-
Chương 156-160
Chương 156 Không Có Một Người Tốt
- Tông chủ, có người xin gặp.
- Là Tam trưởng lão Thượng Thanh tông.
Tại thời điểm Dạ An Nhiên đi tìm Khương Phàm, một vị đệ tử gõ cửa phòng Dạ Thiên Lan.
- Thượng Thanh tông?
Dạ Thiên Lan đang vì cục diện bây giờ mà phát sầu.
Thượng Thanh tông đột nhiên liên hợp Thiên Cương tông, muốn tại đại hội La Phù khu trục Thiên Sư tông, hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn.
Giết Bành Tổ, xác thực xem như đã gây thù kết oán.
Nhưng đó là sự kiện xảy ra trong n Oán tràng, không nên đưa đến bên ngoài. Thượng Thanh tông cho dù có ý diệt trừ Khương Phàm, cũng không thể vì việc này công khai bên trêи sự vụ xuất thủ. Dù sao Thượng Thanh tông cũng là đệ nhất đại tông La Phù, đại biểu cho mặt mũi Thập Bát Tông La Phù, đải biểu quy củ của Thập Bát Tông La Phù.
Nhưng Dạ Thiên Lan xác thực nhận được tin tức từ Ngọc Hư tông, Linh Cực tông nơi đó nói rằng Thượng Thanh tông và Thiên Cương tông đã liên thủ.
Hai đại tôn chủ liên thủ, cũng cho các tông một áp lực thực lớn. Trừ phi Ngọc Đỉnh tông đứng ra, nếu không các tông La Phù chỉ có thể thuận theo hai đại tôn chủ "Thỉnh cầu", khu trục Thiên Sư tông.
Thế Nhưng, một bên chèn ép, một bên lại tới bái phỏng.
Thượng Thanh tông đang muốn làm cái gì?
- Mời hắn vào.
Dạ Thiên Lan ngồi nghiêm chỉnh, ra hiệu đệ tử mời người vào.
- Vâng tông chủ, nghe nói quý tông gần đây gặp chút phiền phức. Lão phu được tông chủ nhờ vả, tới giúp ngươi giải vây.
Tam trưởng lão Thượng Thanh tông đi vào gian phòng, cởi mở cười to.
- Tam trưởng lão, hạnh ngộ.
- Không biết quý tông chủ giúp Thiên Sư tông ta thế nào?
Dạ Thiên Lan cũng không cùng hắn nói nhảm, rất thẳng thắn hỏi.
Tam trưởng lão còn tưởng rằng Dạ Thiên Lan sẽ già mồm vài câu, không nghĩ tới lại "Thống kɧօáϊ" như thế.
Xem bộ dáng là thật sốt ruột.
- Thượng Thanh tông có thể bảo đảm Thiên Sư tông tiếp tục lưu lại trong mười tám tông. Chỉ cần Dạ tông chủ đáp ứng hai điều kiện.
Tam trưởng lão cũng đi thẳng vào vấn đề.
- Tam trưởng lão cứ nói đừng ngại.
- Vậy ta nói thẳng. Điều kiện đầu tiên, Thiên Sư tông muốn trục xuất Khương Phàm khỏi tông môn. Điều kiện thứ hai, Dạ An Nhiên gả vào Thượng Thanh tông.
Dù lòng dạ Dạ Thiên Lan thâm sau cũng không nhịn được tức giận hiện lên trêи mặt, kém chút đã trực tiếp tiễn khách.
- Dạ tông chủ cảm giác quá mức. Nhưng ta cho rằng rất hợp lý. Khương Phàm giết Bành Tổ, tông chủ nhất định phải cho toàn tông một cái công đạo. Khương Phàm, hẳn phải chết. Ngươi ném ra, chúng ta tới giết. Mà cân nhắc đến mọi thứ, Thiên Sư tông đã mất đi Khương Phàm, các phương diện có thể sẽ chịu chút ảnh hưởng, cho nên... Chúng ta nguyện ý cùng Thiên Sư tông trở thành thông gia. Các ngươi dùng Dạ An Nhiên, chúng ta dùng chính là thiếu tông chủ... Hình Luyện. Đối với Dạ An Nhiên mà nói, đây là phúc khí. Đối với Thiên Sư tông mà nói là, đây là cơ duyên.
Tam trưởng lão tươi cười nhìn Dạ Thiên Lan.
Sắc mặt Dạ Thiên Lan lại âm trầm, cố nén lửa giận.
Tốt thay cho một Thượng Thanh tông.
Trước liên hợp Thiên Cương tông chèn ép, bức Thiên Sư tông đến tuyệt lộ. Lại đến một chiêu rút củi dưới đáy nồi, khu trục Khương Phàm, cưới Dạ An Nhiên. Thế này bằng với việc muốn một mực khống chế Thiên Sư tông, biến bọn họ thành người phụ thuộc.
- Dạ tông chủ, ngươi là người thông minh, rất rõ ràng thế cục bây giờ. Nếu như chúng ta thật cùng Thiên Cương tông tại đại hội La Phù đề nghị khu trục Thiên Sư tông, Thiên Sư tông các ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi. Sau khi rời khỏi mười tám tông, Thiên Cương tông sẽ không có bất kỳ trói buộc gì, bọn hắn nhất định sẽ đưa ngươi vào chỗ chết. Ngươi còn có thể trông cậy vào Ngọc Đỉnh tông ra mặt. Nhưng... Ha ha... Ngọc Đỉnh tông có chủ ý gì, ngươi thật không rõ ràng?
Tam trưởng lão nhếch miệng, dáng tươi cười dần dần hiện ra vẻ âm hiểm.
- Bọn hắn không nguyện ý trực tiếp cùng Thượng Thanh tông và Thiên Cương tông đối nghịch, nhưng lại muốn có được Khương Phàm. Làm sao bây giờ? Kết cục tốt nhất đương nhiên là hai tông chúng ta liên thủ, hủy Thiên Sư tông, bọn hắn lại nhúng tay sau, cứu Khương Phàm tại trong biển lửa. Khương Phàm, chính là của bọn họ.
Dạ Thiên Lan trầm mặc không nói.
Đây cũng là điều mà hắn nghi ngờ đối với thái độ Ngọc Đỉnh tông.
Ngọc Đỉnh tông muốn Khương Phàm, Khương Phàm cũng đã thuộc về Thiên Sư tông. Ngọc Đỉnh tông cao ngạo, không có khả năng cưỡng ép mời chào, cũng không nguyện ý cùng Thiên Sư tông cùng hưởng, nếu không liền mang ý nghĩa hiện tại bọn hắn muốn liên hợp với Thiên Sư tông, nhất định trực tiếp đối đầu Thiên Cương tông.
Cái này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành áp lực thực lớn cho bọn hắn, để Tam Tôn Chủ La Phù bất hòa.
- Ngọc Đỉnh tông sẽ không trực tiếp khu trục các ngươi, nhưng tuyệt sẽ không thay các ngươi nói nửa câu ti trêи đại hội La Phù. Cứ như vậy, các tông khác ai lại dám đứng ra phản bác hai đại tôn chủ? Dạ tông chủ, các ngươi thật đang rất nguy hiểm! Biện pháp duy nhất chính là đồng ý điều kiện của tông chủ chúng ta. Khu trục Khương Phàm, dâng lên Dạ An Nhiên. Chỉ cần ngươi đồng ý, Thượng Thanh tông sẽ không đề nghị khu trục Thiên Sư tông. Thiên Cương tông một cây chẳng chống vững nhà, Thiên Sư tông có thể bảo trụ địa vị.
Tam trưởng lão ăn chắc Dạ Thiên Lan.
Trừ phi Dạ Thiên Lan muốn chết, lại lôi kéo Thiên Sư tông chôn cùng, nếu không cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cứ như vậy, bọn hắn đã có thể xử tử Khương Phàm, càng có thể thừa cơ bắt lấy Thiên Sư tông.
Đã vãn hồi danh dự, lại tăng mạnh thực lực. Còn tránh cho Thiên Cương tông đến đỡ Kim Cương tông tiến vào mười tám tông.
Một công ba việc!
‘Một đám lão hồ ly!’
Dạ Thiên Lan phẫn nộ, nhưng không có phát tác. Bởi vì, trong mười tám tông, đầu có vị tông chủ nào là người lương thiện?
Đều không phải!
Bao gồm cả hắn, hắn cũng không phải người tốt lành gì.
Chương 157 159: Phong Vân Tế Hội (1)
- Dạ tông chủ, suy tính thế nào? Khương Phàm tuy là Thánh linh văn, nhưng Thiên Sư tông bây giờ không gánh nổi. Thiếu tông chủ Hình Luyện của chúng ta là thiên kiêu số một trong La Phù mà mọi người công nhận, Dạ An Nhiên có thể gả cho hắn là phúc khí.
Tâm tình Tam trưởng lão đang rất không tệ, cũng có kiên nhẫn chờ đợi.
Nếu như có thể đem Thiên Sư tông đã từng là một trong Tam Tôn Chủ biến thành phụ thuộc, lực ảnh hưởng của Thượng Thanh tông trong mười tám tông thậm chí bên trong La Phù sơn mạch sẽ lại đề thăng thêm một phương diện.
- Ta đã suy nghĩ kỹ.
Dạ Thiên Lan ổn định cảm xúc, thản nhiên nói.
- Vậy chúng ta ký hiệp nghị?
Tam trưởng lão lật tay lấy quyển sách bằng da ra, phía trêи đã nghĩ ra tốt hiệp ước.
- Thiên Sư tông chúng ta vô cùng hy vọng có thể lưu vào trong nhóm mười tám tông, nhưng nếu như mười tám tông thật dung không được chúng ta. Chúng ta, sẽ đi.
Trong lòng Dạ Thiên Lan hừ lạnh, vọng tưởng khống chế Thiên Sư tông? Nằm mơ!
- Dạ tông chủ, ngươi đây là ý gì?
- Ngươi lưu tại mười tám tông, Thiên Cương tông không dám động đến ngươi. Một khi bị khu trục, ta cam đoan không quá ba ngày, ngươi sẽ trở thành một bộ xương khô trong La Phù sơn mạch này. Mấy trăm năm cơ nghiệp của Thiên Sư tông cũng sẽ hủy ở trêи tay ngươi. Ngươi xứng đáng với sư tôn tiên tổ ngươi sao?
