Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-587
Chương 587: Vợ chồng mới cưới
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong nhà thứ duy nhất cài mật mã chính là nơi để những tài liệu quan trọng của Hà Mộc An, xí, cứ như là sẽ có người xem trộm ấy, trong nhà có bốn ng3ười, khóa vào đề phòng ai chứ? Cũng chỉ có cô dễ tính không so đo với cái tính cẩn thận quá mức của anh.
Khổng Đồng Đồng chọc vào màn hình: 2“Chị Tân Xảo à, chị nhìn anh rể kìa, khiến em sợ đến mức cứ tưởng có vị lãnh đạo quan trọng nào đến chứ.
Anh rể không cần phải khách sáo với5 Hà Mộc An vậy đâu, anh biết không, thành tích lúc còn đi học của anh ta còn chẳng tốt bằng anh đầu, đến ngữ pháp còn chẳng biết, không qua môn là c4huyện bình thường, nếu không phải quyên tặng cho trường một tòa nhà thì đến cả đại học còn chẳng vào được.” Giọng u Dương Lục vô cùng ôn hòa và dễ g0ần, thông qua video call, anh ta kiên định nói: “Ngài Hà tốt nghiệp trường quốc tế danh tiếng, những bài luận văn nghiên cứu trong quá trình học tập của ngài ấy đều là những điều mà cha mẹ cô phải trả giá rất nhiều mới đúc rút ra được.” Khổng Đồng Đồng há hốc mồm miệng, mở to mắt nhìn Trương Tấn Xảo.
Là ai nói tính cách tính khí của u Dương Lục rất tốt ấy nhỉ? Trương Tấn Xảo còn nghe ra hàm ý khác trong lời nói của ông xã nên cười ngặt nghẽo, tốt nhất là không nên giải thích với Khổng Đồng Đồng.
Hạ Diệu Diệu thấy thế thì thở phào: Dễ dỗ như thế này chắc không phải là chuyện gì lớn.
Bà Hạ nén lại cơn giận: “Ra vườn đi dạo một lát.” Hạ Diệu Diệu lập tức đồng ý, mẹ nói thế nào thì là thế ấy, chỉ cần không tức giận nữa là được.
Cô cười duyên dáng đẩy mẹ yêu ra ngoài: “Mẹ thân yêu của con, sao lại cau có như vậy?” Vừa nhắc đến là bà Hạ lại thấy tức, tay đập vào bánh xe phát ra cả tiếng.
“Còn ai vào đây ngoài nó nữa, một ngày nó không khiến mẹ tức giận thì không chịu được phải không, mới kết hôn được bao lâu mà đã đòi ly hôn rồi, muốn khiến mẹ tức chết đây mà.”
Hạ Diệu Diệu hiểu ra: “Tiểu Ngư?” Biết rõ là đối phương không thể nghe thấy nhưng cô vẫn đè thấp giọng hỏi: “Bây giờ nó đang ở nhà à?” Chẳng trách phải ra vườn mới nói được.
Giờ cô thấy rất khó chịu, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì đây? Hạ Vũ dắt Phó Khánh Nhi về rồi? Mang thai rồi? Hay là Thúc Tùng Cảnh làm hư Hạ Vũ rồi?! Anh ta tùy tiện ngủ với phụ nữ thì thôi còn tùy tiện ngủ với đàn ông nữa nên khiến mẹ cô tức giận?” Hạ Diệu Diệu lặng lẽ khóc thay cho Hà Mộc An, có quá nhiều chuyện phải phiền lòng.
Hạ Diệu Diệu về đến thì thấy mẹ đang cau có mặt mày..
số Năm đứng ngay sau lưng bà, dựa theo tâm trạng của chủ nhân mà hơi cúi người, sợ sệt chào Hạ Diệu Diệu rồi chuồn mất không thấy bóng dáng.
Hạ Diệu Diệu than thở: “Mẹ à, mẹ làm sao vậy?” Rồi khoa trương xông đến ôm lấy bà: “Mẹ, sao lại ngồi ngoài này, nắng nóng thì làm thế nào!” Cô bỏ hai con cá và ba lô xuống, ân cần đẩy mẹ già vào trong.
Bà Hạ lạnh mặt từ chối: “Không vào, nóng chết thì thôi, trong mắt mấy đứa có còn bà mẹ này nữa không!” “Ôi chao, nghe mẹ chụp mũ bọn con kìa, thế nên bọn con mới không dám về nhà, ai khiến mẹ tức giận thế, mẹ nói con nghe, con đảm bảo sẽ để người đó hối hận vì đã có mặt trên đời.” Bà Hạ lườm nguýt, chỉ biết mồm mép là giỏi, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều.
Điều u Dương ngầm ám thị là người nhà họ Khổng không đủ trình độ để hiểu được những vấn đề kinh tế: “Lát nữa tớ sẽ không cho anh rể cậu ăn cơm, ngoan nhé.” Khổng Đồng Đồng nhìn sang Hạ Diệu Diệu: “Nhìn ông xã cậu đi, cách một cái màn hình mà còn không quên phát tán uy danh của mình.” “Tớ nhớ không nhầm thì mấy hôm trước còn có người nhờ tớ lấy lòng người ta để tỏ lòng cảm ơn kia mà.” Khổng Đồng Đồng cúi đầu, coi như không nghe thấy lời Hạ Diệu Diệu nói, tập trung uốn mái tóc đang uốn dở.
Hai ngày hôm nay Hạ Diệu Diệu đứng trên đỉnh cao đạo đức, nhìn xuống những chuyện thị phi của nhà họ Ôn mà khinh bỉ, nhiều lần bóng gió với Hà Mộc An, cùng là gả vào hào môn như nhau nhưng cô là một ngoại lệ, cô là thiên nga trắng, làm một người vợ tốt để không khiến cho Hà Mộc An sinh ra những thành kiến khác đối với những người như cô.
Cô càng nói càng thấy mình có lý, nhưng còn chưa kịp thể hiện cảm giác ưu việt, chưa kịp tìm thang bước xuống, chưa kịp cắt tóc cho chồng thì đã bị mẹ già lối về nhà ăn cơm: “Mày mà còn không về nữa thì cái nhà này xong luôn!”
Hạ Diệu Diệu run rẩy, không thể không thừa nhận, thân thích nhiều thì thị phi cũng nhiều, hơn nữa nhà cô còn là thân thích nghèo.
Thôi được rồi, sự tồn tại của họ đúng là đã kéo thấp đẳng cấp của hào môn xuống.
Bà Hạ nén lại cơn giận: “Ra vườn đi dạo một lát.” Hạ Diệu Diệu lập tức đồng ý, mẹ nói thế nào thì là thế ấy, chỉ cần không tức giận nữa là được.
Cô cười duyên dáng đẩy mẹ yêu ra ngoài: “Mẹ thân yêu của con, sao lại cau có như vậy?” Vừa nhắc đến là bà Hạ lại thấy tức, tay đập vào bánh xe phát ra cả tiếng.
“Còn ai vào đây ngoài nó nữa, một ngày nó không khiến mẹ tức giận thì không chịu được phải không, mới kết hôn được bao lâu mà đã đòi ly hôn rồi, muốn khiến mẹ tức chết đây mà.”
Hạ Diệu Diệu hiểu ra: “Tiểu Ngư?” Biết rõ là đối phương không thể nghe thấy nhưng cô vẫn đè thấp giọng hỏi: “Bây giờ nó đang ở nhà à?” Chẳng trách phải ra vườn mới nói được.
Bà Hạ lạnh mặt: “Ở, sao mà không ở, ngay trên tầng kia kìa, tôi còn chưa chết mà đã dám không nghe lời rồi.” Bà Hạ nói to về phía tầng hai, không muốn giữ lại chút mặt mũi nào cho đối phương.
“Mẹ nói nhỏ chút.” Mẹ ngang như thế thì sao không đi vào trong mà nói.
Bà Hạ cũng chỉ muốn tỏ vẻ một chút thôi, vì bị con gái làm cho tức quá nên thể, chứ thực ra vẫn rất xót con mình.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện của Tiểu Ngư là bà lại thấy tức, con bé mới kết hôn được bao lâu mà đã như thế này, thật mất mặt quá! Nếu như vì chuyện lớn gì đó thì thôi đi, đằng này chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, dù bà có thương cô con gái này thế nào thì con bé làm như vậy là hơi quá đáng: “Mới sống tốt được mấy ngày mà đã không biết mình đang ở đâu rồi, hơi không hài lòng là đòi ly hôn, nó tưởng nó là ai chứ? Nó chân trước mới về đến nhà thì chân sau con rể cũng đuổi theo rồi, còn nhận lỗi, xin lỗi rồi, nó nói nó chẳng làm gì cả còn quỳ xuống nữa, còn em con thì sao...
đến cửa còn chẳng thèm mở, mặt mũi to gớm!” “Cãi nhau à?” Hạ Diệu Diệu yên tâm hơn.
Bà Hạ hừ lạnh: “Cãi nhau cái gì, ai dám cãi nhau với nó, nó bây giờ là ai, là dì của ai, người ta đâu dám cãi nhau với nói.
Chắc giờ nó đã quên ngày trước là ai dày mặt theo đuổi người ta rồi...”
“Mẹ...” Bà Hạ rất muốn gào lên: Tôi sai rồi sao, đàn ông làm bừa ở bên ngoài thì dù mất mặt cũng nên nhẫn nhịn.
Nhưng nghĩ lại, bà vẫn không nói ra: “Con rể vẫn tốt lắm, chỗ nào cũng tốt.
Con bé vừa mới về đến nhà thì nó cũng theo đến luôn, mà trồng thằng bé không giống nói dối.
Tất cả đều tại em gái con, cứ tưởng bản thân có thể nắm bắt được đổi phương nên giở thói, nói toàn lời khó nghe đến cả mẹ đây cũng không nghe nổi nữa, bây giờ vừa mới kết hôn xong, đằng trai còn thấy mới mẻ nên tìm đến dỗ nó, sau này thì chưa chắc, sớm muộn gì cũng tự phá hủy hạnh phúc của mình thôi!” Bà Hạ mắng xong mới thấy bớt tức một chút, còn đối với con rể thì vô cùng hài lòng.
Với cái tính của Tiểu Ngư nhà bà, nó có thể tìm được một người như Tiểu Hành là tốt lắm rồi, nó còn muốn tìm một người như thế nào nữa đây: “Nó đúng là ăn no rửng mỡ!” “Mẹ à, cũng không thể nói như vậy được, có thể Tiểu Ngư đã phải chịu ấm ức thì sao?” “Có Hà Mộc An ở đó thì nó phải chịu ấm ức gì được, cứ cho là thể đi thì nó chỉ cần nói một câu, thì mẹ sẽ bảo con rể cả xử lý luôn nhà họ Hình, nhưng con nhìn xem nó như thể có được không, cứ đóng cửa im ỉm là có thể giải quyết vấn đề chắc, nó làm thể cho ai xem, cứ như là chỉ có mỗi nó mới kết hôn ấy!” Hạ Diệu Diệu bật cười.
Bà Hạ trừng mắt nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu vội xin tha, mẹ mà muốn nổi cáu thì không ai cản nổi: “Nếu mẹ đã cảm thấy không có việc gì thì mẹ để ý đến chúng nó làm gì, vợ chồng trẻ gây gổ cãi vã là chuyện bình thường, mẹ chỉ cần ngồi yên hưởng phúc là được
rồi.”
“Mẹ cũng muốn lắm, nhưng nó lại đến tận đây rồi, nếu như con bé biết điều một chút thì đừng có để bà già này nhìn thấy, mẹ với ba ngần này tuổi rồi thấy con cháu như thế này có vui nổi không, nhà thông gia sẽ nghĩ nhà ta như thể nào đây.” “Mẹ nói phải, mẹ vất vả rồi.”
