-
Chương 731-735
Chương 731 Đi săn đặc sắc (4)
Lúc Cơ Lăng Huyên đang khống chế Bất Diệt Kim Thân, một khắc này nàng đã đồng thời xuất hiện phía trên Nghê Sâm, nắm đấm mang theo lực bộc phát ba trăm ngàn cực cảnh, hung hăng đập vào trên dây leo để Nghê Sâm chật vật thả ra.
Theo âm thanh bạo kích, ánh sáng màu xanh xung quanh Nghê Sâm lại lần thứ ba tán loạn, cũng là lần thứ ba bị đánh rơi xuống.
Đòn bạo kích này mặc dù vẫn không thể nào làm bị thương hắn, nhưng phương hướng rơi xuống lại là đang phải đón lấy lôi triều.
Lôi triều ngập trời, trong nháy mắt đã che mất hắn.
Đây là toàn lực tấn công của Tác Lam Nhan, đây cũng là Thánh phẩm lôi triều.
Dây leo xung quanh Nghê Sâm liên miên bị chôn vùi, rốt cuộc cũng hiện ra chân thân.
Cơ Lăng Huyên không đợi lôi triều tản ra đã cường thế xuất hiện ở trước mặt Nghê Sâm, mặt không biểu tình, vung mạnh quyền đánh tới.
- Đáng chết!
Sắc mặt Nghê Sâm kịch biến, trong nháy mắt đã kích hoạt ngọc thạch.
Khi Cơ Lăng Huyên nâng nắm đấm với ba trăm ngàn cực cảnh đánh tới đầu hắn, một khắc này, ngọc thạch nở rộ cường quang, cưỡng ép cuốn hắn đi.
- Ngươi...
Tác Lam Nhan khó có thể tin được mà nhìn một màn đột nhiên phát sinh ở không trung, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, hắn vung lên trường thương, lôi điện màu tím sôi trào khắp trời, ngưng tụ thành ba mươi tám nhánh lôi cầu, đánh về phía Bất Diệt Kim Thân.
Không đợi va chạm liền liên tiếp dẫn bạo, hình thành sóng triều hủy diệt.
Bất Diệt Kim Thân không phải cơ thể thật, hoàn toàn là năng lượng kim loại, mà uy lực tinh kim loại cứng rắn vô địch, khó mà bị lôi triều đánh vỡ nát được.
Bọn chúng chống cự ở lôi triều bao phủ, cưỡng ép thay đổi quỹ tích, đánh xuống Tác Lam Nhan ở phía dưới.
- Aaa… !
Tác Lam Nhan tức giận thét lớn, vội vã vén lui lôi triều.
Lấy lôi triều ngạnh kháng lôi triều.
Cơ Lăng Huyên theo sát lôi triều từ trên trời giáng xuống, nắm tay nhỏ mang theo lực lượng ba trăm ngàn cực cảnh kinh khủng đánh thẳng đến trường thương.
Keng!
Trường thương oanh minh, rung động kịch liệt, đánh rách tả tơi hai tay Tác Lam Nhan.
Tác Lam Nhan bỗng nhiên tiến đụng vào mặt hồ, nhưng, nàng phản ứng cực nhanh, trên mặt hồ phóng xuất ra lôi triều màu tím, lôi điện tác dụng với nước hồ, khởi xướng bạo tạc kinh khủng.
Mặt hồ phạm vi mấy trăm mét sôi trào, lôi triều mượn nhờ nước hồ phóng lên tận trời.
Tiểu Kim hầu, Đao Hoàng liên tiếp xuất hiện, cùng Cơ Lăng Huyên và hai bộ Bất Diệt Kim Thân đứng song song, khóa chặt Tác Lam Nhan ở phía dưới.
Cùng lúc đó, Từ Sinh đã lao đến chỗ bọn người Tiêu Phượng Ngô.
Ánh sáng ngập trời mang theo dây leo như vô số trường tiên, tràn ngập đất trời, bao phủ bọn người Dạ An Nhiên.
- Chuẩn bị ngạnh kháng!
Toàn thân Tiêu Phượng Ngô kịch liệt nhúc nhích, hóa thân thành Bỉ Mông cự thú mười hai mét, thú uy cuồn cuộn, dữ tợn nóng nảy, quay người ôm lấy Dạ An Nhiên và Tịch Nhan, phóng tới đáy hồ.
Hàn Ngạo hóa thân thành Hắc Long, kéo lấy thân thể cao lớn của Tiêu Phượng Ngô nhanh chóng chìm xuống mặt hồ.
'Khương Phàm' biến thành áo giáp kim loại bao trùm toàn thân Thương Hàn Nguyệt, cũng mang theo nàng theo sát Tiêu Phượng Ngô chìm xuống.
Thương Hàn Nguyệt không ngừng liên tục thì phóng thích ra khí tức cực hàn, nhanh chóng đông kết hồ nước.
Hồ nước là Thủy nguyên lực có sẵn, chỉ cần đông kết liền có thể làm bảo vệ được.
Răng rắc...
Theo bọn hắn tiếp tục chìm xuống, phạm vi tầng băng cũng đi theo bọn hắn xuống tới đáy hồ.
Ầm ầm!
Khi sợi đằng đầy trời va chạm mặt hồ, đầu tiên liền dò xét tầng băng dày mấy chục mét, lại vẫn còn tiếp tục dày thêm.
- Hỗn đản! Khốn kiếp, đều đi ra cho ta!
Từ Sinh tức giận, đứng trên mặt hồ điên cuồng phóng thích ánh sáng màu xanh, ngưng tụ sợi đằng không có tận cùng, đụng chạm tầng băng thật dày.
- Giết!
Hoàn Nhan Liệt, Thác Bạt Hoằng nhìn cục diện đã tương đối, toàn bộ đều lập tức đạp trên mặt hồ, xông về phía chiến trường.
Năm đệ tử Linh Nguyên cảnh thất trọng, thiên bát trọng thiên theo sát phía sau, cũng nhao nhao kích hoạt linh văn, phóng thích võ pháp cường thịnh.
Nhưng... Ngay một khắc này, ai trong bọn hắn cũng không có chú ý tới, trên không trung phía sau đang có một bóng người nhanh chóng hạ xuống.
Tại thời điểm toàn bộ bọn hắn phóng tới mặt hồ, bóng người đã vừa vặn rơi xuống biên giới mặt hồ.
- Ừm?
Hoàn Nhan Liệt đột nhiên giật mình, ý thức quay đầu nhìn về không trung.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm vận sức chờ phát động Thánh Viêm bạo động, như núi lửa phun trào, như mặt đất sụt lún, Thánh Viêm sôi trào đến rung động, cuồng dã trải rộng ra hơn ba trăm mét.
Bao phủ xung quanh rừng rậm, càng xông về trước mặt bọn người Hoàn Nhan Liệt.
Rống!
Mãnh hổ, hùng sư!
Cự mãng, Kim Lang!
Bạo Hùng, cuồng viên!
Hỏa Tích, xuyên sơn giáp!
Hơn hai mươi con mãnh thú liên tiếp thành hình, giống như từ một không gian liệt diễm vô tận giết ra tới.
Dã man! Uy nghiêm!
Thú uy cuồn cuộn!
Trên hàng trăm ngọn núi, số lượng lớn Phi Nghĩ, còn có Huyễn Điệp, lít nha lít nhít yêu trùng, cũng theo mãnh thú thành hình.
Tràng diện vô cùng rung động, uy thế quá rung động, lấy phương thức rung động, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía bọn người Hoàn Nhan Liệt.
- Ngọa tào, Khương Phàm? Sao ngươi lại ở đây?
Sắc mặt Thác Bạt Hoằng kịch biến, trước tiên kích hoạt ngọc thạch, biến mất tại chỗ.
Hắn vừa tới ngũ trọng thiên, gánh không được tên biến thái Khương Phàm thất trọng thiên này.
- Đều không được dùng ngọc thạch, cố chịu đựng.
Hoàn Nhan Liệt kêu to nhắc nhở, Siêu Độ linh văn trên trán giống như con mắt đột nhiên mở ra, một nguồn năng lượng hủy diệt mãnh liệt xuất hiện, nổ bắn về phía trước, trong nháy mắt đã vỡ nát số lượng lớn mãnh thú.
Nhưng số lượng mãnh thú quá nhiều, nhất là bọn yêu trùng, lít nha lít nhít giáng lâm, liên miên bạo tạc, nương theo uy thế hủy diệt cùng nhiệt độ nóng bỏng, che mất năm đệ tử Hồn Thiên thánh địa khác.
Trong đó bốn đệ tử thất trọng thiên dứt khoát kích hoạt ngọc thạch, trong nháy mắt đã biến mất.
Bọn hắn đều là lục phẩm linh văn, lúc trước khi Ly Hỏa thánh địa vây bắt Khương Phàm trên lôi tràng, bọn hắn đã sớm được chứng kiến uy lực Thánh Viêm. Nếu như không trốn đi, chắc chắn sẽ phải bị tạc chết.
Một đệ tử bát trọng thiên cực lực kiên trì, cuồn cuộn cuồng phong ngạnh kháng liệt diễm.
Nhưng... Khương Phàm đã phóng tới, xé rách cuồng phong, dẫn dắt liệt diễm tấn công.
Chương 732 Đại Hoang Tù Thiên Trận (1)
- Khương Phàm, ngươi còn muốn vượt cấp khiêu chiến?
Nam tử vừa muốn gầm thét phản kích, lòng bàn tay Khương Phàm đã thức tỉnh văn ấn Chu Tước.
Lệ khí được phóng thích, sát uy được khuấy động, như một con Chu Tước thật sự đang gáy to, uy thế kinh khủng bao phủ nam tử.
- Đáng chết.
Nam tử trong lúc nhất thời đã kích hoạt ngọc thạch, biến mất trong nháy mắt.
- Hoàn Nhan Liệt, còn mỗi ba người bọn ngươi!
Khương Phàm hét lớn, thế công không giảm, lao đến Hoàn Nhan Liệt.
- Ngươi chán sống!
Hoàn Nhan hoàn toàn bộc phát ra Siêu Độ linh văn, giống như con mắt đang nộ trừng. Trong liệt diễm cuồn cuộn tràn ngập ra sát khí mãnh liệt, tràn ngập mỗi một góc.
Khương Phàm đột nhiên hoảng hốt, giống như rơi vào trong thế giới tử vong vô tận.
Liệt diễm không có, kim quang biến mất, thay vào đó là mây đen nồng đậm, kiềm chế nặng nề, mênh mông vô biên.
Nơi này sơn ảnh trùng điệp, âm trầm đáng sợ, còn có huyết hà lao nhanh.
Đây là một hình ảnh thần bí lại đáng sợ, chân thực đến mãnh liệt, đập vào mắt liền lập tức kinh hồn.
Đây là huyễn tưởng tử vong Siêu Độ linh văn kiến tạo, có thể khiến người ta trong nháy mắt thất thần, sau đó ở trong hoảng hốt tiếp nhận ánh sáng siêu độ đả kích trí mạng.
Khương Phàm lại bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ trong nháy mắt, một đoạn ánh sáng siêu độ đối diện lao tới.
