Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-123
Chương 123: Không muốn làm ceo cưới tiểu hà an nữa
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Cô Hạ đừng cũng đừng nói thể, nhân viên của chúng tôi cũng có lỗi, làm trái quy định của công ty, chúng tôi sẽ xử phạt.”
“Gây phiền phức cho anh rồi.”
Hạ Diệu Diệu gác máy xuống, lửa giận không biết trút vào đâu, bốn lần, năm ngoái anh nói biết nhấc bình ga cũng là nói khoác! Bình ga nhỏ như vậy, một tay cô cũng có thể nhấc được, anh còn không biết ngại mà khoe khoang! Một lần là Vương Phong Long đề nghị lần thứ hai: Lần thứ ba thì sao?
Lần trước anh ấy đảm bảo thể nào, làm sau lưng cô coi cô như không biết có đúng không! Cũng phải, chuyện nhỏ như vậy, nếu2không phải người phụ trách công ty này bị thần kinh không kiếm tiền, cả ngày soi lỗi nhân viên, ai mà lôi chuyện nhỏ này ra được!
Hạ Diệu Diệu đột nhiên không biết phải hình dung thể nào về Hà An! Chân tay đầu óc đều không hoạt động, nếu còn thêm thói hay ăn lười làm nữa thì chẳng khác gì tên đàn ông lười biếng có vợ bỏ nhà đi ở khu bên cạnh thôi! Cũng không đúng! Người ta là người đàn ông lười có tiền! Chỉ cần ba mẹ người ta còn, người ta có thể lười cả đời như vậy! Ai mà không ngưỡng mộ số mệnh người ta tốt!
“Hạ Diệu Diệu! Cà phê xong8chưa?” “Ồ! Đến rồi đây.”
Hạ Diệu Diệu đã tôi luyện mãi thành thép, cho rằng anh sẽ nghe lời mới là lạ! Nhưng bận rộn một ngày về đến nhà, khi đến của cô vẫn không kìm được mà lạnh mặt.
Hà An biết cô hôm nay về, đang ngồi ở sofa nhấn linh tinh vào điều khiển TV, nghe thấy tiếng mở cửa, mặc dù trong lòng không vui lắm, nhưng vẫn bất giác mà đứng dậy: “Em về rồi à, em muốn ăn gì không?”
Hạ Diệu Diệu đi vào phòng bếp xem qua, bên trong là bình ga mới thay, nhỏ xíu, để ở đó. Bếp sạch không một hạt bụi, bên cạnh có để mấy loại rau tươi. Hai6hôm trước cô không về, số rau còn tươi đó có lẽ đã thối nát rồi. Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu đi ra, đứng trước mặt anh: “Anh không có gì để nói với em sao?”
Chính là không có? Cũng phải, đối với anh ấy căn bản không phải là chuyện! Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình thần kinh mới đi hỏi anh ấy, dứt khoát xoay người vào bếp nấu cơm, thái ít hành hoa, thêm chút muối, nấu một nồi mì sợi. Nấu xong cô cũng không gọi Hà An, ngồi trên bàn ăn bắt đầu ăn. Tại sao cô phải gọi, người ta có khi hoàn toàn không muốn ăn, hà tất làm khó anh. Không phải3thứ anh muốn chính là cuộc sống như vậy sao, cô ăn của cô, anh ăn của anh, cô sống của cô, anh sống của anh. Anh làm gì cô không cần hỏi, vậy có làm gì anh cũng đừng quản là được. Hà An thở dài, chủ động đi qua, ngồi xuống, sắc mặt mặc dù khó coi nhưng ngữ khí vẫn được coi là ôn hòa: “Không phải là anh không đi làm, là muốn qua thời gian này rồi mới tính.” Coi như là anh chịu thỏa hiệp, cô nên nhìn ra được thành ý của anh.
Hạ Diệu Diệu ăn miếng dưa muối: “Qua thời gian này thì qua thời gian này, trời sắp nóng rồi, bị cảm5nắng thì không hay. Hết đợt nóng lại đến mùa đông lạnh như vậy đừng có làm anh bị lạnh. Ngủ đông một thời gian rồi hãy nói, ngủ đông tỉnh rối dễ mệt mỏi, đừng lại vào xuân rồi còn muốn ngủ.”
