử, trong La Phù sơn mạch rất dễ dàng chịu khi dễ, trong lịch sử cũng có mấy lần bị trục xuất khỏi hàng ngũ mười tám tông, thẳng đến ba trăm năm trước, các nàng cùng Thượng Thanh tông ký kết minh ước. Thượng Thanh tông bảo đảm vĩnh cửu địa vị Thánh Nữ tông trong mười tám tông, mà Thánh Nữ tông là cần ủng hộ Thượng Thanh tông vô điều kiện. Hiện tại quan hệ hai bên càng thân cận. Mẫu thân của Bành Tổ... Chính là một vị trưởng lão Thánh Nữ tông.
Dạ An Nhiên lắc đầu, ai cũng không ngờ tới Khương Phàm sẽ một đao bổ chết tên đại phiền toái như Bành Tổ ở trong n Oán tràng như vậy.
- Khương Phàm, có hứng thú đến luận bàn một chút hay không?
Đám người náo nhiệt tách ra, một đám thanh niên nam nữ hất lên áo khoác huyết sắc đi tới chỗ bọn hắn.
- Thiên Cương tông!
- Đó chính là đệ nhất thiên tài Thiên Cương tông, Cừu Nguyên Lương.
Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
Thiên Cương tông thế hệ này rất nhiều đệ tử tinh anh, ngoại trừ huynh đệ Mộ Dung đều cùng là lục phẩm Thú linh văn ra thì còn có một tên có được Kim Loại linh văn - Cừu Nguyên Lương.
- Ngươi chính là Khương Phàm?
Toàn thân Cừu Nguyên Lương khí tức cường thịnh, bởi vì Kim Loại linh văn nên đường cong cơ bắp đều thể hiện tại mỗi một bộ vị, ngay cả gương mặt kia cũng đều cứng rắn như đao gọt búa bổ.
Kim Loại linh văn của hắn là Hắc Kim cứng cỏi, cho nên cả làn da đều hiện ra nhàn nhạt ô quang, càng lộ ra sự cường thế . Ngay cả Mộ Dung Xung có được Thú linh văn, lại lớn hơn hắn mấy tuổi nhưng khi ở bên cạnh hắn đều có chút thất sắc.
Bầu không khí trêи đỉnh núi yên tĩnh một hồi, lại khôi phục náo nhiệt.
Nhanh như vậy đã đối mặt?
Không đợi bọn ngũ phẩm lục phẩm chúng ta làm nóng người trước sao?
Cừu Nguyên Lương thật đúng là tính tình nóng nảy. Bất quá, Thánh phẩm quyết đấu, quá chờ mong.
- Ta là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, ngươi chỉ là nhất trọng thiên. Ta không khi dễ ngươi, chỉ đơn giản luận bàn mấy lần. Có dám hay không?
Trong mắt Cừu Nguyên Lương chỉ có Khương Phàm, những người khác nhìn cũng chưa từng nhìn qua một lần.
- Nơi này không có Sinh Tử Tràng, chỉ là luận bàn mà thôi. Khương Phàm, nể mặt không?
Con mắt dài nhỏ của Mộ Dung Xung hiện ra lãnh quang.
Đệ tử tông môn xung quanh đều nghị luận ầm ĩ, cái này rõ ràng là khi dễ người, chỉ cần Khương Phàm lên đài, bọn hắn khẳng định đánh cho đến chết.
Nhưng với uy thế của Thiên Cương tông, không người nào dám nói thẳng. Huống chi bọn hắn cũng mặc kệ Khương Phàm chết sống, ngược lại đang mong đợi hắn có thể tiếp nhận khiêu chiến, đến quyết đấu một trận đặc sắc.
- Không tiếp.
Khương Phàm trực tiếp lắc đầu.
- Không tiếp? Ngươi đường đường là Thánh linh văn, chẳng lẽ sẽ khi dễ một vài ngũ phẩm lục phẩm linh văn? Đừng cho Thánh linh văn mất mặt. Ta thay ngươi làm chủ, tiếp. Xin mời?
Cừu Nguyên Lương đưa tay trực chỉ lôi đài đằng trước bên trái.
- Thời điểm ngươi giết đệ đệ lục phẩm linh văn của ta, không phải rất sung sướиɠ sao? Hiện tại sao lại mềm nhũn rồi? Thiên Sư tông các ngươi hôm nay không phải đến hiện ra tư thái sao? Luận bàn cũng không dám?
Mộ Dung Xung đe dọa nhìn Khương Phàm, nếu như không phải hắn đã là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên, cùng cảnh giới Khương Phàm quả thật có chút không thể nào nói nổi, hắn đã sớm tự mình lên.
- Lên đi, chỉ là luận bàn mà thôi.
- Thánh linh văn nên tìm Thánh linh văn quyết đấu.
- Lên đi, lên đi, chúng ta chờ đâu.
Đám người nhao nhao ồn ào, rất nhiều người trực tiếp vây đến xung quanh võ trường, vỗ mặt bàn ồn ào.
Khương Phàm liếc mắt Dạ An Nhiên bên cạnh:
- Còn đứng ngây đó làm gì?
Dạ An Nhiên ánh mắt quái dị nhìn Khương Phàm một hồi, đi đến phía trước:
- Ta đến lĩnh giáo, như thế nào?
- Ngươi điên rồi!
Cổ La tranh thủ thời gian ngăn Dạ An Nhiên lại, dùng ánh mắt và sức cảnh cáo.
Đây cũng không phải là trò đùa.
Cừu Nguyên Lương là kim loại Thánh linh văn, là có thể so với Ô Cương Hắc Kim, khí tức kim loại cực kì khủng bố. Hơi không cẩn thận, sẽ trực tiếp mất mạng.
- An Nhiên, đừng xúc động.
Hai vị trưởng lão Văn Thải Y cùng Độc Cô Thương cũng đều ngăn lại.
- Ngươi không xứng!
Cừu Nguyên Lương hôm nay chính là muốn ngược Khương Phàm, bất kỳ người nào khác cũng không xứng để hắn xuất thủ.
- Cùng ta luận bàn trước mấy chiêu, tiêu hao linh lực của ngươi, nếu như đánh xong, ngươi còn có dư lực, lại cùng Khương Phàm đánh. Đến lúc đó, không cần ngươi nhường, trực tiếp đánh.
Dạ An Nhiên nói xong, không để ý bọn người Văn Thải Y đang ngăn cản, trực tiếp đi đến lôi đài.
- Khương Phàm, ngươi làm gì vậy? Khí phách bình thường đâu, làm sao lại để nàng lên.
Cổ La lo lắng thúc giục Khương Phàm,
- Mau khuyên Dạ An Nhiên trở về.
- Ngươi là mất hết khí thế hay là còn thiếu định lực.
Khương Phàm để lại câu nói, cũng đi theo Dạ An Nhiên đi đến lôi đài.
- Ngươi nói? Không cần nhường?
Khóe miệng Cừu Nguyên Lương khẽ nhếch, không khách khí đi tới.
- Dạ An Nhiên thay Khương Phàm xuất chiến?
- Quan hệ của hai người thật không tầm thường.
- Không nên coi thường Thiên Thư linh văn, đó là giống như Thú linh văn, là linh văn kỳ dị hiếm thấy.
- Thiên Thư linh văn rất thần bí, nhưng phải để ý xem là đối đầu với người nào.
- Hắc Kim linh văn của Cừu Nguyên Lương quá mạnh, ta đoán vừa đối mặt liền có thể trọng thương Dạ An Nhiên, sẽ không cho nàng cơ hội thi triển phù chú.
Đệ tử các tông oanh động, mặc dù không đợi được Thánh linh văn quyết đấu, nhưng có thể thưởng thức được Hắc Kim thánh văn cùng quyết đấu với Thiên Thư linh văn, cũng không tệ.
Rất nhiều trưởng lão đều lộ ra hứng thú, chờ mong xem Thiên Thư linh văn được Dạ An Nhiên tu luyện tới trình độ gì, có thể chịu đựng mấy hiệp với Cừu Nguyên Lương.
Chương 164 Thiên Thư thánh văn
- Hôm nay là thời gian đặc thù, không tiện thấy máu. Nhưng linh văn ta càng đặc thù, nếu như đắc tội Dạ cô nương, còn xin bỏ qua cho.
Cừu Nguyên Lương nhảy lên đài diễn võ, dùng sức bẻ bẻ cổ, nhìn Dạ An Nhiên lộ ra dáng tươi cười hung ác.
Dạ An Nhiên đứng ở bên cạnh lôi đài, yên lặng điêu chỉnh trạng thái, đưa tay chỉ Cừu Nguyên Lương phía xa:
- Mời!
- Chuẩn bị sẵn sàng.
Độc Cô Thương cùng Văn Thải Y trao đổi ánh mắt, tùy thời chuẩn bị xuất thủ cứu người.
