-
Chương 546-550
Chương 546 Tên mập mạp chết bầm
Lúc Khương Phàm ra khỏi phòng Thường Lăng cũng tắm rửa xong, lại còn ngủ thiếp đi bên cạnh suối nước nóng.
Khương Phàm cười lắc đầu.
Hơn mười ngày giày vò, có thể kiên trì tới lúc này quả thực thật không dể dàng.
Với hắn mà nói đây là chuyện thường ngày, đối với Thường Lăng mà nói là, chỉ sợ nàng gặp ác mộng cũng đều không thấy được đến trường hợp như vậy.
Thường Lăng nằm nghiêng trên giường êm bên cạnh ao, đổi lại y phục của nàng, nhu hòa dán ở trên người, phác hoạ ra độ cong mê người.
Gương mặt như bạch ngọc, phấn nhuận hoàn mỹ, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, môi đỏ tuyệt mỹ, hoàn mỹ giống như một vật mỹ nghệ. Không cần ai ca ngợi, nàng thật cực kỳ giống như một vị tiên tử, hoàn mỹ như vậy. Làm cho người khác không khỏi rung động, mỹ nhân như ngọc!
Khương Phàm lẳng lặng mà nhìn, lại còn nhìn đến ngây người.
- Ừm...
Thường Lăng nhẹ mở đôi mắt xinh đẹp ra, bên trong giống như có một làn hơi nước mịt mờ, để người ta nhìn vào đều tâm động.
- Tỉnh rồi sao.
Khương Phàm tranh thủ thời gian đứng dậy, vừa rồi trong bất tri bất giác đã tiến đến trước mặt nàng.
- Ngươi làm cái gì?
Thường Lăng chống người lên, trên mặt hiện ra một sự thẹn thùng động lòng người.
- Không có gì, nhìn cô ngủ mà thôi.
Khương Phàm xấu hổ vò đầu.
- Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, chúng ta nên rời khỏi.
Thường Lăng mang mạng che mặt, che khuất dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, nhưng như thế này ngược lại càng nhiều hơn mấy phần mông lung và thần bí, cùng với đôi mắt tinh khiết kia lại mang theo một chút linh khí càng tăng thêm sức mạnh.
- Cô thật đẹp.
Khương Phàm ca ngợi một câu từ đáy lòng.
Thường Lăng kinh ngạc giơ lông mày lên, hé miệng cười khẽ, có thể từ nơi trong miệng gia hỏa này nghe được lời như vậy, không dễ dàng.
- So với Dạ An Nhiên thì sao?
Thường Lăng nhìn mắt Khương Phàm cười nói.
- Cảm giác không giống nhau, không cách nào so sánh được. Cô rất đẹp, An Nhiên cũng rất đẹp. Cô có loại đẹp không linh, nàng có loại đẹp tự nhiên, cô ấy còn rất kiên cường, rất dũng cảm, gặp chuyện đều rất quả quyết.
-...
Thường Lăng im lặng, hắn là đồ đần sao?
- Ai...
Khương Phàm nhìn Thường Lăng xinh đẹp thánh khiết trước mặt, bỗng nhiên phát ra âm thanh thở dài nhẹ nhàng.
- Có ý gì?
Thường Lăng không hiểu thấu, ta có cái gì không tốt sao?
- Không có gì, đi thôi, đừng để Hàn Ngạo sốt ruột chờ.
Khương Phàm thở dài bởi vì đột nhiên phát hiện một chuyện.
Hắn phát dục!
Thật là phát dục!
Trong đầu ngẫu nhiên xuất hiện ý nghĩ lang thang, giống như không hoàn toàn là do Sát Lục Chi Hỏa ảnh hưởng.
Ai, mười lăm tuổi rồi, lớn lên rồi!
- Chào ngươi!
Khương Phàm bọn người Thường Lăng mới ra khỏi mê vụ của suối nước nóng, đối diện nhìn thấy một gương mặt tròn vo.
- Ngươi là ai?
Khương Phàm đưa tay đè lại gương mặt béo phì kia, dùng sức đẩy ra.
- Để ra tự giới thiệu, ta là... Oa... Oa oa oa... Thật đẹp! Ngươi... Ngươi... Nàng là của ngươi sao? Oa... Có phúc lớn thật.
Gương mặt béo phì kia một giây trước còn đầy vẻ tươi cười, một giây sau lại gắt gao tiếp cận Thường Lăng, phát ra tán thưởng kinh diễm.
- Khống chế một chút. Ngươi là ai?
Khương Phàm cản ở trước mặt Thường Lăng, đánh giá nam tử trước mặt.
To béo mượt mà, trắng tinh, không có tóc, không có râu, cũng không có lông mày, hết lần này tới lần khác còn choàng bộ đạo bào màu trắng, chợt nhìn giống như không mặc y phục, da lại trắng như heo.
- Ta là người tốt, nhìn tướng mạo liền biết, người tốt. Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn xin mời hai vị giúp một chút, chỉ là một vấn đề nhỏ.
Nam tử lộ ra nụ cười người vật vô hại, xoa xoa tay mong đợi nhìn Khương Phàm.
- Giúp cái gì?
Khương Phàm vừa muốn cười bộ dáng hắn to béo không lông thật khôi hài, chợt phát hiện, trên trán hắn không có linh văn, cũng là trần trùng trục.
Thường Lăng cũng chú ý tới trán của hắn, là người không có linh văn?
- Cái này... Ha ha...
Nam tử không để lại dấu vết nhìn xung quanh cây rừng, nói nhỏ.
- Mang ta ra ngoài!
- Không phải ngươi có chân sao? Hay là thiếu tiền, bọn họ giữ ngươi lại rồi?
- Ta có tiền có bảo bối. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Hắc hắc, không tiện quang minh chính đại rời khỏi. Chỉ cần ngươi đem cất ta vào trong này, mang ta ra khỏi Vương Quốc Hắc Ám, ta nhất định có hậu tạ.
Nam tử cười híp mắt chỉ chỉ thanh đồng tiểu tháp treo trên cổ Khương Phàm.
- Nó không chứa được người sống.
Khương Phàm cảnh giác, hắn là lần theo cảm giác đi tìm tới sao?
- Nếu ta có thể tìm tới ngươi liền tin tưởng ngươi có thể mang ta đi ra ngoài.
Nam tử cười xoa tay, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thường Lăng một cái, trong mắt tất cả đều là ánh sáng kinh diễm.
Khương Phàm nhìn chằm chằm nam tử:
- Ôn Tuyền Tiên Cảnh, sẽ không phải bởi vì ngươi nên mới không tiếp tục kinh doanh được đấy chứ?
- Làm sao có thể, ta chỉ là một người bình thường, người tốt bình thường.
Đáy mắt nam tử hiện lên tia bối rối, nhưng nụ cười trên mặt không yếu bớt chút nào.
Khương Phàm hào hứng:
- Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi làm thế nào chọc tới Hứa Như Lai?
Nam tử tranh thủ thời gian lắc đầu:
- Hứa Như Lai? Nói đùa cái gì, ta làm sao dám gây với Chiến Phật Chí Tôn Kim Thành.
- Vậy rất xin lỗi, chuyện không kích thích ta không hứng thú.
Khương Phàm kéo tay Thường Lăng muốn rời khỏi.
- Kích thích! Kích thích! Khá là kích thích!
Nam tử tranh thủ thời gian bắt lấy cánh tay Khương Phàm, cười rạng rỡ.
- Làm sao kích thích?
Khương Phàm từ từ đẩy tay của hắn ra.
- Ngươi đem ta đặt vào liền có thể tự mình trải nghiệm. Như vậy đi, ta chỗ này có chút...
Nam tử vừa muốn móc từ trong y phục ra cái gì, phía trước lại truyền đến vài tiếng cười yêu kiều.
- Ngươi đây là muốn đi vội sao?
Nữ tử xinh đẹp không biết lúc nào đã xuất hiện tại góc rẽ, thân thể xinh đẹp tựa vào một gốc cây bên cạnh, nhìn nam tử chớp chớp mị nhãn.
- Nào có, ta nhìn thấy có bạn mới tiến đến, nên chào hỏi.
Nam tử tranh thủ thời gian cười làm lành, tay luồn vào trong y phục từ từ rút về.
Chương 547 Nhi tử thôn trưởng, Khương lão nhị
Nữ tử xinh đẹp cười nói:
- Ngươi giao bảo bối, đầy đủ để cho ngươi đổ đầy ba mươi ngày, lúc này mới vẻn vẹn năm ngày mà thôi, không cần gấp gáp như vậy.
Nam tử nuốt ngụm nước bọt, cười khan nói:
- Đúng đúng đúng, vừa năm ngày, ta không vội.
Nữ tử xinh đẹp quan sát tỉ mỉ Thường Lăng vài lần, trêu đùa:
- Không giống nư tử bị tẩm bổ nhỉ, thật xinh đẹp. Mặt đỏ lên thẹn thùng, ta thấy mà yêu. Các ngươi xác định, không vào để hưởng thụ dư vị?
Gương mặt xinh đẹp của Thường Lăng nổi lên tia đỏ ửng, thực sự chịu không được trò đùa ngay thẳng thế này.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc qua loại người này nên không biết phản bác làm sao.
- Cáo từ, ngươi từ từ ở.
Khương Phàm mỉm cười nói với to béo nam tử, lôi kéo Thường Lăng rời khỏi
- Ai? Ai! Lúc này đã đi rồi sao, trò chuyện tiếp một lát đi!
Nam tử cố gắng tươi cười, chỉ là cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nữ tử xinh đẹp cười khanh khách:
- Ngươi đó, liền thành thành thật thật đợi đi.
- Bảo chủ các ngươi cùng mặt trên nói thế nào rồi? Giữa chúng ta đã có giao dịch, ngươi nhận đồ của ta, liền phải bảo đảm ba mươi ngày an toàn cho ta. Các ngươi cũng không thể lật lọng.
Nam tử nóng nảy chạy đến trước mặt nữ tử xinh đẹp, trên cái đầu trần trùng trục đều thấy rõ mồ hôi.
- Giữa chúng ta là làm giao dịch, thế nhưng ngươi che giấu thân phận của ngươi, cho chúng ta làm ra ước định sai lầm nguy hiểm. Dựa theo quy củ, chúng ta kỳ thật có thể trực tiếp đưa ngươi ra ngoài. Nhưng, bảo chủ vẫn quyết định tôn trọng quy củ, bảo đảm ngươi đến cùng. Nhưng phải xem Vô Hồi thánh địa, Chí Tôn Kim Thành, còn có Hỗn Độn Tử Phủ làm sao thương lượng.
Đáy mắt Nữ tử xinh đẹp hiện lên một tia ý lạnh.
