-
Chương 636-640
Chương 636 Cần ăn đòn
- Mấy ngàn năm?
Khương Phàm kích động đến hai mắt tỏa ánh sáng.
- Đây là gốc bảo bối, dược hiệu so với tinh phách Hồng Cự Nghĩ đều chỉ mạnh không yếu, nhưng ta đề nghị ngươi không nên tùy tiện dùng.
- Vì sao?
- Hoàng Kim Sâm Không thể nào tuỳ tiện mà sinh ra, càng không khả năng vô duyên vô cớ liền trưởng thành thành hình rồng, hẳn là bên trong địa tầng đã từng mai táng qua rồng, long khí bốc lên, dần dần dành dụm bên trong tài nguyên khoáng sản, cuối cùng ra đời Kim Long Sâm. Nói cách khác, trong này có long khí rất mạnh!
- Có thể sau khi mai táng với thời gian vô tận, dùng phương thức này trùng sinh, rồng phía dưới hẳn là không đơn giản. Linh nguyên của ngươi là Chu Tước, vừa vặn tương xung với Long tộc, tốt nhất vẫn không cần trực tiếp dùng. Hoặc là tặng người khác, kiếm lời đại nhân tình. Hoặc là chờ sau khi trở về, phối hợp dược thảo khác, luyện chế thành đan dược thích hợp với ngươi.
Đan Hoàng rất thận trọng nhắc nhở Khương Phàm.
- Tạ ơn tiền bối nhắc nhở.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp xong Kim Long Sâm, thu vào thanh đồng tiểu tháp, hài lòng đứng dậy rời khỏi.
Giọng Đan Hoàng lại vang lên:
- Ngươi làm gì?
- Đi.
- Ngươi còn không đào nữa?
- Còn muốn đào cái gì?
- Ta đã nói rồi, nơi này thừa nhận trọng áp gấp trăm lần, địa tầng vô cùng cứng rắn, mà tràn ngập khí tức kim loại cường đại, không thể tuỳ tiện mọc ra hoa cỏ. Phàm là xuất hiện, đều không phải là phàm phẩm.
Đan Hoàng nhắc nhở một lần nữa, Khương Phàm lập tức tập trung vào dưới chân cỏ xanh.
Đan Hoàng lại nói:
- Thổ địa có thể dựng dục ra Kim Long Sâm, cỏ xanh mọc ra cũng không phải bình thường.
Khương Phàm tranh thủ thời gian khom người, hái một nám cỏ xanh, quả nhiên, phía dưới cỏ xanh nhìn như không đáng chú ý lại mọc đầy đậu vàng giống như tiểu tử.
Đan Hoàng nói:
- Không sai, đây là Kim Đan Thảo, là thuốc bổ tuyệt hảo để luyện thể cường thân, sinh ra trong điều kiện vô cùng hà khắc, hiệu quả cụ thể so với tinh phách không kém là bao nhiêu.
Khương Phàm nhanh chóng móc tất cả Kim Đan Thảo ra, trọn vẹn đào hơn một trăm viên 'Đậu vàng'.
Đan Hoàng nói:
- Nếu như Hỗn Độn Tử Phủ không giết ngươi, ngươi hẳn là đã kiếm lời.
Khương Phàm thử ăn vào một viên 'Đậu vàng', đậu vàng sờ thì thấy mát mẻ, sau khi vào cơ thể lại nhanh chóng nóng hổi, được Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa dần dần hòa tan, phóng xuất ra năng lượng màu vàng óng bành trướng, chủ động bám vào đến trên xương cốt.
- Thoải mái...
Khương Phàm ngửa đầu, hưởng thụ lấy cảm giác sảng khoái đặc biệt kia.
Sắc trời dần tối, Khương Phàm mau chóng rời khỏi lồng sắt.
- Nơi này hẳn là còn có bảo bối khác.
Khương Phàm tránh khỏi Yêu Nghĩ, đường vòng tìm kiếm 'Dược viên' khác của Hỗn Độn Tử Phủ.
Quả nhiên, cẩn thận tìm năm tiếng, Khương Phàm thật đúng là đã phát hiện một bụi cỏ khác.
Kim Đan Thảo tươi tốt vây quanh một gốc cây nhỏ màu tím, cây nhỏ tuy chỉ cao ba mươi cen ti met, lại vô cùng cứng cỏi, bồ đào treo phía trên giống như linh quả thịt xiên nướng.
Khương Phàm vung lên tàn đao điên cuồng chém vào, mệt mỏi liền ăn mấy viên đậu vàng.
Tiếng leng keng kịch liệt liên tiếp mang theo số lượng lớn Yêu Nghĩ.
Khương Phàm mới đầu còn có thể ứng phó, nhưng khi Khương Phàm chém đứt năm cái côn sắt, chuẩn bị bò vào, số lượng Yêu Nghĩ tụ tập bên ngoài tổng cộng đến mấy ngàn con, toàn bộ lóe ra tia sáng, chiếu sáng vùng núi này.
- Thiên Tinh Nghĩ?
Khương Phàm tập trung vào một con Yêu Nghĩ bên trong bầy kiến, đầu nó dài hơn một mét toàn thân óng ánh bạch ngọc.
Thân thể Yêu Nghĩ màu trắng vô cùng thon dài, toàn thân lóe ra ánh sáng bạch ngọc, chống cự trọng lực trận vực áp chế, nó hơi vểnh mặt lên, con mắt đen nhánh tiếp cận Khương Phàm.
Số lượng lớn Lưu Kim Nghĩ vờn ở xung quanh, hung tợn khóa chặt Khương Phàm.
Khương Phàm đứng thẳng người lên, chỉ vào bên trong linh thảo:
- Của các ngươi!
Thiên Tinh Nghĩ phát ra tiếng rít gào sắc nhọn, mười mấy con Lưu Kim Nghĩ phóng tới thiết lao.
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi, mặc cho bọn chúng chà đạp lấy Kim Đan Thảo, đào ra cây nhỏ màu tím ngụ ở đây.
Thiên Tinh Nghĩ không có thu thập Khương Phàm, chúng mang theo cây nhỏ màu tím cùng bầy kiến rời khỏi nơi này.
- Coi như trượng nghĩa.
Khương Phàm chờ chúng nó đi xa, tranh thủ thời gian quay người nhào vào trong bụi cỏ, lấy ra mấy chục viên 'Đậu vàng' sau đó nhanh chóng rời khỏi, tiếp tục di chuyển trong bóng đêm, tìm kiếm dược viên khác.
Từ đêm khuya đến sáng sớm, lại đến giữa trưa, vậy mà lại phát hiện được một chỗ.
- Đồ tốt! Đào!
Đan Hoàng phát ra âm thanh kinh hô.
- Được rồi!
Khương Phàm không khách khí chạy tới, thay phiên tàn đao trái bổ phải chặt, thành công dỡ bỏ năm thanh côn sắt, bò đi vào.
- Đây là cái gì?
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn cây nhỏ màu đen trong bụi cỏ, mặc dù thấp bé nhưng lại có cảm giác cứng cáp, phía trên còn kết lấy một quả trái cây đỏ tươi.
Có thể làm cho Đan Hoàng kích động, cũng không phải phàm phẩm.
- Nó là...
Đan Hoàng vừa muốn giải thích, một tiếng gào cuồng liệt đột nhiên khuấy động dãy núi, sóng âm giống như thủy triều, cuốn lên đá vụn đầy đất, gào thét lên đánh về phía thiết lao.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, kéo căng thân thể cứng rắn, ngạnh kháng thanh triều, tay chân lanh lẹ lấy đi quả hồng, còn có Kim Đan Thảo đầy đất.
- Dừng tay! Ngươi dừng tay cho ta!
Ngu Khuynh Thành giận dữ quát tháo:
- Buông Huyết Tinh Linh xuống!
Khương Phàm nhanh chóng đào đi tất cả mọi thứ mới đi ra khỏi lồng sắt.
- Ngươi là ai?
Ngu Khuynh Thành nhìn bóng lưng tưởng rằng Khương Phàm, nhưng xoay người lại, lại là một gương xa lạ mặt.
- Hắn chính là Khương Phàm, thay đổi ngoại hình.
Cơ Lăng Huyên đi đến phía trước, nhìn Khương Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây đúng là một kẻ ngu!
Lại dám ở trong bí cảnh Hỗn Độn Tử Phủ đào linh quả Hỗn Độn Tử Phủ bồi dưỡng!
Mỗi gốc linh quả nơi này đều là dưới hoàn cảnh đặc biệt dựng dục mấy trăm đến mấy ngàn năm, ngay cả tộc nhân Tử Phủ đều không thể nào tuỳ tiện đụng tới, chỉ có ở trong tộc ai lập được đại công, hoặc có thể là dưới tình huống đặc biệt mới có thể đến lấy một gốc. Vậy mà đồ đần này không biết sống chết đi đào dược viên của người ta!
Hỗn Độn Tử Phủ không giết chết hắn, đều có lỗi với tên hoàng tộc.
- Tiểu cô nương, chúng ta không oán không thù, cô muốn làm gì?
Chương 637 Gọi sư tỷ
Khương Phàm tiện tay đưa năm viên đậu vàng vào trong miệng, chữa trị năng lượng cơ thể tiêu hao.
- Ta không biết ngươi, có thể thông cảm được. Vậy mà ngươi không nhận ra ta, ngươi thật đúng là có chút vấn đề.
Cơ Lăng Huyên đi đến phía trước, ngẩng đầu nhìn Khương Phàm đang cảnh giác, trước khi gia hỏa này tiến đến, biết rõ mình đang ở nơi này, lại không có nghe qua tình huống mình sao?
Nhìn vẻ mặt của hắn, sao lại cần ăn đòn như vậy chứ?
Khương Phàm nhìn Cơ Lăng Huyên, lại nhìn Ngu Khuynh Thành cùng theo một lúc tới, lông mày khẽ nhúc nhích:
- Ngươi cũng là tộc nhân Tử Phủ? Bọn hắn lớn như vậy, sao cô nhỏ như vậy, biến dị sao!
Thể chất cường hãn, tư thái kiêu ngạo, còn có thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, chẳng lẽ đây là truyền nhân huyết mạch Tử Phủ cao hơn?
Ngu Khuynh Thành nhìn người này, lại nhìn đến người kia.
Đây là Khương Phàm?
Khương Phàm lại còn không biết Cơ Lăng Huyên?
Cơ Lăng Huyên rất im lặng:
- Ta thật không biết sư tôn coi trọng ngươi cái nào.
- Chớ nói chuyện khác với ta, rốt cuộc ngươi là ai?
Khương Phàm cảnh giác xung quanh, chuẩn bị chạy trốn.
- Ta là sư tỷ của ngươi!
- Ha ha, ta là phụ thân ruột của cô!
- Ngươi cần ăn đòn rồi?
- Tiểu cô nương, đừng tùy tiện, lần trước ta là chưa chuẩn bị xong.
Khương Phàm nắm chặt nắm đấm, giằng co với Cơ Lăng Huyên.
- Ngươi chờ một lát!