Bọn người Cổ La khẩn trương nắm chặt tay, thật sợ Cừu Nguyên Lương sẽ ngược chết Dạ An Nhiên.
- Xin chỉ giáo!
Cừu Nguyên Lương cất bước phóng tới, một tiếng rống vang lên, khí tức kim loại mênh mông mãnh liệt mà ra, trong tiếng leng keng chói tai ngưng tụ thành một thanh trọng kiếm màu đen, như chiến binh tuyệt thế thiên chuy bách luyện, dài đến năm mét, hàn quang bốn phía, đâm rách không gian, thẳng đến Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên hoạt động hai tay, linh quang lấp lóe, một Phong Tự Phù sôi nổi thành hình. Trong một chớp mắt giống như thủy triều cuồn cuộn bao trùm gào thét mà tới.
Quang mang trong Phong Tự phù chú tăng vọt, khuếch tán đến một mét. Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, cuồng phong dâng trào rít gào như ngàn vạn lưỡi đao cuồn cuộn mà ra.
Thương thương thương!
Hắc kiếm bị ngạnh sinh giữ lại đứng vững, bên trong tiếng tranh minh chói tai mà ầm vang sụp đổ.
Cuồng phong mãnh liệt cuồn cuộn cuồng xông lên đối diện nuốt sống Cừu Nguyên Lương.
‘Cái gì?’
Cừu Nguyên Lương vội vàng không kịp chuẩn bị, chật vật tung bay ra ngoài, đập ầm ầm trên lôi đài, liên tiếp bắn ngược ba lần mới dừng lại.
Đỉnh núi náo nhiệt cấp tốc lâm vào an tĩnh, tất cả đám người chuẩn bị lớn tiếng khen hay đều ngơ ngẩn.
Cừu Nguyên Lương... Ngã xuống?
Lượng lớn ánh mắt đồng loạt hướng nhìn về phía Dạ An Nhiên, tại sao phù văn có thể có lực lượng mạnh như thế?
Cơ hồ trong nháy mắt đã cướp đoạt một nửa gió của cả đỉnh núi. Rất nhiều tinh anh thiên tài có được Phong linh văn đều chau mày, bọn hắn tin rằng toàn lực ứng phó cũng khó có thể làm đến điểm này, cho dù là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên.
Đám người Cổ La lại không dám tin tưởng vào con mắt của mình, Cừu Nguyên Lương mặc dù không dùng toàn lực, nhưng có phải Dạ An Nhiên có chút mạnh quá mức hay không.
Cừu Nguyên Lương chậm rãi chống người lên, sắc mặt âm trầm tiếp cận Dạ An Nhiên.
- Thiên Thư linh văn, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Bàn luận võ, ba trận thắng hai. Ván đầu tiên, ngươi thua rồi.
Dạ An Nhiên lay đầu động ngón tay, điểm sáng chói lòa bao quanh trên đầu ngón tay nàng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng, nhẹ nhàng mà thần bí vờn quanh ở xung quanh nàng.
- A??
Thần sắc Tịch Dao khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.
- Như ngươi mong muốn, ba trận thắng hai.
- Ván thứ hai!
Khí thế Cừu Nguyên Lương thay đổi, năng lượng kim loại màu đen mãnh liệt xông ra, dũng mãnh trải rộng ra hơn ba mươi mét, chật ních hơn phân nửa diễn võ trường.
Thương thương thương!
Bên trong tiếng tranh minh kịch liệt, năng lượng kim loại cấp tốc xen lẫn, ngưng tụ ra nhóm vũ khí ba mươi ba chuôi lợi kiếm, trường đao, trọng chùy, chiến phủ.
Toàn bộ những thứ đó đều do năng lượng kim loại ngưng tụ, vô cùng sắc bén, bao quanh khí tức kim loại nồng đậm.
Toàn trường kinh hô, một màn này để cho tất cả đệ tử Binh linh văn đều cảm nhận được áp lực đến ngạt thở.
Cừu Nguyên Lương chỉ là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên đã có thể đồng thời ngưng tụ cũng khống chế nhiều vũ khí như vậy, tương lai sẽ trưởng thành đến thế nào?
- Dạ An Nhiên, ta xem ngươi làm sao tiếp.
Hai mắt Cừu Nguyên Lương sung huyết, Thánh văn nở rộ ra hắc mang (tia sáng đen) yêu dị, binh khí màu đen trước mặt kịch liệt lắc lư, cùng với bạo hưởng đinh tai nhức óc, tất cả binh khí toàn bộ tụ tập cuốn lên hắc khí lạnh lùng, bốn phương tám hướng đánh về phía Dạ An Nhiên.
Hoàn toàn không có góc chết, trí mạng vây quét.
Dạ An Nhiên thờ ơ, hai tay liên tiếp hoạt động, từng tấm phù chú đầy trời sôi nổi thành hình, vờn đến xung quanh.
- Lấy phù chú là nguyên, ở giữa đất trời, ngưng tụ ra sơn hà.
- Sơn Hà Chú!
Hai con ngươi Dạ An Nhiên sáng tỏ lập tức hiện ra đường vân thần bí, linh văn trên trán nở rộ ra ánh sáng kinh người, tất cả phù chú kịch liệt xen lẫn, hướng về giữa thiên địa điên cuồng cướp đoạt lấy nhiều loại năng lượng.
Thổ nguyên lực, Thủy nguyên lực, Phong nguyên lực, Mộc nguyên lực các loại.
Gió mạnh trên đỉnh núi nhanh chóng bình tĩnh, mê vụ cũng đều trở nên mỏng manh. Trong ánh mắt vô số người đều là kinh ngạc, phù chú xen lẫn thành một bộ Sơn Hà Họa Quyển, vờn quanh người Dạ An Nhiên.
Bức tranh mặc dù mông lung mơ hồ, lại có thể nhìn thấy uy thế núi cao, rừng rậm bên trong.
Như một mảnh sơn hà thu nhỏ.
Ầm ầm!!
Ba mươi ba thanh binh khí toàn diện bạo kích, thanh thế kinh người khiến cho người người rùng mình, lại giống như oanh đến ở giữa sơn hà, nổ lên oanh minh kịch liệt.
- Cái gì?
Tất cả mọi người không bình tĩnh được.
Trước đó Cừu Nguyên Lương không hề động toàn lực, lần này rõ ràng đã đưa ra sát chiêu.
Lại bị đỡ được rồi?
- Không có khả năng, chém cho ta!!
Cừu Nguyên Lương điên cuồng rống to, tất cả binh khí kịch liệt lắc lư, khí tức kim loại mãnh liệt bao quanh gắt gao đè ép vào bên trong. Nhưng Sơn Hà Họa Quyển lại tiếp tục phát sáng, lực lượng ở giữa thiên địa không ngừng liên tục hội tụ tới.
Trên trán Dạ An Nhiên dần dần xuất hiện mồ hôi, hai tay run nhè nhẹ, lại ngoan cường chống cự.
- A a a!!
Mái tóc Cừu Nguyên Lương tung bay, hắn nhanh chân hướng về phía trước, khí tức kim loại sôi trào lúc trước liền vọt mạnh, tăng cường lấy lực lượng binh khí.
Nhưng...
- Tán!
Theo một tiếng thét lên ra lệnh của Dạ An Nhiên, Sơn Hà Họa Quyển đột nhiên phóng đại quang mang, nuốt sống tất cả binh khí.
Ầm ầm!
Tiếng vang đinh tai nhức óc lay động đỉnh núi, tất cả năng lượng trong bức tranh toàn diện bạo tạc, nổ lên trùng thiên quang mang, đem ba mươi ba thanh binh khí toàn bộ chấn thành khí tức kim loại, phun ra khỏi diễn võ trường.
Chương 165 Thánh Hỏa quyết đấu (1)
Bọn người Cổ La nhanh chóng lui lại, tránh đi năng lượng đại triều đang mãnh liệt bốc lên kia.
- Nàng làm sao...
Nhậm Thủy Hàn khó có thể tin.
Khuôn mặt Tịch Dao lại có chút động, tập trung vào thân ảnh xinh đẹp trên diễn võ trường kia.
- Ba trận hai thắng, ta thắng rồi.
Sắc mặt Dạ An Nhiên hơi trắng bệch, đây cũng là cực hạn mạnh nhất mà nàng bây giờ có thể thi triển.
Bất quá, đủ để chấn nhiếp các tông.
- Ngươi... Ngươi không phải lục phẩm linh văn?
Cừu Nguyên Lương bỗng nhiên tỉnh ngộ, lực khống chế mạnh như vậy cũng không phải lục phẩm linh văn có thể làm được.
Một tiếng hô to này để đỉnh núi an tĩnh lại càng yên tĩnh.
