-
Chương 666-670
Chương 666 Cuồng chiến không ngớt (6)
- Bản thân tự khép lại? Hắn ăn đan dược sao?
- Vừa rồi hắn ở trong ngọn lửa, không có thấy rõ ràng.
Các cường giả Võ Hầu bảng nhao nhao biến sắc, tốc độ khôi phục nhanh như vậy, hẳn là đã dùng đan dược đặc biệt nào đó?
Khẳng định là như vậy!
Đám người trấn thủ Đại Tự Tại điện cao giọng tuyên cáo:
- Cuộc chiến thứ tư, người thắng trận, Khương Phàm! Cuộc chiến thứ năm, bắt đầu!
- Lên đi, thay phiên đi. Không được cho hắn cơ hội thở dốc.
- Thật ngông cuồng, liên tiếp chiến thắng như thế, lại còn không dùng toàn lực.
- Hai mươi vị trí đầu của Võ Hầu bảng, thay phiên lên đi chứ!
Bầu không khí nhanh chóng nóng bỏng, mặc dù đều rất bất ngờ trước sự cường đại của Khương Phàm, nhưng càng như vậy, các trận chiến đấu càng đặc sắc, càng đáng để mong chờ.
Dưới sự kích thích của Khương Phàm, vị trí thứ mười chín, mười tám, mười sáu, mười bốn, mười ba, mười hai trên Võ Hầu bảng đều lần lượt leo lên diễn võ trường.
Mỗi một người đều là cường giả thiên tài!
Mỗi một người đều là bộc lộ tài năng trong một tháng trước!
Mỗi một người lên đài đều biểu hiện rất đặc sắc!
Thế nhưng lại không có người nào có thể kiên trì trên lôi đài hơn mười phút đồng hồ, liên tiếp đều bị Khương Phàm trọng thương, đánh xuống lôi đài.
Thực lực của Khương Phàm vượt qua các phương dự đoán, mười trận chiến thắng liên tiếp.
- Mỗi ngày mười trận chiến, ngày đầu tiên kết thúc, Khương Phàm toàn thắng!
Sau khi hai cường giả xếp hạng mười lăn xuống lôi đài, người trấn thủ diễn võ trường tuyên cáo kết quả ngày đầu tiên.
Bầu không khí lại lập tức tăng vọt, năm vạn người kích tình tranh luận, thật lâu không muốn rời sân.
Mặc dù chỉ là ngày đầu tiên thôi, nhưng lại không thể buộc Khương Phàm ra sát chiêu, không thể bức Khương Phàm đến chật vật, đây tuyệt đối là tình huống ngoài dự đoán.
Nếu như người ở vị trí ba bốn mươi trên Võ Hầu bảng phát không thắng được còn có thể thông cảm, nhưng đây lại là người hai mươi vị trí đầu khiêu chiến.
- Còn có cho chúng ta tranh tài sao?
Biểu hiện của các cường giả xếp hạng ngoài vị thứ hai mươi đều trở nên quái dị, trước đó còn ma quyền sát chưởng, chuẩn bị lĩnh giáo thực lực Khương Phàm, bây giờ xem ra, bọn hắn hình như ngay cả tư cách lên đài cũng đều không có.
- Khương Phàm đã đi qua Lạc Chùy trọng địa sao? Hắn ở trong đó gặp được cái gì rồi?
- Ta có thể rõ ràng cảm nhận được Khương Phàm đã thay đổi, không chỉ đơn giản là cảnh giới tăng lên, tất nhiên là đã đạt được một cơ duyên nào đó rồi.
- Hỗn Độn Tử Phủ rất hào khí nhỉ, vậy mà lại cho phép Khương Phàm đến Lạc Chùy trọng địa, còn cho hắn cơ duyên.
- Vẫn chưa tra rõ ràng thân phận Khương Phàm sao?
Các nơi trong sương phòng, các đại biểu cường tộc các phương cũng bắt đầu nghị luận.
Bọn hắn có thể chấp nhận Khương Phàm thắng, nhưng không chấp nhận được Khương Phàm lại thắng nhẹ nhàng như vậy.
- Còn chưa nhìn ra sao?
Đông Hoàng Thánh Kiệt hỏi Hoàng Kim Dương, đều đã nhìn qua mười trận, không thể không có phát hiện được.
- Không phải là ngài không muốn nói đấy chứ?
Liễu Như Yên còn là lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Thú, Hoàng Kim Dương, có chút hiếu kỳ, cũng có chút kính sợ, đây chính là Thánh Thú lão tổ tự mình bồi dưỡng.
Kim quang trong đôi mắt Hoàng Kim Dương di chuyển, không nói thêm gì, chỉ chậm rãi lắc đầu.
Nó có phát hiện!
Nó thậm chí đã thấy được!
Nhưng, nó lại không thể tin được!
Ngày thứ hai!
Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu tiếp tục tiến hành.
Hình Nhung, Chư Tinh Hán thay nhau lên đài.
Ngày đầu tiên bọn hắn đã bị thua nên rất không cam tâm, sau khi trải qua một đêm suy nghĩ đều cảm thấy đã tìm được cách áp chế Khương Phàm.
Kết quả từ người thứ mười chín đến người thứ mười một, bọn hắn liên tiếp lên đài, liên tiếp thảm bại, mà còn bị đánh thảm hại hơn, không phải miệng trào đầy máu nhận thua, thì chính là hôn mê nửa sống nửa chết.
- Ta lên!
Khi trận chiến thứ chín kết thúc, vị trí thứ mười, Lạc Cuồng Sinh đứng dậy.
- Người thứ mười lên đài! Ngày thứ hai đã có thể nhìn thấy hạng mười khiêu chiến!
Bầu không khí trong toàn trường tăng vọt, gọi to tên Lạc Cuồng Sinh, ủng hộ hắn toàn lực ứng phó.
Nhưng, không đợi Lạc Cuồng Sinh đi đến lôi đài, một bóng người lại vượt lên trước một bước.
- Ta lên!
Một nam tử khí tức toàn thân trầm ổn cầm trong tay chiến kích, leo lên lôi đài.
- Lý Hoàng? Đây là trận chiến cuối cùng hôm nay, để ta lên!
Lạc Cuồng Sinh tức giận, cánh tay thô cuồng đưa về phía trước, thổ khí cuồn cuộn, lôi đài oanh minh, một cái móng vuốt tinh thạch to như núi đá, từ bên trong thổ khí lao ra, hung hăng chụp về phía Lý Hoàng.
Móng vuốt lấp lóe tinh quang, hoàn toàn do thạch tinh ngưng tụ, cứng rắn lại nặng nề.
Lý Hoàng cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi đến chỗ Khương Phàm, chỉ là ở sau lưng lại cuồn cuộn lên thủy triều, một con cự quy dâng lên, khổng lồ đen nhánh, phát ra uy áp kinh người, chấn vỡ móng vuốt.
Sắc mặt Lạc Cuồng Sinh hơi biến đổi, hai mắt bắn sát cơ tung toé, thổ khí lại nổi lên, kịch liệt cuồn cuộn, dâng lên lít nha lít nhít thạch tinh, ngưng tụ thành trên trăm thanh lợi kiếm, kỳ quang lượn lờ, bén nhọn thấu xương.
Bọn chúng sắp hàng chỉnh tề, cứ như là rừng kiếm, xoay tròn về phía con cự quy kia.
Một tiếng oanh minh, giang hà bạo động.
Cự quy đạp trên thủy triều phóng lên, thân thể đen nhánh ngạnh kháng lợi kiếm, trong tiếng oanh minh đinh tai, toàn bộ đều bị đánh nát.
Ầm ầm!
Cự quy bỗng nhiên rơi xuống, thủy triều dâng lên, liên miên bất tuyệt, mang theo khí thế kinh người đánh tới Lạc Cuồng Sinh.
Lạc Cuồng Sinh gầm thét, nắm bàn tay lại, thổ khí cuồn cuộn khắp trời cao, hóa thành đại điểu tinh thạch che trời, như Đại Bằng giương cánh, uy thế lạnh thấu xương.
Bành!
Đại điểu lao nhanh phá hủy thủy triều, đối diện đụng phải con cự quy kia.
Một tiếng bạo hưởng khiến cho diễn võ trường run rẩy, ánh sáng bay lên, năng lượng bạo động.
Nhưng, đại điểu bị chôn vùi mà cự quy lại bình yên vô sự, xoay tròn trở về Quy Giáp Thuẫn Bài, rơi xuống sau lưng Lý Hoàng.
- Ngươi không bằng ta, lui ra.
Lý Hoàng từ đầu đến cuối đều không có quay đầu, đưa tay ra hiệu với đám người trấn thủ Đại Tự Tại điện ở chỗ cao:
- Trận chiến thứ mười, ta lên!
Chương 667 Thiếu niên thiên kiêu (1)
Biến cố đột nhiên xuất hiện để diễn võ thoáng an tĩnh lại.
Cho đến khi âm thanh uy nghiêm quen thuộc vang lên lần nữa:
- Trận Khiêu chiến chiến thứ mười, vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng, Lý Hoàng!
- Oa...
Toàn trường sôi trào, vô số người đứng dậy reo hò.
Vị trí thứ sáu hoàn toàn có thể đại biểu lực lượng mạnh nhất trên Võ Hầu bảng.
Mà có thể tuỳ tiện đánh bại người thứ mười Võ Hầu bảng, Lạc Cuồng Sinh, càng có thể nhìn ra Lý Hoàng bất phàm như thế nào.
Đám người trong các sương phòng cũng đều nghiêm túc lên.
- Lý Hoàng là ai?
- Hắn đột nhiên xuất hiện. Lên đài ba lần, lại ước định được vị trí thứ sáu. Gần với Cơ Lăng Huyên, Hứa Thiên Kỳ, Ngu Kình Thương.
- Đại Tự Tại điện sẽ không vô duyên vô cớ đưa một người tới cao vị như thế, vô cùng có khả năng là biết Lý Hoàng.
- Lý Hoàng là tên thật sao?
- Có thể là tên thật, cũng có thể là là giả.
Mọi người đều hiếu kỳ lại chờ mong, nhân vật thần bí như vậy, trận chiến thứ mười hẳn là sẽ vô cùng đặc sắc. Nói không chừng còn có thể để Khương Phàm bức ra thực lực chân thật.
Liễu Như Yên nhìn qua thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi kia, khóe miệng chợt có một nụ cười nghiền ngẫm:
- Là hắn, hắn cũng cảm thấy hứng thú đối với khiêu chiến tại Vương Quốc Hắc Ám sao. Ta cảm thấy rất kỳ quái, nếu hắn đã phát hiện được nơi này, vì sao không nói với tộc nhân của hắn?
Mấy thanh niên nam nữ cũng đều chú ý thân ảnh kia.