Nụ cười trêи mặt Tam trưởng lão dần dần biến mất.
Dạ Thiên Lan đáp lễ bốn chữ.
- Người đâu, tiễn khách!
Tam trưởng lão bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng hừ một cái.
- Ta thấy Dạ tông chủ ôm lấy mấy phần huyễn tưởng đối với Ngọc Đỉnh tông rồi. Vậy ta sẽ cho ngươi thời gian thêm một ngày. Ngày mai trước khi trời tối, nếu như ngươi chủ động tìm tới ta, hiệp ước này còn có thể ký. Thời gian vừa tới, coi như ngươi quỳ xuống cầu xin ta, Thượng Thanh tông cũng sẽ không thu các ngươi.
Tam trưởng lão thu hồi quyển sách bằng da, phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, trêи khuôn mặt anh tuấn Dạ Thiên Lan lại hiện ra nhàn nhạt sầu lo.
Một đám dã thú muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngày kia là đại hội La Phù, xem ra chỉ có thể đem hi vọng đặt ở trêи người Khương Phàm cùng Dạ An Nhiên.
Nhưng, kết quả như thế nào, không đoán trước được.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Khương Phàm đi vào Thanh Vân điện, Dạ Thiên Lan đã đợi ở chỗ này. Còn có hai vị trưởng lão Độc Cô Thương, Văn Thải Y, Dạ An Nhiên, Cổ La cùng tám vị đệ tử tinh anh Thiên Sư tông.
Sau khi Khương Phàm hướng Dạ Thiên Lan hành lễ, nhìn tới Cổ La mấy lần.
Tên gia hỏa này giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một con người khác.
Mắt sáng rực lên, còn hiện ra lãnh quang bức người. Từ trong ra ngoài tản ra khí tức bén nhọn.
- Cổ La mấy ngày trước đã tiến vào Linh Nguyên cảnh.
Dạ An Nhiên giải thích.
Binh linh văn khi còn là Linh Anh cảnh cũng không đột xuất, nhưng sau khi tiến vào Linh Nguyên cảnh , khí chất sẽ phát sinh thay dổi rõ ràng, thực lực càng ngày càng mạnh.
Như, Kiếm linh văn tiến vào Linh Nguyên cảnh, chẳng khác nào có được Kiếm Thai. Tiến vào Linh Hồn cảnh, linh hồn đều sẽ biến thành hình kiếm, vạn vật trong thiên hạ đều có thể làm kiếm.
Giống Thuẫn linh văn của Từ Dương Thạc, nếu có cơ hội tiến vào Linh Hồn cảnh, có thể khiến sơn hà làm thuẫn.
Đáng tiếc, còn không có cơ hội trưởng thành liền chết trong n Oán tràng.
Cổ La cõng một thanh trọng kiếm ở sau lưng, nhắc nhở Khương Phàm.
- Ngày mai là đại hội La Phù, ngươi sẽ là tiêu điểm. Bên trong đám tân sinh mười mấy tuổi có tam đại Thánh linh văn La Phù sơn mạch, trong đó có hai vị đúng lúc là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn đều sẽ hướng tới ngươi khởi xướng khiêu chiến.
Cổ La đã được chứng kiến thực lực của Khương Phàm, rất mạnh, nhưng hai vị Thánh linh văn này sớm đã danh chấn La Phù, vô luận là linh văn hay là thực lực đều vô cùng cường đại.
- Ba Thánh linh văn?
Khương Phàm ngoài ý muốn, không hổ là La Phù sơn mạch, tân sinh thôi mà đã có ba vị.
- Hình Luyện của Thượng Thanh tông, linh văn là Tử Dương Thánh Hỏa. Hiện tại là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên. Thiên Cương tông, Cừu Nguyên Lương, thánh văn là Hắc Kim, Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên. Thánh Nữ tông, Tịch Dao, thánh văn là Táng Hồn Hoa, Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên. Rất không may, ba tông này đều có xung đột với Thiên Sư tông chúng ta
Dạ An Nhiên cũng thừa nhận bọn người Hình Luyện xác thực rất mạnh.
Ba vị này đều được tông môn tỉ mỉ bồi dưỡng, võ pháp tạo nghệ hơn hẳn Khương Phàm tự bản thân khổ tu.
- Khương Phàm, lần này thật muốn nhờ vào ngươi. Chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được tất cả khiêu chiến, điều kiện gì ta cũng đều đồng ý với ngươi. Dù là gã An Nhiên cho ngươi, đem Thiên Sư tông cho ngươi cũng được.
Dạ Thiên Lan dùng sức vỗ vỗ bả vai Khương Phàm, một mặt nghiêm túc.
Khương Phàm vừa muốn nói yên tâm, kết quả bị một câu phía sau hắn chặn lại.
- Phụ thân!!
Dạ An Nhiên xấu hổ.
- Xuất phát!
Dạ Thiên Lan mang theo bọn hắn leo lên Thanh Lân Ưng, phóng lên tận trời, chạy tới nơi tổ chức đại hội La Phù —— Khôi Binh sơn!
Khôi Binh sơn cách Thiên Sư tông hơn một ngàn ba trăm dặm, ở vào nơi cực sâu trong La Phù sơn mạch. Cao tới vạn mét, nguy nga hùng vĩ, khí thế bàng bạc.
Mười tám thềm đá nối thẳng đỉnh núi tượng trưng cho mười tám tông mạnh nhất La Phù.
Thời khắc đại hội bắt đầu, đại biểu mười tám tông sẽ leo lên thềm đá.
Lúc Dạ Thiên Lan mang theo bọn người Khương Phàm chạy tới nơi này, trong thành đá dưới núi đã vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có Ngọc Hư tông, Thương Vân tông, Linh Cực tông mà các tông môn khác cũng đã sớm đuổi tới, mặt khác, Kim Cương tông hay các tông môn khác không thuộc về mười tám tông cường thịnh cũng đều tới đây.
Đại hội La Phù đều có thể nói là một trong những "Ngày lễ" quan trọng nhất trong La Phù sơn mạch.
Mặc dù chỉ là hội nghị nhưng lại quyết định vận mệnh rất nhiều tông môn, cũng thường xuyên sẽ diễn ra gió tanh mưa máu.
Nếu như liên minh trong tông môn không thay đổi, ngược lại cũng dễ nói.
Chương 158 Phong Vân Tế Hội (2)
Nhưng nếu như bất kỳ một tông môn nào bị thủ tiêu tư cách liền cần từ trong những tông môn khác một lần nữa tuyển lên một tông. Tự nhiên vậy mà sẽ dẫn phát chiến đấu kịch liệt.
Còn tông môn bị trục xuất kia cũng sẽ nhận khiêu khích tàn khốc từ các phương.
- Thiên Sư tông đến!
Một tiếng hô to truyền khắp thành đá không lớn, rước lấy ánh mắt các nơi.
Đại hội La Phù năm nay, Thiên Sư tông không thể nghi ngờ chính là tông môn được quan tâm nhất.
Nếu như Dạ Thiên Lan gánh vác được, chẳng khác nào đã có thời gian năm năm quý giá, nương tựa theo tám tòa tinh quáng cùng Khương Phàm có Thánh phẩm linh văn kia, cũng dần dần triển lộ tư thái, Thiên Sư tông vô cùng có khả năng một lần nữa đứng vững.
Nếu như Dạ Thiên Lan gánh không được, hắn sẽ chết, Thiên Sư tông càng sẽ gặp phải biến cố lớn.
- Dạ Thiên Lan tới.
- Nghe nói hắn đã bị Ngọc Đỉnh tông cự tuyệt rồi?
- Ngoại trừ Ngọc Hư tông ra, hình như không có người nào nguyện ý gặp hắn.
- Nếu như chỉ là Thiên Cương tông, còn không có lực ảnh hưởng lớn như vậy, ai bảo Khương Phàm một đao đánh chết Bành Tổ. Nếu đổi lại là ta, đã sớm một bàn tay chụp chết Khương Phàm, tự mình đưa đến Thượng Thanh tông.
- Đáng thương, thật vất vả mới đạt được Thánh linh văn, lại đắc tội Thượng Thanh tông, được không bù mất.
- Thượng Thanh tông một mực là đệ nhất đại tông tại La Phù, địa vị chưa bao giờ bị rung chuyển qua, Ngọc Đỉnh tông đều muốn bán mấy phần tình mọn.
- Bọn hắn cùng Thiên Cương tông liên thủ, ai cũng đến cân nhắc một chút.
Rất nhiều tông chủ tông môn nhìn qua Thanh Lân Ưng từ trêи trời giáng xuống, thay Dạ Thiên Lan đáng tiếc. Tuy nhiên, chỉ có Thiên Sư tông bị trục xuất khỏi mười tám tông, những tông môn nhị lưu như bọn hắn đây mới có tư cách trở thành một trong mười tám tông.
Đệ tử tinh anh các tông cũng đều nhìn qua nơi xa mà nghị luận ầm ĩ.
- Tên nào là Khương Phàm?
- Tới rồi sao?
- Đến bây giờ còn không ai tra ra lai lịch hắn sao?
- Nghe nói Thiên Sư tông vì phản kϊƈɦ lệnh truy sát tại chợ đen, ném ra ba trăm ngàn tinh thạch thượng phẩm và năm trăm ngàn tinh thạch trung phẩm.
- Dạ Thiên Lan coi hắn là con nuôi sao?
- Hắc hắc, là con rể. Hắn có thể đi theo Dạ An Nhiên hấp tấp về Thiên Sư tông, quan hệ khẳng định không đơn giản.
- Mỹ nhân kế, ngươi nói cũng phải, dáng dấp Dạ An Nhiên thật đúng là không tệ, so ra thì cũng không kém cạnh Tịch Dao Thánh Nữ tông.
Thanh Lân Ưng hạ xuống trong vô số ánh mắt chú ý, rơi xuống một chỗ trong đình viện vùng đông nam thành đá
- Ngôi viện này là của Thiên Sư tông chúng ta. Ở lại bên trong, đừng tuỳ tiện đi ra ngoài. Văn trưởng lão bồi tiếp bọn hắn, Độc Cô trưởng lão cùng ta đi tiếp mấy vị lão hữu.