Cái tên mập mạp chết bầm này là nàng tiếp đãi, không nghĩ tới lại náo ra nhiễu loạn như vậy.
Hắn chân trước vừa tiến đến, Chiến Phật Chí Tôn Kim Thành liền giết tới. Sau khi điều tra mới biết được, cái tên mập mạp chết bầm này đã gây đại họa!
Nhưng, bảo chủ dứt khoát quyết định tuân thủ ước định, bảo đảm cho tên mập mạp chết bầm ba mươi ngày.
Không chỉ bởi vì đồ trong tay tên mập mạp chết bầm này, càng là muốn mượn sự kiện oanh động này, tuyên cáo với toàn bộ Vương Quốc Hắc Ám quy củ cùng thái độ của Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Tên dế nhũi kia! Dừng lại!
Khương Phàm vừa đi ra khỏi Ôn Tuyền Tiên Cảnh, trong hư không tối tăm nơi xa liền truyền đến giọng của Hứa Như Lai.
Khương Phàm không để ý đến, lôi kéo Thường Lăng rời khỏi.
- Chính là ngươi! Tên dế nhũi tới từ Bạch Mao thôn, Khương lão nhị!
Hứa Như Lai cao giọng hét lớn, thanh âm như hồng chuông, hắc ám quanh quẩn, làm cho vô số người ồn ào cười to trên xiềng xích nơi xa.
- Bạch Mao thôn?
- Khương lão nhị?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hứa Như Lai.
Hứa Như Lai nhếch lên nụ cười giễu cợt:
- Hàn Ngạo khiêu chiến đã truyền khắp Vương Quốc Hắc Ám. Địa điểm tại Đại Tự Tại điện thứ ba, tầng thứ hai, diễn võ trường đầu tiên, khiêu chiến dế nhũi Bạch Mao thôn, nhi tử thôn trưởng Khương lão nhị. Ha ha, phụ mẫu của ngươi đặt tên cho ngươi rất tùy tính nhỉ.
- Đây là lời Hàn Ngạo nói sao? Quá khi dễ người!
Thường Lăng rất im lặng, đường đường là Dực Long, ngây thơ như vậy sao?
Khương Phàm lắc đầu mà cười:
- Xin hỏi Hứa công tử, thời gian định từ lúc nào?
- Dựa theo thời gian Vương Quốc Hắc Ám, sau ba khắc đồng hồ, chính là thời điểm ngươi đi ra.
- Đại Tự Tại điện thứ ba ở đâu nào?
- Phía trước bên trái ngươi, ngoài trăm dặm.
Toàn thân Khương Phàm dâng lên liệt diễm, triển khai hỏa dực vàng óng ánh, ôm lấy Thường Lăng liền muốn rời khỏi.
- Khoan đã!
Hứa Như Lai phất tay, Phi Thiên Bạch Viên ở các nơi liên tiếp dâng lên, chặn lại phía trước Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Uất ức thật.
Khương Phàm nhẹ giọng tự nói, ngẩng đầu hỏi Hứa Như Lai:
- Lại có chuyện gì?
- Ta muốn soát người.
- Tìm kiếm cái gì?
- Lục soát người hai người các ngươi.
- Vì sao?
- Năm ngày trước có một người tiến vào. Trong vòng năm ngày, chỉ có hai người các ngươi ra vào. Ta muốn bảo đảm các ngươi không có trộm đem hắn ra.
Hứa Như Lai phất tay hô to.
- Tìm kiếm cho ta! Từ y phục đến vũ khí, nơi nào cũng đều không cần buông tha!
Thường Lăng tranh thủ thời gian bắt lấy ngọc thạch trên cổ áo, cảnh giác Bạch Viên đang vây tới.
- Khoan đã! Như vậy đi, không cần lục soát. Người, ta đã mang ra ngoài.
Khương Phàm đột nhiên nói một câu, để nữ tử xinh đẹp bên trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh đang muốn đi ra ngăn lại kinh ngạc giơ lông mày lên.
- Bắt lại cho ta!
Hứa Như Lai lớn tiếng hô to.
Quá tốt rồi!
Cái tên mập mạp chết bầm kia rốt cuộc cũng vẫn đi ra!
Chỉ cần rời khỏi Ôn Tuyền Tiên Cảnh thì không có quan hệ gì với Ôn Tuyền Tiên Cảnh nữa, hắn có thể trực tiếp bắt người!
Khương Phàm đưa tay, chỉ về phía Hứa Như Lai:
- Ta khiêu chiến ngươi! Ta thắng, buông tha hắn! Ta thua, người cho ngươi!
- Ngươi biết hắn là ai sao?
- Ta chẳng cần biết hắn là ai, ta khiêu chiến ngươi!
- Ngươi nghĩ kỹ?
Hứa Như Lai tiếp cận Khương Phàm.
- Ta rất rõ ràng, ngươi dám không?
- Có gì không dám! Nhưng, ha ha, ngươi có thể còn sống từ trên lôi đài với Hàn Ngạo sao?
- Ta không đi xuống được, coi như ta thua, người cũng thuộc về ngươi.
Khương Phàm nói xong lại ôm lấy Thường Lăng, bay lên không rời khỏi.
- Thứ không biết sống chết, đi!
Hứa Như Lai kêu gọi Bạch Viên rời khỏi.
- Ai! Ai? Không đúng.
Nam tử to béo cuống quít lao ra, lo lắng hô to về phía không trung.
- Không qua ta đồng ý sao? Ta còn chưa có ra ngoài đây. Ngọa tào, ngươi là ai chứ.
Đại Tự Tại điện thứ ba cho tới bây giờ đều là nơi náo nhiệt nhất Vương Quốc Hắc Ám.
Nơi này chủ yếu cung cấp diễn võ giao dịch cho võ giả Linh Nguyên cảnh
Tầng đầu tiên thích hợp với Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên trở xuống, tầng thứ hai thích hợp với tứ trọng thiên ngũ trọng thiên, bắt đầu từ tầng thứ ba, mỗi tầng đơn độc một tầng.
Hôm nay Đại Tự Tại điện thứ ba vô cùng náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người chạy tới nơi này.
Chương 548 Đại Tự Tại Điện
Bởi vì Hàn Ngạo có thân phận đặc thù, đệ tử thánh văn của Vô Hồi thánh địa, đứng vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng.
Bởi vì Hàn Ngạo từ hai năm trước đã không còn tiếp nhận khiêu chiến, càng không có người dám khiêu chiến hắn.
Bởi vì Hàn Ngạo muốn đích thân khiêu chiến người quá đặc biệt.
Dế nhũi? Bạch Mao thôn? Nhi tử thôn trưởng, Khương lão nhị?
Bởi vì điều kiện giao dịch Hàn Ngạo lên đài khiêu chiến là —— thời hạn chủ tớ!
- Dế nhũi đâu? Sắp đến giờ rồi người còn chưa tới sao.
- Khương lão nhị là tên thật sao? Loại như thế cũng đáng để Hàn Ngạo tự mình khiêu chiến? Còn giao dịch thời hạn chủ tớ!
- Chết tiêt, ta quá hiếu kỳ rối, cuối cùng là người nào.
- Từ hôm qua đến bây giờ cũng không có người nào tra ra Khương lão nhị là ai sao?
Khán đài tầng năm kín người hết chỗ, tiếng nghị luận ầm ĩ, đều tràn ngập chờ mong đối với cuộc khiêu chiến này.
- Hàn Ngạo ơi Hàn Ngạo.
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa tới rất nhiều, đều đứng trong sương phòng phía trên tầng năm nhìn Hàn Ngạo đang ngồi xếp bằng điều dưỡng bên trên lôi tràng.
Khương lão nhị?
Thua thiệt hắn nghĩ ra, đây là ngụ ý vạn năm lão nhị sao?
Còn đem Bạch Hổ quan nói thành Bạch Mao thôn, đem Khương Hồng Võ nói thành thôn trưởng.
Bọn hắn thật có chút dở khóc dở cười, chưa từng nghĩ đến Hàn Ngạo lại còn có một mặt ngây thơ như vậy.
- Khương Tuyền trưởng lão là cô cô Khương Phàm, Khương Phàm là do Thánh Chủ tự mình mời chào, đã vậy Hàn Ngạo còn quá nhục nhã hắn, là thật không nể mặt mũi mà.
- Hình như Hàn Ngạo ở ngoài Chí Ám lĩnh vực bị Khương Phàm khi dễ.
- Hàn Ngạo trước đó vẫn luôn tuyên bố muốn hung hăng giáo huấn Khương Phàm, để Khương Phàm quỳ bò vào Vô Hồi thánh địa. Kết quả vừa đối mặt liền thua, Hàn Ngạo là nuốt không trôi cục tức này.
- Khương Phàm thật là, mới đến cũng không thu liễm tài năng, cho các sư huynh sư tỷ chút mặt mũi?
- Ta chưa từng nhìn thấy Hàn Ngạo như thế này bao giờ, hôm nay đoán chừng sẽ hung hăng giáo huấn Khương Phàm thật.
Các đệ tử Vô Hồi rất bất đắc dĩ, nhưng cũng lại có chút chờ mong.
Bọn hắn cũng tràn đầy hiếu kỳ đối cái tên điên dìm nước Ly Hỏa thánh địa kia.
Khi Khương Phàm đi đến Đại Tự Tại điện tầng đầu tiên, Hàn Ngạo ở trên diễn võ trường tầng hai liền mở bừng mắt ra đầu tiên, một vòng tinh mang lăng liệt chợt hiện
lên.
Cả những người náo nhiệt nói chuyện với nhau đều liên tiếp an tĩnh lại, kỳ quái nhìn Hàn Ngạo trên đài.
Hàn Ngạo đã nhận ra khí tức Khương Phàm, cũng không phải cảm nhận linh văn, mà là phản ứng của long nguyên trong thân thể. Tựa như có thiên địch tới gần, để hắn bỗng nhiên khẩn trương.
- Hắn, rốt cuộc là linh nguyên gì?
Hàn Ngạo khẽ nhíu mày, cảnh giác ngoài ý muốn càng, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên, chờ đợi Khương Phàm xuất hiện.
- Tới rồi?
- Ở chỗ nào!
Đám người liên tiếp đứng dậy, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Khương Phàm đi đến tầng thứ hai, lần theo chỉ dẫn, đi tới diễn võ trường khổng lồ nhất.
Cửa đá chậm rãi đẩy ra, đập vào mắt rõ ràng là quảng trường rộng rãi khổng lồ, bậc thang vờn quanh tầng tầng hướng lên, hơn mấy ngàn vạn người ngồi đầy nhóc trèo lên.