Hà An lập tức trầm mặt xuống: “Em có ý gì!” Hạ Diệu Diệu xì xụp ăn mì. Hà An thấy vậy, qua một hồi, thỏa hiệp: “... Anh biết em không vui, nhưng anh không đi làm có lý do của việc anh không đi làm, không ai quy định bắt buộc phải đi làm. Hơn nữa anh không hề nộp thiếu tiền nhà và tiền điện, anh có thể chu cấp những thứ mà em muốn, không nhẽ còn không đủ sao?”
“Anh hi vọng em cho anh đủ tự do, cách nghĩ của em chưa chắc đã thích hợp với anh, anh có sự sắp xếp của anh. Sau này cho dù chúng ta lấy nhau, anh cũng muốn chúng ta dành cho nhau đủ không gian riêng, chúng ta đều là những cá thể độc lập, sau đó mới là người yêu, chúng ta không nên can thiệp cách sống của đối phương quá nhiều. Giống như anh chưa bao giờ quản chuyện em có đun nóng lại những thức ăn linh tinh đã quá hạn lần...” nào...
Cạch!
Hà An sững người. Hạ Diệu Diệu đặt đũa xuống bàn: “Bình ga hôm nay mang lên kiểu gì?” Hà An nghiêm túc nhìn Hạ Diệu Diệu: “Nếu đã là anh nhận, em không nên hỏi nữa, nếu không đừng có giao đồ đến nhà khi anh có nhà, anh cảm thấy chúng ta...”
Hạ Diệu Diệu bưng bát vào nhà!
Hà An tức đến mức sát một phát vào một chân bàn, anh là vì tốt cho ai, không lẽ để chỗ ban quản lý, đợi cô về leo năm tầng mang lên!
Hà An không đi vào, để cô bình tĩnh lại rồi nói tiếp.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng âm thanh không đúng, anh lập tức mở cửa ra. Hạ Diệu Diệu đã thu xong đồ, nhấc túi đi ra ngoài. Hà An lập tức giữ túi trong tay cô lại: “Em làm gì vậy! Chỉ vì anh không vứt bình ga ở chỗ ban quản lý tòa nhà à.” Cái tiểu khu đáng ghét này cũng phải có ban quản lý mới được chứ!
“Không phải, em thực sự rất bận, kí túc công ty cũng đã cấp rồi. Đi ở một thời gian, để tránh buổi tối làm phiền anh nghỉ ngơi.” Càng tránh để anh nhấn mạnh anh là một “cá nhân”, không cho phép người khác trở thành người thứ hai, thứ ba của anh!
“Hạ Diệu Diệu...” “Đây chẳng phải là điều anh muốn sao? Em không có ý kiến đối với cách làm của anh, bây giờ em vì tiện cho công việc ra ngoài ở, không phải anh cũng không nên phát biểu ý kiến hay sao, buông tay ra!”
“Hạ Diệu Diệu em đừng vô lí gây sự có được không, anh đã tìm được nhà gần đó, là em không chịu ở! Là em cứ muốn...”
“Xin lỗi, em cảm thấy ở kí túc thích hợp hơn, không muốn phải bỏ thêm một nửa tiền thuê nhà nữa.”
