-
Chương 13: Da trắng như tuyết áo đỏ hơn phong
Đương nhiên, lời này Tạ Liên tuyệt đối sẽ không nói ra. Chẳng qua, cũng khó trách sao Nam Phong với Phù Dao lúc nghe thấy ngân điệp lại biến sắc, hẳn là bọn họ đi theo phụng dưỡng thần quan đã ăn không ít khổ bởi chủ nhân của ngân điệp.
Một thần quan hỏi: "Thái Tử điện hạ, ngươi gặp Hoa Thành, hắn hắn hắn…… Hắn có làm gì ngươi không?"
Ngữ khí này, rõ ràng nghe như đang hỏi "Ngươi thiếu cái tay hay cái chân." Tạ Liên nói: "Cũng không làm gì, chỉ là……” Nói tới đây, y lại không nghĩ ra từ nào thích hợp, tự cân nhắc: "Chỉ là cái gì? Tổng không thể nói, chỉ là cướp kiệu hoa ta ngồi, nắm tay dắt ta đi suốt một đường." Im lặng một lát, đành phải nói: "Chỉ là phá mê trận trong núi Dữ Quân do nữ quỷ Tuyên Cơ thiết đặt, rồi mang ta vào."
Trong lòng các vị thần quan vẫn không hài lòng với câu trả lời này, nhưng đều trầm ngâm không lên tiếng. Sau một lúc lâu mới có thần quan hỏi: "Chư vị, mọi người thấy thế nào?"
Chỉ nghe âm thanh nhưng Tạ Liên vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dạng liên tục lắc đầu xua tay của các vị thần quan.
"Không biết, hoàn toàn không biết gì hết."
"Không biết hắn muốn làm gì, thật khiến người khác lo sợ."
"Hoa Thành rốt cuộc muốn làm gì, không ai có thể hiểu được……”
Tuy đã được phổ cập một hồi về mức độ nguy hiểm của Hỗn Thế Ma Vương Hoa Thành, thế nhưng, đối với người này, Tạ Liên lại không cảm thấy đáng sợ đến thế. Thật sự mà nói, y cảm thấy lần này còn có thể xem là Hoa Thành đã giúp y. Nói tóm lại, nhiệm vụ cầu phúc đầu tiên y nhận được sau khi phi thăng trở lại thiên giới, hẳn đã tính là hoàn thành rồi.
Lúc đầu đã sớm nói qua, lễ tạ thần ở núi Dữ Quân lần này được bao nhiêu công đức tất cả đều tính cho Tạ Liên, tuy vị quan lão gia kia đau buồn vì cái chết của nữ nhi nhưng rồi ngày sau cũng vẫn nhớ tới làm lễ tạ thần, có thể vì mang theo thương tâm làm lễ, nên có chút không đầy đủ, nhưng bảy lễ tám lễ, rồi các loại phóng thủy, cũng xấp xỉ, 888 vạn công đức. Tạ Liên một thân nhẹ nhõm không còn nợ nần, lòng không vướng bận, thoải mái dễ chịu, tinh thần sảng khoái, quyết định sẽ nghiêm chỉnh làm thần. Tốt nhất là có thể trở thành bằng hữu với các vị thần quan khác. Thông Linh Trận Thượng Thiên Đình tuy thường ngày an tĩnh, nhưng lúc vội lên thì cũng ồn ào la hét mấy ngày liền, thường ngày nếu chư vị thần quan tâm tình tốt, hay là nhìn thấy cái gì thú vị, cũng đều vào trận nói chuyện, trêu đùa nhau vài câu. Tạ Liên tuy rằng không phân biệt được ai với ai, nhưng cũng yên lặng nghe. Chẳng qua không thể lúc nào cũng im lặng không nói lời nào như thế mãi được, vì thế, thỉnh thoảng y nghe lúc lâu, rồi bỗng nhiên xuất hiện ôn hoà nói một câu:
"Đúng là rất thú vị."
"Đọc được một bài thơ hay, muốn chia sẻ cùng chư quân một chút."
"Một bí quyết nhỏ trị liệu lưng chân đau nhức vô cùng hữu hiệu, muốn chia sẻ cùng chư quân một chút."
Điều khiến người ta tiếc nuối chính là, mỗi lần Tạ Liên lên tiếng đều đã chọn lựa tỉ mỉ, hơn nữa nội dung rất có ích cho thể xác và tinh thần, thế nhưng lần nào nói xong Thông Linh Trận cũng lâm vào trầm mặc. Về sau, Linh Văn thật sự nhịn không được, ngầm nói với Tạ Liên: "Điện hạ à, những điều ngươi nói trong Thông Linh Trận, đều rất tốt, nhưng chẳng qua, cho dù là thần quan lớn hơn ngươi trăm tuổi, cũng sẽ không nói chuyện này."
Tạ Liên liền cảm thấy có chút buồn bực. Kỳ thật rõ ràng y cũng không phải người lớn tuổi nhất, nhưng vì sao y nói chuyện với các thần quan khác lại giống như một người già không theo kịp đề tài của người trẻ tuổi vậy? Đại khái có lẽ vì y đã rời Thiên giới lâu lắm rồi, kiến thức lại vẫn luôn ít ỏi, không quan tâm mọi chuyện bên ngoài, không cứu được rồi, thôi bỏ đi. Y từ bỏ việc kết giao với các thần quan, liền không còn buồn bực nữa.
Nhưng còn một vấn đề khác: Đến tận bây giờ, ở nhân gian vẫn không có ai xây lấy một cung quan mới cho Tạ Liên. Có lẽ có, nhưng Thiên giới không tìm được, nên không có trong bất cứ danh sách nào. Phải biết rằng đến thổ địa tốt xấu gì cũng có một ngôi miếu, y thân là một người phi thăng chân chính, vậy mà không có lấy một tín đồ cung phụng, này thật đúng là chuyện vô cùng xấu hổ.