Ánh sáng phóng đại, bên tai quanh quẩn âm thanh tụng kinh, cầu nguyện, tế bái các loại, thê lương xa xưa, như phật âm, như quỷ ngữ.
Khương Phàm trước tiên triệu ra tàn đao, lấy mặt đao ngăn cản.
Oanh!
Giống như một thế giới mênh mông đâm vào trên tàn đao, phát ra oanh minh kinh khủng, đánh rách tả tơi Thánh Viêm, vỡ nát mặt hồ.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, bị đánh bay ra ngoài.
Tàn đao đều suýt chút nữa đã rời khỏi tay.
Khương Phàm hồi hộp, không hổ là Đại Thừa thánh văn bát trọng thiên, quả nhiên lợi hại.
- Cao giai Linh Nguyên cảnh, chênh lệch mỗi một trọng thiên đều vượt qua tưởng tượng của ngươi, chỉ bằng ngươi, còn kém xa lắm.
Hoàn Nhan Liệt quát lên đầy chói tai, khóa chặt Khương Phàm giết qua.
Nhưng, không gian phía trước bất chợt vặn vẹo, một vị lão giả giáng lâm trên hồ nước, khí thế bàng bạc giống như cự nhạc nguy nga, hung hăng trấn trụ tràng diện.
- Chúng ta đã thu bảy vị đệ tử Hồn Thiên thánh địa, Hồn Thiên thánh địa đã mất tư cách thi đấu đi săn. Ba người các ngươi, nên lui ra khỏi.
Lão giả nói xong, không để ý đến sự phản kháng của bọn họ, cưỡng ép cuốn đi.
- Không không không... Còn chưa có kết thúc, ta còn chưa có...
Giọng Hoàn Nhan Liệt, Tác Lam Nhan, Từ Sinh im bặt, mang theo không cam lòng, mang theo tức giận.
Mặt hồ hỗn loạn cứ như vậy mà khôi phục bình tĩnh.
- Kết thúc?
Cơ Lăng Huyên còn chưa đã ngứa.
Đao Hoàng và tiểu Kim hầu đều nhìn về phía mặt hồ xa xa, nơi đó còn trải rộng dây leo nặng nề giống như rừng rậm, tầng băng vỡ nát, quấn tới đáy hồ thật sâu.
Khương Phàm triển khai hỏa dực, vọt tới trên dây leo bừa bộn rậm rạp:
- Các ngươi ổn chứ?
Tầng băng nơi đáy hồ nhanh chóng hòa tan, bọn người Tiêu Phượng Ngô từ trong nước xuất hiện.
Mặc dù có chút chật vật, nhưng có tầng băng ngăn cản, còn không có bị thương.
- Bây giờ thì hoàn hảo, nếu như tối nay thì chưa biết.
Tiêu Phượng Ngô lòng còn sợ hãi, dù sao bọn hắn cũng là lục trọng thiên, đối mặt với cửu trọng thiên quá cố hết sức.
- Kết thúc?
Hàn Ngạo nhìn qua bốn phía, mình cũng có chút khó có thể tin, bọn hắn vậy mà thật phế đi đội ngũ Hồn Thiên thánh địa rồi.
Tin tức Hồn Thiên thánh địa bị loại quanh quẩn ở trên không, nhắc nhở Linh Kiếp thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa còn đang cẩn thận hành động từng li từng tí.
- Bị loại rồi?
- Chỉ mới bắt đầu mấy giờ? Vô Hồi thánh địa làm thế nào làm được?
- Không phải Hồn Thiên thánh địa có hai Mộc hệ linh văn cửu trọng thiên sao?
- Cái tên ngu xuẩn Hoàn Nhan Liệt kia đang làm gì!
Ly Hỏa thánh địa nhận được tin tức thì khó mà chấp nhận được.
Dựa theo ba bên bí mật ước định, bọn hắn chỉ cần phụ trách ẩn nấp, Vô Hồi thánh địa giao cho hai phe thánh địa còn lại thu thập. Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, bắt đầu không đến nửa ngày, cứ vậy mà bị phế đi một cái.
Mục Sùng Vân trầm giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Mặc dù còn có Linh Kiếp thánh địa, nhưng phạm vi bãi săn quá lớn, chỉ dựa vào bọn hắn rất khó ngăn chặn đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
Những người khác rất khẩn trương, nếu như Vô Hồi thánh địa đột nhiên xuất hiện, bọn hắn có thể chống đỡ được sao?
Mặc dù bọn hắn oán hận đám người Vô Hồi thánh địa kia, nhưng không thể không thừa nhận đám người kia quả thật có chút thực lực.
Vừa mới bắt đầu liền phế đi Hồn Thiên thánh địa càng có thể nói rõ vấn đề.
Hàn Văn Hoán trầm ngâm nói.
- Nếu như các ngươi là Vô Hồi thánh địa, sau khi giải quyết Hồn Thiên thánh địa thì sẽ làm cái gì?
Mục Sùng Vân cau mày nói:
- Vậy cũng không dễ nói. Có khả năng sẽ đem tinh lực chủ yếu tới tính toán đám người Triệu Thắng kia, sau khi giải quyết nỗi lo, trong lòng lại không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà lùng bắt chúng ta. Cũng có khả năng, cảm thấy Hồn Thiên thánh địa bị phế, sẽ kích thích đến đám người Triệu Thắng kia, rất khó lại đánh lén gì đó, bất đắt dĩ phải đem tinh lực phóng tới chúng ta, lấy được Bồ Đề Linh Nguyên Đan lại nói. Còn có loại khả năng chính là cứ đi khắp nơi, đụng phải ai thì giải quyết kẻ đó.
Hàn Văn Hoán cau mày, chung quy đối với Vô Hồi thánh địa vẫn hiểu quá ít, rất khó đoán được mục tiêu hành động của bọn hắn.
- Chúng ta là tiếp tục trốn ở chỗ này, hay là rời khỏi?
Mục Sùng Vân nhìn sơn cốc thật vất vả mới chọn tốt, vị trí rất bí mật, còn xâu chuỗi cả hẻm núi, dòng sông, tựa như có thể đến có thể lui, nhưng nghĩ đến Vô Hồi thánh địa lại giải quyết Hồn Thiên thánh địa nhanh như vậy, bỗng nhiên cảm giác nơi này rất không an toàn.
Hàn Văn Hoán rất muốn trốn kỹ ở chỗ này, thành thật chờ đợi Linh Kiếp thánh địa và Vô Hồi thánh địa đánh nhau sống chết, nhưng nếu như vậy hai bên không gặp mặt, ngược lại bị Vô Hồi thánh địa tìm được trước thì sao?
- Ngươi là đội trưởng, nghe ngươi.
Các đệ tử khác bây giờ cũng có chút khẩn trương, không quyết định chắc chắn được.
Chương 733 Đại Hoang Tù Thiên Trận (2)
Hàn Văn Hoán sâu hít một hơi, cắn răng nói:
- Rời khỏi nơi này!
- Đi đâu?
Bọn người Mục Sùng Vân đều nhìn Hàn Văn Hoán.
- Cùng Linh Kiếp thánh địa tụ hợp! Chỉ cần có thể gom lại cùng một chỗ, đám người Vô Hồi thánh địa kia cho dù có năng lực thông thiên, cũng đừng hòng cướp được Bồ Đề Linh Nguyên Đan.
Hàn Văn Hoán quanh năm trốn ở Ly Hỏa thánh địa luyện đan, chưa bao giờ trải qua chiến đấu, càng không có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng cây, bây giờ hắn chỉ muốn tìm tới chỗ có thể dựa vào.
Linh Kiếp thánh địa là lựa chọn duy nhất.
- Được!
Mục Sùng Vân và đám người lần lượt gật đầu, đây đúng là chủ ý không tệ.
- Xuất phát! Chú ý ẩn nấp!
Hàn Văn Hoán thấy bọn họ đều đã đồng ý, càng có thêm niềm tin.
Nhưng, nếu như bọn hắn cẩn thận trốn kỹ, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ rất khó bị phát hiện, đột nhiên rời khỏi sơn cốc, trong rừng rậm không có kết cấu gì lại đi tứ xứ, rất nhanh sẽ để Khương Phàm đang xoay quanh ở không trung chú ý tới.
- Hoàn Nhan Liệt ơi Hoàn Nhan Liệt, ngươi thật cho thánh địa Nam Bộ mặt dài.
Triệu Thắng đứng trong đỉnh núi cao vút, nghênh đón gió núi quan sát cây rừng tươi tốt.
Lấy sự cao ngạo tự phụ của Hoàn Nhan Liệt, bị loại là ngoài dự liệu, nhưng cũng là trong dự kiến.
Nhưng tên chết tiệt nhà ngươi vừa bắt đầu liền bị xử, bây giờ nói gì nữa đây.
Thái Long phỏng đoán nói:
- Hẳn là bọn người Khương Phàm đã thiết lập ván cục kềm chế mấy người Nghê Sâm, tìm đúng thời cơ đánh bất ngờ mấy tên Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên kia. Năm người nhận thua, coi như toàn đội bị loại.
Phong Ảnh thánh văn, Chu Tử Khiêm nói:
- Cảnh giới Vô Hồi thánh địa rất cân đối, đều tại lục trọng thiên cùng thất trọng thiên, không có ưu thế quá mạnh, cũng không có khuyết điểm quá yếu. Nếu như vận dụng thoả đáng, quả thật có thể phát huy ra hiệu quả lớn.
Nghiêm Sâm nói:
- Bọn hắn hiện đang lùng bắt chúng ta, chúng ta không thể nào đứng đấy như vậy, nên chủ động đánh ra.
Thái Long nhìn lên tầng mây bầu trời, thản nhiên nói:
- Không nóng nảy, Hồn Thiên thánh địa thua chỉ vì cái trước mắt. Bọn hắn rõ ràng có hai Mộc linh văn cửu trọng thiên, có thể dò xét sơn lâm vượt qua mười dặm, vẫn bị tính kế, nói rõ... Vô Hồi thánh địa phát hiện bọn hắn từ trên trời.
Ma m thánh văn, Quang Vinh cười tươi nói:
- Đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng linh văn của Khương Phàm là cái gì.
Nghiêm Sâm hừ lạnh:
- Ngươi quan tâm linh văn của hắn làm gì, chỉ cần Triệu Thắng vừa đối mặt liền có thể phế bỏ hắn. Cơ Lăng Huyên rất mạnh, nhưng giao cho Tây Môn Phi Dược xử lý không có vấn đề gì cả.
- Cơ Lăng Huyên cứ giao cho ta.
Tây Môn Phi Dược phong độ nhẹ nhàng cười gật đầu, trong đội ngũ cảnh giới của hắn là cao nhất, cũng là Mộc hệ linh văn. Mặc dù không phải thánh văn, nhưng ở trong rừng rậm lại có thể có thể so với thánh văn.
Thái Long trầm ngâm nói:
- Ta ngược lại thật ra cảm thấy, bọn hắn có thể đánh bại Hồn Thiên thánh địa, khẳng định là có cái gì đó đặc biệt để ỷ vào. Cho nên...
Triệu Thắng nói:
- Ngươi có đề nghị gì?
