-
Chương 6: Thái Tử trên kiệu hoa quỷ đón dâu
Một kiệu phu không chú ý, chân dẫm trúng một cánh tay, giật mình kêu to, đội ngũ đưa dâu lập tức bùng nổ, đoàn người "xoẹt xoẹt xoẹt" móc ra một đống đại đao trắng lóa, kêu: "Làm sao vậy?! Nó tới sao?!" Thật không hiểu ban nãy họ cất đao ở đâu. Trên đường loạn thành một đống ầm ĩ, Tạ Liên tập trung nhìn xem, thứ đầu thân chia lìa kia, không phải người sống, mà là một cái đầu gỗ.
Phù Dao lại nói: "Quá xấu!"
Vừa đúng lúc người hầu trà cầm theo ấm đồng đi tới, Tạ Liên nhớ tới thái độ của hắn hôm qua, nói: "Chủ quán, ta hôm qua thấy nhóm người này ở trên phố diễn tấu sáo và trống, hôm nay cũng lại thấy, bọn họ đây là đang làm cái gì?"
Người hầu trà nói: "Muốn chết."
"Ha ha ha......"
Tạ Liên cũng không bất ngờ, hỏi: "Bọn họ đây là muốn dụ Quỷ Tân Lang kia ra sao?"
Người hầu trà nói: "Còn có thể là muốn làm gì nữa? Có cha một vị tân nương tử treo một số tiền lớn làm giải thưởng cho ai tìm được nữ nhi của hắn và bắt được Quỷ Tân Lang, từ đó nhóm người này liền cả ngày cứ chướng khí mù mịt mà nháo."
Người cha treo thưởng kia, tất nhiên là vị quan lão gia đó. Tạ Liên lại nhìn thoáng qua đầu nữ nhân làm ẩu rớt trên mặt đất kia, trong lòng biết là bọn họ muốn dùng thứ này giả người đóng giả làm tân nương tử.
Chỉ nghe Phù Dao chán ghét nói: "Nếu ta là Quỷ Tân Lang, đưa cái thứ đồ vật xấu như vậy cho ta, ta liền diệt cái trấn này."
Tạ Liên: "Phù Dao, lời này của ngươi rất không phù hợp với thân phận tiên gia. Còn có, ngươi có thể sửa thói quen trợn trắng mắt hay không, không bằng ngươi tự đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, một ngày chỉ được trợn mắt khoảng năm lần."
Nam Phong: "Ngươi có cho hắn một ngày năm mươi lần hắn cũng dùng không đủ!"
Lúc này, trong đội ngũ đột nhiên xuất hiện một thanh niên, tinh thần phấn chấn, có vẻ là người dẫn đầu, vung tay hô to: "Nghe ta nói, nghe ta nói! Cứ tiếp tục như vậy căn bản là vô dụng! Mấy ngày nay chúng ta đã đi bao nhiêu lần rồi? Quỷ Tân Lang có bị dụ ra sao?"
Bọn đại hán sôi nổi phụ họa oán giận, thanh niên kia tiếp tục: "Theo ta thấy, hoặc là không làm nữa, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp tiến vào núi Dữ Quân, lục soát núi, đem cái thằng xấu xí kia ra giết! Ta đi đầu, hảo hán nào có tâm huyết thì đi cùng ta, giết thằng xấu xí, tiền thưởng cùng chia!"
Đám hán tử đầu tiên chỉ hùa vài câu thưa thớt, dần dần âm thanh tăng dần, cuối cùng tất cả mọi người cùng hưởng ứng, nghe cũng thực là có thanh thế to lớn. Tạ Liên hỏi: "Thằng xấu xí? Chủ quán, bọn họ nói thằng xấu xí là thế nào vậy?"
Người hầu trà nói: "Nghe nói Quỷ Tân Lang ở núi Dữ Quân là tên xấu xí, chính bởi vì quá xấu, không có nữ nhân thích, cho nên mới tâm sinh oán hận, chuyên đoạt tân nương tử của người khác, phá chuyện tốt của người ta."
Trong quyển trục Linh Văn Điện cấp không ghi chuyện này, Tạ Liên nói: "Có chuyện như này sao? Chẳng lẽ là suy đoán?"
Người hầu trà nói: "Ai mà biết, nghe nói không ít người đã gặp qua rồi, cái gì mà cả khuôn mặt đều quấn băng vải, ánh mắt hung ác, không nói năng chỉ biết khò khè khò khè như chó săn kêu. Truyền rộng rãi khắp nơi."
Phù Dao: "Trên mặt quấn băng vải, chưa chắc đã là xấu, cũng có khả năng là vì quá đẹp nên không muốn người khác thấy."
Người hầu trà im lặng một lát rồi nói: "Ai biết đâu, dù sao ta cũng chưa thấy qua."
Lúc này, trên đường truyền đến một thanh âm của thiếu nữ, nói: "Các ngươi...... Các ngươi đừng nghe hắn, đừng đi, núi Dữ Quân rất nguy hiểm......"
Người này trốn ở một góc đường nói ra, chính là thiếu nữ Tiểu Huỳnh tối hôm qua đi đến Nam Dương Miếu cầu phúc.
Tạ Liên vừa thấy nàng mặt liền cảm thấy có chút đau, vô thức giơ tay lên sờ.