Bà Hạ tìm được sự an ủi từ chỗ con gái lớn, sự bực tức cũng được xả bớt rồi.
Con cái đúng là cục nợ mà, chẳng có lúc nào là được yên cả: “Con thử lên hỏi xem tình hình thế nào đi.” Hạ Diệu Diệu gật đầu an ủi: “Được, để con đi xem cô con gái bảo bối của mẹ, không thể để nó chịu thiệt được, mẹ cấp tốc gọi con về như thế con cứ ngỡ là có chuyện lớn rồi, hóa ra là để dỗ dành con gái út của mẹ, con ấy à, số đúng là vất vả.” “Con có ý kiến với số mệnh của mình thì chia bớt cho người khác đi.
Đi mau đi.” “Vâng, vâng.” Hạ Diệu Diệu không biết mẹ lấy đâu ra tự tin về năng lực bản thân đến thế, chuyện như thế này mà cũng gọi cô về, vợ chồng em gái cãi nhau, cô về thì có ích gì? Giờ coi như cô đã hiểu, trong nhà có bất kỳ việc gì thì mẹ cô đều gọi cô đến, không biết nên nói là mẹ cô thiên vị hay là lớn tuổi rồi nên càng ngày càng ỷ lại nữa.
Dù sao thì người có năng lực sẽ phải gánh trách nhiệm lớn.
Hạ Diệu Diệu đi lên tầng hai, chẳng cảm thấy em gái và em rể cãi nhau là vấn đề lớn, nó đóng chặt cửa nhốt mình bên trong cũng chẳng sao cả.
Dù sao cô cũng chỉ là người ngoài cuộc, nhúng tay vào cũng chẳng giúp được gì.
Nếu như hai người họ chưa từng nghĩ đến việc ly hôn thì người ngoài như cô khuyên vào vài câu thì cũng được coi như là giúp đỡ, nhưng nếu như thật sự đã đến bước đường ly hôn thì cố giúp được gì đây, chỉ có thể thu dọn tàn cuộc thôi.
Hạ Diệu Diệu gõ cửa hai cái thấy không có động tĩnh gì, đây là hiện tượng bình thường.
Cô định xuống dưới bảo dì Tần nấu hai con cá, làm thêm món bắp cải trộn giấm và một đĩa trứng xào dưa chuột nữa, hôm nay cô sẽ ăn ở đây.
Còn mẹ cô, chỉ cần một viên định tâm đan thôi, đôi vợ chồng trẻ liệu có ly hôn hay không chắc bà ấy cũng biết rồi.
Hạ Diệu Diệu quay người định đi xuống, thì cửa được mở ra.
Hạ Diệu Diệu hơi ngạc nhiên, suy nghĩ giây lát mới bước vào.
Hoạ Tiểu Ngư đang ôm cái gối hình con mèo, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngồi co rúm trên sofa.
Mắt hơi đỏ long lanh nước, hình như vừa mới khóc xong, vì cổ áo quá rộng nên lộ ra một bên vai và một phần cánh tay trắng nõn, trông vô cùng đáng thương.
Hạ Diệu Diệu thầm than, Tiểu Ngư thật sự rất xinh đẹp, mỹ nhân khác lại càng xinh đẹp hơn.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước đến gần: “Sao vậy, em dọa mẹ sợ lắm đấy.” Cô nói rất nhẹ nhàng, như những lần dỗ dành trước kia.
Hạ Tiểu Ngư túm lấy tai con mèo, ấm ức run rẩy...
Đứa trẻ đáng thương: “Khóc suốt nãy giờ?” Hạ Diệu Diệu học theo con bé, cũng ôm lấy gối ôm rút người trên sofa.
Hạ Tiểu Ngư bướng bỉnh lau nước mắt, cô không có khóc nhé! Hạ Diệu Diệu thấy dáng vẻ đáng yêu của này của em gái rất hài hước, hai má đỏ hồng, cái miệng nhỏ cho ra giống hệt đứa trẻ nhỏ không chịu nhận thua chờ người lớn đến an ủi: “Cậu ta bắt nạt em hả?” “Anh ấy dám!” Thể nghĩa là không có chuyện gì rồi, Hạ Diệu Diệu thả lỏng người ôm lấy chiếc gối ôm không hỏi nữa, cô không thích nghe những chuyện riêng tư, cuộc sống của em gái lại càng không muốn nhúng tay vào, đặc biệt là khi hai vợ chồng trẻ cãi nhau.
Không cần biết là xuất phát từ lòng tốt hay gì khác, những người càng thân thiết thì càng không nên đứng về một phía nào đó: “Tháng này đã mua đồ gì mới cho mình chưa?” Hạ Tiểu Ngư gật đầu, cô đã cùng mẹ chồng đi biển, còn đến vùng cư trú của người dân tộc tìm nghệ nhân để may một bộ đồ dân tộc theo phong cách hiện đại, rất đẹp, cô cực kỳ ưng ý.
“Sao không mặc một bộ về để chị với mẹ cùng xem với.” “Không muốn, hừ!” “Em đổi màu son rồi à? Màu này hợp với em đấy, rất tôn da.
Bạn chỉ có một nhãn hiệu son riêng, mấy hôm trước vừa gửi cho chị một vài mẫu nhưng màu sắc đến quá trẻ trung nên chị không thích lắm, khi về chị bảo người đưa đến cho em nhé?”
“Vâng.”
Hạ Diệu Diệu nhìn vào chân em gái, da Tiểu Ngư rất mềm nên khi đi giày cao gót chỗ mắt cá chân rất dễ bị xước, con bé giờ đang mang dép lê nên lộ ra vết đỏ hồng trên nền da trắng ngần, trông rất gai mắt: “Mang giày thì chú ý một chút, chân bị xước rồi kìa, không phải là chị đưa cho em một tấm danh thiếp rồi à, bảo họ làm riêng cho em vài đôi, sau này chỉ nên mang giày vừa chân thôi.” Hạ Tiểu Ngư chờ mãi mà không thấy chị gái nói vào trọng điểm thì đỏ mắt nhìn Hạ Diệu Diệu, rốt cuộc thì chị có chịu hỏi hay không đây, cô đã đau lòng đến mức này rồi.
Lại năm phút nữa trôi qua, Hạ Tiểu Ngư cũng đã hiểu ra nếu như mình không mở miệng thì chị gái có thể tám chuyện hết cả chiều nhưng tuyệt đối sẽ không hỏi đến những vấn đề riêng tư mà không chắc người ta có muốn nhắc đến hay không, cũng giống như khi có yêu sớm thì chị gái cũng không khiến cô khó xử.
Hoặc cũng có thể là đối với chị gái thì vấn đề đó không được tính là vấn đề, trước đây chị ấy luôn coi cô và Hạ Vũ như hai đứa trẻ chưa lớn, và có lẽ bây giờ hai đứa trẻ này cũng chưa lớn được bao nhiêu.
Hạ Tiểu Ngư lau nước mắt, cứng đầu mở miệng: “Chị không hỏi em có chuyện gì sao?” Hạ Diệu Diệu thấy Hạ Tiểu Ngư tủi thân chờ người đến an ủi như thế thì đành thuận theo ý của con bé.
Hạ Tiểu Ngư đột nhiên khóc rất thương tâm: “Không phải là em vô cớ gây sự, em không hề cậy thế hiếp người!” Một cô em vợ không nhận được sự ưu ái của anh rể như cô thì cậy thể gì mà hiếp người đây: “Em cũng đã từng nhẫn nhịn, nhưng mà...
nhưng mà khúc mắc trong lòng không thể giải tỏa được.
Chị không biết đâu, mới đầu còn vào ban ngày nhưng về sau nửa đêm Bùi Nhan vẫn gọi điện thoại cho Tiểu Hành, có mấy lần em là người nhận, chị ta nói là có việc, hai người họ đang cùng hợp tác trong một hạng mục.
Ban đầu em cũng không để ý lắm, nhưng hết lần này đến lần khác, có chuyện gì ban ngày nói không được hay sao mà cứ phải gọi vào ban đêm! Còn nói kiểu một nửa lại thôi, nửa còn lại em sẽ đoán già đoán non rối nghĩ lung tung, Bùi Nhan lại là người xinh đẹp như thế.”
Hạ Diệu Diệu nghi hoặc: “Không phải cô ta đang ly hôn à? Có chuyện lớn như thế còn bàn chuyện làm ăn gì nữa?” Hạ Tiểu Ngư hừ lạnh: “Ly hôn ấy hả?! Cô ta mà ly hôn thì đi đầu tìm một người có điều kiện tốt như anh họ, cô ta ngỡ là mình xinh đẹp thì chỉ cần ngoắc ngón tay là có người tìm đến à? Tiện nhân!” Hạ Tiểu Ngư đang cáu nên nói năng không hề dễ nghe.
Ban đầu Hạ Tiểu Ngư cũng rất quý bà chị dâu này, trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì cô ta thật sự cũng có chút bản lĩnh, nếu không thì làm sao có thể một bước lên mây như thế.
Là con gái ai chẳng muốn gả vào nhà có điều kiện tốt, Hạ Tiểu Ngư đã từng thấy mừng thay cho sự may mắn của Bùi Nhan, vì nếu như cô không có anh rể thì có thể được như cô ấy là tốt lắm rồi.
Còn bây giờ Hạ Tiểu Ngư chỉ cảm thấy người phụ nữ này cứ mặt dày bám riết lấy anh họ không thả.
Hạ Diệu Diệu thấy lạ: “Không phải là sự việc ầm ĩ lắm à, sao có thể hòa giải được?” Đâu chỉ ầm ĩ thôi đâu, quả thực còn hơn cả phim.
Hạ Tiểu Ngư hừ mũi, buông lời cay độc: “Người ta có thủ đoạn, người ta biết lẳng lơ mồi chài...” “Em ăn nói bình thường chút đi.” Hạ Tiểu Ngư cười khẩy, nhưng rốt cuộc vẫn có dè chừng chị gái, chị ấy mà không vui thì cũng rất đáng sợ.
Cô lại càng tủi thân hơn: “Em vốn cũng chẳng nghĩ về hướng ấy, nhưng mà có mấy lần em gọi điện cho Tiểu Hành đều là cô ta nhận, lúc thì nói là Tiểu Hành đi vệ sinh, lúc thì bảo là anh ấy có việc bảo em gọi lại sau, giọng thì nũng nịu đến mức em muốn nổi da gà.” Cô ta là cái thá gì, tưởng mình là ai chứ dám nghe điện thoại của Tiểu Hành, còn tỏ ra đây là chuyện đương nhiên nữa chứ.
Đừng nói là đi vệ sinh, dù Tiểu Hành có bay ra ngoài vũ trụ thì cũng không đến lượt cô ta nói với em, cô ta không biết tùy tiện giúp người khác nghe điện thoại là hành vi thân mật như thế nào à!” Hạ Diệu Diệu nhân mày gật đầu: “Những lời này đúng là không đến lượt Bùi Nhan nói, người phụ nữ này liệu có đáng tin không? Hạ Tiểu Ngư lau nước mắt, càng cảm thấy tủi thân hơn: “Hôm nay em gọi lại là con tiện nhân đó nghe máy, em không chịu nổi liền nói không cho phép cô ta nghe cuộc gọi của Tiểu Hành nữa, thế là cô ta khóc luôn trong điện thoại.
Không biết cô ta đã nói gì với gã họ Hình mà anh ta nói em nghi ngờ vớ vẩn, còn nói em không biết điều! Em nghi ngờ vớ vẩn không biết điều sao? Rõ ràng là hai người họ có chuyện mờ ám.” Nói xong Tiểu Ngư lại tiếp tục khóc nấc.
Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Tiểu Ngư khóc đau lòng như thế thì cũng thấy bức xúc thay cho em gái, nhưng với kinh nghiệm của cô, những chuyện như thế này mà nói với đàn ông thì bọn họ cũng không biết vấn đề ở đâu, ngược lại sẽ cho rằng phụ nữ thích chuyện bé xé ra to, những chuyện như thế này chỉ có phụ nữ là nhạy cảm nhất.
Ánh mắt cô lóe lên tia sắc lạnh, cô vốn chỉ nghĩ Bùi Nhan là một người từng ở trong giới giải trí, đã từng trải qua sự hào nhoáng của nơi đó nên khi về với Tiểu Lục mới không thấy hài lòng.
Thật không ngờ cô ta lại tìm đến một người còn chăng bằng Tiểu Lục, số tiền mà Hình Tiếu Hành nắm giữ thực ra cũng chẳng nhiều hơn tài sản nhà cô ruột cô bao nhiêu: “Em nói chuyện này với Tiểu Lục chưa?” Hạ Tiểu Ngư ngờ ngợ ngẩng đầu, cô chỉ chăm chăm khóc vẫn còn chưa nói.
“Em nói chuyện này cho Tiểu Lục biết, không cần vì là họ hàng mà khách sáo, em muốn nói gì thì nói đó.
Chuyện này Tiểu Lục có quyền biết.” Hạ Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn chị gái.
Hạ Diệu Diệu gật đầu.
Hạ Tiểu Ngư như tóm được điểm yếu của ả kia liền gọi điện cho ông anh họ nhu nhược, chất vấn tại sao lại không quản tốt vợ mình để cô ta ra ngoài làm loạn, cô ta đúng là hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn người khác...
Hạ Tiểu Ngư không hề khách khí, lời nào lời nấy chửi rất khó nghe.
Nếu cô ta xấu một thì Hạ Tiểu Ngư sẽ chửi gấp mười gấp trăm lần, chuyện chưa chắc chắn qua miệng Hạ Tiểu Ngư sẽ biến thành chuyện như thật.
Cô không những nói những chuyện cụ thể mà còn dự đoán kết quả và nói ra như là nó đã xảy ra rồi, chỉ thiếu nước chỉ vào mặt Tiểu Lục nói ra câu “đồ nhu nhược” nữa thôi.
Hạ Diệu Diệu nghe mà tim cứ giật thót, cô phải đánh giá lại khả năng buông lời sâu cay của cô em gái này mới được, có thù tất báo, thích phóng to sự việc.
Sau này phải để nó bớt bớt lại, tích chút đức mới được, đừng chỉ vì cái miệng mà rước họa vào thân.
Họ Lục nghe xong điện thoại tức gần chết, trước đây cậu ta sùng bái Bùi Nhan bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu, một người nói cô ấy như vậy thì thôi, giờ nhiều người đều nói thể xem cô ấy còn giảo biến thế nào? Người nhà họ Lục đâu phải loại dễ bắt nạt, mang thai ư? Còn chẳng biết là mang thai con của ai? Bùi Nhan hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra, ngâm nga hát, nhẹ nhàng mở cửa.
Ban nãy Hình Tiểu Hành liên tục nói xin lỗi cô ta, cô ta tiện tay gửi ảnh hai người họ đang ăn cơm cho Tiểu Ngư.
Bùi Nhan nở một nụ cười chỉ cô ta mới hiểu: Sắp có kịch hay xem rồi.
Bỗng nhiên một cái tát của cậu em nhà họ Lục đáp xuống mặt cô ta.
Cô ta lập tức cảm thấy má mình nóng rát, tai ong ong không nghe thấy gì khác, người nghiêng ngả ngã xuống nền, đầu gối va vào bậc thang đau như bị định sắt đâm vào tận xương, đau đến chảy cả nước mắt: “Anh muốn làm gì?”
Ánh mắt của cậu ta dữ tợn, cậu ta cảm thấy bản thân đã mất hết sĩ diện: “Tôi đã nói với cô từ đầu, nếu cô không muốn có thể đi, ly hôn cũng được, cô nói cô chưa hề làm gì cả muốn tối nể mặt con mà tin cô, Bùi Nhan, cô để tôi tin cô như thế này sao?” Bùi Nhan thấy gã họ Lục này điên rồi! Cô ta thì sao, cô ta đã làm gì đâu, cô ta dám nói cô ta chưa làm điều gì không thể nhìn mặt người khác.
Còn cậu ta lại dám đánh người, đánh phụ nữ đang mang thai! Gã đàn ông nhu nhược này ngoài việc đánh vợ ra thì còn biết làm gì.
Lửa giận bốc lên, cô ta đã chịu đựng gã đàn ông này đủ rồi, nếu không phải để báo thù, vì để hoàn thành mục đích lớn thì sao cô ta phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Cô ta sẽ cho anh ta biết thế nào là cắn rứt, khiến anh ta sau này không thể ngẩng đầu lên trước mặt cô ta, phải nghe theo tất cả mọi lời cô ta nói, những người coi thường cô ta, bỏ mặc cô ta sẽ phải cầu xin cô ta.
Bùi Nhan kìm lại ý muốn đâm chết đối phương, cố gắng chịu đựng cơn đau.
Cô ta phải giữ bình tĩnh và kế hoạch lớn đằng sau không nên so đo với gã ngu xuẩn này, cậu ta tức giận như thế này là điều nằm trong kế hoạch, nó chứng minh kế hoạch đã bắt đầu có hiệu quả, con ngốc Hạ Tiểu Ngư ghen rồi, chờ đến khi gã ngốc này biết là mình đã hiểu lầm cô ta thì chắc chắn sẽ áy náy vô cùng, chỉ muốn quỳ xuống đất mà van xin cô ta tha thứ, đến lúc ấy cô ta muốn gì mà chẳng được.
Bùi Nhan đứng lên, cơ thể yếu ớt nhưng mà vẫn cố thẳng lưng, cao ngạo, giọng điệu chứa đựng sự ấm ức đã được luyện tập rất nhiều lần: “Anh nói đi, tại sao anh lại đánh em, Bùi Nhan em tự nhận là chưa từng làm gì có lỗi với anh!” Cô đã khiến mặt mũi nhà họ Lục mất hết rồi còn dám nói là không làm chuyện gì có lỗi: “Tại sao cô lại đi tìm em rể để khiến cho Tiểu Ngư không vui?”
Bùi Nhan thầm cười lạnh, quả nhiên là vì việc này, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra kiên cường:“Anh nói xem tại sao em lại phải đi tìm anh ta? Không phải anh từng nói muốn tìm một người để hợp tác làm ăn để sau này không phải chuyện gì cũng dựa vào gia đình, không phải cảm thấy thấp kém hơn chị họ nữa sao? Em hỏi anh muốn hợp tác cùng ai anh đã nói là nhà họ Hình thì em mới đi tìm anh ta, anh quên rồi sao?” Nói xong câu cuối, cô ta còn không kìm nén nỗi mà khóc luôn.
Cậu ta thấy vợ mình khóc thảm như thế cũng không nỡ nhưng lại càng hận hơn, cô ta khiến cho sự thương xót của cậu ta giống như một trò cười vậy: “Tôi bảo cô đi nói chuyện công việc, đâu có bảo cô nửa đêm gọi điện cho người
ta?”
Bùi Nhan càng tỏ vẻ đáng thương, mắt ầng ậng nước: “Hóa ra...
hóa ra anh luôn nghĩ về em như thế...
em luôn nghĩ cho anh, lo lắng cho anh vậy mà anh lại nghĩ về em nghư vậy...” Cô ta vừa nói xong, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống như là phải chịu một sự đả kích cực lớn.
Cậu em họ Lục không nhẫn tâm nhìn nên nghiêng đầu tránh đi, cậu ta có tình cảm với cô ta nên mới hết lần này đến lần khác cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta lại...
Bùi Nhan thấy thế càng cố sức đứng thẳng: “Là em nhận được thông báo từ nước ngoài nên mới muốn nhanh chóng thông báo cho anh ta, và theo như em nhớ cũng chỉ có một lần thôi, mà lúc ấy muộn nhất cũng chỉ hơn mười giờ.” Cứ cho là mười một giờ kém vài phút thì đã sao: “Em có thể có ý đồ gì được chứ, tất cả chỉ vì anh mà thôi, em không muốn anh bị người khác coi thường!” Cậu ta thật sự không hiểu tại sao vợ mình luôn cảm thấy mình bị coi thường? Cậu ta có công việc, có thể tự kiếm tiền, cha mẹ không cần cậu ta phải chăm sóc, chi phí giáo dục cho con cái cũng không cần phải lo lắng, cậu ta chẳng có gì khiến người ta phải có thường cá, Có biết bao người xung quanh ngưỡng mộ cậu ta, Bùi Nhan cũng vì thế mới cảm thấy cậu ta là một đối tượng tốt, tại sao bây giờ lại thấy coi thường, cậu ta có chỗ nào không tốt chứ: “Vậy chuyện em tùy tiện nhận điện thoại riêng tư của người ta là thế nào?”
Bùi Nhan nghe thể lại càng tỏ ra là mình bị người ta vũ nhục, nhìn lại cậu ta bằng ánh mắt trách móc, ý là cô ta đã nói nhiều như thế mà cậu ta vẫn không tin, khiến cô ta vô cùng thất vọng: “Đó là vì điện thoại cứ reo liên tục, em thấy là Tiểu Ngư gọi đến, là họ hàng với nhau nên em mới nghe, lẽ nào em không có tư cách coi cô ấy như em gái sao?” Cậu em họ Lục vô cùng thất vọng, không ngờ cô ta lại dám nói ra những lời nói không có đạo lý một cách hùng hôn như thế: “Rốt cuộc anh có yêu em không? Anh bị làm sao vậy?” Bùi Nhan quật cường nhìn cậu ta, cô ta không hề sai, tất cả những chuyện cô ta làm cậu ta không thể nào bắt được điểm yếu, càng không thể kết luận cô ta và Hình Tiểu Hành dây dưa không rõ! Tất cả vẫn sẽ chỉ là suy đoán của cậu ta mà thôi.
Mấy người lòng dạ hẹp hòi các người nên nghĩ cách làm sao để xin lỗi tôi đi, mà chưa chắc tôi đã chấp nhận đâu nhé!
Cậu em họ Lục rất đau khổ, cậu ta đã hiểu rồi, từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ để tâm đến cậu ta, nếu không thì đã không hỏi câu như thế.
“Nếu như...
nếu như chị gái hoặc em gái em cứ luôn thay anh nghe điện thoại của em, liệu em có vui không? Có muốn như vậy không? Nửa đêm em nhận được cuộc gọi của chị gái, em gái gọi đến cho anh, vừa mới nghe ra là em gọi liền dập máy luôn thì trong lòng em liệu có nghĩ lung tung hay không...
Bùi Nhan, đừng có nói là mình vô tội nữa...”
Cậu em họ Lục không kìm được mà vuốt phần tóc bên tai vợ mình, thất vọng nói: “Cô luôn nói là mình chưa hề làm gì cả...
nếu như có thật sự cho rằng mình chưa làm gì cả, nếu đến cả cách làm người mà cô cũng không biết vậy thì người vợ mà tôi cưới về quá ngu xuẩn rồi!” Bùi Nhan vừa hoảng vừa tức, cậu ta dám nói mình ngu xuẩn, cái loại như cậu ta mới là ngu xuẩn không ai thèm? Cô ta rất muốn hét to: Anh là thằng chồng nhu nhược, là đồ ngu không biết gì! Cậu em họ Lục nhìn vợ, người khiến cậu ta thất vọng cùng cực: “Hơn nữa cô không chỉ làm như vậy một lần mà là rất nhiều lần, cô có từng nghĩ rằng chỉ cần là người bình thường thì sẽ hiểu lầm chứ đừng nói đến một người vừa kết hôn lại mẫn cảm như Tiểu Ngư không? Cô luôn bóng gió với tôi rằng tôi không giỏi như Hạ Vũ, tôi cần phải cố gắng hơn, tôi nên tự ti về bản thân mình.”