- Nếu như hai bên thật gặp nhau, không cần tấn công mù quáng, đầu tiên Tây Môn Phi Dược làm tốt phòng ngự, nhanh chóng khống chế rừng rậm, bao quanh toàn bộ người của chúng ta lại, xáo trộn bố trí của bọn hắn.
- Thất trọng thiên trở lên tìm đúng cơ hội tấn công, nghĩ biện pháp giải quyết Dạ An Nhiên. Thất trọng thiên trở xuống ở lại bên cạnh Tây Môn Phi Dược, đồng thời bảo vệ mình, cũng phối hợp Tây Môn Phi Dược phóng thích võ pháp, cung cấp duy trì.
Thái Long nói xong, Nghiêm Sâm là người đầu tiên bất mãn:
- Ngươi vẫn là Thái Long ta biết sao? Sự dũng cảm của ngươi đâu rồi, dũng lực của ngươi đâu rồi? Đội ngũ chúng ta mạnh như vậy, còn cần đánh uất ức như thế?
- Đây chính là đề nghị của ta.
Thái Long thờ ơ.
- Hừ! Ta nghe nói ngươi cùng Khương Phàm còn có đoạn thời gian 'Không đánh nhau thì không quen biết', lần này sẽ không phải cố ý muốn nhận thua đấy chứ.
- Nghiêm Sâm, đừng ép ta đánh ngươi!
Đáy mắt Thái Long chợt hiện lên tia sắt lạnh, đe dọa nhìn Nghiêm Sâm.
Triệu Thắng ngăn bọn hắn lại.
- Vậy cứ theo Thái Long nói, nếu gặp phải thì phòng ngự trước.
Nghiêm Sâm hừ một tiếng:
- Đó là quyết định cực kỳ sai lầm!
- Lên đường đi, cẩn thận tìm kiếm bọn hắn. Sau khi bọn hắn đánh bại Hồn Thiên thánh địa, hẳn là sẽ tìm nơi tu dưỡng, cũng sẽ chú ý cẩn thận...
Triệu Thắng còn chưa dứt lời, lại ngoài ý muốn phát hiện số lượng lớn mãnh cầm trên không trung nhanh chóng lao về phía bắc.
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt bọn người Nghiêm Sâm hơi biến đổi, lập tức thuận phương bắc trông qua.
Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Vô Hồi thánh địa gặp được người của Ly Hỏa thánh địa rồi?
Ly Hỏa thánh địa không phải đang ẩn nấp rồi sao?
- Đi qua nhìn một chút, nhanh nhanh nhanh.
Thái Long thả người nhảy xuống đỉnh núi, phóng tới phương bắc.
Giờ khắc này, trong rừng rậm hơn sáu mươi dặm bên ngoài đang phát sinh chém giết kịch liệt.
Không sai, Ly Hỏa thánh địa đã bị bao vây tiêu diệt.
Sau khi Khương Phàm phát hiện đội ngũ Ly Hỏa thánh địa, lập tức lén lút tìm tới bọn người Dạ An Nhiên ở nơi xa.
Lần này không tiếp tục dẫn dụ, cũng không có lại bố cục, trực tiếp đưa bọn hắn đến ba ngàn mét không trung, sau đó thả, bao vây đội ngũ Ly Hỏa thánh địa.
Trong tập kích hỗn loạn, thành công khiến cho ba người kích hoạt ngọc thạch, thoát khỏi khu vực săn bắn. Sau đó... Mở ra Đại Hoang Tù Thiên Trận, triệt để phong khốn ngàn mét rừng rậm.
Mục tiêu của bọn hắn là Hàn Văn Hoán!
…
Đại Hoang Tù Thiên Trận lựa chọn vị trí tại một con sông lớn.
Sông lớn lao nhanh, sông rộng hai trăm mét.
Ở hai bên là vách núi cheo leo, lân cận là núi cao nguy nga. Vách núi và núi cao có cả cây rừng sum suê.
Thủy nguyên lực, Thổ nguyên lực, Mộc nguyên lực đều cực kỳ bành trướng.
Thời điểm khi Dạ An Nhiên nếm thử mở ra Đại Hoang Tù Thiên Trận, Tù Thiên Ấn trong cơ thể nàng, U Linh Ấn trong cơ thể Tịch Nhan, Loạn Thiên Ấn trong cơ thể Cơ Lăng Huyên, Già Thiên Ấn trong cơ thể Thương Hàn Nguyệt, Táng Thiên Ấn trong cơ thể Tiêu Phượng Ngô, còn có Phần Thiên Ấn trong cơ thể Khương Phàm, liên tiếp xuất hiện cảm ứng mãnh liệt.
Chương 734 Đại Hoang Tù Thiên Trận (3)
Sáu loại Đại Hoang Ấn thức tỉnh, năng lượng kinh khủng lao nhanh trong cơ thể của bọn hắn, trùng kích hài cốt, chấn động cả huyết nhục, càng đảo loạn đến năng lượng toàn thân.
Năng lượng khủng bố lại bá đạo, cơ hồ muốn hủy trọn bọn hắn.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cự Ma trong cơ thể Tịch Nhan dẫn đầu ngăn chặn Đại Hoang U Linh Ấn, ngay sau đó 'Tiểu thế giới' trong cơ thể Dạ An Nhiên thành công khống chế Tù Thiên Ấn.
Hai đại hạch tâm pháp vững chắc, thành công xâu chuỗi bốn loại pháp ấn khác, sinh ra cảm ứng vừa mãnh liệt vừa thần bí. Sau đó...
Sông lớn sôi trào, sóng lớn ngập trời, vách núi sụp đổ, thổ triều bạo động.
Năng lượng tự nhiên giữa thiên địa từ bốn phương tám hướng tụ đến, liên tục không ngừng, thanh thế to lớn.
Khi bọn người Hàn Văn Hoán còn đang chấn kinh với mọi thứ trước mắt, năng lượng hỗn loạn đã tạo thành bình chướng bao phủ phạm vi hơn hai ngàn mét.
Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Tiêu Phượng Ngô, Khương Phàm, phân tán bốn cái phương vị, cường quang hừng hực trên trán, Đại Hoang Ấn trong khí hải oanh minh, toàn thân bọn họ đều tràn ngập năng lượng mãnh liệt, hình thành vòng xoáy thật lớn, dẫn dắt Kim nguyên lực, Thủy nguyên lực, Thổ nguyên lực, Hỏa nguyên lực giữa thiên địa tụ đến.
Dạ An Nhiên, Tịch Nhan ngồi xếp bằng ở giữa không trung, dẫn dắt đến pháp trận đang lắc lư kịch liệt, khống chế thân thể của bọn người Khương Phàm.
Mặc dù thiếu khuyết Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, không thể nào dẫn dắt Mộc nguyên lực, nhưng Đại Hoang Tù Thiên Trận vẫn được tạo thành không thể tưởng tượng nổi, uy lực còn vượt qua những gì bọn hắn mong muốn.
- Tình huống này là như thế nào? Bọn hắn đang bày trận sao?
- Chết tiệt, đều thất thần làm gì, chạy đi!
Đám người Hàn Văn Hoán liên tiếp giật mình tỉnh lại, muốn xông lên vách núi chạy khỏi nơi đó. Nhưng...
Dạ An Nhiên khống chế vòng xoáy năng lượng xung quanh bọn người Cơ Lăng Huyên lại, tựa như dẫn dắt năng lượng từ trong thân thể mình, nhẹ nhõm tùy ý, các hệ năng lượng liên tục bay lên không, cuồn cuộn như thủy triều, mãnh liệt hội tụ.
Một người năng lượng khổng lồ ầm vang thành hình.
Lấy kim là xương, thủy là máu, thổ là thịt, liệt diễm là hồn.
Cao tới trăm mét, nguy nga hùng tráng, khí thế kinh người, nó như Cự Linh được tự nhiên thai nghén, toàn thân cuồn cuộn năng lượng, cường quang loạn tung tóe, cùng sơn hà cây rừng xung quanh cộng minh.
Ngay sau đó, người khổng lồ thứ hai, người khổng lồ thứ ba, người khổng lồ thứ tư, người khổng lồ thứ năm, từ trong năng lượng bạo động ngưng tụ ra.
Một tiếng gầm rung động non sông! Rung động đến cả lòng người!
Đám người Hàn Văn Hoán mặt mũi trắng bệch, cái này… phụ mẫu nó, đây là võ pháp gì?
- Giết!
Dạ An Nhiên ra lệnh một tiếng, năm Cự Linh Tự Nhiên mang theo năng lượng sôi trào, lao đến bọn người Hàn Văn Hoán.
Kim Hầu bay lên không, rơi xuống bên trên một Cự Linh, cầm lấy Đồ Đằng Trụ bạo kích về phía trước.
Đao Hoàng nhanh như điện chớp bao quanh một Cự Linh khác, liệt diễm dâng trào, vung lên tàn đao, oanh kích cường giả Ly Hỏa thánh địa.
Hàn Ngạo chấn mở hai cánh, hóa thân thành Dực Long Hắc Ám, nhấc lên cương khí mãnh liệt, phối hợp với một Cự Linh.
- Chúng ta không thể nào thua được! Giết cho ta! Ai dám lại dùng ngọc thạch, đừng trách Hàn Văn Hoán ta vô tình.
Hàn Văn Hoán cao giọng quát tháo.
Một đệ tử Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên hệ Mộc rơi xuống đến trên vách đá, khống chế cây rừng phía sau, nhấc lên dây leo vô tận như triều cường.
Bốn đệ tử Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên cũng đều cắn răng giết qua, chính diện ngạnh kháng Cự Linh Tự Nhiên.
Trong lúc hỗn chiến đang bộc phát, Khương Phàm cưỡng ép rời khỏi Đại Hoang Tù Thiên Trận, thừa dịp hỗn loạn lao đến Hàn Văn Hoán.
- Hàn sư huynh, lui đến phía sau ta!
Đệ tử cửu trọng thiên hệ Mộc phát hiện Khương Phàm, lập tức nhấc lên triều cường, dây leo, chạc cây cuồng kích trời cao.
Nhưng... Hai Cự Linh Tự Nhiên được Dạ An Nhiên khống chế, cưỡng ép đánh bay hai đối thủ dây dưa, lao đến phía trước, phối hợp Cự Linh Tự Nhiên trước mặt đệ tử hệ Mộc, vung lên trọng quyền năng lượng, hung hãn đánh xuống.
Khí tức Ngũ Hành khuấy động, uy lực tự nhiên sôi trào.
Dây leo hỗn loạn bị đánh tan, vách núi nguy nga ầm ầm sụp đổ.
Đệ tử Mộc hệ kêu thảm, rơi xuống con sông đang lao nhanh.
- Khương Phàm, một tên thất trọng thiên như ngươi, ở đâu ra dũng khí khiêu chiến ta.
Hàn Văn Hoán đứng tại vách đá rách rưới, tế ra một tòa Thú Văn Đỉnh khổng lồ, nhìn như núi cao, lại trải rộng thú văn.
Sau khi yêu hỏa ba màu rót vào trong đó, đỉnh lô oanh minh, cường quang nở rộ, thú văn ở mặt ngoài giống như mãnh thú được thức tỉnh, phát ra tiếng gào thét thật lớn, thanh chấn cả chiến trường.