Đài diễn võ vô cùng rộng rãi, xung quanh còn hoa lệ cột đá bao quanh, chống lên bảo vệ.
- Oa...
Toàn trường vang lên tiếng kinh hô liên miên, chỉ là tiếng hô đều đưa cho nữ tử áo trắng cao gầy thướt tha bên cạnh Khương Phàm.
Ngay sau đó, tiếng kinh hô lại lần nữa tăng vọt.
- Hứa Như Lai?
- Đây là Hứa Như Lai nào?
- Hẳn là Chiến Phật Hứa Như Lai. Thánh Phật hình như đã một thời gian tiến vào Đại Hoang thâm uyên, sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
- Hai người kia là ai? Sao Hứa Như Lai lại đi theo phía sau bọn họ!
Thanh triều như sấm, quanh quẩn diễn võ trường.
Ngay cả các đệ tử Vô Hồi thánh địa trong sương phòng đều liên tiếp đứng lên, chau mày, làm sao Hứa Như Lai lại đi cùng với Khương Phàm?
- Hứa Như Lai, ngươi đến xem ta luận võ?
Hàn Ngạo cũng ngoài ý muốn khi thấy Hứa Như Lai đến diễn võ trường của hắn.
- Ta đến xem hắn chết như thế nào!
Hứa Như Lai hừ một tiếng, dẫn người đi hướng chỗ cao.
Sau khi Khương Phàm an bài Thường Lăng đến trên khán đài, hắn liền leo lên đài diễn võ.
- Xảy ra chuyện gì?
Hàn Ngạo chau mày, chỉ mới một ngày mà thôi, làm sao gia hỏa này lại kết thù kết oán với Hứa Như Lai.
- Trận luận võ hôm nay của hai ta, tốc chiến tốc thắng.
Khương Phàm run run bả vai, cố ý kích thích Hàn Ngạo.
- Ngươi nói cái gì?
Hàn Ngạo sắc mặt đột nhiên lạnh lại.
- Cùng ngươi làm nóng người, phía sau còn phải đánh với Hứa Như Lai.
Một câu của Khương Phàm lập tức an tĩnh cả diễn võ trường, ngay sau đó toàn trường sôi trào.
- Cái tên dế nhũi này còn muốn khiêu chiến Hứa Như Lai?
- Hứa Như Lai lại còn theo tới thật?
- Cái tên nhi tử ngốc của thôn trưởng này rốt cuộc là ai?
Mọi người khó có thể tin được mà nhìn về phía Hứa Như Lai ở nơi đó.
- Khương Phàm, ngươi đang nhục nhã ta?
Hàn Ngạo gầm thét!
Làm nóng người?
Khốn kiếp, ta sẽ làm nóng chết ngươi!
Toàn thân Hàn Ngạo sôi trào lên cương khí màu đen cuồng liệt, da thịt căng cứng, nhanh chóng ngưng tụ thành vảy rồng cứng rắn.
Vuốt rồng, đuôi rồng, toàn bộ thành hình, trực tiếp tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất.
- Vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng, Hàn Ngạo, khiêu chiến người mới, Khương lão nhị! Giao dịch —— thời hạn năm năm chủ tớ!
Một thanh âm uy nghiêm quanh quẩn tại diễn võ trường, tuyên bố trận luận võ hôm nay chính thức bắt đầu.
- Hình như sư tôn ngươi đã nhắc nhở qua ngươi, không cần làm hiệp nghị chủ tớ. Ngươi khẳng định muốn như thế này?
Khương Phàm không hiểu Võ Hầu bảng là cái gì, lấy thực lực Hàn Ngạo lại xếp ở vị trí thứ sáu.
- Từ hôm nay trở đi, ta là chủ tử của ngươi, ngươi là nô của ta!
Hàn Ngạo hét lơn, cổ vặn vẹo, xương cốt trên đầu tăng trưởng.
Hắc khí, cương khí cuồn cuộn, cuồng phong tàn phá bừa bãi trên lôi đài trăm mét. Sau đó... toàn thân Hàn Ngạo phát ra âm thanh đôm đốp quái dị, đầu hắn biến thành đầu rồng, hình thể cao đến ba mét.
Chương 549 Dực Long bạo tẩu
Càng đáng sợ chính là, khí tức của hắn bắt đầu tăng vọt, phá tan tầng thứ ngũ trọng thiên, cường thế bước vào lục trọng thiên.
Hắc phong gào thét khắp lôi tràng, càng ngày càng mãnh liệt, bên trong có hư ảnh đầu rồng đang nhấc lên.
Thanh thế to lớn, tràng diện kinh người.
- Bạo tẩu?
- Long tộc bạo tẩu!
- Hàn Ngạo điên rồi?
- Bạo tẩu có thể kích phát tiềm lực thân thể cực mạnh, nhưng tiêu hao vô cùng lớn, thời gian cũng ngắn, mà... Đối với thân thể sẽ có hao tổn nghiêm trọng!
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa bỗng nhiên biến sắc.
Trên khán đài xung quanh diễn võ trường liên miên an tĩnh.
Bọn hắn như đang nằm mơ.
Cái tên Khương lão nhị này rốt cuộc là ai, vậy mà lại có thể để cho Hàn Ngạo liều mạng như vậy, không có cái gọi là thăm dò, không có bất kỳ va chạm gì, trực tiếp đi đến trạng thái cường bạo nhất.
Đây là, liều mạng sao?
Rống!
Hai mắt Hàn Ngạo sung huyết, phát ra tiếng long ngâm mát lạnh, ngang nhiên vọt thẳng tới Khương Phàm.
Tốc độ tăng vọt!
Hắc khí cuồn cuộn khắp toàn thân hắn, hư ảnh đầu rồng ở bên trong kịch liệt ngẩng cao, cương khí mạnh mẽ như có thể xé rách hết thảy mọi thứ.
Khương Phàm giật mình khi thấy Hàn Ngạo thay đổi, chiến ý cũng theo đó tăng vọt lên, ngọn lửa màu vàng óng mãnh liệt phóng xuất trải rộng ra hơn trăm mét, sau đó nhanh chóng tụ tập, ngưng tụ thành chiến y màu vàng óng.
Chiến y bay phần phật, kim quang cuồn cuộn.
Khương Phàm nổi bật như Thần Tử, tôn quý lại cường thế.
Khương Phàm khống chế chiến y, triển khai hỏa dực, đón đỡ cương khí màu đen đang vọt tới.
Ầm ầm!
Cương khí màu đen va chạm liệt diễm, ba cái đầu rồng gào thét bạo kích, nhìn qua như ba đầu Ác Long, đánh vào trên thân Khương Phàm.
Thái Dương Chiến Y lại tăng vọt ánh sáng, cứng rắn như áo giáp, chống đỡ hắc phong, chống đỡ đầu rồng bạo kích, tốc độ Khương Phàm chịu ảnh hưởng mãnh liệt, nhưng vẫn cưỡng ép vọt tới trước mặt Hàn Ngạo.
Rống!
Hàn Ngạo nóng nảy, hai mắt sung huyết, mỗi vị trên thân đều tràn ngập lực lượng cực hạn, móng vuốt của hắn như đao, nhanh chóng bạo kích.
Cảnh giới Khương Phàm rớt lại phía sau nhất trọng, nhưng vẫn ngang nhiên thôi động Chu Tước Trảo cuồng dã bạo kích.
Móng vuốt Chu Tước cứng cỏi, phối hợp Thái Dương Chiến Y, cùng áo giáp bên trong, thêm vào lực lượng một trăm ngàn cực cảnh, phát huy ra lực lượng kinh khủng.
Diễn võ trường lắc lư, oanh minh kịch liệt dày đặc như mưa, đinh tai nhức óc.
Toàn trường oanh động!
Đám người lo lắng nhìn quanh, ai cũng thấy không rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
- Aaa... !!
Hàn Ngạo điên cuồng dữ tợn, nhanh chóng bạo kích, vuốt rồng hung hăng giữ lại Chu Tước Trảo của Khương Phàm, cưỡng ép giam cầm.
Miệng hắn đầy răng nanh, hung hăng cắn về phía trước.
Gần như đồng thời, cương khí màu đen thoáng hiện trong đầu rồng, nhiều đến tám đầu, lao tới từ phía sau cùng hai bên Khương Phàm. Giống như là vài chục tòa núi đá, hung hăng đập vào trên người Khương Phàm, mặc dù cách chiến y, nhưng vẫn đánh cho hắn chật vật ngã ra trước.
Hàn Ngạo cắn một cái vào yết hầu Khương Phàm, khi thấy sắp phải đâm xuyên da thịt, chạm đến xương sau cổ. Nhưng... Khương Phàm mặc dù hơi kinh ngạc nhưng mà vẫn chưa hề loạn, Đại Thừa thánh văn dẫn dắt liệt diễm toàn thân, trong thời gian rất ngắn ngưng tụ thành một thanh Kim Viêm Trường Thương, từ phía dưới đánh vào cằm Hàn Ngạo.
Keng!
Kim thương va chạm bên dưới vảy rồng, không đợi trực tiếp đâm xuyên, lại dựa vào lực lượng mạnh mẽ, đánh cho đầu Hàn Ngạo nhếch lên trên. Ngay sau đó, liệt diễm hừng hực toàn thân Khương Phàm, ba đạo Kim Liên liên tiếp thành hình, vung ra đường cong, bạo tạc từ phía sau cùng hai bên người Hàn Ngạo.
Liệt Diễm Phần Thiên thuộc về Huyền cấp võ pháp, ngưng tụ càng nhanh, mặc dù không đến mức trọng thương đối thủ nhưng lại có thể dựa vào ưu thế Đại Thừa linh văn, thể hiện ra hiệu quả phụ trợ mạnh mẽ.
Ầm ầm.
Kim Liên nổ tung, kim viêm cuồn cuộn, cơ hồ tràn ngập cương khí.
Hàn Ngạo triển khai long dực, huy động mãnh liệt, phóng lên tận trời tránh thoát khỏi Khương Phàm, nhưng sau một khắc, bỗng nhiên lại lao xuống.
Hắc khí lại bành trướng, tiếng rít như sóng lớn lao nhanh, chấn động diễn võ trường.
Khương Phàm kịch liệt chống cự lại cuồng phong, lần đầu tiên cảm nhận được năng lượng Phong hệ lại có thể cường hãn đến trình độ như vậy, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn vẫn đứng lên.
Bằng vào phán đoán của hắn, Hàn Ngạo phải lợi dụng phân thân.
Oanh...
Liệt diễm cuồn cuộn được phóng thích, xâm nhập vào bên trong cuồng phong, ý đồ chặn đánh Hàn Ngạo.
Nhưng... Đây chỉ là hỗ trợ cho Khương Phàm!
