-
Chương 525-530
Chương 525 Lựa Chọn Gian Nan
- Hình như Vô Hồi thánh địa đang trấn thủ Đại Hoang, ừm... Cuộc sống như vậy coi như cũng có ý nghĩa, lấy thiên phú của ngươi, nói không chừng có thể trở thành Thánh Chủ.
Khương Phàm cười khẽ:
- Trên thánh địa còn có hoàng tộc cường đại hơn, Thương Huyền đại lục nhìn thì rất mênh mông, nhưng bên ngoài vẫn còn có Thập Tam Hải Bát Châu rộng lớn hơn. Thế giới này, bao la đến nỗi khả năng đến cuối đời chúng ta cũng chỉ có thể thưởng thức một phần vạn của nó. Chỉ có thực lực mạnh, tuổi thọ lâu, ý chí cứng cỏi mới có thể đi được xa, nhìn nhiều thứ, không phụ đời này.
Thường Lăng khuôn mặt có chút động:
- Làm sao ngươi biết những chuyện này?
Khi Khương Phàm và Thường Lăng đang ở sâu trong Đại Hoang, Lang Gia hoàng triều lâm lại vào oanh động trước nay chưa có.
Tin tức Đan quốc trốn đi truyền khắp Lang Gia hoàng triều, cũng truyền đến bên ngoài hoàng triều, gây nên sóng to gió lớn.
Không có người không rõ ràng Đan quốc tồn tại đối với Lang Gia hoàng triều có ý nghĩa gì!
Cũng không có người nào không rõ ràng ảnh hưởng của việc Đan quốc trốn đi đối với Lang Gia hoàng triều gây nên những gì!
Cục diện trở nên như thế không thể nghi ngờ là sai lầm to lớn của hoàng thất Lang Gia.
Nhưng, không có ai để ý đến nguyên nhân xuất hiện cục diện này, các phương chỉ đang chú ý hoàng thất sẽ xử lý Đan quốc như thế nào.
Màn đêm bao phủ sơn hà, không gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Đội ngũ đan quốc hành tẩu trên thảo nguyên mênh mông.
Hai vạn hộ giả sẵn sàng trận địa, không có một khắc buông lỏng cảnh giác.
Hơn ba ngàn Luyện Đan sư ngang nhiên cất bước.
Ba trăm ngàn con dân Đan quốc đang theo sát ở phía sau.
Lại có hơn trăm vạn người từ các nơi tụ tập tới, bọn họ đang chú ý tới trận đại di dời đi vào sử sách này.
Bây giờ tất cả mọi người rõ ràng, mục tiêu của Đan quốc là La Phù sơn mạch!
Đan quốc đã từng 'Trái tim', tương lai vô cùng có khả năng sẽ trở thành 'Vũ khí' của cường địch.
- Nhân Hoàng! Không thể lại trì hoãn, đội ngũ đã tiến đến Tây Cương, dựa theo tốc độ của bọn hắn, trong vòng một tháng sẽ vượt qua biên cảnh Tây Cương, tiến vào La Phù!
- Nếu quốc quân không biết điều, chúng ta không cần thiết lại khuyên bảo bọn hắn, dứt khoát cưỡng ép ngăn lại.
- Nếu như Đan quốc thật tiến vào La Phù sơn mạch, đây đối với Lang Gia hoàng triều chúng ta mà nói là ảnh hưởng quá nghiêm trọng.
Các tộc lão hoàng thất nhao nhao góp lời, trong ngôn ngữ không thể che hết sốt ruột cùng tức giận.
Mới đêm nay thôi, Nhân Hoàng đã nói với quốc quân lần thứ mười hai, nhưng quốc quân từ đầu đến cuối vẫn không có đáp lại, như là đã quyết tâm muốn rời khỏi.
Đây quả thực cho thể diện mà không cần!
- Ai có thể nghĩ ra cách ngăn cản, lại đến bẩm báo, nếu không... cút xéo!
Nhân Hoàng liên tiếp bị quốc quân không để ý đến, hắn đã vô cùng nổi nóng, bọn lão già này lại cãi lộn không ngừng.
Chẳng lẽ hắn không biết không thể để cho Đan quốc tiến La Phù sao?
Vấn đề này nên ngăn cản như thế nào!
- Cái này...
Một đám tộc lão á khẩu không trả lời được.
Nếu như muốn ngăn cản, chỉ có thể là cứng rắn cản lại.
Nhưng, Đan quốc quyết tâm muốn đi, cứng rắn ngăn cản lại tương đương với bắt cầm tù, diễn biến sẽ thành hỗn chiến.
Hậu quả sẽ như thế nào?
Khó mà có thể tưởng tượng được!
Có một chuyện duy nhất có thể xác định, chính là hoàng thất sẽ gặp phải việc bị các phương lăng mạ, từ nay về sau, không chỉ có Luyện Đan sư trong Lang Gia hoàng triều sẽ nhao nhao trốn đi, thế lực luyện đan bên ngoài hoàng triều càng sẽ đoạn tuyệt qua lại với bọn hắn.
Không có đan dược, chẳng khác nào không có chất dinh dưỡng để nuôi đại thụ che trời, tương lai hoàng triều sẽ vô cùng đáng lo.
Các tộc lão hoàng thất rút đi, tìm tới gia chủ thế gia các nơi, sau khi thương nghị một phen, một lần nữa trở lại trước mặt Nhân Hoàng.
- Nhân Hoàng! Ta đề nghị giữ bọn hắn lại trước, dù là phải dùng chút thủ đoạn cực đoan. Chỉ có bọn hắn còn ở lại hoàng triều, chúng ta mới có thể từ từ đàm phán cùng bọn hắn, tìm kiếm biện pháp giải quyết thích hợp. Còn những ảnh hưởng sẽ có những biện pháp khác giải quyết.
Một vị gia chủ thế gia đi đến phía trước cho thấy thái độ.
Một vị gia chủ khác đuổi theo bẩm báo:
- Giữ lại bọn hắn, mới có hi vọng giải quyết. Nếu như thả đi, chúng ta sẽ triệt để không có hi vọng, sẽ còn để cho La Phù lớn mạnh hơn, từ đây về sau, Tây Cương hoàng triều sẽ không có ngày nào được yên tĩnh.
- Đây là ý kiến của tất cả các ngươi?
Nhân Hoàng khẽ nhíu mày, ánh mắt bén nhọn quét về đám tộc lão hoàng thất cùng các tông chủ các phương gia.
Một vị tông chủ tông môn cắn răng, không để ý xung quanh ánh mắt bén nhọn, hướng về phía trước nói:
- Nhân Hoàng, tuyệt đối không thể!
- Nói!
Nhân Hoàng dùng ánh mắt áp bức muốn dồn người khác ngừng nói với hắn lại.
- Nếu như cưỡng ép tạm giam Đan quốc chắc chắn sẽ chọc giận quốc quân, để các Luyện Đan sư Đan quốc triệt để thất vọng. Muốn để bọn hắn thuận theo trong thời gian, không khác người si nói mộng! Mà cưỡng ép tạm giam Đan quốc, cũng sẽ để nội bộ hoàng triều cùng những thế lực có quan hệ tốt với Đan quốc sẽ sinh oán trách trong lòng, thất vọng với hoàng thất. Thời gian chúng ta chiến đấu cùng La Phù chỉ còn hai tháng, đến lúc đó, lòng người lay động, chắc chắn sẽ loạn. Ngay cả Tân Hải, Xích Nham hoàng triều cũng đều có thể thừa cơ nổi lên. Kể từ đó, hoàng triều sẽ lâm vào nguy cơ trước đây chưa từng có.
Vẻ mặt Nhân Hoàng trở nên nghiêm trọng, hai tay vác ở sau lưng dùng sức nắm chặt.
Đây mới thật sự là vấn đề hắn lo lắng!
Cưỡng ép tạm giam, sẽ biến thành hỗn chiến, Đan quốc nhất định thương vong thảm trọng. Các thế lực trong hoàng triều có quan hệ tốt với Đan quốc chắc chắn sẽ không đồng ý.
Chương 526 Không Phá Thì Không Xây Được
Chờ bộc phát chiến tranh với La Phù, còn sẽ có bao nhiêu người dùng hết sức tác chiến.
Xích Nham hoàng triều và cường tộc Tân Hải nhìn như rất thân mật lại sẽ làm ra phản ứng gì?
- Nhân Hoàng, ta có cách có thể ngăn cản Đan quốc trốn đi.
Một vị gia chủ thế gia bỗng nhiên đi đến phía trước, cung kính hành lễ.
- Cách gì?
Tất cả mọi người kỳ quái nhìn hắn.
- Xin lỗi quốc quân! Lấy tên Nhân Hoàng, mang toàn thể thân tộc hoàng thất, nhận sai lầm với quốc quân.
Sắc mặt đám người hơi biến đổi, kinh ngạc lại tức giận nhìn hắn.
Nhận sai?
Nhân Hoàng sao có thể nhận sai với quốc quân!
Cái này chẳng phải là tương đương quân vương thỉnh tội với thần tử sao?!
Vị gia chủ kia không để ý ánh mắt của mọi người, tiếp tục nói:
- Không chỉ có toàn thể hoàng thất phải nói thẳng sai lầm lần này, càng phải thừa nhận sai lầm với Khương gia, Nạp Lan gia trước đó. Nếu mà bắt buộc, ngài tốt nhất nên mang theo Lục hoàng tử tuyên thệ, một lần nữa xác định địa vị của Đan quốc tại Lang Gia hoàng triều, cho càng nhiều cam đoan đổi mới khác.
Lục hoàng tử giận dữ giận dữ mắng mỏ:
- Im miệng! Ngươi đem uy nghi hoàng thất để chỗ nào rồi? Sao ngươi không để cho toàn thể hoàng triều quỳ ở trước mặt Đan quốc xin bọn hắn ở lại luôn đi? Biến!
Vị gia chủ kia khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Lục hoàng tử đang tức giận, đang chuẩn bị nói ra khỏi miệng một câu, lại yên lặng nuốt xuống.
Những lời này là, chỉ cần hoàng thất hoàn toàn buông xuống tư thái, không tiếc nửa thì sẽ quỳ trước mặt Đan quốc, Đan quốc sẽ không có bao nhiêu lý do lại kiên trì rời khỏi. Nếu như quốc quân khăng khăng đi, chẳng khác nào chắc chắn đã có cấu kết cùng La Phù.
Như thế thì lần di chuyển đại nghĩa lẫm nhiên này liền sẽ thay đổi hương vị.
Hoàng thất, có thể muốn làm gì thì làm!
Nhưng nếu Lục hoàng tử vẫn giữ thái độ như thế, hắn không cần thiết lại nói nữa.
Nhân Hoàng đang muốn cẩn thận suy tính, lại có người góp lời.
- Nhân Hoàng, nếu như muốn ngăn cản liền không tiếc mọi thứ ngăn lại, còn phải sớm ra tay! Nếu như không ngăn thì liền thể hiện ra sự khoan dung, thản nhiên thả bọn họ đi, nhưng phải làm chút giao dịch cùng Đan quốc.
Nhân Hoàng cho đám người lui ra, cưỡi hai con Kim Ưng đứng giữa bầu trời đêm, ngắm nhìn biển người phương xa.
Trận sự kiện này đã huyên náo sự chú ý của thiên hạ, tuyệt đối không thể lỗ mãng, càng không thể mạo hiểm, nếu không ảnh hưởng sinh ra sẽ khó mà khống chế được.
Nhất là trước còn có sự kiện của Khương gia ở Bắc Cương, sau lại có sự kiện của Nạp Lan gia ở Tây Cương, sắp tới còn sẽ gặp phải sự kiện ở La Phù, nếu như xử lý không tốt, khả năng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến căn cơ hoàng triều.
- Quốc quân! Nếu như ngài kiên trì muốn rời khỏi, ta có thể để ngài đi!
Khi bầu trời tảng sáng, ánh nắng chiếu thấu màn đêm, rốt cuộc Nhân Hoàng cũng đưa ra quyết định.
Biển người nhanh chóng oanh động, tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, bọn họ không hiểu, cũng sốt ruột, lại hiếu kỳ nhìn về phía Nhân Hoàng ở bầu trời.
