-
Chương 746-750
Chương 746 Nói bậy nói bạ
- Ta là...
Tiêu Phượng Ngô con mắt đi lòng vòng, vừa muốn kiếm cớ, ba vị lão nhân lại run rẩy, liên tiếp đổ đến trên mặt đất, giống như gặp một loại công kích vô hình nào đó.
Bầy pho tượng xao động liên tiếp bình tĩnh, tiếng thú rống gừ gừ trở lại dưới mặt đất.
- Ai! Ai ở chỗ này!
Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo khẩn trương cảnh giác.
Thế nhưng, chờ lại chờ, từ đầu đến cuối vẫn không có ai xuất hiện, cũng không có ai hãm hại bọn hắn.
Rống!
Pho tượng Bỉ Mông và Dực Long đột nhiên phát ra tiếng gào thét hùng hồn, chấn động sơn cốc, kích động bình chướng. Giống như có ai đang triệu hoán bọn hắn, thúc giục bọn hắn.
Máu tươi mặt ngoài hai pho tượng càng ngày càng đậm hơn, sau đó giống như là đã có sinh mệnh, liên tiếp rời khỏi pho tượng, hội tụ ở phía trước, hình thành Bỉ Mông cùng Dực Long huyết sắc.
- Mặc kệ nó!
Tiêu Phượng Ngô hét lớn một tiếng, sau đó lập tức vọt tới phía máu tươi ngưng tụ Bỉ Mông cự thú.
Linh nguyên trong khí hải phấn khởi, huyết khí thân sôi trào, giống như là đang kích động hoan hô cái gì đó.
Pho tượng sụp đổ, vẩy xuống đầy đất, toàn bộ huyết thủy màu vàng tuôn ra, hóa thành Bỉ Mông cự thú màu vàng khổng lồ, cứ như phục sinh một lần nữa, khí thế cuồng liệt, thú uy cuồn cuộn.
- Ta đến rồi!
Tiêu Phượng Ngô cuồng nhiệt hô to, đón Bỉ Mông cự thú đụng tới.
Ầm ầm...
Bỉ Mông cự thú hướng bước lên trước rảo, va chạm Tiêu Phượng Ngô, trong chốc lát đã hòa làm một thể.
- A! Máu của Hoàng Kim Bỉ Mông! Ha ha, thoải mái, thoải mái quá!
Tiêu Phượng Ngô giống như được bao phủ trong huyết hải vô biên, thừa nhận huyết khí tràn ngập đất trời trùng kích.
Mặc dù rất đau đớn nhưng lại mang đến cảm giác hưng phấn trước nay chưa có.
Linh văn trên trán vặn vẹo, dâng lên vòng xoáy kịch liệt, dẫn dắt máu tươi màu vàng mãnh liệt cuốn vào, đánh thẳng vào mạch máu toàn thân, cũng kích thích kinh mạch hài cốt, cuối cùng thẳng tới khí hải.
Bỉ Mông thú ảnh trong khí hải kích động lại nóng nảy, tắm rửa kim quang đầy trời, phát sinh hai lần trưởng thành.
- Dực Long!
Hàn Ngạo cũng không quan tâm, nhanh chóng đụng tới máu tươi ngưng tụ Dực Long Hắc Ám.
- Thiên Hậu tôn trọng nguyện vọng Thần Hoàng, không muốn liên quan đến quá trình trưởng thành của người, nhưng vẫn lo lắng an toàn của người. Từ nay về sau, Thần Hoàng do các ngươi phụ trách bảo vệ. Không nên cô phụ trọng thác của Thiên Hậu. Năm nào tháng nào đó, thần triều lại nổi lên, các ngươi chắc chắn được phong vương liệt hầu.
Diêm bá xuất hiện trên một pho tượng, yên lặng khẽ nói.
Đợi sau khi hai người hoàn toàn dung nạp thú huyết, hắn phất tay giương lên, đưa người rời sơn cốc.
Khi Dược sơn phát giác được trong u cốc có vấn đề liền vội vã chạy tới nơi này, lúc đó chỉ thấy pho tượng Bỉ Mông và Dực Long đã sụp đổ, còn có ba vị lão nhân hôn mê bất tỉnh. Dược sơn cấm khu bị xâm lấn, Đại Diễn thánh địa trên dưới chấn động!
Đầu tiên lần theo tin tức ngọc bài, truy xét đến Tô Lăng!
Sau khi xác định Tô Lăng có đem ngọc bài tặng người khác, lại căn cứ lời đệ tử Dược sơn miêu tả hai người xâm nhập Dược sơn, cùng việc hai pho tượng Hoàng Kim Bỉ Mông và Dực Long bị sụp đổ, thì đã đoán được là từ Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
- Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo, cút ra đây!
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa khí thế hung hăng đuổi tới nơi Vô Hồi thánh địa ở.
- Xảy ra chuyện gì?
Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng liên tiếp ra khỏi phòng, kỳ quái nhìn các cường giả Đại Diễn tụ tập ở bên ngoài.
Một vị Đại Diễn túc lão đi đến phía trước, than nhẹ một tiếng:
- Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo trộm cắp ngọc bài, tự tiện xông vào cấm khu Dược sơn, bừng tỉnh yêu thú bảo vệ đang ngủ say! Ngụy huynh, cho một lời giải thích đi.
Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng kinh ngạc trao đổi ánh mắt:
- Tự tiện xông vào cấm khu? Lại còn bừng tỉnh yêu thú bảo vệ? Chuyện khi nào?
- Chính là vừa rồi!
- Có phải có sai lầm hay không? Dược sơn nằm sâu trong Đại Diễn thánh địa các vị, nơi này là biên giới thánh địa, khoảng cách gần trăm dặm, Tiêu Phượng Ngô làm sao lại chạy đến nơi đó, làm sao hắn biết nơi đó có cấm khu, làm sao có thể tuỳ tiện trở về được?
- Vậy thì phải hỏi các ngươi! Ba vị bảo vệ cấm khu trưởng lão cũng bị đánh ngất xỉu!
Đám người Đại Diễn thánh địa mặt lộ địch ý, vô cùng hoài nghi là Ngụy Thiên Thu đã tự mình tham dự, thậm chí là vị Thánh Chủ vô lương kia.
- Xin chờ một chút!
Ngụy Thiên Thu ra hiệu với Vũ Văn Hùng.
Vũ Văn Hùng đi đến trong viện gọi Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo ở phía sau. Hai người liên tiếp đẩy cửa phòng đi ra.
- Bên ngoài rất náo nhiệt sao?
Tiêu Phượng Ngô thần thanh khí sảng, đầy mặt nụ cười.
Không chỉ có thân thể gầy gò đã khôi phục lại bộ dáng to con, còn đột phá cảnh giới, biến đổi huyết mạch, trận cơ duyên đột nhiên xuất hiện này giống như đang nằm mơ vậy.
- Ngươi cứ nói đi!
Vũ Văn Hùng khẽ nhíu mày, hai người này trước đó còn gầy như que củi, làm sao bây giờ đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu rồi?
A? Hình như cảnh giới đều đã đột phá đến thất trọng thiên rồi!
Khương Tuyền cũng hơi có phản ứng, hai tên gia hỏa này đã đi dược viên của người ta thật sao?
Quả thực là hồ nháo thôi!
Hàn Ngạo bình thường không phải rất cao ngạo sao, làm sao cũng đi theo Tiêu Phượng Ngô làm ra loại chuyện này?
- Người ta đã tìm tới cửa, giải thích đi?
Ngụy Thiên Thu khẽ nhíu mày, tự tiện xông vào cấm khu thánh địa cũng không phải việc nhỏ.
- Giải thích cái gì?
Tiêu Phượng Ngô giống như không có chú ý tới ánh mắt của đám người, còn cố ý phô bày lên cơ bắp với Lâm Nam.
- Đứng đắn một chút! Các ngươi tự tiện xông vào cấm khu, đánh thức yêu thú bảo vệ sao?
Ngụy Thiên Thu nghiêm túc.
- Cái này sao, chúng ta là có đi, nhưng không tính là 'Tự tiện xông vào'.
- Không phải tự tiện xông vào, chẳng lẽ chúng ta mời? Lập tức thừa nhận tội của các ngươi thì sẽ được xử lý khoan dung, nếu không các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi Đại Diễn thánh địa được!
Chương 747 Tô Triệt
Một nam tử anh tuấn đi đến phía trước quát tháo, hắn là Thẩm Minh Thu, cháu của Đại Diễn túc lão.
Hắn vốn vô cùng phản cảm đối với biểu hiện gần đây của Vô Hồi thánh địa, thậm chí là chán ghét, đã đề nghị gia gia trần thuật với Thánh Chủ, đừng lại đưa Vô Hồi thánh địa đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Không nghĩ tới, bây giờ lại còn chạy đến cấm khu của bọn hắn hồ nháo.
Không thể tha thứ!
Tiêu Phượng Ngô gãi gãi đầu:
- Ta kỳ thật cũng có chút kỳ quái. Có một tiểu hài nhi đột nhiên xuất hiện đang ở trong phòng ta, đưa cho ta một cái ngọc bài, nói là trong cấm khu Dược sơn chôn Hoàng Kim Bỉ Mông thú, một ngàn bảy trăm năm trước đã từng bảo vệ Đại Diễn thánh địa.
- Tiểu nha đầu gì?
- Một tuổi, cũng có thể là hai tuổi. Không biết tại sao lại xuất hiện, nói chút chuyện cổ quái, sau đó chỉ dẫn chúng ta đi đến Dược sơn.
- Tô Niệm?
- Không biết.
- Nói bậy nói bạ. Niệm nhi nhà chúng ta mới hai tuổi, nàng sẽ cho ngươi ngọc bài sao? Sẽ chỉ điểm cho ngươi sao? Ngươi lừa gạt ai đây!
Thẩm Minh Thu tức giận đến mặt mũi trắng bệch, kiếm cớ thì chí ít tìm bình thường một chút, đây quả thực coi bọn họ là đồ đần.
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa cũng nhao nhao giận dữ mắng mỏ.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai:
- Dù sao lời ta nói cũng đều là thật. Không phải vậy ta làm sao biết các ngươi có cấm khu, làm sao biết có Hoàng Kim Bỉ Mông? Đúng, nơi đó còn có ba lão đầu kỳ quái, nhìn chúng ta một chút, lại bỗng dưng liền nằm xuống.