Không phải lục phẩm?
Đây là ý gì. Chẳng lẽ Dạ An Nhiên là thất phẩm linh văn?
Đừng nói giỡn. Thất phẩm linh văn chính là Thánh linh văn!
Dạ An Nhiên thản nhiên nói:
- Nếu như chỉ là lục phẩm linh văn, ba năm trước đây ta cũng không cần phải rời khỏi Thiên Sư tông.
Năm đó Thiên Sư tông gặp phải kịch biến, trùng hợp là thời điểm nàng lại thức tỉnh linh văn.
Dạ Thiên Lan có ý lập tức đẩy nàng lên phía trước, phấn chấn tông môn. Nhưng lúc ấy Thiên Cương tông chèn ép quá nghiêm trọng, Dạ Thiên Lan lo lắng đẩy nàng ra sẽ bị điên cuồng ám sát. Cho nên, Dạ Thiên Lan cắn răng, bí mật chuyển dời nàng đến Lang Gia quốc.
Cừu Nguyên Lương nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, hít một hơi thật sâu thốt ra:
- Thiên Thư... Thánh văn?
- Thiên Thư thánh văn?
Sắc mặt bọn người Mộ Dung Xung cực kỳ khó coi.
Điều đó không có khả năng!
Thiên Thư linh văn đã đủ cường đại, làm sao còn có thể là Thánh linh văn!
- Ta đã biết Thánh linh văn.
Thời điểm trong động ở Đại Hoang, Khương Phàm đã sớm đoán được linh văn phẩm cấp của Dạ An Nhiên. Chỉ là nàng một mực không nói, hắn cũng không nói làm gì.
- Thánh linh văn?
- Thiên Sư tông chúng ta có hai Thánh linh văn?
Bọn người Cổ La đều mở to hai mắt nhìn, khó mà tin được.
- Chúng ta làm sao cả nửa điểm cũng không biết?
Độc Cô Thương cùng Văn Thải Y thật bị kinh hãi.
…
Trong đại điện, tông chủ và các trưởng lão mười tám tông đều đã ngồi xuống, cùng nhau chào hỏi trò chuyện, thoạt nhìn như là lão hữu xa cách từ lâu, bầu không khí coi như hòa hợp.
Duy chỉ có Dạ Thiên Lan lẻ loi trơ trọi ngồi ở phía sau cùng, không có người đến bắt chuyện, cũng không có ai chào hỏi.
Tại thế cục không sáng tỏ trước đó, bọn hắn cũng không nguyện ý sớm biểu lộ thái độ.
Ba vị tôn chủ ngồi ngay ngắn ở phía trên bọn họ cũng thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Lan.
Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông đều chuẩn bị kỹ càng, hôm nay bất luận như thế nào cũng đều phải trục xuất Thiên Sư tông khỏi mười tám tông.
Thần sắc tông chủ Ngọc Đỉnh tông hơi có vẻ phức tạp, dựa theo tính toán của hắn, đúng là hi vọng Thiên Sư tông rời khỏi, hắn sẽ thuận lợi tiếp nhận Khương Phàm.
Nhưng đêm qua, có người bái phỏng hắn, hắn quá phận còn bị phạt đứng một đêm.
Thần sắc Dạ Thiên Lan ngưng trọng, nhưng còn bảo trì bình thản.
- Tông chủ!
Một vị trưởng lão Thiên Cương tông đột nhiên xông tới.
- Lăn ra ngoài!
- Không hiểu quy củ!
Tông chủ Thiên Cương tông quát tháo, đây là trường hợp nào, có thể tùy tiện vào đây sao?
- Tông chủ, có chuyện ngài cần biết. Cừu Nguyên Lương và Dạ An Nhiên khiêu chiến... Đã bại.
Vị trưởng lão kia kiên trì nói.
Tông chủ các tông cùng các trưởng lão lần lượt an tĩnh lại, kỳ quái nhìn sang.
Cừu Nguyên Lương bại?
Hắc Kim thánh văn bại bởi Thiên Thư linh văn?
Cái này không phải là hoang đường sao!
Vị trưởng lão kia liếc mắt Dạ Thiên Lan, trầm giọng nói:
- Dạ An Nhiên... Là Thiên Thư thánh văn!
- Cái gì?
Tông chủ và các trưởng lão các tông bỗng nhiên đứng dậy, đều không ngoại lệ.
Thiên Thư thánh văn?
Một tông song thánh văn?
- Dạ tông chủ, lệnh nữ là Thánh linh văn?
Tông chủ Ngọc Hư tông lập tức hướng Dạ Thiên Lan chứng thực, đây cũng không phải là trò đùa.
Một tông môn xuất hiện một Thánh linh văn là cùng, bây giờ lại còn có hai người?
Một là khuê nữ, một là con rể?
Cái này còn cao đến đâu!
Dạ Thiên Lan đứng dậy, gật đầu cười khẽ:
- Tiểu nữ, đúng là thất phẩm Thánh linh văn.
- Tin tức quan trọng như vậy, tại sao ngươi lại muốn giấu diếm?
- Ta hình như không có giấu diếm, chỉ là một mực không nói với bên ngoài mà thôi.
Sắc mặt Tông chủ các tông quái dị, đột nhiên nghĩ đến chuyện ba năm trước đây Dạ An Nhiên biến mất.
Tốt thay cho tên Dạ Thiên Lan nhà ngươi, vậy mà có thể nhịn được áp lực, đưa Thánh linh văn ra ngoài. Lấy tiến làm lùi, bảo toàn Thiên Thư thánh văn!
Tông chủ Thiên Cương tông gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Thiên Lan một hồi, bước nhanh đi ra đại điện, tông chủ các tông khác cũng đều theo sát đi ra ngoài.
- Thắng bại đã định, hai vị có thể đi xuống.
Khương Phàm đi đến lôi đài, chỉ đội ngũ Thượng Thanh tông phía xa
- Nghe nói Thượng Thanh tông có vị Hình Luyện, linh văn là Tử Dương thánh văn, có dám lên đài đánh một trận?
Các đệ tử Thượng Thanh tông đang nghị luận tình huống của Dạ An Nhiên, không nghĩ tới lại bị điểm danh.
- Ta không nghe lầm chứ, hắn đang khiêu khích chúng ta?
- Một tên con hoang không biết từ nơi nào xuất hiện cũng dám khiêu chiến Thánh Tử Thượng Thanh chúng ta?
Hai vị đệ tử tin anh Thượng Thanh tông trầm mặt xuống, ánh mắt bất thiện nhìn Khương Phàm khiêu chiến trên lôi đài.
Đỉnh núi lần nữa oanh động, đệ tử các tông cũng còn chưa từ Thánh linh văn kích thích mà khôi phục lại, vậy mà lại có trò hay khác để xem nhìn.
- Khương Phàm khiêu chiến Hình Luyện!
- Kim Viêm thánh văn quyết đấu Tử Dương thánh văn!
- Thiên Sư tông hôm nay thật đúng là đến hiện ra tư thái!
- Khương Phàm có chút cuồng ngạo.
Đám người chủ động nhường ra một con đường, từ đài diễn võ thẳng tới Thượng Thanh tông bên kia.
Hình Luyện không chỉ có thân hình cao lớn, bộ dáng anh tuấn, hắn còn có khí chất tôn quý.
Tầm mắt hắn hơi trầm xuống, thần sắc lạnh lùng, như là chuyện gì cũng đều không để vào mắt, hắn đứng ở nơi đó cảm giác có vài phần như hạc giữa bầy gà. Hôm nay hắn chuẩn bị kỹ càng muốn khiêu chiến Khương Phàm, lại không nghĩ rằng mình bị khiêu chiến ngược.
- Hôm nay ai cũng không gánh nổi hắn, cút ra đây cho ta. Đồ hỗn trướng, dám giết tôn nhi ta. Văn Thải Y, ngươi muốn thử thực lực Bùi Vân Hải ta một chút sao? Cút ngay!
Bùi Vân Hải của Kim Cương tông đằng đằng sát khí, căm tức nhìn Văn Thải Y trước mặt.
Số đông trưởng lão cùng các đệ tử Kim Cương tông xông vào sân nhỏ, cùng bọn người Dạ An Nhiên giằng co.
Bên ngoài viện còn tụ rất nhiều những đệ tử tông môn khác, vểnh lên đầu xem náo nhiệt.
- Bùi lão đầu, uổng cho ngươi là Đại trưởng lão Kim Cương tông. Vội vàng xông tới một trận gọi bậy, ai biết ngươi đang phá sự gì.
Văn Thải Y mặc dù dáng dấp trắng nõn mỹ lệ, danh tự cũng rất điềm đạm nho nhã, nhưng làm việc hay tư thế đều mang cỗ lực lượng cường thế. Đây cũng là nguyên nhân Dạ Thiên Lan bắt đầu trọng dụng nàng và Độc Cô Thương.
