-
Chương 1: Quan trời ban phúc
Ở nơi thần phật đầy trời này, có một vị là trò cười trứ danh của tam giới.
Tương truyền tám trăm năm trước, có một quốc gia cổ ở Trung Nguyên, tên là Tiên Lạc quốc.
Tiên Lạc quốc ngày xưa, đất rộng của nhiều, nhân dân hoà thuận vui vẻ. Mà quốc gia này có bốn điều quý giá: Mỹ nhân như mây, thi thư nhạc họa hoa mỹ, vàng bạc châu báu, cùng với một vị Thái tử điện hạ đại danh đỉnh đỉnh.
Vị Thái Tử điện hạ này, dù nói như thế nào thì cũng là một vị nam tử vô cùng kỳ lạ.
Quốc Vương và Hoàng Hậu coi y như viên ngọc quý trên tay, sủng ái có thừa, thường hay kiêu ngạo mà nói: "Con ta tương lai chắc chắn sẽ là một đấng minh quân, lưu danh muôn đời."
Nhưng mà, đối với phú quý và vương quyền thế tục, Thái Tử hoàn toàn không có hứng thú.
Hứng thú của y, theo những gì mà y thường nói với mình, chính là:
"Ta muốn cứu vớt thương sinh!"
Không bao lâu sau, Thái Tử một lòng tu hành, mà trên con đường tu hành, có hai câu chuyện xưa được lưu truyền rộng rãi.
Câu chuyện thứ nhất, phát sinh vào lúc y mười bảy tuổi.
Năm đó, Tiên Lạc quốc cử hành một buổi diễu hành Thượng Nguyên Tế Thiên Du vô cùng long trọng.
Tuy rằng truyền thống thần sự đặc biệt này đã bỏ mấy trăm năm, nhưng vẫn có thể xem từ một số sách cổ còn sót lại và nghe lớp người đi trước truyền miệng, có thể tưởng tượng ra đó là một việc trọng đại khắp chốn mừng vui đến thế nào.
Ngày hội Thượng Nguyên, trên đường lớn Thần Võ.
Hai bên đường lớn, biển người tấp nập, vương công quý tộc ở trên nhà cao tầng chuyện trò vui vẻ, các kị sĩ hoàng gia oai hùng mặc giáp mở đường, đôi tay trắng muốt của các thiếu nữ rải đầy trời những đóa hoa rực rỡ, chẳng biết người với hoa ai kiều mỹ hơn ai, trong xe truyền ra tiếng nhạc du dương, phiêu đãng khắp vùng trời hoàng thành. Cuối cùng là đội danh dự, mười sáu con ngựa trắng đeo dây cương bằng vàng cùng song hành kéo một tòa đài lộng lẫy.
Trên tòa đài hoa lệ cao cao kia, chính là vị duyệt Thần Võ giả được vạn người chú ý.
Trong buổi diễu hành Tế Thiên, Duyệt Thần võ giả mang một tấm mặt nạ bằng vàng, người mặc hoa phục, cầm trong tay bảo kiếm, đóng vai vị đệ nhất Võ Thần ngàn năm phục ma hàng yêu - Thần Võ Đại Đế Quân Ngô. Một khi được lựa chọn, đó là vinh quang chí cao vô thượng, cho nên tiêu chuẩn chọn lựa cực kỳ nghiêm khắc. Mà người được chọn hôm nay chính là Thái Tử điện hạ. Cả quốc gia trên dưới ai nấy đều tin tưởng, y nhất định sẽ hoàn thành một buổi duyệt Thần Võ xuất sắc nhất từ trước tới nay.
Nhưng mà, ngày hôm đó, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Khi đội danh dự đi được vòng thành thứ ba, đi qua một mặt tường thành cao vài chục trượng.
Lúc ấy, vị Võ Thần trên hoa đài kia đang muốn một kiếm đem yêu ma giết chết.
Đây là màn diễn võ kinh tâm động phách nhất, hai bên đường người dân sôi trào, trên tường thành cũng thật mãnh liệt, mọi người phía sau chen lấn phía trước, giãy giụa, xô đẩy.
Lúc này, một đứa bé từ trên thành lầu rơi xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, mấy vạn người liền hét lên chói tai. Đúng lúc mọi người cho rằng đứa bé này sắp huyết tế buổi lễ diễu hành, Thái tử hơi hơi ngẩng đầu, nhảy lên, tiếp được hắn.
Mọi người mới chỉ kịp thấy một bóng trắng như chim bay lướt không khí, Thái tử liền đã ôm đứa bé kia đáp đất một cách bình yên. Tấm mặt nạ bằng vàng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt nam tử tuấn mỹ.
Ngay sau đó, vạn dân hoan hô.
Nhân dân bá tánh cao hứng phấn chấn, nhưng nhóm quốc sư hoàng gia thì lại vô cùng đau đầu.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới lại xảy ra sai lầm lớn như vậy.
Điềm xấu a, vô cùng xấu!
Đài hoa diễu hành bao nhiêu vòng thành, đều tượng trưng cho việc cầu mong quốc dân bấy nhiêu năm bình an, hiện giờ bị gián đoạn, chẳng phải là tai họa hay sao!
Nhóm người Quốc sư sầu đến mức mồ hôi vã ra như mưa, nghĩ tới nghĩ lui, mời Thái tử đến, tỏ vẻ uyển chuyển hỏi: "Điện hạ, ngài có thể diện bích một tháng tỏ vẻ ăn năn hay không? Không cần diện bích thật đâu, chỉ cần có ý ăn năn một chút là được."