Cho đi?
Nhân Hoàng lại muốn thả Đan quốc rời khỏi?
Lang Gia hoàng triều phải làm sao bây giờ?
Đây chính là chuyện có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của hoàng triều!
Đội ngũ Đan quốc lần lượt dừng lại cũng đều nhìn phía không trung.
Bọn hắn khó có thể tin, Nhân Hoàng cứ như vậy mà buông tay?
- Lời nói trước đó của quốc quân để cho ta rung động rất nhiều. Đan quốc và hoàng triều cùng tồn tại hai trăm năm, vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau , hai bên cùng ủng hộ, đột nhiên đi đến một bước này hôm nay, ai cũng không nguyện ý nhìn thấy. Nhưng việc đã đến nước này, nhớ tới ý nguyện tiên tổ của hai bên, ta vẫn tôn trọng quyết định của Đan quốc, cũng hi vọng hai bên có thể đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Ta, lần nữa cung tiễn quốc quân, cung tiễn Đan quốc ba ngàn vị Luyện Đan sư, mong ước các ngươi có thể tại La Phù tìm được an bình mới.
m thanh của Nhân Hoàng truyền khắp đội ngũ Đan quốc, truyền đến cả hoang dã mênh mông, quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Cái này khiến những người chờ mong hỗn chiến thật rất bất ngờ, cũng làm cho đám người lo lắng phát sinh sự kiện đẫm máu nhao nhao thở phào.
- Ta thay mặt con dân Đan quốc, cảm tạ Nhân Hoàng khoan dung, cũng mong ước Lang Gia hoàng triều thiên thu vĩnh xướng.
Quốc quân xuất hiện, thể hiện lòng biết ơn, chỉ là trong lòng vẫn rất tiếc nuối, cuối cùng Nhân Hoàng vẫn không xin lỗi Đan quốc, nhưng có thể làm được một bước này, cũng coi như khó được.
- Lúc trước tiên tổ hoàng thất ta sáng lập Đan quốc, ý muốn tôn trọng Đan sư hoàng triều, tôn trọng Thường Hi tiên tổ. Thường Hi tiên tổ đặt vững căn cơ Đan quốc, ý muốn để hoàng triều phát triển vững chắc, tăng lên lực ảnh hưởng của hoàng triều. Nhưng lần này quốc quân rời khỏi, lại mang toàn bộ Đan sư của Đan quốc đi, rút hai trăm ngàn hộ giả đi. Đối với hoàng triều mà nói, không khác gì là rút máu bẻ xương, chính là trọng thương. Ta tôn trọng ý nguyện của quốc quân, để Đan quốc rời khỏi, còn xin quốc quân tôn trọng ý chí tiên tổ, vì hoàng triều mà cân nhắc.
Nhân Hoàng hiện ra sự tha thứ, tư thái, cùng phong độ của mình, lại còn nói tới ý chí tiên tổ, dự tính tồn tại lúc ban đầu của Đan quốc cùng hoàng triều, rốt cuộc cũng xem như cho hoàng thất cứu vãn mặt mũi.
Nhưng, phía sau phần mặt mũi này, chính là đòi lại.
Các tộc lão hoàng thất âm thầm bội phục, Nhân Hoàng chung quy vẫn là Nhân Hoàng, cách xử sự vẫn luôn cao hơn một bậc.
Lục hoàng tử đã hiểu mục đích của phụ hoàng, thầm nghĩ thật đặc sắc.
Ngươi muốn đi, ta thả ngươi đi, đây chính là phong độ của hoàng thất chúng ta. Nhưng, chúng ta cho ngươi mặt mũi, ngươi phải nhận!
- Còn xin Nhân Hoàng chỉ rõ.
Chương 527 Không Làm Ra Chuyện Không Yên
Quốc quân không tiếp tục phản kích, mà thản nhiên tiếp nhận.
Chỉ cần có thể thuận lợi rời khỏi hoàng triều, hẳn sẽ phải bỏ ra chút giá.
- Đầu tiên, xin quốc quân vì hoàng triều để lại một số Đan sư. Chuyện cũ ta sẽ bỏ qua, đưa vào đan điện Kỳ Thiên điện, cấp Tông sư lập tức có thể làm trưởng lão. Thứ hai, sau khi Đan quốc tiến vào La Phù, còn phải cùng thương hội hoàng triều giữ vững mua bán qua lại, hàng năm cung cấp một trăm ngàn viên đan dược trở lên, trong vòng mười năm. Quốc quân, có thể làm được không?
Nhân Hoàng quan sát đội ngũ Đan quốc phía dưới.
Trong đan điện mặt có hơn năm trăm vị Luyện Đan sư, nếu như có thể thu được những tên ở lại trong phế tích Đan quốc kia, lại từ phía dưới mời chào thêm một số, Luyện Đan sư của Kỳ Thiên điện sẽ hình thành quy mô khác.
Mặc dù kém xa Đan quốc, nhưng chí ít có thể cho nội bộ hoàng triều chút lực lượng.
Về phần nhu cầu đan dược của hoàng triều, còn cần tiếp tục mua sắm từ Đan quốc.
Đan quốc trầm mặc một lát, nhưng vẫn tiếp nhận điều kiện.
Nói cho cùng, mục đích thành lập ban sơ của Đan quốc vẫn là vì hoàng triều. Hắn có thể từ bỏ hoàng triều, nhưng không thể ngồi nhìn hoàng triều có nguy cơ nào.
Được quốc quân ra hiệu, Tô Nguyên Minh hỏi lớn các Luyện Đan sư xung quanh.
- Ai nguyện ý ở lại, bây giờ là cơ hội cuối cùng.
Hơn ba ngàn vị Luyện Đan sư sau khi nhỏ giọng thì thầm, có người lục tục ngo ngoe đi ra ngoài.
Số lượng không nhiều không ít, hơn năm trăm vị.
Các trưởng lão đan điện Kỳ Thiên điện phấn chấn không thôi, sau khi được Nhân Hoàng gật đầu, liền bước nhanh đến phía trước, tự mình mời chào.
Nhân Hoàng lại nói.
- Ta còn có điều kiện thứ ba, hi vọng quốc quân nhớ tới tình nghĩa hoàng triều bảo vệ hai trăm năm, không nên nhúng tay vào cuộc hai chiến đấu tháng sau của La Phù, còn phải bảo đảm Thiên Sư tông không giết hại mấy tù binh kia.
Quốc quân chắp tay nói.
- Đan quốc sẽ không là địch của hoàng triều, về phần mấy vị tù binh kia, ta sẽ tận hết khả năng.
- Làm phiền quốc quân. Các ngươi có thể đi ngang qua Tây Cương, không có bất kỳ ngăn trở nào, nhưng... Ta có một lời muốn tặng. La Phù có được hệ thống thế lực cố định, có được thế lực luyện đan của riêng La Phù, Đan quốc tiến vào chiếm giữ có thể sẽ làm cho một số người vui mừng, cũng có thể làm cho càng nhiều người cảnh giác. Nếu như Đan quốc ở La Phù gặp phải bất trắc gì, chỉ cần một câu của quốc quân, Lang Gia hoàng triều sẽ một lần nữa tiếp nhận các ngươi... Về nhà!
Nhân Hoàng nói xong liền phất tay về phía trước, cường giả các phương chặn đường ở phía trước cũng lần lượt tách ra, nhường ra một con đường.
- Tiếp tục đi về hướng tây, tới La Phù.
Quốc quân lạnh nhạt hạ lệnh, mang theo đội ngũ Đan quốc tiếp tục tiến lên, giống như không nghe ra nhắc nhở trong lời nói của Nhân Hoàng, nhưng trong lòng lại có chút xiết chặt.
Lần này mình đi La Phù, Khương gia, Thiên Sư tông, Nạp Lan gia hẳn là sẽ nhiệt tình hoan nghênh, nhưng Ngọc Đỉnh tông thì sao?
So với tông môn La Phù, lực lượng Đan quốc xác thực mạnh hơn rất nhiều, lại liên hợp Khương gia, Thiên Sư tông kia, hoàn toàn có thể thay đổi La Phù.
Nhưng các tông khác của La Phù, sẽ nguyện ý không?
Nhân Hoàng nhìn rời khỏi đội ngũ Đan quốc, thản nhiên một câu:
- Không phá thì không xây được!
Khương gia, Nạp Lan gia, Thường gia, ba nhà rời khỏi, mặc dù đối với ổn định, danh dự của hoàng triều sẽ sinh ra ảnh hưởng, nhưng từ nay về sau, nội bộ hoàng triều sẽ không còn lực lượng kiềm chế hoàng thất nữa.
Tương đương với việc hoàng thất đã không thực hiện được đại thống nhất mà từ khi tiên tổ khai quốc đã làm được.
Mặc dù phần nhất thống này có chút bất đắc dĩ, còn có chút chật vật, nhưng... Chỉ cần sống qua trời đông giá rét, tương lai Lang Gia hoàng triều sẽ càng cường đại, càng vững chắc.
- Nhân Hoàng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, nguyên khí hoàng triều sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Đan quốc vào ở La Phù, Tây Cương từ đây lại không có ngày yên tĩnh nữa. Từ nay về sau, nguy hiểm lớn nhất của hoàng triều là Đại Hoang đã biến thành La Phù. Nếu như hai tháng sau không thể giải quyết La Phù, chắc chắn sẽ thành hỗn chiến bền bỉ.
- Ha ha, Khương gia, Nạp Lan gia, Thường gia đã từng là công thần khai quốc của hoàng triều, toàn bộ đều đứng ở mặt đối lập với hoàng triều, đây là thất bại của Nhân Hoàng đương đại.
- Thủ đoạn của Nhân Hoàng thật lớn, vậy mà lại lựa chọn cách này để giải quyết nguy cơ. Cứu vãn danh dự, tránh xảy ra chiến tranh, cũng trấn an nội bộ hoàng triều cùng những thế lực có quan hệ tốt với Đan quốc.
- Đan quốc trốn đi, đối với hoàng triều mà nói chính là tổn thất, nhưng Nhân Hoàng đã làm ra quyết định chính xác nhất.
- Không có Đan quốc, hoàng triều còn có đan điện, hoàng triều còn có thể khôi phục nguyên khí.
Mấy chục vạn người vây xem nghị luận ầm ĩ, có người dám nói hoàng thất nhu nhược, có người thì lại tán thưởng hoàng thất cơ trí.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cuối cùng Đan quốc vẫn sẽ rời khỏi.
- Quốc quân mang hơn ba ngàn Luyện Đan sư trốn đi?
Thời điểm Dạ Thiên Lan nhận được tin tức đã hỏi liên tiếp ba lần.
- Hơn ba ngàn Luyện Đan sư, hơn hai vạn thủ vệ. Lang Gia hoàng triều đều oanh động, Nhân Hoàng cũng dẫn người đến chặn đường, lại kiêng kị lực ảnh hưởng của Đan quốc, chậm chạp không có động thủ.
Đệ tử đến đây bẩm báo kích động nói:
- Nếu như không bị ngăn lại, hẳn là bây giờ đội ngũ Đan quốc đã tiến vào Tây Cương, mục tiêu vô cùng có khả năng chính là La Phù sơn mạch chúng ta!
- Bọn hắn... Bọn hắn muốn tới La Phù?
Dạ Thiên Lan kích động đến toàn thân đều nóng lên.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Khương Hồng Võ rõ ràng đang ở Vô Hồi thánh địa, quốc quân Đan quốc vì cái gì lại không có bất cứ lời chào hỏi gì mà đã liền di chuyển tới nơi này?
- Khương Phàm?
Chương 528 Huyền Tôn
Dạ An Nhiên ngẩn người.
Quốc quân Không thể nào tại không được La Phù cho phép tình mà tùy tiện di chuyển cả nước, trong này khẳng định là đã có người chỉ dẫn.
- Cái gì?
Dạ Thiên Lan cùng chư vị trưởng lão đều nhìn về nàng.
Dạ An Nhiên không thể tin nổi, do dự mãi, lại nói:
- Phụ thân, ngài quên sao, Khương Phàm hơn mười ngày trước đã xuất hiện ở trước tông môn, sau đó liền biến mất.