“Em không có...” Bùi Nhan phản bác.
Cậu ta giống như không nghe thấy lời của cô ta, trong mắt chỉ toàn thất vọng: “Thực ra những hành động, lời nói của cô mới là thứ khiến tôi cảm thấy tự ti, là nguyên nhân khiến tôi không thể ngẩng cao đầu trước mặt bọn họ.
Tôi cứ tưởng rằng mình cưới được một người vợ tốt, nhưng hóa ra chỉ như thế này.
Không những không thấu tình đạt lý mà lại còn làm ra chuyện nam nữ mờ ám.
Có một người vợ không biết tránh những chuyện nam nữ dễ gây hiểu lầm thì sao tôi có thể tự hào được đây?”
Cậu ta không cho Bùi Nhan cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Tôi không hề cảm thấy bản thân mình không bằng Hạ Vũ, chị họ được gả vào mối tốt cũng là do chị ấy cố gắng đạt được, đó là điều chị ấy đáng được nhận.
Còn Tập đoàn Hòa Mộc là do anh rể ra sức gây dựng quản lý mới được như thế.
Tôi có gì phải đố kỵ với họ đây? Những thứ mà họ tự nguyện đưa cho tại sao chúng ta lại cảm thấy đó là bố thí chứ không phải là họ đang quan tâm chúng ta? Nếu không muốn thì chúng ta không nhận là được rồi, đâu ai bắt ép chúng ta phải nhận cho bằng được.
Dù không nhận thì chúng ta vẫn hoàn toàn có thể dựa vào bản thân sống cuộc sống như trước đây.
Còn nếu đã cảm thấy cuộc sống như thể là khổ sở, muốn nhận lấy số tiền đó thì mang ơn họ, kính trọng họ, thậm chí là lấy lòng họ thì đã sao?” Bùi Nhan bỗng cảm thấy rất sợ hãi.
“Bùi Nhan à, tôi không hề cảm thấy như vậy là khom lưng quỳ gối, không cảm thấy như vậy là làm mất mặt nhà họ Lục, nhà chúng tôi là như vậy đấy, lúc chúng ta còn êm ấm thì cô cũng biết rồi đấy.
Bây giờ cô lại muốn nói tôn nghiệm với tôi, và cũng đã không ít lần bóng gió về vấn đề này với tôi, vậy mà cô lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này!”
Cậu em họ Lục chua chát hít một hơi sâu, dù trong lòng không nỡ bởi cậu ta đã từng thật sự rất yêu người phụ nữ này, nhưng như vậy là quá đủ rồi: “Chúng ta ly hôn đi, đứa con nếu cô muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi, tôi tôn trọng ý muốn của cô!” Nói xong cậu ta mở cửa ra, đè nén sự thất vọng và đau khổ, bước ra ngoài.
Bùi Nhan hoảng loạn, khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại cô ta cũng lảo đảo ngã xuống.
Giây phút này, cô ta chỉ cảm thấy mình thật nực cười, giống như tên trộm bị lột hết quần áo bêu rếu giữa đường, bị người người chỉ trỏ thể nhưng cô ta lại chẳng ý thức được.
Cô ta tự cho là mình thông minh, là người không tầm thường, là người có tình yêu bền chắc, có người chồng mà cô ta có thể điều khiển trong tay, nhưng hóa ra lại chẳng có gì cả! Hóa ra cô ta chẳng hề thông minh, chẳng hề giỏi giang, thậm chí còn quá ngu ngốc! Bùi Nhan khóc nức nở, xé toạc những đau đớn trong lòng, nghiền nát cái mà cô ta gọi là tôn nghiêm.
Cái mà cô ta gọi là chịu đựng là hi sinh hóa ra chẳng chống lại được một cú đẩy, đúng là nực cười, quá nực cười! Cô ta bắt đầu cười, cười như một người điên.
Khi cô ta tiết lộ cho chị gái biết kế hoạch của mình, chị ấy không hề quan tâm; khi cô ta tự hào nói cô ta có thể báo thù, chị ấy nhìn cô ta lạnh nhạt như nhìn một đứa trẻ không nghe lời; khi cô ta khoe về “thành công nhỏ” của mình, chị ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn một cái.
Giờ thì cô ta đã hiểu, đó không phải là khinh thường, thậm chí còn chẳng phải là nhắc nhở hay lo lắng.
Giống như là đang nhìn một em bé tự mình nói về một chuyện hệ trọng mà chuyện hệ trọng là chỉ là buổi tối tè dầm mà thôi.
Bùi Nhan ra sức vỗ lồng ngực đang hít thở khó khăn, khóc nức nở, thảm hại đến mức chỉ muốn có người lại vào trong góc không muốn gặp bất cứ ai nữa.
Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Tiểu Ngư đang dần nín khóc, cô có thể hiểu được sự đau lòng của Tiểu Ngư, hiểu được cảm giác mà Tiểu Ngư cho là tình yêu tan vỡ.
Tiểu Ngư được thoải mái rồi đương nhiên sẽ có người không được thoải mái.
Hạ Diệu Diệu thấy Tiểu Ngư đã xả được nỗi bực dọc rồi thì thở dài: “Không gọi điện thoại cho em rể xem sao à?”
Hạ Tiểu Ngư nghiêng đầu, cô vẫn còn đang giận đây, rõ ràng là Bùi Nhan sai rồi, thế nhưng Hình Tiểu Hành thì sao? Nếu như anh ta không cho Bùi Nhan cơ hội thì Bùi Nhan có thể làm tổn thương cô chắc? Hạ Diệu Diệu lại thở dài: “Đàn ông đối với những chuyện như thế này luôn không được nhanh nhạy cho lắm, cũng không suy nghĩ được gì nhiều, đặc biệt là một người được nuông chiều từ bé như Tiểu Hành sao có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ, cậu ấy sẽ cảm thấy đây chẳng phải là vấn đề gì lớn.
Mà có khi khi biết được Bùi Nhan động vào đồ cá nhân như điện thoại của mình còn thấy không vui là đằng khác, nhưng mà vì nể mặt em nên mới không tính toán thôi.
Em trách cậu ấy, lại còn làm ấm lên thì liệu cậu ấy có thấy uất ức hay không?” Hạ Tiểu Ngư muốn phản bác theo thói quen nhưng mà thật sự đúng là có khả năng này.
Nếu thật sự như vậy thì Tiểu Hành chắc chắn cũng rất uất ức, nhưng nghĩ đến những chuyện mà con tiện nhân đó làm, lại nghĩ đến Tiểu Hành ngu ngốc chẳng biết gì, cô lại thấy mình tủi thân hơn.
“Còn nữa, vừa nãy em còn chưa hỏi rõ ngọn ngành đã gọi cho anh họ em như thế, em có nghĩ như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng họ không?” “Đó là do cô ta đáng đời! Cô ta tự gây ra!” Hạ Tiểu Ngư vừa nghĩ đến đây, mắt liền sáng lên, dựa vào trực giác của cô thì cô chắc chắn đối phương cố ý làm vậy, cô ta muốn phá hoại mối quan hệ của cô với Tiểu Hành.
Hạ Diệu Diệu nhìn em gái như thế thì biết ngay là con bé rất hận Bùi Nhan.
Vừa nãy cô để con bé tố cáo với em họ là vì cảm thấy đàn ông và phụ nữ khác nhau, đàn ông hời hợt không tỉ mỉ, còn phụ nữ thì rất nhạy cảm và hay để ý, chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy chắc chắn là cố ý.
Nhưng Tiểu Ngư nói hơi nặng lời, không chút nể tình: “Em mắng Bùi Nhan là được rồi, em nghĩ lại xem lúc nãy em nói anh họ em như thế nào, trong lòng cậu ấy có thể thoải mái được sao, chờ khi em hết tức rối thì nhớ xin lỗi cậu ấy.”
Hạ Tiểu Ngư vẫn đang trong cơn giận, không thèm nghe lời cô.
Hạ Diệu Diệu cũng không bắt con bé nghe lời ngay, nhưng có một số lời vẫn phải nói: “Em mới vừa kết hôn, tình cảm gặp sóng gió, thấy khó chịu là chuyện bình thường.
Nhưng em cần phải biết rằng kết hôn không phải yêu đương, chị không nói kết hôn rồi thì không nên lãng mạn ngọt ngào nữa, chỉ là ngoài tình yêu ra thì trong hôn nhân cũng cần phải cho đi, cùng nhau dìu dắt đối phương, cả hai người đều cùng phải bỏ công sức để xây dựng mái ấm.
Em xem, sau khi em kết hôn em, chưa bao giờ hỏi về bệnh huyết áp cao của ba, nhưng mà Tiểu Hành đã đưa ba đi viện tìm người giúp ba kiểm tra, lần trước mua thuốc cũng lén nói lời xin lỗi với mẹ.
Cho dù tình cảm bọn em vẫn còn chút khúc mắc thì em cũng phải nhìn vào tấm lòng của cậu ấy đối với ba mẹ, đối với em mà sửa cái tính cứ không vừa ý là nói lời tổn thương người khác đi, nếu em là cậu ấy thì có thấy lạnh lòng hay không?” “Cho dù sau này hai đứa không còn tình yêu nữa, cậu ấy vẫn còn tận tâm với ba mẹ như ba mẹ ruột, làm tròn trách nhiệm với em và với con cái thì em không nên chỉ dựa vào danh nghĩa không còn tình yêu nữa mà đòi ly hôn, nên để lại cho mình và cho cậu ấy chút không gian và tôn nghiêm để cùng nhau yên bình trải qua những ngày còn lại.” “Chị biết giờ chị nói thì em cũng không hiểu, Tiểu Hành hay gây chuyện, mồm miệng lại trơn tuột nhưng bản chất con người không tệ, em cũng phải cho cậu ấy thời gian để cậu ấy thích ứng với vai trò người chồng.
Vừa nãy khi em đuổi người ta đi, cậu ấy vì sợ mẹ sẽ lo lắng nên an ủi mẹ suốt, còn bảo lúc nữa sẽ quay lại tìm em, em hãy đi nghe ngóng tình hình đi, vừa phải thôi, đừng có yêu cầu cao quá.” Hạ Diệu Diệu thấy sắc mặt em gái đã hòa hoãn hơn: “Em và cậu ấy cãi vã thì cãi vã, giờ cậu ấy đi rồi, em cũng nên nói chuyện với mẹ để bà bớt giận đi, đừng để mẹ lo lắng nhiều, uổng công bình thường thương em rồi, thôi nhé, ngồi đây buồn một lúc rồi xuống ăn hoa quả với mẹ nhé!” Bà Hạ giật mình đẩy xe lăn lùi về sau, vẻ mặt vô tội, tỏ ý mình không hề nghe trộm.
Hạ Diệu Diệu tươi cười, đẩy xe lăn xuống dưới: “Tiểu Ngư lớn rồi, mẹ không cần phải lo lắng.” “Mẹ chỉ sợ nó nghĩ quẩn thôi, đâu phải là con không biết tính nó thế nào, lúc nào cũng tự cho mình là tốt.” “Còn không phải do ngày nào mẹ cũng khen nó, nó nghe nhiều rồi đương nhiên sẽ cảm thấy mình tốt thôi, với lại nó đâu phải không tốt, tốt thật mà.” Bà Hạ biết con gái lớn lại nhắc chuyện trước đây, im lặng không nói nữa, lúc ấy bà cũng chẳng còn cách nào khác, Tiểu Ngư sớm muộn gì cũng phải gả đi, dựa vào dung mạo của nó đương nhiên là phải chọn một nơi thật tốt, việc gì phải vì tình yêu mà gả vào nhà nghèo, chắc gì nhà nghèo đã đối xử tốt với nó.