Cơ Lăng Huyên nói với Ngu Khuynh Thành, sau đó đột nhiên nhảy lên, dưới trọng lực trận vực một trăm ba mươi lần này, tốc độ lại rất nhanh chóng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm, bắp chân căng cứng như kinh lôi đánh về phía đầu Khương Phàm.
- Tiểu cô nương, đừng trách xuống tay...
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, hai tay nhanh chóng giao nhau, ngạnh kháng chân nhỏ.
Nhưng...
Mắt lại thấy có ba chân nhỏ vòng ở phía dưới, trong lúc bất chợt không thể tưởng tượng nổi liền thu về, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn xoay chuyển người bay lên, vững vàng đạp ở trên đầu Khương Phàm.
- Cút ngay!
Toàn thân Khương Phàm phát lực, hai tay chụp vào Cơ Lăng Huyên, nhưng không đợi hắn bắt lấy, tiểu nha đầu nhìn như mảnh mai nhẹ nhàng này lại giống như một ngọn núi lớn nặng nề, đè ép đầu Khương Phàm vọt tới mặt đất.
Tiểu nha đầu thuận thế phóng lên, rơi xuống phía sau Khương Phàm.
Đầu Khương Phàm đụng đất, sau một khắc, hai tay bỗng nhiên phát lực, tiếp nhận trọng áp nặng nề gấp trăm lần, cưỡng ép đứng lên, đồng thời toàn thân kích thích liệt diễm tập kích.
Nhưng, tiểu nha đầu đã bắt lại mắt cá chân Khương Phàm, không nhìn đến kim viêm dữ dằn, hung hăng đập Khương Phàm xuống đất.
Khương Phàm giãy dụa kịch liệt, nhưng kết quả vẫn không thể làm gì.
Bành bành bành!
Tiểu nha đầu dữ dội nện Khương Phàm trước sau, trái phải ba mươi tám lần.
Ngu Khuynh Thành nhìn thấy thì âm thầm hít một hơi, nữ hài này thật là đáng sợ, trách không được có thể bức Ngu Kình Thương đến dốc toàn lực ứng phó, tới lần cuối chiến thắng trong hiểm hóc, Ngu Kình Thương tức giận liền trở về Hỗn Độn Tử Phủ khổ tu.
- Đủ rồi!
Khương Phàm thật sự đã nổi giận, ngay lần thứ ba mươi tám bị nện ở mặt đất, trong nháy mắt, sóng nhiệt quét sạch toàn thân, cơ bắp căng cứng, lực lượng bộc phát, hai cánh tay hắn va chạm mặt đất, đá vụn loạn tung tóe, đại địa oanh minh, cả người hắn sôi trào, liệt diễm bạo tạc các nơi trên thân thể, khống chế phương vị, hung hăng đánh tới Cơ Lăng Huyên.
Cơ Lăng Huyên không nhúc nhích tí nào, chỉ đưa một cái tay nhỏ lên chặn đường trọng quyền của Khương Phàm.
Ầm ầm!!
Trọng quyền Khương Phàm bạo kích tới gần hai trăm ngàn cực cảnh, hung hăng nện ở trên tay nhỏ của Cơ Lăng Huyên.
Lực lượng đủ để băng diệt núi đá to lớn lại bị cưỡng bức ngăn lại trên tay Cơ Lăng Huyên, một vòng sáng hình bàn tay óng ánh lấp lóe, hai trăm ngàn cực cảnh cường hãn vậy mà trong nháy mắt đã bắn ngược.
Toàn bộ cánh tay Khương Phàm mất đi tri giác, hắn lui lại đến mấy chục mét bên ngoài, khó có thể tin được mà nhìn tiểu nữ hài nhi trước mặt.
Đùa sao!
Đó là quái vật gì?
- Ta ở chỗ này chờ đợi hai trăm mười ba ngày, ngươi mới đến có mười ba ngày, còn muốn đánh cùng ta, đầu ngươi là đầy máu sao?
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, nhìn bộ dáng hung tợn này của Khương Phàm, lại là chủ của cái tên Hàn Ngạo không bớt lo như thế.
Khương Phàm nhìn chằm chằm nữ hài nhi, khẽ chau mày.
Sư tỷ?
Tiểu cô nương?
Hơn hai trăm ngày?
Khương Phàm thốt ra.
- Cô là Cơ Lăng Huyên?
Cơ Lăng Huyên xinh xắn đáng yêu, thể hiện lại lạnh nhạt:
- Gọi sư tỷ!
Con ngươi Khương Phàm có chút co rụt lại, khó có thể tin được mà nhìn nàng:
- Cô thật sự là Cơ Lăng Huyên?
- Không giống kẻ ngu như ngươi!
- Cô...
Khương Phàm há hốc mồm, Vô Hồi thánh địa đây là đang nuôi quái vật sao!
- Gọi sư tỷ!
Cơ Lăng Huyên trừng mắt nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm vẫn còn có chút không thể tưởng tượng nổi, không phải cô cô nói đó là nữ tử thẹn thùng phấn nộn, bấm vào sẽ xì ra một bao nước sao?
Không phải Thánh Chủ nói cái gì quốc sắc thiên hương, để cho người ta xao động sao?
Hắn là đang chạy đi tìm theo cái chỉ tiêu này. Trước đó cũng không có kỹ càng nghe ngóng.
Thế nhưng...
Tiểu nha đầu này mấy tuổi?
Phát dục sao!
Nếu thật nói về ngoại hình, đúng là rất xinh đẹp, làn da cũng trắng nõn, giống như là muội muội nhà bên, nhưng nha đầu này cũng quá bạo lực!
- Cô lớn bao nhiêu?
- Ta mặc kệ bao lớn, đều là sư tỷ ngươi, bối phận coi trọng tới trước tới sau.
- Có phải trước kia cô ăn sai thuốc gì ảnh hưởng phát triển rồi hay không? Ngươi khẳng định là trên mười sáu tuổi sao?!
- Ta là sư tỷ của ngươi, kêu la nữa ta đánh ngươi.
- Cô sẽ không phải ăn Thanh Xuân Quả đấy chứ? Ít nhất phải chờ đến khi phát dục mới ăn, cô nửa đời này không chín, tương lai làm sao lấy chồng!
Đáy mắt Cơ Lăng Huyên lóe lên ý lạnh, Khương Phàm tranh thủ thời gian lui lại hai bước.
Tại Lạc Chùy trọng địa này, lực lượng mới là vương đạo, võ pháp thực sự khó dùng.
Bọn người Ngu Khuynh Thành hai mặt nhìn nhau, không sai, hai người bọn họ thật sự là không biết nhau!
Tên Khương Phàm này cũng thật là nhân tài, đến Vô Hồi thánh địa vậy mà lại không hiểu rõ người mạnh nhất đại tân sinh, vào Lạc Chùy trọng địa vậy mà không chủ động tìm kiếm Cơ Lăng Huyên.
Cơ Lăng Huyên nói với Ngu Khuynh Thành:
- Người, ta tìm được cho ngươi, ta đánh cho hắn một trận, chuyện giữa hắn và Hỗn Độn Tử Phủ coi như xong?
Chương 638 Một bàn tay
Ngu Khuynh Thành gật đầu:
- Có thể!
- Đứng ngay ngắn! Chớ lộn xộn!
Cơ Lăng Huyên đi đến trước mặt Khương Phàm, rất có uy thế nói:
- Quá cao! Cúi đầu xuống!
- Làm gì?
Khương Phàm vẫn còn có chút chưa tiếp thu được, người này lại là Cơ Lăng Huyên của Vô Hồi thánh địa!
- Cúi đầu!
- Rốt cuộc là làm gì, cô đã làm giao dịch gì với Hỗn Độn Tử Phủ.
- Ngươi là tự mình cúi đầu, hay là ta đánh gãy chân ngươi, ngươi quỳ xuống cúi đầu?
- Ta nhịn! Chúng ta rời khỏi Lạc Chùy trọng địa, từ từ tính tổng nợ!
Khương Phàm uất ức thấp cúi đầu.
Cơ Lăng Huyên nâng tay lên, đánh lên mặt Khương Phàm một cái.
- Tốt rồi!
Ngu Khuynh Thành suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình:
- Tốt? Ngươi chơi ta sao?!
Cơ Lăng Huyên nói:
- Có ý tứ là được, ta làm dáng một chút, ngươi tha thứ hắn, chuyện này coi như xong. Hắn da dày thịt béo, cho dù ngươi đánh hắn gần chết, ngày mai hắn vẫn có thể sinh long hoạt hổ(*), không có ý nghĩa gì cả.
(*) Mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
- Ta đã biết ngươi không thể phối hợp, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Biểu hiện của Ngu Khuynh Thành bỗng nhiên lạnh lẽo, hùng sư dưới thân liên tiếp phát ra ba tiếng gào thét, mỗi tiếng mỗi lúc một lớn hơn, sóng âm cuộn chấn động núi đá lay động, đá vụn vẩy ra.
Nơi xa liên tiếp truyền đến tiếng la to rõ, đáp lại hùng sư.
- Tốt thay cho sư tỷ của ta, rốt cuộc là cô điên cái gì lại mang theo Ngu Khuynh Thành đến chỗ ta đây! Đầu óc của cô có phải giống thân thể cô hay không, tiêu chuẩn đều dừng lại tại mười tuổi rồi?
Khương Phàm đưa ánh mắt bén nhọn nhìn về phương xa, ở giữa khắp nơi các dãy núi đang có số lượng lớn cường giả Tử Phủ từ bốn phương tám hướng xông lại, có khả năng từ trăm người trở lên.
Những gia hỏa cuồng bạo này cũng không phải dễ trêu, ba năm tên còn có thể ứng phó, mười mấy hai mươi người cũng có thể liều, nhưng nếu trên trăm tên vây tới, hắn tính thêm cả Cơ Lăng Huyên cũng không thể nào.
Cơ Lăng Huyên cảnh cáo Ngu Khuynh Thành:
- Ngươi đã nghĩ thông suốt? Nếu thật là đánh nhau, náo ra mạng người, ngươi cũng không bàn giao với Hỗn Độn Tử Phủ được.
- Nếu thật là chết tộc nhân Tử Phủ, không tiện bàn giao sợ rằng sẽ là ngươi! Cơ Lăng Huyên, ta không muốn cùng ngươi giao thủ, chỉ cần giao Khương Phàm cho ta, ngươi liền không có chuyện gì ở nơi này.
Ngu Khuynh Thành ngưng tụ lại Tử Hồn Đao cứng cỏi, cưỡi hùng sư giằng co với Cơ Lăng Huyên.
Sáu vị tộc nhân ở hai bên biết rõ Cơ Lăng Huyên cường đại, cũng đều ngưng tụ ra Tử Hồn Đao mạnh nhất, sẵn sàng đối kháng.
Cơ Lăng Huyên lắc đầu:
- Ta không ở đây, các ngươi sẽ tùy tiện giày vò hắn. Ta không thể không ở chỗ này.
- Cơ Lăng Huyên, ngươi rất mạnh, nhưng trên trăm người vây công, ngươi gánh không được! Không muốn hai người các ngươi đều bị chế trụ, liền theo lời ta nói mà làm!
- Ta nói, không được.
Cơ Lăng Huyên cản ở trước mặt Khương Phàm, dáng người mặc dù nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng thái độ lại vô cùng cường ngạnh.
