Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Bên trong trúc xá, hai người giống nhau như đúc, hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Ngoại trừ một người bạch y, một người hắc y, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ gì khác biệt.
Lạc Băng Hà hắc y bên hông đeo một thanh kiếm, tầng tầng lớp lớp, có phù chú phong ấn vô cùng nghiêm ngặt.
Tâm Ma Kiếm khi xưa khí phách ào ạt, giờ lại bị gói ghém thô bạo khó coi đến thế, ngay cả một tia ma khí cũng không thể tỏa ra.
Y khàn khàn cổ họng khẽ quát: "Cút xuống!"
Đến cùng tiếng quát khẽ tràn trề tức giận này, còn có một bạo kích. "Lạc Băng Hà" bạch y kẹt giữa hai chân Thẩm Thanh Thu tức thì nghiêm túc đáp trả. Hai luồng chạm nhau, không trung vang lên một tiếng, mùi thuốc nổ tản mác.
Gã nhìn có vẻ vô cùng mất hứng, khinh thường nói: "Sớm không về, muộn không về, cố tình phải vào cái lúc này..."
Còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Thu ngoắc ngoắc hai ngón tay, Tu Nhã Kiếm mới găm lệch vào vách tường hơi hơi rung động chuôi, đột nhiên bay tới tay của hắn. Thẩm Thanh Thu nắm chặt bàn tay, bật người vung tay chém xuống.
Hai mặt giáp công, "Lạc Băng Hà" rốt cuộc không thể tiếp tục bảo trì tư thế cơ thể khiêu khích này nữa. Gã xoay người xuống giường, lúc rời ra còn không quên nhéo một cái vào thắt lưng Thẩm Thanh Thu, nhẹ nhàng tọa lạc ở một góc của trúc xá, tỏ vẻ ảm đạm: "Sư tôn xuống tay nặng nề. Chẳng lẽ một chút cũng không thương xót đệ tử sao?"
Cút mịa mi đi!
Ai là sư tôn của mi!
Hàng này là nam chính "Lạc Băng Hà" của nguyên tác 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》bên Chung Điểm a! Trước đó khi trình trừng phạt của hệ thống lên sàn, đã từng được thả ra — nam nhân tồn tại như một vị thần được độc giả Chung Điểm sùng bái, năm xưa ai nhắc tới mà không hô một tiếng: Băng ca!
Thẩm Thanh Thu tuyệt đối không ngờ, hàng này không chỉ xuất hiện trong trình trừng phạt của hệ thống, còn có thể xuất hiện với hình thể thật ở thế giới này. Như vậy xem ra, cái gọi là trừng phạt của hệ thống, không phải thả ra bản mô phỏng nhân cách, chỉ sợ là trực tiếp từ thế giới song song nguyên bản kéo Băng ca qua!
Tuy rằng hôm qua tới nay, vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng mà, Lạc thiếu nữ vẫn đều là cái giọng nũng nịu hơi tí là giận dỗi, hơn nữa mải mê quan tâm lo lắng, trị thương cho y, Thẩm Thanh Thu mới không nghĩ nhiều.
Lạc Băng Hà chân chính, lòng bàn tay và ngực đều có vết kiếm mình để lại. Thứ như vậy đứa trẻ này vẫn coi là bảo bối giữ trên người không chịu chữa khỏi, sao có thể khiến hắn đụng đến "làn da bóng loáng hoàn chỉnh"?
Nói đến cùng vẫn là không đủ quen thuộc với thân thể đối phương, mới chậm chạp không nghĩ ra.
May thay dừng cương trước bờ vực. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa khí tiết tuổi già (...) khó giữ được.
Vậy hôm qua khi chạm mặt trong nội điện địa cung, gã nói chữ "Đi" cũng rất dễ lý giải. Ý của chữ này không phải "Chạy mau đi", mà là "Đồ cặn bã nhà ngươi mau cút ngay cho ông đây!"
Lạc Băng Hà hắc y bên hông đeo kiếm đánh tới, gấp gáp nói: "Sư tôn, tạp chủng này có làm gì ngươi không?"
Ớ, mắng gã tạp chủng, không phải đang mắng chính ngươi sao...
Ném đá thì ném đá, nhìn vẻ mặt vội vàng của Lạc Băng Hà, túm lấy mình không chịu buông, Thẩm Thanh Thu rất là vui mừng.
Bầu không khí này mới đúng chứ!
Hắn hắng giọng một cái, xác nhận quần áo không rách không xộc xệch, dung nhan không loạn, mới nói: "Vi sư không có việc gì." Đột nhiên nhớ tới hôm qua trên người "Lạc Băng Hà" thương tích đầy mình, da tróc thịt bong, bên này chỉ sợ cũng khó tránh không tổn hao gì, vội hỏi: "Ngươi thế nào? Có bị thương không?"
Lạc Băng Hà gật đầu nói: "Đã khỏi rồi."
Thẩm Thanh Thu nắm cổ tay của y, lật qua, lòng bàn tay có một vết sẹo trắng nói mờ không mờ, nói nặng không nặng, trong lòng xúc động: "Rốt cuộc chuyện gì thế này. Hai ngày này ngươi đi đâu vậy, tại sao gã lại ở chỗ này?"
Lạc Băng Hà lắc đầu nói: "Đệ tử không biết. Ngày hôm kia bế quan trong nội điện địa cung, bỗng nhiên tử quang trên tàn phiến của Tâm Ma Kiếm bắt đầu khởi động,...kẻ này liền xuất hiện, trong tay còn cầm một thanh Tâm Ma Kiếm khác. Ta giao thủ với gã, nhất thời vô ý, tiến nhập khe nứt do Tâm Ma Kiếm chém ra, sau đó khe nứt khép lại. Ta chỉ kịp cướp kiếm đi, rồi khi quay lại, không phát hiện sư tôn, đành phải một đường tìm tới Thương Khung Sơn phái."
Cho nên hai ngàynay, Lạc Băng Hà là chạy đến 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》nguyên tác?
Thì ra vết chém không khí của Tâm Ma Kiếm đã nghịch thiên tới trình độ này, ngay cả cửa ra vào của thế giới song song cũng có thể chém mở.
Đây không phải sự tồn tại có thể dùng BUG để nói rõ được!
Một chàng gay bỗng nhiên đưa thân vào hậu cung ba nghìn giai lệ của Chung Điểm, đứa nhỏ này chắc là bị dọa sợ lắm lắm. Thẩm Thanh Thu đang không nhịn được lòng sinh trìu mến (...) chợt nghe có người lạnh lùng thốt: "Cảm phiền, ta còn ở nơi này. Có thể đừng lãng quên ta không."
Lạc Băng Hà nguyên tác vẫn quen làm trung tâm sân khấu được vạn dân chú mục, thấy hai người kia vừa gặp đã dính thành một cục, coi như gã không tồn tại, dính lấy nhau buồn nôn đến cực điểm, nội tâm phiền đến không sao tả nổi, chân âm thầm dùng sức, không tiếng động dập nát mấy khối đá dưới chân.
