-
Chương 121-125
Chương 121 Không Theo Sáo Lộ (2 )
Nồng đậm hàn khí giống như thủy triều bổ nhào đi qua, thân thể to mọng của nó run rẩy dữ dội, vừa rống to vừa phi nước đại.
Khương Phàm không chần chờ, vung mạnh đao mãnh liệt mà bổ, liệt liệt hỏa diễm quấn quanh tàn đao, giống như một thanh hỏa đao mãnh liệt rạch ra luồng không khí lạnh bổ về phía cự tích đang nâng lợi trảo đánh tới.
Phốc phốc!
Tàn đao sắc bén vô địch, huyết thủy phun tung toé, một cái lợi trảo bén nhọn phóng lên tận trời.
Khương Phàm xoay người, tàn đao nhếch lên, liệt diễm sôi trào chém tới nó.
Tay cụt!
Chém đầu!
Như nước chảy mây trôi nhưng lại bá đạo hung tàn.
Kinh nghiệm ứng đối mãnh thú của Khương Phàm quá phong phú, có thể kϊƈɦ tất sát tuyệt không triền đấu.
Tiểu xà bò vòng quanh Khương Phàm, giống như tức giận vì không cho nó cơ hội biểu hiện.
- Một khối!
Khương Phàm thu ngọc bài, cũng thu cự tích vào thanh đồng tiểu tháp, không thể lãng phí, lấy về luyện đan!
Tiểu xà lập tức lao ra, tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Từ giữa trưa đến chạng vạng tối, bọn hắn phát hiện rất nhiều mãnh thú, nhưng rất xui xẻo, khảm nạm ngọc bài chỉ có ba đầu, mà lại đều giống như cự tích, nhìn thấy nhân loại liền phát cuồng.
- Cứu mạng! Đừng như vậy, van cầu ngươi, tha cho ta. A a... Ai tới cứu ta...
Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thê lương, nương theo lấy giọng cười càn rỡ phiêu đãng trong núi rừng.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, mang theo tàn đao vọt tới.
Trong một tòa sơn cốc mọc đầy cây già, hai thiếu niên xấu xí đang xé rách y phục của một thiếu nữ, một tên bên trong còn không kịp chờ đợi mà úp sấp trêи người nàng loạn gặm loạn ɭϊếʍ.
Thiếu nữ thống khổ giãy dụa, thê lương kêu khóc.
Trong sơn cốc giống như vừa mới đã trải qua một trận ác chiến, cây cối đổ rạp, hố sâu đầy đất.
Năm người máu me khắp người gục ở chỗ này, đã không có động tĩnh.
Khương Phàm thấy cảnh này, lửa giận dâng lên, trong khi phi nước đại thì triệu ra Ô Cương Cung từ trong đỉnh đồng thau. Hắn cài tên kéo cung, một mạch mà thành.
m thanh trầm đục, Ô Cương Tiễn thoát cung mà bắn, xoay tròn rít gào tạo ra kình khí thẳng đến tên đang muốn đứng dậy cởi quần trong đó.
Người kia khẽ động lỗ tai, lập tức giật mình, vừa quay đầu lại thì Ô Cương Tiễn đã xuyên thủng lồng ngực, nổ lên mảng lớn huyết thủy, lực trùng kϊƈɦ mạnh mẽ mang theo hắn lui lại ba, năm bước.
Hắn đều không có minh bạch chuyện gì đã xảy ra liền quỳ chân trêи mặt đất, cúi đầu.
Một tên khác đang nằm nhoài trêи người nữ hài thì kinh hãi, chật vật lăn ra sau tảng đá bên cạnh.
Nhưng, ngay sau đó chi Ô Cương Tiễn thứ hai bạo kϊƈɦ mà tới, trong nháy mắt đã bắn vỡ tảng đá.
- Ai, cút ra đây cho ta!
Người kia chật vật quay cuồng, triệu ra một thanh trọng kiếm, kϊƈɦ thích kiếm khí cường thịnh, nhìn hằm hằm các nơi.
Nhưng...
Phốc phốc!
Ô Cương Tiễn cuốn lên kình khí gào thét, không chờ hắn thấy rõ ràng tình huống phía trước liền xuyên thủng lồng ngực của hắn. Liên tiếp bạo phát bất quá chỉ là mấy giây ngắn ngủi mà thôi.
Nữ hài nhi lại càng sửng sốt, phát ra một tiếng thét hoảng sợ, lộn nhào trốn ra cây già phía sau,
- Ai? Đừng giết ta! Ta vô tội!
Khương Phàm nắm Ô Cương Cung đi vào sơn cốc, đang muốn an ủi nữ hài lại đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì...
Trong năm bộ thi thể nằm rạp trêи mặt đất, có hai bộ rõ ràng đang giật giật!
- Ta không phải người xấu, cô an toàn rồi.
Khương Phàm có chút ngưng mi, thu hồi Ô Cương Cung vào thanh đồng tiểu tháp, lại đưa ý thức đắm chìm vào chỗ sâu trong khí hải, liên hệ cùng tàn đao.
Nữ hài nhìn hai người chết phía trước, hít mấy hơi thật sâu, một hồi lâu mới ổn định cảm xúc hốt hoảng, từ sau cây đưa đầu ra ngoài.
- Các ngươi có mấy người?
- Chỉ có mình ta.
- Ta không tin.
Nữ hài cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bên ngoài sơn cốc.
- Ngươi an toàn rồi, chiếu cố tốt cho chính mình.
Khương Phàm quay người muốn rời khỏi.
- Chờ một chút ta... A...
Nữ hài cuống quít đứng dậy, lại không đi được mấy bước đã sợ hãi kêu to té ngã xuống đất, che cổ chân máu me đầm đìa, đau đến nổi hít thở không thông, ánh mắt cũng dùng vô cùng đáng thương nhìn Khương Phàm phía ngoài.
Khương Phàm lắc đầu, trở lại sơn cốc, giúp đỡ nữ hài.
- Cám ơn ngươi, ta còn tưởng rằng chính mình phải chết.
Nữ hài thuận thế dựa vào trong ngực Khương Phàm, bởi vì y phục bị xé nát, có thể thấy rõ ràng da thịt như tuyết, còn có điểm nhỏ nhô ra mê người kia.
Dưới dụ hoặc yếu đuối, làm cho tim người ta đập nhanh.
- Bọn hắn đều là đồng bạn của cô?
Khương Phàm nhìn năm bộ thi thể nằm nhoài ở các nơi.
- Chỉ hai tên, ba tên khác là cùng một bọn với bọn hắn. Ngươi có thể giúp ta chôn bọn hắn không?
- Đây mới là ngày đầu tiên, liền...
Nữ hài kéo cánh tay Khương Phàm, lã chã muốn khóc.
- Được thôi.
Khương Phàm buông nữ hài ra, đi đến trước một bộ thi thể, muốn nhấc lên.
Ngay một khắc này, nữ hài nhi rút ra một thanh đao nhọn sau lưng, từ phía sau đâm về lưng Khương Phàm.
Trêи mặt nhu nhược không có chút bi thương, thay vào đó là nụ cười lạnh tàn nhẫn.
Nhưng... ánh mắt Khương Phàm lạnh xuống, tàn đao vung tới tay, thân thể đã cúi xuống thuận thế xoay chuyển.
Vung mạnh đao trảm tới!
Phốc phốc!
Máu tươi phun trào, một cái đầu bay thẳng ra ngoài.
Gần như đồng thời, thân thể Khương Phàm không ngừng xoay chuyển, lại chém tàn đao ra.
"Tử thi" phía dưới đang muốn luồn lên, diện mục dữ tợn, linh văn lấp lóe, nhưng sau một khắc, tàn đao lại gào thét mà tới, chặt đứt người hắn
"Tử thi" bên cạnh cũng dựng người lên ngay thời khắc này, nhưng một màn trước mắt lại làm cho toàn thân hắn lạnh lẽo, cứng người tại chỗ.
Toàn thân Khương Phàm bị máu tươi làm ướt nhẹp, mắt lạnh mang theo tàn đao nhìn hắn:
- Mánh khoé không tệ, chuyện này đều có thể nghĩ ra?
- Ngươi... Ngươi là ai?
Người kia giật mình một cái liền bừng tỉnh, cuống quít lui lại, tên điên này từ đâu xuất hiện?
Chương 122 Không Theo Sáo Lộ (3)
Người bình thường nhìn thấy tiết mục "Bi thảm" trong sơn cốc thì người nào không phải hào khí nhiệt huyết dâng lên, hét lớn một tiếng dừng tay, lại tiến vào?
Tên điên này vậy mà mẹ nó lại bành bành hai mũi tên bắn chết người?
Nữ hài nhi được cứu, điềm đạm đáng yêu, kẻ nào không dâng lên khí tức anh hùng, hỏi han ân cần, tỉ mỉ che chở.
Tên điên này vậy mà mẹ nó lại tung một đao đánh chết?
Nhìn đồng bạn đều đã chết, toàn thân hắn rét run, lại có chút choáng váng.
- Ba kẻ trêи mặt đất kia chính là bị ngươi hố chết như thế?
Khương Phàm quét mắt nhìn ba bộ thi thể khác, thân thể bị tàn phá, bộ dáng thê thảm, hẳn là chết thật.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Người kia luống cuống, nắm chặt song quyền, bắt đầu lui lại.
Khương Phàm không để ý đến hắn, quay người thu những ngọc bài rơi trêи mặt đất, lại có chín khối. Xem ra ba người phục kϊƈɦ trước đó còn xử lý được hai đầu Yêu thú.
Khương Phàm hài lòng thu ngọc bài, thuận tiện nhặt Ô Cương Tiễn lên.
Người kia lập tức xoay người chạy vội, vọt vào trong rừng rậm.
Nhưng, không có chạy ra bao xa, một mũi tên đâm xuyên không khí, từ phía sau gào thét mà tới. Người kia giật mình, trước tiên tránh qua bên cạnh, nhưng, mũi tên vừa tới, hỏa diễm kịch liệt ầm vang dẫn bạo nuốt hết lấy cây cối, còn nổ hắn chật vật lui lại.
Khương Phàm tật tốc (chạy nhanh) giết tới, đao thế bá đạo, liên tục bổ mạnh về phía trước.
Đao khí gào thét, liệt diễm vờn quanh.
Người kia mới lao ra từ trong ngọn lửa, bị một đao đối diện chém giết.
