Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1:
Chương 1
Vào Quốc Khánh ngày 1, Chu Hoành chuyển về nhà rất nhiều hành lý từ trường học, Chu Khuynh Vãn đang đeo tai nghe luyện nghe tiếng anh trong phòng thì ba cậu gõ cửa rồi đẩy ra bảo anh cậu đã về rồi.
Chu Khuynh Vãn vui mừng, lập tức tháo tai nghe ra khỏi phòng, ra tới phòng khách thấy anh trai đang đứng uống nước bên tủ lạnh. Chu Khuynh Vãn gọi anh trai, lúc định đi tới, cậu lại thấy một người ngồi trên sô pha, mặc áo dài tay màu xám, quần màu đen, trên vai mang chiếc túi xẹp lép.
Chu Khuynh Vãn sửng sốt đứng yên đó, ánh mắt thoáng nhìn anh trai. Chu Hoành lấy hai chai nước lọc từ trong tủ lạnh ra, ném một chai cho người ngồi trên sô pha, anh thì mở nắp uống một ngụm lớn, nói với Chu Khuynh Vãn: “Bạn anh, Lý Khí, bọn anh ở cùng ký túc xá, tới nhà mình ở mấy hôm.”
Lý Khí đứng lên, cách một cái sô pha, gật gật đầu với Chu Khuynh Vãn còn đang ngẩn ngơ: “Chào em, anh hay nghe anh trai em nhắc tới em, đúng là rất đáng yêu.”
Chu Khuynh Vãn mím môi, nhướng mắt, nhanh chóng nhìn Lý Khí, sau đó đơn giản đáp lời: “Chào anh.”
Đúng lúc này ba Chu đi xuống, chỉ lên phòng trên gác nói với Lý Khí: “Trên gác còn một phòng dành cho khách, đã quét dọn sạch sẽ rồi, cháu lên trước đi, xem còn cần gì không thì nói với chú.”
Lý Khí nhẹ giọng cảm ơn, cầm vali đi lên lầu, Chu Hoành chạy tới phía trước dẫn đường cho anh.
Hai người họ lên gác, phòng khách ở phía dưới yên tĩnh mấy giây, Chu Khuynh Vãn đột nhiên tóm lấy tay của ba Chu. Ba Chu giật mình, thấy con trai nhỏ của ông mặt mày căng cứng, trên khuôn mặt nghiêm túc kia tràn đầy vẻ căng thẳng, cậu hỏi: “Tại sao anh lại dẫn bạn tới nhà mình ở thế ba?”
Chu Khuynh Vãn không thích người lạ, ba Chu biết điều này, chỉ có thể thở dài: “Hôm nay vừa là Quốc Khánh vừa là Trung thu, người trong ký túc xá về nhà cả rồi, chỉ còn bạn học Lý kia, năm ngoái ba mẹ cậu ấy bị tai nạn ô tô qua đời, anh con không yên tâm nên kéo nó về nhà mình ở.”
Chu Khuynh Vãn nghe xong mấp máy miệng, nhưng lại như có gì đó bị kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ nói ra bốn chữ khô khan: “Con biết rồi ạ.”
Chu Khuynh Vãn nói chuyện với ba Chu xong định về phòng đọc sách. Ba Chu gọi cậu lại, đưa cậu mấy quả quýt: “Ban nãy vừa ra ngoài mua đấy, mấy quả quýt này ngọt lắm, lấy nhiều một chút, lên gác chia cho anh con.”
Chu Khuynh Vãn cầm lấy mấy quả quýt, ba Chu lại bảo: “Năm giờ rưỡi ăn cơm, nhớ xuống đúng giờ, đừng để ba lên gọi con.”
“Vâng.” Chu Khuynh Vãn gật đầu, sau đó đi lên gác.
Nhà bọn họ không có mẹ, mẹ Chu Khuynh Vãn đã qua đời vào lúc cậu ba tuổi, cũng bị tai nạn giao thông. Xe buýt bị lật, hàng chục người bị thương nặng, một người chết, mẹ Chu chính là người đó.
Chu Khuynh Vãn được mẹ ôm trong lòng, khắp nơi toàn là tiếng khóc, dòng máu nóng rơi trên người cậu, cậu sợ hãi tới mức sụp đổ, về sau, sau khi được cứu ra, tính cách của cậu cũng thay đổi, đứa trẻ lúc trước còn cởi mở hoạt bát bỗng trở nên trầm mặc ít nói.
