Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81 Cân Tài Cân Sức
Cái này khiến tất cả đám người chuẩn bị nhìn Bạch Hoa một kϊƈɦ oanh sát Khương Phàm đều cảm thấy khó có thể tin, cũng làm cho mọi người suy đoán Khương Phàm đến cùng muốn lên đài làm cái gì đều trợn mắt hốc mồm, hắn vậy mà thật là tới khiêu chiến?
- Oanh Lôi Thương!
Bạch Hoa đột nhiên gào rít, trong lúc kịch chiến, cường quang lôi văn trêи trán bùng lên, mênh ʍôиɠ lôi triều mãnh liệt hội tụ, so trước đó càng cường thịnh hơn mấy lần.
Lôi triều ngưng tụ vào mũi thương, trong chớp mắt đã nổ tung.
Tiếng vang ầm ầm như thiên lôi rơi xuống đất, rung động sơn lâm, lay động cả lôi đài, lôi triều kinh khủng nháy mắt nổ tung. Vẻn vẹn bắn nổ tạo ra thanh triều (*) kia cũng đủ để cho bất kỳ đối thủ nào cũng đều sẽ oanh động màng nhĩ, thế công hỗn loạn, ngay sau đó lôi triều càng như rắn độc đoạt mệnh.
[* Giống như thủy triều, đao triều, thanh ở đây có nghĩa là âm thanh, tiếng động]
Bạch Hoa thường xuyên dùng loại chiêu thức này một chiêu nhất thắng.
Nhưng mà... thời điểm trường thương bạo kϊƈɦ, lôi triều nổ tung, Khương Phàm không tránh không lùi, ngược lại đứng ở đối diện bùng phát đại chiêu.
- Bá Đao Thức!
Hai mắt Khương Phàm trừng trừng, gân xanh nổi cao, mạch máu các nơi tại lúc này kịch liệt phồng lên, huyết khí mênh ʍôиɠ sôi trào quét sạch toàn thân.
Ầm ầm!
Keng!!
Lôi đình nổ tung, tàn đao mang theo bá thế vô địch chấn vỡ nát mũi thương, đao thế lại không giảm, trùng điệp đánh vào trêи lôi đài.
Lôi đài cứng rắn lại mãnh liệt lay động, sụp ra vết nứt to lớn, đá vụn tán loạn bay tung tóe ra bốn phương tám hướng, đánh tới trước mặt Bạch Hoa.
Bạch Hoa biến sắc, trường thương bị đè xuống, thân thể đều mất khống chế, đá vụn đối diện đập vào mặt, đánh hắn máu me đầm đìa.
- Aaa...
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng lôi đài, mấy vạn người quan chiến cùng nhau thốt lên tiếng kinh hô.
Khương Phàm đắc thế không tha người, hất ra tàn đao vọt mạnh lên đối diện, chạy sượt qua người Bạch Hoa đang bụm mặt, gắt gao nắm chặt nắm đấm đánh vào bụng của hắn, âm thanh trầm đục, thân thể Bạch Hoa bỗng nhiên cong lên, nằm ngang bay ra ngoài
- Vừa mới xảy ra chuyện gì?
- Hắn vậy mà ném đao đi?
- Bạch Hoa rơi thương, hắn cũng ném đao, đây là không muốn khi dễ người?
- Đây càng khi dễ người!
Vạn người chú mục xung quanh lôi đài cũng không thấy cụ thể vừa mới xảy ra chuyện gì?
Bạch Hoa làm sao lại đột nhiên bại?
- Đao thức thật bá đạo!
Đạo sư và các trưởng lão đều cảm nhận được uy lực một đao vừa rồi, vậy mà có thể chống lại lôi bạo cửu trọng thiên .
- Là thanh tàn đao kia.
Tam hoàng tử nhận ra đao trong tay Khương Phàm, chính là thanh đao gãy đã tranh đoạt với hắn trong Giám Bảo Đường, xem ra đã bị Khương Phàm kϊƈɦ phát ra thứ gì.
- Hắn quả nhiên có gì đó quái lạ.
Nữ tỳ cẩn thận cảm thụ được Khương Phàm giờ phút này đang phun trào năng lượng, vậy mà mạnh hơn mấy lần so với thời điểm giao thủ lúc trước.
Bọn người Khương Hồng Dương nhìn mà sửng sốt, đây là Khương Phàm sao?
Tên này thật là Khương Phàm?
- Đồ hỗn trướng, ngươi dám hủy mặt của ta.
Bạch Hoa hét to, căm tức nhìn Khương Phàm.
- Hình như ngươi còn không có tiến vào trạng thái tốt nhát nhỉ, trận chiến này hôm nay là sinh tử chiến, nào chỉ là muốn mặt, còn muốn mệnh.
Khương Phàm không có vội vã tiến công, điều trị lấy khí huyết bị Bá Đao Thức chấn thương.
- Chỉ bằng ngươi?
Bạch Hoa tức giận, vốn định cấp tốc giải quyết Khương Phàm, không nghĩ lại liên tiếp chịu nhục.
Lôi văn trêи trán hắn càng ngày càng hừng hực, lôi điện bắt đầu quấn quanh toàn thân, hắn quát lên một tiếng chói tai, chủ động lao thẳng đến Khương Phàm.
Năm ngón tay tay phải Khương Phàm mở rộng, ngọn lửa màu vàng óng kịch liệt bốc lên, thời điểm khi cách Bạch Hoa không đến mười mét, hai tay bỗng nhiên nắm lại, một tiếng bạo hống, một quyền đánh vào lôi đài, một cỗ khí lãng mãnh liệt quét sạch bát phương, xông ra mấy chục mét.
- Liệt Diễm Kim Liên, mở!
Ầm ầm, liệt diễm lao nhanh, trùng thiên bạo phát, giống như đóa Hỏa Liên màu vàng xán lạn, nương theo lấy nhiệt độ cao kinh người, bay lên không nở rộ, đem Bạch Hoa vừa mới muốn giết tới ầm vang bao phủ vào bên trong.
- Liệt Diễm Kim Liên? Đây là thức đầu tiên củaHuyền cấp võ pháp "Liệt Hỏa Phần Thiên"!
- Hắn vậy mà có thể tu luyện Liệt Hỏa Phần Thiên?
- Đây là Huyền cấp võ pháp, hắn là mấy phẩm linh văn?
Toàn trường oanh động, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tất cả mọi người từng ở chung võ viện với Khương Uyển Nhi, đều rõ ràng bộ võ pháp này, rõ ràng uy lực của bộ võ pháp này.
- Thanh thế không sai, đáng tiếc uy lực không đủ.
Lôi triều quấn quanh toàn thân Bạch Hoa, chọi cứng ở liệt diễm oanh kϊƈɦ, đối diện thẳng đến Khương Phàm.
Khương Phàm đã vươn người đứng dậy, hai tay liên tiếp đập mạnh, liệt diễm mãnh liệt mà ra, giống như ba cỗ thủy triều, một làn sóng mạnh hơn một làn sóng.
Liệt Hỏa Phần Thiên thức thứ hai, Liệt Diễm Tam Trọng Kϊƈɦ.
Ầm ầm!
Liên tiếp tam trọng va chạm, quả thực đã đẩy lui Bạch Hoa.
Nhưng Bạch Hoa lại bị khơi dậy chiến ý, sau khi ị đẩy lui thuận thế nhúng người, tiếp đó bay lên trêи không, một tiếng gào rít vang vọng, lôi triều mãnh liệt hóa thành bảy đạo lôi cầu phảng phất như Thất Tinh Liên Châu, giao thoa oanh kϊƈɦ thẳng xuống Khương Phàm phía dưới.
Thân hình Khương Phàm nhanh chóng di chuyển, liên tiếp né tránh.
Oanh! Oanh!
Lôi cầu liên tiếp va chạm vào lôi đài, tạo ra lôi quang chói mắt, hơn phân nửa võ đài giống như đều bị lôi triều bao phủ, cường quang chói mắt, lôi uy chấn động.
Một màn này khiến cho các thiếu nam thiếu nữ còn không có thức tỉnh linh văn nhìn đến nhiệt huyết sôi trào.
- Lôi Xà Cuồng Vũ!
Hai tay Bạch Hoa đánh ra lôi đài, lôi điện vẫn chưa hoàn toàn tản ra được toàn diện điều động, khống chế linh văn phóng lên tận trời, hóa thành một đầu Lôi Xà, nhanh chóng xẹt qua lôi trận, thẳng đến vừa Khương Phàm vừa mới ổn định.
Khương Phàm đứng vững, không lùi không tránh, cường quang trêи trán càng phát ra hừng hực, phảng phất như muốn đốt tan thắt lưng gấm, hắn mở miệng rống to, liệt diễm ầm vang nổ tung, mãnh liệt hơn mấy chục mét, tiếp đó bỗng nhiên tụ tập lại bị hắn nắm vào trong tay, đánh về phía trước một kϊƈɦ.
Chương 82 Lôi Hỏa Cuồng Tiêu
Liệt diễm, kim quang cuồn cuộn, hóa thành một thanh hỏa thương, ngang nhiên đánh về phía Lôi Xà.
Ầm ầm!
Mãnh liệt bạo tạc, oanh minh điếc tai, lôi hỏa xen lẫn, rung động toàn trường.
- Hoa...
Toàn trường oanh động, đám người cảm giác được ngoài ý muốn sâu sắc, tất cả cơ hồ như sôi trào.
Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới trận không chút bất ngờ này sẽ có dạng đối kháng kịch liệt như thế, càng không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà có thể thật trực diện đối kháng với Bạch Hoa.
- Đó là Liệt Hỏa Phần Thiên đệ tam trọng, Liệt Diễm Thương!
- Hắn vậy mà có thể thi triển đến thức thứ ba? Cái này cần thành thục linh văn cùng đầy đủ linh lực làm phụ trợ. Thời điểm Khương Uyển Nhi tu luyện ra Liệt Diễm Thương đã là Linh Anh cảnh bát trọng thiên, Khương Phàm làm sao có thể?
- Đối kháng lôi triều chính diện, uy lực hoàn toàn không kém. Hắn đến cùng là mấy phẩm linh văn, lại là cảnh giới gì?
- Ai nói hắn ba tháng trước còn chưa có thức tỉnh linh văn?
- Khương gia ẩn giấu tiểu quái vật gì đây?!
Trưởng lão cùng đám đạo sư đều chấn động, bọn hắn đoán được các loại cục diện, duy chỉ không có nghĩ đến trận đối kháng sẽ kịch liệt như hiện tại.
- Nghị ca ca!
Khương Uyển Nhi kϊƈɦ động reo hò, nàng nhớ không lầm, Khương Phàm đạt được Liệt Diễm Phần Thiên không đến một tháng, vậy mà đã lĩnh hội đến thức thứ ba.
Quá rung động.
Cái này cần thiên phú như thế nào?
- Tỷ tỷ, ngươi đã sớm biết?
Thiếu nữ bên cạnh Dạ An Nhiên giương lông mày xinh đẹp, trước đó còn một mực kỳ quái tại sao tỷ tỷ phải lưu lại xem trận luận võ này, không nghĩ tới vậy mà lại phấn khích ngoài ý muốn như thế.
Dạ An Nhiên chậm rãi lắc đầu, tiếp tục xem giao phong trêи đài.