Khương Phàm lấy đi ngọc bài cùng Ô Cương Tiễn, vọt vào trong rừng rậm. Giờ khắc này, hắn càng thêm cảnh giác, cũng càng thêm lạnh nhạt.
Sắc trời dần tối, phương viên trăm dặm trong rừng rậm lâm vào hỗn loạn, các nơi không ngừng truyền đến tiếng gầm gừ của mãnh thú, còn có tiếng kịch liệt chém giết.
Đệ tử các tông phân tán ra các nơi, đầu tiên triển khai chém giết các Linh Yêu.
Tính cảnh giác của Khương Phàm rất cao, xảo diệu tránh né hết đệ tử các tông, trong bóng đêm tìm kiếm con mồi thích hợp.
Nhưng, n Oán Tràng xa lại nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của hắn!
Khi hắn đang chạy nhanh qua một cánh rừng lờ mờ, lông tơ toàn thân không có dấu hiệu nào mà dựng hết cae lên, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không cách nào nói rõ trong chớp mắt lấp đầy lồng ngực.
Hắn còn không thấy có nguy hiểm gì, chỉ bằng mượn kinh nghiệm nhiều năm, trước tiên liền giật mình, mượn thế chạy xông lên chạc cây trước mặt, đồng thời kϊƈɦ hoạt linh văn muốn lần nữa thoát ra ngoài.
Nhưng... Ngay tại thời điểm hắn nhảy lên lần thứ hai, trong nhánh cây rậm rạp xung quanh bất chợt giương lên. Giống như một trận cuồng phong cuốn qua, tất cả nhánh cây đều đang lắc lư.
Số lượng nhiều lắm!
Khương Phàm giống như đã đâm vào trong lưới lớn, không đợi giãy dụa liền bị chạc cây cuốn lấy.
Chạc cây đều hiện ra thanh mang, so với sắt thép còn cứng cỏi hơn, càng quấn càng chặt.
- A!! Mở cho ta!!
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, cực lực ngạnh kháng, Kim Viêm thánh văn toàn diện thức tỉnh, từ toàn thân bạo phát ra ngọn lửa màu vàng óng, điên cuồng đốt cháy chạc cây.
Chạc cây kịch liệt lắc lư, lít nha lít nhít tản ra.
Khương Phàm chật vật rơi xuống, xem xét xung quanh, cây cối nơi cánh rừng này toàn bộ như "Sống" lại vậy.
Bóng tối bao trùm, ánh trăng pha tạp, cây già hiện lên u quang, ngàn vạn cành cây đang múa may.
Một màn kinh khủng kϊƈɦ thích linh hồn
Trong đó, trong tán cây của mười mấy cây đại thụ còn mang theo kén cây dài ba đến năm mét, đang kịch liệt ngọ nguậy.
- Thụ Yêu?
Khương Phàm lạnh hết cả người, trong những kén cây kia rất có thể là người sống!
- Hô...
Đại thụ xung quanh mãnh liệt lắc lư, vung lên chạc cây tráng kiện, bốn phương tám hướng đánh về phía Khương Phàm.
Thanh mang nồng đậm chiếu sáng rừng cây, giống như cự mãng đang phát cuồng.
- Liệt Diễm Kim Liên!
Khương Phàm điên cuồng điều động linh lực trong khí hải, tay phải oanh kϊƈɦ mặt đất, một cỗ khí lãng mãnh liệt nổ tung, ngay sau đó liệt diễm sôi trào hóa thành Kim Liên nở rộ, chọi cứng các sợi đằng.
Nhiệt độ Kim viêm cực cao thiêu đốt đến chạc cây, nhưng đồng thời chọc giận đại thụ xung quanh.
Khương Phàm triệu ra tàn đao, lấy liệt diễm quấn quanh, phách trảm chạc cây đang oanh kϊƈɦ, vọt mạnh về phía trước. Nhưng chạc cây rất nhiều, không chỉ oanh kϊƈɦ từ phía trêи mà càng quét ngang từ dưới đất
Khương Phàm phi nước đại chưa bao lâu đã bị một đầu chạc cây cuốn lấy cổ chân, bỗng nhiên quăng hắn lên, trong chớp mắt, bốn phía hơn mười đầu chạc cây giống như chiến mâu đâm tới người hắn.
Khương Phàm vừa chặt đứt nhánh cây nơi cổ chân liền bị chạc cây đánh trúng, chấn đến khí huyết sôi trào, một cây trong đó còn trực tiếp đánh xuyên qua khoang bụng.
Liệt diễm lại nổi lên, sôi trào giữa không trung.
Khương Phàm tránh thoát rơi xuống đất, tiếp tục cắm đầu vọt mạnh.
Khoảng cách mấy trăm mét, hắn trọn vẹn lay hoay nửa giờ, chờ đến khi hắn rốt cuộc lao ra khỏi đó, toàn thân đã rách rưới không còn hình dáng, máu thịt be bét, lộ ra xương trắng âm u, ngay cả linh lực đều tiêu hao hầu như không còn.
Khương Phàm đang muốn từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra huyết đan cùng linh đan, lại lần nữa giật mình.
Trong rừng cây mờ tối phía trước có năm nam nữ đứng đấy, tất đều hất lên áo choàng dày đặc, nhíu mày nhìn rừng cây đang dần dần khôi phục lại bình tĩnh, sau đó mới nhìn về phía huyết nhân trước mặt.
Trong lòng bọn họ thít chặt một trận, nếu như không phải tên gia hỏa này đánh thức rừng cây, bọn hắn hiện rất có thể đã xông vào. Bất quá gia hỏa này cũng đủ điên cuồng, vậy mà lại có thể lao ra ngoài.
Nhưng chỉ một mình hắn sao?
Những đồng bạn khác chẳng lẽ đều chết ở bên trong?
- Ném hết ngọc bài qua đây!
Năm người bọn hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không để mà ý nhặt chút tiện nghi.
Nơi này chính là n Oán Tràng, còn được gọi là Tu La tràng.
Không có thương hại, chỉ có sinh tử!
Khương Phàm lau huyết thủy trêи cổ, thừa cơ triệu ra ba viên huyết đan cùng ba viên linh đan từ trong thanh đồng tiểu tháp, lại làm bộ bịt miệng lại ho khan, đem huyết đan cùng linh đan đưa vào thân thể.
Chương 122 Không Theo Sáo Lộ (3)
Người bình thường nhìn thấy tiết mục "Bi thảm" trong sơn cốc thì người nào không phải hào khí nhiệt huyết dâng lên, hét lớn một tiếng dừng tay, lại tiến vào?
Tên điên này vậy mà mẹ nó lại bành bành hai mũi tên bắn chết người?
Nữ hài nhi được cứu, điềm đạm đáng yêu, kẻ nào không dâng lên khí tức anh hùng, hỏi han ân cần, tỉ mỉ che chở.
Tên điên này vậy mà mẹ nó lại tung một đao đánh chết?
Nhìn đồng bạn đều đã chết, toàn thân hắn rét run, lại có chút choáng váng.
- Ba kẻ trêи mặt đất kia chính là bị ngươi hố chết như thế?
Khương Phàm quét mắt nhìn ba bộ thi thể khác, thân thể bị tàn phá, bộ dáng thê thảm, hẳn là chết thật.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Người kia luống cuống, nắm chặt song quyền, bắt đầu lui lại.
Khương Phàm không để ý đến hắn, quay người thu những ngọc bài rơi trêи mặt đất, lại có chín khối. Xem ra ba người phục kϊƈɦ trước đó còn xử lý được hai đầu Yêu thú.
Khương Phàm hài lòng thu ngọc bài, thuận tiện nhặt Ô Cương Tiễn lên.
Người kia lập tức xoay người chạy vội, vọt vào trong rừng rậm.
Nhưng, không có chạy ra bao xa, một mũi tên đâm xuyên không khí, từ phía sau gào thét mà tới. Người kia giật mình, trước tiên tránh qua bên cạnh, nhưng, mũi tên vừa tới, hỏa diễm kịch liệt ầm vang dẫn bạo nuốt hết lấy cây cối, còn nổ hắn chật vật lui lại.
Khương Phàm tật tốc (chạy nhanh) giết tới, đao thế bá đạo, liên tục bổ mạnh về phía trước.
Đao khí gào thét, liệt diễm vờn quanh.
Người kia mới lao ra từ trong ngọn lửa, bị một đao đối diện chém giết.
Khương Phàm lấy đi ngọc bài cùng Ô Cương Tiễn, vọt vào trong rừng rậm. Giờ khắc này, hắn càng thêm cảnh giác, cũng càng thêm lạnh nhạt.
Sắc trời dần tối, phương viên trăm dặm trong rừng rậm lâm vào hỗn loạn, các nơi không ngừng truyền đến tiếng gầm gừ của mãnh thú, còn có tiếng kịch liệt chém giết.
Đệ tử các tông phân tán ra các nơi, đầu tiên triển khai chém giết các Linh Yêu.
Tính cảnh giác của Khương Phàm rất cao, xảo diệu tránh né hết đệ tử các tông, trong bóng đêm tìm kiếm con mồi thích hợp.
Nhưng, n Oán Tràng xa lại nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của hắn!
Khi hắn đang chạy nhanh qua một cánh rừng lờ mờ, lông tơ toàn thân không có dấu hiệu nào mà dựng hết cae lên, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không cách nào nói rõ trong chớp mắt lấp đầy lồng ngực.
Hắn còn không thấy có nguy hiểm gì, chỉ bằng mượn kinh nghiệm nhiều năm, trước tiên liền giật mình, mượn thế chạy xông lên chạc cây trước mặt, đồng thời kϊƈɦ hoạt linh văn muốn lần nữa thoát ra ngoài.
Nhưng... Ngay tại thời điểm hắn nhảy lên lần thứ hai, trong nhánh cây rậm rạp xung quanh bất chợt giương lên. Giống như một trận cuồng phong cuốn qua, tất cả nhánh cây đều đang lắc lư.
Số lượng nhiều lắm!
Khương Phàm giống như đã đâm vào trong lưới lớn, không đợi giãy dụa liền bị chạc cây cuốn lấy.
Chạc cây đều hiện ra thanh mang, so với sắt thép còn cứng cỏi hơn, càng quấn càng chặt.
- A!! Mở cho ta!!
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, cực lực ngạnh kháng, Kim Viêm thánh văn toàn diện thức tỉnh, từ toàn thân bạo phát ra ngọn lửa màu vàng óng, điên cuồng đốt cháy chạc cây.