Thanh niên kia thấy nàng thì mặt liền cau có, đẩy nàng một cái, nói: "Đại lão gia nói chuyện, một tiểu cô nương thì chen miệng vào cái gì?"
Tiểu Huỳnh bị hắn đẩy, có chút co rúm lại, lấy hết can đảm, lại nhỏ giọng nói: "Các ngươi đừng nghe hắn. Dù là đưa dâu giả, hay là lục soát núi, đều rất nguy hiểm, rõ ràng là tự tìm đường chết không phải sao?"
Thanh niên nói: "Ngươi nói dễ nghe nhỉ, tất cả chúng ta đều là liều mạng vì dân trừ hại, ngươi thì sao? Ích kỷ, không chịu giả trang tân nương tử lên kiệu hoa, một chút dũng khí vì dân chúng nơi này cũng không có, hiện tại lại tới gây trở ngại cho bọn ta, còn bày đặt lo lắng bọn ta gặp nguy hiểm?"
Hắn nói một câu lại đẩy thiếu nữ kia một đẩy, khiến người trong tiệm nhìn xem không khỏi nhíu mày. Tạ Liên vừa cúi đầu cởi băng vải trên cổ tay, vừa nghe người hầu trà nói: "Gã này là Tiểu Bành Đầu, lúc trước muốn dụ cô nương này giả trang tân nương giả, miệng nói ngọt như mật, cô nương không chịu, hiện tại lại tỏ thái độ này."
Trên đường, đám đại hán cũng nói: "Ngươi đừng có đứng ở chỗ này chặn đường nữa đi, cút đi cút đi!" Tiểu Huỳnh thấy thế, gương mặt bẹp đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nói: "Ngươi...... ngươi hà tất phải nói lời như vậy?"
Thanh niên kia lại nói: "Ta nói không đúng sao? Ta kêu ngươi giả trang tân nương tử, ngươi có chết cũng không chịu không phải sao?"
Tiểu Huỳnh: "Ta không dám, nhưng mà, ngươi cũng đâu cần phải cắt, cắt váy ta......"
Nàng nhắc tới việc này, thanh niên kia trong nháy mắt giống như bị chọc vào cái chân đau liền nhảy bật lên, chỉ vào mũi nàng mắng: "Ngươi cái đồ xấu xí đừng có mà ở đây ngậm máu phun người! Ta cắt váy ngươi? Ngươi cho là ta bị mù sao! Ai biết có phải ngươi tự cắt váy mình, để lộ ra cho người ta xem hay không? Mà ngươi xấu như này váy có rách cũng chẳng ai thèm nhìn, ngươi đừng có hòng mà đổ lên đầu ta!"
Nam Phong thật sự nghe không nổi nữa, chén trà "răng rắc" một chút rồi vỡ luôn trong tay. Đang lúc hắn muốn đứng dậy, bóng trắng bên cạnh đã nhẹ nhàng lướt qua. Còn Tiểu Bành Đầu đang nhảy cao ba thước bên kia thì la lên một tiếng, bụm mặt đập mông ngã trên đất, máu tươi chảy ra giữa khe hở các ngón tay.
Mọi người căn bản còn chưa kịp thấy rõ sao lại thế này, hắn đã ngã trên mặt đất, còn tưởng là Tiểu Huỳnh nổi giận, ai ngờ nhìn tới nàng, nhưng căn bản là không nhìn được, một bạch y đạo nhân đang chắn trước người nàng.
Tạ Liên phất phất tay áo, cũng không quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Huỳnh, hơi hơi khom lưng, nhìn thẳng nàng, hỏi: "Vị cô nương này, không biết ta có thể mời cô vào uống ly trà hay không?"
Bên kia Tiểu Bành Đầu trên mặt đất miệng mũi đau nhức, khuôn mặt đau giống như bị roi thép hành hung, nhưng đạo nhân này rõ ràng không mang vũ khí, cũng không thấy được y ra tay như thế nào, dùng cái gì ra tay. Hắn lảo đảo bò dậy, vung đao hô: "Người này sử dụng yêu pháp!"
Bọn đại hán phía sau vừa nghe "Yêu pháp", sôi nổi vung đao hưởng ứng. Ai ngờ ở phía sau, Nam Phong bỗng nhiên đánh ra một chưởng, "Rắc" một tiếng! Một cây cột theo tiếng vang bị bẻ gãy.
Thấy thần lực như vậy, đám đại hán sắc mặt tái mét, Tiểu Bành Đầu trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn mạnh miệng, vừa chạy vừa hướng bọn họ cao giọng kêu to: "Hôm nay ta coi trọng người tài, các ngươi đều là anh hùng hảo hán, để lại tên họ, ngày sau gặp lại chúng ta sẽ sẽ ......"
Nam Phong căn bản khinh thường không thèm trả lời, Phù Dao lại ở một bên nói: "Nói hay nói hay, vị này chính là Cự ......"
Nam Phong lại trở tay đánh ra một chưởng, hai người liền như vậy bất động thanh sắc mà đánh nhau. Tạ Liên vốn định mời tiểu cô nương kia vào quán ngồi xuống, mời nàng trái cây nước trà hay gì đó, nàng lại chỉ lau nước mắt rồi đi mất, y nhìn theo bóng dáng nàng rồi thở dài, tự mình đi vào. Khi tiến vào người hầu trà nói: "Nhớ đền tiền cây cột nha."
