Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2:
Chương 2
Buổi tối ba Chu làm một bàn đầy đồ ăn, Chu Hoành còn cố ý mua bia về, cương quyết bắt lấy Lý Khí muốn uống rượu. Chu Khuynh Vãn ngồi đối diện Lý Khí, chỉ vùi đầu vào ăn cơm.
Chu Hoành và Lý Khí nói về chuyện ở trường, hỏi anh có muốn thi nghiên cứu sinh không, Lý Khí nói có.
Chu Hoành nghe xong nói anh không thi, không có ý định này. Chu Khuynh Vãn nghiêng tai nghe bọn anh nói chuyện, lúc nghe thấy Lý Khí muốn ở lại trường thi nghiên cứu sinh thì siết chặt đôi đũa trong tay, lúc này nghe thấy Chu Hoành nói: “Vãn Vãn cũng muốn thi trường này, sau này là đàn em của cậu rồi.”
Chu Khuynh Vãn sững sờ, sắc mặt đột nhiên ửng đỏ, cậu cúi đầu không dám lên tiếng, lại nghe thấy Chu Hoành cảm thán nói: “Nếu không phải năm ngoái nó…”
Chu Khuynh Vãn nghe vậy hoảng hốt, vội vàng ngắt lời: “Do em năm ngoái không chăm chỉ mới không thi được.”
Chu Hoành sửng sốt, biết em trai anh không thích nhắc tới chuyện sức khỏe cơ thể nên gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Chu Khuynh Vãn thở dài một hơi, vô thức ngẩng đầu thì chợt đụng vào ánh mắt của Lý Khí, đối phương cứ vậy mà hờ hững nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ xa cách.
Chu Khuynh Vãn vội vàng ăn xong cơm, đứng dậy nói phải về phòng ôn bài, xin phép lên lầu trước. Cậu đi rất nhanh, cứ như chạy lên vậy. Cậu về tới phòng, ngồi trước bàn học thở hổn hển, cầm lấy cốc nước lên uống một ngụm lớn, lúc này nhịp tim mới từ từ chậm lại, cầm sách lên đọc.
Thật ra cậu đã biết hết nội dung trên sách, từ nhỏ tới lớn thành tích của cậu đều đứng đầu, năm ngoái do sức khỏe mà không thể tham gia cuộc thi, các thầy cô đều tiếc thay cho cậu. Năm nay, lúc đi học lại, các thầy cô rất chăm sóc cậu, khóa học thể dục bình thường đều không để cậu đi, để cậu nghỉ ngơi thật tốt.
Chu Khuynh Vãn không tập trung đảo mắt nhìn qua nội dung văn bản bên trên, thật sự học không vào mới rút ra mấy tờ đề thi giao cho kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, phải tốn mất một tiếng mới làm xong. Sau khi làm xong đã gần tám giờ rồi, Chu Khuynh Vãn nhìn ra cửa sổ buổi đêm, không thấy mặt trăng, có lẽ đêm nay sẽ mưa.
Vừa nghĩ vậy xong đã nghe thấy một tiếng sấm vang lên, một tia sét xé ngang trời, trong lòng Chu Khuynh Vãn bỗng run rẩy không thôi.
Cậu cảm thấy hình như trái tim mình từ sau khi gặp Lý Khí thì khó chịu vô cùng, cậu cúi đầu, cả người nằm nhoài lên bàn, cằm cứ đập đập liên hồi, nghiêng đầu, áp tai vào bàn, tiếng ầm ầm truyền tới màng nhĩ.
Cậu nhắm mắt, nhớ tới Lý Khí.
Lúc yêu nhau, cậu như một cái đuôi nhỏ treo trên người Lý Khí, lúc nào cũng muốn ở bên Lý Khí. Nhưng lúc đó Lý Khí rất bận, thường xuyên phải ra ngoài, thời gian ở trường học rất ít. Vì vậy khi Lý Khí trở lại bọn họ sẽ gặp nhau ngay.