Thẩm Minh Thu cảm giác mình đã ép không được tức giận trong lồng ngực:
- Nhìn các ngươi một chút liền ngã? Ngươi nói lời này, chính ngươi có thể tin?
Tiêu Phượng Ngô lắc đầu:
- Không tin, nhưng chính là sự thật.
- Các ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Hoắc Thiên Túng trầm xuống, đầu tiên là gầy trơ xương như củi trở về, lại cự tuyệt trả lời vấn đề, sau đó lại chạy đến Dược sơn, bừng tỉnh thú hồn, còn trêu đến Đại Diễn người chỉ vào cái mũi bọn hắn tức giận la mắng.
Trong này rõ ràng là có bí mật gì.
Hàn Ngạo thản nhiên nói:
- Chúng ta cũng không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng đúng là đã nhận được lời mời.
- Chỉ hai câu này? Giải thích rõ ràng cho ta.
- Chúng ta bị nhắc nhở qua, muốn cơ duyên, phải giữ kỹ bí mật.
- Ngươi...
Hoắc Thiên Túng tức giận.
Ngụy Thiên Thu nhẹ nhàng nâng tay, đi tới phía trước:
- Chúng ta đều vừa mới đến Đại Diễn thánh địa mấy ngày nay, phạm vi hoạt động có hạn, hiểu rõ cũng có hạn, nếu như không phải chuyện có nguyên nhân, không thể nào mạo phạm cấm khu Dược sơn. Huống chi, Vô Hồi thánh địa chúng ta làm việc có nguyên tắc của mình, nên làm cái gì chúng ta tuyệt đối không mập mờ, không nên làm cái gì cũng sẽ không loạn làm.
- Nhưng nếu Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo đã xông cấm khu, mạo phạm Đại Diễn thánh địa, mặc kệ là có nguyên nhân gì, đều là có tội. Các ngươi có thể mang bọn hắn đi điều tra, nhưng xin đừng tổn thương đến bọn hắn. Bất kỳ xử phạt nào, trước khi thi hành, nhất định phải thông báo cùng chúng ta.
Thẩm Minh Thu cao giọng thét lên ra lệnh:
- Mang đi!
Bởi vì chuyện đặc biệt lại mẫn cảm, Thẩm Minh Thu đã cưỡng ép áp giải Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo đến chủ phong, đẩy lên trước mặt Thánh Chủ.
Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo lại nói chuyện đã xảy ra một lần nữa, tuy nhiên nhìn thấy bên cạnh Thánh Chủ có Tô Triệt, đều rất lý trí không có nói tới chuyện 'Tô Lăng'.
- Thả bọn họ trở về đi.
Sau khi Đại Diễn Thánh Chủ hiểu rõ tình huống, đơn giản chỉ là phất tay.
- Trở về? Ý của ngài là, thả?
Thẩm Minh Thu cau chặt lông mày, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa đều không hiểu thấu, thế nhưng bọn hắn đã tự tiện xông vào cấm khu, còn hủy mồ của Hoàng Kim Bỉ Mông và Dực Long.
Đại Diễn Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao:
- Các ngươi muốn làm sao xử trí hắn? Thú huyết mai táng đều đã đến trong thân thể bọn họ, còn có thể rút ra sao?
Thẩm Minh Thu dưới uy thế của Thánh Chủ đã cúi thấp đầu, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Bọn hắn lấy trộm ngọc bài, xông vào cấm khu, còn phá hư pho tượng, chẳng lẽ không nên trả giá đắt sao?
Có trưởng lão trầm giọng phụ họa:
- Thánh Chủ, nếu như không xử lý bọn hắn, sợ sẽ để cho Vô Hồi thánh địa phách lối.
Lời này lập tức được rất nhiều người tán đồng.
Từ khi Vô Hồi thánh địa lại tới đây liền ngang ngược phách lối, không có để Đại Diễn thánh địa bọn hắn vào mắt, làm việc càng là không cố kỵ gì. Nếu như lần này ngay cả đệ tử Vô Hồi xông cấm khu cũng đều bị tha thứ đơn giản, Vô Hồi thánh địa há càng không phách lối hơn?
Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa lại sẽ đối đãi Đại Diễn thánh địa bọn hắn như thế nào?
Đại Diễn Thánh Chủ nói:
- Bọn hắn vốn sẽ nhận trừng phạt, nhưng bọn hắn đều không phải là đệ tử Đại Diễn thánh địa, không thể nào dựa theo quy củ của chúng ta mà làm được. Ta sẽ đích thân bàn bạc cùng Vô Hồi Thánh Chủ, thương lượng biện pháp giải quyết. Tất cả đi xuống đi.
Tiêu Phượng Ngô Hàn Ngạo hai mặt nhìn nhau, tùy ý như thế sao?
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn đều cảm thấy rất uất ức, nhưng không có người nào dám ngỗ nghịch với Thánh Chủ, chỉ có thể cáo từ lui ra, áp lấy Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo rời khỏi.
Thẩm Minh Thu cảnh cáo bọn hắn:
- Đừng vui mừng quá sớm, chuyện này còn chưa xong đâu!
Tiêu Phượng Ngô nói:
- Bằng hữu, đừng hung ác như thế. Chúng ta thật sự bị người khác chỉ dẫn, không phải vậy thì sao có thể làm ra chuyện này?
Thẩm Minh Thu hừ lạnh:
- Ai là bằng hữu với ngươi? Nhớ kỹ, ta là Thẩm Minh Thu, gia gia của ta là Đại Diễn túc lão nhiều tuổi nhất. Ta không phải Ngự Thiên Sư, nhưng ta là Thánh linh văn!
- Ồ?
Tiêu Phượng Ngô một lần nữa đánh giá nam tử anh tuấn gầy gò trước mặt này, trách không được phách lối như vậy, thì ra là cùng bối cảnh với Hàn Ngạo.
Ánh mắt Thẩm Minh Thu lăng lệ:
- Linh văn, Thiểm Linh! Ta là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, ta sẽ phụ trách hành động lần này ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn! Nếu như Thánh Chủ không trừng trị các ngươi, chờ đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn, ta sẽ tự mình ra tay!
Chương 748 Tô Triệt
- Thiểm Linh là cái gì?
Tiêu Phượng Ngô không để ý cảnh cáo của hắn, kỳ quái hỏi Hàn Ngạo.
- Tốc độ của hắn, có thể đuổi theo lôi điện, hắn muốn giết ngươi, chỉ cần một chiêu.
Năm đó Hàn Ngạo tiến vào Thiên Khải bí cảnh đã nghe nói qua tên của Thẩm Minh Thu.
- Đuổi theo thiểm điện? Tốc độ nhanh như vậy thân thể này của ngươi có thể chống đỡ được, vèo một cái đi ra, chịu được sao? Y phục theo kịp sao?
- Ngây thơ! Vô tri! Ngươi nhớ kỹ cho ta, Đại Diễn thánh địa có thể trở thành tôn chủ liên minh Thánh Địa Tây Bộ, không phải dựa vào đan dược như Ly Hỏa, mà là thực lực, thực lực tuyệt đối!
- Ngay cả bốn đại thánh địa trung ương đều rất tôn trọng nơi này. Vô Hồi thánh địa các ngươi tính là thứ gì, vậy mà dám ở nơi này luân phiên làm càn. Tính tình ta không có tốt như Thánh Chủ đâu, ta không quen nhìn các ngươi, ta càng chán ghét các ngươi!
Thẩm Minh Thu không che giấu cảm giác của hắn đối với đám người Tiêu Phượng Ngô chút nào.
Tiêu Phượng Ngô vỗ vỗ bả vai Thẩm Minh Thu:
- Ngươi nói ngươi đó, ta cũng không nhận ra ngươi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng có thể đem mình tức thành như thế này.
Ánh mắt Thẩm Minh Thu bỗng nhiên phát lạnh:
- Đừng đụng vào ta!
- Tính tình vẫn còn lớn.
Tiêu Phượng Ngô không quan trọng mà nắm ở bả vai Hàn Ngạo, nhanh chân rời khỏi.
Trong đại điện, Tô Triệt lắc đầu than nhẹ:
- Là Niệm nhi.
- Phải.
Đại Diễn Thánh Chủ có thể cảm giác ra hai người không phải đang nói dối, nếu không phải nói dối, tiểu hài nhi chỉ dẫn bọn hắn chỉ có thể là Tô Niệm.
- Niệm nhi mới hai tuổi. Làm sao muội ấy lại biết chuyện Hoàng Kim Bỉ Mông thú và Dực Long Hắc Ám, lại vì sao muốn chỉ dẫn người ngoài đi qua?
Tô Triệt rất khó hiểu.
Đại Diễn Thánh Chủ thì thào khẽ nói:
- Ta luôn cảm thấy bên cạnh Niệm Nhi có bóng dáng thần bí đi theo, bây giờ hẳn là có thể xác định được rồi.
Ba vị túc lão thoái ẩn trấn thủ cấm khu kia thực lực rất cao thâm, không thể nào nói ngã liền ngã được. Loại chuyện này hắn làm không được, Vô Hồi Thánh Chủ càng không làm được.
- Thật có bóng dáng? Là một loại linh hồn nào đó, hay là người nào? Tại sao muốn đi theo bên cạnh Niệm nhi?
Tô Triệt trước đó đã nghe phụ thân đề cập tới chuyện này, nhưng một mực vẫn không thể nào hiểu được, càng khó có thể tiếp nhận được.
Chẳng lẽ là bởi vì lúc Niệm nhi sinh ra đời đã đưa tới dị tượng quá đặc biệt, sau đó từ bên trong mênh mông Đại Diễn sơn mạch dẫn ra một loại linh hồn cổ lão nào đó, hay là hấp dẫn đến một loại yêu vật thần bí nào đó?
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu khẽ nói.
- Cái này cũng không rõ ràng. Mặc kệ là hồn hay là người, có thể tuỳ tiện đánh ngã ba vị túc lão, thực lực chỉ sợ sâu không lường được.
- Phụ thân, đây cũng không phải là việc nhỏ, chúng ta có cần phải cùng Niệm nhi nói chuyện không?
- Mẫu thân ngươi trước đó đã từng thử qua, nhưng không có kết quả gì. Nếu như chỉ là làm bạn với Niệm nhi, thế thì không có gì, chúng ta hoan nghênh.
- Nếu có ý niệm tà ác gì, vọng tưởng khống chế nàng, chúng ta không thể không nhanh chóng can thiệp.