Chẳng qua, có xấu hổ thì cũng là các thần quan khác xấu hổ hộ Tạ Liên thôi, chứ bản thân Tạ Liên thấy cũng vẫn còn ổn. Hơn nữa một ngày nọ Tạ Liên nhất thời tâm huyết dâng trào, đột phát kỳ tưởng thầm nghĩ: "Nếu không ai thờ ta, vậy ta đây tự thờ mình hẳn là vẫn được tính đi."
Chư vị thần quan đều không biết nên trả lời như thế nào.
Ai mẹ nó đã nghe qua có thần quan nào tự thờ mình chưa!
Làm thần mà thê thảm đến nước này, còn ý nghĩa gì chứ!
Tạ Liên lại sớm đã quen với việc mình cứ mở lời là mọi người lại im lặng, cảm thấy tự tiêu khiển như thế cũng là chuyện thú vị, một khi đã quyết định làm việc gì, là nhảy xuống nhân gian thực hiện luôn.
Lúc này đây, địa điểm Tạ Liên rơi xuống là một sơn thôn nhỏ, tên là Bồ Tề Thôn.
Nói là sơn thôn, kỳ thật cũng chỉ là một sườn núi nhỏ. Tạ Liên thấy nơi này non xanh nước biếc, ruộng lúa trải dài, phong cảnh tú mỹ, thầm nghĩ: "Lần này rơi trúng được chỗ tốt rồi." Lại nhìn tiếp, thấy trên sườn núi có một gian nhà nhỏ tồi tàn xiêu xiêu vẹo vẹo, đi vòng quanh hỏi một chút, thôn dân đều nói: "Gian nhà đó để không, không có chủ, thi thoảng sẽ có vài kẻ lang thang vào ngủ tạm một đêm, nếu muốn có thể ở." Này chẳng phải quá hợp ý Tạ Liên sao? Thế là y lập tức lại gần.
Đến gần Tạ Liên mới phát hiện, nhà gỗ nhỏ này nhìn xa trông tồi tàn, lại gần mới thấy không những tồi tàn còn xập xệ. Bốn góc phòng là bốn cái cột sợ là đã mục rữa hết hai cái, khi có gió thổi qua, toàn bộ căn nhà đều phát ra tiếng vang răng rắc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sập. Chẳng qua, mức độ này vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được của Tạ Liên, y đi vào nhìn ngó rồi bắt đầu dọn dẹp.
Các thôn dân nhìn vào, vậy mà thật sự có người muốn ở lại chỗ đó, bọn họ rất ngạc nhiên, tất cả đều tới xem náo nhiệt. Thôn dân nơi đây ấy vậy mà đều thập phần nhiệt tâm, không chỉ tặng Tạ Liên một cái chổi, rồi đứng xem y quét tước đến mức mặt mày xám tro, mà còn tặng y một sọt bồ tề mới hái. Bồ tề đã gọt vỏ, phần thịt bên trong trắng trắng mềm mềm, ngon ngọt mọng nước. Tạ Liên ngồi xổm trước cửa gian nhà ăn bồ tề, cảm thấy thật hạnh phúc mà chắp tay trước ngực, trong lòng đã quyết sẽ gọi nơi này là Bồ Tề Quan.
Vốn dĩ trong Bồ Tề Quan đã có một cái bàn nhỏ, lau sạch đi là có thể làm bàn thờ. Tạ Liên cặm cụi thu xếp, thôn dân vây xem nhận ra người trẻ tuổi này muốn biến nơi đây thành một đạo quan nhỏ, càng thấy lạ, sôi nổi hỏi: "Ngươi đây là muốn thờ ai vậy?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "À, đạo quan thờ Thái Tử Tiên Lạc."
Mọi người vẻ mặt mờ mịt: "Đó là ai?"
Tạ Liên: “Ta…… Ta cũng không biết. Hình như là một vị Thái Tử điện hạ.”
"Ồ, vị ấy làm gì?"
"Đại khái là bảo hộ bình an." Vừa nói vừa thuận tiện thu đồng nát.
Mọi người lại sốt sắng hỏi: "Vị Thái Tử điện hạ này, quản việc chiêu tài tiến bảo sao?!"
Tạ Liên thầm nghĩ, không nợ ngược lại đã không tồi rồi, ôn thanh nói: "Thật đáng tiếc, dường như không thể đâu."
Mọi người nhao nhao đề xuất chủ ý của mình cho Tạ Liên: "Vẫn nên thờ Thủy Sư đi, chiêu tài đó! Khẳng định hương khói vượng!"
"Không thì thờ Linh Văn chân quân đi! Nói không chừng thờ cúng rồi thôn ta lại có một Trạng Nguyên!"
Một nữ tử xấu hổ nói: "Cái đó…… Ngươi có thờ không…… Có thờ vị kia không……”
Tạ Liên vẫn mỉm cười, hỏi: "Vị nào?"
“Cự Dương tướng quân.”
“……”
Nếu Tạ Liên thật sự lập một gian Cự Dương Quan, chỉ sợ Phong Tín sẽ bắn từ trên trời xuống một mũi tên ngay tức khắc!
Dọn dẹp sơ lược gọn gàng Bồ Tề Quan, còn thiếu lư hương, ống xăm và vài thứ nho nhỏ nữa. Trong đầu Tạ Liên đang liệt kê những thứ còn thiếu, nhưng mà lại quên mất thứ quan trọng nhất —— tượng thần. Y đội đấu lạp đi ra cửa, đúng rồi, cả cửa cũng không có. Nghĩ ngợi một lát, gian nhà này khẳng định cần trùng tu lại, vì thế y viết một tấm bảng đặt ở cửa: "Đạo quan nguy khốn, thành cầu thiện sĩ, quyên tiền tu sửa, tích lũy công đức.”