Khương Phàm không hề sợ hãi, hắn vẫn lao đến đỉnh lô.
- Đến đây, xem ngươi chết như thế nào!
Hàn Văn Hoán là Luyện Đan sư tôn quý, rất ít khi phát cuồng nổi giận, giờ phút này lại đang phun trào lên chiến ý chưa bao giờ có.
Tam Sắc Tước trong khí hải vỗ cánh gáy to, khuấy động năng lượng cuồn cuộn lướt qua kinh mạch, hóa thành ba con yêu hỏa mãnh liệt lao ra, trùng kích đỉnh lô.
Đỉnh lô oanh minh, thú văn phát cuồng, sôi trào lên vô tận liệt diễm, giống như là thú triều lao nhanh, phóng tới Khương Phàm. Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đột nhiên xuất hiện, thế như thiên nhạc (ngàn ngọn núi), uy chấn toàn trường, nắp đỉnh rộng mở, liệt diễm mãnh liệt hung hăng chụp vào trong.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh xuất hiện trong chốc lát, xa xa, tia sáng Thú Văn Đỉnh trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm, ngay cả liệt diễm mãnh liệt cũng đều trở nên
hỗn loạn.
Thú Văn Đỉnh này mặc dù có lai lịch phi phàm, uy thế cường đại, nhưng đối mặt với Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, tựa như thần dân đột nhiên đứng ở trước mặt Thần Hoàng, trong nháy mắt đã bị áp chế.
- Đây là đỉnh lô gì?
Hàn Văn Hoán khó có thể tin nổi, hắn chưa từng cảm nhận qua uy thế nào như vậy, chưa từng thấy đỉnh lô như thế này.
- Ngươi là đang ngẩn người sao?
Khương Phàm cuồng dã giết tới, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh hung hăng va chạm Thú Văn Đỉnh, cùng với tiếng vang to lớn, Thú Văn Đỉnh đã sụp đổ, bắn nổ triều dâng giống như núi lửa phun trào, đánh bay Hàn Văn Hoán còn đang đắm chìm trong khiếp sợ.
Hàn Văn Hoán bị tạc máu me đầm đìa, liên tiếp nảy trên mặt đất, cuối cùng bị nện ở trên ngọn núi cao phía sau.
Chương 735 Đại Hoang Tù Thiên Trận (4)
Khương Phàm huy động hai cánh Thánh Viêm, lướt qua liệt diễm hỗn loạn, đuổi giết Hàn Văn Hoán.
Chu Tước trong khí hải gáy to, toàn thân tràn ngập lệ khí, cường thịnh lên khí thế của Khương Phàm, kích thích đến Tam Sắc Tước trong khí hải Hàn Văn Hoán hơn.
Hàn Văn Hoán đang muốn đứng lên phóng thích liệt diễm, lập tức phát hiện Tam Sắc Tước trong khí hải không đúng lắm.
Không còn cao ngạo như bình thường, cũng không có sinh động bình thường, cứ vậy mà mờ đi tia sáng, thu liễm hai cánh.
- Ta không sợ ngươi!
Hàn Văn Hoán nổi giận, cưỡng ép kích thích Tam Sắc Tước linh nguyên, nhấc lên mênh mông liệt diễm, phóng thích về phía không trung.
Khương Phàm nhanh chóng bay lên, tránh né liệt diễm cường thịnh, nhanh chóng tới gần Hàn Văn Hoán.
Hàn Văn Hoán điên cuồng phóng thích liệt diễm, làm thế nào cũng đều không đánh trúng Khương Phàm được.
Khương Phàm thành công giết tới, thú văn trong ý thức hải liên tiếp thức tỉnh, trùng kích linh văn.
Nương theo Thánh Viêm mãnh liệt, số lượng lớn mãnh thú gào thét thành hình, theo Khương Phàm đánh về phía Hàn Văn Hoán.
Mặc dù hai người có chênh lệch hai trọng thiên nhưng Hàn Văn Hoán chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này, càng không có kinh nghiệm ứng đối, hắn cứ vậy mà luống cuống, sợ hãi, không phải không phản kích, mà là không quan tâm gì cả, cứ phóng thích yêu hỏa ba màu, hội tụ thành hai cánh, ngưng tụ thành chiến y, điên cuồng trốn đến không trung.
Khương Phàm theo sát giết tới, trùng kích mãnh liệt.
Hàn Văn Hoán càng đánh càng loạn, càng đánh chật vật, mấy hiệp ngắn ngủi liền bị áp chế toàn diện.
- Khương Phàm, hắn là Luyện Đan sư, ngươi quá khi dễ người khác rồi.
Các đệ tử Ly Hỏa phía dưới đều nhìn không được mà tức giận hô to, nhưng cũng vô lực cứu vớt, đều bị Cự Linh Tự Nhiên trước mặt đánh gần như sụp đổ, đau khổ giãy dụa.
Các đệ tử Đại Diễn thánh địa liên tiếp chạy tới nơi này, xa xa nhìn thấy chiến trường hỗn loạn đều nhao nhao thay đổi sắc mặt.
- Khương Phàm đang giao thủ cùng Hàn Văn Hoán? Hắn thật đúng là điên cuồng, cũng dám lấy cảnh giới tầng bảy nghênh kích cửu trọng thiên!
- Hàn Văn Hoán lại bị đè lại? Thánh phẩm Thú linh văn, quá mất mặt.
- Đây là pháp trận sao? Hình như đang xé rách năng lượng tự nhiên giữa thiên địa.
- Bên trong đó là cái gì, nhanh nhanh nhanh, nhìn đi, năm người năng lượng khổng lồ?
- Tình huống đây là như thế nào, ai có thể giải thích không?
Bọn hắn chấn kinh, thậm chí cảm thấy e ngại, trong Vô Hồi thánh địa đều là yêu nghiệt gì vậy chứ.
- A!
Tay chân Khương Phàm phồng lên, mênh mông lực lượng lao nhanh ở bên trong, hai cánh phía sau mở rộng gấp hai lần, Chu Tước Thánh Viêm nhanh chóng tăng vọt trong móng vuốt, vờn quanh ở hai tay hai chân.
Hung uy kinh khủng khuấy động chiến trường, trùng kích không gian.
Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm giống như một con Chu Tước hung tàn giương cánh gáy to, đánh tung qua phía Hàn Văn Hoán.
- Đây là khí tức gì?
Tô Triệt xoay quanh không trung sắc mặt hơi biến đổi, ngay cả Kim Bằng ở dưới thân cũng đều phát ra một tiếng gáy to hồi hộp.
- Rốt cuộc linh nguyên của hắn là gì?
Vẻ mặt Tô Lăng trở nên nghiêm trọng, đột nhiên thả ra khí tức vậy mà để nàng đều cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng nàng chính là Thôn Thiên Mãng! Là Xích Lân Thôn Thiên Mãng!
Liền xem như Kim Bằng khắc tinh với xà mãng nhưng ở trước mặt nàng cũng không dám làm càn!
Vậy mà Khương Phàm lại có thể làm cho nàng khẩn trương?
- Khương Phàm, ta cũng có luyện qua võ pháp! Thú Viêm Thiên Luân!
Hàn Văn Hoán tái nhợt sắc mặt, Tam Sắc Tước trong khí hải giống như đang gào thét thê lương, nhưng hắn vẫn điên cuồng thôi động linh lực, tạo thành một bảo luân khổng lồ ở trước mặt.
Ba con yêu hỏa bao quanh bảo luân, tràn ngập nhiệt độ cao kinh người, càng có phần trấn áp dân chúng hơn, có uy thế phần thiên diệt địa to lớn hơn.
Đây là thánh pháp!
Thánh pháp Ly Hỏa thánh địa chuẩn bị cho hắn!
Mặc dù bình thường không nghiên cứu bao nhiêu, chỉ là chuyên tâm luyện đan. Nhưng tại bước ngoặt nguy hiểm này, hắn vẫn toàn lực phóng thích ra ngoài.
Thú viêm bảo luân vô cùng to lớn, oanh minh ù ù, ba con yêu hỏa bay lên giống như ba con Thiên Tước đang vờn quanh.
Uy thế kinh người, không đánh mất dang xưng thánh pháp.
Ầm ầm!
Bảo luân mang theo uy lực trấn áp giáng lâm.
Khương Phàm lao tới, va chạm kịch liệt, kinh thiên động địa, hai loại liệt diễm hủy diệt lẫn nhau.
Khương Phàm đã bị bao phủ!
Liệt diễm cửu trọng thiên, cuối cùng nhiệt độ và uy thế vẫn mạnh hơn hắn quá nhiều.
Thái Dương Chiến Y vỡ nát, da thịt toàn thân bị xé rách, bộ dáng Khương Phàm cơ hồ vô cùng thê thảm, ngay cả máu thịt trên mặt đều bị thiêu nát, lộ ra Thiên Diện Quỷ bên trong.
- Tốt!!
Hàn Văn Hoán cuồng dã rống to, toàn thân sôi trào nhiệt huyết, thì ra chiến đấu so với luyện đan cũng rất kích thích.
Nhưng...
Trong liệt diễm đầy trời, trong lúc bạo động hỗn loạn, Khương Phàm cường thế ổn định thân thể rách rưới, huy động hai cánh bay thẳng lên trời, lao đến trước mặt Hàn Văn Hoán.
Hàn Văn Hoán đang kích động, một bóng người đột nhiên xông ra khỏi liệt diễm trước mặt, bộ dáng máu thịt be bét để trong lòng hắn cuồng loạn.
- Muốn chết sao!
Hàn Văn Hoán lại nhấc lên liệt diễm, liên tiếp đánh trả, từng chưởng ấn to như phòng ốc, cuồng dã đánh xuống tới Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng bay lên, tốc độ nhanh đến cực hạn, năm cái chớp nháy đã xuất hiện ở trước mặt Hàn Văn Hoán.
Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm nghiền ép tiềm lực, tứ chi phun trào lên lệ khí kinh khủng, hóa thân thành Thiên Chu Tước, lấy tình thế kinh khủng nhào về phía Hàn Văn Hoán.
Hàn Văn Hoán cực lực muốn phóng thích võ pháp càng mạnh hơn, nhưng bởi vì thiếu kinh nghiệm, cuối cùng phản ứng vẫn chậm một chút.
Oanh.
Khương Phàm đã lao tới, Bác Thiên Thuật được phóng thích toàn diện, một tiếng vang thật lớn, như núi lửa Hoang Cổ bộc phát, Thánh Viêm cuồn cuộn trăm mét trên không trung va chạm Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Hàn Văn Hoán vỡ nát tứ chi, ngay cả ngọc thạch trước ngực đều bị hủy diệt.
- Hàn sư huynh!
Các cường giả Ly Hỏa thánh địa phía dưới kinh hồn kêu to.
Nhưng, đang đối mặt với Cự Linh Tự Nhiên tấn công mạnh, bọn hắn sao có thể phân thần bận tâm người khác.
Nương theo oanh minh thảm liệt, bốn người liên tiếp tan tác, lâm vào tuyệt cảnh, không thể không kích hoạt ngọc thạch, biến mất tại chỗ.