- Ý của ngươi là... Khương Phàm vận hành chuyện này?
- Cái này sao có thể.
Chư vị trưởng lão giật mình trừng to mắt.
Đứa nhỏ này vừa đánh chìm Ly Hỏa thánh địa, ngựa không dừng vó, hắn lại đến xúi giục Đan quốc sao?
Đây là chuyện hài tử nên làm sao?
Đây là chuyện hài tử giỏi làm sao?!
- Hình như Huyết Ngục cũng đã biến mất được một thời gian, chẳng lẽ bọn hắn đều đi theo Khương Phàm đến Đan quốc?
Dạ An Nhiên càng nghĩ càng có khả năng, trước đó là suy đoán Khương Phàm đã mời Huyết Ngục dẫn hắn tôi luyện đi, bây giờ xem ra, bọn hắn hẳn là đã nhấc lên nguy hiểm tính mạng xông vào Lang Gia hoàng triều.
- Chuyện lớn như vậy, vì sao hắn không thương lượng với chúng ta?
Yến Tranh không bình tĩnh nỗi nữa.
Đứa nhỏ này, quá hồ nháo, quá mạo hiểm.
Chẳng may có cái gì ngoài ý muốn thì phải làm sao chứ?
Côn Bác cười khổ nói:
- Ta đoán chừng... Hắn chính là sợ chúng ta ngăn cản, dứt khoát đều không muốn nói cùng chúng ta, trực tiếp mang theo Huyết Ngục xuất phát.
- Có phải Khương Phàm hay không, chờ hắn trở về liền hiểu, bây giờ lập tức thông báo các tông La Phù, chuẩn bị nghênh đón Đan quốc!
Dạ Thiên Lan vươn người đứng dậy, nhịn không được liền muốn ngẩn đầu gào thét với ông trời.
Tốt, quá tốt rồi!
Hơn ba ngàn vị Luyện Đan sư, đây là một lực lượng gì chứ. Ảnh hưởng mang tới càng là không cách nào lường trước được. Mấu chốt nhất là, Đan quốc vào ở La Phù, khẳng định là cần ỷ vào Thiên Sư tông bọn hắn đến hỗ trợ, phần hữu nghị này hoàn toàn có thể kéo dài trăm năm hoặc ngàn năm.
- Chờ một chút! Có cần nói với Ngọc Đỉnh tông trước hay không?
Độc Cô trưởng lão bỗng nhiên khuyên can.
- Ngọc Đỉnh tông?
Đám người đang muốn đứng dậy liền dừng lại.
- Trước mắt Ngọc Đỉnh tông là tông môn có sức ảnh hưởng nhất mạnh nhất ở La Phù, cũng là tôn chủ duy nhất. Đan quốc bất luận là tư chất, số lượng Luyện Đan sư, hay là lực ảnh hưởng, đều cao hơn Ngọc Đỉnh tông. Ngọc Đỉnh tông có thể nguyện ý để phần lực lượng đột nhiên xuất hiện này ngự trị ở bọn họ ngay tại La Phù sao?
Đương nhiên Độc Cô trưởng lão rất chờ mong Đan quốc vào ở La Phù, nhưng cũng không nhất định là tất cả mọi người đều đồng ý, nhất là Ngọc Đỉnh tông.
- Các ngươi trước tiên đi tập kết đội ngũ, ta tự mình đi đến Ngọc Đỉnh tông.
Dạ Thiên Lan lập tức lên đường, tiến về Ngọc Đỉnh tông.
Cùng lúc đó, các tông lần lượt có được tin tức Đan quốc di chuyển, bọn hắn khiếp sợ, đồng thời cũng nghĩ đến Bạch Hổ tông trước tiên.
- Khương gia đây là muốn làm gì?
- Mới xây Bạch Hổ tông còn chưa đủ à, lại dời Đan quốc đến đây.
- Thủ bút thật lớn.
- Bạch Hổ tông, thành Bát Bảo, lại tới Đan quốc. Lực lượng đã từng Ngũ Thánh Khai Quốc Lang Gia hoàng triều, lại dời đi ba cái?
- Bọn hắn là muốn xây lại tân quốc ở La Phù sao?
- Tương lai La Phù sơn mạch, ai còn có thể kềm chế được bọn hắn?
- Đan quốc, hơn ba ngàn vị Luyện Đan sư, hơn hai vạn hộ giả, cái này… phụ mẫu nó, đây rốt cuộc là lực lượng gì!
Tông chủ và các trưởng lão các tông thực sự khó mà bình tĩnh được.
Đối với việc Đan quốc tìm nơi nương tựa, bọn hắn nửa vui nửa buồn.
Mừng là lực ảnh hưởng của Đan quốc sẽ giúp toàn bộ La Phù sơn mạch tăng địa vị lên, mang theo càng nhiều tán tu, cường giả đến đây. Kỹ nghệ luyện đan của Đan quốc, tương lai còn có thể kéo dài hơn nữa, bọn họ sẽ cung cấp cho toàn bộ La Phù đan dược càng sung túc, nhất là một ít đan dược phi phàm, càng làm cho người người kích động.
Lo chính là Đan quốc, Bạch Hổ tông, thành Bát Bảo, cùng Thiên Sư tông, đang hình thành liên hệ chặt chẽ, tương lai hoàn toàn có thể áp đảo trên những tông môn khác.
Tông chủ các tông liên tiếp khởi hành, đi Ngọc Đỉnh tông.
- Thường Huyền Nghĩa ơi Thường Huyền Nghĩa, ngươi lại cho ta một vấn đề quá khó rồi.
Quý Khải Minh phiền não, tại thời kỳ mấu chốt khi La Phù sắp khai chiến cùng Lang Gia, Đan quốc đột nhiên di chuyển, bọn họ tuyệt đối là rất phấn chấn.
Không chỉ có tăng cường thực lực bên này, còn có thể đảo loạn Lang Gia hoàng triều.
Nhưng, hắn rõ ràng địa vị cùng thực lực của Đan quốc, nếu cùng Bạch Hổ tông hình thành liên minh sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào.
- Lão tổ!
Quý Khải Minh đi đến bí cảnh, cung kính hành lễ với lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần nơi đó.
- Huyền tôn(*) của ngươi tới.
(*) Cháu đời thứ tư.
Yêu Đồng quơ lấy tảng đá, ném tới trên đầu lão nhân.
Lão nhân co cổ rụt lại, bất mãn liếc mắt nhìn Yêu Đồng.
- Chuyện gì?
Lão nhân vặn vẹo uốn éo cái cổ cứng ngắc.
- Có chuyện muốn thỉnh giáo lão tổ.
Quý Khải Minh cung kính nói.
- Chuyện trong tông đừng tới hỏi ta, tự ngươi xử lý đi.
- Không phải chuyện trong tông, là chuyện của La Phù.
Quý Khải Minh giới thiệu kỹ càng tình huống.
- Lão tiểu tử Đan quốc kia rất có quyết đoán nhỉ, vậy mà lại ngang nhiên mang theo cả nước di chuyển.
Lão nhân lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, tuy nhiên lại nhướng mày, nhìn chằm chằm Quý Khải Minh:
- Ngươi tới hỏi ta làm gì?
- Chúng ta... có tiếp nhận không?
Quý Khải Minh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Vì cái gì không tiếp nhận?
- Bọn hắn...
- Bọn hắn mạnh hơn Ngọc Đỉnh tông? So với Ngọc Đỉnh tông có ảnh hưởng hơn? Nhìn chút lòng dạ ngươi đây! Ngươi liền nghĩ đến cái này rồi? Sao ngươi không nghĩ đến những người đứng đầu, cùng nhau phát triển?
Chương 529 Quyết Định Điên Cuồng
- Ý lão tổ là...
- Ý ta cái rắm!
Quý Khải Minh xấu hổ nhếch miệng, nhu thuận thấp cúi đầu.
Lão tổ bất mãn răn dạy:
- Đan quốc đều đã đến Tây Cương, ngươi còn muốn chặn đường? Làm sao cản! Quý Khải Minh ngươi chạy đến biên giới La Phù, hô to, chúng ta không tiếp, có bao xa liền cút bấy xa? Ngươi để người trong thiên hạ nhìn ngươi thế nào!
- Ta...
- Ngươi cái gì ngươi! Đừng để cho ta mất mặt xấu hổ!
- Huyền tôn... Biết sai rồi!
Quý Khải Minh dở khóc dở cười, chết tiệt, ta bị trúng gió gì mà lại chạy nơi này để bị mắng.
- Ngươi đổi y phục sạch cho ta, ưỡng ngực của ngươi lên, nhiệt tình chào hỏi toàn La Phù, cao điệu nghênh đón Đan quốc tiến vào La Phù. Không chỉ như vậy, còn phải ở phía sau các vấn đề kiến quốc của Đan quốc, dùng sức duy trì. Chỉ khi ngươi làm như vậy, mới có thể để cho toàn La Phù nhìn thấy được Ngọc Đỉnh tông khí phách như thế nào, nhìn thấy Quý Khải Minh ngươi phong độ như thế nào. Chỉ khi ngươi làm như vậy mới có thể được Đan quốc tôn trọng, để Thường Huyền Nghĩa vào tương lai sẽ không cạnh tranh với Ngọc Đỉnh tông, mà là lấy lễ để tiếp đón.
Lão nhân nhịn không được mà chế nhạo một trận:
- Làm việc phải phóng khoáng cho ta! Ánh mắt nhìn thật xa cho ta! Lại chọc ta phiền lòng thì ngươi dứt khoát giao vị trí tông chủ ra, tới theo giúp ta, vừa hay ta đang thiếu một tên phục vụ.
- Huyền tôn sai, sai rồi.
Quý Khải Minh tranh thủ thời gian xin lỗi, khom người lui lại.
Khi Dạ Thiên Lan và các tông chủ đều mang tâm tư đuổi tới Ngọc Đỉnh tông, Quý Khải Minh lại mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng:
- Đan quốc di chuyển cả nước, quả thật là vinh hạnh to lớn đối với La Phù ta.
Đối diện đập tới một câu để Dạ Thiên Lan và các tông chủ nhẫn nhịn nói một đường lại cưỡng bức kẹt tại yết hầu.
- Nếu các tông chủ đến đã rồi, cũng nhanh theo ta đến biên cảnh nghênh đón. Những người khác phái đệ tử về tông triệu tập lực lượng, mau chóng hành động. Chúng ta phải dùng quy cách cao nhất, hoan nghênh Đan quốc đến, tuyệt đối không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.
Mặc dù trong lòng Quý Khải Minh có chút khó chịu, nhưng vẫn kích động lại rung động.
- Quốc quân thật quyết đoán, Quý Khải Minh ta rất mặc cảm.
Đám người hai mặt nhìn nhau, tình huống này là như thế nào?
Quý Khải Minh... Điên rồi?
…
- Thực sự không được, từ bỏ đi.
Khương Phàm vung hỏa dực vàng óng ánh dừng ở ba ngàn mét trên không trung, xa xa nhìn qua vách núi bị mây mù bao phủ ở phía trước.
Nơi đó chính là sào huyệt của Lôi Ưng, có thể thấy rõ ràng đỉnh lô nguy nga.
Nhưng nơi đó không chỉ có một con Lôi Ưng, ngoài ra còn có một lớn ba nhỏ.
- Đối với Luyện Đan sư mà nói là, đỉnh lô so với mệnh còn quan trọng hơn.
Thường Lăng cuộn mình trong ngực Khương Phàm, trơ mắt nhìn ba con ưng non đem đỉnh lô nàng coi như sinh mệnh như đồ chơi mà đang chơi đùa.
- Ngươi có thể dẫn dắt bọn nó rời khỏi hay không, ta thừa cơ trộm đi?
- Chút thịt trên người của ta đều không đủ để một con ưng non nhét kẽ răng, còn trông cậy dẫn cả nhà bọn nó đi?
- Ngươi không phải có vũ khí đổ nước sao? Vọt tới phía trên bọn nó, tưới xuống!