Ra khỏi cửa, đi bộ bảy tám dặm, đi tới trấn trên. Tới trấn trên làm gì? Tất nhiên là để kiếm miếng ăn, Tạ Liên lại làm lại nghề cũ.
Trong truyền thuyết thần thoại, thần tiên đều chẳng cần ăn gì, kỳ thật, việc này rất khó nói. Các đại năng tạo hoá đích xác có thể trực tiếp hấp thụ linh khí cần thiết từ ánh sáng mặt trời và sương mưa. Nhưng vấn đề là —— có thể thì có thể, nhưng không vì lí do gì thì ai lại làm thế? Tại sao phải làm như vậy?
Có một số thần quan, vì yêu cầu tu luyện của pháp môn, ngũ tạng bắt buộc phải thanh sạch, hoàn toàn không được dính tí nào thức ăn mặn nhiều dầu mỡ của phàm nhân, nếu ăn vào, bệnh trạng sẽ giống phàm nhân khi ăn sống độc trùng dưới bùn đất, thượng thổ hạ tả. Thực ra cũng không phải là không thể ăn đồ ăn, chẳng qua chỉ ăn được quả tiên linh cầm sinh trưởng ở nơi đất sạch, có công hiệu kéo dài tuổi thọ, tăng cường pháp lực.
Nhưng Tạ Liên không gặp phải vấn đề đó. Y có chú gông trên người, nên không khác gì phàm nhân, cái gì cũng có thể ăn, hơn nữa thân kinh bách chiến, ăn cái gì cũng không chết được. Bất luận là màn thầu để cả tháng, hay là điểm tâm đã mốc xanh, y ăn vào cũng không có vấn đề gì cả. Vì có thể chất nghịch thiên như vậy, cho nên, vào thời điểm y thu đồng nát, kỳ thật còn có thể nói là có lợi. So sánh một chút: Mở đạo quán mất tiền, thu đồng nát kiếm tiền, thật sự là phi thăng còn không bằng thu đồng nát.
Dáng vẻ Tạ Liên ngọc thụ lâm phong tiên phong đạo cốt, lúc lượm đồng nát tương đối có ưu thế, chỉ chốc lát sau Tạ Liên đã thu được một bao lớn. Trên đường về, y nhìn thấy một con bò già đang kéo chiếc xe đẩy tay, trên xe chất mấy đống rơm rạ cao thành ngọn, nhớ tới mới vừa rồi tựa hồ có nhìn thấy chiếc xe đẩy tay này ở Bồ Tề Thôn, vậy hẳn là cùng đường rồi. Tạ Liên lại gần chiếc xe hỏi xin đi nhờ về thôn, chủ nhân chiếc xe đẩy tay hất cằm, ý bảo y có thể lên, Tạ Liên liền vác một bao lớn đồng nát ngồi ở đằng sau xe. Ngồi lên rồi mới phát hiện, sau đống rơm rạ cao ngất, có một người đã nằm đó từ trước.
Thân trên người này bị che ở sau đống rơm, chỉ thấy chân trái, gác lên đùi phải, dường như đang gối lên cánh tay nằm ở đó nghỉ ngơi, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã tự đắc, điệu bộ thoải mái thích ý như vậy, khiến Tạ Liên hâm mộ không thôi. Người đó mang một đôi giày đen vừa khít, dán sát cẳng chân thon dài thẳng tắp, nom rất đẹp mắt. Tạ Liên lại nhớ tới những gì đã nhìn thấy dưới lớp khăn voan ở núi Dữ Quân đêm đó, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, xác nhận trên giày không treo xích bạc, không biết là dùng da của động vật nào để chế thành, nghĩ thầm: "Chắc là tiểu công tử nhà nào chạy ra ngoài chơi rồi."
Chiếc xe chầm chậm lắc lư trên đường, Tạ Liên đeo đấu lạp sau lưng, rồi lấy một quyển trục nhỏ ra chuẩn bị xem. Y từ trước tới nay không mấy lưu ý tới tin tức lưu truyền của thế giới bên ngoài, nhưng bởi vì cứ mở miệng ra nói là không gian chung quanh lại im lặng quá nhiều lần, nên cảm thấy tốt nhất là dù ít hay nhiều cũng phải bổ sung thêm kiến thức. Xe bò lắc lư không biết đã bao lâu, đi qua một mảnh rừng phong. Lúc Tạ Liên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đồng ruộng xanh mượt, rừng phong đỏ rực, mang theo chút hoang dã của núi non, cùng với mùi cỏ tươi mát thấm vào ruột gan, cực kỳ say lòng người. Tạ Liên nhịn không khỏi nao nao.
Thời niên thiếu Tạ Liên tu hành ở Hoàng Cực Quan, Hoàng Cực Quan xây cất trong núi, khắp núi đều là rừng phong, xán lạn như kim, liệt diễm như lửa. Cảnh tượng này, khó tránh khiến y có chút hoài niệm. Y nhìn một lúc lâu, mới cúi đầu xem tiếp quyển trục.
Mở quyển trục ra, ngay đầu tiên đã nhìn thấy một hàng chữ, viết:
Tiên Lạc Thái Tử, phi thăng ba lần. Võ Thần, ôn thần, đồng nát thần.
“……”
Tạ Liên: "Được rồi, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Võ Thần cùng đồng nát thần, cũng không khác nhau là mấy. Chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng."
Lúc này, phía sau Tạ Liên truyền đến một tiếng cười khẽ, một giọng nói cất lên: "Phải không?"
Thiếu niên này giọng điệu lười biếng nói: "Mọi người ngoài miệng tất nhiên thường hay nói là chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng. Nhưng nếu thật sự như vậy, chúng thần tiên căn bản sẽ không tồn tại."
