Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5:
Chương 5
Chu Khuynh Vãn chưa bao giờ đến quán bar . Lúc Chu Hoành bước ra ngoài cửa, nhìn thấy cậu mặc một chiếc áo dài tay sọc trắng cùng chiếc quần màu be, trông như một bé thỏ trắng vậy, không khỏi nhắc nhở cậu: “Đừng có nói cho ba biết là anh dẫn em đến bar chơi đấy nhé. Nếu không thì anh em không về nhà được nữa đâu.”
Chu Khuynh Vãn ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.”
Bọn họ gọi một chiếc taxi. Đến nơi, Chu Khuynh Vãn đi theo bên cạnh Chu Hoành. Bọn họ bước vào một siêu thị, Chu Khuynh Vãn nghi ngờ nhìn Chu Hành mở một cánh cửa ra, sau đó bước vào trong.
Chu Khuynh Vãn ngơ ngác đứng nhìn anh ấy. Chu Hoành thấy cậu mãi vẫn chưa đi vào, lập tức quay đầu lại vẫy tay với cậu: “Nhanh lên, là chỗ này đấy.”
Từ cánh cửa đi vào là một cái cầu thang, ánh sáng cũng trở nên tối hơn. Chu Khuynh Vãn chưa kịp làm quen với bầu không khí này, suýt bước hụt chân . Anh của cậu đi phía trước nhắc nhở cậu cẩn thận, nhưng ở đây lại có quá nhiều âm thanh chói tai lẫn lộn vào nhau, khiến cho cậu không nghe rõ lắm.
Mấy người Lý Khi đang ngồi trên một chiếc ghế dài cạnh sân khấu. Sóng âm truyền đến rất mạnh, Chu Khuynh Vãn phải ôm lấy ngực dừng lại một chút. Hai người bọn họ đi qua đám người, Chu Hoành đi trước, còn Chu Khuynh Vãn thì bước theo sát phía sau, bước được hai bậc cầu thang đã nhìn thấy Lý Khí.
Anh đang ngồi ở ngay phía giữa, trên bàn có bày rượu, bên cạnh còn có một cô gái, nhưng vì ánh sáng rất mờ ảo nên chỉ có thể nhìn được ra là dáng người rất đẹp.
Bọn họ đều học cùng trường với nhau, bình thường cũng khá thân, vừa nhìn thấy Chu Hoành đến, tươi cười chào hỏi. Chu Hoành chỉ vào Chu Khuynh Vãn đang đứng bên cạnh, cao giọng nói: “Đây là em trai của tôi. Dù sao thì ở nhà cũng có mỗi mình nó nên tôi đưa thằng bé đến đây cùng.”
Chu Khuynh Vãn hơi sợ người lạ, chỉ đứng ở bên cạnh Chu Hoành, gật đầu với bọn họ, cứng ngắc nói: “Chào mọi người.”
Cậu có vẻ ngoài khá ưa nhìn, không quá cao mà cũng không quá lùn, có chút gầy. Mấy cô gái nhìn thấy cậu liền lại gần, kéo cậu về phía mình, gọi cậu là em trai của Chu Hoành, rồi lấy hoa quả trên bàn đưa cho cậu ăn.
Chu Khuynh Vãn đỏ mặt, từ chối một cách có lệ thôi, vì vậy nên còn bị nhét thêm vài quả nho vào trong miệng.
Cậu bảo Chu Hoành nhưng Chu Hoành cũng chỉ phá lên cười, bảo cậu cứ chơi đi, còn mình thì chạy về phía sàn nhảy kia mà feel nhạc.
Lúc này Chu Khuynh Vãn cứng ngắc cả cơ thể, bên người toàn là mùi nước hoa. Cậu mím chặt môi, không biết phải làm gì.
Đang bối rối không biết làm sao thì chỗ ngồi bên cạnh bỗng trống không, sau đó lại là một mùi hương khác bay vào trong mũi cậu. Cậu ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang liền thấy Lý Khí đang ngồi ở bên cạnh mình.
“Lý Khí, cậu sang ngồi đây làm gì thế? Không ngồi ở bên cạnh Tiếu Tiếu nữa à?” Một cô gái ngồi phía ngoài ghế trêu đùa nói.