Liễu Như Yên cười khẽ:
- Nghe nói hắn rời khỏi đảo Hải Thần ba năm, một mực lịch luyện ở bên ngoài, hẳn là ngẫu nhiên mới tới được đây. Tốt nhất hắn đừng trở về thông bẩm, nếu không Vương Quốc Hắc Ám sẽ phải đổi chủ.
Hướng Vãn Tình ngồi trong sương phòng Đại Tự Tại điện, xuyên qua cửa sổ rộng lớn, nhìn Lý Hoàng đang lên đài:
- Cái tên Lý Hoàng hẳn này là có thể tạo chút phiền toái cho Khương Phàm.
Bên cạnh có người nói:
- Chỉ là tạo phiền phức thôi sao sao? Lấy thực lực của Lý Hoàng, hoàn toàn có thể ngăn chặn Khương Phàm.
- Nếu như là ở hải vực, Lý Hoàng hoàn toàn có thể vây khốn Khương Phàm, nhưng nơi này là lôi đài, Lý Hoàng...
Hướng Vãn Tình trầm mặc một lát, lại nói:
- Liền phải xem ba năm này hắn lịch luyện trưởng thành như thế nào.
Trên lôi đài, Khương Phàm cảnh giác nam tử dang đi tới, Chu Tước trong khí hải lại sinh động hẳn lên, tựa như đã nhận lấy một sự kích thích nào đó.
Bước chân Lý Hoàng càng lúc càng nặng, giống như một con mãnh thú xuất hành, tản mát ra khí thế cuồng dã kinh người, từng tia sáng màu xanh thẳm nở rộ, tràn ngập lôi tràng, mang đến thanh triều đại dương mênh mông như ẩn như hiện.
Khương Phàm âm thầm nghiêm nghị, cũng bắt đầu chờ mong.
Những trận chiến trước đó mặc dù đánh rất kịch liệt, nhưng không có ai có thể làm cho hắn xuất toàn lực.
Rốt cuộc cũng có một người ra dáng.
Lý Hoàng dừng lại phía trước cách Khương Phàm ngoài trăm thước, cầm chiến kích trong tay, chỉ về phía Khương Phàm.
Ánh mắt hắn thâm thúy lại sắc bén, có loại khí thế bễ nghễ thiên hạ.
- Mời!
Khương Phàm triển khai hai cánh, hai tay hóa thành móng vuốt, khí thế phóng xuất ra ngoài, lại vô cùng cường thế, Thánh Viêm màu vàng sôi trào, khuấy động nhiệt độ cao kinh người.
- Chiến!
Lý Hoàng không có thêm lời thừa thãi, toàn thân nở rộ ánh sáng màu xanh lam, trực tiếp giết tới.
Chiến kích quét ngang như đang kéo lấy đại dương mênh mông lao nhanh, muốn bao phủ mảnh lôi tràng này.
Khương Phàm vỗ cánh xuất kích, tàn đao tới tay, huyết khí sôi trào, bổ ra đao mang cường thế nặng nề.
Tử khí mãnh liệt, kim viêm vờn quanh, thế công bá liệt đến cực điểm.
Keng!
Tàn đao ngạnh kháng chiến kích, bộc phát ra tiếng tranh minh đinh tai nhức óc!
Hai nguồn năng lượng cương mãnh như hai con sói lao nhanh đón đầu va chạm vào nhau, dâng lên khí lãng ngập trời!
Lực lượng bộc phát của Khương Phàm vượt qua hai trăm ngàn cực cảnh, phối hợp tàn đao, thế công càng mạnh.
Nhưng, chiến kích của Lý Hoàng lại được đại dương mênh mông bao quanh, giao phó cho hắn lực bộc phát hùng hậu vô địch.
- Lại đến!
Khương Phàm, Lý Hoàng dâng cao khí thế.
Kịch liệt phách trảm, đảo mắt đã mấy chục đòn, hai người tương xứng.
Ầm ầm...
Thánh Viêm màu vàng sôi trào xung quanh Khương Phàm, Hỏa Liên hoa lệ ù ù nở rộ, khổng lồ như núi, chiếu sáng lôi tràng, hung hãn nổ bay Lý Hoàng.
Khương Phàm không ngừng tấn công, theo Thánh Viêm vọt mạnh về phía trước, tàn đao phách trảm, cường đại khiếp người, mở ra Thánh Viêm mãnh liệt, bổ về phía Lý Hoàng.
Lý Hoàng không tổn hao gì, toàn thân lượn lờ ánh sáng màu xanh lam, ngăn trở Thánh Viêm xâm nhập, mai rùa phía sau như có linh hồn, tự hành hướng về phía trước bạo kích, khuấy động khí thế kinh người.
Ầm ầm!
Tàn đao cứ như đang bổ vào trên hòn đảo, bị cưỡng ép bắn ngược.
Trong chớp mắt, Lý Hoàng đâm chiến kích trong tay tới, ánh sáng màu xanh lam cuồn cuộn như là thiên quân vạn mã đang lao nhanh, lại như sóng to gió lớn rất mãnh liệt.
Thanh thế cực kì khủng bố.
Khương Phàm huy động hai cánh, nhanh chóng phóng lên tận trời, tránh khỏi đòn tấn công.
Ầm ầm...
Ánh sáng màu xanh lam trong nháy mắt bạo động khắp toàn thân Lý Hoàng, hóa thành ngọn sóng lớn chân thực, liên miên bất tuyệt, cuồn cuộn ngập trời.
Không phải bạo động trong ba trăm mét, mà là quét sạch tám trăm mét lôi đài.
Chín cơn thủy triều như chín con Ác Long, mở ra miệng lớn kinh khủng.
Ánh sáng màu xanh lam lấp lóe bên trong thủy triều như đã giao phó linh hồn cho thủy triều vậy, đòn tấn công cực kì khủng bố.
Khương Phàm đứng giữa trời, bỗng nhiên lao xuống, liệt diễm mãnh liệt sau lưng hội tụ thành vòng xoáy Thánh Viêm cường hãn.
Chín cơn thủy triều như Cửu Long bay lên không, từ bốn phương tám hướng bao phủ Khương Phàm, khí thế nhiếp người để vô số người hít một ngụm khí lạnh, tinh thần rung động.
Khương Phàm lao tới, vòng xoáy Thánh Viêm ở sau lưng xông ra chín đạo Thương Nhật Băng Quyền.
Ầm ầm!
Thánh Viêm màu vàng cuồng dã bạo kích, phá hủy hết thảy mọi thứ ở trước mặt, oanh kích chín cơn thủy triều, thanh thế kinh khủng kinh thiên động địa để cho lôi đài lung lay.
Diễn võ trường sôi trào.
Năm vạn người đứng dậy hô to, nhiệt huyết nổi lên!
Quá mạnh, quá đặc sắc!
Đây mới thật sự là thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, đây mới thật sự là đỉnh cao quyết đấu.
Chương 668 Thiếu niên thiên kiêu (2)
So với những người trước đó xác thực như là làm nóng người.
Mặc dù chỉ là vừa mới bắt đầu cũng đã để bọn hắn cảm nhận được sự cường đại của Lý Hoàng thật sâu.
Trách không được lại có thể được Đại Tự Tại điện đưa vào vị trí thứ sáu.
Lý Hoàng chỉ hoành kích lên trời, như Thần Tử Hải Vương, lệnh cho đại dương mênh mông đánh tung bầu trời.
Thanh thế mãnh liệt, lực lượng khổng lồ.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, ngưng tụ thành cự mãng, vờn ở quanh mình, nhanh chóng bạo khởi, phá tan thủy triều cuồng liệt, phóng lên trời vài trăm mét.
Cự mãng tản ra hóa thành Thánh Viêm màu vàng bay lên không, đảo mắt đã ngưng tụ ra hư ảnh Chu Tước, đầu đuôi quay quanh, một mặt trời khổng lồ xuất hiện, rọi khắp nơi trên lôi tràng, phát ra nhiệt độ cao kinh khủng.
Thái Dương Diệu Thế!
Sau khi dung hợp Đại Địa Thú Linh Viêm, năng lượng mặt trời lại càng tăng thêm so với trước đó, nhiệt độ khủng bố vặn vẹo cả không gian.
Sóng lớn liên tiếp vỗ vào không trung lại bị bốc hơi, uy thế trùng kích cũng liên tục yếu bớt.
Ầm ầm...
Triều dâng đánh ra, tán loạn đầy trời, mặt trời ngạo nghễ bất động.
Oanh...
Lay động vừa kịch liệt vừa kinh khủng bộc phát từ trên thân Lý Hoàng, một đoạn ánh sáng màu bạc nở rộ khắp trời, dao động kịch liệt, ngưng tụ thành một vầng trăng đêm.
Nhiệt độ chợt hạ xuống.
Ầm ầm...
Hải triều bạo động, ánh trăng bay lên không.
Trăng sáng mọc trên biển!
Toàn trường kinh hô, vô số người khó có thể tin được mà nhìn một màn này.
Khương Phàm ở giữa trời như mặt trời rọi khắp nơi.
Lý Hoàng lại như trăng sáng trên mặt biển.
Đây không phải chiến đấu, đây quả thực là một bức cảnh đẹp nguyên thủy ầm ầm sóng dậy.
- Cái tên Lý Hoàng này rốt cuộc là ai?
Bọn người Ngu Khuynh Thành chợt biến đổi sắc mặt, nơi này chỉ là lôi đài mà đã có thể thi triển uy năng như thế, nếu như là ở biển, thực lực Lý Hoàng sẽ kinh khủng đến cỡ nào.
- Thật mạnh! Không hổ là truyền nhân đảo Hải Thần!
Gương mặt Liễu Như Yên cũng vì đó có phản ứng, cách bình chướng bảo vệ lôi đài đã có thể cảm nhận được khí thế mênh mông rét lạnh kia.
- Thái Dương Thánh Quyền.
Khương Phàm khống chế mặt trời, khởi xướng trấn áp đại dương mênh mông ở phía dưới.
Mặt trời tỏa sáng kim quang, uy thế khủng bố, Chu Tước ỏ bên trong vẫn còn đang quay quanh.
Ầm ầm...
Hải triều mãnh liệt, mặt trăng bay lên không, giống như có Giao Long đang gầm thét.
Một trận thanh thế thật lớn va chạm kịch liệt, hai tia sáng vàng bạc sôi trào trong nháy mắt, hải dương và liệt diễm điên cuồng bạo động.
Năng lượng vô biên, trùng kích lôi đài bình chướng.
Một tràng cảnh rung động, uy thế rung động!
Rất nhiều thiên tài trên Võ Hầu bảng trước mặt lôi đài vào giờ khắc này đều đã ảm đạm phai mờ.
Lạc Cuồng Sinh có chút há mồm, trước đó thì khinh thường tức giận bây giờ thì cứng đờ ở trên mặt.