Chu Khuynh Vãn cầm một túi quýt lên lầu, phòng của Chu Hoành và phòng của Chu Khuynh Vãn cách nhau một phòng khách, là phòng ngủ chính của tầng hai, mà phòng của Chu Khuynh Vãn và phòng của khách lại đối diện nhau, ở giữa là nhà tắm chung. Chu Khuynh Vãn lên tới tầng hai, không nhìn thấy anh cậu trong phòng, vừa bước qua phòng cho khách thấy cửa phòng chỉ khép hờ, xuyên qua khe hở nhìn vào cửa phòng thấy Lý Khí ngồi trên giường, hai tay chống ra sau lưng, Chu Hoành thì đứng cúi đầu nói chuyện.
Chu Khuynh Vãn tiến lên hai bước, gõ nhẹ cửa phòng. Tiếng nói chuyện trong căn phòng dừng lại, Chu Khuynh Vãn đẩy cửa vào, ánh mắt lướt qua Lý Khí, nhìn về phía anh cậu, cầm cả túi quýt đưa cho anh, cúi đầu nói: “Đây là quýt ba mua.”
Chu Hoành không nhận mà lại lẩm bẩm: “Anh ghét ăn quýt nhất đấy.”
Chu Khuynh Vãn chỉ có thể nói: “Cái này ăn ngon lắm, rất ngọt.”
“Ngọt thế nào?” Một đôi tay trắng nõn đột nhiên vươn tới, Chu Khuynh Vãn sửng sốt buông tay ra, cả túi quýt rơi xuống, rơi vãi khắp sàn.
Chu Hoành kinh ngạc hô khẽ, Chu Khuynh Vãn không dám nhìn Lý Khí, cúi đầu, ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, để em nhặt lên.”
Lý Khí cũng ngồi xuống, nhặt từng quả quýt lên, bỏ vào chiếc túi màu trắng.
“Dưới tủ vẫn còn một quả, Vãn Vãn, tay em nhỏ, xem xem có thể thò tay vào lấy ra được không?” Chu Hoành nằm sấp cạnh tủ, thân hình to lớn rõ ràng cực kỳ vụng về.
Chu Khuynh Vãn đi đến bên cạnh anh, Chu Hoành nhường lại vị trí. Thân thể Cơ thể Chu Khuynh Vãn không quá khỏe mạnh, gầy gò nhìn rất ốm yếu, năm ngoái còn bởi vì rối loạn nhịp tim nên phải bỏ thi đại học, sau đó học lại một năm.
Cậu học theo Chu Hoành quỳ xuống, tay vươn ra, bởi vì không nhìn thấy nên chỉ có thể mò loạn. Quần áo vô tình bị kéo lên, lộ ra vòng eo nhỏ và làn da trắng trẻo.
Chu Hoành hỏi cậu: “Sờ được chưa?”
Cậu nhướng tay lên, sờ được vật gì đó tròn tròn, không nhịn được nhếch khóe miệng: “Sờ được rồi, anh đợi chút.” Chu Khuynh Vãn vươn tay móc ra, ngón tay đẩy một chút, quả quýt lăn từ đáy tủ ra bên ngoài.
Lý Khí cúi xuống nhặt quả quýt bám đầy bụi, tay khác cầm lấy bắp tay Chu Khuynh Vãn nhẹ nhàng nói: ‘Đứng dậy đi.”
Thân thể Chu Khuynh Vãn bỗng cứng đờ, cậu nhanh chóng bò lên, nhìn phần bắp tay vừa bị Lý Khí nắm lấy, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn.
Lý Khí buông tay ra, đi rửa quả quýt vừa lăn từ tủ ra trước rồi bóc vỏ ra ăn, anh lấy một múi cho Chu Hoành: “Thử đi, khá ngọt đấy.”
Chu Hoành ăn một miếng, vẫn không thích lắm: “Cũng được.”
Chu Khuynh Vãn không dám nán lại, lùi về sau, vừa đi vừa nói: “Anh, ba nói năm rưỡi ăn cơm, em về phòng đọc sách trước đây.”
Nói xong, cậu như chạy trốn về phòng của mình, đóng cửa lại, cậu dựa lưng vào cửa, như mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống mặt đất. Cậu ôm lấy ngực thở hổn hển.
Năm ngoái lớp mười hai, năm nay cũng lớp mười hai. Chu Khuynh Vãn ngồi trên sàn nhà, cúi đầu nhìn vân gỗ trên sàn.
Bạn bè của anh trai, cùng trường cùng ký túc xá, vừa về đến nhà đã nghe Chu Hoành nhắc tới người bạn đó giỏi như nào, năm nhất đã tự viết phần mềm, tới năm thứ hai đã bán được phần mềm, kiếm được rất nhiều tiền.
Nghe những chuyện này, cậu âm thầm ngưỡng mộ người này, cho tới ngày hôm đó, cậu tận mắt trông thấy người đó mới phát hiện ngưỡng mộ thôi là không đủ.
