-
Chương 501-505
Chương 501 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (7)
Đám người thủ vệ khu thứ bảy đang muốn hành động lại chật vật tháo chạy, có một số đã mất mạng tại chỗ.
- Giết! Không thể để cho hắn tới gần quốc đô!
Đám người thủ vệ nhanh chóng dâng lên, không quan tâm gì nữa, bọn họ muốn vây bắt tên ác thú Quan Hoa Vinh này.
Mặc dù bọn hắn rất ít trải qua chiến tranh, nhưng bọn hắn chính là hộ giả của Đan quốc, bọn hắn tuyệt đối không thể lui lại!
Nhưng...
Rống!
Một tiếng gào thét như một tiếng chuông vang vọng đất trời, to rõ lại hùng hậu.
Thanh triều giống như cuồng phong cuồn cuộn tràn qua trăm dặm khu ngã tư xung quanh.
Vô số sinh linh ôm đầu kêu thảm, số lượng lớn cường giả bị thanh triều hất bay. Ngay cả Quan Hoa Vinh cũng đều đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.
Tại nơi xa nhất của khu ba mươi ba, mặt đất lay động, không gian rung chuyển, một cơn huyết sắc sóng triều dâng lên như núi lửa Hoang Cổ phun trào, đánh rách tả tơi tầng mây, khí tức kinh khủng như muốn bao phủ cả vùng đất trời này.
Trong ánh mắt rung động lại sợ hãi của vô số người, một thân ảnh khổng lồ bỗng dưng xuất hiện, cao tới một trăm tám mươi mét. Uy mãnh, cường tráng, bắp thịt toàn thân phồng lên như có rất nhiều cự mãng quay quanh, nhìn thấy mà giật mình.
Số lượng lớn đường vân huyết sắc trải rộng toàn thân như dung nham lao nhanh.
Hắn ngẩn đầu gầm thét, giải thoát phong ấn nhẹ nhàng vui vẻ.
- Đây là quái vật gì?
- Hắn là ai? Cũng là cường giả hoàng thất sao?
Khu ba mươi ba hoàn toàn đại loạn, đám người chật vật chạy trốn, kinh hãi trước tên quái vật đột nhiên xuất hiện, càng không chịu nổi phần huyết khí đập vào mặt kia.
Mẫn Nguyên Hóa ngồi trên thân người khổng lồ, chỉ về quốc đô ở phía xa.
- Hoàng huynh, tiến đến quốc đô!
- Aaa… !!
Hai mắt người khổng lồ sung huyết, giống như một cái hố sâu đỏ ngòm, khiến cho người người hoảng sợ.
Cơ bắp toàn thân hắn kịch liệt nhúc nhích, đường vân màu máu sôi trào lên huyết khí.
Ầm ầm!
Mặt đất lay động, khu ngã tư vỡ tan.
Cự nhân cất bước hướng về phía trước phóng tới, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cơ thể hắn to lớn, mỗi một bước dẫm xuống đều rất nhanh đã vượt qua khu ba mươi ba hơn trăm mét.
Vô số người trợn mắt hốc mồm đưa mắt nhìn người khổng lồ phóng đi, qua một hồi, phía sau lại nhấc lên cuồng phong khiến phòng ốc vỡ vụn, đám người bay lên, hoàn toàn đại loạn.
- Ta là thống lĩnh trấn thủ khu ba mươi ba, Mẫn Nguyên Hóa! Hộ giả Đan quốc, lui!
Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên thân người khổng lồ, cao giọng ra lệnh, thịt mỡ toàn thân biến thành lân phiến giống như áo giáp, bao trùm toàn thân.
Khí thế phi phàm, chiến ý tăng vọt.
Các hộ giả đang muốn ngăn trở đã lập tức dừng lại, khiếp sợ đưa mắt nhìn người khổng lồ từ bên cạnh tiến lên.
Mẫn Nguyên Hóa?
Hắn nuôi tên quái vật như thế từ lúc nào?!
- Hoàng Đại Bính? Ngươi khẳng định muốn nhúng tay sự vụ Đan quốc!
Quan Hoa Vinh xoay người, gào thét nói với người khổng lồ.
Người khác không biết Hoàng Đại Bính, nhưng hắn đã sớm nghe thấy.
Người khổng lồ đột ngột nhảy lên, bay lên không vài trăm mét, kéo lấy huyết khí mãnh liệt từ trên trời giáng xuống.
Một tiếng ầm vang, mặt đất sụp ra một cái hố to kinh khủng, vết nứt tung hoành khuếch tán, số lượng lớn phòng ốc đều trực tiếp nhấc lên.
Người khổng lồ lại cất bước phóng tới, sau mấy chục bước lại lần nữa đột ngột nhảy lên.
Khoảng cách hơn trăm dặm với Quan Hoa Vinh đã nhanh chóng rút ngắn.
Rống!!
Quan Hoa Vinh cũng hóa thân thành Hắc Ngạc phóng tới người khổng lồ, hắn trừng trừng hai mắt, thiêu đốt huyết khí toàn thân, cơ thể nhanh chóng lớn lên.
Loại cảm giác kích thích cơ thể to lớn lên này mang theo đau đớn rất lớn, còn sẽ tiêu hao nguyên khí, sinh mệnh, nhưng Quan Hoa Vinh rất rõ ràng lúc này hắn đang đối mặt chính là quái vật gì, rõ ràng hơn cục diện nguy hiểm bên trong quốc đô Đan quốc, cho nên hắn chỉ có thể cắn răng nhịn đau.
Mười mét... Hai mươi mét... Ba mươi mét... Một trăm mét!
Rống!!
Quan Hoa Vinh biến thành cự ngạc trăm mét, cương khí cuồn cuộn sôi trào.
Hắn nặng nề lại hung tàn, đạp động mặt đất, xông qua khu thứ mười tám đã biến thành phế tích, ngang nhiên đón tiếp người khổng lồ.
Hắn gầm lên giận dữ, cương khí cuồn cuộn, như lôi đình, như mưa to, oanh kích người khổng lồ.
Người khổng lồ phá tan thanh triều kinh khủng, vung mạnh quyền đánh về phía Quan Hoa Vinh, nắm đấm nhanh chóng phồng lên, bên ngoài trải rộng huyết văn, mang theo khí tức hủy diệt.
Quan Hoa Vinh phóng lên tận trời, miệng mở lớn, răng nanh nhuốm máu, móng vuốt bạo kích, không thể phá vỡ!
Vô số người trợn mắt hốc mồm nhìn hai tên quái vật kinh khủng va vào nhau.
Bành!
Răng rắc!!
m thanh tựa như sấm nổ, đinh tai nhức óc.
Quan Hoa Vinh phóng người lên hơn mười dặm, lại bị đối diện đập bay ra ngoài.
Lân giáp, răng nanh, máu tươi, vẩy ra khắp nơi.
- Oa...
Đám thủ vệ xa xa đều hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ run rẩy.
Người khổng lồ không ngừng phóng tới, toàn thân xoay tròn, nâng nắm đấm lần nữa đánh về phía Quan Hoa Vinh.
Huyết khí sôi trào, nắm đấm cứng rắn.
Rống!!
Quan Hoa Vinh không đợi rơi xuống đất, hắn nhanh chóng phun trào lên cương khí kinh khủng.
Cương khí mãnh liệt cực độ, hóa thành vô số thanh đao đen tuyền bạo tạc, hoàn toàn bao phủ người khổng lồ.
Nhưng... Người khổng lồ cường đại vượt xa những gì Quan Hoa Vinh mong muốn, càng vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Những thanh đao đen tuyền nhìn như có thể hủy diệt hết thảy đã bổ vào trên người hắn, nhưng thậm chí ngay cả một sợi lông cũng đều không hề bị tổn hại, quả đấm to lớn đột phá cương khí, đánh vỡ nát tất cả hắc đao, lại trực tiếp đánh vào trên thân Quan Hoa Vinh.
Quan Hoa Vinh run rẩy, bay ra hơn vài trăm mét, hắn muốn cưỡng ép ổn định lại nhưng vẫn liên tục nảy lên trên mặt đất.
Người khổng lồ cất bước phóng tới, sau năm ba bước liền bay lên không bắt lấy cái đuôi Quan Hoa Vinh.
Rống!
Đuôi cá sấu của Quan Hoa Vinh là vũ khí sát thương cường đại, mặt ngoài lập tức mở lên gai nhọn đâm xuyên bàn tay to lớn của người khổng lồ, ngay sau đó lực lượng toàn thân sôi trào, hắn đứng thẳng người lên, quấn lên cánh tay tráng kiện của người khổng lồ, cái miệng kinh khủng há mở, hung hăng cắn về phía cái cổ người khổng lồ.
Chương 502 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (8)
Một màn tàn nhẫn này để vô số người lạnh run.
Người khổng lồ vung tay trái lên bóp lấy cổ cá sấu, huyết văn chảy xuôi ra mặt ngoài bàn tay, lực lượng tăng vọt mấy lần, cưỡng bức kéo lấy đầu cá sấu.
Quan Hoa Vinh kịch liệt lắc đầu, điên cuồng cắn về phía cổ người khổng lồ, bên trong còn không ngừng phun ra hắc khí bạo kích tới đầu của người khổng lồ.
Người khổng lồ hét lớn, trợn mắt trừng trừng, hai tay toàn bộ bộc phát ra lực lượng kinh người.
Tay trái bắt lấy cổ cá sấu, tay phải kéo lấy đuôi cá sấu, cưỡng bức xé rách.
Thời khắc cuồng dã!
Sinh tử tồn vong!
Quan Hoa Vinh điên cuồng muốn chạy thoát, hắn không ngừng liên tục phóng thích cương khí toàn thân, oanh kích người khổng lồ.
Tình thế dã man này như có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ!
Toàn bộ phòng ốc, cung điện xung quanh đều bị phá hủy, cây cối, núi đá liên miên bị chôn vùi.
Nhưng, huyết khí toàn thân người khổng lồ lao nhanh chống đỡ sự của điên cuồng Quan Hoa Vinh, sau đó, vô số người kinh hãi thấy người khổng lồ cưỡng bức giơ hắn lên trước mặt, mở ra cái miệng to như chậu máu, hung hăng cắn về phía bụng cự ngạc.
- Aaa… !
Quan Hoa Vinh đau đớn kêu thảm, từ phản kháng biến thành giãy dụa.
Ầm ầm!
