Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-75
Chương 71 Đường Lui
Sau khi La Nhất Tiếu đưa tiễn Tam hoàng tử liền vội vàng từ trong hộp tối móc ra mười cái nhẫn không gian, theo thứ tự mang trêи mười ngón tay, sau đó từ tầng cao nhất bắt đầu dần dần bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tất cả người trấn thủ tầng lầu đều bị hắn vẫy lui, đến cảnh giới bên ngoài Thiên Hoa điện.
Hắn biết lần này mình rời đi trong thời gian ngắn sẽ không về được. Nếu như Huyết Ngục tập trung vào nơi này, cũng sẽ cưỡng ép chiếm lấy. Có thể mang đi đều cần phải mang đi, đây chính là hai mươi năm tâm huyết của hắn, tuyệt không thể tiện nghi cho Khương Vương phủ.
Nhưng mà... thời điểm khi La Nhất Tiếu từ tầng cao nhất một đường càn quét đến đến lầu ba, trong lòng chợt cuồng loạn một trận.
Nến nơi này dập tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại rải rác vài cây, chập chờn hào quang nhỏ yếu.
Trong thính đường rộng rãi, hơn ba mươi đạo thân ảnh hoặc ngồi xổm hoặc đứng phân tán ra, hất lên tinh hồng huyết y, mang theo mặt nạ trắng bệch, liêm đao trong tay chậm rãi nâng lên.
- Các vị, đến nhầm nơi rồi.
Khóe miệng La Nhất Tiếu co giật mấy lần miễn cưỡng lộ ra bộ dáng tươi cười.
Hắn lại vểnh tai nghe ngóng bên ngoài, vô cùng an tĩnh, chẳng lẽ... Bọn thủ vệ đều bị xử lý?
- Tam hoàng tử ở đâu?
Một thanh âm đột ngột vang lên phía sau hắn, tiếp đó là liêm đao băng lãnh treo ở trêи cổ to mọng của hắn, hàn khí âm u trực thấu da thịt.
- Ta... Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
La Nhất Tiếu gian nan nuốt ngụm nước bọt.
- Hắn, trốn ở đâu.
Liêm đao chậm rãi kéo căng, tuỳ tiện cắt vỡ da thịt, máu tươi chậm rãi chảy xuôi.
La Nhất Tiếu hít sâu một hơi, khôi phục vẻ trấn định.
- Ta là người phụ trách Thiên Hoa hội tại thành Bạch Hổ! Thiên Hoa hội có địa vị gì, các ngươi rất rõ ràng. Ta muốn gặp Khương Hồng Võ! Lập tức...
Phốc phốc!!
Liêm đao bỗng nhiên nâng lên, trong sát nát chém xuống.
Cái đầu mập mạp của La Nhất Tiếu rơi ầm ầm trêи mặt đất, trêи mặt còn duy trì phần trấn định cùng kiêu ngạo kia, chỉ là con ngươi dần dần không có sắc thái.
Ngày thứ hai, Thiên Hoa điện không tiếp tục chỉnh đốn kinh doanh!
Tam hoàng tử nhận được tin tức, suy nghĩ lập tức muốn gặp Khương Hồng Võ, nhưng cũng không dám tuỳ tiện lộ diện.
Các cường giả Thương Châu võ viện và vương phủ ẩn núp bên ngoài lo lắng lại bất an, nhưng cũng không dám mạo hiểm xông vào thành Bạch Hổ.
Một mực đến mười ngày sau, phòng ngự trong thành Bạch Hổ thoáng buông lỏng, một lần nữa mở ra, nữ tỳ mới mang theo Tam hoàng tử ngụy trang tỉ mỉ chạy ra thành Bạch Hổ, cùng cường giả vương phủ, võ viện chờ đợi bên ngoài hội hợp, tạm thời đến Thương Châu võ viện đặt chân, một lần nữa thương lượng đối sách.
Khương Phàm không để ý đến chuyện phát sinh bên ngoài, đắm chìm trong bế quan, không ngừng khổ tu.
Tại thời điểm cách luận võ chỉ còn hai ngày, cuối cùng cũng tăng cảnh giới thất trọng thiên thọt tới bát trọng thiên. Cổ đăng cùng tàn đao làm ra tác dụng phụ trợ rất tốt, nhưng mấu chốt là mười tám khỏa thú nguyên kia.
- Long nguyên của ta đâu?
Khương Phàm đang chuẩn bị xuất long nguyên ra hấp thu kϊƈɦ thích hỏa điểu trong khí hải một chút, nhưng ý thức rà quét thanh đồng tiểu tháp lại không thấy long nguyên.
- Không có khả năng nha. Ta không có dùng long nguyên. Rõ ràng là để ở bên trong mà.
Khương Phàm sốt ruột, trước đó vẫn luôn không nỡ dùng, chuẩn bị để đến tương lai trùng kϊƈɦ Linh Nguyên cảnh.
- A?
Ý thức Khương Phàm đứng trong góc tiểu tháp, một quả trứng rắn đang phát ra hào quang chói sáng, còn bốc hơi lấy yêu khí nồng đậm, xua tan mê vụ trong góc.
Đây là trứng rắn lúc trước mang về từ trong động sâu, một mực đang chờ ấp.
Sau đó... Long nguyên giống như cũng phóng tới gần quả trứng rắn kia.
- Long nguyên của ta... !
Khương Phàm kém chút chửi ầm lên, trứng rắn đang hấp thu long nguyên của hắn?
Rắn còn có thể nuốt rồng?
Con bà nó không sợ no đến bạo thể sao!
Khương Phàm lập tức đem trứng rắn lấy ra, càng tức giận càng đau, hận không thể một bàn tay đập nát nó.
Rống...
Trong trứng rắn quanh quẩn tiếng gào rít trầm thấp, yêu khí nồng đậm xung quanh ngưng tụ thành một hình dáng khoa trương, giống như là con rắn, lại triển khai cánh thịt rộng lớn.
Khương Phàm từ bên trong cảm nhận được sinh mệnh lực cường đại, cũng cảm nhận được một cỗ sát khí mãnh liệt.
Đồ vật trong này lại là bị Thanh Đồng Tiểu Tháp chiếu rọi, đã hấp thu ngọc châu của mẫu thú, hiện tại còn nuốt long nguyên, sẽ biến thành một dạng quái vật gì đây?
Khương Phàm do dự mãi, nhưng lại thở ra một hơi, lắc đầu đem trứng rắn thả lại thanh đồng tiểu tháp.
Được rồi, đều đã như vậy, giữ lại ấp thôi, chỉ mong có thể có được niềm vui bất ngờ.
- Chuẩn bị xong chưa?
Khương Hồng Võ và Khương Uyển Nhi đang chờ đợi Khương Phàm.
- Bát trọng thiên cảnh giới, kinh nghiệm săn giết trong tám năm qua, ta không thể kém hơn Bạch Hoa.
Khương Phàm đối với mình rất có lòng tin, càng tràn đầy chờ mong đối với chuyến đi Thương Châu võ viện này.
Khương Hồng Võ giao cho Khương Phàm một cái hộp gấm.
- Đây là một viên Huyết Phách Đan, hảo hảo thu về. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, viên đan dược kia có thể bảo vệ tính mệnh của con. Ta rất nguyện ý nhìn thấy con báo thù cho Uyển Nhi, nhưng tuyệt không thể cho phép con lại có bất luận chuyện ngoài ý muốn gì.
- Phụ thân, chờ tin tức tốt của chúng ta đi. Ta sẽ không để cho ngài thất vọng.
Khương Phàm nhận lấy hộp gấm, mang theo Khương Uyển Nhi đã cải trang ăn mặc tốt rời khỏi Khương Vương phủ.
- Thương Minh, mặc kệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, bảo đảm huynh muội bọn chúng an toàn trở về. Cục diện trong thành coi như đã ổn định, mang theo toàn bộ Huyết Ngục lên đường. Ai dám ra tay ám hại huynh muội bọn chúng, cứ chặt cho ta
Khương Hồng Võ phân phó với bóng đen trong phòng.
Chương 72 Thanh Thạch Tiểu Trấn (1)
- Phàm nhi tuổi còn nhỏ đã hiện ra dũng khí đảm phách, như thế rất đáng cổ vũ, nhưng cũng phải làm tốt bảo hộ. Nếu như bọn người Khương Hồng Dương nhịn không được muốn bắt Khương Phàm, vừa vặn, Huyết Ngục có thể trực tiếp xử lý sạch.
- Vương gia yên tâm, không sợ bọn họ xuất thủ, chỉ sợ bọn hắn không xuất thủ! Bất quá Vương gia, quân doanh Bắc Cương nơi đó còn không có đáp lại, chúng ta nên cân nhắc đường lui. Trong bóng tối đi ra một vị nam tử gầy gò, hất lên huyết y, mang theo mặt nạ, từ trong ra ngoài tản ra hơi lạnh.
- Một người đều không có?
Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày.
- Hai mươi ngày, bọn hắn không có trả lời, sau này hẳn là cũng không có đáp lại.
Sớm trong hai mươi ngày trước, bọn hắn đã nhận lệnh của Vương gia bí mật liên hệ ba mươi sáu chỗ quân doanh quan ải Bắc Cương đã từng thuộc về Khương Vương phủ. Hi vọng bọn họ có thể liên danh dâng tấu chương với hoàng thất, lấy bách tính Thương Châu làm trọng, không nên nhúng tay vào Bạch Hổ quan, dùng cái này ngăn Tam hoàng tử.
Kết quả hai mươi ngày đi qua, ba mươi sáu chỗ quân doanh quan ải vậy mà tập thể trầm mặc. Không phải bọn hắn từ bỏ Khương Vương phủ, chính là đã được hoàng thất mật lệnh. Mặc kệ cái trước hay là cái sau, đều mang ý nghĩa nguy hiểm với Khương Vương phủ.
- Khương Hồng Võ ta trấn thủ Bạch Hổ quan hai mươi năm, không thẹn với Thương Châu, cũng không phụ lời dạy bảo của tiên tổ. Nếu như hoàng thất khăng khăng muốn giết Khương Hồng Võ ta, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết.
Thần sắc Khương Hồng Võ dần dần ngưng trọng lên.
Thương Minh có chút cúi đầu:
- Huyết Ngục thề chết đi theo gia chủ.
Khương Phàm cùng Khương Uyển Nhi không có thông tri bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn bí mật rời đi, nhưng vừa đi ra khỏi thành lại đụng phải người quen.
- Yến cô nương, đã lâu không gặp, đây là muốn đi đâu?
Khương Phàm đi qua bên cạnh Yến Khinh Vũ, tùy tiện lên tiếng chào.
- Ngươi đã tới cảnh giới gì?