Lôi hỏa va chạm, quét sạch lôi trận, cường quang chói mắt, kịch liệt oanh minh, nhấc lên từng cơn sóng khi sóng sau cao hơn sóng trước, cứ nghĩ trận chiến sẽ kết thúc trong mấy hiệp chiến đấu vậy mà kéo dài mười mấy hiệp.
Khương Phàm rốt cục cũng lao đến gần sát người Bạch Hoa, không có chút do dự, lập tức nhấc hai tai lên liên tiếp giống như mưa to gió lớn mà oanh kϊƈɦ, ngạnh sinh sinh đánh loạn bộ pháp của Bạch Hoa.
Bạch Hoa mặc dù có kinh nghiệm luận võ phong phú, nhưng lại kém xa Khương Phàm một phần mười.
m thanh giòn vang, Khương Phàm bắt lấy cổ tay Bạch Hoa, thân eo thay đổi, toàn thân phát lực, không đợi Bạch Hoa kịp phản ứng, vậy mà dữ dội quăng mạnh xuống dưới, giống như vung lên một đầu roi sắt, trùng điệp đánh vào mặt đất.
Tiếng va đập trầm muộn để mọi người vây xem hít vào một hơi khí lạnh.
Khương Phàm cũng không có buông tay, lực lượng vạn cân phát uy, liên tục một lần lại một lần đánh Bạch Hoa trêи mặt đất.
- Tiểu gia hỏa, đủ dữ dội.
Hai mắt Tiêu Phượng Ngô tỏa ánh sáng, hắn ưa thích loại đấu pháp này.
- Quá nóng nảy, quá dã man.
Chu Thanh Thọ cảm khái lắc đầu, ánh mắt một khắc cũng không có rời khỏi trận chiến đấu trêи lôi đài.
- Bạch Hoa, ngươi đang làm gì? Đừng cho Bạch Vương phủ các ngươi mất mặt xấu hổ!
Triệu Thiên Nguyệt nhìn không được, vọt tới phía trước lo lắng hô to.
- Aaa... !
Bạch Hoa khuất nhục phẫn nộ, bạo hống một tiếng, toàn thân sôi trào lôi triều mãnh liệt đến kinh người, thanh thế kia phảng phất như tiêu hao linh lực toàn thân, kinh lôi cuồng vũ trong nháy mắt nuốt sống Khương Phàm, mấy chục đạo điện mang rắn chắc đánh vào trêи thân Khương Phàm, xé mở vạt áo, xé rách da thịt, máu tươi tung bay.
Khương Phàm chật vật tháo chạy, sắc mặt trắng bệch, cứ như vậy một hồi, toàn thân đã chảy máu tươi ướt nhẹp, vô cùng thê thảm.
- Tốt, chính là như vậy. Đánh cho ta, đánh cho đến chết.
Triệu Thiên Nguyệt rốt cục cũng thả ra ngụm ác khí, vỗ mặt bàn trợ uy.
- Bạch Hoa, xuất ra thực lực công tử võ viện của ngươi, đừng để người khác coi thường.
Lý Chính Dương cũng ở phía xa hô to.
- Đồ hỗn trướng, ngươi vậy mà...
Bạch Hoa giãy dụa lấy đứng lên, nhưng liên tiếp va chạm để ý thức hắn có chút hôn mê.
- Coi chừng!
Lôi trận xung quanh đột nhiên vang lên từng trận kinh hô.
Sau khi Khương Phàm bị đánh lui cũng không có đình chỉ, mà chịu đựng đau nhức kịch liệt, không nhìn vết thương toàn thân, giết trở về, liệt diễm mãnh liệt hội tụ vào song chưởng, liên tiếp đánh ra, như thủy triều lao nhanh, quét sạch tới Bạch Hoa.
Liệt diễm cuồn cuộn, sóng sau cao hơn sóng trước, đánh tới Bạch Hoa còn chưa kịp phản ứng.
Ầm ầm!
Bạch Hoa ở đối diện bị đánh lui lại, tiếng nổ mang theo uy thế mãnh liệt khiến nhuyễn giáp trêи hắn đều nát hơn phân nửa.
- Liệt Hỏa Phần Thiên, đệ tam trọng!
Khương Phàm lần nữa bạo kϊƈɦ, ngưng tụ ra lực lượng mênh ʍôиɠ, hội tụ nơi tay phải, hóa thành một đạo hỏa thương, đánh vào lồng ngực Bạch Hoa đối diện
Một tiếng nổ vang, hỏa thương bạo kϊƈɦ, trong nháy mắt nổ tung.
Bạch Hoa kêu thảm, máu phun phè phè, bay ngược hơn mười mét, chật vật nằm trêи đất, hắn theo bản năng muốn đứng lên, lại trùng điệp quỳ trêи mặt đất, nhuyễn giáp chỗ ngực đã hòa tan, máu thịt be bét, cơ hồ có thể nhìn thấy trái tim bành bành nhảy loạn ở bên trong.
Sơn lâm an tĩnh, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn lôi trận rốt cục cũng đã dừng lại.
Sau một lát ngắn ngủi, vạn người các rừng rậm oanh động.
- Kết thúc?
- Bạch Hoa vậy mà bại?
- Khương Phàm không phải phế vật sao? Ai nói hắn là phế vật!
- Hắn đến cùng có cảnh giới gì, thế nào có thể đánh bại Bạch Hoa.
Các đệ tử võ viện chấn động nhất, bọn hắn quá rõ ràng thực lực của Bạch Hoa, vị trí đứng hàng lục đại công tử không chỉ là hiển hách gia thất, càng quan trọng hơn là thực lực đủ mạnh.
Những năm gần đây, Bạch Hoa trêи lôi đài khiêu chiến cơ hồ chưa từng bại một lần, hôm nay vậy mà bại bởi một đứa con nuôi của Khương Vương phủ?
Tam hoàng tử có chút nhíu mi, hai tay trong tay áo dùng sức nắm chặt, đây cũng không phải là tình cảnh hắn muốn xem, cũng là kết cục hoàn toàn không tưởng tượng được.
Khương Phàm hít một hơi thật sâu, chỉ Bạch Hoa phía xa.
- Quỳ tốt!
- Tiểu phế vật...
Bạch Hoa chậm rãi ngẩng đầu, miệng đầy máu tươi, căm tức nhìn Khương Phàm trước mặt.
Đây là sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.
- Hướng muội muội ta xin lỗi!
- Nói xin lỗi cái rắm!
- Xin lỗi!
- Mơ tưởng!
Chương 83 Giận Dữ Mắng Mỏ Thương Châu
- Phụ thân ngươi Bạch Ngao Thương được Khương Vương bồi dưỡng, từ thị vệ đến chủ tướng cứ điểm thứ hai Bạch Hổ quan. Không nghĩ báo ân, lại phản bội chạy trốn Khương Vương phủ, đối nghịch trong bóng tối. Bạch Hoa ngươi, lấy danh nghĩa khiêu chiến, ý đồ muốn giết hại con gái của Khương Vương. Các ngươi là súc sinh bất trung bất nghĩa.
Tiếng nói gạt ra từ trong hàm răng của Khương Phàm cũng không cao, nhưng lại rõ rõ ràng ràng truyền khắp sơn lâm.
Sắc mặt của rất nhiều người lập tức thay đổi, Bạch Ngao Thương dù sao cũng là một trong Tam Vương Thương Châu, mặc dù xuất thân có chút ám muội, nhưng cho tới nay không người nào dám ở trước mặt mọi người nói ra.
- Đó là quyết đấu công bằng!
Bạch Hoa hư nhược giải thích.
- Ngươi nói công bằng?! Lấy Lê Hồng Thường uy hϊế͙p͙, khiến cho Lê Hồng Y hạ độc Uyển Nhi, sau đó liên sát tỷ muội Lê Hồng Y, Lê Hồng Thường để diệt khẩu, cẩu vật ngươi cũng xứng đàm luận công bằng?
Khương Phàm không quản sự thực như thế nào, trực tiếp lôi một tràng hô lên ở bên trêи.
- Tên tiểu tử này.
Chu Thanh Thọ cười cười xấu hổ, hắn chỉ cố ý kϊƈɦ thích Khương Phàm một chút, cũng không phải là chứng cứ trực tiếp
Lời nói này nghe vào lỗ tai võ viện trưởng lão cùng đám đạo sư trong lại vô cùng chói tai. Bọn hắn ho nhẹ vài tiếng, đang muốn ra mặt, thanh âm Khương Phàm lại lần nữa cao vút.
- Khi uy danh Khương Vương phủ lần nữa vang vọng đại địa Thương Châu, Bạch gia, Triệu gia, Lý gia, đều sẽ lấy tên phản đồ, đính bên trêи Sỉ Nhục Trụ của lịch sử để tiếng xấu muôn đời.
- Buồn cười, ngày đó sẽ không tới, Thương Châu này vĩnh viễn không có khả năng lại là của họ Khương, các ngươi vĩnh viễn không có khả năng lại đứng lên.
Bạch Hoa miệng đầy máu tươi đáp lễ.
- Tương lai ngày đó sẽ không lâu, người thông minh sẽ ngước đầu nhìn lên, một ít mắt chó lại lựa chọn làm như không thấy. Hoàng thất muốn mai táng Khương Vương phủ ở trong Bạch Hổ quan, thật tình không biết, Khương Vương phủ sẽ trùng sinh bên trong máu và lửa
Khương Phàm chỉ Thương Châu võ viện phía xa, thanh âm cao vút vang dội.
- Khương Phàm, chú ý lời lẽ của ngươi.
lượng lớn cường giả hô to cảnh cáo.
- Tiểu gia hỏa này là đến tỷ võ hay là đến cố ý nhục nhã?
- Hắn muốn làm gì?
Chu Thanh Thọ mơ hồ cảm giác không đúng.
Khương Phàm lựa chọn nghênh chiến Bạch Hoa tại thời điểm chiêu sinh của võ viện, sẽ không phải chỉ vì nói những lời này đó chứ?
Lời này là chính hắn nghĩ, hay là do Khương Hồng Võ chỉ điểm?
- Khương Phàm, tứ đại cương vực Lang Gia quốc, tất cả vương phủ cổ thành cứ điểm, toàn bộ họ Tần, cũng vĩnh viễn sẽ họ Tần.
Một trưởng lão Thương Châu võ viện trực tiếp đi đến lôi đài, tiểu tử này khiêu chiến Bạch Hoa rất có thể chỉ là lấy cớ, giận dữ mắng mỏ Thương Châu mới là bản ý thật sự.
- Hơn hai trăm năm trước, tiên tổ Khương gia - Khương Nguyên Liệt, vì tiên hoàng xuất sinh nhập tử, huyết chiến thiên hạ, nhiều lần cứu vớt tính mệnh của tiên hoàng. Thời khắc Lang Gia quốc khai quốc, tiên hoàng mời tiên tổ Khương Nguyên Liệt cùng hưởng thiên hạ, nhưng tiên tổ cự tuyệt, nguyện mang Khương gia đời đời trấn thủ Thương Châu, thống ngự quân doanh Bắc Cương chống cự vạn dặm Đại Hoang, đời đời vĩnh viễn thủ Lang Gia quốc. Các ngươi, đều đã quên rồi?