Không phải là bà đánh giá thấp Tiểu Ngư, nhưng con bé rất dễ bị lừa, chẳng bằng nghe lời của bà gả vào nhà giàu không phải lo miếng cơm manh áo.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khổng Đồng Đồng chọc vào màn hình: 2“Chị Tân Xảo à, chị nhìn anh rể kìa, khiến em sợ đến mức cứ tưởng có vị lãnh đạo quan trọng nào đến chứ.
Anh rể không cần phải khách sáo với5 Hà Mộc An vậy đâu, anh biết không, thành tích lúc còn đi học của anh ta còn chẳng tốt bằng anh đầu, đến ngữ pháp còn chẳng biết, không qua môn là c4huyện bình thường, nếu không phải quyên tặng cho trường một tòa nhà thì đến cả đại học còn chẳng vào được.” Giọng u Dương Lục vô cùng ôn hòa và dễ g0ần, thông qua video call, anh ta kiên định nói: “Ngài Hà tốt nghiệp trường quốc tế danh tiếng, những bài luận văn nghiên cứu trong quá trình học tập của ngài ấy đều là những điều mà cha mẹ cô phải trả giá rất nhiều mới đúc rút ra được.” Khổng Đồng Đồng há hốc mồm miệng, mở to mắt nhìn Trương Tấn Xảo.
Là ai nói tính cách tính khí của u Dương Lục rất tốt ấy nhỉ? Trương Tấn Xảo còn nghe ra hàm ý khác trong lời nói của ông xã nên cười ngặt nghẽo, tốt nhất là không nên giải thích với Khổng Đồng Đồng.
Hạ Diệu Diệu thấy thế thì thở phào: Dễ dỗ như thế này chắc không phải là chuyện gì lớn.
Bà Hạ nén lại cơn giận: “Ra vườn đi dạo một lát.” Hạ Diệu Diệu lập tức đồng ý, mẹ nói thế nào thì là thế ấy, chỉ cần không tức giận nữa là được.
Cô cười duyên dáng đẩy mẹ yêu ra ngoài: “Mẹ thân yêu của con, sao lại cau có như vậy?” Vừa nhắc đến là bà Hạ lại thấy tức, tay đập vào bánh xe phát ra cả tiếng.
“Còn ai vào đây ngoài nó nữa, một ngày nó không khiến mẹ tức giận thì không chịu được phải không, mới kết hôn được bao lâu mà đã đòi ly hôn rồi, muốn khiến mẹ tức chết đây mà.”
Hạ Diệu Diệu hiểu ra: “Tiểu Ngư?” Biết rõ là đối phương không thể nghe thấy nhưng cô vẫn đè thấp giọng hỏi: “Bây giờ nó đang ở nhà à?” Chẳng trách phải ra vườn mới nói được.
Giờ cô thấy rất khó chịu, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì đây? Hạ Vũ dắt Phó Khánh Nhi về rồi? Mang thai rồi? Hay là Thúc Tùng Cảnh làm hư Hạ Vũ rồi?! Anh ta tùy tiện ngủ với phụ nữ thì thôi còn tùy tiện ngủ với đàn ông nữa nên khiến mẹ cô tức giận?” Hạ Diệu Diệu lặng lẽ khóc thay cho Hà Mộc An, có quá nhiều chuyện phải phiền lòng.
Hạ Diệu Diệu về đến thì thấy mẹ đang cau có mặt mày..
số Năm đứng ngay sau lưng bà, dựa theo tâm trạng của chủ nhân mà hơi cúi người, sợ sệt chào Hạ Diệu Diệu rồi chuồn mất không thấy bóng dáng.
Hạ Diệu Diệu than thở: “Mẹ à, mẹ làm sao vậy?” Rồi khoa trương xông đến ôm lấy bà: “Mẹ, sao lại ngồi ngoài này, nắng nóng thì làm thế nào!” Cô bỏ hai con cá và ba lô xuống, ân cần đẩy mẹ già vào trong.
Bà Hạ lạnh mặt từ chối: “Không vào, nóng chết thì thôi, trong mắt mấy đứa có còn bà mẹ này nữa không!” “Ôi chao, nghe mẹ chụp mũ bọn con kìa, thế nên bọn con mới không dám về nhà, ai khiến mẹ tức giận thế, mẹ nói con nghe, con đảm bảo sẽ để người đó hối hận vì đã có mặt trên đời.” Bà Hạ lườm nguýt, chỉ biết mồm mép là giỏi, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều.
Điều u Dương ngầm ám thị là người nhà họ Khổng không đủ trình độ để hiểu được những vấn đề kinh tế: “Lát nữa tớ sẽ không cho anh rể cậu ăn cơm, ngoan nhé.” Khổng Đồng Đồng nhìn sang Hạ Diệu Diệu: “Nhìn ông xã cậu đi, cách một cái màn hình mà còn không quên phát tán uy danh của mình.” “Tớ nhớ không nhầm thì mấy hôm trước còn có người nhờ tớ lấy lòng người ta để tỏ lòng cảm ơn kia mà.” Khổng Đồng Đồng cúi đầu, coi như không nghe thấy lời Hạ Diệu Diệu nói, tập trung uốn mái tóc đang uốn dở.
Hai ngày hôm nay Hạ Diệu Diệu đứng trên đỉnh cao đạo đức, nhìn xuống những chuyện thị phi của nhà họ Ôn mà khinh bỉ, nhiều lần bóng gió với Hà Mộc An, cùng là gả vào hào môn như nhau nhưng cô là một ngoại lệ, cô là thiên nga trắng, làm một người vợ tốt để không khiến cho Hà Mộc An sinh ra những thành kiến khác đối với những người như cô.
Cô càng nói càng thấy mình có lý, nhưng còn chưa kịp thể hiện cảm giác ưu việt, chưa kịp tìm thang bước xuống, chưa kịp cắt tóc cho chồng thì đã bị mẹ già lối về nhà ăn cơm: “Mày mà còn không về nữa thì cái nhà này xong luôn!”
Hạ Diệu Diệu run rẩy, không thể không thừa nhận, thân thích nhiều thì thị phi cũng nhiều, hơn nữa nhà cô còn là thân thích nghèo.
Thôi được rồi, sự tồn tại của họ đúng là đã kéo thấp đẳng cấp của hào môn xuống.
Bà Hạ nén lại cơn giận: “Ra vườn đi dạo một lát.” Hạ Diệu Diệu lập tức đồng ý, mẹ nói thế nào thì là thế ấy, chỉ cần không tức giận nữa là được.
Cô cười duyên dáng đẩy mẹ yêu ra ngoài: “Mẹ thân yêu của con, sao lại cau có như vậy?” Vừa nhắc đến là bà Hạ lại thấy tức, tay đập vào bánh xe phát ra cả tiếng.
“Còn ai vào đây ngoài nó nữa, một ngày nó không khiến mẹ tức giận thì không chịu được phải không, mới kết hôn được bao lâu mà đã đòi ly hôn rồi, muốn khiến mẹ tức chết đây mà.”
Hạ Diệu Diệu hiểu ra: “Tiểu Ngư?” Biết rõ là đối phương không thể nghe thấy nhưng cô vẫn đè thấp giọng hỏi: “Bây giờ nó đang ở nhà à?” Chẳng trách phải ra vườn mới nói được.
Bà Hạ lạnh mặt: “Ở, sao mà không ở, ngay trên tầng kia kìa, tôi còn chưa chết mà đã dám không nghe lời rồi.” Bà Hạ nói to về phía tầng hai, không muốn giữ lại chút mặt mũi nào cho đối phương.
“Mẹ nói nhỏ chút.” Mẹ ngang như thế thì sao không đi vào trong mà nói.
Bà Hạ cũng chỉ muốn tỏ vẻ một chút thôi, vì bị con gái làm cho tức quá nên thể, chứ thực ra vẫn rất xót con mình.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện của Tiểu Ngư là bà lại thấy tức, con bé mới kết hôn được bao lâu mà đã như thế này, thật mất mặt quá! Nếu như vì chuyện lớn gì đó thì thôi đi, đằng này chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, dù bà có thương cô con gái này thế nào thì con bé làm như vậy là hơi quá đáng: “Mới sống tốt được mấy ngày mà đã không biết mình đang ở đâu rồi, hơi không hài lòng là đòi ly hôn, nó tưởng nó là ai chứ? Nó chân trước mới về đến nhà thì chân sau con rể cũng đuổi theo rồi, còn nhận lỗi, xin lỗi rồi, nó nói nó chẳng làm gì cả còn quỳ xuống nữa, còn em con thì sao...
đến cửa còn chẳng thèm mở, mặt mũi to gớm!” “Cãi nhau à?” Hạ Diệu Diệu yên tâm hơn.
Bà Hạ hừ lạnh: “Cãi nhau cái gì, ai dám cãi nhau với nó, nó bây giờ là ai, là dì của ai, người ta đâu dám cãi nhau với nói.
Chắc giờ nó đã quên ngày trước là ai dày mặt theo đuổi người ta rồi...”
“Mẹ...” Bà Hạ rất muốn gào lên: Tôi sai rồi sao, đàn ông làm bừa ở bên ngoài thì dù mất mặt cũng nên nhẫn nhịn.
Nhưng nghĩ lại, bà vẫn không nói ra: “Con rể vẫn tốt lắm, chỗ nào cũng tốt.
Con bé vừa mới về đến nhà thì nó cũng theo đến luôn, mà trồng thằng bé không giống nói dối.
Tất cả đều tại em gái con, cứ tưởng bản thân có thể nắm bắt được đổi phương nên giở thói, nói toàn lời khó nghe đến cả mẹ đây cũng không nghe nổi nữa, bây giờ vừa mới kết hôn xong, đằng trai còn thấy mới mẻ nên tìm đến dỗ nó, sau này thì chưa chắc, sớm muộn gì cũng tự phá hủy hạnh phúc của mình thôi!” Bà Hạ mắng xong mới thấy bớt tức một chút, còn đối với con rể thì vô cùng hài lòng.
Với cái tính của Tiểu Ngư nhà bà, nó có thể tìm được một người như Tiểu Hành là tốt lắm rồi, nó còn muốn tìm một người như thế nào nữa đây: “Nó đúng là ăn no rửng mỡ!” “Mẹ à, cũng không thể nói như vậy được, có thể Tiểu Ngư đã phải chịu ấm ức thì sao?” “Có Hà Mộc An ở đó thì nó phải chịu ấm ức gì được, cứ cho là thể đi thì nó chỉ cần nói một câu, thì mẹ sẽ bảo con rể cả xử lý luôn nhà họ Hình, nhưng con nhìn xem nó như thể có được không, cứ đóng cửa im ỉm là có thể giải quyết vấn đề chắc, nó làm thể cho ai xem, cứ như là chỉ có mỗi nó mới kết hôn ấy!” Hạ Diệu Diệu bật cười.
Bà Hạ trừng mắt nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu vội xin tha, mẹ mà muốn nổi cáu thì không ai cản nổi: “Nếu mẹ đã cảm thấy không có việc gì thì mẹ để ý đến chúng nó làm gì, vợ chồng trẻ gây gổ cãi vã là chuyện bình thường, mẹ chỉ cần ngồi yên hưởng phúc là được
rồi.”
“Mẹ cũng muốn lắm, nhưng nó lại đến tận đây rồi, nếu như con bé biết điều một chút thì đừng có để bà già này nhìn thấy, mẹ với ba ngần này tuổi rồi thấy con cháu như thế này có vui nổi không, nhà thông gia sẽ nghĩ nhà ta như thể nào đây.” “Mẹ nói phải, mẹ vất vả rồi.”
Bà Hạ tìm được sự an ủi từ chỗ con gái lớn, sự bực tức cũng được xả bớt rồi.