Yến Khinh Vũ tức giận một trận, nàng trước sau đã biến mất hơn bốn mươi ngày, tên gia hỏa này vậy mà không có hỏi một câu nàng đã đi đâu?
- Vẫn chưa tới cửu trọng thiên.
- Ta vẫn là câu nói kia, khiêu chiến trêи lôi đài không thể so với rừng rậm, ngươi không có chỗ mượn lực, phải thực sự liều mạng. Nếu cảnh giới ngươi không đủ, ta thay ngươi xuất chiến.
- Ta đã nắm chắc.
- Ta không nói đùa với ngươi, ta chết đi, không đáng tiếc, ngươi chết, Khương Vương phủ không chịu đựng nổi. Ngươi hiểu ý của ta chứ.
Yến Khinh Vũ nghiêm túc nhắc nhở lấy Khương Phàm.
- Ta không dễ dàng chết như vậy.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ đang quan tâm Phàm ca ca sao?
Khương Uyển Nhi bỗng nhiên cười nói, nàng có thể chết, nhưng ca ca không thể chết?
Tình cảm đều sâu như vậy à?
- Ai quan tâm hắn, ta chỉ quan tâm Khương Vương phủ.
Yến Khinh Vũ hừ nhẹ, người khác không biết linh văn Khương Phàm, nhưng nàng lại rất rõ ràng. Nếu như chết trêи lôi đài, đối với Khương Vương phủ thậm chí Bạch Hổ quan mà nói đều là tổn thất thật lớn.
- Khương Phàm, Uyển Nhi, ta còn có việc muốn nói với các ngươi.
- Đừng nghiêm túc như vậy.
- Ta hi vọng các ngươi có thể gia nhập Kim Dương cung.
- Vì cái gì?
- Các ngươi nếu như có thể trở thành đệ tử thượng cung, Kim Dương cung sẽ dốc sức bảo hộ các ngươi.
- Với địa vị Kim Dương cung tại Bắc Cương, coi như là hoàng thất cũng đều phải cho mấy phần mặt mũi.
Yến Khinh Vũ rất rõ ràng thế cục trong thành Bạch Hổ, hiện tại chỉ là yên ổn tạm thời mà thôi, lúc nào cũng có thể sẽ có phong bạo càng lớn. Nếu như Khương Vương phủ thật gặp phải kịch biến, nàng hy vọng có thể tìm cho Khương Phàm cùng Uyển Nhi một con đường lui. Nếu như Kim Dương cung có thể vì Khương Phàm cùng Uyển Nhi mà kết thành liên minh với Khương Vương phủ, vậy thì càng tốt hơn.
Khương Uyển Nhi lắc đầu nói:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, với thế cục Khương Vương phủ bây giờ, Kim Dương cung sẽ không tiếp nhận chúng ta.
- Sư tôn ta đã đang trêи đường tới, có chấp nhận hay không do chính nàng quyết định.
Yến Khinh Vũ không trực tiếp nói đến Thánh linh văn, chỉ là cam đoan sư tôn sẽ không thất vọng. Nàng tin tưởng sư tôn khi nhìn thấy Thánh linh văn của Khương Phàm, một khắc này chắc chắn sẽ tận hết sức lực đem hắn mang về Kim Dương cung.
Khương Phàm suy nghĩ, không có tiếp nhận nhưng cũng không có trực tiếp cự tuyệt.
- Khinh Vũ cô nương có lòng.
- Cô cũng vẫn muốn đi Thương Châu võ viện sao?
- Đương nhiên muốn cùng đi. Bất quá có một điều kiện, từ nơi này đến Thương Châu võ viện cần một ngày một đêm, trêи đường rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, tới đó cũng sẽ có người khiêu khích, đáp ứng ta, từ giờ trở đi, mọi chuyện đều để ta đến ứng phó, ngươi không cần bại lộ thực lực.
Khương Phàm cười nói:
- Tâm địa Yến cô nương rất hiền lành, nếu không phải mỗi ngày mặt lạnh thì càng tốt hơn.
- Ừm ừ.
Khương Uyển Nhi dùng sức gật đầu, ánh mắt đầy thâm ý nhìn qua Yến Khinh Vũ.
Thương Châu võ viện cách thành Bạch Hổ hơn năm trăm dặm, tọa lạc chỗ sâu nhất trong tùng lâm Trầm Tinh
Mây mù bao phủ, kỳ phong vờn quanh, diện tích chiếm hơn mười dặm.
Thương Châu võ viện bây giờ đã hoàn toàn xứng đáng với đệ nhất võ viện Thương Châu, danh chấn Bắc Cương, là thánh địa võ đạo mà vô số hàn môn tử đệ tha thiết ước mơ.
Chiêu sinh hàng năm đều sẽ hấp dẫn vạn người Thương Châu thậm chí địa khu khác của Bắc Cương tụ tập, cũng sẽ có số lớn tông môn, võ viện đến đây dò xét, có thể gọi là một trận thịnh hội.
Chiêu sinh năm nay sẽ phải bắt đầu vào ngày mai, tiểu trấn Thạch Nguyên tọa lạc trong Trầm Tinh tùng lâm đã kín người hết chỗ. Vô luận là tử đệ hàn môn hay là tử đệ thế gia vọng tộc đều chạy tới nơi này thấp thỏm chờ đợi khảo hạch sắp đến.
Rất nhiều năm trước kia, tiêu chuẩn Thương Châu võ viện tuyển nhận là linh văn cấp hai, sau khi địa vị tăng lên, hiện tại đã tăng lên tới cấp ba linh văn, mà muốn trực tiếp tiến vào nội viện thì cần phải có tứ phẩm linh văn. Mặc kệ là đối với đệ tử hàn môn không có ai chống lưng hoặc là từ con em thế gia nhận bồi dưỡng từ nhỏ, đây đều là tiêu chuẩn cực cao.
Chương 73 Thanh Thạch Tiểu Trấn (2)
Người người trong tiểu trấn nhốn nháo, ồn ào, có người kêu gọi nói chuyện với nhau, có người đi bốn chỗ tìm hiểu lấy tin tức. Còn có các học viên sớm đã tiến vào võ viện nhiều năm, cũng đang bận bịu mời chào lấy tiểu đệ có tiềm lực, tại thời điểm trước khi bọn hắn tiến vào võ viện liền "Chiêu mộ".
- Ta là thiếu chủ Cẩm Thành, Chu Thanh Thọ! Có nghe nói qua chưa?
Chu Thanh Thọ cưỡi một đầu Lân Mã thần tuấn, ngăn cản một thiếu niên có khí chất điêu luyện đầy người.
- Chu Thanh Thọ công tử! Một trong lục đại công tử võ viện! Biết biết!
Hai mắt thiếu niên kia lập tức tỏa sáng, kϊƈɦ động nắm chặt nắm đấm.
Hắn vừa mới nghe ngóng xong tin tức trong võ viện, không nghĩ tới được một trong "Lục công tử" - Chu Thanh Thọ chiêu mộ.
- Nơi này có một viên đan dược, có thể sinh động kinh mạch, kϊƈɦ phát tiềm lực. Trước khi kiểm tra đo lường linh văn thì ăn vào, có thể giúp ngươi tăng lên tỷ lệ thức tỉnh linh văn. Có muốn không?
- Đa tạ Chu Thanh Thọ công tử hậu ái.
Thiếu niên dùng sức gật đầu, loại con em bình thường giống bọn hắn chưa từng điều trị qua kinh mạch, thời điểm kiểm tra đo lường rất dễ dàng thất bại, cũng có thể là bởi vì kinh mạch hoạt tính quá thấp, kiểm tra đo lường không ra đẳng cấp linh văn chân chính.
Nếu như có thể phục dụng một viên đan dược trân quý liền có một phần bảo hộ.
Đương nhiên, một khi tiếp nhận viên đan dược kia chẳng khác nào tiếp nhận ân huệ của Chu Thanh Thọ.
Nếu như có thể thuận lợi tiến vào Thương Châu võ viện, hắn sẽ quy thuận vào làm người bên cạnh của đối phương, để đối phương điều động.
- Rất tốt, ta chờ mong biểu hiện của ngươi.
Chu Thanh Thọ ném đan dược đến cho thiếu niên. Thiếu niên liên tiếp nói lời cảm tạ, như nhặt được chí bảo bưng lấy đan dược rời đi.
- U, Tiểu Thú Thú nhà chúng ta hôm nay thu hoạch không nhỏ, tên này đã là người thứ bảy rồi?
Một thiếu niên cường tráng thân hình thẳng tắp từ bên cạnh đi tới, nhìn tuổi không lớn lắm nhưng bộ ngực lại rộng rãi, khí thế bất phàm, y phục đơn giản lại không che giấu được một thân dũng lực. Phía sau hắn còn đi theo một đám học viên võ viện ăn mặc phổ thông nhưng khí thế buông thả, đều nhíu mày nhìn Chu Thanh Thọ bên trêи Lân Mã, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Chu Thanh Thọ nhắm mắt lại, khống chế lại cảm xúc:
- Tiêu Phượng Ngô! Ta lại cảnh cáo ngươi một lần nữa, gọi bản danh của ta!
- Tốt tốt tốt, gọi bản danh, Cầm Thú công tử.
- Là Chu Thanh Thọ!
- Là Chu Cầm Thú!
- Ngươi...
- Ngươi nhìn một chút, luôn luôn kϊƈɦ động như vậy, vấn đề của ta là khẩu âm, còn không quen à.
Thiếu niên kia toe toét miệng rộng, cười hắc hắc, thần thái kia thấy thế nào cũng giống như đang cố ý.
Chu Thanh Thọ mặc dù tức giận, nhưng cũng chết lặng:
- Ta đã chọn tốt bảy tên, ngươi tìm mấy tên?
- Tạm thời còn không có phát hiện được một người nào.
- Phải cố gắng, loại ngươi muốn kia, người khác cũng muốn. Nếu như sớm rơi xuống trong tay người khác, lại muốn thu người ta trở về thì khó khăn.
- Ha ha, loại ta muốn này, người khác không phát hiện được.
Tiêu Phượng Ngô giương lấy khóe miệng cười cười, nhìn bốn chỗ vài lần, đang chuẩn bị dẫn người rời đi, bỗng nhiên ồ lên một tiếng, tập trung vào lối vào ở cửa thành.
Chu Thanh Thọ thuận ánh mắt của hắn nhìn sang, biểu lộ từ từ đặc sắc:
- Nơi đó giống như có người không tệ.
- Chớ đoạt với ta! Hắn là của ta!
Tiêu Phượng Ngô mang theo học viên sau lưng nghênh đón.
- Nhiều người như vậy?