Họ giống như những cặp đôi bình thường khác, xem phim, ăn cơm rồi làm tình.
Lúc không ở ký túc xá trường thì tới phòng làm việc của Lý Khí. Phòng làm việc do Lý Khí và bạn cùng mở, buổi tối ở đó không có ai, Lý Khí dùng chìa khóa mở cửa, đẩy cửa ra, bên trong cực yên tĩnh. Sau khi mở đèn, bên trong có mấy cái bàn, trên bàn có vài chiếc máy tính. Tay cậu bị Lý Khí nắm chặt, dù không có ai, cậu vẫn thấy lo lắng khi tới nơi như này, đôi chân bước đi thận trọng, rụt rè làm Lý Khí phì cười.
Cậu đi theo Lý Khí tới văn phòng của anh, anh rót cho cậu một cốc sữa, cậu uống xong trên môi sẽ xuất hiện một vòng tròn bọt sữa.
Lý Khí chỉ vào khóe miệng cậu, ý bảo cậu lau miệng đi. Cậu nhìn Lý Khí, cố tình giả vờ không biết.
Lý Khí bất đắc dĩ, đưa tay ra lau khóe miệng cậu, lúc định rút lại thì ngón tay đã bị Chu Khuynh Vãn ngậm lấy rồi.
Trong miệng Chu Khuynh Vãn nóng ấm, ngón tay Lý Khí bị liếm ướt, cậu dùng răng mài đốt ngón tay Lý Khí, giống như chó con mài răng mà cọ cọ.
Lý Khí rút ngón tay ướt đẫm của mình ra, Chu Khuynh Vãn ngửa đầu nhìn anh, Lý Khí nhếch môi.
Bọn họ làm ngay trong phòng làm việc, Chu Khuynh Vãn bị anh bế lên, đặt lên bàn gỗ màu nâu. Chân cậu quặp lấy eo Lý Khí, quần cởi một nửa, ngón tay ướt át cắm vào trong khe của cậu, khuấy động mấy lần đã nghe thấy tiếng Chu Khuynh Vãn thèm muốn.
Một ít nước như vậy không đủ để mở rộng, Lý Khí đem phần sữa bò Chu Khuynh Vãn uống còn thừa đổ vào, ngón tay đâm ra đâm vào thật sâu, chỉ là ngón tay cũng đủ để Chu Khuynh Vãn thoải mái đến phát khóc.
Cậu không chịu được, nức nở nói mau vào đi, Lý Khí chưa từng thấy cậu nhóc nào dâm như vậy, tách đùi Chu Khuynh Vãn ra. Anh không cởi quần của anh ra, chỉ kéo khóa xuống, dương vật cương cứng bắn ra ngoài, nóng như lửa đặt ở trước cửa hang đầy sữa bò của Chu Khuynh Vãn, chợt tiến vào.
Không biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu mưa, tiếng sấm như muốn đâm thủng thứ gì, cậu hoảng sợ run cầm cập, thân dưới đang ngậm dương vật của anh đột nhiên co lại. Lý Khí kêu lên đau đớn, đập mông cậu để cậu thả lỏng một chút.
Chu Khuynh Vãn hơi tủi thân, nắm lấy cánh tay Lý Khí, nói cậu sợ.
Lý Khí nâng eo cậu, bế cả người cậu lên, ôm cậu như ôm một đứa bé, vừa dỗ dành cậu vừa làm cậu.
Chu Khuynh Vãn ôm chặt cổ Lý Khí, Lý Khí ôm cậu đứng lên, để cậu chống vào vách tường, hai cánh tay ôm hai chân cậu, sau đó mạnh mẽ đâm vào.
Sữa bò hòa với dịch thể rồi rơi xuống, trên mặt đất xuất hiện một bãi nước ướt sũng màu trắng.
Tiếng sấm dần dừng lại, mưa gió dần to hơn, Chu Khuynh Vãn trong thoáng chốc đã nghe được tiếng mưa rào, run rẩn nói: “Mưa to quá, em không mang ô.”
