Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3:
Chương 3
Chu Khuynh Vãn ngơ ngác đứng đó nhìn anh, sống lưng áp sát vào cửa, những đường vân gỗ trên cánh cửa gồ lên cấn cấn vào lưng khiến xương sống của cậu đau nhức.
Cậu lắc đầu, hoàn toàn không biết hiện giờ cậu nên nói cái gì, còn Lý Khí thì đứng ở một bên, hướng tầm mắt bức bách ép sát vào cậu. Cơ thể của bọn họ dính sát vào với nhau đến mức hơi thở của Lý Khí gần như đang quanh quẩn đâu đó rồi phả vào tai cậu, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa rất to, những hạt mưa dày đặc chi chít tạt vào khung cửa sổ bằng thủy tinh, như thể những hạt mưa này cũng đang muốn đánh vỡ trái tim của Chu Khuynh Vãn vậy.
Chu Khuynh Vãn thở hổn hển làm cho lồng ngực của cậu phập phồng, nâng lên hạ xuống liên tục, cậu sợ Lý Khí sẽ phát hiện ra sự khác thường của mình nên toàn thân cứng nhắc, cố gắng co rụt lại về phía sau.
Lý Khí thấy cậu không trả lời thì im lặng vài giây, trạng thái mất kiểm soát liền biến mất chỉ trong tích tắc, anh thả lỏng tay của Chu Khuynh Vãn ra rồi lùi lại về sau, nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm như lúc trước.
Chu Khuynh Vãn không dám cử động mà chỉ có thể sợ hãi rụt vai lại, cúi đầu thật thấp, cuối cùng bất ngờ nghe thấy Lý Khí nói xin lỗi cậu.
Cổ họng của Chu Khuynh Vãn dường như bị thứ gì đó chặn lại, gió thổi rít gào từ bên ngoài đập cửa kính phát ra những tiếng vù vù.
Sau một hồi im lặng, Chu Khuynh Vãn mới dám mở miệng nói: “Người nên nói lời xin lỗi là em mới đúng.” Cậu liếm đôi môi khô khốc, giọng nói tựa như sắp khóc đến nơi, cậu nói: “Lúc đó em không biết gia đình anh xảy ra chuyện, chắc lúc ấy tâm trạng của anh đang rất tệ, vậy mà em lại còn có thái độ như thế, em xin lỗi, thực sự rất xin lỗi anh.”
Lý Khí cúi đầu, trầm mặc nhìn Chu Khuynh Vãn ở trước mặt đang cúi đầu xin lỗi anh, mím môi rồi nói: “Không sao, anh cũng không để ý đến việc ấy nữa rồi.”
Cơ thể Chu Khuynh Vãn run lên cầm cập, cậu khẽ gật đầu, ôm chặt lấy đống quần áo vào trong ngực rồi khẽ nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Trước đó có một khoảng thời gian rất dài Chu Khuynh Vãn không gặp được Lý Khí, lúc đó tiết trời vừa mới bước vào mùa đông, bọn họ cũng sắp được nghỉ đông. Nhân cơ hội đó, Chu Khuynh Vãn đã tìm được rất nhiều nơi để đi du lịch cùng với Lý Khí nhưng khi đó Lý Khí giống như hoàn toàn biến mất vậy, cậu làm thế nào cũng không thể tìm thấy anh.
Cậu cũng nói bóng nói gió hỏi thăm Chu Hoành tin tức về anh, nhưng ngay cả Chu Hoành cũng không biết Lý Khí đã đi đâu. Cứ như vậy, cả kỳ nghỉ đông trôi qua chỉ trong nháy mắt, mãi đến một tháng sau, khi buổi tự học buổi tối kết thúc thì Lý Khí mới xuất hiện trở lại.
Chu Khuynh Vãn vẫn còn nhớ khi đó cậu đã cảm thấy cơ thể không ổn lắm, trong lúc thi chạy bước nhỏ môn thể dục, nhịp tim của cậu đập cực kỳ nhanh, cả người như bị rút hết sức lực, phải nằm bò trên mặt đất một lúc lâu mới khỏe lại.
Tối thứ sáu hôm đó, bọn họ còn có tiết tự học buổi tối, Chu Khoanh Vãn mệt đến mức thở không ra hơi nằm sấp ở trên bàn, lén lút ôm lấy bên ngực trái.