Khương Phàm nhìn lít nha lít nhít biển người trong tiểu trấn, tiếng người huyên náo, so với khu ngã tư náo nhiệt nhất thành Bạch Hổ thì còn muốn náo nhiệt hơn.
Bất quá phóng tầm mắt nhìn tới, đa số đều là hài tử khoảng mười tuổi, hòa với một chút mười ba, mười lăm tuổi.
Khương Uyển Nhi nhìn tràng cảnh náo nhiệt lại quen thuộc, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
Thương Châu võ viện mỗi lần chiêu sinh đều sẽ hấp dẫn trêи vạn người, rất nhiều nơi xa xôi đã đến sớm mười ngày. Ngày mai lại bắt đầu chiêu sinh khảo hạch, nên tới cũng đều tới không kém.
Một ít học viên võ viện cũng sẽ tới, chọn lựa một vài hài tử có tư chất.
- Muội năm đó cũng thường đến chọn lựa?
- Ừm, lần nào đến cũng đều thế.
- Muội ở võ viện chiêu mộ được bao nhiêu người?
Khương Phàm biết mục đích Uyển Nhi tiến vào võ viện, nàng hy vọng có thể thay Khương Vương phủ mời chào một nhóm học viên tư chất phẩm hạnh đều tốt, tương lai đến Bạch Hổ quan cùng một chỗ chống cự lại Đại Hoang.
- Có ba mươi bảy người, sáu vị ngũ phẩm linh văn, còn lại đều là tứ phẩm linh văn.
Thần sắc Khương Uyển Nhi ảm đạm lắc đầu.
Khương Vương phủ đang rơi vào thế yếu ở Thương Châu, lại ở vào cứ điểm nguy hiểm như Bạch Hổ quan, có rất ít người cảm thấy hứng thú đối với lời mời chào của nàng. Có thể tụ tập đến ba mươi bảy người thực sự không dễ, nhất là sáu vị ngũ phẩm linh văn kia. Nàng vô cùng trân quý những người này, cũng một mực dụng tâm bồi dưỡng, đan dược, võ pháp, các loại vũ khí chưa từng thiếu.
Nhưng hết thảy đều theo mình bị phế mà "Tan thành mây khói".
Ba mươi bảy người bọn hắn dù sao cũng là phụ thuộc vào nàng, có nàng ở đó mới có thể cam đoan bọn hắn thuận lợi tiến vào Khương Vương phủ, cũng đạt được trọng dụng.
Nhưng khi nàng vỡ vụn kinh mạch, biến thành phế nhân, bọn hắn liền phải suy tính một lần nữa. Từ khi nàng bị phế đến bây giờ, đã qua hơn mấy tháng, không ai vấn an mình, ý tứ không cần nói cũng biết.
Khương Uyển Nhi mặc dù biết bọn hắn lo lắng, nhưng nhớ tới mình những năm này bỏ ra bao nhiêu công sức thì vẫn có chút chua xót trong lòng.
Yến Khinh Vũ trấn an nàng.
- Chờ tin tức ngươi khôi phục tản ra khắp Thương Châu võ viện, bọn hắn sẽ còn một lần nữa gom lại bên cạnh ngươi.
- Chỉ mong là như vậy.
Khương Uyển Nhi cố gắng tươi cười.
- Muội không có hoài nghi bọn hắn sao?
Khương Phàm đột nhiên hỏi câu.
- Hoài nghi gì?
- Hạ độc!
- Cái gì?
Khương Uyển Nhi giương lông mày xinh đẹp.
- Muội chưa phát giác mình bị phế rất cổ quái sao?
Khương Phàm thường xuyên bồi tiếp Uyển Nhi lịch luyện trong Đại Hoang, hắn rõ ràng nhất thực lực muội muội này của mình. Làm sao có thể bị người cùng cảnh giới đồng phẩm cấp linh văn phế bỏ?
Huống chi, Uyển Nhi bị phế, hẳn là có liên quan tới Tam hoàng tử.
Chương 74 Có Chút Quái Lạ
- Là có gì đó quái lạ, nhưng...
- Cái gì cổ quái?
Yến Khinh Vũ lập tức truy vấn.
Khương Uyển Nhi do dự lắc đầu.
- Ta cũng nói không ra.
- Có cái gì thì nói cái đó.
- Ta lúc đương thời trong nháy mắt chỉ có hoảng hốt, linh lực trong kinh mạch tán loạn mất khống chế. Nhưng khi đó đúng lúc Bạch Hoa thả ra lôi bạo, chấn thương ý thức của ta, ta cũng không nghĩ đến là bị hạ độc, chỉ cho là tình huống bình thường.
- Trước khi muội tranh tài, có nếm qua cái gì hay không?
- Không có. Trước khi khiêu chiến thi đấu trong năm ngày ta vẫn luôn đang bế quan, chỉ có người ta tín nhiệm nhất trông coi ta.
- Là ai trông coi muội!
- Nghị ca ca, huynh đừng quá đa nghi.
- Là ai?
Khương Uyển Nhi do dự một chút, vẫn lắc đầu:
- Bọn hắn sẽ không hại ta.
Khương Phàm còn muốn hỏi lại, đám người chen chúc phía trước bị thô lỗ đẩy ra, một tên thiếu niên to con đi tới chỗ Khương Phàm.
- Tiêu Phượng Ngô?
Khương Uyển Nhi thoáng hướng bên cạnh nghiêng nghiêng đầu, giống như không nguyện ý nhìn thấy đối phương.
Tiêu Phượng Ngô đi đến trước mặt Khương Phàm, trêи dưới đánh giá một lần, lại đi vòng qua một vòng, còn tiến đến bên cạnh hắn ngửi ngửi.
- Hai ngày không có tắm rửa, hương vị vẫn được?
Khương Phàm thản nhiên nói.
Tiêu Phượng Ngô nhướng nhướng lông mi, cười ha ha:
- Tiểu huynh đệ từ chỗ nào tới?
- Trêи núi.
- Đúng dịp, ta cũng từ trêи núi tới. Tại sao lại muốn tới Thương Châu võ viện?
- Tìm người.
- Có biết người đó không?
Tiêu Phượng Ngô nhìn hắn một cái, lại tới gần ngửi ngửi.
- Nếu không, bộ y phục này đưa cho ngươi?
Khương Phàm bất đắc dĩ, rất không quen bị một tên nam tử ngửi vị trêи thân.
- Ngươi đã có người quen biết, hẳn nghe nói qua Lục công tử võ viện.
- Nghe nói qua.
- Ta chính là một trong số đó, Tiêu Phượng Ngô!
Tiêu Phượng Ngô kiêu ngạo giương đầu lên, chờ thưởng thức lấy vẻ mặt kinh - Ta là tới tìm Bạch Hoa.
- Bạch Hoa? Không không không, ngươi không thích hợp với Bạch Hoa. Linh văn của ngươi, càng thích hợp với ta!
- Vì cái gì?
- Bởi vì chúng ta là một loại người!
- Một loại nào?
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi nhìn lầm rồi, trêи người hắn có mùi máu tươi, không có nghĩa là hắn có Thú linh văn.
Khương Uyển Nhi cũng chịu không được ca ca của mình bị tên nam tử này đụng gần như vậy, rất nhanh đích thân lên.
- Có phải hay không, ta rõ ràng nhất...
Tiêu Phượng Ngô tùy ý hướng bên cạnh liếc qua, kết quả khẽ giật mình:
- Khương Uyển Nhi? Ha ha! Chết cười ta!
Chu Thanh Thọ ở phía sau cười ha ha, chỉ vào Tiêu Phượng Ngô nói:
- Phượng Nữu Nữu nhà chúng ta cũng có thời điểm nhìn nhầm? Ha ha, ngươi biết hắn là ai sao?
- Khương Phàm?
Tiêu Phượng Ngô nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, liền hiểu được.
Tìm Bạch Hoa?
Đây là con nuôi Khương gia tới phó ước hẹn sinh tử, Khương Phàm!
- Nghị công tử, tại hạ Chu Thanh Thọ, chúng ta ở đại hội giám bảo thành Bạch Hổ đã thấy qua.
Chu Thanh Thọ cưỡi Lân Mã đi tới, không nghĩ tới vị con nuôi Khương Vương này vậy mà lại tới thật.
- Chu công tử cũng đang tuyển người?
- Chọn mấy hàn môn tử đệ có tiềm lực, bọn hắn thành tựu, ta cũng thành tựu. Ha ha, nơi này tựa như đại hội giám bảo thành Bạch Hổ các ngươi, đông đảo tử đệ đều là bảo vật, mà ta là người bỏ giá cao mà mua được.
Chu Thanh Thọ cởi mở mà cười cười, đưa tay một chỉ về Khương Uyển Nhi:
- Trước kia Uyển Nhi cô nương cũng thường xuyên đến nơi này, ta còn cùng với nàng đoạt lấy mấy tên.
- Cầu chúc Chu công tử có thể tìm được mấy kẻ tốt.
- Nghị công tử, tha thứ ta mạo muội, khiêu chiến thi đấu ngày mai là Nghị công tử tự mình lên đài, hay là...
Chu Thanh Thọ nhìn về Yến Khinh Vũ bên cạnh Khương Phàm, nữ nhân này khá quen, tựa như là nữ nhi võ tướng cứ điểm - Yến Tranh, thiên phú so với Khương Uyển Nhi không kém bao nhiêu, là đệ tử thượng cung Kim Dương cung.
- Nếu ta đã tới, đương nhiên là ta lên đài.
- Sinh tử chiến?
- Có vấn đề?
Chu Thanh Thọ cười lắc đầu:
- Nghị công tử ra mặt thay muội muội thật có dũng khí, Chu Thanh Thọ ta bội phục. Chỉ là Bạch Hoa cũng không phải người lương thiện, ngươi quyết định sinh tử chiến, hắn thực sẽ muốn mạng của ngươi. Lại ở trước mặt toàn võ viện, ngươi chết chính là chết, Khương Vương phủ không có lý do trả thù.
- Chu công tử muốn nói cái gì?
- Nghĩ lại! Chúng ta còn trẻ, nhất thời không phải báo thù.
- Tạ ơn hảo ý của Chu công tử, kẻ chết chưa chắc là ta.
Ánh mắt Khương Phàm nhìn Tiêu Phượng Ngô còn theo dõi trước mặt,hắn nhắc nhở:
- Có thể tránh ra hay không?
- Ngươi đã thức tỉnh linh văn?
Tiêu Phượng Ngô hỏi.
- Hỏa văn.
Khương Phàm mang theo Khương Uyển Nhi cùng Yến Khinh Vũ đi vào tiểu trấn.
Chu Thanh Thọ nhìn bóng lưng Khương Phàm bọn hắn rời đi, nhếch miệng lên một vòng tươi cười nghiền ngẫm.