Lạc Băng Hà che ở trước người Thẩm Thanh Thu, ngữ khí lành lạnh: "Vừa rồi ngươi đang làm gì đó."
"Lạc Băng Hà" thản nhiên nói: "Chơi chơi một chút thôi."
Thẩm Thanh Thu chấn kinh rồi.
Chơi ai?
... Chơi ta sao?
Băng ca ngươi... Ai đến cũng không cự tuyệt sao?!
Nam nữ không kỵ, chay mặn không kiêng, đưa đến bên miệng liền ăn?
Hay là nói bên này hậu cung nguyên bản đều chưa thu, nhịn đến gấp quá?
Băng ca chậc một tiếng, khinh thường nói: "Ai kêu y vô dụng như vậy, đến một nữ nhân cũng không có."
Tiêu chuẩn "vô dụng" kiểu này, đến là say. Điểm chú trọng của Lạc Băng Hà lại không phải cái này, phẫn nộ đến mức trong đồng tử gần như xuất huyết, trầm giọng nói: "Ngươi dám làm nhục sư tôn như thế..."
Ánh mắt của "Lạc Băng Hà" còn lại cũng đột nhiên chuyển sang màu đỏ, nhìn thẳng y, cười lạnh nói: "Ta đâu chỉ muốn nhục nhã hắn? Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của ngươi mà xem! "Ta" cư nhiên khó coi như vậy, suốt ngày ở bên tên tiểu nhân vô liêm sỉ Thẩm Thanh Thu..."
Gã chưa nói xong, Lạc Băng Hà đã nổ.
Trúc xá gần như bị ô khí tràn ngập đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, không ai nhường ai, bỗng nhiên một đạo bạch quang thấu nhập từ đỉnh đầu, thì ra hai người ném bạo kích lẫn nhau, mái hiên bệnh tật của trúc xá vô tội bị thương, rách ra một lỗ hổng lớn. Lạc Băng Hà ngẩng đầu nhìn, mặt nhất thời còn đen hơn ma khí tay y đánh ra.
Thẩm Thanh Thu cũng gần như có biểu cảm y hệt: Má nó chớ, thế này thì khi An Định Phong đến sửa chữa biết nói thế nào?
Lạc Băng Hà không muốn hủy hoại trúc xá, nhảy ra đại môn, quát: "Đi ra!"
Gã nguyên tác hừ nói: "Vừa hay, trong phòng sập sệ không thoải mái tay chân!"
Hai đạo thân ảnh một đen một trắng ngay lập tức biến mất không thấy. Thẩm Thanh Thu đang lo lắng nếu gọi người của Bách Chiến Phong tới, liệu có khi nào họ đánh chết cả hai Lạc Băng Hà không, đúng lúc đó, Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh dẫn một đống đệ tử lao tới. Phỏng chừng vừa nãy còn đang học ca chiều, nghe được tiếng vang lạ, vội vàng chạy qua, có đứa ôm đàn, có đứa tay còn cầm sách. Thẩm Thanh Thu lập tức nói: "Đứng lại!"
Cả đám đệ tử vội vàng đứng thẳng, Minh Phàm mở miệng hỏi: "Sư tôn, bên này có cái gì..."
Thẩm Thanh Thu ngắt lời hắn: "Xếp thành hàng."
Các đệ tử Thanh Tĩnh Phong lập tức theo phản xạ có điều kiện xếp thành hàng. Thẩm Thanh Thu lại nói: "Đi xuống, chạy vòng quanh Thanh Tĩnh Phong. Chạy ba mươi vòng!"
Nếu trực tiếp đuổi chúng nó đi, đám nhóc con này tất nhiên không chịu, còn đòi ở lại giúp (thêm) đỡ (loạn), chẳng bằng trực tiếp đuổi khéo đi luôn. Mệnh lệnh trực tiếp như thế, chúng đệ tử bốn mắt nhìn nhau. Sư tôn kêu chạy, ờ chạy thôi. Một đám thiếu niên thiếu nữ thanh y nối đuôi nhau như xe lửa, chạy xuống chân Thanh Tĩnh Phong.
Thẩm Thanh Thu đuổi chúng nó xong, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu phi thân nhảy vào rừng trúc sau núi.
Hàng nguyên tác có thể hoàn toàn khống chế Tâm Ma Kiếm, đứa mà hắn nuôi, lại bởi vì tâm trí không quá ổn định, hoặc nói tạp niệm trong lòng đặc biệt nhiều, rất dễ dàng bị xâm nhập phản phệ, bởi vậy chỉ sợ không dám vọng động Tâm Ma Kiếm, hơi bó tay bó chân, chỉ e vì nguyên nhân này, y mới chủ động dùng phù chú che Tâm Ma Kiếm lại. Cầm bàn tay vàng cũng không dám dùng, cầm chén vàng vẫn không thể xin cơm. Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nhìn khác gì vật nhau.
Nhưng vật nhau kiểu này, sức phá hoại cũng mạnh quá đi!
Mặt đất đã bị đào ra mấy chục hố sâu, cành trúc nghiêng ngả, lá rụng bay tán loạn, gà bay chó chạy kinh thiên động địa. Còn tiếp tục như vậy, Thanh Tĩnh Phong sẽ bị gọt thành Hói Đầu Phong. Thẩm Thanh Thu nhìn chuẩn khe hở, xách Tu Nhã, xông về phía Lạc nguyên tác.
Ngân quang chớp động, quét qua đôi mắt dài hẹp, "Lạc Băng Hà" nghiêng đầu thật mạnh, nháy mắt đẩy ra mũi kiếm, nghiêng đầu nói: "Rõ ràng bọn ta là cùng một người, vì sao sư tôn ngươi giúp y đánh ta?"
Có ma mới cùng một người với ngươi!
Thẩm Thanh Thu ngậm miệng không đáp, trao đổi ánh mắt với Lạc Băng Hà, không cần nói nhiều, đồng loạt tiến công về phía Lạc nguyên tác.
Vốn giữa hai Lạc Băng Hà, khoảng cách thực lực không lớn, trước đó vết thương trên người Lạc nguyên tác, hơn phân nửa chính là Lạc Băng Hà chém ra, hơn nữa cộng thêm Thẩm Thanh Thu, cán cân thăng bằng chầm chậm khuynh đảo.
Bên trong kiếm quang nhanh nhẹn như rồng bay tuyết phủ, linh lực và hắc khí lần lượt thay đổi, phối hợp không còn kẽ hở. "Lạc Băng Hà" khó khăn né qua mấy đợt công kích, hơi hơi hí mắt, dường như là động khí, nhưng cũng không quá biểu lộ cảm xúc, chỉ hấp hé miệng, bỗng nhiên nói: "Kỹ thuật của y kém như vậy, có gì tốt?"
Đột nhiên đến một câu như vậy, tay của Thẩm Thanh Thu run lên một chút, nhịn xuống, tiếp tục đánh.