- Ta thấy đầu cô bị nước vào rồi. Ta vẩy nước đầy trời, bọn nó phóng điện lên, nước có thể dẫn điện, cô đoán xem, ta còn có thể sống sao? Ta chết đi, ai mang cô đi ra khỏi Đại Hoang.
- Không phải ngươi rất thông minh sao, nghĩ những cách khác đi.
- Đều đã quan sát hai ngày rồi, ba con nhỏ cho tới bây giờ vẫn không có rời khỏi vách núi, hai con lớn hoặc là đều ở lại, hoặc là chỉ đi một con, không có cơ hội.
- Nghĩ cách chút đi, ta nhất định phải lấy lại đỉnh lô của ta.
- Thường Lăng cô nương, không phải đã nói không tùy hứng sao?
- Đây là tùy hứng sao? Nếu như là đỉnh lô của ngươi mất đi, ngươi nói không cần là không cần sao?
- Sẽ không!
Khương Phàm nhìn qua vách núi xa xa, tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Muốn dẫn dắt đám Lôi Ưng kia rời khỏi hình như là không thể được, bọn chúng vô cùng cảnh giác, bất kỳ mãnh cầm gì tới gần nơi đó cũng đều sẽ bị xua đuổi.
Đưa mãnh thú khác tới tập kích?
Cũng không được.
Mãnh thú nơi này đều quá mạnh, dựa vào thực lực bản thân, hơi không cẩn thận liền sẽ biến thành điểm tâm.
Đánh sập vách núi?
Chắc chắn Lôi Ưng sẽ liều mạng với hắn.
Nếu không... Đào một con đường?
Từ phía dưới trực tiếp kéo dài đến đỉnh vách núi, móc đỉnh lô đi?
Cũng không được, trộm đi thì dễ, chạy trốn mới khó.
Phải làm sao bây giờ đây?
Khương Phàm suy nghĩ đến nhập thần, mười ngón tay vô ý thức nhào nặn.
Nhưng hắn quên, hắn vẫn còn ôm Thường Lăng trong ngực. Tay trái thì móc ở bên cạnh sườn, tay phải thì đang nắm lấy đùi.
- Khương Phàm... Khương Phàm...
Gương mặt xinh đẹp của Thường Lăng căng cứng, mím môi tức giận nhìn hắn.
- Thế nào?
Khương Phàm kỳ quái, con quỷ nhỏ này thật là khó hầu hạ.
- Dễ chịu không?
Thường Lăng xấu hổ giận dữ, nếu như không phải đang ở không trung, nàng thật hận không thể đẩy hắn ra.
- Dễ chịu...
Khương Phàm thể hiện cứng đờ, xấu hổ cười cười:
- Quá nhập tâm.
Thường Lăng tức giận lại rất bất đắc dĩ, chờ tương lai đi ra khỏi Đại Hoang, thân thể này của mình chắc sẽ bị cái tên vô lại này chà đạp mấy lần.
Phần tự ái băng thanh ngọc khiết trước đó đâu rồi?
Phần lãnh ngạo ở ngoài ngàn dặm trước đó đâu rồi?
Sao bây giờ lại tùy ý bị hỗn đản này vừa kéo vừa ôm lại vừa sờ thế này? Ta đây là thế nào?
Lúc bắt đầu còn rất kháng cự, rất tức giận, gần đây hình như đã không phải mãnh liệt như vậy nữa.
Thường Lăng co ro, toàn thân căng cứng, hai tay che ở trước người, nhịn không được nhìn Khương Phàm.
Trên gương mặt gầy gò có mấy phần non nớt, nhưng đường cong rõ ràng, lại có khí phách, dưới cặp lông mày hơi nhíu lên, cặp mắt kia đặc biệt lăng lệ.
Hắn giống như có loại mị lực nào đó rất đặc biệt, ở chung lâu liền quên đi tuổi của hắn, không khỏi để người ta tin cậy, dựa vào.
Chương 530 Ôm Chặt Ta
Thường Lăng chưa từng quan sát qua nam hài nhi nào ở khoảng cách gần như vậy, cũng chưa từng có cảm giác dựa vào người khác phức tạp như thế này.
Đột nhiên Khương Phàm rủ xuống tầm mắt, nhìn về phía Thường Lăng trong ngực.
Thường Lăng nhìn đến xuất thần, ánh mắt giao nhau trong chốc lát, trong lòng vậy mà nhịn không được lắc một cái, cuống quít tránh khỏi ánh mắt hắn, chỉ là nàng không có chú ý tới, gương mặt mình lại đang vội đỏ lên, giống như là ráng chiều, kiều diễm lại ướt át.
- Ta có thể giúp cô lấy lại đỉnh lô, nhưng rất mạo hiểm.
Khương Phàm không có chú ý tới Thường Lăng có gì khác thường, chỉ là nhìn nàng, sau đó lại nhìn vách núi trong mây mù, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Làm thế nào?
Thường Lăng thoáng bình phục tâm tình hoảng loạn của mình.
- Chờ trời tối! Lôi Ưng lại bị hắc ám ảnh hưởng, rời khỏi vách núi, đó là cơ hội duy nhất của chúng ta.
- Không phải ngươi nói, sau khi trời tối không thể đi ra ngoài sao?
Thường Lăng khẽ nhếch môi, đối với màn đêm trong Đại Hoang đã sinh ra sợ hãi rất sâu.
- Cô muốn đỉnh lô, ta sẽ cố gắng mang về cho Cô.
- Thế nhưng...
Thường Lăng bỗng nhiên có chút cảm động.
- Nhìn thấy ngọn núi kia không?
Khương Phàm chỉ vào ngọn núi cao nguy nga phía đông gần vách núi.
- Thấy.
- Từ đỉnh núi đến vách núi nơi đó đại khái là khoảng một ngàn mét, là gần nơi đây. Chúng ta đào hang động đến ngọn núi kia, trốn đến trước tờ mờ sáng. Trước khi lực lượng hắc ám biến mất, cũng chính là trước khi Lôi Ưng trở về, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới đỉnh vách núi, tìm đỉnh lô, lại dùng tốc độ nhanh nhất trở về.
Thường Lăng cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như thật có thể.
- Ngươi có kinh nghiệm, làm theo lời ngươi nói đi.
Trước khi trời tối, Khương Phàm đã đào xong động sâu trong đỉnh núi, từ đỉnh chóp dọc xuống theo hơn trăm mét, xiêu xiêu vẹo vẹo, làm rất nhiều ngụy trang.
Khi bóng tối bao trùm Đại Hoang, ác linh lao ra khỏi vực sâu, mãnh thú mất khống chế gào thét, rừng rậm mênh mông lần nữa lâm vào bạo loạn điên cuồng.
Khương Phàm trốn ở trong động sâu, yên lặng tính toán thời gian.
Thường Lăng thì nương tựa ở bên cạnh, khẩn trương nhìn đá vụn rơi trong động sâu.
Mặc dù đã sinh tồn năm ngày tại Đại Hoang, nhưng đối với loại bạo động kịch liệt này Thường Lăng vẫn cảm thấy rất sợ hãi, bạo loạn phía ngoài cứ như là thế giới tận
thế, chỉ nghe thôi đã hãi hùng khiếp vía.
Nghĩ đến đêm nay phải đi tự mình ra ngoài, trong nội tâm nàng nhịn không được mà hốt hoảng.
Nhưng nghĩ đến đỉnh lô, nhìn lại ánh mắt kiên định của Khương Phàm, nàng vẫn kiên cường đè xuống sợ hãi.
- Cô có thể làm không? Nếu không, cô ở lại nơi này đi.
Khương Phàm cảm giác thời gian chênh lệch không nhiều lắm, bắt đầu đứng dậy chuẩn bị.
- Đỉnh lô của ta cần ta tự mình tiếp đón vào trong khí hải.
Thường Lăng hít sâu, vượt qua sợ hãi.
Đó dù sao cũng là đỉnh lô của nàng, sao có thể để Khương Phàm tự mình mạo hiểm.
- Đến phía trước, ôm lấy ta.
- Phía trước?
- Ta phải trống đi hai tay, tùy thời ứng phó nguy hiểm, tự cô ôm chặt ta.
- Ta... Làm sao ôm.
- Từ phía trước ôm chặt, ta trói chặt cô.
Khương Phàm cầm lấy dây leo đã chuẩn bị xong ở bên cạnh.
Thường Lăng khẽ đỏ mặt, tư thế này quá mập mờ, trước đó cũng còn có thể chịu, cái này giống như thật không tiếp thụ được.
- Rốt cuộc cô có đi hay không?
- Ta có thể thay tư thế hay không?
- Phía trước ta không có vấn đề, phía sau có hỏa dực, cô treo trên đùi ta sao?
Thường Lăng đắng đo trong lòng một phen, cuối cùng đành cắn răng hi sinh:
- Ta ôm!
- Nhanh lên, thời gian eo hẹp.
Khương Phàm thúc giục Thường Lăng.
Thường Lăng ôm lấy Khương Phàm, hai tay ôm lấy cổ Khương Phàm, hai chân quấn đến trên lưng hắn.
Tư thế lúng túng để toàn thân nàng trở nên nóng hơn, gương mặt cũng nóng lên.
Khương Phàm dùng dây leo quấn nàng năm vòng, dán thật chặt trước người.
- Quá chặt!
Thường Lăng mặc y phục đơn giản, cơ hồ có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng của Khương Phàm, nàng càng tin tưởng Khương Phàm có thể cảm nhận được thân thể của nàng.
- Tránh cho cô rơi xuống. Nhớ kỹ, nếu có ngoài ý muốn gì, một mực ôm chặt ta, tuyệt đối không được nhả ra.
Khương Phàm không có tâm tình cảm nhận mỹ hảo trước người, nghiêm mặt leo ra khỏi động sâu, từ từ tới gần đỉnh núi.
Trước tờ mờ sáng, hắc ám vẫn không yếu bớt chút nào, giống như là mực đậm đang bao phủ vùng đất trời này.
Ác linh đang tàn phá bừa bãi, mãnh thú đang gầm thét, như là Thần Linh đã quên lãng nơi này rồi, hỗn loạn lại táo bạo.
- Ôm thật chặt, cái gì cũng không cần nhìn.
Sau khi Khương Phàm nhắc nhở Thường Lăng lần nữa, hắn cắn răng một cái, phá tan tảng đá trên đỉnh núi, xuất hiện trong thế giới hắc ám.
Rống!!
Chi chi chi...
Mãnh thú ác linh kêu gào, âm thanh to lớn đập vào mặt, khí tức hắc ám lạnh lẽo xuyên thấu qua cơ thể như muốn ăn mòn cả linh hồn.
- Aaa… !
Thường Lăng kêu lên đầy sợ hãi, gắt gao ôm chặt Khương Phàm, nhiều tiếng gào thét ở bên cạnh để toàn thân nàng không cầm được mà run run.
- Đi!!
Khương Phàm hô to, lập tức xông vào hắc ám.
Linh nguyên trong khí hải gáy to, linh văn trên trán nở rộ ra thánh quang, ngọn lửa màu vàng óng sôi trào cuồn cuộn.
Hỏa dực màu vàng hoa lệ huy động mãnh liệt, mang theo hắn bay lên trời cao.
Dựa theo những gì Khương Phàm tính, lấy linh văn, cảnh giới hắn bây giờ, cùng thanh đồng tiểu tháp, hoàn toàn có thể chống lên ánh sáng trong phạm vi mười mấy mét.
Nhưng, hắn đã tính sai!
Hắc ám nơi này so với bên ngoài Bạch Hổ quan còn nghiêm trọng hơn mấy lần, hắn điên cuồng phóng thích vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng chống lên hai ba mét, khó khăn lắm mới bảo vệ được hắn cùng Thường Lăng.
Một chút ánh sáng như thế chẳng những không thể xua tan ác linh, mãnh thú, ngược lại còn nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của bọn nó.
Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được hỗn loạn xuất hiện xung quanh trong bóng tối, ác linh, mãnh thú thét gào nhanh chóng tới gần.
Trong chớp nhoáng này, Khương Phàm muốn lui về sơn động, nhưng vẫn đành cắn răng, nhanh chóng phóng tới phía vách núi.
