Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-81
Chương 81: Hai người
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tâm trạng không tốt?
Hà An chau mày. Vương Phong Long không ngủ được.
Tiền Quân, Lý Hưng Hoa cũng không ngủ được. Bên cạnh là một con sư tử khiến họ không dám thở mạnh, sao có thể ngủ nổi chứ. Vương Phong Long rón rén chui vào trong chăn, lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm: “Anh ta sao thế nhỉ...”
Rất nhanh đã có trả lời, có thể thấy là mọi người đều không ngủ: “Ai mà biết...” “Hưng Hoa, cậu thấy anh ta rồi, sắc mặt anh ta thế nào? Rất khó coi...”
“Cậu thấy các boss thể hiện buồn vui trên mặt không? Tôi thấy anh ta vẫn như thường ngày...”
“Cãi nhau với lớp trưởng à...” “Không thể nào, lớp trưởng muốn chết sao mà2cãi nhau với boss, liệu có phải boss cảm thấy lớp trưởng của chúng ta là như thế, muốn chia tay...”
“Hình như khả năng này rất có lý, dù sao thì lớp trưởng Hạ và boss... nhìn thế nào cũng không thích hợp lắm, hai người duy trì được lâu như vậy đã là kỳ tích rồi.”
Hạ Diệu Diệu tưởng rằng cô sẽ không ngủ được, nhưng sự thực là cô nghĩ nhiều rồi, chẳng bao lâu sau là cô ngả lên giường ngủ.
Bên kia, Hà An chốc chốc lại nhìn điện thoại, cứ 5 phút một lần, 5 phút một lần, giữa chừng còn có một lần đứng dậy đi ra ban công xem tín hiệu có tốt không.
Ba người còn lại toàn thân cứng đờ.
Hà8An quay lại giường, hàng lông mày lại thêm nhíu lại.
Sáng hôm sau, ba con gấu trúc ngáp ngắn ngáp dài rời giường, đột nhiên nhớ tới ai đó, vội hạ giọng, rón rén đi vệ sinh cá nhân. Hạ Diệu Diệu nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, lấy nước rửa cật lực, rồi soi gương: “Sao vẫn còn chứ?” Dùng tay mát xa mắt một chút, rồi lại lấy nước lạnh rửa, cô than ván: “Xấu chết được.” Biết thể thì không khóc nữa, chuyện to tát gì mà khóc: “Anh ở ngoài luôn đi! Đừng có về nữa! Giường này là của tôi!”
Hạ Diệu Diệu ném khăn mặt, buông tóc xuống che mắt, hít sâu vài hơi. Một phút sau, cô mở6cửa nhìn ra ngoài phòng khác, xác định không có dấu vết Hà An trở về, hừ một tiếng: “Giỏi thì đừng có về.” Cô mặc áo vào, nhảy nhảy mấy cái, vỗ vỗ mặt cho có tinh thần rồi rời đi!
Trong lớp, Hà An cầm điện thoại cả tối qua vẫn không có động tĩnh, sắc mặt cực kỳ không tốt, anh ngồi tại chỗ với gương mặt lạnh băng, không nói gì, không ăn sáng, cũng không động đậy, chỉ ngồi như vậy. Vương Phong Long ngồi phía sau, chỉnh di động sang chế độ im lặng, nhắn tin với Tiền Quân, Lý Hưng Hoa trong nhóm: “Xem ra tồi tệ hơn rồi, làm sao đây?” Anh không quan tâm những điều đó, chỉ bận3tâm là: “Hôm nay anh ta sẽ không về ký túc nữa đấy chứ?” “Tôi thà đi chết.”
Cửa lớp lần lượt có người vào, Hạ Diệu Diệu, Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo vừa cười vừa nói bước vào lớp lúc bảy giờ bốn mươi phút. “Tớ đâu nói tóc của cô hiệu phó không đẹp đâu.” Hạ Diệu Diệu nhấn mạnh. “Thế ai nói là giống rau chân vịt hả.” “Rau chân vịt thì là xấu à? Đó gọi là thanh tân thoát tục, có sức sống.” “Thật là có sức sống, thể cậu cũng làm đầu vậy đi.”
“Cậu tưởng tớ không muốn à, tôi đây không phải không có tuệ nhân đó nhé.” Vừa nói cô vừa nhìn sang hướng của Hà An, rồi làm5như không quan tâm rời mắt đi, vừa rồi rõ ràng lo lắng liệu anh có đến không, liệu có vì cãi nhau với cô mà ảnh hưởng tâm trạng, nhưng đến khi thấy anh ấy vẫn ổn, chẳng có chuyện quái gì thì cô lại chỉ mong anh có chuyện gì đó mới bõ tức!