- Xem bộ dáng là muốn tới thật, có ý tứ.
- Công tử, hắn sẽ không mang theo thứ gì, muốn cùng Bạch Hoa đồng quy vu tận sao?Hay là... Khương Phàm chỉ là mồi nhử, Khương Hồng Võ bắt hắn hấp dẫn lực chú ý, kỳ thật có kế hoạch lớn gì sao?
Các học viên bên cạnh Chu Thanh Thọ cũng nhìn qua bóng lưng Khương Phàm, không nghĩ ra đứa con nuôi này tại sao lại muốn tới, lại lấy cái gì để khiêu chiến Bạch Hoa.
- Nếu như hắn ôm hẳn tâm phải chết tới liền sẽ không mang Khương Uyển Nhi theo. Mấy người các ngươi, đem tin tức tràn ra đi. Liền nói... Khương Phàm thật tới, Khương Uyển Nhi đã trở về.
- Vì cái gì?
- Náo nhiệt!
Chu Thanh Thọ nhẹ giọng cười, lại cảm giác phía sau lưng mát lạnh, giống như bị một đầu dã thú nguy hiểm tập trung vào.
- Cầm thú, ngươi vừa mới gọi ta là cái gì?
Tiêu Phượng Ngô ở phía sau nắm chặt nắm đấm, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm sau ót Chu Thanh Thọ.
- Tên Tiêu Phượng Ngô kia là công tử nhà ai?
Khương Phàm đi trêи đường náo nhiệt, khắp nơi có thể thấy được công tử ca ăn mặc lộng lẫy mời chào các hàn môn tử đệ lui tới.
Đối với rất nhiều người xuất thân bần hàn mà nói, có thể được đến những đại gia đại tông mời chào này không chỉ có tiến vào võ viện sẽ ít đi rất nhiều phiền phức, càng đạt được nhiều tài nguyên, tương lai cũng có cam đoan, cho nên có chút sẽ còn chủ động đề cử chính mình.
Chương 75 Linh Văn Đặc Thù
- Hắn không có bối cảnh, cũng không thuộc về bất kỳ một nhà nào. Cái gọi là Lục công tử võ viện đều là các học viên trong võ viện tự mình sắp xếp, để hiển lộ rõ ràng địa vị cùng thực lực của Bạch Hoa mấy người kia. Vừa mới bắt đầu chỉ có năm vị, sau này là Tiêu Phượng Ngô đem chính mình thêm vào.
Khương Uyển Nhi nhắc đến Tiêu Phượng Ngô liền nhíu chặt mày.
- Tên này còn có thể tự mình thêm vào?
- Hắn da mặt dày thôi?
Khương Phàm cùng Yến Khinh Vũ đều kinh ngạc nhìn Uyển Nhi, giọng điệu này có vẻ giống như có chút không tầm thường.
- Vừa mới bắt đầu rất nhiều người không phục, cuối cùng đều bị hắn thu phục, bên cạnh tăng thêm hắn đều là một đám dã thú, ngay cả mấy tên Bạch Hoa, Triệu Cảnh Thiên cũng không nguyện ý tùy tiện trêu chọc. Dần dà, Ngũ công tử liền biến thành Lục công tử.
- Hắn rất mạnh?
- Mặc dù đầu không dùng được, nhưng xác thực rất mạnh. Hắn là... Thú linh văn hiếm thấy!
- Thú linh văn?
Khương Phàm lần đầu tiên nghe nói đến thứ này.
- Thú linh văn là một linh văn ngàn dặm mới tìm được, có thể chủ động cải thiện thể chất của chủ nhân, tiềm lực, lực bộc phát, sức chịu đựng, cảnh giới chờ một chút đều sẽ viễn siêu người thường. Người có được Thú linh văn, còn có được khí hải cùng kinh mạch vượt qua nhân loại bình thường. Nếu như tương lai có thể thuận lợi trưởng thành đến Linh Hồn cảnh, còn có khả năng biến thành Yêu thú. Tuy nhiên sinh ra Thú linh văn quá khó khăn, không chỉ có trong mười ngàn giác tỉnh giả không ra được một người, mà đẳng cấp linh văn còn phổ biến tại ba bốn phẩm, ngẫu nhiên ra ngũ phẩm đều tính là dị loại. Tiêu Phượng Ngô lại là lục phẩm Thú linh văn, Thương Châu võ viện coi hắn là bảo bối, dụng tâm bồi dưỡng. Có võ viện làm chỗ dựa, hắn làm việc càng hoành hành không sợ ai, ngay cả đám người Bạch Hoa kia đều không để vào mắt. Hắn còn đem tất cả Thú linh văn trong võ viện đều tụ tập chung một chỗ.
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến hỏa điểu trong khí hải của mình, chẳng lẽ là nó đưa tới hứng thú cho Tiêu Phượng Ngô?
- Thương Châu võ viện có bao nhiêu Thú linh văn?
- Tính cả tất cả người trẻ tuổi đều cũng chỉ có bảy người. Chỉ có hai người là tứ phẩm linh văn, còn lại tất cả đều là cấp ba linh văn. Bất quá bọn hắn đều bị Tiêu Phượng Ngô thuần phục, mỗi ngày đi theo hắn, như hình với bóng.
- Hình như ngươi đối với hắn có chút thành kiến?
Yến Khinh Vũ hỏi dò.
- Không thành kiến, chính là không quen nhìn.
- Thật?
- Uyển Nhi sư muội, bội phục, ngươi vậy mà trắng trợn trở về như thế?
Một thiếu niên thần sắc kiêu căng ngăn ở phía trước, mười mấy người phía sau theo thứ tự gạt ra.
Tuổi bọn họ phổ biến tại mười lăm ~ mười sáu tuổi, khí tức đều rất mạnh.
- Ta không thể tới sao?
Khương Uyển Nhi không nghĩ tới vừa về Thanh Thạch tiểu trấn đã đụng phải nhiều đối thủ một mất một còn như vậy.
- Ha ha, nếu đổi lại là ta, kinh mạch vỡ vụn đã sớm tự sát, ngươi...
Thiếu niên quan sát tỉ mỉ thêm vài lần, thật bất ngờ mà nói.
- Vậy mà sống rất tốt, nhìn khí sắc cũng không tệ lắm.
- Đó là ngươi, hèn nhát.
- Nhân tộc chúng ta đây là kiêu ngạo, phế vật không xứng còn sống!
Thiếu niên dùng sức cắn hai chữ phế vật, còn đặc biệt liếc mắt nhìn Khương Phàm.
Yến Khinh Vũ lập tức bắt lấy tay Khương Phàm, thấp giọng nhắc nhở:
- Chúng ta đã nói xong, trước khi bắt đầu tranh tài không cần bại lộ thực lực, có thể nhịn được thì nhịn.
- Khương Uyển Nhi vậy mà lại trở về.
- Bên cạnh nàng chính là Khương Phàm rồi?
- Đây chính là con nuôi Khương Vương sao, nhìn qua rất bình thường.
- Hắn thật đúng là dám tới.
Mọi người xung quanh lần lượt kịp phản ứng, quan sát tỉ mỉ lấy Khương Phàm, nghị luận ầm ĩ.
- Hắn là ai?
Khương Phàm cũng không có xúc động, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng sẽ nhận lấy các loại khiêu khích ở trước trận tranh tài.
- Nhi tử Lý Vương Lý Thanh Dương - Lý Chính Dương. Mười bảy tuổi, Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên.
Khương Uyển Nhi cố ý cao giọng giới thiệu.
- Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên?
Khương Phàm ra vẻ kinh ngạc.
Thiếu niên kia có chút ngẩng đầu, kiêu ngạo cười cười.
- Lý Thanh Dương sinh ra một nhi tử ngốc? Hắn giống như cho rằng chúng ta đang khen hắn. Mười bảy tuổi mới Linh Nguyên cảnh, so với Bạch Hoa cùng Triệu Cảnh Thiên kém cũng không phải một điểm nửa điểm.
- Trong sáu vị công tử võ viện mặc dù có một kẻ như hắn đây, nhưng thiên phú của hắn thực sự kém cỏi, tứ phẩm linh văn, còn không muốn phát triển thực lực, không đùa giỡn nữ học viên thì sẽ ức hϊế͙p͙ học viên mới. Nửa năm trước mới miễn cưỡng tiến vào Linh Nguyên cảnh, là dựa vào đan dược chất đống. Bọn người Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ đều cùng lấy tên đồng liệt công tử với hắn mà cảm thấy làm hổ thẹn.
Khương Phàm không khách khí hỏi, Khương Uyển Nhi càng không khách khí đáp.
Tiếng nói của huynh muội hai người một người này lại cao so với một người kia, rõ ràng quanh quẩn náo nhiệt trêи phố dài.
Sắc mặt Lý Chính Dương dần dần âm trầm xuống, các học viên phía sau hắn cũng đều trợn mắt nhìn.
Khương Phàm nghênh tiếp ánh mắt bén nhọn của Lý Chính Dương.
- Vừa nói ngươi khi dễ người, bên này đã muốn bắt đầu? Nơi này vừa vặn nhiều người, hảo hảo phơi bày một ít phong thái anh dũng của ngươi xem.
Lý Chính Dương nhìn Khương Phàm thật sâu, bỗng nhiên cười.
- Mệnh của ngươi, giao cho Bạch Hoa đi. Dù nói thế nào cũng là con nuôi Khương Vương, chết trong một cái trấn nhỏ thì thật là đáng tiếc, hẳn là nở mày nở mặt chết trêи lôi đài vạn người vây xem, như thế mới nổi thân phận của ngươi. Ta nhất định sẽ tự mình trình diện, tiễn đưa ngươi.
Yến Khinh Vũ dùng sức nắm chặt tay Khương Phàm, sợ hắn nhịn không được.
- Ôi?
Lý Chính Dương chú ý tới tay của hai người, xấu xa cười cười:
- Nhỏ như vậy đã chơi gái rồi? Ngươi phát ɖu͙ƈ sớm thế!
- Ha ha...
Các học viên phía sau hắn làm càn cười to, cố ý nhìn Yến Khinh Vũ thổi vài tiếng huýt sáo.
Ánh mắt Yến Khinh Vũ lạnh lùng, kém chút đã muốn rút kiếm.
Khương Phàm cầm ngược tay của nàng, nhắc nhở nàng nhịn xuống.
- Chúng ta đi.
Lý Chính Dương hừ một tiếng, quay người mang theo các học viên rời đi:
- Là trước nghi thức chiêu sinh ngày mai liền tranh tài sao? Ta cũng chờ không kịp.
- Nhường một chút?
Khương Phàm nhìn đám người chen chúc trước mặt.