Lúc Cơ Lăng Huyên đang khống chế Bất Diệt Kim Thân, một khắc này nàng đã đồng thời xuất hiện phía trên Nghê Sâm, nắm đấm mang theo lực bộc phát ba trăm ngàn cực cảnh, hung hăng đập vào trên dây leo để Nghê Sâm chật vật thả ra.
Theo âm thanh bạo kích, ánh sáng màu xanh xung quanh Nghê Sâm lại lần thứ ba tán loạn, cũng là lần thứ ba bị đánh rơi xuống.
Đòn bạo kích này mặc dù vẫn không thể nào làm bị thương hắn, nhưng phương hướng rơi xuống lại là đang phải đón lấy lôi triều.
Lôi triều ngập trời, trong nháy mắt đã che mất hắn.
Đây là toàn lực tấn công của Tác Lam Nhan, đây cũng là Thánh phẩm lôi triều.
Dây leo xung quanh Nghê Sâm liên miên bị chôn vùi, rốt cuộc cũng hiện ra chân thân.
Cơ Lăng Huyên không đợi lôi triều tản ra đã cường thế xuất hiện ở trước mặt Nghê Sâm, mặt không biểu tình, vung mạnh quyền đánh tới.
- Đáng chết!
Sắc mặt Nghê Sâm kịch biến, trong nháy mắt đã kích hoạt ngọc thạch.
Khi Cơ Lăng Huyên nâng nắm đấm với ba trăm ngàn cực cảnh đánh tới đầu hắn, một khắc này, ngọc thạch nở rộ cường quang, cưỡng ép cuốn hắn đi.
- Ngươi...
Tác Lam Nhan khó có thể tin được mà nhìn một màn đột nhiên phát sinh ở không trung, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, hắn vung lên trường thương, lôi điện màu tím sôi trào khắp trời, ngưng tụ thành ba mươi tám nhánh lôi cầu, đánh về phía Bất Diệt Kim Thân.
Không đợi va chạm liền liên tiếp dẫn bạo, hình thành sóng triều hủy diệt.
Bất Diệt Kim Thân không phải cơ thể thật, hoàn toàn là năng lượng kim loại, mà uy lực tinh kim loại cứng rắn vô địch, khó mà bị lôi triều đánh vỡ nát được.
Bọn chúng chống cự ở lôi triều bao phủ, cưỡng ép thay đổi quỹ tích, đánh xuống Tác Lam Nhan ở phía dưới.
- Aaa… !
Tác Lam Nhan tức giận thét lớn, vội vã vén lui lôi triều.
Lấy lôi triều ngạnh kháng lôi triều.
Cơ Lăng Huyên theo sát lôi triều từ trên trời giáng xuống, nắm tay nhỏ mang theo lực lượng ba trăm ngàn cực cảnh kinh khủng đánh thẳng đến trường thương.
Keng!
Trường thương oanh minh, rung động kịch liệt, đánh rách tả tơi hai tay Tác Lam Nhan.
Tác Lam Nhan bỗng nhiên tiến đụng vào mặt hồ, nhưng, nàng phản ứng cực nhanh, trên mặt hồ phóng xuất ra lôi triều màu tím, lôi điện tác dụng với nước hồ, khởi xướng bạo tạc kinh khủng.
Mặt hồ phạm vi mấy trăm mét sôi trào, lôi triều mượn nhờ nước hồ phóng lên tận trời.
Tiểu Kim hầu, Đao Hoàng liên tiếp xuất hiện, cùng Cơ Lăng Huyên và hai bộ Bất Diệt Kim Thân đứng song song, khóa chặt Tác Lam Nhan ở phía dưới.
Cùng lúc đó, Từ Sinh đã lao đến chỗ bọn người Tiêu Phượng Ngô.
Ánh sáng ngập trời mang theo dây leo như vô số trường tiên, tràn ngập đất trời, bao phủ bọn người Dạ An Nhiên.
- Chuẩn bị ngạnh kháng!
Toàn thân Tiêu Phượng Ngô kịch liệt nhúc nhích, hóa thân thành Bỉ Mông cự thú mười hai mét, thú uy cuồn cuộn, dữ tợn nóng nảy, quay người ôm lấy Dạ An Nhiên và Tịch Nhan, phóng tới đáy hồ.
Hàn Ngạo hóa thân thành Hắc Long, kéo lấy thân thể cao lớn của Tiêu Phượng Ngô nhanh chóng chìm xuống mặt hồ.
'Khương Phàm' biến thành áo giáp kim loại bao trùm toàn thân Thương Hàn Nguyệt, cũng mang theo nàng theo sát Tiêu Phượng Ngô chìm xuống.
Thương Hàn Nguyệt không ngừng liên tục thì phóng thích ra khí tức cực hàn, nhanh chóng đông kết hồ nước.
Hồ nước là Thủy nguyên lực có sẵn, chỉ cần đông kết liền có thể làm bảo vệ được.
Răng rắc...
Theo bọn hắn tiếp tục chìm xuống, phạm vi tầng băng cũng đi theo bọn hắn xuống tới đáy hồ.
Ầm ầm!
Khi sợi đằng đầy trời va chạm mặt hồ, đầu tiên liền dò xét tầng băng dày mấy chục mét, lại vẫn còn tiếp tục dày thêm.
- Hỗn đản! Khốn kiếp, đều đi ra cho ta!
Từ Sinh tức giận, đứng trên mặt hồ điên cuồng phóng thích ánh sáng màu xanh, ngưng tụ sợi đằng không có tận cùng, đụng chạm tầng băng thật dày.
- Giết!
Hoàn Nhan Liệt, Thác Bạt Hoằng nhìn cục diện đã tương đối, toàn bộ đều lập tức đạp trên mặt hồ, xông về phía chiến trường.
Năm đệ tử Linh Nguyên cảnh thất trọng, thiên bát trọng thiên theo sát phía sau, cũng nhao nhao kích hoạt linh văn, phóng thích võ pháp cường thịnh.
Nhưng... Ngay một khắc này, ai trong bọn hắn cũng không có chú ý tới, trên không trung phía sau đang có một bóng người nhanh chóng hạ xuống.
Tại thời điểm toàn bộ bọn hắn phóng tới mặt hồ, bóng người đã vừa vặn rơi xuống biên giới mặt hồ.
- Ừm?
Hoàn Nhan Liệt đột nhiên giật mình, ý thức quay đầu nhìn về không trung.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm vận sức chờ phát động Thánh Viêm bạo động, như núi lửa phun trào, như mặt đất sụt lún, Thánh Viêm sôi trào đến rung động, cuồng dã trải rộng ra hơn ba trăm mét.
Bao phủ xung quanh rừng rậm, càng xông về trước mặt bọn người Hoàn Nhan Liệt.
Rống!
Mãnh hổ, hùng sư!
Cự mãng, Kim Lang!
Bạo Hùng, cuồng viên!
Hỏa Tích, xuyên sơn giáp!
Hơn hai mươi con mãnh thú liên tiếp thành hình, giống như từ một không gian liệt diễm vô tận giết ra tới.
Dã man! Uy nghiêm!
Thú uy cuồn cuộn!
Trên hàng trăm ngọn núi, số lượng lớn Phi Nghĩ, còn có Huyễn Điệp, lít nha lít nhít yêu trùng, cũng theo mãnh thú thành hình.
Tràng diện vô cùng rung động, uy thế quá rung động, lấy phương thức rung động, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía bọn người Hoàn Nhan Liệt.
- Ngọa tào, Khương Phàm? Sao ngươi lại ở đây?
Sắc mặt Thác Bạt Hoằng kịch biến, trước tiên kích hoạt ngọc thạch, biến mất tại chỗ.
Hắn vừa tới ngũ trọng thiên, gánh không được tên biến thái Khương Phàm thất trọng thiên này.
- Đều không được dùng ngọc thạch, cố chịu đựng.
Hoàn Nhan Liệt kêu to nhắc nhở, Siêu Độ linh văn trên trán giống như con mắt đột nhiên mở ra, một nguồn năng lượng hủy diệt mãnh liệt xuất hiện, nổ bắn về phía trước, trong nháy mắt đã vỡ nát số lượng lớn mãnh thú.
Nhưng số lượng mãnh thú quá nhiều, nhất là bọn yêu trùng, lít nha lít nhít giáng lâm, liên miên bạo tạc, nương theo uy thế hủy diệt cùng nhiệt độ nóng bỏng, che mất năm đệ tử Hồn Thiên thánh địa khác.
Trong đó bốn đệ tử thất trọng thiên dứt khoát kích hoạt ngọc thạch, trong nháy mắt đã biến mất.
Bọn hắn đều là lục phẩm linh văn, lúc trước khi Ly Hỏa thánh địa vây bắt Khương Phàm trên lôi tràng, bọn hắn đã sớm được chứng kiến uy lực Thánh Viêm. Nếu như không trốn đi, chắc chắn sẽ phải bị tạc chết.
Một đệ tử bát trọng thiên cực lực kiên trì, cuồn cuộn cuồng phong ngạnh kháng liệt diễm.
Nhưng... Khương Phàm đã phóng tới, xé rách cuồng phong, dẫn dắt liệt diễm tấn công.
Chương 732 Đại Hoang Tù Thiên Trận (1)
- Khương Phàm, ngươi còn muốn vượt cấp khiêu chiến?
Nam tử vừa muốn gầm thét phản kích, lòng bàn tay Khương Phàm đã thức tỉnh văn ấn Chu Tước.
Lệ khí được phóng thích, sát uy được khuấy động, như một con Chu Tước thật sự đang gáy to, uy thế kinh khủng bao phủ nam tử.
- Đáng chết.
Nam tử trong lúc nhất thời đã kích hoạt ngọc thạch, biến mất trong nháy mắt.
- Hoàn Nhan Liệt, còn mỗi ba người bọn ngươi!
Khương Phàm hét lớn, thế công không giảm, lao đến Hoàn Nhan Liệt.
- Ngươi chán sống!
Hoàn Nhan hoàn toàn bộc phát ra Siêu Độ linh văn, giống như con mắt đang nộ trừng. Trong liệt diễm cuồn cuộn tràn ngập ra sát khí mãnh liệt, tràn ngập mỗi một góc.
Khương Phàm đột nhiên hoảng hốt, giống như rơi vào trong thế giới tử vong vô tận.
Liệt diễm không có, kim quang biến mất, thay vào đó là mây đen nồng đậm, kiềm chế nặng nề, mênh mông vô biên.
Nơi này sơn ảnh trùng điệp, âm trầm đáng sợ, còn có huyết hà lao nhanh.
Đây là một hình ảnh thần bí lại đáng sợ, chân thực đến mãnh liệt, đập vào mắt liền lập tức kinh hồn.
Đây là huyễn tưởng tử vong Siêu Độ linh văn kiến tạo, có thể khiến người ta trong nháy mắt thất thần, sau đó ở trong hoảng hốt tiếp nhận ánh sáng siêu độ đả kích trí mạng.
Khương Phàm lại bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ trong nháy mắt, một đoạn ánh sáng siêu độ đối diện lao tới.