Khương Phàm hoàn toàn không để ý tới ánh mắt trưởng lão võ viện càng ngày càng lạnh, lại đột nhiên quay người, chỉ tất cả mọi người toàn trường ở phía xa.
- Khuyên tất cả các ngươi, làm người phải có lương tâm, nhìn mọi chuyện phải cảnh giác cao độ. Những năm nay là ai đang bảo vệ Thương Châu? Hoàng thất, hay là thành Bạch Hổ! Triệu gia, Lý gia, Bạch gia, hay là Khương Vương phủ chúng ta? Một khi mười ba vạn tướng sĩ Khương Vương phủ rút khỏi Bạch Hổ quan, một trăm ngàn ác linh trăm vạn thú triều Đại Hoang sẽ tàn phá bừa bãi Thương Châu, thôn phệ Bắc Cương, độc hại thương sinh. Đến lúc đó, ai đến bảo hộ các ngươi? Ai đến bảo hộ người nhà các ngươi!?
- Khương Vương phủ còn một ngày trấn thủ Bạch Hổ quan liền vĩnh viễn là thủ hộ giả của các ngươi, là người các ngươi cần tôn kính.
Thanh âm Khương Phàm càng ngày càng cao, khí thế càng ngày càng thịnh.
- Luận võ kết thúc, chạy trở về Bạch Hổ quan đi.
Trưởng lão Trêи lôi đài thực sự nghe không nổi nữa.
- Khương Phàm!
Bạch Hoa đột nhiên đứng dậy, vết thương toàn thân dần dần khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, huyết khí tràn đầy, linh lực khôi phục.
- Hắn như vậy là thế nào?
- Hắn giống như vừa ăn một khỏa đan dược gì đó.
Toàn trường kinh hô, ánh mắt một lần nữa hướng về tới chỗ Bạch Hoa nơi đó.
- Chúng ta luận võ còn chưa có kết thúc.
Bạch Hoa ăn Hạo Nguyên Đan, kinh mạch và mạch máu toàn thân đều phồng lên, mênh ʍôиɠ linh lực ở giữa khí hải lao nhanh không dứt. Nhất là linh văn trêи trán, ánh sáng đâm thủng thắt lưng gấm, cùng linh nguyên trong khí hải chiếu rọi lẫn nhau. Lôi uy mênh ʍôиɠ phun trào toàn thân, hơi nước cuồn cuộn trêи võ đài như có xu thế hình thành lôi vân.
- Hắn ngưng tụ ra linh nguyên rồi?
- Ngưng tụ ra linh nguyên là dấu hiệu sắp đột phá đến Linh Nguyên cảnh.
- Trong lục đại công tử võ viện, hắn là người nhanh nhất.
- Aaa... !!
Bạch Hoa điên cuồng nộ hống, lôi triều toàn thân sôi trào, mây mù giữa không trung đều đang kịch liệt cuồn cuộn, hắc ám lôi tràng.
Hai cánh tay hắn nâng lên, toàn thân căng cứng.
Sau một lát, cùng với tiếng vang đinh tai nhức óc, một cỗ lôi triều kinh khủng từ toàn thân nổ tung, quét sạch hơn phân nửa lôi tràng, ngay sau đó lôi triều nhanh chóng hội tụ, hóa thành một đầu Lôi Xà tráng kiện, chừng nửa mét, nhanh chóng bạo tẩu đánh về phía Khương Phàm.
Uy lực đạt tới gấp mấy lần trước đó.
- Nghị ca ca, tránh đi!
Khương Uyển Nhi quá sợ hãi.
- Uy thế thật mạnh.
Ngay cả rất nhiều cường giả mới vào Linh Nguyên cảnh đều cảm nhận được uy lực một kϊƈɦ này.
Ánh mắt Khương Phàm sáng như đuốc, dùng sức nắm chặt song quyền, linh văn trêи trán câu thông mê vụ khí hải, sau một lát, linh lực toàn thân đều trùng kϊƈɦ, lướt qua kinh mạch, hội tụ nơi cánh tay phải.
Ầm ầm tiếng vang, liệt diễm lao nhanh trùng thiên mấy chục mét.
- Vạn Thú... Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm há miệng gầm thét, như hổ gầm sơn lâm, cường quang trêи trán trực tiếp thiêu hủy thắt lưng gấm, lộ ra một hỏa văn giống như Hỏa Liên, đem chính mình chiếu rọi đều như là Thần Tử.
Hỏa thế mãnh liệt ầm vang hội tụ, hóa thành một cự hình mãnh hổ hoàn chỉnh, đạp phát cáu triều, khiếu động sơn lâm, đón nhận đầu Lôi Xà kia.
Chương 84 Khương Vương Phủ Phản Kích
- Đó là linh văn gì?
- Hắn vừa mới kêu cái gì?
Vạn người kinh động, bọn hắn rõ ràng cảm nhận được linh văn chính mình rung động, càng cảm nhận được kinh mạch cổ quái thít chặt.
Những thiếu niên thiếu nữ còn không có hoàn toàn thức tỉnh linh văn kia thậm chí có cảm giác lạnh cả người.
Tam hoàng tử dùng sức nắm tay, gắt gao nhìn đầu mãnh hổ màu vàng phi nước đại kia.
Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền?
Hắn vừa mới kêu là Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền?
Khương Uyển Nhi dùng sức nắm chặt miệng nhỏ, Khinh Vũ tỷ tỷ rõ ràng nói hắn chính là lục phẩm linh văn, có thể có uy thế này... Bộ võ pháp này...
Ầm ầm!
Mãnh hổ hoành hành, đạp tan Lôi Xà, ngọn lửa màu vàng óng đốt cháy lôi tràng, vặn vẹo không gian, nướng lấy sương mù khắp Thiên Vân.
- Không...
Bạch Hoa ngưng tụ con ngươi, mãnh hổ trong tầm mắt tật tốc phóng đại, trong chốc lát đâm vào trêи người hắn, cũng ầm vang bạo tạc. Bởi vì phục dụng Hạo Nguyên Đan mà mạch máu kinh mạch phồng lên liên miên vỡ nát.
Hắn kêu thảm tung bay, trùng điệp nằm nhoài nơi đó.
Linh khí toàn thân Khương Phàm bị rút khô, một thân trời đất quay cuồng cảm giác suy yếu, kém chút quỳ trêи mặt đất. Mặc dù bộ dáng chật vật, nhưng linh văn trêи trán vẫn lóe ra hào quang chói mắt, kϊƈɦ thích ánh mắt mọi người.
Toàn trường lần nữa an tĩnh, khẩn trương nhìn trán của hắn.
- Thánh linh văn?
Bên phía võ viện, một vị trưởng lão phát ra tiếng nghi vấn rất nhỏ.
- Cái đó là... thánh pháp trấn tộc Khương gia, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền! Chỉ có Thánh linh văn mới có thể tu luyện!
Khương Hồng Dương nỉ non giống như nói nhỏ, biểu lộ ngưng trọng dần dần biến thành rung động, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng.
Thánh pháp tiên tổ Khương gia vậy mà lại tái hiện trêи người Khương Phàm.
- Thánh linh văn! Hắn có Thánh linh văn?
- Thánh cấp võ pháp Khương gia, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Toàn trường tiếp tục oanh động, so với trước đó càng mãnh liệt không biết bao nhiêu lần.
Tất cả mọi người không cách nào giữ vững bình tĩnh. Từ đại biểu cường tộc các nơi Thương Châu thậm chí Bắc Cương đều từ trong chỗ tối đi ra, ánh mắt sáng rực nhìn thân thể chậm rãi đứng thẳng ngay trêи lôi đài.
Thánh linh văn, mảnh đất Thương Châu qua đi hai trăm năm lại tái hiện Thánh linh văn?
Khương Vương phủ tuyệt xử phùng sinh xuống dốc vậy mà bồi dưỡng được Thánh linh văn mới?
Trách không được Khương Phàm vừa mới hô to Khương Vương phủ sẽ từ trong máu và lửa trùng sinh!
Có Thánh linh văn, uy thế Khương Vương phủ chắc chắn sẽ lần nữa bao phủ mảnh đất Thương Châu này!
- Nghị ca ca...
Hai tay Khương Uyển Nhi bịt chặt miệng, khó có thể tin được, trong ánh mắt nổi lên hơi nước ʍôиɠ lung.
- Tỷ tỷ?
Thiếu nữ bên cạnh Dạ An Nhiên giật mình nhìn về phía nàng.
- Ta chỉ biết là cái này.
Dạ An Nhiên nhẹ giọng nói nhỏ, kiều nhan sau mạng che mặt mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Ngươi... Ngươi là...
Xung quanh lôi đài hô to như núi kêu biển gầm đánh thức Bạch Hoa kém chút đã hôn mê, hắn run rẩy chống thân thể lên, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Khương Phàm trước mặt.
Thánh linh văn?
Hắn làm sao có thể là Thánh linh văn?
Hắn làm sao xứng với Thánh linh văn?
- Ngươi làm chó săn cho Tam hoàng tử.
Khương Phàm đi tới bên lôi đài, hướng Khương Uyển Nhi phía dưới ra hiệu.
- Bạch Hoa, nhìn cho kỹ.
Khương Uyển Nhi thả xuống thắt lưng gấm, lộ ra hỏa văn sáng tỏ.
Một tiếng quát, nắm tay trùng thiên, ngọn lửa nóng bỏng kịch liệt xoay tròn, đánh về phía không trung.
- Nàng còn có linh văn? Nàng còn có thể phóng thích võ pháp?
- Khương Uyển Nhi không bị phế!
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Không chỉ có các đệ tử võ viện kinh ngạc, đám đạo sư và trưởng lão võ viện càng kinh ngạc hơn, bọn hắn rõ ràng đã kiểm tra qua Khương Uyển Nhi, xác thực kinh mạch vỡ vụn không thể nghi ngờ.
Thần sắc Chu Thanh Thọ và Tiêu Phượng Ngô đều ngưng trọng lên, ngoài ý muốn tiếp lấy chuyện ngoài ý muốn, đây chính là Khương Vương phủ đang phản kϊƈɦ sao?
- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Bạch Hoa rống to, hắn rõ ràng đã phế đi Khương Uyển Nhi, làm sao còn có thể ngưng tụ linh lực.
Khương Phàm đột nhiên nắm Ô Cương Cung cùng Ô Cương Tiễn trêи mặt đất lên, quay người hướng Bạch Hoa, cung tiễn thuận thế dựng lên, tại thời điểm tất cả mọi người không kịp phản ứng, Ô Cương Cung bị kéo đến đầy tròn, âm thanh trầm đục, Ô Cương Tiễn thoát cung kϊƈɦ xạbay thẳng đến Bạch Hoa.
Vị trưởng lão trêи lôi đài kia sắc mặt cũng đại biến, lại không kịp ngăn lại.
Bạch Hoa vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cung tiễn xuyên thủng lồng ngực.
Tiễn thế xoay tròn còn mang theo lực lượng mạnh mẽ đem trái tim hắn xoắn nát.
- Công tử!
Các đệ tử võ viện quy thuận Bạch Hoa quá sợ hãi.
Bọn hắn vừa mới chỉ lo giật mình, không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà lại đánh lén.
- Trận chiến này hôm nay đã quyết thắng thua, cũng định sinh tử. Ngươi còn đứng trêи đài, tranh tài sẽ không có kết thúc. Ta xuất tiễn, ngươi không tránh, muốn chết!