Ai ngờ, Băng ca vẫn không giữ chừng mực: "Sư tôn ngươi cũng thưởng thức qua bản lĩnh của ta rồi. Dù sao cũng là một người, không bằng ngươi đi theo ta. Nhất định khiến ngươi sung sướng hơn theo y."
Thẩm Thanh Thu: "Câm miệng!"
Lạc Băng Hà lẩm bẩm nói: "... Thưởng thức qua?"
Thẩm Thanh Thu: "Chuyên tâm đánh nhau."
Lạc Băng Hà nói: "Cái gì gọi là thưởng thức qua. Cái gì gọi là sung sướng hơn theo ta?"
"Lạc Băng Hà" ám muội nói: "Hay là nói, sư tôn ngươi chính là thích bị người làm đau? Cho dù là vậy, đệ tử cũng bảo đảm làm ngài vừa lòng."
Trong phút chốc, mặt của Lạc Băng Hà trở nên méo mó, y gần như vô ý thức đặt tay lên Tâm Ma Kiếm.
Thẩm Thanh Thu vội quát: "Đừng rút!"
Lạc Băng Hà nhờ thế mới lấy lại tinh thần, lập tức thu tay, nhưng màu đỏ trong mắt càng đậm hơn, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cắn răng một cái, giành thế tấn công trước, dẫn đầu mở ra màn cận chiến.
Hai người cứng đối cứng, lực đạo y hệt, chiêu thức y hết, hậu quả tạo thành cũng y hệt. Thẩm Thanh Thu nghe thấy tiếng "răng rắc" nặng nề.
Hai Lạc Băng Hà, một kẻ gãy tay trái, một tên gãy tay phải, đều mềm nhũn buông thõng. Ngay cả phản ứng kế tiếp cũng giống nhau như đúc: Tay gãy thì dùng chân đá, vì thế lại "răng rắc" hai tiếng — lúc này gãy chính là chân.
Thẩm Thanh Thu không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi!"
Cách đấu kiểu này, muốn đồng quy vu tận sao?!
"Lạc Băng Hà" bỗng nhiên dịu sắc mặt, nhìn Thẩm Thanh Thu nói: "Sư tôn, phải chăng ngươi trách ta lần trước làm đau ngươi?"
Tên còn lại trợn mắt nói: "Sư tôn, trước đó ngươi với gã từng gặp rồi?"
Nếu ở trong hệ thống cũng coi như đã gặp mặt, vậy thì tính. Thẩm Thanh Thu không muốn giấu diếm, nói: "Gặp mặt một lần mà thôi."
Băng ca cũng thật biết tận dụng mọi thứ, ủy khuất nói: "Lần trước là ta không tốt. Đệ tử nhận sai, nhưng vừa rồi không phải sư tôn cũng rất vui vẻ sao? Đều là đồ đệ, sao ngươi nhẫn tâm đối xử với ta như vậy?"
Giả bộ. Ngươi giả bộ. Ngươi tiếp tục giả bộ đi. Không hổ là Băng ca hai mặt khẩu phật tâm xà miệng nam mô bụng một bồ dao găm!
Quả nhiên nam chính hệ hắc hóa của Chung Điểm chính là âm hiểm, gã đây là đang cố ý nhiễu loạn tâm trí của Lạc Băng Hà. Thẩm Thanh Thu sao có thể để gã thành công, mắng vô cùng hùng hồn hợp lý, không chút hàm hồ: "Một chút cũng không vui vẻ!"
Vừa mới mắng ra, hắn đã cảm thấy một cỗ ma nhiệt tản mác dâng lên mãnh liệt từ bụng.
Không thể xem nhẹ, không thể áp chế, giống như ngàn vạn con kiến mon men trong thân thể của hắn mà gặm nhấm.
Khóe miệng của "Lạc Băng Hà" nhếch lên, sung sướng âm trầm nói: "Còn có thể khẩu thị tâm phi sao?"
Thiên ma máu.
Sao có thể quên mất, chỉ cần là Lạc Băng Hà, đều có thể thao túng máu cổ trong thân thể của hắn.
Bên này hai Lạc Băng Hà, một kích động máu cổ, một cưỡng chế máu cổ, rõ ràng phân cao thấp, hậu quả tạo thành chính là, một hồi tê dại lại một hồi khô nóng, đứt quãng, từ bụng nhanh chóng tràn ngập toàn thân, thậm chí là đầu ngón tay. Thẩm Thanh Thu thở hổn hển vài hơi khí nóng, tầm mắt có chút mơ hồ, tay cầm kiếm cũng bắt đầu không ổn.
Lạc Băng Hà sơ ý một cái, Tâm Ma Kiếm bên hông liền bị đoạt đi.
Lạc nguyên tác cười đắc ý, lại mang theo vài phần hưng phấn như uống máu, ngay lúc gã cầm chuôi kiếm, sắp rút kiếm ra khỏi vỏ, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên lạnh lùng thốt: "Đừng vui mừng quá sớm. Ngươi nhìn đỉnh đầu mà xem."
Giờ phút này trên đỉnh đầu ba người, chỉ có cành trúc lá xanh tuôn rơi, theo gió lay động. "Lạc Băng Hà" không cần ngẩng đầu, vẫn cảm giác được phía trên không có uy hiếp, gã nhè nhẹ mỉm cười: "Kỹ xảo đối phó trẻ con ngây thơ thế này, sư tôn lấy ra trêu đùa đệ tử, không khỏi rất khinh thường ta."
Không nhìn?
Tốt, đáng đời!
Tay trái Thẩm Thanh Thu làm thành quyết, ngón tay búng lên một tiếng giòn tan, ánh mắt ngưng lại.
"Lạc Băng Hà" đang muốn nói chuyện, một chiếc lá bay xẹt qua trước mắt gã.
Nụ cười của gã đọng lại.
Một dòng máu rất nhỏ, chảy xuống chầm chậm bên mặt gã.
Bốn phương tám hướng, lá trúc càng rơi càng nhiều, lá xanh từ từ bay xuống đột nhiên chuyển nhanh tốc độ, từng mảnh như gió đông mang theo hàn đao, lấy gã làm trung tâm mà quét qua.
Trích Diệp Phi Hoa bản bí truyền! Thiên Diệp Vạn Hoa!
"Lạc Băng Hà" chém ra một chưởng, đánh tan diệp đao dày đặc phi về phía gã, Thẩm Thanh Thu, tựa như thiên nữ tán hoa ở giữa rừng trúc đều là phi diệp truy hồn đoạt mệnh hướng về phía Lạc nguyên tác, nhìn như ôn nhu, nhưng một khi dính vào người, uy lực sẽ là lột da tróc xương, một hai mảnh còn có thể né tránh, nhưng trăm ngàn phiến ào tới cùng trời cuối đất, dù thế nào cũng khiến người ta luống cuống tay chân một trận, huống chi vừa rồi hai người lại dùng cách đấu thô lỗ như thế, gãy mất một chân một tay, hành động bất tiện. Thẩm Thanh Thu đang muốn lao lên, đã thấy một bóng đen nhào lên đứng trước người hắn, chưởng đã lên nòng sẵn kia, vừa hay đánh trúng vào vị trí trái tim của "Lạc Băng Hà".