Chạc cây kịch liệt lắc lư, lít nha lít nhít tản ra.
Khương Phàm chật vật rơi xuống, xem xét xung quanh, cây cối nơi cánh rừng này toàn bộ như "Sống" lại vậy.
Bóng tối bao trùm, ánh trăng pha tạp, cây già hiện lên u quang, ngàn vạn cành cây đang múa may.
Một màn kinh khủng kϊƈɦ thích linh hồn
Trong đó, trong tán cây của mười mấy cây đại thụ còn mang theo kén cây dài ba đến năm mét, đang kịch liệt ngọ nguậy.
- Thụ Yêu?
Khương Phàm lạnh hết cả người, trong những kén cây kia rất có thể là người sống!
- Hô...
Đại thụ xung quanh mãnh liệt lắc lư, vung lên chạc cây tráng kiện, bốn phương tám hướng đánh về phía Khương Phàm.
Thanh mang nồng đậm chiếu sáng rừng cây, giống như cự mãng đang phát cuồng.
- Liệt Diễm Kim Liên!
Khương Phàm điên cuồng điều động linh lực trong khí hải, tay phải oanh kϊƈɦ mặt đất, một cỗ khí lãng mãnh liệt nổ tung, ngay sau đó liệt diễm sôi trào hóa thành Kim Liên nở rộ, chọi cứng các sợi đằng.
Nhiệt độ Kim viêm cực cao thiêu đốt đến chạc cây, nhưng đồng thời chọc giận đại thụ xung quanh.
Khương Phàm triệu ra tàn đao, lấy liệt diễm quấn quanh, phách trảm chạc cây đang oanh kϊƈɦ, vọt mạnh về phía trước. Nhưng chạc cây rất nhiều, không chỉ oanh kϊƈɦ từ phía trêи mà càng quét ngang từ dưới đất
Khương Phàm phi nước đại chưa bao lâu đã bị một đầu chạc cây cuốn lấy cổ chân, bỗng nhiên quăng hắn lên, trong chớp mắt, bốn phía hơn mười đầu chạc cây giống như chiến mâu đâm tới người hắn.
Khương Phàm vừa chặt đứt nhánh cây nơi cổ chân liền bị chạc cây đánh trúng, chấn đến khí huyết sôi trào, một cây trong đó còn trực tiếp đánh xuyên qua khoang bụng.
Liệt diễm lại nổi lên, sôi trào giữa không trung.
Khương Phàm tránh thoát rơi xuống đất, tiếp tục cắm đầu vọt mạnh.
Khoảng cách mấy trăm mét, hắn trọn vẹn lay hoay nửa giờ, chờ đến khi hắn rốt cuộc lao ra khỏi đó, toàn thân đã rách rưới không còn hình dáng, máu thịt be bét, lộ ra xương trắng âm u, ngay cả linh lực đều tiêu hao hầu như không còn.
Khương Phàm đang muốn từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra huyết đan cùng linh đan, lại lần nữa giật mình.
Trong rừng cây mờ tối phía trước có năm nam nữ đứng đấy, tất đều hất lên áo choàng dày đặc, nhíu mày nhìn rừng cây đang dần dần khôi phục lại bình tĩnh, sau đó mới nhìn về phía huyết nhân trước mặt.
Trong lòng bọn họ thít chặt một trận, nếu như không phải tên gia hỏa này đánh thức rừng cây, bọn hắn hiện rất có thể đã xông vào. Bất quá gia hỏa này cũng đủ điên cuồng, vậy mà lại có thể lao ra ngoài.
Nhưng chỉ một mình hắn sao?
Những đồng bạn khác chẳng lẽ đều chết ở bên trong?
- Ném hết ngọc bài qua đây!
Năm người bọn hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không để mà ý nhặt chút tiện nghi.
Nơi này chính là n Oán Tràng, còn được gọi là Tu La tràng.
Không có thương hại, chỉ có sinh tử!
Khương Phàm lau huyết thủy trêи cổ, thừa cơ triệu ra ba viên huyết đan cùng ba viên linh đan từ trong thanh đồng tiểu tháp, lại làm bộ bịt miệng lại ho khan, đem huyết đan cùng linh đan đưa vào thân thể.
Đang tải...
Chương 124 Ta Tin Tưởng Trưởng Lão
Khương Phàm lấy Ô Cương Cung ra, trốn ở trong cánh rừng gần đó, tìm kiếm địch nhân ẩn núp.
Tu La tràng này không hổ với cái tên Tu La của nó. Người tiến vào không chỉ có tâm ngoan thủ lạt, còn dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Bất quá, Khương Phàm đi một vòng lớn vẫn không có phát hiện có người nào ẩn núp xung quanh. Liên tiếp nhìn thấy mấy nhóm người cũng đều là bình thường đi ngang qua nơi này.
- Chẳng lẽ giấu ở trong hồ rồi?
Khương Phàm nhìn chằm chằm mặt hồ bình tĩnh một lát, lắc đầu chuẩn bị rời khỏi.
Không mắc mưu, cũng không gây phiền toái.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm Khương Phàm muốn rời khỏi, nữ hài vậy mà vung lên một đạo lụa trắng, treo ở trêи đại thụ bên cạnh. Mượn mặt hồ phản xạ ánh sáng yếu ớt, Khương Phàm thấy được trêи mặt nữ tử kia là nước mắt, còn có một màn cười thảm buồn bã lại tuyệt vọng.
Nữ hài nhi giống như đã làm tốt quyết định, không do dự, quyết tuyệt ở trêи cây treo cổ tự vẫn.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, chơi ác như vậy ?
Nữ hài nhi thống khổ lung lay thân thể một lát, thời gian dần trôi qua không có động tĩnh.
Khương Phàm đã cảm nhận được Tu La tràng hung hiểm như thế nào nhưng vẫn không thể không để ý.
Nhưng, sau khi xông ra mười mấy mét, Khương Phàm cắn răng một cái lại xông trở lại, dựng Ô Cương Tiễn lên, cách hơn hai trăm mét bắn qua.
Một tiếng vang giòn, Ô Cương Tiễn xoắn nát lụa trắng, đánh vào trong núi rừng bên cạnh.
Nữ hài nhi rơi trêи mặt đất, thật lâu không có động tĩnh.
Sơn lâm và hồ nước cũng không gặp phản ứng gì.
Khương Phàm đi tới, đứng ở cách đó vài mét, một bên cảnh giác xung quanh, một bên nhìn nữ hài.
Mặt nữ hài bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ như máu, khí tức vô cùng yếu ớt, nhưng Khương Phàm liếc mắt liền nhìn ra vấn đề.
Linh văn của nàng vô cùng mơ hồ.
- Kinh mạch bị đánh nát rồi?
Khương Phàm quá quen thuộc loại tình huống này.
Trách không được muốn tự sát.
Khương Phàm không muốn gây phiền toái, thế nhưng, giờ khắc này lại nghĩ đến muội muội Uyển Nhi.
Sáng sớm ngày thứ hai!
Nữ hài nhi tỉnh lại, nhìn xung quanh sơn cốc, hoảng hốt một lát, lại nghiêng đầu thấy được thiếu niên lạ lẫm bên cạnh.
- Cô bị ném vào n Oán tràng?
Khương Phàm ngồi ở cách đó năm mét, vẫn duy trì một khoảng cách, để tránh kϊƈɦ thích nữ hài.
Nữ hài giống như cái gì cũng đều không nghe được, hư nhược đứng lên, lảo đảo rời khỏi sơn cốc.
- n Oán tràng, Tu La tràng. Sống mà đi ra thì có thể tội chết đến miễn, trọng tội giảm bớt, tội nhẹ biến vô tội.
Khương Phàm nghĩ đến Dạ An Nhiên.
Nữ hài nhi này hẳn là chuộc tội. Nhưng, kinh mạch vỡ vụn, căn bản là chờ chết, vì cái gì còn muốn ném tới nơi tàn nhẫn như n Oán tràng?
Nàng đến cùng phạm vào tội không thể tha thứ gì?
Hay là, có người không muốn để cho nàng tuỳ tiện chết, cho nên ném tới n Oán tràng chịu càng nhiều khổ ải.
Khương Phàm đứng dậy, từ phía sau đuổi kịp nữ hài, không chờ nàng có phản ứng gì, đưa tay thành đao đánh vào trêи cổ nàng, cưỡng ép đánh ngất xỉu, thu vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Thô lỗ, trực tiếp!
Khương Phàm hiểu được loại thống khổ cùng tuyệt vọng khi kinh mạch vỡ vụn kia, hiểu được phần trái tim muốn chết kia.
Nếu đụng phải liền không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hôm nay là ngày thứ hai n Oán tràng mở ra, sắc trời vừa mới sáng lên, trong rừng rậm đã không ngừng truyền đến tiếng mãnh thú gào thét và tiếng chém giết kịch liệt, hỗn loạn lại táo bạo.
Khương Phàm mang theo tiểu xà tiếp tục xông xáo rừng rậm, dựa vào kinh nghiệm sinh tồn phong phú, tránh né người sống, đuổi bắt thú sống.
Ba ngày trôi qua.
Khương Phàm phối hợp với tiểu xà săn giết được ba mươi lăm đầu mãnh thú, nhưng khảm nạm lấy ngọc bài chỉ có chín con. Tính cả Yêu thú săn giết ngay từ đầu lấy được bốn khối, trong tay đám hỗn đản kia lấy được mười khối, còn có một khối của chính mình, hết thảy hai mươi bốn khối.
Nhưng bởi vì bắt đầu trong mấy ngày này đa số người đều đang săn giết Linh Yêu, cho nên Yêu thú càng ngày càng ít đi. Muốn tiếp tục từ trêи thân Yêu thú đạt được ngọc bài, gần như không có khả năng.
Thời gian kế tiếp, đệ tử các tông gặp nhau thì sẽ chém giết lẫn nhau.
Khương Phàm ngồi xổm ở trêи vách đá dốc đứng, mượn nhờ lá cây yểm hộ, quan sát rừng cây xung quanh.
Ngọc bài sưu tập được không sai biệt lắm, hắn chuẩn bị giúp Thiên Sư tông xử lý mấy kẻ ăn trộm.
- Cổ La sư huynh, chúng ta còn phải tìm nữa sao.