Lý Khí nghe thấy thì bật cười một tiếng, đâm vào thật sâu, trầm giọng nói: “Vậy thì đừng về nữa.”
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên làm Chu Khuynh Vãn giật mình tỉnh lại.
Vậy mà cậu lại gục xuống bàn ngủ thiếp đi, hốt hoảng mở mắt ra, cậu cúi đầu nhìn bên dưới thân mình, cảm giác ẩm ướt dính dính ngượng ngùng cho cậu biết cậu vừa bắn.
Chu Khuynh Vãn ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, cậu thở dài một hơi, đứng lên.
Chu Khuynh Vãn cầm chậu giặt quần áo, không để ý mở cửa ra.
Vừa mở cửa ra đã nghe két một tiếng, phòng vệ sinh ở giữa bật mở, Lý Khí vừa tắm xong đi ra, mùi sữa tắm và hơi nóng cùng lúc tỏa ra. Chu Khuynh Vãn sững sờ sau đó lập tức quay đầu định đi vào phòng.
Nhưng cậu không thể rời đi, Lý Khí tóm lấy cổ tay cậu từ đằng sau, nhíu mày dò xét. Sắc mặt Chu Khuynh Vãn không tốt chút nào, có chút xám trắng, bờ môi nhợt nhạt, dưới mí mắt là hai đốm xanh nhạt.
Anh muốn hỏi cậu cơ thể thế nào, nhưng lúc lời đến bên miệng lại biến thành câu khác.
Chu Khuynh Vãn muốn trốn tránh, trái tim như thắt lại, cậu nói buông ra. Nhưng Lý Khí không những không buông mà còn tiến lên, kéo cậu vào bên trong.
Cửa phòng khép lại, Chu Khuynh Vãn bị anh đè lên ván cửa, Lý Khí cúi đầu, trầm giọng hỏi: “Anh đáng sợ như vậy à?”
Buổi tối ba Chu làm một bàn đầy đồ ăn, Chu Hoành còn cố ý mua bia về, cương quyết bắt lấy Lý Khí muốn uống rượu. Chu Khuynh Vãn ngồi đối diện Lý Khí, chỉ vùi đầu vào ăn cơm.
Chu Hoành và Lý Khí nói về chuyện ở trường, hỏi anh có muốn thi nghiên cứu sinh không, Lý Khí nói có.
Chu Hoành nghe xong nói anh không thi, không có ý định này. Chu Khuynh Vãn nghiêng tai nghe bọn anh nói chuyện, lúc nghe thấy Lý Khí muốn ở lại trường thi nghiên cứu sinh thì siết chặt đôi đũa trong tay, lúc này nghe thấy Chu Hoành nói: “Vãn Vãn cũng muốn thi trường này, sau này là đàn em của cậu rồi.”
Chu Khuynh Vãn sững sờ, sắc mặt đột nhiên ửng đỏ, cậu cúi đầu không dám lên tiếng, lại nghe thấy Chu Hoành cảm thán nói: “Nếu không phải năm ngoái nó…”
Chu Khuynh Vãn nghe vậy hoảng hốt, vội vàng ngắt lời: “Do em năm ngoái không chăm chỉ mới không thi được.”
Chu Hoành sửng sốt, biết em trai anh không thích nhắc tới chuyện sức khỏe cơ thể nên gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Chu Khuynh Vãn thở dài một hơi, vô thức ngẩng đầu thì chợt đụng vào ánh mắt của Lý Khí, đối phương cứ vậy mà hờ hững nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ xa cách.
Chu Khuynh Vãn vội vàng ăn xong cơm, đứng dậy nói phải về phòng ôn bài, xin phép lên lầu trước. Cậu đi rất nhanh, cứ như chạy lên vậy. Cậu về tới phòng, ngồi trước bàn học thở hổn hển, cầm lấy cốc nước lên uống một ngụm lớn, lúc này nhịp tim mới từ từ chậm lại, cầm sách lên đọc.