Khuôn mặt quen thuộc đến cực điểm kia lộ ra thần sắc không thể tin, trong giây lát, Thẩm Thanh Thu thậm chí có chút không đành lòng.
"Lạc Băng Hà" rút lui hai bước, nuốt cổ họng, hình như nuốt vào một ngụm máu, cười khẩy nói: "Thực sự ăn ý. Không tệ ha?"
Tuy là trào phúng, nhưng cái tay còn tốt của y đã nắm chặt thành quyền, gân xanh mu bàn tay lúc ẩn lúc hiện.
Từ sau khi trưởng thành, chưa từng có người có thể ép gã tới tình trạng này.
Ở thế hạ phong như vậy, khiến gã nhớ tới tháng ngày từng bị sỉ nhục, bị chà đạp đủ mọi cách.
Trà nóng đổ lên đầu, phòng chứa củi bốn phía lùa gió, quyền cước ẩu đả cùng từ ngữ chửi rủa không chừng mực, quỳ từ buổi trưa nắng hè chói chang đến đêm khuya sau giờ ngọ, bụng ăn không no.
Những ngày tháng đó, có liên quan chặt chẽ tới khuôn mặt trước mắt đây.
Nhưng hiện tại, chủ nhân khuôn mặt đó vẫn đứng bên cạnh kẻ giống hệt như gã, nâng cánh tay gãy kia lên, không dám đụng cũng không dám buông, giống như bản thân cũng cảm nhận được nỗi đau sâu sắc ấy, chau mày nói: "Tại sao phải làm căng với gã. Biết là gãy còn cứ đánh. Lần sau đừng dính vô nữa."
Tuy nghe có vẻ trách cứ, nhưng giọng nói này, vừa tức, vừa gấp, vừa đau lòng.
Ngu đến mấy cũng nghe ra được.
Gió lạnh cứ lùa, cành lá tuôn rơi, lá trúc từng mảnh bay xuống.
Không cam lòng.
Không công bằng.
Hình ảnh hai người kia đứng chung một chỗ, không ngờ lại chói mắt như vậy, chọc đau mắt gã, hốc mắt cay cay.
Rõ ràng đều là "Lạc Băng Hà", dựa vào cái gì, y gặp là Thẩm Thanh Thu như thế này, còn mình gặp lại là một kẻ vô sỉ lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ thành thói.
Dựa vào đâu!
Quần áo và đồ vật được dốc lòng bảo tồn, phòng hông sạch sẽ tươi mát, những lời nói nhẹ nhàng, ngàn lần thương cảm, vạn lần chiều chuộng.
Rõ ràng chỉ ôm tâm tư làm nhục, rõ ràng chẳng quan tâm tới quan hệ khiến người khác buồn nôn của hai người kia.
Thế nhưng, hiện giờ một câu "Đi theo ta", lại là kìm lòng không đặng thốt ra với Thẩm Thanh Thu.
Lạc Băng Hà nghe gã nói ba chữ kia, cười lạnh nói: "Ngươi nói cái gì? Hử?"
Đốt ngón tay của y kêu lên, xem ra, đã nổi lên sát tâm.
Tuy rằng Thẩm Thanh Thu đồng ý hành vi bổ đao, bổ đao vạn tuế, nhưng mà... để Lạc Băng Hà giết Lạc Băng Hà, chuyện gì thế này a?
Để hắn tự lên giết? Càng không thể nào.
Huống hồ, không biết định luật "nam chính kim thân không hỏng", liệu có tác dụng trên người Lạc nguyên tác không?
Hai ngón tay Thẩm Thanh Thu đè lên đầu vai y, kêu y chớ xúc động. Đang đau đầu nên xử lý như thế nào, "Lạc Băng Hà" đã hành động trước.
Gã phá bỏ bùa phong Tâm Ma Kiếm, hắc khí ánh tím mãnh liệt, trong ánh mắt đề phòng của hai người, chém vào khoảng không, rạch ra một khe hở không gian, tung người vào.
Khi ngoái đầu nhìn lại, gã hung hăng cắn môi.
Không cam lòng.
Khe hở biến mất cùng thân ảnh kia.
Thế là... đi rồi?
Băng ca... dễ đuổi như thế ư?!
Thẩm Thanh Thu sửng sốt trong chốc lát, rồi mới kịp phản ứng: "Trở về lập tức tiêu hủy tàn phiến của Tâm Ma Kiếm. Thứ này không thể giữ lại."
BUG của thứ đồ chơi này quá lớn. Tiếp tục giữ, không biết còn có thể gây ra thần chuyển biến gì.
Lạc Băng Hà yên lặng gật đầu, tuy rằng y không cần người đỡ, Thẩm Thanh Thu vẫn tiếp tục đưa nửa người cho y dựa vào.
Hai người đi chưa được mấy bước, Lạc Băng Hà u buồn hỏi "Sư tôn, kỹ thuật của ta, thật sự rất kém cỏi sao?"
...
Nói thật, kém.
Thật sự kém. Không riêng gì hôn, cả sờ, cởi, lăn, đều kém không chỉ một bậc.
Về phần cắm, chưa so sánh được, thế nhưng cái tương tự là đẩy, có lẽ cũng... không cùng đẳng cấp.
Thẩm Thanh Thu đương nhiên sẽ không nói ra, ngắn gọn kêu: "Cũng không phải."
Vẻ u buồn trên mặt Lạc Băng Hà càng trở nên đậm hơn.
Thẩm Thanh Thu an ủi y: "Dù sao ngươi cũng không có kinh nghiệm gì."
Sự thành thạo của Băng ca, là do thân chinh bách chiến đêm ngự trăm nữ, luyện ra đó!
Lạc Băng Hà cúi đầu. Nhìn dáng vẻ, chắc là đang lo lắng ngồi đâu trồng nấm mới tốt. Thẩm Thanh Thu không chịu được nhất chính là y như vậy, nịnh nói: "Vi sư chữa khỏi tay chân cho ngươi trước, sau đó chúng ta lại... cùng nhau tham luận một chút. Như vậy thế nào?"
Lạc Băng Hà bỗng dưng ngẩng đầu: "Thật sao?!"
Thẩm Thanh Thu biết ngay y sẽ có phản ứng này, bình tĩnh vỗ vỗ đầu y: "Đi chữa trước đã."
Lạc Băng Hà gật gật đầu, răng rắc hai cái, nối cả tay với chân lại như cũ.
Y bỗng nhiên đứng lên, dùng hai tay hoàn hảo nâng hai cánh tay Thẩm Thanh Thu, hai má ửng đỏ, hai mắt tỏa sáng: "Chữa xong rồi! Sư tôn, cùng... cùng nhau tham luận nhé?"