Tiết tự học tối hôm đó phải đến tám giờ mới kết thúc, sau khi tiếng chuông tan học vừa reo lên, Chu Khuynh Vãn nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho vào cặp rồi đi ra ngoài. Cậu bước đi rất chậm, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Chu Hoành để bảo anh ấy đến đón cậu về. Điện thoại vẫn chưa được gọi được thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai.
Cậu kinh ngạc quay đầu lại, dưới ánh đèn đường mờ ảo, Lý Khí mặc một chiếc áo khoác dáng rộng màu đen, nhìn anh có vẻ gầy đi, hai bên mặt hóp lại không có chút thịt nào, tóc tai cũng dài hơn trước rất nhiều, tóc mái trước trán dài ra che mất cả hàng lông mày bên dưới.
Nụ cười của anh rất nhạt, khẽ gọi tên Khuynh Vãn rồi sau đó nói, anh đã về rồi.
Hiện giờ chỉ cần Chu Khuynh Vãn nghĩ đến nụ cười của anh lúc ấy là trong lòng lại co rút, nhói đau.
Cậu bước vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi nhìn hình ảnh của mình trong gương, vô cùng căng thẳng hoảng sợ hệt như một kẻ phản bội đê hèn bỉ ổi. Trong mắt Lý Khí, có phải cậu cũng là một người như vậy đúng không? Chu Khuynh Vãn vặn vòi nước, nghe tiếng nước chảy ào ào, hèn nhát mà bật khóc nức nở.
Lý Khí vừa quay về phòng ngủ thì phát hiện chăn bông trên giường mới được thay, trên đó còn vương vấn mùi thơm nhàn nhạt giống hệt mùi thơm trên người Chu Khuynh Vãn.
Anh dựa vào đầu giường, nghiêng người nhìn ra ngoài khung cửa sổ tối đen như mực, tiếng mưa rả rích ngoài trời khiến cho lòng người trở nên buồn phiền hơn, anh nhớ là ngày bọn họ chia tay cũng là một ngày mưa rất to.
Chuyện anh yêu Chu Khuynh Vãn dường như là một chuyện rất tự nhiên, anh không cần có những suy nghĩ nào khác, chỉ đơn giản là anh cảm thấy Vãn Vãn rất đáng yêu sau đó đã đem lòng yêu thích cậu. Vào những khoảng thời gian anh ở trong phòng làm việc, anh thường xuyên cố gắng làm việc đến ba, bốn giờ sáng chỉ vì muốn để dành ra một chút thời gian để hẹn hò với Chu Khuynh Vãn.
Vốn dĩ anh không phải là người lãng mạn, nhưng anh vẫn vắt óc suy nghĩ xem có những nơi nào thú vị, hay nghĩ về những nơi đẹp đẽ để có thể cùng với Chu Khuynh Vãn đến đó thăm thú, vui chơi thỏa thích. Đối với anh mà nói, những loại chuyện yêu đương như thế này cũng chính là một đề toán phép cộng, tình yêu cứ cộng dồn lại từng chút từng chút một khiến cho anh dần dần chìm đắm vào bên trong.
Anh không thể kháng cự lại sự chìm đắm này, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn trái tim của anh rung động vì một người khác, điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng kích động.
Anh biết rằng Chu Khuynh Vãn đã rất mong đợi kỳ nghỉ đông này để có thể đi chơi cùng với anh, ngay cả anh cũng đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch của hai người, vốn dĩ anh còn muốn giữ bí mật, lén lút cho Vãn Vãn một bất ngờ.
Nhưng vào đúng ngày Tết âm lịch hôm ấy, anh cùng với bố mẹ đến nhà họ hàng thân thích để ăn cơm, trên đường về nhà, xe của họ xảy ra tai nạn giao thông.
Sau đó mọi chuyện đều thay đổi, bố mẹ anh qua đời, tiền gửi trong ngân hàng cũng không rút ra được, nhà cửa đất cát của ông bà để lại cũng bị mấy người cậu mợ xúm lại đòi phân chia tài sản, khi ấy một mình anh quỳ trước linh đường nhìn ảnh chân dung của bố mẹ, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy anh thật vô dụng.
Anh không muốn những cảm xúc tiêu cực của anh sẽ ảnh hưởng đến người khác nên đã phải mất một thời gian khá dài để sắp xếp lại cảm xúc, vừa mới khôi phục được một chút đã vội vàng chạy đi tìm Vãn Vãn, anh muốn nói xin lỗi cậu vì anh đã không thể ở bên cậu trong kỳ nghỉ đông năm nay.