- Trước đó vẫn chỉ là hoài nghi, bây giờ đã có thể xác định được rồi.
- Ừm... Nếu chúng ta không giải quyết được, xin mời lão tổ tông ra mặt đi. Mặc kệ là hồn hay là người, mặc kệ là ma hay là yêu, đều phải tra rõ ràng. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Tại sao muội ấy lại muốn chỉ dẫn Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo chứ? Bởi vì bọn hắn là Thú linh văn, hay là trên thân hai người có bí mật gì? Có phải là bởi vì Tô Lăng hay không? Niệm nhi dùng cơ duyên, để bọn hắn im miệng?
Tô Triệt nói xong, khẽ chau mày, Niệm nhi vẫn chưa tới hai tuổi, có thể có tư duy này?
- Ngươi tìm cơ hội tiếp xúc Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
- Hài nhi sẽ tìm Hàn Ngạo nói chuyện trước.
Tô Triệt nghĩ đến Hàn Ngạo đầu tiên, mà không phải Tiêu Phượng Ngô.
Hắn nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, Tiêu Phượng Ngô nhìn thì chất phác, nhưng chưa chắc là thật chất phác, Hàn Ngạo nhìn như kiêu ngạo, lại lại càng dễ chỉ dẫn cảm xúc.
- Ta tìm Vô Hồi Thánh Chủ nói chuyện. Nếu thú huyết đã tiến vào thân thể Hàn Ngạo và Tiêu Phượng Ngô, muốn tháo rời ra là không thể nào, nhưng nhất định phải để bọn hắn bỏ ra chút giá.
Đại Diễn Thánh Chủ nói, bỗng nhiên lộ ra nụ cười khổ:
- Ta thật là đau đầu khi gặp phải nữ tử điên kia.
Tô Triệt còn là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân toát ra vẻ mặt như vậy, không khỏi cười khẽ:
- Hài nhi ngược lại thật ra cảm giác Vô Hồi Thánh Chủ không có ghê tởm như vậy. Ngài ấy chỉ là quá thất vọng đối với thánh địa Nam Bộ thôi, thất vọng đến mức cũng không nguyện ý lãng phí bất cứ tình cảm gì cùng bọn hắn nữa.
Đại Diễn Thánh Chủ nhìn ái tử mình:
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
- Nếu như Vô Hồi thánh địa tiếp nhận oán hận ngàn năm, lại tới đây cũng còn có thể tươi cười đón lấy, nhẫn nhịn không phát, mới thật là có vấn đề. Hoặc là, chính là Vô Hồi thánh địa xác thực quá yếu, yếu đến chỉ có thể ủy khúc cầu toàn. Hoặc là, Vô Hồi Thánh Chủ lòng dạ thâm trầm, giỏi về nhẫn nhịn, tinh thông tính toán.
- Từ khi Vô Hồi Thánh Chủ lại tới đây liền phách lối bá đạo, nhưng thật ra là dám giận dám nói, dám làm dám chịu. Thánh Chủ như thế này, nếu quả thật ngài thành tâm mà đợi, nàng so với đáp lễ ngài thì còn sẽ là tôn trọng.
- Thánh Chủ như thế này, nếu quả thật làm tôn chủ thánh địa Nam Bộ, hài nhi cũng cảm giác vẫn rất phù hợp.
Tô Triệt cười nói, đứng dậy cáo lui:
- Ngài và Vô Hồi Thánh Chủ cứ từ từ nói chuyện với nhau, hài nhi đi chiếu cố Hàn Ngạo.
Đại Diễn Thánh Chủ nhìn Tô Triệt rời khỏi, trên mặt lộ ra mấy phần vui mừng.
Hài tử này thật sự là ưu tú đến để hắn kiêu ngạo.
Có thiên phú, lại không kiêu ngạo.
Có năng lực, lại không trương dương.
Có trí tuệ, có năng lực, còn rất có phong độ.
Chương 749 Không quên sơ tâm
- Nếu sau khi trải qua mấy lần gặp trắc trở còn có thể hoàn mỹ như vậy thì thật tốt. Xem ra mẫu thân hắn nói rất đúng, đây là thời điểm thả hắn ra ngoài tu hành.
Đại Diễn Thánh Chủ đứng dậy rời khỏi, chuẩn bị tìm Vô Hồi Thánh Chủ nói chuyện.
Nhưng, trừng phạt thế nào mới có thể làm cho Vô Hồi Thánh Chủ tiếp nhận, lại có thể bàn giao cho người phía dưới đây?
…
Khi Khương Phàm đang chìm ngâm tu luyện ở ý thức hải trong, bỗng nhiên phát giác có người đứng ở trước mặt.
Hắn nhíu mày, mở ánh mắt sắc bén sáng tỏ ra, một gương mặt xinh đẹp đang đụng mặt hắn.
- Cô làm gì?
Sau khi Khương Phàm hơi nâng thân thể lên.
- Ngươi là Chu Tước?
Tô Lăng ngồi xổm ở trước mặt Khương Phàm, ngửi nhẹ mùi vị trên người hắn.
- Ta là Bạch Hổ.
- Ngươi chính là Chu Tước.
Tô Lăng tin tưởng phán đoán của mình.
- Tiểu hài tử không nên nói lung tung, chớ nói chuyện không có nắm chắc.
Khương Phàm đứng dậy đi ra.
Tô Lăng theo ở phía sau, bước chân nhẹ nhàng, trên mặt xinh đẹp không có chút biểu hiện nào:
- Ca ca không để cho ta đụng ngươi.
- Ca ca cô là ai?
- Tô Triệt.
- Ca ca cô nói rất đúng.
- Hắn là hắn, ta là ta.
- Cho nên?
- Ta muốn ăn ngươi.
Đôi môi thật mỏng của Tô Lăng phun ra lưỡi rắn tinh hồng, con ngươi biến thành mắt dọc, tập trung vào Khương Phàm.
Khương Phàm dừng lại, có chút ngưng mi.
- Tiểu cô nương, đừng làm chuyện điên rồ.
- Ngươi để cho ta ăn, hay là chính ta ăn.
Tô Lăng thể hiện lạnh nhạt, hôm nay nhất định phải nuốt hắn, nếm thử huyết mạch.
- Tô Lăng! Chúng ta đã nói rồi mà!
Một âm thanh đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người giằng co.
- Đây là muội muội của ngươi?
Khương Phàm nhìn Tô Triệt đi tới.
Tô Triệt cười nhạt mà nói:
- Muội muội ta không có ác ý, chỉ là đối với thứ mình hiếu kỳ quá cố chấp.
- Nhìn kỹ nàng, ta không muốn ở chỗ này gây chuyện.
Khương Phàm nói xong cũng muốn rời khỏi.
- Khương Phàm.
Tô Triệt bỗng nhiên gọi hắn lại.
- Còn có việc?
- Có phải ngươi có tâm sự gì hay không?
- Không có.
- Ngươi có khả năng tự mình cảm giác không ra, nhưng dáng vẻ ngươi bây giờ tựa như là... ừm... đã nhận một loại áp lực nào đó. Ta không có ý gì khác, nếu như ngươi Vô Hồi thánh địa ở không vui, Đại Diễn thánh địa hoan nghênh ngươi.
- Cảm ơn ý tốt, ta chỉ muốn chuyên chú tu luyện.
- Tu võ đương nhiên quan trọng, nhưng tu tâm là mấu chốt.
- Cái gọi là tu tâm, phải đi để trải qua, đi để cảm nhận, đi để có dư vị, đi để hối hận, để tiếc nuối, để đền bù.
Tô Triệt cười nhạt mà nói:
- Thánh địa thiên hạ là người một nhà, ta hơn hai ngươi tuổi, xem như sư huynh, hôm nay đưa ngươi hai câu nói —— hi vọng ngươi có thể không quên sơ tâm(*), cũng nguyện ngươi có thể hài lòng.
(*) Lòng dạ lúc ban đầu.
Khương Phàm không muốn để ý tới, lại bị hai câu nói của Tô Triệt ngoài ý muốn kích thích tiếng lòng.
- Nên trải qua thì trải qua, nên hưởng thụ thì hưởng thụ, nên phóng túng thì phóng túng, chỉ cần không nguy hại người khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ngươi tận lực kiềm chế tình cảm, phong bế bản thân, chưa hẳn chính là chuyện tốt, nói không chừng sẽ vào một thời khắc nào đó, đột nhiên tán phát ra, biến thành tai hoạ ngầm.
- Ví dụ như, tâm kiếp Sinh Tử cảnh.
- Ngươi chấp nhất tu võ, ta rất thưởng thức, nhưng hi vọng ngươi sẽ không trở thành con rói của Võ Đạo. Dù sao ngươi cũng chỉ mới mười lăm tuổi, mở chút lòng, nhẹ nhõm chút.
Thời điểm trước đó khi Tô Triệt gặp được Khương Phàm tại Thiên Khải bí cảnh cũng cảm giác người này rất đặc biệt, cũng để lại ấn tượng thật sâu.
Không nghĩ tới mấy tháng ngắn ngủi không gặp, vậy mà hắn giống như đã biến thành người khác, trở nên âm trầm, trở nên lạnh nhạt, trở nên tàn nhẫn.
Chính là bởi vì ấn tượng khắc sâu lúc ấy, bây giờ mới có cảm giác mãnh liệt như thế, không khỏi nói thêm vài câu.
- Cám ơn thiện ý của ngươi, ta xin đón nhận.
Khương Phàm vẫn đi ra.
- Ai...
Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài:
- Hài tử à, ngươi có sứ mệnh của ngươi, ngươi có thù hận của ngươi, nhưng ngươi cần khỏe mạnh trưởng thành, không nên quá sốt ruột.
- Tiền bối, ta không quên được Diêm bá. Ta vẫn muốn biết chuyện của ta phía sau này, nhưng ta không nghĩ tới ta trùng sinh lại là dùng toàn bộ thần triều chôn vùi đổi lấy. Thiên Hậu, Tu La, Chư Vương, còn có quá nhiều anh linh, tất cả đều đang đợi ta trưởng thành.
Mỗi lần Khương Phàm nhớ tới Diêm bá để lại trong sơn cốc hắn liền có thể cảm nhận mãnh liệt được linh hồn sinh linh kiếp trước dung hợp, có thể khắc cốt cảm nhận được vô số tướng lĩnh con dân bi tráng sau khi thần triều tuyên cáo diệt quốc.