- Hình như Vô Hồi thánh địa đang trấn thủ Đại Hoang, ừm... Cuộc sống như vậy coi như cũng có ý nghĩa, lấy thiên phú của ngươi, nói không chừng có thể trở thành Thánh Chủ.
Khương Phàm cười khẽ:
- Trên thánh địa còn có hoàng tộc cường đại hơn, Thương Huyền đại lục nhìn thì rất mênh mông, nhưng bên ngoài vẫn còn có Thập Tam Hải Bát Châu rộng lớn hơn. Thế giới này, bao la đến nỗi khả năng đến cuối đời chúng ta cũng chỉ có thể thưởng thức một phần vạn của nó. Chỉ có thực lực mạnh, tuổi thọ lâu, ý chí cứng cỏi mới có thể đi được xa, nhìn nhiều thứ, không phụ đời này.
Thường Lăng khuôn mặt có chút động:
- Làm sao ngươi biết những chuyện này?
Khi Khương Phàm và Thường Lăng đang ở sâu trong Đại Hoang, Lang Gia hoàng triều lâm lại vào oanh động trước nay chưa có.
Tin tức Đan quốc trốn đi truyền khắp Lang Gia hoàng triều, cũng truyền đến bên ngoài hoàng triều, gây nên sóng to gió lớn.
Không có người không rõ ràng Đan quốc tồn tại đối với Lang Gia hoàng triều có ý nghĩa gì!
Cũng không có người nào không rõ ràng ảnh hưởng của việc Đan quốc trốn đi đối với Lang Gia hoàng triều gây nên những gì!
Cục diện trở nên như thế không thể nghi ngờ là sai lầm to lớn của hoàng thất Lang Gia.
Nhưng, không có ai để ý đến nguyên nhân xuất hiện cục diện này, các phương chỉ đang chú ý hoàng thất sẽ xử lý Đan quốc như thế nào.
Màn đêm bao phủ sơn hà, không gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Đội ngũ đan quốc hành tẩu trên thảo nguyên mênh mông.
Hai vạn hộ giả sẵn sàng trận địa, không có một khắc buông lỏng cảnh giác.
Hơn ba ngàn Luyện Đan sư ngang nhiên cất bước.
Ba trăm ngàn con dân Đan quốc đang theo sát ở phía sau.
Lại có hơn trăm vạn người từ các nơi tụ tập tới, bọn họ đang chú ý tới trận đại di dời đi vào sử sách này.
Bây giờ tất cả mọi người rõ ràng, mục tiêu của Đan quốc là La Phù sơn mạch!
Đan quốc đã từng 'Trái tim', tương lai vô cùng có khả năng sẽ trở thành 'Vũ khí' của cường địch.
- Nhân Hoàng! Không thể lại trì hoãn, đội ngũ đã tiến đến Tây Cương, dựa theo tốc độ của bọn hắn, trong vòng một tháng sẽ vượt qua biên cảnh Tây Cương, tiến vào La Phù!
- Nếu quốc quân không biết điều, chúng ta không cần thiết lại khuyên bảo bọn hắn, dứt khoát cưỡng ép ngăn lại.
- Nếu như Đan quốc thật tiến vào La Phù sơn mạch, đây đối với Lang Gia hoàng triều chúng ta mà nói là ảnh hưởng quá nghiêm trọng.
Các tộc lão hoàng thất nhao nhao góp lời, trong ngôn ngữ không thể che hết sốt ruột cùng tức giận.
Mới đêm nay thôi, Nhân Hoàng đã nói với quốc quân lần thứ mười hai, nhưng quốc quân từ đầu đến cuối vẫn không có đáp lại, như là đã quyết tâm muốn rời khỏi.
Đây quả thực cho thể diện mà không cần!
- Ai có thể nghĩ ra cách ngăn cản, lại đến bẩm báo, nếu không... cút xéo!
Nhân Hoàng liên tiếp bị quốc quân không để ý đến, hắn đã vô cùng nổi nóng, bọn lão già này lại cãi lộn không ngừng.
Chẳng lẽ hắn không biết không thể để cho Đan quốc tiến La Phù sao?
Vấn đề này nên ngăn cản như thế nào!
- Cái này...
Một đám tộc lão á khẩu không trả lời được.
Nếu như muốn ngăn cản, chỉ có thể là cứng rắn cản lại.
Nhưng, Đan quốc quyết tâm muốn đi, cứng rắn ngăn cản lại tương đương với bắt cầm tù, diễn biến sẽ thành hỗn chiến.
Hậu quả sẽ như thế nào?
Khó mà có thể tưởng tượng được!
Có một chuyện duy nhất có thể xác định, chính là hoàng thất sẽ gặp phải việc bị các phương lăng mạ, từ nay về sau, không chỉ có Luyện Đan sư trong Lang Gia hoàng triều sẽ nhao nhao trốn đi, thế lực luyện đan bên ngoài hoàng triều càng sẽ đoạn tuyệt qua lại với bọn hắn.
Không có đan dược, chẳng khác nào không có chất dinh dưỡng để nuôi đại thụ che trời, tương lai hoàng triều sẽ vô cùng đáng lo.
Các tộc lão hoàng thất rút đi, tìm tới gia chủ thế gia các nơi, sau khi thương nghị một phen, một lần nữa trở lại trước mặt Nhân Hoàng.
- Nhân Hoàng! Ta đề nghị giữ bọn hắn lại trước, dù là phải dùng chút thủ đoạn cực đoan. Chỉ có bọn hắn còn ở lại hoàng triều, chúng ta mới có thể từ từ đàm phán cùng bọn hắn, tìm kiếm biện pháp giải quyết thích hợp. Còn những ảnh hưởng sẽ có những biện pháp khác giải quyết.
Một vị gia chủ thế gia đi đến phía trước cho thấy thái độ.
Một vị gia chủ khác đuổi theo bẩm báo:
- Giữ lại bọn hắn, mới có hi vọng giải quyết. Nếu như thả đi, chúng ta sẽ triệt để không có hi vọng, sẽ còn để cho La Phù lớn mạnh hơn, từ đây về sau, Tây Cương hoàng triều sẽ không có ngày nào được yên tĩnh.
- Đây là ý kiến của tất cả các ngươi?
Nhân Hoàng khẽ nhíu mày, ánh mắt bén nhọn quét về đám tộc lão hoàng thất cùng các tông chủ các phương gia.
Một vị tông chủ tông môn cắn răng, không để ý xung quanh ánh mắt bén nhọn, hướng về phía trước nói:
- Nhân Hoàng, tuyệt đối không thể!
- Nói!
Nhân Hoàng dùng ánh mắt áp bức muốn dồn người khác ngừng nói với hắn lại.
- Nếu như cưỡng ép tạm giam Đan quốc chắc chắn sẽ chọc giận quốc quân, để các Luyện Đan sư Đan quốc triệt để thất vọng. Muốn để bọn hắn thuận theo trong thời gian, không khác người si nói mộng! Mà cưỡng ép tạm giam Đan quốc, cũng sẽ để nội bộ hoàng triều cùng những thế lực có quan hệ tốt với Đan quốc sẽ sinh oán trách trong lòng, thất vọng với hoàng thất. Thời gian chúng ta chiến đấu cùng La Phù chỉ còn hai tháng, đến lúc đó, lòng người lay động, chắc chắn sẽ loạn. Ngay cả Tân Hải, Xích Nham hoàng triều cũng đều có thể thừa cơ nổi lên. Kể từ đó, hoàng triều sẽ lâm vào nguy cơ trước đây chưa từng có.
Vẻ mặt Nhân Hoàng trở nên nghiêm trọng, hai tay vác ở sau lưng dùng sức nắm chặt.
Đây mới thật sự là vấn đề hắn lo lắng!
Cưỡng ép tạm giam, sẽ biến thành hỗn chiến, Đan quốc nhất định thương vong thảm trọng. Các thế lực trong hoàng triều có quan hệ tốt với Đan quốc chắc chắn sẽ không đồng ý.
Chương 526 Không Phá Thì Không Xây Được
Chờ bộc phát chiến tranh với La Phù, còn sẽ có bao nhiêu người dùng hết sức tác chiến.
Xích Nham hoàng triều và cường tộc Tân Hải nhìn như rất thân mật lại sẽ làm ra phản ứng gì?
- Nhân Hoàng, ta có cách có thể ngăn cản Đan quốc trốn đi.
Một vị gia chủ thế gia bỗng nhiên đi đến phía trước, cung kính hành lễ.
- Cách gì?
Tất cả mọi người kỳ quái nhìn hắn.
- Xin lỗi quốc quân! Lấy tên Nhân Hoàng, mang toàn thể thân tộc hoàng thất, nhận sai lầm với quốc quân.
Sắc mặt đám người hơi biến đổi, kinh ngạc lại tức giận nhìn hắn.
Nhận sai?
Nhân Hoàng sao có thể nhận sai với quốc quân!
Cái này chẳng phải là tương đương quân vương thỉnh tội với thần tử sao?!
Vị gia chủ kia không để ý ánh mắt của mọi người, tiếp tục nói:
- Không chỉ có toàn thể hoàng thất phải nói thẳng sai lầm lần này, càng phải thừa nhận sai lầm với Khương gia, Nạp Lan gia trước đó. Nếu mà bắt buộc, ngài tốt nhất nên mang theo Lục hoàng tử tuyên thệ, một lần nữa xác định địa vị của Đan quốc tại Lang Gia hoàng triều, cho càng nhiều cam đoan đổi mới khác.
Lục hoàng tử giận dữ giận dữ mắng mỏ:
- Im miệng! Ngươi đem uy nghi hoàng thất để chỗ nào rồi? Sao ngươi không để cho toàn thể hoàng triều quỳ ở trước mặt Đan quốc xin bọn hắn ở lại luôn đi? Biến!
Vị gia chủ kia khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Lục hoàng tử đang tức giận, đang chuẩn bị nói ra khỏi miệng một câu, lại yên lặng nuốt xuống.
Những lời này là, chỉ cần hoàng thất hoàn toàn buông xuống tư thái, không tiếc nửa thì sẽ quỳ trước mặt Đan quốc, Đan quốc sẽ không có bao nhiêu lý do lại kiên trì rời khỏi. Nếu như quốc quân khăng khăng đi, chẳng khác nào chắc chắn đã có cấu kết cùng La Phù.
Như thế thì lần di chuyển đại nghĩa lẫm nhiên này liền sẽ thay đổi hương vị.
Hoàng thất, có thể muốn làm gì thì làm!
Nhưng nếu Lục hoàng tử vẫn giữ thái độ như thế, hắn không cần thiết lại nói nữa.
Nhân Hoàng đang muốn cẩn thận suy tính, lại có người góp lời.
- Nhân Hoàng, nếu như muốn ngăn cản liền không tiếc mọi thứ ngăn lại, còn phải sớm ra tay! Nếu như không ngăn thì liền thể hiện ra sự khoan dung, thản nhiên thả bọn họ đi, nhưng phải làm chút giao dịch cùng Đan quốc.
Nhân Hoàng cho đám người lui ra, cưỡi hai con Kim Ưng đứng giữa bầu trời đêm, ngắm nhìn biển người phương xa.
Trận sự kiện này đã huyên náo sự chú ý của thiên hạ, tuyệt đối không thể lỗ mãng, càng không thể mạo hiểm, nếu không ảnh hưởng sinh ra sẽ khó mà khống chế được.
Nhất là trước còn có sự kiện của Khương gia ở Bắc Cương, sau lại có sự kiện của Nạp Lan gia ở Tây Cương, sắp tới còn sẽ gặp phải sự kiện ở La Phù, nếu như xử lý không tốt, khả năng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến căn cơ hoàng triều.
- Quốc quân! Nếu như ngài kiên trì muốn rời khỏi, ta có thể để ngài đi!
Khi bầu trời tảng sáng, ánh nắng chiếu thấu màn đêm, rốt cuộc Nhân Hoàng cũng đưa ra quyết định.
Biển người nhanh chóng oanh động, tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, bọn họ không hiểu, cũng sốt ruột, lại hiếu kỳ nhìn về phía Nhân Hoàng ở bầu trời.