- Cái gì phá sự? Đệ tử Thiên Sư tông các ngươi gây nên chuyện, còn đến hỏi ta?
Các đệ tử sau lưng Bùi Vân Hải lập tức tách ra.
Bùi Tử Phong bị hai đệ tử mang tới, người đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thở hào hển:
- Cổ La, không nghĩ tới, lão tử còn sống.
Sắc mặt Cổ La hơi biến, lại cắn răng không nói chuyện.
- Cổ La, đây là có chuyện gì?
Dạ An Nhiên kỳ quái, mọi người không đều một mực ở tại nơi này sao, tên Bùi Tử Phong này xảy ra chuyện gì?
Cổ La trầm mặc, không muốn nói, cũng không thể nói. Nếu không chuyện hắn tiếp nhận Mộ Dung Xung dụ hoặc sẽ bại lộ.
Mặc dù trong lòng rất rõ ràng rằng chuyện đó sẽ không lừa được quá lâu, nhưng tuyệt đối không hy vọng là hiện tại.
- Nói chuyện đi.
Dạ An Nhiên thúc giục.
Trước đó đã nói không được gây chuyện, tại sao lại chọc tới Kim Cương tông.
- Cổ La, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ. Vậy mà lại ở trong rừng đánh lén ta, nếu như không phải mệnh ta lớn, hiện tại đã sớm chết. Thiên Sư tông làm sao lại có loại bại hoại này như ngươi.
Bùi Tử Phong cũng sẽ không trước mặt mọi người vạch trần, nếu không đối với hình tượng của Kim Cương tông cùng Thiên Cương tông cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Mấy vị đệ tử Thiên Sư tông đều nhìn về Cổ La, đánh lén?
Đây cũng không giống như tính cách của Cổ La.
- Ngươi nói chuyện đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Dạ An Nhiên thúc giục hỏi Cổ La.
- Là ta.
Cổ La là mở miệng.
- Vì cái gì?
- Nhìn hắn không thuận mắt.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, vị sư huynh này lúc nào lại có khí phách như vậy, thấy ngứa mắt liền đi đánh lén?
- Xem đi, chính hắn đều thừa nhận. Văn Thải Y, hôm nay nhất định phải đem Cổ La giao ra. Nếu không... Hôm nay không xong!!
Bùi Vân Hải chỉ vào Văn Thải Y tức giận la hét.
- Nợ máu trả bằng máu, ai cũng không gánh nổi Cổ La.
- Dám đánh lén? Tên hỗn đản hèn hạ. Thiên Sư tông đều là một đám rác rưởi. Cút ra đây, đừng trốn nữa.
Đám tử đệ Kim Cương tông nhao nhao kêu gào, đang lo không lấy được cớ hướng đến Thiên Sư tông, hiện tại đây chính là cơ hội.
Hôm nay không thể không loạn nơi này.
Cổ La nghiêm mặt, nắm chặt tay lại, cất bước muốn đi ra.
- Chờ một chút!
Văn Thải Y đang muốn ngăn Cổ La lại, phía sau cửa phòng đột nhiên đẩy ra.
- Ta thật sự rất kỳ quái, đám gia hỏa các ngươi ở đâu ra tự tin như thế? Các ngươi cho ta cảm giác, có vẻ Thiên Sư tông giống như là tông môn nhị lưu, Kim Cương tông lại là đại tôn chủ cao cao tại thượng.
Khương Phàm từ trong phòng đi ra.
- Đánh hắn thì thế nào? Cắm hắn một kiếm thì thế nào? Các ngươi liền đến tìm chúng ta thiên kinh địa nghĩa rồi? Chúng ta còn không thể phản kϊƈɦ? Lại nói, chúng ta là Thiên Sư tông, cho tới hôm nay vẫn còn trong mười tám tông. Mà các ngươi chỉ là con chó của Thiên Cương tông, không phải người Thiên Cương tông!
Khương Phàm nhục nhã một câu, nói đến sắc mặt đám người Bùi Vân Hải tái nhợt.
- Tiểu tử, Thánh linh văn thì thế nào. Ngày mai Thiên Sư tông bị trục xuất khỏi mười tám tông, Dạ Thiên Lan phải chết, ngươi cũng không sống nổi.
Bùi Vân Hải chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
Khương Phàm không để ý tới hắn, mà nhìn kỹ Bùi Tử Phong một chút, hỏi Cổ La bên cạnh:
- Ngươi giết?
- Ừm.
Cổ La chỉ là nhẹ gật đầu, không giải thích nhiều.
- Lần sau muốn giết người, phải nhắm chuẩn trái tim. Cảm giác không có nắm chắc, liền chặt đầu. Hoặc là không xuất thủ, nếu đã xuất thủ liền không thể để lại tai hoạ ngầm. Nếu không sẽ như hiện tại.
Tiếng nói của Khương Phàm không lớn, lại vô cùng rõ ràng truyền khắp sân nhỏ.
- Khương Phàm, tên ranh con nhà ngươi. Chờ Thiên Sư tông xong, lão tử sẽ ăn sống thịt của ngươi. Không, lão tử sẽ ở ngay trước mặt ngươi, biến con quỷ nhỏ của ngươi...
Bùi Tử Phong vừa muốn gầm thét, một cỗ ý lạnh đột nhiên từ tim truyền đến, khí lực cả người giống như vỡ đê cấp tốc biến mất.
- Đây là cái gì...
Đệ tử ở bên cạnh đỡ lấy hắn trừng to mắt nhìn ngực Bùi Tử Phong.
Một đầu tiểu xà không biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt hắn, cái đuôi lanh lảnh cắm vào ngực của hắn.
Tiểu xà rút cái đuôi ra, mang ra lượng lớn máu tươi, vèo một cái xuyên qua đám người, cuộn đến trêи vai Khương Phàm, đưa cánh thịt, lưỡi rắn phun ra nuốt vào.
- Các ngươi... Bọn này...
Bùi Tử Phong trùng điệp quỳ trêи mặt đất, cúi đầu xuống bên dưới.
Lần này là thật đã chết rồi.
- Người, ta giết. Làm gì đi!
Khương Phàm lạnh như băng một câu để đình viện thoáng lâm vào an tĩnh bỗng sôi trào.
- Ngay trước mặt Bùi Vân Hải, giết Bùi Tử Phong?
- Tên điên này trong đầu chứa cái gì?
- Thực có can đảm giết?
Tất cả mọi người không bình tĩnh.
Bọn người Dạ An Nhiên đều sửng sốt một chút, cũng không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà lại ở trước mặt mọi người giết chết Bùi Tử Phong.
Cổ La âm thầm hấp khí, đủ hung ác.
- Ta giúp tất cả mọi người các ngươi nhận rõ tình thế. Mặc kệ Thiên Sư tông chúng ta có còn thuộc về một trong mười tám tông hay không, chúng ta cũng không sợ khiêu khích. Ai muốn chết, trực tiếp đi tới, đừng che giấu. Muốn giết ta, cũng trực tiếp tới, Khương Phàm ta sẽ tiếp đón hết thảy. Liệp Sát lệnh gì đó còn không có giết chết ta, mất mặt xấu hổ.
Khương Phàm nói xong, ôm tiểu xà đi trở về gian phòng.
- Đồ hỗn trướng, ngươi muốn chết!
Bùi Vân Hải rốt cuộc cũng bạo khởi, nhấc lên cương khí giống như sóng lớn đánh về phía Khương Phàm.
Văn Thải Y có chút hăng hái nhìn Khương Phàm, trong chốc lát xoay người, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.
- Bùi lão cẩu, lăn ra ngoài.
Ầm ầm!!
Lôi đình nổ tung, ánh sáng đâm rách hắc ám.
Chương 162 Hình Như Rất Ghét Ta
Văn Thải Y nhấc lên lôi triều kinh người, đinh tai nhức óc giống như đầu lâu ác thú dữ tợn đánh về phía Bùi Vân Hải.
Đình viện Thiên Sư tông đột nhiên truyền ra một tiếng oanh minh kinh động đến toàn bộ thành đá. Dạ Thiên Lan cũng trước tiên rời khỏi sân nhỏ của Linh Cực tông, cấp tốc trở về.
- Tông chủ sắp tới, không muốn chết, cút ngay lập tức!
Toàn thân Văn Thải Y bạo động lôi triều, tức giận giằng co với Bùi Vân Hải.
- Đại trưởng lão, chúng ta đi nhanh đi.
Các trưởng lão Kim Cương tông tuyệt đối không nghĩ tới Thiên Sư tông sẽ cường thế như vậy. Xem thái độ bọn hắn, chờ Dạ Thiên Lan đuổi tới có khả năng thật đúng là sẽ không quan tâm mà đánh chết Bùi Vân Hải.