Khương Phàm rất bất ngờ với thực lực của Lý Hoàng, nhưng càng kích thích chiến đấu hào hùng.
Hắn ngưng tụ lại Thái Dương Chiến Y hoa lệ, đi ngang qua năng lượng cuồng triều, một khắc không ngừng lao thẳng đến Lý Hoàng.
Lý Hoàng đưa chân đạp sóng triều phóng lên tận trời, ánh mắt hắn giá lạnh, mang theo sự tự phụ cùng kiêu ngạo, cũng mang theo sự cường thế cùng bá thế, ánh sáng màu xanh lam vờn quanh toàn thân, tràn ngập khủng bố, chiến kích chém về phía Khương Phàm, nặng như biển lớn, uy áp hết thảy tất cả, sát khí lạnh thấu xương chấn động lôi tràng.
Người Khương Phàm khoác chiến y, liệt diễm sôi trào kim quang, như bị mặt trời bao phủ, tốc độ nhanh đến cực hạn, bộc phát ra uy thế càng mạnh mẽ hơn, hư không cũng đều đang run rẩy.
Keng!
Tàn đao oanh kích, bổ vào trên chiến kích, phát ra tiếng kim loại rung như kinh lôi, chấn động thủy triều nổi lên tùng con sóng, hư không liên tục lay động.
Vô số người ngừng thở, kích động lại rung động nhìn kỹ trận chiến.
Khương Phàm, Lý Hoàng liên tiếp bị chấn lui, nhưng đều đã nhanh chóng khống chế lại thân thể, tấn công lần nữa.
Khương Phàm điên cuồng, tàn đao bổ ra đao khí.
Lý Hoàng lạnh nhạt, chiến kích nặng nề, đại khai đại hợp.
Đây tuyệt đối là một trận quyết đấu đỉnh cao, hoàn toàn có thể biểu tượng cho thực lực mạnh nhất của đại tân sinh.
Ầm ầm!
Trong cơn bạo kích đột nhiên Khương Phàm lấy đi tàn đao, ép trở về khí hải, hai Chu Tước Trảo gần như điên cuồng bắt lấy chiến kích nặng nề đang quét ngang đến.
Một trảo này như là bắt một con Cự Long, lại như là bắt lấy một mảnh hải triều, khí thế nặng nề xuyên suốt cả vào cơ thể.
Đổi thành người bình thường, chỉ sợ trong nháy mắt đã liền bị chấn vỡ, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Nhưng, Khương Phàm phát uy thần huyết toàn thân, gắt gao bắt lấy chiến kích, trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người, đem Lý Hoàng vòng đến không trung.
Lý Hoàng mất khống chế bay ra, nhưng, hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thủy triều phía dưới đột nhiên xông ra một bóng người hùng tráng, do hải triều ngưng tụ, toàn thân lại quấn quanh ánh sáng màu lam giống như lôi điện, trong nháy mắt vung lên trọng quyền, cùng năng lượng hải triều oanh minh, mang theo uy lực hủy diệt, đánh về phía mặt Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm sôi trào liệt diễm, nở rộ xán lạn như Kim Liên (hoa sen màu vàng), ngạnh kháng bóng người bạo kích.
Trong tiếng oanh minh kịch liệt, bóng người băng toái thành hải triều.
Khương Phàm cơ hồ không có bất cứ đình chỉ gì, triển khai hai cánh phóng lên tận trời, lao thẳng đến Lý Hoàng.
Lý Hoàng cưỡng ép ổn định, trước tiên vung mai rùa lên.
Khương Phàm phóng lên tận trời, song trảo bạo kích, hai trăm ngàn cực cảnh bộc phát, hai cánh chém về phía trước, thế như Thiên Đao.
Ầm ầm!
Mai rùa rung động kịch liệt, ánh sáng màu xanh lam chiếu sáng ngập trời, sôi trào lên vô tận hải triều, cưỡng bức chống đỡ Khương Phàm, nhưng cũng đánh Lý Hoàng vọt tới bầu trời cao hơn.
- Thật mạnh!
Vẻ mặt của vô số thiên tài trở nên nghiêm trọng, kinh sợ sự cường hãn của Lý Hoàng, càng cảm thấy ngoài ý muốn với thực lực của Khương Phàm.
Trước đó thật sự chỉ là làm nóng người thôi sao?
Khương Phàm bay lên không bạo kích, kịch liệt giết tới.
Lý Hoàng nâng chân đạp sóng triều, chiến kích liên tiếp trùng kích.
Liệt diễm, hải triều, liên tục oanh minh.
Hai thiếu niên thiên kiêu, chiến đến cực hạn, giết tới gay cấn.
Chương 669 Thiếu niên thiên kiêu (3)
Rầm rầm rầm...
Khương Phàm trở nên dữ tợn, hai cái móng vuốt cuồn cuộn Thánh Viêm, tử khí bừng bừng, liên tiếp đánh vào trên chiến kích, nhìn như mưa to gió lớn đang trùng kích vào đại dương mênh mông, thao thao bất tuyệt, cuốn về phía tám phương.
- Giết!
Lý Hoàng hét lớn, tóc dài bay loạn, dôi mắt sắc bén như điện, toàn thân bộc phát chiến ý đến cực hạn, ánh sáng màu xanh vờn quanh chiến kích, đâm về phía lồng ngực Khương Phàm.
Chiến kích ngưng tụ ra uy lực đại dương, thanh thế kinh người, tốc độ lại cực nhanh.
Nhưng tốc độ Khương Phàm cũng không kém, hắn bay lên, nhanh như thiểm điện, tránh khỏi chiến kích, hai chân hung hăng dẫm lên trên báng kích màu vàng, giống như là một con liệp ưng bình ổn lại cường thế, hai chân phát lực trong nháy mắt, hai cái móng vuốt đánh về phía trước xé ra những vết tích kinh người, kéo thẳng đến mặt Lý Hoàng.
Lý Hoàng nâng hai tay nắm chiến kích giương cưỡng bức xốc Khương Phàm lên. Đồng thời, linh văn trên trán lấp lóe cường quang, thủy triều xung quanh bạo động toàn diện, mấy chục cơn sóng như Ác Long đang mở rộng miệng ra, phóng lên tận trời.
Khương Phàm vỗ mạnh hai cánh, hỏa vũ Thánh Viêm nhanh chóng văng ra, lại tăng vọt mấy lần, cứ như là hỏa kiếm vô tận, quét ngang toàn trường, chém chết hải triều.
Một tiếng oanh động, hải triều mất khống chế, cuốn lên tầng sóng vô tận, bao phủ giữa không trung, Thánh Viêm sôi trào như là núi lửa bộc phát dưới đáy biển, cường quang vô biên.
Từ bên ngoài nhìn vào như đại dương đang thiêu đốt!
- A...
Lý Hoàng đưa chân đạp các con sóng, mỗi một bước đều như sóng dữ vỗ bờ, thanh thế kinh người, hắn nâng chiến kích, giết ra khí thế thiên quân vạn mã.
Khương Phàm cường thế quay lại, liên tiếp đánh giết.
Hai người càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh.
Toàn trường oanh động, bầu không khí sôi trào đến cực hạn. Năm vạn người cùng hò hét, năm vạn người nhiệt tình tăng vọt.
Trận chiến đấu quá gay cấn để bọn hắn lâm vào khung cảnh kỳ diệu.
Tràng diện rung động lòng người để bọn hắn cảm xúc chập trùng.
Bầu không khí tại toàn trường sôi trào liên miên, những tiếng hò hét phấn chấn kéo mãi.
Biểu hiện của đám người Liễu Như Yên, Hình Nhung càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù cùng là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, mặc dù cùng là Thánh linh văn, nhưng hình như trên trận đấu của bọn hắn so với hai người này căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Không đề cập tới Lý Hoàng cường đại cỡ nào, chỉ nhìn những cơn sóng triều liên tục dâng lên vài trăm mét từ đầu đến giờ đều không có một khắc tán loạn, không có một khắc bình tĩnh, cũng đã có thể tưởng tượng được Lý Hoàng khống chế linh lực đạt tới trình độ đăng phong tạo cực(*) cỡ nào, hoàn toàn tựa như là thân thể của chính mình.
(*) Lên được tới đỉnh cao nhất.
Bọn người Lạc Cuồng Sinh vừa rung động lại càng sợ hãi.
Lý Hoàng cũng là Đại Thừa thánh văn sao?
Thế lực như thế nào mới có thể nuôi dưỡng được cuồng nhân mãnh liệt như vậy.
Mà Khương Phàm... Tên điên này cũng hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, còn càng đánh càng mạnh!
- Đây mới thật sự là chiến đấu.
Lý Dần ngồi ở trong góc dùng sức nắm chặt nắm đấm, sư phụ so với hắn dự đoán càng cường đại hơn rất nhiều, chiến đấu so với những gì hắn mong đợi càng đặc sắc hơn. Hai mắt hắn hiện ra tia sáng rực, kích động, chờ mong, khát vọng.
Lúc nào, mình mới có thể mạnh mẽ được như thế.
Lúc nào, mình mới có thể nhẹ nhàng vui vẻ múa võ pháp như vậy.
Đột nhiên, chiến trường xuất hiện kịch biến.
Khương Phàm đột nhiên nhanh chóng rút lui về phía sau trăm mét, Thánh Viêm phóng thích cực hạn, sôi trào bạo động, liên miên bất tuyệt.
Nhiệt độ kinh khủng, thánh quang chiếu rọi khắp nơi trên Lôi Tràng.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm ngẩn đầu lên trời hét lớn!
Ý thức hải bạo động kịch liệt, mười con thú ảnh toàn bộ thức tỉnh;
Linh lực hải dương cuồn cuộn ánh sáng, Chu Tước linh nguyên giương cánh gáy to.
Ầm ầm...
Mãnh hổ, cự tượng, kim mãng, man ngưu, bạo hùng, yêu báo, huyễn điêu, thương sư, cuồng viên, còn có tám con liệp lang.
Bọn chúng xuất hiện ở trong liệt diễm sôi trào, chân thực mà cường thịnh, bọn chúng rất dã tính lại càng điên cuồng.
Toàn trường kinh hô, vô số người vươn người đứng dậy, cho dù đã cách bình chướng, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được bọn mãnh thú này cường đại đến thé nào.
Cứ như Yêu thú chân thực dục hỏa trùng sinh mà xuất hiện.
Các thiên tài Võ Hầu bảng đều lộ ra vẻ kinh sợ, rõ ràng cảm nhận được những mãnh thú kia rất đáng sợ. Giống như không phải võ pháp, mà là triệu hoán Thánh Thú khủng bố từ một không gian nào đó đi ra.
Lý Hoàng đang muốn đuổi theo Khương Phàm, sau khi nhìn thấy mãnh thú, trong chốc lát hắn đã quả quyết rút lui về phía sau, liên tiếp vòng múa chiến kích, nhấc lên đại bạo động ở xung quanh.