- Tên Khương Phàm này cũng không biết đã chết ở đâu. n Oán tràng nguy hiểm, đừng nói một mình hắn, coi như bốn người chúng ta liên thủ cũng đều gặp mấy lần nguy hiểm.
Bọn người Lưu Ba đi trong rừng cây, một bên cảnh giác, một bên bực tức.
Nếu như không phải bọn hắn phải xử lý Khương Phàm thì thật sự không nguyện ý tới n Oán tràng nguy hiểm này.
- Sống thì thấy người, chết phải thấy xác. Không thể để cho tên tai hoạ này ở lại Thiên Sư tông.
Sắc mặt Cổ La rất khó nhìn, lại nghĩ không ra vấn đề.
Tên Khương Phàm này nếu như không phải thật sự bị mất tích thì rất có thể là hắn đang một mực đề phòng bọn hắn.
- Cổ La sư huynh, nơi này là n Oán tràng. Nếu như chết rồi, xương cốt đều không để lại, đến đâu tìm thi thể đây.
Lưu Ba và Văn Ngạn cùng Từ Dương Thạc ở hai bên nhìn ắt nhau:
- Cổ La sư huynh, chúng ta và ngươi đến đây là đã dấn thân vào chốn nguy hiểm, nếu như bị tông chủ biết, chúng ta khẳng định sẽ chết rất thảm.
- Nói cái gì đây. Trước đó đã ước định rõ ràng, nếu như Khương Phàm chết, mỗi người chúng ta đều sẽ có được ba mươi khối thượng phẩm tinh thạch.Ta nói lời giữ lời.
- Chúng ta đương nhiên tin tưởng Cổ La sư huynh, cũng tin tưởng Nam Cung trưởng lão.
Lưu Ba cười cười, sở dĩ hắn đáp ứng Cổ La chủ yếu là bởi vì Nam Cung trưởng lão ra mặt. Nếu không, lấy địa vị Cổ La bây giờ, mỗi tháng đều chỉ có thể lĩnh một trăm khối trung phẩm tinh thạch, làm sao cho ba người bọn hắn nhiều thượng phẩm tinh thạch như vậy.
Chương 125 Sư Huynh, Cầm Đao
- Nếu tin tưởng thì yên tâm cho ta.
- Ứớc định trước đó là chúng ta giết chết Khương Phàm, ngươi cho chúng ta tinh thạch. Nhưng còn bây giờ thì sao, nếu như Khương Phàm tự mình hại chết mình, vậy ước định có tính hay không?
Lưu Ba cảm giác Khương Phàm rất có thể đã chết. Còn chết như thế nào, hắn mặc kệ, điều hắn quan tâm là tinh thạch của mình.
Thượng phẩm tinh thạch, đó là đệ tử Linh Nguyên cảnh mới có tư cách hưởng thụ.
- Chỉ cần xác định Khương Phàm chết rồi, coi như hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người ba mươi khối thượng phẩm tinh thạch, một khối cũng sẽ không thiếu các ngươi.
- Tốt!! Cổ La sư huynh quả nhiên thống kɧօáϊ! Bất quá...
- Bất quá cái gì? Đừng lề mề chậm chạp.
- Nơi này không có người khác, ta nói thẳng. Thiên Sư tông suy yếu là sự thật không thể chối cãi, tông chủ lại bắt đầu hồ nháo, ta thấy không bao lâu… Thiên Sư tông thật sẽ bị Kim Cương tông thay thế. Cho nên... Ngươi có thể giúp đỡ mấy huynh đệ dựng một tuyến khác hay không?
- Dựng tuyến gì?!
Sắc mặt Cổ La đột nhiên lạnh, quay đầu nhìn sang Lưu Ba.
- Đương nhiên là tiến đến Kim Cương tông.
- Ngươi có ý tứ gì?
- Cổ La sư huynh, ta đã nói rồi, nơi này không có người khác, cũng chớ giả bộ. Ngươi muốn giúp Kim Cương tông giết chết Khương Phàm, không phải chính là tìm cho mình đường lui sao, chờ Thiên Sư tông xuống dốc, ngươi sẽ thuận lợi tiến vào Kim Cương tông. Không đúng, chỉ sợ chí ngươi không ở Kim Cương tông, mà là Thiên Cương tông.
- Lưu Ba, ngươi nghĩ Cổ La ta thành hạng người nào, ta là vì tông môn.
- Vì tông môn, ngươi cấu kết ngoại nhân, dâng ra hai tòa quặng mỏ tinh thạch?
Ba người Lưu Ba cười nhìn hắn.
Bọn hắn đáp ứng hợp tác là còn một nguyên nhân khác, chính là muốn thoát thân khỏi Thiên Sư tông, đi theo Cổ La và Nam Cung trưởng lão cùng một chỗ tiến vào Kim Cương tông. Nếu như có thể tiến vào một trong Tam Tôn Chủ - Thiên Cương tông thì tốt hơn. Nếu không, mấy khối tinh thạch sao có thể để bọn hắn bốc lên nguy hiểm lớn như vậy.
- Thiên Sư tông hiện tại cần tĩnh dưỡng, là chịu nhục trưởng thành, không phải hồ nháo bừa bãi... Khương Phàm?
Cổ La đang muốn răn dạy bọn hắn, lại đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đang đi tới trong rừng cây trước mặt.
- Khương Phàm?
Bọn người Lưu Ba Văn Ngạn kinh ngạc quay người nhìn sang, tên gia hỏa này lại còn sống?
- Các ngươi chạy đi đâu vậy? Ta tìm các ngươi đã năm ngày nay.
Khương Phàm mang theo tàn đao, từ phía trước đi tới.
- Ta còn muốn hỏi ngươi đây.
Cổ La nhẹ nhàng thở ra.
Không tận mắt thấy Khương Phàm chết, trong lòng thực sự không nỡ.
- Khương Phàm sư đệ quả nhiên lợi hại, một mình lại có thể sống đến bây giờ.
Lưu Ba không thể không bội phục, mệnh gia hỏa này quá lớn, không chỉ còn sống, xem ra còn sống rất tốt.
Khương Phàm đi đến trước mặt bọn hắn, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra có gì bất thường.
- Phát hiện người Kim Cương tông không?
- Mấy ngày trước có thấy qua một lần, nhưng cũng bị chúng ta tránh đi.
- Người Thiên Cương tông đâu?
- Một mực không thấy được.
Khương Phàm đề nghị.
- Cách kết thúc còn năm ngày, chúng ta tốt nhất nên tìm một nơi trốn đi.
- Mấy ngày trước chúng ta vừa vặn phát hiện một nơi an toàn.
Cổ La và bọn người Lưu Ba trao đổi ánh mắt, chuẩn bị khống chế Khương Phàm.
- Đi nhanh đi, n Oán tràng quá nguy hiểm, ta đã năm ngày không được nghỉ ngơi rồi.
Khương Phàm thúc giục bọn hắn.
- Ngay ở phía trước không xa.
Cổ La đi đến phía trước dẫn đường, Lưu Ba cùng Văn Ngạn, Từ Dương Thạc trao đổi ánh mắt, không để lại dấu vết phân tán đến sau lưng Khương Phàm.
Khương Phàm đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu, nhìn Lưu Ba nói:
- Sư huynh, cầm đao.
- Làm gì?
Khương Phàm đem tàn đao đưa cho Lưu Ba:
- Cầm giùm ta, ta cho ngươi sờ thử.
Lưu Ba kỳ quái đưa hai cánh tay bưng lấy tàn đao.
Nhưng, tàn đao nhìn trong tay Khương Phàm rất bình thường, kỳ thật trọng lượng lại là ngàn cân.
Lưu Ba vội vàng không kịp chuẩn bị, hai tay bỗng nhiên hạ xuống, lảo đảo một cái, ngã chúi đầu về phía Khương Phàm.
Khương Phàm lấy ra một thanh Ô Cương Đao, đâm vào tim Lưu Ba.
Phốc phốc!
Lưu Ba vừa xách tàn đao, kết quả ngực bị đâm một thanh cương đao.
Đột nhiên xuất hiện một màn không chỉ để Lưu Ba trở tay không kịp mà cũng làm cho bọn người Văn Ngạn ngây ngẩn cả người.
- Sư huynh, cám ơn.
Khương Phàm đưa tay nắm chặt tàn đao, trong nháy mắt bạo khởi bổ tới Văn Ngạn bên cạnh.
- Ngươi làm gì!
Văn Ngạn kêu lên sợ hãi, hốt hoảng lui lại, dù sao chuyện cũng đột nhiên xảy ra, đầu hắn đều là mộng, lùi lại phía sau, rất nhanh đã bị loạn bước chân.
Phốc phốc!
Đao khí cuồng liệt trùng điệp bổ vào bộ ngực hắn, nổ lên huyết hoa. Văn Ngạn đị đụng văng tới thân cây phía sau, hai mắt trừng trừng, hồng hộc hổn hển, khó có thể tin được mà nhìn trước ngực đang rách rưới.
- Khương Phàm, ngươi nổi điên cái gì?!
Cổ La, Từ Dương Thạc giật mình bừng tỉnh, cấp tốc lui lại đến bên ngoài mười mấy mét.
- Ngươi...
- Ngươi mẹ nó... Đầu bị lừa đá à?
- Ngươi đâm ta một đao làm gì?
Lưu Ba run rẩy bưng lấy Ô Cương Đao nơi ngực. Không thể nào tiếp thu được, lại không dám tin tưởng. Rõ ràng là bọn hắn tính kế Khương Phàm, sao Khương Phàm lại đâm cho hắn một đao?
Không nên nha!
- Kim Cương tông cho các ngươi điều kiện gì để cho các ngươi phản bội Thiên Sư tông.
Khương Phàm lấy ra Ô Cương Cung từ trong thanh đồng tiểu tháp, không vội vã kéo, chỉ nhắm ngay Văn Ngạn.
- Ta... Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Văn Ngạn gian nan muốn đứng lên, toàn thân lại đau đến cứng ngắc, mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống gương mặt.
Bành!
Ô Cương Tiễn thoát cung, kình khí xoay tròn gào thét xuyên thủng lồng ngực Văn Ngạn.
Bọn người Cổ La mặc dù đều là đệ tử tinh anh của Thiên Sư tông, thường xuyên vào rừng lịch luyện nhưng xưa nay cũng không có trải qua chuyện như vậy, càng không có gặp được tên điên tàn nhẫn nào như vậy, nói giết liền giết, gọn gàng mà linh hoạt.