Sau khi Dạ Thiên Lan dặn dò vài câu thì mang theo Độc Cô Thương rời khỏi.
Hôm nay các tông đều đến, là cơ hội tốt để gặp mặt, cũng là trước khi đại hội La Phù bắt đầu, hắn tranh thủ một lần duy nhất lấy được cơ hội ủng hộ.
- Khương Phàm, đi ra một chút. Để cho chúng ta mở mắt một chút, xem Thánh linh văn, kẻ giết Bành Tổ, Mộ Dung Thượng.
- Làm sao lại phải khóa cửa lại, đi ra đi.
- Cũng không phải nữ tử không mặc y phục, có cái gì mà không có mặt mũi gặp người khác.
- Khương Phàm! Khương Phàm! Khương Phàm!
Rất nhiều đệ tử tông môn rất nhanh đã vây đến bên ngoài, cách tường viện hô to.
- Trở về nghỉ ngơi, trước ngày mai đừng đi ra.
Văn Thải Y trưởng lão để Dạ An Nhiên bồi tiếp Khương Phàm đi nghỉ ngơi.
- Đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Bọn người Cổ La đi đến trêи tường viện, thần sắc lạnh lùng cảnh giác đám người xao động bên ngoài, đề phòng có người xông tới nháo sự.
- Khương Phàm đâu?
- Xem thường chúng ta à.
- Ba vị Thánh linh văn khác đều ở bên ngoài, hắn thì sao?
- Ta thấy không dám đi ra. Giết Bành Tổ, Mộ Dung Thượng, đắc tội hai đại tôn chủ, hắn sợ đi ra sẽ bị giết chết.
Trong hàng đệ tử tông môn phía ngoài rất nhiều đều là người thân cận của Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông, cố ý vây quanh ở đây hô to khiêu khích.
Nếu như có thể kϊƈɦ thích Khương Phàm đi ra làm bị thương mấy người, cho những đệ tử tinh anh Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông kia một cái cớ xuất thủ liền hoàn mỹ.
Bọn người Cổ La lạnh lùng nhìn, thờ ơ.
Những mánh khoé vụng về này bọn hắn đều nhìn thấu, sẽ không mắc lừa.
Nhưng, trong đám người Cổ La thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Con mắt nhỏ dài của Mộ Dung Xung hiện ra như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm Cổ La. Sát ý ở trong đó ngay cả người bên cạnh đều cảm thụ được.
Cổ La bị nhìn chằm chằm mà toàn thân run rẩy, lại làm bộ như không nhìn thấy.
Không thể trêu vào, tránh không nổi!
Cũng may Mộ Dung Xung chỉ là nhìn chằm chằm một hồi liền quay người rời khỏi.
Cổ La vừa muốn thở phào thì góc tường bên dưới lại truyền đến một thanh âm trầm thấp:
- Sau khi trời tối, phía đông rừng cây.
Cổ La cúi đầu xem xét, lại là Bùi Tử Phong.
- Ngươi sẽ không coi sự tình tại n Oán tràng cứ như vậy đi qua chứ?
- Yên tâm, nơi đó chỉ có mình ta. Tìm ngươi đàm luận mấy câu. Ngươi đi, sự kiện n Oán tràng kia còn có cơ hội giải quyết. Ngươi không đi vậy liền xin lỗi. Ngươi hôm nay không chết, ngày mai cũng phải chết, ngày mai không chết được, ngày kia cũng sẽ chết. Tóm lại, ngươi sống không quá nửa năm.
- Lời này... Mộ Dung Xung nói!
- Ngươi nên cân nhắc một chút. Suy nghĩ thật kỹ, thật rõ ràng. Sau khi trời tối... Ta chờ ngươi ở phía đông rừng cây.
Bùi Tử Phong để lại câu cảnh cáo, sau đó cũng rời khỏi nơi này.
Cổ La chau mày, dùng sức nắm chặt nắm đấm, không muốn để ý tới, nhịn một chút liền đi qua.
Nhưng nghĩ lại, hắn vẫn nhìn qua rừng rậm mờ tối ở phía đông phía thành đá.
- Ha ha, Ngọc Đỉnh tông lại cự tuyệt tiếp kiến Dạ Thiên Lan. Ta tận mắt nhìn thấy.
Tam trưởng lão Thượng Thanh tông nhận được tin tức, bước nhanh chạy đến báo cáo với tông chủ.
Chương 159 Rừng Cây Nhỏ
- Tông chủ Ngọc Đỉnh tông quả là lão hồ ly. Nếu như chỉ có Thiên Cương tông, bọn hắn không sợ. Nếu có thêm Thượng Thanh tông chúng ta, Ngọc Đỉnh tông chỉ có thể rụt cổ lại giả câm vờ điếc.
Trêи khuôn mặt già nua lạnh lẽo cứng rắn của tông chủ Thượng Thanh tông cũng hiện ra nhàn nhạt ý cười.
Thiên Sư tông đã từng là một trong Tam Tôn Chủ, vậy mà lại luân lạc tới tình trạng này. Đáng thương đáng tiếc. Tuy nhiên, Thiên Sư tông chẳng mấy chốc sẽ cúi đầu trước hắn, trở thành một con chó trong tay bọn họ, liền cùng... Thánh Nữ tông một dạng.
- Tông chủ, Dạ Thiên Lan nếu quả như thật tiếp nhận yêu cầu của chúng ta, trục xuất Khương Phàm khỏi tông môn. Chúng ta là thật giết hắn, hay là... Thu hắn?
Tam trưởng lão nhếch miệng dâng lên một nụ cười tà ác.
- Có ý gì?
- Hắn bị Dạ Thiên Lan đuổi ra ngoài, khẳng định ghi hận trong lòng, chúng ta vừa vặn có thể thu hắn.
Tam trưởng lão đưa ra ý kiến của mình, Khương Phàm dù sao cũng là Thánh linh văn, giết đi cũng thực sự đáng tiếc.
- Giết!!
Tông chủ Thượng Thanh tông dứt khoát từ chối.
Hắn nhất định phải cho tông môn một cái công đạo, giết Bành Tổ liền phải trả giá đắt.
Hắn còn muốn hướng La Phù sơn mạch biểu hiện ra tư thái, cho dù là Thánh linh văn, bọn hắn rõ ràng có cơ hội biến thành của mình, cũng sẽ trực tiếp diệt trừ.
- Không có ý nghĩa, sợ gì chứ.
- Còn tưởng rằng là một cọng rơm cứng đâu.
- Chết ở bên trong đi.
Đệ tử các tông vây quanh sân nhỏ ồn ào nửa ngày nhưng cũng không thấy Khương Phàm có ý muốn ra ngoài, đều thấy không thú vị nữa mà tản ra.
Sau khi trời tối, Cổ La thừa dịp những sư huynh sư tỷ khác không chú ý đã lặng lẽ rời khỏi sân nhỏ.
Trong một mãnh rừng phía đông, Bùi Tử Phong đang ở trêи một chỗ tảng đá, cười lạnh:
- Không cần nhìn, thật chỉ có một mình ta.
- Tìm ta có chuyện gì?
Cổ La từ trong bóng tối đi tới, thu hồi trọng kiếm, vác ở sau lưng.
- Kiếm không tệ, Dạ Thiên Lan tặng cho ngươi? Còn chưa có chúc mừng ngươi, toại nguyện trở thành đệ tử tông chủ. Khương Phàm là đại đệ tử, ngươi là Nhị đệ tử? Hắn là Thánh linh văn, ngươi xếp thứ hai cũng không thua thiệt. Nhưng quá đáng tiếc, nếu là Thiên Sư tông lúc trước, thân phận đệ tử thân truyền tông chủ này của ngươi hẳn rất tôn quý. Hiện tại, chính là chuyện tiếu lâm. Nói không chừng ngày mai thoáng qua một cái, Thiên Sư tông liền bị trục xuất khỏi mười tám tông. Ngươi đoán xem, đến lúc đó Dạ Thiên Lan sẽ còn sống không?
Bùi Tử Phong từ trêи tảng đá nhảy xuống, ngoài cười nhưng trong không cười đi tới Cổ La.
- Nếu như ngươi muốn nói những lời nhàm chán này, vậy cáo từ.
Cổ La quay người muốn rời khỏi.
- Ngươi đi đi, ngươi dám đi sao? Ta nói còn chưa dứt lời, ngươi đi sẽ phải chết!
Bùi Tử Phong khinh thường hừ một tiếng.
- Muốn sống hay không?
Cổ La cắn răng:
- Có lời gì, nói!
- Theo ta thấy là không cần cùng ngươi nhiều lời, trực tiếp giết chết coi như xong. Nhậm Thủy Hàn nói, chuyện trong n Oán tràng không nên oán ngươi. Một, là ngươi cũng không có lá gan kia. Ha ha, nói sai rồi, là ngươi không có ngu như vậy. Thứ hai, các ngươi nếu như từ lúc bắt đầu liền nghĩ cách tính kế với chúng ta liền không có khả năng giết bọn người Lưu Ba. Vì cái gì các ngươi nói giết liền? Nếu như gặp địch nhân, bọn hắn chết, các ngươi cũng phải trọng thương, thế nhưng ngươi và Khương Phàm lại sống rất tốt. Mà nếu quả thật muốn tính kế chúng ta, ngay từ đầu liền xuất thủ, không cần thiết kéo tới cuối cùng. Nhậm Thủy Hàn suy đoán, là Khương Phàm giết bọn hắn, bức bách ngươi.
Bùi Tử Phong chậm rãi vây quanh phía trước Cổ La, giật giật cổ áo hắn:
- Ngươi vô tội!
Cổ La nhắm lại mắt, nói:
- Nếu đều đoán được, còn gọi ta tới làm gì?
- Thiên Sư tông sắp xong rồi, Dạ Thiên Lan phải chết. Ngươi là lục phẩm Kiếm linh văn, thiên phú lại cao, ở lại nơi đó thực sự đáng tiếc. Chúng ta cho ngươi một cơ hội, có thể đến Kim Cương tông, cũng có thể đến Thiên Cương tông. Tiến vào Kim Cương tông, ngươi chính là đệ tử thân truyền của tông chủ. Tiến vào Thiên Cương tông, ngươi sẽ trở thành sư đệ Mộ Dung Xung, cùng sư phụ là Đại trưởng lão.