Biểu lộ trêи mặt Bùi Vân Hải dữ tợn, phẫn nộ đến muốn điên, nhưng không thể không thừa nhận, Thiên Sư tông thật giống như đã thay đổi, đã giống với năm năm trước rồi.
Bọn người Dạ An Nhiên cũng kϊƈɦ hoạt linh văn, đằng đằng sát khí tiếp cận đệ tử Kim Cương tông.
- Ranh con, Kim Cương tông sẽ không tha cho ngươi.
Bùi Vân Hải tản ra cương khí, mang theo các đệ tử rời khỏi.
Đệ tử các tông tụ ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
Mấy năm này bọn hắn đã quen nhìn Thiên Sư tông nhu nhược điệu thấp, thật là có chút không thích ứng. Nhất là Tên Khương Phàm này, làm ra chuyện thật là hung ác.
Tên này nếu trưởng thành, còn đến mức nào?
- Xảy ra chuyện gì?
Dạ Thiên Lan lo lắng gấp rút trở về, sợ người nào đó bị thương Khương Phàm.
- Khương Phàm giết Bùi Tử Phong.
Văn Thải Y lắc đầu, lại lộ ra mấy phần ý cười.
Cảm giác này vẫn rất tốt.
Thiên Sư tông xác thực cần cải biến cách nhìn của các tông đối với bọn hắn. Biện pháp trực tiếp nhất chính là... Ai hại ta, ta hại ai.
- Khương Phàm đâu?
- Vẫn tốt.
Dạ Thiên Lan thở phào, Khương Phàm không có chuyện gì liền tốt.
- Các ngươi nói thế nào rồi?
- Ngọc Đỉnh tông không muốn gặp, thái độ của Linh Cực tông và những tông môn kia rất mập mờ.
Dạ Thiên Lan mặc dù không được bất kỳ một Tông Minh nào xác thực duy trì, nhưng tình huống căn bản đều hiểu.
Mọi việc liền xem biểu hiện ngày mai của Khương Phàm cùng Dạ An Nhiên.
- Tốt thay cho một tên Khương Phàm.
Tịch Dao đứng ở nóc nhà đằng xa, nhìn qua sân nhỏ của Thiên Sư tông.
Lúc gặp mặt lần đầu, lực chú ý đều ở trêи người Yêu Đồng. Không nghĩ tới vị thiếu niên không đáng chú ý kia lại có một mặt hung ác như thế.
- Ngươi để ý ánh mắt của hắn. Căn bản không giống như một hài tử mười ba tuổi.
Nhậm Thủy Hàn có được song linh văn, thiên phú cực cao, rất ít để ai nhìn ở trong mắt, nhưng Khương Phàm lại cho nàng một cảm giác vô cùng đặc biệt.
- Ngọc Đỉnh tông đến bây giờ đều không có gặp Dạ Thiên Lan, xem ra không nguyện ý cùng Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông đối nghịch. Đại hội La Phù ngày mai, Thiên Sư tông rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi mười tám tông. Sau đó... Dạ Thiên Lan có thể sẽ chết, Khương Phàm cũng có thể sẽ chết. Đáng tiếc một Thánh linh văn. Tịch Dao có chút tiếc nuối, một Kim Viêm thánh văn liền phải biến mất.
- Dạ Thiên Lan sẽ chết, Khương Phàm không chết được. Ngọc Đỉnh tông cao ngạo, cho dù không nguyện ý trực diện ứng đối hai đại tôn chủ, nhưng cũng không có khả năng mặt cũng không chịu gặp. Trừ phi, bọn hắn cũng hi vọng Thiên Sư tông sụp đổ. Mục đích, đương nhiên là thu Khương Phàm vào dưới trướng mình.
Nhậm Thủy Hàn trước đó cũng rất kỳ quái với thái độ của Ngọc Đỉnh tông, nghĩ đi nghĩ lại, mới nghĩ đến khả năng này.
Tịch Dao không khỏi nhìn đến ánh mắt Nhậm Thủy Hàn:
- Sư phụ ta mời, ngươi nhận được chưa, Thánh Nữ tông hoan nghênh sự gia nhập của ngươi. Kim Cương tông, không xứng với ngươi.
Một vị nữ đệ tử vội vã đi vào nóc nhà.
- Thánh Nữ, có người nhìn thấy Tịch Nhan.
Sắc mặt Tịch Dao lập tức trầm xuống.
- Ai lại đùa kiểu này với ta, đừng trách Tịch Dao ta vô tình.
- Không chỉ là một người thấy được. Mái tóc màu tím, tuổi tác chừng mười ba ~ mười bốn tuổi. Ngoại trừ cảnh giới là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên ra, mặt khác đều vô cùng giống Tịch Nhan. Nàng... đang đi về phía cổ thành dưới mặt đất.
Tịch Dao hơi nhíu lông mày, trầm mặc một hồi mới nói:
- Lập tức đưa người đi thăm dò, sau khi đại hội La Phù kết thúc, ta tự mình đi qua.
Thượng Thanh tông đợi một đêm đều không thấy Dạ Thiên Lan đến bái phỏng.
- Tốt thay một tên Dạ Thiên Lan, có cốt khí! Để ta xem ngươi có thể cứng rắn tới khi nào. Chuẩn bị sẵn sàng, một khi Thiên Sư tông xác định bị trục xuất khỏi mười tám tông, liền tiếp cận Khương Phàm cho ta. Mặc kệ Thiên Cương tông xử lý Thiên Sư tông thế nào, ta chỉ cần mệnh của Khương Phàm, tuyệt đối không thể để hắn rơi vào trong tay Ngọc Đỉnh tông.
Tông chủ Thượng Thanh tông đã lâu không có tức giận như thế.
Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Hắn nhất định phải làm cho Dạ Thiên Lan trả giá đắt.
Sáng sớm, tông chủ mười tám tông mang theo trưởng lão cùng đệ tử của mình dọc theo thềm đá đi đến đỉnh núi. Còn các tông môn khác đều ở lại trong thành đá, chờ đợi lấy kết quả sau cùng.
Mây mù lượn lờ đỉnh núi, gió thổi se lạnh.
Ngoại trừ một tòa cung điện rộng rãi, còn phân tán ra chín đài diễn võ khác.
- Xin mời tông chủ mười tám tông tiến đến đại điện La Phù.
Một vị lão nhân đẩy cửa điện nặng nề ra, cung nghênh các tông giá lâm.
- Xin mời...
- Ha ha, xin mời xin mời xin mời...
Tông chủ các tông ra hiệu lẫn nhau, nhưng lại không có người nào bước ra đầu tiên, đều là trước nhìn về hướng Thượng Thanh tông, Ngọc Đỉnh tông cùng Thiên Cương tông.
Ba vị tôn chủ mỉm cười, sau khi đưa tay mời lẫn nhau liền cùng đồng thời đi vào đại điện La Phù. Tông chủ các tông khác lúc này mới đuổi theo.
- Nơi này giao cho các ngươi.
Sau khi Dạ Thiên Lan hướng về Độc Cô Thương gật đầu cùng Văn Thải Y ở hai bên phải trái liền đi đến đại điện nghị sự trước mặt.
Tông chủ các tông toàn đi vào cửa điện, đỉnh núi lúc này mới náo nhiệt lên.
Đều là vài thiếu niên mười mấy tuổi, đều là chút tử đệ tinh anh trong tông môn. Linh văn phổ biến đều trêи ngũ phẩm. Bọn hắn trẻ tuổi nóng tính, rất nhanh đã kêu gào muốn tỷ võ với nhau.
Các trưởng lão các tông đều không có nhúng tay, ngược lại đều đang mong đợi bọn hắn so đấu, vừa vặn quan sát tiềm lực thế hệ này.
- Nữ hài kia chính là Tịch Dao?
Khương Phàm chú ý tới đội ngũ Thánh Nữ tông, đều là những thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, đứng ở nơi đó vô cùng đáng chú ý.
Xung quanh các nàng cũng đều vây quanh rất nhiều các nam đệ tử các tông.
- Tịch Dao, Thánh Nữ đương đại của Thánh Nữ tông, linh văn Táng Hồn Hoa, thiên phú cực cao. Nếu như không phải bởi vì chuyện của muội muội nàng liên lụy tinh lực, hiện tại hẳn là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên.
Chương 163 Hắc Kim
Dạ An Nhiên cũng thuận ánh mắt của hắn trông qua.
- Muội muội nàng thế nào?
Thời điểm Khương Phàm chú ý tới Tịch Dao, Tịch Dao cũng đang nhìn về phía nơi này, chỉ là ánh mắt rõ ràng mang theo vài phần bất thiện.