Thái tử mỉm cười nói: "Không cần."
Đây là lời y nói: "Cứu người không phải là chuyện xấu gì. Trời cao làm sao có thể vì chuyện này mà giáng tội ta?"
Ách...... Vạn nhất trời cao thật sự giáng tội thì sao?
"Như vậy trời cao sai rồi, đúng sao lại phải xin lỗi sai?"
Nhóm người Quốc sư chính thức không còn lời lẽ gì để nói.
Vị Thái Tử điện hạ này chính là người như vậy.
Y chưa từng gặp được việc y không thể làm, cũng chưa bao giờ gặp người không yêu thích y. Y là chính đạo của nhân gian, là trung tâm thế giới.
Vậy nên, tuy rằng nhóm Quốc sư trong lòng rất chi là thống khổ: "Ngươi thì biết cái gì!"
Nhưng không nói nhiều, cũng chẳng dám nhiều lời. Dù sao điện hạ cũng không nghe.
Câu chuyện xưa thứ hai, cũng xảy ra vào năm Thái Tử điện hạ mười bảy tuổi.
Truyền thuyết kể rằng, phía nam Hoàng Hà có một cây cầu, gọi là cầu Nhất Niệm, trên cầu có một quỷ hồn ở đây bồi hồi nhiều năm.
Quỷ hồn này mười phần khủng bố: Thân mặc tàn giáp, chân đạp nghiệp hỏa, toàn thân đầy máu tươi cùng vết thương của cung tên đao kiếm, hễ đi một bước thì liền để lại sau lưng vết máu cùng dấu lửa đốt dưới chân. Cứ cách mấy năm, nó sẽ bỗng nhiên hiện thân vào ban đêm, du đãng ở đầu cầu, chặn người đi đường lại hỏi ba điều: "Đây là đâu?" "Ta là ai?" "Vì sao ở đây?"
Nếu đáp sai thì sẽ bị quỷ hồn cắn nuốt. Nhưng không ai biết đáp án chính xác là gì, cho nên mấy năm gần đây, quỷ hồn này đã cắn nuốt vô số người đi đường.
Thái Tử vân du trên đường nghe nói việc này, tìm đến cầu Nhất Niệm, hàng đêm canh giữ ở đầu cầu, rốt cuộc cũng 'được' quỷ hồn kia quấy phá.
Quỷ hồn hiện thân, quả nhiên âm trầm đáng sợ giống như trong lời đồn. Nó mở miệng hỏi Thái Tử điều thứ nhất, Thái Tử cười trả lời: "Nơi đây là nhân gian."
Quỷ hồn lại nói: "Nơi đây là Vô Gian."
Mới câu mở đầu liền vô cùng may mắn, ngay điều thứ nhất đã đáp sai.
Thái Tử nghĩ thầm, dù sao cũng sẽ đáp sai cả ba điều, chờ ngươi hỏi xong làm gì? Vì thế ánh sáng của binh khí ngay lập tức sáng lên, trực tiếp đấu võ.
Trận chiến này đánh đến mức trời đất u ám. Thái Tử võ nghệ cao cường, quỷ hồn kia cũng dũng mãnh khiến người ta sợ hãi. Một người một quỷ ở trên cầu đấu đến dường như nhật nguyệt quay cuồng, cuối cùng, quỷ hồn bại trận.
Sau khi Quỷ hồn biến mất, Thái Tử gieo một bông hoa ở đầu cầu. Ngay lúc này, một vị đạo nhân đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy y đang rắc một nắm đất hóa vàng, đưa tiễn nó, liền hỏi: "Làm gì vậy?"
Thái tử nói tám chữ nổi tiếng: "Thân tại Vô Gian, tâm tại Đào Nguyên."
Đạo nhân nghe xong, hơi hơi mỉm cười, hóa thành một thần tướng thân khoác bạch giáp, đạp tường vân, theo gió mạnh, dưới ánh mặt trời rời đi. Thái Tử lúc đó mới biết, mình mới vừa gặp gỡ Thần Võ Đại Đế tự mình hạ phàm phục ma hàng yêu.
Chư thiên tiên thần quan đã bắt đầu chú ý đến vị duyệt Thần Võ giả mười phần xuất sắc này từ buổi diễu hành Thượng Nguyên Tế Thiên Du. Lần này vừa thấy chuyện xảy ra ở đầu cầu Nhất Niệm, liền có một vị tiên hỏi Đế Quân: "Ngài xem vị Thái Tử điện hạ này như thế nào?"
Đế Quân cũng đáp tám chữ: "Tương lai người này, phong quang vô hạn."
Đêm đó, trong hoàng cung diễn ra một hiện tượng dị thường, mưa gió ào ào.
Ở bên trong sấm sét ầm ầm, Thái Tử điện hạ phi thăng.
Khi có người phi thăng, Thiên giới đều sẽ chấn động. Mà vị Thái Tử điện hạ này phi thăng, trực tiếp làm cho cả Thiên giới chấn động ba lần.
Tu thành chính quả, quá khó quá khó.
Thiên phú, tu luyện, cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được. Một tôn thần ra đời, thường thường là phải hơn trăm năm.