Bọn hắn đã từ bỏ hết thảy, dùng hết tất cả, sẽ chỉ đổi lại cho hắn một trận trùng sinh.
Tình cảm này đã tràn ngập linh hồn, xúc động tâm linh.
Hắn không thể nào lười biếng, nhất định phải hai chân hướng về phía trước, một khắc cũng không được ngừng.
- Bọn hắn muốn ngươi trùng sinh, là xem ngươi trở thành hi vọng. Bọn hắn muốn là Thần Hoàng sống sờ sờ, không phải vũ khí báo thù. Vừa rồi hài tử kia nhắc nhở rất đúng, không quên sơ tâm, cũng phải biết hài lòng. Ngươi bây giờ phong bế tình cảm, kiềm chế bản thân, sẽ để một góc khác ở thân thể trong biến thành mãnh thú đáng sợ, tại thời khắc nào đó sẽ phá lồng mà ra. Thời khắc kia, chính là Sinh Tử cảnh!
- Sinh Tử cảnh, hướng chết mà sinh, hướng sinh mà chết, sinh tử khó liệu. Muốn sống, rất khó, muốn chết, rất dễ dàng.
- Mãnh thú phá lồng chính là tâm ma, có thể dễ dàng phá hủy ngươi. Ngươi muốn mạnh lên, luyện thể luyện hồn, còn phải luyện tâm.
Đan Hoàng trấn an.
Không có trách cứ, chỉ có đau lòng.
Hắn thấy, hồn niệm trong sơn cốc kia nhắc nhở quá sớm, cũng nhắc nhở quá nhiều lắm.
Bây giờ Khương Phàm vẫn chỉ là một hài tử, không chịu đựng nổi gánh vác trầm trọng như vậy. Nếu như cưỡng ép đặt ở trên người hắn, rất dễ dàng sẽ đè sập hắn.
Nhưng... Dù sao cũng đã biết, chỉ có thể từ từ điều trị.
Chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Chương 750 Phỏng đoán vực sâu (1)
Đan Hoàng cũng vô cùng hi vọng bên cạnh đứa nhỏ này có thể có một nữ hài nhi dịu dàng đến bồi bạn.
Bởi vì, từ khi Khương Phàm sinh ra đến bây giờ, trong quá trình lớn lên tình thương của phụ thân cực ít, tình thương của phụ mẫu càng hoàn toàn thiếu thốn. Cái này không chỉ là đáng thương, càng là một loại tai hoạ ngầm.
Tô Triệt nhìn bóng lưng Khương Phàm rời khỏi, nhẹ giọng tự nói:
- Mười lăm tuổi, ánh mắt lại như hai mươi lăm tuổi, rốt cuộc ngươi đã cất giấu bí mật gì.
- Để cho muội ăn hắn, ba ngày sau muội sẽ phun hắn ra.
Tô Lăng còn đang chấp nhất.
- Đừng lại chọc hắn, hắn không thể nào là Chu Tước gì đó.
Tô Triệt lắc đầu cười khổ, thật uổng cho ngươi nghĩ ra, đây chính là Vạn Cầm Chi Tổ, là Thần Tổ Yêu tộc, làm sao có thể lấy hình thái linh văn hiển hiện trên thân thể con người.
Tô Lăng đâu chịu từ bỏ
- Muội tin tưởng trực giác của mình. Không phải Chu Tước chân chính, nhưng hẳn là có huyết mạch Chu Tước Linh Cầm khác.
- Mau trở về đi thôi, phụ thân chờ một lúc sẽ đi qua đây, chớ chọc người tức giận.
Tô Triệt đẩy nàng rời khỏi, trên mặt hiện ra nụ cười, đi đến chỗ Hàn Ngạo ở.
Trong sân Vô Hồi Thánh Chủ.
Đại Diễn Thánh Chủ lấy dũng khí đến nơi này.
Để hắn ngoài ý muốn chính là, Vô Hồi Thánh Chủ lại mở miệng trước:
- Bọn hắn mạo phạm cấm khu, lẽ ra nên nhận trừng phạt, chỉ cần không phải quá phận, chúng ta đều có thể cân nhắc.
- Cô có thể nói như vậy, ta rất cảm kích. Dựa theo quy củ Đại Diễn thánh địa, tự tiện xông vào cấm khu, nên phế bỏ kinh mạch, trục xuất thánh địa. Hai người bọn họ không chỉ là xông cấm khu, còn cuốn đi hai thú huyết quý giá, dựa theo quy củ nên xử tử. Nhưng chuyện đặc biệt, bọn hắn lại là đệ tử Vô Hồi, ta sẽ xét xử lý.
Đại Diễn Thánh Chủ sau khi nói xong, hơi trầm mặc:
- Ngươi chọn một người ở lại Đại Diễn thánh địa, một người khác có thể rời khỏi.
Vô Hồi Thánh Chủ đón ánh mắt Đại Diễn Thánh Chủ:
- Ngươi nói ở lại, là mấy tháng, hay là mấy năm?
Đại Diễn Thánh Chủ mỉm cười nói:
- Vĩnh viễn!
Vô Hồi Thánh Chủ quả quyết cự tuyệt:
- Điều đó là không thể nào.
Đại Diễn Thánh Chủ nói:
- Bọn hắn dung hợp huyết khí so với bản thân bọn hắn đều quý giá hơn, chúng ta có thể thả đi một người đã là rất khoan dung.
Vô Hồi Thánh Chủ cười khẽ:
- Như ta đã biết, bọn hắn đúng là bị dẫn dụ đi qua. Mà trước khi trở về, bộ dáng bộ nửa chết nửa sống kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu:
- Trong này dính đến bí mật của chúng ta, chính là bởi vì như thế này, chúng ta mới nguyện ý thả đi một người, hi vọng một người khác giữ bí mật.
- Ngươi có thể đề nghị cách trừng phạt khác, nhưng bọn hắn thì không thể ở lại, một người cũng đều không được.
Vô Hồi Thánh Chủ nhiều lần cự tuyệt.
Bất luận là Hàn Ngạo hay là Tiêu Phượng Ngô đều vô cùng quan trọng đối với Vô Hồi thánh địa, tuyệt đối không thể bởi vì không hiểu thấu chuyện gì mà bỏ ở nơi này.
Đại Diễn Thánh Chủ biết nàng sẽ không đồng ý:
- Vô Hồi Thánh Chủ có gì biện pháp gì để giải quyết tốt?
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Sau khi tiến vào Vĩnh Hằng Thánh Sơn, Vô Hồi thánh địa chúng ta có thể vô điều kiện phối hợp một lần hành động với Đại Diễn thánh địa các ngươi, hành động đoạt được, hoàn toàn giao cho Đại Diễn thánh địa.
- Bất cứ lúc nào, bất kỳ hành động gì?
Đại Diễn Thánh Chủ chậm rãi gật đầu, điều kiện này coi như không tệ.
- Thứ hai, sau khi ta đến tổ sơn, chỉ nhắc tới tội của Ly Hỏa thánh địa, không truy xét trách nhiệm của hai thánh địa Hồn Thiên và Linh Kiếp.
- Còn có thứ ba sao?
- Ta cũng là chủ nhân thánh địa, ta đã hiểu tự tiện xông vào thánh địa là tội lớn. Cho nên... Tiêu Phượng Ngô ở lại, tuyên bố với bên ngoài là vĩnh viễn, thực tế vào mười năm sau, tạo cơ hội để hắn quay về Vô Hồi thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, Đại Diễn Thánh Chủ lập tức thể hiện sự quái dị.
Vô Hồi Thánh Chủ cười nhạt mà nói:
- Ba điều kiện này như thế nào? Cho ngươi đủ mặt mũi, cũng có thể để cho chúng ta chấp nhận.
Đại Diễn Thánh Chủ cũng cười:
- Hai cái đầu cũng tạm được, chỉ là điều thứ ba này. Ta nuôi không hắn mười năm, sau đó lại để hắn trở về cho ngươi? Hắn đây là bị phạt, hay là đến ký túc.
Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên nói:
- Điều kiện thứ ba này không phải là chuyện mặt mũi sao, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
- Ha ha, lấy tính cách Tiêu Phượng Ngô nhà các ngươi kia, ta sợ không dùng đến mười năm là có thể đem chút cơ nghiệp ấy của Đại Diễn thánh địa chúng ta lấy sạch sẽ mất.
- Có thể lời này của ngài ta không thích nghe, tính cách Tiêu Phượng Ngô nhà chúng ta thế nào? Hắn thuần phác thiện lương, trọng tình trọng nghĩa, còn ngại ngùng hàm súc. Nếu như không phải bởi vì chuyện tự tiện xông vào cấm khu thực sự không thể tha thứ, ta còn thực sự không nỡ để hắn lại.
Vô Hồi Thánh Chủ nói, chỉ là trong ánh mắt kia là xảo quyệt, lại hoàn toàn không muốn che giấu.
Đại Diễn Thánh Chủ phất tay:
- Được rồi, cứ hai cái đầu trước đi. Tuy nhiên ta có một điều kiện, đừng lại truy vấn Hàn Ngạo và Tiêu Phượng Ngô trước đó đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải tự mình nhắc nhở hai người bọn họ, nên bảo thủ bí mật.
Lúc Đại Diễn Thánh Chủ rời khỏi từ chỗ Vô Hồi Thánh Chủ, vừa vặn Tô Triệt cũng đã rời khỏi gian phòng Hàn Ngạo.
- Bên trong Đại Hoang ẩn giấu đi bí mật.
Tô Triệt đi theo bên cạnh phụ thân, nhẹ giọng nói nhỏ.
- Bí mật gì?
- Hàn Ngạo ý rất căng, nhưng mỗi khi ta nhắc đến Đại Hoang thâm uyên, hắn đều sẽ rất cảnh giác.
Đại Diễn Thánh Chủ yên lặng đi một lát, nói khẽ;
- Ly Hỏa thánh địa triệu tập ba ngàn cường giả bôn tập(*) Đại Hoang thâm uyên, lại suýt chút nữa toàn bộ bị chôn vùi ở nơi đó. Mà lúc đó Vô Hồi Thánh Chủ, Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng, đều không có xuất hiện ở Đại Hoang.
- Có thể thấy được thực lực tổng hợp của Vô Hồi thánh địa so với tưởng tượng bên ngoài còn cường đại hơn.