Chu Khuynh Vãn nghe thế liền nhìn sang, thấy được người vừa ngồi bên cạnh Lý Khí, là cô gái tên Tiếu Tiếu.
Lý Khí lười biếng mà cười, vươn tay ra lấy một quả nho trong đĩa hoa quả, anh nói: “Tôi muốn ăn trái cây, ngồi ở bên này gần hơn.”
Anh giơ tay lên, ánh sáng mờ ảo mơ màng chiếu vào. Anh không mở miệng ăn mà lại cầm quả nho, lặng lẽ đưa đến bên miệng của Chu Khuynh Vãn.
“Ăn đi.”
Giọng nói của Lý Khi vang lên bên tai cậu. Trong đầu của cậu lúc này như bị nhét vào một quả bom, “Bùm” một tiếng, cả người như bị chấn động mà rơi vào khoảng không. Cậu ngơ ngác mở miệng, môi vẫn còn run rẩy. Cậu ngậm lấy quả nho kia, đầu lưỡi chưa kịp thu vào đã không cẩn thận mà liếm phải đầu ngón tay của Lý Khí.
Chu Khuynh Vãn sửng sốt, theo bản năng mà vội lùi về phía sau. Đột nhiên bả vai bị nắm lại, cậu không biết phải làm sao cả, quả nho trong miệng đã bị cậu cắn một cái, vị chua ngọt tràn ngập trong miệng. Nửa người của cậu lúc này gần như là dựa vào trong lồng ngực của Lý Khí. Lý Khi cúi đầu, mùi hương cam bergamot bao trùm khắp người cậu.
Tiếng nhạc ở bên tai quá lớn, trái tim trong ngực của cậu cũng đập rất nhanh, dạ dày hình như cũng thắt lại đến đau đớn. Cậu không biết Lý Khí muốn làm cái gì, đang chờ đợi trong lo lắng thì bả vai cậu bỗng bị đè xuống. Lý Khí không làm gì cả, anh thở dài, hơi nóng phả lên cổ của Chu Khuynh Vãn. Chu Khuynh Vãn hơi giật giật người, mà Lý Khí lại mở rộng hai tay ra ôm lấy cậu.
Người bên cạnh “Úi” một tiếng, sau đó cười nói: “Mọi người xem này, Lý Khí uống rượu say rồi. Ha ha ha, cậu ấy say là thích ôm người khác vậy đấy. Em trai của Chu Hoành à, em phải vất vả rồi.”
Chu Khuynh Vãn hơi hé miệng, nhưng chỉ nghiêng đầu mà lẳng lặng nhìn Lý Khí, không nói gì cả. Có người gọi Tiếu Tiếu mau sang đỡ Lý Khí dậy. Chu Khuynh Vãn nghe vậy thì cảm thấy sau lưng như lạnh toát, tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Cậu giơ tay ra cầm lấy tay của Lý Khí, nhanh chóng đứng dậy.
Lúc này trên trán của cậu đã lấm tấm mồ hôi, trong ánh đèn mờ ảo kia, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía cậu. Chu Khuynh Vãn thấy vậy thì căng thẳng muốn chết, giống như đang làm chuyện gì đó sai trái lắm vậy. Cậu hắng giọng, nói: “Anh ấy uống rượu say rồi, hình như muốn… Nôn… Em… Em đưa anh ấy vào nhà vệ sinh đã.”
Nói xong, cậu nắm chặt lấy cánh tay của Lý Khí, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu kéo Lý Khi khỏi ghế dài, loạng choạng, lảo đảo mà đi vào trong nhà vệ sinh.
Tránh đi vào chỗ đông người, đi một vòng rồi Chu Khuynh Vãn mới tìm được nhà vệ sinh nằm ở đâu.
Trước cửa nhà vệ sinh cũng toàn là người, may mà bọn họ cũng không quá gấp. Chu Khuynh Vãn không biết Lý Khí có thật sự say hay không, cậu đỡ để Lý Khí dựa vào tường. Lý Khi dựa trên tường, cằm hơi nâng lên, yết hầu như chuyển động, trông vô cùng kích thích. Chu Khuynh Vãn quay đầu nhìn anh, khẽ gọi một tiếng Lý Khí. Lý Khí nhíu mày, hai mắt mê mang như ngập trong sương mù, ánh nhìn như muốn xuyên thủng qua Chu Khuynh Vãn.