Khương Phàm mượn việc phóng thích liệt diễm quấy nhiễu ánh mắt Hàn Ngạo, càng nhiều liệt diễm ngưng tụ trong Thái Dương Chiến Y, biến thành lít nha lít nhít hỏa tinh, bao trùm chiến y.
Rống!
Thân ảnh Hàn Ngạo nháy mắt xuất hiện phía sau Khương Phàm, đồng thời càng có nhiều thân ảnh liên tiếp xuất hiện, trình độ hắc phong gào thét cũng tăng vọt mấy lần, rất nhiều đầu rồng hiển hiện, thanh thế kinh người.
Trong hỗn loạn tưng bừng khó phân biệt thật giả.
Trong cuồng phong kịch liệt, vạn vật đều tổn hại!
Hàn Ngạo gắt gao khóa chặt Khương Phàm, muốn khởi xướng một kích trí mạng.
Nhưng...
- Aaa... !
Ánh mắt Khương Phàm hừng hực, phát ra tiếng gáy to, mấy trăm đạo hỏa tinh bị giấu ở dưới Thái Dương Chiến Y toàn bộ được phóng thích.
Trong nháy mắt kim tinh phóng thích cũng bị cuồng phong mãnh liệt cuốn đi toàn bộ.
Cuồng phong có bao nhiêu mãnh liệt, kim tinh tán loạn liền có bấy nhiêu nhanh chóng, chớp mắt đã liền quét sạch bốn phương tám hướng.
- Bạo!
Khương Phàm dùng thánh văn khống chế, ngang nhiên dẫn bạo toàn bộ hỏa tinh.
Ầm ầm!
Mỗi khỏa kim tinh đều ngưng tụ bàng bạc hỏa diễm, mỗi khỏa hỏa tinh đều ẩn chứa nhiệt độ kinh khủng.
Mấy trăm khỏa cường thế dẫn bạo, trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ cuồng phong mạnh mẽ như thủy triều.
Tất cả hư ảnh Hàn Ngạo đều bị chôn vùi tại chỗ, toàn bộ đầu rồng cường thế đều nổ nát vụn. Ngay cả chân thân Hàn Ngạo cũng đều nhận lấy ảnh hưởng của trận bạo tạc.
Cùng lúc đó, Khương Phàm chấn khai hỏa dực, bay thẳng lên trên.
Bước chân Hàn Ngạo trở nên hỗn loạn, lúc này vồ hụt.
Chương 550 Đặc Sắc không thôi
Diễn võ trường oanh minh kịch liệt, xa xa nhìn sang tựa như là hỏa phong triều cùng sôi trào, hắc phong gào thét, kim viêm cuồn cuộn, thanh thế to lớn lại khủng bố.
Chỉ có một bóng người vàng óng đang bay lên vài trăm mét, vô cùng bắt mắt.
- Hắn còn sống?
Vô số người trợn mắt hốc mồm, dưới chém giết điên cuồng như vậy, cái tên Khương lão nhị này lại hoàn hảo không chút tổn hại gì sao?
Hàn Ngạo chính là Dực Long linh văn, lại còn cưỡng ép thúc lên tới trạng thái bùng nổ, lục trọng thiên.
Tên điên này rốt cuộc là ai?
- Tốt!
Thường Lăng dùng sức nắm hai tay, kích động hô to.
Chưa từng nghĩ đến có một ngày vậy mà giữa chiến đấu của nam tử mà nàng lại lớn tiếng khen hay.
Thời khắc này, Khương Phàm trong mắt của nàng lại như là ánh sáng vạn trượng, vô cùng oai hùng dũng mãnh, để nàng kích động, để nàng si mê.
Khương Phàm giương cánh bay cao, không có một khắc đình chỉ, liệt diễm mãnh liệt trải rộng ra vài trăm mét, kim quang rọi khắp nơi, nhiệt độ tăng vọt.
Hắn tựa như là Thần Điểu đứng bên trong liệt diễm ngập trời, tản ra khí thế kinh người.
Rống...
Hổ khiếu hùng minh, mười con Yêu thú lấp lóe kim quang liên tiếp thành hình, hung hãn uy mãnh, gào thét khắp trời cao.
- Thập Thú Bá Thế Quyền!
Khương Phàm triển khai hai tay, vung đánh về phía trước.
Thập thú gào thét, đạp tan kim viêm, bổ nhào xuống cuồng phong màu đen cuồn cuộn phía dưới.
Bọn chúng chỉ là mười con mãnh thú tạo ra thú triều phát ra tiếng rống to lớn, thanh thế cuộn trào, khiến cho toàn trường kinh hô.
Ngay cả Hứa Như Lai cũng hơi có phản ứng, linh văn Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên có thể có lực khống chế mạnh như vậy sao?
- A!!
Hàn Ngạo gào thét, nắm trong tay cuồng phong cường thế, đánh lên không trung, trải rộng ra xung quanh.
Hai tay của hắn bỗng nhiên nắm lại, hắc triều kịch liệt bạo động giữa không trung, một thanh hắc đao thành hình, hư ảnh Dực Long vờn quanh theo đó bạo tạc.
Nhưng lần này, Dực Long đột nhiên trở nên chân thực, càng có uy thế, như linh hồn của hắn, quay quanh đao dài trăm thước, phách trảm giữa trời, vung lên mười ba cỗ đao khí, liên tiếp chém chết mười con mãnh thú từ trên trời giáng xuống.
Bạo Hùng cùng các mãnh thú muốn né tránh lại đều bị chôn vùi.
Ầm ầm...
Thập thú băng diệt, liệt diễm bạo động, cũng che mất Dực Long cùng hắc đao.
Thế lực ngang nhau!
Toàn trường tiếp tục oanh động, tất cả mọi người đều không còn bình tĩnh nữa.
Bọn hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Hàn Ngạo cường đại, càng thậm chí hơn là Hàn Ngạo đáng sợ, nhưng, cái tên Khương lão nhị này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện, không chỉ có thể ép cho Hàn Ngạo điên cuồng, càng có thể cùng ngang hàng với Hàn Ngạo?
Hứa Như Lai nhíu mày.
Hắn đã cùng Hàn Ngạo giao thủ qua, mặc dù luận bàn ngắn ngủi, không chân chính dùng toàn lực ứng phó, cũng không có phân ra thắng bại, nhưng hắn biết rõ tên Dực Long Vô Hồi này rất cường đại, nhất là uy lực Dực Long Đao.
- Tốt thay cho một tên Khương Phàm!
Các đệ tử Vô Hồi âm thầm hít một hơi.
Trách không được có thể làm cho Thánh Chủ mời chào, quả nhiên có chút thực lực.
- Khương Phàm, còn chưa có kết thúc.
Hàn Ngạo điên cuồng, huyết khí sôi trào, hắn tiếp tục thôi động thực lực tăng vọt, vững vàng ổn định ở Linh Nguyên cảnh lục trọng thiên.
Hắc phong liệt liệt, gào thét nhấc lên.
Dưới sự khống chế mãnh liệt của Hàn Ngạo, hắc phong như sóng triều dâng lên kịch liệt xen lẫn ở phía trước, thình lình tạo thành hình dáng một con Dực Long Hắc Ám.
- Aaa... !!
Hàn Ngạo triệt để bạo tẩu, triệt để điên cuồng, hai mắt hắn lồi ra ngoài, khí thế tiếp tục tăng vọt, mảng lớn vảy rồng từ trên thân bóc ra đi, bạo tạc tới Hắc Long, bao trùm ở bên ngoài.
Nhưng, vảy rồng của hắn là do da thịt ngưng tụ, giờ khắc này điên cuồng, không thua gì như đang lột da.
- Hàn Ngạo! Dừng tay!
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa liên tiếp xông ra khỏi sương phòng, kịch liệt hô to, có người nhịn không được muốn xông lên đài diễn võ.
- Diễn võ trọng địa, bất kỳ người nào cũng không được nhúng tay vào!
m thanh uy nghiêm quanh quẩn tại diễn võ trường, chấn nhiếp các đệ tử Vô Hồi thánh địa.
- Điên rồi... Điên rồi...
Xung quanh khán đài liên miên tiếng kinh hô, bọn hắn chưa từng thấy Hàn Ngạo điên cuồng qua như vậy.
- Aaa...
Toàn thân Hàn Ngạo đều dâng lên lân phiến, từ đuôi rồng đến thân rồng, lại thẳng đến đầu rồng, lộ ra thân thể đẫm máu, ai nhìn thấy cũng đều phải giật mình!
Vảy rồng nhanh chóng tách ra, toàn bộ đều nhiễm đầy máu tươi của Hàn Ngạo, toàn bộ bao trùm đến trên thân Dực Long Hắc Ám kia.
Ầm ầm...
Dực Long Hắc Ám ngẩn đều lên trời thét dài, vảy rồng bao trùm, máu tươi xen lẫn, như một con Dực Long chân chính thức tỉnh, long uy cuồn cuộn, long khí bàng bạc.
Cương khí màu đen, uy thế lại tăng vọt mấy lần.
Thường Lăng kinh ngạc che miệng lại, khó có thể tin được mà nhìn Dực Long hung ác giữa không trung.
Đây là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên chiến đấu sao?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi!
Khương Phàm đứng ngạo nghễ giữa không trung, không kinh hãi cũng không hoản loạn, tại thời điểm Hàn Ngạo điên cuồng phóng thích một kích đỉnh phong, đồng thời, hắn cũng dẫn dắt liệt diễm kịch liệt cuồn cuộn về trước mặt.
Chu Tước trong khí hải gáy to, linh văn trên trán nở rộ.
Trong khí hải, linh lực không ngừng liên tục phóng thích, chật ních kinh mạch toàn thân, hóa thành liệt diễm mãnh liệt phóng xuất ra ngoài.
Khí hải của hắn khác hẳn với quy mô của người thường, hắn điên cuồng thả ra vốn liếng.
Bàn tay trái khống chế, tay phải xoay tròn, liệt diễm lao nhanh không dứt, tầng tầng hội tụ, tầng tầng áp chế, một đoạn ánh sáng nhanh chóng nở rộ, từ to như nắm tay, biến thành mười mét... Hai mươi mét... Ba mươi mét... Năm mươi mét...
Đại Thừa linh văn sáng chói, cường thế nắm kiêu dương (mặt trời chói chang) trong tay.
Kim viêm cuồn cuộn, nhiệt độ cao vặn vẹo không gian!
Giờ khắc này, tất cả linh văn hỏa diễm bên ngoài bình chướng đều cảm nhận được kiêng kị, bao gồm cả thánh văn của Thường Lăng.
- Đó là võ pháp gì?
- Đó là vầng mặt trời sao?