Ngoại trừ một người bạch y, một người hắc y, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ gì khác biệt.
Lạc Băng Hà hắc y bên hông đeo một thanh kiếm, tầng tầng lớp lớp, có phù chú phong ấn vô cùng nghiêm ngặt.
Tâm Ma Kiếm khi xưa khí phách ào ạt, giờ lại bị gói ghém thô bạo khó coi đến thế, ngay cả một tia ma khí cũng không thể tỏa ra.
Y khàn khàn cổ họng khẽ quát: "Cút xuống!"
Đến cùng tiếng quát khẽ tràn trề tức giận này, còn có một bạo kích. "Lạc Băng Hà" bạch y kẹt giữa hai chân Thẩm Thanh Thu tức thì nghiêm túc đáp trả. Hai luồng chạm nhau, không trung vang lên một tiếng, mùi thuốc nổ tản mác.
Gã nhìn có vẻ vô cùng mất hứng, khinh thường nói: "Sớm không về, muộn không về, cố tình phải vào cái lúc này..."
Còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Thu ngoắc ngoắc hai ngón tay, Tu Nhã Kiếm mới găm lệch vào vách tường hơi hơi rung động chuôi, đột nhiên bay tới tay của hắn. Thẩm Thanh Thu nắm chặt bàn tay, bật người vung tay chém xuống.
Hai mặt giáp công, "Lạc Băng Hà" rốt cuộc không thể tiếp tục bảo trì tư thế cơ thể khiêu khích này nữa. Gã xoay người xuống giường, lúc rời ra còn không quên nhéo một cái vào thắt lưng Thẩm Thanh Thu, nhẹ nhàng tọa lạc ở một góc của trúc xá, tỏ vẻ ảm đạm: "Sư tôn xuống tay nặng nề. Chẳng lẽ một chút cũng không thương xót đệ tử sao?"
Cút mịa mi đi!
Ai là sư tôn của mi!
Hàng này là nam chính "Lạc Băng Hà" của nguyên tác 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》bên Chung Điểm a! Trước đó khi trình trừng phạt của hệ thống lên sàn, đã từng được thả ra — nam nhân tồn tại như một vị thần được độc giả Chung Điểm sùng bái, năm xưa ai nhắc tới mà không hô một tiếng: Băng ca!
Thẩm Thanh Thu tuyệt đối không ngờ, hàng này không chỉ xuất hiện trong trình trừng phạt của hệ thống, còn có thể xuất hiện với hình thể thật ở thế giới này. Như vậy xem ra, cái gọi là trừng phạt của hệ thống, không phải thả ra bản mô phỏng nhân cách, chỉ sợ là trực tiếp từ thế giới song song nguyên bản kéo Băng ca qua!
Tuy rằng hôm qua tới nay, vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng mà, Lạc thiếu nữ vẫn đều là cái giọng nũng nịu hơi tí là giận dỗi, hơn nữa mải mê quan tâm lo lắng, trị thương cho y, Thẩm Thanh Thu mới không nghĩ nhiều.
Lạc Băng Hà chân chính, lòng bàn tay và ngực đều có vết kiếm mình để lại. Thứ như vậy đứa trẻ này vẫn coi là bảo bối giữ trên người không chịu chữa khỏi, sao có thể khiến hắn đụng đến "làn da bóng loáng hoàn chỉnh"?
Nói đến cùng vẫn là không đủ quen thuộc với thân thể đối phương, mới chậm chạp không nghĩ ra.
May thay dừng cương trước bờ vực. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa khí tiết tuổi già (...) khó giữ được.
Vậy hôm qua khi chạm mặt trong nội điện địa cung, gã nói chữ "Đi" cũng rất dễ lý giải. Ý của chữ này không phải "Chạy mau đi", mà là "Đồ cặn bã nhà ngươi mau cút ngay cho ông đây!"
Lạc Băng Hà hắc y bên hông đeo kiếm đánh tới, gấp gáp nói: "Sư tôn, tạp chủng này có làm gì ngươi không?"
Ớ, mắng gã tạp chủng, không phải đang mắng chính ngươi sao...
Ném đá thì ném đá, nhìn vẻ mặt vội vàng của Lạc Băng Hà, túm lấy mình không chịu buông, Thẩm Thanh Thu rất là vui mừng.
Bầu không khí này mới đúng chứ!
Hắn hắng giọng một cái, xác nhận quần áo không rách không xộc xệch, dung nhan không loạn, mới nói: "Vi sư không có việc gì." Đột nhiên nhớ tới hôm qua trên người "Lạc Băng Hà" thương tích đầy mình, da tróc thịt bong, bên này chỉ sợ cũng khó tránh không tổn hao gì, vội hỏi: "Ngươi thế nào? Có bị thương không?"
Lạc Băng Hà gật đầu nói: "Đã khỏi rồi."
Thẩm Thanh Thu nắm cổ tay của y, lật qua, lòng bàn tay có một vết sẹo trắng nói mờ không mờ, nói nặng không nặng, trong lòng xúc động: "Rốt cuộc chuyện gì thế này. Hai ngày này ngươi đi đâu vậy, tại sao gã lại ở chỗ này?"
Lạc Băng Hà lắc đầu nói: "Đệ tử không biết. Ngày hôm kia bế quan trong nội điện địa cung, bỗng nhiên tử quang trên tàn phiến của Tâm Ma Kiếm bắt đầu khởi động,...kẻ này liền xuất hiện, trong tay còn cầm một thanh Tâm Ma Kiếm khác. Ta giao thủ với gã, nhất thời vô ý, tiến nhập khe nứt do Tâm Ma Kiếm chém ra, sau đó khe nứt khép lại. Ta chỉ kịp cướp kiếm đi, rồi khi quay lại, không phát hiện sư tôn, đành phải một đường tìm tới Thương Khung Sơn phái."
Cho nên hai ngàynay, Lạc Băng Hà là chạy đến 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》nguyên tác?
Thì ra vết chém không khí của Tâm Ma Kiếm đã nghịch thiên tới trình độ này, ngay cả cửa ra vào của thế giới song song cũng có thể chém mở.
Đây không phải sự tồn tại có thể dùng BUG để nói rõ được!
Một chàng gay bỗng nhiên đưa thân vào hậu cung ba nghìn giai lệ của Chung Điểm, đứa nhỏ này chắc là bị dọa sợ lắm lắm. Thẩm Thanh Thu đang không nhịn được lòng sinh trìu mến (...) chợt nghe có người lạnh lùng thốt: "Cảm phiền, ta còn ở nơi này. Có thể đừng lãng quên ta không."
Lạc Băng Hà nguyên tác vẫn quen làm trung tâm sân khấu được vạn dân chú mục, thấy hai người kia vừa gặp đã dính thành một cục, coi như gã không tồn tại, dính lấy nhau buồn nôn đến cực điểm, nội tâm phiền đến không sao tả nổi, chân âm thầm dùng sức, không tiếng động dập nát mấy khối đá dưới chân.