Ngưỡng mộ và yêu thích đan xen vào nhau, cùng lúc phát sinh, đợi tới khi cậu nhận ra thì cậu phát hiện mình đã yêu bạn của anh trai mất rồi, một con người cực kỳ cực kỳ giỏi, làm mưa làm gió trong trường, Lý Khí.
Lần đầu tiên gặp anh là trong phòng ký túc xá của Chu Hoành, đại học của Chu Hoành cách nhà không xa, ngồi xe buýt chỉ nửa tiếng là đến, nhưng cái người này cứ muốn ở lại trường, nói là muốn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt tập thể. Cuối tuần cũng không về nhà, hôm đó ba Chu hiếm khi làm thịt xào chua ngọt Chu Hoành thích ăn, bảo anh ấy về nhưng anh lại nói ở trường có việc không đi được. Ba Chu không biết phải làm sao, Chu Khuynh Vãn thấy thế nói cậu đúng lúc muốn ra ngoài, có thể đem cái này qua trường đưa cho anh trai.
Cậu dùng hộp cơm sắp các món gọn gàng, để tất cả trong một túi giữ nhiệt, sau khi Chu Khuynh Vãn ra khỏi cửa, cậu gọi điện cho Chu Hoành bảo anh rằng cậu sắp sửa đi qua, Chu Hoành nghe thấy liền đau đầu: “Bây giờ anh không có ở trường, nhưng chắc trong phòng ký túc xá có người, em đến rồi chờ anh chút, anh chạy từ đây về.”
Đây không phải lần đầu tiên Chu Khuynh Vãn tới trường của Chu Hoành, trước cũng có mấy lần cậu mang cơm tới cho Chu Hoành, vì thế cậu khá quen đường.
Cậu quen đường quen nẻo đi tới tòa nhà ký túc xá, đi thẳng tới tầng 3, đứng trước cửa phòng cuối cùng ở hành lang. Cửa đang đóng, Chu Hoành nói trong phòng có người nên cậu nhẹ nhàng gõ cửa sau đó im lặng đợi.
Cách âm của ký túc xá không tốt, cậu nghe thấy bên trong có có tiếng người đi lại, sau chỉ vài tiếng động, cửa mở ra.
Chu Khuynh Vãn nhìn thấy khuôn mặt xa lạ mà ngẩn người, cậu nghe thấy đối phương nói: “Bạn học, cậu đi nhầm phòng rồi.”
Chu Khuynh Vãn hơi hé miệng, mặt thoáng chốc ửng đỏ, cậu giơ túi giữ nhiệt trong tay lên, nhỏ giọng nói: “Em là em trai của Chu Hoành, em tới đưa đồ ăn cho anh ấy.”
Đối phương nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú dần hiện ra nụ cười, liếm môi một cái rồi nói: “Đồ ăn? Đồ ăn gì?”
“Thịt…Thịt xào chua ngọt, còn có… Còn có gà cung bảo.”
Chu Khuynh Vãn còn chưa nói xong, cánh cửa đã lập tức rộng mở, người kia đứng sang một bên, dùng tay ra hiệu: “Vào đi.”
Cậu chậm rãi đi vào, quay đầu nhìn về phía người kia, do dự nói: “Trước đây em chưa từng thấy anh, anh là?”
“Anh là Lý Khí, trước đây chưa từng thấy anh có lẽ vì anh không ở đây, hồi trước đúng là anh hơi bận.”
“Lý Khí…” Chu Khuynh Vãn suýt chút nữa hét lên, ngây ngẩn nhìn Lý Khí, trong lòng rộn ràng xốn xang.
Giường của Chu Hoành rất bừa bộn, trên ghế chất đầy quần áo, Chu Khuynh Vãn muốn chờ anh ấy nhưng lại không biết nên ngồi ở đâu. Lý Khí lấy ghế từ ngoài ban công đưa cho cậu: “Ngồi đi.”
Chu Khuynh Vãn nhỏ giọng nói cảm ơn. Lý Khí ngồi về chỗ của anh, màn hình notebook đặt trên bàn anh đang mở, phản chiếu hình các nhân vật trò chơi, Chu Khuynh Vãn nhìn nhìn rồi nói: “Em nghe anh trai em nhắc đến anh suốt.”
“Nhắc đến anh?”
“Ừm, anh ấy nói anh rất giỏi, năm nhất đã tự viết mã code.”
Lý Khí cười cười lắc đầu: “Anh của em cũng rất giỏi.”
Chu Khuynh Vãn ngồi trên ghế, ngọ nguậy mũi chân trên đất, đột nhiên hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Lý Khí cầm điện thoại lên lắc lắc: “Đang định gọi đồ ăn ngoài đây.”