Âm thanh này truyền đến từ sau đống rơm rạ trên xe. Tạ Liên quay đầu lại nhìn một chút, thấy thiếu niên kia vẫn lười biếng nằm ở đó, không có ý định dậy, đại khái chắc chỉ thuận miệng nói một câu, nên y mỉm cười, nói: "Lời bằng hữu nói rất có đạo lí."
Tạ Liên lại quay lại, xem tiếp quyển trục, phía dưới lại viết:
Rất nhiều người tin rằng, vì là ôn thần, nên bút tích hoặc bức hoạ của Tiên Lạc Thái Tử có công hiệu nguyền rủa. Nếu dán sau lưng người nào đó, hoặc trên cửa lớn nhà nào, thì người đó hoặc hộ gia đình đó sẽ gặp vận xui liên tục.
“……”
Kiểu bình phẩm này, thực sự khiến người khác khó có thể đoán được đây rốt cuộc là đang nói về thần hay đang nói về quỷ.
Tạ Liên lắc lắc đầu, không đành lòng xem lại bình phẩm liên quan đến mình nữa, quyết định trước nên tìm hiểu một chút về các vị thần quan hiện nay của Thiên giới, tránh việc không phân biệt được ai với ai, tránh thất lễ. Nhớ tới mới vừa rồi thôn dân có đề cập tới Thủy Sư, liền giở bình phẩm về Thủy Sư, đọc được một câu:
Thủy Sư Vô Độ. Chưởng quản thủy, kiêm chưởng tài. Rất nhiều cửa hàng, thậm chí trong nhà của các thương nhân đều thờ một tượng Thủy Sư, để bảo toàn tài vận.
Tạ Liên đọc xong lại cảm thấy có chút kì quái: "Đã là thủy thần, sao lại kiêm quản luôn cả tài vận?"
Lúc này, thiếu niên nằm sau đống rơm rạ kia lại nói: "Thương đội vận chuyển hàng hoá buôn bán, phần lớn đều đi bằng đường thủy, cho nên trước khi lên đường đều phải tới miếu Thủy Sư dâng chút hương khói, khẩn cầu lên đường được bình an, hứa hẹn khi trở về sẽ thế này thế kia. Cứ thế mãi, thủy thần mới dần dần kiêm quản tài vận."
Này vừa đúng giải đáp được nghi hoặc của Tạ Liên. Y xoay người lại, nói: "Ra là như vậy sao? Thú vị, nói vậy Thủy Sư hẳn là một đại thần quan rất lợi hại."
Thiếu niên kia cười nhạo: "Ừ, Thủy Hoành Thiên mà."
Nghe ngữ khí của hắn, dường như không để vị thần quan này vào mắt, cũng không giống đang nói lời hay, Tạ Liên hỏi: "Thủy Hoành Thiên là cái gì?"
Thiếu niên kia chậm rãi nói: "Thuyền băng qua sông lớn, đi hay ở, chỉ dựa vào một câu của gã. Không cống nộp cho gã, gã liền trở mặt, rất ngang ngược, cho nên gã được tặng một cái biệt hiệu, gọi là Thủy Hoành Thiên. Về ý nghĩa thì không khác mấy với Cự Dương tướng quân và quét rác tướng quân.
Thần quan tên tuổi vang dội, ở nhân gian hay Thiên giới ít nhiều đều có mấy cái tên lóng, ví như Tạ Liên bị gọi là trò cười tam giới, vang danh khác người, sao chổi, tang gia khuyển, khụ khụ khụ, từ từ bỏ qua. Thông thường, dùng biệt hiệu để xưng hô về thần quan là chuyện vô cùng thấy lễ, tỷ như nếu ai dám ở trước mặt Mộ Tình gọi hắn là "Quét rác tướng quân", Mộ Tình nhất định sẽ giận tím mặt. Tạ Liên nhớ kỹ là không được gọi như vậy, nói: "Thì ra là thế, đa tạ vị huynh đệ đây đã giải đáp." Dừng một chút, cảm thấy cách nói năng của thiếu niên này rất thú vị, lại nói: "Vị bằng hữu này, tuổi còn trẻ, thế nhưng lại biết rất nhiều."
Thiếu niên kia nói: "Không nhiều lắm. Rảnh. Đọc lung tung thôi."
Ở nhân gian, nơi nào cũng có thể tìm được một đống sách thần thoại lớn nhỏ, hầu hết đều nói về chuyện xưa của thần và quỷ, lớn thì ân ân oán oán, nhỏ thì chuyện lông gà vỏ tỏi, có thật cũng có giả. Thiếu niên này biết nhiều, cũng không tính là kỳ quái. Tạ Liên buông quyển trục xuống, nói: "Vậy, vị bằng hữu này, thần huynh đệ biết nhiều như vậy, còn quỷ thì sao có biết không?"
Thiếu niên kia nói: “Con quỷ nào?”
Tạ Liên: “Huyết Vũ Thám Hoa, Hoa Thành.”
Nghe vậy, thiếu niên này thấp giọng cười vài tiếng, rốt cuộc ngồi hẳn dậy. Hắn vừa quay đầu lại, hai mắt Tạ Liên bỗng sáng bừng.
Chỉ thấy thiếu niên này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, áo đỏ hơn phong, da trắng như tuyết, hai mắt sáng ngời như sao, mỉm cười liếc xéo Tạ Liên, tuấn mỹ dị thường, nét mặt không biết sao lại có vài phần dã khí. Tóc đen buộc lỏng, hơi lệch một chút, thoạt nhìn cực kỳ tùy ý.