- Uy thế thật mạnh!
Lúc Khương Phàm ra khỏi phòng Thường Lăng cũng tắm rửa xong, lại còn ngủ thiếp đi bên cạnh suối nước nóng.
Khương Phàm cười lắc đầu.
Hơn mười ngày giày vò, có thể kiên trì tới lúc này quả thực thật không dể dàng.
Với hắn mà nói đây là chuyện thường ngày, đối với Thường Lăng mà nói là, chỉ sợ nàng gặp ác mộng cũng đều không thấy được đến trường hợp như vậy.
Thường Lăng nằm nghiêng trên giường êm bên cạnh ao, đổi lại y phục của nàng, nhu hòa dán ở trên người, phác hoạ ra độ cong mê người.
Gương mặt như bạch ngọc, phấn nhuận hoàn mỹ, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, môi đỏ tuyệt mỹ, hoàn mỹ giống như một vật mỹ nghệ. Không cần ai ca ngợi, nàng thật cực kỳ giống như một vị tiên tử, hoàn mỹ như vậy. Làm cho người khác không khỏi rung động, mỹ nhân như ngọc!
Khương Phàm lẳng lặng mà nhìn, lại còn nhìn đến ngây người.
- Ừm...
Thường Lăng nhẹ mở đôi mắt xinh đẹp ra, bên trong giống như có một làn hơi nước mịt mờ, để người ta nhìn vào đều tâm động.
- Tỉnh rồi sao.
Khương Phàm tranh thủ thời gian đứng dậy, vừa rồi trong bất tri bất giác đã tiến đến trước mặt nàng.
- Ngươi làm cái gì?
Thường Lăng chống người lên, trên mặt hiện ra một sự thẹn thùng động lòng người.
- Không có gì, nhìn cô ngủ mà thôi.
Khương Phàm xấu hổ vò đầu.
- Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, chúng ta nên rời khỏi.
Thường Lăng mang mạng che mặt, che khuất dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, nhưng như thế này ngược lại càng nhiều hơn mấy phần mông lung và thần bí, cùng với đôi mắt tinh khiết kia lại mang theo một chút linh khí càng tăng thêm sức mạnh.
- Cô thật đẹp.
Khương Phàm ca ngợi một câu từ đáy lòng.
Thường Lăng kinh ngạc giơ lông mày lên, hé miệng cười khẽ, có thể từ nơi trong miệng gia hỏa này nghe được lời như vậy, không dễ dàng.
- So với Dạ An Nhiên thì sao?
Thường Lăng nhìn mắt Khương Phàm cười nói.
- Cảm giác không giống nhau, không cách nào so sánh được. Cô rất đẹp, An Nhiên cũng rất đẹp. Cô có loại đẹp không linh, nàng có loại đẹp tự nhiên, cô ấy còn rất kiên cường, rất dũng cảm, gặp chuyện đều rất quả quyết.
-...
Thường Lăng im lặng, hắn là đồ đần sao?
- Ai...
Khương Phàm nhìn Thường Lăng xinh đẹp thánh khiết trước mặt, bỗng nhiên phát ra âm thanh thở dài nhẹ nhàng.
- Có ý gì?
Thường Lăng không hiểu thấu, ta có cái gì không tốt sao?
- Không có gì, đi thôi, đừng để Hàn Ngạo sốt ruột chờ.
Khương Phàm thở dài bởi vì đột nhiên phát hiện một chuyện.
Hắn phát dục!
Thật là phát dục!
Trong đầu ngẫu nhiên xuất hiện ý nghĩ lang thang, giống như không hoàn toàn là do Sát Lục Chi Hỏa ảnh hưởng.
Ai, mười lăm tuổi rồi, lớn lên rồi!
- Chào ngươi!
Khương Phàm bọn người Thường Lăng mới ra khỏi mê vụ của suối nước nóng, đối diện nhìn thấy một gương mặt tròn vo.
- Ngươi là ai?
Khương Phàm đưa tay đè lại gương mặt béo phì kia, dùng sức đẩy ra.
- Để ra tự giới thiệu, ta là... Oa... Oa oa oa... Thật đẹp! Ngươi... Ngươi... Nàng là của ngươi sao? Oa... Có phúc lớn thật.
Gương mặt béo phì kia một giây trước còn đầy vẻ tươi cười, một giây sau lại gắt gao tiếp cận Thường Lăng, phát ra tán thưởng kinh diễm.
- Khống chế một chút. Ngươi là ai?
Khương Phàm cản ở trước mặt Thường Lăng, đánh giá nam tử trước mặt.
To béo mượt mà, trắng tinh, không có tóc, không có râu, cũng không có lông mày, hết lần này tới lần khác còn choàng bộ đạo bào màu trắng, chợt nhìn giống như không mặc y phục, da lại trắng như heo.
- Ta là người tốt, nhìn tướng mạo liền biết, người tốt. Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn xin mời hai vị giúp một chút, chỉ là một vấn đề nhỏ.
Nam tử lộ ra nụ cười người vật vô hại, xoa xoa tay mong đợi nhìn Khương Phàm.
- Giúp cái gì?
Khương Phàm vừa muốn cười bộ dáng hắn to béo không lông thật khôi hài, chợt phát hiện, trên trán hắn không có linh văn, cũng là trần trùng trục.
Thường Lăng cũng chú ý tới trán của hắn, là người không có linh văn?
- Cái này... Ha ha...
Nam tử không để lại dấu vết nhìn xung quanh cây rừng, nói nhỏ.
- Mang ta ra ngoài!
- Không phải ngươi có chân sao? Hay là thiếu tiền, bọn họ giữ ngươi lại rồi?
- Ta có tiền có bảo bối. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Hắc hắc, không tiện quang minh chính đại rời khỏi. Chỉ cần ngươi đem cất ta vào trong này, mang ta ra khỏi Vương Quốc Hắc Ám, ta nhất định có hậu tạ.
Nam tử cười híp mắt chỉ chỉ thanh đồng tiểu tháp treo trên cổ Khương Phàm.
- Nó không chứa được người sống.
Khương Phàm cảnh giác, hắn là lần theo cảm giác đi tìm tới sao?
- Nếu ta có thể tìm tới ngươi liền tin tưởng ngươi có thể mang ta đi ra ngoài.
Nam tử cười xoa tay, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thường Lăng một cái, trong mắt tất cả đều là ánh sáng kinh diễm.
Khương Phàm nhìn chằm chằm nam tử:
- Ôn Tuyền Tiên Cảnh, sẽ không phải bởi vì ngươi nên mới không tiếp tục kinh doanh được đấy chứ?
- Làm sao có thể, ta chỉ là một người bình thường, người tốt bình thường.
Đáy mắt nam tử hiện lên tia bối rối, nhưng nụ cười trên mặt không yếu bớt chút nào.
Khương Phàm hào hứng:
- Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi làm thế nào chọc tới Hứa Như Lai?
Nam tử tranh thủ thời gian lắc đầu:
- Hứa Như Lai? Nói đùa cái gì, ta làm sao dám gây với Chiến Phật Chí Tôn Kim Thành.
- Vậy rất xin lỗi, chuyện không kích thích ta không hứng thú.
Khương Phàm kéo tay Thường Lăng muốn rời khỏi.
- Kích thích! Kích thích! Khá là kích thích!
Nam tử tranh thủ thời gian bắt lấy cánh tay Khương Phàm, cười rạng rỡ.
- Làm sao kích thích?
Khương Phàm từ từ đẩy tay của hắn ra.
- Ngươi đem ta đặt vào liền có thể tự mình trải nghiệm. Như vậy đi, ta chỗ này có chút...
Nam tử vừa muốn móc từ trong y phục ra cái gì, phía trước lại truyền đến vài tiếng cười yêu kiều.
- Ngươi đây là muốn đi vội sao?
Nữ tử xinh đẹp không biết lúc nào đã xuất hiện tại góc rẽ, thân thể xinh đẹp tựa vào một gốc cây bên cạnh, nhìn nam tử chớp chớp mị nhãn.
- Nào có, ta nhìn thấy có bạn mới tiến đến, nên chào hỏi.
Nam tử tranh thủ thời gian cười làm lành, tay luồn vào trong y phục từ từ rút về.
Chương 547 Nhi tử thôn trưởng, Khương lão nhị
Nữ tử xinh đẹp cười nói:
- Ngươi giao bảo bối, đầy đủ để cho ngươi đổ đầy ba mươi ngày, lúc này mới vẻn vẹn năm ngày mà thôi, không cần gấp gáp như vậy.
Nam tử nuốt ngụm nước bọt, cười khan nói:
- Đúng đúng đúng, vừa năm ngày, ta không vội.
Nữ tử xinh đẹp quan sát tỉ mỉ Thường Lăng vài lần, trêu đùa:
- Không giống nư tử bị tẩm bổ nhỉ, thật xinh đẹp. Mặt đỏ lên thẹn thùng, ta thấy mà yêu. Các ngươi xác định, không vào để hưởng thụ dư vị?
Gương mặt xinh đẹp của Thường Lăng nổi lên tia đỏ ửng, thực sự chịu không được trò đùa ngay thẳng thế này.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc qua loại người này nên không biết phản bác làm sao.
- Cáo từ, ngươi từ từ ở.
Khương Phàm mỉm cười nói với to béo nam tử, lôi kéo Thường Lăng rời khỏi
- Ai? Ai! Lúc này đã đi rồi sao, trò chuyện tiếp một lát đi!
Nam tử cố gắng tươi cười, chỉ là cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nữ tử xinh đẹp cười khanh khách:
- Ngươi đó, liền thành thành thật thật đợi đi.
- Bảo chủ các ngươi cùng mặt trên nói thế nào rồi? Giữa chúng ta đã có giao dịch, ngươi nhận đồ của ta, liền phải bảo đảm ba mươi ngày an toàn cho ta. Các ngươi cũng không thể lật lọng.
Nam tử nóng nảy chạy đến trước mặt nữ tử xinh đẹp, trên cái đầu trần trùng trục đều thấy rõ mồ hôi.
- Giữa chúng ta là làm giao dịch, thế nhưng ngươi che giấu thân phận của ngươi, cho chúng ta làm ra ước định sai lầm nguy hiểm. Dựa theo quy củ, chúng ta kỳ thật có thể trực tiếp đưa ngươi ra ngoài. Nhưng, bảo chủ vẫn quyết định tôn trọng quy củ, bảo đảm ngươi đến cùng. Nhưng phải xem Vô Hồi thánh địa, Chí Tôn Kim Thành, còn có Hỗn Độn Tử Phủ làm sao thương lượng.
Đáy mắt Nữ tử xinh đẹp hiện lên một tia ý lạnh.