Vì thế khi Tạ Liên ngồi xuống liền nói với Nam Phong: "Nhớ đền tiền cây cột nha."
Nam Phong: "......"
Tạ Liên: "Trước tiên chúng ta làm chính sự. Ai cho ta mượn chút pháp lực, ta phải vào Thông Linh Trận xác minh tình báo một chút."
Nam Phong giơ tay lên, hai người đối chưởng, xem như lập một khế ước cực kỳ đơn giản. Như vậy, Tạ Liên rốt cuộc lại có thể tiến vào Thông Linh Trận.
Vừa đi vào, y liền nghe Linh Văn nói: "Điện hạ rốt cuộc cũng đã mượn pháp lực rồi? Ở phương bắc bên kia mọi chuyện tiến hành thuận lợi chứ? Hai vị tiểu võ quan tự đề cử đến viện trợ như thế nào?"
Tạ Liên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Nam Phong một chưởng đánh gãy một cây cột, còn có vẻ mặt lạnh nhạt nhắm mắt dưỡng thần của Phù Dao, nói: "Hai vị tiểu võ quan mỗi người một vẻ, đều là nhân tài đáng bồi dưỡng."
Linh Văn cười nói: "Vậy thì thật đáng chúc mừng Nam Dương tướng quân cùng Huyền Chân tướng quân, theo như lời điện hạ nói, hai vị tiểu võ quan này hiển nhiên tiền đồ vô lượng, phi thăng chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Chỉ chốc lát sau, thanh âm Mộ Tình lạnh lùng cất lên: "Hắn lần này đi ra ngoài không nói gì với ta, tự hắn đi, ta hoàn toàn không biết gì cả."
Tạ Liên thầm nghĩ: "Ngươi thật đúng là suốt ngày đều canh giữ ở Thông Linh Trận ......"
Linh Văn: "Điện hạ, các ngươi hiện nay đang ở nơi nào? Phương bắc là nơi Bùi tướng quân tọa trấn, hương khói tràn đầy, nếu điện hạ có nhu cầu, có thể tạm ở Minh Quang Điện."
Tạ Liên: "Không cần làm phiền. Gần nơi này không tìm được Minh Quang Điện, chúng ta ở tạm một gian Nam Dương điện. Ta hỏi một chút, Linh Văn, về Quỷ Tân Lang, các ngươi còn có tình báo nào không?"
Linh Văn: "Có. Mới vừa rồi trong điện chúng ta bình xét cấp bậc ra, là 'Hung'."
"Hung"!
Đối với yêu ma quỷ quái họa loạn nhân gian, căn cứ vào năng lực, Linh Văn Điện đem phân chia thành bốn bậc "Ác", "Lệ", "Hung", "Tuyệt".
"Ác" là giết một người, "Lệ" là diệt một môn, "Hung" là đồ một thành. Mà đáng sợ nhất là "Tuyệt", cứ mỗi khi xuất thế, là hại nước hại dân, thiên hạ đại loạn.
Quỷ Tân Lang ở núi Dữ Quân này, vậy mà lại là "Hung", chỉ đáng sợ sau "Tuyệt", như vậy, người nhìn thấy hắn, chỉ sợ cũng không có khả năng toàn mạng trở về.
Bởi vậy, sau khi ra khỏi Thông Linh Trận, báo cho hai người còn lại việc này, Nam Phong nói: "Vậy cái gì mà tên xấu xí mang băng vải, hơn phân nửa chỉ là lời đồn. Bằng không thì là bọn họ nhìn nhầm cái khác."
Tạ Liên: "Cũng có một loại khả năng khác. Tỷ như, ở một tình huống đặc biệt nào đó, Quỷ Tân Lang sẽ không, hoặc là không thể đả thương người."
Phù Dao rất kín đáo mà phê bình: "Linh Văn Điện hiệu suất thật thấp, lâu như vậy mới tra ra cái bình xét cấp bậc, như vậy còn dùng làm gì!"
Tạ Liên: "Tốt xấu cũng biết được thực lực của địch thủ. Nhưng nếu là hung, Quỷ Tân Lang này pháp lực hiển nhiên thập phần cường đại, người giả căn bản không có khả năng lừa được hắn. Nếu chúng ta muốn dụ hắn ra, hẳn không thể dùng thủ thuật che mắt dùng con rối giả mạo của đội ngũ rước dâu, cũng không thể giấu binh khí. Quan trọng nhất chính là, tân nương cũng nhất định phải là người sống."
Phù Dao: "Ra đường tìm một nữ tử tới làm mồi dụ là được."
Nam Phong lại phủ quyết: "Không được."
Phù Dao: "Vì sao? Không muốn? Dùng một số tiền lớn liền có người tự nguyện."
Tạ Liên: "Phù Dao, cho dù có nữ tử nguyện ý, biện pháp này cũng tốt nhất không nên dùng. Quỷ Tân Lang này là hung, vạn nhất thất thủ, chúng ta thì không sao, nhưng tân nương bị bắt đi rồi, một nữ tử yếu nhược chạy trốn không được, phản kháng cũng không được, sợ chỉ có một con đường chết."
Phù Dao: "Không thể tìm nữ tử, vậy chỉ có thể tìm nam nhân."
Nam Phong: "Tìm ở cái chỗ nào ra nam nhân nguyện ý giả ......"