Hai người đang xuyên qua rừng phong kiều diễm đỏ lực như lửa, lá phong rơi rụng bay trong không trung, có một chiếc lá rơi trên đầu vai thiếu niên này. Hắn nhẹ thổi một hơi, thổi lá phong rơi xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tạ Liên, cười như không cười, nói: "Ca ca muốn biết điều gì? Cứ việc hỏi."
Một thần quan hỏi: "Thái Tử điện hạ, ngươi gặp Hoa Thành, hắn hắn hắn…… Hắn có làm gì ngươi không?"
Ngữ khí này, rõ ràng nghe như đang hỏi "Ngươi thiếu cái tay hay cái chân." Tạ Liên nói: "Cũng không làm gì, chỉ là……” Nói tới đây, y lại không nghĩ ra từ nào thích hợp, tự cân nhắc: "Chỉ là cái gì? Tổng không thể nói, chỉ là cướp kiệu hoa ta ngồi, nắm tay dắt ta đi suốt một đường." Im lặng một lát, đành phải nói: "Chỉ là phá mê trận trong núi Dữ Quân do nữ quỷ Tuyên Cơ thiết đặt, rồi mang ta vào."
Trong lòng các vị thần quan vẫn không hài lòng với câu trả lời này, nhưng đều trầm ngâm không lên tiếng. Sau một lúc lâu mới có thần quan hỏi: "Chư vị, mọi người thấy thế nào?"
Chỉ nghe âm thanh nhưng Tạ Liên vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dạng liên tục lắc đầu xua tay của các vị thần quan.
"Không biết, hoàn toàn không biết gì hết."
"Không biết hắn muốn làm gì, thật khiến người khác lo sợ."
"Hoa Thành rốt cuộc muốn làm gì, không ai có thể hiểu được……”
Tuy đã được phổ cập một hồi về mức độ nguy hiểm của Hỗn Thế Ma Vương Hoa Thành, thế nhưng, đối với người này, Tạ Liên lại không cảm thấy đáng sợ đến thế. Thật sự mà nói, y cảm thấy lần này còn có thể xem là Hoa Thành đã giúp y. Nói tóm lại, nhiệm vụ cầu phúc đầu tiên y nhận được sau khi phi thăng trở lại thiên giới, hẳn đã tính là hoàn thành rồi.
Lúc đầu đã sớm nói qua, lễ tạ thần ở núi Dữ Quân lần này được bao nhiêu công đức tất cả đều tính cho Tạ Liên, tuy vị quan lão gia kia đau buồn vì cái chết của nữ nhi nhưng rồi ngày sau cũng vẫn nhớ tới làm lễ tạ thần, có thể vì mang theo thương tâm làm lễ, nên có chút không đầy đủ, nhưng bảy lễ tám lễ, rồi các loại phóng thủy, cũng xấp xỉ, 888 vạn công đức. Tạ Liên một thân nhẹ nhõm không còn nợ nần, lòng không vướng bận, thoải mái dễ chịu, tinh thần sảng khoái, quyết định sẽ nghiêm chỉnh làm thần. Tốt nhất là có thể trở thành bằng hữu với các vị thần quan khác. Thông Linh Trận Thượng Thiên Đình tuy thường ngày an tĩnh, nhưng lúc vội lên thì cũng ồn ào la hét mấy ngày liền, thường ngày nếu chư vị thần quan tâm tình tốt, hay là nhìn thấy cái gì thú vị, cũng đều vào trận nói chuyện, trêu đùa nhau vài câu. Tạ Liên tuy rằng không phân biệt được ai với ai, nhưng cũng yên lặng nghe. Chẳng qua không thể lúc nào cũng im lặng không nói lời nào như thế mãi được, vì thế, thỉnh thoảng y nghe lúc lâu, rồi bỗng nhiên xuất hiện ôn hoà nói một câu:
"Đúng là rất thú vị."
"Đọc được một bài thơ hay, muốn chia sẻ cùng chư quân một chút."
"Một bí quyết nhỏ trị liệu lưng chân đau nhức vô cùng hữu hiệu, muốn chia sẻ cùng chư quân một chút."
Điều khiến người ta tiếc nuối chính là, mỗi lần Tạ Liên lên tiếng đều đã chọn lựa tỉ mỉ, hơn nữa nội dung rất có ích cho thể xác và tinh thần, thế nhưng lần nào nói xong Thông Linh Trận cũng lâm vào trầm mặc. Về sau, Linh Văn thật sự nhịn không được, ngầm nói với Tạ Liên: "Điện hạ à, những điều ngươi nói trong Thông Linh Trận, đều rất tốt, nhưng chẳng qua, cho dù là thần quan lớn hơn ngươi trăm tuổi, cũng sẽ không nói chuyện này."
Tạ Liên liền cảm thấy có chút buồn bực. Kỳ thật rõ ràng y cũng không phải người lớn tuổi nhất, nhưng vì sao y nói chuyện với các thần quan khác lại giống như một người già không theo kịp đề tài của người trẻ tuổi vậy? Đại khái có lẽ vì y đã rời Thiên giới lâu lắm rồi, kiến thức lại vẫn luôn ít ỏi, không quan tâm mọi chuyện bên ngoài, không cứu được rồi, thôi bỏ đi. Y từ bỏ việc kết giao với các thần quan, liền không còn buồn bực nữa.
Nhưng còn một vấn đề khác: Đến tận bây giờ, ở nhân gian vẫn không có ai xây lấy một cung quan mới cho Tạ Liên. Có lẽ có, nhưng Thiên giới không tìm được, nên không có trong bất cứ danh sách nào. Phải biết rằng đến thổ địa tốt xấu gì cũng có một ngôi miếu, y thân là một người phi thăng chân chính, vậy mà không có lấy một tín đồ cung phụng, này thật đúng là chuyện vô cùng xấu hổ.