Rống...
Mười bảy con mãnh thú uy mãnh to lớn đạp khoảng không giữa trời cao mang theo liệt diễm sôi trào kinh khủng, nhào về phía triều dâng mãnh liệt màu lam.
Ánh mắt Lý Hoàng đã trở nên nóng bỏng, kích động đến toàn thân nổi sóng nhiệt cuồn cuộn.
Không nghĩ tới tại Vương Quốc Hắc Ám nho nhỏ này vậy mà lại có thể gặp phải cường giả như vậy.
Một mình tung hoành giữa đại dương mênh mông ba năm qua, trong tất cả cường giả hắn giao thủ qua, thực lực người này tuyệt đối có thể xếp hạng trong ba vị trí đầu.
Ầm ầm!
Đại dương mênh mông nổi lên sóng cả, dậy sóng bạo động, số lượng lớn ánh sáng màu xanh lam ngưng tụ thành hư ảnh hải triều, liên tiếp bạo động đụng chạm vào kim viêm cự thú.
Lôi đài bạo động toàn diện, năng lượng hỗn loạn tưng bừng.
Kim viêm che trời, tràn ngập đất trời.
Đại dương mênh mông cuồn cuộn không dứt.
Khung cảnh này cứ như lục địa đang chiến đấu với đại dương, lại càng giống như hai cơn thú triều điên cuồng gặp phải nhau.
Lần này, ngay cả Hứa Như Lai cao ngạo cũng lộ ra vẻ kinh sợ, nhịn không được mà đứng dậy chú ý.
Mãnh hổ cự tượng dễ đánh rách tả tơi hải triều như trở bàn tay. Yêu báo đi ngang qua toàn trường, Thương sư nổ tung tạo ra sóng âm vô tận.
Mười loại mãnh thú cùng nhau thi triển uy phng của riêng nó. Nhất là cuồng viên, vẫn tiếp tục vọt mạnh, tiếp tục bạo kích, vậy mà đã giết tới phía trước Lý Hoàng.
- Lui!
Chương 670 Đặc sắc
Lý Hoàng gầm thét, mai rùa từ trong hải triều va chạm kịch liệt, hung hăng đón nhận Kim Viêm Cuồng Viên.
Ầm ầm tiếng vang, đinh tai nhức óc.
Nhưng, vào giờ khắc này, trong lúc Yêu Báo bất chợt xuất hiện nhanh chóng phóng tới phía sau, tiếp theo là Cuồng Viên hung hăng đụng vào. Sau đó, hai con Kim Lang xuyên qua Cuồng Viên và Yêu Báo xé mở ra một vết nứt, xông về cự quy.
Những đòn va chạm liên tiếp đánh nổ lên liệt diễm.
Cự quy khổng lồ lù lù bất động, giống như hòn đảo đang nghênh đón va chạm.
Nhưng... Ngay một khắc này, một thân ảnh còn nhanh hơn đã xé mở triều dâng hỗn loạn, xuất hiện ở phía trước mai rùa.
- Tàn Đao... Khai Thiên!
Khương Phàm hét lên đầy giận dữ, tàn đao hoành kích, bá liệt đến cực điểm.
Trong chớp mắt, hồn khí, liệt diễm, huyết khí, sôi trào khắp toàn thân Khương Phàm, bày biện ra một hư ảnh vô cùng cường thế, giống như đại tướng lĩnh xướng vạn quân, bá tuyệt đương thời.
Lý Hoàng phát giác được khí thế quá mãnh liệt, trước tiên nhấc ngang chiến kích, đưa về phía trước bạo kích.
Ầm ầm!
Khai thiên đao mang theo đám Liệp Lang hung hăng bổ vào bên trên cự quy.
Cùng với tiếng vang chấn thiên động địa, cự quy đã bị chia thành hai nửa, bay về hai bên.
Chuyện này khiến cho Thẩm Cuồng Sinh, người thứ mười trên Võ Hầu bảng bị mai rùa ngăn cản trước đó bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, khó có thể tin được mà nhìn kịch biến trên lôi tràng.
Keng!!
Tàn đao không ngừng tấn công đến Lý Hoàng.
Lý Hoàng toàn lực nhấc ngang chiến kích, mang theo uy lực đại dương chặn đánh về phía trước.
Một tiếng bạo hưởng, âm thanh rung động khắp lôi đài, năng lượng hỗn loạn xung quanh đều bị vô tình xé rách.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, chiến kích đã rời khỏi tay Lý Hoàng, mang theo uy thế mãnh liệt, đánh tới hải triều.
Khương Phàm thu đao lại trong nháy mắt, trở lại khí hải, vuốt phải chợt vỗ về phía trước.
Mặc dù Lý Hoàng hơi kinh ngạc nhưng vẫn chưa loạn, hắn nhanh phóng thích ra ánh sáng màu xanh lam, ngưng tụ thành thủy thuẫn, cứ như đang khuấy động trăm vạn tấn thủy triều, có thể chống cự hết thảy tất cả các đòn tấn công.
Ánh mắt Khương Phàm hừng hực.
Chu Tước, Bác Thiên Thuật!
Văn ấn Chu Tước phía trên vuốt phải đột nhiên như phục sinh, trong nháy mắt đã phóng xuất ra uy thế kinh khủng, liệt diễm đều điên cuồng tháo chạy tới bốn phương tám hướng.
Uy thế mãnh liệt xuyên qua thủy thuẫn đang bao phủ Lý Hoàng.
Rốt cuộc Lý Hoàng cũng biến sắc, ánh mắt màu xanh đậm hơi rung nhẹ, trong tầm mắt của hắn, thời khắc này Khương Phàm đã đột nhiên thay đổi bộ dáng, hắn cứ như một con hung cầm thời Thượng Cổ, bễ nghễ, thôn phệ.
Ầm ầm!
Một kích của Chu Tước đã đánh vỡ nát thủy thuẫn ngưng tụ từ trăm vạn tấn thủy triều, khắc ở trên ngực Lý Hoàng.
Ngực Lý Hoàng bị đánh vỡ, mất khống chế tung bay ra ngoài, máu tươi phun ra từ chỗ thủng.
Toàn trường kinh hô, ngay cả rất nhiều cường giả trong sương phòng cũng đều không kìm nén được mà đi về phía trước hai bước, ánh mắt lộ ra sự kinh sợ.
Tốc độ của Khương Phàm cực nhanh, hai cánh xé vung mạnh, giết đến Lý Hoàng.
Ầm ầm!
Ánh sáng màu xanh lam xen lẫn khắp toàn thân Lý Hoàng ngưng tụ lại một đôi đôi cánh màu lam, mãnh liệt chấn kích, mạo hiểm tránh khỏi sự săn giết của Khương Phàm.
Keng!
Chiến kích trở về trong tay, vòng ra khí thế cuồng dã.
Khương Phàm mang hai cái móng vuốt liên tục tấn công, vỗ mạnh lên chiến kích, đánh ra tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Giữa mấy hơi ngắn ngủi đã đánh ra trên trăm đòn.
Chiến kích run rẩy, xoa nứt hai tay Lý Hoàng.
Ánh sáng màu xanh lam trên người Lý Hoàng nở rộ đến cực hạn, phóng xuất ra uy lực hải triều kinh khủng, mạo hiểm thoát thân khỏi đòn tấn công của Khương Phàm.
- Còn chưa có kết thúc.
Khương Phàm bay lên không lao về phía trước, Thánh Viêm không ngừng tuôn ra liên tục, ngưng tụ vòng xoáy mãnh liệt màu vàng ở sau lưng.
Vòng xoáy không chỉ thôn phệ linh lực của Khương Phàm mà còn tại dẫn dắt Thánh Viêm còn sót lại trên lôi đài hỗn loạn.
- Aaa… !
Lý Hoàng triển khai toàn bộ thực lực, khí thế sôi trào đến cực hạn, ngay cả ánh mắt cũng đều như lưỡi đao.
Chiến kích liên tục bạo kích, mở ra trời cao, khuấy động hải triều, cùng móng vuốt dày đặc của Khương Phàm đụng vào nhau.
Chiến đến cực hạn, giết tới sôi trào.
Lý Hoàng cảnh giác vòng xoáy càng ngày càng khổng lồ ở sau lưng Khương Phàm, uy thế phun trào từ nơi đó để hắn sợ mà rung động.
‘Phải ra tay sớm!’
Lý Hoàng đột nhiên gào lớn, ánh mắt như điện, chiến kích đâm tới ngực Khương Phàm.
Giờ khắc này, toàn bộ ánh sáng màu xanh lam trên thân đều đã hội tụ đến chiến kích, huyết khí đều thông qua hai tay vỡ vụn, trùng kích vào bên trong.
Chiến kích oanh minh, thế công tăng vọt, phảng phất năng lượng bị phủ bụi đã tỉnh lại, phá diệt hết thảy mọi thứ.
Xung quanh Lý Hoàng đều xuất hiện mê vụ, như đại dương mênh mông nhấc lên sóng cả, mây mù cuốn đầy trời, hắn ở trong sương mù tựa như là một vị Thần Linh.
Mặt Khương Phàm trở nên dữ tợn, hai tay khấu chặt, dữ dội chộp tới chiến kích.
- Ngươi muốn chết!
Lý Hoàng không có bất kỳ lưu tình gì, chiến kích đâm xuyên thẳng đến Khương Phàm.
Hai tay Khương Phàm bộc phát cường quang, quyền sáo, bao cổ tay cùng hài cốt huyết nhục đều giao hòa, hai văn ấn Chu Tước cũng giống như đang thức tỉnh.
Toàn trường chợt yên tĩnh trong nháy mắt, năm vạn người đều nín thở định thần, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm về không trung.
Tốc độ chiến kích nhanh như thiểm điện.
Khương Phàm ra tay lại càng tấn mãnh.
Keng!
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, móng vuốt Chu Tước của Khương Phàm đã dữ dội bắt được chiến kích.
Chiến kích vẫn tiếp tục đâm xuyên, xé mở móng vuốt Khương Phàm ra, mang theo máu tươi, hung hăng đâm về phía ngực Khương Phàm.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm tiếp tục phát uy hai tay, cưỡng bức bóp lấy báng kích trí mạng.
Phốc phốc!
Phong nhận đánh vào bên trên Thái Dương Chiến Y, trong chốc lát đã cưỡng ép đâm xuyên qua thẳng vào ngực, nhưng cuối cùng, trước khi đâm đến trái tim vẫn đã bị Khương Phàm dữ dội bắt lấy.
Gần như đồng thời, vòng xoáy mãnh liệt phía sau Khương Phàm đã bộc phát, mười hai trọng quyền kịch liệt tuôn ra, cứ như bàn tay nào đó của người khổng lồ Hoang Cổ từ hư không nhô ra, kéo lấy kim quang, đánh về phía Lý Hoàng.