Chu Khuynh Vãn nhớ rất rõ rằng trước kia anh không được rượu, chỉ vài chén đã say rồi.
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Khí, không nhịn được mà đưa tay lên chạm lên gương mặt anh. Nhưng chỉ vừa mới chạm nhẹ một cái, Lý Khí lại giống như một chú chó con thiếu thốn tình cảm, vội nắm lấy bàn tay của Chu Khuynh Vãn, áp mặt của mình vào.
Tay của Chu Khuynh Vãn như chạm phải lửa nóng, chợt co rụt lại, giãy giụa mãi nhưng không bỏ được tay ra.
Ánh đèn ở đây khá tối, hành động của hai người bàn họ như ẩn hiện trong màn đêm. Lòng bàn tay truyền đến hơi nóng, hơi thở phả vào nhau, quấn quýt triền miên.
Chu Khuynh Vãn cảm nhận được sự mềm mại của hai má Lý Khí. Trái tim của cậu như được lôi ra khỏi formalin, lại một lần nữa ngâm mình trong làn nước trong vắt.
Cậu thật sự rất muốn khóc.
Đợi thêm bốn, năm phút sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Chu Khuynh Vãn đỡ Lý Khí đi vào. Cơ thể hai người cứ va rồi chạm vào nhau. Lý Khí có vẻ đã rất say rồi, cả đoạn đường đều loạng choạng, chân nam đá chân chiêu.
Chu Khuynh Vãn đưa Lý Khí đến bồn rửa mặt, mở vòi nước lên, dùng khăn tay thấm nước rồi vắt khô, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt đang ửng đỏ kia của Lý Khí. Khăn lạnh ẩm ướt phủ lên làn da, làm nhiệt độ trên mặt cũng giảm đi một chút, dường như Lý Khí cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Anh đứng trước mặt của Chu Khuynh Vãn, khóe miệng từ từ nhếch lên, nhưng cũng không nhúc nhích, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Cứ làm ướt khăn, vắt khô rồi lại lau mặt, cứ như vậy mà lặp lại bốn, năm lần. Xong chuyện, Chu Khuynh Vãn mới thở dài rồi thu tay về.
Đúng lúc này, cổ tay của cậu như cứng lại, cổ tay mảnh khảnh đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy. Lý Khí hé mắt ra, lười biếng nhìn Chu Khuynh Vãn, môi mỏng khẽ mấp máy, anh nói: “Em đang làm cái gì vậy?”
Chu Khuynh Vãn chậm rãi nhìn anh, sau đó lại cúi đầu, giãy giụa cổ tay ra nhưng mãi không thoát được, làn da trắng nõn của cậu liền đỏ hết cả lên. Cậu đành phải nhỏ giọng nói: “Em nghĩ anh say rồi, em…”
Cậu còn chưa kịp nói xong đã cảm nhận được một lực kéo, sau đó cả người bị nghiêng về phía trước, eo bị một bàn tay ôm lấy, cả người bị Lý Khi kéo vào trong phòng vệ sinh bên cạnh.
Trong nhà vệ sinh có thể ngửi được mùi đàn hương nồng nặc trong gian phòng chật chội này. Mặt Chu Khuynh Vãn vùi vào vai của Lý Khí, chật vật muốn dịch đầu ra thì liền ngửi thấy mùi hương kia. Cậu “Ưm” một tiếng, nhưng cũng lại vùi vào gần người của Lý Khí, mũi hít lấy mùi cam bergamot trên người của anh.
Lý Khí cúi đầu xuống nhìn Chu Khuynh Vãn với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Người trong lồng ngực anh bây giờ dường như không khác gì mấy so với một năm trước, vẫn gầy như vậy, cảm giác như chỉ cần ôm chặt vào trong ngực thêm một chút nữa thôi cũng có thể làm cho cậu bị thương. Anh không dám ôm mạnh, từ từ giảm bớt sức lực đi, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng một cách lạ thường. Anh trầm giọng hỏi: “Vãn Vãn, em có từng nhớ anh không?”