“Anh có thể chịu hết tiền nhà.” “Em còn chưa cần người nuôi!” Đặc biệt là lấy tiền của người khác nuôi, cho dù là kẻ thứ ba còn biết chọn người nắm quyền, nhìn cô ngu đến mức đi ăn cơm của người khác à? “Tránh ra!” Lông mày Hà An lập tức nhíu chặt lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô, cực kì khí thế nói: “Em thử nói lần nữa xem!” Hạ Diệu Diệu hơi run lên một chút, nhưng giây tiếp theo lại cây ngay không sợ chết đứng mà trợn mắt nhìn anh: “Tránh ra! Anh nghe không hiểu sao!” Hà An chỉ muốn bóp chết cô! Sự nhường nhịn của anh những ngày qua cô không nhìn thấy một chút nào sao: “Hạ Diệu Diệu, em không thấy là mình quá đáng sao!” “Có lẽ vậy.” Giọng nói Hạ Diệu Diệu bình thản, cô mạnh mẽ giằng tay anh ra, xoay người chạy ra ngoài! “Hạ Diệu Diệu!” Hà An nhanh chóng xoay người nhưng không giữ được cô! Trợn mắt nhìn cô rời đi, tâm trạng anh lập tức cực kỳ khó chịu, thực sự... thực sự... Tại sao anh phải chịu đựng người phụ nữ này! Còn liên tục giải thích? Anh có phải điên rồi không! Nhưng cứ như vậy, Hà An mở cửa ra, theo bản năng vẫn muốn đuổi theo! Nhưng chỉ một lúc sau lại dùng sức đóng cửa lại! Nếu anh đuổi theo thì anh không phải là Hà Mộc An!
Tuần đầu tiên sau khi khai giảng không phải là đã nói rõ chuyện trước đó đã qua rồi sao! Bây giờ là như thế nào?
Kết thúc rồi mới tính sổ:
Hà An không thể hiểu nổi hành vi đột ngột này của Hạ Diệu Diệu! Thậm chí không muốn tiếp nhận! Những gì anh thể hiện ra đã đủ để Hạ Diệu Diệu hiểu, anh có khả năng gánh vác cuộc sống của mình, cô hoàn toàn không cần lo lắng việc anh có đi làm hay không. Thậm chí... thậm chí... anh đã nói, anh có nơi thực tập, cuối cùng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp của anh. Như vậy còn không đủ sao!? Anh không vì thế mà nghèo khó, càng không để cô phải đói! Chuyện của cô anh có thể không hỏi, chuyện của anh tại sao cô lại không thể cũng như vậy!
Không lẽ cứ phải bắt anh sống theo kỳ vọng của cô mới là đúng? Anh không cho rằng cuộc sống của ai người nấy tự quyết định là không sống được. Ngược lại, nếu như vậy họ có thể sống tốt hơn, anh sẽ chăm sóc cô, yêu cô, cô có thể khai phá vùng trời riêng của mình, cô có thể tùy lúc về nghỉ ngơi, anh có thể cho cô tất cả cô muốn, cũng có thể đưa tay ra giúp cô khi cô cần! Như vậy không phải là đủ sao? Tại sao cứ phải kỳ kèo anh có đi làm hay không! Cho dù có đi làm thì thế nào! Phải! Hạ Diệu Diệu xem trọng những cái đó, nhưng một năm nay anh cũng đã thể hiện rõ nhà anh không cần những thứ đó vẫn có thể để cho anh tha hồ hoang phí, tại sao anh lại không thể: Hà An không cho rằng mình có lỗi, người có lỗi là Hạ Diệu Diệu, gần đây càng ngày cô càng nóng nảy! Là cô yêu cầu càng ngày càng nhiều! Cô không hề nhìn ra được anh đã làm những gì vì điều này!
Anh cho rằng sau khi Hạ Diệu Diệu bình tĩnh, họ có thể nói chuyện lại, thậm chí có thể khiến cô hiểu, anh có khả năng nuôi sống bản thân, thậm chí anh có thể đổi cho cô một căn nhà khác, chỉ mong cuộc sống tình cảm của họ thật đơn giản, đừng can thiệp vào cuộc sống của đối phương quá nhiều!
Hạ Diệu Diệu tức đến phụt máu, cái gì mà “giống như anh chưa bao giờ quản chuyện em đun lại thức ăn quá hạn lần nào”! Thì ra anh đều nhớt Cô có cần mừng vì không để anh ăn không? Nếu để anh ăn chính là cho anh ăn thạch tín, muốn đầu độc chết quý ngài ấy rồi! Hạ Diệu Diệu tức giận ngồi trên ghế dài ở công viên gần công ty, tay cầm ống hút chọc vào cốc trà sữa.