Lạc Băng Hà che ở trước người Thẩm Thanh Thu, ngữ khí lành lạnh: "Vừa rồi ngươi đang làm gì đó."
"Lạc Băng Hà" thản nhiên nói: "Chơi chơi một chút thôi."
Thẩm Thanh Thu chấn kinh rồi.
Chơi ai?
... Chơi ta sao?
Băng ca ngươi... Ai đến cũng không cự tuyệt sao?!
Nam nữ không kỵ, chay mặn không kiêng, đưa đến bên miệng liền ăn?
Hay là nói bên này hậu cung nguyên bản đều chưa thu, nhịn đến gấp quá?
Băng ca chậc một tiếng, khinh thường nói: "Ai kêu y vô dụng như vậy, đến một nữ nhân cũng không có."
Tiêu chuẩn "vô dụng" kiểu này, đến là say. Điểm chú trọng của Lạc Băng Hà lại không phải cái này, phẫn nộ đến mức trong đồng tử gần như xuất huyết, trầm giọng nói: "Ngươi dám làm nhục sư tôn như thế..."
Ánh mắt của "Lạc Băng Hà" còn lại cũng đột nhiên chuyển sang màu đỏ, nhìn thẳng y, cười lạnh nói: "Ta đâu chỉ muốn nhục nhã hắn? Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của ngươi mà xem! "Ta" cư nhiên khó coi như vậy, suốt ngày ở bên tên tiểu nhân vô liêm sỉ Thẩm Thanh Thu..."
Gã chưa nói xong, Lạc Băng Hà đã nổ.
Trúc xá gần như bị ô khí tràn ngập đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, không ai nhường ai, bỗng nhiên một đạo bạch quang thấu nhập từ đỉnh đầu, thì ra hai người ném bạo kích lẫn nhau, mái hiên bệnh tật của trúc xá vô tội bị thương, rách ra một lỗ hổng lớn. Lạc Băng Hà ngẩng đầu nhìn, mặt nhất thời còn đen hơn ma khí tay y đánh ra.
Thẩm Thanh Thu cũng gần như có biểu cảm y hệt: Má nó chớ, thế này thì khi An Định Phong đến sửa chữa biết nói thế nào?
Lạc Băng Hà không muốn hủy hoại trúc xá, nhảy ra đại môn, quát: "Đi ra!"
Gã nguyên tác hừ nói: "Vừa hay, trong phòng sập sệ không thoải mái tay chân!"
Hai đạo thân ảnh một đen một trắng ngay lập tức biến mất không thấy. Thẩm Thanh Thu đang lo lắng nếu gọi người của Bách Chiến Phong tới, liệu có khi nào họ đánh chết cả hai Lạc Băng Hà không, đúng lúc đó, Minh Phàm cùng Ninh Anh Anh dẫn một đống đệ tử lao tới. Phỏng chừng vừa nãy còn đang học ca chiều, nghe được tiếng vang lạ, vội vàng chạy qua, có đứa ôm đàn, có đứa tay còn cầm sách. Thẩm Thanh Thu lập tức nói: "Đứng lại!"
Cả đám đệ tử vội vàng đứng thẳng, Minh Phàm mở miệng hỏi: "Sư tôn, bên này có cái gì..."
Thẩm Thanh Thu ngắt lời hắn: "Xếp thành hàng."
Các đệ tử Thanh Tĩnh Phong lập tức theo phản xạ có điều kiện xếp thành hàng. Thẩm Thanh Thu lại nói: "Đi xuống, chạy vòng quanh Thanh Tĩnh Phong. Chạy ba mươi vòng!"
Nếu trực tiếp đuổi chúng nó đi, đám nhóc con này tất nhiên không chịu, còn đòi ở lại giúp (thêm) đỡ (loạn), chẳng bằng trực tiếp đuổi khéo đi luôn. Mệnh lệnh trực tiếp như thế, chúng đệ tử bốn mắt nhìn nhau. Sư tôn kêu chạy, ờ chạy thôi. Một đám thiếu niên thiếu nữ thanh y nối đuôi nhau như xe lửa, chạy xuống chân Thanh Tĩnh Phong.
Thẩm Thanh Thu đuổi chúng nó xong, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu phi thân nhảy vào rừng trúc sau núi.
Hàng nguyên tác có thể hoàn toàn khống chế Tâm Ma Kiếm, đứa mà hắn nuôi, lại bởi vì tâm trí không quá ổn định, hoặc nói tạp niệm trong lòng đặc biệt nhiều, rất dễ dàng bị xâm nhập phản phệ, bởi vậy chỉ sợ không dám vọng động Tâm Ma Kiếm, hơi bó tay bó chân, chỉ e vì nguyên nhân này, y mới chủ động dùng phù chú che Tâm Ma Kiếm lại. Cầm bàn tay vàng cũng không dám dùng, cầm chén vàng vẫn không thể xin cơm. Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nhìn khác gì vật nhau.
Nhưng vật nhau kiểu này, sức phá hoại cũng mạnh quá đi!
Mặt đất đã bị đào ra mấy chục hố sâu, cành trúc nghiêng ngả, lá rụng bay tán loạn, gà bay chó chạy kinh thiên động địa. Còn tiếp tục như vậy, Thanh Tĩnh Phong sẽ bị gọt thành Hói Đầu Phong. Thẩm Thanh Thu nhìn chuẩn khe hở, xách Tu Nhã, xông về phía Lạc nguyên tác.
Ngân quang chớp động, quét qua đôi mắt dài hẹp, "Lạc Băng Hà" nghiêng đầu thật mạnh, nháy mắt đẩy ra mũi kiếm, nghiêng đầu nói: "Rõ ràng bọn ta là cùng một người, vì sao sư tôn ngươi giúp y đánh ta?"
Có ma mới cùng một người với ngươi!
Thẩm Thanh Thu ngậm miệng không đáp, trao đổi ánh mắt với Lạc Băng Hà, không cần nói nhiều, đồng loạt tiến công về phía Lạc nguyên tác.
Vốn giữa hai Lạc Băng Hà, khoảng cách thực lực không lớn, trước đó vết thương trên người Lạc nguyên tác, hơn phân nửa chính là Lạc Băng Hà chém ra, hơn nữa cộng thêm Thẩm Thanh Thu, cán cân thăng bằng chầm chậm khuynh đảo.
Bên trong kiếm quang nhanh nhẹn như rồng bay tuyết phủ, linh lực và hắc khí lần lượt thay đổi, phối hợp không còn kẽ hở. "Lạc Băng Hà" khó khăn né qua mấy đợt công kích, hơi hơi hí mắt, dường như là động khí, nhưng cũng không quá biểu lộ cảm xúc, chỉ hấp hé miệng, bỗng nhiên nói: "Kỹ thuật của y kém như vậy, có gì tốt?"
Đột nhiên đến một câu như vậy, tay của Thẩm Thanh Thu run lên một chút, nhịn xuống, tiếp tục đánh.