Khương Phàm hạ cung tiễn xuống, thanh âm rét căm căm giống như một cỗ gió lạnh thổi khắp sơn lâm.
Bạch Hoa trùng điệp quỳ trêи mặt đất, cúi đầu nhìn lỗ máu trêи ngực mình, lung lay mấy cái, vô lực ngồi phịch ở trêи lôi đài.
Lần này, hắn cũng đứng lên không nổi nữa.
- Công tử.
Lượng lớn tử đệ võ viện xông lên lôi đài, luống cuống tay chân đưau vào trong miệng hắn các loại đan dược.
Mạch máu kinh mạch Bạch Hoa bạo liệt, lồng ngực bị xỏ xuyên, đã chết không thể chết hơn.
- Tiểu hỗn đản, ta phải giết ngươi.
Một vị học viên gầm thét, rút kiếm muốn phóng tới Khương Phàm. Toàn thân hắn gào thét cuồng phong, lôi tràng cuồn cuộn hóa thành lít nha lít nhít lợi kiếm, toàn bộ cuốn về phía Khương Phàm.
Linh Nguyên cảnh?
Vô số người có chút biến sắc.
- Khương Phàm/Nghị ca ca, lui ra!
Yến Khinh Vũ cùng Khương Uyển Nhi vội lao lên trêи lôi đài, đón lấy người giết tới kia.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người như thiểm điện xông lên lôi đài, sượt qua người người kia.
Liêm đao phách trảm, chặn ngang hai đoạn.
Vị học viên kia trùng điệp nhào vào trêи lôi đài, máu tươi chảy ngang.
- Ai muốn giết người của Khương gia ta?
Lần lượt từng bóng người lướt qua đám người, xuất hiện ở trêи lôi đài. Bọn hắn toàn bộ hất lên mũ che màu đỏ ngòm, mang theo mặt nạ bạch ngọc, ánh mắt lạnh lùng nhìn toàn trường xung quanh
- Đây là những người nào?
- Sát khí thật mạnh.
Đám người xung quanh lôi đài nhao nhao lui sau vài chục bước, lộ ra khoảng trống rất lớn.
Huyết Ngục??
Chương 85 Huyết Ngục Lại Xuất Hiện
Đám đạo sư và trưởng lão võ viện có chút biến sắc, thời điểm trước đó không ai biết tình huống cụ thể của Huyết Ngục, nhưng sau khi Bạch Vương phủ gặp biến cố lại đều rất rõ ràng.
Khương Uyển Nhi cùng Yến Khinh Vũ đều thở phào, tranh thủ thời gian đưa mấy khỏa đan dược cho Khương Phàm.
- Khương Phàm, hôm nay là thời gian võ viện chúng ta thu nhận học sinh, ngươi mang nhiều thị vệ tới như vậy có ý tứ gì?
Trêи lôi đài, trưởng lão nhíu mày đi đến phía trước, giằng co với Huyết Ngục.
- Ngươi nói ý tứ gì? Muội muội ta là học viên chính thức của các ngươi, các ngươi đều không gánh nổi, huống chi là ta. Các ngươi đã vô năng, ta đương nhiên muốn tự mình bảo vệ.
Khương Phàm biết Vương gia khẳng định sẽ điều Huyết Ngục tới.
Đám người võ viện chau mày, ai cũng không nghĩ tới sự tình sẽ nháo đến tình cảnh như thế, không chỉ có kϊƈɦ thích ra một tên Thánh linh văn, lại còn hại chết Bạch Hoa.
Mấy vị trưởng lão nhìn về hướng Tam hoàng tử nơi đó, nhưng Tam hoàng tử ngoại trừ dùng ánh mắt phức tạp nhìn lôi đài thì cũng không có chút ý tứ nhúng tay nào.
- Khương Phàm, xin tản Huyết Ngục ra, chúng ta cam đoan sẽ không tổn thương ngươi.
Trưởng lão võ viện hít sâu một hơi đè lại bực tức trong người, thái độ cường ngạnh.
- Ta chỉ tới tham gia sinh tử chiến, nếu như đã kết thúc, ta cũng nên rời đi.
Vị trưởng lão kia chậm chạp đợi không được Tam hoàng tử lộ diện, chỉ có thể tiếp tục xử lý.
- Khương Phàm, ngươi thế này để cho Thương Châu võ viện chúng ta rất khó xử.
- Ngươi khó xử cũng không chỉ có chuyện này. Chuyện muội muội ta bị phế kinh mạch, ta còn chưa có tìm võ viện các ngươi tính sổ đây.
- Chuyện này không quan hệ với chúng ta
- Ta có chứng cứ.
- Lấy ra?
- Chu Thanh Thọ công tử, lấy chứng cứ ra.
Khương Phàm đột nhiên gọi thẳng tên Chu Thanh Thọ.
Sắc mặt Chu Thanh Thọ lập tức trở nên tái nhợt, tuyệt đối không nghĩ tới Khương Phàm lúc này vậy mà lại cho hắn một đao.
Các trưởng lão võ viện đều nhíu mày nhìn về hướng Chu Thanh Thọ. Khóe miệng Chu Thanh Thọ giật một cái, lúng túng cười nói:
- Nghị công tử nói đùa, chúng ta cũng không nhận biết.
- Thanh Thọ công tử hôm qua rõ ràng nói rất kỹ càng, hôm nay làm sao không thừa nhận. Bạch Hoa bắt muội muội Lê Hồng Y uy hϊế͙p͙ để nàng hạ độc Uyển Nhi, sau đó còn giết người diệt khẩu. Ngay cả những người đã từng theo Khương Uyển Nhi đều sau khi nàng rời đi đã bị tử đệ các vương phủ hãm hại. Chết thì chết, phế thì phế, còn sống thì sống không bằng chết.
Khương Phàm cố ý hô to, không chỉ nói cho người Thương Châu võ viện nghe, mà còn nói cho hơn vạn thiếu nam thiếu nữ sắp tham gia thu nhận học sinh kia nghe.
- Khương Phàm, nói chuyện phải để ý chứng cứ, không nên nói xấu võ viện.
Các trưởng lão võ viện nhao nhao giận dữ mắng mỏ, hôm nay là thời gian trọng yếu bọn hắn thu nhận học sinh, không chỉ có tụ tập sinh ưu tú ở các nơi, còn có đại tông cường tộc các nơi ở Thương Châu, Bắc Cương.
- Thương Châu võ viện muốn trở thành Võ Đạo thánh địa không chỉ cần phải có thực lực, còn cần nội tình và tư thái. Các ngươi, kém xa…
- Võ viện còn chưa tới phiên ngươi đến đánh giá.
- Là ta nhớ lầm, là các ngươi quên. Lúc trước người kiến tạo Thương Châu võ viện là tiên tổ Khương gia - Khương Nguyên Liệt chúng ta. Đồ vong ân phụ nghĩa, nhìn đã cảm thấy buồn nôn. Chúng ta đi.
- Rút lui.
Đội viên Huyết Ngục che chở Khương Phàm từ từ lui về sau.
Đám người chen chúc cấp tốc tách ra một con đường rộng rãi, không có người nào dám ngăn trở bọn hắn.
Sắc mặt trưởng lão võ viện vô cùng khó coi, muốn ngăn cản nhưng không có lý do. Thế nhưng Khương Phàm đưa một trận giày vò như thế, đả kϊƈɦ đối với danh dự võ viện bọn hắn quá lớn, mấy vạn người thảo luận không chừng sẽ có một nửa cân nhắc rời khỏi, quay đầu đến các võ viện hoặc tông môn khác.
- Khương Vương phủ nuôi một tiểu quái vật.
- Hắn thật sự là con nuôi của Khương Vương? Tại sao ta cảm giác Khương Hồng Võ cố ý lấy tên con nuôi này giấu hắn đi chứ.
- Thánh linh văn! Thời gian đã qua đi hai trăm năm, Khương Vương phủ lại tái hiện Thánh linh văn! Cái này không thể coi thường, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến các đại quân doanh ở Bắc Cương.
Các đại biểu cường tộc đến từ Thương Châu và Bắc Cương đều âm thầm than thở, bản ý là đến quan sát tình huống Thương Châu võ viện chiêu sinh, lại không nghĩ rằng lại có thể chính mắt thấy một trận chiến đấu kịch liệt đặc sắc như vậy.
Tam hoàng tử yên lặng nhìn Khương Phàm rời đi, từ đầu đến cuối chưa hề nói một câu.
- Điện hạ! Thương Châu sắp có biến!
Sắc mặt Khương Hồng Dương cực kỳ khó coi.
Thánh linh văn đối với Bạch Hổ quan, thậm chí Bắc Cương đều có ý nghĩa trọng đại. Khương Phàm mang cho Khương Vương phủ không chỉ là tiềm lực, càng là lực ngưng tụ. Hắn có thể tưởng tượng đến tám đại cứ điểm Bạch Hổ quan sẽ vứt bỏ dị tâm, toàn lực ủng hộ Khương Vương phủ, ngay cả ba mươi sáu chỗ quân doanh quan ải Bắc Cương đều có thể một lần nữa thành lập liên hệ cùng Khương Vương phủ
Nếu như Khương Vương phủ thậm chí toàn bộ Bắc Cương toàn lực bồi dưỡng Khương Phàm, không đến bao nhiêu năm, Khương Phàm sẽ đạt tới phương diện như Khương Nguyên Liệt kia, tái hiện thời huy hoàng của Khương Vương phủ, trở thành chủ của Bắc Cương.
Khương Nhân thì hốt hoảng, Thánh linh văn... Thánh linh văn... Vì cái gì Thánh linh văn sẽ xuất hiện trêи thân loại phế vật Khương Phàm này, mà không phải ta?
- Thương Châu xác thực sắp có biến. Nhưng Khương Hồng Võ sắp xong rồi!
Tam hoàng tử chỉ muốn khống chế Khương Vương phủ, để bọn hắn hoàn toàn thần phục, không nghĩ tới vậy mà lại kϊƈɦ thích ra một Thánh linh văn.
- Điện hạ... Có ý tứ gì?
Hai vị trưởng lão Khương gia cẩn thận hỏi.
- Phụ hoàng và Khương Hồng Võ có ân oán cá nhân! Hắn có thể tiếp nhận Khương gia quỳ xuống thỏa hiệp, nhưng sẽ không cho phép Khương gia ra lại có Thánh linh văn. Khương Hồng Dương, ngươi liên hệ Tam Vương Thương Châu, phối hợp Thương Châu võ viện bằng tốc độ nhanh nhất trà trộn vào thành Bạch Hổ, mặc kệ dùng phương pháp gì, kéo chân Khương Hồng Võ ở trong thành Bạch Hổ.
Tam hoàng tử không nghĩ tới tiếp tục đợi chờ lại còn thật chờ đến cơ hội như hiện tại. Lần này, hắn muốn giải quyết triệt để Khương Vương phủ.
- Điện hạ, Khương Hồng Võ nương tựa theo Thánh linh văn của Khương Phàm sẽ một mực khống chế lại tám đại cứ điểm, chỉ dựa vào chúng ta chỉ sợ...
- Các ngươi một mực ngăn chặn, ta sẽ kịp thời đuổi tới. Nhớ kỹ, lần này lại để cho Khương Hồng Võ chạy, ta sẽ lấy mạng của các ngươi.