Khổng Đồng Đồng ngồi ở một bên, hút trà sữa, nhìn cảnh sắc một màu xanh mướt ở đằng xa, thở dài nói: “Khó khăn lắm mới được nghỉ ngày Chủ nhật, cậu cứ để tớ và cậu mắt to trừng mắt nhỏ ngồi ở đây.” Bà trông cháu, ba mẹ dẫn theo con cái ra tắm nắng nói chuyện phiếm, hạnh phúc biết bao. Lúc nào cô mới có thể có được một người chồng ở thành phố này, có căn nhà thuộc về mình, một đứa con đáng yêu, cũng có thể dẫn con ra công viên tản bộ vào ngày Chủ nhật.
Thật ngưỡng mộ quá! Hạ Diệu Diệu xoay ống hút trong tay, không chút cảm xúc, công việc, tương lai từng kỳ vọng nhất, từng hình ảnh ấm áp vẽ thành hình ảnh bây giờ.
Hà An không muốn thay đổi, phải! Anh không có gì không tốt cả! Không làm việc cũng không có gì to tát! Dù sao thì anh cũng sẽ không chết đói! Cô không nên lo lắng như ma ma đại tổng quản vậy! Nhưng cô cảm thấy mình không thể thỏa hiệp giống như lần trước, cô không thể coi cảm giác khiến mình không thích như không tồn tại được! Quá hoang đường rồi! Khổng Đồng Đồng dở sống dở chết nhìn Hạ Diệu Diệu: “Cậu kỳ lạ quá, lại có thời gian uống trà tắm nắng? Không muốn làm CEO cưới tiểu Hà An nữa à?” Hạ Diệu Diệu nhắc đến Hà An là thấy phiền: “Tớ và Hà An... nói thế nào đây!” Chả buồn nói đến anh nữa! Khổng Đồng Đồng nghiêng đầu, áo sơ mi dài màu ghi lam phối với chiếc khăn quàng màu lam, hiểu rõ hỏi cô: “Lại cãi nhau rồi!” Hạ Diệu Diệu không phủ nhận: “Tớ dọn đến kí túc nhân viên rồi.”
Khổng Đồng Đồng vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa không kinh ngạc.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Gây phiền phức cho anh rồi.”
Hạ Diệu Diệu gác máy xuống, lửa giận không biết trút vào đâu, bốn lần, năm ngoái anh nói biết nhấc bình ga cũng là nói khoác! Bình ga nhỏ như vậy, một tay cô cũng có thể nhấc được, anh còn không biết ngại mà khoe khoang! Một lần là Vương Phong Long đề nghị lần thứ hai: Lần thứ ba thì sao?
Lần trước anh ấy đảm bảo thể nào, làm sau lưng cô coi cô như không biết có đúng không! Cũng phải, chuyện nhỏ như vậy, nếu2không phải người phụ trách công ty này bị thần kinh không kiếm tiền, cả ngày soi lỗi nhân viên, ai mà lôi chuyện nhỏ này ra được!
Hạ Diệu Diệu đột nhiên không biết phải hình dung thể nào về Hà An! Chân tay đầu óc đều không hoạt động, nếu còn thêm thói hay ăn lười làm nữa thì chẳng khác gì tên đàn ông lười biếng có vợ bỏ nhà đi ở khu bên cạnh thôi! Cũng không đúng! Người ta là người đàn ông lười có tiền! Chỉ cần ba mẹ người ta còn, người ta có thể lười cả đời như vậy! Ai mà không ngưỡng mộ số mệnh người ta tốt!
“Hạ Diệu Diệu! Cà phê xong8chưa?” “Ồ! Đến rồi đây.”
Hạ Diệu Diệu đã tôi luyện mãi thành thép, cho rằng anh sẽ nghe lời mới là lạ! Nhưng bận rộn một ngày về đến nhà, khi đến của cô vẫn không kìm được mà lạnh mặt.
Hà An biết cô hôm nay về, đang ngồi ở sofa nhấn linh tinh vào điều khiển TV, nghe thấy tiếng mở cửa, mặc dù trong lòng không vui lắm, nhưng vẫn bất giác mà đứng dậy: “Em về rồi à, em muốn ăn gì không?”