Nhưng…
Dường như Chu Khuynh Vãn đã thay đổi rồi, anh đến gặp cậu, anh còn nói rằng anh rất nhớ cậu, muốn gặp cậu thế nhưng Chu Khuynh Vãn lại liên tục từ chối, cậu nói rằng cậu rất bận, không có thời gian rảnh để gặp anh.
Anh cứ tưởng rằng Chu Khuynh Vãn vẫn còn giận anh, hết mua hoa rồi lại mua quà mang đến trường học của Chu Khuynh Vãn đón cậu tan học, nhưng Chu Khuynh Vãn vừa nhìn thấy anh thì đã bày ra vẻ mặt chán ghét rồi bảo anh mau chóng đi đi.
Đêm hôm đó trời mưa rất to, Chu Khuynh Vãn đang cầm một chiếc ô màu xanh nhạt, ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường chiếu vào chiếc ô làm cho những hạt mưa rơi xuống như đang biến thành màu xanh.
Anh đứng dưới cơn mưa tầm tã ấy, hèn mọn nói xin lỗi hết lần này đến lần khác, anh còn nói đợi khi nào cậu thi đại học xong rồi bọn họ sẽ đi nước ngoài, cậu muốn đi đâu, anh sẽ đưa cậu đến đó.
Đóa hoa hồng trong tay anh bị mưa làm ướt nhẹp, cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất.
Chu Khuynh Vãn lắc đầu rồi liên tục lùi về phía sau, như thể cậu rất sợ anh, khóc lóc nói với anh rằng từ nay trở đi anh đừng đến tìm cậu nữa, còn nói rằng bọn họ chia tay đi.
Lý Khí bước xuống giường đứng trước cửa sổ, cuối cùng nhìn mưa màn đêm đang đổ cơn mưa ở bên ngoài, anh liền đưa tay kéo rèm cửa lại.
Anh mở miệng, giọng nói bị tiếng mưa làm cho đứt quãng, khẽ thì thào nói: “Anh đáng sợ như vậy sao?”
Chu Khuynh Vãn ngơ ngác đứng đó nhìn anh, sống lưng áp sát vào cửa, những đường vân gỗ trên cánh cửa gồ lên cấn cấn vào lưng khiến xương sống của cậu đau nhức.
Cậu lắc đầu, hoàn toàn không biết hiện giờ cậu nên nói cái gì, còn Lý Khí thì đứng ở một bên, hướng tầm mắt bức bách ép sát vào cậu. Cơ thể của bọn họ dính sát vào với nhau đến mức hơi thở của Lý Khí gần như đang quanh quẩn đâu đó rồi phả vào tai cậu, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa rất to, những hạt mưa dày đặc chi chít tạt vào khung cửa sổ bằng thủy tinh, như thể những hạt mưa này cũng đang muốn đánh vỡ trái tim của Chu Khuynh Vãn vậy.
Chu Khuynh Vãn thở hổn hển làm cho lồng ngực của cậu phập phồng, nâng lên hạ xuống liên tục, cậu sợ Lý Khí sẽ phát hiện ra sự khác thường của mình nên toàn thân cứng nhắc, cố gắng co rụt lại về phía sau.
Lý Khí thấy cậu không trả lời thì im lặng vài giây, trạng thái mất kiểm soát liền biến mất chỉ trong tích tắc, anh thả lỏng tay của Chu Khuynh Vãn ra rồi lùi lại về sau, nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm như lúc trước.
Chu Khuynh Vãn không dám cử động mà chỉ có thể sợ hãi rụt vai lại, cúi đầu thật thấp, cuối cùng bất ngờ nghe thấy Lý Khí nói xin lỗi cậu.
Cổ họng của Chu Khuynh Vãn dường như bị thứ gì đó chặn lại, gió thổi rít gào từ bên ngoài đập cửa kính phát ra những tiếng vù vù.
Sau một hồi im lặng, Chu Khuynh Vãn mới dám mở miệng nói: “Người nên nói lời xin lỗi là em mới đúng.” Cậu liếm đôi môi khô khốc, giọng nói tựa như sắp khóc đến nơi, cậu nói: “Lúc đó em không biết gia đình anh xảy ra chuyện, chắc lúc ấy tâm trạng của anh đang rất tệ, vậy mà em lại còn có thái độ như thế, em xin lỗi, thực sự rất xin lỗi anh.”