Chẳng qua, có xấu hổ thì cũng là các thần quan khác xấu hổ hộ Tạ Liên thôi, chứ bản thân Tạ Liên thấy cũng vẫn còn ổn. Hơn nữa một ngày nọ Tạ Liên nhất thời tâm huyết dâng trào, đột phát kỳ tưởng thầm nghĩ: "Nếu không ai thờ ta, vậy ta đây tự thờ mình hẳn là vẫn được tính đi."
Chư vị thần quan đều không biết nên trả lời như thế nào.
Ai mẹ nó đã nghe qua có thần quan nào tự thờ mình chưa!
Làm thần mà thê thảm đến nước này, còn ý nghĩa gì chứ!
Tạ Liên lại sớm đã quen với việc mình cứ mở lời là mọi người lại im lặng, cảm thấy tự tiêu khiển như thế cũng là chuyện thú vị, một khi đã quyết định làm việc gì, là nhảy xuống nhân gian thực hiện luôn.
Lúc này đây, địa điểm Tạ Liên rơi xuống là một sơn thôn nhỏ, tên là Bồ Tề Thôn.
Nói là sơn thôn, kỳ thật cũng chỉ là một sườn núi nhỏ. Tạ Liên thấy nơi này non xanh nước biếc, ruộng lúa trải dài, phong cảnh tú mỹ, thầm nghĩ: "Lần này rơi trúng được chỗ tốt rồi." Lại nhìn tiếp, thấy trên sườn núi có một gian nhà nhỏ tồi tàn xiêu xiêu vẹo vẹo, đi vòng quanh hỏi một chút, thôn dân đều nói: "Gian nhà đó để không, không có chủ, thi thoảng sẽ có vài kẻ lang thang vào ngủ tạm một đêm, nếu muốn có thể ở." Này chẳng phải quá hợp ý Tạ Liên sao? Thế là y lập tức lại gần.
Đến gần Tạ Liên mới phát hiện, nhà gỗ nhỏ này nhìn xa trông tồi tàn, lại gần mới thấy không những tồi tàn còn xập xệ. Bốn góc phòng là bốn cái cột sợ là đã mục rữa hết hai cái, khi có gió thổi qua, toàn bộ căn nhà đều phát ra tiếng vang răng rắc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sập. Chẳng qua, mức độ này vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được của Tạ Liên, y đi vào nhìn ngó rồi bắt đầu dọn dẹp.
Các thôn dân nhìn vào, vậy mà thật sự có người muốn ở lại chỗ đó, bọn họ rất ngạc nhiên, tất cả đều tới xem náo nhiệt. Thôn dân nơi đây ấy vậy mà đều thập phần nhiệt tâm, không chỉ tặng Tạ Liên một cái chổi, rồi đứng xem y quét tước đến mức mặt mày xám tro, mà còn tặng y một sọt bồ tề mới hái. Bồ tề đã gọt vỏ, phần thịt bên trong trắng trắng mềm mềm, ngon ngọt mọng nước. Tạ Liên ngồi xổm trước cửa gian nhà ăn bồ tề, cảm thấy thật hạnh phúc mà chắp tay trước ngực, trong lòng đã quyết sẽ gọi nơi này là Bồ Tề Quan.
Vốn dĩ trong Bồ Tề Quan đã có một cái bàn nhỏ, lau sạch đi là có thể làm bàn thờ. Tạ Liên cặm cụi thu xếp, thôn dân vây xem nhận ra người trẻ tuổi này muốn biến nơi đây thành một đạo quan nhỏ, càng thấy lạ, sôi nổi hỏi: "Ngươi đây là muốn thờ ai vậy?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "À, đạo quan thờ Thái Tử Tiên Lạc."
Mọi người vẻ mặt mờ mịt: "Đó là ai?"
Tạ Liên: “Ta…… Ta cũng không biết. Hình như là một vị Thái Tử điện hạ.”
"Ồ, vị ấy làm gì?"
"Đại khái là bảo hộ bình an." Vừa nói vừa thuận tiện thu đồng nát.
Mọi người lại sốt sắng hỏi: "Vị Thái Tử điện hạ này, quản việc chiêu tài tiến bảo sao?!"
Tạ Liên thầm nghĩ, không nợ ngược lại đã không tồi rồi, ôn thanh nói: "Thật đáng tiếc, dường như không thể đâu."
Mọi người nhao nhao đề xuất chủ ý của mình cho Tạ Liên: "Vẫn nên thờ Thủy Sư đi, chiêu tài đó! Khẳng định hương khói vượng!"
"Không thì thờ Linh Văn chân quân đi! Nói không chừng thờ cúng rồi thôn ta lại có một Trạng Nguyên!"
Một nữ tử xấu hổ nói: "Cái đó…… Ngươi có thờ không…… Có thờ vị kia không……”
Tạ Liên vẫn mỉm cười, hỏi: "Vị nào?"
“Cự Dương tướng quân.”
“……”
Nếu Tạ Liên thật sự lập một gian Cự Dương Quan, chỉ sợ Phong Tín sẽ bắn từ trên trời xuống một mũi tên ngay tức khắc!
Dọn dẹp sơ lược gọn gàng Bồ Tề Quan, còn thiếu lư hương, ống xăm và vài thứ nho nhỏ nữa. Trong đầu Tạ Liên đang liệt kê những thứ còn thiếu, nhưng mà lại quên mất thứ quan trọng nhất —— tượng thần. Y đội đấu lạp đi ra cửa, đúng rồi, cả cửa cũng không có. Nghĩ ngợi một lát, gian nhà này khẳng định cần trùng tu lại, vì thế y viết một tấm bảng đặt ở cửa: "Đạo quan nguy khốn, thành cầu thiện sĩ, quyên tiền tu sửa, tích lũy công đức.”
