-
Chương 686-690
Chương 686 Đại Quyết Chiến (5)
Khương Phàm đang điên cuồng bạo tẩu phóng lên tận trời, móng vuốt cứng cỏi dữ dội xoắn nát pháp trận, vọt tới trên mây mù.
Toàn trường kinh hô, diễn võ trường oanh động.
Bay lên rồi?
Khương Phàm có thể đánh nát Kỳ Lân, làm vỡ nát trọng lực trận vực?
Hứa Thiên Kỳ đều lắc lư ánh mắt, Kỳ Lân chiến kỹ bị phá rồi?
Đây chính là thánh pháp chuyên trấn tộc của Hỗn Độn Tử Phủ! Thuộc về đỉnh cấp thánh pháp!
- Đây là Khương Phàm sao?
Ánh mắt của Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt và các cường giả Vô Hồi thánh địa đều lộ ra kỳ quang, cảm xúc khiếp sợ vượt lên trên cả phấn chấn.
- Ngươi là ai? Ngươi cũng không phải tử đệ La Phù!
Rốt cuộc Ngu Kình Thương cũng biến sắc, đây cũng không phải là võ pháp, càng không phải là uy thế linh văn, đây giống như là lực lượng truyền thừa.
Linh văn của hắn là gì, huyết mạch của hắn là gì?
- Ta là Khương Phàm! Võ Hầu Vương Quốc Hắc Ám! Sau trận chiến này, các ngươi sẽ phải chấp nhận bị ta điều lệnh!
Khương Phàm tránh thoát khỏi áp chế của trọng lực, cuồng tính đại tác, móng vuốt kéo về phía Ngu Kình Thương!
Đường vân Chu Tước trong lòng bàn tay lấp lóe cường quang, sát uy tăng vọt, khủng bố tuyệt luân.
- Chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay đều phải thua ở nơi này!
Ngu Kình Thương tăng vọt chiến ý, ngang nhiên bạo kích, tử khí cuồn cuộn khắp toàn thân, ở xung quanh ngưng tụ lại Kỳ Lân hoàn toàn mới, lực lượng cánh tay tăng vọt, từng quyền kéo động trời.
Cả bầu trời sôi trào!
Tình hình chiến đấu kịch liệt đến rung động!
Khương Phàm tiếp tục duy trì độ cao, không cho Ngu Kình Thương cơ hội lại phóng thích trọng lực áp chế.
Ngu Kình Thương càng đánh càng cuồng, lực quyền vượt qua ba trăm ngàn cực cảnh phá hủy hết thảy mọi võ pháp.
Mặc dù lực quyền của Khương Phàm còn thua rất nhiều, nhưng cũng rất mạnh mẽ, lăng lệ, móng vuốt mượn nhờ quyền sáo kịch liệt đối kháng, không rơi vào thế hạ phong.
Ầm ầm!
Tứ chi Khương Phàm bị đánh tan, lực lượng cường đại đến từ ba trăm ngàn cực cảnh mang đến uy hiếp khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Khương Phàm vẫn một mực phát uy hai cánh, giống như là hai thanh Thiên Đao chém về phía yết hầu Ngu Kình Thương.
Dù cho Ngu Kình Thương có tử khí hộ thể, nhưng vẫn bị bổ ra hai khe hở, máu tươi phun tung toé.
Rống!
Ngu Kình Thương không lùi nửa bước, hắn tức giận vọt mạnh, thế công càng thêm mãnh liệt.
Bầu không khí đã trở nên sốt ruột, tất cả mọi người đều đang khẩn trương nhìn khung cảnh cháy bỏng này, bọn hắn bỗng nhiên có cảm giác, mặc dù trước đó Khương Phàm đã có thể cường thế một chút, nhưng hẳn là sắp không kiên trì được nữa.
Bởi vì mặc dù thể chất Khương Phàm rất cường hãn, nhưng quan trọng nhất vẫn ỷ vào võ pháp, mỗi võ pháp hắn phóng thích lại cần tiêu hao số lượng lớn năng lượng.
Ngu Kình Thương thì là thắng ở thể chất siêu phàm, chỉ cần lực lượng không cạn kiệt, hoàn toàn có thể kéo dài phóng thích.
Một khi Khương Phàm hao hết linh lực, chính là cơ hội cho chuyển hướng chiến trường.
Khương Phàm đã cảm giác được nguy cơ, nhưng Chu Tước Bác Thiên Thuật không nên xuất bây giờ ở cảnh giới hiện tại của hắn, cho nên mỗi một lần thi triển đều sẽ sinh ra tác dụng phụ to lớn đối với thân thể.
Liều?
Liều!!
Mắt Khương Phàm lấp lóe tinh mang, Chu Tước linh nguyên khuấy động khí hải, nhấc lên sóng cả vô tận, linh lực tràn ngập kinh mạch toàn thân, kinh mạch nở rộ cường quang, kích thích quấn quanh mạch máu kinh mạch, một sự uy thế cường thịnh được phóng xuất đi ra.
Gần như đồng thời, Ngu Kình Thương phát giác được ánh mắt Khương Phàm đã trở nên dị dạng, cũng đồng thời bộc phát cực hạn.
- Đến đây! Kỳ Lân chiến kỹ! Đạp tan vạn pháp!
Hư ảnh Kỳ Lân vờn quanh toàn thân lập tức trở nên chân thực, tử khí ù ù, trùng điệp, thần uy vô địch, như muốn dung hợp cùng Ngu Kình Thương thành một thể.
Từ trong thân thể Khương Phàm tuôn ra sức mạnh không có tận cùng, liệt diễm sôi trào cuồn cuộn như thủy triều.
Lại nổi lên Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Ầm ầm...
Va chạm mạnh!
Chu Tước, Kỳ Lân gào thét.
Không gian giống như một bức tranh chấn động kịch liệt, đều muốn sụp đổ.
Khí thế khủng bố quét sạch vài trăm mét, đánh thẳng vào bình chướng bảo vệ lôi đài, để cho bốn vị người trấn thủ nhận phải áp bách cực lớn.
Toàn trường liên tục oanh động, đám người kinh hãi không thôi, bọn họ cực lực muốn thấy rõ ràng kết quả.
Cùng với bạo tạc mãnh liệt, toàn thân Ngu Kình Thương đều be bét máu thịt, ngửa mặt bay ngược.
Chu Tước Bác Thiên Thuật, Đại Thanh Kỳ Lân chiến kỹ!
Toàn trường kinh hô, thật không dám tin vào mắt mình!
Đám người Tử Phủ càng là nhíu mày.
Khương Phàm bay lên, đường vân Chu Tước tiếp tục bộc phát cường quang tại hai chân, uy thế hủy diệt sôi trào theo sát hắn đánh về phía Ngu Kình Thương.
Ngu Kình Thương cực lực kéo căng thân thể, đường vân dung nhập huyết nhục hài cốt, ngạnh kháng bên trong cơ thể.
Ầm ầm!
Ngu Kình Thương lại lần nữa bị đánh bay, máu tươi phun ra, đánh tới bình chướng xa xa.
Khương Phàm đau nhức toàn thân, giống như đã bị rút sạch sức lực, suýt chút nữa liền muốn rơi xuống.
Nhưng, cơ hội khó được, há có thể thư giãn, hắn không lo được điều dưỡng, càng không lo được giảm xóc, hai mươi thú ảnh bên trong ý thức hải toàn bộ phát ra tiếng gào thét cuồng dã, cùng linh văn quán thông, thú uy cuồn cuộn khắp trời.
Rống!
Bao gồm cả tám con Kim Lang ở bên trong, hai mươi tám con mãnh thú liên tiếp thành hình, gào thét trong Thánh Viêm.
Thú uy khuấy động, uy áp toàn trường.
Đầu Khương Phàm đau đến muốn nứt, ý thức hải đều giống như muốn sụp đổ, nhưng hắn vẫn liều mạng dùng hết toàn lực, khống chế mãnh thú, đập tới phía Ngu Kình Thương.
Nếu muốn thay đổi cục diện thì phải xoay chuyển triệt để.
Ngu Kình Thương vừa mới ổn định, Thánh Viêm chiếu sáng cả lôi tràng đã đập vào mặt, từng con hung hãn mãnh thú nhanh chóng phóng đại.
Ngu Kình Thương hét lớn, tử khí cuồn cuộn, hóa thành vô số trường tiên, giống như lôi điện cuồng vũ lên trời cao, trọng quyền bạo kích, đều là cực hạn ba trăm ngàn cực cảnh.
Nhưng, thương thế quá nặng, rõ ràng đã tác động đến đòn tấn công của hắn.
Chương 687 Đại Quyết Chiến (6)
Thánh Viêm cuồn cuộn, mãnh thú cuồng dã đột kích, trong cuồng triều bạo tạc thảm liệt có Cuồng Viên, Bạo Hùng, Hỏa Tích các loại…. tám con kim viêm mãnh thú liên tiếp đánh vào trên người hắn.
Bạo tạc ầm ầm, tăng lên những vết thương trên người hắn vẫn còn chưa khép lại.
Huyết nhục phun ra, bị liệt diễm hòa tan.
Bạch cốt lộ rõ, vô cùng thê thảm.
Toàn trường kinh hô, chiến cuộc sắp phải nghịch chuyển sao?
- Ngũ ca, chịu đựng!
- Công tử, chống đỡ, chống đỡ đi.
Các cường giả Hỗn Độn Tử Phủ lo lắng hô to, tuyệt đối không thể thua, tuyệt đối không thể thua ở thời điểm này.
Hơn bảy vạn người tại diễn võ trường toàn bộ đều yên tĩnh, các cường tộc trong sương phòng cũng đều nín thở định thần.
- Aaa… !
Ngu Kình Thương gào thét, khí lãng màu tím giống như cuồng phong càng quét trên đại dương mênh mông, nhấc lên sóng to gió lớn, mang theo cương khí vô địch, quét sạch tám phương.
Khí lãng kinh khủng chôn vùi thú triều còn sót lại, chấn vỡ liệt diễm vô tận.
Toàn thân Ngu Kình Thương máu me đầm đìa, chật vật không chịu nổi, nhưng không hề có mảy may bối rối, cũng không có chút đình trệ, hắn cố nén đau đớn và suy yếu, hai tay đưa về phía trước nắm lại.
Tử khí cuồn cuộn, kim quang trùng kích, Tử Hồn Đao tượng trưng cho lực lượng Tử Phủ truyền thừa mạnh nhất đã thành hình.
- Đến đây...