Ánh sáng phóng đại, bên tai quanh quẩn âm thanh tụng kinh, cầu nguyện, tế bái các loại, thê lương xa xưa, như phật âm, như quỷ ngữ.
Khương Phàm trước tiên triệu ra tàn đao, lấy mặt đao ngăn cản.
Oanh!
Giống như một thế giới mênh mông đâm vào trên tàn đao, phát ra oanh minh kinh khủng, đánh rách tả tơi Thánh Viêm, vỡ nát mặt hồ.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, bị đánh bay ra ngoài.
Tàn đao đều suýt chút nữa đã rời khỏi tay.
Khương Phàm hồi hộp, không hổ là Đại Thừa thánh văn bát trọng thiên, quả nhiên lợi hại.
- Cao giai Linh Nguyên cảnh, chênh lệch mỗi một trọng thiên đều vượt qua tưởng tượng của ngươi, chỉ bằng ngươi, còn kém xa lắm.
Hoàn Nhan Liệt quát lên đầy chói tai, khóa chặt Khương Phàm giết qua.
Nhưng, không gian phía trước bất chợt vặn vẹo, một vị lão giả giáng lâm trên hồ nước, khí thế bàng bạc giống như cự nhạc nguy nga, hung hăng trấn trụ tràng diện.
- Chúng ta đã thu bảy vị đệ tử Hồn Thiên thánh địa, Hồn Thiên thánh địa đã mất tư cách thi đấu đi săn. Ba người các ngươi, nên lui ra khỏi.
Lão giả nói xong, không để ý đến sự phản kháng của bọn họ, cưỡng ép cuốn đi.
- Không không không... Còn chưa có kết thúc, ta còn chưa có...
Giọng Hoàn Nhan Liệt, Tác Lam Nhan, Từ Sinh im bặt, mang theo không cam lòng, mang theo tức giận.
Mặt hồ hỗn loạn cứ như vậy mà khôi phục bình tĩnh.
- Kết thúc?
Cơ Lăng Huyên còn chưa đã ngứa.
Đao Hoàng và tiểu Kim hầu đều nhìn về phía mặt hồ xa xa, nơi đó còn trải rộng dây leo nặng nề giống như rừng rậm, tầng băng vỡ nát, quấn tới đáy hồ thật sâu.
Khương Phàm triển khai hỏa dực, vọt tới trên dây leo bừa bộn rậm rạp:
- Các ngươi ổn chứ?
Tầng băng nơi đáy hồ nhanh chóng hòa tan, bọn người Tiêu Phượng Ngô từ trong nước xuất hiện.
Mặc dù có chút chật vật, nhưng có tầng băng ngăn cản, còn không có bị thương.
- Bây giờ thì hoàn hảo, nếu như tối nay thì chưa biết.
Tiêu Phượng Ngô lòng còn sợ hãi, dù sao bọn hắn cũng là lục trọng thiên, đối mặt với cửu trọng thiên quá cố hết sức.
- Kết thúc?
Hàn Ngạo nhìn qua bốn phía, mình cũng có chút khó có thể tin, bọn hắn vậy mà thật phế đi đội ngũ Hồn Thiên thánh địa rồi.
Tin tức Hồn Thiên thánh địa bị loại quanh quẩn ở trên không, nhắc nhở Linh Kiếp thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa còn đang cẩn thận hành động từng li từng tí.
- Bị loại rồi?
- Chỉ mới bắt đầu mấy giờ? Vô Hồi thánh địa làm thế nào làm được?
- Không phải Hồn Thiên thánh địa có hai Mộc hệ linh văn cửu trọng thiên sao?
- Cái tên ngu xuẩn Hoàn Nhan Liệt kia đang làm gì!
Ly Hỏa thánh địa nhận được tin tức thì khó mà chấp nhận được.
Dựa theo ba bên bí mật ước định, bọn hắn chỉ cần phụ trách ẩn nấp, Vô Hồi thánh địa giao cho hai phe thánh địa còn lại thu thập. Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, bắt đầu không đến nửa ngày, cứ vậy mà bị phế đi một cái.
Mục Sùng Vân trầm giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Mặc dù còn có Linh Kiếp thánh địa, nhưng phạm vi bãi săn quá lớn, chỉ dựa vào bọn hắn rất khó ngăn chặn đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
Những người khác rất khẩn trương, nếu như Vô Hồi thánh địa đột nhiên xuất hiện, bọn hắn có thể chống đỡ được sao?
Mặc dù bọn hắn oán hận đám người Vô Hồi thánh địa kia, nhưng không thể không thừa nhận đám người kia quả thật có chút thực lực.
Vừa mới bắt đầu liền phế đi Hồn Thiên thánh địa càng có thể nói rõ vấn đề.
Hàn Văn Hoán trầm ngâm nói.
- Nếu như các ngươi là Vô Hồi thánh địa, sau khi giải quyết Hồn Thiên thánh địa thì sẽ làm cái gì?
Mục Sùng Vân cau mày nói:
- Vậy cũng không dễ nói. Có khả năng sẽ đem tinh lực chủ yếu tới tính toán đám người Triệu Thắng kia, sau khi giải quyết nỗi lo, trong lòng lại không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà lùng bắt chúng ta. Cũng có khả năng, cảm thấy Hồn Thiên thánh địa bị phế, sẽ kích thích đến đám người Triệu Thắng kia, rất khó lại đánh lén gì đó, bất đắt dĩ phải đem tinh lực phóng tới chúng ta, lấy được Bồ Đề Linh Nguyên Đan lại nói. Còn có loại khả năng chính là cứ đi khắp nơi, đụng phải ai thì giải quyết kẻ đó.
Hàn Văn Hoán cau mày, chung quy đối với Vô Hồi thánh địa vẫn hiểu quá ít, rất khó đoán được mục tiêu hành động của bọn hắn.
- Chúng ta là tiếp tục trốn ở chỗ này, hay là rời khỏi?
Mục Sùng Vân nhìn sơn cốc thật vất vả mới chọn tốt, vị trí rất bí mật, còn xâu chuỗi cả hẻm núi, dòng sông, tựa như có thể đến có thể lui, nhưng nghĩ đến Vô Hồi thánh địa lại giải quyết Hồn Thiên thánh địa nhanh như vậy, bỗng nhiên cảm giác nơi này rất không an toàn.
Hàn Văn Hoán rất muốn trốn kỹ ở chỗ này, thành thật chờ đợi Linh Kiếp thánh địa và Vô Hồi thánh địa đánh nhau sống chết, nhưng nếu như vậy hai bên không gặp mặt, ngược lại bị Vô Hồi thánh địa tìm được trước thì sao?
- Ngươi là đội trưởng, nghe ngươi.
Các đệ tử khác bây giờ cũng có chút khẩn trương, không quyết định chắc chắn được.
Chương 733 Đại Hoang Tù Thiên Trận (2)
Hàn Văn Hoán sâu hít một hơi, cắn răng nói:
- Rời khỏi nơi này!
- Đi đâu?
Bọn người Mục Sùng Vân đều nhìn Hàn Văn Hoán.
- Cùng Linh Kiếp thánh địa tụ hợp! Chỉ cần có thể gom lại cùng một chỗ, đám người Vô Hồi thánh địa kia cho dù có năng lực thông thiên, cũng đừng hòng cướp được Bồ Đề Linh Nguyên Đan.
Hàn Văn Hoán quanh năm trốn ở Ly Hỏa thánh địa luyện đan, chưa bao giờ trải qua chiến đấu, càng không có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng cây, bây giờ hắn chỉ muốn tìm tới chỗ có thể dựa vào.
Linh Kiếp thánh địa là lựa chọn duy nhất.
- Được!
Mục Sùng Vân và đám người lần lượt gật đầu, đây đúng là chủ ý không tệ.
- Xuất phát! Chú ý ẩn nấp!
Hàn Văn Hoán thấy bọn họ đều đã đồng ý, càng có thêm niềm tin.
Nhưng, nếu như bọn hắn cẩn thận trốn kỹ, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ rất khó bị phát hiện, đột nhiên rời khỏi sơn cốc, trong rừng rậm không có kết cấu gì lại đi tứ xứ, rất nhanh sẽ để Khương Phàm đang xoay quanh ở không trung chú ý tới.
- Hoàn Nhan Liệt ơi Hoàn Nhan Liệt, ngươi thật cho thánh địa Nam Bộ mặt dài.
Triệu Thắng đứng trong đỉnh núi cao vút, nghênh đón gió núi quan sát cây rừng tươi tốt.
Lấy sự cao ngạo tự phụ của Hoàn Nhan Liệt, bị loại là ngoài dự liệu, nhưng cũng là trong dự kiến.
Nhưng tên chết tiệt nhà ngươi vừa bắt đầu liền bị xử, bây giờ nói gì nữa đây.
Thái Long phỏng đoán nói:
- Hẳn là bọn người Khương Phàm đã thiết lập ván cục kềm chế mấy người Nghê Sâm, tìm đúng thời cơ đánh bất ngờ mấy tên Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên kia. Năm người nhận thua, coi như toàn đội bị loại.
Phong Ảnh thánh văn, Chu Tử Khiêm nói:
- Cảnh giới Vô Hồi thánh địa rất cân đối, đều tại lục trọng thiên cùng thất trọng thiên, không có ưu thế quá mạnh, cũng không có khuyết điểm quá yếu. Nếu như vận dụng thoả đáng, quả thật có thể phát huy ra hiệu quả lớn.
Nghiêm Sâm nói:
- Bọn hắn hiện đang lùng bắt chúng ta, chúng ta không thể nào đứng đấy như vậy, nên chủ động đánh ra.
Thái Long nhìn lên tầng mây bầu trời, thản nhiên nói:
- Không nóng nảy, Hồn Thiên thánh địa thua chỉ vì cái trước mắt. Bọn hắn rõ ràng có hai Mộc linh văn cửu trọng thiên, có thể dò xét sơn lâm vượt qua mười dặm, vẫn bị tính kế, nói rõ... Vô Hồi thánh địa phát hiện bọn hắn từ trên trời.
Ma m thánh văn, Quang Vinh cười tươi nói:
- Đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng linh văn của Khương Phàm là cái gì.
Nghiêm Sâm hừ lạnh:
- Ngươi quan tâm linh văn của hắn làm gì, chỉ cần Triệu Thắng vừa đối mặt liền có thể phế bỏ hắn. Cơ Lăng Huyên rất mạnh, nhưng giao cho Tây Môn Phi Dược xử lý không có vấn đề gì cả.
- Cơ Lăng Huyên cứ giao cho ta.
Tây Môn Phi Dược phong độ nhẹ nhàng cười gật đầu, trong đội ngũ cảnh giới của hắn là cao nhất, cũng là Mộc hệ linh văn. Mặc dù không phải thánh văn, nhưng ở trong rừng rậm lại có thể có thể so với thánh văn.
Thái Long trầm ngâm nói:
- Ta ngược lại thật ra cảm thấy, bọn hắn có thể đánh bại Hồn Thiên thánh địa, khẳng định là có cái gì đó đặc biệt để ỷ vào. Cho nên...
Triệu Thắng nói:
- Ngươi có đề nghị gì?