Ra khỏi cửa, đi bộ bảy tám dặm, đi tới trấn trên. Tới trấn trên làm gì? Tất nhiên là để kiếm miếng ăn, Tạ Liên lại làm lại nghề cũ.
Trong truyền thuyết thần thoại, thần tiên đều chẳng cần ăn gì, kỳ thật, việc này rất khó nói. Các đại năng tạo hoá đích xác có thể trực tiếp hấp thụ linh khí cần thiết từ ánh sáng mặt trời và sương mưa. Nhưng vấn đề là —— có thể thì có thể, nhưng không vì lí do gì thì ai lại làm thế? Tại sao phải làm như vậy?
Có một số thần quan, vì yêu cầu tu luyện của pháp môn, ngũ tạng bắt buộc phải thanh sạch, hoàn toàn không được dính tí nào thức ăn mặn nhiều dầu mỡ của phàm nhân, nếu ăn vào, bệnh trạng sẽ giống phàm nhân khi ăn sống độc trùng dưới bùn đất, thượng thổ hạ tả. Thực ra cũng không phải là không thể ăn đồ ăn, chẳng qua chỉ ăn được quả tiên linh cầm sinh trưởng ở nơi đất sạch, có công hiệu kéo dài tuổi thọ, tăng cường pháp lực.
Nhưng Tạ Liên không gặp phải vấn đề đó. Y có chú gông trên người, nên không khác gì phàm nhân, cái gì cũng có thể ăn, hơn nữa thân kinh bách chiến, ăn cái gì cũng không chết được. Bất luận là màn thầu để cả tháng, hay là điểm tâm đã mốc xanh, y ăn vào cũng không có vấn đề gì cả. Vì có thể chất nghịch thiên như vậy, cho nên, vào thời điểm y thu đồng nát, kỳ thật còn có thể nói là có lợi. So sánh một chút: Mở đạo quán mất tiền, thu đồng nát kiếm tiền, thật sự là phi thăng còn không bằng thu đồng nát.
Dáng vẻ Tạ Liên ngọc thụ lâm phong tiên phong đạo cốt, lúc lượm đồng nát tương đối có ưu thế, chỉ chốc lát sau Tạ Liên đã thu được một bao lớn. Trên đường về, y nhìn thấy một con bò già đang kéo chiếc xe đẩy tay, trên xe chất mấy đống rơm rạ cao thành ngọn, nhớ tới mới vừa rồi tựa hồ có nhìn thấy chiếc xe đẩy tay này ở Bồ Tề Thôn, vậy hẳn là cùng đường rồi. Tạ Liên lại gần chiếc xe hỏi xin đi nhờ về thôn, chủ nhân chiếc xe đẩy tay hất cằm, ý bảo y có thể lên, Tạ Liên liền vác một bao lớn đồng nát ngồi ở đằng sau xe. Ngồi lên rồi mới phát hiện, sau đống rơm rạ cao ngất, có một người đã nằm đó từ trước.
Thân trên người này bị che ở sau đống rơm, chỉ thấy chân trái, gác lên đùi phải, dường như đang gối lên cánh tay nằm ở đó nghỉ ngơi, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã tự đắc, điệu bộ thoải mái thích ý như vậy, khiến Tạ Liên hâm mộ không thôi. Người đó mang một đôi giày đen vừa khít, dán sát cẳng chân thon dài thẳng tắp, nom rất đẹp mắt. Tạ Liên lại nhớ tới những gì đã nhìn thấy dưới lớp khăn voan ở núi Dữ Quân đêm đó, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, xác nhận trên giày không treo xích bạc, không biết là dùng da của động vật nào để chế thành, nghĩ thầm: "Chắc là tiểu công tử nhà nào chạy ra ngoài chơi rồi."
Chiếc xe chầm chậm lắc lư trên đường, Tạ Liên đeo đấu lạp sau lưng, rồi lấy một quyển trục nhỏ ra chuẩn bị xem. Y từ trước tới nay không mấy lưu ý tới tin tức lưu truyền của thế giới bên ngoài, nhưng bởi vì cứ mở miệng ra nói là không gian chung quanh lại im lặng quá nhiều lần, nên cảm thấy tốt nhất là dù ít hay nhiều cũng phải bổ sung thêm kiến thức. Xe bò lắc lư không biết đã bao lâu, đi qua một mảnh rừng phong. Lúc Tạ Liên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đồng ruộng xanh mượt, rừng phong đỏ rực, mang theo chút hoang dã của núi non, cùng với mùi cỏ tươi mát thấm vào ruột gan, cực kỳ say lòng người. Tạ Liên nhịn không khỏi nao nao.
Thời niên thiếu Tạ Liên tu hành ở Hoàng Cực Quan, Hoàng Cực Quan xây cất trong núi, khắp núi đều là rừng phong, xán lạn như kim, liệt diễm như lửa. Cảnh tượng này, khó tránh khiến y có chút hoài niệm. Y nhìn một lúc lâu, mới cúi đầu xem tiếp quyển trục.
Mở quyển trục ra, ngay đầu tiên đã nhìn thấy một hàng chữ, viết:
Tiên Lạc Thái Tử, phi thăng ba lần. Võ Thần, ôn thần, đồng nát thần.
“……”
Tạ Liên: "Được rồi, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Võ Thần cùng đồng nát thần, cũng không khác nhau là mấy. Chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng."
Lúc này, phía sau Tạ Liên truyền đến một tiếng cười khẽ, một giọng nói cất lên: "Phải không?"
Thiếu niên này giọng điệu lười biếng nói: "Mọi người ngoài miệng tất nhiên thường hay nói là chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng. Nhưng nếu thật sự như vậy, chúng thần tiên căn bản sẽ không tồn tại."