Chu Khuynh Vãn mắt sáng lên, cầm túi giữ nhiệt trên bàn qua, nói với Lý Khí: “Đừng gọi đồ ăn ngoài nữa, anh ăn cái này đi, dù sao có khi anh em đã ăn ở ngoài rồi mới về, không ăn thì phí lắm.”
Lý Khí bật cười: “Đưa anh ăn cái này, có được không?”
“Được ạ.” Chu Khuynh Vãn mở túi giữ nhiệt ra, đặt ba hộp cơm lên bàn Lý Khí, cậu bỏ qua hai hộp gà cung bảo và thịt xào chua ngọt, chỉ vào hộp cơm trắng, nhỏ giọng nói: “Đây là cơm em nấu đấy.”
Lý Khí bật cười.
Một khoảng thời gian dài sau đó, Chu Hoành không được ăn cơm do ba anh nấu nữa. Thời gian Lý Khí ở lại ký túc xá càng ngày càng nhiều, mọi người đều cho rằng anh muốn ở lại ký túc xá, nhưng lại không biết anh về là vì muốn nhìn thấy bạn nhỏ kia vào thứ bảy hằng tuần được.
Thích là chuyện chỉ trong nháy mắt, tình yêu thầm kín của Chu Khuynh Vãn như viên kẹo đường gói trong giấy, Lý Khí từ từ bóc ra, sau đó, họ hẹn hò cùng nhau.
Ký túc xá hôm thứ bảy vắng tanh không có một ai, Chu Khuynh Vãn bò lên giường Lý Khí, chui vào lòng của anh, hơi thở của bọn họ quấn quýt lấy nhau, hai người như hai cục nam châm, tình ý chảy tràn trong lồng ngực. Cậu mới nếm thử tình dục, cơ thể bị Lý Khí khai phá, âm thanh phát ra như chú mèo đang động dục.
Lý Khí thích đè cậu dưới thân, cắn nhẹ lên vai cậu, gọi cậu là Vãn Vãn, nói tại sao cậu lại giống một chú mèo như thế.
Cậu không thể nào khống chế được bản thân, cắn lấy gối, rên rĩ rất lâu. Cây dương vật to dài đằng sau cứ thế đâm vào cơ thể cậu, nghiền ép chỗ đó, đòi hỏi khoái cảm của cậu, cậu hô lên dừng lại đi, Lý Khí lại dùng tay xoa nắn bộ phận sinh dục của cậu, tùy ý vuốt mấy lần, cậu đã bắn mất rồi.
Sau khi cậu bắn ra ngoài, Lý Khí đút vào mấy cái rồi sau đó rút ra, kéo tay Chu Khuynh Vãn để trên dương vật mình, bắn vào tay Chu Khuynh Vãn.
Sau khi xuất tinh, hai người ôm lấy nhau, Lý Khí ôm cậu nhóc trong lòng nói: “Lại lãng phí thời gian rồi.”
Chu Khuynh Vãn cười ngốc nghếch, cậu yêu kiểu lãng phí thời gian này chết mất.
Chu Khuynh Vãn ngồi ngơ ngác trên sàn nhà, không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy có tiếng động ở ngoài, là Chu Hoành.
“Vãn Vãn, ăn cơm thôi.”
Chu Khuynh Vãn lập tức ngồi dậy, cậu dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, cao giọng nói: “Em ra ngay đây.”
Cậu dựa vào cửa nghe âm thanh họ nói chuyện ở dưới lầu, tấm lưng căng chặt dần thả lỏng mở cửa đi tới phòng tắm. Chu Khuynh Vãn đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước, tiếng nước ào ào dội xuống, cậu cúi đầu, vốc nước vỗ lên mặt cậu.
Thời tiết tháng mười hơi se se lạnh, nước lạnh vỗ lên mặt khiến Chu Khuynh Vãn rùng mình. Cậu tắt vòi nước, ngẩng đầu lên, mặt dính đầy nước, Chu Khuynh Vãn nhẹ nhàng mở mắt ra, lông mi khẽ run run, một giọt nước rơi xuống, cậu ngơ ngẩn nhìn bóng người trong gương.
Không biết từ lúc nào Lý Khí đã đứng bên cạnh cậu, dựa vào khung cửa, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cậu, hờ hững hỏi: “Khóc à?”
Chu Khuynh Vãn mím môi, nhìn người trong gương, cậu nhỏ giọng hỏi: “Tại sao không nói cho em chuyện gia đình anh?”
Lý Khí chớp chớp mắt, trong mắt hiện ra ý cười nhạt, anh nói: “Sao phải nói chuyện của anh cho người khác chứ?”