- Nếu như hai bên thật gặp nhau, không cần tấn công mù quáng, đầu tiên Tây Môn Phi Dược làm tốt phòng ngự, nhanh chóng khống chế rừng rậm, bao quanh toàn bộ người của chúng ta lại, xáo trộn bố trí của bọn hắn.
- Thất trọng thiên trở lên tìm đúng cơ hội tấn công, nghĩ biện pháp giải quyết Dạ An Nhiên. Thất trọng thiên trở xuống ở lại bên cạnh Tây Môn Phi Dược, đồng thời bảo vệ mình, cũng phối hợp Tây Môn Phi Dược phóng thích võ pháp, cung cấp duy trì.
Thái Long nói xong, Nghiêm Sâm là người đầu tiên bất mãn:
- Ngươi vẫn là Thái Long ta biết sao? Sự dũng cảm của ngươi đâu rồi, dũng lực của ngươi đâu rồi? Đội ngũ chúng ta mạnh như vậy, còn cần đánh uất ức như thế?
- Đây chính là đề nghị của ta.
Thái Long thờ ơ.
- Hừ! Ta nghe nói ngươi cùng Khương Phàm còn có đoạn thời gian 'Không đánh nhau thì không quen biết', lần này sẽ không phải cố ý muốn nhận thua đấy chứ.
- Nghiêm Sâm, đừng ép ta đánh ngươi!
Đáy mắt Thái Long chợt hiện lên tia sắt lạnh, đe dọa nhìn Nghiêm Sâm.
Triệu Thắng ngăn bọn hắn lại.
- Vậy cứ theo Thái Long nói, nếu gặp phải thì phòng ngự trước.
Nghiêm Sâm hừ một tiếng:
- Đó là quyết định cực kỳ sai lầm!
- Lên đường đi, cẩn thận tìm kiếm bọn hắn. Sau khi bọn hắn đánh bại Hồn Thiên thánh địa, hẳn là sẽ tìm nơi tu dưỡng, cũng sẽ chú ý cẩn thận...
Triệu Thắng còn chưa dứt lời, lại ngoài ý muốn phát hiện số lượng lớn mãnh cầm trên không trung nhanh chóng lao về phía bắc.
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt bọn người Nghiêm Sâm hơi biến đổi, lập tức thuận phương bắc trông qua.
Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Vô Hồi thánh địa gặp được người của Ly Hỏa thánh địa rồi?
Ly Hỏa thánh địa không phải đang ẩn nấp rồi sao?
- Đi qua nhìn một chút, nhanh nhanh nhanh.
Thái Long thả người nhảy xuống đỉnh núi, phóng tới phương bắc.
Giờ khắc này, trong rừng rậm hơn sáu mươi dặm bên ngoài đang phát sinh chém giết kịch liệt.
Không sai, Ly Hỏa thánh địa đã bị bao vây tiêu diệt.
Sau khi Khương Phàm phát hiện đội ngũ Ly Hỏa thánh địa, lập tức lén lút tìm tới bọn người Dạ An Nhiên ở nơi xa.
Lần này không tiếp tục dẫn dụ, cũng không có lại bố cục, trực tiếp đưa bọn hắn đến ba ngàn mét không trung, sau đó thả, bao vây đội ngũ Ly Hỏa thánh địa.
Trong tập kích hỗn loạn, thành công khiến cho ba người kích hoạt ngọc thạch, thoát khỏi khu vực săn bắn. Sau đó... Mở ra Đại Hoang Tù Thiên Trận, triệt để phong khốn ngàn mét rừng rậm.
Mục tiêu của bọn hắn là Hàn Văn Hoán!
…
Đại Hoang Tù Thiên Trận lựa chọn vị trí tại một con sông lớn.
Sông lớn lao nhanh, sông rộng hai trăm mét.
Ở hai bên là vách núi cheo leo, lân cận là núi cao nguy nga. Vách núi và núi cao có cả cây rừng sum suê.
Thủy nguyên lực, Thổ nguyên lực, Mộc nguyên lực đều cực kỳ bành trướng.
Thời điểm khi Dạ An Nhiên nếm thử mở ra Đại Hoang Tù Thiên Trận, Tù Thiên Ấn trong cơ thể nàng, U Linh Ấn trong cơ thể Tịch Nhan, Loạn Thiên Ấn trong cơ thể Cơ Lăng Huyên, Già Thiên Ấn trong cơ thể Thương Hàn Nguyệt, Táng Thiên Ấn trong cơ thể Tiêu Phượng Ngô, còn có Phần Thiên Ấn trong cơ thể Khương Phàm, liên tiếp xuất hiện cảm ứng mãnh liệt.
Chương 734 Đại Hoang Tù Thiên Trận (3)
Sáu loại Đại Hoang Ấn thức tỉnh, năng lượng kinh khủng lao nhanh trong cơ thể của bọn hắn, trùng kích hài cốt, chấn động cả huyết nhục, càng đảo loạn đến năng lượng toàn thân.
Năng lượng khủng bố lại bá đạo, cơ hồ muốn hủy trọn bọn hắn.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cự Ma trong cơ thể Tịch Nhan dẫn đầu ngăn chặn Đại Hoang U Linh Ấn, ngay sau đó 'Tiểu thế giới' trong cơ thể Dạ An Nhiên thành công khống chế Tù Thiên Ấn.
Hai đại hạch tâm pháp vững chắc, thành công xâu chuỗi bốn loại pháp ấn khác, sinh ra cảm ứng vừa mãnh liệt vừa thần bí. Sau đó...
Sông lớn sôi trào, sóng lớn ngập trời, vách núi sụp đổ, thổ triều bạo động.
Năng lượng tự nhiên giữa thiên địa từ bốn phương tám hướng tụ đến, liên tục không ngừng, thanh thế to lớn.
Khi bọn người Hàn Văn Hoán còn đang chấn kinh với mọi thứ trước mắt, năng lượng hỗn loạn đã tạo thành bình chướng bao phủ phạm vi hơn hai ngàn mét.
Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Tiêu Phượng Ngô, Khương Phàm, phân tán bốn cái phương vị, cường quang hừng hực trên trán, Đại Hoang Ấn trong khí hải oanh minh, toàn thân bọn họ đều tràn ngập năng lượng mãnh liệt, hình thành vòng xoáy thật lớn, dẫn dắt Kim nguyên lực, Thủy nguyên lực, Thổ nguyên lực, Hỏa nguyên lực giữa thiên địa tụ đến.
Dạ An Nhiên, Tịch Nhan ngồi xếp bằng ở giữa không trung, dẫn dắt đến pháp trận đang lắc lư kịch liệt, khống chế thân thể của bọn người Khương Phàm.
Mặc dù thiếu khuyết Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, không thể nào dẫn dắt Mộc nguyên lực, nhưng Đại Hoang Tù Thiên Trận vẫn được tạo thành không thể tưởng tượng nổi, uy lực còn vượt qua những gì bọn hắn mong muốn.
- Tình huống này là như thế nào? Bọn hắn đang bày trận sao?
- Chết tiệt, đều thất thần làm gì, chạy đi!
Đám người Hàn Văn Hoán liên tiếp giật mình tỉnh lại, muốn xông lên vách núi chạy khỏi nơi đó. Nhưng...
Dạ An Nhiên khống chế vòng xoáy năng lượng xung quanh bọn người Cơ Lăng Huyên lại, tựa như dẫn dắt năng lượng từ trong thân thể mình, nhẹ nhõm tùy ý, các hệ năng lượng liên tục bay lên không, cuồn cuộn như thủy triều, mãnh liệt hội tụ.
Một người năng lượng khổng lồ ầm vang thành hình.
Lấy kim là xương, thủy là máu, thổ là thịt, liệt diễm là hồn.
Cao tới trăm mét, nguy nga hùng tráng, khí thế kinh người, nó như Cự Linh được tự nhiên thai nghén, toàn thân cuồn cuộn năng lượng, cường quang loạn tung tóe, cùng sơn hà cây rừng xung quanh cộng minh.
Ngay sau đó, người khổng lồ thứ hai, người khổng lồ thứ ba, người khổng lồ thứ tư, người khổng lồ thứ năm, từ trong năng lượng bạo động ngưng tụ ra.
Một tiếng gầm rung động non sông! Rung động đến cả lòng người!
Đám người Hàn Văn Hoán mặt mũi trắng bệch, cái này… phụ mẫu nó, đây là võ pháp gì?
- Giết!
Dạ An Nhiên ra lệnh một tiếng, năm Cự Linh Tự Nhiên mang theo năng lượng sôi trào, lao đến bọn người Hàn Văn Hoán.
Kim Hầu bay lên không, rơi xuống bên trên một Cự Linh, cầm lấy Đồ Đằng Trụ bạo kích về phía trước.
Đao Hoàng nhanh như điện chớp bao quanh một Cự Linh khác, liệt diễm dâng trào, vung lên tàn đao, oanh kích cường giả Ly Hỏa thánh địa.
Hàn Ngạo chấn mở hai cánh, hóa thân thành Dực Long Hắc Ám, nhấc lên cương khí mãnh liệt, phối hợp với một Cự Linh.
- Chúng ta không thể nào thua được! Giết cho ta! Ai dám lại dùng ngọc thạch, đừng trách Hàn Văn Hoán ta vô tình.
Hàn Văn Hoán cao giọng quát tháo.
Một đệ tử Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên hệ Mộc rơi xuống đến trên vách đá, khống chế cây rừng phía sau, nhấc lên dây leo vô tận như triều cường.
Bốn đệ tử Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên cũng đều cắn răng giết qua, chính diện ngạnh kháng Cự Linh Tự Nhiên.
Trong lúc hỗn chiến đang bộc phát, Khương Phàm cưỡng ép rời khỏi Đại Hoang Tù Thiên Trận, thừa dịp hỗn loạn lao đến Hàn Văn Hoán.
- Hàn sư huynh, lui đến phía sau ta!
Đệ tử cửu trọng thiên hệ Mộc phát hiện Khương Phàm, lập tức nhấc lên triều cường, dây leo, chạc cây cuồng kích trời cao.
Nhưng... Hai Cự Linh Tự Nhiên được Dạ An Nhiên khống chế, cưỡng ép đánh bay hai đối thủ dây dưa, lao đến phía trước, phối hợp Cự Linh Tự Nhiên trước mặt đệ tử hệ Mộc, vung lên trọng quyền năng lượng, hung hãn đánh xuống.
Khí tức Ngũ Hành khuấy động, uy lực tự nhiên sôi trào.
Dây leo hỗn loạn bị đánh tan, vách núi nguy nga ầm ầm sụp đổ.
Đệ tử Mộc hệ kêu thảm, rơi xuống con sông đang lao nhanh.
- Khương Phàm, một tên thất trọng thiên như ngươi, ở đâu ra dũng khí khiêu chiến ta.
Hàn Văn Hoán đứng tại vách đá rách rưới, tế ra một tòa Thú Văn Đỉnh khổng lồ, nhìn như núi cao, lại trải rộng thú văn.
Sau khi yêu hỏa ba màu rót vào trong đó, đỉnh lô oanh minh, cường quang nở rộ, thú văn ở mặt ngoài giống như mãnh thú được thức tỉnh, phát ra tiếng gào thét thật lớn, thanh chấn cả chiến trường.