- Bản thân tự khép lại? Hắn ăn đan dược sao?
- Vừa rồi hắn ở trong ngọn lửa, không có thấy rõ ràng.
Các cường giả Võ Hầu bảng nhao nhao biến sắc, tốc độ khôi phục nhanh như vậy, hẳn là đã dùng đan dược đặc biệt nào đó?
Khẳng định là như vậy!
Đám người trấn thủ Đại Tự Tại điện cao giọng tuyên cáo:
- Cuộc chiến thứ tư, người thắng trận, Khương Phàm! Cuộc chiến thứ năm, bắt đầu!
- Lên đi, thay phiên đi. Không được cho hắn cơ hội thở dốc.
- Thật ngông cuồng, liên tiếp chiến thắng như thế, lại còn không dùng toàn lực.
- Hai mươi vị trí đầu của Võ Hầu bảng, thay phiên lên đi chứ!
Bầu không khí nhanh chóng nóng bỏng, mặc dù đều rất bất ngờ trước sự cường đại của Khương Phàm, nhưng càng như vậy, các trận chiến đấu càng đặc sắc, càng đáng để mong chờ.
Dưới sự kích thích của Khương Phàm, vị trí thứ mười chín, mười tám, mười sáu, mười bốn, mười ba, mười hai trên Võ Hầu bảng đều lần lượt leo lên diễn võ trường.
Mỗi một người đều là cường giả thiên tài!
Mỗi một người đều là bộc lộ tài năng trong một tháng trước!
Mỗi một người lên đài đều biểu hiện rất đặc sắc!
Thế nhưng lại không có người nào có thể kiên trì trên lôi đài hơn mười phút đồng hồ, liên tiếp đều bị Khương Phàm trọng thương, đánh xuống lôi đài.
Thực lực của Khương Phàm vượt qua các phương dự đoán, mười trận chiến thắng liên tiếp.
- Mỗi ngày mười trận chiến, ngày đầu tiên kết thúc, Khương Phàm toàn thắng!
Sau khi hai cường giả xếp hạng mười lăn xuống lôi đài, người trấn thủ diễn võ trường tuyên cáo kết quả ngày đầu tiên.
Bầu không khí lại lập tức tăng vọt, năm vạn người kích tình tranh luận, thật lâu không muốn rời sân.
Mặc dù chỉ là ngày đầu tiên thôi, nhưng lại không thể buộc Khương Phàm ra sát chiêu, không thể bức Khương Phàm đến chật vật, đây tuyệt đối là tình huống ngoài dự đoán.
Nếu như người ở vị trí ba bốn mươi trên Võ Hầu bảng phát không thắng được còn có thể thông cảm, nhưng đây lại là người hai mươi vị trí đầu khiêu chiến.
- Còn có cho chúng ta tranh tài sao?
Biểu hiện của các cường giả xếp hạng ngoài vị thứ hai mươi đều trở nên quái dị, trước đó còn ma quyền sát chưởng, chuẩn bị lĩnh giáo thực lực Khương Phàm, bây giờ xem ra, bọn hắn hình như ngay cả tư cách lên đài cũng đều không có.
- Khương Phàm đã đi qua Lạc Chùy trọng địa sao? Hắn ở trong đó gặp được cái gì rồi?
- Ta có thể rõ ràng cảm nhận được Khương Phàm đã thay đổi, không chỉ đơn giản là cảnh giới tăng lên, tất nhiên là đã đạt được một cơ duyên nào đó rồi.
- Hỗn Độn Tử Phủ rất hào khí nhỉ, vậy mà lại cho phép Khương Phàm đến Lạc Chùy trọng địa, còn cho hắn cơ duyên.
- Vẫn chưa tra rõ ràng thân phận Khương Phàm sao?
Các nơi trong sương phòng, các đại biểu cường tộc các phương cũng bắt đầu nghị luận.
Bọn hắn có thể chấp nhận Khương Phàm thắng, nhưng không chấp nhận được Khương Phàm lại thắng nhẹ nhàng như vậy.
- Còn chưa nhìn ra sao?
Đông Hoàng Thánh Kiệt hỏi Hoàng Kim Dương, đều đã nhìn qua mười trận, không thể không có phát hiện được.
- Không phải là ngài không muốn nói đấy chứ?
Liễu Như Yên còn là lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Thú, Hoàng Kim Dương, có chút hiếu kỳ, cũng có chút kính sợ, đây chính là Thánh Thú lão tổ tự mình bồi dưỡng.
Kim quang trong đôi mắt Hoàng Kim Dương di chuyển, không nói thêm gì, chỉ chậm rãi lắc đầu.
Nó có phát hiện!
Nó thậm chí đã thấy được!
Nhưng, nó lại không thể tin được!
Ngày thứ hai!
Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu tiếp tục tiến hành.
Hình Nhung, Chư Tinh Hán thay nhau lên đài.
Ngày đầu tiên bọn hắn đã bị thua nên rất không cam tâm, sau khi trải qua một đêm suy nghĩ đều cảm thấy đã tìm được cách áp chế Khương Phàm.
Kết quả từ người thứ mười chín đến người thứ mười một, bọn hắn liên tiếp lên đài, liên tiếp thảm bại, mà còn bị đánh thảm hại hơn, không phải miệng trào đầy máu nhận thua, thì chính là hôn mê nửa sống nửa chết.
- Ta lên!
Khi trận chiến thứ chín kết thúc, vị trí thứ mười, Lạc Cuồng Sinh đứng dậy.
- Người thứ mười lên đài! Ngày thứ hai đã có thể nhìn thấy hạng mười khiêu chiến!
Bầu không khí trong toàn trường tăng vọt, gọi to tên Lạc Cuồng Sinh, ủng hộ hắn toàn lực ứng phó.
Nhưng, không đợi Lạc Cuồng Sinh đi đến lôi đài, một bóng người lại vượt lên trước một bước.
- Ta lên!
Một nam tử khí tức toàn thân trầm ổn cầm trong tay chiến kích, leo lên lôi đài.
- Lý Hoàng? Đây là trận chiến cuối cùng hôm nay, để ta lên!
Lạc Cuồng Sinh tức giận, cánh tay thô cuồng đưa về phía trước, thổ khí cuồn cuộn, lôi đài oanh minh, một cái móng vuốt tinh thạch to như núi đá, từ bên trong thổ khí lao ra, hung hăng chụp về phía Lý Hoàng.
Móng vuốt lấp lóe tinh quang, hoàn toàn do thạch tinh ngưng tụ, cứng rắn lại nặng nề.
Lý Hoàng cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi đến chỗ Khương Phàm, chỉ là ở sau lưng lại cuồn cuộn lên thủy triều, một con cự quy dâng lên, khổng lồ đen nhánh, phát ra uy áp kinh người, chấn vỡ móng vuốt.
Sắc mặt Lạc Cuồng Sinh hơi biến đổi, hai mắt bắn sát cơ tung toé, thổ khí lại nổi lên, kịch liệt cuồn cuộn, dâng lên lít nha lít nhít thạch tinh, ngưng tụ thành trên trăm thanh lợi kiếm, kỳ quang lượn lờ, bén nhọn thấu xương.
Bọn chúng sắp hàng chỉnh tề, cứ như là rừng kiếm, xoay tròn về phía con cự quy kia.
Một tiếng oanh minh, giang hà bạo động.
Cự quy đạp trên thủy triều phóng lên, thân thể đen nhánh ngạnh kháng lợi kiếm, trong tiếng oanh minh đinh tai, toàn bộ đều bị đánh nát.
Ầm ầm!
Cự quy bỗng nhiên rơi xuống, thủy triều dâng lên, liên miên bất tuyệt, mang theo khí thế kinh người đánh tới Lạc Cuồng Sinh.
Lạc Cuồng Sinh gầm thét, nắm bàn tay lại, thổ khí cuồn cuộn khắp trời cao, hóa thành đại điểu tinh thạch che trời, như Đại Bằng giương cánh, uy thế lạnh thấu xương.
Bành!
Đại điểu lao nhanh phá hủy thủy triều, đối diện đụng phải con cự quy kia.
Một tiếng bạo hưởng khiến cho diễn võ trường run rẩy, ánh sáng bay lên, năng lượng bạo động.
Nhưng, đại điểu bị chôn vùi mà cự quy lại bình yên vô sự, xoay tròn trở về Quy Giáp Thuẫn Bài, rơi xuống sau lưng Lý Hoàng.
- Ngươi không bằng ta, lui ra.
Lý Hoàng từ đầu đến cuối đều không có quay đầu, đưa tay ra hiệu với đám người trấn thủ Đại Tự Tại điện ở chỗ cao:
- Trận chiến thứ mười, ta lên!
Chương 667 Thiếu niên thiên kiêu (1)
Biến cố đột nhiên xuất hiện để diễn võ thoáng an tĩnh lại.
Cho đến khi âm thanh uy nghiêm quen thuộc vang lên lần nữa:
- Trận Khiêu chiến chiến thứ mười, vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng, Lý Hoàng!
- Oa...
Toàn trường sôi trào, vô số người đứng dậy reo hò.
Vị trí thứ sáu hoàn toàn có thể đại biểu lực lượng mạnh nhất trên Võ Hầu bảng.
Mà có thể tuỳ tiện đánh bại người thứ mười Võ Hầu bảng, Lạc Cuồng Sinh, càng có thể nhìn ra Lý Hoàng bất phàm như thế nào.
Đám người trong các sương phòng cũng đều nghiêm túc lên.
- Lý Hoàng là ai?
- Hắn đột nhiên xuất hiện. Lên đài ba lần, lại ước định được vị trí thứ sáu. Gần với Cơ Lăng Huyên, Hứa Thiên Kỳ, Ngu Kình Thương.
- Đại Tự Tại điện sẽ không vô duyên vô cớ đưa một người tới cao vị như thế, vô cùng có khả năng là biết Lý Hoàng.
- Lý Hoàng là tên thật sao?
- Có thể là tên thật, cũng có thể là là giả.
Mọi người đều hiếu kỳ lại chờ mong, nhân vật thần bí như vậy, trận chiến thứ mười hẳn là sẽ vô cùng đặc sắc. Nói không chừng còn có thể để Khương Phàm bức ra thực lực chân thật.
Liễu Như Yên nhìn qua thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi kia, khóe miệng chợt có một nụ cười nghiền ngẫm:
- Là hắn, hắn cũng cảm thấy hứng thú đối với khiêu chiến tại Vương Quốc Hắc Ám sao. Ta cảm thấy rất kỳ quái, nếu hắn đã phát hiện được nơi này, vì sao không nói với tộc nhân của hắn?
Mấy thanh niên nam nữ cũng đều chú ý thân ảnh kia.