Cái tên mập mạp chết bầm này là nàng tiếp đãi, không nghĩ tới lại náo ra nhiễu loạn như vậy.
Hắn chân trước vừa tiến đến, Chiến Phật Chí Tôn Kim Thành liền giết tới. Sau khi điều tra mới biết được, cái tên mập mạp chết bầm này đã gây đại họa!
Nhưng, bảo chủ dứt khoát quyết định tuân thủ ước định, bảo đảm cho tên mập mạp chết bầm ba mươi ngày.
Không chỉ bởi vì đồ trong tay tên mập mạp chết bầm này, càng là muốn mượn sự kiện oanh động này, tuyên cáo với toàn bộ Vương Quốc Hắc Ám quy củ cùng thái độ của Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Tên dế nhũi kia! Dừng lại!
Khương Phàm vừa đi ra khỏi Ôn Tuyền Tiên Cảnh, trong hư không tối tăm nơi xa liền truyền đến giọng của Hứa Như Lai.
Khương Phàm không để ý đến, lôi kéo Thường Lăng rời khỏi.
- Chính là ngươi! Tên dế nhũi tới từ Bạch Mao thôn, Khương lão nhị!
Hứa Như Lai cao giọng hét lớn, thanh âm như hồng chuông, hắc ám quanh quẩn, làm cho vô số người ồn ào cười to trên xiềng xích nơi xa.
- Bạch Mao thôn?
- Khương lão nhị?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hứa Như Lai.
Hứa Như Lai nhếch lên nụ cười giễu cợt:
- Hàn Ngạo khiêu chiến đã truyền khắp Vương Quốc Hắc Ám. Địa điểm tại Đại Tự Tại điện thứ ba, tầng thứ hai, diễn võ trường đầu tiên, khiêu chiến dế nhũi Bạch Mao thôn, nhi tử thôn trưởng Khương lão nhị. Ha ha, phụ mẫu của ngươi đặt tên cho ngươi rất tùy tính nhỉ.
- Đây là lời Hàn Ngạo nói sao? Quá khi dễ người!
Thường Lăng rất im lặng, đường đường là Dực Long, ngây thơ như vậy sao?
Khương Phàm lắc đầu mà cười:
- Xin hỏi Hứa công tử, thời gian định từ lúc nào?
- Dựa theo thời gian Vương Quốc Hắc Ám, sau ba khắc đồng hồ, chính là thời điểm ngươi đi ra.
- Đại Tự Tại điện thứ ba ở đâu nào?
- Phía trước bên trái ngươi, ngoài trăm dặm.
Toàn thân Khương Phàm dâng lên liệt diễm, triển khai hỏa dực vàng óng ánh, ôm lấy Thường Lăng liền muốn rời khỏi.
- Khoan đã!
Hứa Như Lai phất tay, Phi Thiên Bạch Viên ở các nơi liên tiếp dâng lên, chặn lại phía trước Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Uất ức thật.
Khương Phàm nhẹ giọng tự nói, ngẩng đầu hỏi Hứa Như Lai:
- Lại có chuyện gì?
- Ta muốn soát người.
- Tìm kiếm cái gì?
- Lục soát người hai người các ngươi.
- Vì sao?
- Năm ngày trước có một người tiến vào. Trong vòng năm ngày, chỉ có hai người các ngươi ra vào. Ta muốn bảo đảm các ngươi không có trộm đem hắn ra.
Hứa Như Lai phất tay hô to.
- Tìm kiếm cho ta! Từ y phục đến vũ khí, nơi nào cũng đều không cần buông tha!
Thường Lăng tranh thủ thời gian bắt lấy ngọc thạch trên cổ áo, cảnh giác Bạch Viên đang vây tới.
- Khoan đã! Như vậy đi, không cần lục soát. Người, ta đã mang ra ngoài.
Khương Phàm đột nhiên nói một câu, để nữ tử xinh đẹp bên trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh đang muốn đi ra ngăn lại kinh ngạc giơ lông mày lên.
- Bắt lại cho ta!
Hứa Như Lai lớn tiếng hô to.
Quá tốt rồi!
Cái tên mập mạp chết bầm kia rốt cuộc cũng vẫn đi ra!
Chỉ cần rời khỏi Ôn Tuyền Tiên Cảnh thì không có quan hệ gì với Ôn Tuyền Tiên Cảnh nữa, hắn có thể trực tiếp bắt người!
Khương Phàm đưa tay, chỉ về phía Hứa Như Lai:
- Ta khiêu chiến ngươi! Ta thắng, buông tha hắn! Ta thua, người cho ngươi!
- Ngươi biết hắn là ai sao?
- Ta chẳng cần biết hắn là ai, ta khiêu chiến ngươi!
- Ngươi nghĩ kỹ?
Hứa Như Lai tiếp cận Khương Phàm.
- Ta rất rõ ràng, ngươi dám không?
- Có gì không dám! Nhưng, ha ha, ngươi có thể còn sống từ trên lôi đài với Hàn Ngạo sao?
- Ta không đi xuống được, coi như ta thua, người cũng thuộc về ngươi.
Khương Phàm nói xong lại ôm lấy Thường Lăng, bay lên không rời khỏi.
- Thứ không biết sống chết, đi!
Hứa Như Lai kêu gọi Bạch Viên rời khỏi.
- Ai! Ai? Không đúng.
Nam tử to béo cuống quít lao ra, lo lắng hô to về phía không trung.
- Không qua ta đồng ý sao? Ta còn chưa có ra ngoài đây. Ngọa tào, ngươi là ai chứ.
Đại Tự Tại điện thứ ba cho tới bây giờ đều là nơi náo nhiệt nhất Vương Quốc Hắc Ám.
Nơi này chủ yếu cung cấp diễn võ giao dịch cho võ giả Linh Nguyên cảnh
Tầng đầu tiên thích hợp với Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên trở xuống, tầng thứ hai thích hợp với tứ trọng thiên ngũ trọng thiên, bắt đầu từ tầng thứ ba, mỗi tầng đơn độc một tầng.
Hôm nay Đại Tự Tại điện thứ ba vô cùng náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người chạy tới nơi này.
Chương 548 Đại Tự Tại Điện
Bởi vì Hàn Ngạo có thân phận đặc thù, đệ tử thánh văn của Vô Hồi thánh địa, đứng vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng.
Bởi vì Hàn Ngạo từ hai năm trước đã không còn tiếp nhận khiêu chiến, càng không có người dám khiêu chiến hắn.
Bởi vì Hàn Ngạo muốn đích thân khiêu chiến người quá đặc biệt.
Dế nhũi? Bạch Mao thôn? Nhi tử thôn trưởng, Khương lão nhị?
Bởi vì điều kiện giao dịch Hàn Ngạo lên đài khiêu chiến là —— thời hạn chủ tớ!
- Dế nhũi đâu? Sắp đến giờ rồi người còn chưa tới sao.
- Khương lão nhị là tên thật sao? Loại như thế cũng đáng để Hàn Ngạo tự mình khiêu chiến? Còn giao dịch thời hạn chủ tớ!
- Chết tiêt, ta quá hiếu kỳ rối, cuối cùng là người nào.
- Từ hôm qua đến bây giờ cũng không có người nào tra ra Khương lão nhị là ai sao?
Khán đài tầng năm kín người hết chỗ, tiếng nghị luận ầm ĩ, đều tràn ngập chờ mong đối với cuộc khiêu chiến này.
- Hàn Ngạo ơi Hàn Ngạo.
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa tới rất nhiều, đều đứng trong sương phòng phía trên tầng năm nhìn Hàn Ngạo đang ngồi xếp bằng điều dưỡng bên trên lôi tràng.
Khương lão nhị?
Thua thiệt hắn nghĩ ra, đây là ngụ ý vạn năm lão nhị sao?
Còn đem Bạch Hổ quan nói thành Bạch Mao thôn, đem Khương Hồng Võ nói thành thôn trưởng.
Bọn hắn thật có chút dở khóc dở cười, chưa từng nghĩ đến Hàn Ngạo lại còn có một mặt ngây thơ như vậy.
- Khương Tuyền trưởng lão là cô cô Khương Phàm, Khương Phàm là do Thánh Chủ tự mình mời chào, đã vậy Hàn Ngạo còn quá nhục nhã hắn, là thật không nể mặt mũi mà.
- Hình như Hàn Ngạo ở ngoài Chí Ám lĩnh vực bị Khương Phàm khi dễ.
- Hàn Ngạo trước đó vẫn luôn tuyên bố muốn hung hăng giáo huấn Khương Phàm, để Khương Phàm quỳ bò vào Vô Hồi thánh địa. Kết quả vừa đối mặt liền thua, Hàn Ngạo là nuốt không trôi cục tức này.
- Khương Phàm thật là, mới đến cũng không thu liễm tài năng, cho các sư huynh sư tỷ chút mặt mũi?
- Ta chưa từng nhìn thấy Hàn Ngạo như thế này bao giờ, hôm nay đoán chừng sẽ hung hăng giáo huấn Khương Phàm thật.
Các đệ tử Vô Hồi rất bất đắc dĩ, nhưng cũng lại có chút chờ mong.
Bọn hắn cũng tràn đầy hiếu kỳ đối cái tên điên dìm nước Ly Hỏa thánh địa kia.
Khi Khương Phàm đi đến Đại Tự Tại điện tầng đầu tiên, Hàn Ngạo ở trên diễn võ trường tầng hai liền mở bừng mắt ra đầu tiên, một vòng tinh mang lăng liệt chợt hiện
lên.
Cả những người náo nhiệt nói chuyện với nhau đều liên tiếp an tĩnh lại, kỳ quái nhìn Hàn Ngạo trên đài.
Hàn Ngạo đã nhận ra khí tức Khương Phàm, cũng không phải cảm nhận linh văn, mà là phản ứng của long nguyên trong thân thể. Tựa như có thiên địch tới gần, để hắn bỗng nhiên khẩn trương.
- Hắn, rốt cuộc là linh nguyên gì?
Hàn Ngạo khẽ nhíu mày, cảnh giác ngoài ý muốn càng, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên, chờ đợi Khương Phàm xuất hiện.
- Tới rồi?
- Ở chỗ nào!
Đám người liên tiếp đứng dậy, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Khương Phàm đi đến tầng thứ hai, lần theo chỉ dẫn, đi tới diễn võ trường khổng lồ nhất.
Cửa đá chậm rãi đẩy ra, đập vào mắt rõ ràng là quảng trường rộng rãi khổng lồ, bậc thang vờn quanh tầng tầng hướng lên, hơn mấy ngàn vạn người ngồi đầy nhóc trèo lên.
Đài diễn võ vô cùng rộng rãi, xung quanh còn hoa lệ cột đá bao quanh, chống lên bảo vệ.