Ngu Kình Thương giống như là một mãnh tướng bất bại, trong tay cầm trường đao, hắn hét đầy giận dữ với trời cao.
Nhưng, Thánh Viêm, tử khí cuồn cuộn ở phía trước đã tan hết, lại không có bóng dáng Khương Phàm.
Phía trên?
Ngu Kình Thương lập tức ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Bởi vì trước đó Khương Phàm đã trải qua việc bị trọng lực áp chế, tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện ở hắn phía dưới, nếu như đánh lén, chỉ có thể là phía trên.
- Ngũ ca, phía dưới!
Ngu Khuynh Thành lại thét lên lần nữa, lo lắng nhắc nhở.
Khương Phàm mượn nhờ hỗn loạn, xuất hiện ở phía dưới Ngu Kình Thương, cách hắn trăm mét.
Phán đoán tinh chuẩn đương nhiên đều đến từ kinh nghiệm phong phú.
Đây cũng là một trong số những thực lực của hắn.
Toàn thân hắn khuấy động hắc khí, lúc Ngu Kình Thương cảnh giác nhìn về phía không trung, một khắc này, hắc khí cuồn cuộn đã che mất Ngu Kình Thương.
Rầm rầm rầm!
Mười sáu cửa nhà lao từ trong bóng tối âm trầm ầm vang mở ra, mười sáu sợi xiềng xích như thiểm điện đánh về phía Ngu Kình Thương.
- Đây là võ pháp gì?
Toàn trường kinh động, Khương Phàm lại còn có sát chiêu?
Ý thức Khương Phàm đã tiếp nhận áp lực tàn khốc, đến mức đều đã ảnh hưởng đến linh hồn, trong ngoài toàn thân đều khó chịu đến không thể nói ra được, nhưng vẫn liều mình xuất toàn lực, khống chế xiềng xích, cuốn lấy Ngu Kình Thương.
Ngu Kình Thương gào thét, giống như là Cự Ma đang nồng giãy dụa kịch liệt muốn thoát khỏi xiềng xích quấn quanh.
- Đây là vũ khí đặc thù!
Người bên cạnh Hướng Vãn Tình lập tức nhắc nhở.
Hướng Vãn Tình cười khẽ:
- Không phải lúc bắt đầu Ngu Kình Thương cũng dùng sao? Không phải Lý Hoàng cũng dùng sao? Chúng ta từ trước tới giờ không hạn chế sử dụng vũ khí, chỉ cần có thể dùng là được.
Ngu Kình Thương cực lực giãy dụa, từng sợi xiềng xích đều bị cuồng dã đánh bay, nhưng ngay sau đó lại quấn tới, giống như là rắn độc có ý thức, quấn quanh thân thể hắn, xâm nhập linh hồn hắn.
- Tàn đao, Khai Thiên Thức!
Khương Phàm bắt lấy cơ hội ngắn ngủi khó được, ý thức câu thông linh hồn cùng linh văn, nghiền ép tiềm lực sau cùng của thân thể, phát ra một kích trí mạng.
Ầm ầm...
Đao khí cuồn cuộn, Thánh Viêm ngập trời như Chiến Thần tuyệt thế thức tỉnh, ngưng tụ ra hư ảnh kinh người, nắm lấy bảo đao đánh một kích lên trời cao.
Bắp thịt toàn thân Ngu Kình Thương phồng lên, bộc phát lực lượng kinh khủng, không còn xé rách, mà là mãnh lực, nắm chặt Tử Hồn Đao, điên cuồng nghênh kích.
Cái gì cũng không thể kiềm chế hắn!
Cái gì cũng không thể!
Nhưng, Khương Phàm sắp không kiên trì nổi ý thức đột nhiên buông lỏng, toàn bộ xiềng xích đều tản ra, hắc khí cửa nhà lao đều tán loạn mãnh liệt.
Đột nhiên phóng thích, để Ngu Kình Thương điên cuồng hỗn loạn.
Khai thiên đao mang nháy mắt đã tới, cương mãnh bá liệt, uy thế vô biên, giống như là màu sắc Ngân Hà rực rỡ bổ vào trên thân thể mất khống chế của Ngu Kình Thương.
Kịch biến, chính là trong chớp mắt.
Máu tươi vẩy ra, thịt xương rách rưới!
Ngu Kình Thương kêu thảm bay ngược lên không trung, bên sườn vỡ vụn, nội tạng đều nhận tổn thương.
Khương Phàm gào thét vọt lên, Đại Diệu Thiên Kinh nhanh chóng vận chuyển trong thân thể, điều động thần uy huyết khí còn sót lại, hội tụ đến móng vuốt bên phải.
Đường vân Chu Tước lại thức tỉnh lần thứ ba, cường quang rạng rỡ, sát uy vô biên.
Ngu Kình Thương không cam tâm, hắn bộc phát huyết tính, điên cuồng dã man, nắm chặt Tử Hồn Đao ngang nhiên phách trảm, nhưng bên sườn đã bị trọng thương nên lực lượng bạo phát cuối cùng lại kém một chút.
Keng!
Khương Phàm mang theo Chu Tước Bác Thiên chi thuật, cuồng dã đánh vỡ nát Tử Hồn Đao, móng vuốt hoành kích, một tay bóp lấy yết hầu Ngu Kình Thương, móng vuốt sắc bén đâm xuyên da thịt, thẳng tới xương cổ.
- Hoa...
Toàn trường kinh hô, gương mặt đều có phản ứng.
Khương Phàm đưa móng vuốt sắc bén gắt gao chế trụ xương cổ, kéo lấy đầu Ngu Kình Thương đến trước mặt:
- Ngươi, thua!
Ngu Kình Thương nhìn Khương Phàm hằm hằm:
- Ngươi chỉ là thắng hiểm!
- Thắng hiểm cũng là thắng! Võ Hầu, là của ta!
Khương Phàm bóp lấy cổ Ngu Kình Thương, bỗng nhiên nâng lên không trung:
- Trận chiến này! Kết thúc!
Kết thúc?
Thật kết thúc?
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở định thần, sau đó đồng loạt nhìn về phía đài cao.
Tiếng tuyên cáo uy nghiêm lại quen thuộc vang vọng khắp diễn võ trường:
- Bên thắng, Khương Phàm! Kẻ thua, Ngu Kình Thương!
Bầu không khí lại lập tức sôi soi, tất cả mọi người giống như đã lâm vào điên cuồng, thanh triều như núi kêu biển gầm cơ hồ đều khiến cho đại điện rộng rãi cũng phải lắc lư.
Thắng!
Sau khi Khương Phàm đánh bại Hứa Thiên Kỳ, lại thắng cả Ngu Kình Thương!
Chẳng lẽ Khương Phàm thật muốn trở thành Võ Hầu?
Mấy trăm năm, rốt cuộc cũng có người thành công sao?
Chương 688 Võ Hầu Thuộc Về… (1)
Võ Hầu, danh hào hiệu triệu có lực nhất Vương Quốc Hắc Ám!
- Khương Phàm! Khương Phàm!
Rất nhiều người không xem trọng Khương Phàm trước đó không tự chủ được mà hò hét.
Bọn người Lý Hoàng hết chấn kinh lại hoảng hốt, tên Khương Phàm này đúng là quá cường hãn, không chỉ là thực lực, kinh nghiệm, điên cuồng, mà hắn còn có tiềm lực không thể nào nói lên được.
Nếu Ngu Kình Thương bại, Khương Phàm lấy danh Võ Hầu, thực chí danh quy!
- Im miệng! Im miệng! Tất cả im miệng cho ta!
Ngu Khuynh Thành nhảy đến đài diễn võ, cuồng loạn hô to, đè xuống sự oanh động của mọi người:
- Kích động cái gì, còn chưa có kết thúc đâu! Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu vẫn còn lại một ngày! Chúng ta chỉ là thua bây giờ, không có nghĩa là cuối cùng vẫn thua!
Hàn Ngạo nhíu mày, bám bấy cửa sổ hét lớn:
- Ngươi không nhìn thấy Ngu Kình Thương đã thua sao?
- Đây chính là tàn khốc của thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, ai muốn tiếp quản Võ Hầu thì phải tiếp nhận tất cả mọi người khiêu chiến, tiếp nhận bất kỳ lời khiêu chiến nào. Chỉ cần thời gian còn chưa tới, chúng ta vẫn có thể tiếp tục khiêu chiến. Đại Tự Tại điện, nói đi!
Ngu Khuynh Thành gào thét về phía chỗ cao, nàng tức giận lại sốt ruột.
Mấy vạn người đưa mắt nhìn nhau, dựa theo quy củ, đúng là còn có thể tiếp tục khiêu chiến.
Hướng Vãn Tình yểu điệu từ trong sương phòng đi tới, đứng trên đài cao tự mình tuyên cáo:
- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu vẫn chưa có kết thúc, bất kỳ người nào đều có thể lên đài khiêu chiến!
- Đã nghe chưa? Tranh tài chưa có kết thúc, chúng ta còn có thể tiếp tục lên đài!
Ngu Khuynh Thành nói xong, vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn Ngu Kình Thương trên lôi đài.
Ngàn vạn lần phải đồng ý!
Nếu không nàng sẽ phải trở thành nô lệ của tên hỗn đản Khương Phàm kia!
Ngu Kình Thương mệt mỏi đứng trên lôi đài, giơ tay lên chỉ về phía Khương Phàm:
- Ngày mai, lại có một trận chiến!
- Ta tiếp nhận!
Khương Phàm đã hiểu rõ mọi thứ về Ngu Kình Thương, đừng nói một trận, coi như hai trận hắn cũng đều không để ý.
Hướng Vãn Tình nói:
- Để đảm bảo công bằng, trận chiến ngày mai, bất kỳ người nào cũng đều không được đeo vũ khí. Ví dụ như, đao và tháp của Khương Phàm, ví dụ như chuỗi dây xích trên tay Ngu Kình Thương đây.
Ngu Kình Thương khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hướng Vãn Tình.
Trên tay hắn xác thực có mang theo dây xích đặc chế, tuy nhiên là khảm nạm đến trong da thịt, so với đường vân màu vàng trên người hắn không khác biệt lắm.
Tác dụng chính của bảo bối này là hỗ trợ chế tạo trọng lực trận vực.
Lấy lực lượng huyết mạch của hắn, mượn nhờ vòng đeo có thể tạo ra trọng lực một trăm năm mươi lần trở lên, phối hợp với chiến kỹ Kỳ Lân, đủ để ngăn chặn bất cứ kẻ nào.
