-
Chương 641-645
Chương 641 Cơ Lăng Huyên tính toán (1)
Trường kiếm bôn tập, tử khí xoay tròn lên như gió lốc.
Tử sơn cuồn cuộn, mang theo khí thế nặng nề.
Hơn hai mươi loại võ pháp, toàn bộ chào hỏi với Khương Phàm.
Khương Phàm muốn thoát khỏi đã không kịp, hắn dùng toàn lực vững chắc Thái Dương Chiến Y, đồng thời điều động liệt diễm ngưng tụ thành hoa sen vàng, nhanh chóng nở rộ, lấy bạo tạc ngạnh kháng võ pháp tử khí.
Ầm ầm!
Kim Liên nổ tung, số lượng lớn võ pháp tử khí đã vỡ nát, nhưng vẫn có rất nhiều loại khác đang đánh phía hắn, nương theo là bạo tạc kịch liệt, hóa thành cương khí mãnh liệt, như cơn lốc cuốn Khương Phàm lên.
Rống!
Bạch Viên không đợi triều dâng tản ra liền phóng tới, gắt gao nắm chặt trọng quyền, đập vào trên thân Khương Phàm.
Khương Phàm như bị sét đánh, hài cốt toàn thân đều như bò đầy vết nứt, một ngụm máu tươi lập tức bị phun ra xuống núi đá trước mặt.
- Khương Phàm, ngươi chạy chỗ nào! Nếm thử Thái m Ác Thủy ta chuẩn bị cho ngươi!
Chiến Phật dung hợp lực lượng Thánh Phật, cảnh giới đã bức tới lục trọng thiên, Thái m Ác Thủy nhuộm đầy bảo luân, đánh tới phía Khương Phàm.
Khương Phàm hôn mê ý thức, cốt dực đứt gãy, căn bản tránh không khỏi.
Xa xa, Cơ Lăng Huyên giật mình nhận ra nguy hiểm nơi này, muốn dập tắt lửa nhưng đã tới không kịp.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh màu đen từ phương vị khác giết ra, đạp tan mặt đất, phóng thẳng lên cao, đánh tới Chiến Phật.
Chiến Phật vội vàng không kịp chuẩn bị, chật vật bay ra ngoài.
Toàn thân thân ảnh kia vờn quanh cương khí màu đen, xoay chuyển người bay lên, lao thẳng đến chỗ Chiến Phật.
- Hàn Ngạo?!
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện.
Ta ảo giác sao?
Làm sao hắn lại ở đây!
Hàn Ngạo hai mắt sung huyết, gương mặt dữ tợn, toàn bộ hai tay hai chân đều hóa thú, còn vung lấy đuôi rồng thật dài, giống như một con Bạo Long hình người.
- Hàn Ngạo, ngươi cũng chán sống?
Chiến Phật hét giận dữ, mang theo bảo luân lao đến chỗ Hàn Ngạo.
Thật vất vả mới có được cơ hội tốt, lại bị hỗn đản này làm hỏng.
Rống...
Hàn Ngạo phát ra tiếng long ngâm mát lạnh, lân giáp toàn thân đều đang phát sáng, mênh mông lực lượng sôi trào khắp cơ thể, vuốt rồng bạo kích như mưa to gió lớn.
Thực lực Chiến Phật tuy mạnh, nhưng chủ yếu vẫn là thắng ở linh văn, thắng ở võ pháp, trên thể chất lại kém xa Hàn Ngạo, dưới áp lực trọng lực trận vực hơn một trăm lần, hành động đều bị hạn chế nghiêm trọng.
Ầm ầm...
Phật ấn nở rộ trên trán, cường quang màu tím ngưng tụ thành tấm chắn phật ấn, ngạnh kháng vuốt rồng của Hàn Ngạo, bảo luân trong tay thừa cơ đảo vòng công kích, mang theo cương khí đánh văng toàn bộ Thái m Ác Thủy ra ngoài.
Rống!
Toàn thân Hàn Ngạo nổi lên cương khí mãnh liệt, không đợi ác thủy đến gần đã bị hất ra, hắn không quan tâm mà điên cuồng bạo tẩu, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng, mấy chục hiệp ép Chiến Phật liên tiếp lui về phía sau.
Cùng lúc đó, Khương Phàm lại liều mạng phóng thích liệt diễm, cuồn cuộn về bốn phương tám hướng, mặc dù liệt diễm bị trọng lực áp chế, nhưng nhiệt độ kinh khủng vẫn có thể bức lui tộc nhân Tử Phủ.
Huyết khí sôi trào, hồn khí cuồn cuộn, linh nguyên phát uy.
Khương Phàm kích phát ra tiềm lực, một đao Khai Thiên Thức ngang nhiên bổ về phía Bạch Viên ở trước mặt.
Bạch Viên gầm thét, toàn thân dâng lên kịch liệt khí lãng, ngưng tụ thành chuông lớn hùng hồn.
Ầm ầm!!
Đao thế bạo kích, ngạnh kháng chuông lớn, nổ lên tiếng vang đinh tai nhức óc, truyền ra hơn mười dặm hoang dã, chấn động đến số lượng lớn tộc nhân Tử Phủ đầu váng mắt hoa.
Chuông lớn vỡ nát, toàn thân Bạch Viên run rẩy, tung bay mười mấy mét, nhưng cũng không có đả thương được bao nhiêu, sau khi bình ổn nó lại nhìn Khương Phàm phát ra tiếng gầm thét cuồng dã.
Nhưng, sau khi Khương Phàm đánh tan Bạch Viên, hắn quả quyết quay người, lao thẳng đến chỗ Chiến Phật bị Hàn Ngạo bức ra ngoài trăm thước, đồng thời đưa đậu vàng vào trong miệng.
Bành!!
Hàn Ngạo cuồng dã bạo kích, rốt cuộc cũng đã đánh tan chiêu thức phật ấn của Chiến Phật, vuốt rồng tráng kiện mang theo lực bộc phát một trăm ngàn cực cảnh, xé rách phật ấn chiến y của Chiến Phật, bổ vào trên ngực.
Máu tươi vẩy ra, lộ cả bạch cốt.
Chiến Phật kêu thảm lui lại, thân thể cũng vì bị trọng áp gấp trăm lần mà gần như sụp đổ.
Khương Phàm xông tới, xiềng xích bạo kích, cưỡng ép quấn quanh.
- Ngươi đến Lạc Chùy trọng địa chính là một sự sai lầm, vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở bên trong đi!
Khương Phàm vứt cho Hàn Ngạo đang tiến vào trạng thái bùng nổ một nắm đậu vàng, quay người giết tới phía Thánh Phật.
Sau khi Hàn Ngạo ăn vào đậu vàng, huyết khí toàn thân nhanh chóng nóng hổi, lực lượng tiêu hao đều khôi phục trở lại đỉnh phong, hai mắt hắn tinh hồng, cuồng tính đại tác, đuổi theo Khương Phàm bạo tẩu về phía trước, hắc khí cuồn cuộn toàn thân, hóa thành hình dáng Dực Long Hắc Ám, khí thế ép người.
- Cản bọn họ lại!
Ngu Khuynh Thành ở phía xa quát lên đầy chói tai.
Hơn hai mươi tộc nhân Tử Phủ bởi vì liên tiếp dùng sức nên đã nhanh đến cực hạn, bọn hắn sâu hít một hơi, nhịn xuống đau đớn và suy yếu, gánh vác trọng áp gấp trăm lần chặn đánh Khương Phàm và Hàn Ngạo.
Bành bành bành...
Khương Phàm, Hàn Ngạo đồng thời chấn động hai cánh, kiên quyết ngoi lên năm sáu mét, tránh khỏi vòng vây, lúc rơi xuống đất, trong chốc lát lại lần nữa bạo tạc, nhào về phía Phi Thiên Bạch Viên.
Thánh Phật ngồi trên người Bạch Viên, hai tay phóng thích ra mênh mông ánh sáng, bao phủ Bạch Viên.
Bạch Viên giống như được phủ thêm phật y bảo vệ, không cố kỵ gì mà nghênh chiến Khương Phàm cùng Hàn Ngạo, hai tay điên cuồng tấn công, khí lãng sôi trào.
Chém giết kịch liệt để các tộc nhân Tử Phủ tới phản công đều không xen tay vào được.
Khương Phàm và Hàn Ngạo liên tục ăn đậu vàng, tiếp tục kích ra tiềm lực, cho huyết khí khỏe mạnh, tổ hợp thế công liên miên bất tuyệt, phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Bạch Viên thì được Thánh Phật bảo vệ, chống đỡ tiêu hao một số trọng lực, tùy ý huy hào năng lực của cơ thể.
Các tộc nhân Tử Phủ vây bắt Cơ Lăng Huyên nơi xa đều đã không chịu nổi nữa, nhưng chiến đấu nơi này vẫn còn đánh rất thảm liệt.
Sau một trăm hiệp, Khương Phàm nắm lấy cơ hội vung Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, điên cuồng lao về phía trước, giống như một toà núi sắt, hung hăng đập vào trên thân Bạch Viên.
Chương 642 Cơ Lăng Huyên tính toán (2)
Bạch Viên run rẩy, bị đánh bay mười mấy mét, cương khí hộ thể đại loạn.
- A...
Hàn Ngạo đã đạt tới cực hạn, cuối cùng phát ra một tiếng long ngâm, giống như nổi điên toàn thân phóng thích hắc khí, phun ra long huyết, ngưng tụ ra Dực Long Hắc Ám khổng lồ, gào thét bay lên cao, quay quanh thành một thanh Long Đao uy nghiêm, bổ về phía Bạch Viên.
Cương khí hộ thể bên ngoài của Bạch Viên còn chưa có khép lại, rắn chắc chịu một kích này, trước ngực lập tức vẩy ra máu tươi.
- Nghỉ ngơi đi.
Khương Phàm sượt qua người Hàn Ngạo, xiềng xích kéo lấy hắn vào thiết lao, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh cuồng dã vọt mạnh, lần nữa nện trên người Bạch Viên.
Bạch Viên lùi lại, không phản kháng nổi nữa.
Khương Phàm kích thích huyết khí, nổi điên bạo tẩu, đảo mắt đã tấn công mạnh ba mươi quyền, đánh vỡ nát hai tay Bạch Viên, một tiếng rống to, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh tăng vọt uy thế, kim viêm cuồn cuộn, cuồng dã đánh vào Bạch Viên.
Bạch Viên kêu thảm, bay ngược khỏi mặt đất.
Khương Phàm hét lớn, hắc khí cuồn cuộn, xiềng xích kích xạ, tinh chuẩn quấn chặt lấy Thánh Phật.
Thánh Phật không có chống cự, chỉ là thở dài một tiếng, chấp nhận bị xiềng xích lôi kéo, kéo vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Khương Phàm thở hồng hộc hổn hển, thất khiếu rướm máu, thân thể run rẩy.