Cái này khiến tất cả đám người chuẩn bị nhìn Bạch Hoa một kϊƈɦ oanh sát Khương Phàm đều cảm thấy khó có thể tin, cũng làm cho mọi người suy đoán Khương Phàm đến cùng muốn lên đài làm cái gì đều trợn mắt hốc mồm, hắn vậy mà thật là tới khiêu chiến?
- Oanh Lôi Thương!
Bạch Hoa đột nhiên gào rít, trong lúc kịch chiến, cường quang lôi văn trêи trán bùng lên, mênh ʍôиɠ lôi triều mãnh liệt hội tụ, so trước đó càng cường thịnh hơn mấy lần.
Lôi triều ngưng tụ vào mũi thương, trong chớp mắt đã nổ tung.
Tiếng vang ầm ầm như thiên lôi rơi xuống đất, rung động sơn lâm, lay động cả lôi đài, lôi triều kinh khủng nháy mắt nổ tung. Vẻn vẹn bắn nổ tạo ra thanh triều (*) kia cũng đủ để cho bất kỳ đối thủ nào cũng đều sẽ oanh động màng nhĩ, thế công hỗn loạn, ngay sau đó lôi triều càng như rắn độc đoạt mệnh.
[* Giống như thủy triều, đao triều, thanh ở đây có nghĩa là âm thanh, tiếng động]
Bạch Hoa thường xuyên dùng loại chiêu thức này một chiêu nhất thắng.
Nhưng mà... thời điểm trường thương bạo kϊƈɦ, lôi triều nổ tung, Khương Phàm không tránh không lùi, ngược lại đứng ở đối diện bùng phát đại chiêu.
- Bá Đao Thức!
Hai mắt Khương Phàm trừng trừng, gân xanh nổi cao, mạch máu các nơi tại lúc này kịch liệt phồng lên, huyết khí mênh ʍôиɠ sôi trào quét sạch toàn thân.
Ầm ầm!
Keng!!
Lôi đình nổ tung, tàn đao mang theo bá thế vô địch chấn vỡ nát mũi thương, đao thế lại không giảm, trùng điệp đánh vào trêи lôi đài.
Lôi đài cứng rắn lại mãnh liệt lay động, sụp ra vết nứt to lớn, đá vụn tán loạn bay tung tóe ra bốn phương tám hướng, đánh tới trước mặt Bạch Hoa.
Bạch Hoa biến sắc, trường thương bị đè xuống, thân thể đều mất khống chế, đá vụn đối diện đập vào mặt, đánh hắn máu me đầm đìa.
- Aaa...
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng lôi đài, mấy vạn người quan chiến cùng nhau thốt lên tiếng kinh hô.
Khương Phàm đắc thế không tha người, hất ra tàn đao vọt mạnh lên đối diện, chạy sượt qua người Bạch Hoa đang bụm mặt, gắt gao nắm chặt nắm đấm đánh vào bụng của hắn, âm thanh trầm đục, thân thể Bạch Hoa bỗng nhiên cong lên, nằm ngang bay ra ngoài
- Vừa mới xảy ra chuyện gì?
- Hắn vậy mà ném đao đi?
- Bạch Hoa rơi thương, hắn cũng ném đao, đây là không muốn khi dễ người?
- Đây càng khi dễ người!
Vạn người chú mục xung quanh lôi đài cũng không thấy cụ thể vừa mới xảy ra chuyện gì?
Bạch Hoa làm sao lại đột nhiên bại?
- Đao thức thật bá đạo!
Đạo sư và các trưởng lão đều cảm nhận được uy lực một đao vừa rồi, vậy mà có thể chống lại lôi bạo cửu trọng thiên .
- Là thanh tàn đao kia.
Tam hoàng tử nhận ra đao trong tay Khương Phàm, chính là thanh đao gãy đã tranh đoạt với hắn trong Giám Bảo Đường, xem ra đã bị Khương Phàm kϊƈɦ phát ra thứ gì.
- Hắn quả nhiên có gì đó quái lạ.
Nữ tỳ cẩn thận cảm thụ được Khương Phàm giờ phút này đang phun trào năng lượng, vậy mà mạnh hơn mấy lần so với thời điểm giao thủ lúc trước.
Bọn người Khương Hồng Dương nhìn mà sửng sốt, đây là Khương Phàm sao?
Tên này thật là Khương Phàm?
- Đồ hỗn trướng, ngươi dám hủy mặt của ta.
Bạch Hoa hét to, căm tức nhìn Khương Phàm.
- Hình như ngươi còn không có tiến vào trạng thái tốt nhát nhỉ, trận chiến này hôm nay là sinh tử chiến, nào chỉ là muốn mặt, còn muốn mệnh.
Khương Phàm không có vội vã tiến công, điều trị lấy khí huyết bị Bá Đao Thức chấn thương.
- Chỉ bằng ngươi?
Bạch Hoa tức giận, vốn định cấp tốc giải quyết Khương Phàm, không nghĩ lại liên tiếp chịu nhục.
Lôi văn trêи trán hắn càng ngày càng hừng hực, lôi điện bắt đầu quấn quanh toàn thân, hắn quát lên một tiếng chói tai, chủ động lao thẳng đến Khương Phàm.
Năm ngón tay tay phải Khương Phàm mở rộng, ngọn lửa màu vàng óng kịch liệt bốc lên, thời điểm khi cách Bạch Hoa không đến mười mét, hai tay bỗng nhiên nắm lại, một tiếng bạo hống, một quyền đánh vào lôi đài, một cỗ khí lãng mãnh liệt quét sạch bát phương, xông ra mấy chục mét.
- Liệt Diễm Kim Liên, mở!
Ầm ầm, liệt diễm lao nhanh, trùng thiên bạo phát, giống như đóa Hỏa Liên màu vàng xán lạn, nương theo lấy nhiệt độ cao kinh người, bay lên không nở rộ, đem Bạch Hoa vừa mới muốn giết tới ầm vang bao phủ vào bên trong.
- Liệt Diễm Kim Liên? Đây là thức đầu tiên củaHuyền cấp võ pháp "Liệt Hỏa Phần Thiên"!
- Hắn vậy mà có thể tu luyện Liệt Hỏa Phần Thiên?
- Đây là Huyền cấp võ pháp, hắn là mấy phẩm linh văn?
Toàn trường oanh động, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tất cả mọi người từng ở chung võ viện với Khương Uyển Nhi, đều rõ ràng bộ võ pháp này, rõ ràng uy lực của bộ võ pháp này.
- Thanh thế không sai, đáng tiếc uy lực không đủ.
Lôi triều quấn quanh toàn thân Bạch Hoa, chọi cứng ở liệt diễm oanh kϊƈɦ, đối diện thẳng đến Khương Phàm.
Khương Phàm đã vươn người đứng dậy, hai tay liên tiếp đập mạnh, liệt diễm mãnh liệt mà ra, giống như ba cỗ thủy triều, một làn sóng mạnh hơn một làn sóng.
Liệt Hỏa Phần Thiên thức thứ hai, Liệt Diễm Tam Trọng Kϊƈɦ.
Ầm ầm!
Liên tiếp tam trọng va chạm, quả thực đã đẩy lui Bạch Hoa.
Nhưng Bạch Hoa lại bị khơi dậy chiến ý, sau khi ị đẩy lui thuận thế nhúng người, tiếp đó bay lên trêи không, một tiếng gào rít vang vọng, lôi triều mãnh liệt hóa thành bảy đạo lôi cầu phảng phất như Thất Tinh Liên Châu, giao thoa oanh kϊƈɦ thẳng xuống Khương Phàm phía dưới.
Thân hình Khương Phàm nhanh chóng di chuyển, liên tiếp né tránh.
Oanh! Oanh!
Lôi cầu liên tiếp va chạm vào lôi đài, tạo ra lôi quang chói mắt, hơn phân nửa võ đài giống như đều bị lôi triều bao phủ, cường quang chói mắt, lôi uy chấn động.
Một màn này khiến cho các thiếu nam thiếu nữ còn không có thức tỉnh linh văn nhìn đến nhiệt huyết sôi trào.
- Lôi Xà Cuồng Vũ!
Hai tay Bạch Hoa đánh ra lôi đài, lôi điện vẫn chưa hoàn toàn tản ra được toàn diện điều động, khống chế linh văn phóng lên tận trời, hóa thành một đầu Lôi Xà, nhanh chóng xẹt qua lôi trận, thẳng đến vừa Khương Phàm vừa mới ổn định.
Khương Phàm đứng vững, không lùi không tránh, cường quang trêи trán càng phát ra hừng hực, phảng phất như muốn đốt tan thắt lưng gấm, hắn mở miệng rống to, liệt diễm ầm vang nổ tung, mãnh liệt hơn mấy chục mét, tiếp đó bỗng nhiên tụ tập lại bị hắn nắm vào trong tay, đánh về phía trước một kϊƈɦ.
Chương 82 Lôi Hỏa Cuồng Tiêu
Liệt diễm, kim quang cuồn cuộn, hóa thành một thanh hỏa thương, ngang nhiên đánh về phía Lôi Xà.
Ầm ầm!
Mãnh liệt bạo tạc, oanh minh điếc tai, lôi hỏa xen lẫn, rung động toàn trường.
- Hoa...
Toàn trường oanh động, đám người cảm giác được ngoài ý muốn sâu sắc, tất cả cơ hồ như sôi trào.
Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới trận không chút bất ngờ này sẽ có dạng đối kháng kịch liệt như thế, càng không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà có thể thật trực diện đối kháng với Bạch Hoa.
- Đó là Liệt Hỏa Phần Thiên đệ tam trọng, Liệt Diễm Thương!
- Hắn vậy mà có thể thi triển đến thức thứ ba? Cái này cần thành thục linh văn cùng đầy đủ linh lực làm phụ trợ. Thời điểm Khương Uyển Nhi tu luyện ra Liệt Diễm Thương đã là Linh Anh cảnh bát trọng thiên, Khương Phàm làm sao có thể?
- Đối kháng lôi triều chính diện, uy lực hoàn toàn không kém. Hắn đến cùng là mấy phẩm linh văn, lại là cảnh giới gì?
- Ai nói hắn ba tháng trước còn chưa có thức tỉnh linh văn?
- Khương gia ẩn giấu tiểu quái vật gì đây?!
Trưởng lão cùng đám đạo sư đều chấn động, bọn hắn đoán được các loại cục diện, duy chỉ không có nghĩ đến trận đối kháng sẽ kịch liệt như hiện tại.
- Nghị ca ca!
Khương Uyển Nhi kϊƈɦ động reo hò, nàng nhớ không lầm, Khương Phàm đạt được Liệt Diễm Phần Thiên không đến một tháng, vậy mà đã lĩnh hội đến thức thứ ba.
Quá rung động.
Cái này cần thiên phú như thế nào?
- Tỷ tỷ, ngươi đã sớm biết?
Thiếu nữ bên cạnh Dạ An Nhiên giương lông mày xinh đẹp, trước đó còn một mực kỳ quái tại sao tỷ tỷ phải lưu lại xem trận luận võ này, không nghĩ tới vậy mà lại phấn khích ngoài ý muốn như thế.
Dạ An Nhiên chậm rãi lắc đầu, tiếp tục xem giao phong trêи đài.