Người từ lúc thiếu niên đã trở thành thiên chi kiêu tử cũng không phải không có; nhưng có khối người cuối cùng cả đời khổ tu trăm năm đều không đợi được một đạo thiên kiếp; dù có chờ tới thiên kiếp, chịu không được một ngày thì đã chết, không chết cũng trở thành người thực vật; như trong hằng hà sa số phàm nhân ngây thơ, tìm không ra con đường của chính mình.
Mà vị Thái Tử điện hạ này, không thể nghi ngờ, là trời cao sủng ái.
Thứ y muốn, y không thể không chiếm được; việc y muốn làm, không có không thành công; y muốn phi thăng thành thần, thật sự ở năm mười bảy tuổi phi thăng thành thần.
Y được lòng dân, hơn nữa Quốc Vương cùng Hoàng Hậu tưởng niệm con trai yêu, hạ lệnh xây dựng miếu thờ của y ở khắp mọi nơi, cứ như thế khai quật, vạn dân thờ phụng. Tín đồ càng nhiều thần điện càng nhiều, thọ nguyên càng dài, pháp lực càng mạnh. Vì thế, Tiên Lạc Cung Thái tử điện trong vòng mấy năm ngắn ngủi phong quang vô hạn, nhất thời cường thịnh, đạt tới đỉnh.
Cho đến ba năm sau, Tiên Lạc đại loạn.
Nguyên nhân xảy ra đại loạn là do Quốc chủ bạo loạn, phản quân khởi nghĩa. Tuy rằng chiến hỏa nổi lên tứ phía ở nhân gian nhưng nhóm thần quan ở Thiên giới cũng không thể nhúng tay.
Trừ phi yêu ma quỷ quái vượt rào xâm phạm, nếu không thì không thể hạ phàm.
Thử nghĩ xem, khắp nhân gian đều là chiến tranh, mỗi người đều nghĩ rằng bản thân có lý. Nếu ai cũng tham gia vào, hôm nay ngươi giúp cố quốc ngươi chống lưng, ngày mai hắn giúp hậu duệ hắn báo thù, chẳng lẽ lại để thần tiên đánh nhau, mặt trời không còn soi, mặt trăng không còn sáng? Tình huống này giống với của Thái Tử, càng cần bình tĩnh.
Nhưng y mặc kệ. Y nói với Đế Quân: "Ta muốn cứu vớt thương sinh."
Đế quân có thần lực ngàn năm mà còn chẳng dám cả ngày đem mấy chữ này nói ra ngoài miệng, nghe y nói như vậy, tâm tình phiền muộn. Nhưng lại không có biện pháp, đành nói: "Ngươi cứu không được mọi người."
Thái tử nói: "Ta có thể."
Vì thế, y không hề chùn bước mà tự mình hạ phàm.
Nhân dân cả Tiên Lạc quốc vô cùng hân hoan mừng rỡ.
Nhưng mà, từ xưa đến nay chuyện xưa của nhân gian đã kiệt sức mà nói với mọi người một chân lí.
Thần tiên tự mình hạ phàm, khẳng định không có kết quả tốt.
Chiến hỏa không những không bình ổn, ngược lại càng thiêu đến điên cuồng.
Không phải Thái Tử điện hạ không nỗ lực, nhưng thà rằng không nỗ lực thì tốt hơn. Y càng nỗ lực, tình hình chiến đấu càng rối tinh rối mù, người Tiên Lạc bị đánh đến đầu rơi máu chảy, thương vong thảm trọng, cuối cùng, một dịch bệnh quét qua cả tòa hoàng thành, phản quân đánh tới vương cung, chiến loạn kết thúc.
Nếu nói Tiên Lạc quốc vốn đang kéo dài hơi tàn, vậy thì Thái Tử điện hạ liền trực tiếp đem nó đoạn khí.
Sau khi quốc gia bị diệt, mọi người rốt cuộc đột nhiên phát hiện một điều:
Hóa ra, vị Thái Tử Điện hạ mà bọn họ tôn làm thần, căn bản không hoàn mỹ, cường đại như trong trí tưởng tượng của họ.
Nói một cách khó nghe, thì chẳng phải là một cái phế vật được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều ư?!
Mất đi nhà cửa, người thân, không có chỗ để trút giận, nhân dân liền đem đổ hết lên đầu Thái Tử điện hạ, đau đớn, tức giận xô ngã tượng thần, thiêu hủy thần điện.
Tám ngàn thần điện, thiêu bảy ngày bảy đêm, thiêu đến không còn một mảnh.
Từ đó về sau, vị Võ Thần bảo hộ bình an liền biến mất, đem tới một vị ôn thần đầy tai họa.
Mọi người nói ngươi là thần thì ngươi chính là thần, nói ngươi là phân thì ngươi chính là phân, nói ngươi là cái gì thì ngươi phải là cái đó. Vốn dĩ là như thế.
Thái tử vô luận như thế nào cũng không thể tiếp thu sự thật này.
Y càng không thể tiếp thu, càng phải chịu trừng phạt: Bị biếm.
Phế bỏ pháp lực, đánh xuống nhân gian.
Y từ nhỏ được ở trong vạn sự nuông chiều mà lớn lên, chưa bao giờ chịu khó khăn. Trừng phạt thế này, tương đương với cho y từ đám mây rơi xuống bùn lầy ấy mà.