Bùi Tử Phong cười cười, tiến đến trước mặt hắn:
- Thế nào? Ta nghe đều hâm mộ.
- Điều kiện?
Cổ La thản nhiên nói.
- Tốt!! Thống kɧօáϊ!!
Bùi Tử Phong từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, giao đến trong tay Cổ La:
- Vẩy vào trong phòng Khương Phàm, nó vô sắc vô vị, cũng không có độc tính mãnh liệt, sẽ chỉ làm cho người đó ngay thời điểm kϊƈɦ phát linh văn bị quấy nhiễu kết nối linh văn và khí hải.
Cổ La nhìn bình ngọc trong tay:
- Các ngươi muốn vào trêи diễn võ trường ngày mai giết Khương Phàm?
- Có thể chết hay không, xem tạo hóa bản thân hắn. Tuy nhiên, nếu không chết cũng sẽ thảm bại.
Bùi Tử Phong nhếch miệng cười lạnh.
Chỉ cần Khương Phàm bại, hoặc là phế đi, các tông khác sẽ thất vọng đối với Khương Phàm, thất vọng đối với Thiên Sư tông, tiếp theo sẽ kiên định ủng hộ đề nghị của Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông.
- Các ngươi không nắm chắc thắng được Khương Phàm? Nhất định phải dùng loại thủ đoạn ti tiện này?
Cổ La dùng sức nắm chặt bình ngọc.
- Thượng Thanh tông, Thiên Cương tông liên thủ khu trục Thiên Sư tông. Thiên Sư tông thua không thể nghi ngờ. Đây chỉ là một thủ đoạn để bảo đảm, cũng là cho ngươi một cơ hội biểu hiện. Nếu không, không có Thiên Sư tông, cả một đời Cổ La ngươi liền xong rồi. Cố gắng mà nắm chắc.
Bùi Tử Phong vỗ vỗ bả vai Cổ La, quay người muốn rời khỏi.
- Chờ một chút!
Cổ La hít sâu một hơi, gọi Bùi Tử Phong lại.
- Thế nào, còn muốn nói điều kiện?
Bùi Tử Phong đưa lưng về phía Cổ La, hừ lạnh một tiếng.
Chần chờ thế này, chờ Thiên Sư tông xong, hắn cũng không sống nổi.
Chương 160 Lão Giả Lôi Thôi
- Nói đi, làm sao...
Bùi Tử Phong quay đầu vừa muốn chế giễu, một thanh kiếm sắc đột nhiên đâm xuyên qua ngực của hắn.
Tay phải Cổ La lóe ra cường quang chói mắt, linh lực ngưng tụ thành một thanh lợi kiếm.
- Ta tên Cổ La, đệ tử Thiên Sư tông! Cả đời không thay đổi!
- Ngươi... Ngươi...
Bùi Tử Phong khó có thể tin được mà nhìn Cổ La trước mặt.
Cổ La lạnh lẽo cứng rắn, biểu lộ trở nên tàn nhẫn.
- Ta đã phạm qua một lần sai, sẽ không lại phạm lần thứ hai.
Phốc phốc!
Tay phải vừa rút, kiếm khí xen lẫn lợi kiếm từ trong ngực Bùi Tử Phong rút ra. Máu tươi mãnh liệt tuông ra, nhuộm đỏ cả y phục.
Bùi Tử Phong dùng sức che ngực, thống khổ quỳ chân trêи mặt đất, miệng lúc mở lúc đóng, cái gì cũng đều nói không ra được.
Cổ La nhìn rừng cây hắc ám xung quanh một chút, giả bộ như đều không có phát sinh cái gì cả, cứ thế rời khỏi nơi này.
Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên Cổ La làm loại sự tình này, trong lòng cũng hơi hoảng, mà một kiếm kia vừa rồi cũng không có đâm xuyên qua tim.
Sau một lát khi Cổ La rời khỏi, Bùi Tử Phong hư nhược mở mắt ra, đưa mấy khỏa đan dược vào trong miệng. Một vòng ánh mắt oán độc hiện lên ngay đáy mắt.
Khương Phàm đang ngồi ở trong phòng nhắm mắt minh tưởng, bỗng nhiên cảm giác trước mặt giống như có cái gì đó.
Ảo giác rồi sao?
Khương Phàm kết thúc vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, mở mắt xem xét, trước mặt là một cái mặt mo tràn đầy nếp nhăn.
- Ngươi là ai!
Khương Phàm giật mình một cái, vội vàng lui lại.
- Chớ khẩn trương, ta không phải người xấu.
Lão nhân ôm tiểu xà trong ngực, vui vẻ cười.
Tiểu xà vậy mà ngoan ngoãn uốn ở trong ngực hắn, chẳng những không có phản kháng, bộ dáng ngược lại rất hưởng thụ.
- Nhìn ngươi cũng không giống người tốt.
Khương Phàm rất cảnh giác, lão gia hỏa này là đến lúc nào?
- Người không thể nhìn bề ngoài. Ta mặc dù dáng dấp kém một chút, nhưng tâm lại rất sạch sẽ. Ngươi mặc dù dáng dấp mi thanh mục tú (lông mày dài nhỏ, mắt đẹp –
diện mạo đẹp đẽ) lại trộm đồ không nên trộm.
Đầu ngón tay khô cạn của lão nhân nhẹ nhàng xẹt qua lân phiến tiểu xà, lưu lại từng điểm tinh quang, tiểu xà thoải mái run rẩy một trận.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ngươi hình như là nhận lầm người rồi.
Khương Phàm kỳ quái nhìn đầu ngón tay lão nhân, đó là năng lượng gì?
- Ngươi biết Yêu Đồng sao?
Thời điểm Lão nhân nói ra hai chữ Yêu Đồng đã chú ý tới con mắt Khương Phàm rõ ràng rụt rụt.
- Không biết.
- Ngươi biết.
- Ta không biết.
- Trước khi ta đi đã bắt nhốt hắn lại, ai ngờ hắn đã kéo đứt xiềng xích, mê choáng đệ tử trông coi, chạy đi mất.
Khương Phàm giật mình, đây chính là lão đầu trong miệng Yêu Đồng sao.
- Hắn mang theo ngươi đến chợ đen, từ nơi đó lấy đi một cái đỉnh lô. Thật sao?
Khương Phàm vừa định nói không phải, nhưng khi đó Yêu Đồng cùng người sau bàn đá kia nói rằng hắn là cái gì đệ tử của lão đầu. Xem ra, người kia đều đã đem tình huống nói qua cùng "Lão đầu" này.
- Đỉnh lô là của ta, nó ở đâu.
- Đang ở trong khí hải của ta
- Ồ?
Lúc này đến phiên lão nhân ngoài ý muốn.
Khương Phàm có thể làm tỉnh lại Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, nhất định là dùng máu tươi và linh lực của chính hắn, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh trấn nhập khí hải cũng là hợp tình lý.
Nhưng, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chính là vạn đỉnh tôn sư, cho dù là thức tỉnh một tầng đều cực kì khủng bố, trấn ở trong khí hải đều sẽ nhấc lên ba động kịch liệt trong đó. Hắn vậy mà không có phát giác được bất kỳ khí tức đỉnh lô gì từ trêи người Khương Phàm?
- Lấy ra đi, ta xem một chút.
- Động tĩnh quá lớn.
- Gian phòng này đã bị ta bày ra cấm chế.
Khương Phàm do dự một lát sau đó mời đỉnh lô ra từ trong khí hải
Ầm ầm!
Liệt diễm cuồn cuộn, quang mang chói mắt, gian phòng kịch liệt lay động.
Đỉnh lô cho dù bị Khương Phàm khống chế ở trong quy mô khoảng nửa mét nhưng vẫn tản ra uy thế đánh rách tả tơi sơn hà.
Lão nhân nhìn đỉnh lô trước mặt thật sâu, đôi mắt thâm thúy ngưng tụ một hồi.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh cứ như vậy tuỳ tiện tỉnh lại?
Hắn đã chuẩn bị năm năm, mong đợi năm năm.
Kết quả... Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại thành của người khác rồi?
Khương Phàm lo lắng gây nên oanh động, tiếp theo thu hồi đỉnh lô vào trong khí hải.
Ánh mắt Lão nhân phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt.
- Ngươi cái đỉnh biết đây là gì sao?
- Luyện đan.
- Cũng đúng, luyện đan.
Lão nhân cười nhạt, lại hỏi:
- Ngươi biết tên của nó sao?
- Tiểu Cửu.
- Ha ha. Lai lịch thì sao?
- Không biết.
- Thân phận của Yêu Đồng ?
- Không biết.
- Những thứ này ngươi đều không thấy hiếu kỳ?
- Hiếu kỳ.
- Ta giới thiệu cho ngươi?
- Không cần. Ngươi hôm nay tới là muốn đem đỉnh lô thu hồi lại sao?
Khương Phàm cảnh giác nhìn lão nhân.
Lúc đó Yêu Đồng đã nhắc nhở qua, mặc kệ ai đến đòi, cũng không thể giao ra.
Hắn không rõ ràng quan hệ cụ thể của lão đầu cùng Yêu Đồng, càng sẽ không giao.
- Ta ngược lại thật rất muốn, ngươi cho sao?
Lão nhân thở dài trong lòng, buông tiểu xà ra.
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, giống như có người nào đó xông xáo tiến vào sân nhỏ.
- Ta rất nhanh sẽ trở lại.
Ánh mắt Khương Phàm nhìn lão nhân, quay người muốn rời khỏi gian phòng.
- Tiểu gia hỏa. Nó gọi là Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, là ta phát hiện từ cổ thành dưới đất. Nếu Yêu Đồng giao nó cho ngươi, sẽ là của ngươi. Bất quá, tuyệt đối không nên để bất luận kẻ nào biết. Bao gồm cả Ngọc Đỉnh tông! Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, ngươi bây giờ còn không đắc tội nổi Ngọc Đỉnh tông.
Lão nhân đưa tay đánh ra một đạo cường quang, đánh tới cửa phòng, tạo ra trùng điệp gợn sóng, triệt bỏ cấm chế trong phòng.