Sau khi La Nhất Tiếu đưa tiễn Tam hoàng tử liền vội vàng từ trong hộp tối móc ra mười cái nhẫn không gian, theo thứ tự mang trêи mười ngón tay, sau đó từ tầng cao nhất bắt đầu dần dần bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tất cả người trấn thủ tầng lầu đều bị hắn vẫy lui, đến cảnh giới bên ngoài Thiên Hoa điện.
Hắn biết lần này mình rời đi trong thời gian ngắn sẽ không về được. Nếu như Huyết Ngục tập trung vào nơi này, cũng sẽ cưỡng ép chiếm lấy. Có thể mang đi đều cần phải mang đi, đây chính là hai mươi năm tâm huyết của hắn, tuyệt không thể tiện nghi cho Khương Vương phủ.
Nhưng mà... thời điểm khi La Nhất Tiếu từ tầng cao nhất một đường càn quét đến đến lầu ba, trong lòng chợt cuồng loạn một trận.
Nến nơi này dập tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại rải rác vài cây, chập chờn hào quang nhỏ yếu.
Trong thính đường rộng rãi, hơn ba mươi đạo thân ảnh hoặc ngồi xổm hoặc đứng phân tán ra, hất lên tinh hồng huyết y, mang theo mặt nạ trắng bệch, liêm đao trong tay chậm rãi nâng lên.
- Các vị, đến nhầm nơi rồi.
Khóe miệng La Nhất Tiếu co giật mấy lần miễn cưỡng lộ ra bộ dáng tươi cười.
Hắn lại vểnh tai nghe ngóng bên ngoài, vô cùng an tĩnh, chẳng lẽ... Bọn thủ vệ đều bị xử lý?
- Tam hoàng tử ở đâu?
Một thanh âm đột ngột vang lên phía sau hắn, tiếp đó là liêm đao băng lãnh treo ở trêи cổ to mọng của hắn, hàn khí âm u trực thấu da thịt.
- Ta... Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
La Nhất Tiếu gian nan nuốt ngụm nước bọt.
- Hắn, trốn ở đâu.
Liêm đao chậm rãi kéo căng, tuỳ tiện cắt vỡ da thịt, máu tươi chậm rãi chảy xuôi.
La Nhất Tiếu hít sâu một hơi, khôi phục vẻ trấn định.
- Ta là người phụ trách Thiên Hoa hội tại thành Bạch Hổ! Thiên Hoa hội có địa vị gì, các ngươi rất rõ ràng. Ta muốn gặp Khương Hồng Võ! Lập tức...
Phốc phốc!!
Liêm đao bỗng nhiên nâng lên, trong sát nát chém xuống.
Cái đầu mập mạp của La Nhất Tiếu rơi ầm ầm trêи mặt đất, trêи mặt còn duy trì phần trấn định cùng kiêu ngạo kia, chỉ là con ngươi dần dần không có sắc thái.
Ngày thứ hai, Thiên Hoa điện không tiếp tục chỉnh đốn kinh doanh!
Tam hoàng tử nhận được tin tức, suy nghĩ lập tức muốn gặp Khương Hồng Võ, nhưng cũng không dám tuỳ tiện lộ diện.
Các cường giả Thương Châu võ viện và vương phủ ẩn núp bên ngoài lo lắng lại bất an, nhưng cũng không dám mạo hiểm xông vào thành Bạch Hổ.
Một mực đến mười ngày sau, phòng ngự trong thành Bạch Hổ thoáng buông lỏng, một lần nữa mở ra, nữ tỳ mới mang theo Tam hoàng tử ngụy trang tỉ mỉ chạy ra thành Bạch Hổ, cùng cường giả vương phủ, võ viện chờ đợi bên ngoài hội hợp, tạm thời đến Thương Châu võ viện đặt chân, một lần nữa thương lượng đối sách.
Khương Phàm không để ý đến chuyện phát sinh bên ngoài, đắm chìm trong bế quan, không ngừng khổ tu.
Tại thời điểm cách luận võ chỉ còn hai ngày, cuối cùng cũng tăng cảnh giới thất trọng thiên thọt tới bát trọng thiên. Cổ đăng cùng tàn đao làm ra tác dụng phụ trợ rất tốt, nhưng mấu chốt là mười tám khỏa thú nguyên kia.
- Long nguyên của ta đâu?
Khương Phàm đang chuẩn bị xuất long nguyên ra hấp thu kϊƈɦ thích hỏa điểu trong khí hải một chút, nhưng ý thức rà quét thanh đồng tiểu tháp lại không thấy long nguyên.
- Không có khả năng nha. Ta không có dùng long nguyên. Rõ ràng là để ở bên trong mà.
Khương Phàm sốt ruột, trước đó vẫn luôn không nỡ dùng, chuẩn bị để đến tương lai trùng kϊƈɦ Linh Nguyên cảnh.
- A?
Ý thức Khương Phàm đứng trong góc tiểu tháp, một quả trứng rắn đang phát ra hào quang chói sáng, còn bốc hơi lấy yêu khí nồng đậm, xua tan mê vụ trong góc.
Đây là trứng rắn lúc trước mang về từ trong động sâu, một mực đang chờ ấp.
Sau đó... Long nguyên giống như cũng phóng tới gần quả trứng rắn kia.
- Long nguyên của ta... !
Khương Phàm kém chút chửi ầm lên, trứng rắn đang hấp thu long nguyên của hắn?
Rắn còn có thể nuốt rồng?
Con bà nó không sợ no đến bạo thể sao!
Khương Phàm lập tức đem trứng rắn lấy ra, càng tức giận càng đau, hận không thể một bàn tay đập nát nó.
Rống...
Trong trứng rắn quanh quẩn tiếng gào rít trầm thấp, yêu khí nồng đậm xung quanh ngưng tụ thành một hình dáng khoa trương, giống như là con rắn, lại triển khai cánh thịt rộng lớn.
Khương Phàm từ bên trong cảm nhận được sinh mệnh lực cường đại, cũng cảm nhận được một cỗ sát khí mãnh liệt.
Đồ vật trong này lại là bị Thanh Đồng Tiểu Tháp chiếu rọi, đã hấp thu ngọc châu của mẫu thú, hiện tại còn nuốt long nguyên, sẽ biến thành một dạng quái vật gì đây?
Khương Phàm do dự mãi, nhưng lại thở ra một hơi, lắc đầu đem trứng rắn thả lại thanh đồng tiểu tháp.
Được rồi, đều đã như vậy, giữ lại ấp thôi, chỉ mong có thể có được niềm vui bất ngờ.
- Chuẩn bị xong chưa?
Khương Hồng Võ và Khương Uyển Nhi đang chờ đợi Khương Phàm.
- Bát trọng thiên cảnh giới, kinh nghiệm săn giết trong tám năm qua, ta không thể kém hơn Bạch Hoa.
Khương Phàm đối với mình rất có lòng tin, càng tràn đầy chờ mong đối với chuyến đi Thương Châu võ viện này.
Khương Hồng Võ giao cho Khương Phàm một cái hộp gấm.
- Đây là một viên Huyết Phách Đan, hảo hảo thu về. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, viên đan dược kia có thể bảo vệ tính mệnh của con. Ta rất nguyện ý nhìn thấy con báo thù cho Uyển Nhi, nhưng tuyệt không thể cho phép con lại có bất luận chuyện ngoài ý muốn gì.
- Phụ thân, chờ tin tức tốt của chúng ta đi. Ta sẽ không để cho ngài thất vọng.
Khương Phàm nhận lấy hộp gấm, mang theo Khương Uyển Nhi đã cải trang ăn mặc tốt rời khỏi Khương Vương phủ.
- Thương Minh, mặc kệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, bảo đảm huynh muội bọn chúng an toàn trở về. Cục diện trong thành coi như đã ổn định, mang theo toàn bộ Huyết Ngục lên đường. Ai dám ra tay ám hại huynh muội bọn chúng, cứ chặt cho ta
Khương Hồng Võ phân phó với bóng đen trong phòng.
Chương 72 Thanh Thạch Tiểu Trấn (1)
- Phàm nhi tuổi còn nhỏ đã hiện ra dũng khí đảm phách, như thế rất đáng cổ vũ, nhưng cũng phải làm tốt bảo hộ. Nếu như bọn người Khương Hồng Dương nhịn không được muốn bắt Khương Phàm, vừa vặn, Huyết Ngục có thể trực tiếp xử lý sạch.
- Vương gia yên tâm, không sợ bọn họ xuất thủ, chỉ sợ bọn hắn không xuất thủ! Bất quá Vương gia, quân doanh Bắc Cương nơi đó còn không có đáp lại, chúng ta nên cân nhắc đường lui. Trong bóng tối đi ra một vị nam tử gầy gò, hất lên huyết y, mang theo mặt nạ, từ trong ra ngoài tản ra hơi lạnh.
- Một người đều không có?
Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày.
- Hai mươi ngày, bọn hắn không có trả lời, sau này hẳn là cũng không có đáp lại.
Sớm trong hai mươi ngày trước, bọn hắn đã nhận lệnh của Vương gia bí mật liên hệ ba mươi sáu chỗ quân doanh quan ải Bắc Cương đã từng thuộc về Khương Vương phủ. Hi vọng bọn họ có thể liên danh dâng tấu chương với hoàng thất, lấy bách tính Thương Châu làm trọng, không nên nhúng tay vào Bạch Hổ quan, dùng cái này ngăn Tam hoàng tử.
Kết quả hai mươi ngày đi qua, ba mươi sáu chỗ quân doanh quan ải vậy mà tập thể trầm mặc. Không phải bọn hắn từ bỏ Khương Vương phủ, chính là đã được hoàng thất mật lệnh. Mặc kệ cái trước hay là cái sau, đều mang ý nghĩa nguy hiểm với Khương Vương phủ.
- Khương Hồng Võ ta trấn thủ Bạch Hổ quan hai mươi năm, không thẹn với Thương Châu, cũng không phụ lời dạy bảo của tiên tổ. Nếu như hoàng thất khăng khăng muốn giết Khương Hồng Võ ta, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết.
Thần sắc Khương Hồng Võ dần dần ngưng trọng lên.
Thương Minh có chút cúi đầu:
- Huyết Ngục thề chết đi theo gia chủ.
Khương Phàm cùng Khương Uyển Nhi không có thông tri bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn bí mật rời đi, nhưng vừa đi ra khỏi thành lại đụng phải người quen.
- Yến cô nương, đã lâu không gặp, đây là muốn đi đâu?
Khương Phàm đi qua bên cạnh Yến Khinh Vũ, tùy tiện lên tiếng chào.
- Ngươi đã tới cảnh giới gì?
