Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-70
Chương 70: Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn đợi em
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Hạ Đại Vũ, anh mắng ai?”
“Mắng mày không biết tự lượng sức mình
Chuyện của hai người họ mày chen vào là sứ giả chính nghĩa cái gì hả, chị Hai cho phép mày chưa? Hay là Thượng Thượng bảo mày làm? Cái gì mà đưa qua'? Thượng Thượng là con gái của chị Hai, cũng là con gái của ngài Hà
Chị Hai cho hai người họ gặp mặt đó là việc của chị ấy
Nghe lời mày nói còn có cả ý định bán cho anh ta à?”
“Bao nhiêu tiền một cân? Bán xong rồi sau này có phải là cả đời không qua lại nữa không? Đầu óc mày có vấn đề à? Anh ta giúp mày, vì sao anh ta phải giúp mày? Đó là vì nể mặt chị Hai
Mày là cái thá gì chứ, chỉ mỗi việc này thôi đã đủ trả hết cái tình cảm không có bao nhiêu giữa mày và cháu gái rồi
Mày còn định làm gì, lại cho người khác bắt cóc mày lần nữa?”
“Hạ Đại Vũ đổ mồm thối, anh nói cái gì? Anh không vui khi tôi sống tốt à?” “Nếu như tạo không vui khi mày sống tốt thì mày có thể không tốt sao? Tao bây giờ chính là không vui khi mày sống tốt đó.” “Anh..
Anh..
Tôi là vì ai? Tôi chẳng phải vì mấy người sao? Tôi...” Cửa đột nhiên mở ra, cắt đứt lời nói của Hạ Tiểu Ngư, Hạ Diệu Diệu và Cao Trạm Vân đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nói như vậy là vì tôi sao?” Hạ Tiểu Ngư bị dọa, bất giác dựa ra sau: “Chị..
chị..
chị sao vậy...” “Tôi còn không được quyền về nữa hả?” “Không..
không phải, chị..
em...” “Làm không nổi.” Hạ Diệu Diệu đi vào
“Chị...” Tiểu Ngư bỗng nhiên cất cao giọng.
Hạ Vũ không hiểu nhìn về phía chị Hai, sao vậy? Nếu như phải nói ai đối tốt với Tiểu Ngư nhất, chắc chắn là chị Hai
Đừng nói là nó chiếm chút lợi của Hà Mộc An, cho dù có chiếm thật, hơn nữa khiến cho chị Hai mất mặt, chị Hai có lẽ cũng chỉ răn dạy vài câu mà thôi
Tiểu Ngư chỉ cần làm nũng một chút, đảm bảo lần sau không tái phạm, chuyện này sẽ cứ vậy mà trôi qua, nhưng vừa rồi chị Hai...
“Chị, em chỉ là nói vậy mà thôi, em không có ý đó, là Hạ Vũ cãi nhau với em, em cuống quá mới nói như vậy...”
Hạ Diệu Diệu đi qua cô ta.
Hạ Vũ mơ màng, chuyện gì vậy?
Hạ Diệu Diệu cười khổ nhìn Hạ Vũ có chuyện gì cũng đều viết hết lên mặt: “Là nó nói cho Hà Mộc An sự tồn tại của Thượng Thượng.”
“Chị nói gì cơ?” Hạ Tiểu Ngư bị dọa, lảo đảo ngồi xuống ghế sofa: “Không phải em, không phải em, em không có, em không biết gì cả
Chị, chị đừng nghe người khác nói bậy, em..
em chỉ là nghe nói, mới hỏi Thượng Thượng
Chị, chị tin em đi, em không có
Sao em có thể vô duyên vô cớ nói cái này chứ..
chị...”
Hạ Diệu Diệu nhìn qua, cảm thấy buồn cười, sao cô lại không phát hiện ra em gái cô nói dối cũng không quan tâm người đối diện là ai chứ: “Vậy theo ý em, là Hà Mộc An vô duyên vô cớ vu oan em?”
Hạ Tiểu Ngư nghe vậy lập tức căng thẳng nắm chặt bàn tay: “Em..
Em..” Hạ Vũ xông qua muốn đánh em gái: “Mày có còn là người nữa không? Mày điên rồi hả?” Ông Hạ bị dọa đứng ở cửa, đây, đây là thế nào? Nhìn sự nghiêm khắc trước nay chưa từng thấy của con gái lớn, ông không tiến lên chào hỏi, mơ màng không hiểu nhìn ba người không biết nói cái gì, ông vừa ra đã bắt đầu đánh nhau rồi
Tiểu Ngư lần này làm gì vậy, đến chị Hai cũng tức giận rồi?
“Anh thử đánh tôi xem, anh thử xem...”
Hạ Vũ trước nay chưa hề có suy nghĩ không đánh phụ nữ với Tiểu Ngư, cậu vội vàng đi vòng quanh, cuối cùng nhớ ra gì đó lấy cây chổi ở trong bếp ra, đánh về phía Tiểu Ngư.
“Hạ Vũ! Hạ Vũ!” Ông Hạ vội vàng hét.