Lời còn chưa dứt, tầm mắt hai người đều dời lại trên người y.
Tạ Liên hãy còn mỉm cười: "???"
Một lúc sau, Nam Dương Miếu.
Tạ Liên từ sau điện đi ra.
Hai người canh giữ ở cửa miếu vừa thấy, Nam Phong nhất thời mắng to một tiếng: "Mẹ kiếp!!!" rồi xông ra ngoài.
Tạ Liên im lặng một lát: "Gì đến nỗi?"
Kêu ai tới xem, cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cái mặt này là của một nam nhi ôn nhu anh tuấn.
Nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, một nam nhi anh tuấn, lại mặc kiện áo cưới của nữ tử, hình ảnh này, khiến rất nhiều người không cách nào nhìn thẳng. Tỷ như Nam Phong, cá nhân hắn không có khả năng tiếp thu được, cho nên mới phản ứng kịch liệt như thế.
Tạ Liên thấy Phù Dao đứng im tại chỗ, ánh mắt phức tạp soi xét y từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi có gì muốn nói sao?"
Phù Dao gật gật đầu, nói: "Nếu ta là Quỷ Tân Lang, ai đưa loại nữ nhân này cho ta......"
Tạ Liên: "Ngươi liền diệt cái trấn này sao?"
Phù Dao lãnh khốc nói: "Không, ta liền giết nữ nhân này."
Tạ Liên cười nói: "Vậy chỉ có thể nói, may mắn là ta không phải nữ nhân."
Phù Dao: "Ta cảm thấy, không bằng hiện tại ngươi đi Thông Linh Trận hỏi một chút, xem có vị thần quan nào chịu dạy ngươi thuật biến thân hay không, như vậy thực tế hơn."
Thiên giới quả thật có vài vị thần quan bởi vì nhu cầu đặc thù, thông hiểu thuật pháp biến thân. Nhưng chỉ sợ lúc này có học cũng không kịp. Bên kia, Nam Phong mặt lạnh tiến vào, hắn mắng xong liền bình tĩnh hơn rất nhiều, điểm này thật đúng là không có chút sai biệt nào với vị tướng quân hắn phụng dưỡng. Tạ Liên thấy sắc trời đã muộn, nói: "Thôi, đội khăn voan vào thì đều giống nhau." Nói xong liền tự mình đội lên che lại, Phù Dao lại nhấc tay chặn lại, nói: "Đợi đã. Ngươi lại không biết Quỷ Tân Lang kia hại người như thế nào, nếu hắn kéo khăn voan xuống phát hiện bị lừa, dưới cơn bạo nộ phát sinh dị biến, vậy chẳng phải càng thêm phiền phức sao?"
Tạ Liên nghe xong lời này, thấy cũng có lý, nhưng y còn chưa kịp nghĩ kĩ, vừa bước một bước, liền nghe "xoẹt" một tiếng.
Phù Dao tìm cho y cái áo cưới này, thật sự là không thể nào vừa người được.
Nguyên bản thân hình nữ tử nhỏ nhắn hơn nam nhân rất nhiều, y mặc vào như vậy, vòng eo lại vừa vặn không khó chịu, nhưng giơ tay nhấc chân, cực kì khó khăn, động tác lớn một chút, quần áo liền bị xé rách. Đang lúc y loay hoay tìm xem nơi nào vừa bị rách ra, cửa miếu truyền đến một âm thanh: "Xin hỏi......"
Ba người nghe tiếng nhìn ra, chỉ thấy Tiểu Huỳnh cầm trong tay một kiện bạch y sạch sẽ, đứng ở cửa miếu, sợ hãi mà nhìn bọn họ.
Nàng nói: "Ta nhớ rõ tối hôm qua nhìn thấy ngươi ở chỗ này, liền nghĩ đến xem thử, liệu có thể còn gặp được hay không...... Quần áo này ta đã giặt qua, đem đến nơi này. Ngày hôm qua và ngày hôm nay, đều đa tạ ngươi giúp đỡ."
Tạ Liên đang định mỉm cười với nàng, bỗng nhiên nhớ tới mình đang có cái bộ dạng gì, quyết định là không nên nhiều lời dọa người ta.
Ai ngờ, Tiểu Huỳnh chẳng những không bị y dọa, ngược lại còn tiến lên phía trước một bước, nói: "Ngươi đây là ...... Nếu ngươi thích, ta tới giúp ngươi?"
"......" Tạ Liên nói: "Không, cô nương đừng hiểu nhầm, ta không có sở thích này."
Tiểu Huỳnh vội nói: "Ta biết ta biết. Ý ta là nếu ngươi không chê, ta có thể giúp ngươi. Các ngươi...... Các ngươi là muốn đi bắt Quỷ Tân Lang đúng không?"
Âm thanh nàng lập tức lớn hơn, nói: "Ta, ta sẽ sửa quần áo, ta tùy thân đều mang kim chỉ, chỗ nào không ổn ta có thể sửa, ta còn biết trang điểm chải chuốt, ta tới giúp ngươi!"
"......"
Hai nén hương sau, Tạ Liên lại lần nữa cúi đầu từ sau điện đi ra.