Lôi hỏa va chạm, quét sạch lôi trận, cường quang chói mắt, kịch liệt oanh minh, nhấc lên từng cơn sóng khi sóng sau cao hơn sóng trước, cứ nghĩ trận chiến sẽ kết thúc trong mấy hiệp chiến đấu vậy mà kéo dài mười mấy hiệp.
Khương Phàm rốt cục cũng lao đến gần sát người Bạch Hoa, không có chút do dự, lập tức nhấc hai tai lên liên tiếp giống như mưa to gió lớn mà oanh kϊƈɦ, ngạnh sinh sinh đánh loạn bộ pháp của Bạch Hoa.
Bạch Hoa mặc dù có kinh nghiệm luận võ phong phú, nhưng lại kém xa Khương Phàm một phần mười.
m thanh giòn vang, Khương Phàm bắt lấy cổ tay Bạch Hoa, thân eo thay đổi, toàn thân phát lực, không đợi Bạch Hoa kịp phản ứng, vậy mà dữ dội quăng mạnh xuống dưới, giống như vung lên một đầu roi sắt, trùng điệp đánh vào mặt đất.
Tiếng va đập trầm muộn để mọi người vây xem hít vào một hơi khí lạnh.
Khương Phàm cũng không có buông tay, lực lượng vạn cân phát uy, liên tục một lần lại một lần đánh Bạch Hoa trêи mặt đất.
- Tiểu gia hỏa, đủ dữ dội.
Hai mắt Tiêu Phượng Ngô tỏa ánh sáng, hắn ưa thích loại đấu pháp này.
- Quá nóng nảy, quá dã man.
Chu Thanh Thọ cảm khái lắc đầu, ánh mắt một khắc cũng không có rời khỏi trận chiến đấu trêи lôi đài.
- Bạch Hoa, ngươi đang làm gì? Đừng cho Bạch Vương phủ các ngươi mất mặt xấu hổ!
Triệu Thiên Nguyệt nhìn không được, vọt tới phía trước lo lắng hô to.
- Aaa... !
Bạch Hoa khuất nhục phẫn nộ, bạo hống một tiếng, toàn thân sôi trào lôi triều mãnh liệt đến kinh người, thanh thế kia phảng phất như tiêu hao linh lực toàn thân, kinh lôi cuồng vũ trong nháy mắt nuốt sống Khương Phàm, mấy chục đạo điện mang rắn chắc đánh vào trêи thân Khương Phàm, xé mở vạt áo, xé rách da thịt, máu tươi tung bay.
Khương Phàm chật vật tháo chạy, sắc mặt trắng bệch, cứ như vậy một hồi, toàn thân đã chảy máu tươi ướt nhẹp, vô cùng thê thảm.
- Tốt, chính là như vậy. Đánh cho ta, đánh cho đến chết.
Triệu Thiên Nguyệt rốt cục cũng thả ra ngụm ác khí, vỗ mặt bàn trợ uy.
- Bạch Hoa, xuất ra thực lực công tử võ viện của ngươi, đừng để người khác coi thường.
Lý Chính Dương cũng ở phía xa hô to.
- Đồ hỗn trướng, ngươi vậy mà...
Bạch Hoa giãy dụa lấy đứng lên, nhưng liên tiếp va chạm để ý thức hắn có chút hôn mê.
- Coi chừng!
Lôi trận xung quanh đột nhiên vang lên từng trận kinh hô.
Sau khi Khương Phàm bị đánh lui cũng không có đình chỉ, mà chịu đựng đau nhức kịch liệt, không nhìn vết thương toàn thân, giết trở về, liệt diễm mãnh liệt hội tụ vào song chưởng, liên tiếp đánh ra, như thủy triều lao nhanh, quét sạch tới Bạch Hoa.
Liệt diễm cuồn cuộn, sóng sau cao hơn sóng trước, đánh tới Bạch Hoa còn chưa kịp phản ứng.
Ầm ầm!
Bạch Hoa ở đối diện bị đánh lui lại, tiếng nổ mang theo uy thế mãnh liệt khiến nhuyễn giáp trêи hắn đều nát hơn phân nửa.
- Liệt Hỏa Phần Thiên, đệ tam trọng!
Khương Phàm lần nữa bạo kϊƈɦ, ngưng tụ ra lực lượng mênh ʍôиɠ, hội tụ nơi tay phải, hóa thành một đạo hỏa thương, đánh vào lồng ngực Bạch Hoa đối diện
Một tiếng nổ vang, hỏa thương bạo kϊƈɦ, trong nháy mắt nổ tung.
Bạch Hoa kêu thảm, máu phun phè phè, bay ngược hơn mười mét, chật vật nằm trêи đất, hắn theo bản năng muốn đứng lên, lại trùng điệp quỳ trêи mặt đất, nhuyễn giáp chỗ ngực đã hòa tan, máu thịt be bét, cơ hồ có thể nhìn thấy trái tim bành bành nhảy loạn ở bên trong.
Sơn lâm an tĩnh, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn lôi trận rốt cục cũng đã dừng lại.
Sau một lát ngắn ngủi, vạn người các rừng rậm oanh động.
- Kết thúc?
- Bạch Hoa vậy mà bại?
- Khương Phàm không phải phế vật sao? Ai nói hắn là phế vật!
- Hắn đến cùng có cảnh giới gì, thế nào có thể đánh bại Bạch Hoa.
Các đệ tử võ viện chấn động nhất, bọn hắn quá rõ ràng thực lực của Bạch Hoa, vị trí đứng hàng lục đại công tử không chỉ là hiển hách gia thất, càng quan trọng hơn là thực lực đủ mạnh.
Những năm gần đây, Bạch Hoa trêи lôi đài khiêu chiến cơ hồ chưa từng bại một lần, hôm nay vậy mà bại bởi một đứa con nuôi của Khương Vương phủ?
Tam hoàng tử có chút nhíu mi, hai tay trong tay áo dùng sức nắm chặt, đây cũng không phải là tình cảnh hắn muốn xem, cũng là kết cục hoàn toàn không tưởng tượng được.
Khương Phàm hít một hơi thật sâu, chỉ Bạch Hoa phía xa.
- Quỳ tốt!
- Tiểu phế vật...
Bạch Hoa chậm rãi ngẩng đầu, miệng đầy máu tươi, căm tức nhìn Khương Phàm trước mặt.
Đây là sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.
- Hướng muội muội ta xin lỗi!
- Nói xin lỗi cái rắm!
- Xin lỗi!
- Mơ tưởng!
Chương 83 Giận Dữ Mắng Mỏ Thương Châu
- Phụ thân ngươi Bạch Ngao Thương được Khương Vương bồi dưỡng, từ thị vệ đến chủ tướng cứ điểm thứ hai Bạch Hổ quan. Không nghĩ báo ân, lại phản bội chạy trốn Khương Vương phủ, đối nghịch trong bóng tối. Bạch Hoa ngươi, lấy danh nghĩa khiêu chiến, ý đồ muốn giết hại con gái của Khương Vương. Các ngươi là súc sinh bất trung bất nghĩa.
Tiếng nói gạt ra từ trong hàm răng của Khương Phàm cũng không cao, nhưng lại rõ rõ ràng ràng truyền khắp sơn lâm.
Sắc mặt của rất nhiều người lập tức thay đổi, Bạch Ngao Thương dù sao cũng là một trong Tam Vương Thương Châu, mặc dù xuất thân có chút ám muội, nhưng cho tới nay không người nào dám ở trước mặt mọi người nói ra.
- Đó là quyết đấu công bằng!
Bạch Hoa hư nhược giải thích.
- Ngươi nói công bằng?! Lấy Lê Hồng Thường uy hϊế͙p͙, khiến cho Lê Hồng Y hạ độc Uyển Nhi, sau đó liên sát tỷ muội Lê Hồng Y, Lê Hồng Thường để diệt khẩu, cẩu vật ngươi cũng xứng đàm luận công bằng?
Khương Phàm không quản sự thực như thế nào, trực tiếp lôi một tràng hô lên ở bên trêи.
- Tên tiểu tử này.
Chu Thanh Thọ cười cười xấu hổ, hắn chỉ cố ý kϊƈɦ thích Khương Phàm một chút, cũng không phải là chứng cứ trực tiếp
Lời nói này nghe vào lỗ tai võ viện trưởng lão cùng đám đạo sư trong lại vô cùng chói tai. Bọn hắn ho nhẹ vài tiếng, đang muốn ra mặt, thanh âm Khương Phàm lại lần nữa cao vút.
- Khi uy danh Khương Vương phủ lần nữa vang vọng đại địa Thương Châu, Bạch gia, Triệu gia, Lý gia, đều sẽ lấy tên phản đồ, đính bên trêи Sỉ Nhục Trụ của lịch sử để tiếng xấu muôn đời.
- Buồn cười, ngày đó sẽ không tới, Thương Châu này vĩnh viễn không có khả năng lại là của họ Khương, các ngươi vĩnh viễn không có khả năng lại đứng lên.
Bạch Hoa miệng đầy máu tươi đáp lễ.
- Tương lai ngày đó sẽ không lâu, người thông minh sẽ ngước đầu nhìn lên, một ít mắt chó lại lựa chọn làm như không thấy. Hoàng thất muốn mai táng Khương Vương phủ ở trong Bạch Hổ quan, thật tình không biết, Khương Vương phủ sẽ trùng sinh bên trong máu và lửa
Khương Phàm chỉ Thương Châu võ viện phía xa, thanh âm cao vút vang dội.
- Khương Phàm, chú ý lời lẽ của ngươi.
lượng lớn cường giả hô to cảnh cáo.
- Tiểu gia hỏa này là đến tỷ võ hay là đến cố ý nhục nhã?
- Hắn muốn làm gì?
Chu Thanh Thọ mơ hồ cảm giác không đúng.
Khương Phàm lựa chọn nghênh chiến Bạch Hoa tại thời điểm chiêu sinh của võ viện, sẽ không phải chỉ vì nói những lời này đó chứ?
Lời này là chính hắn nghĩ, hay là do Khương Hồng Võ chỉ điểm?
- Khương Phàm, tứ đại cương vực Lang Gia quốc, tất cả vương phủ cổ thành cứ điểm, toàn bộ họ Tần, cũng vĩnh viễn sẽ họ Tần.
Một trưởng lão Thương Châu võ viện trực tiếp đi đến lôi đài, tiểu tử này khiêu chiến Bạch Hoa rất có thể chỉ là lấy cớ, giận dữ mắng mỏ Thương Châu mới là bản ý thật sự.
- Hơn hai trăm năm trước, tiên tổ Khương gia - Khương Nguyên Liệt, vì tiên hoàng xuất sinh nhập tử, huyết chiến thiên hạ, nhiều lần cứu vớt tính mệnh của tiên hoàng. Thời khắc Lang Gia quốc khai quốc, tiên hoàng mời tiên tổ Khương Nguyên Liệt cùng hưởng thiên hạ, nhưng tiên tổ cự tuyệt, nguyện mang Khương gia đời đời trấn thủ Thương Châu, thống ngự quân doanh Bắc Cương chống cự vạn dặm Đại Hoang, đời đời vĩnh viễn thủ Lang Gia quốc. Các ngươi, đều đã quên rồi?
Khương Phàm hoàn toàn không để ý tới ánh mắt trưởng lão võ viện càng ngày càng lạnh, lại đột nhiên quay người, chỉ tất cả mọi người toàn trường ở phía xa.