- Dây xích gì?
Đám người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không có chú ý tới Ngu Kình Thương đã mang theo vũ khí gì.
Khương Phàm có chút ngưng mi, gia hỏa này mang theo vũ khí sao, trách không được lại có thể phóng thích áp lực khủng bố như vậy.
Xem ra Hỗn Độn Tử Phủ cũng là không thua nổi.
Tuy nhiên không quan trọng, hắn cũng dùng vũ khí, chiến kích, mai rùa của Lý Hoàng cũng là vũ khí.
- Ta đồng ý, ngày mai không mang bất kỳ vũ khí nào.
Ngu Kình Thương đi xuống đài diễn võ, mang theo tộc nhân rời khỏi.
- Tiểu tử này... làm cho ta quá ngoài ý muốn...
Lâm Thiên Lộc chậm rãi lắc đầu, trước đó hắn đã thấy Khương Phàm cùng Hàn Ngạo tỷ thí, đối với thực lực Khương Phàm cũng có xác định cơ bản, đúng là rất mạnh rất ưu tú, nhưng lại không nghĩ có thể cường hãn đến trình độ như vậy.
- Một hài tử phát triển dã man đến nỗi có thể so sánh được với thiên tài hoàng tộc dốc sức bồi dưỡng.
Bạch Nguyệt cũng rất bất ngờ, đây quả thực là kỳ tích.
- Nếu như hắn có thể chống đỡ được trận chiến ngày mai, hắn chính là Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám.
Hàn Ngạo bỗng nhiên có chút chờ mong Khương Phàm có thể có được thắng lợi.
Phần vinh dự này không thuộc loại riêng về Khương Phàm, càng là thuộc về Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm ngồi vào trên lôi đài, lấy ra ba viên Linh Nguyên Đan còn lại ăn vào, bên trong tất cả đều là dùng Linh Cầm thất trọng thiên luyện chế thành Linh Nguyên Đan.
Đây là vốn liếng sau cùng rồi, hẳn là sẽ có hiệu quả tăng cường nhất định đối với linh văn.
Linh văn mạnh một phần, võ pháp sẽ mạnh một phần, phần thắng sẽ có thể nhiều hơn một phần.
- Khương Phàm, cần trợ giúp gì không?
Lâm Thiên Lộc bọn người đi đến trước lôi đài, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt.
- Không cần, ta hẳn là có thể ứng phó.
Khương Phàm yên lặng luyện hóa Linh Nguyên Đan, tư dưỡng linh văn.
- Hỗn Độn Tử Phủ không thể nào tuỳ tiện nhận thua được, bọn hắn hẳn là sẽ cung cấp cho Ngu Kình Thương một loại đan dược nào đó, kích phát tiềm lực của hắn. Ngươi đã đi đến bước này, cũng đừng có khinh thường nữa, có gì cần, cứ việc nói.
Mặc dù Bạch Nguyệt rất bất ngờ với thực lực của Khương Phàm, nhưng kỳ thật không kém Ngu Kình Thương nhiều, hôm nay thắng được có chút hung hiểm.
Nếu như Ngu Kình Thương lại có hơi tăng lên, rất có thể sẽ thay đổi chiến cuộc ngày mai.
- Chỉ cần Ngu Kình Thương không thể thi triển được trọng lực trận vực, ta vẫn có thể kiên trì đến cuối cùng.
Khương Phàm đúng là có lòng tin.
Mặc dù không thể sử dụng tàn đao, nhưng móng vuốt Chu Tước cũng có thể thi triển ra Bá Đao Thức, thậm chí là Khai Thiên Thức. Chỉ cần lợi dụng quyền sáo áo giáp biến là có thể.
Cho nên có tàn đao hay không, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng lớn.
Thanh đồng tiểu tháp càng là để phụ trợ, trước hôm nay kỳ thật còn không có muốn dùng.
Cho nên, Ngu Kình Thương không thể dùng trọng lực trận vực, mình lại hơi tăng cường linh văn, hẳn là có phần thắng.
- Ngươi có lòng tin thì tốt, điều dưỡng cho tốt đi, chúng ta ở chỗ này trông coi.
Lâm Thiên Lộc không cần phải nhiều lời nữa, cứ thế mà ở bên cạnh trông coi, để tránh Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành giở trò quỷ.
Chương 689 Võ Hầu Thuộc Về… (2)
Khương Phàm đang muốn tiếp tục luyện hóa Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhìn về Bạch Nguyệt túc lão.
- Ngài có bảo bối tăng cường linh hồn hay không?
Bất luận là Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, đao pháp, hay là Chu Tước Bác Thiên Thuật, đều có yêu cầu tương đối đối với linh hồn.
Hôm nay đánh tới cuối cùng, liên tục phóng thú quyền suýt chút nữa đã chấn thương ý thức hải.
Bạch Nguyệt nhìn hắn:
- Ngươi cần tăng cường linh hồn? Không phải linh văn, thể chất?
Khương Phàm nói:
- Ta vừa mới dùng đan dược có thể tăng cường linh văn, nếu như lại tăng cường linh hồn, trận quyết chiến ngày mai hẳn là càng có lòng tin.
- Ta có viên thuốc, vốn là chuẩn bị cho Tịch Nhan, nếu như ngươi thật cần...
Bạch Nguyệt lấy ra một viên đan dược đen kịt từ trong nhẫn không gian:
- Đây là Ma Ngọc Đan, có thể tăng cường linh hồn, hỗ trợ tạo dựng thức hải. Đối với hồn tu mà nói, quan trọng nhất không chỉ là linh lực hải dương, mà còn có thức hải.
Tạo dựng thức hải?
Khương Phàm thoáng cảm thấy kinh ngạc, thức hải của ta hình như là tự xuất hiện.
- Ta cố ý để trước khi Tịch Nhan tiến vào thất trọng thiên, giúp nàng tạo dựng hoàn chỉnh vững vàng thức hải. Tuy nhiên nếu ngươi cần, cho ngươi dùng trước, sau này ta lại làm cho nàng.
Bạch Nguyệt từ trước tới giờ không tuỳ tiện tặng đồ cho người khác, nhưng đây là tình huống đặc biệt nên vẫn giao đan dược cho Khương Phàm.
- Tạ ơn tiền bối!
Khương Phàm nhận lấy, mặc dù là tạo dựng thức hải, nhưng tương tự có thể dùng để tăng cường thức hải.
Giờ khắc này, trong thánh điện của Chí Tôn Kim Thành tại Vương Quốc Hắc Ám, Ngu Chính Hùng cũng tự mình đưa cho Ngu Kình Thương một viên đan dược quý giá.
- Kình Thương, đây là Long Cốt Đan! Có thể kích phát lực lượng bộc phát của ngươi, đồng thời kéo dài rất lâu, sau đó còn sẽ không để cho ngươi suy yếu.
Ngu Kình Thương cảm giác mình bị coi thường.
- Ta không cần! Hôm nay chỉ là ta chưa hiểu gì về Khương Phàm, chỉ là chủ quan mà thôi. Ngày mai tái chiến, nhất định có thể thắng.
Hắn thua, nhưng lại rất oan uổng, hắn rõ ràng có thể phát huy càng tốt hơn nữa.
Huống chi, nếu như lực lượng của mình đột nhiên tăng tới quá mạnh, tất cả mọi người sẽ cảm thấy là hắn đã dùng thuốc, coi như thắng, cũng sẽ để lại danh tiếng xấu.
Ngu Chính Hùng nghiêm túc cảnh cáo hắn:
- Ngươi vẫn nên dùng thì tốt hơn, Hỗn Độn Tử Phủ đảm đương không nổi thất bại.
Hỗn Độn Tử Phủ cùng Chí Tôn Kim Thành và Vô Hồi thánh địa, đồng ý thiết trí Võ Hầu bảng mục đích chỉ là để cho bọn hắn chọn lựa Chiến Nô ưu tú, cũng không phải để bọn hắn làm người hầu cho người khác.
Hỗn Độn Tử Phủ là hoàng tộc cao ngạo, há có thể để một tên tiểu tử thánh địa thúc đẩy?
Ngu Khuynh Thành cũng khuyên bảo:
- Ngũ ca, hay là huynh cất đi. Nếu như không dùng bây giờ, huynh miễn cưỡng đến trọng lực áp chế gấp trăm lần cũng không sinh ra được ảnh hưởng nghiêm trọng với Khương Phàm. Một trăm năm mươi lần có thể áp chế Khương Phàm nghiêm trọng, nhưng gấp trăm lần, hiệu quả liền hoàn toàn khác nhau.
Ngu Chính Hùng nói:
- Bây giờ không phải là thời điểm khoe khoang, mà Vô Hồi thánh địa nơi đó cũng sẽ cung cấp cho Khương Phàm trợ giúp đặc biệt, để hắn trưởng thành ở một số vấn đề. Nếu như ngươi không trở nên mạnh mẽ, ngày mai chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ được.
Ngu Kình Thương do dự mãi, rốt cuộc vẫn cầm lấy Long Cốt Đan:
- Tin tưởng ta, ngày mai ta nhất định có thể thắng.
- Ta tin tưởng Ngũ ca!
Ngu Khuynh Thành cổ vũ Ngu Kình Thương.
Nàng cũng cảm thấy hôm nay Ngũ ca bị thua rất oan uổng, Ngũ ca hoàn toàn có thể làm càng tốt hơn.
Thời điểm bọn hắn hai bên đang yên lặng tu dưỡng tăng cường, bầu không khí tại Vương Quốc Hắc Ám cũng vừa nóng, tất cả mọi người đang thảo luận về trận chiến ngày mai.
Mọi người vẫn cứ đánh cược ở Đại Tự Tại điện, nhưng rất nhiều nơi cũng mở ra trận cá cược của riêng mình, cược xem thắng bại ngày mai.
Kịch chiến ngày hôm sau bộc phát đúng hẹn.
Diễn võ trường lại cưỡng ép nhét vào mười vạn người, người người nhốn nháo, chen chúc không chịu nổi, nhưng cũng không đỡ nổi sự nhiệt tình của đám người.
Chiến đấu vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đã cảm nhận được sự thay đổi của Khương Phàm và Ngu Kình Thương.
Võ pháp của Khương Phàm rõ ràng đã tăng cường, lực lượng của Ngu Kình Thương cũng đã tăng lên đến kinh người.
Hai người càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng, đều sử xuất tất cả vốn liếng, tất cả đều là sát chiêu kinh khủng.