Con cái đúng là cục nợ mà, chẳng có lúc nào là được yên cả: “Con thử lên hỏi xem tình hình thế nào đi.” Hạ Diệu Diệu gật đầu an ủi: “Được, để con đi xem cô con gái bảo bối của mẹ, không thể để nó chịu thiệt được, mẹ cấp tốc gọi con về như thế con cứ ngỡ là có chuyện lớn rồi, hóa ra là để dỗ dành con gái út của mẹ, con ấy à, số đúng là vất vả.” “Con có ý kiến với số mệnh của mình thì chia bớt cho người khác đi.
Đi mau đi.” “Vâng, vâng.” Hạ Diệu Diệu không biết mẹ lấy đâu ra tự tin về năng lực bản thân đến thế, chuyện như thế này mà cũng gọi cô về, vợ chồng em gái cãi nhau, cô về thì có ích gì? Giờ coi như cô đã hiểu, trong nhà có bất kỳ việc gì thì mẹ cô đều gọi cô đến, không biết nên nói là mẹ cô thiên vị hay là lớn tuổi rồi nên càng ngày càng ỷ lại nữa.
Dù sao thì người có năng lực sẽ phải gánh trách nhiệm lớn.
Hạ Diệu Diệu đi lên tầng hai, chẳng cảm thấy em gái và em rể cãi nhau là vấn đề lớn, nó đóng chặt cửa nhốt mình bên trong cũng chẳng sao cả.
Dù sao cô cũng chỉ là người ngoài cuộc, nhúng tay vào cũng chẳng giúp được gì.
Nếu như hai người họ chưa từng nghĩ đến việc ly hôn thì người ngoài như cô khuyên vào vài câu thì cũng được coi như là giúp đỡ, nhưng nếu như thật sự đã đến bước đường ly hôn thì cố giúp được gì đây, chỉ có thể thu dọn tàn cuộc thôi.
Hạ Diệu Diệu gõ cửa hai cái thấy không có động tĩnh gì, đây là hiện tượng bình thường.
Cô định xuống dưới bảo dì Tần nấu hai con cá, làm thêm món bắp cải trộn giấm và một đĩa trứng xào dưa chuột nữa, hôm nay cô sẽ ăn ở đây.
Còn mẹ cô, chỉ cần một viên định tâm đan thôi, đôi vợ chồng trẻ liệu có ly hôn hay không chắc bà ấy cũng biết rồi.
Hạ Diệu Diệu quay người định đi xuống, thì cửa được mở ra.
Hạ Diệu Diệu hơi ngạc nhiên, suy nghĩ giây lát mới bước vào.
Hoạ Tiểu Ngư đang ôm cái gối hình con mèo, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngồi co rúm trên sofa.
Mắt hơi đỏ long lanh nước, hình như vừa mới khóc xong, vì cổ áo quá rộng nên lộ ra một bên vai và một phần cánh tay trắng nõn, trông vô cùng đáng thương.
Hạ Diệu Diệu thầm than, Tiểu Ngư thật sự rất xinh đẹp, mỹ nhân khác lại càng xinh đẹp hơn.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước đến gần: “Sao vậy, em dọa mẹ sợ lắm đấy.” Cô nói rất nhẹ nhàng, như những lần dỗ dành trước kia.
Hạ Tiểu Ngư túm lấy tai con mèo, ấm ức run rẩy...
Đứa trẻ đáng thương: “Khóc suốt nãy giờ?” Hạ Diệu Diệu học theo con bé, cũng ôm lấy gối ôm rút người trên sofa.
Hạ Tiểu Ngư bướng bỉnh lau nước mắt, cô không có khóc nhé! Hạ Diệu Diệu thấy dáng vẻ đáng yêu của này của em gái rất hài hước, hai má đỏ hồng, cái miệng nhỏ cho ra giống hệt đứa trẻ nhỏ không chịu nhận thua chờ người lớn đến an ủi: “Cậu ta bắt nạt em hả?” “Anh ấy dám!” Thể nghĩa là không có chuyện gì rồi, Hạ Diệu Diệu thả lỏng người ôm lấy chiếc gối ôm không hỏi nữa, cô không thích nghe những chuyện riêng tư, cuộc sống của em gái lại càng không muốn nhúng tay vào, đặc biệt là khi hai vợ chồng trẻ cãi nhau.
Không cần biết là xuất phát từ lòng tốt hay gì khác, những người càng thân thiết thì càng không nên đứng về một phía nào đó: “Tháng này đã mua đồ gì mới cho mình chưa?” Hạ Tiểu Ngư gật đầu, cô đã cùng mẹ chồng đi biển, còn đến vùng cư trú của người dân tộc tìm nghệ nhân để may một bộ đồ dân tộc theo phong cách hiện đại, rất đẹp, cô cực kỳ ưng ý.
“Sao không mặc một bộ về để chị với mẹ cùng xem với.” “Không muốn, hừ!” “Em đổi màu son rồi à? Màu này hợp với em đấy, rất tôn da.
Bạn chỉ có một nhãn hiệu son riêng, mấy hôm trước vừa gửi cho chị một vài mẫu nhưng màu sắc đến quá trẻ trung nên chị không thích lắm, khi về chị bảo người đưa đến cho em nhé?”
“Vâng.”
Hạ Diệu Diệu nhìn vào chân em gái, da Tiểu Ngư rất mềm nên khi đi giày cao gót chỗ mắt cá chân rất dễ bị xước, con bé giờ đang mang dép lê nên lộ ra vết đỏ hồng trên nền da trắng ngần, trông rất gai mắt: “Mang giày thì chú ý một chút, chân bị xước rồi kìa, không phải là chị đưa cho em một tấm danh thiếp rồi à, bảo họ làm riêng cho em vài đôi, sau này chỉ nên mang giày vừa chân thôi.” Hạ Tiểu Ngư chờ mãi mà không thấy chị gái nói vào trọng điểm thì đỏ mắt nhìn Hạ Diệu Diệu, rốt cuộc thì chị có chịu hỏi hay không đây, cô đã đau lòng đến mức này rồi.
Lại năm phút nữa trôi qua, Hạ Tiểu Ngư cũng đã hiểu ra nếu như mình không mở miệng thì chị gái có thể tám chuyện hết cả chiều nhưng tuyệt đối sẽ không hỏi đến những vấn đề riêng tư mà không chắc người ta có muốn nhắc đến hay không, cũng giống như khi có yêu sớm thì chị gái cũng không khiến cô khó xử.
Hoặc cũng có thể là đối với chị gái thì vấn đề đó không được tính là vấn đề, trước đây chị ấy luôn coi cô và Hạ Vũ như hai đứa trẻ chưa lớn, và có lẽ bây giờ hai đứa trẻ này cũng chưa lớn được bao nhiêu.
Hạ Tiểu Ngư lau nước mắt, cứng đầu mở miệng: “Chị không hỏi em có chuyện gì sao?” Hạ Diệu Diệu thấy Hạ Tiểu Ngư tủi thân chờ người đến an ủi như thế thì đành thuận theo ý của con bé.
Hạ Tiểu Ngư đột nhiên khóc rất thương tâm: “Không phải là em vô cớ gây sự, em không hề cậy thế hiếp người!” Một cô em vợ không nhận được sự ưu ái của anh rể như cô thì cậy thể gì mà hiếp người đây: “Em cũng đã từng nhẫn nhịn, nhưng mà...
nhưng mà khúc mắc trong lòng không thể giải tỏa được.
Chị không biết đâu, mới đầu còn vào ban ngày nhưng về sau nửa đêm Bùi Nhan vẫn gọi điện thoại cho Tiểu Hành, có mấy lần em là người nhận, chị ta nói là có việc, hai người họ đang cùng hợp tác trong một hạng mục.
Ban đầu em cũng không để ý lắm, nhưng hết lần này đến lần khác, có chuyện gì ban ngày nói không được hay sao mà cứ phải gọi vào ban đêm! Còn nói kiểu một nửa lại thôi, nửa còn lại em sẽ đoán già đoán non rối nghĩ lung tung, Bùi Nhan lại là người xinh đẹp như thế.”
Hạ Diệu Diệu nghi hoặc: “Không phải cô ta đang ly hôn à? Có chuyện lớn như thế còn bàn chuyện làm ăn gì nữa?” Hạ Tiểu Ngư hừ lạnh: “Ly hôn ấy hả?! Cô ta mà ly hôn thì đi đầu tìm một người có điều kiện tốt như anh họ, cô ta ngỡ là mình xinh đẹp thì chỉ cần ngoắc ngón tay là có người tìm đến à? Tiện nhân!” Hạ Tiểu Ngư đang cáu nên nói năng không hề dễ nghe.
Ban đầu Hạ Tiểu Ngư cũng rất quý bà chị dâu này, trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì cô ta thật sự cũng có chút bản lĩnh, nếu không thì làm sao có thể một bước lên mây như thế.
Là con gái ai chẳng muốn gả vào nhà có điều kiện tốt, Hạ Tiểu Ngư đã từng thấy mừng thay cho sự may mắn của Bùi Nhan, vì nếu như cô không có anh rể thì có thể được như cô ấy là tốt lắm rồi.
Còn bây giờ Hạ Tiểu Ngư chỉ cảm thấy người phụ nữ này cứ mặt dày bám riết lấy anh họ không thả.
Hạ Diệu Diệu thấy lạ: “Không phải là sự việc ầm ĩ lắm à, sao có thể hòa giải được?” Đâu chỉ ầm ĩ thôi đâu, quả thực còn hơn cả phim.
Hạ Tiểu Ngư hừ mũi, buông lời cay độc: “Người ta có thủ đoạn, người ta biết lẳng lơ mồi chài...” “Em ăn nói bình thường chút đi.” Hạ Tiểu Ngư cười khẩy, nhưng rốt cuộc vẫn có dè chừng chị gái, chị ấy mà không vui thì cũng rất đáng sợ.
Cô lại càng tủi thân hơn: “Em vốn cũng chẳng nghĩ về hướng ấy, nhưng mà có mấy lần em gọi điện cho Tiểu Hành đều là cô ta nhận, lúc thì nói là Tiểu Hành đi vệ sinh, lúc thì bảo là anh ấy có việc bảo em gọi lại sau, giọng thì nũng nịu đến mức em muốn nổi da gà.” Cô ta là cái thá gì, tưởng mình là ai chứ dám nghe điện thoại của Tiểu Hành, còn tỏ ra đây là chuyện đương nhiên nữa chứ.
Đừng nói là đi vệ sinh, dù Tiểu Hành có bay ra ngoài vũ trụ thì cũng không đến lượt cô ta nói với em, cô ta không biết tùy tiện giúp người khác nghe điện thoại là hành vi thân mật như thế nào à!” Hạ Diệu Diệu nhân mày gật đầu: “Những lời này đúng là không đến lượt Bùi Nhan nói, người phụ nữ này liệu có đáng tin không? Hạ Tiểu Ngư lau nước mắt, càng cảm thấy tủi thân hơn: “Hôm nay em gọi lại là con tiện nhân đó nghe máy, em không chịu nổi liền nói không cho phép cô ta nghe cuộc gọi của Tiểu Hành nữa, thế là cô ta khóc luôn trong điện thoại.
Không biết cô ta đã nói gì với gã họ Hình mà anh ta nói em nghi ngờ vớ vẩn, còn nói em không biết điều! Em nghi ngờ vớ vẩn không biết điều sao? Rõ ràng là hai người họ có chuyện mờ ám.” Nói xong Tiểu Ngư lại tiếp tục khóc nấc.
Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Tiểu Ngư khóc đau lòng như thế thì cũng thấy bức xúc thay cho em gái, nhưng với kinh nghiệm của cô, những chuyện như thế này mà nói với đàn ông thì bọn họ cũng không biết vấn đề ở đâu, ngược lại sẽ cho rằng phụ nữ thích chuyện bé xé ra to, những chuyện như thế này chỉ có phụ nữ là nhạy cảm nhất.