Liên tiếp tiêu hao, thân thể đã đạt tới cực hạn.
- Lên!
Các tộc nhân Tử Phủ mặc dù kinh hãi nhưng lại không có chút do dự, chịu đựng suy yếu nhào về phía Khương Phàm.
Bây giờ ai cũng không dễ chịu, ai cũng rất suy yếu, nhưng phải xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, mặt đất dưới chân Khương Phàm vỡ nát, hai Bất Diệt Kim Thân của Cơ Lăng Huyên từ dưới đất xô ra đến, vung lên nắm đấm, đánh vào mặt đất.
Đại địa oanh minh, chập trùng như sóng lớn, sắt thép hình mũi gai nhọn dày đặc lại tráng kiện bức các tộc nhân Tử Phủ đang muốn xông tới.
- Chạy về khu trọng lực một trăm sáu mươi lần!
Cơ Lăng Huyên ở phía xa hô to, đột ngột nhảy lên, đạp trên đầu một tộc nhân Tử Phủ mệt mỏi, rời khỏi vòng chiến.
Khương Phàm lại ăn vào đậu vàng, cưỡng ép kích ra tiềm lực sau cùng, chấn động hai cánh, bay ra khỏi vòng chiến, theo sát Cơ Lăng Huyên.
Ngu Khuynh Thành hô to:
- Đuổi theo, đều thất thần làm gì?
- Tên hỗn đản kia nhét cái gì vào trong miệng vậy?!
Các tộc nhân Tử Phủ liên tiếp nằm rạp trên mặt đất, thở hồng hộc hổn hển, toàn thân đều là mồ hôi nóng.
Thật sự là gánh không được!
Bách Bội cấm khu vốn không quá thích hợp để chiến đấu, huống chi là hỗn chiến điên cuồng như vậy.
Cơ Lăng Huyên hoạt động ở Bách Bội cấm khu hơn nửa năm, chút 'Nhẹ nhõm' còn có thể hiểu, Khương Phàm với Hàn Ngạo đột nhiên xuất hiện là có chuyện gì?
Bọn hắn nhét mấy hạt đậu vàng vào trong miệng, sau đó lại có thể kéo dài bộc phát.
- Người nào còn sức lực! Bát trọng thiên đều đứng lên cho ta!
Ngu Khuynh Thành nuốt không trôi cơn giận này, tức giận thúc giục.
- Đuổi kịp thì lại thế nào? Bát trọng thiên đối mặt với lục trọng thiên Cơ Lăng Huyên kia cũng phải chết!
Tộc nhân Linh Nguyên đỉnh phong xem như đã lĩnh giáo được sự nhanh nhẹn và dũng mãnh của Cơ Lăng Huyên, không hổ là người để Ngu Kình Thương muốn thận trọng đối đãi.
- Không đuổi! Ta không đuổi!
Các tộc nhân Tử Phủ mặc kệ cảnh giới cao thấp, đều lắc đầu liên tục.
Nơi này còn có thể miễn cưỡng liều vài phút, nếu lại tiến vào trong thì thật không được.
Mặc dù so với nơi này chỉ là nhiều hơn hai mươi ba mươi lần, nhưng đó lại là đạt đến cực hạn mà cơ thể có thể tiếp nhận được.
Dưới loại trọng áp này, nội tạng trong cơ thể đều sẽ tiếp nhận tàn phá khó có thể tưởng tượng được, bình thường chạy bộ đều khó khăn, nếu như muốn điên cuồng chiến đấu, liền phải cân nhắc kết quả nội tạng sụp đổ.
- Đáng chết!
Ngu Khuynh Thành từ từ tỉnh táo lại, cấm khu một trăm sáu mươi lần xác thực không phải nơi bọn hắn có thể chịu đựng được.
Nhưng cứ như vậy mà từ bỏ sao?
Lạc Chùy trọng địa vốn phải là nơi Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn xưng bá, bây giờ lại bị mấy kẻ ngoại lai đùa nghịch xoay quanh.
Có người đề nghị:
- Để bọn hắn giày vò đi, dù sao bọn hắn còn phải rời khỏi nơi này, chúng ta chặn ở lối ra là được.
- Chờ một chút ! Chờ một chút!
Khương Phàm còn chưa có chạy vào khu vực một trăm sáu mươi lần liền gánh không được nữa, hai chân run rẩy, nhào vào nơi đó, thở hổn hển.
Mặc dù đậu vàng có thể khỏe mạnh gân cốt, tăng cường lực bộc phát, nhưng nếu dùng nhiều trong thời gian ngắn vẫn đều mang cho Khương Phàm tổn thương nghiêm trọng.
Hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể mình tùy thời muốn sụp đổ, nội tạng đều muốn nổ tung.
- Nơi này là bên trong khu vực một trăm năm mươi lần, cũng coi như an toàn.
Sau khi Cơ Lăng Huyên cẩn thận xác định trọng lực thì không còn chạy nữa, khí tức của nàng cũng đã lộn xộn, toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Điên cuồng kéo dài đối với nàng mà nói cũng là khảo nghiệm nghiêm trọng.
- Được... Tốt...
Khương Phàm có cảm giác như hấp hối, ý thức kích thích thanh đồng tiểu tháp, từ bên trong lấy ra huyết đan Hồng Cự Nghĩ trước đó vẫn một mực không cam lòng dùng.
Còn lớn hơn so với đầu, đỏ tươi mượt mà, bành trướng khí tức sinh mệnh.
Huyết khí không ngừng bốc hơi, mơ hồ muốn hóa thành hình dáng Hồng Cự Nghĩ.
- Ngươi điều trị, ta thay ngươi trông coi. Đúng rồi, chờ sau khi Hàn Ngạo tỉnh dậy lại phóng xuất. Trọng lực nơi này quá mạnh, nếu như hắn không thể nào thanh tỉnh chống cự, chẳng mấy chốc sẽ bị đè chết.
Sau khi Cơ Lăng Huyên kinh ngạc nhìn huyết đan liền đi đến trước mặt cảnh giác.
Khương Phàm gục ở chỗ này, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh hấp thu huyết khí, chữa trị tổn hại vết thương, làm dịu đau đớn.
Một mực đến trời tối, Khương Phàm mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhưng hơn một trăm năm mươi lần trọng áp này vẫn quá kinh khủng, cơ bắp không giờ khắc nào không căng cứng, nội tạng đều đang kêu rên.
Cảm giác so với một trăm hai mươi ba lần nơi đó không chỉ mạnh gấp trăm lần, mà đây cũng là cảm giác tới gần cực hạn.
- Ngươi gia nhập Vô Hồi thánh địa thế nào?
Chương 643 Cơ Lăng Huyên tính toán (3)
Cơ Lăng Huyên đi lòng vòng quanh Khương Phàm, tỉ mỉ đánh giá hắn.
- Nhận lời mời của Thánh Chủ.
Khương Phàm cũng đang tỉ mỉ quan sát Cơ Lăng Huyên, tiểu nha đầu này lại chính là đệ nhất thiên tài của Vô Hồi, còn có thể 'Nhảy tung tăng' trong cấm khu một trăm ba mươi lần, liều chiến cùng Linh Nguyên đỉnh phong.
Đúng là quái thai mà!
- Thánh Chủ coi trọng ngươi sao? Cho sư tỷ nhìn linh văn.
Cơ Lăng Huyên vừa đưa tay liền muốn vén thắt lưng gấm trên trán Khương Phàm lên.
- Tiểu nha đầu, chớ đụng lung tung!
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi.
- Ta là sư tỷ của ngươi, đừng gọi bậy tiểu nha đầu này tiểu nha đầu kia, biết tôn ti cấp bậc lễ nghĩa hay không.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, vây quanh phía sau Khương Phàm, nhéo nhéo nơi hắn triển khai cốt dực:
- Chim gì?
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vì sao cô còn ở lại nơi này?
- Ta ở đây lịch luyện. Trọng lực trận vực hơn một trăm lần, quặng mỏ kim loại mênh mông, ông trời tạo nên nơi này chính là chuẩn bị cho ta.
Thời điểm Cơ Lăng Huyên ở tam trọng thiên đã qua nơi này một lần, ở ngoài Bách Bội cấm khu chờ đợi hai tháng, sau khi tăng cảnh giới lên tới tứ trọng thiên thì rời khỏi.
Đây là lần thứ hai tới đây, một mực hoạt động tại Bách Bội cấm khu, hấp thu mênh mông khí tức kim loại, thừa nhận áp lực tàn phá gấp trăm lần, từ lúc bắt đầu rất gian nan đến bây giờ thì có thể nhẹ nhõm tùy ý.
Thể chất của nàng cứng rắn đến không quan tâm đao thương côn bổng, lực lượng thẳng bức đến ba trăm ngàn cực cảnh!
- Cô cũng không giống như đang lịch luyện.
- Vậy ta đang làm gì?
- Dáng vẻ nhàn nhã thoải mái này của cô, giống như là đang... Chờ đợi cái gì đó.
Trước khi Khương Phàm tiến đến đã từng dự đoán qua dáng vẻ Cơ Lăng Huyên ở chỗ này khổ tu, cũng không phải bộ dáng này.
- Sư tỷ của ngươi đang tích súc năng lượng, đem tố chất thân thể rèn đúc đến cực hạn, sau đó đột phá thất trọng thiên.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, lại muốn đưa tay đến tháo thắt lưng gấm của Khương Phàm xuống, nhìn xem rốt cuộc là linh văn gì.
- Không được chạm vào.
Khương Phàm né tránh bàn tay nhỏ của nàng, tiếp tục chống cự trọng lực, thích ứng hoàn cảnh nơi này.
- Uy, đồ đần.
Chỉ sau chốc lát, Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên hô một tiếng.
- Chớ chọc ta, ta rất cáu kỉnh.
- Nhàn rỗi không chuyện gì, cùng sư tỷ ngươi trò chuyện.
- Không hứng thú.
- Ngươi có hiểu cấp bậc lễ nghĩa tại Vô Hồi thánh địa? Ta là sư tỷ của ngươi, ngươi phải hầu hạ ta thật tốt.
Cơ Lăng Huyên đem tay nhỏ ngả vào trước mặt Khương Phàm, lung lay đầu ngón tay:
- Đậu vàng ngươi đào đâu? Cho ta một nắm.
- Còn một nắm? Cô biết thứ này quý giá cỡ nào.
- Ngươi đánh không lại ta! Nhanh!
Khóe mắt Khương Phàm kéo ra, bất đắc dĩ thở dài, móc ra một nắm đậu vàng cho nàng:
- Chỉ bấy nhiêu đây, không thể nào nhiều hơn nữa.
- Những người ngươi bắt đâu, đều đang ở chỗ nào?
Cơ Lăng Huyên nhặt hạt đậu vàng lên, ném vào trong miệng, như đang ăn kẹo, cảm giác còn rất khá.