Vương Phong Long nhanh chóng gửi tin nhắn: “Chắc chắn là cãi nhau rồi, tôi dám khẳng định đây.” “Cái gì mà đá lớp trưởng, nhìn hai người họ như vậy chắc chắn là lớp trưởng đá anh ta! Phì, không được cái mồm quạ!” “Vậy phải làm sao, các cậu quên lần trước à” – Khi đó boss Hà hạ mình châm chọc bọn họ cả một tuần, sướng chưa! Lý Hưng Hoa muốn phát điện: “Hạ Diệu Diệu muốn chết thì chết một mình đi, sao còn hành hạ chúng ta!”
“Lần này oán ai được hả?” – Tiền Quân đã gần muốn chết rồi.
Vương Phong Long đoán: “Chắc chắn sẽ không oán lớp trưởng? Có phải boss Hà đã làm chuyện gì kỳ quặc, gây ra vấn đề không thể hoà giải với lớp trưởng Hạ?” “Sao chúng ta biết được chứ, lần trước họ cãi nhau mấy ngày?” Vương Phong Long suy nghĩ: “Một tuần à?” Tiền Quân muốn điện: “Trời ơi, ôi trời ơi!”
Lý Hưng Hoa muốn gọi cho bạn gái để cô ấy tới cứu mình.
“Lão đại à, tới lúc của cậu rồi đấy, cậu không thể để bọn tôi thất vọng đâu đấy, cuộc sống hạnh phúc của anh em học kỳ này đều dựa cả vào cậu!”
“Tôi thì có cách gì chứ?” Ba người nhóm Hạ Diệu Diệu vừa cười vừa nói rồi ngồi vào chỗ.
Sữa và bánh bao ở chỗ Hà An vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
Hà An lập tức cất di động đi, mặt lạnh tanh ngồi yên tại chỗ.
Vương Phong Long trong lòng run lên.
Hạ Diệu Diệu cả buổi sáng không tới chỗ Hà An, cũng không nhìn anh lấy một cái, cũng không phải cô còn tức giận muốn làm gì với anh.
Chỉ là cô bực anh bỏ nhà đi vẫn thoải mái như vậy, lại còn bảo cổ bình tĩnh, giờ cô bình tĩnh cho anh xem! Bình tĩnh, thật bình tĩnh, đợi khi nào anh cảm thấy cô bình tĩnh đủ rồi thì nói chuyện. Dù sao thì cô cũng nhẫn nại lắm.
Hà An không có kiên nhẫn, cả tối hôm qua cộng với sáng hôm nay, anh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi. Chuông hết giờ vang lên, khi trong lớp không còn mấy người, Hà An đã đứng trước mặt Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu vừa thu dọn xong đồ đạc, khoác balo lên, sắc mặt vẫn rất xấu: “Tránh ra...”
Hà An không động đậy.
Vương Phong Long lấy sách cho mình đi, trong lòng không ngừng run rẩy: Lớp trưởng, hãy tha thứ cho anh ta đi, tàm tạm vậy được rồi, chọc giận anh ta thì mọi người đều đừng mong yên ổn.
“Tránh ra, anh có nghe không? Anh điếc à?“.
Hà An vẫn đứng yên, anh không cho rằng họ đang cãi nhau, đó chỉ là tự Hạ Diệu Diệu nổi giận, anh đã nhượng bộ đủ rồi, cô không có lý do gì vẫn cứ nhây như vậy, càng không có lý do lấy việc đó làm cái cớ không qua lại.
Hạ Diệu Diệu cười châm chọc, tự anh bình tĩnh đủ rồi, tưởng rằng người khác cũng đủ rồi sao: “Tôi đếm đến ba, tránh ra cho tôi!” “Một... hai... Nếu anh không tránh ra, để xem tôi có mặc kệ...” Anh...
Thật ra Hạ Diệu Diệu rất tự tin Hà An sẽ không chia tay cô, sự tự tin này đôi khi cô cũng không biết từ đâu mà có được, nhưng cô cũng không định để việc mình tức giận vô cớ mà gây nên chuyện không thể giải quyết, nên phải liều mạng tìm một cái cớ có vẻ rất hợp lý để mình thoát khỏi đây, kiên quyết không thể để Hà An biết được là tối qua cô giận cá chém thớt. Hà An tránh ra một khoảng đủ một người qua.