Lăn lộn trong đống bùn lầy này, lần đầu tiên y cảm nhận được tư vị đói khát, bần cùng, dơ bẩn. Cũng là lần đầu tiên, y làm chuyện mà cả đời này y nghĩ sẽ không làm: Ăn cắp, đánh cướp, chửi ầm lên, tự sa ngã.
Muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu. Mặt mũi mất hết, tự tôn mất hết. Người hầu trung thành nhất của y tận mắt nhìn thấy y thay đổi như vậy, cũng phải bỏ đi.
"Thân tại Vô Gian, tâm tại Đào Nguyên" tám chữ này, trên tất cả các tấm bia đá bảng hiệu của Tiên Lạc quốc đều có khắc, nếu không phải là sau chiến loạn cơ hồ đều bị thiêu hết, để cho Thái Tử điện hạ thấy, có khi y là người đầu tiên xông tới đạp đổ.
Nói những lời này thì ngươi cũng hiểu rồi, dù thân của y có ở Vô Gian, lòng chẳng thể nào hoàn toàn ở Đào Nguyên.
Vị Thái Tử điện hạ này lên trời mau, rơi xuống đất càng nhanh hơn. Nhìn lại một khoảnh khắc khiến người chấn kinh trên đường Thần Võ, ở cầu Nhất Niệm diệt ma ngộ tiên, cứ như chỉ mới ngày hôm qua. Nhưng Thiên giới thổn thức chẳng bao lâu, việc đã qua, cứ để nó đi qua.
Ai ngờ, qua rất nhiều năm, một ngày nọ, đột nhiên giữa không trung bỗng nghe một tiếng vang lớn.
Vị Thái Tử điện hạ này, cư nhiên lại phi thăng!
Từ xưa đến nay, thần quan bị biếm không phải chưa gượng dậy nổi thì là rơi vào Quỷ giới, căn bản không có vị nào bị đánh xong còn có thể quay đầu. Lần thứ hai phi thăng, có thể nói là một kỳ quan oanh oanh liệt liệt.
Mà càng oanh oanh liệt liệt chính là, sau khi phi thăng, y một đường chạy vào Thiên giới, tay đấm chân đá, đại sát tứ phương. Vì thế, chỉ trong một nén nhang phi thăng, lại bị biếm.
Một nén nhang, có thể nói là lần phi thăng chấn động nhất, cũng là lần phi thăng ngắn nhất trong lịch sử Tam giới.
Nếu nói lần đầu tiên phi thăng của y là câu chuyện mọi người ca tụng, thì lần thứ hai phi thăng chính là một câu chuyện khôi hài.
Hai lần bị biếm, chư thiên tiên rất ghét bỏ vị thái tử này. Ghét bỏ rất nhiều, còn có vài phần cảnh giác. Bị biếm một lần đã là thà chết còn hơn sống, bị biếm hai lần, chẳng phải là sinh ra tâm ma quá độ mà muốn trả thù chúng sinh?
Vì thế, mọi người âm thầm quan sát. Nhưng không nghĩ tới lại là......
Không không không, lần này sau khi bị biếm y thật ra không nhập ma, cũng rất thành thật mà thích ứng với sinh hoạt, chỉ là...... quá nghiêm túc rồi!
Có lúc y bán nghệ đầu đường, thổi kèn đàn hát đều tinh thông, ngay cả đập đá trên ngực cũng dám chơi. Mặc dù sớm nghe nói vị Thái Tử điện hạ này đa tài đa nghệ, nhưng lại dùng phương thức như thế này, thật là làm người ta tâm tình phức tạp. Có lúc y còn chăm chỉ cần cù thu thập phế liệu.
...... Thu...... Phế...... Liệu......
Tốt xấu cũng từng là một vị Thái Tử cành vàng lá ngọc, một vị thần quan đứng hàng tiên, làm đến mức này, cũng là không ai dám.
Tuy rằng thật đáng đồng tình, nhưng cũng cảm thấy......
Thật buồn cười!
Bởi vì thật sự càng nghĩ càng buồn cười, với tốc độ tên lửa truyền khắp tam giới. Cái gọi là trò cười của tam giới, là đến như vậy.
Phải biết, nếu mắng ai "Ngươi sinh con trai là Tiên Lạc Thái tử", còn ác độc hơn mắng đối phương đoạn tử tuyệt tôn!
Cười quá nhiều, về sau, nhịn không được liền than thở: Vị thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng lúc trước, thật sự đã hoàn toàn biến mất.
Tượng thần sập, cố quốc bị huỷ diệt, đến một cái tín đồ cũng không có, dần dần bị thế gian quên đi.
Bị biếm một lần đã thấy vô cùng nhục nhã. Bị biếm hai lần, không có bất luận kẻ nào có thể bò dậy.
Lại qua rất nhiều năm, đột nhiên có một ngày, không trung lại có một tiếng vang lớn.
Trời sụp đất nứt, đất rung núi chuyển.
Đèn Trường Minh ánh lửa run rẩy nhảy múa, tất cả Thần Quan hết thảy đều từ cơn chấn kinh vừa rồi bừng tỉnh, thần sắc đột biến.
Đây là vị quý nhân nào phi thăng? Chấn động thật lớn!
Ai ngờ, chân trước mới than khó lường, khó lường, chân sau vừa mới nhìn. Thần phật cả Thiên giới như bị bổ một đao.
Ngươi đủ chưa!
Người nổi tiếng kỳ ba, trò cười tam giới, Thái Tử điện hạ trong truyền thuyết, hắn hắn hắn ----- con mẹ nó lại phi thăng!