Người khổng lồ đè ép Quan Hoa Vinh đập xuống đất, cuồng phong tàn phá bừa bãi, bụi mù cuồn cuộn, hai tay của hắn khống chế cái đầu cùng cái đuôi đang điên cuồng phản kích, cúi đầu điên cuồng cắn xé bụng của cự ngạc.
Huyết nhục văng tung tóe!
Nhìn thấy mà giật mình!
Cái bụng cứng rắn của Quan Hoa Vinh rất nhanh đã rách rưới, lộ ra nội tạng đỏ tươi bên trong.
Người khổng lồ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên rủ xuống, miệng lớn cắn xé hút lấy máu tươi bên trong.
Cảnh tượng này cứ như tiên dân thượng cổ đang chém giết ác thú, ăn lông ở lỗ, ăn sống nuốt sống để vô số người thật giống như lại một lần nữa về tới thời đại Thượng Cổ.
- Hoàng Đại Bính, ngươi đã chọn sai người rồi! Ngươi sẽ trở thành tội nhân của Lang Gia hoàng triều, cả đời này ngươi sẽ không được lại vào hoàng triều.
Quan Hoa Vinh đau đớn hét lớn, vùng vẫy giãy chết, nhưng nội tạng vẫn bị cắn xé sạch sẽ.
Răng rắc!!
Cái cổ cứng rắn cũng ở trong hai tay người khổng lồ mà bị tách ra.
Tiếng gầm thét của Quan Hoa Vinh cứ thế mà dừng lại.
Người khổng lồ đứng dậy thét gào, âm thanh chấn động Đan quốc.
Rất nhiều người đều ớn lạnh toàn thân, bị dọa đến ngồi liệt trên mặt đất.
Mặt mũi người khổng lồ đầy máu, hắn nắm lấy thi thể cự ngạc trăm mét, tiếp tục phóng tới quốc đô.
- Đuổi theo! Đều thất thần làm gì, theo ta cứu quốc quân!
Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên thân người khổng lồ gọi lớn thủ vệ ở các nơi.
Các hộ giả liên tiếp bừng tỉnh, toàn thân lại rùng mình một cái, đây là quái vật gì?
Sâu trong quốc đô, bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Cường giả hoàng thất bí mật chui vào cũng không coi là nhiều, nhưng tất cả lại vô cùng cường đại, cũng đều sốt ruột đến điên cuồng, liên tiếp đột phá đám người thủ vệ ngăn cản, giết hết cùng một chỗ.
Các hộ giả Đan quốc thực lực hơi yếu, kèm theo không có kinh nghiệm chiến đấu gì, nhưng vẫn nương tựa theo ưu thế số lượng, có một số lớn cường giả hoàng thất vẫn bị ngăn cản cản ở bên ngoài, không bắt sống thì chính là đánh giết.
- Có cách giải quyết Thẩm Đông Sơn hay không?
Khương Phàm nhỏ giọng hỏi Thương Minh.
Thương Minh lắc đầu, năng lực ứng biến của Linh Hồn đỉnh phong hay là Lôi Châm linh văn quá mạnh, vừa rồi cũng đã lĩnh giáo qua.
Khương Phàm lại nói.
- Nếu như gây ra hỗn loạn thì sao?
- Hẳn là có cơ hội, nhưng giá quá lớn. Ta lo lắng hắn sẽ còn thừa cơ bắt giết ngươi.
Thương Minh vẫn lắc đầu, vì Thẩm Đông Sơn đang gắt gao trông coi Lục hoàng tử, hắn không thể để cho Khương Phàm gặp được nguy hiểm.
Khương Phàm trầm mặc một lát, lại nói với Thường Lăng.
- Mệnh lệnh bọn thị vệ tấn công, chúng ta tìm cơ hội bắt Lục hoàng tử.
- Không được!
Thường Lăng quả quyết lắc đầu.
- Vì sao?
- Không được là không được.
- Đều đã thế này...
Khương Phàm lời còn chưa dứt, nơi xa truyền đến tiếng oanh động kịch liệt.
Tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía bắc, đôi mắt chăm chú nhìn.
- Quái vật ở đâu ra vậy?
Một người khổng lồ toàn thân sôi trào huyết khí nồng đậm đang kéo lấy cuồng phong phóng tới nơi này, tất cả những thứ ven đường, khu ngã tư đều bị hủy hết, chỉ để lại phế tích cùng vô số tiếng kêu la đầy sợ hãi.
- Hoàng Đại Bính?
Khuôn mặt quốc quân có chút động, tên quái vật này đang ở Đan quốc?
- Hắn là Hoàng Đại Bính! Sao hắn lại tới nơi này!
Sắc mặt Thẩm Đông Sơn trở nên nghiêm trọng.
- Hoàng Đại Bính là ai?
Lục hoàng tử chau mày, đây là Thú linh văn sao? Nhưng sao lại là hình người!
- Hắn không có linh văn, mà là huyết mạch hiếm thấy, tình huống cụ thể cũng không có người nào rõ ràng, nhưng hắn có thể trở nên vô cùng khổng lồ.
Thẩm Đông Sơn âm thầm hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục nói:
- Lúc hắn biến thân vô cùng tiêu hao năng lượng, cho nên quanh năm đều là trạng thái gầy yếu, tìm kiếm đan dược bổ sung huyết khí khỏe mạnh xương cốt khắp nơi, là khách quen của Đan quốc và Ngọc Đỉnh tông của La Phù.
Hoàng Đại Bính bay lên không vài trăm mét, hung hãn nện vào vòng tròn đang giằng co, nhấc lên cuồng phong cùng huyết khí mãnh liệt.
Rất nhiều người đều bị hất bay ra ngoài.
- Quốc quân! Thường Lăng!
Mẫn Nguyên Hóa đứng trên người Hoàng Đại Bính, sau khi nhìn thấy hai người bình yên vô sự, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
- Mẫn Nguyên Hóa?
Quốc quân cũng thở phào, thật đúng là sợ Hoàng Đại Bính bị hoàng thất gọi tới.
Thường Lăng che đôi môi đỏ khẽ nhếch, có chút khó có thể tin.
Cậu còn có thể sử dụng Hoàng Đại Bính?
Cơ thể của cậu là thế nào?
Đây là người cậu chỉ ăn uống mỗi ngày mà nàng biết sao?
- Điện hạ!!
Các cường giả hoàng thất chật vật đứng lên, một lần nữa vây đến bên cạnh Lục hoàng tử, cảnh giác người khổng lồ hùng vĩ như núi.
Thẩm Đông Sơn thì lắc lư ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cự ngạc trong tay Hoàng Đại Bính.
Đó là... Quan Hoa Vinh?
Chương 503 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (9)
Hoàng Đại Bính xé sống Quan Hoa Vinh?
- Bây giờ làm thế nào? Là dẫn bọn hắn rời khỏi, hay là cứ như vậy kết thúc?
Hoàng Đại Bính nhìn thấy quốc quân và Thường Lăng đều đã an toàn, lông mày từ từ nhăn lại.
- Quốc quân, xử lý người của hoàng thất như thế nào?
Mẫn Nguyên Hóa cao giọng hỏi thăm, mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm cường giả hoàng thất.
Đám hỗn đản này cũng dám chui vào Đan quốc giết người.
Tôn trọng của hoàng thất đối với Đan quốc đâu hết rồi?
Thật sự là một đời không bằng một đời.
Trách không được đều nói hoàng triều kiến quốc 'ba trăm năm một kiếp', nhìn bộ dạng này, Lang Gia hoàng triều hai trăm năm đã muốn gặp được kiếp của mình!
- Đều thả ta ra, ta xem ai dám giết ta?
Lục hoàng tử hất các cường giả hoàng thất ra, đi đến phía trước, cường thế giằng co với quốc quân.
- Đến đây mà giết ta! Nếu như hôm nay ta chết tại Đan quốc này, không cần đến ngày mai, cường giả tụ tập tại khu vực kinh kỳ sẽ giết vào Đan quốc các ngươi.
Thường Lăng nhìn Khương Phàm.
- Đây chính là lý do không thể giết hắn.
Khương Phàm nói nhỏ:
- Đều đã náo thành thế này, coi như hắn không chết, ngày mai cũng sẽ dẫn người đến thôi.
Thường Lăng lắc đầu:
- Chuyện đó thì không giống! Lực lượng cường đại nhất Đan quốc không ở chỗ thủ vệ, không ở chỗ Đan sư, mà là ở chỗ được các phe tôn trọng, ở chỗ chúng ta chính là nằm ở trung lập. Nếu như chúng ta chủ động sát hại dòng dõi hoàng thất, chẳng khác nào cho hoàng thất lấy cớ đồ sát chúng ta, cho thế lực khắp nơi có lý do ruồng bỏ của chúng ta!
Quốc quân Đan quốc biết rõ lợi hại trong những mối quan hệ đó, giơ tay lên nói:
- Đều tản ra, thả Lục hoàng tử rời khỏi.
- Quốc quân...
Rất nhiều thủ vệ đều giận dữ, đám hỗn đản này giết quốc lão, làm loạn Đan quốc, vì sao còn muốn thả đi?
- Hừ!!
Lục hoàng tử hừ lạnh, biết quốc quân không dám giết hắn thật.
Thẩm Đông Sơn thoáng thở phào, bây giờ không yêu cầu xa vời, chỉ hy vọng có thể mang Lục hoàng tử còn sống ra khỏi Đan quốc.
- Ta lấy tên quốc quân, xin mời các vị lui ra, thả Lục hoàng tử rời khỏi Đan quốc.
Quốc quân chắp tay, ra hiệu với tụ các hộ giả tập ở xung quanh, cũng ra hiệu với Hoàng Đại Bính.
- Nghe ngài. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.
Hoàng Đại Bính buông Mẫn Nguyên Hóa xuống, huyết khí đang sôi trào bên trong thân thể nhanh chóng thu liễm, từ một trăm tám mươi mét, chỉ còn một mét tám.
Một trận phát tiết điên cuồng để toàn thân hắn khô quắt tái nhợt.
Tuy nhiên bên cạnh còn có Quan Hoa Vinh biến thành cự ngạc, vừa vặn thành đồ ăn cho hắn bổ sung thể lực.
Rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn một màn này.
Khương Phàm nhìn huyết khí bên trong thân ảnh gầy gò, ánh mắt lắc lư, tinh thần chấn động.
Hắn không có linh văn?
Đây là... lực lượng huyết mạch?
Không có linh văn, lại có thể hóa thân người khổng lồ.
Đây rõ ràng chính là huyết mạch!