Khương Phàm giống như là một mặt trời, vọt tới Ngu Kình Thương, toàn thân hừng hực cường quang, Thánh Viêm như muốn chôn vùi cả đất trời này.
Ngu Kình Thương chấn kích hai tay, giống như Thiên Thần đưa tay, tạo nên cỗ kinh khủng cương khí, kim quang tử khí bao quanh, bạo kích Khương Phàm.
Ầm ầm...
Bạo tạc kịch liệt, như núi hô biển động, oanh động khắp lôi tràng, chấn nhiếp khán đài.
Toàn trường nổi lên tiếng reo hò như sóng triều dâng cao.
Khương Phàm khoác Thái Dương Chiến Y, kích thích ra huyết khí toàn thân, tử chiến với Ngu Kình Thương. Nhưng...
Bành!
Ngu Kình Thương đã thiêu đốt huyết khí, lực lượng bộc phát lên đến bốn trăm ngàn cực cảnh, tốc độ càng nhanh như thiểm điện, rắn chắc đánh vào ngực Khương Phàm.
Chiến y vỡ vụn, huyết thủy vẩy ra.
Thân thể Khương Phàm như muốn nổ tung, hắn kêu thảm bay ra ngoài.
Ngu Kình Thương không có một khắc nào đình chỉ, hai cánh tử khí giương lên ngưng tụ lại thành hư ảnh Kỳ Lân uy nghiêm, đạp tan hư không, trấn áp Khương Phàm.
Bước chân tấn mãnh, trận pháp màu vàng nở rộ dưới chân, uy thế áp bách kinh khủng liên tục tăng vọt, giống như là từng tòa ma sơn va chạm vào nhau.
Khương Phàm cưỡng ép ổn định, hai tay phát sáng, xé rách thiên khung, đón lấy uy thế kinh khủng lao thẳng đến Ngu Kình Thương.
Ầm ầm, lại là một trận bạo động thảm liệt, đánh thẳng vào bình chướng, cũng kích thích bầu không khí toàn trường.
Cục diện này, thế lực hoàn toàn ngang nhau!
Mỗi người dựa vào ưu thế của bản thân, người này cũng không làm gì được người kia.
Chương 690 Võ Hầu Thuộc Về (3)
Mọi người nhìn đến dâng cả nhiệt huyết, cũng đều bắt đầu âm thầm chờ mong, ai có thể kiên trì đến cuối cùng?
- Giết!
Ngu Kình Thương rơi xuống lôi đài, cuồng dã cất bước, lôi đài lay động, tử khí cuồn cuộn mãi không dứt.
- Giết!
Khương Phàm gào lên, huyết chiến đến đây, chỉ có liều mạng.
Hai người giống như là hai mảnh sao chổi đang đánh tới cùng một chỗ.
Trong chớp mắt, Khương Phàm làm ra cử động không thể tưởng tượng nổi, hai cánh Thánh Viêm khép về, chặn lại được trước mặt, ngạnh kháng với bạo kích bốn trăm ngàn cực cảnh khủng bố của Ngu Kình Thương.
Hỏa vũ thật dày bao trùm lấy hai cánh, cũng ngưng tụ ra ba tầng hỏa tinh.
Ầm ầm!
Trọng quyền vô địch, dễ như trở bàn tay đánh đổ tầng tầng hỏa tinh, toàn bộ đều nổ tung, hỏa vũ Thánh Viêm vỡ vụn trong nháy mắt, cánh xương cũng bị đánh gãy.
Không có bất kỳ lo lắng gì!
Nắm đấm kinh khủng lấy tình thế phá diệt vạn vật, đánh vào trên lồng ngực Khương Phàm.
Thái Dương Chiến Y lắc lư kịch liệt, vỡ nát tại chỗ!
Nắm đấm dội thẳng xương ngực Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, thân thể chợt muốn vỡ vụn.
Không lấy móng vuốt chặn đánh, chỉ dựa vào võ pháp phòng ngự thân thể, đây không khác gì tự mình hại mình.
Ngu Kình Thương rất bất ngờ, cũng trong nháy mắt cảm nhận được nguy hiểm.
Vừa rồi, thời điểm nhìn thấy Khương Phàm ngưng tụ hỏa tinh ở bên ngoài hai cánh, hắn suy đoán có thể là Khương Phàm muốn phóng thích, chờ đợi cơ hội tập kích hắn, không nghĩ tới lại là dùng làm tấm thuẫn.
Lúc xuyên qua hai cánh Khương Phàm, hắn suy đoán phía sau có thể là móng vuốt cứng rắn của Khương Phàm, kết quả lại không có cái gì, trực tiếp liền đánh tới ngực Khương Phàm.
Khác thường đã là có vấn đề!
Khẳng định có lừa dối!
Khi Ngu Kình Thương giật mình nguy hiểm, trong chốc lát, hai tay Khương Phàm giấu ở phía dưới bỗng nhiên tấn công.
Lấy Chu Tước Bác Thiên, một tay bóp lấy hai tay Ngu Kình Thương đang đánh vào lồng ngực mình, dùng Thánh Viêm thiêu đốt, lực lượng bạo kích, trong chớp mắt đã làm nổ nát vụn cổ tay.
Cùng lúc đó, thân thể mượn nhờ lực lượng bạo kích, thuận thế ngửa ra sau, móng vuốt lập tức vung lên, đánh về phía khoang bụng Ngu Kình Thương.
Trận va chạm kinh khủng, kịch biến trong chớp mắt, chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Bên ngoài ai cũng không thấy rõ ràng là đang có tình huống gì, chỉ cảm thấy Thánh Viêm bạo động, mặt đất vỡ nát, uy lực và năng lượng so với trước đó đã mạnh hơn rất nhiều.
Sau đó...
Khương Phàm, Ngu Kình Thương đều bay ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì!
Toàn trường xôn xao, bất ngờ với biến cố.
Ngực Khương Phàm rách rưới, máu thịt be bét, cơ hồ có thể nhìn thấy cả trái tim đang nhảy ở bên trong, đơn giản nhìn thấy mà giật mình.
Hai tay Ngu Kình Thương lại vỡ vụn, máu tươi chảy ngang. Phần bụng máu thịt be bét, nội tạng vỡ vụn, cũng vô cùng thê thảm.
Ngu Khuynh Thành, Liễu Như Yên dùng sức che miệng lại.
Bọn người Lý Hoàng, Hứa Thiên Kỳ rung động, không tin nổi.
Toàn trường chỉ có người có cảnh giới cao thâm mới rõ ràng bắt được va chạm trong nháy mắt, bọn họ đều chau mày, thầm nghĩ ‘thật tàn nhẫn.’
Đây quả thực là liều mạng!
Nếu như lúc đó Khương Phàm bắt không được hai tay Ngu Kình Thương, tất nhiên sẽ bị bạo chết tại chỗ.
Hài tử này tàn nhẫn với kẻ địch, còn ác hơn đối với mình.
- Aaa...
Khương Phàm, Ngu Kình Thương vừa ổn định liền hét lớn, ai cũng không hề chú ý tới thương thế, nhìn nhau là tức giận gào thét.
Ngu Kình Thương cuồng dã trùng kích, tử khí cuồn cuộn, Kỳ Lân lại lần nữa thành hình, lần này, hắn không quan tâm đến mạng sống mà thả kim ngân toàn thân ra, quấn quanh hướng về phía Tử Khí Kỳ Lân.
Rống...
Kỳ Lân càng thêm chân thực, uy thế tràn ngập lôi tràng, chấn nhiếp đám người, toàn thân quấn quanh văn ấn màu vàng từ trên thân Ngu Kình Thương, tựa như là phù chú thần bí, càng có uy thế, càng khủng bố hơn.
Một cỗ khí tức tràn ngập muốn đè sập lôi tràng.
Kỳ Lân thét dài, tiến tới phía Khương Phàm, mỗi một bước rơi xuống đều có sóng xung kích cùng sức mạnh chèn ép kinh khủng đang đánh về phía Khương Phàm, giống như sóng lớn cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt.
Khương Phàm nắm chặt hai tay, ngưng tụ đao khí màu tím mênh mông, kích ra huyết khí toàn thân, đón Kỳ Lân vọt tới.
Đao khí khuấy động xuất hiện giống như Du Long ra biển, bá khí đầy đồng, trùng kích Kỳ Lân.
Nhưng, Kỳ Lân không chút huyền niệm nào đạp tan đao khí, tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng tới gần Khương Phàm.
Ngay sau đó, Khương Phàm đánh ra đao thứ hai... Đao thứ ba... Đao thứ tư... Đao thứ năm...
Đao khí mãnh liệt, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, hòa với kim quang, quấn quanh huyết khí.
Cuồng dã phách trảm Kỳ Lân.
Bởi vì linh hồn đã được tăng cường, mỗi đao đều so với trước đó càng có uy thế hơn.
- Đao thứ tám... Đao thứ chín...
Khương Phàm hét to, toàn thân phồng lên, sụp ra vết nứt, giống như một pho tượng đang nhận trọng kích, máu me đầm đìa.
Đao thế hoành kích, xé rách trường không.
Một đao đạt tới cực hạn mang đến cho toàn thân tác dụng phụ to lớn, nhưng uy lực cũng đã đạt tới trình độ khủng bố.
Kỳ Lân liên tục bị trùng kích, ngay đao thứ chín đã bị vô tình xé mở.
Tử khí nổ tung, đao khí cuồn cuộn, rung động toàn trường.
Rống!
Ngu Kình Thương gào lên, hắn đạp tan mặt đá trên lôi đài, đuổi giết Khương Phàm!
Mặc dù Kỳ Lân đã bị hủy, nhưng Khương Phàm cũng đã nghiền ép tiềm lực, bị tổn thương nghiêm trọng, đây chính là thời điểm suy yếu nhất.
Một kích trí mạng, ngay lúc này.
Nhưng...
- Đao thứ mười!
Khương Phàm mở lớn với đầy máu tươi, số lượng lớn mạch máu toàn thân đã vỡ nát, huyết thủy hòa với linh lực lao nhanh mãnh liệt đổ ra, một con Chu Tước đẫm máu theo Thánh Viêm thành hình, đao khí khủng bố bao quanh thuận thế đánh nát Kỳ Lân, cũng trực tiếp bổ về Ngu Kình Thương ở phía xa xa.
Chính như hắn suy nghĩ.
Một kích trí mạng, ngay lúc này.
- Xong!
Trong lòng Ngu Kình Thương hơi hồi hộp một chút, hai tay giao về phía trước, điên cuồng phóng thích tử khí, ngưng tụ lại mênh mông hư ảnh.