Cho đi?
Nhân Hoàng lại muốn thả Đan quốc rời khỏi?
Lang Gia hoàng triều phải làm sao bây giờ?
Đây chính là chuyện có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của hoàng triều!
Đội ngũ Đan quốc lần lượt dừng lại cũng đều nhìn phía không trung.
Bọn hắn khó có thể tin, Nhân Hoàng cứ như vậy mà buông tay?
- Lời nói trước đó của quốc quân để cho ta rung động rất nhiều. Đan quốc và hoàng triều cùng tồn tại hai trăm năm, vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau , hai bên cùng ủng hộ, đột nhiên đi đến một bước này hôm nay, ai cũng không nguyện ý nhìn thấy. Nhưng việc đã đến nước này, nhớ tới ý nguyện tiên tổ của hai bên, ta vẫn tôn trọng quyết định của Đan quốc, cũng hi vọng hai bên có thể đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Ta, lần nữa cung tiễn quốc quân, cung tiễn Đan quốc ba ngàn vị Luyện Đan sư, mong ước các ngươi có thể tại La Phù tìm được an bình mới.
m thanh của Nhân Hoàng truyền khắp đội ngũ Đan quốc, truyền đến cả hoang dã mênh mông, quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Cái này khiến những người chờ mong hỗn chiến thật rất bất ngờ, cũng làm cho đám người lo lắng phát sinh sự kiện đẫm máu nhao nhao thở phào.
- Ta thay mặt con dân Đan quốc, cảm tạ Nhân Hoàng khoan dung, cũng mong ước Lang Gia hoàng triều thiên thu vĩnh xướng.
Quốc quân xuất hiện, thể hiện lòng biết ơn, chỉ là trong lòng vẫn rất tiếc nuối, cuối cùng Nhân Hoàng vẫn không xin lỗi Đan quốc, nhưng có thể làm được một bước này, cũng coi như khó được.
- Lúc trước tiên tổ hoàng thất ta sáng lập Đan quốc, ý muốn tôn trọng Đan sư hoàng triều, tôn trọng Thường Hi tiên tổ. Thường Hi tiên tổ đặt vững căn cơ Đan quốc, ý muốn để hoàng triều phát triển vững chắc, tăng lên lực ảnh hưởng của hoàng triều. Nhưng lần này quốc quân rời khỏi, lại mang toàn bộ Đan sư của Đan quốc đi, rút hai trăm ngàn hộ giả đi. Đối với hoàng triều mà nói, không khác gì là rút máu bẻ xương, chính là trọng thương. Ta tôn trọng ý nguyện của quốc quân, để Đan quốc rời khỏi, còn xin quốc quân tôn trọng ý chí tiên tổ, vì hoàng triều mà cân nhắc.
Nhân Hoàng hiện ra sự tha thứ, tư thái, cùng phong độ của mình, lại còn nói tới ý chí tiên tổ, dự tính tồn tại lúc ban đầu của Đan quốc cùng hoàng triều, rốt cuộc cũng xem như cho hoàng thất cứu vãn mặt mũi.
Nhưng, phía sau phần mặt mũi này, chính là đòi lại.
Các tộc lão hoàng thất âm thầm bội phục, Nhân Hoàng chung quy vẫn là Nhân Hoàng, cách xử sự vẫn luôn cao hơn một bậc.
Lục hoàng tử đã hiểu mục đích của phụ hoàng, thầm nghĩ thật đặc sắc.
Ngươi muốn đi, ta thả ngươi đi, đây chính là phong độ của hoàng thất chúng ta. Nhưng, chúng ta cho ngươi mặt mũi, ngươi phải nhận!
- Còn xin Nhân Hoàng chỉ rõ.
Chương 527 Không Làm Ra Chuyện Không Yên
Quốc quân không tiếp tục phản kích, mà thản nhiên tiếp nhận.
Chỉ cần có thể thuận lợi rời khỏi hoàng triều, hẳn sẽ phải bỏ ra chút giá.
- Đầu tiên, xin quốc quân vì hoàng triều để lại một số Đan sư. Chuyện cũ ta sẽ bỏ qua, đưa vào đan điện Kỳ Thiên điện, cấp Tông sư lập tức có thể làm trưởng lão. Thứ hai, sau khi Đan quốc tiến vào La Phù, còn phải cùng thương hội hoàng triều giữ vững mua bán qua lại, hàng năm cung cấp một trăm ngàn viên đan dược trở lên, trong vòng mười năm. Quốc quân, có thể làm được không?
Nhân Hoàng quan sát đội ngũ Đan quốc phía dưới.
Trong đan điện mặt có hơn năm trăm vị Luyện Đan sư, nếu như có thể thu được những tên ở lại trong phế tích Đan quốc kia, lại từ phía dưới mời chào thêm một số, Luyện Đan sư của Kỳ Thiên điện sẽ hình thành quy mô khác.
Mặc dù kém xa Đan quốc, nhưng chí ít có thể cho nội bộ hoàng triều chút lực lượng.
Về phần nhu cầu đan dược của hoàng triều, còn cần tiếp tục mua sắm từ Đan quốc.
Đan quốc trầm mặc một lát, nhưng vẫn tiếp nhận điều kiện.
Nói cho cùng, mục đích thành lập ban sơ của Đan quốc vẫn là vì hoàng triều. Hắn có thể từ bỏ hoàng triều, nhưng không thể ngồi nhìn hoàng triều có nguy cơ nào.
Được quốc quân ra hiệu, Tô Nguyên Minh hỏi lớn các Luyện Đan sư xung quanh.
- Ai nguyện ý ở lại, bây giờ là cơ hội cuối cùng.
Hơn ba ngàn vị Luyện Đan sư sau khi nhỏ giọng thì thầm, có người lục tục ngo ngoe đi ra ngoài.
Số lượng không nhiều không ít, hơn năm trăm vị.
Các trưởng lão đan điện Kỳ Thiên điện phấn chấn không thôi, sau khi được Nhân Hoàng gật đầu, liền bước nhanh đến phía trước, tự mình mời chào.
Nhân Hoàng lại nói.
- Ta còn có điều kiện thứ ba, hi vọng quốc quân nhớ tới tình nghĩa hoàng triều bảo vệ hai trăm năm, không nên nhúng tay vào cuộc hai chiến đấu tháng sau của La Phù, còn phải bảo đảm Thiên Sư tông không giết hại mấy tù binh kia.
Quốc quân chắp tay nói.
- Đan quốc sẽ không là địch của hoàng triều, về phần mấy vị tù binh kia, ta sẽ tận hết khả năng.
- Làm phiền quốc quân. Các ngươi có thể đi ngang qua Tây Cương, không có bất kỳ ngăn trở nào, nhưng... Ta có một lời muốn tặng. La Phù có được hệ thống thế lực cố định, có được thế lực luyện đan của riêng La Phù, Đan quốc tiến vào chiếm giữ có thể sẽ làm cho một số người vui mừng, cũng có thể làm cho càng nhiều người cảnh giác. Nếu như Đan quốc ở La Phù gặp phải bất trắc gì, chỉ cần một câu của quốc quân, Lang Gia hoàng triều sẽ một lần nữa tiếp nhận các ngươi... Về nhà!
Nhân Hoàng nói xong liền phất tay về phía trước, cường giả các phương chặn đường ở phía trước cũng lần lượt tách ra, nhường ra một con đường.
- Tiếp tục đi về hướng tây, tới La Phù.
Quốc quân lạnh nhạt hạ lệnh, mang theo đội ngũ Đan quốc tiếp tục tiến lên, giống như không nghe ra nhắc nhở trong lời nói của Nhân Hoàng, nhưng trong lòng lại có chút xiết chặt.
Lần này mình đi La Phù, Khương gia, Thiên Sư tông, Nạp Lan gia hẳn là sẽ nhiệt tình hoan nghênh, nhưng Ngọc Đỉnh tông thì sao?
So với tông môn La Phù, lực lượng Đan quốc xác thực mạnh hơn rất nhiều, lại liên hợp Khương gia, Thiên Sư tông kia, hoàn toàn có thể thay đổi La Phù.
Nhưng các tông khác của La Phù, sẽ nguyện ý không?
Nhân Hoàng nhìn rời khỏi đội ngũ Đan quốc, thản nhiên một câu:
- Không phá thì không xây được!
Khương gia, Nạp Lan gia, Thường gia, ba nhà rời khỏi, mặc dù đối với ổn định, danh dự của hoàng triều sẽ sinh ra ảnh hưởng, nhưng từ nay về sau, nội bộ hoàng triều sẽ không còn lực lượng kiềm chế hoàng thất nữa.
Tương đương với việc hoàng thất đã không thực hiện được đại thống nhất mà từ khi tiên tổ khai quốc đã làm được.
Mặc dù phần nhất thống này có chút bất đắc dĩ, còn có chút chật vật, nhưng... Chỉ cần sống qua trời đông giá rét, tương lai Lang Gia hoàng triều sẽ càng cường đại, càng vững chắc.
- Nhân Hoàng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, nguyên khí hoàng triều sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Đan quốc vào ở La Phù, Tây Cương từ đây lại không có ngày yên tĩnh nữa. Từ nay về sau, nguy hiểm lớn nhất của hoàng triều là Đại Hoang đã biến thành La Phù. Nếu như hai tháng sau không thể giải quyết La Phù, chắc chắn sẽ thành hỗn chiến bền bỉ.
- Ha ha, Khương gia, Nạp Lan gia, Thường gia đã từng là công thần khai quốc của hoàng triều, toàn bộ đều đứng ở mặt đối lập với hoàng triều, đây là thất bại của Nhân Hoàng đương đại.
- Thủ đoạn của Nhân Hoàng thật lớn, vậy mà lại lựa chọn cách này để giải quyết nguy cơ. Cứu vãn danh dự, tránh xảy ra chiến tranh, cũng trấn an nội bộ hoàng triều cùng những thế lực có quan hệ tốt với Đan quốc.
- Đan quốc trốn đi, đối với hoàng triều mà nói chính là tổn thất, nhưng Nhân Hoàng đã làm ra quyết định chính xác nhất.
- Không có Đan quốc, hoàng triều còn có đan điện, hoàng triều còn có thể khôi phục nguyên khí.
Mấy chục vạn người vây xem nghị luận ầm ĩ, có người dám nói hoàng thất nhu nhược, có người thì lại tán thưởng hoàng thất cơ trí.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cuối cùng Đan quốc vẫn sẽ rời khỏi.
- Quốc quân mang hơn ba ngàn Luyện Đan sư trốn đi?
Thời điểm Dạ Thiên Lan nhận được tin tức đã hỏi liên tiếp ba lần.
- Hơn ba ngàn Luyện Đan sư, hơn hai vạn thủ vệ. Lang Gia hoàng triều đều oanh động, Nhân Hoàng cũng dẫn người đến chặn đường, lại kiêng kị lực ảnh hưởng của Đan quốc, chậm chạp không có động thủ.
Đệ tử đến đây bẩm báo kích động nói:
- Nếu như không bị ngăn lại, hẳn là bây giờ đội ngũ Đan quốc đã tiến vào Tây Cương, mục tiêu vô cùng có khả năng chính là La Phù sơn mạch chúng ta!
- Bọn hắn... Bọn hắn muốn tới La Phù?
Dạ Thiên Lan kích động đến toàn thân đều nóng lên.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Khương Hồng Võ rõ ràng đang ở Vô Hồi thánh địa, quốc quân Đan quốc vì cái gì lại không có bất cứ lời chào hỏi gì mà đã liền di chuyển tới nơi này?
- Khương Phàm?
Chương 528 Huyền Tôn
Dạ An Nhiên ngẩn người.
Quốc quân Không thể nào tại không được La Phù cho phép tình mà tùy tiện di chuyển cả nước, trong này khẳng định là đã có người chỉ dẫn.
- Cái gì?
Dạ Thiên Lan cùng chư vị trưởng lão đều nhìn về nàng.
Dạ An Nhiên không thể tin nổi, do dự mãi, lại nói:
- Phụ thân, ngài quên sao, Khương Phàm hơn mười ngày trước đã xuất hiện ở trước tông môn, sau đó liền biến mất.