Chu Khuynh Vãn không nói gì. Lý Khí nhắm mắt lại, hơi cúi đầu xuống, môi dán lại gần bên tai của Chu Khuynh Vãn, để lại từng chiếc hôn nhỏ trên vành tai của cậu, trên cổ của cậu. Chu Khuynh Vãn khẽ run lên, dường như đang trốn, mà thật sự là cậu đang trốn tránh anh.
Lý Khí vẫn cứ lặp đi lặp lại lời nói kia, hình như anh say thật rồi, giọng nói cứ dính cả vào nhau, như những cơn mưa phùn liên tiếp của tháng sáu, tháng bảy. Những nụ hôn cũng rơi xuống như mưa, anh nói: “Anh rất nhớ em, Vãn Vãn. Còn em thì sao? Em có từng nhớ đến anh không?”
Chu Khuynh Vãn nói nhớ, Lý Khí lại hỏi rằng nhớ bao nhiêu, nhớ nhiều như thế nào.
Cổ của Chu Khuynh Vãn bị Lý Khí hết hôn rồi liếm. Trong đầu của cậu lúc này như một mớ hỗn độn, trái tim cứ đập “Thình thịch thình thịch” liên tục.
Nỗi nhớ nhung ấy sao có thể nói ra thành lời được được đây. Chu Khuynh Vãn nhớ anh chứ, nhưng nếu nói ra là bao nhiêu, là như thế nào như Lý Khí muốn nghe thì có thể nó lớn bằng một ngọn núi, nhiều như những đám mây, như những ngôi sao sáng trên bầu trời. Mỗi khi cảm thấy nặng nề đến không thở nổi, cậu sẽ ngẩng đầu lên nhìn mây, khi may mắn, những tầng mây kia sẽ dần biến mất, để lộ ra bầu trời đầy sao sáng mà cậu và Lý Khí đã từng ngắm.
Cậu thực sự rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ Lý Khí, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Dù sao thì chính cậu cũng là người đề nghị chia tay trước, dù sao trước kia chính cậu cũng đã nghĩ cậu không thể sống đến ngày mai.
Chu Khuynh Vãn chưa bao giờ đến quán bar . Lúc Chu Hoành bước ra ngoài cửa, nhìn thấy cậu mặc một chiếc áo dài tay sọc trắng cùng chiếc quần màu be, trông như một bé thỏ trắng vậy, không khỏi nhắc nhở cậu: “Đừng có nói cho ba biết là anh dẫn em đến bar chơi đấy nhé. Nếu không thì anh em không về nhà được nữa đâu.”
Chu Khuynh Vãn ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.”
Bọn họ gọi một chiếc taxi. Đến nơi, Chu Khuynh Vãn đi theo bên cạnh Chu Hoành. Bọn họ bước vào một siêu thị, Chu Khuynh Vãn nghi ngờ nhìn Chu Hành mở một cánh cửa ra, sau đó bước vào trong.
Chu Khuynh Vãn ngơ ngác đứng nhìn anh ấy. Chu Hoành thấy cậu mãi vẫn chưa đi vào, lập tức quay đầu lại vẫy tay với cậu: “Nhanh lên, là chỗ này đấy.”
Từ cánh cửa đi vào là một cái cầu thang, ánh sáng cũng trở nên tối hơn. Chu Khuynh Vãn chưa kịp làm quen với bầu không khí này, suýt bước hụt chân . Anh của cậu đi phía trước nhắc nhở cậu cẩn thận, nhưng ở đây lại có quá nhiều âm thanh chói tai lẫn lộn vào nhau, khiến cho cậu không nghe rõ lắm.
Mấy người Lý Khi đang ngồi trên một chiếc ghế dài cạnh sân khấu. Sóng âm truyền đến rất mạnh, Chu Khuynh Vãn phải ôm lấy ngực dừng lại một chút. Hai người bọn họ đi qua đám người, Chu Hoành đi trước, còn Chu Khuynh Vãn thì bước theo sát phía sau, bước được hai bậc cầu thang đã nhìn thấy Lý Khí.
Anh đang ngồi ở ngay phía giữa, trên bàn có bày rượu, bên cạnh còn có một cô gái, nhưng vì ánh sáng rất mờ ảo nên chỉ có thể nhìn được ra là dáng người rất đẹp.