Ai ngờ, Băng ca vẫn không giữ chừng mực: "Sư tôn ngươi cũng thưởng thức qua bản lĩnh của ta rồi. Dù sao cũng là một người, không bằng ngươi đi theo ta. Nhất định khiến ngươi sung sướng hơn theo y."
Thẩm Thanh Thu: "Câm miệng!"
Lạc Băng Hà lẩm bẩm nói: "... Thưởng thức qua?"
Thẩm Thanh Thu: "Chuyên tâm đánh nhau."
Lạc Băng Hà nói: "Cái gì gọi là thưởng thức qua. Cái gì gọi là sung sướng hơn theo ta?"
"Lạc Băng Hà" ám muội nói: "Hay là nói, sư tôn ngươi chính là thích bị người làm đau? Cho dù là vậy, đệ tử cũng bảo đảm làm ngài vừa lòng."
Trong phút chốc, mặt của Lạc Băng Hà trở nên méo mó, y gần như vô ý thức đặt tay lên Tâm Ma Kiếm.
Thẩm Thanh Thu vội quát: "Đừng rút!"
Lạc Băng Hà nhờ thế mới lấy lại tinh thần, lập tức thu tay, nhưng màu đỏ trong mắt càng đậm hơn, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cắn răng một cái, giành thế tấn công trước, dẫn đầu mở ra màn cận chiến.
Hai người cứng đối cứng, lực đạo y hệt, chiêu thức y hết, hậu quả tạo thành cũng y hệt. Thẩm Thanh Thu nghe thấy tiếng "răng rắc" nặng nề.
Hai Lạc Băng Hà, một kẻ gãy tay trái, một tên gãy tay phải, đều mềm nhũn buông thõng. Ngay cả phản ứng kế tiếp cũng giống nhau như đúc: Tay gãy thì dùng chân đá, vì thế lại "răng rắc" hai tiếng — lúc này gãy chính là chân.
Thẩm Thanh Thu không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi!"
Cách đấu kiểu này, muốn đồng quy vu tận sao?!
"Lạc Băng Hà" bỗng nhiên dịu sắc mặt, nhìn Thẩm Thanh Thu nói: "Sư tôn, phải chăng ngươi trách ta lần trước làm đau ngươi?"
Tên còn lại trợn mắt nói: "Sư tôn, trước đó ngươi với gã từng gặp rồi?"
Nếu ở trong hệ thống cũng coi như đã gặp mặt, vậy thì tính. Thẩm Thanh Thu không muốn giấu diếm, nói: "Gặp mặt một lần mà thôi."
Băng ca cũng thật biết tận dụng mọi thứ, ủy khuất nói: "Lần trước là ta không tốt. Đệ tử nhận sai, nhưng vừa rồi không phải sư tôn cũng rất vui vẻ sao? Đều là đồ đệ, sao ngươi nhẫn tâm đối xử với ta như vậy?"
Giả bộ. Ngươi giả bộ. Ngươi tiếp tục giả bộ đi. Không hổ là Băng ca hai mặt khẩu phật tâm xà miệng nam mô bụng một bồ dao găm!
Quả nhiên nam chính hệ hắc hóa của Chung Điểm chính là âm hiểm, gã đây là đang cố ý nhiễu loạn tâm trí của Lạc Băng Hà. Thẩm Thanh Thu sao có thể để gã thành công, mắng vô cùng hùng hồn hợp lý, không chút hàm hồ: "Một chút cũng không vui vẻ!"
Vừa mới mắng ra, hắn đã cảm thấy một cỗ ma nhiệt tản mác dâng lên mãnh liệt từ bụng.
Không thể xem nhẹ, không thể áp chế, giống như ngàn vạn con kiến mon men trong thân thể của hắn mà gặm nhấm.
Khóe miệng của "Lạc Băng Hà" nhếch lên, sung sướng âm trầm nói: "Còn có thể khẩu thị tâm phi sao?"
Thiên ma máu.
Sao có thể quên mất, chỉ cần là Lạc Băng Hà, đều có thể thao túng máu cổ trong thân thể của hắn.
Bên này hai Lạc Băng Hà, một kích động máu cổ, một cưỡng chế máu cổ, rõ ràng phân cao thấp, hậu quả tạo thành chính là, một hồi tê dại lại một hồi khô nóng, đứt quãng, từ bụng nhanh chóng tràn ngập toàn thân, thậm chí là đầu ngón tay. Thẩm Thanh Thu thở hổn hển vài hơi khí nóng, tầm mắt có chút mơ hồ, tay cầm kiếm cũng bắt đầu không ổn.
Lạc Băng Hà sơ ý một cái, Tâm Ma Kiếm bên hông liền bị đoạt đi.
Lạc nguyên tác cười đắc ý, lại mang theo vài phần hưng phấn như uống máu, ngay lúc gã cầm chuôi kiếm, sắp rút kiếm ra khỏi vỏ, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên lạnh lùng thốt: "Đừng vui mừng quá sớm. Ngươi nhìn đỉnh đầu mà xem."
Giờ phút này trên đỉnh đầu ba người, chỉ có cành trúc lá xanh tuôn rơi, theo gió lay động. "Lạc Băng Hà" không cần ngẩng đầu, vẫn cảm giác được phía trên không có uy hiếp, gã nhè nhẹ mỉm cười: "Kỹ xảo đối phó trẻ con ngây thơ thế này, sư tôn lấy ra trêu đùa đệ tử, không khỏi rất khinh thường ta."
Không nhìn?
Tốt, đáng đời!
Tay trái Thẩm Thanh Thu làm thành quyết, ngón tay búng lên một tiếng giòn tan, ánh mắt ngưng lại.
"Lạc Băng Hà" đang muốn nói chuyện, một chiếc lá bay xẹt qua trước mắt gã.
Nụ cười của gã đọng lại.
Một dòng máu rất nhỏ, chảy xuống chầm chậm bên mặt gã.
Bốn phương tám hướng, lá trúc càng rơi càng nhiều, lá xanh từ từ bay xuống đột nhiên chuyển nhanh tốc độ, từng mảnh như gió đông mang theo hàn đao, lấy gã làm trung tâm mà quét qua.
Trích Diệp Phi Hoa bản bí truyền! Thiên Diệp Vạn Hoa!
"Lạc Băng Hà" chém ra một chưởng, đánh tan diệp đao dày đặc phi về phía gã, Thẩm Thanh Thu, tựa như thiên nữ tán hoa ở giữa rừng trúc đều là phi diệp truy hồn đoạt mệnh hướng về phía Lạc nguyên tác, nhìn như ôn nhu, nhưng một khi dính vào người, uy lực sẽ là lột da tróc xương, một hai mảnh còn có thể né tránh, nhưng trăm ngàn phiến ào tới cùng trời cuối đất, dù thế nào cũng khiến người ta luống cuống tay chân một trận, huống chi vừa rồi hai người lại dùng cách đấu thô lỗ như thế, gãy mất một chân một tay, hành động bất tiện. Thẩm Thanh Thu đang muốn lao lên, đã thấy một bóng đen nhào lên đứng trước người hắn, chưởng đã lên nòng sẵn kia, vừa hay đánh trúng vào vị trí trái tim của "Lạc Băng Hà".