- Nàng có một muội muội sinh đôi, tên gọi Tịch Nhan. Tịch Dao là thất phẩm Táng Hồn Hoa, Tịch Nhan là lục phẩm Phệ Hồn Hoa. Nhưng Tịch Nhan đã phạm sai lầm, chết rồi.
Dạ An Nhiên nhắc đến Yêu Hoa linh văn, hai đầu lông mày cũng tụ lên mấy phần ngưng trọng.
Loại linh văn này vừa ác độc vừa kinh khủng, bất kỳ loại gì cũng đều cực ít xuất hiện, ai cũng không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện ở trêи thân một đôi tỷ muội song sinh.
- Nàng hình như đối với ta có địch ý?
Khương Phàm chú ý tới ánh mắt Tịch Dao càng ngày càng lăng lệ.
- Ta đã nói rồi, Thánh Nữ tông rất thân cận với Thượng Thanh tông. Địa vị đệ nhất tông của Thượng Thanh tông La Phù bảo trì hơn ngàn năm, bằng vào lực ảnh hưởng cường đại, bọn hắn hàng năm đều có thể tụ tập số lượng lớn đệ tử ưu tú, cam đoan trường thịnh không suy. Mà Thánh Nữ tông đều là nữ tử, trong La Phù sơn mạch rất dễ dàng chịu khi dễ, trong lịch sử cũng có mấy lần bị trục xuất khỏi hàng ngũ mười tám tông, thẳng đến ba trăm năm trước, các nàng cùng Thượng Thanh tông ký kết minh ước. Thượng Thanh tông bảo đảm vĩnh cửu địa vị Thánh Nữ tông trong mười tám tông, mà Thánh Nữ tông là cần ủng hộ Thượng Thanh tông vô điều kiện. Hiện tại quan hệ hai bên càng thân cận. Mẫu thân của Bành Tổ... Chính là một vị trưởng lão Thánh Nữ tông.
Dạ An Nhiên lắc đầu, ai cũng không ngờ tới Khương Phàm sẽ một đao bổ chết tên đại phiền toái như Bành Tổ ở trong n Oán tràng như vậy.
- Khương Phàm, có hứng thú đến luận bàn một chút hay không?
Đám người náo nhiệt tách ra, một đám thanh niên nam nữ hất lên áo khoác huyết sắc đi tới chỗ bọn hắn.
- Thiên Cương tông!
- Đó chính là đệ nhất thiên tài Thiên Cương tông, Cừu Nguyên Lương.
Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
Thiên Cương tông thế hệ này rất nhiều đệ tử tinh anh, ngoại trừ huynh đệ Mộ Dung đều cùng là lục phẩm Thú linh văn ra thì còn có một tên có được Kim Loại linh văn - Cừu Nguyên Lương.
- Ngươi chính là Khương Phàm?
Toàn thân Cừu Nguyên Lương khí tức cường thịnh, bởi vì Kim Loại linh văn nên đường cong cơ bắp đều thể hiện tại mỗi một bộ vị, ngay cả gương mặt kia cũng đều cứng rắn như đao gọt búa bổ.
Kim Loại linh văn của hắn là Hắc Kim cứng cỏi, cho nên cả làn da đều hiện ra nhàn nhạt ô quang, càng lộ ra sự cường thế . Ngay cả Mộ Dung Xung có được Thú linh văn, lại lớn hơn hắn mấy tuổi nhưng khi ở bên cạnh hắn đều có chút thất sắc.
Bầu không khí trêи đỉnh núi yên tĩnh một hồi, lại khôi phục náo nhiệt.
Nhanh như vậy đã đối mặt?
Không đợi bọn ngũ phẩm lục phẩm chúng ta làm nóng người trước sao?
Cừu Nguyên Lương thật đúng là tính tình nóng nảy. Bất quá, Thánh phẩm quyết đấu, quá chờ mong.
- Ta là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, ngươi chỉ là nhất trọng thiên. Ta không khi dễ ngươi, chỉ đơn giản luận bàn mấy lần. Có dám hay không?
Trong mắt Cừu Nguyên Lương chỉ có Khương Phàm, những người khác nhìn cũng chưa từng nhìn qua một lần.
- Nơi này không có Sinh Tử Tràng, chỉ là luận bàn mà thôi. Khương Phàm, nể mặt không?
Con mắt dài nhỏ của Mộ Dung Xung hiện ra lãnh quang.
Đệ tử tông môn xung quanh đều nghị luận ầm ĩ, cái này rõ ràng là khi dễ người, chỉ cần Khương Phàm lên đài, bọn hắn khẳng định đánh cho đến chết.
Nhưng với uy thế của Thiên Cương tông, không người nào dám nói thẳng. Huống chi bọn hắn cũng mặc kệ Khương Phàm chết sống, ngược lại đang mong đợi hắn có thể tiếp nhận khiêu chiến, đến quyết đấu một trận đặc sắc.
- Không tiếp.
Khương Phàm trực tiếp lắc đầu.
- Không tiếp? Ngươi đường đường là Thánh linh văn, chẳng lẽ sẽ khi dễ một vài ngũ phẩm lục phẩm linh văn? Đừng cho Thánh linh văn mất mặt. Ta thay ngươi làm chủ, tiếp. Xin mời?
Cừu Nguyên Lương đưa tay trực chỉ lôi đài đằng trước bên trái.
- Thời điểm ngươi giết đệ đệ lục phẩm linh văn của ta, không phải rất sung sướиɠ sao? Hiện tại sao lại mềm nhũn rồi? Thiên Sư tông các ngươi hôm nay không phải đến hiện ra tư thái sao? Luận bàn cũng không dám?
Mộ Dung Xung đe dọa nhìn Khương Phàm, nếu như không phải hắn đã là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên, cùng cảnh giới Khương Phàm quả thật có chút không thể nào nói nổi, hắn đã sớm tự mình lên.
- Lên đi, chỉ là luận bàn mà thôi.
- Thánh linh văn nên tìm Thánh linh văn quyết đấu.
- Lên đi, lên đi, chúng ta chờ đâu.
Đám người nhao nhao ồn ào, rất nhiều người trực tiếp vây đến xung quanh võ trường, vỗ mặt bàn ồn ào.
Khương Phàm liếc mắt Dạ An Nhiên bên cạnh:
- Còn đứng ngây đó làm gì?
Dạ An Nhiên ánh mắt quái dị nhìn Khương Phàm một hồi, đi đến phía trước:
- Ta đến lĩnh giáo, như thế nào?
- Ngươi điên rồi!
Cổ La tranh thủ thời gian ngăn Dạ An Nhiên lại, dùng ánh mắt và sức cảnh cáo.
Đây cũng không phải là trò đùa.
Cừu Nguyên Lương là kim loại Thánh linh văn, là có thể so với Ô Cương Hắc Kim, khí tức kim loại cực kì khủng bố. Hơi không cẩn thận, sẽ trực tiếp mất mạng.
- An Nhiên, đừng xúc động.
Hai vị trưởng lão Văn Thải Y cùng Độc Cô Thương cũng đều ngăn lại.
- Ngươi không xứng!
Cừu Nguyên Lương hôm nay chính là muốn ngược Khương Phàm, bất kỳ người nào khác cũng không xứng để hắn xuất thủ.
- Cùng ta luận bàn trước mấy chiêu, tiêu hao linh lực của ngươi, nếu như đánh xong, ngươi còn có dư lực, lại cùng Khương Phàm đánh. Đến lúc đó, không cần ngươi nhường, trực tiếp đánh.
Dạ An Nhiên nói xong, không để ý bọn người Văn Thải Y đang ngăn cản, trực tiếp đi đến lôi đài.
- Khương Phàm, ngươi làm gì vậy? Khí phách bình thường đâu, làm sao lại để nàng lên.
Cổ La lo lắng thúc giục Khương Phàm,
- Mau khuyên Dạ An Nhiên trở về.
- Ngươi là mất hết khí thế hay là còn thiếu định lực.
Khương Phàm để lại câu nói, cũng đi theo Dạ An Nhiên đi đến lôi đài.
- Ngươi nói? Không cần nhường?
Khóe miệng Cừu Nguyên Lương khẽ nhếch, không khách khí đi tới.
- Dạ An Nhiên thay Khương Phàm xuất chiến?
- Quan hệ của hai người thật không tầm thường.
- Không nên coi thường Thiên Thư linh văn, đó là giống như Thú linh văn, là linh văn kỳ dị hiếm thấy.
- Thiên Thư linh văn rất thần bí, nhưng phải để ý xem là đối đầu với người nào.
- Hắc Kim linh văn của Cừu Nguyên Lương quá mạnh, ta đoán vừa đối mặt liền có thể trọng thương Dạ An Nhiên, sẽ không cho nàng cơ hội thi triển phù chú.