Lần này đi ra, khăn voan tân nương đã đội chỉnh tề, Nam Phong cùng Phù Dao tựa hồ vốn định nhìn một cái, nhưng cuối cùng vẫn quyết định, quý trọng hai mắt của mình. Bọn họ tìm một cỗ kiệu để ở cửa miếu, tỉ mỉ chọn lựa kiệu phu đã đợi từ lâu. Đêm tối trăng lên cao, Thái Tử điện hạ mặc một thân áo cưới, ngồi trên kiệu hoa đỏ thẫm.
Phù Dao lại nói: "Quá xấu!"
Vừa đúng lúc người hầu trà cầm theo ấm đồng đi tới, Tạ Liên nhớ tới thái độ của hắn hôm qua, nói: "Chủ quán, ta hôm qua thấy nhóm người này ở trên phố diễn tấu sáo và trống, hôm nay cũng lại thấy, bọn họ đây là đang làm cái gì?"
Người hầu trà nói: "Muốn chết."
"Ha ha ha......"
Tạ Liên cũng không bất ngờ, hỏi: "Bọn họ đây là muốn dụ Quỷ Tân Lang kia ra sao?"
Người hầu trà nói: "Còn có thể là muốn làm gì nữa? Có cha một vị tân nương tử treo một số tiền lớn làm giải thưởng cho ai tìm được nữ nhi của hắn và bắt được Quỷ Tân Lang, từ đó nhóm người này liền cả ngày cứ chướng khí mù mịt mà nháo."
Người cha treo thưởng kia, tất nhiên là vị quan lão gia đó. Tạ Liên lại nhìn thoáng qua đầu nữ nhân làm ẩu rớt trên mặt đất kia, trong lòng biết là bọn họ muốn dùng thứ này giả người đóng giả làm tân nương tử.
Chỉ nghe Phù Dao chán ghét nói: "Nếu ta là Quỷ Tân Lang, đưa cái thứ đồ vật xấu như vậy cho ta, ta liền diệt cái trấn này."
Tạ Liên: "Phù Dao, lời này của ngươi rất không phù hợp với thân phận tiên gia. Còn có, ngươi có thể sửa thói quen trợn trắng mắt hay không, không bằng ngươi tự đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, một ngày chỉ được trợn mắt khoảng năm lần."
Nam Phong: "Ngươi có cho hắn một ngày năm mươi lần hắn cũng dùng không đủ!"
Lúc này, trong đội ngũ đột nhiên xuất hiện một thanh niên, tinh thần phấn chấn, có vẻ là người dẫn đầu, vung tay hô to: "Nghe ta nói, nghe ta nói! Cứ tiếp tục như vậy căn bản là vô dụng! Mấy ngày nay chúng ta đã đi bao nhiêu lần rồi? Quỷ Tân Lang có bị dụ ra sao?"
Bọn đại hán sôi nổi phụ họa oán giận, thanh niên kia tiếp tục: "Theo ta thấy, hoặc là không làm nữa, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp tiến vào núi Dữ Quân, lục soát núi, đem cái thằng xấu xí kia ra giết! Ta đi đầu, hảo hán nào có tâm huyết thì đi cùng ta, giết thằng xấu xí, tiền thưởng cùng chia!"
Đám hán tử đầu tiên chỉ hùa vài câu thưa thớt, dần dần âm thanh tăng dần, cuối cùng tất cả mọi người cùng hưởng ứng, nghe cũng thực là có thanh thế to lớn. Tạ Liên hỏi: "Thằng xấu xí? Chủ quán, bọn họ nói thằng xấu xí là thế nào vậy?"
Người hầu trà nói: "Nghe nói Quỷ Tân Lang ở núi Dữ Quân là tên xấu xí, chính bởi vì quá xấu, không có nữ nhân thích, cho nên mới tâm sinh oán hận, chuyên đoạt tân nương tử của người khác, phá chuyện tốt của người ta."
Trong quyển trục Linh Văn Điện cấp không ghi chuyện này, Tạ Liên nói: "Có chuyện như này sao? Chẳng lẽ là suy đoán?"
Người hầu trà nói: "Ai mà biết, nghe nói không ít người đã gặp qua rồi, cái gì mà cả khuôn mặt đều quấn băng vải, ánh mắt hung ác, không nói năng chỉ biết khò khè khò khè như chó săn kêu. Truyền rộng rãi khắp nơi."
Phù Dao: "Trên mặt quấn băng vải, chưa chắc đã là xấu, cũng có khả năng là vì quá đẹp nên không muốn người khác thấy."
Người hầu trà im lặng một lát rồi nói: "Ai biết đâu, dù sao ta cũng chưa thấy qua."
Lúc này, trên đường truyền đến một thanh âm của thiếu nữ, nói: "Các ngươi...... Các ngươi đừng nghe hắn, đừng đi, núi Dữ Quân rất nguy hiểm......"
Người này trốn ở một góc đường nói ra, chính là thiếu nữ Tiểu Huỳnh tối hôm qua đi đến Nam Dương Miếu cầu phúc.
Tạ Liên vừa thấy nàng mặt liền cảm thấy có chút đau, vô thức giơ tay lên sờ.
Thanh niên kia thấy nàng thì mặt liền cau có, đẩy nàng một cái, nói: "Đại lão gia nói chuyện, một tiểu cô nương thì chen miệng vào cái gì?"
Tiểu Huỳnh bị hắn đẩy, có chút co rúm lại, lấy hết can đảm, lại nhỏ giọng nói: "Các ngươi đừng nghe hắn. Dù là đưa dâu giả, hay là lục soát núi, đều rất nguy hiểm, rõ ràng là tự tìm đường chết không phải sao?"