Yến Khinh Vũ tức giận một trận, nàng trước sau đã biến mất hơn bốn mươi ngày, tên gia hỏa này vậy mà không có hỏi một câu nàng đã đi đâu?
- Vẫn chưa tới cửu trọng thiên.
- Ta vẫn là câu nói kia, khiêu chiến trêи lôi đài không thể so với rừng rậm, ngươi không có chỗ mượn lực, phải thực sự liều mạng. Nếu cảnh giới ngươi không đủ, ta thay ngươi xuất chiến.
- Ta đã nắm chắc.
- Ta không nói đùa với ngươi, ta chết đi, không đáng tiếc, ngươi chết, Khương Vương phủ không chịu đựng nổi. Ngươi hiểu ý của ta chứ.
Yến Khinh Vũ nghiêm túc nhắc nhở lấy Khương Phàm.
- Ta không dễ dàng chết như vậy.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ đang quan tâm Phàm ca ca sao?
Khương Uyển Nhi bỗng nhiên cười nói, nàng có thể chết, nhưng ca ca không thể chết?
Tình cảm đều sâu như vậy à?
- Ai quan tâm hắn, ta chỉ quan tâm Khương Vương phủ.
Yến Khinh Vũ hừ nhẹ, người khác không biết linh văn Khương Phàm, nhưng nàng lại rất rõ ràng. Nếu như chết trêи lôi đài, đối với Khương Vương phủ thậm chí Bạch Hổ quan mà nói đều là tổn thất thật lớn.
- Khương Phàm, Uyển Nhi, ta còn có việc muốn nói với các ngươi.
- Đừng nghiêm túc như vậy.
- Ta hi vọng các ngươi có thể gia nhập Kim Dương cung.
- Vì cái gì?
- Các ngươi nếu như có thể trở thành đệ tử thượng cung, Kim Dương cung sẽ dốc sức bảo hộ các ngươi.
- Với địa vị Kim Dương cung tại Bắc Cương, coi như là hoàng thất cũng đều phải cho mấy phần mặt mũi.
Yến Khinh Vũ rất rõ ràng thế cục trong thành Bạch Hổ, hiện tại chỉ là yên ổn tạm thời mà thôi, lúc nào cũng có thể sẽ có phong bạo càng lớn. Nếu như Khương Vương phủ thật gặp phải kịch biến, nàng hy vọng có thể tìm cho Khương Phàm cùng Uyển Nhi một con đường lui. Nếu như Kim Dương cung có thể vì Khương Phàm cùng Uyển Nhi mà kết thành liên minh với Khương Vương phủ, vậy thì càng tốt hơn.
Khương Uyển Nhi lắc đầu nói:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, với thế cục Khương Vương phủ bây giờ, Kim Dương cung sẽ không tiếp nhận chúng ta.
- Sư tôn ta đã đang trêи đường tới, có chấp nhận hay không do chính nàng quyết định.
Yến Khinh Vũ không trực tiếp nói đến Thánh linh văn, chỉ là cam đoan sư tôn sẽ không thất vọng. Nàng tin tưởng sư tôn khi nhìn thấy Thánh linh văn của Khương Phàm, một khắc này chắc chắn sẽ tận hết sức lực đem hắn mang về Kim Dương cung.
Khương Phàm suy nghĩ, không có tiếp nhận nhưng cũng không có trực tiếp cự tuyệt.
- Khinh Vũ cô nương có lòng.
- Cô cũng vẫn muốn đi Thương Châu võ viện sao?
- Đương nhiên muốn cùng đi. Bất quá có một điều kiện, từ nơi này đến Thương Châu võ viện cần một ngày một đêm, trêи đường rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, tới đó cũng sẽ có người khiêu khích, đáp ứng ta, từ giờ trở đi, mọi chuyện đều để ta đến ứng phó, ngươi không cần bại lộ thực lực.
Khương Phàm cười nói:
- Tâm địa Yến cô nương rất hiền lành, nếu không phải mỗi ngày mặt lạnh thì càng tốt hơn.
- Ừm ừ.
Khương Uyển Nhi dùng sức gật đầu, ánh mắt đầy thâm ý nhìn qua Yến Khinh Vũ.
Thương Châu võ viện cách thành Bạch Hổ hơn năm trăm dặm, tọa lạc chỗ sâu nhất trong tùng lâm Trầm Tinh
Mây mù bao phủ, kỳ phong vờn quanh, diện tích chiếm hơn mười dặm.
Thương Châu võ viện bây giờ đã hoàn toàn xứng đáng với đệ nhất võ viện Thương Châu, danh chấn Bắc Cương, là thánh địa võ đạo mà vô số hàn môn tử đệ tha thiết ước mơ.
Chiêu sinh hàng năm đều sẽ hấp dẫn vạn người Thương Châu thậm chí địa khu khác của Bắc Cương tụ tập, cũng sẽ có số lớn tông môn, võ viện đến đây dò xét, có thể gọi là một trận thịnh hội.
Chiêu sinh năm nay sẽ phải bắt đầu vào ngày mai, tiểu trấn Thạch Nguyên tọa lạc trong Trầm Tinh tùng lâm đã kín người hết chỗ. Vô luận là tử đệ hàn môn hay là tử đệ thế gia vọng tộc đều chạy tới nơi này thấp thỏm chờ đợi khảo hạch sắp đến.
Rất nhiều năm trước kia, tiêu chuẩn Thương Châu võ viện tuyển nhận là linh văn cấp hai, sau khi địa vị tăng lên, hiện tại đã tăng lên tới cấp ba linh văn, mà muốn trực tiếp tiến vào nội viện thì cần phải có tứ phẩm linh văn. Mặc kệ là đối với đệ tử hàn môn không có ai chống lưng hoặc là từ con em thế gia nhận bồi dưỡng từ nhỏ, đây đều là tiêu chuẩn cực cao.
Chương 73 Thanh Thạch Tiểu Trấn (2)
Người người trong tiểu trấn nhốn nháo, ồn ào, có người kêu gọi nói chuyện với nhau, có người đi bốn chỗ tìm hiểu lấy tin tức. Còn có các học viên sớm đã tiến vào võ viện nhiều năm, cũng đang bận bịu mời chào lấy tiểu đệ có tiềm lực, tại thời điểm trước khi bọn hắn tiến vào võ viện liền "Chiêu mộ".
- Ta là thiếu chủ Cẩm Thành, Chu Thanh Thọ! Có nghe nói qua chưa?
Chu Thanh Thọ cưỡi một đầu Lân Mã thần tuấn, ngăn cản một thiếu niên có khí chất điêu luyện đầy người.
- Chu Thanh Thọ công tử! Một trong lục đại công tử võ viện! Biết biết!
Hai mắt thiếu niên kia lập tức tỏa sáng, kϊƈɦ động nắm chặt nắm đấm.
Hắn vừa mới nghe ngóng xong tin tức trong võ viện, không nghĩ tới được một trong "Lục công tử" - Chu Thanh Thọ chiêu mộ.
- Nơi này có một viên đan dược, có thể sinh động kinh mạch, kϊƈɦ phát tiềm lực. Trước khi kiểm tra đo lường linh văn thì ăn vào, có thể giúp ngươi tăng lên tỷ lệ thức tỉnh linh văn. Có muốn không?
- Đa tạ Chu Thanh Thọ công tử hậu ái.
Thiếu niên dùng sức gật đầu, loại con em bình thường giống bọn hắn chưa từng điều trị qua kinh mạch, thời điểm kiểm tra đo lường rất dễ dàng thất bại, cũng có thể là bởi vì kinh mạch hoạt tính quá thấp, kiểm tra đo lường không ra đẳng cấp linh văn chân chính.
Nếu như có thể phục dụng một viên đan dược trân quý liền có một phần bảo hộ.
Đương nhiên, một khi tiếp nhận viên đan dược kia chẳng khác nào tiếp nhận ân huệ của Chu Thanh Thọ.
Nếu như có thể thuận lợi tiến vào Thương Châu võ viện, hắn sẽ quy thuận vào làm người bên cạnh của đối phương, để đối phương điều động.
- Rất tốt, ta chờ mong biểu hiện của ngươi.
Chu Thanh Thọ ném đan dược đến cho thiếu niên. Thiếu niên liên tiếp nói lời cảm tạ, như nhặt được chí bảo bưng lấy đan dược rời đi.
- U, Tiểu Thú Thú nhà chúng ta hôm nay thu hoạch không nhỏ, tên này đã là người thứ bảy rồi?
Một thiếu niên cường tráng thân hình thẳng tắp từ bên cạnh đi tới, nhìn tuổi không lớn lắm nhưng bộ ngực lại rộng rãi, khí thế bất phàm, y phục đơn giản lại không che giấu được một thân dũng lực. Phía sau hắn còn đi theo một đám học viên võ viện ăn mặc phổ thông nhưng khí thế buông thả, đều nhíu mày nhìn Chu Thanh Thọ bên trêи Lân Mã, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Chu Thanh Thọ nhắm mắt lại, khống chế lại cảm xúc:
- Tiêu Phượng Ngô! Ta lại cảnh cáo ngươi một lần nữa, gọi bản danh của ta!
- Tốt tốt tốt, gọi bản danh, Cầm Thú công tử.
- Là Chu Thanh Thọ!
- Là Chu Cầm Thú!
- Ngươi...
- Ngươi nhìn một chút, luôn luôn kϊƈɦ động như vậy, vấn đề của ta là khẩu âm, còn không quen à.
Thiếu niên kia toe toét miệng rộng, cười hắc hắc, thần thái kia thấy thế nào cũng giống như đang cố ý.
Chu Thanh Thọ mặc dù tức giận, nhưng cũng chết lặng:
- Ta đã chọn tốt bảy tên, ngươi tìm mấy tên?
- Tạm thời còn không có phát hiện được một người nào.
- Phải cố gắng, loại ngươi muốn kia, người khác cũng muốn. Nếu như sớm rơi xuống trong tay người khác, lại muốn thu người ta trở về thì khó khăn.
- Ha ha, loại ta muốn này, người khác không phát hiện được.
Tiêu Phượng Ngô giương lấy khóe miệng cười cười, nhìn bốn chỗ vài lần, đang chuẩn bị dẫn người rời đi, bỗng nhiên ồ lên một tiếng, tập trung vào lối vào ở cửa thành.
Chu Thanh Thọ thuận ánh mắt của hắn nhìn sang, biểu lộ từ từ đặc sắc:
- Nơi đó giống như có người không tệ.
- Chớ đoạt với ta! Hắn là của ta!
Tiêu Phượng Ngô mang theo học viên sau lưng nghênh đón.
- Nhiều người như vậy?