- Có phải cô chờ đợi ở chỗ này nửa năm, nghẹn điên rồi hay không? Ta không có tâm tình cùng cô nói chuyện phiếm.
- Sao lại không nói chuyện với sư tỷ?! Nhanh, nếu không trở lại thánh địa, ta sẽ nói tên biến thái ngươi đây theo dõi ta đùa bỡn ta.
- Ta đối với tiểu nha đầu cô đây không hứng thú.
- Ôi, không thích non, lại thích thành thục? Tuổi còn trẻ, hỏa khí đủ lớn thật đó.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, lại xì miệng với Khương Phàm:
- Tiểu tử biến thái! Trở về nói với Thánh Chủ, để nàng coi chừng ngươi!
Không hổ là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ.
Khương Phàm ai thán trong lòng, mở mắt ra nói:
- Tới đi, tới đi, muốn trò chuyện cái gì.
Cơ Lăng Huyên đảo con mắt đi lòng vòng, nói:
- Ngươi bắt mấy người Hỗn Độn Tử Phủ?
- Hai mươi lăm người.
- Ngươi thật ngốc! Bắt nhiều như vậy, bọn hắn có thể tha ngươi sao?
- Trước khi ta tiến vào Lạc Chùy trọng địa đã cùng bọn hắn náo lên rồi, trừ phi ta nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, bọn hắn sẽ không tha cho ta. Nếu đều đã như vậy, ta còn quan tâm những thứ khác sao? Không trực tiếp chặt đã coi như khách khí rồi.
- Có phải ngươi cảm thấy, khoác lác trước mặt nữ hài nhi, đặc biệt đẹp trai hay không?
-...
- Thả bọn hắn đi, oan gia nên giải không nên kết.
- Không thể nào.
- Ngươi không thả bọn hắn, đừng nghĩ còn sống trở lại Vương Quốc Hắc Ám, sư tỷ ta cũng không có năng lực lớn như vậy cứu ngươi từ Hỗn Độn Tử Phủ ra ngoài.
- Ta tự có cách.
- Ngươi không có cách nào.
- Ta có cách.
Cơ Lăng Huyên đột nhiên một bàn tay đập vào trên đầu Khương Phàm
- Nói không có cách nào thì là không có cách nào, ta là sư tỷ của ngươi! Nhanh, thả người!
Khương Phàm dở khóc dở cười, thật hận không thể hung ác đem nha đầu này đè xuống đất thu thập một trận:
- Chưa đến lúc.
Cơ Lăng Huyên giơ lên nắm đấm ở trước mặt Khương Phàm.
- Tình huống như thế nào mới xem như tới thời điểm? Có phải chờ sau khi ta đánh ngươi một chầu hay không?
Khương Phàm bỗng nhiên tiếp cận Cơ Lăng Huyên:
- Tiểu bất điểm cô đây điển hình là lý cùn? Hay là đang vụng trộm tính toán cái gì?
- Ta có thể tính toán cái gì?
- Chính cô rõ ràng cô đang tính toán cái gì.
Cơ Lăng Huyên nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, nói:
- Được rồi! Không cùng ngươi thừa nước đục thả câu. Ta ở lại nơi này là bởi vì ta phát hiện một bảo bối tốt, không phải là ta không thể đột phá, ta chỉ hy vọng có thể mượn nhờ bảo bối kia, kích phát tiềm lực sau đó lại thuận thế tiến vào thất trọng thiên.
Khương Phàm lập tức tới hào hứng:
- Bảo bối gì?
- Bắt đầu từ ba tháng trước, ta sẽ vào đêm khuya chui vào vết nứt dưới đất, tìm kiếm linh quả linh thảo mà Hỗn Độn Tử Phủ không có nhốt chặt. Hoàn cảnh phía dưới
rất phức tạp, khắp nơi đều là sào huyệt mật đạo, số lượng Yêu Nghĩ càng khoa trương hơn. Số lượng linh thảo linh quả còn vô cùng ít ỏi, mỗi gốc đều bị nghiêm mật bảo vệ. Ta liên tiếp thăm dò hơn hai mươi ngày, tìm khắp hơn năm trăm dặn mới cướp được năm loại.
Chương 644 Cơ Lăng Huyên tính toán (4)
- Linh thảo linh quả có hiệu quả không tệ, có khỏe mạnh thể phách, có cường thịnh linh hồn, còn có mở rộng khí hải, nhưng đều không có đạt tới hiệu quả ta dự trù. Cho đến khi có một ngày, lúc ta khống chế Bất Diệt Kim Thân xâm nhập địa tầng thăm dò, trong sào huyệt của một con Thiên Tinh Nghĩ đã phát hiện một gốc linh chi!
- Linh thảo linh quả ta tìm được trước đó, lớn nhất chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, gốc linh chi kia lại giống như cối xay, còn lóe ra tia sáng ngũ sắc, lan tràn ra vô số sợi rễ, nhìn vô cùng thần bí. Mặc dù ta không biết linh chi là cái gì, có công hiệu gì, nhưng có thể cảm nhận được sự bất phàm của nó. Ta muốn lấy nó, nhưng con Thiên Tinh Nghĩ kia rất cảnh giác, chỉ cần ta tới gần nơi đó, liền sẽ kinh động nó.
- Trừ cái đó ra, nơi đó còn ngày đêm chiếm cứ số lượng lớn Lưu Kim Nghĩ, Ngũ Độc Nghĩ.
Cơ Lăng Huyên nói xong, lại nhìn Khương Phàm cười xảo quyệt.
- Ngươi chạy đến trong sào huyệt gây nên hỗn loạn, lại thả hai mươi lăm tên tộc nhân Tử Phủ ra, chờ bọn hắn cùng các Yêu Nghĩ đánh nhau, ta tìm cơ hội mang linh chi đi.
Khương Phàm bình tĩnh nhìn Cơ Lăng Huyên một hồi:
- Điên rồi. Cô đây là thả bọn hắn sao? Cô là muốn mạng của bọn hắn!
- Ngươi cứ nói có làm hay không.
- Làm sao chia?
- Ta phát hiện bảo bối, đương nhiên thuộc về ta!
- Ta không giúp đỡ, cô cái gì cũng đều không lấy được.
- Ha ha, tiểu gia hỏa, dám uy hiếp sư tỷ?
- Không phân là xong. Dù sao ta đào cũng không ít bảo bối, không quan tâm thêm một cái.
- Được thôi, phân cho các ngươi một chút.
- Phân bao nhiêu.
- Bảo bối ta phát hiện, ta mạo hiểm đi đoạt, ta chiếm tám phần, ngươi và Hàn Ngạo chiếm hai phần. Đừng không biết tốt xấu, ta đã rất nhượng bộ.
Khương Phàm nhìn Cơ Lăng Huyên lại lay động lên nắm tay nhỏ, bất đắc dĩ nói:
- Thành giao.
Hai mắt Cơ Lăng Huyên tỏa sáng:
- Tranh thủ thời gian điều chỉnh, chờ sau khi Hàn Ngạo tỉnh dậy, cùng nhau hành động.
Khương Phàm lấy gốc 'Huyết Tinh Linh' đào được trước đó ra, hỏi thăm Đan Hoàng:
- Tiền bối, quả hồng này rất đặc biệt sao?
Đan Hoàng nói:
- Dược hiệu của Huyết Tinh Linh vô cùng bá đạo, là bảo dược luyện huyết thế gian hiếm thấy. Nói đơn giản, nó có thể kích phát tiềm lực trong dòng máu của ngươi tới trình độ cực lớn, tương đương với tỉnh lại tổ mạch!
Khương Phàm một trận cuồng hỉ:
- Tổ mạch? Chu Tước tổ mạch?
- Ngươi đã tiếp nhận thần huyết kiếp trước, lại dùng huyết đan Hồng Cự Nghĩ, số lượng lớn Kim Đan, huyết khí toàn thân vừa vặn đang ở vào một giai đoạn vi diệu lại đặc thù, chính là thời khắc tuyệt hảo sử dụng Huyết Tinh Linh.
Đan Hoàng rất mừng thay cho Khương Phàm, gốc Huyết Tinh Linh này hẳn là bảo bối quan trọng Hỗn Độn Tử Phủ giữ lại để kích phát huyết mạch. Mặc dù dùng khẳng định sẽ đắc tội Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng cơ hội khó được, dùng trước lại nói.
- Tiểu nha đầu, giúp ta trông coi, ta muốn bế quan.
Khương Phàm điều chỉnh tốt trạng thái, vận chuyển lên Đại Diệu Thiên Kinh, hấp thu huyết khí Huyết Tinh Linh, phóng thích về toàn thân.
Cơ Lăng Huyên muốn khuyên can Khương Phàm đừng dùng linh tinh Linh Bảo của Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng nhìn bộ dáng hắn quật cường, lắc đầu cho qua.
Thân thể Khương Phàm dần dần nóng bỏng, càng ngày càng nóng.
Mặc dù trước đó dùng Linh Bảo cũng nhiều lần xuất hiện tình huống thế này, nhưng lần này hiển nhiên không giống như thế.
Không phải da thịt hài cốt đang phát nhiệt, mà là máu tươi đang nóng hổi, giống như là muốn sôi trào lên trong thân thể.
Lực lượng thần huyết dung nhập hài cốt huyết nhục, lực lượng Kim Đan còn chưa hoàn toàn tiêu hao, cũng bắt đầu nhanh chóng phóng xuất ra hiệu quả mới.
- Ngô... Ngô...
Cổ họng Khương Phàm lăn lộn đau đớn.
Da thịt càng ngày càng đỏ, toàn thân nổi lên nhiệt khí cuồn cuộn.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, huyết khí đốt cháy càng ngày càng liệt, tiềm lực thần huyết được kích phát toàn diện.
Ý thức hải của Khương Phàm oanh minh kịch liệt, giống như thiên băng địa liệt, một cỗ thần niệm cường hãn thức tỉnh, cuồn cuộn ở ý thức hải.
Cường quang nở rộ như sóng lớn ngập trời.
Hư ảnh một con Chu Tước như Thần Linh xuất hiện bay lên không, trong ý thức hải nở rộ thần uy vô tận.
Đúng vào lúc này, dị tượng kinh người lại lần nữa xuất hiện, Đại Diệu Thiên Kinh đệ nhị trọng kiềm chế đã lâu lại cường thế thăng hoa, rảo bước tiến lên đệ tam trọng.
Mạch máu đã bắt đầu tăng sinh mạch máu tinh tế hoàn toàn mới, không còn là cùng kinh mạch quấn quanh, mà là toàn diện bao phủ kinh mạch, mênh mông khí tức sinh mệnh cuồn cuộn khắp toàn thân.
Đại Diệu Thiên Kinh thăng hoa, tiềm lực thần huyết nở rộ, hai tác dụng quan trọng triệt để kích phát lực lượng huyết mạch trong Khương Phàm.