Thật ra cậu đã biết hết nội dung trên sách, từ nhỏ tới lớn thành tích của cậu đều đứng đầu, năm ngoái do sức khỏe mà không thể tham gia cuộc thi, các thầy cô đều tiếc thay cho cậu. Năm nay, lúc đi học lại, các thầy cô rất chăm sóc cậu, khóa học thể dục bình thường đều không để cậu đi, để cậu nghỉ ngơi thật tốt.
Chu Khuynh Vãn không tập trung đảo mắt nhìn qua nội dung văn bản bên trên, thật sự học không vào mới rút ra mấy tờ đề thi giao cho kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, phải tốn mất một tiếng mới làm xong. Sau khi làm xong đã gần tám giờ rồi, Chu Khuynh Vãn nhìn ra cửa sổ buổi đêm, không thấy mặt trăng, có lẽ đêm nay sẽ mưa.
Vừa nghĩ vậy xong đã nghe thấy một tiếng sấm vang lên, một tia sét xé ngang trời, trong lòng Chu Khuynh Vãn bỗng run rẩy không thôi.
Cậu cảm thấy hình như trái tim mình từ sau khi gặp Lý Khí thì khó chịu vô cùng, cậu cúi đầu, cả người nằm nhoài lên bàn, cằm cứ đập đập liên hồi, nghiêng đầu, áp tai vào bàn, tiếng ầm ầm truyền tới màng nhĩ.
Cậu nhắm mắt, nhớ tới Lý Khí.
Lúc yêu nhau, cậu như một cái đuôi nhỏ treo trên người Lý Khí, lúc nào cũng muốn ở bên Lý Khí. Nhưng lúc đó Lý Khí rất bận, thường xuyên phải ra ngoài, thời gian ở trường học rất ít. Vì vậy khi Lý Khí trở lại bọn họ sẽ gặp nhau ngay.
Họ giống như những cặp đôi bình thường khác, xem phim, ăn cơm rồi làm tình.
Lúc không ở ký túc xá trường thì tới phòng làm việc của Lý Khí. Phòng làm việc do Lý Khí và bạn cùng mở, buổi tối ở đó không có ai, Lý Khí dùng chìa khóa mở cửa, đẩy cửa ra, bên trong cực yên tĩnh. Sau khi mở đèn, bên trong có mấy cái bàn, trên bàn có vài chiếc máy tính. Tay cậu bị Lý Khí nắm chặt, dù không có ai, cậu vẫn thấy lo lắng khi tới nơi như này, đôi chân bước đi thận trọng, rụt rè làm Lý Khí phì cười.
Cậu đi theo Lý Khí tới văn phòng của anh, anh rót cho cậu một cốc sữa, cậu uống xong trên môi sẽ xuất hiện một vòng tròn bọt sữa.
Lý Khí chỉ vào khóe miệng cậu, ý bảo cậu lau miệng đi. Cậu nhìn Lý Khí, cố tình giả vờ không biết.
Lý Khí bất đắc dĩ, đưa tay ra lau khóe miệng cậu, lúc định rút lại thì ngón tay đã bị Chu Khuynh Vãn ngậm lấy rồi.
Trong miệng Chu Khuynh Vãn nóng ấm, ngón tay Lý Khí bị liếm ướt, cậu dùng răng mài đốt ngón tay Lý Khí, giống như chó con mài răng mà cọ cọ.
Lý Khí rút ngón tay ướt đẫm của mình ra, Chu Khuynh Vãn ngửa đầu nhìn anh, Lý Khí nhếch môi.
Bọn họ làm ngay trong phòng làm việc, Chu Khuynh Vãn bị anh bế lên, đặt lên bàn gỗ màu nâu. Chân cậu quặp lấy eo Lý Khí, quần cởi một nửa, ngón tay ướt át cắm vào trong khe của cậu, khuấy động mấy lần đã nghe thấy tiếng Chu Khuynh Vãn thèm muốn.