- Ý của ngươi là... Khương Phàm vận hành chuyện này?
- Cái này sao có thể.
Chư vị trưởng lão giật mình trừng to mắt.
Đứa nhỏ này vừa đánh chìm Ly Hỏa thánh địa, ngựa không dừng vó, hắn lại đến xúi giục Đan quốc sao?
Đây là chuyện hài tử nên làm sao?
Đây là chuyện hài tử giỏi làm sao?!
- Hình như Huyết Ngục cũng đã biến mất được một thời gian, chẳng lẽ bọn hắn đều đi theo Khương Phàm đến Đan quốc?
Dạ An Nhiên càng nghĩ càng có khả năng, trước đó là suy đoán Khương Phàm đã mời Huyết Ngục dẫn hắn tôi luyện đi, bây giờ xem ra, bọn hắn hẳn là đã nhấc lên nguy hiểm tính mạng xông vào Lang Gia hoàng triều.
- Chuyện lớn như vậy, vì sao hắn không thương lượng với chúng ta?
Yến Tranh không bình tĩnh nỗi nữa.
Đứa nhỏ này, quá hồ nháo, quá mạo hiểm.
Chẳng may có cái gì ngoài ý muốn thì phải làm sao chứ?
Côn Bác cười khổ nói:
- Ta đoán chừng... Hắn chính là sợ chúng ta ngăn cản, dứt khoát đều không muốn nói cùng chúng ta, trực tiếp mang theo Huyết Ngục xuất phát.
- Có phải Khương Phàm hay không, chờ hắn trở về liền hiểu, bây giờ lập tức thông báo các tông La Phù, chuẩn bị nghênh đón Đan quốc!
Dạ Thiên Lan vươn người đứng dậy, nhịn không được liền muốn ngẩn đầu gào thét với ông trời.
Tốt, quá tốt rồi!
Hơn ba ngàn vị Luyện Đan sư, đây là một lực lượng gì chứ. Ảnh hưởng mang tới càng là không cách nào lường trước được. Mấu chốt nhất là, Đan quốc vào ở La Phù, khẳng định là cần ỷ vào Thiên Sư tông bọn hắn đến hỗ trợ, phần hữu nghị này hoàn toàn có thể kéo dài trăm năm hoặc ngàn năm.
- Chờ một chút! Có cần nói với Ngọc Đỉnh tông trước hay không?
Độc Cô trưởng lão bỗng nhiên khuyên can.
- Ngọc Đỉnh tông?
Đám người đang muốn đứng dậy liền dừng lại.
- Trước mắt Ngọc Đỉnh tông là tông môn có sức ảnh hưởng nhất mạnh nhất ở La Phù, cũng là tôn chủ duy nhất. Đan quốc bất luận là tư chất, số lượng Luyện Đan sư, hay là lực ảnh hưởng, đều cao hơn Ngọc Đỉnh tông. Ngọc Đỉnh tông có thể nguyện ý để phần lực lượng đột nhiên xuất hiện này ngự trị ở bọn họ ngay tại La Phù sao?
Đương nhiên Độc Cô trưởng lão rất chờ mong Đan quốc vào ở La Phù, nhưng cũng không nhất định là tất cả mọi người đều đồng ý, nhất là Ngọc Đỉnh tông.
- Các ngươi trước tiên đi tập kết đội ngũ, ta tự mình đi đến Ngọc Đỉnh tông.
Dạ Thiên Lan lập tức lên đường, tiến về Ngọc Đỉnh tông.
Cùng lúc đó, các tông lần lượt có được tin tức Đan quốc di chuyển, bọn hắn khiếp sợ, đồng thời cũng nghĩ đến Bạch Hổ tông trước tiên.
- Khương gia đây là muốn làm gì?
- Mới xây Bạch Hổ tông còn chưa đủ à, lại dời Đan quốc đến đây.
- Thủ bút thật lớn.
- Bạch Hổ tông, thành Bát Bảo, lại tới Đan quốc. Lực lượng đã từng Ngũ Thánh Khai Quốc Lang Gia hoàng triều, lại dời đi ba cái?
- Bọn hắn là muốn xây lại tân quốc ở La Phù sao?
- Tương lai La Phù sơn mạch, ai còn có thể kềm chế được bọn hắn?
- Đan quốc, hơn ba ngàn vị Luyện Đan sư, hơn hai vạn hộ giả, cái này… phụ mẫu nó, đây rốt cuộc là lực lượng gì!
Tông chủ và các trưởng lão các tông thực sự khó mà bình tĩnh được.
Đối với việc Đan quốc tìm nơi nương tựa, bọn hắn nửa vui nửa buồn.
Mừng là lực ảnh hưởng của Đan quốc sẽ giúp toàn bộ La Phù sơn mạch tăng địa vị lên, mang theo càng nhiều tán tu, cường giả đến đây. Kỹ nghệ luyện đan của Đan quốc, tương lai còn có thể kéo dài hơn nữa, bọn họ sẽ cung cấp cho toàn bộ La Phù đan dược càng sung túc, nhất là một ít đan dược phi phàm, càng làm cho người người kích động.
Lo chính là Đan quốc, Bạch Hổ tông, thành Bát Bảo, cùng Thiên Sư tông, đang hình thành liên hệ chặt chẽ, tương lai hoàn toàn có thể áp đảo trên những tông môn khác.
Tông chủ các tông liên tiếp khởi hành, đi Ngọc Đỉnh tông.
- Thường Huyền Nghĩa ơi Thường Huyền Nghĩa, ngươi lại cho ta một vấn đề quá khó rồi.
Quý Khải Minh phiền não, tại thời kỳ mấu chốt khi La Phù sắp khai chiến cùng Lang Gia, Đan quốc đột nhiên di chuyển, bọn họ tuyệt đối là rất phấn chấn.
Không chỉ có tăng cường thực lực bên này, còn có thể đảo loạn Lang Gia hoàng triều.
Nhưng, hắn rõ ràng địa vị cùng thực lực của Đan quốc, nếu cùng Bạch Hổ tông hình thành liên minh sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào.
- Lão tổ!
Quý Khải Minh đi đến bí cảnh, cung kính hành lễ với lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần nơi đó.
- Huyền tôn(*) của ngươi tới.
(*) Cháu đời thứ tư.
Yêu Đồng quơ lấy tảng đá, ném tới trên đầu lão nhân.
Lão nhân co cổ rụt lại, bất mãn liếc mắt nhìn Yêu Đồng.
- Chuyện gì?
Lão nhân vặn vẹo uốn éo cái cổ cứng ngắc.
- Có chuyện muốn thỉnh giáo lão tổ.
Quý Khải Minh cung kính nói.
- Chuyện trong tông đừng tới hỏi ta, tự ngươi xử lý đi.
- Không phải chuyện trong tông, là chuyện của La Phù.
Quý Khải Minh giới thiệu kỹ càng tình huống.
- Lão tiểu tử Đan quốc kia rất có quyết đoán nhỉ, vậy mà lại ngang nhiên mang theo cả nước di chuyển.
Lão nhân lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, tuy nhiên lại nhướng mày, nhìn chằm chằm Quý Khải Minh:
- Ngươi tới hỏi ta làm gì?
- Chúng ta... có tiếp nhận không?
Quý Khải Minh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Vì cái gì không tiếp nhận?
- Bọn hắn...
- Bọn hắn mạnh hơn Ngọc Đỉnh tông? So với Ngọc Đỉnh tông có ảnh hưởng hơn? Nhìn chút lòng dạ ngươi đây! Ngươi liền nghĩ đến cái này rồi? Sao ngươi không nghĩ đến những người đứng đầu, cùng nhau phát triển?
Chương 529 Quyết Định Điên Cuồng
- Ý lão tổ là...
- Ý ta cái rắm!
Quý Khải Minh xấu hổ nhếch miệng, nhu thuận thấp cúi đầu.
Lão tổ bất mãn răn dạy:
- Đan quốc đều đã đến Tây Cương, ngươi còn muốn chặn đường? Làm sao cản! Quý Khải Minh ngươi chạy đến biên giới La Phù, hô to, chúng ta không tiếp, có bao xa liền cút bấy xa? Ngươi để người trong thiên hạ nhìn ngươi thế nào!
- Ta...
- Ngươi cái gì ngươi! Đừng để cho ta mất mặt xấu hổ!
- Huyền tôn... Biết sai rồi!
Quý Khải Minh dở khóc dở cười, chết tiệt, ta bị trúng gió gì mà lại chạy nơi này để bị mắng.
- Ngươi đổi y phục sạch cho ta, ưỡng ngực của ngươi lên, nhiệt tình chào hỏi toàn La Phù, cao điệu nghênh đón Đan quốc tiến vào La Phù. Không chỉ như vậy, còn phải ở phía sau các vấn đề kiến quốc của Đan quốc, dùng sức duy trì. Chỉ khi ngươi làm như vậy, mới có thể để cho toàn La Phù nhìn thấy được Ngọc Đỉnh tông khí phách như thế nào, nhìn thấy Quý Khải Minh ngươi phong độ như thế nào. Chỉ khi ngươi làm như vậy mới có thể được Đan quốc tôn trọng, để Thường Huyền Nghĩa vào tương lai sẽ không cạnh tranh với Ngọc Đỉnh tông, mà là lấy lễ để tiếp đón.
Lão nhân nhịn không được mà chế nhạo một trận:
- Làm việc phải phóng khoáng cho ta! Ánh mắt nhìn thật xa cho ta! Lại chọc ta phiền lòng thì ngươi dứt khoát giao vị trí tông chủ ra, tới theo giúp ta, vừa hay ta đang thiếu một tên phục vụ.
- Huyền tôn sai, sai rồi.
Quý Khải Minh tranh thủ thời gian xin lỗi, khom người lui lại.
Khi Dạ Thiên Lan và các tông chủ đều mang tâm tư đuổi tới Ngọc Đỉnh tông, Quý Khải Minh lại mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng:
- Đan quốc di chuyển cả nước, quả thật là vinh hạnh to lớn đối với La Phù ta.
Đối diện đập tới một câu để Dạ Thiên Lan và các tông chủ nhẫn nhịn nói một đường lại cưỡng bức kẹt tại yết hầu.
- Nếu các tông chủ đến đã rồi, cũng nhanh theo ta đến biên cảnh nghênh đón. Những người khác phái đệ tử về tông triệu tập lực lượng, mau chóng hành động. Chúng ta phải dùng quy cách cao nhất, hoan nghênh Đan quốc đến, tuyệt đối không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.
Mặc dù trong lòng Quý Khải Minh có chút khó chịu, nhưng vẫn kích động lại rung động.
- Quốc quân thật quyết đoán, Quý Khải Minh ta rất mặc cảm.
Đám người hai mặt nhìn nhau, tình huống này là như thế nào?
Quý Khải Minh... Điên rồi?
…
- Thực sự không được, từ bỏ đi.
Khương Phàm vung hỏa dực vàng óng ánh dừng ở ba ngàn mét trên không trung, xa xa nhìn qua vách núi bị mây mù bao phủ ở phía trước.
Nơi đó chính là sào huyệt của Lôi Ưng, có thể thấy rõ ràng đỉnh lô nguy nga.
Nhưng nơi đó không chỉ có một con Lôi Ưng, ngoài ra còn có một lớn ba nhỏ.
- Đối với Luyện Đan sư mà nói là, đỉnh lô so với mệnh còn quan trọng hơn.
Thường Lăng cuộn mình trong ngực Khương Phàm, trơ mắt nhìn ba con ưng non đem đỉnh lô nàng coi như sinh mệnh như đồ chơi mà đang chơi đùa.
- Ngươi có thể dẫn dắt bọn nó rời khỏi hay không, ta thừa cơ trộm đi?
- Chút thịt trên người của ta đều không đủ để một con ưng non nhét kẽ răng, còn trông cậy dẫn cả nhà bọn nó đi?
- Ngươi không phải có vũ khí đổ nước sao? Vọt tới phía trên bọn nó, tưới xuống!