- Không biết tốt xấu, đừng trách chúng ta không khách khí!
Đáy mắt Ngu Khuynh Thành lấp lóe ý lạnh, chỉ cần vây khốn Cơ Lăng Huyên, phân ra hai ba mươi người là có thể đem Khương Phàm đặt tại nơi này.
Cơ Lăng Huyên quay đầu nhắc nhở Khương Phàm.
- Chờ một lát thì theo sát sư tỷ!
Khương Phàm chau mày:
- Cô thật muốn liều mạng?
- Lúc ngươi bốn chỗ tìm đường chết, không nghĩ tới sẽ có một màn này?
- Ta không nghĩ tới là cô sẽ mang người theo.
- Làm rõ ràng, sư tỷ ta là đang giúp ngươi xử lý vấn đề.
Cơ Lăng Huyên không sợ Ngu Khuynh Thành gây sự!
- Cô đây gọi là đang xen vào việc của người khác.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Mắt Cơ Lăng Huyên hiện lên tia sắt lạnh, bắt tay Khương Phàm lại.
- Ngươi còn dám tranh cãi với ta! Rời khỏi Lạc Chùy trọng địa, ta nhất định sẽ thu thập ngươi.
Khương Phàm không thể không thừa nhận lực lượng tiểu nha đầu này quá kinh khủng.
- Không có tôn ti!
- Tôn đại gia cô! Bộ dáng tiểu bất điểm(*) cô đây giống sư tỷ chỗ nào?
(*) Nhỏ bé, không đáng để ý tới.
- Tỷ tỷ ta mười sáu!
- Cô dù là sáu mươi sáu, cũng không giống là sư tỷ.
- Muốn ăn đòn?!
Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên phát lực, quăng Khương Phàm lên.
Nhưng, lần này không phải đánh tới hướng mặt đất, mà điên cuồng vòng vo ba vòng ở tại chỗ, tốc độ nhanh đến nổi chỉ để lại tàn ảnh, đột nhiên buông tay, quăng tới phía Ngu Khuynh Thành.
Mặc dù trọng lực hơn một trăm hai mươi lần tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm, nhưng Khương Phàm vẫn bị lực lượng mạnh mẽ vung ra hơn năm mươi mét.
- Ngu Khuynh Thành! Không phải cô muốn ta sao? Đến rồi đây!
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, trong chốc lát đã rơi xuống đất, huyết khí sôi trào, bộc phát ra lực lượng toàn thân, nghiêng người phóng tới Ngu Khuynh Thành cách đó hai mươi mét.
- Hai người các ngươi dám đùa ta!
Sắc mặt Ngu Khuynh Thành hơi biến đổi, nhưng không có hỗn loạn, một tiếng quát, thúc giục hùng sư lao tới Khương Phàm.
Hùng sư gầm thét, móng vuốt chợt vỗ mặt đất, tử khí sôi trào xông về Khương Phàm.
Phía sau lưng Khương Phàm, cốt dực đâm ra khỏi da thịt, cuốn lên liệt diễm, điên cuồng chợt vỗ, mặc dù nặng lực áp chế hai cánh nhưng vẫn thành công nhấc lên cỗ kình khí.
Mắt thấy đã va chạm thân thể hùng sư, bỗng nhiên Khương Phàm phóng lên cao ba mét tránh khỏi hùng sư trùng kích, hắn nắm chặt tàn đao, sôi trào huyết khí, ngang nhiên bổ về phía Ngu Khuynh Thành.
Trong chốc lát bộc phát, phối hợp với tàn đao bá thế, lực lượng vững vàng vượt qua hai trăm ngàn cực cảnh.
Ngu Khuynh Thành vung Tử Hồn Đao lên, kích phát toàn lực ngang nhiên nghênh chiến.
Keng!
Tử Hồn Đao vỡ nát, tử khí cùng kim quang mãnh liệt nổ tung, Ngu Khuynh Thành kêu thảm bay ra ngoài.
Khương Phàm cưỡng ép chống đỡ tàn đao, nhưng thân thể đã bình ổn rơi vào trên lưng hùng sư, ngay sau đó cuồng dã bay lên không, đao thứ hai bộc phát, đao khí
cuồn cuộn, lực lượng tăng vọt.
Ngu Khuynh Thành quá sợ hãi, nàng điên cuồng thúc giục tử khí, liên tiếp ngưng tụ ba tấm chắn tử khí ỏ trước mặt, cũng trong thời gian ngắn nhất ngưng tụ ra áo giáp.
Ầm ầm!
Tử khí thuẫn liên tiếp vỡ nát, đao khí hung hăng bổ vào trên người nàng, áo giáp vỡ nát, huyết thủy vẩy ra.
Một vết đao dữ tợn xuất hiện ở nơi ngực, có thể nhìn thấy cả trái tim đang nhảy lên.
Cơ thể Ngu Khuynh Thành phun máu phè phè, cách mặt đất bay ngược mười mấy mét.
Chương 639 Bất Diệt Kim Thân
- Ngăn hắn lại.
Sáu người còn lại sắc mặt đại biến, bọn hắn ngưng tụ áo giáp tử khí, mang theo Tử Hồn Đao, điên cuồng lao đến chỗ Khương Phàm.
Hùng sư màu tím cũng ngẩn đầu lên trời gầm thét thật dài, một vòng xoáy màu tím từ bên trong miệng sư ngưng tụ ra, năng lượng khuấy động làm cho người khác phải hồi hộp.
- Tiểu nha đầu, giải quyết con sư tử kia.
Khương Phàm dữ tợn, mang theo tàn đao ngang nhiên bổ về hai tên tộc nhân Tử Phủ ngăn trở ở phía trước, đồng thời cuồn cuộn hắc khí, mở cửa thiết lao, xiềng xích tráng kiện nhanh chóng xông về bốn người đang phóng tới ở hai bên.
Đây là võ pháp gì?
Bốn người kia quá sợ hãi, hốt hoảng tránh né về bên cạnh, nhưng vẫn có ba người bị quấn quanh kéo lên.
Khương Phàm nâng đao phóng tới hai người phía trước.
Oanh!
Đao khí cuồn cuộn, bá thế kinh người.
Tử Hồn Đao mà hai tên tộc nhân vẫn lấy làm kiêu ngạo bỗng chốc vỡ nát, lực bộc phát cường hãn hất bay toàn bộ bọn hắn ra ngoài.
Khương Phàm nâng đao bay lên không, hỏa dực chấn kích về phía trước, ba trăm sợi hỏa vũ màu vàng được phóng ra.
Mặc dù hỏa vũ bị áp chế thảm liệt, nhưng trùng kích với khoảng cách gần vẫn trúng toàn bộ mục tiêu.
Hỏa vũ như tên, liệt diễm bạo động.
Hai tộc nhân Tử Phủ vừa mới rơi xuống đất lại bị vô tình đánh bay ra ngoài.
Rống!
Hùng sư màu tím cao đầu nhắm ngay Khương Phàm, năng lượng phun trào trong vòng xoáy phóng thích trong nháy mắt, mặc kệ trọng lực trận vực áp chế vẫn tinh chuẩn đánh về phía Khương Phàm.
Năng lượng lao nhanh, giống như ngàn vạn lôi đình ngưng tụ, khủng bố kinh người.
Ầm ầm!!
Cơ Lăng Huyên đột nhiên xuất hiện, ngăn ở nửa đường, trực tiếp dùng thân thể ngạnh kháng chùm sáng hủy diệt.
Thanh âm đinh tai nhức óc, khí tức hủy diệt tràn ngập.
Vang như thế?
Khương Phàm kinh hồn quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Cơ Lăng Huyên bị năng lượng hủy diệt đánh nổ, thân thể rách rưới.
Khương Phàm biến sắc, đang sợ hãi muốn kêu lên đầy lại ngạc nhiên phát hiện thân thể rách rưới của Cơ Lăng Huyên cũng không hề theo bạo tạc trùng kích bay ra ngoài, tất cả mảnh vỡ tàn chi liên tiếp dính 'Chất lỏng' sền sệt, sau khi phân tán ra vài mét mấy chục mét, lại bị nắm lấy kéo gom lại cùng một chỗ.
Một Cơ Lăng Huyên hoàn toàn mới một lần nữa đứng ở nơi đó, mặt không biểu tình, da thịt trắng nõn, ánh sáng kim loại di chuyển khắp toàn thân.
- Đó là Bất Diệt Kim Thân! Tiểu tử, ngươi đúng thật là không hề biết gì về ta sao?
Một thanh âm đột nhiên vang lên bên cạnh Khương Phàm, để lại tàn ảnh, phóng tới tộc nhân Tử Phủ bị xiềng xích khống chế kia.
Chặn đường người kia không phải là chân thân, mà là phân thân kim loại.
Đây không phải võ pháp, mà là thời điểm linh văn thức tỉnh nương theo bí thuật, cùng loại với truyền thừa!
Nàng có được ba khí hải, hoàn toàn là độc lập.
Năng lượng trong khí hải cũng đều không phải tồn tại ở thể lỏng giống như 'Hải dương', mà là thể rắn hình người, giống Cơ Lăng Huyên như đúc.
Bọn chúng đã có thể cung cấp cho Cơ Lăng Huyên năng lượng cần thiết, còn có thể hòa tan vào thân thể, bám vào hài cốt, tràn ngập cơ bắp, tăng cường lực bộc phát, thậm chí có thể biến thành phân thân, cùng nhau đi ra chiến đấu.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Cơ Lăng Huyên, Đại Thừa Thánh phẩm Vô Hồi Thánh Chủ dốc sức bồi dưỡng.
- Bất Diệt Kim Thân là cái gì?
Khương Phàm sững sờ, nhưng lại giống như đã hiểu ra gì đó, chẳng lẽ cùng loại với con rối kim loại?
Tiểu nha đầu này quả nhiên không đơn giản.
Khương Phàm lập tức ngưng tụ lực chú ý, kéo lấy ba tên gia hỏa đang giãy dụa, nhốt vào thanh đồng tiểu tháp, đồng thời đánh ra hai sợi xiềng xích khác, cuốn lấy hai người bị hắn đánh trọng thương kia.
- Cho ngươi thêm một cái!
Cơ Lăng Huyên đảo mắt bắt lấy người thứ sáu quăng về phía Khương Phàm.
Chỉ mấy hơi ngắn ngủi mà thôi, sáu vị tộc nhân Tử Phủ toàn bộ đã bị bắt.
Nhưng, không chờ bọn hắn kịp hít thở, hơn mười tộc nhân Tử Phủ từ bốn phương tám hướng vây quanh tới, phía sau còn có càng nhiều người đang nhanh chóng phóng tới nơi này.
Ngu Khuynh Thành máu me khắp người cưỡi hùng sư, nghênh đón.
- Ngươi thế nào?
Các tộc nhân Tử Phủ nhìn thấy bộ dáng Ngu Khuynh Thành máu me khắp người, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Lại có người dám ở Lạc Chùy trọng địa trọng thương truyền nhân trực hệ, đây là chán sống sao?
- Bắt bọn hắn lại cho ta! Lập tức! Lập tức!