Hạ Diệu Diệu bước đi.
Hà An quay người đi theo.
Vương Phong Long nhìn cảnh đó, ánh mắt chăm chăm dính vào bóng lưng hiên ngang của boss cho tới khi khuất tầm mắt. M* kiếp, anh muốn đập đầu vào tường quá, Boss Hà, anh chắc chắn mình là ánh sáng trên núi cao, là một vị chí tôn vương giả đi qua mọi cửa ải, chứ không phải con cún nhà nào nuôi chứ?
Không thể phủ nhận là cảnh tượng vừa rồi đã để lại một bóng đen rất lớn trong mắt Vương Phong Long, tới mức nhiều năm sau, khi gặp lại Hạ Diệu Diệu, anh vẫn có phản ứng kính sợ vô thức, tới mức không dám nhắc với Hà An rằng mình gặp bạn gái cũ của ông chủ ở một công ty nào đó.
Hà An chậm rãi đi theo phía sau. Khổng Đồng Đồng đi bên cạnh Hạ Diệu Diệu có chút căng thẳng: “Anh ấy vẫn còn theo kìa. Cậu giận vậy là đủ rồi, anh ta cũng xin lỗi rồi.” Hạ Diệu Diệu khoác tay Khổng Đồng Đồng: “Cậu cứ đi đi mặc kệ anh ta.” Chưa biết chừng anh còn muốn thuyết phục mình là anh chẳng sai cái gì hết, chứ không có khả năng anh xin lỗi, cô dám dùng cái đầu này đặt cược. Đúng là Hà An không nghĩ mình có gì sai, thậm chí anh còn nhớ lần trước cô có nói đừng để cô tức giận quá mười phút, nhưng anh đã kiên nhẫn đợi ở phòng khách hai mươi phút, vậy mà cô không hề có ý muốn giải thích với anh. Anh đã nhượng bộ đủ rồi, thậm chí là hơi nhiều rồi.
Nhưng Hà An không so đo điều đó, anh cũng không ép cô phải giải thích việc nhốt anh bên ngoài, vậy thì việc tối qua với Hà An mà nói là đã trôi qua rồi, giờ giữa hai người họ không có bất cứ mâu thuẫn gì nữa.
Vào nhà ăn.
Hà An chủ động tiến tới, bình tĩnh hỏi: “Em ăn gì?”
Hạ Diệu Diệu vốn là định không nói, nhưng nghĩ vừa rồi thái độ của mình hơi cứng nhắc, nếu quá đà thì không hay: “Tuỳ anh.” Đang tâm trạng không tốt, nhưng Hà An chủ động tới nói chuyện thì tâm trạng cô cũng cân bằng một chút xíu, nhưng cô vẫn phải đủ uy hiếp để anh không dám có lần sau nữa.
“Thịt xào ớt ngọt?” Đây là món cô thích.
“Tuỳ anh.”
“Nầm bò hầm khoai tây?” “Đã nói tuỳ anh rồi, anh có thấy phiền không chứ!” Câu cuối cùng nói rất nhỏ, còn có chút “lạt mềm buộc chặt“. Hà An thấy vậy thì thở phào, sau khi xác nhận không vấn đề gì thì quay người đi lấy cơm. Tuy anh vốn cảm thấy không nên có vấn đề, tối qua cũng là cô vô duyên vô cớ giận dỗi, nhưng anh cũng lo lắng cô lại tiếp tục, huống hồ vốn dĩ không nên dung túng cho việc vô cớ gây sự.
Cũng may, cô cũng không phải quá đáng quá, miễn cưỡng có thể dung túng một lần. Tiền Quân kéo mũ thật thấp rồi ngồi xuống nhìn boss Hà đi lấy cơm như bình thường, vội quay lại hỏi Hưng Hoa: “Vậy là không sao rồi đúng không?” Vương Phong Long cũng nhập bọn, nhìn lớp trưởng Hạ rồi nhìn hướng Hà An đi: “Chắc là vấn đề không lớn lắm...” Bọn họ vẫn còn thấy sợ hãi. Công lực dạy dỗ boss của lớp trưởng đúng là không ai bằng.
“Cãi nhau với anh ấy à?”
“Dễ dàng nhận ra mà.” “Anh ấy đắc tội gì thế?” Khổng Đồng Đồng vén tóc ra sau lưng, tìm bóng dáng của Trương Tấn Xảo.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hà An chau mày. Vương Phong Long không ngủ được.