Đan điền khí hải đại bạo động, hình thái Chu Tước linh nguyên biến đổi lớn, kim quang vô biên bao phủ trong khí hải, thần uy kinh khủng cuồn cuộn không dứt, rốt cuộc tại lúc này cũng hoàn toàn đè lại Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, tàn đao.
Hư ảnh Chu Tước nở rộ thần uy trong ý thức hải, trùng kích ý thức, phóng thích ra lực lượng truyền thừa —— Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Đây là bí mật truyền thừa mới có thể xuất hiện tại Niết Bàn cảnh giới, bây giờ lại xuất hiện vượt mức quy định tại Linh Nguyên cảnh.
- Aaa… !!
Khương Phàm ngẩng đầu thét lớn, liệt diễm như đang bạo tạc cuồn cuộn, cho dù là dưới trọng áp một trăm năm mươi lần, vẫn là phóng lên hơn trăm mét, hỏa ảnh một con Chu Tước ngạo nghễ nở rộ, bễ nghễ chúng sinh.
Lệ khí ngập trời, bá khí chí dương.
Thái Cổ Chu Tước, điều khiển hỏa tinh, thiêu diệt Chư Thiên Thần Ma, đã có lệ khí săn giết thiên hạ, cũng có bá khí chí cương chí dương.
Cơ Lăng Huyên khiếp sợ nhìn qua Thần Điểu giương cánh gáy to giữa không trung.
Đây là sinh linh gì?
Hơi thở thật là khủng bố!
Hai tay biến thành móng vuốt, kim quang cường thịnh, không thể phá vỡ.
Hai chân Khương Phàm cũng bắt đầu thay đổi kịch liệt, xương cốt giống như là đậu rang - Đôm đốp- rung động không ngừng, tiếp đó đã tự động hoàn thành hóa thú.
Sau đó, vị trí lòng bàn tay gan bàn chân loé lên từng tia kim quang, giống như là lạc ấn riêng phần mình, hiện ra vết tích Chu Tước giương cánh.
Chương 645 Chu Tước Bác Thiên Thuật
Cơ Lăng Huyên! Tế Bất Diệt Kim Thân của cô ra!
Khương Phàm đột nhiên hô to, gánh vác một trăm năm mươi lần trọng áp nhảy vọt lên, lao thẳng đến chỗ Cơ Lăng Huyên.
Khí tức dương cương mà bá khí, tốc độ tấn mãnh mà cuồng dã.
Hừng hực liệt diễm mãnh liệt phóng xuất ra, giống như Thần Điểu giương cánh, tràn ngập ra khí thế kinh khủng.
Cơ Lăng Huyên khẽ nhíu mày, khí tức kim loại nở rộ toàn thân, ở phía trước ngưng tụ thành một bộ Bất Diệt Kim Thân, đón Khương Phàm giết đi qua.
Cự ly trăm mét, nhanh chóng chạm vào nhau.
Khương Phàm đưa song trảo bạo kích về phía trước, ấn ký lòng bàn tay Chu Tước giống như phục sinh, giương cánh gáy to, uy thế tăng vọt.
Giữa thiên địa phảng phất quanh quẩn lên tiếng Chu Tước chân thực, kinh hồn nhiếp phách, khiến cho người ta sợ hãi.
Bất Diệt Kim Thân khuấy động mênh mông khí tức kim loại giống như có thể phá hủy hết thảy mọi thứ, mặt đất phạm vi mấy trăm mét đều nhận phải trùng kích.
Nhưng...
Ầm ầm!
Bất Diệt Kim Thân nổ nát vụn, hóa thành mênh mông khí tức kim loại, quét sạch vài trăm mét.
Đại địa vỡ nát, đá vụn bay lên, bụi đất mịt mù cuồn cuộn không dứt.
- Biến mất?
Sắc mặt Cơ Lăng Huyên đại biến, Bất Diệt Kim Thân tương đương với năng lượng cả một khí hải hóa thân, vậy mà đã bị chôn vùi trong nháy mắt?
Lấy quy mô khí hải của nàng cùng năng lượng kim loại đặc thù, một thực lực bộ Bất Diệt Kim Thân đã có thể thẳng bức Thánh phẩm Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên.
Một kích liền biến mất?
Đây là chiêu thức gì?
Khương Phàm nhanh chóng giết tới, dư uy song chưởng không giảm.
Cơ Lăng Huyên vung mạnh quyền bạo kích về phía trước, lực quyền tới gần ba trăm ngàn cực cảnh như có thể đánh rách tả tơi không gian.
Keng!
Sóng âm nổ tung, hai người theo đó mà dừng lại, ngay sau đó hai tay run rẩy, Cơ Lăng Huyên lảo đảo lui lại, Khương Phàm cũng bị hất lên.
Thế lực ngang nhau!
Khương Phàm cuồng hỉ, tốt thay cho Chu Tước Bác Thiên Thuật.
Đây là vừa mới xuất hiện, còn chưa có hoàn toàn lĩnh hội.
Loại thế công bá đạo này, rất thích hợp để quyết chiến, lại cương mãnh, tuyệt đối có thể một kích chiến thắng.
Chờ tương lai tu luyện tới cực hạn, cảnh giới lại đề thăng đến cao hơn, chẳng phải là có thể xé rách bầu trời, rung chuyển Chư Thiên?
Trách không được Chu Tước dám xưng là Vạn Cầm Chi Tổ (tổ tiên của vạn cầm), khinh thường Cửu Thiên Thập Địa, bao trùm phía trên các loại Phượng Hoàng, Thiên Bằng, xác thực có chỗ kinh khủng.
Lần đầu tiên Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được Chu Tước truyền thừa cường đại như thế nào!
- Ngươi rốt cuộc là linh văn gì?
Vẻ mặt Cơ Lăng Huyên trở nên nghiêm trọng, cảnh giới tiểu tử này rõ ràng không có đột phá, làm sao trong lúc bất chợt thực lực lại tăng gấp bội rồi?
- Đại Thừa thánh văn!
- Ta hỏi là linh văn cụ thể!
- Cô cứ từ từ đoán.
Khương Phàm tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục chống cự trọng áp, cảm ngộ Chu Tước Bác Thiên Thuật.
Quá rung động, quá vui mừng.
Chờ sau khi hoàn toàn nắm vững, phần thắng thi đấu khiêu chiến Võ Hầu sẽ gia tăng thật lớn.
Ba ngày sau, Hàn Ngạo mới từ trong hôn mê thức tỉnh lại.
Trạng thái bùng nổ tiêu hao thân thể quá lớn, nhất là khi hắn dùng số lượng lớn đậu vàng, tiếp tục nghiền ép tiềm lực.
- Bên ngoài là một trăm năm mươi lần trọng lực, ngươi chú ý tiếp nhận.
Sau khi Khương Phàm nhắc nhở Hàn Ngạo thì đã phóng hắn từ tầng đầu tiên trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Sao ngươi lại tới đây?
Cơ Lăng Huyên vuốt vuốt đậu vàng trong tay, thuận miệng hỏi.
Hàn Ngạo kéo căng thân thể, gánh vác trọng áp tràn ngập đất trời, cố gắng thích ứng.
- Tịch Nhan trở về, ta muốn lịch luyện.
- Tịch Nhan là ai?
- Đệ tử Bạch Nguyệt trưởng lão mới thu, cũng là tiểu tình nhân của Khương Phàm, linh hồn loại Luân Hồi thánh văn.
- Ồ?
Cơ Lăng Huyên kinh ngạc nhíu nhíu mày, linh hồn loại thánh văn đã rất hiếm thấy, lại còn là Luân Hồi thánh văn.
Hàn Ngạo nhìn Khương Phàm, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào đó không giống với lúc trước.
Khương Phàm nói:
- Ngươi không có đem chuyện U Linh Ấn nói cho người khác biết đấy chứ?
Hàn Ngạo bất mãn nói:
- Ta là đệ tử Vô Hồi! Ta rõ ràng nên làm cái gì, không cần ngươi nhắc nhở!
Cơ Lăng Huyên càng kinh ngạc:
- U Linh Ấn? Có phải các ngươi có chuyện gì giấu diếm ta hay không?
Hàn Ngạo hỏi lại:
- Hắn không có giải thích tình huống với cô?
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng:
- Hắn không phải câm điếc sao? Câm điếc còn có thể nói chuyện?
Hàn Ngạo hỏi Khương Phàm:
- Ngươi không phải tiến đến tìm nàng sao? Nếu ta không tính sai, ngươi cũng đã đến được ba mươi ngày rồi.
Khương Phàm nhún nhún vai:
- Đây không phải vừa mới tìm được sao?
Hàn Ngạo im lặng:
- Ngươi căn bản không có nghiêm túc tìm đi.
Cơ Lăng Huyên thúc giục Hàn Ngạo:
- Mau nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hàn Ngạo nói:
- Thánh Chủ làm ra quyết định, toàn diện chuẩn bị Đại Hoang Tù Thiên Trận, để Khương Phàm đến là mời ngươi về, tiếp nhận Loạn Thiên Ấn.
Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên đứng dậy, nhìn hằm hằm Khương Phàm:
- Chuyện quan trọng như vậy, vậy mà ngươi nghẹn đến bây giờ? Hay là ngươi quên đi!
Khương Phàm nháy mắt với Cơ Lăng Huyên:
- Ta tiến đến lịch luyện, thuận tiện mang cô trở về, trước khi đi lại nói cũng không muộn.
Cơ Lăng Huyên hung hăng trừng Khương Phàm một chút:
- Tại sao muốn đột nhiên vận dụng U Linh Ấn? Không phải nói Tù Thiên Ấn không nhận chủ, U Linh Ấn bất loạn động sao?
Hàn Ngạo nói:
- Thánh Chủ đã chọn chủ nhân cho Tù Thiên Ấn. Vị hôn thê của Khương Phàm, nữ nhi tông chủ Thiên Sư tông Dạ Thiên Lan, Dạ An Nhiên.
- Thiên Thư thánh văn? Nàng xứng với Tù Thiên Ấn sao, nàng chống lên được Đại Hoang Tù Thiên Trận sao?!
Cơ Lăng Huyên đã từng nghe qua đôi chút về Dạ An Nhiên, nhưng Thiên Thư thánh văn không phải Đại Thừa Thánh phẩm, càng không phải Ngũ Hành linh văn, làm sao đủ tư cách!
Hàn Ngạo lắc đầu:
- Tình huống cụ thể không rõ ràng, nhưng lúc ta trở về, hình như Thánh Chủ rất kích động, ánh mắt nhìn Dạ An Nhiên hận không thể ăn luôn nàng.
Cơ Lăng Huyên tiếp cận Khương Phàm.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho sư tỷ ngươi.
Khương Phàm không vội vã nói.
- Từ từ hiểu rõ nha, gấp làm gì.