Hạ Diệu Diệu đi vào phòng bếp xem qua, bên trong là bình ga mới thay, nhỏ xíu, để ở đó. Bếp sạch không một hạt bụi, bên cạnh có để mấy loại rau tươi. Hai6hôm trước cô không về, số rau còn tươi đó có lẽ đã thối nát rồi. Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu đi ra, đứng trước mặt anh: “Anh không có gì để nói với em sao?”
Chính là không có? Cũng phải, đối với anh ấy căn bản không phải là chuyện! Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình thần kinh mới đi hỏi anh ấy, dứt khoát xoay người vào bếp nấu cơm, thái ít hành hoa, thêm chút muối, nấu một nồi mì sợi. Nấu xong cô cũng không gọi Hà An, ngồi trên bàn ăn bắt đầu ăn. Tại sao cô phải gọi, người ta có khi hoàn toàn không muốn ăn, hà tất làm khó anh. Không phải3thứ anh muốn chính là cuộc sống như vậy sao, cô ăn của cô, anh ăn của anh, cô sống của cô, anh sống của anh. Anh làm gì cô không cần hỏi, vậy có làm gì anh cũng đừng quản là được. Hà An thở dài, chủ động đi qua, ngồi xuống, sắc mặt mặc dù khó coi nhưng ngữ khí vẫn được coi là ôn hòa: “Không phải là anh không đi làm, là muốn qua thời gian này rồi mới tính.” Coi như là anh chịu thỏa hiệp, cô nên nhìn ra được thành ý của anh.
Hạ Diệu Diệu ăn miếng dưa muối: “Qua thời gian này thì qua thời gian này, trời sắp nóng rồi, bị cảm5nắng thì không hay. Hết đợt nóng lại đến mùa đông lạnh như vậy đừng có làm anh bị lạnh. Ngủ đông một thời gian rồi hãy nói, ngủ đông tỉnh rối dễ mệt mỏi, đừng lại vào xuân rồi còn muốn ngủ.”
Hà An lập tức trầm mặt xuống: “Em có ý gì!” Hạ Diệu Diệu xì xụp ăn mì. Hà An thấy vậy, qua một hồi, thỏa hiệp: “... Anh biết em không vui, nhưng anh không đi làm có lý do của việc anh không đi làm, không ai quy định bắt buộc phải đi làm. Hơn nữa anh không hề nộp thiếu tiền nhà và tiền điện, anh có thể chu cấp những thứ mà em muốn, không nhẽ còn không đủ sao?”
“Anh hi vọng em cho anh đủ tự do, cách nghĩ của em chưa chắc đã thích hợp với anh, anh có sự sắp xếp của anh. Sau này cho dù chúng ta lấy nhau, anh cũng muốn chúng ta dành cho nhau đủ không gian riêng, chúng ta đều là những cá thể độc lập, sau đó mới là người yêu, chúng ta không nên can thiệp cách sống của đối phương quá nhiều. Giống như anh chưa bao giờ quản chuyện em có đun nóng lại những thức ăn linh tinh đã quá hạn lần...” nào...
Cạch!
Hà An sững người. Hạ Diệu Diệu đặt đũa xuống bàn: “Bình ga hôm nay mang lên kiểu gì?” Hà An nghiêm túc nhìn Hạ Diệu Diệu: “Nếu đã là anh nhận, em không nên hỏi nữa, nếu không đừng có giao đồ đến nhà khi anh có nhà, anh cảm thấy chúng ta...”
Hạ Diệu Diệu bưng bát vào nhà!
Hà An tức đến mức sát một phát vào một chân bàn, anh là vì tốt cho ai, không lẽ để chỗ ban quản lý, đợi cô về leo năm tầng mang lên!