Ngu Khuynh Thành miệng đầy máu tươi, nghiêm nghị giận dữ mắng mỏ.
- Cơ Lăng Huyên?
Rất nhiều người hơi biến sắc, sao lại có Cơ Lăng Huyên ở đây?
Nha đầu ở trong cấm khu hơn một trăm ngày này so với Linh Nguyên đỉnh phong còn đáng sợ hơn.
- Bắt cho ta! Đều điếc hết rồi sao?
Ngu Khuynh Thành tức giận quát tộc nhân ở hai bên.
- Cùng tiến lên.
Các tộc nhân Tử Phủ mặc dù vẫn không rõ cụ thể tình huống, nhưng nhìn bộ dáng Ngu Khuynh Thành thê thảm thế này, toàn bộ đều tức giận ngưng tụ Tử Hồn Đao, lao đến Khương Phàm cùng Cơ Lăng Huyên.
- Đuổi theo ta. Chỉ cần ở bên cạnh ta, ta cam đoan ngươi sẽ hoàn chỉnh giết ra ngoài.
Cơ Lăng Huyên cũng nghiêm túc, điều Bất Diệt Kim Thân đến bên cạnh Khương Phàm, lại phóng xuất ra Bất Diệt Kim Thân thứ hai, cũng bảo vệ được Khương Phàm, sau đó nàng đưa nắm đấm lao đến chỗ tộc nhân Tử Phủ.
Đừng nhìn nàng nhỏ nhắn xinh xắn, lúc nàng đánh nhau đều để cho người ta hoài nghi nhân sinh.
Căng cường giả Tử Phủ khí thế hung hăn vừa mới vây đến phía trước, không phải là bị một chân đá bay thì chính là bị bắt đầu ngón tay lại, trái phải trước sau nện một lần, không phải là bị đá gãy đầu gối quỳ gối trước mặt thì chính là bị đá nát cái cằm, ngửa mặt bay ra.
Khương Phàm nhìn 'Bất Diệt Kim Thân' ở hai bên trái phải một cái, lắc đầu, hắn ăn vào năm hạt 'Đậu vàng', mang theo tàn đao lao đến tộc nhân Tử Phủ.
Bất Diệt Kim Thân hung tàn, không có võ pháp hoa lệ, không có năng lượng mãnh liệt, tất cả đều là điên cuồng dã man chém giết gần người, Kim Thân đánh tất cả tộc nhân Tử Phủ kêu rên liên hồi.
Tràng diện trở nên hỗn loạn!
Hai người nhanh chóng giết ra vòng vây, nhưng...
- Cơ Lăng Huyên, đừng phách lối quá sớm.
Chương 640 Sinh tử dập tắt lửa
Một tộc nhân Tử Phủ hùng tráng cường thế giết tới, đột ngột nhảy lên gần tám mét, nắm đấm giống như cối xay đánh tới Cơ Lăng Huyên.
Kim mân lan tràn, tử khí cuồn cuộn, khuấy động cương khí bá đạo.
Cơ Lăng Huyên khẽ nhíu mày, nàng phóng lên, nắm đấm lấp lóe cường quang, tràn ngập ra khí thế nặng nề như núi, cường thế đối kích.
Keng!
Giống như là hai ngọn núi thép va chạm vào nhau, sóng âm chói tai nương theo năng lượng bắn nổ, quét sạch hai bên.
Cơ Lăng Huyên lại bị hất bay ra ngoài.
Vị tộc nhân Tử Phủ kia cũng không dễ chịu, cánh tay phải như bị giật điện, đập liên hồi trên mặt đất.
- Cơ Lăng Huyên, quả nhiên danh bất hư truyền! Tại Lạc Chùy trọng địa này, cũng đừng oán Linh Nguyên cảnh đỉnh phong ta đây khi dễ người. Ta cuốn lấy Cơ Lăng Huyên, những người khác giải quyết Bất Diệt Kim Thân!
Nam tử rống to, bắp thịt toàn thân kịch liệt nhúc nhích, áo giáp tử khí bảo vệ cơ thể, nắm đấm lại liên tục kéo về phía Cơ Lăng Huyên.
Hơn hai mươi người cảnh giới thất trọng thiên, bát trọng thiên, liên tiếp nhào về phía Bất Diệt Kim Thân.
- Linh Nguyên đỉnh phong đều điều đến rồi! Khương Phàm, kiên trì ba phút! Sư tỷ ta sẽ kết thúc rất nhanh.
Cơ Lăng Huyên tăng vọt tốc độ, giống như như thiểm điện thẳng đến chỗ tộc nhân Linh Nguyên cảnh đỉnh phong.
Theo số lượng lớn cao giai Linh Nguyên cảnh gia nhập, chiến trường nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.
Tộc nhân Tử Phủ điên cuồng ác chiến, chấn động dãy núi, cũng hấp dẫn rất nhiều người ở Bách Bội cấm khu chú ý tới.
Bất Diệt Kim Thân rất nhanh liền bị 'Cách ly' ra ngoài, rời xa khỏi Khương Phàm.
- Không cần lo chết hay sống! Giết cho ta!
Ngu Khuynh Thành sợ tộc nhân bó tay bó chân, trực tiếp thả ra ngoan thoại.
- Tiểu tử thúi, nơi này không phải là nơi để cho ngươi tùy tiện.
Một tên tộc nhân Tử Phủ hung hãn hai tay cầm đao, liên tiếp phách trảm, lực bộc phát siêu cường đã đánh bay Khương Phàm.
Hai mươi tám vị tộc nhân ở bốn phía cùng kêu lên hò hét, tử khí cuồn cuộn, đao mang tăng vọt, đều chém về phía bầu trời.
Khương Phàm không hề bối rối, đôi mắt lấp lóe tinh mang, toàn thân cuồn cuộn ngọn lửa màu vàng óng, ngưng tụ Thái Dương Chiến Y, ngạnh kháng hồn đao.
Thương thương thương!
Hai mươi mấy tiếng kim loại va chạm chói tai cơ hồ vang lên cùng lúc, Thái Dương Chiến Y chống đỡ mười tám đao, mười đao còn lại tàn nhẫn bổ chiến y ra, trảm ở trên thân cứng cỏi của Khương Phàm, máu tươi vẩy ra, vết thương chồng chất.
- Cơ Lăng Huyên, không cần phải để ý đến ta! Ta gánh vác được!
Khương Phàm bay lên lại rơi xuống đất, không để ý đau đớn, hắn nhanh chóng đưa vào trong miệng mấy hạt đậu vàng, bổ sung tiêu hao, thuận thế bổ nhào về phía trước, chấn kích cốt dực, triển khai hai cánh màu vàng hoa lệ, gào thét ngạnh kháng hai đao tới ở phía trước, đồng thời tàn đao vung chém về phía trước, đao khí cuồn cuộn, bá đạo.
Keng!
Phốc phốc!
Cốt dực cứng cỏi thành công chống đỡ Tử Hồn Đao, đao khí tàn đao quét ngang ở hai bên, chặt đứt chân của hai người phía trước.
- A!
Hai người mới ngã xuống đất, ôm đau chân khổ quay cuồng.
Một màn tàn nhẫn trấn trụ những tộc nhân Tử Phủ khác đang muốn nhào tới.
Khương Phàm một khắc cũng không ngừng, lao đến tộc nhân hung hãn phía trước nhất kia.
- Tiểu tử vẫn còn kháng cự được sao.
Cảnh giới tộc nhân này đã đạt tới bát trọng thiên, cuồng dã gánh đỡ trọng lực áp chế, hai tay liên tục vung chém, đánh ra đao khí.
- Ta không chỉ có thể kháng, còn có thể đánh.
Khương Phàm lao tới, hai cánh chấn động gấp gáp, mang theo hỏa diễm cuồng liệt chụp về phía nam tử.
Liệt diễm cuồng liệt như thủy triều, lại chiếu sáng chói mắt.
Tộc nhân vô ý thức nheo mắt lại, toàn thân chấn khởi tử khí, xua tan liệt diễm, đao thế lại không giảm, tiếp tục chém tới phía trước.
Thời điểm Nhưng Khương Phàm phóng thích liệt diễm, hắn nhanh chóng bay cao lên năm mét, lật ngược người lại, tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chụp xuống dưới.
Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ép đến bên trong.
- Hỗn đản, thả ta ra ngoài!
Nam tử điên cuồng phóng thích tử khí, kịch liệt lay động đỉnh lô.
Nhưng trong đỉnh lô rất nhanh đã sôi trào lên liệt diễm, liên miên bất tuyệt đụng chạm lấy hắn, đốt cháy hắn.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết rất nhanh đã vang vọng đỉnh lô.
Các tộc nhân Tử Phủ sắc mặt đại biến, rống giận nhào tới.
- Đến đây! Đều bò lên trên cho ta!
Khương Phàm đứng bên trên đỉnh lô cao hơn năm mươi mét, không ngừng liên tục phóng thích ra Kim Viêm Thánh Hỏa.
Liệt diễm cuồn cuộn, kim quang lấp lóe, giống như như thác nước lao nhanh xuống, dung nhập đỉnh lô, áp chế tộc nhân Tử Phủ điên cuồng bạo tẩu ở bên trong.
- Cùng tiến lên!
Tộc nhân Tử Phủ tức giận phóng tới đỉnh lô, nhưng trong liệt diễm lao nhanh liên tiếp bạo tạc dày đặc hỏa tinh ra oanh tạc.
Hỏa tinh mặc dù đẹp đẽ nhưng lại mang theo uy lực cường hãn, lít nha lít nhít bạo tạc, nổi lên khí lãng mãnh liệt, mà nhiệt độ liệt diễm lại vượt qua dung nham, nham thạch bay lên rất nhanh đã bị hòa tan thành nước.
- Đánh cho ta! Đánh nát đỉnh lô cho ta!
Các tộc nhân Tử Phủ nhanh chóng tránh lui, ngưng tụ mênh mông tử khí, hóa thành trọng chùy, cây giáo, trường kiếm các loại, gánh vác trọng lực đáng sợ đánh về phía đỉnh lô.
Năng lượng võ pháp đều không thể vượt qua cao ba mươi mét độ, mặc dù đã chấn động đến đỉnh lô lay động kịch liệt, nhưng không có để lại bất kỳ vết thương nào.
- Tiếp tục đánh đi.
Khương Phàm kích thích bọn hắn, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Lăng Huyên ở chiến trường nơi xa.
Nhưng, đúng vào lúc này, một thân ảnh hùng tráng toàn thân trắng như tuyết từ phía sau hắn tiến lên, thô lỗ xốc lên tộc nhân Tử Phủ, đạp tan mặt đất, vọt thẳng lên cao, hung hăng đụng phải Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh run rẩy mãnh liệt, cách mặt đất vài cen ti mét, ầm vang ngã xuống.
Tộc nhân cường hãn sắp bị thiêu chết ở bên trong nắm lấy cơ hội, lộn nhào vọt ra.
- Phi Thiên Bạch Viên?
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, trước tiên liền lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đi.
- Đánh!
Hơn hai mươi tộc nhân đã ngưng tụ võ pháp, hung hăng đập tới phía Khương Phàm.
Trọng chùy kéo lấy tử khí.