Vào Quốc Khánh ngày 1, Chu Hoành chuyển về nhà rất nhiều hành lý từ trường học, Chu Khuynh Vãn đang đeo tai nghe luyện nghe tiếng anh trong phòng thì ba cậu gõ cửa rồi đẩy ra bảo anh cậu đã về rồi.
Chu Khuynh Vãn vui mừng, lập tức tháo tai nghe ra khỏi phòng, ra tới phòng khách thấy anh trai đang đứng uống nước bên tủ lạnh. Chu Khuynh Vãn gọi anh trai, lúc định đi tới, cậu lại thấy một người ngồi trên sô pha, mặc áo dài tay màu xám, quần màu đen, trên vai mang chiếc túi xẹp lép.
Chu Khuynh Vãn sửng sốt đứng yên đó, ánh mắt thoáng nhìn anh trai. Chu Hoành lấy hai chai nước lọc từ trong tủ lạnh ra, ném một chai cho người ngồi trên sô pha, anh thì mở nắp uống một ngụm lớn, nói với Chu Khuynh Vãn: “Bạn anh, Lý Khí, bọn anh ở cùng ký túc xá, tới nhà mình ở mấy hôm.”
Lý Khí đứng lên, cách một cái sô pha, gật gật đầu với Chu Khuynh Vãn còn đang ngẩn ngơ: “Chào em, anh hay nghe anh trai em nhắc tới em, đúng là rất đáng yêu.”
Chu Khuynh Vãn mím môi, nhướng mắt, nhanh chóng nhìn Lý Khí, sau đó đơn giản đáp lời: “Chào anh.”
Đúng lúc này ba Chu đi xuống, chỉ lên phòng trên gác nói với Lý Khí: “Trên gác còn một phòng dành cho khách, đã quét dọn sạch sẽ rồi, cháu lên trước đi, xem còn cần gì không thì nói với chú.”
Lý Khí nhẹ giọng cảm ơn, cầm vali đi lên lầu, Chu Hoành chạy tới phía trước dẫn đường cho anh.
Hai người họ lên gác, phòng khách ở phía dưới yên tĩnh mấy giây, Chu Khuynh Vãn đột nhiên tóm lấy tay của ba Chu. Ba Chu giật mình, thấy con trai nhỏ của ông mặt mày căng cứng, trên khuôn mặt nghiêm túc kia tràn đầy vẻ căng thẳng, cậu hỏi: “Tại sao anh lại dẫn bạn tới nhà mình ở thế ba?”
Chu Khuynh Vãn không thích người lạ, ba Chu biết điều này, chỉ có thể thở dài: “Hôm nay vừa là Quốc Khánh vừa là Trung thu, người trong ký túc xá về nhà cả rồi, chỉ còn bạn học Lý kia, năm ngoái ba mẹ cậu ấy bị tai nạn ô tô qua đời, anh con không yên tâm nên kéo nó về nhà mình ở.”
Chu Khuynh Vãn nghe xong mấp máy miệng, nhưng lại như có gì đó bị kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ nói ra bốn chữ khô khan: “Con biết rồi ạ.”
Chu Khuynh Vãn nói chuyện với ba Chu xong định về phòng đọc sách. Ba Chu gọi cậu lại, đưa cậu mấy quả quýt: “Ban nãy vừa ra ngoài mua đấy, mấy quả quýt này ngọt lắm, lấy nhiều một chút, lên gác chia cho anh con.”
Chu Khuynh Vãn cầm lấy mấy quả quýt, ba Chu lại bảo: “Năm giờ rưỡi ăn cơm, nhớ xuống đúng giờ, đừng để ba lên gọi con.”
“Vâng.” Chu Khuynh Vãn gật đầu, sau đó đi lên gác.
Nhà bọn họ không có mẹ, mẹ Chu Khuynh Vãn đã qua đời vào lúc cậu ba tuổi, cũng bị tai nạn giao thông. Xe buýt bị lật, hàng chục người bị thương nặng, một người chết, mẹ Chu chính là người đó.
Chu Khuynh Vãn được mẹ ôm trong lòng, khắp nơi toàn là tiếng khóc, dòng máu nóng rơi trên người cậu, cậu sợ hãi tới mức sụp đổ, về sau, sau khi được cứu ra, tính cách của cậu cũng thay đổi, đứa trẻ lúc trước còn cởi mở hoạt bát bỗng trở nên trầm mặc ít nói.