- Khuyên tất cả các ngươi, làm người phải có lương tâm, nhìn mọi chuyện phải cảnh giác cao độ. Những năm nay là ai đang bảo vệ Thương Châu? Hoàng thất, hay là thành Bạch Hổ! Triệu gia, Lý gia, Bạch gia, hay là Khương Vương phủ chúng ta? Một khi mười ba vạn tướng sĩ Khương Vương phủ rút khỏi Bạch Hổ quan, một trăm ngàn ác linh trăm vạn thú triều Đại Hoang sẽ tàn phá bừa bãi Thương Châu, thôn phệ Bắc Cương, độc hại thương sinh. Đến lúc đó, ai đến bảo hộ các ngươi? Ai đến bảo hộ người nhà các ngươi!?
- Khương Vương phủ còn một ngày trấn thủ Bạch Hổ quan liền vĩnh viễn là thủ hộ giả của các ngươi, là người các ngươi cần tôn kính.
Thanh âm Khương Phàm càng ngày càng cao, khí thế càng ngày càng thịnh.
- Luận võ kết thúc, chạy trở về Bạch Hổ quan đi.
Trưởng lão Trêи lôi đài thực sự nghe không nổi nữa.
- Khương Phàm!
Bạch Hoa đột nhiên đứng dậy, vết thương toàn thân dần dần khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, huyết khí tràn đầy, linh lực khôi phục.
- Hắn như vậy là thế nào?
- Hắn giống như vừa ăn một khỏa đan dược gì đó.
Toàn trường kinh hô, ánh mắt một lần nữa hướng về tới chỗ Bạch Hoa nơi đó.
- Chúng ta luận võ còn chưa có kết thúc.
Bạch Hoa ăn Hạo Nguyên Đan, kinh mạch và mạch máu toàn thân đều phồng lên, mênh ʍôиɠ linh lực ở giữa khí hải lao nhanh không dứt. Nhất là linh văn trêи trán, ánh sáng đâm thủng thắt lưng gấm, cùng linh nguyên trong khí hải chiếu rọi lẫn nhau. Lôi uy mênh ʍôиɠ phun trào toàn thân, hơi nước cuồn cuộn trêи võ đài như có xu thế hình thành lôi vân.
- Hắn ngưng tụ ra linh nguyên rồi?
- Ngưng tụ ra linh nguyên là dấu hiệu sắp đột phá đến Linh Nguyên cảnh.
- Trong lục đại công tử võ viện, hắn là người nhanh nhất.
- Aaa... !!
Bạch Hoa điên cuồng nộ hống, lôi triều toàn thân sôi trào, mây mù giữa không trung đều đang kịch liệt cuồn cuộn, hắc ám lôi tràng.
Hai cánh tay hắn nâng lên, toàn thân căng cứng.
Sau một lát, cùng với tiếng vang đinh tai nhức óc, một cỗ lôi triều kinh khủng từ toàn thân nổ tung, quét sạch hơn phân nửa lôi tràng, ngay sau đó lôi triều nhanh chóng hội tụ, hóa thành một đầu Lôi Xà tráng kiện, chừng nửa mét, nhanh chóng bạo tẩu đánh về phía Khương Phàm.
Uy lực đạt tới gấp mấy lần trước đó.
- Nghị ca ca, tránh đi!
Khương Uyển Nhi quá sợ hãi.
- Uy thế thật mạnh.
Ngay cả rất nhiều cường giả mới vào Linh Nguyên cảnh đều cảm nhận được uy lực một kϊƈɦ này.
Ánh mắt Khương Phàm sáng như đuốc, dùng sức nắm chặt song quyền, linh văn trêи trán câu thông mê vụ khí hải, sau một lát, linh lực toàn thân đều trùng kϊƈɦ, lướt qua kinh mạch, hội tụ nơi cánh tay phải.
Ầm ầm tiếng vang, liệt diễm lao nhanh trùng thiên mấy chục mét.
- Vạn Thú... Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm há miệng gầm thét, như hổ gầm sơn lâm, cường quang trêи trán trực tiếp thiêu hủy thắt lưng gấm, lộ ra một hỏa văn giống như Hỏa Liên, đem chính mình chiếu rọi đều như là Thần Tử.
Hỏa thế mãnh liệt ầm vang hội tụ, hóa thành một cự hình mãnh hổ hoàn chỉnh, đạp phát cáu triều, khiếu động sơn lâm, đón nhận đầu Lôi Xà kia.
Chương 84 Khương Vương Phủ Phản Kích
- Đó là linh văn gì?
- Hắn vừa mới kêu cái gì?
Vạn người kinh động, bọn hắn rõ ràng cảm nhận được linh văn chính mình rung động, càng cảm nhận được kinh mạch cổ quái thít chặt.
Những thiếu niên thiếu nữ còn không có hoàn toàn thức tỉnh linh văn kia thậm chí có cảm giác lạnh cả người.
Tam hoàng tử dùng sức nắm tay, gắt gao nhìn đầu mãnh hổ màu vàng phi nước đại kia.
Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền?
Hắn vừa mới kêu là Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền?
Khương Uyển Nhi dùng sức nắm chặt miệng nhỏ, Khinh Vũ tỷ tỷ rõ ràng nói hắn chính là lục phẩm linh văn, có thể có uy thế này... Bộ võ pháp này...
Ầm ầm!
Mãnh hổ hoành hành, đạp tan Lôi Xà, ngọn lửa màu vàng óng đốt cháy lôi tràng, vặn vẹo không gian, nướng lấy sương mù khắp Thiên Vân.
- Không...
Bạch Hoa ngưng tụ con ngươi, mãnh hổ trong tầm mắt tật tốc phóng đại, trong chốc lát đâm vào trêи người hắn, cũng ầm vang bạo tạc. Bởi vì phục dụng Hạo Nguyên Đan mà mạch máu kinh mạch phồng lên liên miên vỡ nát.
Hắn kêu thảm tung bay, trùng điệp nằm nhoài nơi đó.
Linh khí toàn thân Khương Phàm bị rút khô, một thân trời đất quay cuồng cảm giác suy yếu, kém chút quỳ trêи mặt đất. Mặc dù bộ dáng chật vật, nhưng linh văn trêи trán vẫn lóe ra hào quang chói mắt, kϊƈɦ thích ánh mắt mọi người.
Toàn trường lần nữa an tĩnh, khẩn trương nhìn trán của hắn.
- Thánh linh văn?
Bên phía võ viện, một vị trưởng lão phát ra tiếng nghi vấn rất nhỏ.
- Cái đó là... thánh pháp trấn tộc Khương gia, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền! Chỉ có Thánh linh văn mới có thể tu luyện!
Khương Hồng Dương nỉ non giống như nói nhỏ, biểu lộ ngưng trọng dần dần biến thành rung động, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng.
Thánh pháp tiên tổ Khương gia vậy mà lại tái hiện trêи người Khương Phàm.
- Thánh linh văn! Hắn có Thánh linh văn?
- Thánh cấp võ pháp Khương gia, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Toàn trường tiếp tục oanh động, so với trước đó càng mãnh liệt không biết bao nhiêu lần.
Tất cả mọi người không cách nào giữ vững bình tĩnh. Từ đại biểu cường tộc các nơi Thương Châu thậm chí Bắc Cương đều từ trong chỗ tối đi ra, ánh mắt sáng rực nhìn thân thể chậm rãi đứng thẳng ngay trêи lôi đài.
Thánh linh văn, mảnh đất Thương Châu qua đi hai trăm năm lại tái hiện Thánh linh văn?
Khương Vương phủ tuyệt xử phùng sinh xuống dốc vậy mà bồi dưỡng được Thánh linh văn mới?
Trách không được Khương Phàm vừa mới hô to Khương Vương phủ sẽ từ trong máu và lửa trùng sinh!
Có Thánh linh văn, uy thế Khương Vương phủ chắc chắn sẽ lần nữa bao phủ mảnh đất Thương Châu này!
- Nghị ca ca...
Hai tay Khương Uyển Nhi bịt chặt miệng, khó có thể tin được, trong ánh mắt nổi lên hơi nước ʍôиɠ lung.
- Tỷ tỷ?
Thiếu nữ bên cạnh Dạ An Nhiên giật mình nhìn về phía nàng.
- Ta chỉ biết là cái này.
Dạ An Nhiên nhẹ giọng nói nhỏ, kiều nhan sau mạng che mặt mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Ngươi... Ngươi là...
Xung quanh lôi đài hô to như núi kêu biển gầm đánh thức Bạch Hoa kém chút đã hôn mê, hắn run rẩy chống thân thể lên, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Khương Phàm trước mặt.
Thánh linh văn?
Hắn làm sao có thể là Thánh linh văn?
Hắn làm sao xứng với Thánh linh văn?
- Ngươi làm chó săn cho Tam hoàng tử.
Khương Phàm đi tới bên lôi đài, hướng Khương Uyển Nhi phía dưới ra hiệu.
- Bạch Hoa, nhìn cho kỹ.
Khương Uyển Nhi thả xuống thắt lưng gấm, lộ ra hỏa văn sáng tỏ.
Một tiếng quát, nắm tay trùng thiên, ngọn lửa nóng bỏng kịch liệt xoay tròn, đánh về phía không trung.
- Nàng còn có linh văn? Nàng còn có thể phóng thích võ pháp?
- Khương Uyển Nhi không bị phế!
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Không chỉ có các đệ tử võ viện kinh ngạc, đám đạo sư và trưởng lão võ viện càng kinh ngạc hơn, bọn hắn rõ ràng đã kiểm tra qua Khương Uyển Nhi, xác thực kinh mạch vỡ vụn không thể nghi ngờ.
Thần sắc Chu Thanh Thọ và Tiêu Phượng Ngô đều ngưng trọng lên, ngoài ý muốn tiếp lấy chuyện ngoài ý muốn, đây chính là Khương Vương phủ đang phản kϊƈɦ sao?
- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Bạch Hoa rống to, hắn rõ ràng đã phế đi Khương Uyển Nhi, làm sao còn có thể ngưng tụ linh lực.
Khương Phàm đột nhiên nắm Ô Cương Cung cùng Ô Cương Tiễn trêи mặt đất lên, quay người hướng Bạch Hoa, cung tiễn thuận thế dựng lên, tại thời điểm tất cả mọi người không kịp phản ứng, Ô Cương Cung bị kéo đến đầy tròn, âm thanh trầm đục, Ô Cương Tiễn thoát cung kϊƈɦ xạbay thẳng đến Bạch Hoa.
Vị trưởng lão trêи lôi đài kia sắc mặt cũng đại biến, lại không kịp ngăn lại.
Bạch Hoa vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cung tiễn xuyên thủng lồng ngực.
Tiễn thế xoay tròn còn mang theo lực lượng mạnh mẽ đem trái tim hắn xoắn nát.
- Công tử!
Các đệ tử võ viện quy thuận Bạch Hoa quá sợ hãi.
Bọn hắn vừa mới chỉ lo giật mình, không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà lại đánh lén.
- Trận chiến này hôm nay đã quyết thắng thua, cũng định sinh tử. Ngươi còn đứng trêи đài, tranh tài sẽ không có kết thúc. Ta xuất tiễn, ngươi không tránh, muốn chết!