Lý Khí cúi đầu, trầm mặc nhìn Chu Khuynh Vãn ở trước mặt đang cúi đầu xin lỗi anh, mím môi rồi nói: “Không sao, anh cũng không để ý đến việc ấy nữa rồi.”
Cơ thể Chu Khuynh Vãn run lên cầm cập, cậu khẽ gật đầu, ôm chặt lấy đống quần áo vào trong ngực rồi khẽ nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Trước đó có một khoảng thời gian rất dài Chu Khuynh Vãn không gặp được Lý Khí, lúc đó tiết trời vừa mới bước vào mùa đông, bọn họ cũng sắp được nghỉ đông. Nhân cơ hội đó, Chu Khuynh Vãn đã tìm được rất nhiều nơi để đi du lịch cùng với Lý Khí nhưng khi đó Lý Khí giống như hoàn toàn biến mất vậy, cậu làm thế nào cũng không thể tìm thấy anh.
Cậu cũng nói bóng nói gió hỏi thăm Chu Hoành tin tức về anh, nhưng ngay cả Chu Hoành cũng không biết Lý Khí đã đi đâu. Cứ như vậy, cả kỳ nghỉ đông trôi qua chỉ trong nháy mắt, mãi đến một tháng sau, khi buổi tự học buổi tối kết thúc thì Lý Khí mới xuất hiện trở lại.
Chu Khuynh Vãn vẫn còn nhớ khi đó cậu đã cảm thấy cơ thể không ổn lắm, trong lúc thi chạy bước nhỏ môn thể dục, nhịp tim của cậu đập cực kỳ nhanh, cả người như bị rút hết sức lực, phải nằm bò trên mặt đất một lúc lâu mới khỏe lại.
Tối thứ sáu hôm đó, bọn họ còn có tiết tự học buổi tối, Chu Khoanh Vãn mệt đến mức thở không ra hơi nằm sấp ở trên bàn, lén lút ôm lấy bên ngực trái.
Tiết tự học tối hôm đó phải đến tám giờ mới kết thúc, sau khi tiếng chuông tan học vừa reo lên, Chu Khuynh Vãn nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho vào cặp rồi đi ra ngoài. Cậu bước đi rất chậm, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Chu Hoành để bảo anh ấy đến đón cậu về. Điện thoại vẫn chưa được gọi được thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai.
Cậu kinh ngạc quay đầu lại, dưới ánh đèn đường mờ ảo, Lý Khí mặc một chiếc áo khoác dáng rộng màu đen, nhìn anh có vẻ gầy đi, hai bên mặt hóp lại không có chút thịt nào, tóc tai cũng dài hơn trước rất nhiều, tóc mái trước trán dài ra che mất cả hàng lông mày bên dưới.
Nụ cười của anh rất nhạt, khẽ gọi tên Khuynh Vãn rồi sau đó nói, anh đã về rồi.
Hiện giờ chỉ cần Chu Khuynh Vãn nghĩ đến nụ cười của anh lúc ấy là trong lòng lại co rút, nhói đau.
Cậu bước vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi nhìn hình ảnh của mình trong gương, vô cùng căng thẳng hoảng sợ hệt như một kẻ phản bội đê hèn bỉ ổi. Trong mắt Lý Khí, có phải cậu cũng là một người như vậy đúng không? Chu Khuynh Vãn vặn vòi nước, nghe tiếng nước chảy ào ào, hèn nhát mà bật khóc nức nở.
Lý Khí vừa quay về phòng ngủ thì phát hiện chăn bông trên giường mới được thay, trên đó còn vương vấn mùi thơm nhàn nhạt giống hệt mùi thơm trên người Chu Khuynh Vãn.
Anh dựa vào đầu giường, nghiêng người nhìn ra ngoài khung cửa sổ tối đen như mực, tiếng mưa rả rích ngoài trời khiến cho lòng người trở nên buồn phiền hơn, anh nhớ là ngày bọn họ chia tay cũng là một ngày mưa rất to.