- Oa...
Toàn trường vang lên tiếng kinh hô liên miên, chỉ là tiếng hô đều đưa cho nữ tử áo trắng cao gầy thướt tha bên cạnh Khương Phàm.
Ngay sau đó, tiếng kinh hô lại lần nữa tăng vọt.
- Hứa Như Lai?
- Đây là Hứa Như Lai nào?
- Hẳn là Chiến Phật Hứa Như Lai. Thánh Phật hình như đã một thời gian tiến vào Đại Hoang thâm uyên, sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
- Hai người kia là ai? Sao Hứa Như Lai lại đi theo phía sau bọn họ!
Thanh triều như sấm, quanh quẩn diễn võ trường.
Ngay cả các đệ tử Vô Hồi thánh địa trong sương phòng đều liên tiếp đứng lên, chau mày, làm sao Hứa Như Lai lại đi cùng với Khương Phàm?
- Hứa Như Lai, ngươi đến xem ta luận võ?
Hàn Ngạo cũng ngoài ý muốn khi thấy Hứa Như Lai đến diễn võ trường của hắn.
- Ta đến xem hắn chết như thế nào!
Hứa Như Lai hừ một tiếng, dẫn người đi hướng chỗ cao.
Sau khi Khương Phàm an bài Thường Lăng đến trên khán đài, hắn liền leo lên đài diễn võ.
- Xảy ra chuyện gì?
Hàn Ngạo chau mày, chỉ mới một ngày mà thôi, làm sao gia hỏa này lại kết thù kết oán với Hứa Như Lai.
- Trận luận võ hôm nay của hai ta, tốc chiến tốc thắng.
Khương Phàm run run bả vai, cố ý kích thích Hàn Ngạo.
- Ngươi nói cái gì?
Hàn Ngạo sắc mặt đột nhiên lạnh lại.
- Cùng ngươi làm nóng người, phía sau còn phải đánh với Hứa Như Lai.
Một câu của Khương Phàm lập tức an tĩnh cả diễn võ trường, ngay sau đó toàn trường sôi trào.
- Cái tên dế nhũi này còn muốn khiêu chiến Hứa Như Lai?
- Hứa Như Lai lại còn theo tới thật?
- Cái tên nhi tử ngốc của thôn trưởng này rốt cuộc là ai?
Mọi người khó có thể tin được mà nhìn về phía Hứa Như Lai ở nơi đó.
- Khương Phàm, ngươi đang nhục nhã ta?
Hàn Ngạo gầm thét!
Làm nóng người?
Khốn kiếp, ta sẽ làm nóng chết ngươi!
Toàn thân Hàn Ngạo sôi trào lên cương khí màu đen cuồng liệt, da thịt căng cứng, nhanh chóng ngưng tụ thành vảy rồng cứng rắn.
Vuốt rồng, đuôi rồng, toàn bộ thành hình, trực tiếp tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất.
- Vị trí thứ sáu Võ Hầu bảng, Hàn Ngạo, khiêu chiến người mới, Khương lão nhị! Giao dịch —— thời hạn năm năm chủ tớ!
Một thanh âm uy nghiêm quanh quẩn tại diễn võ trường, tuyên bố trận luận võ hôm nay chính thức bắt đầu.
- Hình như sư tôn ngươi đã nhắc nhở qua ngươi, không cần làm hiệp nghị chủ tớ. Ngươi khẳng định muốn như thế này?
Khương Phàm không hiểu Võ Hầu bảng là cái gì, lấy thực lực Hàn Ngạo lại xếp ở vị trí thứ sáu.
- Từ hôm nay trở đi, ta là chủ tử của ngươi, ngươi là nô của ta!
Hàn Ngạo hét lơn, cổ vặn vẹo, xương cốt trên đầu tăng trưởng.
Hắc khí, cương khí cuồn cuộn, cuồng phong tàn phá bừa bãi trên lôi đài trăm mét. Sau đó... toàn thân Hàn Ngạo phát ra âm thanh đôm đốp quái dị, đầu hắn biến thành đầu rồng, hình thể cao đến ba mét.
Chương 549 Dực Long bạo tẩu
Càng đáng sợ chính là, khí tức của hắn bắt đầu tăng vọt, phá tan tầng thứ ngũ trọng thiên, cường thế bước vào lục trọng thiên.
Hắc phong gào thét khắp lôi tràng, càng ngày càng mãnh liệt, bên trong có hư ảnh đầu rồng đang nhấc lên.
Thanh thế to lớn, tràng diện kinh người.
- Bạo tẩu?
- Long tộc bạo tẩu!
- Hàn Ngạo điên rồi?
- Bạo tẩu có thể kích phát tiềm lực thân thể cực mạnh, nhưng tiêu hao vô cùng lớn, thời gian cũng ngắn, mà... Đối với thân thể sẽ có hao tổn nghiêm trọng!
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa bỗng nhiên biến sắc.
Trên khán đài xung quanh diễn võ trường liên miên an tĩnh.
Bọn hắn như đang nằm mơ.
Cái tên Khương lão nhị này rốt cuộc là ai, vậy mà lại có thể để cho Hàn Ngạo liều mạng như vậy, không có cái gọi là thăm dò, không có bất kỳ va chạm gì, trực tiếp đi đến trạng thái cường bạo nhất.
Đây là, liều mạng sao?
Rống!
Hai mắt Hàn Ngạo sung huyết, phát ra tiếng long ngâm mát lạnh, ngang nhiên vọt thẳng tới Khương Phàm.
Tốc độ tăng vọt!
Hắc khí cuồn cuộn khắp toàn thân hắn, hư ảnh đầu rồng ở bên trong kịch liệt ngẩng cao, cương khí mạnh mẽ như có thể xé rách hết thảy mọi thứ.
Khương Phàm giật mình khi thấy Hàn Ngạo thay đổi, chiến ý cũng theo đó tăng vọt lên, ngọn lửa màu vàng óng mãnh liệt phóng xuất trải rộng ra hơn trăm mét, sau đó nhanh chóng tụ tập, ngưng tụ thành chiến y màu vàng óng.
Chiến y bay phần phật, kim quang cuồn cuộn.
Khương Phàm nổi bật như Thần Tử, tôn quý lại cường thế.
Khương Phàm khống chế chiến y, triển khai hỏa dực, đón đỡ cương khí màu đen đang vọt tới.
Ầm ầm!
Cương khí màu đen va chạm liệt diễm, ba cái đầu rồng gào thét bạo kích, nhìn qua như ba đầu Ác Long, đánh vào trên thân Khương Phàm.
Thái Dương Chiến Y lại tăng vọt ánh sáng, cứng rắn như áo giáp, chống đỡ hắc phong, chống đỡ đầu rồng bạo kích, tốc độ Khương Phàm chịu ảnh hưởng mãnh liệt, nhưng vẫn cưỡng ép vọt tới trước mặt Hàn Ngạo.
Rống!
Hàn Ngạo nóng nảy, hai mắt sung huyết, mỗi vị trên thân đều tràn ngập lực lượng cực hạn, móng vuốt của hắn như đao, nhanh chóng bạo kích.
Cảnh giới Khương Phàm rớt lại phía sau nhất trọng, nhưng vẫn ngang nhiên thôi động Chu Tước Trảo cuồng dã bạo kích.
Móng vuốt Chu Tước cứng cỏi, phối hợp Thái Dương Chiến Y, cùng áo giáp bên trong, thêm vào lực lượng một trăm ngàn cực cảnh, phát huy ra lực lượng kinh khủng.
Diễn võ trường lắc lư, oanh minh kịch liệt dày đặc như mưa, đinh tai nhức óc.
Toàn trường oanh động!
Đám người lo lắng nhìn quanh, ai cũng thấy không rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
- Aaa... !!
Hàn Ngạo điên cuồng dữ tợn, nhanh chóng bạo kích, vuốt rồng hung hăng giữ lại Chu Tước Trảo của Khương Phàm, cưỡng ép giam cầm.
Miệng hắn đầy răng nanh, hung hăng cắn về phía trước.
Gần như đồng thời, cương khí màu đen thoáng hiện trong đầu rồng, nhiều đến tám đầu, lao tới từ phía sau cùng hai bên Khương Phàm. Giống như là vài chục tòa núi đá, hung hăng đập vào trên người Khương Phàm, mặc dù cách chiến y, nhưng vẫn đánh cho hắn chật vật ngã ra trước.
Hàn Ngạo cắn một cái vào yết hầu Khương Phàm, khi thấy sắp phải đâm xuyên da thịt, chạm đến xương sau cổ. Nhưng... Khương Phàm mặc dù hơi kinh ngạc nhưng mà vẫn chưa hề loạn, Đại Thừa thánh văn dẫn dắt liệt diễm toàn thân, trong thời gian rất ngắn ngưng tụ thành một thanh Kim Viêm Trường Thương, từ phía dưới đánh vào cằm Hàn Ngạo.
Keng!
Kim thương va chạm bên dưới vảy rồng, không đợi trực tiếp đâm xuyên, lại dựa vào lực lượng mạnh mẽ, đánh cho đầu Hàn Ngạo nhếch lên trên. Ngay sau đó, liệt diễm hừng hực toàn thân Khương Phàm, ba đạo Kim Liên liên tiếp thành hình, vung ra đường cong, bạo tạc từ phía sau cùng hai bên người Hàn Ngạo.
Liệt Diễm Phần Thiên thuộc về Huyền cấp võ pháp, ngưng tụ càng nhanh, mặc dù không đến mức trọng thương đối thủ nhưng lại có thể dựa vào ưu thế Đại Thừa linh văn, thể hiện ra hiệu quả phụ trợ mạnh mẽ.
Ầm ầm.
Kim Liên nổ tung, kim viêm cuồn cuộn, cơ hồ tràn ngập cương khí.
Hàn Ngạo triển khai long dực, huy động mãnh liệt, phóng lên tận trời tránh thoát khỏi Khương Phàm, nhưng sau một khắc, bỗng nhiên lại lao xuống.
Hắc khí lại bành trướng, tiếng rít như sóng lớn lao nhanh, chấn động diễn võ trường.
Khương Phàm kịch liệt chống cự lại cuồng phong, lần đầu tiên cảm nhận được năng lượng Phong hệ lại có thể cường hãn đến trình độ như vậy, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn vẫn đứng lên.
Bằng vào phán đoán của hắn, Hàn Ngạo phải lợi dụng phân thân.
Oanh...
Liệt diễm cuồn cuộn được phóng thích, xâm nhập vào bên trong cuồng phong, ý đồ chặn đánh Hàn Ngạo.
Nhưng... Đây chỉ là hỗ trợ cho Khương Phàm!