- Tông chủ, có người xin gặp.
- Là Tam trưởng lão Thượng Thanh tông.
Tại thời điểm Dạ An Nhiên đi tìm Khương Phàm, một vị đệ tử gõ cửa phòng Dạ Thiên Lan.
- Thượng Thanh tông?
Dạ Thiên Lan đang vì cục diện bây giờ mà phát sầu.
Thượng Thanh tông đột nhiên liên hợp Thiên Cương tông, muốn tại đại hội La Phù khu trục Thiên Sư tông, hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn.
Giết Bành Tổ, xác thực xem như đã gây thù kết oán.
Nhưng đó là sự kiện xảy ra trong n Oán tràng, không nên đưa đến bên ngoài. Thượng Thanh tông cho dù có ý diệt trừ Khương Phàm, cũng không thể vì việc này công khai bên trêи sự vụ xuất thủ. Dù sao Thượng Thanh tông cũng là đệ nhất đại tông La Phù, đại biểu cho mặt mũi Thập Bát Tông La Phù, đải biểu quy củ của Thập Bát Tông La Phù.
Nhưng Dạ Thiên Lan xác thực nhận được tin tức từ Ngọc Hư tông, Linh Cực tông nơi đó nói rằng Thượng Thanh tông và Thiên Cương tông đã liên thủ.
Hai đại tôn chủ liên thủ, cũng cho các tông một áp lực thực lớn. Trừ phi Ngọc Đỉnh tông đứng ra, nếu không các tông La Phù chỉ có thể thuận theo hai đại tôn chủ "Thỉnh cầu", khu trục Thiên Sư tông.
Thế Nhưng, một bên chèn ép, một bên lại tới bái phỏng.
Thượng Thanh tông đang muốn làm cái gì?
- Mời hắn vào.
Dạ Thiên Lan ngồi nghiêm chỉnh, ra hiệu đệ tử mời người vào.
- Vâng tông chủ, nghe nói quý tông gần đây gặp chút phiền phức. Lão phu được tông chủ nhờ vả, tới giúp ngươi giải vây.
Tam trưởng lão Thượng Thanh tông đi vào gian phòng, cởi mở cười to.
- Tam trưởng lão, hạnh ngộ.
- Không biết quý tông chủ giúp Thiên Sư tông ta thế nào?
Dạ Thiên Lan cũng không cùng hắn nói nhảm, rất thẳng thắn hỏi.
Tam trưởng lão còn tưởng rằng Dạ Thiên Lan sẽ già mồm vài câu, không nghĩ tới lại "Thống kɧօáϊ" như thế.
Xem bộ dáng là thật sốt ruột.
- Thượng Thanh tông có thể bảo đảm Thiên Sư tông tiếp tục lưu lại trong mười tám tông. Chỉ cần Dạ tông chủ đáp ứng hai điều kiện.
Tam trưởng lão cũng đi thẳng vào vấn đề.
- Tam trưởng lão cứ nói đừng ngại.
- Vậy ta nói thẳng. Điều kiện đầu tiên, Thiên Sư tông muốn trục xuất Khương Phàm khỏi tông môn. Điều kiện thứ hai, Dạ An Nhiên gả vào Thượng Thanh tông.
Dù lòng dạ Dạ Thiên Lan thâm sau cũng không nhịn được tức giận hiện lên trêи mặt, kém chút đã trực tiếp tiễn khách.
- Dạ tông chủ cảm giác quá mức. Nhưng ta cho rằng rất hợp lý. Khương Phàm giết Bành Tổ, tông chủ nhất định phải cho toàn tông một cái công đạo. Khương Phàm, hẳn phải chết. Ngươi ném ra, chúng ta tới giết. Mà cân nhắc đến mọi thứ, Thiên Sư tông đã mất đi Khương Phàm, các phương diện có thể sẽ chịu chút ảnh hưởng, cho nên... Chúng ta nguyện ý cùng Thiên Sư tông trở thành thông gia. Các ngươi dùng Dạ An Nhiên, chúng ta dùng chính là thiếu tông chủ... Hình Luyện. Đối với Dạ An Nhiên mà nói, đây là phúc khí. Đối với Thiên Sư tông mà nói là, đây là cơ duyên.
Tam trưởng lão tươi cười nhìn Dạ Thiên Lan.
Sắc mặt Dạ Thiên Lan lại âm trầm, cố nén lửa giận.
Tốt thay cho một Thượng Thanh tông.
Trước liên hợp Thiên Cương tông chèn ép, bức Thiên Sư tông đến tuyệt lộ. Lại đến một chiêu rút củi dưới đáy nồi, khu trục Khương Phàm, cưới Dạ An Nhiên. Thế này bằng với việc muốn một mực khống chế Thiên Sư tông, biến bọn họ thành người phụ thuộc.
- Dạ tông chủ, ngươi là người thông minh, rất rõ ràng thế cục bây giờ. Nếu như chúng ta thật cùng Thiên Cương tông tại đại hội La Phù đề nghị khu trục Thiên Sư tông, Thiên Sư tông các ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi. Sau khi rời khỏi mười tám tông, Thiên Cương tông sẽ không có bất kỳ trói buộc gì, bọn hắn nhất định sẽ đưa ngươi vào chỗ chết. Ngươi còn có thể trông cậy vào Ngọc Đỉnh tông ra mặt. Nhưng... Ha ha... Ngọc Đỉnh tông có chủ ý gì, ngươi thật không rõ ràng?
Tam trưởng lão nhếch miệng, dáng tươi cười dần dần hiện ra vẻ âm hiểm.
- Bọn hắn không nguyện ý trực tiếp cùng Thượng Thanh tông và Thiên Cương tông đối nghịch, nhưng lại muốn có được Khương Phàm. Làm sao bây giờ? Kết cục tốt nhất đương nhiên là hai tông chúng ta liên thủ, hủy Thiên Sư tông, bọn hắn lại nhúng tay sau, cứu Khương Phàm tại trong biển lửa. Khương Phàm, chính là của bọn họ.
Dạ Thiên Lan trầm mặc không nói.
Đây cũng là điều mà hắn nghi ngờ đối với thái độ Ngọc Đỉnh tông.
Ngọc Đỉnh tông muốn Khương Phàm, Khương Phàm cũng đã thuộc về Thiên Sư tông. Ngọc Đỉnh tông cao ngạo, không có khả năng cưỡng ép mời chào, cũng không nguyện ý cùng Thiên Sư tông cùng hưởng, nếu không liền mang ý nghĩa hiện tại bọn hắn muốn liên hợp với Thiên Sư tông, nhất định trực tiếp đối đầu Thiên Cương tông.
Cái này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành áp lực thực lớn cho bọn hắn, để Tam Tôn Chủ La Phù bất hòa.
- Ngọc Đỉnh tông sẽ không trực tiếp khu trục các ngươi, nhưng tuyệt sẽ không thay các ngươi nói nửa câu ti trêи đại hội La Phù. Cứ như vậy, các tông khác ai lại dám đứng ra phản bác hai đại tôn chủ? Dạ tông chủ, các ngươi thật đang rất nguy hiểm! Biện pháp duy nhất chính là đồng ý điều kiện của tông chủ chúng ta. Khu trục Khương Phàm, dâng lên Dạ An Nhiên. Chỉ cần ngươi đồng ý, Thượng Thanh tông sẽ không đề nghị khu trục Thiên Sư tông. Thiên Cương tông một cây chẳng chống vững nhà, Thiên Sư tông có thể bảo trụ địa vị.
Tam trưởng lão ăn chắc Dạ Thiên Lan.
Trừ phi Dạ Thiên Lan muốn chết, lại lôi kéo Thiên Sư tông chôn cùng, nếu không cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cứ như vậy, bọn hắn đã có thể xử tử Khương Phàm, càng có thể thừa cơ bắt lấy Thiên Sư tông.
Đã vãn hồi danh dự, lại tăng mạnh thực lực. Còn tránh cho Thiên Cương tông đến đỡ Kim Cương tông tiến vào mười tám tông.
Một công ba việc!
‘Một đám lão hồ ly!’
Dạ Thiên Lan phẫn nộ, nhưng không có phát tác. Bởi vì, trong mười tám tông, đầu có vị tông chủ nào là người lương thiện?
Đều không phải!
Bao gồm cả hắn, hắn cũng không phải người tốt lành gì.
Chương 157 159: Phong Vân Tế Hội (1)
- Dạ tông chủ, suy tính thế nào? Khương Phàm tuy là Thánh linh văn, nhưng Thiên Sư tông bây giờ không gánh nổi. Thiếu tông chủ Hình Luyện của chúng ta là thiên kiêu số một trong La Phù mà mọi người công nhận, Dạ An Nhiên có thể gả cho hắn là phúc khí.
Tâm tình Tam trưởng lão đang rất không tệ, cũng có kiên nhẫn chờ đợi.
Nếu như có thể đem Thiên Sư tông đã từng là một trong Tam Tôn Chủ biến thành phụ thuộc, lực ảnh hưởng của Thượng Thanh tông trong mười tám tông thậm chí bên trong La Phù sơn mạch sẽ lại đề thăng thêm một phương diện.
- Ta đã suy nghĩ kỹ.
Dạ Thiên Lan ổn định cảm xúc, thản nhiên nói.
- Vậy chúng ta ký hiệp nghị?
Tam trưởng lão lật tay lấy quyển sách bằng da ra, phía trêи đã nghĩ ra tốt hiệp ước.
- Thiên Sư tông chúng ta vô cùng hy vọng có thể lưu vào trong nhóm mười tám tông, nhưng nếu như mười tám tông thật dung không được chúng ta. Chúng ta, sẽ đi.
Trong lòng Dạ Thiên Lan hừ lạnh, vọng tưởng khống chế Thiên Sư tông? Nằm mơ!
- Dạ tông chủ, ngươi đây là ý gì?
- Ngươi lưu tại mười tám tông, Thiên Cương tông không dám động đến ngươi. Một khi bị khu trục, ta cam đoan không quá ba ngày, ngươi sẽ trở thành một bộ xương khô trong La Phù sơn mạch này. Mấy trăm năm cơ nghiệp của Thiên Sư tông cũng sẽ hủy ở trêи tay ngươi. Ngươi xứng đáng với sư tôn tiên tổ ngươi sao?