Bọn họ đều học cùng trường với nhau, bình thường cũng khá thân, vừa nhìn thấy Chu Hoành đến, tươi cười chào hỏi. Chu Hoành chỉ vào Chu Khuynh Vãn đang đứng bên cạnh, cao giọng nói: “Đây là em trai của tôi. Dù sao thì ở nhà cũng có mỗi mình nó nên tôi đưa thằng bé đến đây cùng.”
Chu Khuynh Vãn hơi sợ người lạ, chỉ đứng ở bên cạnh Chu Hoành, gật đầu với bọn họ, cứng ngắc nói: “Chào mọi người.”
Cậu có vẻ ngoài khá ưa nhìn, không quá cao mà cũng không quá lùn, có chút gầy. Mấy cô gái nhìn thấy cậu liền lại gần, kéo cậu về phía mình, gọi cậu là em trai của Chu Hoành, rồi lấy hoa quả trên bàn đưa cho cậu ăn.
Chu Khuynh Vãn đỏ mặt, từ chối một cách có lệ thôi, vì vậy nên còn bị nhét thêm vài quả nho vào trong miệng.
Cậu bảo Chu Hoành nhưng Chu Hoành cũng chỉ phá lên cười, bảo cậu cứ chơi đi, còn mình thì chạy về phía sàn nhảy kia mà feel nhạc.
Lúc này Chu Khuynh Vãn cứng ngắc cả cơ thể, bên người toàn là mùi nước hoa. Cậu mím chặt môi, không biết phải làm gì.
Đang bối rối không biết làm sao thì chỗ ngồi bên cạnh bỗng trống không, sau đó lại là một mùi hương khác bay vào trong mũi cậu. Cậu ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang liền thấy Lý Khí đang ngồi ở bên cạnh mình.
“Lý Khí, cậu sang ngồi đây làm gì thế? Không ngồi ở bên cạnh Tiếu Tiếu nữa à?” Một cô gái ngồi phía ngoài ghế trêu đùa nói.
Chu Khuynh Vãn nghe thế liền nhìn sang, thấy được người vừa ngồi bên cạnh Lý Khí, là cô gái tên Tiếu Tiếu.
Lý Khí lười biếng mà cười, vươn tay ra lấy một quả nho trong đĩa hoa quả, anh nói: “Tôi muốn ăn trái cây, ngồi ở bên này gần hơn.”
Anh giơ tay lên, ánh sáng mờ ảo mơ màng chiếu vào. Anh không mở miệng ăn mà lại cầm quả nho, lặng lẽ đưa đến bên miệng của Chu Khuynh Vãn.
“Ăn đi.”
Giọng nói của Lý Khi vang lên bên tai cậu. Trong đầu của cậu lúc này như bị nhét vào một quả bom, “Bùm” một tiếng, cả người như bị chấn động mà rơi vào khoảng không. Cậu ngơ ngác mở miệng, môi vẫn còn run rẩy. Cậu ngậm lấy quả nho kia, đầu lưỡi chưa kịp thu vào đã không cẩn thận mà liếm phải đầu ngón tay của Lý Khí.
Chu Khuynh Vãn sửng sốt, theo bản năng mà vội lùi về phía sau. Đột nhiên bả vai bị nắm lại, cậu không biết phải làm sao cả, quả nho trong miệng đã bị cậu cắn một cái, vị chua ngọt tràn ngập trong miệng. Nửa người của cậu lúc này gần như là dựa vào trong lồng ngực của Lý Khí. Lý Khi cúi đầu, mùi hương cam bergamot bao trùm khắp người cậu.
Tiếng nhạc ở bên tai quá lớn, trái tim trong ngực của cậu cũng đập rất nhanh, dạ dày hình như cũng thắt lại đến đau đớn. Cậu không biết Lý Khí muốn làm cái gì, đang chờ đợi trong lo lắng thì bả vai cậu bỗng bị đè xuống. Lý Khí không làm gì cả, anh thở dài, hơi nóng phả lên cổ của Chu Khuynh Vãn. Chu Khuynh Vãn hơi giật giật người, mà Lý Khí lại mở rộng hai tay ra ôm lấy cậu.