Tựa như là Thương Vương một trong tam đại Chiến Nô kiếp trước!
- Hoàng...
Khương Phàm nhịn không được liền muốn gọi lại, nhưng vẫn kịp nhịn, trường hợp bây giờ không thích hợp, sau khi kết thúc mới có thể tâm sự.
- Giao Cửu công chúa ra.
Lục hoàng tử đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến Cửu công chúa.
Một lúc không gặp, giống như bị Khương Phàm giấu đi rồi.
Khương Phàm đứng sau lưng quốc quân, thấp giọng nói:
- Không thể nào! Ta muốn đem nàng mang về La Phù! Đời này của nàng, đều khó có khả năng trở về hoàng thành!
Quốc quân Đan quốc nghe ra sự kiên quyết trong giọng nói của Khương Phàm, nhìn Lục hoàng tử nói.
- Chúng ta, chưa thấy qua Cửu công chúa gì cả.
Ánh mắt Lục hoàng tử đột nhiên lạnh.
- Ngươi đã nghĩ rõ ràng hậu quả?
Thường Lăng nói:
- Đừng tiếp tục dây dưa, nếu không ngươi cũng đi không được.
- Rất tốt, chúng ta đi.
Lục hoàng tử sâu hít một hơi, mang theo Thẩm Đông Sơn và các cường giả hoàng thất rời khỏi.
Đám người thủ vệ Đan quốc muốn ngăn cản, nhưng vẫn liên tiếp tránh ra.
- Quốc quân...
Thống lĩnh các khu liên tiếp tụ tới, chờ đợi lấy quốc quân đưa quyết định.
Hoàng thất vậy mà lại náo vào Đan quốc, còn tàn nhẫn sát hại quốc lão, mưu toan khống chế quốc quân. Chuyện này nói rõ hoàng thất đã không còn tôn trọng Đan quốc, càng mang ý nghĩa hoàng thất đang chế tài Đan quốc.
Hôm nay, chỉ là bắt đầu!
Chờ Lục hoàng tử trở lại, chỉ sợ cũng không còn là một mình hắn nữa!
Bọn hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn, nếu không chính là ngồi chờ chết.
- Các vị thống lĩnh trước tiên hãy chờ một lát!
Quốc quân quay người đi đến bên cạnh.
Tô Nguyên Minh, Thường Lăng, còn có Khương Phàm đều theo tới.
Quốc quân nhìn nhìn Tô Nguyên Minh thấp thỏm lo âu, nói:
- Ta có thể không so đo quyết định trước đó của ngươi, nhưng ta cần ngươi từ nay về sau phải kiên định ủng hộ tất cả quyết định của ta.
Tô Nguyên Minh như nhặt được đại xá, nhanh chóng cam đoan, nhưng lại nhịn không được nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm nói:
- Ta tôn trọng quyết định của quốc quân.
Tô Nguyên Minh lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
- Hoàng thất không thể, càng không có khả năng lại buông tha Đan quốc. Cho dù Đan quốc có thể vượt qua nguy cơ lần này, nhưng cũng không thể nào lại là Đan quốc đã từng nữa. Chúng ta nhất định phải tiếp nhận hiện thực này.
Lúc quốc quân bình tĩnh nói ra câu nói này, trong lòng kỳ thật đã triệt để tuyệt vọng với hoàng thất rồi.
Khương Phàm, Thường Lăng, Tô Nguyên Minh đều nghe ra thâm ý trong lời nói, không tự chủ được mà nắm tay, chờ đợi quyết định của quốc quân.
- Nếu Đan quốc không thể lại là Đan quốc, vậy chúng ta cũng đừng làm Đan quốc nữa. Thông báo tất cả mọi người, ai nguyện ý cùng Thường gia chúng ta rời khỏi, mau chóng chuẩn bị, trước khi trời tối liền khởi hành. Không nguyện ý đi theo chúng ta trải qua nguy hiểm thì hãy chúc phúc chúng ta, trước khi trời tối cũng phải rời khỏi nơi này.
Quốc quân nói xong, thở phào một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, trái tim lại hung hăng nắm chặt một chỗ.
Quyết định này rốt cuộc sẽ mang đến cho Đan quốc cái gì, hắn thật không rõ ràng.
Chương 504 Vây quét nơi hoang dã
Thời điểm khi quốc quân tuyên cáo tin tức này với Đan quốc, Đan quốc lần nữa lâm vào oanh động.
Chất vấn, không hiểu, rung động, sợ hãi, mê mang.
Nhiều biểu hiện phức tạp hiện lên ở trên khuôn mặt Luyện Đan sư cùng các hộ giả.
Bọn hắn sinh sống ở chỗ này, bọn hắn kiêu ngạo ở chỗ này, cho tới bây giờ bọn hắn không nghĩ tới sẽ muốn rời khỏi nơi này. Trong lúc bất chợt, bọn hắn lại phải đứng trước lựa chọn tàn khốc như vậy.
Từ bỏ hết thảy, đi xa tha hương.
- Quốc quân, tất cả mọi người đã quyết định kỹ càng.
Bận rộn đến trưa, Tô Nguyên Minh mang theo số liệu thống kê xong, tìm được quốc quân.
- Có bao nhiêu Luyện Đan sư nguyện ý cùng chúng ta rời khỏi?
Quốc quân chính yên lặng sửa sang đồ bên trong tổ từ, một bên sắp xếp, một bên nói nhỏ, xin lỗi tiên tổ, giải thích nguyên do rời khỏi.
- Xin mời quốc quân xem qua.
Tô Nguyên Minh đem sổ sách ghi chép đưa tới trước mặt quốc quân.
- Ngươi đọc cho ta nghe đi.
Quốc quân không hề bình tĩnh giống như bên ngoài.
Mặc dù những gì nên nói đều đã nói với con dân Đan quốc, tin tưởng bọn họ đều có thể đã hiểu được tình thế trước mặt, cũng hẳn tức giận hành động của hoàng thất, nhưng bọn hắn rốt cuộc có nguyện ý rời khỏi Đan quốc hay không, trong lòng quốc quân thật không nắm chắc.
Tô Nguyên Minh đem sách lật đến phía sau, nói.
- Đan quốc có năm ngàn một trăm hai mươi ba vị Luyện Đan sư, tổng cộng có ba ngàn bảy trăm sáu mươi ba vị quyết định đi theo chúng ta rời khỏi.
Hơn ba ngàn bảy trăm?
Hai tay quốc quân cầm lấy bài vị tiên tổ có chút dùng sức, số lượng này so với hắn mong muốn thật tốt hơn nhiều.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.
Trong lòng rốt cuộc cũng có lực lượng.
- Hơn một ngàn người khác kia đi con đường nào?
- Năm trăm tám mươi sáu vị lựa chọn ở lại thủ Đan quốc, chờ đợi hoàng thất xử lý. Còn có hơn bảy trăm vị tiếp nhận lời mời những thế lực bên ngoài, bây giờ đang rời khỏi.
Tô Nguyên Minh cũng tương đối hài lòng đối số lượng này, có hơn ba ngàn bảy trăm vị Luyện Đan sư này, Đan quốc hoàn toàn có thể một lần nữa quật khởi.
Quốc quân gật đầu, phân phó nói:
- Hơn năm trăm vị người ở lại nên tận lực khuyên nhủ, có thể mang đi thì mang đi. Các hộ giả thì sao?
- Hơn ba vạn hộ giả tổng cộng có hơn hai vạn hai ngàn đi theo.
Tô Nguyên Minh nhắc đến cái này, trên mặt càng hiện ra ý cười.
Hơn hai vạn hộ giả, xem như trên đường thật giết lên thì vẫn có thể bảo đảm có một số Luyện Đan sư an toàn phá vây.
Quốc quân suy nghĩ một lát, nói:
- Đem đan dược cất giữ phân phát cho những người rời khỏi kia, cũng đem tinh tệ Đan quốc đưa cho những vị khách bằng hữu kia, mời bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất rải tin tức tới trong ngoài hoàng triều, liền nói hoàng thất muốn hủy diệt Đan quốc, Đan quốc bị ép rời khỏi.
Tô Nguyên Minh nói:
- Thường Lăng đã đang làm, nàng tự mình bái phỏng những thế lực đặc thù cùng cường giả kia, đưa lên lễ vật vô cùng phong phú.
Quốc quân chậm rãi gật đầu, nhìn Tô Nguyên Minh:
- Khương Phàm và Huyết Ngục tạm thời rời khỏi, ngươi không cần lại sợ hãi, bây giờ ta muốn ngươi trả lời một cách chính xác, ngươi là theo chân rời khỏi, hay là... tách ra.
Tô Nguyên Minh do dự mãi, vẫn lắc đầu một cái.
- Ta đã không còn trẻ nữa, chịu không được giày vò, vẫn là đi theo ngài rời khỏi đi.
- Chúng ta coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Ngươi xuống dưới chuẩn bị đi, trước khi trời tối chúng ta phải tận lực rời khỏi.
Quốc quân chờ sau khi Tô Nguyên Minh rời khỏi, yên lặng đi ra khỏi tổ từ, nhìn phế tích xung quanh, vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng việc đã đến nước này, Đan quốc chỉ có thể tìm kiếm tân sinh.
Hơn ba ngàn bảy trăm vị Luyện Đan sư đi theo cho hắn dũng khí rời khỏi, cũng cho hắn áp lực rất lớn. Chỉ mong đoạn đường này có thể thuận lợi, chỉ mong La Phù nơi đó có thể tiếp nhận bọn hắn.
Trong hoang dã lân cận Tinh Nguyệt, một trận chém giết kịch liệt đang diễn ra.
Khương Phàm sôi trào ngọn lửa màu vàng óng, nhanh chóng lao vùn vụt.
Ầm ầm!
Lôi triều nổ tung, cuồng vũ thiên khung, Thẩm Đông Sơn cầm lôi đao trong tay ngang nhiên giết ra.
- Đến đây!
Khương Phàm mãnh liệt phóng lên, gương mặt dữ tợn, vung lấy Cửu công chúa, xông về Thẩm Đông Sơn.
Gương mặt Thẩm Đông Sơn trở nên dữ tợn, hận không thể chém giết cả Cửu công chúa cùng Khương Phàm.
Nhưng...
- Thẩm Đông Sơn!
Tiếng gào thét thê lương quanh quẩn hoang dã.
Lục hoàng tử bối rối lại hoảng sợ, cuồng loạn ra lệnh Thẩm Đông Sơn.