Một ít nước như vậy không đủ để mở rộng, Lý Khí đem phần sữa bò Chu Khuynh Vãn uống còn thừa đổ vào, ngón tay đâm ra đâm vào thật sâu, chỉ là ngón tay cũng đủ để Chu Khuynh Vãn thoải mái đến phát khóc.
Cậu không chịu được, nức nở nói mau vào đi, Lý Khí chưa từng thấy cậu nhóc nào dâm như vậy, tách đùi Chu Khuynh Vãn ra. Anh không cởi quần của anh ra, chỉ kéo khóa xuống, dương vật cương cứng bắn ra ngoài, nóng như lửa đặt ở trước cửa hang đầy sữa bò của Chu Khuynh Vãn, chợt tiến vào.
Không biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu mưa, tiếng sấm như muốn đâm thủng thứ gì, cậu hoảng sợ run cầm cập, thân dưới đang ngậm dương vật của anh đột nhiên co lại. Lý Khí kêu lên đau đớn, đập mông cậu để cậu thả lỏng một chút.
Chu Khuynh Vãn hơi tủi thân, nắm lấy cánh tay Lý Khí, nói cậu sợ.
Lý Khí nâng eo cậu, bế cả người cậu lên, ôm cậu như ôm một đứa bé, vừa dỗ dành cậu vừa làm cậu.
Chu Khuynh Vãn ôm chặt cổ Lý Khí, Lý Khí ôm cậu đứng lên, để cậu chống vào vách tường, hai cánh tay ôm hai chân cậu, sau đó mạnh mẽ đâm vào.
Sữa bò hòa với dịch thể rồi rơi xuống, trên mặt đất xuất hiện một bãi nước ướt sũng màu trắng.
Tiếng sấm dần dừng lại, mưa gió dần to hơn, Chu Khuynh Vãn trong thoáng chốc đã nghe được tiếng mưa rào, run rẩn nói: “Mưa to quá, em không mang ô.”
Lý Khí nghe thấy thì bật cười một tiếng, đâm vào thật sâu, trầm giọng nói: “Vậy thì đừng về nữa.”
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên làm Chu Khuynh Vãn giật mình tỉnh lại.
Vậy mà cậu lại gục xuống bàn ngủ thiếp đi, hốt hoảng mở mắt ra, cậu cúi đầu nhìn bên dưới thân mình, cảm giác ẩm ướt dính dính ngượng ngùng cho cậu biết cậu vừa bắn.
Chu Khuynh Vãn ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, cậu thở dài một hơi, đứng lên.
Chu Khuynh Vãn cầm chậu giặt quần áo, không để ý mở cửa ra.
Vừa mở cửa ra đã nghe két một tiếng, phòng vệ sinh ở giữa bật mở, Lý Khí vừa tắm xong đi ra, mùi sữa tắm và hơi nóng cùng lúc tỏa ra. Chu Khuynh Vãn sững sờ sau đó lập tức quay đầu định đi vào phòng.
Nhưng cậu không thể rời đi, Lý Khí tóm lấy cổ tay cậu từ đằng sau, nhíu mày dò xét. Sắc mặt Chu Khuynh Vãn không tốt chút nào, có chút xám trắng, bờ môi nhợt nhạt, dưới mí mắt là hai đốm xanh nhạt.
Anh muốn hỏi cậu cơ thể thế nào, nhưng lúc lời đến bên miệng lại biến thành câu khác.
Chu Khuynh Vãn muốn trốn tránh, trái tim như thắt lại, cậu nói buông ra. Nhưng Lý Khí không những không buông mà còn tiến lên, kéo cậu vào bên trong.
Cửa phòng khép lại, Chu Khuynh Vãn bị anh đè lên ván cửa, Lý Khí cúi đầu, trầm giọng hỏi: “Anh đáng sợ như vậy à?”