Khương Phàm đang điên cuồng bạo tẩu phóng lên tận trời, móng vuốt cứng cỏi dữ dội xoắn nát pháp trận, vọt tới trên mây mù.
Toàn trường kinh hô, diễn võ trường oanh động.
Bay lên rồi?
Khương Phàm có thể đánh nát Kỳ Lân, làm vỡ nát trọng lực trận vực?
Hứa Thiên Kỳ đều lắc lư ánh mắt, Kỳ Lân chiến kỹ bị phá rồi?
Đây chính là thánh pháp chuyên trấn tộc của Hỗn Độn Tử Phủ! Thuộc về đỉnh cấp thánh pháp!
- Đây là Khương Phàm sao?
Ánh mắt của Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt và các cường giả Vô Hồi thánh địa đều lộ ra kỳ quang, cảm xúc khiếp sợ vượt lên trên cả phấn chấn.
- Ngươi là ai? Ngươi cũng không phải tử đệ La Phù!
Rốt cuộc Ngu Kình Thương cũng biến sắc, đây cũng không phải là võ pháp, càng không phải là uy thế linh văn, đây giống như là lực lượng truyền thừa.
Linh văn của hắn là gì, huyết mạch của hắn là gì?
- Ta là Khương Phàm! Võ Hầu Vương Quốc Hắc Ám! Sau trận chiến này, các ngươi sẽ phải chấp nhận bị ta điều lệnh!
Khương Phàm tránh thoát khỏi áp chế của trọng lực, cuồng tính đại tác, móng vuốt kéo về phía Ngu Kình Thương!
Đường vân Chu Tước trong lòng bàn tay lấp lóe cường quang, sát uy tăng vọt, khủng bố tuyệt luân.
- Chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay đều phải thua ở nơi này!
Ngu Kình Thương tăng vọt chiến ý, ngang nhiên bạo kích, tử khí cuồn cuộn khắp toàn thân, ở xung quanh ngưng tụ lại Kỳ Lân hoàn toàn mới, lực lượng cánh tay tăng vọt, từng quyền kéo động trời.
Cả bầu trời sôi trào!
Tình hình chiến đấu kịch liệt đến rung động!
Khương Phàm tiếp tục duy trì độ cao, không cho Ngu Kình Thương cơ hội lại phóng thích trọng lực áp chế.
Ngu Kình Thương càng đánh càng cuồng, lực quyền vượt qua ba trăm ngàn cực cảnh phá hủy hết thảy mọi võ pháp.
Mặc dù lực quyền của Khương Phàm còn thua rất nhiều, nhưng cũng rất mạnh mẽ, lăng lệ, móng vuốt mượn nhờ quyền sáo kịch liệt đối kháng, không rơi vào thế hạ phong.
Ầm ầm!
Tứ chi Khương Phàm bị đánh tan, lực lượng cường đại đến từ ba trăm ngàn cực cảnh mang đến uy hiếp khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Khương Phàm vẫn một mực phát uy hai cánh, giống như là hai thanh Thiên Đao chém về phía yết hầu Ngu Kình Thương.
Dù cho Ngu Kình Thương có tử khí hộ thể, nhưng vẫn bị bổ ra hai khe hở, máu tươi phun tung toé.
Rống!
Ngu Kình Thương không lùi nửa bước, hắn tức giận vọt mạnh, thế công càng thêm mãnh liệt.
Bầu không khí đã trở nên sốt ruột, tất cả mọi người đều đang khẩn trương nhìn khung cảnh cháy bỏng này, bọn hắn bỗng nhiên có cảm giác, mặc dù trước đó Khương Phàm đã có thể cường thế một chút, nhưng hẳn là sắp không kiên trì được nữa.
Bởi vì mặc dù thể chất Khương Phàm rất cường hãn, nhưng quan trọng nhất vẫn ỷ vào võ pháp, mỗi võ pháp hắn phóng thích lại cần tiêu hao số lượng lớn năng lượng.
Ngu Kình Thương thì là thắng ở thể chất siêu phàm, chỉ cần lực lượng không cạn kiệt, hoàn toàn có thể kéo dài phóng thích.
Một khi Khương Phàm hao hết linh lực, chính là cơ hội cho chuyển hướng chiến trường.
Khương Phàm đã cảm giác được nguy cơ, nhưng Chu Tước Bác Thiên Thuật không nên xuất bây giờ ở cảnh giới hiện tại của hắn, cho nên mỗi một lần thi triển đều sẽ sinh ra tác dụng phụ to lớn đối với thân thể.
Liều?
Liều!!
Mắt Khương Phàm lấp lóe tinh mang, Chu Tước linh nguyên khuấy động khí hải, nhấc lên sóng cả vô tận, linh lực tràn ngập kinh mạch toàn thân, kinh mạch nở rộ cường quang, kích thích quấn quanh mạch máu kinh mạch, một sự uy thế cường thịnh được phóng xuất đi ra.
Gần như đồng thời, Ngu Kình Thương phát giác được ánh mắt Khương Phàm đã trở nên dị dạng, cũng đồng thời bộc phát cực hạn.
- Đến đây! Kỳ Lân chiến kỹ! Đạp tan vạn pháp!
Hư ảnh Kỳ Lân vờn quanh toàn thân lập tức trở nên chân thực, tử khí ù ù, trùng điệp, thần uy vô địch, như muốn dung hợp cùng Ngu Kình Thương thành một thể.
Từ trong thân thể Khương Phàm tuôn ra sức mạnh không có tận cùng, liệt diễm sôi trào cuồn cuộn như thủy triều.
Lại nổi lên Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Ầm ầm...
Va chạm mạnh!
Chu Tước, Kỳ Lân gào thét.
Không gian giống như một bức tranh chấn động kịch liệt, đều muốn sụp đổ.
Khí thế khủng bố quét sạch vài trăm mét, đánh thẳng vào bình chướng bảo vệ lôi đài, để cho bốn vị người trấn thủ nhận phải áp bách cực lớn.
Toàn trường liên tục oanh động, đám người kinh hãi không thôi, bọn họ cực lực muốn thấy rõ ràng kết quả.
Cùng với bạo tạc mãnh liệt, toàn thân Ngu Kình Thương đều be bét máu thịt, ngửa mặt bay ngược.
Chu Tước Bác Thiên Thuật, Đại Thanh Kỳ Lân chiến kỹ!
Toàn trường kinh hô, thật không dám tin vào mắt mình!
Đám người Tử Phủ càng là nhíu mày.
Khương Phàm bay lên, đường vân Chu Tước tiếp tục bộc phát cường quang tại hai chân, uy thế hủy diệt sôi trào theo sát hắn đánh về phía Ngu Kình Thương.
Ngu Kình Thương cực lực kéo căng thân thể, đường vân dung nhập huyết nhục hài cốt, ngạnh kháng bên trong cơ thể.
Ầm ầm!
Ngu Kình Thương lại lần nữa bị đánh bay, máu tươi phun ra, đánh tới bình chướng xa xa.
Khương Phàm đau nhức toàn thân, giống như đã bị rút sạch sức lực, suýt chút nữa liền muốn rơi xuống.
Nhưng, cơ hội khó được, há có thể thư giãn, hắn không lo được điều dưỡng, càng không lo được giảm xóc, hai mươi thú ảnh bên trong ý thức hải toàn bộ phát ra tiếng gào thét cuồng dã, cùng linh văn quán thông, thú uy cuồn cuộn khắp trời.
Rống!
Bao gồm cả tám con Kim Lang ở bên trong, hai mươi tám con mãnh thú liên tiếp thành hình, gào thét trong Thánh Viêm.
Thú uy khuấy động, uy áp toàn trường.
Đầu Khương Phàm đau đến muốn nứt, ý thức hải đều giống như muốn sụp đổ, nhưng hắn vẫn liều mạng dùng hết toàn lực, khống chế mãnh thú, đập tới phía Ngu Kình Thương.
Nếu muốn thay đổi cục diện thì phải xoay chuyển triệt để.
Ngu Kình Thương vừa mới ổn định, Thánh Viêm chiếu sáng cả lôi tràng đã đập vào mặt, từng con hung hãn mãnh thú nhanh chóng phóng đại.
Ngu Kình Thương hét lớn, tử khí cuồn cuộn, hóa thành vô số trường tiên, giống như lôi điện cuồng vũ lên trời cao, trọng quyền bạo kích, đều là cực hạn ba trăm ngàn cực cảnh.
Nhưng, thương thế quá nặng, rõ ràng đã tác động đến đòn tấn công của hắn.
Chương 687 Đại Quyết Chiến (6)
Thánh Viêm cuồn cuộn, mãnh thú cuồng dã đột kích, trong cuồng triều bạo tạc thảm liệt có Cuồng Viên, Bạo Hùng, Hỏa Tích các loại…. tám con kim viêm mãnh thú liên tiếp đánh vào trên người hắn.
Bạo tạc ầm ầm, tăng lên những vết thương trên người hắn vẫn còn chưa khép lại.
Huyết nhục phun ra, bị liệt diễm hòa tan.
Bạch cốt lộ rõ, vô cùng thê thảm.
Toàn trường kinh hô, chiến cuộc sắp phải nghịch chuyển sao?
- Ngũ ca, chịu đựng!
- Công tử, chống đỡ, chống đỡ đi.
Các cường giả Hỗn Độn Tử Phủ lo lắng hô to, tuyệt đối không thể thua, tuyệt đối không thể thua ở thời điểm này.
Hơn bảy vạn người tại diễn võ trường toàn bộ đều yên tĩnh, các cường tộc trong sương phòng cũng đều nín thở định thần.
- Aaa… !
Ngu Kình Thương gào thét, khí lãng màu tím giống như cuồng phong càng quét trên đại dương mênh mông, nhấc lên sóng to gió lớn, mang theo cương khí vô địch, quét sạch tám phương.
Khí lãng kinh khủng chôn vùi thú triều còn sót lại, chấn vỡ liệt diễm vô tận.
Toàn thân Ngu Kình Thương máu me đầm đìa, chật vật không chịu nổi, nhưng không hề có mảy may bối rối, cũng không có chút đình trệ, hắn cố nén đau đớn và suy yếu, hai tay đưa về phía trước nắm lại.
Tử khí cuồn cuộn, kim quang trùng kích, Tử Hồn Đao tượng trưng cho lực lượng Tử Phủ truyền thừa mạnh nhất đã thành hình.
- Đến đây...