Liễu Như Yên cười khẽ:
- Nghe nói hắn rời khỏi đảo Hải Thần ba năm, một mực lịch luyện ở bên ngoài, hẳn là ngẫu nhiên mới tới được đây. Tốt nhất hắn đừng trở về thông bẩm, nếu không Vương Quốc Hắc Ám sẽ phải đổi chủ.
Hướng Vãn Tình ngồi trong sương phòng Đại Tự Tại điện, xuyên qua cửa sổ rộng lớn, nhìn Lý Hoàng đang lên đài:
- Cái tên Lý Hoàng hẳn này là có thể tạo chút phiền toái cho Khương Phàm.
Bên cạnh có người nói:
- Chỉ là tạo phiền phức thôi sao sao? Lấy thực lực của Lý Hoàng, hoàn toàn có thể ngăn chặn Khương Phàm.
- Nếu như là ở hải vực, Lý Hoàng hoàn toàn có thể vây khốn Khương Phàm, nhưng nơi này là lôi đài, Lý Hoàng...
Hướng Vãn Tình trầm mặc một lát, lại nói:
- Liền phải xem ba năm này hắn lịch luyện trưởng thành như thế nào.
Trên lôi đài, Khương Phàm cảnh giác nam tử dang đi tới, Chu Tước trong khí hải lại sinh động hẳn lên, tựa như đã nhận lấy một sự kích thích nào đó.
Bước chân Lý Hoàng càng lúc càng nặng, giống như một con mãnh thú xuất hành, tản mát ra khí thế cuồng dã kinh người, từng tia sáng màu xanh thẳm nở rộ, tràn ngập lôi tràng, mang đến thanh triều đại dương mênh mông như ẩn như hiện.
Khương Phàm âm thầm nghiêm nghị, cũng bắt đầu chờ mong.
Những trận chiến trước đó mặc dù đánh rất kịch liệt, nhưng không có ai có thể làm cho hắn xuất toàn lực.
Rốt cuộc cũng có một người ra dáng.
Lý Hoàng dừng lại phía trước cách Khương Phàm ngoài trăm thước, cầm chiến kích trong tay, chỉ về phía Khương Phàm.
Ánh mắt hắn thâm thúy lại sắc bén, có loại khí thế bễ nghễ thiên hạ.
- Mời!
Khương Phàm triển khai hai cánh, hai tay hóa thành móng vuốt, khí thế phóng xuất ra ngoài, lại vô cùng cường thế, Thánh Viêm màu vàng sôi trào, khuấy động nhiệt độ cao kinh người.
- Chiến!
Lý Hoàng không có thêm lời thừa thãi, toàn thân nở rộ ánh sáng màu xanh lam, trực tiếp giết tới.
Chiến kích quét ngang như đang kéo lấy đại dương mênh mông lao nhanh, muốn bao phủ mảnh lôi tràng này.
Khương Phàm vỗ cánh xuất kích, tàn đao tới tay, huyết khí sôi trào, bổ ra đao mang cường thế nặng nề.
Tử khí mãnh liệt, kim viêm vờn quanh, thế công bá liệt đến cực điểm.
Keng!
Tàn đao ngạnh kháng chiến kích, bộc phát ra tiếng tranh minh đinh tai nhức óc!
Hai nguồn năng lượng cương mãnh như hai con sói lao nhanh đón đầu va chạm vào nhau, dâng lên khí lãng ngập trời!
Lực lượng bộc phát của Khương Phàm vượt qua hai trăm ngàn cực cảnh, phối hợp tàn đao, thế công càng mạnh.
Nhưng, chiến kích của Lý Hoàng lại được đại dương mênh mông bao quanh, giao phó cho hắn lực bộc phát hùng hậu vô địch.
- Lại đến!
Khương Phàm, Lý Hoàng dâng cao khí thế.
Kịch liệt phách trảm, đảo mắt đã mấy chục đòn, hai người tương xứng.
Ầm ầm...
Thánh Viêm màu vàng sôi trào xung quanh Khương Phàm, Hỏa Liên hoa lệ ù ù nở rộ, khổng lồ như núi, chiếu sáng lôi tràng, hung hãn nổ bay Lý Hoàng.
Khương Phàm không ngừng tấn công, theo Thánh Viêm vọt mạnh về phía trước, tàn đao phách trảm, cường đại khiếp người, mở ra Thánh Viêm mãnh liệt, bổ về phía Lý Hoàng.
Lý Hoàng không tổn hao gì, toàn thân lượn lờ ánh sáng màu xanh lam, ngăn trở Thánh Viêm xâm nhập, mai rùa phía sau như có linh hồn, tự hành hướng về phía trước bạo kích, khuấy động khí thế kinh người.
Ầm ầm!
Tàn đao cứ như đang bổ vào trên hòn đảo, bị cưỡng ép bắn ngược.
Trong chớp mắt, Lý Hoàng đâm chiến kích trong tay tới, ánh sáng màu xanh lam cuồn cuộn như là thiên quân vạn mã đang lao nhanh, lại như sóng to gió lớn rất mãnh liệt.
Thanh thế cực kì khủng bố.
Khương Phàm huy động hai cánh, nhanh chóng phóng lên tận trời, tránh khỏi đòn tấn công.
Ầm ầm...
Ánh sáng màu xanh lam trong nháy mắt bạo động khắp toàn thân Lý Hoàng, hóa thành ngọn sóng lớn chân thực, liên miên bất tuyệt, cuồn cuộn ngập trời.
Không phải bạo động trong ba trăm mét, mà là quét sạch tám trăm mét lôi đài.
Chín cơn thủy triều như chín con Ác Long, mở ra miệng lớn kinh khủng.
Ánh sáng màu xanh lam lấp lóe bên trong thủy triều như đã giao phó linh hồn cho thủy triều vậy, đòn tấn công cực kì khủng bố.
Khương Phàm đứng giữa trời, bỗng nhiên lao xuống, liệt diễm mãnh liệt sau lưng hội tụ thành vòng xoáy Thánh Viêm cường hãn.
Chín cơn thủy triều như Cửu Long bay lên không, từ bốn phương tám hướng bao phủ Khương Phàm, khí thế nhiếp người để vô số người hít một ngụm khí lạnh, tinh thần rung động.
Khương Phàm lao tới, vòng xoáy Thánh Viêm ở sau lưng xông ra chín đạo Thương Nhật Băng Quyền.
Ầm ầm!
Thánh Viêm màu vàng cuồng dã bạo kích, phá hủy hết thảy mọi thứ ở trước mặt, oanh kích chín cơn thủy triều, thanh thế kinh khủng kinh thiên động địa để cho lôi đài lung lay.
Diễn võ trường sôi trào.
Năm vạn người đứng dậy hô to, nhiệt huyết nổi lên!
Quá mạnh, quá đặc sắc!
Đây mới thật sự là thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, đây mới thật sự là đỉnh cao quyết đấu.
Chương 668 Thiếu niên thiên kiêu (2)
So với những người trước đó xác thực như là làm nóng người.
Mặc dù chỉ là vừa mới bắt đầu cũng đã để bọn hắn cảm nhận được sự cường đại của Lý Hoàng thật sâu.
Trách không được lại có thể được Đại Tự Tại điện đưa vào vị trí thứ sáu.
Lý Hoàng chỉ hoành kích lên trời, như Thần Tử Hải Vương, lệnh cho đại dương mênh mông đánh tung bầu trời.
Thanh thế mãnh liệt, lực lượng khổng lồ.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, ngưng tụ thành cự mãng, vờn ở quanh mình, nhanh chóng bạo khởi, phá tan thủy triều cuồng liệt, phóng lên trời vài trăm mét.
Cự mãng tản ra hóa thành Thánh Viêm màu vàng bay lên không, đảo mắt đã ngưng tụ ra hư ảnh Chu Tước, đầu đuôi quay quanh, một mặt trời khổng lồ xuất hiện, rọi khắp nơi trên lôi tràng, phát ra nhiệt độ cao kinh khủng.
Thái Dương Diệu Thế!
Sau khi dung hợp Đại Địa Thú Linh Viêm, năng lượng mặt trời lại càng tăng thêm so với trước đó, nhiệt độ khủng bố vặn vẹo cả không gian.
Sóng lớn liên tiếp vỗ vào không trung lại bị bốc hơi, uy thế trùng kích cũng liên tục yếu bớt.
Ầm ầm...
Triều dâng đánh ra, tán loạn đầy trời, mặt trời ngạo nghễ bất động.
Oanh...
Lay động vừa kịch liệt vừa kinh khủng bộc phát từ trên thân Lý Hoàng, một đoạn ánh sáng màu bạc nở rộ khắp trời, dao động kịch liệt, ngưng tụ thành một vầng trăng đêm.
Nhiệt độ chợt hạ xuống.
Ầm ầm...
Hải triều bạo động, ánh trăng bay lên không.
Trăng sáng mọc trên biển!
Toàn trường kinh hô, vô số người khó có thể tin được mà nhìn một màn này.
Khương Phàm ở giữa trời như mặt trời rọi khắp nơi.
Lý Hoàng lại như trăng sáng trên mặt biển.
Đây không phải chiến đấu, đây quả thực là một bức cảnh đẹp nguyên thủy ầm ầm sóng dậy.
- Cái tên Lý Hoàng này rốt cuộc là ai?
Bọn người Ngu Khuynh Thành chợt biến đổi sắc mặt, nơi này chỉ là lôi đài mà đã có thể thi triển uy năng như thế, nếu như là ở biển, thực lực Lý Hoàng sẽ kinh khủng đến cỡ nào.
- Thật mạnh! Không hổ là truyền nhân đảo Hải Thần!
Gương mặt Liễu Như Yên cũng vì đó có phản ứng, cách bình chướng bảo vệ lôi đài đã có thể cảm nhận được khí thế mênh mông rét lạnh kia.
- Thái Dương Thánh Quyền.
Khương Phàm khống chế mặt trời, khởi xướng trấn áp đại dương mênh mông ở phía dưới.
Mặt trời tỏa sáng kim quang, uy thế khủng bố, Chu Tước ỏ bên trong vẫn còn đang quay quanh.
Ầm ầm...
Hải triều mãnh liệt, mặt trăng bay lên không, giống như có Giao Long đang gầm thét.
Một trận thanh thế thật lớn va chạm kịch liệt, hai tia sáng vàng bạc sôi trào trong nháy mắt, hải dương và liệt diễm điên cuồng bạo động.
Năng lượng vô biên, trùng kích lôi đài bình chướng.
Một tràng cảnh rung động, uy thế rung động!
Rất nhiều thiên tài trên Võ Hầu bảng trước mặt lôi đài vào giờ khắc này đều đã ảm đạm phai mờ.
Lạc Cuồng Sinh có chút há mồm, trước đó thì khinh thường tức giận bây giờ thì cứng đờ ở trên mặt.
Khương Phàm rất bất ngờ với thực lực của Lý Hoàng, nhưng càng kích thích chiến đấu hào hùng.