Trường kiếm bôn tập, tử khí xoay tròn lên như gió lốc.
Tử sơn cuồn cuộn, mang theo khí thế nặng nề.
Hơn hai mươi loại võ pháp, toàn bộ chào hỏi với Khương Phàm.
Khương Phàm muốn thoát khỏi đã không kịp, hắn dùng toàn lực vững chắc Thái Dương Chiến Y, đồng thời điều động liệt diễm ngưng tụ thành hoa sen vàng, nhanh chóng nở rộ, lấy bạo tạc ngạnh kháng võ pháp tử khí.
Ầm ầm!
Kim Liên nổ tung, số lượng lớn võ pháp tử khí đã vỡ nát, nhưng vẫn có rất nhiều loại khác đang đánh phía hắn, nương theo là bạo tạc kịch liệt, hóa thành cương khí mãnh liệt, như cơn lốc cuốn Khương Phàm lên.
Rống!
Bạch Viên không đợi triều dâng tản ra liền phóng tới, gắt gao nắm chặt trọng quyền, đập vào trên thân Khương Phàm.
Khương Phàm như bị sét đánh, hài cốt toàn thân đều như bò đầy vết nứt, một ngụm máu tươi lập tức bị phun ra xuống núi đá trước mặt.
- Khương Phàm, ngươi chạy chỗ nào! Nếm thử Thái m Ác Thủy ta chuẩn bị cho ngươi!
Chiến Phật dung hợp lực lượng Thánh Phật, cảnh giới đã bức tới lục trọng thiên, Thái m Ác Thủy nhuộm đầy bảo luân, đánh tới phía Khương Phàm.
Khương Phàm hôn mê ý thức, cốt dực đứt gãy, căn bản tránh không khỏi.
Xa xa, Cơ Lăng Huyên giật mình nhận ra nguy hiểm nơi này, muốn dập tắt lửa nhưng đã tới không kịp.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh màu đen từ phương vị khác giết ra, đạp tan mặt đất, phóng thẳng lên cao, đánh tới Chiến Phật.
Chiến Phật vội vàng không kịp chuẩn bị, chật vật bay ra ngoài.
Toàn thân thân ảnh kia vờn quanh cương khí màu đen, xoay chuyển người bay lên, lao thẳng đến chỗ Chiến Phật.
- Hàn Ngạo?!
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện.
Ta ảo giác sao?
Làm sao hắn lại ở đây!
Hàn Ngạo hai mắt sung huyết, gương mặt dữ tợn, toàn bộ hai tay hai chân đều hóa thú, còn vung lấy đuôi rồng thật dài, giống như một con Bạo Long hình người.
- Hàn Ngạo, ngươi cũng chán sống?
Chiến Phật hét giận dữ, mang theo bảo luân lao đến chỗ Hàn Ngạo.
Thật vất vả mới có được cơ hội tốt, lại bị hỗn đản này làm hỏng.
Rống...
Hàn Ngạo phát ra tiếng long ngâm mát lạnh, lân giáp toàn thân đều đang phát sáng, mênh mông lực lượng sôi trào khắp cơ thể, vuốt rồng bạo kích như mưa to gió lớn.
Thực lực Chiến Phật tuy mạnh, nhưng chủ yếu vẫn là thắng ở linh văn, thắng ở võ pháp, trên thể chất lại kém xa Hàn Ngạo, dưới áp lực trọng lực trận vực hơn một trăm lần, hành động đều bị hạn chế nghiêm trọng.
Ầm ầm...
Phật ấn nở rộ trên trán, cường quang màu tím ngưng tụ thành tấm chắn phật ấn, ngạnh kháng vuốt rồng của Hàn Ngạo, bảo luân trong tay thừa cơ đảo vòng công kích, mang theo cương khí đánh văng toàn bộ Thái m Ác Thủy ra ngoài.
Rống!
Toàn thân Hàn Ngạo nổi lên cương khí mãnh liệt, không đợi ác thủy đến gần đã bị hất ra, hắn không quan tâm mà điên cuồng bạo tẩu, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng, mấy chục hiệp ép Chiến Phật liên tiếp lui về phía sau.
Cùng lúc đó, Khương Phàm lại liều mạng phóng thích liệt diễm, cuồn cuộn về bốn phương tám hướng, mặc dù liệt diễm bị trọng lực áp chế, nhưng nhiệt độ kinh khủng vẫn có thể bức lui tộc nhân Tử Phủ.
Huyết khí sôi trào, hồn khí cuồn cuộn, linh nguyên phát uy.
Khương Phàm kích phát ra tiềm lực, một đao Khai Thiên Thức ngang nhiên bổ về phía Bạch Viên ở trước mặt.
Bạch Viên gầm thét, toàn thân dâng lên kịch liệt khí lãng, ngưng tụ thành chuông lớn hùng hồn.
Ầm ầm!!
Đao thế bạo kích, ngạnh kháng chuông lớn, nổ lên tiếng vang đinh tai nhức óc, truyền ra hơn mười dặm hoang dã, chấn động đến số lượng lớn tộc nhân Tử Phủ đầu váng mắt hoa.
Chuông lớn vỡ nát, toàn thân Bạch Viên run rẩy, tung bay mười mấy mét, nhưng cũng không có đả thương được bao nhiêu, sau khi bình ổn nó lại nhìn Khương Phàm phát ra tiếng gầm thét cuồng dã.
Nhưng, sau khi Khương Phàm đánh tan Bạch Viên, hắn quả quyết quay người, lao thẳng đến chỗ Chiến Phật bị Hàn Ngạo bức ra ngoài trăm thước, đồng thời đưa đậu vàng vào trong miệng.
Bành!!
Hàn Ngạo cuồng dã bạo kích, rốt cuộc cũng đã đánh tan chiêu thức phật ấn của Chiến Phật, vuốt rồng tráng kiện mang theo lực bộc phát một trăm ngàn cực cảnh, xé rách phật ấn chiến y của Chiến Phật, bổ vào trên ngực.
Máu tươi vẩy ra, lộ cả bạch cốt.
Chiến Phật kêu thảm lui lại, thân thể cũng vì bị trọng áp gấp trăm lần mà gần như sụp đổ.
Khương Phàm xông tới, xiềng xích bạo kích, cưỡng ép quấn quanh.
- Ngươi đến Lạc Chùy trọng địa chính là một sự sai lầm, vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở bên trong đi!
Khương Phàm vứt cho Hàn Ngạo đang tiến vào trạng thái bùng nổ một nắm đậu vàng, quay người giết tới phía Thánh Phật.
Sau khi Hàn Ngạo ăn vào đậu vàng, huyết khí toàn thân nhanh chóng nóng hổi, lực lượng tiêu hao đều khôi phục trở lại đỉnh phong, hai mắt hắn tinh hồng, cuồng tính đại tác, đuổi theo Khương Phàm bạo tẩu về phía trước, hắc khí cuồn cuộn toàn thân, hóa thành hình dáng Dực Long Hắc Ám, khí thế ép người.
- Cản bọn họ lại!
Ngu Khuynh Thành ở phía xa quát lên đầy chói tai.
Hơn hai mươi tộc nhân Tử Phủ bởi vì liên tiếp dùng sức nên đã nhanh đến cực hạn, bọn hắn sâu hít một hơi, nhịn xuống đau đớn và suy yếu, gánh vác trọng áp gấp trăm lần chặn đánh Khương Phàm và Hàn Ngạo.
Bành bành bành...
Khương Phàm, Hàn Ngạo đồng thời chấn động hai cánh, kiên quyết ngoi lên năm sáu mét, tránh khỏi vòng vây, lúc rơi xuống đất, trong chốc lát lại lần nữa bạo tạc, nhào về phía Phi Thiên Bạch Viên.
Thánh Phật ngồi trên người Bạch Viên, hai tay phóng thích ra mênh mông ánh sáng, bao phủ Bạch Viên.
Bạch Viên giống như được phủ thêm phật y bảo vệ, không cố kỵ gì mà nghênh chiến Khương Phàm cùng Hàn Ngạo, hai tay điên cuồng tấn công, khí lãng sôi trào.
Chém giết kịch liệt để các tộc nhân Tử Phủ tới phản công đều không xen tay vào được.
Khương Phàm và Hàn Ngạo liên tục ăn đậu vàng, tiếp tục kích ra tiềm lực, cho huyết khí khỏe mạnh, tổ hợp thế công liên miên bất tuyệt, phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Bạch Viên thì được Thánh Phật bảo vệ, chống đỡ tiêu hao một số trọng lực, tùy ý huy hào năng lực của cơ thể.
Các tộc nhân Tử Phủ vây bắt Cơ Lăng Huyên nơi xa đều đã không chịu nổi nữa, nhưng chiến đấu nơi này vẫn còn đánh rất thảm liệt.
Sau một trăm hiệp, Khương Phàm nắm lấy cơ hội vung Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, điên cuồng lao về phía trước, giống như một toà núi sắt, hung hăng đập vào trên thân Bạch Viên.
Chương 642 Cơ Lăng Huyên tính toán (2)
Bạch Viên run rẩy, bị đánh bay mười mấy mét, cương khí hộ thể đại loạn.
- A...
Hàn Ngạo đã đạt tới cực hạn, cuối cùng phát ra một tiếng long ngâm, giống như nổi điên toàn thân phóng thích hắc khí, phun ra long huyết, ngưng tụ ra Dực Long Hắc Ám khổng lồ, gào thét bay lên cao, quay quanh thành một thanh Long Đao uy nghiêm, bổ về phía Bạch Viên.
Cương khí hộ thể bên ngoài của Bạch Viên còn chưa có khép lại, rắn chắc chịu một kích này, trước ngực lập tức vẩy ra máu tươi.
- Nghỉ ngơi đi.
Khương Phàm sượt qua người Hàn Ngạo, xiềng xích kéo lấy hắn vào thiết lao, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh cuồng dã vọt mạnh, lần nữa nện trên người Bạch Viên.
Bạch Viên lùi lại, không phản kháng nổi nữa.
Khương Phàm kích thích huyết khí, nổi điên bạo tẩu, đảo mắt đã tấn công mạnh ba mươi quyền, đánh vỡ nát hai tay Bạch Viên, một tiếng rống to, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh tăng vọt uy thế, kim viêm cuồn cuộn, cuồng dã đánh vào Bạch Viên.
Bạch Viên kêu thảm, bay ngược khỏi mặt đất.
Khương Phàm hét lớn, hắc khí cuồn cuộn, xiềng xích kích xạ, tinh chuẩn quấn chặt lấy Thánh Phật.
Thánh Phật không có chống cự, chỉ là thở dài một tiếng, chấp nhận bị xiềng xích lôi kéo, kéo vào trong thanh đồng tiểu tháp.
Khương Phàm thở hồng hộc hổn hển, thất khiếu rướm máu, thân thể run rẩy.