Khương Phàm mượn việc phóng thích liệt diễm quấy nhiễu ánh mắt Hàn Ngạo, càng nhiều liệt diễm ngưng tụ trong Thái Dương Chiến Y, biến thành lít nha lít nhít hỏa tinh, bao trùm chiến y.
Rống!
Thân ảnh Hàn Ngạo nháy mắt xuất hiện phía sau Khương Phàm, đồng thời càng có nhiều thân ảnh liên tiếp xuất hiện, trình độ hắc phong gào thét cũng tăng vọt mấy lần, rất nhiều đầu rồng hiển hiện, thanh thế kinh người.
Trong hỗn loạn tưng bừng khó phân biệt thật giả.
Trong cuồng phong kịch liệt, vạn vật đều tổn hại!
Hàn Ngạo gắt gao khóa chặt Khương Phàm, muốn khởi xướng một kích trí mạng.
Nhưng...
- Aaa... !
Ánh mắt Khương Phàm hừng hực, phát ra tiếng gáy to, mấy trăm đạo hỏa tinh bị giấu ở dưới Thái Dương Chiến Y toàn bộ được phóng thích.
Trong nháy mắt kim tinh phóng thích cũng bị cuồng phong mãnh liệt cuốn đi toàn bộ.
Cuồng phong có bao nhiêu mãnh liệt, kim tinh tán loạn liền có bấy nhiêu nhanh chóng, chớp mắt đã liền quét sạch bốn phương tám hướng.
- Bạo!
Khương Phàm dùng thánh văn khống chế, ngang nhiên dẫn bạo toàn bộ hỏa tinh.
Ầm ầm!
Mỗi khỏa kim tinh đều ngưng tụ bàng bạc hỏa diễm, mỗi khỏa hỏa tinh đều ẩn chứa nhiệt độ kinh khủng.
Mấy trăm khỏa cường thế dẫn bạo, trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ cuồng phong mạnh mẽ như thủy triều.
Tất cả hư ảnh Hàn Ngạo đều bị chôn vùi tại chỗ, toàn bộ đầu rồng cường thế đều nổ nát vụn. Ngay cả chân thân Hàn Ngạo cũng đều nhận lấy ảnh hưởng của trận bạo tạc.
Cùng lúc đó, Khương Phàm chấn khai hỏa dực, bay thẳng lên trên.
Bước chân Hàn Ngạo trở nên hỗn loạn, lúc này vồ hụt.
Chương 550 Đặc Sắc không thôi
Diễn võ trường oanh minh kịch liệt, xa xa nhìn sang tựa như là hỏa phong triều cùng sôi trào, hắc phong gào thét, kim viêm cuồn cuộn, thanh thế to lớn lại khủng bố.
Chỉ có một bóng người vàng óng đang bay lên vài trăm mét, vô cùng bắt mắt.
- Hắn còn sống?
Vô số người trợn mắt hốc mồm, dưới chém giết điên cuồng như vậy, cái tên Khương lão nhị này lại hoàn hảo không chút tổn hại gì sao?
Hàn Ngạo chính là Dực Long linh văn, lại còn cưỡng ép thúc lên tới trạng thái bùng nổ, lục trọng thiên.
Tên điên này rốt cuộc là ai?
- Tốt!
Thường Lăng dùng sức nắm hai tay, kích động hô to.
Chưa từng nghĩ đến có một ngày vậy mà giữa chiến đấu của nam tử mà nàng lại lớn tiếng khen hay.
Thời khắc này, Khương Phàm trong mắt của nàng lại như là ánh sáng vạn trượng, vô cùng oai hùng dũng mãnh, để nàng kích động, để nàng si mê.
Khương Phàm giương cánh bay cao, không có một khắc đình chỉ, liệt diễm mãnh liệt trải rộng ra vài trăm mét, kim quang rọi khắp nơi, nhiệt độ tăng vọt.
Hắn tựa như là Thần Điểu đứng bên trong liệt diễm ngập trời, tản ra khí thế kinh người.
Rống...
Hổ khiếu hùng minh, mười con Yêu thú lấp lóe kim quang liên tiếp thành hình, hung hãn uy mãnh, gào thét khắp trời cao.
- Thập Thú Bá Thế Quyền!
Khương Phàm triển khai hai tay, vung đánh về phía trước.
Thập thú gào thét, đạp tan kim viêm, bổ nhào xuống cuồng phong màu đen cuồn cuộn phía dưới.
Bọn chúng chỉ là mười con mãnh thú tạo ra thú triều phát ra tiếng rống to lớn, thanh thế cuộn trào, khiến cho toàn trường kinh hô.
Ngay cả Hứa Như Lai cũng hơi có phản ứng, linh văn Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên có thể có lực khống chế mạnh như vậy sao?
- A!!
Hàn Ngạo gào thét, nắm trong tay cuồng phong cường thế, đánh lên không trung, trải rộng ra xung quanh.
Hai tay của hắn bỗng nhiên nắm lại, hắc triều kịch liệt bạo động giữa không trung, một thanh hắc đao thành hình, hư ảnh Dực Long vờn quanh theo đó bạo tạc.
Nhưng lần này, Dực Long đột nhiên trở nên chân thực, càng có uy thế, như linh hồn của hắn, quay quanh đao dài trăm thước, phách trảm giữa trời, vung lên mười ba cỗ đao khí, liên tiếp chém chết mười con mãnh thú từ trên trời giáng xuống.
Bạo Hùng cùng các mãnh thú muốn né tránh lại đều bị chôn vùi.
Ầm ầm...
Thập thú băng diệt, liệt diễm bạo động, cũng che mất Dực Long cùng hắc đao.
Thế lực ngang nhau!
Toàn trường tiếp tục oanh động, tất cả mọi người đều không còn bình tĩnh nữa.
Bọn hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Hàn Ngạo cường đại, càng thậm chí hơn là Hàn Ngạo đáng sợ, nhưng, cái tên Khương lão nhị này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện, không chỉ có thể ép cho Hàn Ngạo điên cuồng, càng có thể cùng ngang hàng với Hàn Ngạo?
Hứa Như Lai nhíu mày.
Hắn đã cùng Hàn Ngạo giao thủ qua, mặc dù luận bàn ngắn ngủi, không chân chính dùng toàn lực ứng phó, cũng không có phân ra thắng bại, nhưng hắn biết rõ tên Dực Long Vô Hồi này rất cường đại, nhất là uy lực Dực Long Đao.
- Tốt thay cho một tên Khương Phàm!
Các đệ tử Vô Hồi âm thầm hít một hơi.
Trách không được có thể làm cho Thánh Chủ mời chào, quả nhiên có chút thực lực.
- Khương Phàm, còn chưa có kết thúc.
Hàn Ngạo điên cuồng, huyết khí sôi trào, hắn tiếp tục thôi động thực lực tăng vọt, vững vàng ổn định ở Linh Nguyên cảnh lục trọng thiên.
Hắc phong liệt liệt, gào thét nhấc lên.
Dưới sự khống chế mãnh liệt của Hàn Ngạo, hắc phong như sóng triều dâng lên kịch liệt xen lẫn ở phía trước, thình lình tạo thành hình dáng một con Dực Long Hắc Ám.
- Aaa... !!
Hàn Ngạo triệt để bạo tẩu, triệt để điên cuồng, hai mắt hắn lồi ra ngoài, khí thế tiếp tục tăng vọt, mảng lớn vảy rồng từ trên thân bóc ra đi, bạo tạc tới Hắc Long, bao trùm ở bên ngoài.
Nhưng, vảy rồng của hắn là do da thịt ngưng tụ, giờ khắc này điên cuồng, không thua gì như đang lột da.
- Hàn Ngạo! Dừng tay!
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa liên tiếp xông ra khỏi sương phòng, kịch liệt hô to, có người nhịn không được muốn xông lên đài diễn võ.
- Diễn võ trọng địa, bất kỳ người nào cũng không được nhúng tay vào!
m thanh uy nghiêm quanh quẩn tại diễn võ trường, chấn nhiếp các đệ tử Vô Hồi thánh địa.
- Điên rồi... Điên rồi...
Xung quanh khán đài liên miên tiếng kinh hô, bọn hắn chưa từng thấy Hàn Ngạo điên cuồng qua như vậy.
- Aaa...
Toàn thân Hàn Ngạo đều dâng lên lân phiến, từ đuôi rồng đến thân rồng, lại thẳng đến đầu rồng, lộ ra thân thể đẫm máu, ai nhìn thấy cũng đều phải giật mình!
Vảy rồng nhanh chóng tách ra, toàn bộ đều nhiễm đầy máu tươi của Hàn Ngạo, toàn bộ bao trùm đến trên thân Dực Long Hắc Ám kia.
Ầm ầm...
Dực Long Hắc Ám ngẩn đều lên trời thét dài, vảy rồng bao trùm, máu tươi xen lẫn, như một con Dực Long chân chính thức tỉnh, long uy cuồn cuộn, long khí bàng bạc.
Cương khí màu đen, uy thế lại tăng vọt mấy lần.
Thường Lăng kinh ngạc che miệng lại, khó có thể tin được mà nhìn Dực Long hung ác giữa không trung.
Đây là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên chiến đấu sao?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi!
Khương Phàm đứng ngạo nghễ giữa không trung, không kinh hãi cũng không hoản loạn, tại thời điểm Hàn Ngạo điên cuồng phóng thích một kích đỉnh phong, đồng thời, hắn cũng dẫn dắt liệt diễm kịch liệt cuồn cuộn về trước mặt.
Chu Tước trong khí hải gáy to, linh văn trên trán nở rộ.
Trong khí hải, linh lực không ngừng liên tục phóng thích, chật ních kinh mạch toàn thân, hóa thành liệt diễm mãnh liệt phóng xuất ra ngoài.
Khí hải của hắn khác hẳn với quy mô của người thường, hắn điên cuồng thả ra vốn liếng.
Bàn tay trái khống chế, tay phải xoay tròn, liệt diễm lao nhanh không dứt, tầng tầng hội tụ, tầng tầng áp chế, một đoạn ánh sáng nhanh chóng nở rộ, từ to như nắm tay, biến thành mười mét... Hai mươi mét... Ba mươi mét... Năm mươi mét...
Đại Thừa linh văn sáng chói, cường thế nắm kiêu dương (mặt trời chói chang) trong tay.
Kim viêm cuồn cuộn, nhiệt độ cao vặn vẹo không gian!
Giờ khắc này, tất cả linh văn hỏa diễm bên ngoài bình chướng đều cảm nhận được kiêng kị, bao gồm cả thánh văn của Thường Lăng.
- Đó là võ pháp gì?
- Đó là vầng mặt trời sao?
- Uy thế thật mạnh!