Người bên cạnh “Úi” một tiếng, sau đó cười nói: “Mọi người xem này, Lý Khí uống rượu say rồi. Ha ha ha, cậu ấy say là thích ôm người khác vậy đấy. Em trai của Chu Hoành à, em phải vất vả rồi.”
Chu Khuynh Vãn hơi hé miệng, nhưng chỉ nghiêng đầu mà lẳng lặng nhìn Lý Khí, không nói gì cả. Có người gọi Tiếu Tiếu mau sang đỡ Lý Khí dậy. Chu Khuynh Vãn nghe vậy thì cảm thấy sau lưng như lạnh toát, tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Cậu giơ tay ra cầm lấy tay của Lý Khí, nhanh chóng đứng dậy.
Lúc này trên trán của cậu đã lấm tấm mồ hôi, trong ánh đèn mờ ảo kia, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía cậu. Chu Khuynh Vãn thấy vậy thì căng thẳng muốn chết, giống như đang làm chuyện gì đó sai trái lắm vậy. Cậu hắng giọng, nói: “Anh ấy uống rượu say rồi, hình như muốn… Nôn… Em… Em đưa anh ấy vào nhà vệ sinh đã.”
Nói xong, cậu nắm chặt lấy cánh tay của Lý Khí, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu kéo Lý Khi khỏi ghế dài, loạng choạng, lảo đảo mà đi vào trong nhà vệ sinh.
Tránh đi vào chỗ đông người, đi một vòng rồi Chu Khuynh Vãn mới tìm được nhà vệ sinh nằm ở đâu.
Trước cửa nhà vệ sinh cũng toàn là người, may mà bọn họ cũng không quá gấp. Chu Khuynh Vãn không biết Lý Khí có thật sự say hay không, cậu đỡ để Lý Khí dựa vào tường. Lý Khi dựa trên tường, cằm hơi nâng lên, yết hầu như chuyển động, trông vô cùng kích thích. Chu Khuynh Vãn quay đầu nhìn anh, khẽ gọi một tiếng Lý Khí. Lý Khí nhíu mày, hai mắt mê mang như ngập trong sương mù, ánh nhìn như muốn xuyên thủng qua Chu Khuynh Vãn.
Chu Khuynh Vãn nhớ rất rõ rằng trước kia anh không được rượu, chỉ vài chén đã say rồi.
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Khí, không nhịn được mà đưa tay lên chạm lên gương mặt anh. Nhưng chỉ vừa mới chạm nhẹ một cái, Lý Khí lại giống như một chú chó con thiếu thốn tình cảm, vội nắm lấy bàn tay của Chu Khuynh Vãn, áp mặt của mình vào.
Tay của Chu Khuynh Vãn như chạm phải lửa nóng, chợt co rụt lại, giãy giụa mãi nhưng không bỏ được tay ra.
Ánh đèn ở đây khá tối, hành động của hai người bàn họ như ẩn hiện trong màn đêm. Lòng bàn tay truyền đến hơi nóng, hơi thở phả vào nhau, quấn quýt triền miên.
Chu Khuynh Vãn cảm nhận được sự mềm mại của hai má Lý Khí. Trái tim của cậu như được lôi ra khỏi formalin, lại một lần nữa ngâm mình trong làn nước trong vắt.
Cậu thật sự rất muốn khóc.
Đợi thêm bốn, năm phút sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Chu Khuynh Vãn đỡ Lý Khí đi vào. Cơ thể hai người cứ va rồi chạm vào nhau. Lý Khí có vẻ đã rất say rồi, cả đoạn đường đều loạng choạng, chân nam đá chân chiêu.
Chu Khuynh Vãn đưa Lý Khí đến bồn rửa mặt, mở vòi nước lên, dùng khăn tay thấm nước rồi vắt khô, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt đang ửng đỏ kia của Lý Khí. Khăn lạnh ẩm ướt phủ lên làn da, làm nhiệt độ trên mặt cũng giảm đi một chút, dường như Lý Khí cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Anh đứng trước mặt của Chu Khuynh Vãn, khóe miệng từ từ nhếch lên, nhưng cũng không nhúc nhích, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Cứ làm ướt khăn, vắt khô rồi lại lau mặt, cứ như vậy mà lặp lại bốn, năm lần. Xong chuyện, Chu Khuynh Vãn mới thở dài rồi thu tay về.