Thương Minh đang cường thế ngăn cản, nhanh chóng phóng tới trời cao, huyết khí cuồn cuộn toàn thân, hình thành sáu huyết ảnh, toàn bộ cùng giống hắn như đúc, toàn bộ đều cầm liêm đao trong tay, liệp ưng vạch ra một đường cong, theo Thương Minh vây bắt Lục hoàng tử.
- Đáng chết!
Thẩm Đông Sơn tức giận, lôi đao đang phóng thẳng tới Khương Phàm đành cưỡng ép thu về, lôi triều sôi trào, liền biến mất trong nháy mắt, sau một khắc đã xuất hiện ngoài trăm thước, ngay sau đó lại biến mất.
- Thẩm Đông Sơn, ta chết ở chỗ này, ngươi cũng không sống nổi!
Lục hoàng tử lo lắng gào thét, sắc mặt trắng bệch.
Thương Minh cùng sáu hồn ảnh nhanh chóng giết tới, đao khí lạnh thấu xương, huyết khí tà ác cơ hồ muốn đem hắn bao phủ.
- Cứu điện hạ...
Các cường giả còn lại hoàng thất tránh dây dưa với Huyết Ngục, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên bổ nhào tới nơi này.
Ầm ầm!
Thẩm Đông Sơn kịp thời xuất hiện, ôm chặt lấy Lục hoàng tử, trợn mắt trừng trừng, lôi văn hừng hực, điên cuồng phóng thích lôi triều toàn thân, giống như lôi vân đang sụp đổ, hóa thành vô số lôi châm, bạo tạc ra bốn phương tám hướng.
Khương Phàm nhanh chóng lao xuống, cách rất xa hung hăng vung ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, giống như một ngọn núi cao đang ầm ầm rơi xuống.
Thương Minh quả quyết lui về, nhanh chóng bay lên không.
Đợt lôi triều đầu tiên vô tình nuốt hết Thương Minh, nhưng trước khi đợt lôi triều thứ hai đợt thứ ba cuốn qua đến, Thương Minh đã thành công lao đến phía sau Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm!
Lôi triều va chạm cự đỉnh, như Thiên Thần rèn sắt, đinh tai nhức óc, vang vọng hoang dã.
Chương 505 Ta sẽ tận khả năng
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh bị trấn động kịch liệt lắc lư, đè ép Thương Minh đánh về phía sau.
Mà lôi triều vẫn cuồn cuộn không dứt, đánh về phía cường giả hoàng thất đang nhào tới, trong đó ba người trong nháy mắt đã bị đánh xuyên, mất mạng tại chỗ.
- Điện hạ, không sao chứ?
Thẩm Đông Sơn cố nén tức giận và uất ức, an ủi Lục hoàng tử bị hoảng sợ.
- Ta đã nhắc nhở qua ngươi, không cần cùng bọn hắn dây dưa, ngươi nhất định phải bắt Khương Phàm làm cái gì.
Lục hoàng tử thô lỗ đẩy Thẩm Đông Sơn ra:
- Chỉ cần hắn còn tại Lang Gia hoàng triều, sớm muộn cũng sẽ bị bắt lại, nhất định phải ra tay bây giờ sao?
‘Chết tiệt, ngươi thì biết cái gì!’
Thẩm Đông Sơn nhịn xuống câu từ mắng mỏ tức giận trong cổ họng xuống, thừa nhận sai lầm:
- Là ta lỗ mãng.
- Lần thứ ba! Vẫn chưa được sao?
Khương Phàm rơi xuống bên cạnh Thương Minh, đưa Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh vào khí hải.
- Chỉ sợ là không có hy vọng.
Thương Minh lắc đầu, liên tục ba lần vây bắt, đều không thể thành công tới gần Lục hoàng tử, ngược lại suýt chút nữa hại chết Khương Phàm.
Các Huyết Ngục liên tiếp hội tụ tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đây là đối thủ nguy hiểm nhất mấy năm qua bọn hắn mới gặp phải.
Nếu như không phải là bởi vì Thẩm Đông Sơn mất đi Đại hoàng tử, trong lòng có bóng ma cùng áp lực, rất có thể kẻ bị bao vây đã biến thành bọn hắn.
- Khương Phàm, chỉ bằng các ngươi vẫn không giết được ta, không nên uổng phí sức lực.
Lục hoàng tử bị cường giả hoàng thất đoàn đoàn bao vây ở giữa, tức giận.
Quốc quân không thể ra tay, vậy mà hỗn đản này không biết sống chết đuổi tới nơi này.
- Bây giờ còn nói còn quá sớm.
Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, lo lắng làm thế nào bắt sống Lục hoàng tử.
- Ngươi đợi không được! Từ Đan quốc đến hoàng thành chỉ ngàn dặm mà thôi, bây giờ đã có người đi thông báo tin tức. Đến lúc đó, hoàng thành dốc toàn bộ lực lượng cường giả, các ngươi chạy đi đâu?
Lục hoàng tử tức giận bởi nguyên nhân khác, Khương Phàm lại là ngũ trọng thiên.
Thời gian không đến một năm, làm sao hắn lại trưởng thành nhanh như vậy!
- Chờ người của hoàng thất chạy tới nơi này, khả năng các ngươi đã chỉ còn thừa lại hài cốt. Lục hoàng tử, trước đây ngươi hình như rất ưa thích khiêu chiến, hôm nay có hứng thú lại thử một chút hay không?
- Hừ! Ngươi chỉ muốn dẫn ta ra, lợi dụng Huyết Ngục vây giết ta mà thôi.
- Ha ha, là không dám đi. Ta rất hiếu kì, trong một năm này, ngươi đã làm những gì? Ta đều đã là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên, vậy mà ngươi mới đến tam trọng thiên.
- Ta tu luyện bình thường, không giống một ít người chỉ biết nhét đan dược.
- Nếu như ta dùng đan dược rót lên, ngươi có cái gì không dám khiêu chiến. Tới đi, chỉ cần ngươi thắng, ta cam đoan thả các ngươi rời khỏi.
- Chúng ta muốn chạy tùy thời vẫn có thể đi, không cần thông qua khiêu chiến.
Khương Phàm cười lắc đầu, nhẹ giọng phun ra hai chữ:
- Hèn nhát!
- Ngươi...
Lục hoàng tử giận dữ, suýt chút nữa lao ra.
- Không muốn Cửu công chúa sao? Nếu như ta lại đem cô ta mang về La Phù, gương mặt hoàng thất các ngươi đây... Ha ha... Còn gọi là mặt sao? Lục hoàng tử, đây là cơ hội cuối cùng. Khiêu chiến ta, thắng đem nàng mang về.
Khương Phàm tiếp tục đâm kích lấy Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử nhịn xuống lửa giận:
- Khương Phàm, ngươi không cần tùy tiện, ta dùng đầu cam đoan, ngươi không thể nào còn sống chạy ra khỏi Lang Gia hoàng triều. Đến lúc đó, ta sẽ mang theo Cửu công chúa cùng đầu của ngươi, trở lại hoàng thành.
- Thương Minh thống lĩnh, chúng ta rút lui?
Khương Phàm tiếc nuối thầm nghĩ
- Rút lui đi.
Thương Minh ra hiệu các Huyết Ngục, chậm rãi lui lại.
Thời điểm Khương Phàm trở lại Đan quốc, nơi này đã thu dọn ổn thỏa hết rồi.
Quốc quân và mọi người dỡ bỏ toàn bộ đỉnh lô của Đan quốc, lấy hết tất cả linh thảo linh quả trong dược viên.
Linh Bảo tích lũy hai trăm năm của Đan quốc cũng không ngoại lệ đều bị cuốn đi hết.
Hơn hai vạn hộ vệ áo lam ở bên ngoài, hơn ba ngàn bạch bào tụ tập ở bên trong, còn có hơn hai ngàn con mãnh cầm, Linh thú tụ ở bên trong.
Vượt quá ngoài ý muốn chính là, còn có hơn ba mươi vạn con dân sinh sống ở Đan quốc, tất cả đều chỉnh lý tốt gia sản, gom lại phía trước, nguyện ý đi theo quốc
quân trốn khỏi Lang Gia hoàng triều.
- Bọn hắn tới rồi.
Thường Lăng nhìn thấy bọn người Khương Phàm đuổi tới, lập tức gọi tới nơi này.
- Quốc quân, đây đều là muốn cùng mọi người rời khỏi?
Khương Phàm nhìn biển người, trong lòng kích động muốn nhìn trời cao mà hô to vài tiếng.
Không hổ là nước trong nước, số lượng Đan sư võ giả đều quá nhiều.
Nhất là lít nha lít nhít ba bốn ngàn bạch bào, càng làm cho hắn phấn chấn.
Nếu như nguồn lực lượng này tiến vào La Phù, tất nhiên sẽ nhất cử vượt qua Ngọc Đỉnh tông, trở thành một lực lượng hoàn toàn mới.
Đương nhiên cũng sẽ không ngừng liên tục duy trì cung cấp tài nguyên đan dược cho Bạch Hổ tông bọn hắn cùng Thiên Sư tông và các tông khác.
- Hơn ba ngàn bảy trăm Luyện Đan sư, hơn hai vạn hai ngàn hộ giả.
Thường Lăng rất vui vì bọn thủ vệ Đan sư đều đi theo, nhưng không mừng rỡ chút nào.
Đoạn đường này sẽ đem tất cả mọi người đưa cổ tới trên lưỡi đao, có thể sống mà đi ra hoàng triều hay không, ai cũng không đoán trước được.
- Chúng ta sẽ thuận lợi trở lại La Phù.
Khương Phàm cũng có chút lo lắng, nhưng lúc này không thể ủ rũ.
- Khương Phàm, ta có một thỉnh cầu.
Quốc quân ra hiệu người xung quanh đều lui lại.
- Ngài cứ nói.
- Ta hi vọng các ngươi có thể cùng chúng ta chia ra hành động. Mang theo Thường Lăng, mang theo các Luyện Đan sư Đan quốc một đời mới.
- Vì sao?
- Nếu như hoàng thất thật muốn coi trời bằng vung, ta hi vọng còn có thể để lại chút huyết mạch.
Quốc quân cần làm tốt dự tính xấu nhất, chẳng may có cái gì ngoài ý muốn, chí ít hắn cũng đã để lại chút nội tình cho Đan quốc.
Khương Phàm cùng bọn người Thương Minh thương lượng một chút:
- Chia ra hành động cũng tốt, chúng ta có thể hấp dẫn một số lực lượng của hoàng thất.
- Thường Lăng đành nhờ các ngươi rồi.