Nụ cười trêи mặt Tam trưởng lão dần dần biến mất.
Dạ Thiên Lan đáp lễ bốn chữ.
- Người đâu, tiễn khách!
Tam trưởng lão bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng hừ một cái.
- Ta thấy Dạ tông chủ ôm lấy mấy phần huyễn tưởng đối với Ngọc Đỉnh tông rồi. Vậy ta sẽ cho ngươi thời gian thêm một ngày. Ngày mai trước khi trời tối, nếu như ngươi chủ động tìm tới ta, hiệp ước này còn có thể ký. Thời gian vừa tới, coi như ngươi quỳ xuống cầu xin ta, Thượng Thanh tông cũng sẽ không thu các ngươi.
Tam trưởng lão thu hồi quyển sách bằng da, phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, trêи khuôn mặt anh tuấn Dạ Thiên Lan lại hiện ra nhàn nhạt sầu lo.
Một đám dã thú muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngày kia là đại hội La Phù, xem ra chỉ có thể đem hi vọng đặt ở trêи người Khương Phàm cùng Dạ An Nhiên.
Nhưng, kết quả như thế nào, không đoán trước được.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Khương Phàm đi vào Thanh Vân điện, Dạ Thiên Lan đã đợi ở chỗ này. Còn có hai vị trưởng lão Độc Cô Thương, Văn Thải Y, Dạ An Nhiên, Cổ La cùng tám vị đệ tử tinh anh Thiên Sư tông.
Sau khi Khương Phàm hướng Dạ Thiên Lan hành lễ, nhìn tới Cổ La mấy lần.
Tên gia hỏa này giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một con người khác.
Mắt sáng rực lên, còn hiện ra lãnh quang bức người. Từ trong ra ngoài tản ra khí tức bén nhọn.
- Cổ La mấy ngày trước đã tiến vào Linh Nguyên cảnh.
Dạ An Nhiên giải thích.
Binh linh văn khi còn là Linh Anh cảnh cũng không đột xuất, nhưng sau khi tiến vào Linh Nguyên cảnh , khí chất sẽ phát sinh thay dổi rõ ràng, thực lực càng ngày càng mạnh.
Như, Kiếm linh văn tiến vào Linh Nguyên cảnh, chẳng khác nào có được Kiếm Thai. Tiến vào Linh Hồn cảnh, linh hồn đều sẽ biến thành hình kiếm, vạn vật trong thiên hạ đều có thể làm kiếm.
Giống Thuẫn linh văn của Từ Dương Thạc, nếu có cơ hội tiến vào Linh Hồn cảnh, có thể khiến sơn hà làm thuẫn.
Đáng tiếc, còn không có cơ hội trưởng thành liền chết trong n Oán tràng.
Cổ La cõng một thanh trọng kiếm ở sau lưng, nhắc nhở Khương Phàm.
- Ngày mai là đại hội La Phù, ngươi sẽ là tiêu điểm. Bên trong đám tân sinh mười mấy tuổi có tam đại Thánh linh văn La Phù sơn mạch, trong đó có hai vị đúng lúc là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn đều sẽ hướng tới ngươi khởi xướng khiêu chiến.
Cổ La đã được chứng kiến thực lực của Khương Phàm, rất mạnh, nhưng hai vị Thánh linh văn này sớm đã danh chấn La Phù, vô luận là linh văn hay là thực lực đều vô cùng cường đại.
- Ba Thánh linh văn?
Khương Phàm ngoài ý muốn, không hổ là La Phù sơn mạch, tân sinh thôi mà đã có ba vị.
- Hình Luyện của Thượng Thanh tông, linh văn là Tử Dương Thánh Hỏa. Hiện tại là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên. Thiên Cương tông, Cừu Nguyên Lương, thánh văn là Hắc Kim, Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên. Thánh Nữ tông, Tịch Dao, thánh văn là Táng Hồn Hoa, Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên. Rất không may, ba tông này đều có xung đột với Thiên Sư tông chúng ta
Dạ An Nhiên cũng thừa nhận bọn người Hình Luyện xác thực rất mạnh.
Ba vị này đều được tông môn tỉ mỉ bồi dưỡng, võ pháp tạo nghệ hơn hẳn Khương Phàm tự bản thân khổ tu.
- Khương Phàm, lần này thật muốn nhờ vào ngươi. Chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được tất cả khiêu chiến, điều kiện gì ta cũng đều đồng ý với ngươi. Dù là gã An Nhiên cho ngươi, đem Thiên Sư tông cho ngươi cũng được.
Dạ Thiên Lan dùng sức vỗ vỗ bả vai Khương Phàm, một mặt nghiêm túc.
Khương Phàm vừa muốn nói yên tâm, kết quả bị một câu phía sau hắn chặn lại.
- Phụ thân!!
Dạ An Nhiên xấu hổ.
- Xuất phát!
Dạ Thiên Lan mang theo bọn hắn leo lên Thanh Lân Ưng, phóng lên tận trời, chạy tới nơi tổ chức đại hội La Phù —— Khôi Binh sơn!
Khôi Binh sơn cách Thiên Sư tông hơn một ngàn ba trăm dặm, ở vào nơi cực sâu trong La Phù sơn mạch. Cao tới vạn mét, nguy nga hùng vĩ, khí thế bàng bạc.
Mười tám thềm đá nối thẳng đỉnh núi tượng trưng cho mười tám tông mạnh nhất La Phù.
Thời khắc đại hội bắt đầu, đại biểu mười tám tông sẽ leo lên thềm đá.
Lúc Dạ Thiên Lan mang theo bọn người Khương Phàm chạy tới nơi này, trong thành đá dưới núi đã vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có Ngọc Hư tông, Thương Vân tông, Linh Cực tông mà các tông môn khác cũng đã sớm đuổi tới, mặt khác, Kim Cương tông hay các tông môn khác không thuộc về mười tám tông cường thịnh cũng đều tới đây.
Đại hội La Phù đều có thể nói là một trong những "Ngày lễ" quan trọng nhất trong La Phù sơn mạch.
Mặc dù chỉ là hội nghị nhưng lại quyết định vận mệnh rất nhiều tông môn, cũng thường xuyên sẽ diễn ra gió tanh mưa máu.
Nếu như liên minh trong tông môn không thay đổi, ngược lại cũng dễ nói.
Chương 158 Phong Vân Tế Hội (2)
Nhưng nếu như bất kỳ một tông môn nào bị thủ tiêu tư cách liền cần từ trong những tông môn khác một lần nữa tuyển lên một tông. Tự nhiên vậy mà sẽ dẫn phát chiến đấu kịch liệt.
Còn tông môn bị trục xuất kia cũng sẽ nhận khiêu khích tàn khốc từ các phương.
- Thiên Sư tông đến!
Một tiếng hô to truyền khắp thành đá không lớn, rước lấy ánh mắt các nơi.
Đại hội La Phù năm nay, Thiên Sư tông không thể nghi ngờ chính là tông môn được quan tâm nhất.
Nếu như Dạ Thiên Lan gánh vác được, chẳng khác nào đã có thời gian năm năm quý giá, nương tựa theo tám tòa tinh quáng cùng Khương Phàm có Thánh phẩm linh văn kia, cũng dần dần triển lộ tư thái, Thiên Sư tông vô cùng có khả năng một lần nữa đứng vững.
Nếu như Dạ Thiên Lan gánh không được, hắn sẽ chết, Thiên Sư tông càng sẽ gặp phải biến cố lớn.
- Dạ Thiên Lan tới.
- Nghe nói hắn đã bị Ngọc Đỉnh tông cự tuyệt rồi?
- Ngoại trừ Ngọc Hư tông ra, hình như không có người nào nguyện ý gặp hắn.
- Nếu như chỉ là Thiên Cương tông, còn không có lực ảnh hưởng lớn như vậy, ai bảo Khương Phàm một đao đánh chết Bành Tổ. Nếu đổi lại là ta, đã sớm một bàn tay chụp chết Khương Phàm, tự mình đưa đến Thượng Thanh tông.
- Đáng thương, thật vất vả mới đạt được Thánh linh văn, lại đắc tội Thượng Thanh tông, được không bù mất.
- Thượng Thanh tông một mực là đệ nhất đại tông tại La Phù, địa vị chưa bao giờ bị rung chuyển qua, Ngọc Đỉnh tông đều muốn bán mấy phần tình mọn.
- Bọn hắn cùng Thiên Cương tông liên thủ, ai cũng đến cân nhắc một chút.
Rất nhiều tông chủ tông môn nhìn qua Thanh Lân Ưng từ trêи trời giáng xuống, thay Dạ Thiên Lan đáng tiếc. Tuy nhiên, chỉ có Thiên Sư tông bị trục xuất khỏi mười tám tông, những tông môn nhị lưu như bọn hắn đây mới có tư cách trở thành một trong mười tám tông.
Đệ tử tinh anh các tông cũng đều nhìn qua nơi xa mà nghị luận ầm ĩ.
- Tên nào là Khương Phàm?
- Tới rồi sao?
- Đến bây giờ còn không ai tra ra lai lịch hắn sao?
- Nghe nói Thiên Sư tông vì phản kϊƈɦ lệnh truy sát tại chợ đen, ném ra ba trăm ngàn tinh thạch thượng phẩm và năm trăm ngàn tinh thạch trung phẩm.
- Dạ Thiên Lan coi hắn là con nuôi sao?
- Hắc hắc, là con rể. Hắn có thể đi theo Dạ An Nhiên hấp tấp về Thiên Sư tông, quan hệ khẳng định không đơn giản.
- Mỹ nhân kế, ngươi nói cũng phải, dáng dấp Dạ An Nhiên thật đúng là không tệ, so ra thì cũng không kém cạnh Tịch Dao Thánh Nữ tông.
Thanh Lân Ưng hạ xuống trong vô số ánh mắt chú ý, rơi xuống một chỗ trong đình viện vùng đông nam thành đá
- Ngôi viện này là của Thiên Sư tông chúng ta. Ở lại bên trong, đừng tuỳ tiện đi ra ngoài. Văn trưởng lão bồi tiếp bọn hắn, Độc Cô trưởng lão cùng ta đi tiếp mấy vị lão hữu.