Chu Khuynh Vãn cầm một túi quýt lên lầu, phòng của Chu Hoành và phòng của Chu Khuynh Vãn cách nhau một phòng khách, là phòng ngủ chính của tầng hai, mà phòng của Chu Khuynh Vãn và phòng của khách lại đối diện nhau, ở giữa là nhà tắm chung. Chu Khuynh Vãn lên tới tầng hai, không nhìn thấy anh cậu trong phòng, vừa bước qua phòng cho khách thấy cửa phòng chỉ khép hờ, xuyên qua khe hở nhìn vào cửa phòng thấy Lý Khí ngồi trên giường, hai tay chống ra sau lưng, Chu Hoành thì đứng cúi đầu nói chuyện.
Chu Khuynh Vãn tiến lên hai bước, gõ nhẹ cửa phòng. Tiếng nói chuyện trong căn phòng dừng lại, Chu Khuynh Vãn đẩy cửa vào, ánh mắt lướt qua Lý Khí, nhìn về phía anh cậu, cầm cả túi quýt đưa cho anh, cúi đầu nói: “Đây là quýt ba mua.”
Chu Hoành không nhận mà lại lẩm bẩm: “Anh ghét ăn quýt nhất đấy.”
Chu Khuynh Vãn chỉ có thể nói: “Cái này ăn ngon lắm, rất ngọt.”
“Ngọt thế nào?” Một đôi tay trắng nõn đột nhiên vươn tới, Chu Khuynh Vãn sửng sốt buông tay ra, cả túi quýt rơi xuống, rơi vãi khắp sàn.
Chu Hoành kinh ngạc hô khẽ, Chu Khuynh Vãn không dám nhìn Lý Khí, cúi đầu, ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, để em nhặt lên.”
Lý Khí cũng ngồi xuống, nhặt từng quả quýt lên, bỏ vào chiếc túi màu trắng.
“Dưới tủ vẫn còn một quả, Vãn Vãn, tay em nhỏ, xem xem có thể thò tay vào lấy ra được không?” Chu Hoành nằm sấp cạnh tủ, thân hình to lớn rõ ràng cực kỳ vụng về.
Chu Khuynh Vãn đi đến bên cạnh anh, Chu Hoành nhường lại vị trí. Thân thể Cơ thể Chu Khuynh Vãn không quá khỏe mạnh, gầy gò nhìn rất ốm yếu, năm ngoái còn bởi vì rối loạn nhịp tim nên phải bỏ thi đại học, sau đó học lại một năm.
Cậu học theo Chu Hoành quỳ xuống, tay vươn ra, bởi vì không nhìn thấy nên chỉ có thể mò loạn. Quần áo vô tình bị kéo lên, lộ ra vòng eo nhỏ và làn da trắng trẻo.
Chu Hoành hỏi cậu: “Sờ được chưa?”
Cậu nhướng tay lên, sờ được vật gì đó tròn tròn, không nhịn được nhếch khóe miệng: “Sờ được rồi, anh đợi chút.” Chu Khuynh Vãn vươn tay móc ra, ngón tay đẩy một chút, quả quýt lăn từ đáy tủ ra bên ngoài.
Lý Khí cúi xuống nhặt quả quýt bám đầy bụi, tay khác cầm lấy bắp tay Chu Khuynh Vãn nhẹ nhàng nói: ‘Đứng dậy đi.”
Thân thể Chu Khuynh Vãn bỗng cứng đờ, cậu nhanh chóng bò lên, nhìn phần bắp tay vừa bị Lý Khí nắm lấy, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn.
Lý Khí buông tay ra, đi rửa quả quýt vừa lăn từ tủ ra trước rồi bóc vỏ ra ăn, anh lấy một múi cho Chu Hoành: “Thử đi, khá ngọt đấy.”
Chu Hoành ăn một miếng, vẫn không thích lắm: “Cũng được.”
Chu Khuynh Vãn không dám nán lại, lùi về sau, vừa đi vừa nói: “Anh, ba nói năm rưỡi ăn cơm, em về phòng đọc sách trước đây.”
Nói xong, cậu như chạy trốn về phòng của mình, đóng cửa lại, cậu dựa lưng vào cửa, như mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống mặt đất. Cậu ôm lấy ngực thở hổn hển.
Năm ngoái lớp mười hai, năm nay cũng lớp mười hai. Chu Khuynh Vãn ngồi trên sàn nhà, cúi đầu nhìn vân gỗ trên sàn.
Bạn bè của anh trai, cùng trường cùng ký túc xá, vừa về đến nhà đã nghe Chu Hoành nhắc tới người bạn đó giỏi như nào, năm nhất đã tự viết phần mềm, tới năm thứ hai đã bán được phần mềm, kiếm được rất nhiều tiền.
Nghe những chuyện này, cậu âm thầm ngưỡng mộ người này, cho tới ngày hôm đó, cậu tận mắt trông thấy người đó mới phát hiện ngưỡng mộ thôi là không đủ.