- Ta là...
Tiêu Phượng Ngô con mắt đi lòng vòng, vừa muốn kiếm cớ, ba vị lão nhân lại run rẩy, liên tiếp đổ đến trên mặt đất, giống như gặp một loại công kích vô hình nào đó.
Bầy pho tượng xao động liên tiếp bình tĩnh, tiếng thú rống gừ gừ trở lại dưới mặt đất.
- Ai! Ai ở chỗ này!
Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo khẩn trương cảnh giác.
Thế nhưng, chờ lại chờ, từ đầu đến cuối vẫn không có ai xuất hiện, cũng không có ai hãm hại bọn hắn.
Rống!
Pho tượng Bỉ Mông và Dực Long đột nhiên phát ra tiếng gào thét hùng hồn, chấn động sơn cốc, kích động bình chướng. Giống như có ai đang triệu hoán bọn hắn, thúc giục bọn hắn.
Máu tươi mặt ngoài hai pho tượng càng ngày càng đậm hơn, sau đó giống như là đã có sinh mệnh, liên tiếp rời khỏi pho tượng, hội tụ ở phía trước, hình thành Bỉ Mông cùng Dực Long huyết sắc.
- Mặc kệ nó!
Tiêu Phượng Ngô hét lớn một tiếng, sau đó lập tức vọt tới phía máu tươi ngưng tụ Bỉ Mông cự thú.
Linh nguyên trong khí hải phấn khởi, huyết khí thân sôi trào, giống như là đang kích động hoan hô cái gì đó.
Pho tượng sụp đổ, vẩy xuống đầy đất, toàn bộ huyết thủy màu vàng tuôn ra, hóa thành Bỉ Mông cự thú màu vàng khổng lồ, cứ như phục sinh một lần nữa, khí thế cuồng liệt, thú uy cuồn cuộn.
- Ta đến rồi!
Tiêu Phượng Ngô cuồng nhiệt hô to, đón Bỉ Mông cự thú đụng tới.
Ầm ầm...
Bỉ Mông cự thú hướng bước lên trước rảo, va chạm Tiêu Phượng Ngô, trong chốc lát đã hòa làm một thể.
- A! Máu của Hoàng Kim Bỉ Mông! Ha ha, thoải mái, thoải mái quá!
Tiêu Phượng Ngô giống như được bao phủ trong huyết hải vô biên, thừa nhận huyết khí tràn ngập đất trời trùng kích.
Mặc dù rất đau đớn nhưng lại mang đến cảm giác hưng phấn trước nay chưa có.
Linh văn trên trán vặn vẹo, dâng lên vòng xoáy kịch liệt, dẫn dắt máu tươi màu vàng mãnh liệt cuốn vào, đánh thẳng vào mạch máu toàn thân, cũng kích thích kinh mạch hài cốt, cuối cùng thẳng tới khí hải.
Bỉ Mông thú ảnh trong khí hải kích động lại nóng nảy, tắm rửa kim quang đầy trời, phát sinh hai lần trưởng thành.
- Dực Long!
Hàn Ngạo cũng không quan tâm, nhanh chóng đụng tới máu tươi ngưng tụ Dực Long Hắc Ám.
- Thiên Hậu tôn trọng nguyện vọng Thần Hoàng, không muốn liên quan đến quá trình trưởng thành của người, nhưng vẫn lo lắng an toàn của người. Từ nay về sau, Thần Hoàng do các ngươi phụ trách bảo vệ. Không nên cô phụ trọng thác của Thiên Hậu. Năm nào tháng nào đó, thần triều lại nổi lên, các ngươi chắc chắn được phong vương liệt hầu.
Diêm bá xuất hiện trên một pho tượng, yên lặng khẽ nói.
Đợi sau khi hai người hoàn toàn dung nạp thú huyết, hắn phất tay giương lên, đưa người rời sơn cốc.
Khi Dược sơn phát giác được trong u cốc có vấn đề liền vội vã chạy tới nơi này, lúc đó chỉ thấy pho tượng Bỉ Mông và Dực Long đã sụp đổ, còn có ba vị lão nhân hôn mê bất tỉnh. Dược sơn cấm khu bị xâm lấn, Đại Diễn thánh địa trên dưới chấn động!
Đầu tiên lần theo tin tức ngọc bài, truy xét đến Tô Lăng!
Sau khi xác định Tô Lăng có đem ngọc bài tặng người khác, lại căn cứ lời đệ tử Dược sơn miêu tả hai người xâm nhập Dược sơn, cùng việc hai pho tượng Hoàng Kim Bỉ Mông và Dực Long bị sụp đổ, thì đã đoán được là từ Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
- Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo, cút ra đây!
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa khí thế hung hăng đuổi tới nơi Vô Hồi thánh địa ở.
- Xảy ra chuyện gì?
Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng liên tiếp ra khỏi phòng, kỳ quái nhìn các cường giả Đại Diễn tụ tập ở bên ngoài.
Một vị Đại Diễn túc lão đi đến phía trước, than nhẹ một tiếng:
- Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo trộm cắp ngọc bài, tự tiện xông vào cấm khu Dược sơn, bừng tỉnh yêu thú bảo vệ đang ngủ say! Ngụy huynh, cho một lời giải thích đi.
Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng kinh ngạc trao đổi ánh mắt:
- Tự tiện xông vào cấm khu? Lại còn bừng tỉnh yêu thú bảo vệ? Chuyện khi nào?
- Chính là vừa rồi!
- Có phải có sai lầm hay không? Dược sơn nằm sâu trong Đại Diễn thánh địa các vị, nơi này là biên giới thánh địa, khoảng cách gần trăm dặm, Tiêu Phượng Ngô làm sao lại chạy đến nơi đó, làm sao hắn biết nơi đó có cấm khu, làm sao có thể tuỳ tiện trở về được?
- Vậy thì phải hỏi các ngươi! Ba vị bảo vệ cấm khu trưởng lão cũng bị đánh ngất xỉu!
Đám người Đại Diễn thánh địa mặt lộ địch ý, vô cùng hoài nghi là Ngụy Thiên Thu đã tự mình tham dự, thậm chí là vị Thánh Chủ vô lương kia.
- Xin chờ một chút!
Ngụy Thiên Thu ra hiệu với Vũ Văn Hùng.
Vũ Văn Hùng đi đến trong viện gọi Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo ở phía sau. Hai người liên tiếp đẩy cửa phòng đi ra.
- Bên ngoài rất náo nhiệt sao?
Tiêu Phượng Ngô thần thanh khí sảng, đầy mặt nụ cười.
Không chỉ có thân thể gầy gò đã khôi phục lại bộ dáng to con, còn đột phá cảnh giới, biến đổi huyết mạch, trận cơ duyên đột nhiên xuất hiện này giống như đang nằm mơ vậy.
- Ngươi cứ nói đi!
Vũ Văn Hùng khẽ nhíu mày, hai người này trước đó còn gầy như que củi, làm sao bây giờ đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu rồi?
A? Hình như cảnh giới đều đã đột phá đến thất trọng thiên rồi!
Khương Tuyền cũng hơi có phản ứng, hai tên gia hỏa này đã đi dược viên của người ta thật sao?
Quả thực là hồ nháo thôi!
Hàn Ngạo bình thường không phải rất cao ngạo sao, làm sao cũng đi theo Tiêu Phượng Ngô làm ra loại chuyện này?
- Người ta đã tìm tới cửa, giải thích đi?
Ngụy Thiên Thu khẽ nhíu mày, tự tiện xông vào cấm khu thánh địa cũng không phải việc nhỏ.
- Giải thích cái gì?
Tiêu Phượng Ngô giống như không có chú ý tới ánh mắt của đám người, còn cố ý phô bày lên cơ bắp với Lâm Nam.
- Đứng đắn một chút! Các ngươi tự tiện xông vào cấm khu, đánh thức yêu thú bảo vệ sao?
Ngụy Thiên Thu nghiêm túc.
- Cái này sao, chúng ta là có đi, nhưng không tính là 'Tự tiện xông vào'.
- Không phải tự tiện xông vào, chẳng lẽ chúng ta mời? Lập tức thừa nhận tội của các ngươi thì sẽ được xử lý khoan dung, nếu không các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi Đại Diễn thánh địa được!
Chương 747 Tô Triệt
Một nam tử anh tuấn đi đến phía trước quát tháo, hắn là Thẩm Minh Thu, cháu của Đại Diễn túc lão.
Hắn vốn vô cùng phản cảm đối với biểu hiện gần đây của Vô Hồi thánh địa, thậm chí là chán ghét, đã đề nghị gia gia trần thuật với Thánh Chủ, đừng lại đưa Vô Hồi thánh địa đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Không nghĩ tới, bây giờ lại còn chạy đến cấm khu của bọn hắn hồ nháo.
Không thể tha thứ!
Tiêu Phượng Ngô gãi gãi đầu:
- Ta kỳ thật cũng có chút kỳ quái. Có một tiểu hài nhi đột nhiên xuất hiện đang ở trong phòng ta, đưa cho ta một cái ngọc bài, nói là trong cấm khu Dược sơn chôn Hoàng Kim Bỉ Mông thú, một ngàn bảy trăm năm trước đã từng bảo vệ Đại Diễn thánh địa.
- Tiểu nha đầu gì?
- Một tuổi, cũng có thể là hai tuổi. Không biết tại sao lại xuất hiện, nói chút chuyện cổ quái, sau đó chỉ dẫn chúng ta đi đến Dược sơn.
- Tô Niệm?
- Không biết.
- Nói bậy nói bạ. Niệm nhi nhà chúng ta mới hai tuổi, nàng sẽ cho ngươi ngọc bài sao? Sẽ chỉ điểm cho ngươi sao? Ngươi lừa gạt ai đây!
Thẩm Minh Thu tức giận đến mặt mũi trắng bệch, kiếm cớ thì chí ít tìm bình thường một chút, đây quả thực coi bọn họ là đồ đần.
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa cũng nhao nhao giận dữ mắng mỏ.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai:
- Dù sao lời ta nói cũng đều là thật. Không phải vậy ta làm sao biết các ngươi có cấm khu, làm sao biết có Hoàng Kim Bỉ Mông? Đúng, nơi đó còn có ba lão đầu kỳ quái, nhìn chúng ta một chút, lại bỗng dưng liền nằm xuống.