Sau khi Dạ Thiên Lan dặn dò vài câu thì mang theo Độc Cô Thương rời khỏi.
Hôm nay các tông đều đến, là cơ hội tốt để gặp mặt, cũng là trước khi đại hội La Phù bắt đầu, hắn tranh thủ một lần duy nhất lấy được cơ hội ủng hộ.
- Khương Phàm, đi ra một chút. Để cho chúng ta mở mắt một chút, xem Thánh linh văn, kẻ giết Bành Tổ, Mộ Dung Thượng.
- Làm sao lại phải khóa cửa lại, đi ra đi.
- Cũng không phải nữ tử không mặc y phục, có cái gì mà không có mặt mũi gặp người khác.
- Khương Phàm! Khương Phàm! Khương Phàm!
Rất nhiều đệ tử tông môn rất nhanh đã vây đến bên ngoài, cách tường viện hô to.
- Trở về nghỉ ngơi, trước ngày mai đừng đi ra.
Văn Thải Y trưởng lão để Dạ An Nhiên bồi tiếp Khương Phàm đi nghỉ ngơi.
- Đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Bọn người Cổ La đi đến trêи tường viện, thần sắc lạnh lùng cảnh giác đám người xao động bên ngoài, đề phòng có người xông tới nháo sự.
- Khương Phàm đâu?
- Xem thường chúng ta à.
- Ba vị Thánh linh văn khác đều ở bên ngoài, hắn thì sao?
- Ta thấy không dám đi ra. Giết Bành Tổ, Mộ Dung Thượng, đắc tội hai đại tôn chủ, hắn sợ đi ra sẽ bị giết chết.
Trong hàng đệ tử tông môn phía ngoài rất nhiều đều là người thân cận của Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông, cố ý vây quanh ở đây hô to khiêu khích.
Nếu như có thể kϊƈɦ thích Khương Phàm đi ra làm bị thương mấy người, cho những đệ tử tinh anh Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông kia một cái cớ xuất thủ liền hoàn mỹ.
Bọn người Cổ La lạnh lùng nhìn, thờ ơ.
Những mánh khoé vụng về này bọn hắn đều nhìn thấu, sẽ không mắc lừa.
Nhưng, trong đám người Cổ La thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Con mắt nhỏ dài của Mộ Dung Xung hiện ra như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm Cổ La. Sát ý ở trong đó ngay cả người bên cạnh đều cảm thụ được.
Cổ La bị nhìn chằm chằm mà toàn thân run rẩy, lại làm bộ như không nhìn thấy.
Không thể trêu vào, tránh không nổi!
Cũng may Mộ Dung Xung chỉ là nhìn chằm chằm một hồi liền quay người rời khỏi.
Cổ La vừa muốn thở phào thì góc tường bên dưới lại truyền đến một thanh âm trầm thấp:
- Sau khi trời tối, phía đông rừng cây.
Cổ La cúi đầu xem xét, lại là Bùi Tử Phong.
- Ngươi sẽ không coi sự tình tại n Oán tràng cứ như vậy đi qua chứ?
- Yên tâm, nơi đó chỉ có mình ta. Tìm ngươi đàm luận mấy câu. Ngươi đi, sự kiện n Oán tràng kia còn có cơ hội giải quyết. Ngươi không đi vậy liền xin lỗi. Ngươi hôm nay không chết, ngày mai cũng phải chết, ngày mai không chết được, ngày kia cũng sẽ chết. Tóm lại, ngươi sống không quá nửa năm.
- Lời này... Mộ Dung Xung nói!
- Ngươi nên cân nhắc một chút. Suy nghĩ thật kỹ, thật rõ ràng. Sau khi trời tối... Ta chờ ngươi ở phía đông rừng cây.
Bùi Tử Phong để lại câu cảnh cáo, sau đó cũng rời khỏi nơi này.
Cổ La chau mày, dùng sức nắm chặt nắm đấm, không muốn để ý tới, nhịn một chút liền đi qua.
Nhưng nghĩ lại, hắn vẫn nhìn qua rừng rậm mờ tối ở phía đông phía thành đá.
- Ha ha, Ngọc Đỉnh tông lại cự tuyệt tiếp kiến Dạ Thiên Lan. Ta tận mắt nhìn thấy.
Tam trưởng lão Thượng Thanh tông nhận được tin tức, bước nhanh chạy đến báo cáo với tông chủ.
Chương 159 Rừng Cây Nhỏ
- Tông chủ Ngọc Đỉnh tông quả là lão hồ ly. Nếu như chỉ có Thiên Cương tông, bọn hắn không sợ. Nếu có thêm Thượng Thanh tông chúng ta, Ngọc Đỉnh tông chỉ có thể rụt cổ lại giả câm vờ điếc.
Trêи khuôn mặt già nua lạnh lẽo cứng rắn của tông chủ Thượng Thanh tông cũng hiện ra nhàn nhạt ý cười.
Thiên Sư tông đã từng là một trong Tam Tôn Chủ, vậy mà lại luân lạc tới tình trạng này. Đáng thương đáng tiếc. Tuy nhiên, Thiên Sư tông chẳng mấy chốc sẽ cúi đầu trước hắn, trở thành một con chó trong tay bọn họ, liền cùng... Thánh Nữ tông một dạng.
- Tông chủ, Dạ Thiên Lan nếu quả như thật tiếp nhận yêu cầu của chúng ta, trục xuất Khương Phàm khỏi tông môn. Chúng ta là thật giết hắn, hay là... Thu hắn?
Tam trưởng lão nhếch miệng dâng lên một nụ cười tà ác.
- Có ý gì?
- Hắn bị Dạ Thiên Lan đuổi ra ngoài, khẳng định ghi hận trong lòng, chúng ta vừa vặn có thể thu hắn.
Tam trưởng lão đưa ra ý kiến của mình, Khương Phàm dù sao cũng là Thánh linh văn, giết đi cũng thực sự đáng tiếc.
- Giết!!
Tông chủ Thượng Thanh tông dứt khoát từ chối.
Hắn nhất định phải cho tông môn một cái công đạo, giết Bành Tổ liền phải trả giá đắt.
Hắn còn muốn hướng La Phù sơn mạch biểu hiện ra tư thái, cho dù là Thánh linh văn, bọn hắn rõ ràng có cơ hội biến thành của mình, cũng sẽ trực tiếp diệt trừ.
- Không có ý nghĩa, sợ gì chứ.
- Còn tưởng rằng là một cọng rơm cứng đâu.
- Chết ở bên trong đi.
Đệ tử các tông vây quanh sân nhỏ ồn ào nửa ngày nhưng cũng không thấy Khương Phàm có ý muốn ra ngoài, đều thấy không thú vị nữa mà tản ra.
Sau khi trời tối, Cổ La thừa dịp những sư huynh sư tỷ khác không chú ý đã lặng lẽ rời khỏi sân nhỏ.
Trong một mãnh rừng phía đông, Bùi Tử Phong đang ở trêи một chỗ tảng đá, cười lạnh:
- Không cần nhìn, thật chỉ có một mình ta.
- Tìm ta có chuyện gì?
Cổ La từ trong bóng tối đi tới, thu hồi trọng kiếm, vác ở sau lưng.
- Kiếm không tệ, Dạ Thiên Lan tặng cho ngươi? Còn chưa có chúc mừng ngươi, toại nguyện trở thành đệ tử tông chủ. Khương Phàm là đại đệ tử, ngươi là Nhị đệ tử? Hắn là Thánh linh văn, ngươi xếp thứ hai cũng không thua thiệt. Nhưng quá đáng tiếc, nếu là Thiên Sư tông lúc trước, thân phận đệ tử thân truyền tông chủ này của ngươi hẳn rất tôn quý. Hiện tại, chính là chuyện tiếu lâm. Nói không chừng ngày mai thoáng qua một cái, Thiên Sư tông liền bị trục xuất khỏi mười tám tông. Ngươi đoán xem, đến lúc đó Dạ Thiên Lan sẽ còn sống không?
Bùi Tử Phong từ trêи tảng đá nhảy xuống, ngoài cười nhưng trong không cười đi tới Cổ La.
- Nếu như ngươi muốn nói những lời nhàm chán này, vậy cáo từ.
Cổ La quay người muốn rời khỏi.
- Ngươi đi đi, ngươi dám đi sao? Ta nói còn chưa dứt lời, ngươi đi sẽ phải chết!
Bùi Tử Phong khinh thường hừ một tiếng.
- Muốn sống hay không?
Cổ La cắn răng:
- Có lời gì, nói!
- Theo ta thấy là không cần cùng ngươi nhiều lời, trực tiếp giết chết coi như xong. Nhậm Thủy Hàn nói, chuyện trong n Oán tràng không nên oán ngươi. Một, là ngươi cũng không có lá gan kia. Ha ha, nói sai rồi, là ngươi không có ngu như vậy. Thứ hai, các ngươi nếu như từ lúc bắt đầu liền nghĩ cách tính kế với chúng ta liền không có khả năng giết bọn người Lưu Ba. Vì cái gì các ngươi nói giết liền? Nếu như gặp địch nhân, bọn hắn chết, các ngươi cũng phải trọng thương, thế nhưng ngươi và Khương Phàm lại sống rất tốt. Mà nếu quả thật muốn tính kế chúng ta, ngay từ đầu liền xuất thủ, không cần thiết kéo tới cuối cùng. Nhậm Thủy Hàn suy đoán, là Khương Phàm giết bọn hắn, bức bách ngươi.
Bùi Tử Phong chậm rãi vây quanh phía trước Cổ La, giật giật cổ áo hắn:
- Ngươi vô tội!
Cổ La nhắm lại mắt, nói:
- Nếu đều đoán được, còn gọi ta tới làm gì?
- Thiên Sư tông sắp xong rồi, Dạ Thiên Lan phải chết. Ngươi là lục phẩm Kiếm linh văn, thiên phú lại cao, ở lại nơi đó thực sự đáng tiếc. Chúng ta cho ngươi một cơ hội, có thể đến Kim Cương tông, cũng có thể đến Thiên Cương tông. Tiến vào Kim Cương tông, ngươi chính là đệ tử thân truyền của tông chủ. Tiến vào Thiên Cương tông, ngươi sẽ trở thành sư đệ Mộ Dung Xung, cùng sư phụ là Đại trưởng lão.