Ngu Kình Thương giống như là một mãnh tướng bất bại, trong tay cầm trường đao, hắn hét đầy giận dữ với trời cao.
Nhưng, Thánh Viêm, tử khí cuồn cuộn ở phía trước đã tan hết, lại không có bóng dáng Khương Phàm.
Phía trên?
Ngu Kình Thương lập tức ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Bởi vì trước đó Khương Phàm đã trải qua việc bị trọng lực áp chế, tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện ở hắn phía dưới, nếu như đánh lén, chỉ có thể là phía trên.
- Ngũ ca, phía dưới!
Ngu Khuynh Thành lại thét lên lần nữa, lo lắng nhắc nhở.
Khương Phàm mượn nhờ hỗn loạn, xuất hiện ở phía dưới Ngu Kình Thương, cách hắn trăm mét.
Phán đoán tinh chuẩn đương nhiên đều đến từ kinh nghiệm phong phú.
Đây cũng là một trong số những thực lực của hắn.
Toàn thân hắn khuấy động hắc khí, lúc Ngu Kình Thương cảnh giác nhìn về phía không trung, một khắc này, hắc khí cuồn cuộn đã che mất Ngu Kình Thương.
Rầm rầm rầm!
Mười sáu cửa nhà lao từ trong bóng tối âm trầm ầm vang mở ra, mười sáu sợi xiềng xích như thiểm điện đánh về phía Ngu Kình Thương.
- Đây là võ pháp gì?
Toàn trường kinh động, Khương Phàm lại còn có sát chiêu?
Ý thức Khương Phàm đã tiếp nhận áp lực tàn khốc, đến mức đều đã ảnh hưởng đến linh hồn, trong ngoài toàn thân đều khó chịu đến không thể nói ra được, nhưng vẫn liều mình xuất toàn lực, khống chế xiềng xích, cuốn lấy Ngu Kình Thương.
Ngu Kình Thương gào thét, giống như là Cự Ma đang nồng giãy dụa kịch liệt muốn thoát khỏi xiềng xích quấn quanh.
- Đây là vũ khí đặc thù!
Người bên cạnh Hướng Vãn Tình lập tức nhắc nhở.
Hướng Vãn Tình cười khẽ:
- Không phải lúc bắt đầu Ngu Kình Thương cũng dùng sao? Không phải Lý Hoàng cũng dùng sao? Chúng ta từ trước tới giờ không hạn chế sử dụng vũ khí, chỉ cần có thể dùng là được.
Ngu Kình Thương cực lực giãy dụa, từng sợi xiềng xích đều bị cuồng dã đánh bay, nhưng ngay sau đó lại quấn tới, giống như là rắn độc có ý thức, quấn quanh thân thể hắn, xâm nhập linh hồn hắn.
- Tàn đao, Khai Thiên Thức!
Khương Phàm bắt lấy cơ hội ngắn ngủi khó được, ý thức câu thông linh hồn cùng linh văn, nghiền ép tiềm lực sau cùng của thân thể, phát ra một kích trí mạng.
Ầm ầm...
Đao khí cuồn cuộn, Thánh Viêm ngập trời như Chiến Thần tuyệt thế thức tỉnh, ngưng tụ ra hư ảnh kinh người, nắm lấy bảo đao đánh một kích lên trời cao.
Bắp thịt toàn thân Ngu Kình Thương phồng lên, bộc phát lực lượng kinh khủng, không còn xé rách, mà là mãnh lực, nắm chặt Tử Hồn Đao, điên cuồng nghênh kích.
Cái gì cũng không thể kiềm chế hắn!
Cái gì cũng không thể!
Nhưng, Khương Phàm sắp không kiên trì nổi ý thức đột nhiên buông lỏng, toàn bộ xiềng xích đều tản ra, hắc khí cửa nhà lao đều tán loạn mãnh liệt.
Đột nhiên phóng thích, để Ngu Kình Thương điên cuồng hỗn loạn.
Khai thiên đao mang nháy mắt đã tới, cương mãnh bá liệt, uy thế vô biên, giống như là màu sắc Ngân Hà rực rỡ bổ vào trên thân thể mất khống chế của Ngu Kình Thương.
Kịch biến, chính là trong chớp mắt.
Máu tươi vẩy ra, thịt xương rách rưới!
Ngu Kình Thương kêu thảm bay ngược lên không trung, bên sườn vỡ vụn, nội tạng đều nhận tổn thương.
Khương Phàm gào thét vọt lên, Đại Diệu Thiên Kinh nhanh chóng vận chuyển trong thân thể, điều động thần uy huyết khí còn sót lại, hội tụ đến móng vuốt bên phải.
Đường vân Chu Tước lại thức tỉnh lần thứ ba, cường quang rạng rỡ, sát uy vô biên.
Ngu Kình Thương không cam tâm, hắn bộc phát huyết tính, điên cuồng dã man, nắm chặt Tử Hồn Đao ngang nhiên phách trảm, nhưng bên sườn đã bị trọng thương nên lực lượng bạo phát cuối cùng lại kém một chút.
Keng!
Khương Phàm mang theo Chu Tước Bác Thiên chi thuật, cuồng dã đánh vỡ nát Tử Hồn Đao, móng vuốt hoành kích, một tay bóp lấy yết hầu Ngu Kình Thương, móng vuốt sắc bén đâm xuyên da thịt, thẳng tới xương cổ.
- Hoa...
Toàn trường kinh hô, gương mặt đều có phản ứng.
Khương Phàm đưa móng vuốt sắc bén gắt gao chế trụ xương cổ, kéo lấy đầu Ngu Kình Thương đến trước mặt:
- Ngươi, thua!
Ngu Kình Thương nhìn Khương Phàm hằm hằm:
- Ngươi chỉ là thắng hiểm!
- Thắng hiểm cũng là thắng! Võ Hầu, là của ta!
Khương Phàm bóp lấy cổ Ngu Kình Thương, bỗng nhiên nâng lên không trung:
- Trận chiến này! Kết thúc!
Kết thúc?
Thật kết thúc?
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở định thần, sau đó đồng loạt nhìn về phía đài cao.
Tiếng tuyên cáo uy nghiêm lại quen thuộc vang vọng khắp diễn võ trường:
- Bên thắng, Khương Phàm! Kẻ thua, Ngu Kình Thương!
Bầu không khí lại lập tức sôi soi, tất cả mọi người giống như đã lâm vào điên cuồng, thanh triều như núi kêu biển gầm cơ hồ đều khiến cho đại điện rộng rãi cũng phải lắc lư.
Thắng!
Sau khi Khương Phàm đánh bại Hứa Thiên Kỳ, lại thắng cả Ngu Kình Thương!
Chẳng lẽ Khương Phàm thật muốn trở thành Võ Hầu?
Mấy trăm năm, rốt cuộc cũng có người thành công sao?
Chương 688 Võ Hầu Thuộc Về… (1)
Võ Hầu, danh hào hiệu triệu có lực nhất Vương Quốc Hắc Ám!
- Khương Phàm! Khương Phàm!
Rất nhiều người không xem trọng Khương Phàm trước đó không tự chủ được mà hò hét.
Bọn người Lý Hoàng hết chấn kinh lại hoảng hốt, tên Khương Phàm này đúng là quá cường hãn, không chỉ là thực lực, kinh nghiệm, điên cuồng, mà hắn còn có tiềm lực không thể nào nói lên được.
Nếu Ngu Kình Thương bại, Khương Phàm lấy danh Võ Hầu, thực chí danh quy!
- Im miệng! Im miệng! Tất cả im miệng cho ta!
Ngu Khuynh Thành nhảy đến đài diễn võ, cuồng loạn hô to, đè xuống sự oanh động của mọi người:
- Kích động cái gì, còn chưa có kết thúc đâu! Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu vẫn còn lại một ngày! Chúng ta chỉ là thua bây giờ, không có nghĩa là cuối cùng vẫn thua!
Hàn Ngạo nhíu mày, bám bấy cửa sổ hét lớn:
- Ngươi không nhìn thấy Ngu Kình Thương đã thua sao?
- Đây chính là tàn khốc của thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, ai muốn tiếp quản Võ Hầu thì phải tiếp nhận tất cả mọi người khiêu chiến, tiếp nhận bất kỳ lời khiêu chiến nào. Chỉ cần thời gian còn chưa tới, chúng ta vẫn có thể tiếp tục khiêu chiến. Đại Tự Tại điện, nói đi!
Ngu Khuynh Thành gào thét về phía chỗ cao, nàng tức giận lại sốt ruột.
Mấy vạn người đưa mắt nhìn nhau, dựa theo quy củ, đúng là còn có thể tiếp tục khiêu chiến.
Hướng Vãn Tình yểu điệu từ trong sương phòng đi tới, đứng trên đài cao tự mình tuyên cáo:
- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu vẫn chưa có kết thúc, bất kỳ người nào đều có thể lên đài khiêu chiến!
- Đã nghe chưa? Tranh tài chưa có kết thúc, chúng ta còn có thể tiếp tục lên đài!
Ngu Khuynh Thành nói xong, vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn Ngu Kình Thương trên lôi đài.
Ngàn vạn lần phải đồng ý!
Nếu không nàng sẽ phải trở thành nô lệ của tên hỗn đản Khương Phàm kia!
Ngu Kình Thương mệt mỏi đứng trên lôi đài, giơ tay lên chỉ về phía Khương Phàm:
- Ngày mai, lại có một trận chiến!
- Ta tiếp nhận!
Khương Phàm đã hiểu rõ mọi thứ về Ngu Kình Thương, đừng nói một trận, coi như hai trận hắn cũng đều không để ý.
Hướng Vãn Tình nói:
- Để đảm bảo công bằng, trận chiến ngày mai, bất kỳ người nào cũng đều không được đeo vũ khí. Ví dụ như, đao và tháp của Khương Phàm, ví dụ như chuỗi dây xích trên tay Ngu Kình Thương đây.
Ngu Kình Thương khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hướng Vãn Tình.
Trên tay hắn xác thực có mang theo dây xích đặc chế, tuy nhiên là khảm nạm đến trong da thịt, so với đường vân màu vàng trên người hắn không khác biệt lắm.
Tác dụng chính của bảo bối này là hỗ trợ chế tạo trọng lực trận vực.
Lấy lực lượng huyết mạch của hắn, mượn nhờ vòng đeo có thể tạo ra trọng lực một trăm năm mươi lần trở lên, phối hợp với chiến kỹ Kỳ Lân, đủ để ngăn chặn bất cứ kẻ nào.
- Dây xích gì?