Âm thanh này truyền đến từ sau đống rơm rạ trên xe. Tạ Liên quay đầu lại nhìn một chút, thấy thiếu niên kia vẫn lười biếng nằm ở đó, không có ý định dậy, đại khái chắc chỉ thuận miệng nói một câu, nên y mỉm cười, nói: "Lời bằng hữu nói rất có đạo lí."
Tạ Liên lại quay lại, xem tiếp quyển trục, phía dưới lại viết:
Rất nhiều người tin rằng, vì là ôn thần, nên bút tích hoặc bức hoạ của Tiên Lạc Thái Tử có công hiệu nguyền rủa. Nếu dán sau lưng người nào đó, hoặc trên cửa lớn nhà nào, thì người đó hoặc hộ gia đình đó sẽ gặp vận xui liên tục.
“……”
Kiểu bình phẩm này, thực sự khiến người khác khó có thể đoán được đây rốt cuộc là đang nói về thần hay đang nói về quỷ.
Tạ Liên lắc lắc đầu, không đành lòng xem lại bình phẩm liên quan đến mình nữa, quyết định trước nên tìm hiểu một chút về các vị thần quan hiện nay của Thiên giới, tránh việc không phân biệt được ai với ai, tránh thất lễ. Nhớ tới mới vừa rồi thôn dân có đề cập tới Thủy Sư, liền giở bình phẩm về Thủy Sư, đọc được một câu:
Thủy Sư Vô Độ. Chưởng quản thủy, kiêm chưởng tài. Rất nhiều cửa hàng, thậm chí trong nhà của các thương nhân đều thờ một tượng Thủy Sư, để bảo toàn tài vận.
Tạ Liên đọc xong lại cảm thấy có chút kì quái: "Đã là thủy thần, sao lại kiêm quản luôn cả tài vận?"
Lúc này, thiếu niên nằm sau đống rơm rạ kia lại nói: "Thương đội vận chuyển hàng hoá buôn bán, phần lớn đều đi bằng đường thủy, cho nên trước khi lên đường đều phải tới miếu Thủy Sư dâng chút hương khói, khẩn cầu lên đường được bình an, hứa hẹn khi trở về sẽ thế này thế kia. Cứ thế mãi, thủy thần mới dần dần kiêm quản tài vận."
Này vừa đúng giải đáp được nghi hoặc của Tạ Liên. Y xoay người lại, nói: "Ra là như vậy sao? Thú vị, nói vậy Thủy Sư hẳn là một đại thần quan rất lợi hại."
Thiếu niên kia cười nhạo: "Ừ, Thủy Hoành Thiên mà."
Nghe ngữ khí của hắn, dường như không để vị thần quan này vào mắt, cũng không giống đang nói lời hay, Tạ Liên hỏi: "Thủy Hoành Thiên là cái gì?"
Thiếu niên kia chậm rãi nói: "Thuyền băng qua sông lớn, đi hay ở, chỉ dựa vào một câu của gã. Không cống nộp cho gã, gã liền trở mặt, rất ngang ngược, cho nên gã được tặng một cái biệt hiệu, gọi là Thủy Hoành Thiên. Về ý nghĩa thì không khác mấy với Cự Dương tướng quân và quét rác tướng quân.
Thần quan tên tuổi vang dội, ở nhân gian hay Thiên giới ít nhiều đều có mấy cái tên lóng, ví như Tạ Liên bị gọi là trò cười tam giới, vang danh khác người, sao chổi, tang gia khuyển, khụ khụ khụ, từ từ bỏ qua. Thông thường, dùng biệt hiệu để xưng hô về thần quan là chuyện vô cùng thấy lễ, tỷ như nếu ai dám ở trước mặt Mộ Tình gọi hắn là "Quét rác tướng quân", Mộ Tình nhất định sẽ giận tím mặt. Tạ Liên nhớ kỹ là không được gọi như vậy, nói: "Thì ra là thế, đa tạ vị huynh đệ đây đã giải đáp." Dừng một chút, cảm thấy cách nói năng của thiếu niên này rất thú vị, lại nói: "Vị bằng hữu này, tuổi còn trẻ, thế nhưng lại biết rất nhiều."
Thiếu niên kia nói: "Không nhiều lắm. Rảnh. Đọc lung tung thôi."
Ở nhân gian, nơi nào cũng có thể tìm được một đống sách thần thoại lớn nhỏ, hầu hết đều nói về chuyện xưa của thần và quỷ, lớn thì ân ân oán oán, nhỏ thì chuyện lông gà vỏ tỏi, có thật cũng có giả. Thiếu niên này biết nhiều, cũng không tính là kỳ quái. Tạ Liên buông quyển trục xuống, nói: "Vậy, vị bằng hữu này, thần huynh đệ biết nhiều như vậy, còn quỷ thì sao có biết không?"
Thiếu niên kia nói: “Con quỷ nào?”
Tạ Liên: “Huyết Vũ Thám Hoa, Hoa Thành.”
Nghe vậy, thiếu niên này thấp giọng cười vài tiếng, rốt cuộc ngồi hẳn dậy. Hắn vừa quay đầu lại, hai mắt Tạ Liên bỗng sáng bừng.
Chỉ thấy thiếu niên này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, áo đỏ hơn phong, da trắng như tuyết, hai mắt sáng ngời như sao, mỉm cười liếc xéo Tạ Liên, tuấn mỹ dị thường, nét mặt không biết sao lại có vài phần dã khí. Tóc đen buộc lỏng, hơi lệch một chút, thoạt nhìn cực kỳ tùy ý.
Hai người đang xuyên qua rừng phong kiều diễm đỏ lực như lửa, lá phong rơi rụng bay trong không trung, có một chiếc lá rơi trên đầu vai thiếu niên này. Hắn nhẹ thổi một hơi, thổi lá phong rơi xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tạ Liên, cười như không cười, nói: "Ca ca muốn biết điều gì? Cứ việc hỏi."