- Mấy ngàn năm?
Khương Phàm kích động đến hai mắt tỏa ánh sáng.
- Đây là gốc bảo bối, dược hiệu so với tinh phách Hồng Cự Nghĩ đều chỉ mạnh không yếu, nhưng ta đề nghị ngươi không nên tùy tiện dùng.
- Vì sao?
- Hoàng Kim Sâm Không thể nào tuỳ tiện mà sinh ra, càng không khả năng vô duyên vô cớ liền trưởng thành thành hình rồng, hẳn là bên trong địa tầng đã từng mai táng qua rồng, long khí bốc lên, dần dần dành dụm bên trong tài nguyên khoáng sản, cuối cùng ra đời Kim Long Sâm. Nói cách khác, trong này có long khí rất mạnh!
- Có thể sau khi mai táng với thời gian vô tận, dùng phương thức này trùng sinh, rồng phía dưới hẳn là không đơn giản. Linh nguyên của ngươi là Chu Tước, vừa vặn tương xung với Long tộc, tốt nhất vẫn không cần trực tiếp dùng. Hoặc là tặng người khác, kiếm lời đại nhân tình. Hoặc là chờ sau khi trở về, phối hợp dược thảo khác, luyện chế thành đan dược thích hợp với ngươi.
Đan Hoàng rất thận trọng nhắc nhở Khương Phàm.
- Tạ ơn tiền bối nhắc nhở.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp xong Kim Long Sâm, thu vào thanh đồng tiểu tháp, hài lòng đứng dậy rời khỏi.
Giọng Đan Hoàng lại vang lên:
- Ngươi làm gì?
- Đi.
- Ngươi còn không đào nữa?
- Còn muốn đào cái gì?
- Ta đã nói rồi, nơi này thừa nhận trọng áp gấp trăm lần, địa tầng vô cùng cứng rắn, mà tràn ngập khí tức kim loại cường đại, không thể tuỳ tiện mọc ra hoa cỏ. Phàm là xuất hiện, đều không phải là phàm phẩm.
Đan Hoàng nhắc nhở một lần nữa, Khương Phàm lập tức tập trung vào dưới chân cỏ xanh.
Đan Hoàng lại nói:
- Thổ địa có thể dựng dục ra Kim Long Sâm, cỏ xanh mọc ra cũng không phải bình thường.
Khương Phàm tranh thủ thời gian khom người, hái một nám cỏ xanh, quả nhiên, phía dưới cỏ xanh nhìn như không đáng chú ý lại mọc đầy đậu vàng giống như tiểu tử.
Đan Hoàng nói:
- Không sai, đây là Kim Đan Thảo, là thuốc bổ tuyệt hảo để luyện thể cường thân, sinh ra trong điều kiện vô cùng hà khắc, hiệu quả cụ thể so với tinh phách không kém là bao nhiêu.
Khương Phàm nhanh chóng móc tất cả Kim Đan Thảo ra, trọn vẹn đào hơn một trăm viên 'Đậu vàng'.
Đan Hoàng nói:
- Nếu như Hỗn Độn Tử Phủ không giết ngươi, ngươi hẳn là đã kiếm lời.
Khương Phàm thử ăn vào một viên 'Đậu vàng', đậu vàng sờ thì thấy mát mẻ, sau khi vào cơ thể lại nhanh chóng nóng hổi, được Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa dần dần hòa tan, phóng xuất ra năng lượng màu vàng óng bành trướng, chủ động bám vào đến trên xương cốt.
- Thoải mái...
Khương Phàm ngửa đầu, hưởng thụ lấy cảm giác sảng khoái đặc biệt kia.
Sắc trời dần tối, Khương Phàm mau chóng rời khỏi lồng sắt.
- Nơi này hẳn là còn có bảo bối khác.
Khương Phàm tránh khỏi Yêu Nghĩ, đường vòng tìm kiếm 'Dược viên' khác của Hỗn Độn Tử Phủ.
Quả nhiên, cẩn thận tìm năm tiếng, Khương Phàm thật đúng là đã phát hiện một bụi cỏ khác.
Kim Đan Thảo tươi tốt vây quanh một gốc cây nhỏ màu tím, cây nhỏ tuy chỉ cao ba mươi cen ti met, lại vô cùng cứng cỏi, bồ đào treo phía trên giống như linh quả thịt xiên nướng.
Khương Phàm vung lên tàn đao điên cuồng chém vào, mệt mỏi liền ăn mấy viên đậu vàng.
Tiếng leng keng kịch liệt liên tiếp mang theo số lượng lớn Yêu Nghĩ.
Khương Phàm mới đầu còn có thể ứng phó, nhưng khi Khương Phàm chém đứt năm cái côn sắt, chuẩn bị bò vào, số lượng Yêu Nghĩ tụ tập bên ngoài tổng cộng đến mấy ngàn con, toàn bộ lóe ra tia sáng, chiếu sáng vùng núi này.
- Thiên Tinh Nghĩ?
Khương Phàm tập trung vào một con Yêu Nghĩ bên trong bầy kiến, đầu nó dài hơn một mét toàn thân óng ánh bạch ngọc.
Thân thể Yêu Nghĩ màu trắng vô cùng thon dài, toàn thân lóe ra ánh sáng bạch ngọc, chống cự trọng lực trận vực áp chế, nó hơi vểnh mặt lên, con mắt đen nhánh tiếp cận Khương Phàm.
Số lượng lớn Lưu Kim Nghĩ vờn ở xung quanh, hung tợn khóa chặt Khương Phàm.
Khương Phàm đứng thẳng người lên, chỉ vào bên trong linh thảo:
- Của các ngươi!
Thiên Tinh Nghĩ phát ra tiếng rít gào sắc nhọn, mười mấy con Lưu Kim Nghĩ phóng tới thiết lao.
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi, mặc cho bọn chúng chà đạp lấy Kim Đan Thảo, đào ra cây nhỏ màu tím ngụ ở đây.
Thiên Tinh Nghĩ không có thu thập Khương Phàm, chúng mang theo cây nhỏ màu tím cùng bầy kiến rời khỏi nơi này.
- Coi như trượng nghĩa.
Khương Phàm chờ chúng nó đi xa, tranh thủ thời gian quay người nhào vào trong bụi cỏ, lấy ra mấy chục viên 'Đậu vàng' sau đó nhanh chóng rời khỏi, tiếp tục di chuyển trong bóng đêm, tìm kiếm dược viên khác.
Từ đêm khuya đến sáng sớm, lại đến giữa trưa, vậy mà lại phát hiện được một chỗ.
- Đồ tốt! Đào!
Đan Hoàng phát ra âm thanh kinh hô.
- Được rồi!
Khương Phàm không khách khí chạy tới, thay phiên tàn đao trái bổ phải chặt, thành công dỡ bỏ năm thanh côn sắt, bò đi vào.
- Đây là cái gì?
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn cây nhỏ màu đen trong bụi cỏ, mặc dù thấp bé nhưng lại có cảm giác cứng cáp, phía trên còn kết lấy một quả trái cây đỏ tươi.
Có thể làm cho Đan Hoàng kích động, cũng không phải phàm phẩm.
- Nó là...
Đan Hoàng vừa muốn giải thích, một tiếng gào cuồng liệt đột nhiên khuấy động dãy núi, sóng âm giống như thủy triều, cuốn lên đá vụn đầy đất, gào thét lên đánh về phía thiết lao.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, kéo căng thân thể cứng rắn, ngạnh kháng thanh triều, tay chân lanh lẹ lấy đi quả hồng, còn có Kim Đan Thảo đầy đất.
- Dừng tay! Ngươi dừng tay cho ta!
Ngu Khuynh Thành giận dữ quát tháo:
- Buông Huyết Tinh Linh xuống!
Khương Phàm nhanh chóng đào đi tất cả mọi thứ mới đi ra khỏi lồng sắt.
- Ngươi là ai?
Ngu Khuynh Thành nhìn bóng lưng tưởng rằng Khương Phàm, nhưng xoay người lại, lại là một gương xa lạ mặt.
- Hắn chính là Khương Phàm, thay đổi ngoại hình.
Cơ Lăng Huyên đi đến phía trước, nhìn Khương Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây đúng là một kẻ ngu!
Lại dám ở trong bí cảnh Hỗn Độn Tử Phủ đào linh quả Hỗn Độn Tử Phủ bồi dưỡng!
Mỗi gốc linh quả nơi này đều là dưới hoàn cảnh đặc biệt dựng dục mấy trăm đến mấy ngàn năm, ngay cả tộc nhân Tử Phủ đều không thể nào tuỳ tiện đụng tới, chỉ có ở trong tộc ai lập được đại công, hoặc có thể là dưới tình huống đặc biệt mới có thể đến lấy một gốc. Vậy mà đồ đần này không biết sống chết đi đào dược viên của người ta!
Hỗn Độn Tử Phủ không giết chết hắn, đều có lỗi với tên hoàng tộc.
- Tiểu cô nương, chúng ta không oán không thù, cô muốn làm gì?
Chương 637 Gọi sư tỷ
Khương Phàm tiện tay đưa năm viên đậu vàng vào trong miệng, chữa trị năng lượng cơ thể tiêu hao.
- Ta không biết ngươi, có thể thông cảm được. Vậy mà ngươi không nhận ra ta, ngươi thật đúng là có chút vấn đề.
Cơ Lăng Huyên đi đến phía trước, ngẩng đầu nhìn Khương Phàm đang cảnh giác, trước khi gia hỏa này tiến đến, biết rõ mình đang ở nơi này, lại không có nghe qua tình huống mình sao?
Nhìn vẻ mặt của hắn, sao lại cần ăn đòn như vậy chứ?
Khương Phàm nhìn Cơ Lăng Huyên, lại nhìn Ngu Khuynh Thành cùng theo một lúc tới, lông mày khẽ nhúc nhích:
- Ngươi cũng là tộc nhân Tử Phủ? Bọn hắn lớn như vậy, sao cô nhỏ như vậy, biến dị sao!
Thể chất cường hãn, tư thái kiêu ngạo, còn có thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, chẳng lẽ đây là truyền nhân huyết mạch Tử Phủ cao hơn?
Ngu Khuynh Thành nhìn người này, lại nhìn đến người kia.
Đây là Khương Phàm?
Khương Phàm lại còn không biết Cơ Lăng Huyên?
Cơ Lăng Huyên rất im lặng:
- Ta thật không biết sư tôn coi trọng ngươi cái nào.
- Chớ nói chuyện khác với ta, rốt cuộc ngươi là ai?
Khương Phàm cảnh giác xung quanh, chuẩn bị chạy trốn.
- Ta là sư tỷ của ngươi!
- Ha ha, ta là phụ thân ruột của cô!
- Ngươi cần ăn đòn rồi?
- Tiểu cô nương, đừng tùy tiện, lần trước ta là chưa chuẩn bị xong.
Khương Phàm nắm chặt nắm đấm, giằng co với Cơ Lăng Huyên.
- Ngươi chờ một lát!
Cơ Lăng Huyên nói với Ngu Khuynh Thành, sau đó đột nhiên nhảy lên, dưới trọng lực trận vực một trăm ba mươi lần này, tốc độ lại rất nhanh chóng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm, bắp chân căng cứng như kinh lôi đánh về phía đầu Khương Phàm.