Nồng đậm hàn khí giống như thủy triều bổ nhào đi qua, thân thể to mọng của nó run rẩy dữ dội, vừa rống to vừa phi nước đại.
Khương Phàm không chần chờ, vung mạnh đao mãnh liệt mà bổ, liệt liệt hỏa diễm quấn quanh tàn đao, giống như một thanh hỏa đao mãnh liệt rạch ra luồng không khí lạnh bổ về phía cự tích đang nâng lợi trảo đánh tới.
Phốc phốc!
Tàn đao sắc bén vô địch, huyết thủy phun tung toé, một cái lợi trảo bén nhọn phóng lên tận trời.
Khương Phàm xoay người, tàn đao nhếch lên, liệt diễm sôi trào chém tới nó.
Tay cụt!
Chém đầu!
Như nước chảy mây trôi nhưng lại bá đạo hung tàn.
Kinh nghiệm ứng đối mãnh thú của Khương Phàm quá phong phú, có thể kϊƈɦ tất sát tuyệt không triền đấu.
Tiểu xà bò vòng quanh Khương Phàm, giống như tức giận vì không cho nó cơ hội biểu hiện.
- Một khối!
Khương Phàm thu ngọc bài, cũng thu cự tích vào thanh đồng tiểu tháp, không thể lãng phí, lấy về luyện đan!
Tiểu xà lập tức lao ra, tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Từ giữa trưa đến chạng vạng tối, bọn hắn phát hiện rất nhiều mãnh thú, nhưng rất xui xẻo, khảm nạm ngọc bài chỉ có ba đầu, mà lại đều giống như cự tích, nhìn thấy nhân loại liền phát cuồng.
- Cứu mạng! Đừng như vậy, van cầu ngươi, tha cho ta. A a... Ai tới cứu ta...
Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thê lương, nương theo lấy giọng cười càn rỡ phiêu đãng trong núi rừng.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, mang theo tàn đao vọt tới.
Trong một tòa sơn cốc mọc đầy cây già, hai thiếu niên xấu xí đang xé rách y phục của một thiếu nữ, một tên bên trong còn không kịp chờ đợi mà úp sấp trêи người nàng loạn gặm loạn ɭϊếʍ.
Thiếu nữ thống khổ giãy dụa, thê lương kêu khóc.
Trong sơn cốc giống như vừa mới đã trải qua một trận ác chiến, cây cối đổ rạp, hố sâu đầy đất.
Năm người máu me khắp người gục ở chỗ này, đã không có động tĩnh.
Khương Phàm thấy cảnh này, lửa giận dâng lên, trong khi phi nước đại thì triệu ra Ô Cương Cung từ trong đỉnh đồng thau. Hắn cài tên kéo cung, một mạch mà thành.
m thanh trầm đục, Ô Cương Tiễn thoát cung mà bắn, xoay tròn rít gào tạo ra kình khí thẳng đến tên đang muốn đứng dậy cởi quần trong đó.
Người kia khẽ động lỗ tai, lập tức giật mình, vừa quay đầu lại thì Ô Cương Tiễn đã xuyên thủng lồng ngực, nổ lên mảng lớn huyết thủy, lực trùng kϊƈɦ mạnh mẽ mang theo hắn lui lại ba, năm bước.
Hắn đều không có minh bạch chuyện gì đã xảy ra liền quỳ chân trêи mặt đất, cúi đầu.
Một tên khác đang nằm nhoài trêи người nữ hài thì kinh hãi, chật vật lăn ra sau tảng đá bên cạnh.
Nhưng, ngay sau đó chi Ô Cương Tiễn thứ hai bạo kϊƈɦ mà tới, trong nháy mắt đã bắn vỡ tảng đá.
- Ai, cút ra đây cho ta!
Người kia chật vật quay cuồng, triệu ra một thanh trọng kiếm, kϊƈɦ thích kiếm khí cường thịnh, nhìn hằm hằm các nơi.
Nhưng...
Phốc phốc!
Ô Cương Tiễn cuốn lên kình khí gào thét, không chờ hắn thấy rõ ràng tình huống phía trước liền xuyên thủng lồng ngực của hắn. Liên tiếp bạo phát bất quá chỉ là mấy giây ngắn ngủi mà thôi.
Nữ hài nhi lại càng sửng sốt, phát ra một tiếng thét hoảng sợ, lộn nhào trốn ra cây già phía sau,
- Ai? Đừng giết ta! Ta vô tội!
Khương Phàm nắm Ô Cương Cung đi vào sơn cốc, đang muốn an ủi nữ hài lại đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì...
Trong năm bộ thi thể nằm rạp trêи mặt đất, có hai bộ rõ ràng đang giật giật!
- Ta không phải người xấu, cô an toàn rồi.
Khương Phàm có chút ngưng mi, thu hồi Ô Cương Cung vào thanh đồng tiểu tháp, lại đưa ý thức đắm chìm vào chỗ sâu trong khí hải, liên hệ cùng tàn đao.
Nữ hài nhìn hai người chết phía trước, hít mấy hơi thật sâu, một hồi lâu mới ổn định cảm xúc hốt hoảng, từ sau cây đưa đầu ra ngoài.
- Các ngươi có mấy người?
- Chỉ có mình ta.
- Ta không tin.
Nữ hài cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bên ngoài sơn cốc.
- Ngươi an toàn rồi, chiếu cố tốt cho chính mình.
Khương Phàm quay người muốn rời khỏi.
- Chờ một chút ta... A...
Nữ hài cuống quít đứng dậy, lại không đi được mấy bước đã sợ hãi kêu to té ngã xuống đất, che cổ chân máu me đầm đìa, đau đến nổi hít thở không thông, ánh mắt cũng dùng vô cùng đáng thương nhìn Khương Phàm phía ngoài.
Khương Phàm lắc đầu, trở lại sơn cốc, giúp đỡ nữ hài.
- Cám ơn ngươi, ta còn tưởng rằng chính mình phải chết.
Nữ hài thuận thế dựa vào trong ngực Khương Phàm, bởi vì y phục bị xé nát, có thể thấy rõ ràng da thịt như tuyết, còn có điểm nhỏ nhô ra mê người kia.
Dưới dụ hoặc yếu đuối, làm cho tim người ta đập nhanh.
- Bọn hắn đều là đồng bạn của cô?
Khương Phàm nhìn năm bộ thi thể nằm nhoài ở các nơi.
- Chỉ hai tên, ba tên khác là cùng một bọn với bọn hắn. Ngươi có thể giúp ta chôn bọn hắn không?
- Đây mới là ngày đầu tiên, liền...
Nữ hài kéo cánh tay Khương Phàm, lã chã muốn khóc.
- Được thôi.
Khương Phàm buông nữ hài ra, đi đến trước một bộ thi thể, muốn nhấc lên.
Ngay một khắc này, nữ hài nhi rút ra một thanh đao nhọn sau lưng, từ phía sau đâm về lưng Khương Phàm.
Trêи mặt nhu nhược không có chút bi thương, thay vào đó là nụ cười lạnh tàn nhẫn.
Nhưng... ánh mắt Khương Phàm lạnh xuống, tàn đao vung tới tay, thân thể đã cúi xuống thuận thế xoay chuyển.
Vung mạnh đao trảm tới!
Phốc phốc!
Máu tươi phun trào, một cái đầu bay thẳng ra ngoài.
Gần như đồng thời, thân thể Khương Phàm không ngừng xoay chuyển, lại chém tàn đao ra.
"Tử thi" phía dưới đang muốn luồn lên, diện mục dữ tợn, linh văn lấp lóe, nhưng sau một khắc, tàn đao lại gào thét mà tới, chặt đứt người hắn
"Tử thi" bên cạnh cũng dựng người lên ngay thời khắc này, nhưng một màn trước mắt lại làm cho toàn thân hắn lạnh lẽo, cứng người tại chỗ.
Toàn thân Khương Phàm bị máu tươi làm ướt nhẹp, mắt lạnh mang theo tàn đao nhìn hắn:
- Mánh khoé không tệ, chuyện này đều có thể nghĩ ra?
- Ngươi... Ngươi là ai?
Người kia giật mình một cái liền bừng tỉnh, cuống quít lui lại, tên điên này từ đâu xuất hiện?
Chương 122 Không Theo Sáo Lộ (3)
Người bình thường nhìn thấy tiết mục "Bi thảm" trong sơn cốc thì người nào không phải hào khí nhiệt huyết dâng lên, hét lớn một tiếng dừng tay, lại tiến vào?
Tên điên này vậy mà mẹ nó lại bành bành hai mũi tên bắn chết người?
Nữ hài nhi được cứu, điềm đạm đáng yêu, kẻ nào không dâng lên khí tức anh hùng, hỏi han ân cần, tỉ mỉ che chở.
Tên điên này vậy mà mẹ nó lại tung một đao đánh chết?
Nhìn đồng bạn đều đã chết, toàn thân hắn rét run, lại có chút choáng váng.
- Ba kẻ trêи mặt đất kia chính là bị ngươi hố chết như thế?
Khương Phàm quét mắt nhìn ba bộ thi thể khác, thân thể bị tàn phá, bộ dáng thê thảm, hẳn là chết thật.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Người kia luống cuống, nắm chặt song quyền, bắt đầu lui lại.
Khương Phàm không để ý đến hắn, quay người thu những ngọc bài rơi trêи mặt đất, lại có chín khối. Xem ra ba người phục kϊƈɦ trước đó còn xử lý được hai đầu Yêu thú.
Khương Phàm hài lòng thu ngọc bài, thuận tiện nhặt Ô Cương Tiễn lên.
Người kia lập tức xoay người chạy vội, vọt vào trong rừng rậm.
Nhưng, không có chạy ra bao xa, một mũi tên đâm xuyên không khí, từ phía sau gào thét mà tới. Người kia giật mình, trước tiên tránh qua bên cạnh, nhưng, mũi tên vừa tới, hỏa diễm kịch liệt ầm vang dẫn bạo nuốt hết lấy cây cối, còn nổ hắn chật vật lui lại.
Khương Phàm tật tốc (chạy nhanh) giết tới, đao thế bá đạo, liên tục bổ mạnh về phía trước.
Đao khí gào thét, liệt diễm vờn quanh.
Người kia mới lao ra từ trong ngọn lửa, bị một đao đối diện chém giết.