Chuyện anh yêu Chu Khuynh Vãn dường như là một chuyện rất tự nhiên, anh không cần có những suy nghĩ nào khác, chỉ đơn giản là anh cảm thấy Vãn Vãn rất đáng yêu sau đó đã đem lòng yêu thích cậu. Vào những khoảng thời gian anh ở trong phòng làm việc, anh thường xuyên cố gắng làm việc đến ba, bốn giờ sáng chỉ vì muốn để dành ra một chút thời gian để hẹn hò với Chu Khuynh Vãn.
Vốn dĩ anh không phải là người lãng mạn, nhưng anh vẫn vắt óc suy nghĩ xem có những nơi nào thú vị, hay nghĩ về những nơi đẹp đẽ để có thể cùng với Chu Khuynh Vãn đến đó thăm thú, vui chơi thỏa thích. Đối với anh mà nói, những loại chuyện yêu đương như thế này cũng chính là một đề toán phép cộng, tình yêu cứ cộng dồn lại từng chút từng chút một khiến cho anh dần dần chìm đắm vào bên trong.
Anh không thể kháng cự lại sự chìm đắm này, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn trái tim của anh rung động vì một người khác, điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng kích động.
Anh biết rằng Chu Khuynh Vãn đã rất mong đợi kỳ nghỉ đông này để có thể đi chơi cùng với anh, ngay cả anh cũng đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch của hai người, vốn dĩ anh còn muốn giữ bí mật, lén lút cho Vãn Vãn một bất ngờ.
Nhưng vào đúng ngày Tết âm lịch hôm ấy, anh cùng với bố mẹ đến nhà họ hàng thân thích để ăn cơm, trên đường về nhà, xe của họ xảy ra tai nạn giao thông.
Sau đó mọi chuyện đều thay đổi, bố mẹ anh qua đời, tiền gửi trong ngân hàng cũng không rút ra được, nhà cửa đất cát của ông bà để lại cũng bị mấy người cậu mợ xúm lại đòi phân chia tài sản, khi ấy một mình anh quỳ trước linh đường nhìn ảnh chân dung của bố mẹ, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy anh thật vô dụng.
Anh không muốn những cảm xúc tiêu cực của anh sẽ ảnh hưởng đến người khác nên đã phải mất một thời gian khá dài để sắp xếp lại cảm xúc, vừa mới khôi phục được một chút đã vội vàng chạy đi tìm Vãn Vãn, anh muốn nói xin lỗi cậu vì anh đã không thể ở bên cậu trong kỳ nghỉ đông năm nay.
Nhưng…
Dường như Chu Khuynh Vãn đã thay đổi rồi, anh đến gặp cậu, anh còn nói rằng anh rất nhớ cậu, muốn gặp cậu thế nhưng Chu Khuynh Vãn lại liên tục từ chối, cậu nói rằng cậu rất bận, không có thời gian rảnh để gặp anh.
Anh cứ tưởng rằng Chu Khuynh Vãn vẫn còn giận anh, hết mua hoa rồi lại mua quà mang đến trường học của Chu Khuynh Vãn đón cậu tan học, nhưng Chu Khuynh Vãn vừa nhìn thấy anh thì đã bày ra vẻ mặt chán ghét rồi bảo anh mau chóng đi đi.
Đêm hôm đó trời mưa rất to, Chu Khuynh Vãn đang cầm một chiếc ô màu xanh nhạt, ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường chiếu vào chiếc ô làm cho những hạt mưa rơi xuống như đang biến thành màu xanh.
Anh đứng dưới cơn mưa tầm tã ấy, hèn mọn nói xin lỗi hết lần này đến lần khác, anh còn nói đợi khi nào cậu thi đại học xong rồi bọn họ sẽ đi nước ngoài, cậu muốn đi đâu, anh sẽ đưa cậu đến đó.
Đóa hoa hồng trong tay anh bị mưa làm ướt nhẹp, cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất.
Chu Khuynh Vãn lắc đầu rồi liên tục lùi về phía sau, như thể cậu rất sợ anh, khóc lóc nói với anh rằng từ nay trở đi anh đừng đến tìm cậu nữa, còn nói rằng bọn họ chia tay đi.
Lý Khí bước xuống giường đứng trước cửa sổ, cuối cùng nhìn mưa màn đêm đang đổ cơn mưa ở bên ngoài, anh liền đưa tay kéo rèm cửa lại.
Anh mở miệng, giọng nói bị tiếng mưa làm cho đứt quãng, khẽ thì thào nói: “Anh đáng sợ như vậy sao?”