Khương Phàm không hề sợ hãi, hắn vẫn lao đến đỉnh lô.
- Đến đây, xem ngươi chết như thế nào!
Hàn Văn Hoán là Luyện Đan sư tôn quý, rất ít khi phát cuồng nổi giận, giờ phút này lại đang phun trào lên chiến ý chưa bao giờ có.
Tam Sắc Tước trong khí hải vỗ cánh gáy to, khuấy động năng lượng cuồn cuộn lướt qua kinh mạch, hóa thành ba con yêu hỏa mãnh liệt lao ra, trùng kích đỉnh lô.
Đỉnh lô oanh minh, thú văn phát cuồng, sôi trào lên vô tận liệt diễm, giống như là thú triều lao nhanh, phóng tới Khương Phàm. Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đột nhiên xuất hiện, thế như thiên nhạc (ngàn ngọn núi), uy chấn toàn trường, nắp đỉnh rộng mở, liệt diễm mãnh liệt hung hăng chụp vào trong.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh xuất hiện trong chốc lát, xa xa, tia sáng Thú Văn Đỉnh trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm, ngay cả liệt diễm mãnh liệt cũng đều trở nên
hỗn loạn.
Thú Văn Đỉnh này mặc dù có lai lịch phi phàm, uy thế cường đại, nhưng đối mặt với Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, tựa như thần dân đột nhiên đứng ở trước mặt Thần Hoàng, trong nháy mắt đã bị áp chế.
- Đây là đỉnh lô gì?
Hàn Văn Hoán khó có thể tin nổi, hắn chưa từng cảm nhận qua uy thế nào như vậy, chưa từng thấy đỉnh lô như thế này.
- Ngươi là đang ngẩn người sao?
Khương Phàm cuồng dã giết tới, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh hung hăng va chạm Thú Văn Đỉnh, cùng với tiếng vang to lớn, Thú Văn Đỉnh đã sụp đổ, bắn nổ triều dâng giống như núi lửa phun trào, đánh bay Hàn Văn Hoán còn đang đắm chìm trong khiếp sợ.
Hàn Văn Hoán bị tạc máu me đầm đìa, liên tiếp nảy trên mặt đất, cuối cùng bị nện ở trên ngọn núi cao phía sau.
Chương 735 Đại Hoang Tù Thiên Trận (4)
Khương Phàm huy động hai cánh Thánh Viêm, lướt qua liệt diễm hỗn loạn, đuổi giết Hàn Văn Hoán.
Chu Tước trong khí hải gáy to, toàn thân tràn ngập lệ khí, cường thịnh lên khí thế của Khương Phàm, kích thích đến Tam Sắc Tước trong khí hải Hàn Văn Hoán hơn.
Hàn Văn Hoán đang muốn đứng lên phóng thích liệt diễm, lập tức phát hiện Tam Sắc Tước trong khí hải không đúng lắm.
Không còn cao ngạo như bình thường, cũng không có sinh động bình thường, cứ vậy mà mờ đi tia sáng, thu liễm hai cánh.
- Ta không sợ ngươi!
Hàn Văn Hoán nổi giận, cưỡng ép kích thích Tam Sắc Tước linh nguyên, nhấc lên mênh mông liệt diễm, phóng thích về phía không trung.
Khương Phàm nhanh chóng bay lên, tránh né liệt diễm cường thịnh, nhanh chóng tới gần Hàn Văn Hoán.
Hàn Văn Hoán điên cuồng phóng thích liệt diễm, làm thế nào cũng đều không đánh trúng Khương Phàm được.
Khương Phàm thành công giết tới, thú văn trong ý thức hải liên tiếp thức tỉnh, trùng kích linh văn.
Nương theo Thánh Viêm mãnh liệt, số lượng lớn mãnh thú gào thét thành hình, theo Khương Phàm đánh về phía Hàn Văn Hoán.
Mặc dù hai người có chênh lệch hai trọng thiên nhưng Hàn Văn Hoán chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này, càng không có kinh nghiệm ứng đối, hắn cứ vậy mà luống cuống, sợ hãi, không phải không phản kích, mà là không quan tâm gì cả, cứ phóng thích yêu hỏa ba màu, hội tụ thành hai cánh, ngưng tụ thành chiến y, điên cuồng trốn đến không trung.
Khương Phàm theo sát giết tới, trùng kích mãnh liệt.
Hàn Văn Hoán càng đánh càng loạn, càng đánh chật vật, mấy hiệp ngắn ngủi liền bị áp chế toàn diện.
- Khương Phàm, hắn là Luyện Đan sư, ngươi quá khi dễ người khác rồi.
Các đệ tử Ly Hỏa phía dưới đều nhìn không được mà tức giận hô to, nhưng cũng vô lực cứu vớt, đều bị Cự Linh Tự Nhiên trước mặt đánh gần như sụp đổ, đau khổ giãy dụa.
Các đệ tử Đại Diễn thánh địa liên tiếp chạy tới nơi này, xa xa nhìn thấy chiến trường hỗn loạn đều nhao nhao thay đổi sắc mặt.
- Khương Phàm đang giao thủ cùng Hàn Văn Hoán? Hắn thật đúng là điên cuồng, cũng dám lấy cảnh giới tầng bảy nghênh kích cửu trọng thiên!
- Hàn Văn Hoán lại bị đè lại? Thánh phẩm Thú linh văn, quá mất mặt.
- Đây là pháp trận sao? Hình như đang xé rách năng lượng tự nhiên giữa thiên địa.
- Bên trong đó là cái gì, nhanh nhanh nhanh, nhìn đi, năm người năng lượng khổng lồ?
- Tình huống đây là như thế nào, ai có thể giải thích không?
Bọn hắn chấn kinh, thậm chí cảm thấy e ngại, trong Vô Hồi thánh địa đều là yêu nghiệt gì vậy chứ.
- A!
Tay chân Khương Phàm phồng lên, mênh mông lực lượng lao nhanh ở bên trong, hai cánh phía sau mở rộng gấp hai lần, Chu Tước Thánh Viêm nhanh chóng tăng vọt trong móng vuốt, vờn quanh ở hai tay hai chân.
Hung uy kinh khủng khuấy động chiến trường, trùng kích không gian.
Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm giống như một con Chu Tước hung tàn giương cánh gáy to, đánh tung qua phía Hàn Văn Hoán.
- Đây là khí tức gì?
Tô Triệt xoay quanh không trung sắc mặt hơi biến đổi, ngay cả Kim Bằng ở dưới thân cũng đều phát ra một tiếng gáy to hồi hộp.
- Rốt cuộc linh nguyên của hắn là gì?
Vẻ mặt Tô Lăng trở nên nghiêm trọng, đột nhiên thả ra khí tức vậy mà để nàng đều cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng nàng chính là Thôn Thiên Mãng! Là Xích Lân Thôn Thiên Mãng!
Liền xem như Kim Bằng khắc tinh với xà mãng nhưng ở trước mặt nàng cũng không dám làm càn!
Vậy mà Khương Phàm lại có thể làm cho nàng khẩn trương?
- Khương Phàm, ta cũng có luyện qua võ pháp! Thú Viêm Thiên Luân!
Hàn Văn Hoán tái nhợt sắc mặt, Tam Sắc Tước trong khí hải giống như đang gào thét thê lương, nhưng hắn vẫn điên cuồng thôi động linh lực, tạo thành một bảo luân khổng lồ ở trước mặt.
Ba con yêu hỏa bao quanh bảo luân, tràn ngập nhiệt độ cao kinh người, càng có phần trấn áp dân chúng hơn, có uy thế phần thiên diệt địa to lớn hơn.
Đây là thánh pháp!
Thánh pháp Ly Hỏa thánh địa chuẩn bị cho hắn!
Mặc dù bình thường không nghiên cứu bao nhiêu, chỉ là chuyên tâm luyện đan. Nhưng tại bước ngoặt nguy hiểm này, hắn vẫn toàn lực phóng thích ra ngoài.
Thú viêm bảo luân vô cùng to lớn, oanh minh ù ù, ba con yêu hỏa bay lên giống như ba con Thiên Tước đang vờn quanh.
Uy thế kinh người, không đánh mất dang xưng thánh pháp.
Ầm ầm!
Bảo luân mang theo uy lực trấn áp giáng lâm.
Khương Phàm lao tới, va chạm kịch liệt, kinh thiên động địa, hai loại liệt diễm hủy diệt lẫn nhau.
Khương Phàm đã bị bao phủ!
Liệt diễm cửu trọng thiên, cuối cùng nhiệt độ và uy thế vẫn mạnh hơn hắn quá nhiều.
Thái Dương Chiến Y vỡ nát, da thịt toàn thân bị xé rách, bộ dáng Khương Phàm cơ hồ vô cùng thê thảm, ngay cả máu thịt trên mặt đều bị thiêu nát, lộ ra Thiên Diện Quỷ bên trong.
- Tốt!!
Hàn Văn Hoán cuồng dã rống to, toàn thân sôi trào nhiệt huyết, thì ra chiến đấu so với luyện đan cũng rất kích thích.
Nhưng...
Trong liệt diễm đầy trời, trong lúc bạo động hỗn loạn, Khương Phàm cường thế ổn định thân thể rách rưới, huy động hai cánh bay thẳng lên trời, lao đến trước mặt Hàn Văn Hoán.
Hàn Văn Hoán đang kích động, một bóng người đột nhiên xông ra khỏi liệt diễm trước mặt, bộ dáng máu thịt be bét để trong lòng hắn cuồng loạn.
- Muốn chết sao!
Hàn Văn Hoán lại nhấc lên liệt diễm, liên tiếp đánh trả, từng chưởng ấn to như phòng ốc, cuồng dã đánh xuống tới Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng bay lên, tốc độ nhanh đến cực hạn, năm cái chớp nháy đã xuất hiện ở trước mặt Hàn Văn Hoán.
Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm nghiền ép tiềm lực, tứ chi phun trào lên lệ khí kinh khủng, hóa thân thành Thiên Chu Tước, lấy tình thế kinh khủng nhào về phía Hàn Văn Hoán.
Hàn Văn Hoán cực lực muốn phóng thích võ pháp càng mạnh hơn, nhưng bởi vì thiếu kinh nghiệm, cuối cùng phản ứng vẫn chậm một chút.
Oanh.
Khương Phàm đã lao tới, Bác Thiên Thuật được phóng thích toàn diện, một tiếng vang thật lớn, như núi lửa Hoang Cổ bộc phát, Thánh Viêm cuồn cuộn trăm mét trên không trung va chạm Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Hàn Văn Hoán vỡ nát tứ chi, ngay cả ngọc thạch trước ngực đều bị hủy diệt.
- Hàn sư huynh!
Các cường giả Ly Hỏa thánh địa phía dưới kinh hồn kêu to.
Nhưng, đang đối mặt với Cự Linh Tự Nhiên tấn công mạnh, bọn hắn sao có thể phân thần bận tâm người khác.
Nương theo oanh minh thảm liệt, bốn người liên tiếp tan tác, lâm vào tuyệt cảnh, không thể không kích hoạt ngọc thạch, biến mất tại chỗ.