- Tiểu cô nương, đừng trách xuống tay...
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, hai tay nhanh chóng giao nhau, ngạnh kháng chân nhỏ.
Nhưng...
Mắt lại thấy có ba chân nhỏ vòng ở phía dưới, trong lúc bất chợt không thể tưởng tượng nổi liền thu về, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn xoay chuyển người bay lên, vững vàng đạp ở trên đầu Khương Phàm.
- Cút ngay!
Toàn thân Khương Phàm phát lực, hai tay chụp vào Cơ Lăng Huyên, nhưng không đợi hắn bắt lấy, tiểu nha đầu nhìn như mảnh mai nhẹ nhàng này lại giống như một ngọn núi lớn nặng nề, đè ép đầu Khương Phàm vọt tới mặt đất.
Tiểu nha đầu thuận thế phóng lên, rơi xuống phía sau Khương Phàm.
Đầu Khương Phàm đụng đất, sau một khắc, hai tay bỗng nhiên phát lực, tiếp nhận trọng áp nặng nề gấp trăm lần, cưỡng ép đứng lên, đồng thời toàn thân kích thích liệt diễm tập kích.
Nhưng, tiểu nha đầu đã bắt lại mắt cá chân Khương Phàm, không nhìn đến kim viêm dữ dằn, hung hăng đập Khương Phàm xuống đất.
Khương Phàm giãy dụa kịch liệt, nhưng kết quả vẫn không thể làm gì.
Bành bành bành!
Tiểu nha đầu dữ dội nện Khương Phàm trước sau, trái phải ba mươi tám lần.
Ngu Khuynh Thành nhìn thấy thì âm thầm hít một hơi, nữ hài này thật là đáng sợ, trách không được có thể bức Ngu Kình Thương đến dốc toàn lực ứng phó, tới lần cuối chiến thắng trong hiểm hóc, Ngu Kình Thương tức giận liền trở về Hỗn Độn Tử Phủ khổ tu.
- Đủ rồi!
Khương Phàm thật sự đã nổi giận, ngay lần thứ ba mươi tám bị nện ở mặt đất, trong nháy mắt, sóng nhiệt quét sạch toàn thân, cơ bắp căng cứng, lực lượng bộc phát, hai cánh tay hắn va chạm mặt đất, đá vụn loạn tung tóe, đại địa oanh minh, cả người hắn sôi trào, liệt diễm bạo tạc các nơi trên thân thể, khống chế phương vị, hung hăng đánh tới Cơ Lăng Huyên.
Cơ Lăng Huyên không nhúc nhích tí nào, chỉ đưa một cái tay nhỏ lên chặn đường trọng quyền của Khương Phàm.
Ầm ầm!!
Trọng quyền Khương Phàm bạo kích tới gần hai trăm ngàn cực cảnh, hung hăng nện ở trên tay nhỏ của Cơ Lăng Huyên.
Lực lượng đủ để băng diệt núi đá to lớn lại bị cưỡng bức ngăn lại trên tay Cơ Lăng Huyên, một vòng sáng hình bàn tay óng ánh lấp lóe, hai trăm ngàn cực cảnh cường hãn vậy mà trong nháy mắt đã bắn ngược.
Toàn bộ cánh tay Khương Phàm mất đi tri giác, hắn lui lại đến mấy chục mét bên ngoài, khó có thể tin được mà nhìn tiểu nữ hài nhi trước mặt.
Đùa sao!
Đó là quái vật gì?
- Ta ở chỗ này chờ đợi hai trăm mười ba ngày, ngươi mới đến có mười ba ngày, còn muốn đánh cùng ta, đầu ngươi là đầy máu sao?
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, nhìn bộ dáng hung tợn này của Khương Phàm, lại là chủ của cái tên Hàn Ngạo không bớt lo như thế.
Khương Phàm nhìn chằm chằm nữ hài nhi, khẽ chau mày.
Sư tỷ?
Tiểu cô nương?
Hơn hai trăm ngày?
Khương Phàm thốt ra.
- Cô là Cơ Lăng Huyên?
Cơ Lăng Huyên xinh xắn đáng yêu, thể hiện lại lạnh nhạt:
- Gọi sư tỷ!
Con ngươi Khương Phàm có chút co rụt lại, khó có thể tin được mà nhìn nàng:
- Cô thật sự là Cơ Lăng Huyên?
- Không giống kẻ ngu như ngươi!
- Cô...
Khương Phàm há hốc mồm, Vô Hồi thánh địa đây là đang nuôi quái vật sao!
- Gọi sư tỷ!
Cơ Lăng Huyên trừng mắt nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm vẫn còn có chút không thể tưởng tượng nổi, không phải cô cô nói đó là nữ tử thẹn thùng phấn nộn, bấm vào sẽ xì ra một bao nước sao?
Không phải Thánh Chủ nói cái gì quốc sắc thiên hương, để cho người ta xao động sao?
Hắn là đang chạy đi tìm theo cái chỉ tiêu này. Trước đó cũng không có kỹ càng nghe ngóng.
Thế nhưng...
Tiểu nha đầu này mấy tuổi?
Phát dục sao!
Nếu thật nói về ngoại hình, đúng là rất xinh đẹp, làn da cũng trắng nõn, giống như là muội muội nhà bên, nhưng nha đầu này cũng quá bạo lực!
- Cô lớn bao nhiêu?
- Ta mặc kệ bao lớn, đều là sư tỷ ngươi, bối phận coi trọng tới trước tới sau.
- Có phải trước kia cô ăn sai thuốc gì ảnh hưởng phát triển rồi hay không? Ngươi khẳng định là trên mười sáu tuổi sao?!
- Ta là sư tỷ của ngươi, kêu la nữa ta đánh ngươi.
- Cô sẽ không phải ăn Thanh Xuân Quả đấy chứ? Ít nhất phải chờ đến khi phát dục mới ăn, cô nửa đời này không chín, tương lai làm sao lấy chồng!
Đáy mắt Cơ Lăng Huyên lóe lên ý lạnh, Khương Phàm tranh thủ thời gian lui lại hai bước.
Tại Lạc Chùy trọng địa này, lực lượng mới là vương đạo, võ pháp thực sự khó dùng.
Bọn người Ngu Khuynh Thành hai mặt nhìn nhau, không sai, hai người bọn họ thật sự là không biết nhau!
Tên Khương Phàm này cũng thật là nhân tài, đến Vô Hồi thánh địa vậy mà lại không hiểu rõ người mạnh nhất đại tân sinh, vào Lạc Chùy trọng địa vậy mà không chủ động tìm kiếm Cơ Lăng Huyên.
Cơ Lăng Huyên nói với Ngu Khuynh Thành:
- Người, ta tìm được cho ngươi, ta đánh cho hắn một trận, chuyện giữa hắn và Hỗn Độn Tử Phủ coi như xong?
Chương 638 Một bàn tay
Ngu Khuynh Thành gật đầu:
- Có thể!
- Đứng ngay ngắn! Chớ lộn xộn!
Cơ Lăng Huyên đi đến trước mặt Khương Phàm, rất có uy thế nói:
- Quá cao! Cúi đầu xuống!
- Làm gì?
Khương Phàm vẫn còn có chút chưa tiếp thu được, người này lại là Cơ Lăng Huyên của Vô Hồi thánh địa!
- Cúi đầu!
- Rốt cuộc là làm gì, cô đã làm giao dịch gì với Hỗn Độn Tử Phủ.
- Ngươi là tự mình cúi đầu, hay là ta đánh gãy chân ngươi, ngươi quỳ xuống cúi đầu?
- Ta nhịn! Chúng ta rời khỏi Lạc Chùy trọng địa, từ từ tính tổng nợ!
Khương Phàm uất ức thấp cúi đầu.
Cơ Lăng Huyên nâng tay lên, đánh lên mặt Khương Phàm một cái.
- Tốt rồi!
Ngu Khuynh Thành suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình:
- Tốt? Ngươi chơi ta sao?!
Cơ Lăng Huyên nói:
- Có ý tứ là được, ta làm dáng một chút, ngươi tha thứ hắn, chuyện này coi như xong. Hắn da dày thịt béo, cho dù ngươi đánh hắn gần chết, ngày mai hắn vẫn có thể sinh long hoạt hổ(*), không có ý nghĩa gì cả.
(*) Mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
- Ta đã biết ngươi không thể phối hợp, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Biểu hiện của Ngu Khuynh Thành bỗng nhiên lạnh lẽo, hùng sư dưới thân liên tiếp phát ra ba tiếng gào thét, mỗi tiếng mỗi lúc một lớn hơn, sóng âm cuộn chấn động núi đá lay động, đá vụn vẩy ra.
Nơi xa liên tiếp truyền đến tiếng la to rõ, đáp lại hùng sư.
- Tốt thay cho sư tỷ của ta, rốt cuộc là cô điên cái gì lại mang theo Ngu Khuynh Thành đến chỗ ta đây! Đầu óc của cô có phải giống thân thể cô hay không, tiêu chuẩn đều dừng lại tại mười tuổi rồi?
Khương Phàm đưa ánh mắt bén nhọn nhìn về phương xa, ở giữa khắp nơi các dãy núi đang có số lượng lớn cường giả Tử Phủ từ bốn phương tám hướng xông lại, có khả năng từ trăm người trở lên.
Những gia hỏa cuồng bạo này cũng không phải dễ trêu, ba năm tên còn có thể ứng phó, mười mấy hai mươi người cũng có thể liều, nhưng nếu trên trăm tên vây tới, hắn tính thêm cả Cơ Lăng Huyên cũng không thể nào.
Cơ Lăng Huyên cảnh cáo Ngu Khuynh Thành:
- Ngươi đã nghĩ thông suốt? Nếu thật là đánh nhau, náo ra mạng người, ngươi cũng không bàn giao với Hỗn Độn Tử Phủ được.
- Nếu thật là chết tộc nhân Tử Phủ, không tiện bàn giao sợ rằng sẽ là ngươi! Cơ Lăng Huyên, ta không muốn cùng ngươi giao thủ, chỉ cần giao Khương Phàm cho ta, ngươi liền không có chuyện gì ở nơi này.
Ngu Khuynh Thành ngưng tụ lại Tử Hồn Đao cứng cỏi, cưỡi hùng sư giằng co với Cơ Lăng Huyên.
Sáu vị tộc nhân ở hai bên biết rõ Cơ Lăng Huyên cường đại, cũng đều ngưng tụ ra Tử Hồn Đao mạnh nhất, sẵn sàng đối kháng.
Cơ Lăng Huyên lắc đầu:
- Ta không ở đây, các ngươi sẽ tùy tiện giày vò hắn. Ta không thể không ở chỗ này.
- Cơ Lăng Huyên, ngươi rất mạnh, nhưng trên trăm người vây công, ngươi gánh không được! Không muốn hai người các ngươi đều bị chế trụ, liền theo lời ta nói mà làm!
- Ta nói, không được.
Cơ Lăng Huyên cản ở trước mặt Khương Phàm, dáng người mặc dù nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng thái độ lại vô cùng cường ngạnh.