Hạ Tiểu Ngư thét lên một tiếng, bị dọa chạy vòng quanh bàn trà: “Hạ Đại Vũ anh điên rồi
Ba..
Ba...”
Giọng nói cao vút cùng tiếng gào biến điệu của bà Hạ truyền ra từ trong phòng: “Chúng mày làm cái gì đấy? Chế chúng tạo không chết sớm sao? Hạ Vũ mày thử đánh Tiểu Ngư nữa xem
Hạ Vũ, máy nghe thấy không, dùng tay, dừng tay
Ông già chết tiệt ông mù à, còn đứng đó làm gì, mau đi kéo ra.”
Ông Hạ vội vàng nhìn về phía con gái lớn, cái này..
trước đây đều là con gái lớn khuyên can..
Hạ Thượng Thượng khó hiểu nằm nhoài trên lưng ông ngoại, nhìn phòng khách loạn thành một đống, mắt chớp chớp, hình như..
hình như đánh nhau rồi..
Hạ Tiểu Ngư hét to chạy về phía sau lưng chị Hai
Hạ Vũ trước nay đều không dám đánh cô ta khi cô ta đứng cạnh chị Hai
Hạ Diệu Diệu thấy vậy nhấc tay lên, nhẹ nhàng gạt bàn tay của cô ta ra khỏi vai mình, vứt sang một bên
Hạ Tiểu Ngư nhìn bàn tay không còn chỗ dựa của mình, kinh ngạc nhìn chị gái, đến sự đau đớn khi bị chổi đánh vào cánh tay cũng không cảm nhận được
Chị Hai gạt tay cô ta ra, vừa rồi chị Hai gạt tay cô ta ra, sao có thể chứ?
Cô ta làm vỡ cúp của chị Hai, chị chỉ mắng cô ta một trận; cô ta cướp đồ với Đại Vũ, Đại Vũ luôn là người bị mắng; Lúc cô ta sợ hãi khi bị đám lưu manh theo chân, chị Hai cùng cô ta đi hết các buổi tối mùa hè
Cô ta trộm tiền của chị mua bánh, chị cầm roi đánh cô ta, cô ta cảm thấy cực kì đau; lúc cô ta ra vào Di Nguyệt đến sắp tuyệt vọng, chị Hai cầm roi mây đánh cô ta, nhưng cuối cùng vẫn cứu cô ta ra
Cô ta dám nói, chị Hai rất thương cô ta, cực kì thương cô ta, cho dù cô ta làm gì chị Hai cũng sẽ không tức giận
Cho dù cô ta phạm lỗi lầm lớn khiến người khác không thể nào tha thứ, chị Hai vẫn sẽ đứng bên cô ta.
Đây..
Đây là lần đầu tiên sau khi cô ta phạm lỗi chị Hai không cho cô ta chạm vào..
sao có thể..
sao có thể chứ...
Ha Tiểu Ngư hoảng loạn, cũng không quan tâm Hạ Đại Vũ đánh cô ta thể nào, vội vàng bám lấy cánh tay của chị Hai: “Chị, em sai rồi
Chị, em thực sự biết sai rồi, chị đừng không quan tâm đến em
Chị, em là Tiểu Ngư, em chắc chắn sẽ sửa, chị..
Tiểu Ngư nói, nước mắt cũng không biết vì sao cứ rơi xuống: “Chị, chị đừng không quan tâm đến em..
chị...”
Hạ Diệu Diệu coi như không nghe thấy, nhấc chân tránh đi, mặt lạnh đi về phía con gái rõ ràng đang xem kịch vui ở phía sau lưng ba
Ai dạy nó đây, không chạy đi thì thôi, lại còn không hề có sự đồng tình, ra cái thể thống gì chú: “Thượng Thượng, con còn dám chạy à, đứng lại cho mẹ.”
Hạ Tiểu Ngư khóc đuổi theo, đáng thương gọi to: “Chị..
chị...”
Hạ Diệu Diệu đuổi theo Thượng Thượng
Hạ Tiểu Ngư thấy vậy tuyệt vọng ngồi trên đất, điên cuồng gào lên: “Chị..
chị...”
Ông Hạ nhìn đứa con út, đây là..
Hạ Vũ tức giận vứt chổi sang một bên, lười nhìn em gái thêm một cái
Hạ Tiểu Ngư không quan tâm đến đau đớn trên người, gào thét: “Chị..
chị ơi...” Ông Hạ lại nhìn đứa con gái lớn đã bắt được Thượng Thượng, trầm mặc quay người
Bà Hạ thấy con gái lớn vào phòng giọng nói càng thêm sắc bén: “Mày còn về à, có mày thì không có chuyện tốt
Anh em tương tàn, anh em tương tàn rồi
Mày không muốn tạo sống tốt đây mà, mày muốn tạo chết đi, muốn tạo chết đi đây mà
Mày là đồ sao chổi uống máu người...” Bà Hạ khom lưng, giống như lúc nào cũng có thể chết đi.