Hắn ngưng tụ lại Thái Dương Chiến Y hoa lệ, đi ngang qua năng lượng cuồng triều, một khắc không ngừng lao thẳng đến Lý Hoàng.
Lý Hoàng đưa chân đạp sóng triều phóng lên tận trời, ánh mắt hắn giá lạnh, mang theo sự tự phụ cùng kiêu ngạo, cũng mang theo sự cường thế cùng bá thế, ánh sáng màu xanh lam vờn quanh toàn thân, tràn ngập khủng bố, chiến kích chém về phía Khương Phàm, nặng như biển lớn, uy áp hết thảy tất cả, sát khí lạnh thấu xương chấn động lôi tràng.
Người Khương Phàm khoác chiến y, liệt diễm sôi trào kim quang, như bị mặt trời bao phủ, tốc độ nhanh đến cực hạn, bộc phát ra uy thế càng mạnh mẽ hơn, hư không cũng đều đang run rẩy.
Keng!
Tàn đao oanh kích, bổ vào trên chiến kích, phát ra tiếng kim loại rung như kinh lôi, chấn động thủy triều nổi lên tùng con sóng, hư không liên tục lay động.
Vô số người ngừng thở, kích động lại rung động nhìn kỹ trận chiến.
Khương Phàm, Lý Hoàng liên tiếp bị chấn lui, nhưng đều đã nhanh chóng khống chế lại thân thể, tấn công lần nữa.
Khương Phàm điên cuồng, tàn đao bổ ra đao khí.
Lý Hoàng lạnh nhạt, chiến kích nặng nề, đại khai đại hợp.
Đây tuyệt đối là một trận quyết đấu đỉnh cao, hoàn toàn có thể biểu tượng cho thực lực mạnh nhất của đại tân sinh.
Ầm ầm!
Trong cơn bạo kích đột nhiên Khương Phàm lấy đi tàn đao, ép trở về khí hải, hai Chu Tước Trảo gần như điên cuồng bắt lấy chiến kích nặng nề đang quét ngang đến.
Một trảo này như là bắt một con Cự Long, lại như là bắt lấy một mảnh hải triều, khí thế nặng nề xuyên suốt cả vào cơ thể.
Đổi thành người bình thường, chỉ sợ trong nháy mắt đã liền bị chấn vỡ, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Nhưng, Khương Phàm phát uy thần huyết toàn thân, gắt gao bắt lấy chiến kích, trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người, đem Lý Hoàng vòng đến không trung.
Lý Hoàng mất khống chế bay ra, nhưng, hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thủy triều phía dưới đột nhiên xông ra một bóng người hùng tráng, do hải triều ngưng tụ, toàn thân lại quấn quanh ánh sáng màu lam giống như lôi điện, trong nháy mắt vung lên trọng quyền, cùng năng lượng hải triều oanh minh, mang theo uy lực hủy diệt, đánh về phía mặt Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm sôi trào liệt diễm, nở rộ xán lạn như Kim Liên (hoa sen màu vàng), ngạnh kháng bóng người bạo kích.
Trong tiếng oanh minh kịch liệt, bóng người băng toái thành hải triều.
Khương Phàm cơ hồ không có bất cứ đình chỉ gì, triển khai hai cánh phóng lên tận trời, lao thẳng đến Lý Hoàng.
Lý Hoàng cưỡng ép ổn định, trước tiên vung mai rùa lên.
Khương Phàm phóng lên tận trời, song trảo bạo kích, hai trăm ngàn cực cảnh bộc phát, hai cánh chém về phía trước, thế như Thiên Đao.
Ầm ầm!
Mai rùa rung động kịch liệt, ánh sáng màu xanh lam chiếu sáng ngập trời, sôi trào lên vô tận hải triều, cưỡng bức chống đỡ Khương Phàm, nhưng cũng đánh Lý Hoàng vọt tới bầu trời cao hơn.
- Thật mạnh!
Vẻ mặt của vô số thiên tài trở nên nghiêm trọng, kinh sợ sự cường hãn của Lý Hoàng, càng cảm thấy ngoài ý muốn với thực lực của Khương Phàm.
Trước đó thật sự chỉ là làm nóng người thôi sao?
Khương Phàm bay lên không bạo kích, kịch liệt giết tới.
Lý Hoàng nâng chân đạp sóng triều, chiến kích liên tiếp trùng kích.
Liệt diễm, hải triều, liên tục oanh minh.
Hai thiếu niên thiên kiêu, chiến đến cực hạn, giết tới gay cấn.
Chương 669 Thiếu niên thiên kiêu (3)
Rầm rầm rầm...
Khương Phàm trở nên dữ tợn, hai cái móng vuốt cuồn cuộn Thánh Viêm, tử khí bừng bừng, liên tiếp đánh vào trên chiến kích, nhìn như mưa to gió lớn đang trùng kích vào đại dương mênh mông, thao thao bất tuyệt, cuốn về phía tám phương.
- Giết!
Lý Hoàng hét lớn, tóc dài bay loạn, dôi mắt sắc bén như điện, toàn thân bộc phát chiến ý đến cực hạn, ánh sáng màu xanh vờn quanh chiến kích, đâm về phía lồng ngực Khương Phàm.
Chiến kích ngưng tụ ra uy lực đại dương, thanh thế kinh người, tốc độ lại cực nhanh.
Nhưng tốc độ Khương Phàm cũng không kém, hắn bay lên, nhanh như thiểm điện, tránh khỏi chiến kích, hai chân hung hăng dẫm lên trên báng kích màu vàng, giống như là một con liệp ưng bình ổn lại cường thế, hai chân phát lực trong nháy mắt, hai cái móng vuốt đánh về phía trước xé ra những vết tích kinh người, kéo thẳng đến mặt Lý Hoàng.
Lý Hoàng nâng hai tay nắm chiến kích giương cưỡng bức xốc Khương Phàm lên. Đồng thời, linh văn trên trán lấp lóe cường quang, thủy triều xung quanh bạo động toàn diện, mấy chục cơn sóng như Ác Long đang mở rộng miệng ra, phóng lên tận trời.
Khương Phàm vỗ mạnh hai cánh, hỏa vũ Thánh Viêm nhanh chóng văng ra, lại tăng vọt mấy lần, cứ như là hỏa kiếm vô tận, quét ngang toàn trường, chém chết hải triều.
Một tiếng oanh động, hải triều mất khống chế, cuốn lên tầng sóng vô tận, bao phủ giữa không trung, Thánh Viêm sôi trào như là núi lửa bộc phát dưới đáy biển, cường quang vô biên.
Từ bên ngoài nhìn vào như đại dương đang thiêu đốt!
- A...
Lý Hoàng đưa chân đạp các con sóng, mỗi một bước đều như sóng dữ vỗ bờ, thanh thế kinh người, hắn nâng chiến kích, giết ra khí thế thiên quân vạn mã.
Khương Phàm cường thế quay lại, liên tiếp đánh giết.
Hai người càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh.
Toàn trường oanh động, bầu không khí sôi trào đến cực hạn. Năm vạn người cùng hò hét, năm vạn người nhiệt tình tăng vọt.
Trận chiến đấu quá gay cấn để bọn hắn lâm vào khung cảnh kỳ diệu.
Tràng diện rung động lòng người để bọn hắn cảm xúc chập trùng.
Bầu không khí tại toàn trường sôi trào liên miên, những tiếng hò hét phấn chấn kéo mãi.
Biểu hiện của đám người Liễu Như Yên, Hình Nhung càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù cùng là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, mặc dù cùng là Thánh linh văn, nhưng hình như trên trận đấu của bọn hắn so với hai người này căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Không đề cập tới Lý Hoàng cường đại cỡ nào, chỉ nhìn những cơn sóng triều liên tục dâng lên vài trăm mét từ đầu đến giờ đều không có một khắc tán loạn, không có một khắc bình tĩnh, cũng đã có thể tưởng tượng được Lý Hoàng khống chế linh lực đạt tới trình độ đăng phong tạo cực(*) cỡ nào, hoàn toàn tựa như là thân thể của chính mình.
(*) Lên được tới đỉnh cao nhất.
Bọn người Lạc Cuồng Sinh vừa rung động lại càng sợ hãi.
Lý Hoàng cũng là Đại Thừa thánh văn sao?
Thế lực như thế nào mới có thể nuôi dưỡng được cuồng nhân mãnh liệt như vậy.
Mà Khương Phàm... Tên điên này cũng hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, còn càng đánh càng mạnh!
- Đây mới thật sự là chiến đấu.
Lý Dần ngồi ở trong góc dùng sức nắm chặt nắm đấm, sư phụ so với hắn dự đoán càng cường đại hơn rất nhiều, chiến đấu so với những gì hắn mong đợi càng đặc sắc hơn. Hai mắt hắn hiện ra tia sáng rực, kích động, chờ mong, khát vọng.
Lúc nào, mình mới có thể mạnh mẽ được như thế.
Lúc nào, mình mới có thể nhẹ nhàng vui vẻ múa võ pháp như vậy.
Đột nhiên, chiến trường xuất hiện kịch biến.
Khương Phàm đột nhiên nhanh chóng rút lui về phía sau trăm mét, Thánh Viêm phóng thích cực hạn, sôi trào bạo động, liên miên bất tuyệt.
Nhiệt độ kinh khủng, thánh quang chiếu rọi khắp nơi trên Lôi Tràng.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm ngẩn đầu lên trời hét lớn!
Ý thức hải bạo động kịch liệt, mười con thú ảnh toàn bộ thức tỉnh;
Linh lực hải dương cuồn cuộn ánh sáng, Chu Tước linh nguyên giương cánh gáy to.
Ầm ầm...
Mãnh hổ, cự tượng, kim mãng, man ngưu, bạo hùng, yêu báo, huyễn điêu, thương sư, cuồng viên, còn có tám con liệp lang.
Bọn chúng xuất hiện ở trong liệt diễm sôi trào, chân thực mà cường thịnh, bọn chúng rất dã tính lại càng điên cuồng.
Toàn trường kinh hô, vô số người vươn người đứng dậy, cho dù đã cách bình chướng, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được bọn mãnh thú này cường đại đến thé nào.
Cứ như Yêu thú chân thực dục hỏa trùng sinh mà xuất hiện.
Các thiên tài Võ Hầu bảng đều lộ ra vẻ kinh sợ, rõ ràng cảm nhận được những mãnh thú kia rất đáng sợ. Giống như không phải võ pháp, mà là triệu hoán Thánh Thú khủng bố từ một không gian nào đó đi ra.
Lý Hoàng đang muốn đuổi theo Khương Phàm, sau khi nhìn thấy mãnh thú, trong chốc lát hắn đã quả quyết rút lui về phía sau, liên tiếp vòng múa chiến kích, nhấc lên đại bạo động ở xung quanh.