- Không biết tốt xấu, đừng trách chúng ta không khách khí!
Đáy mắt Ngu Khuynh Thành lấp lóe ý lạnh, chỉ cần vây khốn Cơ Lăng Huyên, phân ra hai ba mươi người là có thể đem Khương Phàm đặt tại nơi này.
Cơ Lăng Huyên quay đầu nhắc nhở Khương Phàm.
- Chờ một lát thì theo sát sư tỷ!
Khương Phàm chau mày:
- Cô thật muốn liều mạng?
- Lúc ngươi bốn chỗ tìm đường chết, không nghĩ tới sẽ có một màn này?
- Ta không nghĩ tới là cô sẽ mang người theo.
- Làm rõ ràng, sư tỷ ta là đang giúp ngươi xử lý vấn đề.
Cơ Lăng Huyên không sợ Ngu Khuynh Thành gây sự!
- Cô đây gọi là đang xen vào việc của người khác.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Mắt Cơ Lăng Huyên hiện lên tia sắt lạnh, bắt tay Khương Phàm lại.
- Ngươi còn dám tranh cãi với ta! Rời khỏi Lạc Chùy trọng địa, ta nhất định sẽ thu thập ngươi.
Khương Phàm không thể không thừa nhận lực lượng tiểu nha đầu này quá kinh khủng.
- Không có tôn ti!
- Tôn đại gia cô! Bộ dáng tiểu bất điểm(*) cô đây giống sư tỷ chỗ nào?
(*) Nhỏ bé, không đáng để ý tới.
- Tỷ tỷ ta mười sáu!
- Cô dù là sáu mươi sáu, cũng không giống là sư tỷ.
- Muốn ăn đòn?!
Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên phát lực, quăng Khương Phàm lên.
Nhưng, lần này không phải đánh tới hướng mặt đất, mà điên cuồng vòng vo ba vòng ở tại chỗ, tốc độ nhanh đến nổi chỉ để lại tàn ảnh, đột nhiên buông tay, quăng tới phía Ngu Khuynh Thành.
Mặc dù trọng lực hơn một trăm hai mươi lần tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm, nhưng Khương Phàm vẫn bị lực lượng mạnh mẽ vung ra hơn năm mươi mét.
- Ngu Khuynh Thành! Không phải cô muốn ta sao? Đến rồi đây!
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, trong chốc lát đã rơi xuống đất, huyết khí sôi trào, bộc phát ra lực lượng toàn thân, nghiêng người phóng tới Ngu Khuynh Thành cách đó hai mươi mét.
- Hai người các ngươi dám đùa ta!
Sắc mặt Ngu Khuynh Thành hơi biến đổi, nhưng không có hỗn loạn, một tiếng quát, thúc giục hùng sư lao tới Khương Phàm.
Hùng sư gầm thét, móng vuốt chợt vỗ mặt đất, tử khí sôi trào xông về Khương Phàm.
Phía sau lưng Khương Phàm, cốt dực đâm ra khỏi da thịt, cuốn lên liệt diễm, điên cuồng chợt vỗ, mặc dù nặng lực áp chế hai cánh nhưng vẫn thành công nhấc lên cỗ kình khí.
Mắt thấy đã va chạm thân thể hùng sư, bỗng nhiên Khương Phàm phóng lên cao ba mét tránh khỏi hùng sư trùng kích, hắn nắm chặt tàn đao, sôi trào huyết khí, ngang nhiên bổ về phía Ngu Khuynh Thành.
Trong chốc lát bộc phát, phối hợp với tàn đao bá thế, lực lượng vững vàng vượt qua hai trăm ngàn cực cảnh.
Ngu Khuynh Thành vung Tử Hồn Đao lên, kích phát toàn lực ngang nhiên nghênh chiến.
Keng!
Tử Hồn Đao vỡ nát, tử khí cùng kim quang mãnh liệt nổ tung, Ngu Khuynh Thành kêu thảm bay ra ngoài.
Khương Phàm cưỡng ép chống đỡ tàn đao, nhưng thân thể đã bình ổn rơi vào trên lưng hùng sư, ngay sau đó cuồng dã bay lên không, đao thứ hai bộc phát, đao khí
cuồn cuộn, lực lượng tăng vọt.
Ngu Khuynh Thành quá sợ hãi, nàng điên cuồng thúc giục tử khí, liên tiếp ngưng tụ ba tấm chắn tử khí ỏ trước mặt, cũng trong thời gian ngắn nhất ngưng tụ ra áo giáp.
Ầm ầm!
Tử khí thuẫn liên tiếp vỡ nát, đao khí hung hăng bổ vào trên người nàng, áo giáp vỡ nát, huyết thủy vẩy ra.
Một vết đao dữ tợn xuất hiện ở nơi ngực, có thể nhìn thấy cả trái tim đang nhảy lên.
Cơ thể Ngu Khuynh Thành phun máu phè phè, cách mặt đất bay ngược mười mấy mét.
Chương 639 Bất Diệt Kim Thân
- Ngăn hắn lại.
Sáu người còn lại sắc mặt đại biến, bọn hắn ngưng tụ áo giáp tử khí, mang theo Tử Hồn Đao, điên cuồng lao đến chỗ Khương Phàm.
Hùng sư màu tím cũng ngẩn đầu lên trời gầm thét thật dài, một vòng xoáy màu tím từ bên trong miệng sư ngưng tụ ra, năng lượng khuấy động làm cho người khác phải hồi hộp.
- Tiểu nha đầu, giải quyết con sư tử kia.
Khương Phàm dữ tợn, mang theo tàn đao ngang nhiên bổ về hai tên tộc nhân Tử Phủ ngăn trở ở phía trước, đồng thời cuồn cuộn hắc khí, mở cửa thiết lao, xiềng xích tráng kiện nhanh chóng xông về bốn người đang phóng tới ở hai bên.
Đây là võ pháp gì?
Bốn người kia quá sợ hãi, hốt hoảng tránh né về bên cạnh, nhưng vẫn có ba người bị quấn quanh kéo lên.
Khương Phàm nâng đao phóng tới hai người phía trước.
Oanh!
Đao khí cuồn cuộn, bá thế kinh người.
Tử Hồn Đao mà hai tên tộc nhân vẫn lấy làm kiêu ngạo bỗng chốc vỡ nát, lực bộc phát cường hãn hất bay toàn bộ bọn hắn ra ngoài.
Khương Phàm nâng đao bay lên không, hỏa dực chấn kích về phía trước, ba trăm sợi hỏa vũ màu vàng được phóng ra.
Mặc dù hỏa vũ bị áp chế thảm liệt, nhưng trùng kích với khoảng cách gần vẫn trúng toàn bộ mục tiêu.
Hỏa vũ như tên, liệt diễm bạo động.
Hai tộc nhân Tử Phủ vừa mới rơi xuống đất lại bị vô tình đánh bay ra ngoài.
Rống!
Hùng sư màu tím cao đầu nhắm ngay Khương Phàm, năng lượng phun trào trong vòng xoáy phóng thích trong nháy mắt, mặc kệ trọng lực trận vực áp chế vẫn tinh chuẩn đánh về phía Khương Phàm.
Năng lượng lao nhanh, giống như ngàn vạn lôi đình ngưng tụ, khủng bố kinh người.
Ầm ầm!!
Cơ Lăng Huyên đột nhiên xuất hiện, ngăn ở nửa đường, trực tiếp dùng thân thể ngạnh kháng chùm sáng hủy diệt.
Thanh âm đinh tai nhức óc, khí tức hủy diệt tràn ngập.
Vang như thế?
Khương Phàm kinh hồn quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Cơ Lăng Huyên bị năng lượng hủy diệt đánh nổ, thân thể rách rưới.
Khương Phàm biến sắc, đang sợ hãi muốn kêu lên đầy lại ngạc nhiên phát hiện thân thể rách rưới của Cơ Lăng Huyên cũng không hề theo bạo tạc trùng kích bay ra ngoài, tất cả mảnh vỡ tàn chi liên tiếp dính 'Chất lỏng' sền sệt, sau khi phân tán ra vài mét mấy chục mét, lại bị nắm lấy kéo gom lại cùng một chỗ.
Một Cơ Lăng Huyên hoàn toàn mới một lần nữa đứng ở nơi đó, mặt không biểu tình, da thịt trắng nõn, ánh sáng kim loại di chuyển khắp toàn thân.
- Đó là Bất Diệt Kim Thân! Tiểu tử, ngươi đúng thật là không hề biết gì về ta sao?
Một thanh âm đột nhiên vang lên bên cạnh Khương Phàm, để lại tàn ảnh, phóng tới tộc nhân Tử Phủ bị xiềng xích khống chế kia.
Chặn đường người kia không phải là chân thân, mà là phân thân kim loại.
Đây không phải võ pháp, mà là thời điểm linh văn thức tỉnh nương theo bí thuật, cùng loại với truyền thừa!
Nàng có được ba khí hải, hoàn toàn là độc lập.
Năng lượng trong khí hải cũng đều không phải tồn tại ở thể lỏng giống như 'Hải dương', mà là thể rắn hình người, giống Cơ Lăng Huyên như đúc.
Bọn chúng đã có thể cung cấp cho Cơ Lăng Huyên năng lượng cần thiết, còn có thể hòa tan vào thân thể, bám vào hài cốt, tràn ngập cơ bắp, tăng cường lực bộc phát, thậm chí có thể biến thành phân thân, cùng nhau đi ra chiến đấu.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Cơ Lăng Huyên, Đại Thừa Thánh phẩm Vô Hồi Thánh Chủ dốc sức bồi dưỡng.
- Bất Diệt Kim Thân là cái gì?
Khương Phàm sững sờ, nhưng lại giống như đã hiểu ra gì đó, chẳng lẽ cùng loại với con rối kim loại?
Tiểu nha đầu này quả nhiên không đơn giản.
Khương Phàm lập tức ngưng tụ lực chú ý, kéo lấy ba tên gia hỏa đang giãy dụa, nhốt vào thanh đồng tiểu tháp, đồng thời đánh ra hai sợi xiềng xích khác, cuốn lấy hai người bị hắn đánh trọng thương kia.
- Cho ngươi thêm một cái!
Cơ Lăng Huyên đảo mắt bắt lấy người thứ sáu quăng về phía Khương Phàm.
Chỉ mấy hơi ngắn ngủi mà thôi, sáu vị tộc nhân Tử Phủ toàn bộ đã bị bắt.
Nhưng, không chờ bọn hắn kịp hít thở, hơn mười tộc nhân Tử Phủ từ bốn phương tám hướng vây quanh tới, phía sau còn có càng nhiều người đang nhanh chóng phóng tới nơi này.
Ngu Khuynh Thành máu me khắp người cưỡi hùng sư, nghênh đón.
- Ngươi thế nào?
Các tộc nhân Tử Phủ nhìn thấy bộ dáng Ngu Khuynh Thành máu me khắp người, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Lại có người dám ở Lạc Chùy trọng địa trọng thương truyền nhân trực hệ, đây là chán sống sao?
- Bắt bọn hắn lại cho ta! Lập tức! Lập tức!