Khương Phàm nhìn lít nha lít nhít biển người trong tiểu trấn, tiếng người huyên náo, so với khu ngã tư náo nhiệt nhất thành Bạch Hổ thì còn muốn náo nhiệt hơn.
Bất quá phóng tầm mắt nhìn tới, đa số đều là hài tử khoảng mười tuổi, hòa với một chút mười ba, mười lăm tuổi.
Khương Uyển Nhi nhìn tràng cảnh náo nhiệt lại quen thuộc, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
Thương Châu võ viện mỗi lần chiêu sinh đều sẽ hấp dẫn trêи vạn người, rất nhiều nơi xa xôi đã đến sớm mười ngày. Ngày mai lại bắt đầu chiêu sinh khảo hạch, nên tới cũng đều tới không kém.
Một ít học viên võ viện cũng sẽ tới, chọn lựa một vài hài tử có tư chất.
- Muội năm đó cũng thường đến chọn lựa?
- Ừm, lần nào đến cũng đều thế.
- Muội ở võ viện chiêu mộ được bao nhiêu người?
Khương Phàm biết mục đích Uyển Nhi tiến vào võ viện, nàng hy vọng có thể thay Khương Vương phủ mời chào một nhóm học viên tư chất phẩm hạnh đều tốt, tương lai đến Bạch Hổ quan cùng một chỗ chống cự lại Đại Hoang.
- Có ba mươi bảy người, sáu vị ngũ phẩm linh văn, còn lại đều là tứ phẩm linh văn.
Thần sắc Khương Uyển Nhi ảm đạm lắc đầu.
Khương Vương phủ đang rơi vào thế yếu ở Thương Châu, lại ở vào cứ điểm nguy hiểm như Bạch Hổ quan, có rất ít người cảm thấy hứng thú đối với lời mời chào của nàng. Có thể tụ tập đến ba mươi bảy người thực sự không dễ, nhất là sáu vị ngũ phẩm linh văn kia. Nàng vô cùng trân quý những người này, cũng một mực dụng tâm bồi dưỡng, đan dược, võ pháp, các loại vũ khí chưa từng thiếu.
Nhưng hết thảy đều theo mình bị phế mà "Tan thành mây khói".
Ba mươi bảy người bọn hắn dù sao cũng là phụ thuộc vào nàng, có nàng ở đó mới có thể cam đoan bọn hắn thuận lợi tiến vào Khương Vương phủ, cũng đạt được trọng dụng.
Nhưng khi nàng vỡ vụn kinh mạch, biến thành phế nhân, bọn hắn liền phải suy tính một lần nữa. Từ khi nàng bị phế đến bây giờ, đã qua hơn mấy tháng, không ai vấn an mình, ý tứ không cần nói cũng biết.
Khương Uyển Nhi mặc dù biết bọn hắn lo lắng, nhưng nhớ tới mình những năm này bỏ ra bao nhiêu công sức thì vẫn có chút chua xót trong lòng.
Yến Khinh Vũ trấn an nàng.
- Chờ tin tức ngươi khôi phục tản ra khắp Thương Châu võ viện, bọn hắn sẽ còn một lần nữa gom lại bên cạnh ngươi.
- Chỉ mong là như vậy.
Khương Uyển Nhi cố gắng tươi cười.
- Muội không có hoài nghi bọn hắn sao?
Khương Phàm đột nhiên hỏi câu.
- Hoài nghi gì?
- Hạ độc!
- Cái gì?
Khương Uyển Nhi giương lông mày xinh đẹp.
- Muội chưa phát giác mình bị phế rất cổ quái sao?
Khương Phàm thường xuyên bồi tiếp Uyển Nhi lịch luyện trong Đại Hoang, hắn rõ ràng nhất thực lực muội muội này của mình. Làm sao có thể bị người cùng cảnh giới đồng phẩm cấp linh văn phế bỏ?
Huống chi, Uyển Nhi bị phế, hẳn là có liên quan tới Tam hoàng tử.
Chương 74 Có Chút Quái Lạ
- Là có gì đó quái lạ, nhưng...
- Cái gì cổ quái?
Yến Khinh Vũ lập tức truy vấn.
Khương Uyển Nhi do dự lắc đầu.
- Ta cũng nói không ra.
- Có cái gì thì nói cái đó.
- Ta lúc đương thời trong nháy mắt chỉ có hoảng hốt, linh lực trong kinh mạch tán loạn mất khống chế. Nhưng khi đó đúng lúc Bạch Hoa thả ra lôi bạo, chấn thương ý thức của ta, ta cũng không nghĩ đến là bị hạ độc, chỉ cho là tình huống bình thường.
- Trước khi muội tranh tài, có nếm qua cái gì hay không?
- Không có. Trước khi khiêu chiến thi đấu trong năm ngày ta vẫn luôn đang bế quan, chỉ có người ta tín nhiệm nhất trông coi ta.
- Là ai trông coi muội!
- Nghị ca ca, huynh đừng quá đa nghi.
- Là ai?
Khương Uyển Nhi do dự một chút, vẫn lắc đầu:
- Bọn hắn sẽ không hại ta.
Khương Phàm còn muốn hỏi lại, đám người chen chúc phía trước bị thô lỗ đẩy ra, một tên thiếu niên to con đi tới chỗ Khương Phàm.
- Tiêu Phượng Ngô?
Khương Uyển Nhi thoáng hướng bên cạnh nghiêng nghiêng đầu, giống như không nguyện ý nhìn thấy đối phương.
Tiêu Phượng Ngô đi đến trước mặt Khương Phàm, trêи dưới đánh giá một lần, lại đi vòng qua một vòng, còn tiến đến bên cạnh hắn ngửi ngửi.
- Hai ngày không có tắm rửa, hương vị vẫn được?
Khương Phàm thản nhiên nói.
Tiêu Phượng Ngô nhướng nhướng lông mi, cười ha ha:
- Tiểu huynh đệ từ chỗ nào tới?
- Trêи núi.
- Đúng dịp, ta cũng từ trêи núi tới. Tại sao lại muốn tới Thương Châu võ viện?
- Tìm người.
- Có biết người đó không?
Tiêu Phượng Ngô nhìn hắn một cái, lại tới gần ngửi ngửi.
- Nếu không, bộ y phục này đưa cho ngươi?
Khương Phàm bất đắc dĩ, rất không quen bị một tên nam tử ngửi vị trêи thân.
- Ngươi đã có người quen biết, hẳn nghe nói qua Lục công tử võ viện.
- Nghe nói qua.
- Ta chính là một trong số đó, Tiêu Phượng Ngô!
Tiêu Phượng Ngô kiêu ngạo giương đầu lên, chờ thưởng thức lấy vẻ mặt kinh - Ta là tới tìm Bạch Hoa.
- Bạch Hoa? Không không không, ngươi không thích hợp với Bạch Hoa. Linh văn của ngươi, càng thích hợp với ta!
- Vì cái gì?
- Bởi vì chúng ta là một loại người!
- Một loại nào?
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi nhìn lầm rồi, trêи người hắn có mùi máu tươi, không có nghĩa là hắn có Thú linh văn.
Khương Uyển Nhi cũng chịu không được ca ca của mình bị tên nam tử này đụng gần như vậy, rất nhanh đích thân lên.
- Có phải hay không, ta rõ ràng nhất...
Tiêu Phượng Ngô tùy ý hướng bên cạnh liếc qua, kết quả khẽ giật mình:
- Khương Uyển Nhi? Ha ha! Chết cười ta!
Chu Thanh Thọ ở phía sau cười ha ha, chỉ vào Tiêu Phượng Ngô nói:
- Phượng Nữu Nữu nhà chúng ta cũng có thời điểm nhìn nhầm? Ha ha, ngươi biết hắn là ai sao?
- Khương Phàm?
Tiêu Phượng Ngô nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, liền hiểu được.
Tìm Bạch Hoa?
Đây là con nuôi Khương gia tới phó ước hẹn sinh tử, Khương Phàm!
- Nghị công tử, tại hạ Chu Thanh Thọ, chúng ta ở đại hội giám bảo thành Bạch Hổ đã thấy qua.
Chu Thanh Thọ cưỡi Lân Mã đi tới, không nghĩ tới vị con nuôi Khương Vương này vậy mà lại tới thật.
- Chu công tử cũng đang tuyển người?
- Chọn mấy hàn môn tử đệ có tiềm lực, bọn hắn thành tựu, ta cũng thành tựu. Ha ha, nơi này tựa như đại hội giám bảo thành Bạch Hổ các ngươi, đông đảo tử đệ đều là bảo vật, mà ta là người bỏ giá cao mà mua được.
Chu Thanh Thọ cởi mở mà cười cười, đưa tay một chỉ về Khương Uyển Nhi:
- Trước kia Uyển Nhi cô nương cũng thường xuyên đến nơi này, ta còn cùng với nàng đoạt lấy mấy tên.
- Cầu chúc Chu công tử có thể tìm được mấy kẻ tốt.
- Nghị công tử, tha thứ ta mạo muội, khiêu chiến thi đấu ngày mai là Nghị công tử tự mình lên đài, hay là...
Chu Thanh Thọ nhìn về Yến Khinh Vũ bên cạnh Khương Phàm, nữ nhân này khá quen, tựa như là nữ nhi võ tướng cứ điểm - Yến Tranh, thiên phú so với Khương Uyển Nhi không kém bao nhiêu, là đệ tử thượng cung Kim Dương cung.
- Nếu ta đã tới, đương nhiên là ta lên đài.
- Sinh tử chiến?
- Có vấn đề?
Chu Thanh Thọ cười lắc đầu:
- Nghị công tử ra mặt thay muội muội thật có dũng khí, Chu Thanh Thọ ta bội phục. Chỉ là Bạch Hoa cũng không phải người lương thiện, ngươi quyết định sinh tử chiến, hắn thực sẽ muốn mạng của ngươi. Lại ở trước mặt toàn võ viện, ngươi chết chính là chết, Khương Vương phủ không có lý do trả thù.
- Chu công tử muốn nói cái gì?
- Nghĩ lại! Chúng ta còn trẻ, nhất thời không phải báo thù.
- Tạ ơn hảo ý của Chu công tử, kẻ chết chưa chắc là ta.
Ánh mắt Khương Phàm nhìn Tiêu Phượng Ngô còn theo dõi trước mặt,hắn nhắc nhở:
- Có thể tránh ra hay không?
- Ngươi đã thức tỉnh linh văn?
Tiêu Phượng Ngô hỏi.
- Hỏa văn.
Khương Phàm mang theo Khương Uyển Nhi cùng Yến Khinh Vũ đi vào tiểu trấn.
Chu Thanh Thọ nhìn bóng lưng Khương Phàm bọn hắn rời đi, nhếch miệng lên một vòng tươi cười nghiền ngẫm.