Đám người thủ vệ khu thứ bảy đang muốn hành động lại chật vật tháo chạy, có một số đã mất mạng tại chỗ.
- Giết! Không thể để cho hắn tới gần quốc đô!
Đám người thủ vệ nhanh chóng dâng lên, không quan tâm gì nữa, bọn họ muốn vây bắt tên ác thú Quan Hoa Vinh này.
Mặc dù bọn hắn rất ít trải qua chiến tranh, nhưng bọn hắn chính là hộ giả của Đan quốc, bọn hắn tuyệt đối không thể lui lại!
Nhưng...
Rống!
Một tiếng gào thét như một tiếng chuông vang vọng đất trời, to rõ lại hùng hậu.
Thanh triều giống như cuồng phong cuồn cuộn tràn qua trăm dặm khu ngã tư xung quanh.
Vô số sinh linh ôm đầu kêu thảm, số lượng lớn cường giả bị thanh triều hất bay. Ngay cả Quan Hoa Vinh cũng đều đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.
Tại nơi xa nhất của khu ba mươi ba, mặt đất lay động, không gian rung chuyển, một cơn huyết sắc sóng triều dâng lên như núi lửa Hoang Cổ phun trào, đánh rách tả tơi tầng mây, khí tức kinh khủng như muốn bao phủ cả vùng đất trời này.
Trong ánh mắt rung động lại sợ hãi của vô số người, một thân ảnh khổng lồ bỗng dưng xuất hiện, cao tới một trăm tám mươi mét. Uy mãnh, cường tráng, bắp thịt toàn thân phồng lên như có rất nhiều cự mãng quay quanh, nhìn thấy mà giật mình.
Số lượng lớn đường vân huyết sắc trải rộng toàn thân như dung nham lao nhanh.
Hắn ngẩn đầu gầm thét, giải thoát phong ấn nhẹ nhàng vui vẻ.
- Đây là quái vật gì?
- Hắn là ai? Cũng là cường giả hoàng thất sao?
Khu ba mươi ba hoàn toàn đại loạn, đám người chật vật chạy trốn, kinh hãi trước tên quái vật đột nhiên xuất hiện, càng không chịu nổi phần huyết khí đập vào mặt kia.
Mẫn Nguyên Hóa ngồi trên thân người khổng lồ, chỉ về quốc đô ở phía xa.
- Hoàng huynh, tiến đến quốc đô!
- Aaa… !!
Hai mắt người khổng lồ sung huyết, giống như một cái hố sâu đỏ ngòm, khiến cho người người hoảng sợ.
Cơ bắp toàn thân hắn kịch liệt nhúc nhích, đường vân màu máu sôi trào lên huyết khí.
Ầm ầm!
Mặt đất lay động, khu ngã tư vỡ tan.
Cự nhân cất bước hướng về phía trước phóng tới, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cơ thể hắn to lớn, mỗi một bước dẫm xuống đều rất nhanh đã vượt qua khu ba mươi ba hơn trăm mét.
Vô số người trợn mắt hốc mồm đưa mắt nhìn người khổng lồ phóng đi, qua một hồi, phía sau lại nhấc lên cuồng phong khiến phòng ốc vỡ vụn, đám người bay lên, hoàn toàn đại loạn.
- Ta là thống lĩnh trấn thủ khu ba mươi ba, Mẫn Nguyên Hóa! Hộ giả Đan quốc, lui!
Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên thân người khổng lồ, cao giọng ra lệnh, thịt mỡ toàn thân biến thành lân phiến giống như áo giáp, bao trùm toàn thân.
Khí thế phi phàm, chiến ý tăng vọt.
Các hộ giả đang muốn ngăn trở đã lập tức dừng lại, khiếp sợ đưa mắt nhìn người khổng lồ từ bên cạnh tiến lên.
Mẫn Nguyên Hóa?
Hắn nuôi tên quái vật như thế từ lúc nào?!
- Hoàng Đại Bính? Ngươi khẳng định muốn nhúng tay sự vụ Đan quốc!
Quan Hoa Vinh xoay người, gào thét nói với người khổng lồ.
Người khác không biết Hoàng Đại Bính, nhưng hắn đã sớm nghe thấy.
Người khổng lồ đột ngột nhảy lên, bay lên không vài trăm mét, kéo lấy huyết khí mãnh liệt từ trên trời giáng xuống.
Một tiếng ầm vang, mặt đất sụp ra một cái hố to kinh khủng, vết nứt tung hoành khuếch tán, số lượng lớn phòng ốc đều trực tiếp nhấc lên.
Người khổng lồ lại cất bước phóng tới, sau mấy chục bước lại lần nữa đột ngột nhảy lên.
Khoảng cách hơn trăm dặm với Quan Hoa Vinh đã nhanh chóng rút ngắn.
Rống!!
Quan Hoa Vinh cũng hóa thân thành Hắc Ngạc phóng tới người khổng lồ, hắn trừng trừng hai mắt, thiêu đốt huyết khí toàn thân, cơ thể nhanh chóng lớn lên.
Loại cảm giác kích thích cơ thể to lớn lên này mang theo đau đớn rất lớn, còn sẽ tiêu hao nguyên khí, sinh mệnh, nhưng Quan Hoa Vinh rất rõ ràng lúc này hắn đang đối mặt chính là quái vật gì, rõ ràng hơn cục diện nguy hiểm bên trong quốc đô Đan quốc, cho nên hắn chỉ có thể cắn răng nhịn đau.
Mười mét... Hai mươi mét... Ba mươi mét... Một trăm mét!
Rống!!
Quan Hoa Vinh biến thành cự ngạc trăm mét, cương khí cuồn cuộn sôi trào.
Hắn nặng nề lại hung tàn, đạp động mặt đất, xông qua khu thứ mười tám đã biến thành phế tích, ngang nhiên đón tiếp người khổng lồ.
Hắn gầm lên giận dữ, cương khí cuồn cuộn, như lôi đình, như mưa to, oanh kích người khổng lồ.
Người khổng lồ phá tan thanh triều kinh khủng, vung mạnh quyền đánh về phía Quan Hoa Vinh, nắm đấm nhanh chóng phồng lên, bên ngoài trải rộng huyết văn, mang theo khí tức hủy diệt.
Quan Hoa Vinh phóng lên tận trời, miệng mở lớn, răng nanh nhuốm máu, móng vuốt bạo kích, không thể phá vỡ!
Vô số người trợn mắt hốc mồm nhìn hai tên quái vật kinh khủng va vào nhau.
Bành!
Răng rắc!!
m thanh tựa như sấm nổ, đinh tai nhức óc.
Quan Hoa Vinh phóng người lên hơn mười dặm, lại bị đối diện đập bay ra ngoài.
Lân giáp, răng nanh, máu tươi, vẩy ra khắp nơi.
- Oa...
Đám thủ vệ xa xa đều hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ run rẩy.
Người khổng lồ không ngừng phóng tới, toàn thân xoay tròn, nâng nắm đấm lần nữa đánh về phía Quan Hoa Vinh.
Huyết khí sôi trào, nắm đấm cứng rắn.
Rống!!
Quan Hoa Vinh không đợi rơi xuống đất, hắn nhanh chóng phun trào lên cương khí kinh khủng.
Cương khí mãnh liệt cực độ, hóa thành vô số thanh đao đen tuyền bạo tạc, hoàn toàn bao phủ người khổng lồ.
Nhưng... Người khổng lồ cường đại vượt xa những gì Quan Hoa Vinh mong muốn, càng vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Những thanh đao đen tuyền nhìn như có thể hủy diệt hết thảy đã bổ vào trên người hắn, nhưng thậm chí ngay cả một sợi lông cũng đều không hề bị tổn hại, quả đấm to lớn đột phá cương khí, đánh vỡ nát tất cả hắc đao, lại trực tiếp đánh vào trên thân Quan Hoa Vinh.
Quan Hoa Vinh run rẩy, bay ra hơn vài trăm mét, hắn muốn cưỡng ép ổn định lại nhưng vẫn liên tục nảy lên trên mặt đất.
Người khổng lồ cất bước phóng tới, sau năm ba bước liền bay lên không bắt lấy cái đuôi Quan Hoa Vinh.
Rống!
Đuôi cá sấu của Quan Hoa Vinh là vũ khí sát thương cường đại, mặt ngoài lập tức mở lên gai nhọn đâm xuyên bàn tay to lớn của người khổng lồ, ngay sau đó lực lượng toàn thân sôi trào, hắn đứng thẳng người lên, quấn lên cánh tay tráng kiện của người khổng lồ, cái miệng kinh khủng há mở, hung hăng cắn về phía cái cổ người khổng lồ.
Chương 502 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (8)
Một màn tàn nhẫn này để vô số người lạnh run.
Người khổng lồ vung tay trái lên bóp lấy cổ cá sấu, huyết văn chảy xuôi ra mặt ngoài bàn tay, lực lượng tăng vọt mấy lần, cưỡng bức kéo lấy đầu cá sấu.
Quan Hoa Vinh kịch liệt lắc đầu, điên cuồng cắn về phía cổ người khổng lồ, bên trong còn không ngừng phun ra hắc khí bạo kích tới đầu của người khổng lồ.
Người khổng lồ hét lớn, trợn mắt trừng trừng, hai tay toàn bộ bộc phát ra lực lượng kinh người.
Tay trái bắt lấy cổ cá sấu, tay phải kéo lấy đuôi cá sấu, cưỡng bức xé rách.
Thời khắc cuồng dã!
Sinh tử tồn vong!
Quan Hoa Vinh điên cuồng muốn chạy thoát, hắn không ngừng liên tục phóng thích cương khí toàn thân, oanh kích người khổng lồ.
Tình thế dã man này như có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ!
Toàn bộ phòng ốc, cung điện xung quanh đều bị phá hủy, cây cối, núi đá liên miên bị chôn vùi.
Nhưng, huyết khí toàn thân người khổng lồ lao nhanh chống đỡ sự của điên cuồng Quan Hoa Vinh, sau đó, vô số người kinh hãi thấy người khổng lồ cưỡng bức giơ hắn lên trước mặt, mở ra cái miệng to như chậu máu, hung hăng cắn về phía bụng cự ngạc.
- Aaa… !
Quan Hoa Vinh đau đớn kêu thảm, từ phản kháng biến thành giãy dụa.
Ầm ầm!