Thanh niên nói: "Ngươi nói dễ nghe nhỉ, tất cả chúng ta đều là liều mạng vì dân trừ hại, ngươi thì sao? Ích kỷ, không chịu giả trang tân nương tử lên kiệu hoa, một chút dũng khí vì dân chúng nơi này cũng không có, hiện tại lại tới gây trở ngại cho bọn ta, còn bày đặt lo lắng bọn ta gặp nguy hiểm?"
Hắn nói một câu lại đẩy thiếu nữ kia một đẩy, khiến người trong tiệm nhìn xem không khỏi nhíu mày. Tạ Liên vừa cúi đầu cởi băng vải trên cổ tay, vừa nghe người hầu trà nói: "Gã này là Tiểu Bành Đầu, lúc trước muốn dụ cô nương này giả trang tân nương giả, miệng nói ngọt như mật, cô nương không chịu, hiện tại lại tỏ thái độ này."
Trên đường, đám đại hán cũng nói: "Ngươi đừng có đứng ở chỗ này chặn đường nữa đi, cút đi cút đi!" Tiểu Huỳnh thấy thế, gương mặt bẹp đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nói: "Ngươi...... ngươi hà tất phải nói lời như vậy?"
Thanh niên kia lại nói: "Ta nói không đúng sao? Ta kêu ngươi giả trang tân nương tử, ngươi có chết cũng không chịu không phải sao?"
Tiểu Huỳnh: "Ta không dám, nhưng mà, ngươi cũng đâu cần phải cắt, cắt váy ta......"
Nàng nhắc tới việc này, thanh niên kia trong nháy mắt giống như bị chọc vào cái chân đau liền nhảy bật lên, chỉ vào mũi nàng mắng: "Ngươi cái đồ xấu xí đừng có mà ở đây ngậm máu phun người! Ta cắt váy ngươi? Ngươi cho là ta bị mù sao! Ai biết có phải ngươi tự cắt váy mình, để lộ ra cho người ta xem hay không? Mà ngươi xấu như này váy có rách cũng chẳng ai thèm nhìn, ngươi đừng có hòng mà đổ lên đầu ta!"
Nam Phong thật sự nghe không nổi nữa, chén trà "răng rắc" một chút rồi vỡ luôn trong tay. Đang lúc hắn muốn đứng dậy, bóng trắng bên cạnh đã nhẹ nhàng lướt qua. Còn Tiểu Bành Đầu đang nhảy cao ba thước bên kia thì la lên một tiếng, bụm mặt đập mông ngã trên đất, máu tươi chảy ra giữa khe hở các ngón tay.
Mọi người căn bản còn chưa kịp thấy rõ sao lại thế này, hắn đã ngã trên mặt đất, còn tưởng là Tiểu Huỳnh nổi giận, ai ngờ nhìn tới nàng, nhưng căn bản là không nhìn được, một bạch y đạo nhân đang chắn trước người nàng.
Tạ Liên phất phất tay áo, cũng không quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Huỳnh, hơi hơi khom lưng, nhìn thẳng nàng, hỏi: "Vị cô nương này, không biết ta có thể mời cô vào uống ly trà hay không?"
Bên kia Tiểu Bành Đầu trên mặt đất miệng mũi đau nhức, khuôn mặt đau giống như bị roi thép hành hung, nhưng đạo nhân này rõ ràng không mang vũ khí, cũng không thấy được y ra tay như thế nào, dùng cái gì ra tay. Hắn lảo đảo bò dậy, vung đao hô: "Người này sử dụng yêu pháp!"
Bọn đại hán phía sau vừa nghe "Yêu pháp", sôi nổi vung đao hưởng ứng. Ai ngờ ở phía sau, Nam Phong bỗng nhiên đánh ra một chưởng, "Rắc" một tiếng! Một cây cột theo tiếng vang bị bẻ gãy.
Thấy thần lực như vậy, đám đại hán sắc mặt tái mét, Tiểu Bành Đầu trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn mạnh miệng, vừa chạy vừa hướng bọn họ cao giọng kêu to: "Hôm nay ta coi trọng người tài, các ngươi đều là anh hùng hảo hán, để lại tên họ, ngày sau gặp lại chúng ta sẽ sẽ ......"
Nam Phong căn bản khinh thường không thèm trả lời, Phù Dao lại ở một bên nói: "Nói hay nói hay, vị này chính là Cự ......"
Nam Phong lại trở tay đánh ra một chưởng, hai người liền như vậy bất động thanh sắc mà đánh nhau. Tạ Liên vốn định mời tiểu cô nương kia vào quán ngồi xuống, mời nàng trái cây nước trà hay gì đó, nàng lại chỉ lau nước mắt rồi đi mất, y nhìn theo bóng dáng nàng rồi thở dài, tự mình đi vào. Khi tiến vào người hầu trà nói: "Nhớ đền tiền cây cột nha."
Vì thế khi Tạ Liên ngồi xuống liền nói với Nam Phong: "Nhớ đền tiền cây cột nha."
Nam Phong: "......"
Tạ Liên: "Trước tiên chúng ta làm chính sự. Ai cho ta mượn chút pháp lực, ta phải vào Thông Linh Trận xác minh tình báo một chút."