Liên tiếp tiêu hao, thân thể đã đạt tới cực hạn.
- Lên!
Các tộc nhân Tử Phủ mặc dù kinh hãi nhưng lại không có chút do dự, chịu đựng suy yếu nhào về phía Khương Phàm.
Bây giờ ai cũng không dễ chịu, ai cũng rất suy yếu, nhưng phải xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, mặt đất dưới chân Khương Phàm vỡ nát, hai Bất Diệt Kim Thân của Cơ Lăng Huyên từ dưới đất xô ra đến, vung lên nắm đấm, đánh vào mặt đất.
Đại địa oanh minh, chập trùng như sóng lớn, sắt thép hình mũi gai nhọn dày đặc lại tráng kiện bức các tộc nhân Tử Phủ đang muốn xông tới.
- Chạy về khu trọng lực một trăm sáu mươi lần!
Cơ Lăng Huyên ở phía xa hô to, đột ngột nhảy lên, đạp trên đầu một tộc nhân Tử Phủ mệt mỏi, rời khỏi vòng chiến.
Khương Phàm lại ăn vào đậu vàng, cưỡng ép kích ra tiềm lực sau cùng, chấn động hai cánh, bay ra khỏi vòng chiến, theo sát Cơ Lăng Huyên.
Ngu Khuynh Thành hô to:
- Đuổi theo, đều thất thần làm gì?
- Tên hỗn đản kia nhét cái gì vào trong miệng vậy?!
Các tộc nhân Tử Phủ liên tiếp nằm rạp trên mặt đất, thở hồng hộc hổn hển, toàn thân đều là mồ hôi nóng.
Thật sự là gánh không được!
Bách Bội cấm khu vốn không quá thích hợp để chiến đấu, huống chi là hỗn chiến điên cuồng như vậy.
Cơ Lăng Huyên hoạt động ở Bách Bội cấm khu hơn nửa năm, chút 'Nhẹ nhõm' còn có thể hiểu, Khương Phàm với Hàn Ngạo đột nhiên xuất hiện là có chuyện gì?
Bọn hắn nhét mấy hạt đậu vàng vào trong miệng, sau đó lại có thể kéo dài bộc phát.
- Người nào còn sức lực! Bát trọng thiên đều đứng lên cho ta!
Ngu Khuynh Thành nuốt không trôi cơn giận này, tức giận thúc giục.
- Đuổi kịp thì lại thế nào? Bát trọng thiên đối mặt với lục trọng thiên Cơ Lăng Huyên kia cũng phải chết!
Tộc nhân Linh Nguyên đỉnh phong xem như đã lĩnh giáo được sự nhanh nhẹn và dũng mãnh của Cơ Lăng Huyên, không hổ là người để Ngu Kình Thương muốn thận trọng đối đãi.
- Không đuổi! Ta không đuổi!
Các tộc nhân Tử Phủ mặc kệ cảnh giới cao thấp, đều lắc đầu liên tục.
Nơi này còn có thể miễn cưỡng liều vài phút, nếu lại tiến vào trong thì thật không được.
Mặc dù so với nơi này chỉ là nhiều hơn hai mươi ba mươi lần, nhưng đó lại là đạt đến cực hạn mà cơ thể có thể tiếp nhận được.
Dưới loại trọng áp này, nội tạng trong cơ thể đều sẽ tiếp nhận tàn phá khó có thể tưởng tượng được, bình thường chạy bộ đều khó khăn, nếu như muốn điên cuồng chiến đấu, liền phải cân nhắc kết quả nội tạng sụp đổ.
- Đáng chết!
Ngu Khuynh Thành từ từ tỉnh táo lại, cấm khu một trăm sáu mươi lần xác thực không phải nơi bọn hắn có thể chịu đựng được.
Nhưng cứ như vậy mà từ bỏ sao?
Lạc Chùy trọng địa vốn phải là nơi Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn xưng bá, bây giờ lại bị mấy kẻ ngoại lai đùa nghịch xoay quanh.
Có người đề nghị:
- Để bọn hắn giày vò đi, dù sao bọn hắn còn phải rời khỏi nơi này, chúng ta chặn ở lối ra là được.
- Chờ một chút ! Chờ một chút!
Khương Phàm còn chưa có chạy vào khu vực một trăm sáu mươi lần liền gánh không được nữa, hai chân run rẩy, nhào vào nơi đó, thở hổn hển.
Mặc dù đậu vàng có thể khỏe mạnh gân cốt, tăng cường lực bộc phát, nhưng nếu dùng nhiều trong thời gian ngắn vẫn đều mang cho Khương Phàm tổn thương nghiêm trọng.
Hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể mình tùy thời muốn sụp đổ, nội tạng đều muốn nổ tung.
- Nơi này là bên trong khu vực một trăm năm mươi lần, cũng coi như an toàn.
Sau khi Cơ Lăng Huyên cẩn thận xác định trọng lực thì không còn chạy nữa, khí tức của nàng cũng đã lộn xộn, toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Điên cuồng kéo dài đối với nàng mà nói cũng là khảo nghiệm nghiêm trọng.
- Được... Tốt...
Khương Phàm có cảm giác như hấp hối, ý thức kích thích thanh đồng tiểu tháp, từ bên trong lấy ra huyết đan Hồng Cự Nghĩ trước đó vẫn một mực không cam lòng dùng.
Còn lớn hơn so với đầu, đỏ tươi mượt mà, bành trướng khí tức sinh mệnh.
Huyết khí không ngừng bốc hơi, mơ hồ muốn hóa thành hình dáng Hồng Cự Nghĩ.
- Ngươi điều trị, ta thay ngươi trông coi. Đúng rồi, chờ sau khi Hàn Ngạo tỉnh dậy lại phóng xuất. Trọng lực nơi này quá mạnh, nếu như hắn không thể nào thanh tỉnh chống cự, chẳng mấy chốc sẽ bị đè chết.
Sau khi Cơ Lăng Huyên kinh ngạc nhìn huyết đan liền đi đến trước mặt cảnh giác.
Khương Phàm gục ở chỗ này, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh hấp thu huyết khí, chữa trị tổn hại vết thương, làm dịu đau đớn.
Một mực đến trời tối, Khương Phàm mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhưng hơn một trăm năm mươi lần trọng áp này vẫn quá kinh khủng, cơ bắp không giờ khắc nào không căng cứng, nội tạng đều đang kêu rên.
Cảm giác so với một trăm hai mươi ba lần nơi đó không chỉ mạnh gấp trăm lần, mà đây cũng là cảm giác tới gần cực hạn.
- Ngươi gia nhập Vô Hồi thánh địa thế nào?
Chương 643 Cơ Lăng Huyên tính toán (3)
Cơ Lăng Huyên đi lòng vòng quanh Khương Phàm, tỉ mỉ đánh giá hắn.
- Nhận lời mời của Thánh Chủ.
Khương Phàm cũng đang tỉ mỉ quan sát Cơ Lăng Huyên, tiểu nha đầu này lại chính là đệ nhất thiên tài của Vô Hồi, còn có thể 'Nhảy tung tăng' trong cấm khu một trăm ba mươi lần, liều chiến cùng Linh Nguyên đỉnh phong.
Đúng là quái thai mà!
- Thánh Chủ coi trọng ngươi sao? Cho sư tỷ nhìn linh văn.
Cơ Lăng Huyên vừa đưa tay liền muốn vén thắt lưng gấm trên trán Khương Phàm lên.
- Tiểu nha đầu, chớ đụng lung tung!
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi.
- Ta là sư tỷ của ngươi, đừng gọi bậy tiểu nha đầu này tiểu nha đầu kia, biết tôn ti cấp bậc lễ nghĩa hay không.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, vây quanh phía sau Khương Phàm, nhéo nhéo nơi hắn triển khai cốt dực:
- Chim gì?
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vì sao cô còn ở lại nơi này?
- Ta ở đây lịch luyện. Trọng lực trận vực hơn một trăm lần, quặng mỏ kim loại mênh mông, ông trời tạo nên nơi này chính là chuẩn bị cho ta.
Thời điểm Cơ Lăng Huyên ở tam trọng thiên đã qua nơi này một lần, ở ngoài Bách Bội cấm khu chờ đợi hai tháng, sau khi tăng cảnh giới lên tới tứ trọng thiên thì rời khỏi.
Đây là lần thứ hai tới đây, một mực hoạt động tại Bách Bội cấm khu, hấp thu mênh mông khí tức kim loại, thừa nhận áp lực tàn phá gấp trăm lần, từ lúc bắt đầu rất gian nan đến bây giờ thì có thể nhẹ nhõm tùy ý.
Thể chất của nàng cứng rắn đến không quan tâm đao thương côn bổng, lực lượng thẳng bức đến ba trăm ngàn cực cảnh!
- Cô cũng không giống như đang lịch luyện.
- Vậy ta đang làm gì?
- Dáng vẻ nhàn nhã thoải mái này của cô, giống như là đang... Chờ đợi cái gì đó.
Trước khi Khương Phàm tiến đến đã từng dự đoán qua dáng vẻ Cơ Lăng Huyên ở chỗ này khổ tu, cũng không phải bộ dáng này.
- Sư tỷ của ngươi đang tích súc năng lượng, đem tố chất thân thể rèn đúc đến cực hạn, sau đó đột phá thất trọng thiên.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, lại muốn đưa tay đến tháo thắt lưng gấm của Khương Phàm xuống, nhìn xem rốt cuộc là linh văn gì.
- Không được chạm vào.
Khương Phàm né tránh bàn tay nhỏ của nàng, tiếp tục chống cự trọng lực, thích ứng hoàn cảnh nơi này.
- Uy, đồ đần.
Chỉ sau chốc lát, Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên hô một tiếng.
- Chớ chọc ta, ta rất cáu kỉnh.
- Nhàn rỗi không chuyện gì, cùng sư tỷ ngươi trò chuyện.
- Không hứng thú.
- Ngươi có hiểu cấp bậc lễ nghĩa tại Vô Hồi thánh địa? Ta là sư tỷ của ngươi, ngươi phải hầu hạ ta thật tốt.
Cơ Lăng Huyên đem tay nhỏ ngả vào trước mặt Khương Phàm, lung lay đầu ngón tay:
- Đậu vàng ngươi đào đâu? Cho ta một nắm.
- Còn một nắm? Cô biết thứ này quý giá cỡ nào.
- Ngươi đánh không lại ta! Nhanh!
Khóe mắt Khương Phàm kéo ra, bất đắc dĩ thở dài, móc ra một nắm đậu vàng cho nàng:
- Chỉ bấy nhiêu đây, không thể nào nhiều hơn nữa.
- Những người ngươi bắt đâu, đều đang ở chỗ nào?
Cơ Lăng Huyên nhặt hạt đậu vàng lên, ném vào trong miệng, như đang ăn kẹo, cảm giác còn rất khá.