Người khổng lồ đè ép Quan Hoa Vinh đập xuống đất, cuồng phong tàn phá bừa bãi, bụi mù cuồn cuộn, hai tay của hắn khống chế cái đầu cùng cái đuôi đang điên cuồng phản kích, cúi đầu điên cuồng cắn xé bụng của cự ngạc.
Huyết nhục văng tung tóe!
Nhìn thấy mà giật mình!
Cái bụng cứng rắn của Quan Hoa Vinh rất nhanh đã rách rưới, lộ ra nội tạng đỏ tươi bên trong.
Người khổng lồ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên rủ xuống, miệng lớn cắn xé hút lấy máu tươi bên trong.
Cảnh tượng này cứ như tiên dân thượng cổ đang chém giết ác thú, ăn lông ở lỗ, ăn sống nuốt sống để vô số người thật giống như lại một lần nữa về tới thời đại Thượng Cổ.
- Hoàng Đại Bính, ngươi đã chọn sai người rồi! Ngươi sẽ trở thành tội nhân của Lang Gia hoàng triều, cả đời này ngươi sẽ không được lại vào hoàng triều.
Quan Hoa Vinh đau đớn hét lớn, vùng vẫy giãy chết, nhưng nội tạng vẫn bị cắn xé sạch sẽ.
Răng rắc!!
Cái cổ cứng rắn cũng ở trong hai tay người khổng lồ mà bị tách ra.
Tiếng gầm thét của Quan Hoa Vinh cứ thế mà dừng lại.
Người khổng lồ đứng dậy thét gào, âm thanh chấn động Đan quốc.
Rất nhiều người đều ớn lạnh toàn thân, bị dọa đến ngồi liệt trên mặt đất.
Mặt mũi người khổng lồ đầy máu, hắn nắm lấy thi thể cự ngạc trăm mét, tiếp tục phóng tới quốc đô.
- Đuổi theo! Đều thất thần làm gì, theo ta cứu quốc quân!
Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên thân người khổng lồ gọi lớn thủ vệ ở các nơi.
Các hộ giả liên tiếp bừng tỉnh, toàn thân lại rùng mình một cái, đây là quái vật gì?
Sâu trong quốc đô, bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Cường giả hoàng thất bí mật chui vào cũng không coi là nhiều, nhưng tất cả lại vô cùng cường đại, cũng đều sốt ruột đến điên cuồng, liên tiếp đột phá đám người thủ vệ ngăn cản, giết hết cùng một chỗ.
Các hộ giả Đan quốc thực lực hơi yếu, kèm theo không có kinh nghiệm chiến đấu gì, nhưng vẫn nương tựa theo ưu thế số lượng, có một số lớn cường giả hoàng thất vẫn bị ngăn cản cản ở bên ngoài, không bắt sống thì chính là đánh giết.
- Có cách giải quyết Thẩm Đông Sơn hay không?
Khương Phàm nhỏ giọng hỏi Thương Minh.
Thương Minh lắc đầu, năng lực ứng biến của Linh Hồn đỉnh phong hay là Lôi Châm linh văn quá mạnh, vừa rồi cũng đã lĩnh giáo qua.
Khương Phàm lại nói.
- Nếu như gây ra hỗn loạn thì sao?
- Hẳn là có cơ hội, nhưng giá quá lớn. Ta lo lắng hắn sẽ còn thừa cơ bắt giết ngươi.
Thương Minh vẫn lắc đầu, vì Thẩm Đông Sơn đang gắt gao trông coi Lục hoàng tử, hắn không thể để cho Khương Phàm gặp được nguy hiểm.
Khương Phàm trầm mặc một lát, lại nói với Thường Lăng.
- Mệnh lệnh bọn thị vệ tấn công, chúng ta tìm cơ hội bắt Lục hoàng tử.
- Không được!
Thường Lăng quả quyết lắc đầu.
- Vì sao?
- Không được là không được.
- Đều đã thế này...
Khương Phàm lời còn chưa dứt, nơi xa truyền đến tiếng oanh động kịch liệt.
Tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía bắc, đôi mắt chăm chú nhìn.
- Quái vật ở đâu ra vậy?
Một người khổng lồ toàn thân sôi trào huyết khí nồng đậm đang kéo lấy cuồng phong phóng tới nơi này, tất cả những thứ ven đường, khu ngã tư đều bị hủy hết, chỉ để lại phế tích cùng vô số tiếng kêu la đầy sợ hãi.
- Hoàng Đại Bính?
Khuôn mặt quốc quân có chút động, tên quái vật này đang ở Đan quốc?
- Hắn là Hoàng Đại Bính! Sao hắn lại tới nơi này!
Sắc mặt Thẩm Đông Sơn trở nên nghiêm trọng.
- Hoàng Đại Bính là ai?
Lục hoàng tử chau mày, đây là Thú linh văn sao? Nhưng sao lại là hình người!
- Hắn không có linh văn, mà là huyết mạch hiếm thấy, tình huống cụ thể cũng không có người nào rõ ràng, nhưng hắn có thể trở nên vô cùng khổng lồ.
Thẩm Đông Sơn âm thầm hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục nói:
- Lúc hắn biến thân vô cùng tiêu hao năng lượng, cho nên quanh năm đều là trạng thái gầy yếu, tìm kiếm đan dược bổ sung huyết khí khỏe mạnh xương cốt khắp nơi, là khách quen của Đan quốc và Ngọc Đỉnh tông của La Phù.
Hoàng Đại Bính bay lên không vài trăm mét, hung hãn nện vào vòng tròn đang giằng co, nhấc lên cuồng phong cùng huyết khí mãnh liệt.
Rất nhiều người đều bị hất bay ra ngoài.
- Quốc quân! Thường Lăng!
Mẫn Nguyên Hóa đứng trên người Hoàng Đại Bính, sau khi nhìn thấy hai người bình yên vô sự, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
- Mẫn Nguyên Hóa?
Quốc quân cũng thở phào, thật đúng là sợ Hoàng Đại Bính bị hoàng thất gọi tới.
Thường Lăng che đôi môi đỏ khẽ nhếch, có chút khó có thể tin.
Cậu còn có thể sử dụng Hoàng Đại Bính?
Cơ thể của cậu là thế nào?
Đây là người cậu chỉ ăn uống mỗi ngày mà nàng biết sao?
- Điện hạ!!
Các cường giả hoàng thất chật vật đứng lên, một lần nữa vây đến bên cạnh Lục hoàng tử, cảnh giác người khổng lồ hùng vĩ như núi.
Thẩm Đông Sơn thì lắc lư ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cự ngạc trong tay Hoàng Đại Bính.
Đó là... Quan Hoa Vinh?
Chương 503 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (9)
Hoàng Đại Bính xé sống Quan Hoa Vinh?
- Bây giờ làm thế nào? Là dẫn bọn hắn rời khỏi, hay là cứ như vậy kết thúc?
Hoàng Đại Bính nhìn thấy quốc quân và Thường Lăng đều đã an toàn, lông mày từ từ nhăn lại.
- Quốc quân, xử lý người của hoàng thất như thế nào?
Mẫn Nguyên Hóa cao giọng hỏi thăm, mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm cường giả hoàng thất.
Đám hỗn đản này cũng dám chui vào Đan quốc giết người.
Tôn trọng của hoàng thất đối với Đan quốc đâu hết rồi?
Thật sự là một đời không bằng một đời.
Trách không được đều nói hoàng triều kiến quốc 'ba trăm năm một kiếp', nhìn bộ dạng này, Lang Gia hoàng triều hai trăm năm đã muốn gặp được kiếp của mình!
- Đều thả ta ra, ta xem ai dám giết ta?
Lục hoàng tử hất các cường giả hoàng thất ra, đi đến phía trước, cường thế giằng co với quốc quân.
- Đến đây mà giết ta! Nếu như hôm nay ta chết tại Đan quốc này, không cần đến ngày mai, cường giả tụ tập tại khu vực kinh kỳ sẽ giết vào Đan quốc các ngươi.
Thường Lăng nhìn Khương Phàm.
- Đây chính là lý do không thể giết hắn.
Khương Phàm nói nhỏ:
- Đều đã náo thành thế này, coi như hắn không chết, ngày mai cũng sẽ dẫn người đến thôi.
Thường Lăng lắc đầu:
- Chuyện đó thì không giống! Lực lượng cường đại nhất Đan quốc không ở chỗ thủ vệ, không ở chỗ Đan sư, mà là ở chỗ được các phe tôn trọng, ở chỗ chúng ta chính là nằm ở trung lập. Nếu như chúng ta chủ động sát hại dòng dõi hoàng thất, chẳng khác nào cho hoàng thất lấy cớ đồ sát chúng ta, cho thế lực khắp nơi có lý do ruồng bỏ của chúng ta!
Quốc quân Đan quốc biết rõ lợi hại trong những mối quan hệ đó, giơ tay lên nói:
- Đều tản ra, thả Lục hoàng tử rời khỏi.
- Quốc quân...
Rất nhiều thủ vệ đều giận dữ, đám hỗn đản này giết quốc lão, làm loạn Đan quốc, vì sao còn muốn thả đi?
- Hừ!!
Lục hoàng tử hừ lạnh, biết quốc quân không dám giết hắn thật.
Thẩm Đông Sơn thoáng thở phào, bây giờ không yêu cầu xa vời, chỉ hy vọng có thể mang Lục hoàng tử còn sống ra khỏi Đan quốc.
- Ta lấy tên quốc quân, xin mời các vị lui ra, thả Lục hoàng tử rời khỏi Đan quốc.
Quốc quân chắp tay, ra hiệu với tụ các hộ giả tập ở xung quanh, cũng ra hiệu với Hoàng Đại Bính.
- Nghe ngài. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.
Hoàng Đại Bính buông Mẫn Nguyên Hóa xuống, huyết khí đang sôi trào bên trong thân thể nhanh chóng thu liễm, từ một trăm tám mươi mét, chỉ còn một mét tám.
Một trận phát tiết điên cuồng để toàn thân hắn khô quắt tái nhợt.
Tuy nhiên bên cạnh còn có Quan Hoa Vinh biến thành cự ngạc, vừa vặn thành đồ ăn cho hắn bổ sung thể lực.
Rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn một màn này.
Khương Phàm nhìn huyết khí bên trong thân ảnh gầy gò, ánh mắt lắc lư, tinh thần chấn động.
Hắn không có linh văn?
Đây là... lực lượng huyết mạch?
Không có linh văn, lại có thể hóa thân người khổng lồ.
Đây rõ ràng chính là huyết mạch!
Tựa như là Thương Vương một trong tam đại Chiến Nô kiếp trước!