Đám người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không có chú ý tới Ngu Kình Thương đã mang theo vũ khí gì.
Khương Phàm có chút ngưng mi, gia hỏa này mang theo vũ khí sao, trách không được lại có thể phóng thích áp lực khủng bố như vậy.
Xem ra Hỗn Độn Tử Phủ cũng là không thua nổi.
Tuy nhiên không quan trọng, hắn cũng dùng vũ khí, chiến kích, mai rùa của Lý Hoàng cũng là vũ khí.
- Ta đồng ý, ngày mai không mang bất kỳ vũ khí nào.
Ngu Kình Thương đi xuống đài diễn võ, mang theo tộc nhân rời khỏi.
- Tiểu tử này... làm cho ta quá ngoài ý muốn...
Lâm Thiên Lộc chậm rãi lắc đầu, trước đó hắn đã thấy Khương Phàm cùng Hàn Ngạo tỷ thí, đối với thực lực Khương Phàm cũng có xác định cơ bản, đúng là rất mạnh rất ưu tú, nhưng lại không nghĩ có thể cường hãn đến trình độ như vậy.
- Một hài tử phát triển dã man đến nỗi có thể so sánh được với thiên tài hoàng tộc dốc sức bồi dưỡng.
Bạch Nguyệt cũng rất bất ngờ, đây quả thực là kỳ tích.
- Nếu như hắn có thể chống đỡ được trận chiến ngày mai, hắn chính là Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám.
Hàn Ngạo bỗng nhiên có chút chờ mong Khương Phàm có thể có được thắng lợi.
Phần vinh dự này không thuộc loại riêng về Khương Phàm, càng là thuộc về Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm ngồi vào trên lôi đài, lấy ra ba viên Linh Nguyên Đan còn lại ăn vào, bên trong tất cả đều là dùng Linh Cầm thất trọng thiên luyện chế thành Linh Nguyên Đan.
Đây là vốn liếng sau cùng rồi, hẳn là sẽ có hiệu quả tăng cường nhất định đối với linh văn.
Linh văn mạnh một phần, võ pháp sẽ mạnh một phần, phần thắng sẽ có thể nhiều hơn một phần.
- Khương Phàm, cần trợ giúp gì không?
Lâm Thiên Lộc bọn người đi đến trước lôi đài, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt.
- Không cần, ta hẳn là có thể ứng phó.
Khương Phàm yên lặng luyện hóa Linh Nguyên Đan, tư dưỡng linh văn.
- Hỗn Độn Tử Phủ không thể nào tuỳ tiện nhận thua được, bọn hắn hẳn là sẽ cung cấp cho Ngu Kình Thương một loại đan dược nào đó, kích phát tiềm lực của hắn. Ngươi đã đi đến bước này, cũng đừng có khinh thường nữa, có gì cần, cứ việc nói.
Mặc dù Bạch Nguyệt rất bất ngờ với thực lực của Khương Phàm, nhưng kỳ thật không kém Ngu Kình Thương nhiều, hôm nay thắng được có chút hung hiểm.
Nếu như Ngu Kình Thương lại có hơi tăng lên, rất có thể sẽ thay đổi chiến cuộc ngày mai.
- Chỉ cần Ngu Kình Thương không thể thi triển được trọng lực trận vực, ta vẫn có thể kiên trì đến cuối cùng.
Khương Phàm đúng là có lòng tin.
Mặc dù không thể sử dụng tàn đao, nhưng móng vuốt Chu Tước cũng có thể thi triển ra Bá Đao Thức, thậm chí là Khai Thiên Thức. Chỉ cần lợi dụng quyền sáo áo giáp biến là có thể.
Cho nên có tàn đao hay không, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng lớn.
Thanh đồng tiểu tháp càng là để phụ trợ, trước hôm nay kỳ thật còn không có muốn dùng.
Cho nên, Ngu Kình Thương không thể dùng trọng lực trận vực, mình lại hơi tăng cường linh văn, hẳn là có phần thắng.
- Ngươi có lòng tin thì tốt, điều dưỡng cho tốt đi, chúng ta ở chỗ này trông coi.
Lâm Thiên Lộc không cần phải nhiều lời nữa, cứ thế mà ở bên cạnh trông coi, để tránh Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành giở trò quỷ.
Chương 689 Võ Hầu Thuộc Về… (2)
Khương Phàm đang muốn tiếp tục luyện hóa Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhìn về Bạch Nguyệt túc lão.
- Ngài có bảo bối tăng cường linh hồn hay không?
Bất luận là Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, đao pháp, hay là Chu Tước Bác Thiên Thuật, đều có yêu cầu tương đối đối với linh hồn.
Hôm nay đánh tới cuối cùng, liên tục phóng thú quyền suýt chút nữa đã chấn thương ý thức hải.
Bạch Nguyệt nhìn hắn:
- Ngươi cần tăng cường linh hồn? Không phải linh văn, thể chất?
Khương Phàm nói:
- Ta vừa mới dùng đan dược có thể tăng cường linh văn, nếu như lại tăng cường linh hồn, trận quyết chiến ngày mai hẳn là càng có lòng tin.
- Ta có viên thuốc, vốn là chuẩn bị cho Tịch Nhan, nếu như ngươi thật cần...
Bạch Nguyệt lấy ra một viên đan dược đen kịt từ trong nhẫn không gian:
- Đây là Ma Ngọc Đan, có thể tăng cường linh hồn, hỗ trợ tạo dựng thức hải. Đối với hồn tu mà nói, quan trọng nhất không chỉ là linh lực hải dương, mà còn có thức hải.
Tạo dựng thức hải?
Khương Phàm thoáng cảm thấy kinh ngạc, thức hải của ta hình như là tự xuất hiện.
- Ta cố ý để trước khi Tịch Nhan tiến vào thất trọng thiên, giúp nàng tạo dựng hoàn chỉnh vững vàng thức hải. Tuy nhiên nếu ngươi cần, cho ngươi dùng trước, sau này ta lại làm cho nàng.
Bạch Nguyệt từ trước tới giờ không tuỳ tiện tặng đồ cho người khác, nhưng đây là tình huống đặc biệt nên vẫn giao đan dược cho Khương Phàm.
- Tạ ơn tiền bối!
Khương Phàm nhận lấy, mặc dù là tạo dựng thức hải, nhưng tương tự có thể dùng để tăng cường thức hải.
Giờ khắc này, trong thánh điện của Chí Tôn Kim Thành tại Vương Quốc Hắc Ám, Ngu Chính Hùng cũng tự mình đưa cho Ngu Kình Thương một viên đan dược quý giá.
- Kình Thương, đây là Long Cốt Đan! Có thể kích phát lực lượng bộc phát của ngươi, đồng thời kéo dài rất lâu, sau đó còn sẽ không để cho ngươi suy yếu.
Ngu Kình Thương cảm giác mình bị coi thường.
- Ta không cần! Hôm nay chỉ là ta chưa hiểu gì về Khương Phàm, chỉ là chủ quan mà thôi. Ngày mai tái chiến, nhất định có thể thắng.
Hắn thua, nhưng lại rất oan uổng, hắn rõ ràng có thể phát huy càng tốt hơn nữa.
Huống chi, nếu như lực lượng của mình đột nhiên tăng tới quá mạnh, tất cả mọi người sẽ cảm thấy là hắn đã dùng thuốc, coi như thắng, cũng sẽ để lại danh tiếng xấu.
Ngu Chính Hùng nghiêm túc cảnh cáo hắn:
- Ngươi vẫn nên dùng thì tốt hơn, Hỗn Độn Tử Phủ đảm đương không nổi thất bại.
Hỗn Độn Tử Phủ cùng Chí Tôn Kim Thành và Vô Hồi thánh địa, đồng ý thiết trí Võ Hầu bảng mục đích chỉ là để cho bọn hắn chọn lựa Chiến Nô ưu tú, cũng không phải để bọn hắn làm người hầu cho người khác.
Hỗn Độn Tử Phủ là hoàng tộc cao ngạo, há có thể để một tên tiểu tử thánh địa thúc đẩy?
Ngu Khuynh Thành cũng khuyên bảo:
- Ngũ ca, hay là huynh cất đi. Nếu như không dùng bây giờ, huynh miễn cưỡng đến trọng lực áp chế gấp trăm lần cũng không sinh ra được ảnh hưởng nghiêm trọng với Khương Phàm. Một trăm năm mươi lần có thể áp chế Khương Phàm nghiêm trọng, nhưng gấp trăm lần, hiệu quả liền hoàn toàn khác nhau.
Ngu Chính Hùng nói:
- Bây giờ không phải là thời điểm khoe khoang, mà Vô Hồi thánh địa nơi đó cũng sẽ cung cấp cho Khương Phàm trợ giúp đặc biệt, để hắn trưởng thành ở một số vấn đề. Nếu như ngươi không trở nên mạnh mẽ, ngày mai chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ được.
Ngu Kình Thương do dự mãi, rốt cuộc vẫn cầm lấy Long Cốt Đan:
- Tin tưởng ta, ngày mai ta nhất định có thể thắng.
- Ta tin tưởng Ngũ ca!
Ngu Khuynh Thành cổ vũ Ngu Kình Thương.
Nàng cũng cảm thấy hôm nay Ngũ ca bị thua rất oan uổng, Ngũ ca hoàn toàn có thể làm càng tốt hơn.
Thời điểm bọn hắn hai bên đang yên lặng tu dưỡng tăng cường, bầu không khí tại Vương Quốc Hắc Ám cũng vừa nóng, tất cả mọi người đang thảo luận về trận chiến ngày mai.
Mọi người vẫn cứ đánh cược ở Đại Tự Tại điện, nhưng rất nhiều nơi cũng mở ra trận cá cược của riêng mình, cược xem thắng bại ngày mai.
Kịch chiến ngày hôm sau bộc phát đúng hẹn.
Diễn võ trường lại cưỡng ép nhét vào mười vạn người, người người nhốn nháo, chen chúc không chịu nổi, nhưng cũng không đỡ nổi sự nhiệt tình của đám người.
Chiến đấu vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đã cảm nhận được sự thay đổi của Khương Phàm và Ngu Kình Thương.
Võ pháp của Khương Phàm rõ ràng đã tăng cường, lực lượng của Ngu Kình Thương cũng đã tăng lên đến kinh người.
Hai người càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng, đều sử xuất tất cả vốn liếng, tất cả đều là sát chiêu kinh khủng.
Khương Phàm giống như là một mặt trời, vọt tới Ngu Kình Thương, toàn thân hừng hực cường quang, Thánh Viêm như muốn chôn vùi cả đất trời này.