Hà An không đi vào, để cô bình tĩnh lại rồi nói tiếp.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng âm thanh không đúng, anh lập tức mở cửa ra. Hạ Diệu Diệu đã thu xong đồ, nhấc túi đi ra ngoài. Hà An lập tức giữ túi trong tay cô lại: “Em làm gì vậy! Chỉ vì anh không vứt bình ga ở chỗ ban quản lý tòa nhà à.” Cái tiểu khu đáng ghét này cũng phải có ban quản lý mới được chứ!
“Không phải, em thực sự rất bận, kí túc công ty cũng đã cấp rồi. Đi ở một thời gian, để tránh buổi tối làm phiền anh nghỉ ngơi.” Càng tránh để anh nhấn mạnh anh là một “cá nhân”, không cho phép người khác trở thành người thứ hai, thứ ba của anh!
“Hạ Diệu Diệu...” “Đây chẳng phải là điều anh muốn sao? Em không có ý kiến đối với cách làm của anh, bây giờ em vì tiện cho công việc ra ngoài ở, không phải anh cũng không nên phát biểu ý kiến hay sao, buông tay ra!”
“Hạ Diệu Diệu em đừng vô lí gây sự có được không, anh đã tìm được nhà gần đó, là em không chịu ở! Là em cứ muốn...”
“Xin lỗi, em cảm thấy ở kí túc thích hợp hơn, không muốn phải bỏ thêm một nửa tiền thuê nhà nữa.”
“Anh có thể chịu hết tiền nhà.” “Em còn chưa cần người nuôi!” Đặc biệt là lấy tiền của người khác nuôi, cho dù là kẻ thứ ba còn biết chọn người nắm quyền, nhìn cô ngu đến mức đi ăn cơm của người khác à? “Tránh ra!” Lông mày Hà An lập tức nhíu chặt lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô, cực kì khí thế nói: “Em thử nói lần nữa xem!” Hạ Diệu Diệu hơi run lên một chút, nhưng giây tiếp theo lại cây ngay không sợ chết đứng mà trợn mắt nhìn anh: “Tránh ra! Anh nghe không hiểu sao!” Hà An chỉ muốn bóp chết cô! Sự nhường nhịn của anh những ngày qua cô không nhìn thấy một chút nào sao: “Hạ Diệu Diệu, em không thấy là mình quá đáng sao!” “Có lẽ vậy.” Giọng nói Hạ Diệu Diệu bình thản, cô mạnh mẽ giằng tay anh ra, xoay người chạy ra ngoài! “Hạ Diệu Diệu!” Hà An nhanh chóng xoay người nhưng không giữ được cô! Trợn mắt nhìn cô rời đi, tâm trạng anh lập tức cực kỳ khó chịu, thực sự... thực sự... Tại sao anh phải chịu đựng người phụ nữ này! Còn liên tục giải thích? Anh có phải điên rồi không! Nhưng cứ như vậy, Hà An mở cửa ra, theo bản năng vẫn muốn đuổi theo! Nhưng chỉ một lúc sau lại dùng sức đóng cửa lại! Nếu anh đuổi theo thì anh không phải là Hà Mộc An!
Tuần đầu tiên sau khi khai giảng không phải là đã nói rõ chuyện trước đó đã qua rồi sao! Bây giờ là như thế nào?
Kết thúc rồi mới tính sổ:
Hà An không thể hiểu nổi hành vi đột ngột này của Hạ Diệu Diệu! Thậm chí không muốn tiếp nhận! Những gì anh thể hiện ra đã đủ để Hạ Diệu Diệu hiểu, anh có khả năng gánh vác cuộc sống của mình, cô hoàn toàn không cần lo lắng việc anh có đi làm hay không. Thậm chí... thậm chí... anh đã nói, anh có nơi thực tập, cuối cùng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp của anh. Như vậy còn không đủ sao!? Anh không vì thế mà nghèo khó, càng không để cô phải đói! Chuyện của cô anh có thể không hỏi, chuyện của anh tại sao cô lại không thể cũng như vậy!