- Hoàng...
Khương Phàm nhịn không được liền muốn gọi lại, nhưng vẫn kịp nhịn, trường hợp bây giờ không thích hợp, sau khi kết thúc mới có thể tâm sự.
- Giao Cửu công chúa ra.
Lục hoàng tử đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến Cửu công chúa.
Một lúc không gặp, giống như bị Khương Phàm giấu đi rồi.
Khương Phàm đứng sau lưng quốc quân, thấp giọng nói:
- Không thể nào! Ta muốn đem nàng mang về La Phù! Đời này của nàng, đều khó có khả năng trở về hoàng thành!
Quốc quân Đan quốc nghe ra sự kiên quyết trong giọng nói của Khương Phàm, nhìn Lục hoàng tử nói.
- Chúng ta, chưa thấy qua Cửu công chúa gì cả.
Ánh mắt Lục hoàng tử đột nhiên lạnh.
- Ngươi đã nghĩ rõ ràng hậu quả?
Thường Lăng nói:
- Đừng tiếp tục dây dưa, nếu không ngươi cũng đi không được.
- Rất tốt, chúng ta đi.
Lục hoàng tử sâu hít một hơi, mang theo Thẩm Đông Sơn và các cường giả hoàng thất rời khỏi.
Đám người thủ vệ Đan quốc muốn ngăn cản, nhưng vẫn liên tiếp tránh ra.
- Quốc quân...
Thống lĩnh các khu liên tiếp tụ tới, chờ đợi lấy quốc quân đưa quyết định.
Hoàng thất vậy mà lại náo vào Đan quốc, còn tàn nhẫn sát hại quốc lão, mưu toan khống chế quốc quân. Chuyện này nói rõ hoàng thất đã không còn tôn trọng Đan quốc, càng mang ý nghĩa hoàng thất đang chế tài Đan quốc.
Hôm nay, chỉ là bắt đầu!
Chờ Lục hoàng tử trở lại, chỉ sợ cũng không còn là một mình hắn nữa!
Bọn hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn, nếu không chính là ngồi chờ chết.
- Các vị thống lĩnh trước tiên hãy chờ một lát!
Quốc quân quay người đi đến bên cạnh.
Tô Nguyên Minh, Thường Lăng, còn có Khương Phàm đều theo tới.
Quốc quân nhìn nhìn Tô Nguyên Minh thấp thỏm lo âu, nói:
- Ta có thể không so đo quyết định trước đó của ngươi, nhưng ta cần ngươi từ nay về sau phải kiên định ủng hộ tất cả quyết định của ta.
Tô Nguyên Minh như nhặt được đại xá, nhanh chóng cam đoan, nhưng lại nhịn không được nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm nói:
- Ta tôn trọng quyết định của quốc quân.
Tô Nguyên Minh lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
- Hoàng thất không thể, càng không có khả năng lại buông tha Đan quốc. Cho dù Đan quốc có thể vượt qua nguy cơ lần này, nhưng cũng không thể nào lại là Đan quốc đã từng nữa. Chúng ta nhất định phải tiếp nhận hiện thực này.
Lúc quốc quân bình tĩnh nói ra câu nói này, trong lòng kỳ thật đã triệt để tuyệt vọng với hoàng thất rồi.
Khương Phàm, Thường Lăng, Tô Nguyên Minh đều nghe ra thâm ý trong lời nói, không tự chủ được mà nắm tay, chờ đợi quyết định của quốc quân.
- Nếu Đan quốc không thể lại là Đan quốc, vậy chúng ta cũng đừng làm Đan quốc nữa. Thông báo tất cả mọi người, ai nguyện ý cùng Thường gia chúng ta rời khỏi, mau chóng chuẩn bị, trước khi trời tối liền khởi hành. Không nguyện ý đi theo chúng ta trải qua nguy hiểm thì hãy chúc phúc chúng ta, trước khi trời tối cũng phải rời khỏi nơi này.
Quốc quân nói xong, thở phào một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, trái tim lại hung hăng nắm chặt một chỗ.
Quyết định này rốt cuộc sẽ mang đến cho Đan quốc cái gì, hắn thật không rõ ràng.
Chương 504 Vây quét nơi hoang dã
Thời điểm khi quốc quân tuyên cáo tin tức này với Đan quốc, Đan quốc lần nữa lâm vào oanh động.
Chất vấn, không hiểu, rung động, sợ hãi, mê mang.
Nhiều biểu hiện phức tạp hiện lên ở trên khuôn mặt Luyện Đan sư cùng các hộ giả.
Bọn hắn sinh sống ở chỗ này, bọn hắn kiêu ngạo ở chỗ này, cho tới bây giờ bọn hắn không nghĩ tới sẽ muốn rời khỏi nơi này. Trong lúc bất chợt, bọn hắn lại phải đứng trước lựa chọn tàn khốc như vậy.
Từ bỏ hết thảy, đi xa tha hương.
- Quốc quân, tất cả mọi người đã quyết định kỹ càng.
Bận rộn đến trưa, Tô Nguyên Minh mang theo số liệu thống kê xong, tìm được quốc quân.
- Có bao nhiêu Luyện Đan sư nguyện ý cùng chúng ta rời khỏi?
Quốc quân chính yên lặng sửa sang đồ bên trong tổ từ, một bên sắp xếp, một bên nói nhỏ, xin lỗi tiên tổ, giải thích nguyên do rời khỏi.
- Xin mời quốc quân xem qua.
Tô Nguyên Minh đem sổ sách ghi chép đưa tới trước mặt quốc quân.
- Ngươi đọc cho ta nghe đi.
Quốc quân không hề bình tĩnh giống như bên ngoài.
Mặc dù những gì nên nói đều đã nói với con dân Đan quốc, tin tưởng bọn họ đều có thể đã hiểu được tình thế trước mặt, cũng hẳn tức giận hành động của hoàng thất, nhưng bọn hắn rốt cuộc có nguyện ý rời khỏi Đan quốc hay không, trong lòng quốc quân thật không nắm chắc.
Tô Nguyên Minh đem sách lật đến phía sau, nói.
- Đan quốc có năm ngàn một trăm hai mươi ba vị Luyện Đan sư, tổng cộng có ba ngàn bảy trăm sáu mươi ba vị quyết định đi theo chúng ta rời khỏi.
Hơn ba ngàn bảy trăm?
Hai tay quốc quân cầm lấy bài vị tiên tổ có chút dùng sức, số lượng này so với hắn mong muốn thật tốt hơn nhiều.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.
Trong lòng rốt cuộc cũng có lực lượng.
- Hơn một ngàn người khác kia đi con đường nào?
- Năm trăm tám mươi sáu vị lựa chọn ở lại thủ Đan quốc, chờ đợi hoàng thất xử lý. Còn có hơn bảy trăm vị tiếp nhận lời mời những thế lực bên ngoài, bây giờ đang rời khỏi.
Tô Nguyên Minh cũng tương đối hài lòng đối số lượng này, có hơn ba ngàn bảy trăm vị Luyện Đan sư này, Đan quốc hoàn toàn có thể một lần nữa quật khởi.
Quốc quân gật đầu, phân phó nói:
- Hơn năm trăm vị người ở lại nên tận lực khuyên nhủ, có thể mang đi thì mang đi. Các hộ giả thì sao?
- Hơn ba vạn hộ giả tổng cộng có hơn hai vạn hai ngàn đi theo.
Tô Nguyên Minh nhắc đến cái này, trên mặt càng hiện ra ý cười.
Hơn hai vạn hộ giả, xem như trên đường thật giết lên thì vẫn có thể bảo đảm có một số Luyện Đan sư an toàn phá vây.
Quốc quân suy nghĩ một lát, nói:
- Đem đan dược cất giữ phân phát cho những người rời khỏi kia, cũng đem tinh tệ Đan quốc đưa cho những vị khách bằng hữu kia, mời bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất rải tin tức tới trong ngoài hoàng triều, liền nói hoàng thất muốn hủy diệt Đan quốc, Đan quốc bị ép rời khỏi.
Tô Nguyên Minh nói:
- Thường Lăng đã đang làm, nàng tự mình bái phỏng những thế lực đặc thù cùng cường giả kia, đưa lên lễ vật vô cùng phong phú.
Quốc quân chậm rãi gật đầu, nhìn Tô Nguyên Minh:
- Khương Phàm và Huyết Ngục tạm thời rời khỏi, ngươi không cần lại sợ hãi, bây giờ ta muốn ngươi trả lời một cách chính xác, ngươi là theo chân rời khỏi, hay là... tách ra.
Tô Nguyên Minh do dự mãi, vẫn lắc đầu một cái.
- Ta đã không còn trẻ nữa, chịu không được giày vò, vẫn là đi theo ngài rời khỏi đi.
- Chúng ta coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Ngươi xuống dưới chuẩn bị đi, trước khi trời tối chúng ta phải tận lực rời khỏi.
Quốc quân chờ sau khi Tô Nguyên Minh rời khỏi, yên lặng đi ra khỏi tổ từ, nhìn phế tích xung quanh, vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng việc đã đến nước này, Đan quốc chỉ có thể tìm kiếm tân sinh.
Hơn ba ngàn bảy trăm vị Luyện Đan sư đi theo cho hắn dũng khí rời khỏi, cũng cho hắn áp lực rất lớn. Chỉ mong đoạn đường này có thể thuận lợi, chỉ mong La Phù nơi đó có thể tiếp nhận bọn hắn.
Trong hoang dã lân cận Tinh Nguyệt, một trận chém giết kịch liệt đang diễn ra.
Khương Phàm sôi trào ngọn lửa màu vàng óng, nhanh chóng lao vùn vụt.
Ầm ầm!
Lôi triều nổ tung, cuồng vũ thiên khung, Thẩm Đông Sơn cầm lôi đao trong tay ngang nhiên giết ra.
- Đến đây!
Khương Phàm mãnh liệt phóng lên, gương mặt dữ tợn, vung lấy Cửu công chúa, xông về Thẩm Đông Sơn.
Gương mặt Thẩm Đông Sơn trở nên dữ tợn, hận không thể chém giết cả Cửu công chúa cùng Khương Phàm.
Nhưng...
- Thẩm Đông Sơn!
Tiếng gào thét thê lương quanh quẩn hoang dã.
Lục hoàng tử bối rối lại hoảng sợ, cuồng loạn ra lệnh Thẩm Đông Sơn.