Thẩm Minh Thu cảm giác mình đã ép không được tức giận trong lồng ngực:
- Nhìn các ngươi một chút liền ngã? Ngươi nói lời này, chính ngươi có thể tin?
Tiêu Phượng Ngô lắc đầu:
- Không tin, nhưng chính là sự thật.
- Các ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Hoắc Thiên Túng trầm xuống, đầu tiên là gầy trơ xương như củi trở về, lại cự tuyệt trả lời vấn đề, sau đó lại chạy đến Dược sơn, bừng tỉnh thú hồn, còn trêu đến Đại Diễn người chỉ vào cái mũi bọn hắn tức giận la mắng.
Trong này rõ ràng là có bí mật gì.
Hàn Ngạo thản nhiên nói:
- Chúng ta cũng không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng đúng là đã nhận được lời mời.
- Chỉ hai câu này? Giải thích rõ ràng cho ta.
- Chúng ta bị nhắc nhở qua, muốn cơ duyên, phải giữ kỹ bí mật.
- Ngươi...
Hoắc Thiên Túng tức giận.
Ngụy Thiên Thu nhẹ nhàng nâng tay, đi tới phía trước:
- Chúng ta đều vừa mới đến Đại Diễn thánh địa mấy ngày nay, phạm vi hoạt động có hạn, hiểu rõ cũng có hạn, nếu như không phải chuyện có nguyên nhân, không thể nào mạo phạm cấm khu Dược sơn. Huống chi, Vô Hồi thánh địa chúng ta làm việc có nguyên tắc của mình, nên làm cái gì chúng ta tuyệt đối không mập mờ, không nên làm cái gì cũng sẽ không loạn làm.
- Nhưng nếu Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo đã xông cấm khu, mạo phạm Đại Diễn thánh địa, mặc kệ là có nguyên nhân gì, đều là có tội. Các ngươi có thể mang bọn hắn đi điều tra, nhưng xin đừng tổn thương đến bọn hắn. Bất kỳ xử phạt nào, trước khi thi hành, nhất định phải thông báo cùng chúng ta.
Thẩm Minh Thu cao giọng thét lên ra lệnh:
- Mang đi!
Bởi vì chuyện đặc biệt lại mẫn cảm, Thẩm Minh Thu đã cưỡng ép áp giải Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo đến chủ phong, đẩy lên trước mặt Thánh Chủ.
Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo lại nói chuyện đã xảy ra một lần nữa, tuy nhiên nhìn thấy bên cạnh Thánh Chủ có Tô Triệt, đều rất lý trí không có nói tới chuyện 'Tô Lăng'.
- Thả bọn họ trở về đi.
Sau khi Đại Diễn Thánh Chủ hiểu rõ tình huống, đơn giản chỉ là phất tay.
- Trở về? Ý của ngài là, thả?
Thẩm Minh Thu cau chặt lông mày, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa đều không hiểu thấu, thế nhưng bọn hắn đã tự tiện xông vào cấm khu, còn hủy mồ của Hoàng Kim Bỉ Mông và Dực Long.
Đại Diễn Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao:
- Các ngươi muốn làm sao xử trí hắn? Thú huyết mai táng đều đã đến trong thân thể bọn họ, còn có thể rút ra sao?
Thẩm Minh Thu dưới uy thế của Thánh Chủ đã cúi thấp đầu, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Bọn hắn lấy trộm ngọc bài, xông vào cấm khu, còn phá hư pho tượng, chẳng lẽ không nên trả giá đắt sao?
Có trưởng lão trầm giọng phụ họa:
- Thánh Chủ, nếu như không xử lý bọn hắn, sợ sẽ để cho Vô Hồi thánh địa phách lối.
Lời này lập tức được rất nhiều người tán đồng.
Từ khi Vô Hồi thánh địa lại tới đây liền ngang ngược phách lối, không có để Đại Diễn thánh địa bọn hắn vào mắt, làm việc càng là không cố kỵ gì. Nếu như lần này ngay cả đệ tử Vô Hồi xông cấm khu cũng đều bị tha thứ đơn giản, Vô Hồi thánh địa há càng không phách lối hơn?
Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa lại sẽ đối đãi Đại Diễn thánh địa bọn hắn như thế nào?
Đại Diễn Thánh Chủ nói:
- Bọn hắn vốn sẽ nhận trừng phạt, nhưng bọn hắn đều không phải là đệ tử Đại Diễn thánh địa, không thể nào dựa theo quy củ của chúng ta mà làm được. Ta sẽ đích thân bàn bạc cùng Vô Hồi Thánh Chủ, thương lượng biện pháp giải quyết. Tất cả đi xuống đi.
Tiêu Phượng Ngô Hàn Ngạo hai mặt nhìn nhau, tùy ý như thế sao?
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn đều cảm thấy rất uất ức, nhưng không có người nào dám ngỗ nghịch với Thánh Chủ, chỉ có thể cáo từ lui ra, áp lấy Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo rời khỏi.
Thẩm Minh Thu cảnh cáo bọn hắn:
- Đừng vui mừng quá sớm, chuyện này còn chưa xong đâu!
Tiêu Phượng Ngô nói:
- Bằng hữu, đừng hung ác như thế. Chúng ta thật sự bị người khác chỉ dẫn, không phải vậy thì sao có thể làm ra chuyện này?
Thẩm Minh Thu hừ lạnh:
- Ai là bằng hữu với ngươi? Nhớ kỹ, ta là Thẩm Minh Thu, gia gia của ta là Đại Diễn túc lão nhiều tuổi nhất. Ta không phải Ngự Thiên Sư, nhưng ta là Thánh linh văn!
- Ồ?
Tiêu Phượng Ngô một lần nữa đánh giá nam tử anh tuấn gầy gò trước mặt này, trách không được phách lối như vậy, thì ra là cùng bối cảnh với Hàn Ngạo.
Ánh mắt Thẩm Minh Thu lăng lệ:
- Linh văn, Thiểm Linh! Ta là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, ta sẽ phụ trách hành động lần này ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn! Nếu như Thánh Chủ không trừng trị các ngươi, chờ đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn, ta sẽ tự mình ra tay!
Chương 748 Tô Triệt
- Thiểm Linh là cái gì?
Tiêu Phượng Ngô không để ý cảnh cáo của hắn, kỳ quái hỏi Hàn Ngạo.
- Tốc độ của hắn, có thể đuổi theo lôi điện, hắn muốn giết ngươi, chỉ cần một chiêu.
Năm đó Hàn Ngạo tiến vào Thiên Khải bí cảnh đã nghe nói qua tên của Thẩm Minh Thu.
- Đuổi theo thiểm điện? Tốc độ nhanh như vậy thân thể này của ngươi có thể chống đỡ được, vèo một cái đi ra, chịu được sao? Y phục theo kịp sao?
- Ngây thơ! Vô tri! Ngươi nhớ kỹ cho ta, Đại Diễn thánh địa có thể trở thành tôn chủ liên minh Thánh Địa Tây Bộ, không phải dựa vào đan dược như Ly Hỏa, mà là thực lực, thực lực tuyệt đối!
- Ngay cả bốn đại thánh địa trung ương đều rất tôn trọng nơi này. Vô Hồi thánh địa các ngươi tính là thứ gì, vậy mà dám ở nơi này luân phiên làm càn. Tính tình ta không có tốt như Thánh Chủ đâu, ta không quen nhìn các ngươi, ta càng chán ghét các ngươi!
Thẩm Minh Thu không che giấu cảm giác của hắn đối với đám người Tiêu Phượng Ngô chút nào.
Tiêu Phượng Ngô vỗ vỗ bả vai Thẩm Minh Thu:
- Ngươi nói ngươi đó, ta cũng không nhận ra ngươi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng có thể đem mình tức thành như thế này.
Ánh mắt Thẩm Minh Thu bỗng nhiên phát lạnh:
- Đừng đụng vào ta!
- Tính tình vẫn còn lớn.
Tiêu Phượng Ngô không quan trọng mà nắm ở bả vai Hàn Ngạo, nhanh chân rời khỏi.
Trong đại điện, Tô Triệt lắc đầu than nhẹ:
- Là Niệm nhi.
- Phải.
Đại Diễn Thánh Chủ có thể cảm giác ra hai người không phải đang nói dối, nếu không phải nói dối, tiểu hài nhi chỉ dẫn bọn hắn chỉ có thể là Tô Niệm.
- Niệm nhi mới hai tuổi. Làm sao muội ấy lại biết chuyện Hoàng Kim Bỉ Mông thú và Dực Long Hắc Ám, lại vì sao muốn chỉ dẫn người ngoài đi qua?
Tô Triệt rất khó hiểu.
Đại Diễn Thánh Chủ thì thào khẽ nói:
- Ta luôn cảm thấy bên cạnh Niệm Nhi có bóng dáng thần bí đi theo, bây giờ hẳn là có thể xác định được rồi.
Ba vị túc lão thoái ẩn trấn thủ cấm khu kia thực lực rất cao thâm, không thể nào nói ngã liền ngã được. Loại chuyện này hắn làm không được, Vô Hồi Thánh Chủ càng không làm được.
- Thật có bóng dáng? Là một loại linh hồn nào đó, hay là người nào? Tại sao muốn đi theo bên cạnh Niệm nhi?
Tô Triệt trước đó đã nghe phụ thân đề cập tới chuyện này, nhưng một mực vẫn không thể nào hiểu được, càng khó có thể tiếp nhận được.
Chẳng lẽ là bởi vì lúc Niệm nhi sinh ra đời đã đưa tới dị tượng quá đặc biệt, sau đó từ bên trong mênh mông Đại Diễn sơn mạch dẫn ra một loại linh hồn cổ lão nào đó, hay là hấp dẫn đến một loại yêu vật thần bí nào đó?
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu khẽ nói.
- Cái này cũng không rõ ràng. Mặc kệ là hồn hay là người, có thể tuỳ tiện đánh ngã ba vị túc lão, thực lực chỉ sợ sâu không lường được.
- Phụ thân, đây cũng không phải là việc nhỏ, chúng ta có cần phải cùng Niệm nhi nói chuyện không?
- Mẫu thân ngươi trước đó đã từng thử qua, nhưng không có kết quả gì. Nếu như chỉ là làm bạn với Niệm nhi, thế thì không có gì, chúng ta hoan nghênh.
- Nếu có ý niệm tà ác gì, vọng tưởng khống chế nàng, chúng ta không thể không nhanh chóng can thiệp.