- Có phải cô chờ đợi ở chỗ này nửa năm, nghẹn điên rồi hay không? Ta không có tâm tình cùng cô nói chuyện phiếm.
- Sao lại không nói chuyện với sư tỷ?! Nhanh, nếu không trở lại thánh địa, ta sẽ nói tên biến thái ngươi đây theo dõi ta đùa bỡn ta.
- Ta đối với tiểu nha đầu cô đây không hứng thú.
- Ôi, không thích non, lại thích thành thục? Tuổi còn trẻ, hỏa khí đủ lớn thật đó.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, lại xì miệng với Khương Phàm:
- Tiểu tử biến thái! Trở về nói với Thánh Chủ, để nàng coi chừng ngươi!
Không hổ là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ.
Khương Phàm ai thán trong lòng, mở mắt ra nói:
- Tới đi, tới đi, muốn trò chuyện cái gì.
Cơ Lăng Huyên đảo con mắt đi lòng vòng, nói:
- Ngươi bắt mấy người Hỗn Độn Tử Phủ?
- Hai mươi lăm người.
- Ngươi thật ngốc! Bắt nhiều như vậy, bọn hắn có thể tha ngươi sao?
- Trước khi ta tiến vào Lạc Chùy trọng địa đã cùng bọn hắn náo lên rồi, trừ phi ta nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, bọn hắn sẽ không tha cho ta. Nếu đều đã như vậy, ta còn quan tâm những thứ khác sao? Không trực tiếp chặt đã coi như khách khí rồi.
- Có phải ngươi cảm thấy, khoác lác trước mặt nữ hài nhi, đặc biệt đẹp trai hay không?
-...
- Thả bọn hắn đi, oan gia nên giải không nên kết.
- Không thể nào.
- Ngươi không thả bọn hắn, đừng nghĩ còn sống trở lại Vương Quốc Hắc Ám, sư tỷ ta cũng không có năng lực lớn như vậy cứu ngươi từ Hỗn Độn Tử Phủ ra ngoài.
- Ta tự có cách.
- Ngươi không có cách nào.
- Ta có cách.
Cơ Lăng Huyên đột nhiên một bàn tay đập vào trên đầu Khương Phàm
- Nói không có cách nào thì là không có cách nào, ta là sư tỷ của ngươi! Nhanh, thả người!
Khương Phàm dở khóc dở cười, thật hận không thể hung ác đem nha đầu này đè xuống đất thu thập một trận:
- Chưa đến lúc.
Cơ Lăng Huyên giơ lên nắm đấm ở trước mặt Khương Phàm.
- Tình huống như thế nào mới xem như tới thời điểm? Có phải chờ sau khi ta đánh ngươi một chầu hay không?
Khương Phàm bỗng nhiên tiếp cận Cơ Lăng Huyên:
- Tiểu bất điểm cô đây điển hình là lý cùn? Hay là đang vụng trộm tính toán cái gì?
- Ta có thể tính toán cái gì?
- Chính cô rõ ràng cô đang tính toán cái gì.
Cơ Lăng Huyên nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, nói:
- Được rồi! Không cùng ngươi thừa nước đục thả câu. Ta ở lại nơi này là bởi vì ta phát hiện một bảo bối tốt, không phải là ta không thể đột phá, ta chỉ hy vọng có thể mượn nhờ bảo bối kia, kích phát tiềm lực sau đó lại thuận thế tiến vào thất trọng thiên.
Khương Phàm lập tức tới hào hứng:
- Bảo bối gì?
- Bắt đầu từ ba tháng trước, ta sẽ vào đêm khuya chui vào vết nứt dưới đất, tìm kiếm linh quả linh thảo mà Hỗn Độn Tử Phủ không có nhốt chặt. Hoàn cảnh phía dưới
rất phức tạp, khắp nơi đều là sào huyệt mật đạo, số lượng Yêu Nghĩ càng khoa trương hơn. Số lượng linh thảo linh quả còn vô cùng ít ỏi, mỗi gốc đều bị nghiêm mật bảo vệ. Ta liên tiếp thăm dò hơn hai mươi ngày, tìm khắp hơn năm trăm dặn mới cướp được năm loại.
Chương 644 Cơ Lăng Huyên tính toán (4)
- Linh thảo linh quả có hiệu quả không tệ, có khỏe mạnh thể phách, có cường thịnh linh hồn, còn có mở rộng khí hải, nhưng đều không có đạt tới hiệu quả ta dự trù. Cho đến khi có một ngày, lúc ta khống chế Bất Diệt Kim Thân xâm nhập địa tầng thăm dò, trong sào huyệt của một con Thiên Tinh Nghĩ đã phát hiện một gốc linh chi!
- Linh thảo linh quả ta tìm được trước đó, lớn nhất chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, gốc linh chi kia lại giống như cối xay, còn lóe ra tia sáng ngũ sắc, lan tràn ra vô số sợi rễ, nhìn vô cùng thần bí. Mặc dù ta không biết linh chi là cái gì, có công hiệu gì, nhưng có thể cảm nhận được sự bất phàm của nó. Ta muốn lấy nó, nhưng con Thiên Tinh Nghĩ kia rất cảnh giác, chỉ cần ta tới gần nơi đó, liền sẽ kinh động nó.
- Trừ cái đó ra, nơi đó còn ngày đêm chiếm cứ số lượng lớn Lưu Kim Nghĩ, Ngũ Độc Nghĩ.
Cơ Lăng Huyên nói xong, lại nhìn Khương Phàm cười xảo quyệt.
- Ngươi chạy đến trong sào huyệt gây nên hỗn loạn, lại thả hai mươi lăm tên tộc nhân Tử Phủ ra, chờ bọn hắn cùng các Yêu Nghĩ đánh nhau, ta tìm cơ hội mang linh chi đi.
Khương Phàm bình tĩnh nhìn Cơ Lăng Huyên một hồi:
- Điên rồi. Cô đây là thả bọn hắn sao? Cô là muốn mạng của bọn hắn!
- Ngươi cứ nói có làm hay không.
- Làm sao chia?
- Ta phát hiện bảo bối, đương nhiên thuộc về ta!
- Ta không giúp đỡ, cô cái gì cũng đều không lấy được.
- Ha ha, tiểu gia hỏa, dám uy hiếp sư tỷ?
- Không phân là xong. Dù sao ta đào cũng không ít bảo bối, không quan tâm thêm một cái.
- Được thôi, phân cho các ngươi một chút.
- Phân bao nhiêu.
- Bảo bối ta phát hiện, ta mạo hiểm đi đoạt, ta chiếm tám phần, ngươi và Hàn Ngạo chiếm hai phần. Đừng không biết tốt xấu, ta đã rất nhượng bộ.
Khương Phàm nhìn Cơ Lăng Huyên lại lay động lên nắm tay nhỏ, bất đắc dĩ nói:
- Thành giao.
Hai mắt Cơ Lăng Huyên tỏa sáng:
- Tranh thủ thời gian điều chỉnh, chờ sau khi Hàn Ngạo tỉnh dậy, cùng nhau hành động.
Khương Phàm lấy gốc 'Huyết Tinh Linh' đào được trước đó ra, hỏi thăm Đan Hoàng:
- Tiền bối, quả hồng này rất đặc biệt sao?
Đan Hoàng nói:
- Dược hiệu của Huyết Tinh Linh vô cùng bá đạo, là bảo dược luyện huyết thế gian hiếm thấy. Nói đơn giản, nó có thể kích phát tiềm lực trong dòng máu của ngươi tới trình độ cực lớn, tương đương với tỉnh lại tổ mạch!
Khương Phàm một trận cuồng hỉ:
- Tổ mạch? Chu Tước tổ mạch?
- Ngươi đã tiếp nhận thần huyết kiếp trước, lại dùng huyết đan Hồng Cự Nghĩ, số lượng lớn Kim Đan, huyết khí toàn thân vừa vặn đang ở vào một giai đoạn vi diệu lại đặc thù, chính là thời khắc tuyệt hảo sử dụng Huyết Tinh Linh.
Đan Hoàng rất mừng thay cho Khương Phàm, gốc Huyết Tinh Linh này hẳn là bảo bối quan trọng Hỗn Độn Tử Phủ giữ lại để kích phát huyết mạch. Mặc dù dùng khẳng định sẽ đắc tội Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng cơ hội khó được, dùng trước lại nói.
- Tiểu nha đầu, giúp ta trông coi, ta muốn bế quan.
Khương Phàm điều chỉnh tốt trạng thái, vận chuyển lên Đại Diệu Thiên Kinh, hấp thu huyết khí Huyết Tinh Linh, phóng thích về toàn thân.
Cơ Lăng Huyên muốn khuyên can Khương Phàm đừng dùng linh tinh Linh Bảo của Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng nhìn bộ dáng hắn quật cường, lắc đầu cho qua.
Thân thể Khương Phàm dần dần nóng bỏng, càng ngày càng nóng.
Mặc dù trước đó dùng Linh Bảo cũng nhiều lần xuất hiện tình huống thế này, nhưng lần này hiển nhiên không giống như thế.
Không phải da thịt hài cốt đang phát nhiệt, mà là máu tươi đang nóng hổi, giống như là muốn sôi trào lên trong thân thể.
Lực lượng thần huyết dung nhập hài cốt huyết nhục, lực lượng Kim Đan còn chưa hoàn toàn tiêu hao, cũng bắt đầu nhanh chóng phóng xuất ra hiệu quả mới.
- Ngô... Ngô...
Cổ họng Khương Phàm lăn lộn đau đớn.
Da thịt càng ngày càng đỏ, toàn thân nổi lên nhiệt khí cuồn cuộn.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, huyết khí đốt cháy càng ngày càng liệt, tiềm lực thần huyết được kích phát toàn diện.
Ý thức hải của Khương Phàm oanh minh kịch liệt, giống như thiên băng địa liệt, một cỗ thần niệm cường hãn thức tỉnh, cuồn cuộn ở ý thức hải.
Cường quang nở rộ như sóng lớn ngập trời.
Hư ảnh một con Chu Tước như Thần Linh xuất hiện bay lên không, trong ý thức hải nở rộ thần uy vô tận.
Đúng vào lúc này, dị tượng kinh người lại lần nữa xuất hiện, Đại Diệu Thiên Kinh đệ nhị trọng kiềm chế đã lâu lại cường thế thăng hoa, rảo bước tiến lên đệ tam trọng.
Mạch máu đã bắt đầu tăng sinh mạch máu tinh tế hoàn toàn mới, không còn là cùng kinh mạch quấn quanh, mà là toàn diện bao phủ kinh mạch, mênh mông khí tức sinh mệnh cuồn cuộn khắp toàn thân.
Đại Diệu Thiên Kinh thăng hoa, tiềm lực thần huyết nở rộ, hai tác dụng quan trọng triệt để kích phát lực lượng huyết mạch trong Khương Phàm.