Khuôn mặt quen thuộc đến cực điểm kia lộ ra thần sắc không thể tin, trong giây lát, Thẩm Thanh Thu thậm chí có chút không đành lòng.
"Lạc Băng Hà" rút lui hai bước, nuốt cổ họng, hình như nuốt vào một ngụm máu, cười khẩy nói: "Thực sự ăn ý. Không tệ ha?"
Tuy là trào phúng, nhưng cái tay còn tốt của y đã nắm chặt thành quyền, gân xanh mu bàn tay lúc ẩn lúc hiện.
Từ sau khi trưởng thành, chưa từng có người có thể ép gã tới tình trạng này.
Ở thế hạ phong như vậy, khiến gã nhớ tới tháng ngày từng bị sỉ nhục, bị chà đạp đủ mọi cách.
Trà nóng đổ lên đầu, phòng chứa củi bốn phía lùa gió, quyền cước ẩu đả cùng từ ngữ chửi rủa không chừng mực, quỳ từ buổi trưa nắng hè chói chang đến đêm khuya sau giờ ngọ, bụng ăn không no.
Những ngày tháng đó, có liên quan chặt chẽ tới khuôn mặt trước mắt đây.
Nhưng hiện tại, chủ nhân khuôn mặt đó vẫn đứng bên cạnh kẻ giống hệt như gã, nâng cánh tay gãy kia lên, không dám đụng cũng không dám buông, giống như bản thân cũng cảm nhận được nỗi đau sâu sắc ấy, chau mày nói: "Tại sao phải làm căng với gã. Biết là gãy còn cứ đánh. Lần sau đừng dính vô nữa."
Tuy nghe có vẻ trách cứ, nhưng giọng nói này, vừa tức, vừa gấp, vừa đau lòng.
Ngu đến mấy cũng nghe ra được.
Gió lạnh cứ lùa, cành lá tuôn rơi, lá trúc từng mảnh bay xuống.
Không cam lòng.
Không công bằng.
Hình ảnh hai người kia đứng chung một chỗ, không ngờ lại chói mắt như vậy, chọc đau mắt gã, hốc mắt cay cay.
Rõ ràng đều là "Lạc Băng Hà", dựa vào cái gì, y gặp là Thẩm Thanh Thu như thế này, còn mình gặp lại là một kẻ vô sỉ lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ thành thói.
Dựa vào đâu!
Quần áo và đồ vật được dốc lòng bảo tồn, phòng hông sạch sẽ tươi mát, những lời nói nhẹ nhàng, ngàn lần thương cảm, vạn lần chiều chuộng.
Rõ ràng chỉ ôm tâm tư làm nhục, rõ ràng chẳng quan tâm tới quan hệ khiến người khác buồn nôn của hai người kia.
Thế nhưng, hiện giờ một câu "Đi theo ta", lại là kìm lòng không đặng thốt ra với Thẩm Thanh Thu.
Lạc Băng Hà nghe gã nói ba chữ kia, cười lạnh nói: "Ngươi nói cái gì? Hử?"
Đốt ngón tay của y kêu lên, xem ra, đã nổi lên sát tâm.
Tuy rằng Thẩm Thanh Thu đồng ý hành vi bổ đao, bổ đao vạn tuế, nhưng mà... để Lạc Băng Hà giết Lạc Băng Hà, chuyện gì thế này a?
Để hắn tự lên giết? Càng không thể nào.
Huống hồ, không biết định luật "nam chính kim thân không hỏng", liệu có tác dụng trên người Lạc nguyên tác không?
Hai ngón tay Thẩm Thanh Thu đè lên đầu vai y, kêu y chớ xúc động. Đang đau đầu nên xử lý như thế nào, "Lạc Băng Hà" đã hành động trước.
Gã phá bỏ bùa phong Tâm Ma Kiếm, hắc khí ánh tím mãnh liệt, trong ánh mắt đề phòng của hai người, chém vào khoảng không, rạch ra một khe hở không gian, tung người vào.
Khi ngoái đầu nhìn lại, gã hung hăng cắn môi.
Không cam lòng.
Khe hở biến mất cùng thân ảnh kia.
Thế là... đi rồi?
Băng ca... dễ đuổi như thế ư?!
Thẩm Thanh Thu sửng sốt trong chốc lát, rồi mới kịp phản ứng: "Trở về lập tức tiêu hủy tàn phiến của Tâm Ma Kiếm. Thứ này không thể giữ lại."
BUG của thứ đồ chơi này quá lớn. Tiếp tục giữ, không biết còn có thể gây ra thần chuyển biến gì.
Lạc Băng Hà yên lặng gật đầu, tuy rằng y không cần người đỡ, Thẩm Thanh Thu vẫn tiếp tục đưa nửa người cho y dựa vào.
Hai người đi chưa được mấy bước, Lạc Băng Hà u buồn hỏi "Sư tôn, kỹ thuật của ta, thật sự rất kém cỏi sao?"
...
Nói thật, kém.
Thật sự kém. Không riêng gì hôn, cả sờ, cởi, lăn, đều kém không chỉ một bậc.
Về phần cắm, chưa so sánh được, thế nhưng cái tương tự là đẩy, có lẽ cũng... không cùng đẳng cấp.
Thẩm Thanh Thu đương nhiên sẽ không nói ra, ngắn gọn kêu: "Cũng không phải."
Vẻ u buồn trên mặt Lạc Băng Hà càng trở nên đậm hơn.
Thẩm Thanh Thu an ủi y: "Dù sao ngươi cũng không có kinh nghiệm gì."
Sự thành thạo của Băng ca, là do thân chinh bách chiến đêm ngự trăm nữ, luyện ra đó!
Lạc Băng Hà cúi đầu. Nhìn dáng vẻ, chắc là đang lo lắng ngồi đâu trồng nấm mới tốt. Thẩm Thanh Thu không chịu được nhất chính là y như vậy, nịnh nói: "Vi sư chữa khỏi tay chân cho ngươi trước, sau đó chúng ta lại... cùng nhau tham luận một chút. Như vậy thế nào?"
Lạc Băng Hà bỗng dưng ngẩng đầu: "Thật sao?!"
Thẩm Thanh Thu biết ngay y sẽ có phản ứng này, bình tĩnh vỗ vỗ đầu y: "Đi chữa trước đã."
Lạc Băng Hà gật gật đầu, răng rắc hai cái, nối cả tay với chân lại như cũ.
Y bỗng nhiên đứng lên, dùng hai tay hoàn hảo nâng hai cánh tay Thẩm Thanh Thu, hai má ửng đỏ, hai mắt tỏa sáng: "Chữa xong rồi! Sư tôn, cùng... cùng nhau tham luận nhé?"