Ngưỡng mộ và yêu thích đan xen vào nhau, cùng lúc phát sinh, đợi tới khi cậu nhận ra thì cậu phát hiện mình đã yêu bạn của anh trai mất rồi, một con người cực kỳ cực kỳ giỏi, làm mưa làm gió trong trường, Lý Khí.
Lần đầu tiên gặp anh là trong phòng ký túc xá của Chu Hoành, đại học của Chu Hoành cách nhà không xa, ngồi xe buýt chỉ nửa tiếng là đến, nhưng cái người này cứ muốn ở lại trường, nói là muốn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt tập thể. Cuối tuần cũng không về nhà, hôm đó ba Chu hiếm khi làm thịt xào chua ngọt Chu Hoành thích ăn, bảo anh ấy về nhưng anh lại nói ở trường có việc không đi được. Ba Chu không biết phải làm sao, Chu Khuynh Vãn thấy thế nói cậu đúng lúc muốn ra ngoài, có thể đem cái này qua trường đưa cho anh trai.
Cậu dùng hộp cơm sắp các món gọn gàng, để tất cả trong một túi giữ nhiệt, sau khi Chu Khuynh Vãn ra khỏi cửa, cậu gọi điện cho Chu Hoành bảo anh rằng cậu sắp sửa đi qua, Chu Hoành nghe thấy liền đau đầu: “Bây giờ anh không có ở trường, nhưng chắc trong phòng ký túc xá có người, em đến rồi chờ anh chút, anh chạy từ đây về.”
Đây không phải lần đầu tiên Chu Khuynh Vãn tới trường của Chu Hoành, trước cũng có mấy lần cậu mang cơm tới cho Chu Hoành, vì thế cậu khá quen đường.
Cậu quen đường quen nẻo đi tới tòa nhà ký túc xá, đi thẳng tới tầng 3, đứng trước cửa phòng cuối cùng ở hành lang. Cửa đang đóng, Chu Hoành nói trong phòng có người nên cậu nhẹ nhàng gõ cửa sau đó im lặng đợi.
Cách âm của ký túc xá không tốt, cậu nghe thấy bên trong có có tiếng người đi lại, sau chỉ vài tiếng động, cửa mở ra.
Chu Khuynh Vãn nhìn thấy khuôn mặt xa lạ mà ngẩn người, cậu nghe thấy đối phương nói: “Bạn học, cậu đi nhầm phòng rồi.”
Chu Khuynh Vãn hơi hé miệng, mặt thoáng chốc ửng đỏ, cậu giơ túi giữ nhiệt trong tay lên, nhỏ giọng nói: “Em là em trai của Chu Hoành, em tới đưa đồ ăn cho anh ấy.”
Đối phương nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú dần hiện ra nụ cười, liếm môi một cái rồi nói: “Đồ ăn? Đồ ăn gì?”
“Thịt…Thịt xào chua ngọt, còn có… Còn có gà cung bảo.”
Chu Khuynh Vãn còn chưa nói xong, cánh cửa đã lập tức rộng mở, người kia đứng sang một bên, dùng tay ra hiệu: “Vào đi.”
Cậu chậm rãi đi vào, quay đầu nhìn về phía người kia, do dự nói: “Trước đây em chưa từng thấy anh, anh là?”
“Anh là Lý Khí, trước đây chưa từng thấy anh có lẽ vì anh không ở đây, hồi trước đúng là anh hơi bận.”
“Lý Khí…” Chu Khuynh Vãn suýt chút nữa hét lên, ngây ngẩn nhìn Lý Khí, trong lòng rộn ràng xốn xang.
Giường của Chu Hoành rất bừa bộn, trên ghế chất đầy quần áo, Chu Khuynh Vãn muốn chờ anh ấy nhưng lại không biết nên ngồi ở đâu. Lý Khí lấy ghế từ ngoài ban công đưa cho cậu: “Ngồi đi.”
Chu Khuynh Vãn nhỏ giọng nói cảm ơn. Lý Khí ngồi về chỗ của anh, màn hình notebook đặt trên bàn anh đang mở, phản chiếu hình các nhân vật trò chơi, Chu Khuynh Vãn nhìn nhìn rồi nói: “Em nghe anh trai em nhắc đến anh suốt.”
“Nhắc đến anh?”
“Ừm, anh ấy nói anh rất giỏi, năm nhất đã tự viết mã code.”
Lý Khí cười cười lắc đầu: “Anh của em cũng rất giỏi.”
Chu Khuynh Vãn ngồi trên ghế, ngọ nguậy mũi chân trên đất, đột nhiên hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Lý Khí cầm điện thoại lên lắc lắc: “Đang định gọi đồ ăn ngoài đây.”