Ánh mắt cô lóe lên tia sắc lạnh, cô vốn chỉ nghĩ Bùi Nhan là một người từng ở trong giới giải trí, đã từng trải qua sự hào nhoáng của nơi đó nên khi về với Tiểu Lục mới không thấy hài lòng.
Thật không ngờ cô ta lại tìm đến một người còn chăng bằng Tiểu Lục, số tiền mà Hình Tiếu Hành nắm giữ thực ra cũng chẳng nhiều hơn tài sản nhà cô ruột cô bao nhiêu: “Em nói chuyện này với Tiểu Lục chưa?” Hạ Tiểu Ngư ngờ ngợ ngẩng đầu, cô chỉ chăm chăm khóc vẫn còn chưa nói.
“Em nói chuyện này cho Tiểu Lục biết, không cần vì là họ hàng mà khách sáo, em muốn nói gì thì nói đó.
Chuyện này Tiểu Lục có quyền biết.” Hạ Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn chị gái.
Hạ Diệu Diệu gật đầu.
Hạ Tiểu Ngư như tóm được điểm yếu của ả kia liền gọi điện cho ông anh họ nhu nhược, chất vấn tại sao lại không quản tốt vợ mình để cô ta ra ngoài làm loạn, cô ta đúng là hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn người khác...
Hạ Tiểu Ngư không hề khách khí, lời nào lời nấy chửi rất khó nghe.
Nếu cô ta xấu một thì Hạ Tiểu Ngư sẽ chửi gấp mười gấp trăm lần, chuyện chưa chắc chắn qua miệng Hạ Tiểu Ngư sẽ biến thành chuyện như thật.
Cô không những nói những chuyện cụ thể mà còn dự đoán kết quả và nói ra như là nó đã xảy ra rồi, chỉ thiếu nước chỉ vào mặt Tiểu Lục nói ra câu “đồ nhu nhược” nữa thôi.
Hạ Diệu Diệu nghe mà tim cứ giật thót, cô phải đánh giá lại khả năng buông lời sâu cay của cô em gái này mới được, có thù tất báo, thích phóng to sự việc.
Sau này phải để nó bớt bớt lại, tích chút đức mới được, đừng chỉ vì cái miệng mà rước họa vào thân.
Họ Lục nghe xong điện thoại tức gần chết, trước đây cậu ta sùng bái Bùi Nhan bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu, một người nói cô ấy như vậy thì thôi, giờ nhiều người đều nói thể xem cô ấy còn giảo biến thế nào? Người nhà họ Lục đâu phải loại dễ bắt nạt, mang thai ư? Còn chẳng biết là mang thai con của ai? Bùi Nhan hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra, ngâm nga hát, nhẹ nhàng mở cửa.
Ban nãy Hình Tiểu Hành liên tục nói xin lỗi cô ta, cô ta tiện tay gửi ảnh hai người họ đang ăn cơm cho Tiểu Ngư.
Bùi Nhan nở một nụ cười chỉ cô ta mới hiểu: Sắp có kịch hay xem rồi.
Bỗng nhiên một cái tát của cậu em nhà họ Lục đáp xuống mặt cô ta.
Cô ta lập tức cảm thấy má mình nóng rát, tai ong ong không nghe thấy gì khác, người nghiêng ngả ngã xuống nền, đầu gối va vào bậc thang đau như bị định sắt đâm vào tận xương, đau đến chảy cả nước mắt: “Anh muốn làm gì?”
Ánh mắt của cậu ta dữ tợn, cậu ta cảm thấy bản thân đã mất hết sĩ diện: “Tôi đã nói với cô từ đầu, nếu cô không muốn có thể đi, ly hôn cũng được, cô nói cô chưa hề làm gì cả muốn tối nể mặt con mà tin cô, Bùi Nhan, cô để tôi tin cô như thế này sao?” Bùi Nhan thấy gã họ Lục này điên rồi! Cô ta thì sao, cô ta đã làm gì đâu, cô ta dám nói cô ta chưa làm điều gì không thể nhìn mặt người khác.
Còn cậu ta lại dám đánh người, đánh phụ nữ đang mang thai! Gã đàn ông nhu nhược này ngoài việc đánh vợ ra thì còn biết làm gì.
Lửa giận bốc lên, cô ta đã chịu đựng gã đàn ông này đủ rồi, nếu không phải để báo thù, vì để hoàn thành mục đích lớn thì sao cô ta phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Cô ta sẽ cho anh ta biết thế nào là cắn rứt, khiến anh ta sau này không thể ngẩng đầu lên trước mặt cô ta, phải nghe theo tất cả mọi lời cô ta nói, những người coi thường cô ta, bỏ mặc cô ta sẽ phải cầu xin cô ta.
Bùi Nhan kìm lại ý muốn đâm chết đối phương, cố gắng chịu đựng cơn đau.
Cô ta phải giữ bình tĩnh và kế hoạch lớn đằng sau không nên so đo với gã ngu xuẩn này, cậu ta tức giận như thế này là điều nằm trong kế hoạch, nó chứng minh kế hoạch đã bắt đầu có hiệu quả, con ngốc Hạ Tiểu Ngư ghen rồi, chờ đến khi gã ngốc này biết là mình đã hiểu lầm cô ta thì chắc chắn sẽ áy náy vô cùng, chỉ muốn quỳ xuống đất mà van xin cô ta tha thứ, đến lúc ấy cô ta muốn gì mà chẳng được.
Bùi Nhan đứng lên, cơ thể yếu ớt nhưng mà vẫn cố thẳng lưng, cao ngạo, giọng điệu chứa đựng sự ấm ức đã được luyện tập rất nhiều lần: “Anh nói đi, tại sao anh lại đánh em, Bùi Nhan em tự nhận là chưa từng làm gì có lỗi với anh!” Cô đã khiến mặt mũi nhà họ Lục mất hết rồi còn dám nói là không làm chuyện gì có lỗi: “Tại sao cô lại đi tìm em rể để khiến cho Tiểu Ngư không vui?”
Bùi Nhan thầm cười lạnh, quả nhiên là vì việc này, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra kiên cường:“Anh nói xem tại sao em lại phải đi tìm anh ta? Không phải anh từng nói muốn tìm một người để hợp tác làm ăn để sau này không phải chuyện gì cũng dựa vào gia đình, không phải cảm thấy thấp kém hơn chị họ nữa sao? Em hỏi anh muốn hợp tác cùng ai anh đã nói là nhà họ Hình thì em mới đi tìm anh ta, anh quên rồi sao?” Nói xong câu cuối, cô ta còn không kìm nén nỗi mà khóc luôn.
Cậu ta thấy vợ mình khóc thảm như thế cũng không nỡ nhưng lại càng hận hơn, cô ta khiến cho sự thương xót của cậu ta giống như một trò cười vậy: “Tôi bảo cô đi nói chuyện công việc, đâu có bảo cô nửa đêm gọi điện cho người
ta?”
Bùi Nhan càng tỏ vẻ đáng thương, mắt ầng ậng nước: “Hóa ra...
hóa ra anh luôn nghĩ về em như thế...
em luôn nghĩ cho anh, lo lắng cho anh vậy mà anh lại nghĩ về em nghư vậy...” Cô ta vừa nói xong, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống như là phải chịu một sự đả kích cực lớn.
Cậu em họ Lục không nhẫn tâm nhìn nên nghiêng đầu tránh đi, cậu ta có tình cảm với cô ta nên mới hết lần này đến lần khác cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta lại...
Bùi Nhan thấy thế càng cố sức đứng thẳng: “Là em nhận được thông báo từ nước ngoài nên mới muốn nhanh chóng thông báo cho anh ta, và theo như em nhớ cũng chỉ có một lần thôi, mà lúc ấy muộn nhất cũng chỉ hơn mười giờ.” Cứ cho là mười một giờ kém vài phút thì đã sao: “Em có thể có ý đồ gì được chứ, tất cả chỉ vì anh mà thôi, em không muốn anh bị người khác coi thường!” Cậu ta thật sự không hiểu tại sao vợ mình luôn cảm thấy mình bị coi thường? Cậu ta có công việc, có thể tự kiếm tiền, cha mẹ không cần cậu ta phải chăm sóc, chi phí giáo dục cho con cái cũng không cần phải lo lắng, cậu ta chẳng có gì khiến người ta phải có thường cá, Có biết bao người xung quanh ngưỡng mộ cậu ta, Bùi Nhan cũng vì thế mới cảm thấy cậu ta là một đối tượng tốt, tại sao bây giờ lại thấy coi thường, cậu ta có chỗ nào không tốt chứ: “Vậy chuyện em tùy tiện nhận điện thoại riêng tư của người ta là thế nào?”
Bùi Nhan nghe thể lại càng tỏ ra là mình bị người ta vũ nhục, nhìn lại cậu ta bằng ánh mắt trách móc, ý là cô ta đã nói nhiều như thế mà cậu ta vẫn không tin, khiến cô ta vô cùng thất vọng: “Đó là vì điện thoại cứ reo liên tục, em thấy là Tiểu Ngư gọi đến, là họ hàng với nhau nên em mới nghe, lẽ nào em không có tư cách coi cô ấy như em gái sao?” Cậu em họ Lục vô cùng thất vọng, không ngờ cô ta lại dám nói ra những lời nói không có đạo lý một cách hùng hôn như thế: “Rốt cuộc anh có yêu em không? Anh bị làm sao vậy?” Bùi Nhan quật cường nhìn cậu ta, cô ta không hề sai, tất cả những chuyện cô ta làm cậu ta không thể nào bắt được điểm yếu, càng không thể kết luận cô ta và Hình Tiểu Hành dây dưa không rõ! Tất cả vẫn sẽ chỉ là suy đoán của cậu ta mà thôi.
Mấy người lòng dạ hẹp hòi các người nên nghĩ cách làm sao để xin lỗi tôi đi, mà chưa chắc tôi đã chấp nhận đâu nhé!
Cậu em họ Lục rất đau khổ, cậu ta đã hiểu rồi, từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ để tâm đến cậu ta, nếu không thì đã không hỏi câu như thế.
“Nếu như...
nếu như chị gái hoặc em gái em cứ luôn thay anh nghe điện thoại của em, liệu em có vui không? Có muốn như vậy không? Nửa đêm em nhận được cuộc gọi của chị gái, em gái gọi đến cho anh, vừa mới nghe ra là em gọi liền dập máy luôn thì trong lòng em liệu có nghĩ lung tung hay không...
Bùi Nhan, đừng có nói là mình vô tội nữa...”
Cậu em họ Lục không kìm được mà vuốt phần tóc bên tai vợ mình, thất vọng nói: “Cô luôn nói là mình chưa hề làm gì cả...
nếu như có thật sự cho rằng mình chưa làm gì cả, nếu đến cả cách làm người mà cô cũng không biết vậy thì người vợ mà tôi cưới về quá ngu xuẩn rồi!” Bùi Nhan vừa hoảng vừa tức, cậu ta dám nói mình ngu xuẩn, cái loại như cậu ta mới là ngu xuẩn không ai thèm? Cô ta rất muốn hét to: Anh là thằng chồng nhu nhược, là đồ ngu không biết gì! Cậu em họ Lục nhìn vợ, người khiến cậu ta thất vọng cùng cực: “Hơn nữa cô không chỉ làm như vậy một lần mà là rất nhiều lần, cô có từng nghĩ rằng chỉ cần là người bình thường thì sẽ hiểu lầm chứ đừng nói đến một người vừa kết hôn lại mẫn cảm như Tiểu Ngư không? Cô luôn bóng gió với tôi rằng tôi không giỏi như Hạ Vũ, tôi cần phải cố gắng hơn, tôi nên tự ti về bản thân mình.”
“Em không có...” Bùi Nhan phản bác.