Đúng lúc này, cổ tay của cậu như cứng lại, cổ tay mảnh khảnh đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy. Lý Khí hé mắt ra, lười biếng nhìn Chu Khuynh Vãn, môi mỏng khẽ mấp máy, anh nói: “Em đang làm cái gì vậy?”
Chu Khuynh Vãn chậm rãi nhìn anh, sau đó lại cúi đầu, giãy giụa cổ tay ra nhưng mãi không thoát được, làn da trắng nõn của cậu liền đỏ hết cả lên. Cậu đành phải nhỏ giọng nói: “Em nghĩ anh say rồi, em…”
Cậu còn chưa kịp nói xong đã cảm nhận được một lực kéo, sau đó cả người bị nghiêng về phía trước, eo bị một bàn tay ôm lấy, cả người bị Lý Khi kéo vào trong phòng vệ sinh bên cạnh.
Trong nhà vệ sinh có thể ngửi được mùi đàn hương nồng nặc trong gian phòng chật chội này. Mặt Chu Khuynh Vãn vùi vào vai của Lý Khí, chật vật muốn dịch đầu ra thì liền ngửi thấy mùi hương kia. Cậu “Ưm” một tiếng, nhưng cũng lại vùi vào gần người của Lý Khí, mũi hít lấy mùi cam bergamot trên người của anh.
Lý Khí cúi đầu xuống nhìn Chu Khuynh Vãn với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Người trong lồng ngực anh bây giờ dường như không khác gì mấy so với một năm trước, vẫn gầy như vậy, cảm giác như chỉ cần ôm chặt vào trong ngực thêm một chút nữa thôi cũng có thể làm cho cậu bị thương. Anh không dám ôm mạnh, từ từ giảm bớt sức lực đi, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng một cách lạ thường. Anh trầm giọng hỏi: “Vãn Vãn, em có từng nhớ anh không?”
Chu Khuynh Vãn không nói gì. Lý Khí nhắm mắt lại, hơi cúi đầu xuống, môi dán lại gần bên tai của Chu Khuynh Vãn, để lại từng chiếc hôn nhỏ trên vành tai của cậu, trên cổ của cậu. Chu Khuynh Vãn khẽ run lên, dường như đang trốn, mà thật sự là cậu đang trốn tránh anh.
Lý Khí vẫn cứ lặp đi lặp lại lời nói kia, hình như anh say thật rồi, giọng nói cứ dính cả vào nhau, như những cơn mưa phùn liên tiếp của tháng sáu, tháng bảy. Những nụ hôn cũng rơi xuống như mưa, anh nói: “Anh rất nhớ em, Vãn Vãn. Còn em thì sao? Em có từng nhớ đến anh không?”
Chu Khuynh Vãn nói nhớ, Lý Khí lại hỏi rằng nhớ bao nhiêu, nhớ nhiều như thế nào.
Cổ của Chu Khuynh Vãn bị Lý Khí hết hôn rồi liếm. Trong đầu của cậu lúc này như một mớ hỗn độn, trái tim cứ đập “Thình thịch thình thịch” liên tục.
Nỗi nhớ nhung ấy sao có thể nói ra thành lời được được đây. Chu Khuynh Vãn nhớ anh chứ, nhưng nếu nói ra là bao nhiêu, là như thế nào như Lý Khí muốn nghe thì có thể nó lớn bằng một ngọn núi, nhiều như những đám mây, như những ngôi sao sáng trên bầu trời. Mỗi khi cảm thấy nặng nề đến không thở nổi, cậu sẽ ngẩng đầu lên nhìn mây, khi may mắn, những tầng mây kia sẽ dần biến mất, để lộ ra bầu trời đầy sao sáng mà cậu và Lý Khí đã từng ngắm.
Cậu thực sự rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ Lý Khí, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Dù sao thì chính cậu cũng là người đề nghị chia tay trước, dù sao trước kia chính cậu cũng đã nghĩ cậu không thể sống đến ngày mai.