Tiền Quân, Lý Hưng Hoa cũng không ngủ được. Bên cạnh là một con sư tử khiến họ không dám thở mạnh, sao có thể ngủ nổi chứ. Vương Phong Long rón rén chui vào trong chăn, lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm: “Anh ta sao thế nhỉ...”
Rất nhanh đã có trả lời, có thể thấy là mọi người đều không ngủ: “Ai mà biết...” “Hưng Hoa, cậu thấy anh ta rồi, sắc mặt anh ta thế nào? Rất khó coi...”
“Cậu thấy các boss thể hiện buồn vui trên mặt không? Tôi thấy anh ta vẫn như thường ngày...”
“Cãi nhau với lớp trưởng à...” “Không thể nào, lớp trưởng muốn chết sao mà2cãi nhau với boss, liệu có phải boss cảm thấy lớp trưởng của chúng ta là như thế, muốn chia tay...”
“Hình như khả năng này rất có lý, dù sao thì lớp trưởng Hạ và boss... nhìn thế nào cũng không thích hợp lắm, hai người duy trì được lâu như vậy đã là kỳ tích rồi.”
Hạ Diệu Diệu tưởng rằng cô sẽ không ngủ được, nhưng sự thực là cô nghĩ nhiều rồi, chẳng bao lâu sau là cô ngả lên giường ngủ.
Bên kia, Hà An chốc chốc lại nhìn điện thoại, cứ 5 phút một lần, 5 phút một lần, giữa chừng còn có một lần đứng dậy đi ra ban công xem tín hiệu có tốt không.
Ba người còn lại toàn thân cứng đờ.
Hà8An quay lại giường, hàng lông mày lại thêm nhíu lại.
Sáng hôm sau, ba con gấu trúc ngáp ngắn ngáp dài rời giường, đột nhiên nhớ tới ai đó, vội hạ giọng, rón rén đi vệ sinh cá nhân. Hạ Diệu Diệu nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, lấy nước rửa cật lực, rồi soi gương: “Sao vẫn còn chứ?” Dùng tay mát xa mắt một chút, rồi lại lấy nước lạnh rửa, cô than ván: “Xấu chết được.” Biết thể thì không khóc nữa, chuyện to tát gì mà khóc: “Anh ở ngoài luôn đi! Đừng có về nữa! Giường này là của tôi!”
Hạ Diệu Diệu ném khăn mặt, buông tóc xuống che mắt, hít sâu vài hơi. Một phút sau, cô mở6cửa nhìn ra ngoài phòng khác, xác định không có dấu vết Hà An trở về, hừ một tiếng: “Giỏi thì đừng có về.” Cô mặc áo vào, nhảy nhảy mấy cái, vỗ vỗ mặt cho có tinh thần rồi rời đi!
Trong lớp, Hà An cầm điện thoại cả tối qua vẫn không có động tĩnh, sắc mặt cực kỳ không tốt, anh ngồi tại chỗ với gương mặt lạnh băng, không nói gì, không ăn sáng, cũng không động đậy, chỉ ngồi như vậy. Vương Phong Long ngồi phía sau, chỉnh di động sang chế độ im lặng, nhắn tin với Tiền Quân, Lý Hưng Hoa trong nhóm: “Xem ra tồi tệ hơn rồi, làm sao đây?” Anh không quan tâm những điều đó, chỉ bận3tâm là: “Hôm nay anh ta sẽ không về ký túc nữa đấy chứ?” “Tôi thà đi chết.”
Cửa lớp lần lượt có người vào, Hạ Diệu Diệu, Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo vừa cười vừa nói bước vào lớp lúc bảy giờ bốn mươi phút. “Tớ đâu nói tóc của cô hiệu phó không đẹp đâu.” Hạ Diệu Diệu nhấn mạnh. “Thế ai nói là giống rau chân vịt hả.” “Rau chân vịt thì là xấu à? Đó gọi là thanh tân thoát tục, có sức sống.” “Thật là có sức sống, thể cậu cũng làm đầu vậy đi.”
“Cậu tưởng tớ không muốn à, tôi đây không phải không có tuệ nhân đó nhé.” Vừa nói cô vừa nhìn sang hướng của Hà An, rồi làm5như không quan tâm rời mắt đi, vừa rồi rõ ràng lo lắng liệu anh có đến không, liệu có vì cãi nhau với cô mà ảnh hưởng tâm trạng, nhưng đến khi thấy anh ấy vẫn ổn, chẳng có chuyện quái gì thì cô lại chỉ mong anh có chuyện gì đó mới bõ tức!