Đệ tử các tông oanh động, mặc dù không đợi được Thánh linh văn quyết đấu, nhưng có thể thưởng thức được Hắc Kim thánh văn cùng quyết đấu với Thiên Thư linh văn, cũng không tệ.
Rất nhiều trưởng lão đều lộ ra hứng thú, chờ mong xem Thiên Thư linh văn được Dạ An Nhiên tu luyện tới trình độ gì, có thể chịu đựng mấy hiệp với Cừu Nguyên Lương.
Chương 164 Thiên Thư thánh văn
- Hôm nay là thời gian đặc thù, không tiện thấy máu. Nhưng linh văn ta càng đặc thù, nếu như đắc tội Dạ cô nương, còn xin bỏ qua cho.
Cừu Nguyên Lương nhảy lên đài diễn võ, dùng sức bẻ bẻ cổ, nhìn Dạ An Nhiên lộ ra dáng tươi cười hung ác.
Dạ An Nhiên đứng ở bên cạnh lôi đài, yên lặng điêu chỉnh trạng thái, đưa tay chỉ Cừu Nguyên Lương phía xa:
- Mời!
- Chuẩn bị sẵn sàng.
Độc Cô Thương cùng Văn Thải Y trao đổi ánh mắt, tùy thời chuẩn bị xuất thủ cứu người.
Bọn người Cổ La khẩn trương nắm chặt tay, thật sợ Cừu Nguyên Lương sẽ ngược chết Dạ An Nhiên.
- Xin chỉ giáo!
Cừu Nguyên Lương cất bước phóng tới, một tiếng rống vang lên, khí tức kim loại mênh mông mãnh liệt mà ra, trong tiếng leng keng chói tai ngưng tụ thành một thanh trọng kiếm màu đen, như chiến binh tuyệt thế thiên chuy bách luyện, dài đến năm mét, hàn quang bốn phía, đâm rách không gian, thẳng đến Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên hoạt động hai tay, linh quang lấp lóe, một Phong Tự Phù sôi nổi thành hình. Trong một chớp mắt giống như thủy triều cuồn cuộn bao trùm gào thét mà tới.
Quang mang trong Phong Tự phù chú tăng vọt, khuếch tán đến một mét. Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, cuồng phong dâng trào rít gào như ngàn vạn lưỡi đao cuồn cuộn mà ra.
Thương thương thương!
Hắc kiếm bị ngạnh sinh giữ lại đứng vững, bên trong tiếng tranh minh chói tai mà ầm vang sụp đổ.
Cuồng phong mãnh liệt cuồn cuộn cuồng xông lên đối diện nuốt sống Cừu Nguyên Lương.
‘Cái gì?’
Cừu Nguyên Lương vội vàng không kịp chuẩn bị, chật vật tung bay ra ngoài, đập ầm ầm trên lôi đài, liên tiếp bắn ngược ba lần mới dừng lại.
Đỉnh núi náo nhiệt cấp tốc lâm vào an tĩnh, tất cả đám người chuẩn bị lớn tiếng khen hay đều ngơ ngẩn.
Cừu Nguyên Lương... Ngã xuống?
Lượng lớn ánh mắt đồng loạt hướng nhìn về phía Dạ An Nhiên, tại sao phù văn có thể có lực lượng mạnh như thế?
Cơ hồ trong nháy mắt đã cướp đoạt một nửa gió của cả đỉnh núi. Rất nhiều tinh anh thiên tài có được Phong linh văn đều chau mày, bọn hắn tin rằng toàn lực ứng phó cũng khó có thể làm đến điểm này, cho dù là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên.
Đám người Cổ La lại không dám tin tưởng vào con mắt của mình, Cừu Nguyên Lương mặc dù không dùng toàn lực, nhưng có phải Dạ An Nhiên có chút mạnh quá mức hay không.
Cừu Nguyên Lương chậm rãi chống người lên, sắc mặt âm trầm tiếp cận Dạ An Nhiên.
- Thiên Thư linh văn, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Bàn luận võ, ba trận thắng hai. Ván đầu tiên, ngươi thua rồi.
Dạ An Nhiên lay đầu động ngón tay, điểm sáng chói lòa bao quanh trên đầu ngón tay nàng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng, nhẹ nhàng mà thần bí vờn quanh ở xung quanh nàng.
- A??
Thần sắc Tịch Dao khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.
- Như ngươi mong muốn, ba trận thắng hai.
- Ván thứ hai!
Khí thế Cừu Nguyên Lương thay đổi, năng lượng kim loại màu đen mãnh liệt xông ra, dũng mãnh trải rộng ra hơn ba mươi mét, chật ních hơn phân nửa diễn võ trường.
Thương thương thương!
Bên trong tiếng tranh minh kịch liệt, năng lượng kim loại cấp tốc xen lẫn, ngưng tụ ra nhóm vũ khí ba mươi ba chuôi lợi kiếm, trường đao, trọng chùy, chiến phủ.
Toàn bộ những thứ đó đều do năng lượng kim loại ngưng tụ, vô cùng sắc bén, bao quanh khí tức kim loại nồng đậm.
Toàn trường kinh hô, một màn này để cho tất cả đệ tử Binh linh văn đều cảm nhận được áp lực đến ngạt thở.
Cừu Nguyên Lương chỉ là Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên đã có thể đồng thời ngưng tụ cũng khống chế nhiều vũ khí như vậy, tương lai sẽ trưởng thành đến thế nào?
- Dạ An Nhiên, ta xem ngươi làm sao tiếp.
Hai mắt Cừu Nguyên Lương sung huyết, Thánh văn nở rộ ra hắc mang (tia sáng đen) yêu dị, binh khí màu đen trước mặt kịch liệt lắc lư, cùng với bạo hưởng đinh tai nhức óc, tất cả binh khí toàn bộ tụ tập cuốn lên hắc khí lạnh lùng, bốn phương tám hướng đánh về phía Dạ An Nhiên.
Hoàn toàn không có góc chết, trí mạng vây quét.
Dạ An Nhiên thờ ơ, hai tay liên tiếp hoạt động, từng tấm phù chú đầy trời sôi nổi thành hình, vờn đến xung quanh.
- Lấy phù chú là nguyên, ở giữa đất trời, ngưng tụ ra sơn hà.
- Sơn Hà Chú!
Hai con ngươi Dạ An Nhiên sáng tỏ lập tức hiện ra đường vân thần bí, linh văn trên trán nở rộ ra ánh sáng kinh người, tất cả phù chú kịch liệt xen lẫn, hướng về giữa thiên địa điên cuồng cướp đoạt lấy nhiều loại năng lượng.
Thổ nguyên lực, Thủy nguyên lực, Phong nguyên lực, Mộc nguyên lực các loại.
Gió mạnh trên đỉnh núi nhanh chóng bình tĩnh, mê vụ cũng đều trở nên mỏng manh. Trong ánh mắt vô số người đều là kinh ngạc, phù chú xen lẫn thành một bộ Sơn Hà Họa Quyển, vờn quanh người Dạ An Nhiên.
Bức tranh mặc dù mông lung mơ hồ, lại có thể nhìn thấy uy thế núi cao, rừng rậm bên trong.
Như một mảnh sơn hà thu nhỏ.
Ầm ầm!!
Ba mươi ba thanh binh khí toàn diện bạo kích, thanh thế kinh người khiến cho người người rùng mình, lại giống như oanh đến ở giữa sơn hà, nổ lên oanh minh kịch liệt.
- Cái gì?
Tất cả mọi người không bình tĩnh được.
Trước đó Cừu Nguyên Lương không hề động toàn lực, lần này rõ ràng đã đưa ra sát chiêu.
Lại bị đỡ được rồi?
- Không có khả năng, chém cho ta!!
Cừu Nguyên Lương điên cuồng rống to, tất cả binh khí kịch liệt lắc lư, khí tức kim loại mãnh liệt bao quanh gắt gao đè ép vào bên trong. Nhưng Sơn Hà Họa Quyển lại tiếp tục phát sáng, lực lượng ở giữa thiên địa không ngừng liên tục hội tụ tới.
Trên trán Dạ An Nhiên dần dần xuất hiện mồ hôi, hai tay run nhè nhẹ, lại ngoan cường chống cự.
- A a a!!
Mái tóc Cừu Nguyên Lương tung bay, hắn nhanh chân hướng về phía trước, khí tức kim loại sôi trào lúc trước liền vọt mạnh, tăng cường lấy lực lượng binh khí.
Nhưng...
- Tán!
Theo một tiếng thét lên ra lệnh của Dạ An Nhiên, Sơn Hà Họa Quyển đột nhiên phóng đại quang mang, nuốt sống tất cả binh khí.
Ầm ầm!
Tiếng vang đinh tai nhức óc lay động đỉnh núi, tất cả năng lượng trong bức tranh toàn diện bạo tạc, nổ lên trùng thiên quang mang, đem ba mươi ba thanh binh khí toàn bộ chấn thành khí tức kim loại, phun ra khỏi diễn võ trường.