Chu Khuynh Vãn mắt sáng lên, cầm túi giữ nhiệt trên bàn qua, nói với Lý Khí: “Đừng gọi đồ ăn ngoài nữa, anh ăn cái này đi, dù sao có khi anh em đã ăn ở ngoài rồi mới về, không ăn thì phí lắm.”
Lý Khí bật cười: “Đưa anh ăn cái này, có được không?”
“Được ạ.” Chu Khuynh Vãn mở túi giữ nhiệt ra, đặt ba hộp cơm lên bàn Lý Khí, cậu bỏ qua hai hộp gà cung bảo và thịt xào chua ngọt, chỉ vào hộp cơm trắng, nhỏ giọng nói: “Đây là cơm em nấu đấy.”
Lý Khí bật cười.
Một khoảng thời gian dài sau đó, Chu Hoành không được ăn cơm do ba anh nấu nữa. Thời gian Lý Khí ở lại ký túc xá càng ngày càng nhiều, mọi người đều cho rằng anh muốn ở lại ký túc xá, nhưng lại không biết anh về là vì muốn nhìn thấy bạn nhỏ kia vào thứ bảy hằng tuần được.
Thích là chuyện chỉ trong nháy mắt, tình yêu thầm kín của Chu Khuynh Vãn như viên kẹo đường gói trong giấy, Lý Khí từ từ bóc ra, sau đó, họ hẹn hò cùng nhau.
Ký túc xá hôm thứ bảy vắng tanh không có một ai, Chu Khuynh Vãn bò lên giường Lý Khí, chui vào lòng của anh, hơi thở của bọn họ quấn quýt lấy nhau, hai người như hai cục nam châm, tình ý chảy tràn trong lồng ngực. Cậu mới nếm thử tình dục, cơ thể bị Lý Khí khai phá, âm thanh phát ra như chú mèo đang động dục.
Lý Khí thích đè cậu dưới thân, cắn nhẹ lên vai cậu, gọi cậu là Vãn Vãn, nói tại sao cậu lại giống một chú mèo như thế.
Cậu không thể nào khống chế được bản thân, cắn lấy gối, rên rĩ rất lâu. Cây dương vật to dài đằng sau cứ thế đâm vào cơ thể cậu, nghiền ép chỗ đó, đòi hỏi khoái cảm của cậu, cậu hô lên dừng lại đi, Lý Khí lại dùng tay xoa nắn bộ phận sinh dục của cậu, tùy ý vuốt mấy lần, cậu đã bắn mất rồi.
Sau khi cậu bắn ra ngoài, Lý Khí đút vào mấy cái rồi sau đó rút ra, kéo tay Chu Khuynh Vãn để trên dương vật mình, bắn vào tay Chu Khuynh Vãn.
Sau khi xuất tinh, hai người ôm lấy nhau, Lý Khí ôm cậu nhóc trong lòng nói: “Lại lãng phí thời gian rồi.”
Chu Khuynh Vãn cười ngốc nghếch, cậu yêu kiểu lãng phí thời gian này chết mất.
Chu Khuynh Vãn ngồi ngơ ngác trên sàn nhà, không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy có tiếng động ở ngoài, là Chu Hoành.
“Vãn Vãn, ăn cơm thôi.”
Chu Khuynh Vãn lập tức ngồi dậy, cậu dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, cao giọng nói: “Em ra ngay đây.”
Cậu dựa vào cửa nghe âm thanh họ nói chuyện ở dưới lầu, tấm lưng căng chặt dần thả lỏng mở cửa đi tới phòng tắm. Chu Khuynh Vãn đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước, tiếng nước ào ào dội xuống, cậu cúi đầu, vốc nước vỗ lên mặt cậu.
Thời tiết tháng mười hơi se se lạnh, nước lạnh vỗ lên mặt khiến Chu Khuynh Vãn rùng mình. Cậu tắt vòi nước, ngẩng đầu lên, mặt dính đầy nước, Chu Khuynh Vãn nhẹ nhàng mở mắt ra, lông mi khẽ run run, một giọt nước rơi xuống, cậu ngơ ngẩn nhìn bóng người trong gương.
Không biết từ lúc nào Lý Khí đã đứng bên cạnh cậu, dựa vào khung cửa, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cậu, hờ hững hỏi: “Khóc à?”
Chu Khuynh Vãn mím môi, nhìn người trong gương, cậu nhỏ giọng hỏi: “Tại sao không nói cho em chuyện gia đình anh?”
Lý Khí chớp chớp mắt, trong mắt hiện ra ý cười nhạt, anh nói: “Sao phải nói chuyện của anh cho người khác chứ?”