Khương Phàm lấy đi ngọc bài cùng Ô Cương Tiễn, vọt vào trong rừng rậm. Giờ khắc này, hắn càng thêm cảnh giác, cũng càng thêm lạnh nhạt.
Sắc trời dần tối, phương viên trăm dặm trong rừng rậm lâm vào hỗn loạn, các nơi không ngừng truyền đến tiếng gầm gừ của mãnh thú, còn có tiếng kịch liệt chém giết.
Đệ tử các tông phân tán ra các nơi, đầu tiên triển khai chém giết các Linh Yêu.
Tính cảnh giác của Khương Phàm rất cao, xảo diệu tránh né hết đệ tử các tông, trong bóng đêm tìm kiếm con mồi thích hợp.
Nhưng, n Oán Tràng xa lại nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của hắn!
Khi hắn đang chạy nhanh qua một cánh rừng lờ mờ, lông tơ toàn thân không có dấu hiệu nào mà dựng hết cae lên, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không cách nào nói rõ trong chớp mắt lấp đầy lồng ngực.
Hắn còn không thấy có nguy hiểm gì, chỉ bằng mượn kinh nghiệm nhiều năm, trước tiên liền giật mình, mượn thế chạy xông lên chạc cây trước mặt, đồng thời kϊƈɦ hoạt linh văn muốn lần nữa thoát ra ngoài.
Nhưng... Ngay tại thời điểm hắn nhảy lên lần thứ hai, trong nhánh cây rậm rạp xung quanh bất chợt giương lên. Giống như một trận cuồng phong cuốn qua, tất cả nhánh cây đều đang lắc lư.
Số lượng nhiều lắm!
Khương Phàm giống như đã đâm vào trong lưới lớn, không đợi giãy dụa liền bị chạc cây cuốn lấy.
Chạc cây đều hiện ra thanh mang, so với sắt thép còn cứng cỏi hơn, càng quấn càng chặt.
- A!! Mở cho ta!!
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, cực lực ngạnh kháng, Kim Viêm thánh văn toàn diện thức tỉnh, từ toàn thân bạo phát ra ngọn lửa màu vàng óng, điên cuồng đốt cháy chạc cây.
Chạc cây kịch liệt lắc lư, lít nha lít nhít tản ra.
Khương Phàm chật vật rơi xuống, xem xét xung quanh, cây cối nơi cánh rừng này toàn bộ như "Sống" lại vậy.
Bóng tối bao trùm, ánh trăng pha tạp, cây già hiện lên u quang, ngàn vạn cành cây đang múa may.
Một màn kinh khủng kϊƈɦ thích linh hồn
Trong đó, trong tán cây của mười mấy cây đại thụ còn mang theo kén cây dài ba đến năm mét, đang kịch liệt ngọ nguậy.
- Thụ Yêu?
Khương Phàm lạnh hết cả người, trong những kén cây kia rất có thể là người sống!
- Hô...
Đại thụ xung quanh mãnh liệt lắc lư, vung lên chạc cây tráng kiện, bốn phương tám hướng đánh về phía Khương Phàm.
Thanh mang nồng đậm chiếu sáng rừng cây, giống như cự mãng đang phát cuồng.
- Liệt Diễm Kim Liên!
Khương Phàm điên cuồng điều động linh lực trong khí hải, tay phải oanh kϊƈɦ mặt đất, một cỗ khí lãng mãnh liệt nổ tung, ngay sau đó liệt diễm sôi trào hóa thành Kim Liên nở rộ, chọi cứng các sợi đằng.
Nhiệt độ Kim viêm cực cao thiêu đốt đến chạc cây, nhưng đồng thời chọc giận đại thụ xung quanh.
Khương Phàm triệu ra tàn đao, lấy liệt diễm quấn quanh, phách trảm chạc cây đang oanh kϊƈɦ, vọt mạnh về phía trước. Nhưng chạc cây rất nhiều, không chỉ oanh kϊƈɦ từ phía trêи mà càng quét ngang từ dưới đất
Khương Phàm phi nước đại chưa bao lâu đã bị một đầu chạc cây cuốn lấy cổ chân, bỗng nhiên quăng hắn lên, trong chớp mắt, bốn phía hơn mười đầu chạc cây giống như chiến mâu đâm tới người hắn.
Khương Phàm vừa chặt đứt nhánh cây nơi cổ chân liền bị chạc cây đánh trúng, chấn đến khí huyết sôi trào, một cây trong đó còn trực tiếp đánh xuyên qua khoang bụng.
Liệt diễm lại nổi lên, sôi trào giữa không trung.
Khương Phàm tránh thoát rơi xuống đất, tiếp tục cắm đầu vọt mạnh.
Khoảng cách mấy trăm mét, hắn trọn vẹn lay hoay nửa giờ, chờ đến khi hắn rốt cuộc lao ra khỏi đó, toàn thân đã rách rưới không còn hình dáng, máu thịt be bét, lộ ra xương trắng âm u, ngay cả linh lực đều tiêu hao hầu như không còn.
Khương Phàm đang muốn từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra huyết đan cùng linh đan, lại lần nữa giật mình.
Trong rừng cây mờ tối phía trước có năm nam nữ đứng đấy, tất đều hất lên áo choàng dày đặc, nhíu mày nhìn rừng cây đang dần dần khôi phục lại bình tĩnh, sau đó mới nhìn về phía huyết nhân trước mặt.
Trong lòng bọn họ thít chặt một trận, nếu như không phải tên gia hỏa này đánh thức rừng cây, bọn hắn hiện rất có thể đã xông vào. Bất quá gia hỏa này cũng đủ điên cuồng, vậy mà lại có thể lao ra ngoài.
Nhưng chỉ một mình hắn sao?
Những đồng bạn khác chẳng lẽ đều chết ở bên trong?
- Ném hết ngọc bài qua đây!
Năm người bọn hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không để mà ý nhặt chút tiện nghi.
Nơi này chính là n Oán Tràng, còn được gọi là Tu La tràng.
Không có thương hại, chỉ có sinh tử!
Khương Phàm lau huyết thủy trêи cổ, thừa cơ triệu ra ba viên huyết đan cùng ba viên linh đan từ trong thanh đồng tiểu tháp, lại làm bộ bịt miệng lại ho khan, đem huyết đan cùng linh đan đưa vào thân thể.
Chương 122 Không Theo Sáo Lộ (3)
Người bình thường nhìn thấy tiết mục "Bi thảm" trong sơn cốc thì người nào không phải hào khí nhiệt huyết dâng lên, hét lớn một tiếng dừng tay, lại tiến vào?
Tên điên này vậy mà mẹ nó lại bành bành hai mũi tên bắn chết người?
Nữ hài nhi được cứu, điềm đạm đáng yêu, kẻ nào không dâng lên khí tức anh hùng, hỏi han ân cần, tỉ mỉ che chở.
Tên điên này vậy mà mẹ nó lại tung một đao đánh chết?
Nhìn đồng bạn đều đã chết, toàn thân hắn rét run, lại có chút choáng váng.
- Ba kẻ trêи mặt đất kia chính là bị ngươi hố chết như thế?
Khương Phàm quét mắt nhìn ba bộ thi thể khác, thân thể bị tàn phá, bộ dáng thê thảm, hẳn là chết thật.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Người kia luống cuống, nắm chặt song quyền, bắt đầu lui lại.
Khương Phàm không để ý đến hắn, quay người thu những ngọc bài rơi trêи mặt đất, lại có chín khối. Xem ra ba người phục kϊƈɦ trước đó còn xử lý được hai đầu Yêu thú.
Khương Phàm hài lòng thu ngọc bài, thuận tiện nhặt Ô Cương Tiễn lên.
Người kia lập tức xoay người chạy vội, vọt vào trong rừng rậm.
Nhưng, không có chạy ra bao xa, một mũi tên đâm xuyên không khí, từ phía sau gào thét mà tới. Người kia giật mình, trước tiên tránh qua bên cạnh, nhưng, mũi tên vừa tới, hỏa diễm kịch liệt ầm vang dẫn bạo nuốt hết lấy cây cối, còn nổ hắn chật vật lui lại.
Khương Phàm tật tốc (chạy nhanh) giết tới, đao thế bá đạo, liên tục bổ mạnh về phía trước.
Đao khí gào thét, liệt diễm vờn quanh.
Người kia mới lao ra từ trong ngọn lửa, bị một đao đối diện chém giết.
Khương Phàm lấy đi ngọc bài cùng Ô Cương Tiễn, vọt vào trong rừng rậm. Giờ khắc này, hắn càng thêm cảnh giác, cũng càng thêm lạnh nhạt.
Sắc trời dần tối, phương viên trăm dặm trong rừng rậm lâm vào hỗn loạn, các nơi không ngừng truyền đến tiếng gầm gừ của mãnh thú, còn có tiếng kịch liệt chém giết.
Đệ tử các tông phân tán ra các nơi, đầu tiên triển khai chém giết các Linh Yêu.
Tính cảnh giác của Khương Phàm rất cao, xảo diệu tránh né hết đệ tử các tông, trong bóng đêm tìm kiếm con mồi thích hợp.
Nhưng, n Oán Tràng xa lại nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của hắn!
Khi hắn đang chạy nhanh qua một cánh rừng lờ mờ, lông tơ toàn thân không có dấu hiệu nào mà dựng hết cae lên, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không cách nào nói rõ trong chớp mắt lấp đầy lồng ngực.
Hắn còn không thấy có nguy hiểm gì, chỉ bằng mượn kinh nghiệm nhiều năm, trước tiên liền giật mình, mượn thế chạy xông lên chạc cây trước mặt, đồng thời kϊƈɦ hoạt linh văn muốn lần nữa thoát ra ngoài.
Nhưng... Ngay tại thời điểm hắn nhảy lên lần thứ hai, trong nhánh cây rậm rạp xung quanh bất chợt giương lên. Giống như một trận cuồng phong cuốn qua, tất cả nhánh cây đều đang lắc lư.
Số lượng nhiều lắm!
Khương Phàm giống như đã đâm vào trong lưới lớn, không đợi giãy dụa liền bị chạc cây cuốn lấy.
Chạc cây đều hiện ra thanh mang, so với sắt thép còn cứng cỏi hơn, càng quấn càng chặt.
- A!! Mở cho ta!!
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, cực lực ngạnh kháng, Kim Viêm thánh văn toàn diện thức tỉnh, từ toàn thân bạo phát ra ngọn lửa màu vàng óng, điên cuồng đốt cháy chạc cây.