Chương 165 Thánh Hỏa quyết đấu (1)
Bọn người Cổ La nhanh chóng lui lại, tránh đi năng lượng đại triều đang mãnh liệt bốc lên kia.
- Nàng làm sao...
Nhậm Thủy Hàn khó có thể tin.
Khuôn mặt Tịch Dao lại có chút động, tập trung vào thân ảnh xinh đẹp trên diễn võ trường kia.
- Ba trận hai thắng, ta thắng rồi.
Sắc mặt Dạ An Nhiên hơi trắng bệch, đây cũng là cực hạn mạnh nhất mà nàng bây giờ có thể thi triển.
Bất quá, đủ để chấn nhiếp các tông.
- Ngươi... Ngươi không phải lục phẩm linh văn?
Cừu Nguyên Lương bỗng nhiên tỉnh ngộ, lực khống chế mạnh như vậy cũng không phải lục phẩm linh văn có thể làm được.
Một tiếng hô to này để đỉnh núi an tĩnh lại càng yên tĩnh.
Không phải lục phẩm?
Đây là ý gì. Chẳng lẽ Dạ An Nhiên là thất phẩm linh văn?
Đừng nói giỡn. Thất phẩm linh văn chính là Thánh linh văn!
Dạ An Nhiên thản nhiên nói:
- Nếu như chỉ là lục phẩm linh văn, ba năm trước đây ta cũng không cần phải rời khỏi Thiên Sư tông.
Năm đó Thiên Sư tông gặp phải kịch biến, trùng hợp là thời điểm nàng lại thức tỉnh linh văn.
Dạ Thiên Lan có ý lập tức đẩy nàng lên phía trước, phấn chấn tông môn. Nhưng lúc ấy Thiên Cương tông chèn ép quá nghiêm trọng, Dạ Thiên Lan lo lắng đẩy nàng ra sẽ bị điên cuồng ám sát. Cho nên, Dạ Thiên Lan cắn răng, bí mật chuyển dời nàng đến Lang Gia quốc.
Cừu Nguyên Lương nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, hít một hơi thật sâu thốt ra:
- Thiên Thư... Thánh văn?
- Thiên Thư thánh văn?
Sắc mặt bọn người Mộ Dung Xung cực kỳ khó coi.
Điều đó không có khả năng!
Thiên Thư linh văn đã đủ cường đại, làm sao còn có thể là Thánh linh văn!
- Ta đã biết Thánh linh văn.
Thời điểm trong động ở Đại Hoang, Khương Phàm đã sớm đoán được linh văn phẩm cấp của Dạ An Nhiên. Chỉ là nàng một mực không nói, hắn cũng không nói làm gì.
- Thánh linh văn?
- Thiên Sư tông chúng ta có hai Thánh linh văn?
Bọn người Cổ La đều mở to hai mắt nhìn, khó mà tin được.
- Chúng ta làm sao cả nửa điểm cũng không biết?
Độc Cô Thương cùng Văn Thải Y thật bị kinh hãi.
…
Trong đại điện, tông chủ và các trưởng lão mười tám tông đều đã ngồi xuống, cùng nhau chào hỏi trò chuyện, thoạt nhìn như là lão hữu xa cách từ lâu, bầu không khí coi như hòa hợp.
Duy chỉ có Dạ Thiên Lan lẻ loi trơ trọi ngồi ở phía sau cùng, không có người đến bắt chuyện, cũng không có ai chào hỏi.
Tại thế cục không sáng tỏ trước đó, bọn hắn cũng không nguyện ý sớm biểu lộ thái độ.
Ba vị tôn chủ ngồi ngay ngắn ở phía trên bọn họ cũng thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Lan.
Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông đều chuẩn bị kỹ càng, hôm nay bất luận như thế nào cũng đều phải trục xuất Thiên Sư tông khỏi mười tám tông.
Thần sắc tông chủ Ngọc Đỉnh tông hơi có vẻ phức tạp, dựa theo tính toán của hắn, đúng là hi vọng Thiên Sư tông rời khỏi, hắn sẽ thuận lợi tiếp nhận Khương Phàm.
Nhưng đêm qua, có người bái phỏng hắn, hắn quá phận còn bị phạt đứng một đêm.
Thần sắc Dạ Thiên Lan ngưng trọng, nhưng còn bảo trì bình thản.
- Tông chủ!
Một vị trưởng lão Thiên Cương tông đột nhiên xông tới.
- Lăn ra ngoài!
- Không hiểu quy củ!
Tông chủ Thiên Cương tông quát tháo, đây là trường hợp nào, có thể tùy tiện vào đây sao?
- Tông chủ, có chuyện ngài cần biết. Cừu Nguyên Lương và Dạ An Nhiên khiêu chiến... Đã bại.
Vị trưởng lão kia kiên trì nói.
Tông chủ các tông cùng các trưởng lão lần lượt an tĩnh lại, kỳ quái nhìn sang.
Cừu Nguyên Lương bại?
Hắc Kim thánh văn bại bởi Thiên Thư linh văn?
Cái này không phải là hoang đường sao!
Vị trưởng lão kia liếc mắt Dạ Thiên Lan, trầm giọng nói:
- Dạ An Nhiên... Là Thiên Thư thánh văn!
- Cái gì?
Tông chủ và các trưởng lão các tông bỗng nhiên đứng dậy, đều không ngoại lệ.
Thiên Thư thánh văn?
Một tông song thánh văn?
- Dạ tông chủ, lệnh nữ là Thánh linh văn?
Tông chủ Ngọc Hư tông lập tức hướng Dạ Thiên Lan chứng thực, đây cũng không phải là trò đùa.
Một tông môn xuất hiện một Thánh linh văn là cùng, bây giờ lại còn có hai người?
Một là khuê nữ, một là con rể?
Cái này còn cao đến đâu!
Dạ Thiên Lan đứng dậy, gật đầu cười khẽ:
- Tiểu nữ, đúng là thất phẩm Thánh linh văn.
- Tin tức quan trọng như vậy, tại sao ngươi lại muốn giấu diếm?
- Ta hình như không có giấu diếm, chỉ là một mực không nói với bên ngoài mà thôi.
Sắc mặt Tông chủ các tông quái dị, đột nhiên nghĩ đến chuyện ba năm trước đây Dạ An Nhiên biến mất.
Tốt thay cho tên Dạ Thiên Lan nhà ngươi, vậy mà có thể nhịn được áp lực, đưa Thánh linh văn ra ngoài. Lấy tiến làm lùi, bảo toàn Thiên Thư thánh văn!
Tông chủ Thiên Cương tông gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Thiên Lan một hồi, bước nhanh đi ra đại điện, tông chủ các tông khác cũng đều theo sát đi ra ngoài.
- Thắng bại đã định, hai vị có thể đi xuống.
Khương Phàm đi đến lôi đài, chỉ đội ngũ Thượng Thanh tông phía xa
- Nghe nói Thượng Thanh tông có vị Hình Luyện, linh văn là Tử Dương thánh văn, có dám lên đài đánh một trận?
Các đệ tử Thượng Thanh tông đang nghị luận tình huống của Dạ An Nhiên, không nghĩ tới lại bị điểm danh.
- Ta không nghe lầm chứ, hắn đang khiêu khích chúng ta?
- Một tên con hoang không biết từ nơi nào xuất hiện cũng dám khiêu chiến Thánh Tử Thượng Thanh chúng ta?
Hai vị đệ tử tin anh Thượng Thanh tông trầm mặt xuống, ánh mắt bất thiện nhìn Khương Phàm khiêu chiến trên lôi đài.
Đỉnh núi lần nữa oanh động, đệ tử các tông cũng còn chưa từ Thánh linh văn kích thích mà khôi phục lại, vậy mà lại có trò hay khác để xem nhìn.
- Khương Phàm khiêu chiến Hình Luyện!
- Kim Viêm thánh văn quyết đấu Tử Dương thánh văn!
- Thiên Sư tông hôm nay thật đúng là đến hiện ra tư thái!
- Khương Phàm có chút cuồng ngạo.
Đám người chủ động nhường ra một con đường, từ đài diễn võ thẳng tới Thượng Thanh tông bên kia.
Hình Luyện không chỉ có thân hình cao lớn, bộ dáng anh tuấn, hắn còn có khí chất tôn quý.
Tầm mắt hắn hơi trầm xuống, thần sắc lạnh lùng, như là chuyện gì cũng đều không để vào mắt, hắn đứng ở nơi đó cảm giác có vài phần như hạc giữa bầy gà. Hôm nay hắn chuẩn bị kỹ càng muốn khiêu chiến Khương Phàm, lại không nghĩ rằng mình bị khiêu chiến ngược.