Không lẽ cứ phải bắt anh sống theo kỳ vọng của cô mới là đúng? Anh không cho rằng cuộc sống của ai người nấy tự quyết định là không sống được. Ngược lại, nếu như vậy họ có thể sống tốt hơn, anh sẽ chăm sóc cô, yêu cô, cô có thể khai phá vùng trời riêng của mình, cô có thể tùy lúc về nghỉ ngơi, anh có thể cho cô tất cả cô muốn, cũng có thể đưa tay ra giúp cô khi cô cần! Như vậy không phải là đủ sao? Tại sao cứ phải kỳ kèo anh có đi làm hay không! Cho dù có đi làm thì thế nào! Phải! Hạ Diệu Diệu xem trọng những cái đó, nhưng một năm nay anh cũng đã thể hiện rõ nhà anh không cần những thứ đó vẫn có thể để cho anh tha hồ hoang phí, tại sao anh lại không thể: Hà An không cho rằng mình có lỗi, người có lỗi là Hạ Diệu Diệu, gần đây càng ngày cô càng nóng nảy! Là cô yêu cầu càng ngày càng nhiều! Cô không hề nhìn ra được anh đã làm những gì vì điều này!
Anh cho rằng sau khi Hạ Diệu Diệu bình tĩnh, họ có thể nói chuyện lại, thậm chí có thể khiến cô hiểu, anh có khả năng nuôi sống bản thân, thậm chí anh có thể đổi cho cô một căn nhà khác, chỉ mong cuộc sống tình cảm của họ thật đơn giản, đừng can thiệp vào cuộc sống của đối phương quá nhiều!
Hạ Diệu Diệu tức đến phụt máu, cái gì mà “giống như anh chưa bao giờ quản chuyện em đun lại thức ăn quá hạn lần nào”! Thì ra anh đều nhớt Cô có cần mừng vì không để anh ăn không? Nếu để anh ăn chính là cho anh ăn thạch tín, muốn đầu độc chết quý ngài ấy rồi! Hạ Diệu Diệu tức giận ngồi trên ghế dài ở công viên gần công ty, tay cầm ống hút chọc vào cốc trà sữa.
Khổng Đồng Đồng ngồi ở một bên, hút trà sữa, nhìn cảnh sắc một màu xanh mướt ở đằng xa, thở dài nói: “Khó khăn lắm mới được nghỉ ngày Chủ nhật, cậu cứ để tớ và cậu mắt to trừng mắt nhỏ ngồi ở đây.” Bà trông cháu, ba mẹ dẫn theo con cái ra tắm nắng nói chuyện phiếm, hạnh phúc biết bao. Lúc nào cô mới có thể có được một người chồng ở thành phố này, có căn nhà thuộc về mình, một đứa con đáng yêu, cũng có thể dẫn con ra công viên tản bộ vào ngày Chủ nhật.
Thật ngưỡng mộ quá! Hạ Diệu Diệu xoay ống hút trong tay, không chút cảm xúc, công việc, tương lai từng kỳ vọng nhất, từng hình ảnh ấm áp vẽ thành hình ảnh bây giờ.
Hà An không muốn thay đổi, phải! Anh không có gì không tốt cả! Không làm việc cũng không có gì to tát! Dù sao thì anh cũng sẽ không chết đói! Cô không nên lo lắng như ma ma đại tổng quản vậy! Nhưng cô cảm thấy mình không thể thỏa hiệp giống như lần trước, cô không thể coi cảm giác khiến mình không thích như không tồn tại được! Quá hoang đường rồi! Khổng Đồng Đồng dở sống dở chết nhìn Hạ Diệu Diệu: “Cậu kỳ lạ quá, lại có thời gian uống trà tắm nắng? Không muốn làm CEO cưới tiểu Hà An nữa à?” Hạ Diệu Diệu nhắc đến Hà An là thấy phiền: “Tớ và Hà An... nói thế nào đây!” Chả buồn nói đến anh nữa! Khổng Đồng Đồng nghiêng đầu, áo sơ mi dài màu ghi lam phối với chiếc khăn quàng màu lam, hiểu rõ hỏi cô: “Lại cãi nhau rồi!” Hạ Diệu Diệu không phủ nhận: “Tớ dọn đến kí túc nhân viên rồi.”
Khổng Đồng Đồng vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa không kinh ngạc.