Tương truyền tám trăm năm trước, có một quốc gia cổ ở Trung Nguyên, tên là Tiên Lạc quốc.
Tiên Lạc quốc ngày xưa, đất rộng của nhiều, nhân dân hoà thuận vui vẻ. Mà quốc gia này có bốn điều quý giá: Mỹ nhân như mây, thi thư nhạc họa hoa mỹ, vàng bạc châu báu, cùng với một vị Thái tử điện hạ đại danh đỉnh đỉnh.
Vị Thái Tử điện hạ này, dù nói như thế nào thì cũng là một vị nam tử vô cùng kỳ lạ.
Quốc Vương và Hoàng Hậu coi y như viên ngọc quý trên tay, sủng ái có thừa, thường hay kiêu ngạo mà nói: "Con ta tương lai chắc chắn sẽ là một đấng minh quân, lưu danh muôn đời."
Nhưng mà, đối với phú quý và vương quyền thế tục, Thái Tử hoàn toàn không có hứng thú.
Hứng thú của y, theo những gì mà y thường nói với mình, chính là:
"Ta muốn cứu vớt thương sinh!"
Không bao lâu sau, Thái Tử một lòng tu hành, mà trên con đường tu hành, có hai câu chuyện xưa được lưu truyền rộng rãi.
Câu chuyện thứ nhất, phát sinh vào lúc y mười bảy tuổi.
Năm đó, Tiên Lạc quốc cử hành một buổi diễu hành Thượng Nguyên Tế Thiên Du vô cùng long trọng.
Tuy rằng truyền thống thần sự đặc biệt này đã bỏ mấy trăm năm, nhưng vẫn có thể xem từ một số sách cổ còn sót lại và nghe lớp người đi trước truyền miệng, có thể tưởng tượng ra đó là một việc trọng đại khắp chốn mừng vui đến thế nào.
Ngày hội Thượng Nguyên, trên đường lớn Thần Võ.
Hai bên đường lớn, biển người tấp nập, vương công quý tộc ở trên nhà cao tầng chuyện trò vui vẻ, các kị sĩ hoàng gia oai hùng mặc giáp mở đường, đôi tay trắng muốt của các thiếu nữ rải đầy trời những đóa hoa rực rỡ, chẳng biết người với hoa ai kiều mỹ hơn ai, trong xe truyền ra tiếng nhạc du dương, phiêu đãng khắp vùng trời hoàng thành. Cuối cùng là đội danh dự, mười sáu con ngựa trắng đeo dây cương bằng vàng cùng song hành kéo một tòa đài lộng lẫy.
Trên tòa đài hoa lệ cao cao kia, chính là vị duyệt Thần Võ giả được vạn người chú ý.
Trong buổi diễu hành Tế Thiên, Duyệt Thần võ giả mang một tấm mặt nạ bằng vàng, người mặc hoa phục, cầm trong tay bảo kiếm, đóng vai vị đệ nhất Võ Thần ngàn năm phục ma hàng yêu - Thần Võ Đại Đế Quân Ngô. Một khi được lựa chọn, đó là vinh quang chí cao vô thượng, cho nên tiêu chuẩn chọn lựa cực kỳ nghiêm khắc. Mà người được chọn hôm nay chính là Thái Tử điện hạ. Cả quốc gia trên dưới ai nấy đều tin tưởng, y nhất định sẽ hoàn thành một buổi duyệt Thần Võ xuất sắc nhất từ trước tới nay.
Nhưng mà, ngày hôm đó, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Khi đội danh dự đi được vòng thành thứ ba, đi qua một mặt tường thành cao vài chục trượng.
Lúc ấy, vị Võ Thần trên hoa đài kia đang muốn một kiếm đem yêu ma giết chết.
Đây là màn diễn võ kinh tâm động phách nhất, hai bên đường người dân sôi trào, trên tường thành cũng thật mãnh liệt, mọi người phía sau chen lấn phía trước, giãy giụa, xô đẩy.
Lúc này, một đứa bé từ trên thành lầu rơi xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, mấy vạn người liền hét lên chói tai. Đúng lúc mọi người cho rằng đứa bé này sắp huyết tế buổi lễ diễu hành, Thái tử hơi hơi ngẩng đầu, nhảy lên, tiếp được hắn.
Mọi người mới chỉ kịp thấy một bóng trắng như chim bay lướt không khí, Thái tử liền đã ôm đứa bé kia đáp đất một cách bình yên. Tấm mặt nạ bằng vàng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt nam tử tuấn mỹ.
Ngay sau đó, vạn dân hoan hô.
Nhân dân bá tánh cao hứng phấn chấn, nhưng nhóm quốc sư hoàng gia thì lại vô cùng đau đầu.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới lại xảy ra sai lầm lớn như vậy.
Điềm xấu a, vô cùng xấu!
Đài hoa diễu hành bao nhiêu vòng thành, đều tượng trưng cho việc cầu mong quốc dân bấy nhiêu năm bình an, hiện giờ bị gián đoạn, chẳng phải là tai họa hay sao!
Nhóm người Quốc sư sầu đến mức mồ hôi vã ra như mưa, nghĩ tới nghĩ lui, mời Thái tử đến, tỏ vẻ uyển chuyển hỏi: "Điện hạ, ngài có thể diện bích một tháng tỏ vẻ ăn năn hay không? Không cần diện bích thật đâu, chỉ cần có ý ăn năn một chút là được."