Chạc cây kịch liệt lắc lư, lít nha lít nhít tản ra.
Khương Phàm chật vật rơi xuống, xem xét xung quanh, cây cối nơi cánh rừng này toàn bộ như "Sống" lại vậy.
Bóng tối bao trùm, ánh trăng pha tạp, cây già hiện lên u quang, ngàn vạn cành cây đang múa may.
Một màn kinh khủng kϊƈɦ thích linh hồn
Trong đó, trong tán cây của mười mấy cây đại thụ còn mang theo kén cây dài ba đến năm mét, đang kịch liệt ngọ nguậy.
- Thụ Yêu?
Khương Phàm lạnh hết cả người, trong những kén cây kia rất có thể là người sống!
- Hô...
Đại thụ xung quanh mãnh liệt lắc lư, vung lên chạc cây tráng kiện, bốn phương tám hướng đánh về phía Khương Phàm.
Thanh mang nồng đậm chiếu sáng rừng cây, giống như cự mãng đang phát cuồng.
- Liệt Diễm Kim Liên!
Khương Phàm điên cuồng điều động linh lực trong khí hải, tay phải oanh kϊƈɦ mặt đất, một cỗ khí lãng mãnh liệt nổ tung, ngay sau đó liệt diễm sôi trào hóa thành Kim Liên nở rộ, chọi cứng các sợi đằng.
Nhiệt độ Kim viêm cực cao thiêu đốt đến chạc cây, nhưng đồng thời chọc giận đại thụ xung quanh.
Khương Phàm triệu ra tàn đao, lấy liệt diễm quấn quanh, phách trảm chạc cây đang oanh kϊƈɦ, vọt mạnh về phía trước. Nhưng chạc cây rất nhiều, không chỉ oanh kϊƈɦ từ phía trêи mà càng quét ngang từ dưới đất
Khương Phàm phi nước đại chưa bao lâu đã bị một đầu chạc cây cuốn lấy cổ chân, bỗng nhiên quăng hắn lên, trong chớp mắt, bốn phía hơn mười đầu chạc cây giống như chiến mâu đâm tới người hắn.
Khương Phàm vừa chặt đứt nhánh cây nơi cổ chân liền bị chạc cây đánh trúng, chấn đến khí huyết sôi trào, một cây trong đó còn trực tiếp đánh xuyên qua khoang bụng.
Liệt diễm lại nổi lên, sôi trào giữa không trung.
Khương Phàm tránh thoát rơi xuống đất, tiếp tục cắm đầu vọt mạnh.
Khoảng cách mấy trăm mét, hắn trọn vẹn lay hoay nửa giờ, chờ đến khi hắn rốt cuộc lao ra khỏi đó, toàn thân đã rách rưới không còn hình dáng, máu thịt be bét, lộ ra xương trắng âm u, ngay cả linh lực đều tiêu hao hầu như không còn.
Khương Phàm đang muốn từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra huyết đan cùng linh đan, lại lần nữa giật mình.
Trong rừng cây mờ tối phía trước có năm nam nữ đứng đấy, tất đều hất lên áo choàng dày đặc, nhíu mày nhìn rừng cây đang dần dần khôi phục lại bình tĩnh, sau đó mới nhìn về phía huyết nhân trước mặt.
Trong lòng bọn họ thít chặt một trận, nếu như không phải tên gia hỏa này đánh thức rừng cây, bọn hắn hiện rất có thể đã xông vào. Bất quá gia hỏa này cũng đủ điên cuồng, vậy mà lại có thể lao ra ngoài.
Nhưng chỉ một mình hắn sao?
Những đồng bạn khác chẳng lẽ đều chết ở bên trong?
- Ném hết ngọc bài qua đây!
Năm người bọn hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không để mà ý nhặt chút tiện nghi.
Nơi này chính là n Oán Tràng, còn được gọi là Tu La tràng.
Không có thương hại, chỉ có sinh tử!
Khương Phàm lau huyết thủy trêи cổ, thừa cơ triệu ra ba viên huyết đan cùng ba viên linh đan từ trong thanh đồng tiểu tháp, lại làm bộ bịt miệng lại ho khan, đem huyết đan cùng linh đan đưa vào thân thể.
Đang tải...
Chương 124 Ta Tin Tưởng Trưởng Lão
Khương Phàm lấy Ô Cương Cung ra, trốn ở trong cánh rừng gần đó, tìm kiếm địch nhân ẩn núp.
Tu La tràng này không hổ với cái tên Tu La của nó. Người tiến vào không chỉ có tâm ngoan thủ lạt, còn dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Bất quá, Khương Phàm đi một vòng lớn vẫn không có phát hiện có người nào ẩn núp xung quanh. Liên tiếp nhìn thấy mấy nhóm người cũng đều là bình thường đi ngang qua nơi này.
- Chẳng lẽ giấu ở trong hồ rồi?
Khương Phàm nhìn chằm chằm mặt hồ bình tĩnh một lát, lắc đầu chuẩn bị rời khỏi.
Không mắc mưu, cũng không gây phiền toái.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm Khương Phàm muốn rời khỏi, nữ hài vậy mà vung lên một đạo lụa trắng, treo ở trêи đại thụ bên cạnh. Mượn mặt hồ phản xạ ánh sáng yếu ớt, Khương Phàm thấy được trêи mặt nữ tử kia là nước mắt, còn có một màn cười thảm buồn bã lại tuyệt vọng.
Nữ hài nhi giống như đã làm tốt quyết định, không do dự, quyết tuyệt ở trêи cây treo cổ tự vẫn.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, chơi ác như vậy ?
Nữ hài nhi thống khổ lung lay thân thể một lát, thời gian dần trôi qua không có động tĩnh.
Khương Phàm đã cảm nhận được Tu La tràng hung hiểm như thế nào nhưng vẫn không thể không để ý.
Nhưng, sau khi xông ra mười mấy mét, Khương Phàm cắn răng một cái lại xông trở lại, dựng Ô Cương Tiễn lên, cách hơn hai trăm mét bắn qua.
Một tiếng vang giòn, Ô Cương Tiễn xoắn nát lụa trắng, đánh vào trong núi rừng bên cạnh.
Nữ hài nhi rơi trêи mặt đất, thật lâu không có động tĩnh.
Sơn lâm và hồ nước cũng không gặp phản ứng gì.
Khương Phàm đi tới, đứng ở cách đó vài mét, một bên cảnh giác xung quanh, một bên nhìn nữ hài.
Mặt nữ hài bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ như máu, khí tức vô cùng yếu ớt, nhưng Khương Phàm liếc mắt liền nhìn ra vấn đề.
Linh văn của nàng vô cùng mơ hồ.
- Kinh mạch bị đánh nát rồi?
Khương Phàm quá quen thuộc loại tình huống này.
Trách không được muốn tự sát.
Khương Phàm không muốn gây phiền toái, thế nhưng, giờ khắc này lại nghĩ đến muội muội Uyển Nhi.
Sáng sớm ngày thứ hai!
Nữ hài nhi tỉnh lại, nhìn xung quanh sơn cốc, hoảng hốt một lát, lại nghiêng đầu thấy được thiếu niên lạ lẫm bên cạnh.
- Cô bị ném vào n Oán tràng?
Khương Phàm ngồi ở cách đó năm mét, vẫn duy trì một khoảng cách, để tránh kϊƈɦ thích nữ hài.
Nữ hài giống như cái gì cũng đều không nghe được, hư nhược đứng lên, lảo đảo rời khỏi sơn cốc.
- n Oán tràng, Tu La tràng. Sống mà đi ra thì có thể tội chết đến miễn, trọng tội giảm bớt, tội nhẹ biến vô tội.
Khương Phàm nghĩ đến Dạ An Nhiên.
Nữ hài nhi này hẳn là chuộc tội. Nhưng, kinh mạch vỡ vụn, căn bản là chờ chết, vì cái gì còn muốn ném tới nơi tàn nhẫn như n Oán tràng?
Nàng đến cùng phạm vào tội không thể tha thứ gì?
Hay là, có người không muốn để cho nàng tuỳ tiện chết, cho nên ném tới n Oán tràng chịu càng nhiều khổ ải.
Khương Phàm đứng dậy, từ phía sau đuổi kịp nữ hài, không chờ nàng có phản ứng gì, đưa tay thành đao đánh vào trêи cổ nàng, cưỡng ép đánh ngất xỉu, thu vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Thô lỗ, trực tiếp!
Khương Phàm hiểu được loại thống khổ cùng tuyệt vọng khi kinh mạch vỡ vụn kia, hiểu được phần trái tim muốn chết kia.
Nếu đụng phải liền không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hôm nay là ngày thứ hai n Oán tràng mở ra, sắc trời vừa mới sáng lên, trong rừng rậm đã không ngừng truyền đến tiếng mãnh thú gào thét và tiếng chém giết kịch liệt, hỗn loạn lại táo bạo.
Khương Phàm mang theo tiểu xà tiếp tục xông xáo rừng rậm, dựa vào kinh nghiệm sinh tồn phong phú, tránh né người sống, đuổi bắt thú sống.
Ba ngày trôi qua.
Khương Phàm phối hợp với tiểu xà săn giết được ba mươi lăm đầu mãnh thú, nhưng khảm nạm lấy ngọc bài chỉ có chín con. Tính cả Yêu thú săn giết ngay từ đầu lấy được bốn khối, trong tay đám hỗn đản kia lấy được mười khối, còn có một khối của chính mình, hết thảy hai mươi bốn khối.
Nhưng bởi vì bắt đầu trong mấy ngày này đa số người đều đang săn giết Linh Yêu, cho nên Yêu thú càng ngày càng ít đi. Muốn tiếp tục từ trêи thân Yêu thú đạt được ngọc bài, gần như không có khả năng.
Thời gian kế tiếp, đệ tử các tông gặp nhau thì sẽ chém giết lẫn nhau.
Khương Phàm ngồi xổm ở trêи vách đá dốc đứng, mượn nhờ lá cây yểm hộ, quan sát rừng cây xung quanh.
Ngọc bài sưu tập được không sai biệt lắm, hắn chuẩn bị giúp Thiên Sư tông xử lý mấy kẻ ăn trộm.
- Cổ La sư huynh, chúng ta còn phải tìm nữa sao.