Vương Phong Long nhanh chóng gửi tin nhắn: “Chắc chắn là cãi nhau rồi, tôi dám khẳng định đây.” “Cái gì mà đá lớp trưởng, nhìn hai người họ như vậy chắc chắn là lớp trưởng đá anh ta! Phì, không được cái mồm quạ!” “Vậy phải làm sao, các cậu quên lần trước à” – Khi đó boss Hà hạ mình châm chọc bọn họ cả một tuần, sướng chưa! Lý Hưng Hoa muốn phát điện: “Hạ Diệu Diệu muốn chết thì chết một mình đi, sao còn hành hạ chúng ta!”
“Lần này oán ai được hả?” – Tiền Quân đã gần muốn chết rồi.
Vương Phong Long đoán: “Chắc chắn sẽ không oán lớp trưởng? Có phải boss Hà đã làm chuyện gì kỳ quặc, gây ra vấn đề không thể hoà giải với lớp trưởng Hạ?” “Sao chúng ta biết được chứ, lần trước họ cãi nhau mấy ngày?” Vương Phong Long suy nghĩ: “Một tuần à?” Tiền Quân muốn điện: “Trời ơi, ôi trời ơi!”
Lý Hưng Hoa muốn gọi cho bạn gái để cô ấy tới cứu mình.
“Lão đại à, tới lúc của cậu rồi đấy, cậu không thể để bọn tôi thất vọng đâu đấy, cuộc sống hạnh phúc của anh em học kỳ này đều dựa cả vào cậu!”
“Tôi thì có cách gì chứ?” Ba người nhóm Hạ Diệu Diệu vừa cười vừa nói rồi ngồi vào chỗ.
Sữa và bánh bao ở chỗ Hà An vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
Hà An lập tức cất di động đi, mặt lạnh tanh ngồi yên tại chỗ.
Vương Phong Long trong lòng run lên.
Hạ Diệu Diệu cả buổi sáng không tới chỗ Hà An, cũng không nhìn anh lấy một cái, cũng không phải cô còn tức giận muốn làm gì với anh.
Chỉ là cô bực anh bỏ nhà đi vẫn thoải mái như vậy, lại còn bảo cổ bình tĩnh, giờ cô bình tĩnh cho anh xem! Bình tĩnh, thật bình tĩnh, đợi khi nào anh cảm thấy cô bình tĩnh đủ rồi thì nói chuyện. Dù sao thì cô cũng nhẫn nại lắm.
Hà An không có kiên nhẫn, cả tối hôm qua cộng với sáng hôm nay, anh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi. Chuông hết giờ vang lên, khi trong lớp không còn mấy người, Hà An đã đứng trước mặt Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu vừa thu dọn xong đồ đạc, khoác balo lên, sắc mặt vẫn rất xấu: “Tránh ra...”
Hà An không động đậy.
Vương Phong Long lấy sách cho mình đi, trong lòng không ngừng run rẩy: Lớp trưởng, hãy tha thứ cho anh ta đi, tàm tạm vậy được rồi, chọc giận anh ta thì mọi người đều đừng mong yên ổn.
“Tránh ra, anh có nghe không? Anh điếc à?“.
Hà An vẫn đứng yên, anh không cho rằng họ đang cãi nhau, đó chỉ là tự Hạ Diệu Diệu nổi giận, anh đã nhượng bộ đủ rồi, cô không có lý do gì vẫn cứ nhây như vậy, càng không có lý do lấy việc đó làm cái cớ không qua lại.
Hạ Diệu Diệu cười châm chọc, tự anh bình tĩnh đủ rồi, tưởng rằng người khác cũng đủ rồi sao: “Tôi đếm đến ba, tránh ra cho tôi!” “Một... hai... Nếu anh không tránh ra, để xem tôi có mặc kệ...” Anh...
Thật ra Hạ Diệu Diệu rất tự tin Hà An sẽ không chia tay cô, sự tự tin này đôi khi cô cũng không biết từ đâu mà có được, nhưng cô cũng không định để việc mình tức giận vô cớ mà gây nên chuyện không thể giải quyết, nên phải liều mạng tìm một cái cớ có vẻ rất hợp lý để mình thoát khỏi đây, kiên quyết không thể để Hà An biết được là tối qua cô giận cá chém thớt. Hà An tránh ra một khoảng đủ một người qua.