Cậu ta giống như không nghe thấy lời của cô ta, trong mắt chỉ toàn thất vọng: “Thực ra những hành động, lời nói của cô mới là thứ khiến tôi cảm thấy tự ti, là nguyên nhân khiến tôi không thể ngẩng cao đầu trước mặt bọn họ.
Tôi cứ tưởng rằng mình cưới được một người vợ tốt, nhưng hóa ra chỉ như thế này.
Không những không thấu tình đạt lý mà lại còn làm ra chuyện nam nữ mờ ám.
Có một người vợ không biết tránh những chuyện nam nữ dễ gây hiểu lầm thì sao tôi có thể tự hào được đây?”
Cậu ta không cho Bùi Nhan cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Tôi không hề cảm thấy bản thân mình không bằng Hạ Vũ, chị họ được gả vào mối tốt cũng là do chị ấy cố gắng đạt được, đó là điều chị ấy đáng được nhận.
Còn Tập đoàn Hòa Mộc là do anh rể ra sức gây dựng quản lý mới được như thế.
Tôi có gì phải đố kỵ với họ đây? Những thứ mà họ tự nguyện đưa cho tại sao chúng ta lại cảm thấy đó là bố thí chứ không phải là họ đang quan tâm chúng ta? Nếu không muốn thì chúng ta không nhận là được rồi, đâu ai bắt ép chúng ta phải nhận cho bằng được.
Dù không nhận thì chúng ta vẫn hoàn toàn có thể dựa vào bản thân sống cuộc sống như trước đây.
Còn nếu đã cảm thấy cuộc sống như thể là khổ sở, muốn nhận lấy số tiền đó thì mang ơn họ, kính trọng họ, thậm chí là lấy lòng họ thì đã sao?” Bùi Nhan bỗng cảm thấy rất sợ hãi.
“Bùi Nhan à, tôi không hề cảm thấy như vậy là khom lưng quỳ gối, không cảm thấy như vậy là làm mất mặt nhà họ Lục, nhà chúng tôi là như vậy đấy, lúc chúng ta còn êm ấm thì cô cũng biết rồi đấy.
Bây giờ cô lại muốn nói tôn nghiệm với tôi, và cũng đã không ít lần bóng gió về vấn đề này với tôi, vậy mà cô lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này!”
Cậu em họ Lục chua chát hít một hơi sâu, dù trong lòng không nỡ bởi cậu ta đã từng thật sự rất yêu người phụ nữ này, nhưng như vậy là quá đủ rồi: “Chúng ta ly hôn đi, đứa con nếu cô muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi, tôi tôn trọng ý muốn của cô!” Nói xong cậu ta mở cửa ra, đè nén sự thất vọng và đau khổ, bước ra ngoài.
Bùi Nhan hoảng loạn, khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại cô ta cũng lảo đảo ngã xuống.
Giây phút này, cô ta chỉ cảm thấy mình thật nực cười, giống như tên trộm bị lột hết quần áo bêu rếu giữa đường, bị người người chỉ trỏ thể nhưng cô ta lại chẳng ý thức được.
Cô ta tự cho là mình thông minh, là người không tầm thường, là người có tình yêu bền chắc, có người chồng mà cô ta có thể điều khiển trong tay, nhưng hóa ra lại chẳng có gì cả! Hóa ra cô ta chẳng hề thông minh, chẳng hề giỏi giang, thậm chí còn quá ngu ngốc! Bùi Nhan khóc nức nở, xé toạc những đau đớn trong lòng, nghiền nát cái mà cô ta gọi là tôn nghiêm.
Cái mà cô ta gọi là chịu đựng là hi sinh hóa ra chẳng chống lại được một cú đẩy, đúng là nực cười, quá nực cười! Cô ta bắt đầu cười, cười như một người điên.
Khi cô ta tiết lộ cho chị gái biết kế hoạch của mình, chị ấy không hề quan tâm; khi cô ta tự hào nói cô ta có thể báo thù, chị ấy nhìn cô ta lạnh nhạt như nhìn một đứa trẻ không nghe lời; khi cô ta khoe về “thành công nhỏ” của mình, chị ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn một cái.
Giờ thì cô ta đã hiểu, đó không phải là khinh thường, thậm chí còn chẳng phải là nhắc nhở hay lo lắng.
Giống như là đang nhìn một em bé tự mình nói về một chuyện hệ trọng mà chuyện hệ trọng là chỉ là buổi tối tè dầm mà thôi.
Bùi Nhan ra sức vỗ lồng ngực đang hít thở khó khăn, khóc nức nở, thảm hại đến mức chỉ muốn có người lại vào trong góc không muốn gặp bất cứ ai nữa.
Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Tiểu Ngư đang dần nín khóc, cô có thể hiểu được sự đau lòng của Tiểu Ngư, hiểu được cảm giác mà Tiểu Ngư cho là tình yêu tan vỡ.
Tiểu Ngư được thoải mái rồi đương nhiên sẽ có người không được thoải mái.
Hạ Diệu Diệu thấy Tiểu Ngư đã xả được nỗi bực dọc rồi thì thở dài: “Không gọi điện thoại cho em rể xem sao à?”
Hạ Tiểu Ngư nghiêng đầu, cô vẫn còn đang giận đây, rõ ràng là Bùi Nhan sai rồi, thế nhưng Hình Tiểu Hành thì sao? Nếu như anh ta không cho Bùi Nhan cơ hội thì Bùi Nhan có thể làm tổn thương cô chắc? Hạ Diệu Diệu lại thở dài: “Đàn ông đối với những chuyện như thế này luôn không được nhanh nhạy cho lắm, cũng không suy nghĩ được gì nhiều, đặc biệt là một người được nuông chiều từ bé như Tiểu Hành sao có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ, cậu ấy sẽ cảm thấy đây chẳng phải là vấn đề gì lớn.
Mà có khi khi biết được Bùi Nhan động vào đồ cá nhân như điện thoại của mình còn thấy không vui là đằng khác, nhưng mà vì nể mặt em nên mới không tính toán thôi.
Em trách cậu ấy, lại còn làm ấm lên thì liệu cậu ấy có thấy uất ức hay không?” Hạ Tiểu Ngư muốn phản bác theo thói quen nhưng mà thật sự đúng là có khả năng này.
Nếu thật sự như vậy thì Tiểu Hành chắc chắn cũng rất uất ức, nhưng nghĩ đến những chuyện mà con tiện nhân đó làm, lại nghĩ đến Tiểu Hành ngu ngốc chẳng biết gì, cô lại thấy mình tủi thân hơn.
“Còn nữa, vừa nãy em còn chưa hỏi rõ ngọn ngành đã gọi cho anh họ em như thế, em có nghĩ như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng họ không?” “Đó là do cô ta đáng đời! Cô ta tự gây ra!” Hạ Tiểu Ngư vừa nghĩ đến đây, mắt liền sáng lên, dựa vào trực giác của cô thì cô chắc chắn đối phương cố ý làm vậy, cô ta muốn phá hoại mối quan hệ của cô với Tiểu Hành.
Hạ Diệu Diệu nhìn em gái như thế thì biết ngay là con bé rất hận Bùi Nhan.
Vừa nãy cô để con bé tố cáo với em họ là vì cảm thấy đàn ông và phụ nữ khác nhau, đàn ông hời hợt không tỉ mỉ, còn phụ nữ thì rất nhạy cảm và hay để ý, chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy chắc chắn là cố ý.
Nhưng Tiểu Ngư nói hơi nặng lời, không chút nể tình: “Em mắng Bùi Nhan là được rồi, em nghĩ lại xem lúc nãy em nói anh họ em như thế nào, trong lòng cậu ấy có thể thoải mái được sao, chờ khi em hết tức rối thì nhớ xin lỗi cậu ấy.”
Hạ Tiểu Ngư vẫn đang trong cơn giận, không thèm nghe lời cô.
Hạ Diệu Diệu cũng không bắt con bé nghe lời ngay, nhưng có một số lời vẫn phải nói: “Em mới vừa kết hôn, tình cảm gặp sóng gió, thấy khó chịu là chuyện bình thường.
Nhưng em cần phải biết rằng kết hôn không phải yêu đương, chị không nói kết hôn rồi thì không nên lãng mạn ngọt ngào nữa, chỉ là ngoài tình yêu ra thì trong hôn nhân cũng cần phải cho đi, cùng nhau dìu dắt đối phương, cả hai người đều cùng phải bỏ công sức để xây dựng mái ấm.
Em xem, sau khi em kết hôn em, chưa bao giờ hỏi về bệnh huyết áp cao của ba, nhưng mà Tiểu Hành đã đưa ba đi viện tìm người giúp ba kiểm tra, lần trước mua thuốc cũng lén nói lời xin lỗi với mẹ.
Cho dù tình cảm bọn em vẫn còn chút khúc mắc thì em cũng phải nhìn vào tấm lòng của cậu ấy đối với ba mẹ, đối với em mà sửa cái tính cứ không vừa ý là nói lời tổn thương người khác đi, nếu em là cậu ấy thì có thấy lạnh lòng hay không?” “Cho dù sau này hai đứa không còn tình yêu nữa, cậu ấy vẫn còn tận tâm với ba mẹ như ba mẹ ruột, làm tròn trách nhiệm với em và với con cái thì em không nên chỉ dựa vào danh nghĩa không còn tình yêu nữa mà đòi ly hôn, nên để lại cho mình và cho cậu ấy chút không gian và tôn nghiêm để cùng nhau yên bình trải qua những ngày còn lại.” “Chị biết giờ chị nói thì em cũng không hiểu, Tiểu Hành hay gây chuyện, mồm miệng lại trơn tuột nhưng bản chất con người không tệ, em cũng phải cho cậu ấy thời gian để cậu ấy thích ứng với vai trò người chồng.
Vừa nãy khi em đuổi người ta đi, cậu ấy vì sợ mẹ sẽ lo lắng nên an ủi mẹ suốt, còn bảo lúc nữa sẽ quay lại tìm em, em hãy đi nghe ngóng tình hình đi, vừa phải thôi, đừng có yêu cầu cao quá.” Hạ Diệu Diệu thấy sắc mặt em gái đã hòa hoãn hơn: “Em và cậu ấy cãi vã thì cãi vã, giờ cậu ấy đi rồi, em cũng nên nói chuyện với mẹ để bà bớt giận đi, đừng để mẹ lo lắng nhiều, uổng công bình thường thương em rồi, thôi nhé, ngồi đây buồn một lúc rồi xuống ăn hoa quả với mẹ nhé!” Bà Hạ giật mình đẩy xe lăn lùi về sau, vẻ mặt vô tội, tỏ ý mình không hề nghe trộm.
Hạ Diệu Diệu tươi cười, đẩy xe lăn xuống dưới: “Tiểu Ngư lớn rồi, mẹ không cần phải lo lắng.” “Mẹ chỉ sợ nó nghĩ quẩn thôi, đâu phải là con không biết tính nó thế nào, lúc nào cũng tự cho mình là tốt.” “Còn không phải do ngày nào mẹ cũng khen nó, nó nghe nhiều rồi đương nhiên sẽ cảm thấy mình tốt thôi, với lại nó đâu phải không tốt, tốt thật mà.” Bà Hạ biết con gái lớn lại nhắc chuyện trước đây, im lặng không nói nữa, lúc ấy bà cũng chẳng còn cách nào khác, Tiểu Ngư sớm muộn gì cũng phải gả đi, dựa vào dung mạo của nó đương nhiên là phải chọn một nơi thật tốt, việc gì phải vì tình yêu mà gả vào nhà nghèo, chắc gì nhà nghèo đã đối xử tốt với nó.
Không phải là bà đánh giá thấp Tiểu Ngư, nhưng con bé rất dễ bị lừa, chẳng bằng nghe lời của bà gả vào nhà giàu không phải lo miếng cơm manh áo.