Nam Phong giơ tay lên, hai người đối chưởng, xem như lập một khế ước cực kỳ đơn giản. Như vậy, Tạ Liên rốt cuộc lại có thể tiến vào Thông Linh Trận.
Vừa đi vào, y liền nghe Linh Văn nói: "Điện hạ rốt cuộc cũng đã mượn pháp lực rồi? Ở phương bắc bên kia mọi chuyện tiến hành thuận lợi chứ? Hai vị tiểu võ quan tự đề cử đến viện trợ như thế nào?"
Tạ Liên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Nam Phong một chưởng đánh gãy một cây cột, còn có vẻ mặt lạnh nhạt nhắm mắt dưỡng thần của Phù Dao, nói: "Hai vị tiểu võ quan mỗi người một vẻ, đều là nhân tài đáng bồi dưỡng."
Linh Văn cười nói: "Vậy thì thật đáng chúc mừng Nam Dương tướng quân cùng Huyền Chân tướng quân, theo như lời điện hạ nói, hai vị tiểu võ quan này hiển nhiên tiền đồ vô lượng, phi thăng chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Chỉ chốc lát sau, thanh âm Mộ Tình lạnh lùng cất lên: "Hắn lần này đi ra ngoài không nói gì với ta, tự hắn đi, ta hoàn toàn không biết gì cả."
Tạ Liên thầm nghĩ: "Ngươi thật đúng là suốt ngày đều canh giữ ở Thông Linh Trận ......"
Linh Văn: "Điện hạ, các ngươi hiện nay đang ở nơi nào? Phương bắc là nơi Bùi tướng quân tọa trấn, hương khói tràn đầy, nếu điện hạ có nhu cầu, có thể tạm ở Minh Quang Điện."
Tạ Liên: "Không cần làm phiền. Gần nơi này không tìm được Minh Quang Điện, chúng ta ở tạm một gian Nam Dương điện. Ta hỏi một chút, Linh Văn, về Quỷ Tân Lang, các ngươi còn có tình báo nào không?"
Linh Văn: "Có. Mới vừa rồi trong điện chúng ta bình xét cấp bậc ra, là 'Hung'."
"Hung"!
Đối với yêu ma quỷ quái họa loạn nhân gian, căn cứ vào năng lực, Linh Văn Điện đem phân chia thành bốn bậc "Ác", "Lệ", "Hung", "Tuyệt".
"Ác" là giết một người, "Lệ" là diệt một môn, "Hung" là đồ một thành. Mà đáng sợ nhất là "Tuyệt", cứ mỗi khi xuất thế, là hại nước hại dân, thiên hạ đại loạn.
Quỷ Tân Lang ở núi Dữ Quân này, vậy mà lại là "Hung", chỉ đáng sợ sau "Tuyệt", như vậy, người nhìn thấy hắn, chỉ sợ cũng không có khả năng toàn mạng trở về.
Bởi vậy, sau khi ra khỏi Thông Linh Trận, báo cho hai người còn lại việc này, Nam Phong nói: "Vậy cái gì mà tên xấu xí mang băng vải, hơn phân nửa chỉ là lời đồn. Bằng không thì là bọn họ nhìn nhầm cái khác."
Tạ Liên: "Cũng có một loại khả năng khác. Tỷ như, ở một tình huống đặc biệt nào đó, Quỷ Tân Lang sẽ không, hoặc là không thể đả thương người."
Phù Dao rất kín đáo mà phê bình: "Linh Văn Điện hiệu suất thật thấp, lâu như vậy mới tra ra cái bình xét cấp bậc, như vậy còn dùng làm gì!"
Tạ Liên: "Tốt xấu cũng biết được thực lực của địch thủ. Nhưng nếu là hung, Quỷ Tân Lang này pháp lực hiển nhiên thập phần cường đại, người giả căn bản không có khả năng lừa được hắn. Nếu chúng ta muốn dụ hắn ra, hẳn không thể dùng thủ thuật che mắt dùng con rối giả mạo của đội ngũ rước dâu, cũng không thể giấu binh khí. Quan trọng nhất chính là, tân nương cũng nhất định phải là người sống."
Phù Dao: "Ra đường tìm một nữ tử tới làm mồi dụ là được."
Nam Phong lại phủ quyết: "Không được."
Phù Dao: "Vì sao? Không muốn? Dùng một số tiền lớn liền có người tự nguyện."
Tạ Liên: "Phù Dao, cho dù có nữ tử nguyện ý, biện pháp này cũng tốt nhất không nên dùng. Quỷ Tân Lang này là hung, vạn nhất thất thủ, chúng ta thì không sao, nhưng tân nương bị bắt đi rồi, một nữ tử yếu nhược chạy trốn không được, phản kháng cũng không được, sợ chỉ có một con đường chết."
Phù Dao: "Không thể tìm nữ tử, vậy chỉ có thể tìm nam nhân."
Nam Phong: "Tìm ở cái chỗ nào ra nam nhân nguyện ý giả ......"
Lời còn chưa dứt, tầm mắt hai người đều dời lại trên người y.
Tạ Liên hãy còn mỉm cười: "???"
Một lúc sau, Nam Dương Miếu.
Tạ Liên từ sau điện đi ra.
Hai người canh giữ ở cửa miếu vừa thấy, Nam Phong nhất thời mắng to một tiếng: "Mẹ kiếp!!!" rồi xông ra ngoài.