Thái tử mỉm cười nói: "Không cần."
Đây là lời y nói: "Cứu người không phải là chuyện xấu gì. Trời cao làm sao có thể vì chuyện này mà giáng tội ta?"
Ách...... Vạn nhất trời cao thật sự giáng tội thì sao?
"Như vậy trời cao sai rồi, đúng sao lại phải xin lỗi sai?"
Nhóm người Quốc sư chính thức không còn lời lẽ gì để nói.
Vị Thái Tử điện hạ này chính là người như vậy.
Y chưa từng gặp được việc y không thể làm, cũng chưa bao giờ gặp người không yêu thích y. Y là chính đạo của nhân gian, là trung tâm thế giới.
Vậy nên, tuy rằng nhóm Quốc sư trong lòng rất chi là thống khổ: "Ngươi thì biết cái gì!"
Nhưng không nói nhiều, cũng chẳng dám nhiều lời. Dù sao điện hạ cũng không nghe.
Câu chuyện xưa thứ hai, cũng xảy ra vào năm Thái Tử điện hạ mười bảy tuổi.
Truyền thuyết kể rằng, phía nam Hoàng Hà có một cây cầu, gọi là cầu Nhất Niệm, trên cầu có một quỷ hồn ở đây bồi hồi nhiều năm.
Quỷ hồn này mười phần khủng bố: Thân mặc tàn giáp, chân đạp nghiệp hỏa, toàn thân đầy máu tươi cùng vết thương của cung tên đao kiếm, hễ đi một bước thì liền để lại sau lưng vết máu cùng dấu lửa đốt dưới chân. Cứ cách mấy năm, nó sẽ bỗng nhiên hiện thân vào ban đêm, du đãng ở đầu cầu, chặn người đi đường lại hỏi ba điều: "Đây là đâu?" "Ta là ai?" "Vì sao ở đây?"
Nếu đáp sai thì sẽ bị quỷ hồn cắn nuốt. Nhưng không ai biết đáp án chính xác là gì, cho nên mấy năm gần đây, quỷ hồn này đã cắn nuốt vô số người đi đường.
Thái Tử vân du trên đường nghe nói việc này, tìm đến cầu Nhất Niệm, hàng đêm canh giữ ở đầu cầu, rốt cuộc cũng 'được' quỷ hồn kia quấy phá.
Quỷ hồn hiện thân, quả nhiên âm trầm đáng sợ giống như trong lời đồn. Nó mở miệng hỏi Thái Tử điều thứ nhất, Thái Tử cười trả lời: "Nơi đây là nhân gian."
Quỷ hồn lại nói: "Nơi đây là Vô Gian."
Mới câu mở đầu liền vô cùng may mắn, ngay điều thứ nhất đã đáp sai.
Thái Tử nghĩ thầm, dù sao cũng sẽ đáp sai cả ba điều, chờ ngươi hỏi xong làm gì? Vì thế ánh sáng của binh khí ngay lập tức sáng lên, trực tiếp đấu võ.
Trận chiến này đánh đến mức trời đất u ám. Thái Tử võ nghệ cao cường, quỷ hồn kia cũng dũng mãnh khiến người ta sợ hãi. Một người một quỷ ở trên cầu đấu đến dường như nhật nguyệt quay cuồng, cuối cùng, quỷ hồn bại trận.
Sau khi Quỷ hồn biến mất, Thái Tử gieo một bông hoa ở đầu cầu. Ngay lúc này, một vị đạo nhân đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy y đang rắc một nắm đất hóa vàng, đưa tiễn nó, liền hỏi: "Làm gì vậy?"
Thái tử nói tám chữ nổi tiếng: "Thân tại Vô Gian, tâm tại Đào Nguyên."
Đạo nhân nghe xong, hơi hơi mỉm cười, hóa thành một thần tướng thân khoác bạch giáp, đạp tường vân, theo gió mạnh, dưới ánh mặt trời rời đi. Thái Tử lúc đó mới biết, mình mới vừa gặp gỡ Thần Võ Đại Đế tự mình hạ phàm phục ma hàng yêu.
Chư thiên tiên thần quan đã bắt đầu chú ý đến vị duyệt Thần Võ giả mười phần xuất sắc này từ buổi diễu hành Thượng Nguyên Tế Thiên Du. Lần này vừa thấy chuyện xảy ra ở đầu cầu Nhất Niệm, liền có một vị tiên hỏi Đế Quân: "Ngài xem vị Thái Tử điện hạ này như thế nào?"
Đế Quân cũng đáp tám chữ: "Tương lai người này, phong quang vô hạn."
Đêm đó, trong hoàng cung diễn ra một hiện tượng dị thường, mưa gió ào ào.
Ở bên trong sấm sét ầm ầm, Thái Tử điện hạ phi thăng.
Khi có người phi thăng, Thiên giới đều sẽ chấn động. Mà vị Thái Tử điện hạ này phi thăng, trực tiếp làm cho cả Thiên giới chấn động ba lần.
Tu thành chính quả, quá khó quá khó.
Thiên phú, tu luyện, cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được. Một tôn thần ra đời, thường thường là phải hơn trăm năm.