Hạ Diệu Diệu bước đi.
Hà An quay người đi theo.
Vương Phong Long nhìn cảnh đó, ánh mắt chăm chăm dính vào bóng lưng hiên ngang của boss cho tới khi khuất tầm mắt. M* kiếp, anh muốn đập đầu vào tường quá, Boss Hà, anh chắc chắn mình là ánh sáng trên núi cao, là một vị chí tôn vương giả đi qua mọi cửa ải, chứ không phải con cún nhà nào nuôi chứ?
Không thể phủ nhận là cảnh tượng vừa rồi đã để lại một bóng đen rất lớn trong mắt Vương Phong Long, tới mức nhiều năm sau, khi gặp lại Hạ Diệu Diệu, anh vẫn có phản ứng kính sợ vô thức, tới mức không dám nhắc với Hà An rằng mình gặp bạn gái cũ của ông chủ ở một công ty nào đó.
Hà An chậm rãi đi theo phía sau. Khổng Đồng Đồng đi bên cạnh Hạ Diệu Diệu có chút căng thẳng: “Anh ấy vẫn còn theo kìa. Cậu giận vậy là đủ rồi, anh ta cũng xin lỗi rồi.” Hạ Diệu Diệu khoác tay Khổng Đồng Đồng: “Cậu cứ đi đi mặc kệ anh ta.” Chưa biết chừng anh còn muốn thuyết phục mình là anh chẳng sai cái gì hết, chứ không có khả năng anh xin lỗi, cô dám dùng cái đầu này đặt cược. Đúng là Hà An không nghĩ mình có gì sai, thậm chí anh còn nhớ lần trước cô có nói đừng để cô tức giận quá mười phút, nhưng anh đã kiên nhẫn đợi ở phòng khách hai mươi phút, vậy mà cô không hề có ý muốn giải thích với anh. Anh đã nhượng bộ đủ rồi, thậm chí là hơi nhiều rồi.
Nhưng Hà An không so đo điều đó, anh cũng không ép cô phải giải thích việc nhốt anh bên ngoài, vậy thì việc tối qua với Hà An mà nói là đã trôi qua rồi, giờ giữa hai người họ không có bất cứ mâu thuẫn gì nữa.
Vào nhà ăn.
Hà An chủ động tiến tới, bình tĩnh hỏi: “Em ăn gì?”
Hạ Diệu Diệu vốn là định không nói, nhưng nghĩ vừa rồi thái độ của mình hơi cứng nhắc, nếu quá đà thì không hay: “Tuỳ anh.” Đang tâm trạng không tốt, nhưng Hà An chủ động tới nói chuyện thì tâm trạng cô cũng cân bằng một chút xíu, nhưng cô vẫn phải đủ uy hiếp để anh không dám có lần sau nữa.
“Thịt xào ớt ngọt?” Đây là món cô thích.
“Tuỳ anh.”
“Nầm bò hầm khoai tây?” “Đã nói tuỳ anh rồi, anh có thấy phiền không chứ!” Câu cuối cùng nói rất nhỏ, còn có chút “lạt mềm buộc chặt“. Hà An thấy vậy thì thở phào, sau khi xác nhận không vấn đề gì thì quay người đi lấy cơm. Tuy anh vốn cảm thấy không nên có vấn đề, tối qua cũng là cô vô duyên vô cớ giận dỗi, nhưng anh cũng lo lắng cô lại tiếp tục, huống hồ vốn dĩ không nên dung túng cho việc vô cớ gây sự.
Cũng may, cô cũng không phải quá đáng quá, miễn cưỡng có thể dung túng một lần. Tiền Quân kéo mũ thật thấp rồi ngồi xuống nhìn boss Hà đi lấy cơm như bình thường, vội quay lại hỏi Hưng Hoa: “Vậy là không sao rồi đúng không?” Vương Phong Long cũng nhập bọn, nhìn lớp trưởng Hạ rồi nhìn hướng Hà An đi: “Chắc là vấn đề không lớn lắm...” Bọn họ vẫn còn thấy sợ hãi. Công lực dạy dỗ boss của lớp trưởng đúng là không ai bằng.
“Cãi nhau với anh ấy à?”
“Dễ dàng nhận ra mà.” “Anh ấy đắc tội gì thế?” Khổng Đồng Đồng vén tóc ra sau lưng, tìm bóng dáng của Trương Tấn Xảo.