Ngu Kình Thương chấn kích hai tay, giống như Thiên Thần đưa tay, tạo nên cỗ kinh khủng cương khí, kim quang tử khí bao quanh, bạo kích Khương Phàm.
Ầm ầm...
Bạo tạc kịch liệt, như núi hô biển động, oanh động khắp lôi tràng, chấn nhiếp khán đài.
Toàn trường nổi lên tiếng reo hò như sóng triều dâng cao.
Khương Phàm khoác Thái Dương Chiến Y, kích thích ra huyết khí toàn thân, tử chiến với Ngu Kình Thương. Nhưng...
Bành!
Ngu Kình Thương đã thiêu đốt huyết khí, lực lượng bộc phát lên đến bốn trăm ngàn cực cảnh, tốc độ càng nhanh như thiểm điện, rắn chắc đánh vào ngực Khương Phàm.
Chiến y vỡ vụn, huyết thủy vẩy ra.
Thân thể Khương Phàm như muốn nổ tung, hắn kêu thảm bay ra ngoài.
Ngu Kình Thương không có một khắc nào đình chỉ, hai cánh tử khí giương lên ngưng tụ lại thành hư ảnh Kỳ Lân uy nghiêm, đạp tan hư không, trấn áp Khương Phàm.
Bước chân tấn mãnh, trận pháp màu vàng nở rộ dưới chân, uy thế áp bách kinh khủng liên tục tăng vọt, giống như là từng tòa ma sơn va chạm vào nhau.
Khương Phàm cưỡng ép ổn định, hai tay phát sáng, xé rách thiên khung, đón lấy uy thế kinh khủng lao thẳng đến Ngu Kình Thương.
Ầm ầm, lại là một trận bạo động thảm liệt, đánh thẳng vào bình chướng, cũng kích thích bầu không khí toàn trường.
Cục diện này, thế lực hoàn toàn ngang nhau!
Mỗi người dựa vào ưu thế của bản thân, người này cũng không làm gì được người kia.
Chương 690 Võ Hầu Thuộc Về (3)
Mọi người nhìn đến dâng cả nhiệt huyết, cũng đều bắt đầu âm thầm chờ mong, ai có thể kiên trì đến cuối cùng?
- Giết!
Ngu Kình Thương rơi xuống lôi đài, cuồng dã cất bước, lôi đài lay động, tử khí cuồn cuộn mãi không dứt.
- Giết!
Khương Phàm gào lên, huyết chiến đến đây, chỉ có liều mạng.
Hai người giống như là hai mảnh sao chổi đang đánh tới cùng một chỗ.
Trong chớp mắt, Khương Phàm làm ra cử động không thể tưởng tượng nổi, hai cánh Thánh Viêm khép về, chặn lại được trước mặt, ngạnh kháng với bạo kích bốn trăm ngàn cực cảnh khủng bố của Ngu Kình Thương.
Hỏa vũ thật dày bao trùm lấy hai cánh, cũng ngưng tụ ra ba tầng hỏa tinh.
Ầm ầm!
Trọng quyền vô địch, dễ như trở bàn tay đánh đổ tầng tầng hỏa tinh, toàn bộ đều nổ tung, hỏa vũ Thánh Viêm vỡ vụn trong nháy mắt, cánh xương cũng bị đánh gãy.
Không có bất kỳ lo lắng gì!
Nắm đấm kinh khủng lấy tình thế phá diệt vạn vật, đánh vào trên lồng ngực Khương Phàm.
Thái Dương Chiến Y lắc lư kịch liệt, vỡ nát tại chỗ!
Nắm đấm dội thẳng xương ngực Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, thân thể chợt muốn vỡ vụn.
Không lấy móng vuốt chặn đánh, chỉ dựa vào võ pháp phòng ngự thân thể, đây không khác gì tự mình hại mình.
Ngu Kình Thương rất bất ngờ, cũng trong nháy mắt cảm nhận được nguy hiểm.
Vừa rồi, thời điểm nhìn thấy Khương Phàm ngưng tụ hỏa tinh ở bên ngoài hai cánh, hắn suy đoán có thể là Khương Phàm muốn phóng thích, chờ đợi cơ hội tập kích hắn, không nghĩ tới lại là dùng làm tấm thuẫn.
Lúc xuyên qua hai cánh Khương Phàm, hắn suy đoán phía sau có thể là móng vuốt cứng rắn của Khương Phàm, kết quả lại không có cái gì, trực tiếp liền đánh tới ngực Khương Phàm.
Khác thường đã là có vấn đề!
Khẳng định có lừa dối!
Khi Ngu Kình Thương giật mình nguy hiểm, trong chốc lát, hai tay Khương Phàm giấu ở phía dưới bỗng nhiên tấn công.
Lấy Chu Tước Bác Thiên, một tay bóp lấy hai tay Ngu Kình Thương đang đánh vào lồng ngực mình, dùng Thánh Viêm thiêu đốt, lực lượng bạo kích, trong chớp mắt đã làm nổ nát vụn cổ tay.
Cùng lúc đó, thân thể mượn nhờ lực lượng bạo kích, thuận thế ngửa ra sau, móng vuốt lập tức vung lên, đánh về phía khoang bụng Ngu Kình Thương.
Trận va chạm kinh khủng, kịch biến trong chớp mắt, chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Bên ngoài ai cũng không thấy rõ ràng là đang có tình huống gì, chỉ cảm thấy Thánh Viêm bạo động, mặt đất vỡ nát, uy lực và năng lượng so với trước đó đã mạnh hơn rất nhiều.
Sau đó...
Khương Phàm, Ngu Kình Thương đều bay ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì!
Toàn trường xôn xao, bất ngờ với biến cố.
Ngực Khương Phàm rách rưới, máu thịt be bét, cơ hồ có thể nhìn thấy cả trái tim đang nhảy ở bên trong, đơn giản nhìn thấy mà giật mình.
Hai tay Ngu Kình Thương lại vỡ vụn, máu tươi chảy ngang. Phần bụng máu thịt be bét, nội tạng vỡ vụn, cũng vô cùng thê thảm.
Ngu Khuynh Thành, Liễu Như Yên dùng sức che miệng lại.
Bọn người Lý Hoàng, Hứa Thiên Kỳ rung động, không tin nổi.
Toàn trường chỉ có người có cảnh giới cao thâm mới rõ ràng bắt được va chạm trong nháy mắt, bọn họ đều chau mày, thầm nghĩ ‘thật tàn nhẫn.’
Đây quả thực là liều mạng!
Nếu như lúc đó Khương Phàm bắt không được hai tay Ngu Kình Thương, tất nhiên sẽ bị bạo chết tại chỗ.
Hài tử này tàn nhẫn với kẻ địch, còn ác hơn đối với mình.
- Aaa...
Khương Phàm, Ngu Kình Thương vừa ổn định liền hét lớn, ai cũng không hề chú ý tới thương thế, nhìn nhau là tức giận gào thét.
Ngu Kình Thương cuồng dã trùng kích, tử khí cuồn cuộn, Kỳ Lân lại lần nữa thành hình, lần này, hắn không quan tâm đến mạng sống mà thả kim ngân toàn thân ra, quấn quanh hướng về phía Tử Khí Kỳ Lân.
Rống...
Kỳ Lân càng thêm chân thực, uy thế tràn ngập lôi tràng, chấn nhiếp đám người, toàn thân quấn quanh văn ấn màu vàng từ trên thân Ngu Kình Thương, tựa như là phù chú thần bí, càng có uy thế, càng khủng bố hơn.
Một cỗ khí tức tràn ngập muốn đè sập lôi tràng.
Kỳ Lân thét dài, tiến tới phía Khương Phàm, mỗi một bước rơi xuống đều có sóng xung kích cùng sức mạnh chèn ép kinh khủng đang đánh về phía Khương Phàm, giống như sóng lớn cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt.
Khương Phàm nắm chặt hai tay, ngưng tụ đao khí màu tím mênh mông, kích ra huyết khí toàn thân, đón Kỳ Lân vọt tới.
Đao khí khuấy động xuất hiện giống như Du Long ra biển, bá khí đầy đồng, trùng kích Kỳ Lân.
Nhưng, Kỳ Lân không chút huyền niệm nào đạp tan đao khí, tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng tới gần Khương Phàm.
Ngay sau đó, Khương Phàm đánh ra đao thứ hai... Đao thứ ba... Đao thứ tư... Đao thứ năm...
Đao khí mãnh liệt, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, hòa với kim quang, quấn quanh huyết khí.
Cuồng dã phách trảm Kỳ Lân.
Bởi vì linh hồn đã được tăng cường, mỗi đao đều so với trước đó càng có uy thế hơn.
- Đao thứ tám... Đao thứ chín...
Khương Phàm hét to, toàn thân phồng lên, sụp ra vết nứt, giống như một pho tượng đang nhận trọng kích, máu me đầm đìa.
Đao thế hoành kích, xé rách trường không.
Một đao đạt tới cực hạn mang đến cho toàn thân tác dụng phụ to lớn, nhưng uy lực cũng đã đạt tới trình độ khủng bố.
Kỳ Lân liên tục bị trùng kích, ngay đao thứ chín đã bị vô tình xé mở.
Tử khí nổ tung, đao khí cuồn cuộn, rung động toàn trường.
Rống!
Ngu Kình Thương gào lên, hắn đạp tan mặt đá trên lôi đài, đuổi giết Khương Phàm!
Mặc dù Kỳ Lân đã bị hủy, nhưng Khương Phàm cũng đã nghiền ép tiềm lực, bị tổn thương nghiêm trọng, đây chính là thời điểm suy yếu nhất.
Một kích trí mạng, ngay lúc này.
Nhưng...
- Đao thứ mười!
Khương Phàm mở lớn với đầy máu tươi, số lượng lớn mạch máu toàn thân đã vỡ nát, huyết thủy hòa với linh lực lao nhanh mãnh liệt đổ ra, một con Chu Tước đẫm máu theo Thánh Viêm thành hình, đao khí khủng bố bao quanh thuận thế đánh nát Kỳ Lân, cũng trực tiếp bổ về Ngu Kình Thương ở phía xa xa.
Chính như hắn suy nghĩ.
Một kích trí mạng, ngay lúc này.
- Xong!
Trong lòng Ngu Kình Thương hơi hồi hộp một chút, hai tay giao về phía trước, điên cuồng phóng thích tử khí, ngưng tụ lại mênh mông hư ảnh.