Bùi Tử Phong cười cười, tiến đến trước mặt hắn:
- Thế nào? Ta nghe đều hâm mộ.
- Điều kiện?
Cổ La thản nhiên nói.
- Tốt!! Thống kɧօáϊ!!
Bùi Tử Phong từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, giao đến trong tay Cổ La:
- Vẩy vào trong phòng Khương Phàm, nó vô sắc vô vị, cũng không có độc tính mãnh liệt, sẽ chỉ làm cho người đó ngay thời điểm kϊƈɦ phát linh văn bị quấy nhiễu kết nối linh văn và khí hải.
Cổ La nhìn bình ngọc trong tay:
- Các ngươi muốn vào trêи diễn võ trường ngày mai giết Khương Phàm?
- Có thể chết hay không, xem tạo hóa bản thân hắn. Tuy nhiên, nếu không chết cũng sẽ thảm bại.
Bùi Tử Phong nhếch miệng cười lạnh.
Chỉ cần Khương Phàm bại, hoặc là phế đi, các tông khác sẽ thất vọng đối với Khương Phàm, thất vọng đối với Thiên Sư tông, tiếp theo sẽ kiên định ủng hộ đề nghị của Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông.
- Các ngươi không nắm chắc thắng được Khương Phàm? Nhất định phải dùng loại thủ đoạn ti tiện này?
Cổ La dùng sức nắm chặt bình ngọc.
- Thượng Thanh tông, Thiên Cương tông liên thủ khu trục Thiên Sư tông. Thiên Sư tông thua không thể nghi ngờ. Đây chỉ là một thủ đoạn để bảo đảm, cũng là cho ngươi một cơ hội biểu hiện. Nếu không, không có Thiên Sư tông, cả một đời Cổ La ngươi liền xong rồi. Cố gắng mà nắm chắc.
Bùi Tử Phong vỗ vỗ bả vai Cổ La, quay người muốn rời khỏi.
- Chờ một chút!
Cổ La hít sâu một hơi, gọi Bùi Tử Phong lại.
- Thế nào, còn muốn nói điều kiện?
Bùi Tử Phong đưa lưng về phía Cổ La, hừ lạnh một tiếng.
Chần chờ thế này, chờ Thiên Sư tông xong, hắn cũng không sống nổi.
Chương 160 Lão Giả Lôi Thôi
- Nói đi, làm sao...
Bùi Tử Phong quay đầu vừa muốn chế giễu, một thanh kiếm sắc đột nhiên đâm xuyên qua ngực của hắn.
Tay phải Cổ La lóe ra cường quang chói mắt, linh lực ngưng tụ thành một thanh lợi kiếm.
- Ta tên Cổ La, đệ tử Thiên Sư tông! Cả đời không thay đổi!
- Ngươi... Ngươi...
Bùi Tử Phong khó có thể tin được mà nhìn Cổ La trước mặt.
Cổ La lạnh lẽo cứng rắn, biểu lộ trở nên tàn nhẫn.
- Ta đã phạm qua một lần sai, sẽ không lại phạm lần thứ hai.
Phốc phốc!
Tay phải vừa rút, kiếm khí xen lẫn lợi kiếm từ trong ngực Bùi Tử Phong rút ra. Máu tươi mãnh liệt tuông ra, nhuộm đỏ cả y phục.
Bùi Tử Phong dùng sức che ngực, thống khổ quỳ chân trêи mặt đất, miệng lúc mở lúc đóng, cái gì cũng đều nói không ra được.
Cổ La nhìn rừng cây hắc ám xung quanh một chút, giả bộ như đều không có phát sinh cái gì cả, cứ thế rời khỏi nơi này.
Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên Cổ La làm loại sự tình này, trong lòng cũng hơi hoảng, mà một kiếm kia vừa rồi cũng không có đâm xuyên qua tim.
Sau một lát khi Cổ La rời khỏi, Bùi Tử Phong hư nhược mở mắt ra, đưa mấy khỏa đan dược vào trong miệng. Một vòng ánh mắt oán độc hiện lên ngay đáy mắt.
Khương Phàm đang ngồi ở trong phòng nhắm mắt minh tưởng, bỗng nhiên cảm giác trước mặt giống như có cái gì đó.
Ảo giác rồi sao?
Khương Phàm kết thúc vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, mở mắt xem xét, trước mặt là một cái mặt mo tràn đầy nếp nhăn.
- Ngươi là ai!
Khương Phàm giật mình một cái, vội vàng lui lại.
- Chớ khẩn trương, ta không phải người xấu.
Lão nhân ôm tiểu xà trong ngực, vui vẻ cười.
Tiểu xà vậy mà ngoan ngoãn uốn ở trong ngực hắn, chẳng những không có phản kháng, bộ dáng ngược lại rất hưởng thụ.
- Nhìn ngươi cũng không giống người tốt.
Khương Phàm rất cảnh giác, lão gia hỏa này là đến lúc nào?
- Người không thể nhìn bề ngoài. Ta mặc dù dáng dấp kém một chút, nhưng tâm lại rất sạch sẽ. Ngươi mặc dù dáng dấp mi thanh mục tú (lông mày dài nhỏ, mắt đẹp –
diện mạo đẹp đẽ) lại trộm đồ không nên trộm.
Đầu ngón tay khô cạn của lão nhân nhẹ nhàng xẹt qua lân phiến tiểu xà, lưu lại từng điểm tinh quang, tiểu xà thoải mái run rẩy một trận.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ngươi hình như là nhận lầm người rồi.
Khương Phàm kỳ quái nhìn đầu ngón tay lão nhân, đó là năng lượng gì?
- Ngươi biết Yêu Đồng sao?
Thời điểm Lão nhân nói ra hai chữ Yêu Đồng đã chú ý tới con mắt Khương Phàm rõ ràng rụt rụt.
- Không biết.
- Ngươi biết.
- Ta không biết.
- Trước khi ta đi đã bắt nhốt hắn lại, ai ngờ hắn đã kéo đứt xiềng xích, mê choáng đệ tử trông coi, chạy đi mất.
Khương Phàm giật mình, đây chính là lão đầu trong miệng Yêu Đồng sao.
- Hắn mang theo ngươi đến chợ đen, từ nơi đó lấy đi một cái đỉnh lô. Thật sao?
Khương Phàm vừa định nói không phải, nhưng khi đó Yêu Đồng cùng người sau bàn đá kia nói rằng hắn là cái gì đệ tử của lão đầu. Xem ra, người kia đều đã đem tình huống nói qua cùng "Lão đầu" này.
- Đỉnh lô là của ta, nó ở đâu.
- Đang ở trong khí hải của ta
- Ồ?
Lúc này đến phiên lão nhân ngoài ý muốn.
Khương Phàm có thể làm tỉnh lại Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, nhất định là dùng máu tươi và linh lực của chính hắn, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh trấn nhập khí hải cũng là hợp tình lý.
Nhưng, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chính là vạn đỉnh tôn sư, cho dù là thức tỉnh một tầng đều cực kì khủng bố, trấn ở trong khí hải đều sẽ nhấc lên ba động kịch liệt trong đó. Hắn vậy mà không có phát giác được bất kỳ khí tức đỉnh lô gì từ trêи người Khương Phàm?
- Lấy ra đi, ta xem một chút.
- Động tĩnh quá lớn.
- Gian phòng này đã bị ta bày ra cấm chế.
Khương Phàm do dự một lát sau đó mời đỉnh lô ra từ trong khí hải
Ầm ầm!
Liệt diễm cuồn cuộn, quang mang chói mắt, gian phòng kịch liệt lay động.
Đỉnh lô cho dù bị Khương Phàm khống chế ở trong quy mô khoảng nửa mét nhưng vẫn tản ra uy thế đánh rách tả tơi sơn hà.
Lão nhân nhìn đỉnh lô trước mặt thật sâu, đôi mắt thâm thúy ngưng tụ một hồi.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh cứ như vậy tuỳ tiện tỉnh lại?
Hắn đã chuẩn bị năm năm, mong đợi năm năm.
Kết quả... Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại thành của người khác rồi?
Khương Phàm lo lắng gây nên oanh động, tiếp theo thu hồi đỉnh lô vào trong khí hải.
Ánh mắt Lão nhân phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt.
- Ngươi cái đỉnh biết đây là gì sao?
- Luyện đan.
- Cũng đúng, luyện đan.
Lão nhân cười nhạt, lại hỏi:
- Ngươi biết tên của nó sao?
- Tiểu Cửu.
- Ha ha. Lai lịch thì sao?
- Không biết.
- Thân phận của Yêu Đồng ?
- Không biết.
- Những thứ này ngươi đều không thấy hiếu kỳ?
- Hiếu kỳ.
- Ta giới thiệu cho ngươi?
- Không cần. Ngươi hôm nay tới là muốn đem đỉnh lô thu hồi lại sao?
Khương Phàm cảnh giác nhìn lão nhân.
Lúc đó Yêu Đồng đã nhắc nhở qua, mặc kệ ai đến đòi, cũng không thể giao ra.
Hắn không rõ ràng quan hệ cụ thể của lão đầu cùng Yêu Đồng, càng sẽ không giao.
- Ta ngược lại thật rất muốn, ngươi cho sao?
Lão nhân thở dài trong lòng, buông tiểu xà ra.
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, giống như có người nào đó xông xáo tiến vào sân nhỏ.
- Ta rất nhanh sẽ trở lại.
Ánh mắt Khương Phàm nhìn lão nhân, quay người muốn rời khỏi gian phòng.
- Tiểu gia hỏa. Nó gọi là Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, là ta phát hiện từ cổ thành dưới đất. Nếu Yêu Đồng giao nó cho ngươi, sẽ là của ngươi. Bất quá, tuyệt đối không nên để bất luận kẻ nào biết. Bao gồm cả Ngọc Đỉnh tông! Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, ngươi bây giờ còn không đắc tội nổi Ngọc Đỉnh tông.
Lão nhân đưa tay đánh ra một đạo cường quang, đánh tới cửa phòng, tạo ra trùng điệp gợn sóng, triệt bỏ cấm chế trong phòng.