- Ta thấy đầu cô bị nước vào rồi. Ta vẩy nước đầy trời, bọn nó phóng điện lên, nước có thể dẫn điện, cô đoán xem, ta còn có thể sống sao? Ta chết đi, ai mang cô đi ra khỏi Đại Hoang.
- Không phải ngươi rất thông minh sao, nghĩ những cách khác đi.
- Đều đã quan sát hai ngày rồi, ba con nhỏ cho tới bây giờ vẫn không có rời khỏi vách núi, hai con lớn hoặc là đều ở lại, hoặc là chỉ đi một con, không có cơ hội.
- Nghĩ cách chút đi, ta nhất định phải lấy lại đỉnh lô của ta.
- Thường Lăng cô nương, không phải đã nói không tùy hứng sao?
- Đây là tùy hứng sao? Nếu như là đỉnh lô của ngươi mất đi, ngươi nói không cần là không cần sao?
- Sẽ không!
Khương Phàm nhìn qua vách núi xa xa, tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Muốn dẫn dắt đám Lôi Ưng kia rời khỏi hình như là không thể được, bọn chúng vô cùng cảnh giác, bất kỳ mãnh cầm gì tới gần nơi đó cũng đều sẽ bị xua đuổi.
Đưa mãnh thú khác tới tập kích?
Cũng không được.
Mãnh thú nơi này đều quá mạnh, dựa vào thực lực bản thân, hơi không cẩn thận liền sẽ biến thành điểm tâm.
Đánh sập vách núi?
Chắc chắn Lôi Ưng sẽ liều mạng với hắn.
Nếu không... Đào một con đường?
Từ phía dưới trực tiếp kéo dài đến đỉnh vách núi, móc đỉnh lô đi?
Cũng không được, trộm đi thì dễ, chạy trốn mới khó.
Phải làm sao bây giờ đây?
Khương Phàm suy nghĩ đến nhập thần, mười ngón tay vô ý thức nhào nặn.
Nhưng hắn quên, hắn vẫn còn ôm Thường Lăng trong ngực. Tay trái thì móc ở bên cạnh sườn, tay phải thì đang nắm lấy đùi.
- Khương Phàm... Khương Phàm...
Gương mặt xinh đẹp của Thường Lăng căng cứng, mím môi tức giận nhìn hắn.
- Thế nào?
Khương Phàm kỳ quái, con quỷ nhỏ này thật là khó hầu hạ.
- Dễ chịu không?
Thường Lăng xấu hổ giận dữ, nếu như không phải đang ở không trung, nàng thật hận không thể đẩy hắn ra.
- Dễ chịu...
Khương Phàm thể hiện cứng đờ, xấu hổ cười cười:
- Quá nhập tâm.
Thường Lăng tức giận lại rất bất đắc dĩ, chờ tương lai đi ra khỏi Đại Hoang, thân thể này của mình chắc sẽ bị cái tên vô lại này chà đạp mấy lần.
Phần tự ái băng thanh ngọc khiết trước đó đâu rồi?
Phần lãnh ngạo ở ngoài ngàn dặm trước đó đâu rồi?
Sao bây giờ lại tùy ý bị hỗn đản này vừa kéo vừa ôm lại vừa sờ thế này? Ta đây là thế nào?
Lúc bắt đầu còn rất kháng cự, rất tức giận, gần đây hình như đã không phải mãnh liệt như vậy nữa.
Thường Lăng co ro, toàn thân căng cứng, hai tay che ở trước người, nhịn không được nhìn Khương Phàm.
Trên gương mặt gầy gò có mấy phần non nớt, nhưng đường cong rõ ràng, lại có khí phách, dưới cặp lông mày hơi nhíu lên, cặp mắt kia đặc biệt lăng lệ.
Hắn giống như có loại mị lực nào đó rất đặc biệt, ở chung lâu liền quên đi tuổi của hắn, không khỏi để người ta tin cậy, dựa vào.
Chương 530 Ôm Chặt Ta
Thường Lăng chưa từng quan sát qua nam hài nhi nào ở khoảng cách gần như vậy, cũng chưa từng có cảm giác dựa vào người khác phức tạp như thế này.
Đột nhiên Khương Phàm rủ xuống tầm mắt, nhìn về phía Thường Lăng trong ngực.
Thường Lăng nhìn đến xuất thần, ánh mắt giao nhau trong chốc lát, trong lòng vậy mà nhịn không được lắc một cái, cuống quít tránh khỏi ánh mắt hắn, chỉ là nàng không có chú ý tới, gương mặt mình lại đang vội đỏ lên, giống như là ráng chiều, kiều diễm lại ướt át.
- Ta có thể giúp cô lấy lại đỉnh lô, nhưng rất mạo hiểm.
Khương Phàm không có chú ý tới Thường Lăng có gì khác thường, chỉ là nhìn nàng, sau đó lại nhìn vách núi trong mây mù, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Làm thế nào?
Thường Lăng thoáng bình phục tâm tình hoảng loạn của mình.
- Chờ trời tối! Lôi Ưng lại bị hắc ám ảnh hưởng, rời khỏi vách núi, đó là cơ hội duy nhất của chúng ta.
- Không phải ngươi nói, sau khi trời tối không thể đi ra ngoài sao?
Thường Lăng khẽ nhếch môi, đối với màn đêm trong Đại Hoang đã sinh ra sợ hãi rất sâu.
- Cô muốn đỉnh lô, ta sẽ cố gắng mang về cho Cô.
- Thế nhưng...
Thường Lăng bỗng nhiên có chút cảm động.
- Nhìn thấy ngọn núi kia không?
Khương Phàm chỉ vào ngọn núi cao nguy nga phía đông gần vách núi.
- Thấy.
- Từ đỉnh núi đến vách núi nơi đó đại khái là khoảng một ngàn mét, là gần nơi đây. Chúng ta đào hang động đến ngọn núi kia, trốn đến trước tờ mờ sáng. Trước khi lực lượng hắc ám biến mất, cũng chính là trước khi Lôi Ưng trở về, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới đỉnh vách núi, tìm đỉnh lô, lại dùng tốc độ nhanh nhất trở về.
Thường Lăng cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như thật có thể.
- Ngươi có kinh nghiệm, làm theo lời ngươi nói đi.
Trước khi trời tối, Khương Phàm đã đào xong động sâu trong đỉnh núi, từ đỉnh chóp dọc xuống theo hơn trăm mét, xiêu xiêu vẹo vẹo, làm rất nhiều ngụy trang.
Khi bóng tối bao trùm Đại Hoang, ác linh lao ra khỏi vực sâu, mãnh thú mất khống chế gào thét, rừng rậm mênh mông lần nữa lâm vào bạo loạn điên cuồng.
Khương Phàm trốn ở trong động sâu, yên lặng tính toán thời gian.
Thường Lăng thì nương tựa ở bên cạnh, khẩn trương nhìn đá vụn rơi trong động sâu.
Mặc dù đã sinh tồn năm ngày tại Đại Hoang, nhưng đối với loại bạo động kịch liệt này Thường Lăng vẫn cảm thấy rất sợ hãi, bạo loạn phía ngoài cứ như là thế giới tận
thế, chỉ nghe thôi đã hãi hùng khiếp vía.
Nghĩ đến đêm nay phải đi tự mình ra ngoài, trong nội tâm nàng nhịn không được mà hốt hoảng.
Nhưng nghĩ đến đỉnh lô, nhìn lại ánh mắt kiên định của Khương Phàm, nàng vẫn kiên cường đè xuống sợ hãi.
- Cô có thể làm không? Nếu không, cô ở lại nơi này đi.
Khương Phàm cảm giác thời gian chênh lệch không nhiều lắm, bắt đầu đứng dậy chuẩn bị.
- Đỉnh lô của ta cần ta tự mình tiếp đón vào trong khí hải.
Thường Lăng hít sâu, vượt qua sợ hãi.
Đó dù sao cũng là đỉnh lô của nàng, sao có thể để Khương Phàm tự mình mạo hiểm.
- Đến phía trước, ôm lấy ta.
- Phía trước?
- Ta phải trống đi hai tay, tùy thời ứng phó nguy hiểm, tự cô ôm chặt ta.
- Ta... Làm sao ôm.
- Từ phía trước ôm chặt, ta trói chặt cô.
Khương Phàm cầm lấy dây leo đã chuẩn bị xong ở bên cạnh.
Thường Lăng khẽ đỏ mặt, tư thế này quá mập mờ, trước đó cũng còn có thể chịu, cái này giống như thật không tiếp thụ được.
- Rốt cuộc cô có đi hay không?
- Ta có thể thay tư thế hay không?
- Phía trước ta không có vấn đề, phía sau có hỏa dực, cô treo trên đùi ta sao?
Thường Lăng đắng đo trong lòng một phen, cuối cùng đành cắn răng hi sinh:
- Ta ôm!
- Nhanh lên, thời gian eo hẹp.
Khương Phàm thúc giục Thường Lăng.
Thường Lăng ôm lấy Khương Phàm, hai tay ôm lấy cổ Khương Phàm, hai chân quấn đến trên lưng hắn.
Tư thế lúng túng để toàn thân nàng trở nên nóng hơn, gương mặt cũng nóng lên.
Khương Phàm dùng dây leo quấn nàng năm vòng, dán thật chặt trước người.
- Quá chặt!
Thường Lăng mặc y phục đơn giản, cơ hồ có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng của Khương Phàm, nàng càng tin tưởng Khương Phàm có thể cảm nhận được thân thể của nàng.
- Tránh cho cô rơi xuống. Nhớ kỹ, nếu có ngoài ý muốn gì, một mực ôm chặt ta, tuyệt đối không được nhả ra.
Khương Phàm không có tâm tình cảm nhận mỹ hảo trước người, nghiêm mặt leo ra khỏi động sâu, từ từ tới gần đỉnh núi.
Trước tờ mờ sáng, hắc ám vẫn không yếu bớt chút nào, giống như là mực đậm đang bao phủ vùng đất trời này.
Ác linh đang tàn phá bừa bãi, mãnh thú đang gầm thét, như là Thần Linh đã quên lãng nơi này rồi, hỗn loạn lại táo bạo.
- Ôm thật chặt, cái gì cũng không cần nhìn.
Sau khi Khương Phàm nhắc nhở Thường Lăng lần nữa, hắn cắn răng một cái, phá tan tảng đá trên đỉnh núi, xuất hiện trong thế giới hắc ám.
Rống!!
Chi chi chi...
Mãnh thú ác linh kêu gào, âm thanh to lớn đập vào mặt, khí tức hắc ám lạnh lẽo xuyên thấu qua cơ thể như muốn ăn mòn cả linh hồn.
- Aaa… !
Thường Lăng kêu lên đầy sợ hãi, gắt gao ôm chặt Khương Phàm, nhiều tiếng gào thét ở bên cạnh để toàn thân nàng không cầm được mà run run.
- Đi!!
Khương Phàm hô to, lập tức xông vào hắc ám.
Linh nguyên trong khí hải gáy to, linh văn trên trán nở rộ ra thánh quang, ngọn lửa màu vàng óng sôi trào cuồn cuộn.
Hỏa dực màu vàng hoa lệ huy động mãnh liệt, mang theo hắn bay lên trời cao.
Dựa theo những gì Khương Phàm tính, lấy linh văn, cảnh giới hắn bây giờ, cùng thanh đồng tiểu tháp, hoàn toàn có thể chống lên ánh sáng trong phạm vi mười mấy mét.
Nhưng, hắn đã tính sai!
Hắc ám nơi này so với bên ngoài Bạch Hổ quan còn nghiêm trọng hơn mấy lần, hắn điên cuồng phóng thích vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng chống lên hai ba mét, khó khăn lắm mới bảo vệ được hắn cùng Thường Lăng.
Một chút ánh sáng như thế chẳng những không thể xua tan ác linh, mãnh thú, ngược lại còn nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của bọn nó.
Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được hỗn loạn xuất hiện xung quanh trong bóng tối, ác linh, mãnh thú thét gào nhanh chóng tới gần.
Trong chớp nhoáng này, Khương Phàm muốn lui về sơn động, nhưng vẫn đành cắn răng, nhanh chóng phóng tới phía vách núi.