Khương Phàm hạ cung tiễn xuống, thanh âm rét căm căm giống như một cỗ gió lạnh thổi khắp sơn lâm.
Bạch Hoa trùng điệp quỳ trêи mặt đất, cúi đầu nhìn lỗ máu trêи ngực mình, lung lay mấy cái, vô lực ngồi phịch ở trêи lôi đài.
Lần này, hắn cũng đứng lên không nổi nữa.
- Công tử.
Lượng lớn tử đệ võ viện xông lên lôi đài, luống cuống tay chân đưau vào trong miệng hắn các loại đan dược.
Mạch máu kinh mạch Bạch Hoa bạo liệt, lồng ngực bị xỏ xuyên, đã chết không thể chết hơn.
- Tiểu hỗn đản, ta phải giết ngươi.
Một vị học viên gầm thét, rút kiếm muốn phóng tới Khương Phàm. Toàn thân hắn gào thét cuồng phong, lôi tràng cuồn cuộn hóa thành lít nha lít nhít lợi kiếm, toàn bộ cuốn về phía Khương Phàm.
Linh Nguyên cảnh?
Vô số người có chút biến sắc.
- Khương Phàm/Nghị ca ca, lui ra!
Yến Khinh Vũ cùng Khương Uyển Nhi vội lao lên trêи lôi đài, đón lấy người giết tới kia.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người như thiểm điện xông lên lôi đài, sượt qua người người kia.
Liêm đao phách trảm, chặn ngang hai đoạn.
Vị học viên kia trùng điệp nhào vào trêи lôi đài, máu tươi chảy ngang.
- Ai muốn giết người của Khương gia ta?
Lần lượt từng bóng người lướt qua đám người, xuất hiện ở trêи lôi đài. Bọn hắn toàn bộ hất lên mũ che màu đỏ ngòm, mang theo mặt nạ bạch ngọc, ánh mắt lạnh lùng nhìn toàn trường xung quanh
- Đây là những người nào?
- Sát khí thật mạnh.
Đám người xung quanh lôi đài nhao nhao lui sau vài chục bước, lộ ra khoảng trống rất lớn.
Huyết Ngục??
Chương 85 Huyết Ngục Lại Xuất Hiện
Đám đạo sư và trưởng lão võ viện có chút biến sắc, thời điểm trước đó không ai biết tình huống cụ thể của Huyết Ngục, nhưng sau khi Bạch Vương phủ gặp biến cố lại đều rất rõ ràng.
Khương Uyển Nhi cùng Yến Khinh Vũ đều thở phào, tranh thủ thời gian đưa mấy khỏa đan dược cho Khương Phàm.
- Khương Phàm, hôm nay là thời gian võ viện chúng ta thu nhận học sinh, ngươi mang nhiều thị vệ tới như vậy có ý tứ gì?
Trêи lôi đài, trưởng lão nhíu mày đi đến phía trước, giằng co với Huyết Ngục.
- Ngươi nói ý tứ gì? Muội muội ta là học viên chính thức của các ngươi, các ngươi đều không gánh nổi, huống chi là ta. Các ngươi đã vô năng, ta đương nhiên muốn tự mình bảo vệ.
Khương Phàm biết Vương gia khẳng định sẽ điều Huyết Ngục tới.
Đám người võ viện chau mày, ai cũng không nghĩ tới sự tình sẽ nháo đến tình cảnh như thế, không chỉ có kϊƈɦ thích ra một tên Thánh linh văn, lại còn hại chết Bạch Hoa.
Mấy vị trưởng lão nhìn về hướng Tam hoàng tử nơi đó, nhưng Tam hoàng tử ngoại trừ dùng ánh mắt phức tạp nhìn lôi đài thì cũng không có chút ý tứ nhúng tay nào.
- Khương Phàm, xin tản Huyết Ngục ra, chúng ta cam đoan sẽ không tổn thương ngươi.
Trưởng lão võ viện hít sâu một hơi đè lại bực tức trong người, thái độ cường ngạnh.
- Ta chỉ tới tham gia sinh tử chiến, nếu như đã kết thúc, ta cũng nên rời đi.
Vị trưởng lão kia chậm chạp đợi không được Tam hoàng tử lộ diện, chỉ có thể tiếp tục xử lý.
- Khương Phàm, ngươi thế này để cho Thương Châu võ viện chúng ta rất khó xử.
- Ngươi khó xử cũng không chỉ có chuyện này. Chuyện muội muội ta bị phế kinh mạch, ta còn chưa có tìm võ viện các ngươi tính sổ đây.
- Chuyện này không quan hệ với chúng ta
- Ta có chứng cứ.
- Lấy ra?
- Chu Thanh Thọ công tử, lấy chứng cứ ra.
Khương Phàm đột nhiên gọi thẳng tên Chu Thanh Thọ.
Sắc mặt Chu Thanh Thọ lập tức trở nên tái nhợt, tuyệt đối không nghĩ tới Khương Phàm lúc này vậy mà lại cho hắn một đao.
Các trưởng lão võ viện đều nhíu mày nhìn về hướng Chu Thanh Thọ. Khóe miệng Chu Thanh Thọ giật một cái, lúng túng cười nói:
- Nghị công tử nói đùa, chúng ta cũng không nhận biết.
- Thanh Thọ công tử hôm qua rõ ràng nói rất kỹ càng, hôm nay làm sao không thừa nhận. Bạch Hoa bắt muội muội Lê Hồng Y uy hϊế͙p͙ để nàng hạ độc Uyển Nhi, sau đó còn giết người diệt khẩu. Ngay cả những người đã từng theo Khương Uyển Nhi đều sau khi nàng rời đi đã bị tử đệ các vương phủ hãm hại. Chết thì chết, phế thì phế, còn sống thì sống không bằng chết.
Khương Phàm cố ý hô to, không chỉ nói cho người Thương Châu võ viện nghe, mà còn nói cho hơn vạn thiếu nam thiếu nữ sắp tham gia thu nhận học sinh kia nghe.
- Khương Phàm, nói chuyện phải để ý chứng cứ, không nên nói xấu võ viện.
Các trưởng lão võ viện nhao nhao giận dữ mắng mỏ, hôm nay là thời gian trọng yếu bọn hắn thu nhận học sinh, không chỉ có tụ tập sinh ưu tú ở các nơi, còn có đại tông cường tộc các nơi ở Thương Châu, Bắc Cương.
- Thương Châu võ viện muốn trở thành Võ Đạo thánh địa không chỉ cần phải có thực lực, còn cần nội tình và tư thái. Các ngươi, kém xa…
- Võ viện còn chưa tới phiên ngươi đến đánh giá.
- Là ta nhớ lầm, là các ngươi quên. Lúc trước người kiến tạo Thương Châu võ viện là tiên tổ Khương gia - Khương Nguyên Liệt chúng ta. Đồ vong ân phụ nghĩa, nhìn đã cảm thấy buồn nôn. Chúng ta đi.
- Rút lui.
Đội viên Huyết Ngục che chở Khương Phàm từ từ lui về sau.
Đám người chen chúc cấp tốc tách ra một con đường rộng rãi, không có người nào dám ngăn trở bọn hắn.
Sắc mặt trưởng lão võ viện vô cùng khó coi, muốn ngăn cản nhưng không có lý do. Thế nhưng Khương Phàm đưa một trận giày vò như thế, đả kϊƈɦ đối với danh dự võ viện bọn hắn quá lớn, mấy vạn người thảo luận không chừng sẽ có một nửa cân nhắc rời khỏi, quay đầu đến các võ viện hoặc tông môn khác.
- Khương Vương phủ nuôi một tiểu quái vật.
- Hắn thật sự là con nuôi của Khương Vương? Tại sao ta cảm giác Khương Hồng Võ cố ý lấy tên con nuôi này giấu hắn đi chứ.
- Thánh linh văn! Thời gian đã qua đi hai trăm năm, Khương Vương phủ lại tái hiện Thánh linh văn! Cái này không thể coi thường, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến các đại quân doanh ở Bắc Cương.
Các đại biểu cường tộc đến từ Thương Châu và Bắc Cương đều âm thầm than thở, bản ý là đến quan sát tình huống Thương Châu võ viện chiêu sinh, lại không nghĩ rằng lại có thể chính mắt thấy một trận chiến đấu kịch liệt đặc sắc như vậy.
Tam hoàng tử yên lặng nhìn Khương Phàm rời đi, từ đầu đến cuối chưa hề nói một câu.
- Điện hạ! Thương Châu sắp có biến!
Sắc mặt Khương Hồng Dương cực kỳ khó coi.
Thánh linh văn đối với Bạch Hổ quan, thậm chí Bắc Cương đều có ý nghĩa trọng đại. Khương Phàm mang cho Khương Vương phủ không chỉ là tiềm lực, càng là lực ngưng tụ. Hắn có thể tưởng tượng đến tám đại cứ điểm Bạch Hổ quan sẽ vứt bỏ dị tâm, toàn lực ủng hộ Khương Vương phủ, ngay cả ba mươi sáu chỗ quân doanh quan ải Bắc Cương đều có thể một lần nữa thành lập liên hệ cùng Khương Vương phủ
Nếu như Khương Vương phủ thậm chí toàn bộ Bắc Cương toàn lực bồi dưỡng Khương Phàm, không đến bao nhiêu năm, Khương Phàm sẽ đạt tới phương diện như Khương Nguyên Liệt kia, tái hiện thời huy hoàng của Khương Vương phủ, trở thành chủ của Bắc Cương.
Khương Nhân thì hốt hoảng, Thánh linh văn... Thánh linh văn... Vì cái gì Thánh linh văn sẽ xuất hiện trêи thân loại phế vật Khương Phàm này, mà không phải ta?
- Thương Châu xác thực sắp có biến. Nhưng Khương Hồng Võ sắp xong rồi!
Tam hoàng tử chỉ muốn khống chế Khương Vương phủ, để bọn hắn hoàn toàn thần phục, không nghĩ tới vậy mà lại kϊƈɦ thích ra một Thánh linh văn.
- Điện hạ... Có ý tứ gì?
Hai vị trưởng lão Khương gia cẩn thận hỏi.
- Phụ hoàng và Khương Hồng Võ có ân oán cá nhân! Hắn có thể tiếp nhận Khương gia quỳ xuống thỏa hiệp, nhưng sẽ không cho phép Khương gia ra lại có Thánh linh văn. Khương Hồng Dương, ngươi liên hệ Tam Vương Thương Châu, phối hợp Thương Châu võ viện bằng tốc độ nhanh nhất trà trộn vào thành Bạch Hổ, mặc kệ dùng phương pháp gì, kéo chân Khương Hồng Võ ở trong thành Bạch Hổ.
Tam hoàng tử không nghĩ tới tiếp tục đợi chờ lại còn thật chờ đến cơ hội như hiện tại. Lần này, hắn muốn giải quyết triệt để Khương Vương phủ.
- Điện hạ, Khương Hồng Võ nương tựa theo Thánh linh văn của Khương Phàm sẽ một mực khống chế lại tám đại cứ điểm, chỉ dựa vào chúng ta chỉ sợ...
- Các ngươi một mực ngăn chặn, ta sẽ kịp thời đuổi tới. Nhớ kỹ, lần này lại để cho Khương Hồng Võ chạy, ta sẽ lấy mạng của các ngươi.