- Xem bộ dáng là muốn tới thật, có ý tứ.
- Công tử, hắn sẽ không mang theo thứ gì, muốn cùng Bạch Hoa đồng quy vu tận sao?Hay là... Khương Phàm chỉ là mồi nhử, Khương Hồng Võ bắt hắn hấp dẫn lực chú ý, kỳ thật có kế hoạch lớn gì sao?
Các học viên bên cạnh Chu Thanh Thọ cũng nhìn qua bóng lưng Khương Phàm, không nghĩ ra đứa con nuôi này tại sao lại muốn tới, lại lấy cái gì để khiêu chiến Bạch Hoa.
- Nếu như hắn ôm hẳn tâm phải chết tới liền sẽ không mang Khương Uyển Nhi theo. Mấy người các ngươi, đem tin tức tràn ra đi. Liền nói... Khương Phàm thật tới, Khương Uyển Nhi đã trở về.
- Vì cái gì?
- Náo nhiệt!
Chu Thanh Thọ nhẹ giọng cười, lại cảm giác phía sau lưng mát lạnh, giống như bị một đầu dã thú nguy hiểm tập trung vào.
- Cầm thú, ngươi vừa mới gọi ta là cái gì?
Tiêu Phượng Ngô ở phía sau nắm chặt nắm đấm, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm sau ót Chu Thanh Thọ.
- Tên Tiêu Phượng Ngô kia là công tử nhà ai?
Khương Phàm đi trêи đường náo nhiệt, khắp nơi có thể thấy được công tử ca ăn mặc lộng lẫy mời chào các hàn môn tử đệ lui tới.
Đối với rất nhiều người xuất thân bần hàn mà nói, có thể được đến những đại gia đại tông mời chào này không chỉ có tiến vào võ viện sẽ ít đi rất nhiều phiền phức, càng đạt được nhiều tài nguyên, tương lai cũng có cam đoan, cho nên có chút sẽ còn chủ động đề cử chính mình.
Chương 75 Linh Văn Đặc Thù
- Hắn không có bối cảnh, cũng không thuộc về bất kỳ một nhà nào. Cái gọi là Lục công tử võ viện đều là các học viên trong võ viện tự mình sắp xếp, để hiển lộ rõ ràng địa vị cùng thực lực của Bạch Hoa mấy người kia. Vừa mới bắt đầu chỉ có năm vị, sau này là Tiêu Phượng Ngô đem chính mình thêm vào.
Khương Uyển Nhi nhắc đến Tiêu Phượng Ngô liền nhíu chặt mày.
- Tên này còn có thể tự mình thêm vào?
- Hắn da mặt dày thôi?
Khương Phàm cùng Yến Khinh Vũ đều kinh ngạc nhìn Uyển Nhi, giọng điệu này có vẻ giống như có chút không tầm thường.
- Vừa mới bắt đầu rất nhiều người không phục, cuối cùng đều bị hắn thu phục, bên cạnh tăng thêm hắn đều là một đám dã thú, ngay cả mấy tên Bạch Hoa, Triệu Cảnh Thiên cũng không nguyện ý tùy tiện trêu chọc. Dần dà, Ngũ công tử liền biến thành Lục công tử.
- Hắn rất mạnh?
- Mặc dù đầu không dùng được, nhưng xác thực rất mạnh. Hắn là... Thú linh văn hiếm thấy!
- Thú linh văn?
Khương Phàm lần đầu tiên nghe nói đến thứ này.
- Thú linh văn là một linh văn ngàn dặm mới tìm được, có thể chủ động cải thiện thể chất của chủ nhân, tiềm lực, lực bộc phát, sức chịu đựng, cảnh giới chờ một chút đều sẽ viễn siêu người thường. Người có được Thú linh văn, còn có được khí hải cùng kinh mạch vượt qua nhân loại bình thường. Nếu như tương lai có thể thuận lợi trưởng thành đến Linh Hồn cảnh, còn có khả năng biến thành Yêu thú. Tuy nhiên sinh ra Thú linh văn quá khó khăn, không chỉ có trong mười ngàn giác tỉnh giả không ra được một người, mà đẳng cấp linh văn còn phổ biến tại ba bốn phẩm, ngẫu nhiên ra ngũ phẩm đều tính là dị loại. Tiêu Phượng Ngô lại là lục phẩm Thú linh văn, Thương Châu võ viện coi hắn là bảo bối, dụng tâm bồi dưỡng. Có võ viện làm chỗ dựa, hắn làm việc càng hoành hành không sợ ai, ngay cả đám người Bạch Hoa kia đều không để vào mắt. Hắn còn đem tất cả Thú linh văn trong võ viện đều tụ tập chung một chỗ.
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến hỏa điểu trong khí hải của mình, chẳng lẽ là nó đưa tới hứng thú cho Tiêu Phượng Ngô?
- Thương Châu võ viện có bao nhiêu Thú linh văn?
- Tính cả tất cả người trẻ tuổi đều cũng chỉ có bảy người. Chỉ có hai người là tứ phẩm linh văn, còn lại tất cả đều là cấp ba linh văn. Bất quá bọn hắn đều bị Tiêu Phượng Ngô thuần phục, mỗi ngày đi theo hắn, như hình với bóng.
- Hình như ngươi đối với hắn có chút thành kiến?
Yến Khinh Vũ hỏi dò.
- Không thành kiến, chính là không quen nhìn.
- Thật?
- Uyển Nhi sư muội, bội phục, ngươi vậy mà trắng trợn trở về như thế?
Một thiếu niên thần sắc kiêu căng ngăn ở phía trước, mười mấy người phía sau theo thứ tự gạt ra.
Tuổi bọn họ phổ biến tại mười lăm ~ mười sáu tuổi, khí tức đều rất mạnh.
- Ta không thể tới sao?
Khương Uyển Nhi không nghĩ tới vừa về Thanh Thạch tiểu trấn đã đụng phải nhiều đối thủ một mất một còn như vậy.
- Ha ha, nếu đổi lại là ta, kinh mạch vỡ vụn đã sớm tự sát, ngươi...
Thiếu niên quan sát tỉ mỉ thêm vài lần, thật bất ngờ mà nói.
- Vậy mà sống rất tốt, nhìn khí sắc cũng không tệ lắm.
- Đó là ngươi, hèn nhát.
- Nhân tộc chúng ta đây là kiêu ngạo, phế vật không xứng còn sống!
Thiếu niên dùng sức cắn hai chữ phế vật, còn đặc biệt liếc mắt nhìn Khương Phàm.
Yến Khinh Vũ lập tức bắt lấy tay Khương Phàm, thấp giọng nhắc nhở:
- Chúng ta đã nói xong, trước khi bắt đầu tranh tài không cần bại lộ thực lực, có thể nhịn được thì nhịn.
- Khương Uyển Nhi vậy mà lại trở về.
- Bên cạnh nàng chính là Khương Phàm rồi?
- Đây chính là con nuôi Khương Vương sao, nhìn qua rất bình thường.
- Hắn thật đúng là dám tới.
Mọi người xung quanh lần lượt kịp phản ứng, quan sát tỉ mỉ lấy Khương Phàm, nghị luận ầm ĩ.
- Hắn là ai?
Khương Phàm cũng không có xúc động, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng sẽ nhận lấy các loại khiêu khích ở trước trận tranh tài.
- Nhi tử Lý Vương Lý Thanh Dương - Lý Chính Dương. Mười bảy tuổi, Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên.
Khương Uyển Nhi cố ý cao giọng giới thiệu.
- Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên?
Khương Phàm ra vẻ kinh ngạc.
Thiếu niên kia có chút ngẩng đầu, kiêu ngạo cười cười.
- Lý Thanh Dương sinh ra một nhi tử ngốc? Hắn giống như cho rằng chúng ta đang khen hắn. Mười bảy tuổi mới Linh Nguyên cảnh, so với Bạch Hoa cùng Triệu Cảnh Thiên kém cũng không phải một điểm nửa điểm.
- Trong sáu vị công tử võ viện mặc dù có một kẻ như hắn đây, nhưng thiên phú của hắn thực sự kém cỏi, tứ phẩm linh văn, còn không muốn phát triển thực lực, không đùa giỡn nữ học viên thì sẽ ức hϊế͙p͙ học viên mới. Nửa năm trước mới miễn cưỡng tiến vào Linh Nguyên cảnh, là dựa vào đan dược chất đống. Bọn người Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ đều cùng lấy tên đồng liệt công tử với hắn mà cảm thấy làm hổ thẹn.
Khương Phàm không khách khí hỏi, Khương Uyển Nhi càng không khách khí đáp.
Tiếng nói của huynh muội hai người một người này lại cao so với một người kia, rõ ràng quanh quẩn náo nhiệt trêи phố dài.
Sắc mặt Lý Chính Dương dần dần âm trầm xuống, các học viên phía sau hắn cũng đều trợn mắt nhìn.
Khương Phàm nghênh tiếp ánh mắt bén nhọn của Lý Chính Dương.
- Vừa nói ngươi khi dễ người, bên này đã muốn bắt đầu? Nơi này vừa vặn nhiều người, hảo hảo phơi bày một ít phong thái anh dũng của ngươi xem.
Lý Chính Dương nhìn Khương Phàm thật sâu, bỗng nhiên cười.
- Mệnh của ngươi, giao cho Bạch Hoa đi. Dù nói thế nào cũng là con nuôi Khương Vương, chết trong một cái trấn nhỏ thì thật là đáng tiếc, hẳn là nở mày nở mặt chết trêи lôi đài vạn người vây xem, như thế mới nổi thân phận của ngươi. Ta nhất định sẽ tự mình trình diện, tiễn đưa ngươi.
Yến Khinh Vũ dùng sức nắm chặt tay Khương Phàm, sợ hắn nhịn không được.
- Ôi?
Lý Chính Dương chú ý tới tay của hai người, xấu xa cười cười:
- Nhỏ như vậy đã chơi gái rồi? Ngươi phát ɖu͙ƈ sớm thế!
- Ha ha...
Các học viên phía sau hắn làm càn cười to, cố ý nhìn Yến Khinh Vũ thổi vài tiếng huýt sáo.
Ánh mắt Yến Khinh Vũ lạnh lùng, kém chút đã muốn rút kiếm.
Khương Phàm cầm ngược tay của nàng, nhắc nhở nàng nhịn xuống.
- Chúng ta đi.
Lý Chính Dương hừ một tiếng, quay người mang theo các học viên rời đi:
- Là trước nghi thức chiêu sinh ngày mai liền tranh tài sao? Ta cũng chờ không kịp.
- Nhường một chút?
Khương Phàm nhìn đám người chen chúc trước mặt.