- Trước đó vẫn chỉ là hoài nghi, bây giờ đã có thể xác định được rồi.
- Ừm... Nếu chúng ta không giải quyết được, xin mời lão tổ tông ra mặt đi. Mặc kệ là hồn hay là người, mặc kệ là ma hay là yêu, đều phải tra rõ ràng. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Tại sao muội ấy lại muốn chỉ dẫn Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo chứ? Bởi vì bọn hắn là Thú linh văn, hay là trên thân hai người có bí mật gì? Có phải là bởi vì Tô Lăng hay không? Niệm nhi dùng cơ duyên, để bọn hắn im miệng?
Tô Triệt nói xong, khẽ chau mày, Niệm nhi vẫn chưa tới hai tuổi, có thể có tư duy này?
- Ngươi tìm cơ hội tiếp xúc Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
- Hài nhi sẽ tìm Hàn Ngạo nói chuyện trước.
Tô Triệt nghĩ đến Hàn Ngạo đầu tiên, mà không phải Tiêu Phượng Ngô.
Hắn nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, Tiêu Phượng Ngô nhìn thì chất phác, nhưng chưa chắc là thật chất phác, Hàn Ngạo nhìn như kiêu ngạo, lại lại càng dễ chỉ dẫn cảm xúc.
- Ta tìm Vô Hồi Thánh Chủ nói chuyện. Nếu thú huyết đã tiến vào thân thể Hàn Ngạo và Tiêu Phượng Ngô, muốn tháo rời ra là không thể nào, nhưng nhất định phải để bọn hắn bỏ ra chút giá.
Đại Diễn Thánh Chủ nói, bỗng nhiên lộ ra nụ cười khổ:
- Ta thật là đau đầu khi gặp phải nữ tử điên kia.
Tô Triệt còn là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân toát ra vẻ mặt như vậy, không khỏi cười khẽ:
- Hài nhi ngược lại thật ra cảm giác Vô Hồi Thánh Chủ không có ghê tởm như vậy. Ngài ấy chỉ là quá thất vọng đối với thánh địa Nam Bộ thôi, thất vọng đến mức cũng không nguyện ý lãng phí bất cứ tình cảm gì cùng bọn hắn nữa.
Đại Diễn Thánh Chủ nhìn ái tử mình:
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
- Nếu như Vô Hồi thánh địa tiếp nhận oán hận ngàn năm, lại tới đây cũng còn có thể tươi cười đón lấy, nhẫn nhịn không phát, mới thật là có vấn đề. Hoặc là, chính là Vô Hồi thánh địa xác thực quá yếu, yếu đến chỉ có thể ủy khúc cầu toàn. Hoặc là, Vô Hồi Thánh Chủ lòng dạ thâm trầm, giỏi về nhẫn nhịn, tinh thông tính toán.
- Từ khi Vô Hồi Thánh Chủ lại tới đây liền phách lối bá đạo, nhưng thật ra là dám giận dám nói, dám làm dám chịu. Thánh Chủ như thế này, nếu quả thật ngài thành tâm mà đợi, nàng so với đáp lễ ngài thì còn sẽ là tôn trọng.
- Thánh Chủ như thế này, nếu quả thật làm tôn chủ thánh địa Nam Bộ, hài nhi cũng cảm giác vẫn rất phù hợp.
Tô Triệt cười nói, đứng dậy cáo lui:
- Ngài và Vô Hồi Thánh Chủ cứ từ từ nói chuyện với nhau, hài nhi đi chiếu cố Hàn Ngạo.
Đại Diễn Thánh Chủ nhìn Tô Triệt rời khỏi, trên mặt lộ ra mấy phần vui mừng.
Hài tử này thật sự là ưu tú đến để hắn kiêu ngạo.
Có thiên phú, lại không kiêu ngạo.
Có năng lực, lại không trương dương.
Có trí tuệ, có năng lực, còn rất có phong độ.
Chương 749 Không quên sơ tâm
- Nếu sau khi trải qua mấy lần gặp trắc trở còn có thể hoàn mỹ như vậy thì thật tốt. Xem ra mẫu thân hắn nói rất đúng, đây là thời điểm thả hắn ra ngoài tu hành.
Đại Diễn Thánh Chủ đứng dậy rời khỏi, chuẩn bị tìm Vô Hồi Thánh Chủ nói chuyện.
Nhưng, trừng phạt thế nào mới có thể làm cho Vô Hồi Thánh Chủ tiếp nhận, lại có thể bàn giao cho người phía dưới đây?
…
Khi Khương Phàm đang chìm ngâm tu luyện ở ý thức hải trong, bỗng nhiên phát giác có người đứng ở trước mặt.
Hắn nhíu mày, mở ánh mắt sắc bén sáng tỏ ra, một gương mặt xinh đẹp đang đụng mặt hắn.
- Cô làm gì?
Sau khi Khương Phàm hơi nâng thân thể lên.
- Ngươi là Chu Tước?
Tô Lăng ngồi xổm ở trước mặt Khương Phàm, ngửi nhẹ mùi vị trên người hắn.
- Ta là Bạch Hổ.
- Ngươi chính là Chu Tước.
Tô Lăng tin tưởng phán đoán của mình.
- Tiểu hài tử không nên nói lung tung, chớ nói chuyện không có nắm chắc.
Khương Phàm đứng dậy đi ra.
Tô Lăng theo ở phía sau, bước chân nhẹ nhàng, trên mặt xinh đẹp không có chút biểu hiện nào:
- Ca ca không để cho ta đụng ngươi.
- Ca ca cô là ai?
- Tô Triệt.
- Ca ca cô nói rất đúng.
- Hắn là hắn, ta là ta.
- Cho nên?
- Ta muốn ăn ngươi.
Đôi môi thật mỏng của Tô Lăng phun ra lưỡi rắn tinh hồng, con ngươi biến thành mắt dọc, tập trung vào Khương Phàm.
Khương Phàm dừng lại, có chút ngưng mi.
- Tiểu cô nương, đừng làm chuyện điên rồ.
- Ngươi để cho ta ăn, hay là chính ta ăn.
Tô Lăng thể hiện lạnh nhạt, hôm nay nhất định phải nuốt hắn, nếm thử huyết mạch.
- Tô Lăng! Chúng ta đã nói rồi mà!
Một âm thanh đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người giằng co.
- Đây là muội muội của ngươi?
Khương Phàm nhìn Tô Triệt đi tới.
Tô Triệt cười nhạt mà nói:
- Muội muội ta không có ác ý, chỉ là đối với thứ mình hiếu kỳ quá cố chấp.
- Nhìn kỹ nàng, ta không muốn ở chỗ này gây chuyện.
Khương Phàm nói xong cũng muốn rời khỏi.
- Khương Phàm.
Tô Triệt bỗng nhiên gọi hắn lại.
- Còn có việc?
- Có phải ngươi có tâm sự gì hay không?
- Không có.
- Ngươi có khả năng tự mình cảm giác không ra, nhưng dáng vẻ ngươi bây giờ tựa như là... ừm... đã nhận một loại áp lực nào đó. Ta không có ý gì khác, nếu như ngươi Vô Hồi thánh địa ở không vui, Đại Diễn thánh địa hoan nghênh ngươi.
- Cảm ơn ý tốt, ta chỉ muốn chuyên chú tu luyện.
- Tu võ đương nhiên quan trọng, nhưng tu tâm là mấu chốt.
- Cái gọi là tu tâm, phải đi để trải qua, đi để cảm nhận, đi để có dư vị, đi để hối hận, để tiếc nuối, để đền bù.
Tô Triệt cười nhạt mà nói:
- Thánh địa thiên hạ là người một nhà, ta hơn hai ngươi tuổi, xem như sư huynh, hôm nay đưa ngươi hai câu nói —— hi vọng ngươi có thể không quên sơ tâm(*), cũng nguyện ngươi có thể hài lòng.
(*) Lòng dạ lúc ban đầu.
Khương Phàm không muốn để ý tới, lại bị hai câu nói của Tô Triệt ngoài ý muốn kích thích tiếng lòng.
- Nên trải qua thì trải qua, nên hưởng thụ thì hưởng thụ, nên phóng túng thì phóng túng, chỉ cần không nguy hại người khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ngươi tận lực kiềm chế tình cảm, phong bế bản thân, chưa hẳn chính là chuyện tốt, nói không chừng sẽ vào một thời khắc nào đó, đột nhiên tán phát ra, biến thành tai hoạ ngầm.
- Ví dụ như, tâm kiếp Sinh Tử cảnh.
- Ngươi chấp nhất tu võ, ta rất thưởng thức, nhưng hi vọng ngươi sẽ không trở thành con rói của Võ Đạo. Dù sao ngươi cũng chỉ mới mười lăm tuổi, mở chút lòng, nhẹ nhõm chút.
Thời điểm trước đó khi Tô Triệt gặp được Khương Phàm tại Thiên Khải bí cảnh cũng cảm giác người này rất đặc biệt, cũng để lại ấn tượng thật sâu.
Không nghĩ tới mấy tháng ngắn ngủi không gặp, vậy mà hắn giống như đã biến thành người khác, trở nên âm trầm, trở nên lạnh nhạt, trở nên tàn nhẫn.
Chính là bởi vì ấn tượng khắc sâu lúc ấy, bây giờ mới có cảm giác mãnh liệt như thế, không khỏi nói thêm vài câu.
- Cám ơn thiện ý của ngươi, ta xin đón nhận.
Khương Phàm vẫn đi ra.
- Ai...
Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài:
- Hài tử à, ngươi có sứ mệnh của ngươi, ngươi có thù hận của ngươi, nhưng ngươi cần khỏe mạnh trưởng thành, không nên quá sốt ruột.
- Tiền bối, ta không quên được Diêm bá. Ta vẫn muốn biết chuyện của ta phía sau này, nhưng ta không nghĩ tới ta trùng sinh lại là dùng toàn bộ thần triều chôn vùi đổi lấy. Thiên Hậu, Tu La, Chư Vương, còn có quá nhiều anh linh, tất cả đều đang đợi ta trưởng thành.
Mỗi lần Khương Phàm nhớ tới Diêm bá để lại trong sơn cốc hắn liền có thể cảm nhận mãnh liệt được linh hồn sinh linh kiếp trước dung hợp, có thể khắc cốt cảm nhận được vô số tướng lĩnh con dân bi tráng sau khi thần triều tuyên cáo diệt quốc.