Tạ Liên im lặng một lát: "Gì đến nỗi?"
Kêu ai tới xem, cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cái mặt này là của một nam nhi ôn nhu anh tuấn.
Nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, một nam nhi anh tuấn, lại mặc kiện áo cưới của nữ tử, hình ảnh này, khiến rất nhiều người không cách nào nhìn thẳng. Tỷ như Nam Phong, cá nhân hắn không có khả năng tiếp thu được, cho nên mới phản ứng kịch liệt như thế.
Tạ Liên thấy Phù Dao đứng im tại chỗ, ánh mắt phức tạp soi xét y từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi có gì muốn nói sao?"
Phù Dao gật gật đầu, nói: "Nếu ta là Quỷ Tân Lang, ai đưa loại nữ nhân này cho ta......"
Tạ Liên: "Ngươi liền diệt cái trấn này sao?"
Phù Dao lãnh khốc nói: "Không, ta liền giết nữ nhân này."
Tạ Liên cười nói: "Vậy chỉ có thể nói, may mắn là ta không phải nữ nhân."
Phù Dao: "Ta cảm thấy, không bằng hiện tại ngươi đi Thông Linh Trận hỏi một chút, xem có vị thần quan nào chịu dạy ngươi thuật biến thân hay không, như vậy thực tế hơn."
Thiên giới quả thật có vài vị thần quan bởi vì nhu cầu đặc thù, thông hiểu thuật pháp biến thân. Nhưng chỉ sợ lúc này có học cũng không kịp. Bên kia, Nam Phong mặt lạnh tiến vào, hắn mắng xong liền bình tĩnh hơn rất nhiều, điểm này thật đúng là không có chút sai biệt nào với vị tướng quân hắn phụng dưỡng. Tạ Liên thấy sắc trời đã muộn, nói: "Thôi, đội khăn voan vào thì đều giống nhau." Nói xong liền tự mình đội lên che lại, Phù Dao lại nhấc tay chặn lại, nói: "Đợi đã. Ngươi lại không biết Quỷ Tân Lang kia hại người như thế nào, nếu hắn kéo khăn voan xuống phát hiện bị lừa, dưới cơn bạo nộ phát sinh dị biến, vậy chẳng phải càng thêm phiền phức sao?"
Tạ Liên nghe xong lời này, thấy cũng có lý, nhưng y còn chưa kịp nghĩ kĩ, vừa bước một bước, liền nghe "xoẹt" một tiếng.
Phù Dao tìm cho y cái áo cưới này, thật sự là không thể nào vừa người được.
Nguyên bản thân hình nữ tử nhỏ nhắn hơn nam nhân rất nhiều, y mặc vào như vậy, vòng eo lại vừa vặn không khó chịu, nhưng giơ tay nhấc chân, cực kì khó khăn, động tác lớn một chút, quần áo liền bị xé rách. Đang lúc y loay hoay tìm xem nơi nào vừa bị rách ra, cửa miếu truyền đến một âm thanh: "Xin hỏi......"
Ba người nghe tiếng nhìn ra, chỉ thấy Tiểu Huỳnh cầm trong tay một kiện bạch y sạch sẽ, đứng ở cửa miếu, sợ hãi mà nhìn bọn họ.
Nàng nói: "Ta nhớ rõ tối hôm qua nhìn thấy ngươi ở chỗ này, liền nghĩ đến xem thử, liệu có thể còn gặp được hay không...... Quần áo này ta đã giặt qua, đem đến nơi này. Ngày hôm qua và ngày hôm nay, đều đa tạ ngươi giúp đỡ."
Tạ Liên đang định mỉm cười với nàng, bỗng nhiên nhớ tới mình đang có cái bộ dạng gì, quyết định là không nên nhiều lời dọa người ta.
Ai ngờ, Tiểu Huỳnh chẳng những không bị y dọa, ngược lại còn tiến lên phía trước một bước, nói: "Ngươi đây là ...... Nếu ngươi thích, ta tới giúp ngươi?"
"......" Tạ Liên nói: "Không, cô nương đừng hiểu nhầm, ta không có sở thích này."
Tiểu Huỳnh vội nói: "Ta biết ta biết. Ý ta là nếu ngươi không chê, ta có thể giúp ngươi. Các ngươi...... Các ngươi là muốn đi bắt Quỷ Tân Lang đúng không?"
Âm thanh nàng lập tức lớn hơn, nói: "Ta, ta sẽ sửa quần áo, ta tùy thân đều mang kim chỉ, chỗ nào không ổn ta có thể sửa, ta còn biết trang điểm chải chuốt, ta tới giúp ngươi!"
"......"
Hai nén hương sau, Tạ Liên lại lần nữa cúi đầu từ sau điện đi ra.
Lần này đi ra, khăn voan tân nương đã đội chỉnh tề, Nam Phong cùng Phù Dao tựa hồ vốn định nhìn một cái, nhưng cuối cùng vẫn quyết định, quý trọng hai mắt của mình. Bọn họ tìm một cỗ kiệu để ở cửa miếu, tỉ mỉ chọn lựa kiệu phu đã đợi từ lâu. Đêm tối trăng lên cao, Thái Tử điện hạ mặc một thân áo cưới, ngồi trên kiệu hoa đỏ thẫm.