Ngu Khuynh Thành miệng đầy máu tươi, nghiêm nghị giận dữ mắng mỏ.
- Cơ Lăng Huyên?
Rất nhiều người hơi biến sắc, sao lại có Cơ Lăng Huyên ở đây?
Nha đầu ở trong cấm khu hơn một trăm ngày này so với Linh Nguyên đỉnh phong còn đáng sợ hơn.
- Bắt cho ta! Đều điếc hết rồi sao?
Ngu Khuynh Thành tức giận quát tộc nhân ở hai bên.
- Cùng tiến lên.
Các tộc nhân Tử Phủ mặc dù vẫn không rõ cụ thể tình huống, nhưng nhìn bộ dáng Ngu Khuynh Thành thê thảm thế này, toàn bộ đều tức giận ngưng tụ Tử Hồn Đao, lao đến Khương Phàm cùng Cơ Lăng Huyên.
- Đuổi theo ta. Chỉ cần ở bên cạnh ta, ta cam đoan ngươi sẽ hoàn chỉnh giết ra ngoài.
Cơ Lăng Huyên cũng nghiêm túc, điều Bất Diệt Kim Thân đến bên cạnh Khương Phàm, lại phóng xuất ra Bất Diệt Kim Thân thứ hai, cũng bảo vệ được Khương Phàm, sau đó nàng đưa nắm đấm lao đến chỗ tộc nhân Tử Phủ.
Đừng nhìn nàng nhỏ nhắn xinh xắn, lúc nàng đánh nhau đều để cho người ta hoài nghi nhân sinh.
Căng cường giả Tử Phủ khí thế hung hăn vừa mới vây đến phía trước, không phải là bị một chân đá bay thì chính là bị bắt đầu ngón tay lại, trái phải trước sau nện một lần, không phải là bị đá gãy đầu gối quỳ gối trước mặt thì chính là bị đá nát cái cằm, ngửa mặt bay ra.
Khương Phàm nhìn 'Bất Diệt Kim Thân' ở hai bên trái phải một cái, lắc đầu, hắn ăn vào năm hạt 'Đậu vàng', mang theo tàn đao lao đến tộc nhân Tử Phủ.
Bất Diệt Kim Thân hung tàn, không có võ pháp hoa lệ, không có năng lượng mãnh liệt, tất cả đều là điên cuồng dã man chém giết gần người, Kim Thân đánh tất cả tộc nhân Tử Phủ kêu rên liên hồi.
Tràng diện trở nên hỗn loạn!
Hai người nhanh chóng giết ra vòng vây, nhưng...
- Cơ Lăng Huyên, đừng phách lối quá sớm.
Chương 640 Sinh tử dập tắt lửa
Một tộc nhân Tử Phủ hùng tráng cường thế giết tới, đột ngột nhảy lên gần tám mét, nắm đấm giống như cối xay đánh tới Cơ Lăng Huyên.
Kim mân lan tràn, tử khí cuồn cuộn, khuấy động cương khí bá đạo.
Cơ Lăng Huyên khẽ nhíu mày, nàng phóng lên, nắm đấm lấp lóe cường quang, tràn ngập ra khí thế nặng nề như núi, cường thế đối kích.
Keng!
Giống như là hai ngọn núi thép va chạm vào nhau, sóng âm chói tai nương theo năng lượng bắn nổ, quét sạch hai bên.
Cơ Lăng Huyên lại bị hất bay ra ngoài.
Vị tộc nhân Tử Phủ kia cũng không dễ chịu, cánh tay phải như bị giật điện, đập liên hồi trên mặt đất.
- Cơ Lăng Huyên, quả nhiên danh bất hư truyền! Tại Lạc Chùy trọng địa này, cũng đừng oán Linh Nguyên cảnh đỉnh phong ta đây khi dễ người. Ta cuốn lấy Cơ Lăng Huyên, những người khác giải quyết Bất Diệt Kim Thân!
Nam tử rống to, bắp thịt toàn thân kịch liệt nhúc nhích, áo giáp tử khí bảo vệ cơ thể, nắm đấm lại liên tục kéo về phía Cơ Lăng Huyên.
Hơn hai mươi người cảnh giới thất trọng thiên, bát trọng thiên, liên tiếp nhào về phía Bất Diệt Kim Thân.
- Linh Nguyên đỉnh phong đều điều đến rồi! Khương Phàm, kiên trì ba phút! Sư tỷ ta sẽ kết thúc rất nhanh.
Cơ Lăng Huyên tăng vọt tốc độ, giống như như thiểm điện thẳng đến chỗ tộc nhân Linh Nguyên cảnh đỉnh phong.
Theo số lượng lớn cao giai Linh Nguyên cảnh gia nhập, chiến trường nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.
Tộc nhân Tử Phủ điên cuồng ác chiến, chấn động dãy núi, cũng hấp dẫn rất nhiều người ở Bách Bội cấm khu chú ý tới.
Bất Diệt Kim Thân rất nhanh liền bị 'Cách ly' ra ngoài, rời xa khỏi Khương Phàm.
- Không cần lo chết hay sống! Giết cho ta!
Ngu Khuynh Thành sợ tộc nhân bó tay bó chân, trực tiếp thả ra ngoan thoại.
- Tiểu tử thúi, nơi này không phải là nơi để cho ngươi tùy tiện.
Một tên tộc nhân Tử Phủ hung hãn hai tay cầm đao, liên tiếp phách trảm, lực bộc phát siêu cường đã đánh bay Khương Phàm.
Hai mươi tám vị tộc nhân ở bốn phía cùng kêu lên hò hét, tử khí cuồn cuộn, đao mang tăng vọt, đều chém về phía bầu trời.
Khương Phàm không hề bối rối, đôi mắt lấp lóe tinh mang, toàn thân cuồn cuộn ngọn lửa màu vàng óng, ngưng tụ Thái Dương Chiến Y, ngạnh kháng hồn đao.
Thương thương thương!
Hai mươi mấy tiếng kim loại va chạm chói tai cơ hồ vang lên cùng lúc, Thái Dương Chiến Y chống đỡ mười tám đao, mười đao còn lại tàn nhẫn bổ chiến y ra, trảm ở trên thân cứng cỏi của Khương Phàm, máu tươi vẩy ra, vết thương chồng chất.
- Cơ Lăng Huyên, không cần phải để ý đến ta! Ta gánh vác được!
Khương Phàm bay lên lại rơi xuống đất, không để ý đau đớn, hắn nhanh chóng đưa vào trong miệng mấy hạt đậu vàng, bổ sung tiêu hao, thuận thế bổ nhào về phía trước, chấn kích cốt dực, triển khai hai cánh màu vàng hoa lệ, gào thét ngạnh kháng hai đao tới ở phía trước, đồng thời tàn đao vung chém về phía trước, đao khí cuồn cuộn, bá đạo.
Keng!
Phốc phốc!
Cốt dực cứng cỏi thành công chống đỡ Tử Hồn Đao, đao khí tàn đao quét ngang ở hai bên, chặt đứt chân của hai người phía trước.
- A!
Hai người mới ngã xuống đất, ôm đau chân khổ quay cuồng.
Một màn tàn nhẫn trấn trụ những tộc nhân Tử Phủ khác đang muốn nhào tới.
Khương Phàm một khắc cũng không ngừng, lao đến tộc nhân hung hãn phía trước nhất kia.
- Tiểu tử vẫn còn kháng cự được sao.
Cảnh giới tộc nhân này đã đạt tới bát trọng thiên, cuồng dã gánh đỡ trọng lực áp chế, hai tay liên tục vung chém, đánh ra đao khí.
- Ta không chỉ có thể kháng, còn có thể đánh.
Khương Phàm lao tới, hai cánh chấn động gấp gáp, mang theo hỏa diễm cuồng liệt chụp về phía nam tử.
Liệt diễm cuồng liệt như thủy triều, lại chiếu sáng chói mắt.
Tộc nhân vô ý thức nheo mắt lại, toàn thân chấn khởi tử khí, xua tan liệt diễm, đao thế lại không giảm, tiếp tục chém tới phía trước.
Thời điểm Nhưng Khương Phàm phóng thích liệt diễm, hắn nhanh chóng bay cao lên năm mét, lật ngược người lại, tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chụp xuống dưới.
Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ép đến bên trong.
- Hỗn đản, thả ta ra ngoài!
Nam tử điên cuồng phóng thích tử khí, kịch liệt lay động đỉnh lô.
Nhưng trong đỉnh lô rất nhanh đã sôi trào lên liệt diễm, liên miên bất tuyệt đụng chạm lấy hắn, đốt cháy hắn.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết rất nhanh đã vang vọng đỉnh lô.
Các tộc nhân Tử Phủ sắc mặt đại biến, rống giận nhào tới.
- Đến đây! Đều bò lên trên cho ta!
Khương Phàm đứng bên trên đỉnh lô cao hơn năm mươi mét, không ngừng liên tục phóng thích ra Kim Viêm Thánh Hỏa.
Liệt diễm cuồn cuộn, kim quang lấp lóe, giống như như thác nước lao nhanh xuống, dung nhập đỉnh lô, áp chế tộc nhân Tử Phủ điên cuồng bạo tẩu ở bên trong.
- Cùng tiến lên!
Tộc nhân Tử Phủ tức giận phóng tới đỉnh lô, nhưng trong liệt diễm lao nhanh liên tiếp bạo tạc dày đặc hỏa tinh ra oanh tạc.
Hỏa tinh mặc dù đẹp đẽ nhưng lại mang theo uy lực cường hãn, lít nha lít nhít bạo tạc, nổi lên khí lãng mãnh liệt, mà nhiệt độ liệt diễm lại vượt qua dung nham, nham thạch bay lên rất nhanh đã bị hòa tan thành nước.
- Đánh cho ta! Đánh nát đỉnh lô cho ta!
Các tộc nhân Tử Phủ nhanh chóng tránh lui, ngưng tụ mênh mông tử khí, hóa thành trọng chùy, cây giáo, trường kiếm các loại, gánh vác trọng lực đáng sợ đánh về phía đỉnh lô.
Năng lượng võ pháp đều không thể vượt qua cao ba mươi mét độ, mặc dù đã chấn động đến đỉnh lô lay động kịch liệt, nhưng không có để lại bất kỳ vết thương nào.
- Tiếp tục đánh đi.
Khương Phàm kích thích bọn hắn, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Lăng Huyên ở chiến trường nơi xa.
Nhưng, đúng vào lúc này, một thân ảnh hùng tráng toàn thân trắng như tuyết từ phía sau hắn tiến lên, thô lỗ xốc lên tộc nhân Tử Phủ, đạp tan mặt đất, vọt thẳng lên cao, hung hăng đụng phải Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh run rẩy mãnh liệt, cách mặt đất vài cen ti mét, ầm vang ngã xuống.
Tộc nhân cường hãn sắp bị thiêu chết ở bên trong nắm lấy cơ hội, lộn nhào vọt ra.
- Phi Thiên Bạch Viên?
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, trước tiên liền lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đi.
- Đánh!
Hơn hai mươi tộc nhân đã ngưng tụ võ pháp, hung hăng đập tới phía Khương Phàm.
Trọng chùy kéo lấy tử khí.
Bình luận facebook