Người từ lúc thiếu niên đã trở thành thiên chi kiêu tử cũng không phải không có; nhưng có khối người cuối cùng cả đời khổ tu trăm năm đều không đợi được một đạo thiên kiếp; dù có chờ tới thiên kiếp, chịu không được một ngày thì đã chết, không chết cũng trở thành người thực vật; như trong hằng hà sa số phàm nhân ngây thơ, tìm không ra con đường của chính mình.
Mà vị Thái Tử điện hạ này, không thể nghi ngờ, là trời cao sủng ái.
Thứ y muốn, y không thể không chiếm được; việc y muốn làm, không có không thành công; y muốn phi thăng thành thần, thật sự ở năm mười bảy tuổi phi thăng thành thần.
Y được lòng dân, hơn nữa Quốc Vương cùng Hoàng Hậu tưởng niệm con trai yêu, hạ lệnh xây dựng miếu thờ của y ở khắp mọi nơi, cứ như thế khai quật, vạn dân thờ phụng. Tín đồ càng nhiều thần điện càng nhiều, thọ nguyên càng dài, pháp lực càng mạnh. Vì thế, Tiên Lạc Cung Thái tử điện trong vòng mấy năm ngắn ngủi phong quang vô hạn, nhất thời cường thịnh, đạt tới đỉnh.
Cho đến ba năm sau, Tiên Lạc đại loạn.
Nguyên nhân xảy ra đại loạn là do Quốc chủ bạo loạn, phản quân khởi nghĩa. Tuy rằng chiến hỏa nổi lên tứ phía ở nhân gian nhưng nhóm thần quan ở Thiên giới cũng không thể nhúng tay.
Trừ phi yêu ma quỷ quái vượt rào xâm phạm, nếu không thì không thể hạ phàm.
Thử nghĩ xem, khắp nhân gian đều là chiến tranh, mỗi người đều nghĩ rằng bản thân có lý. Nếu ai cũng tham gia vào, hôm nay ngươi giúp cố quốc ngươi chống lưng, ngày mai hắn giúp hậu duệ hắn báo thù, chẳng lẽ lại để thần tiên đánh nhau, mặt trời không còn soi, mặt trăng không còn sáng? Tình huống này giống với của Thái Tử, càng cần bình tĩnh.
Nhưng y mặc kệ. Y nói với Đế Quân: "Ta muốn cứu vớt thương sinh."
Đế quân có thần lực ngàn năm mà còn chẳng dám cả ngày đem mấy chữ này nói ra ngoài miệng, nghe y nói như vậy, tâm tình phiền muộn. Nhưng lại không có biện pháp, đành nói: "Ngươi cứu không được mọi người."
Thái tử nói: "Ta có thể."
Vì thế, y không hề chùn bước mà tự mình hạ phàm.
Nhân dân cả Tiên Lạc quốc vô cùng hân hoan mừng rỡ.
Nhưng mà, từ xưa đến nay chuyện xưa của nhân gian đã kiệt sức mà nói với mọi người một chân lí.
Thần tiên tự mình hạ phàm, khẳng định không có kết quả tốt.
Chiến hỏa không những không bình ổn, ngược lại càng thiêu đến điên cuồng.
Không phải Thái Tử điện hạ không nỗ lực, nhưng thà rằng không nỗ lực thì tốt hơn. Y càng nỗ lực, tình hình chiến đấu càng rối tinh rối mù, người Tiên Lạc bị đánh đến đầu rơi máu chảy, thương vong thảm trọng, cuối cùng, một dịch bệnh quét qua cả tòa hoàng thành, phản quân đánh tới vương cung, chiến loạn kết thúc.
Nếu nói Tiên Lạc quốc vốn đang kéo dài hơi tàn, vậy thì Thái Tử điện hạ liền trực tiếp đem nó đoạn khí.
Sau khi quốc gia bị diệt, mọi người rốt cuộc đột nhiên phát hiện một điều:
Hóa ra, vị Thái Tử Điện hạ mà bọn họ tôn làm thần, căn bản không hoàn mỹ, cường đại như trong trí tưởng tượng của họ.
Nói một cách khó nghe, thì chẳng phải là một cái phế vật được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều ư?!
Mất đi nhà cửa, người thân, không có chỗ để trút giận, nhân dân liền đem đổ hết lên đầu Thái Tử điện hạ, đau đớn, tức giận xô ngã tượng thần, thiêu hủy thần điện.
Tám ngàn thần điện, thiêu bảy ngày bảy đêm, thiêu đến không còn một mảnh.
Từ đó về sau, vị Võ Thần bảo hộ bình an liền biến mất, đem tới một vị ôn thần đầy tai họa.
Mọi người nói ngươi là thần thì ngươi chính là thần, nói ngươi là phân thì ngươi chính là phân, nói ngươi là cái gì thì ngươi phải là cái đó. Vốn dĩ là như thế.
Thái tử vô luận như thế nào cũng không thể tiếp thu sự thật này.
Y càng không thể tiếp thu, càng phải chịu trừng phạt: Bị biếm.
Phế bỏ pháp lực, đánh xuống nhân gian.
Y từ nhỏ được ở trong vạn sự nuông chiều mà lớn lên, chưa bao giờ chịu khó khăn. Trừng phạt thế này, tương đương với cho y từ đám mây rơi xuống bùn lầy ấy mà.
Lăn lộn trong đống bùn lầy này, lần đầu tiên y cảm nhận được tư vị đói khát, bần cùng, dơ bẩn. Cũng là lần đầu tiên, y làm chuyện mà cả đời này y nghĩ sẽ không làm: Ăn cắp, đánh cướp, chửi ầm lên, tự sa ngã.
Muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu. Mặt mũi mất hết, tự tôn mất hết. Người hầu trung thành nhất của y tận mắt nhìn thấy y thay đổi như vậy, cũng phải bỏ đi.
"Thân tại Vô Gian, tâm tại Đào Nguyên" tám chữ này, trên tất cả các tấm bia đá bảng hiệu của Tiên Lạc quốc đều có khắc, nếu không phải là sau chiến loạn cơ hồ đều bị thiêu hết, để cho Thái Tử điện hạ thấy, có khi y là người đầu tiên xông tới đạp đổ.
Nói những lời này thì ngươi cũng hiểu rồi, dù thân của y có ở Vô Gian, lòng chẳng thể nào hoàn toàn ở Đào Nguyên.
Vị Thái Tử điện hạ này lên trời mau, rơi xuống đất càng nhanh hơn. Nhìn lại một khoảnh khắc khiến người chấn kinh trên đường Thần Võ, ở cầu Nhất Niệm diệt ma ngộ tiên, cứ như chỉ mới ngày hôm qua. Nhưng Thiên giới thổn thức chẳng bao lâu, việc đã qua, cứ để nó đi qua.
Ai ngờ, qua rất nhiều năm, một ngày nọ, đột nhiên giữa không trung bỗng nghe một tiếng vang lớn.
Vị Thái Tử điện hạ này, cư nhiên lại phi thăng!
Từ xưa đến nay, thần quan bị biếm không phải chưa gượng dậy nổi thì là rơi vào Quỷ giới, căn bản không có vị nào bị đánh xong còn có thể quay đầu. Lần thứ hai phi thăng, có thể nói là một kỳ quan oanh oanh liệt liệt.
Mà càng oanh oanh liệt liệt chính là, sau khi phi thăng, y một đường chạy vào Thiên giới, tay đấm chân đá, đại sát tứ phương. Vì thế, chỉ trong một nén nhang phi thăng, lại bị biếm.
Một nén nhang, có thể nói là lần phi thăng chấn động nhất, cũng là lần phi thăng ngắn nhất trong lịch sử Tam giới.
Nếu nói lần đầu tiên phi thăng của y là câu chuyện mọi người ca tụng, thì lần thứ hai phi thăng chính là một câu chuyện khôi hài.
Hai lần bị biếm, chư thiên tiên rất ghét bỏ vị thái tử này. Ghét bỏ rất nhiều, còn có vài phần cảnh giác. Bị biếm một lần đã là thà chết còn hơn sống, bị biếm hai lần, chẳng phải là sinh ra tâm ma quá độ mà muốn trả thù chúng sinh?
Vì thế, mọi người âm thầm quan sát. Nhưng không nghĩ tới lại là......
Không không không, lần này sau khi bị biếm y thật ra không nhập ma, cũng rất thành thật mà thích ứng với sinh hoạt, chỉ là...... quá nghiêm túc rồi!
Có lúc y bán nghệ đầu đường, thổi kèn đàn hát đều tinh thông, ngay cả đập đá trên ngực cũng dám chơi. Mặc dù sớm nghe nói vị Thái Tử điện hạ này đa tài đa nghệ, nhưng lại dùng phương thức như thế này, thật là làm người ta tâm tình phức tạp. Có lúc y còn chăm chỉ cần cù thu thập phế liệu.
...... Thu...... Phế...... Liệu......
Tốt xấu cũng từng là một vị Thái Tử cành vàng lá ngọc, một vị thần quan đứng hàng tiên, làm đến mức này, cũng là không ai dám.
Tuy rằng thật đáng đồng tình, nhưng cũng cảm thấy......
Thật buồn cười!
Bởi vì thật sự càng nghĩ càng buồn cười, với tốc độ tên lửa truyền khắp tam giới. Cái gọi là trò cười của tam giới, là đến như vậy.
Phải biết, nếu mắng ai "Ngươi sinh con trai là Tiên Lạc Thái tử", còn ác độc hơn mắng đối phương đoạn tử tuyệt tôn!
Cười quá nhiều, về sau, nhịn không được liền than thở: Vị thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng lúc trước, thật sự đã hoàn toàn biến mất.
Tượng thần sập, cố quốc bị huỷ diệt, đến một cái tín đồ cũng không có, dần dần bị thế gian quên đi.
Bị biếm một lần đã thấy vô cùng nhục nhã. Bị biếm hai lần, không có bất luận kẻ nào có thể bò dậy.
Lại qua rất nhiều năm, đột nhiên có một ngày, không trung lại có một tiếng vang lớn.
Trời sụp đất nứt, đất rung núi chuyển.
Đèn Trường Minh ánh lửa run rẩy nhảy múa, tất cả Thần Quan hết thảy đều từ cơn chấn kinh vừa rồi bừng tỉnh, thần sắc đột biến.
Đây là vị quý nhân nào phi thăng? Chấn động thật lớn!
Ai ngờ, chân trước mới than khó lường, khó lường, chân sau vừa mới nhìn. Thần phật cả Thiên giới như bị bổ một đao.
Ngươi đủ chưa!
Người nổi tiếng kỳ ba, trò cười tam giới, Thái Tử điện hạ trong truyền thuyết, hắn hắn hắn ----- con mẹ nó lại phi thăng!