Rống...
Mười bảy con mãnh thú uy mãnh to lớn đạp khoảng không giữa trời cao mang theo liệt diễm sôi trào kinh khủng, nhào về phía triều dâng mãnh liệt màu lam.
Ánh mắt Lý Hoàng đã trở nên nóng bỏng, kích động đến toàn thân nổi sóng nhiệt cuồn cuộn.
Không nghĩ tới tại Vương Quốc Hắc Ám nho nhỏ này vậy mà lại có thể gặp phải cường giả như vậy.
Một mình tung hoành giữa đại dương mênh mông ba năm qua, trong tất cả cường giả hắn giao thủ qua, thực lực người này tuyệt đối có thể xếp hạng trong ba vị trí đầu.
Ầm ầm!
Đại dương mênh mông nổi lên sóng cả, dậy sóng bạo động, số lượng lớn ánh sáng màu xanh lam ngưng tụ thành hư ảnh hải triều, liên tiếp bạo động đụng chạm vào kim viêm cự thú.
Lôi đài bạo động toàn diện, năng lượng hỗn loạn tưng bừng.
Kim viêm che trời, tràn ngập đất trời.
Đại dương mênh mông cuồn cuộn không dứt.
Khung cảnh này cứ như lục địa đang chiến đấu với đại dương, lại càng giống như hai cơn thú triều điên cuồng gặp phải nhau.
Lần này, ngay cả Hứa Như Lai cao ngạo cũng lộ ra vẻ kinh sợ, nhịn không được mà đứng dậy chú ý.
Mãnh hổ cự tượng dễ đánh rách tả tơi hải triều như trở bàn tay. Yêu báo đi ngang qua toàn trường, Thương sư nổ tung tạo ra sóng âm vô tận.
Mười loại mãnh thú cùng nhau thi triển uy phng của riêng nó. Nhất là cuồng viên, vẫn tiếp tục vọt mạnh, tiếp tục bạo kích, vậy mà đã giết tới phía trước Lý Hoàng.
- Lui!
Chương 670 Đặc sắc
Lý Hoàng gầm thét, mai rùa từ trong hải triều va chạm kịch liệt, hung hăng đón nhận Kim Viêm Cuồng Viên.
Ầm ầm tiếng vang, đinh tai nhức óc.
Nhưng, vào giờ khắc này, trong lúc Yêu Báo bất chợt xuất hiện nhanh chóng phóng tới phía sau, tiếp theo là Cuồng Viên hung hăng đụng vào. Sau đó, hai con Kim Lang xuyên qua Cuồng Viên và Yêu Báo xé mở ra một vết nứt, xông về cự quy.
Những đòn va chạm liên tiếp đánh nổ lên liệt diễm.
Cự quy khổng lồ lù lù bất động, giống như hòn đảo đang nghênh đón va chạm.
Nhưng... Ngay một khắc này, một thân ảnh còn nhanh hơn đã xé mở triều dâng hỗn loạn, xuất hiện ở phía trước mai rùa.
- Tàn Đao... Khai Thiên!
Khương Phàm hét lên đầy giận dữ, tàn đao hoành kích, bá liệt đến cực điểm.
Trong chớp mắt, hồn khí, liệt diễm, huyết khí, sôi trào khắp toàn thân Khương Phàm, bày biện ra một hư ảnh vô cùng cường thế, giống như đại tướng lĩnh xướng vạn quân, bá tuyệt đương thời.
Lý Hoàng phát giác được khí thế quá mãnh liệt, trước tiên nhấc ngang chiến kích, đưa về phía trước bạo kích.
Ầm ầm!
Khai thiên đao mang theo đám Liệp Lang hung hăng bổ vào bên trên cự quy.
Cùng với tiếng vang chấn thiên động địa, cự quy đã bị chia thành hai nửa, bay về hai bên.
Chuyện này khiến cho Thẩm Cuồng Sinh, người thứ mười trên Võ Hầu bảng bị mai rùa ngăn cản trước đó bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, khó có thể tin được mà nhìn kịch biến trên lôi tràng.
Keng!!
Tàn đao không ngừng tấn công đến Lý Hoàng.
Lý Hoàng toàn lực nhấc ngang chiến kích, mang theo uy lực đại dương chặn đánh về phía trước.
Một tiếng bạo hưởng, âm thanh rung động khắp lôi đài, năng lượng hỗn loạn xung quanh đều bị vô tình xé rách.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, chiến kích đã rời khỏi tay Lý Hoàng, mang theo uy thế mãnh liệt, đánh tới hải triều.
Khương Phàm thu đao lại trong nháy mắt, trở lại khí hải, vuốt phải chợt vỗ về phía trước.
Mặc dù Lý Hoàng hơi kinh ngạc nhưng vẫn chưa loạn, hắn nhanh phóng thích ra ánh sáng màu xanh lam, ngưng tụ thành thủy thuẫn, cứ như đang khuấy động trăm vạn tấn thủy triều, có thể chống cự hết thảy tất cả các đòn tấn công.
Ánh mắt Khương Phàm hừng hực.
Chu Tước, Bác Thiên Thuật!
Văn ấn Chu Tước phía trên vuốt phải đột nhiên như phục sinh, trong nháy mắt đã phóng xuất ra uy thế kinh khủng, liệt diễm đều điên cuồng tháo chạy tới bốn phương tám hướng.
Uy thế mãnh liệt xuyên qua thủy thuẫn đang bao phủ Lý Hoàng.
Rốt cuộc Lý Hoàng cũng biến sắc, ánh mắt màu xanh đậm hơi rung nhẹ, trong tầm mắt của hắn, thời khắc này Khương Phàm đã đột nhiên thay đổi bộ dáng, hắn cứ như một con hung cầm thời Thượng Cổ, bễ nghễ, thôn phệ.
Ầm ầm!
Một kích của Chu Tước đã đánh vỡ nát thủy thuẫn ngưng tụ từ trăm vạn tấn thủy triều, khắc ở trên ngực Lý Hoàng.
Ngực Lý Hoàng bị đánh vỡ, mất khống chế tung bay ra ngoài, máu tươi phun ra từ chỗ thủng.
Toàn trường kinh hô, ngay cả rất nhiều cường giả trong sương phòng cũng đều không kìm nén được mà đi về phía trước hai bước, ánh mắt lộ ra sự kinh sợ.
Tốc độ của Khương Phàm cực nhanh, hai cánh xé vung mạnh, giết đến Lý Hoàng.
Ầm ầm!
Ánh sáng màu xanh lam xen lẫn khắp toàn thân Lý Hoàng ngưng tụ lại một đôi đôi cánh màu lam, mãnh liệt chấn kích, mạo hiểm tránh khỏi sự săn giết của Khương Phàm.
Keng!
Chiến kích trở về trong tay, vòng ra khí thế cuồng dã.
Khương Phàm mang hai cái móng vuốt liên tục tấn công, vỗ mạnh lên chiến kích, đánh ra tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Giữa mấy hơi ngắn ngủi đã đánh ra trên trăm đòn.
Chiến kích run rẩy, xoa nứt hai tay Lý Hoàng.
Ánh sáng màu xanh lam trên người Lý Hoàng nở rộ đến cực hạn, phóng xuất ra uy lực hải triều kinh khủng, mạo hiểm thoát thân khỏi đòn tấn công của Khương Phàm.
- Còn chưa có kết thúc.
Khương Phàm bay lên không lao về phía trước, Thánh Viêm không ngừng tuôn ra liên tục, ngưng tụ vòng xoáy mãnh liệt màu vàng ở sau lưng.
Vòng xoáy không chỉ thôn phệ linh lực của Khương Phàm mà còn tại dẫn dắt Thánh Viêm còn sót lại trên lôi đài hỗn loạn.
- Aaa… !
Lý Hoàng triển khai toàn bộ thực lực, khí thế sôi trào đến cực hạn, ngay cả ánh mắt cũng đều như lưỡi đao.
Chiến kích liên tục bạo kích, mở ra trời cao, khuấy động hải triều, cùng móng vuốt dày đặc của Khương Phàm đụng vào nhau.
Chiến đến cực hạn, giết tới sôi trào.
Lý Hoàng cảnh giác vòng xoáy càng ngày càng khổng lồ ở sau lưng Khương Phàm, uy thế phun trào từ nơi đó để hắn sợ mà rung động.
‘Phải ra tay sớm!’
Lý Hoàng đột nhiên gào lớn, ánh mắt như điện, chiến kích đâm tới ngực Khương Phàm.
Giờ khắc này, toàn bộ ánh sáng màu xanh lam trên thân đều đã hội tụ đến chiến kích, huyết khí đều thông qua hai tay vỡ vụn, trùng kích vào bên trong.
Chiến kích oanh minh, thế công tăng vọt, phảng phất năng lượng bị phủ bụi đã tỉnh lại, phá diệt hết thảy mọi thứ.
Xung quanh Lý Hoàng đều xuất hiện mê vụ, như đại dương mênh mông nhấc lên sóng cả, mây mù cuốn đầy trời, hắn ở trong sương mù tựa như là một vị Thần Linh.
Mặt Khương Phàm trở nên dữ tợn, hai tay khấu chặt, dữ dội chộp tới chiến kích.
- Ngươi muốn chết!
Lý Hoàng không có bất kỳ lưu tình gì, chiến kích đâm xuyên thẳng đến Khương Phàm.
Hai tay Khương Phàm bộc phát cường quang, quyền sáo, bao cổ tay cùng hài cốt huyết nhục đều giao hòa, hai văn ấn Chu Tước cũng giống như đang thức tỉnh.
Toàn trường chợt yên tĩnh trong nháy mắt, năm vạn người đều nín thở định thần, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm về không trung.
Tốc độ chiến kích nhanh như thiểm điện.
Khương Phàm ra tay lại càng tấn mãnh.
Keng!
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, móng vuốt Chu Tước của Khương Phàm đã dữ dội bắt được chiến kích.
Chiến kích vẫn tiếp tục đâm xuyên, xé mở móng vuốt Khương Phàm ra, mang theo máu tươi, hung hăng đâm về phía ngực Khương Phàm.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm tiếp tục phát uy hai tay, cưỡng bức bóp lấy báng kích trí mạng.
Phốc phốc!
Phong nhận đánh vào bên trên Thái Dương Chiến Y, trong chốc lát đã cưỡng ép đâm xuyên qua thẳng vào ngực, nhưng cuối cùng, trước khi đâm đến trái tim vẫn đã bị Khương Phàm dữ dội bắt lấy.
Gần như đồng thời, vòng xoáy mãnh liệt phía sau Khương Phàm đã bộc phát, mười hai trọng quyền kịch liệt tuôn ra, cứ như bàn tay nào đó của người khổng lồ Hoang Cổ từ hư không nhô ra, kéo lấy kim quang, đánh về phía Lý Hoàng.