Bọn hắn đã từ bỏ hết thảy, dùng hết tất cả, sẽ chỉ đổi lại cho hắn một trận trùng sinh.
Tình cảm này đã tràn ngập linh hồn, xúc động tâm linh.
Hắn không thể nào lười biếng, nhất định phải hai chân hướng về phía trước, một khắc cũng không được ngừng.
- Bọn hắn muốn ngươi trùng sinh, là xem ngươi trở thành hi vọng. Bọn hắn muốn là Thần Hoàng sống sờ sờ, không phải vũ khí báo thù. Vừa rồi hài tử kia nhắc nhở rất đúng, không quên sơ tâm, cũng phải biết hài lòng. Ngươi bây giờ phong bế tình cảm, kiềm chế bản thân, sẽ để một góc khác ở thân thể trong biến thành mãnh thú đáng sợ, tại thời khắc nào đó sẽ phá lồng mà ra. Thời khắc kia, chính là Sinh Tử cảnh!
- Sinh Tử cảnh, hướng chết mà sinh, hướng sinh mà chết, sinh tử khó liệu. Muốn sống, rất khó, muốn chết, rất dễ dàng.
- Mãnh thú phá lồng chính là tâm ma, có thể dễ dàng phá hủy ngươi. Ngươi muốn mạnh lên, luyện thể luyện hồn, còn phải luyện tâm.
Đan Hoàng trấn an.
Không có trách cứ, chỉ có đau lòng.
Hắn thấy, hồn niệm trong sơn cốc kia nhắc nhở quá sớm, cũng nhắc nhở quá nhiều lắm.
Bây giờ Khương Phàm vẫn chỉ là một hài tử, không chịu đựng nổi gánh vác trầm trọng như vậy. Nếu như cưỡng ép đặt ở trên người hắn, rất dễ dàng sẽ đè sập hắn.
Nhưng... Dù sao cũng đã biết, chỉ có thể từ từ điều trị.
Chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Chương 750 Phỏng đoán vực sâu (1)
Đan Hoàng cũng vô cùng hi vọng bên cạnh đứa nhỏ này có thể có một nữ hài nhi dịu dàng đến bồi bạn.
Bởi vì, từ khi Khương Phàm sinh ra đến bây giờ, trong quá trình lớn lên tình thương của phụ thân cực ít, tình thương của phụ mẫu càng hoàn toàn thiếu thốn. Cái này không chỉ là đáng thương, càng là một loại tai hoạ ngầm.
Tô Triệt nhìn bóng lưng Khương Phàm rời khỏi, nhẹ giọng tự nói:
- Mười lăm tuổi, ánh mắt lại như hai mươi lăm tuổi, rốt cuộc ngươi đã cất giấu bí mật gì.
- Để cho muội ăn hắn, ba ngày sau muội sẽ phun hắn ra.
Tô Lăng còn đang chấp nhất.
- Đừng lại chọc hắn, hắn không thể nào là Chu Tước gì đó.
Tô Triệt lắc đầu cười khổ, thật uổng cho ngươi nghĩ ra, đây chính là Vạn Cầm Chi Tổ, là Thần Tổ Yêu tộc, làm sao có thể lấy hình thái linh văn hiển hiện trên thân thể con người.
Tô Lăng đâu chịu từ bỏ
- Muội tin tưởng trực giác của mình. Không phải Chu Tước chân chính, nhưng hẳn là có huyết mạch Chu Tước Linh Cầm khác.
- Mau trở về đi thôi, phụ thân chờ một lúc sẽ đi qua đây, chớ chọc người tức giận.
Tô Triệt đẩy nàng rời khỏi, trên mặt hiện ra nụ cười, đi đến chỗ Hàn Ngạo ở.
Trong sân Vô Hồi Thánh Chủ.
Đại Diễn Thánh Chủ lấy dũng khí đến nơi này.
Để hắn ngoài ý muốn chính là, Vô Hồi Thánh Chủ lại mở miệng trước:
- Bọn hắn mạo phạm cấm khu, lẽ ra nên nhận trừng phạt, chỉ cần không phải quá phận, chúng ta đều có thể cân nhắc.
- Cô có thể nói như vậy, ta rất cảm kích. Dựa theo quy củ Đại Diễn thánh địa, tự tiện xông vào cấm khu, nên phế bỏ kinh mạch, trục xuất thánh địa. Hai người bọn họ không chỉ là xông cấm khu, còn cuốn đi hai thú huyết quý giá, dựa theo quy củ nên xử tử. Nhưng chuyện đặc biệt, bọn hắn lại là đệ tử Vô Hồi, ta sẽ xét xử lý.
Đại Diễn Thánh Chủ sau khi nói xong, hơi trầm mặc:
- Ngươi chọn một người ở lại Đại Diễn thánh địa, một người khác có thể rời khỏi.
Vô Hồi Thánh Chủ đón ánh mắt Đại Diễn Thánh Chủ:
- Ngươi nói ở lại, là mấy tháng, hay là mấy năm?
Đại Diễn Thánh Chủ mỉm cười nói:
- Vĩnh viễn!
Vô Hồi Thánh Chủ quả quyết cự tuyệt:
- Điều đó là không thể nào.
Đại Diễn Thánh Chủ nói:
- Bọn hắn dung hợp huyết khí so với bản thân bọn hắn đều quý giá hơn, chúng ta có thể thả đi một người đã là rất khoan dung.
Vô Hồi Thánh Chủ cười khẽ:
- Như ta đã biết, bọn hắn đúng là bị dẫn dụ đi qua. Mà trước khi trở về, bộ dáng bộ nửa chết nửa sống kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu:
- Trong này dính đến bí mật của chúng ta, chính là bởi vì như thế này, chúng ta mới nguyện ý thả đi một người, hi vọng một người khác giữ bí mật.
- Ngươi có thể đề nghị cách trừng phạt khác, nhưng bọn hắn thì không thể ở lại, một người cũng đều không được.
Vô Hồi Thánh Chủ nhiều lần cự tuyệt.
Bất luận là Hàn Ngạo hay là Tiêu Phượng Ngô đều vô cùng quan trọng đối với Vô Hồi thánh địa, tuyệt đối không thể bởi vì không hiểu thấu chuyện gì mà bỏ ở nơi này.
Đại Diễn Thánh Chủ biết nàng sẽ không đồng ý:
- Vô Hồi Thánh Chủ có gì biện pháp gì để giải quyết tốt?
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Sau khi tiến vào Vĩnh Hằng Thánh Sơn, Vô Hồi thánh địa chúng ta có thể vô điều kiện phối hợp một lần hành động với Đại Diễn thánh địa các ngươi, hành động đoạt được, hoàn toàn giao cho Đại Diễn thánh địa.
- Bất cứ lúc nào, bất kỳ hành động gì?
Đại Diễn Thánh Chủ chậm rãi gật đầu, điều kiện này coi như không tệ.
- Thứ hai, sau khi ta đến tổ sơn, chỉ nhắc tới tội của Ly Hỏa thánh địa, không truy xét trách nhiệm của hai thánh địa Hồn Thiên và Linh Kiếp.
- Còn có thứ ba sao?
- Ta cũng là chủ nhân thánh địa, ta đã hiểu tự tiện xông vào thánh địa là tội lớn. Cho nên... Tiêu Phượng Ngô ở lại, tuyên bố với bên ngoài là vĩnh viễn, thực tế vào mười năm sau, tạo cơ hội để hắn quay về Vô Hồi thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, Đại Diễn Thánh Chủ lập tức thể hiện sự quái dị.
Vô Hồi Thánh Chủ cười nhạt mà nói:
- Ba điều kiện này như thế nào? Cho ngươi đủ mặt mũi, cũng có thể để cho chúng ta chấp nhận.
Đại Diễn Thánh Chủ cũng cười:
- Hai cái đầu cũng tạm được, chỉ là điều thứ ba này. Ta nuôi không hắn mười năm, sau đó lại để hắn trở về cho ngươi? Hắn đây là bị phạt, hay là đến ký túc.
Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên nói:
- Điều kiện thứ ba này không phải là chuyện mặt mũi sao, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
- Ha ha, lấy tính cách Tiêu Phượng Ngô nhà các ngươi kia, ta sợ không dùng đến mười năm là có thể đem chút cơ nghiệp ấy của Đại Diễn thánh địa chúng ta lấy sạch sẽ mất.
- Có thể lời này của ngài ta không thích nghe, tính cách Tiêu Phượng Ngô nhà chúng ta thế nào? Hắn thuần phác thiện lương, trọng tình trọng nghĩa, còn ngại ngùng hàm súc. Nếu như không phải bởi vì chuyện tự tiện xông vào cấm khu thực sự không thể tha thứ, ta còn thực sự không nỡ để hắn lại.
Vô Hồi Thánh Chủ nói, chỉ là trong ánh mắt kia là xảo quyệt, lại hoàn toàn không muốn che giấu.
Đại Diễn Thánh Chủ phất tay:
- Được rồi, cứ hai cái đầu trước đi. Tuy nhiên ta có một điều kiện, đừng lại truy vấn Hàn Ngạo và Tiêu Phượng Ngô trước đó đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải tự mình nhắc nhở hai người bọn họ, nên bảo thủ bí mật.
Lúc Đại Diễn Thánh Chủ rời khỏi từ chỗ Vô Hồi Thánh Chủ, vừa vặn Tô Triệt cũng đã rời khỏi gian phòng Hàn Ngạo.
- Bên trong Đại Hoang ẩn giấu đi bí mật.
Tô Triệt đi theo bên cạnh phụ thân, nhẹ giọng nói nhỏ.
- Bí mật gì?
- Hàn Ngạo ý rất căng, nhưng mỗi khi ta nhắc đến Đại Hoang thâm uyên, hắn đều sẽ rất cảnh giác.
Đại Diễn Thánh Chủ yên lặng đi một lát, nói khẽ;
- Ly Hỏa thánh địa triệu tập ba ngàn cường giả bôn tập(*) Đại Hoang thâm uyên, lại suýt chút nữa toàn bộ bị chôn vùi ở nơi đó. Mà lúc đó Vô Hồi Thánh Chủ, Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng, đều không có xuất hiện ở Đại Hoang.
- Có thể thấy được thực lực tổng hợp của Vô Hồi thánh địa so với tưởng tượng bên ngoài còn cường đại hơn.