Thương Minh đang cường thế ngăn cản, nhanh chóng phóng tới trời cao, huyết khí cuồn cuộn toàn thân, hình thành sáu huyết ảnh, toàn bộ cùng giống hắn như đúc, toàn bộ đều cầm liêm đao trong tay, liệp ưng vạch ra một đường cong, theo Thương Minh vây bắt Lục hoàng tử.
- Đáng chết!
Thẩm Đông Sơn tức giận, lôi đao đang phóng thẳng tới Khương Phàm đành cưỡng ép thu về, lôi triều sôi trào, liền biến mất trong nháy mắt, sau một khắc đã xuất hiện ngoài trăm thước, ngay sau đó lại biến mất.
- Thẩm Đông Sơn, ta chết ở chỗ này, ngươi cũng không sống nổi!
Lục hoàng tử lo lắng gào thét, sắc mặt trắng bệch.
Thương Minh cùng sáu hồn ảnh nhanh chóng giết tới, đao khí lạnh thấu xương, huyết khí tà ác cơ hồ muốn đem hắn bao phủ.
- Cứu điện hạ...
Các cường giả còn lại hoàng thất tránh dây dưa với Huyết Ngục, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên bổ nhào tới nơi này.
Ầm ầm!
Thẩm Đông Sơn kịp thời xuất hiện, ôm chặt lấy Lục hoàng tử, trợn mắt trừng trừng, lôi văn hừng hực, điên cuồng phóng thích lôi triều toàn thân, giống như lôi vân đang sụp đổ, hóa thành vô số lôi châm, bạo tạc ra bốn phương tám hướng.
Khương Phàm nhanh chóng lao xuống, cách rất xa hung hăng vung ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, giống như một ngọn núi cao đang ầm ầm rơi xuống.
Thương Minh quả quyết lui về, nhanh chóng bay lên không.
Đợt lôi triều đầu tiên vô tình nuốt hết Thương Minh, nhưng trước khi đợt lôi triều thứ hai đợt thứ ba cuốn qua đến, Thương Minh đã thành công lao đến phía sau Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm!
Lôi triều va chạm cự đỉnh, như Thiên Thần rèn sắt, đinh tai nhức óc, vang vọng hoang dã.
Chương 505 Ta sẽ tận khả năng
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh bị trấn động kịch liệt lắc lư, đè ép Thương Minh đánh về phía sau.
Mà lôi triều vẫn cuồn cuộn không dứt, đánh về phía cường giả hoàng thất đang nhào tới, trong đó ba người trong nháy mắt đã bị đánh xuyên, mất mạng tại chỗ.
- Điện hạ, không sao chứ?
Thẩm Đông Sơn cố nén tức giận và uất ức, an ủi Lục hoàng tử bị hoảng sợ.
- Ta đã nhắc nhở qua ngươi, không cần cùng bọn hắn dây dưa, ngươi nhất định phải bắt Khương Phàm làm cái gì.
Lục hoàng tử thô lỗ đẩy Thẩm Đông Sơn ra:
- Chỉ cần hắn còn tại Lang Gia hoàng triều, sớm muộn cũng sẽ bị bắt lại, nhất định phải ra tay bây giờ sao?
‘Chết tiệt, ngươi thì biết cái gì!’
Thẩm Đông Sơn nhịn xuống câu từ mắng mỏ tức giận trong cổ họng xuống, thừa nhận sai lầm:
- Là ta lỗ mãng.
- Lần thứ ba! Vẫn chưa được sao?
Khương Phàm rơi xuống bên cạnh Thương Minh, đưa Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh vào khí hải.
- Chỉ sợ là không có hy vọng.
Thương Minh lắc đầu, liên tục ba lần vây bắt, đều không thể thành công tới gần Lục hoàng tử, ngược lại suýt chút nữa hại chết Khương Phàm.
Các Huyết Ngục liên tiếp hội tụ tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đây là đối thủ nguy hiểm nhất mấy năm qua bọn hắn mới gặp phải.
Nếu như không phải là bởi vì Thẩm Đông Sơn mất đi Đại hoàng tử, trong lòng có bóng ma cùng áp lực, rất có thể kẻ bị bao vây đã biến thành bọn hắn.
- Khương Phàm, chỉ bằng các ngươi vẫn không giết được ta, không nên uổng phí sức lực.
Lục hoàng tử bị cường giả hoàng thất đoàn đoàn bao vây ở giữa, tức giận.
Quốc quân không thể ra tay, vậy mà hỗn đản này không biết sống chết đuổi tới nơi này.
- Bây giờ còn nói còn quá sớm.
Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, lo lắng làm thế nào bắt sống Lục hoàng tử.
- Ngươi đợi không được! Từ Đan quốc đến hoàng thành chỉ ngàn dặm mà thôi, bây giờ đã có người đi thông báo tin tức. Đến lúc đó, hoàng thành dốc toàn bộ lực lượng cường giả, các ngươi chạy đi đâu?
Lục hoàng tử tức giận bởi nguyên nhân khác, Khương Phàm lại là ngũ trọng thiên.
Thời gian không đến một năm, làm sao hắn lại trưởng thành nhanh như vậy!
- Chờ người của hoàng thất chạy tới nơi này, khả năng các ngươi đã chỉ còn thừa lại hài cốt. Lục hoàng tử, trước đây ngươi hình như rất ưa thích khiêu chiến, hôm nay có hứng thú lại thử một chút hay không?
- Hừ! Ngươi chỉ muốn dẫn ta ra, lợi dụng Huyết Ngục vây giết ta mà thôi.
- Ha ha, là không dám đi. Ta rất hiếu kì, trong một năm này, ngươi đã làm những gì? Ta đều đã là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên, vậy mà ngươi mới đến tam trọng thiên.
- Ta tu luyện bình thường, không giống một ít người chỉ biết nhét đan dược.
- Nếu như ta dùng đan dược rót lên, ngươi có cái gì không dám khiêu chiến. Tới đi, chỉ cần ngươi thắng, ta cam đoan thả các ngươi rời khỏi.
- Chúng ta muốn chạy tùy thời vẫn có thể đi, không cần thông qua khiêu chiến.
Khương Phàm cười lắc đầu, nhẹ giọng phun ra hai chữ:
- Hèn nhát!
- Ngươi...
Lục hoàng tử giận dữ, suýt chút nữa lao ra.
- Không muốn Cửu công chúa sao? Nếu như ta lại đem cô ta mang về La Phù, gương mặt hoàng thất các ngươi đây... Ha ha... Còn gọi là mặt sao? Lục hoàng tử, đây là cơ hội cuối cùng. Khiêu chiến ta, thắng đem nàng mang về.
Khương Phàm tiếp tục đâm kích lấy Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử nhịn xuống lửa giận:
- Khương Phàm, ngươi không cần tùy tiện, ta dùng đầu cam đoan, ngươi không thể nào còn sống chạy ra khỏi Lang Gia hoàng triều. Đến lúc đó, ta sẽ mang theo Cửu công chúa cùng đầu của ngươi, trở lại hoàng thành.
- Thương Minh thống lĩnh, chúng ta rút lui?
Khương Phàm tiếc nuối thầm nghĩ
- Rút lui đi.
Thương Minh ra hiệu các Huyết Ngục, chậm rãi lui lại.
Thời điểm Khương Phàm trở lại Đan quốc, nơi này đã thu dọn ổn thỏa hết rồi.
Quốc quân và mọi người dỡ bỏ toàn bộ đỉnh lô của Đan quốc, lấy hết tất cả linh thảo linh quả trong dược viên.
Linh Bảo tích lũy hai trăm năm của Đan quốc cũng không ngoại lệ đều bị cuốn đi hết.
Hơn hai vạn hộ vệ áo lam ở bên ngoài, hơn ba ngàn bạch bào tụ tập ở bên trong, còn có hơn hai ngàn con mãnh cầm, Linh thú tụ ở bên trong.
Vượt quá ngoài ý muốn chính là, còn có hơn ba mươi vạn con dân sinh sống ở Đan quốc, tất cả đều chỉnh lý tốt gia sản, gom lại phía trước, nguyện ý đi theo quốc
quân trốn khỏi Lang Gia hoàng triều.
- Bọn hắn tới rồi.
Thường Lăng nhìn thấy bọn người Khương Phàm đuổi tới, lập tức gọi tới nơi này.
- Quốc quân, đây đều là muốn cùng mọi người rời khỏi?
Khương Phàm nhìn biển người, trong lòng kích động muốn nhìn trời cao mà hô to vài tiếng.
Không hổ là nước trong nước, số lượng Đan sư võ giả đều quá nhiều.
Nhất là lít nha lít nhít ba bốn ngàn bạch bào, càng làm cho hắn phấn chấn.
Nếu như nguồn lực lượng này tiến vào La Phù, tất nhiên sẽ nhất cử vượt qua Ngọc Đỉnh tông, trở thành một lực lượng hoàn toàn mới.
Đương nhiên cũng sẽ không ngừng liên tục duy trì cung cấp tài nguyên đan dược cho Bạch Hổ tông bọn hắn cùng Thiên Sư tông và các tông khác.
- Hơn ba ngàn bảy trăm Luyện Đan sư, hơn hai vạn hai ngàn hộ giả.
Thường Lăng rất vui vì bọn thủ vệ Đan sư đều đi theo, nhưng không mừng rỡ chút nào.
Đoạn đường này sẽ đem tất cả mọi người đưa cổ tới trên lưỡi đao, có thể sống mà đi ra hoàng triều hay không, ai cũng không đoán trước được.
- Chúng ta sẽ thuận lợi trở lại La Phù.
Khương Phàm cũng có chút lo lắng, nhưng lúc này không thể ủ rũ.
- Khương Phàm, ta có một thỉnh cầu.
Quốc quân ra hiệu người xung quanh đều lui lại.
- Ngài cứ nói.
- Ta hi vọng các ngươi có thể cùng chúng ta chia ra hành động. Mang theo Thường Lăng, mang theo các Luyện Đan sư Đan quốc một đời mới.
- Vì sao?
- Nếu như hoàng thất thật muốn coi trời bằng vung, ta hi vọng còn có thể để lại chút huyết mạch.
Quốc quân cần làm tốt dự tính xấu nhất, chẳng may có cái gì ngoài ý muốn, chí ít hắn cũng đã để lại chút nội tình cho Đan quốc.
Khương Phàm cùng bọn người Thương Minh thương lượng một chút:
- Chia ra hành động cũng tốt, chúng ta có thể hấp dẫn một số lực lượng của hoàng thất.
- Thường Lăng đành nhờ các ngươi rồi.