Đan điền khí hải đại bạo động, hình thái Chu Tước linh nguyên biến đổi lớn, kim quang vô biên bao phủ trong khí hải, thần uy kinh khủng cuồn cuộn không dứt, rốt cuộc tại lúc này cũng hoàn toàn đè lại Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, tàn đao.
Hư ảnh Chu Tước nở rộ thần uy trong ý thức hải, trùng kích ý thức, phóng thích ra lực lượng truyền thừa —— Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Đây là bí mật truyền thừa mới có thể xuất hiện tại Niết Bàn cảnh giới, bây giờ lại xuất hiện vượt mức quy định tại Linh Nguyên cảnh.
- Aaa… !!
Khương Phàm ngẩng đầu thét lớn, liệt diễm như đang bạo tạc cuồn cuộn, cho dù là dưới trọng áp một trăm năm mươi lần, vẫn là phóng lên hơn trăm mét, hỏa ảnh một con Chu Tước ngạo nghễ nở rộ, bễ nghễ chúng sinh.
Lệ khí ngập trời, bá khí chí dương.
Thái Cổ Chu Tước, điều khiển hỏa tinh, thiêu diệt Chư Thiên Thần Ma, đã có lệ khí săn giết thiên hạ, cũng có bá khí chí cương chí dương.
Cơ Lăng Huyên khiếp sợ nhìn qua Thần Điểu giương cánh gáy to giữa không trung.
Đây là sinh linh gì?
Hơi thở thật là khủng bố!
Hai tay biến thành móng vuốt, kim quang cường thịnh, không thể phá vỡ.
Hai chân Khương Phàm cũng bắt đầu thay đổi kịch liệt, xương cốt giống như là đậu rang - Đôm đốp- rung động không ngừng, tiếp đó đã tự động hoàn thành hóa thú.
Sau đó, vị trí lòng bàn tay gan bàn chân loé lên từng tia kim quang, giống như là lạc ấn riêng phần mình, hiện ra vết tích Chu Tước giương cánh.
Chương 645 Chu Tước Bác Thiên Thuật
Cơ Lăng Huyên! Tế Bất Diệt Kim Thân của cô ra!
Khương Phàm đột nhiên hô to, gánh vác một trăm năm mươi lần trọng áp nhảy vọt lên, lao thẳng đến chỗ Cơ Lăng Huyên.
Khí tức dương cương mà bá khí, tốc độ tấn mãnh mà cuồng dã.
Hừng hực liệt diễm mãnh liệt phóng xuất ra, giống như Thần Điểu giương cánh, tràn ngập ra khí thế kinh khủng.
Cơ Lăng Huyên khẽ nhíu mày, khí tức kim loại nở rộ toàn thân, ở phía trước ngưng tụ thành một bộ Bất Diệt Kim Thân, đón Khương Phàm giết đi qua.
Cự ly trăm mét, nhanh chóng chạm vào nhau.
Khương Phàm đưa song trảo bạo kích về phía trước, ấn ký lòng bàn tay Chu Tước giống như phục sinh, giương cánh gáy to, uy thế tăng vọt.
Giữa thiên địa phảng phất quanh quẩn lên tiếng Chu Tước chân thực, kinh hồn nhiếp phách, khiến cho người ta sợ hãi.
Bất Diệt Kim Thân khuấy động mênh mông khí tức kim loại giống như có thể phá hủy hết thảy mọi thứ, mặt đất phạm vi mấy trăm mét đều nhận phải trùng kích.
Nhưng...
Ầm ầm!
Bất Diệt Kim Thân nổ nát vụn, hóa thành mênh mông khí tức kim loại, quét sạch vài trăm mét.
Đại địa vỡ nát, đá vụn bay lên, bụi đất mịt mù cuồn cuộn không dứt.
- Biến mất?
Sắc mặt Cơ Lăng Huyên đại biến, Bất Diệt Kim Thân tương đương với năng lượng cả một khí hải hóa thân, vậy mà đã bị chôn vùi trong nháy mắt?
Lấy quy mô khí hải của nàng cùng năng lượng kim loại đặc thù, một thực lực bộ Bất Diệt Kim Thân đã có thể thẳng bức Thánh phẩm Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên.
Một kích liền biến mất?
Đây là chiêu thức gì?
Khương Phàm nhanh chóng giết tới, dư uy song chưởng không giảm.
Cơ Lăng Huyên vung mạnh quyền bạo kích về phía trước, lực quyền tới gần ba trăm ngàn cực cảnh như có thể đánh rách tả tơi không gian.
Keng!
Sóng âm nổ tung, hai người theo đó mà dừng lại, ngay sau đó hai tay run rẩy, Cơ Lăng Huyên lảo đảo lui lại, Khương Phàm cũng bị hất lên.
Thế lực ngang nhau!
Khương Phàm cuồng hỉ, tốt thay cho Chu Tước Bác Thiên Thuật.
Đây là vừa mới xuất hiện, còn chưa có hoàn toàn lĩnh hội.
Loại thế công bá đạo này, rất thích hợp để quyết chiến, lại cương mãnh, tuyệt đối có thể một kích chiến thắng.
Chờ tương lai tu luyện tới cực hạn, cảnh giới lại đề thăng đến cao hơn, chẳng phải là có thể xé rách bầu trời, rung chuyển Chư Thiên?
Trách không được Chu Tước dám xưng là Vạn Cầm Chi Tổ (tổ tiên của vạn cầm), khinh thường Cửu Thiên Thập Địa, bao trùm phía trên các loại Phượng Hoàng, Thiên Bằng, xác thực có chỗ kinh khủng.
Lần đầu tiên Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được Chu Tước truyền thừa cường đại như thế nào!
- Ngươi rốt cuộc là linh văn gì?
Vẻ mặt Cơ Lăng Huyên trở nên nghiêm trọng, cảnh giới tiểu tử này rõ ràng không có đột phá, làm sao trong lúc bất chợt thực lực lại tăng gấp bội rồi?
- Đại Thừa thánh văn!
- Ta hỏi là linh văn cụ thể!
- Cô cứ từ từ đoán.
Khương Phàm tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục chống cự trọng áp, cảm ngộ Chu Tước Bác Thiên Thuật.
Quá rung động, quá vui mừng.
Chờ sau khi hoàn toàn nắm vững, phần thắng thi đấu khiêu chiến Võ Hầu sẽ gia tăng thật lớn.
Ba ngày sau, Hàn Ngạo mới từ trong hôn mê thức tỉnh lại.
Trạng thái bùng nổ tiêu hao thân thể quá lớn, nhất là khi hắn dùng số lượng lớn đậu vàng, tiếp tục nghiền ép tiềm lực.
- Bên ngoài là một trăm năm mươi lần trọng lực, ngươi chú ý tiếp nhận.
Sau khi Khương Phàm nhắc nhở Hàn Ngạo thì đã phóng hắn từ tầng đầu tiên trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Sao ngươi lại tới đây?
Cơ Lăng Huyên vuốt vuốt đậu vàng trong tay, thuận miệng hỏi.
Hàn Ngạo kéo căng thân thể, gánh vác trọng áp tràn ngập đất trời, cố gắng thích ứng.
- Tịch Nhan trở về, ta muốn lịch luyện.
- Tịch Nhan là ai?
- Đệ tử Bạch Nguyệt trưởng lão mới thu, cũng là tiểu tình nhân của Khương Phàm, linh hồn loại Luân Hồi thánh văn.
- Ồ?
Cơ Lăng Huyên kinh ngạc nhíu nhíu mày, linh hồn loại thánh văn đã rất hiếm thấy, lại còn là Luân Hồi thánh văn.
Hàn Ngạo nhìn Khương Phàm, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào đó không giống với lúc trước.
Khương Phàm nói:
- Ngươi không có đem chuyện U Linh Ấn nói cho người khác biết đấy chứ?
Hàn Ngạo bất mãn nói:
- Ta là đệ tử Vô Hồi! Ta rõ ràng nên làm cái gì, không cần ngươi nhắc nhở!
Cơ Lăng Huyên càng kinh ngạc:
- U Linh Ấn? Có phải các ngươi có chuyện gì giấu diếm ta hay không?
Hàn Ngạo hỏi lại:
- Hắn không có giải thích tình huống với cô?
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng:
- Hắn không phải câm điếc sao? Câm điếc còn có thể nói chuyện?
Hàn Ngạo hỏi Khương Phàm:
- Ngươi không phải tiến đến tìm nàng sao? Nếu ta không tính sai, ngươi cũng đã đến được ba mươi ngày rồi.
Khương Phàm nhún nhún vai:
- Đây không phải vừa mới tìm được sao?
Hàn Ngạo im lặng:
- Ngươi căn bản không có nghiêm túc tìm đi.
Cơ Lăng Huyên thúc giục Hàn Ngạo:
- Mau nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hàn Ngạo nói:
- Thánh Chủ làm ra quyết định, toàn diện chuẩn bị Đại Hoang Tù Thiên Trận, để Khương Phàm đến là mời ngươi về, tiếp nhận Loạn Thiên Ấn.
Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên đứng dậy, nhìn hằm hằm Khương Phàm:
- Chuyện quan trọng như vậy, vậy mà ngươi nghẹn đến bây giờ? Hay là ngươi quên đi!
Khương Phàm nháy mắt với Cơ Lăng Huyên:
- Ta tiến đến lịch luyện, thuận tiện mang cô trở về, trước khi đi lại nói cũng không muộn.
Cơ Lăng Huyên hung hăng trừng Khương Phàm một chút:
- Tại sao muốn đột nhiên vận dụng U Linh Ấn? Không phải nói Tù Thiên Ấn không nhận chủ, U Linh Ấn bất loạn động sao?
Hàn Ngạo nói:
- Thánh Chủ đã chọn chủ nhân cho Tù Thiên Ấn. Vị hôn thê của Khương Phàm, nữ nhi tông chủ Thiên Sư tông Dạ Thiên Lan, Dạ An Nhiên.
- Thiên Thư thánh văn? Nàng xứng với Tù Thiên Ấn sao, nàng chống lên được Đại Hoang Tù Thiên Trận sao?!
Cơ Lăng Huyên đã từng nghe qua đôi chút về Dạ An Nhiên, nhưng Thiên Thư thánh văn không phải Đại Thừa Thánh phẩm, càng không phải Ngũ Hành linh văn, làm sao đủ tư cách!
Hàn Ngạo lắc đầu:
- Tình huống cụ thể không rõ ràng, nhưng lúc ta trở về, hình như Thánh Chủ rất kích động, ánh mắt nhìn Dạ An Nhiên hận không thể ăn luôn nàng.
Cơ Lăng Huyên tiếp cận Khương Phàm.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho sư tỷ ngươi.
Khương Phàm không vội vã nói.
- Từ từ hiểu rõ nha, gấp làm gì.