- Tên Khương Phàm này cũng không biết đã chết ở đâu. n Oán tràng nguy hiểm, đừng nói một mình hắn, coi như bốn người chúng ta liên thủ cũng đều gặp mấy lần nguy hiểm.
Bọn người Lưu Ba đi trong rừng cây, một bên cảnh giác, một bên bực tức.
Nếu như không phải bọn hắn phải xử lý Khương Phàm thì thật sự không nguyện ý tới n Oán tràng nguy hiểm này.
- Sống thì thấy người, chết phải thấy xác. Không thể để cho tên tai hoạ này ở lại Thiên Sư tông.
Sắc mặt Cổ La rất khó nhìn, lại nghĩ không ra vấn đề.
Tên Khương Phàm này nếu như không phải thật sự bị mất tích thì rất có thể là hắn đang một mực đề phòng bọn hắn.
- Cổ La sư huynh, nơi này là n Oán tràng. Nếu như chết rồi, xương cốt đều không để lại, đến đâu tìm thi thể đây.
Lưu Ba và Văn Ngạn cùng Từ Dương Thạc ở hai bên nhìn ắt nhau:
- Cổ La sư huynh, chúng ta và ngươi đến đây là đã dấn thân vào chốn nguy hiểm, nếu như bị tông chủ biết, chúng ta khẳng định sẽ chết rất thảm.
- Nói cái gì đây. Trước đó đã ước định rõ ràng, nếu như Khương Phàm chết, mỗi người chúng ta đều sẽ có được ba mươi khối thượng phẩm tinh thạch.Ta nói lời giữ lời.
- Chúng ta đương nhiên tin tưởng Cổ La sư huynh, cũng tin tưởng Nam Cung trưởng lão.
Lưu Ba cười cười, sở dĩ hắn đáp ứng Cổ La chủ yếu là bởi vì Nam Cung trưởng lão ra mặt. Nếu không, lấy địa vị Cổ La bây giờ, mỗi tháng đều chỉ có thể lĩnh một trăm khối trung phẩm tinh thạch, làm sao cho ba người bọn hắn nhiều thượng phẩm tinh thạch như vậy.
Chương 125 Sư Huynh, Cầm Đao
- Nếu tin tưởng thì yên tâm cho ta.
- Ứớc định trước đó là chúng ta giết chết Khương Phàm, ngươi cho chúng ta tinh thạch. Nhưng còn bây giờ thì sao, nếu như Khương Phàm tự mình hại chết mình, vậy ước định có tính hay không?
Lưu Ba cảm giác Khương Phàm rất có thể đã chết. Còn chết như thế nào, hắn mặc kệ, điều hắn quan tâm là tinh thạch của mình.
Thượng phẩm tinh thạch, đó là đệ tử Linh Nguyên cảnh mới có tư cách hưởng thụ.
- Chỉ cần xác định Khương Phàm chết rồi, coi như hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người ba mươi khối thượng phẩm tinh thạch, một khối cũng sẽ không thiếu các ngươi.
- Tốt!! Cổ La sư huynh quả nhiên thống kɧօáϊ! Bất quá...
- Bất quá cái gì? Đừng lề mề chậm chạp.
- Nơi này không có người khác, ta nói thẳng. Thiên Sư tông suy yếu là sự thật không thể chối cãi, tông chủ lại bắt đầu hồ nháo, ta thấy không bao lâu… Thiên Sư tông thật sẽ bị Kim Cương tông thay thế. Cho nên... Ngươi có thể giúp đỡ mấy huynh đệ dựng một tuyến khác hay không?
- Dựng tuyến gì?!
Sắc mặt Cổ La đột nhiên lạnh, quay đầu nhìn sang Lưu Ba.
- Đương nhiên là tiến đến Kim Cương tông.
- Ngươi có ý tứ gì?
- Cổ La sư huynh, ta đã nói rồi, nơi này không có người khác, cũng chớ giả bộ. Ngươi muốn giúp Kim Cương tông giết chết Khương Phàm, không phải chính là tìm cho mình đường lui sao, chờ Thiên Sư tông xuống dốc, ngươi sẽ thuận lợi tiến vào Kim Cương tông. Không đúng, chỉ sợ chí ngươi không ở Kim Cương tông, mà là Thiên Cương tông.
- Lưu Ba, ngươi nghĩ Cổ La ta thành hạng người nào, ta là vì tông môn.
- Vì tông môn, ngươi cấu kết ngoại nhân, dâng ra hai tòa quặng mỏ tinh thạch?
Ba người Lưu Ba cười nhìn hắn.
Bọn hắn đáp ứng hợp tác là còn một nguyên nhân khác, chính là muốn thoát thân khỏi Thiên Sư tông, đi theo Cổ La và Nam Cung trưởng lão cùng một chỗ tiến vào Kim Cương tông. Nếu như có thể tiến vào một trong Tam Tôn Chủ - Thiên Cương tông thì tốt hơn. Nếu không, mấy khối tinh thạch sao có thể để bọn hắn bốc lên nguy hiểm lớn như vậy.
- Thiên Sư tông hiện tại cần tĩnh dưỡng, là chịu nhục trưởng thành, không phải hồ nháo bừa bãi... Khương Phàm?
Cổ La đang muốn răn dạy bọn hắn, lại đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đang đi tới trong rừng cây trước mặt.
- Khương Phàm?
Bọn người Lưu Ba Văn Ngạn kinh ngạc quay người nhìn sang, tên gia hỏa này lại còn sống?
- Các ngươi chạy đi đâu vậy? Ta tìm các ngươi đã năm ngày nay.
Khương Phàm mang theo tàn đao, từ phía trước đi tới.
- Ta còn muốn hỏi ngươi đây.
Cổ La nhẹ nhàng thở ra.
Không tận mắt thấy Khương Phàm chết, trong lòng thực sự không nỡ.
- Khương Phàm sư đệ quả nhiên lợi hại, một mình lại có thể sống đến bây giờ.
Lưu Ba không thể không bội phục, mệnh gia hỏa này quá lớn, không chỉ còn sống, xem ra còn sống rất tốt.
Khương Phàm đi đến trước mặt bọn hắn, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra có gì bất thường.
- Phát hiện người Kim Cương tông không?
- Mấy ngày trước có thấy qua một lần, nhưng cũng bị chúng ta tránh đi.
- Người Thiên Cương tông đâu?
- Một mực không thấy được.
Khương Phàm đề nghị.
- Cách kết thúc còn năm ngày, chúng ta tốt nhất nên tìm một nơi trốn đi.
- Mấy ngày trước chúng ta vừa vặn phát hiện một nơi an toàn.
Cổ La và bọn người Lưu Ba trao đổi ánh mắt, chuẩn bị khống chế Khương Phàm.
- Đi nhanh đi, n Oán tràng quá nguy hiểm, ta đã năm ngày không được nghỉ ngơi rồi.
Khương Phàm thúc giục bọn hắn.
- Ngay ở phía trước không xa.
Cổ La đi đến phía trước dẫn đường, Lưu Ba cùng Văn Ngạn, Từ Dương Thạc trao đổi ánh mắt, không để lại dấu vết phân tán đến sau lưng Khương Phàm.
Khương Phàm đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu, nhìn Lưu Ba nói:
- Sư huynh, cầm đao.
- Làm gì?
Khương Phàm đem tàn đao đưa cho Lưu Ba:
- Cầm giùm ta, ta cho ngươi sờ thử.
Lưu Ba kỳ quái đưa hai cánh tay bưng lấy tàn đao.
Nhưng, tàn đao nhìn trong tay Khương Phàm rất bình thường, kỳ thật trọng lượng lại là ngàn cân.
Lưu Ba vội vàng không kịp chuẩn bị, hai tay bỗng nhiên hạ xuống, lảo đảo một cái, ngã chúi đầu về phía Khương Phàm.
Khương Phàm lấy ra một thanh Ô Cương Đao, đâm vào tim Lưu Ba.
Phốc phốc!
Lưu Ba vừa xách tàn đao, kết quả ngực bị đâm một thanh cương đao.
Đột nhiên xuất hiện một màn không chỉ để Lưu Ba trở tay không kịp mà cũng làm cho bọn người Văn Ngạn ngây ngẩn cả người.
- Sư huynh, cám ơn.
Khương Phàm đưa tay nắm chặt tàn đao, trong nháy mắt bạo khởi bổ tới Văn Ngạn bên cạnh.
- Ngươi làm gì!
Văn Ngạn kêu lên sợ hãi, hốt hoảng lui lại, dù sao chuyện cũng đột nhiên xảy ra, đầu hắn đều là mộng, lùi lại phía sau, rất nhanh đã bị loạn bước chân.
Phốc phốc!
Đao khí cuồng liệt trùng điệp bổ vào bộ ngực hắn, nổ lên huyết hoa. Văn Ngạn đị đụng văng tới thân cây phía sau, hai mắt trừng trừng, hồng hộc hổn hển, khó có thể tin được mà nhìn trước ngực đang rách rưới.
- Khương Phàm, ngươi nổi điên cái gì?!
Cổ La, Từ Dương Thạc giật mình bừng tỉnh, cấp tốc lui lại đến bên ngoài mười mấy mét.
- Ngươi...
- Ngươi mẹ nó... Đầu bị lừa đá à?
- Ngươi đâm ta một đao làm gì?
Lưu Ba run rẩy bưng lấy Ô Cương Đao nơi ngực. Không thể nào tiếp thu được, lại không dám tin tưởng. Rõ ràng là bọn hắn tính kế Khương Phàm, sao Khương Phàm lại đâm cho hắn một đao?
Không nên nha!
- Kim Cương tông cho các ngươi điều kiện gì để cho các ngươi phản bội Thiên Sư tông.
Khương Phàm lấy ra Ô Cương Cung từ trong thanh đồng tiểu tháp, không vội vã kéo, chỉ nhắm ngay Văn Ngạn.
- Ta... Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Văn Ngạn gian nan muốn đứng lên, toàn thân lại đau đến cứng ngắc, mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống gương mặt.
Bành!
Ô Cương Tiễn thoát cung, kình khí xoay tròn gào thét xuyên thủng lồng ngực Văn Ngạn.
Bọn người Cổ La mặc dù đều là đệ tử tinh anh của Thiên Sư tông, thường xuyên vào rừng lịch luyện nhưng xưa nay cũng không có trải qua chuyện như vậy, càng không có gặp được tên điên tàn nhẫn nào như vậy, nói giết liền giết, gọn gàng mà linh hoạt.