Thượng Thượng thấy bà ngoại mắng mẹ, vừa định trèo lên người bà tìm sự che chở lập tức dừng lại
Hạ Diệu Diệu nhân cơ hội đó ôm con gái lên, nhìn mẹ cô một cái
Tháng trước bọn họ vừa cho mẹ đi khám tổng quát, ngoài việc không thể đi lại, bây giờ sức khỏe bà rất tốt: “Mẹ, con không tin mẹ không biết Tiểu Ngư đã làm gì.” “Nó làm gì thì nó cũng là em gái mày, nó cũng vì tốt cho mày
Mày đánh nó, vậy mà mày dám đánh nó
Tiểu Ngư đáng thương của tôi, cái nhà này không còn chỗ dung thân cho chúng tao rồi, đám người chúng mày đều muốn chúng tao nhanh chết đi.”
Hạ Diệu Diệu lớn lên trong những câu nói như vậy, cho dù có to hơn nữa cô vẫn coi như hát ru được: “Cho dù Tiểu Ngư có nói gì với mẹ, những thứ đó mẹ cũng đừng hỏi nữa, đều là của Thượng Thượng.” Đoạn tình cảm đó có tốt hay không đều là quá khứ cô từng trải qua, không phải là món hàng bán đi.
“Mày nói cái gì? Mày đểu biết có phải không? Mày biết những thứ đó đáng giá nên mới lấy hết đi đúng không?” Bà Hạ lập tức lên tinh thần nhìn thẳng Hạ Diệu Diệu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Mắng mày không biết tự lượng sức mình
Chuyện của hai người họ mày chen vào là sứ giả chính nghĩa cái gì hả, chị Hai cho phép mày chưa? Hay là Thượng Thượng bảo mày làm? Cái gì mà đưa qua'? Thượng Thượng là con gái của chị Hai, cũng là con gái của ngài Hà
Chị Hai cho hai người họ gặp mặt đó là việc của chị ấy
Nghe lời mày nói còn có cả ý định bán cho anh ta à?”
“Bao nhiêu tiền một cân? Bán xong rồi sau này có phải là cả đời không qua lại nữa không? Đầu óc mày có vấn đề à? Anh ta giúp mày, vì sao anh ta phải giúp mày? Đó là vì nể mặt chị Hai
Mày là cái thá gì chứ, chỉ mỗi việc này thôi đã đủ trả hết cái tình cảm không có bao nhiêu giữa mày và cháu gái rồi
Mày còn định làm gì, lại cho người khác bắt cóc mày lần nữa?”
“Hạ Đại Vũ đổ mồm thối, anh nói cái gì? Anh không vui khi tôi sống tốt à?” “Nếu như tạo không vui khi mày sống tốt thì mày có thể không tốt sao? Tao bây giờ chính là không vui khi mày sống tốt đó.” “Anh..
Anh..
Tôi là vì ai? Tôi chẳng phải vì mấy người sao? Tôi...” Cửa đột nhiên mở ra, cắt đứt lời nói của Hạ Tiểu Ngư, Hạ Diệu Diệu và Cao Trạm Vân đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nói như vậy là vì tôi sao?” Hạ Tiểu Ngư bị dọa, bất giác dựa ra sau: “Chị..
chị..
chị sao vậy...” “Tôi còn không được quyền về nữa hả?” “Không..
không phải, chị..
em...” “Làm không nổi.” Hạ Diệu Diệu đi vào
“Chị...” Tiểu Ngư bỗng nhiên cất cao giọng.
Hạ Vũ không hiểu nhìn về phía chị Hai, sao vậy? Nếu như phải nói ai đối tốt với Tiểu Ngư nhất, chắc chắn là chị Hai
Đừng nói là nó chiếm chút lợi của Hà Mộc An, cho dù có chiếm thật, hơn nữa khiến cho chị Hai mất mặt, chị Hai có lẽ cũng chỉ răn dạy vài câu mà thôi
Tiểu Ngư chỉ cần làm nũng một chút, đảm bảo lần sau không tái phạm, chuyện này sẽ cứ vậy mà trôi qua, nhưng vừa rồi chị Hai...
“Chị, em chỉ là nói vậy mà thôi, em không có ý đó, là Hạ Vũ cãi nhau với em, em cuống quá mới nói như vậy...”
Hạ Diệu Diệu đi qua cô ta.
Hạ Vũ mơ màng, chuyện gì vậy?
Hạ Diệu Diệu cười khổ nhìn Hạ Vũ có chuyện gì cũng đều viết hết lên mặt: “Là nó nói cho Hà Mộc An sự tồn tại của Thượng Thượng.”
“Chị nói gì cơ?” Hạ Tiểu Ngư bị dọa, lảo đảo ngồi xuống ghế sofa: “Không phải em, không phải em, em không có, em không biết gì cả
Chị, chị đừng nghe người khác nói bậy, em..
em chỉ là nghe nói, mới hỏi Thượng Thượng
Chị, chị tin em đi, em không có
Sao em có thể vô duyên vô cớ nói cái này chứ..
chị...”
Hạ Diệu Diệu nhìn qua, cảm thấy buồn cười, sao cô lại không phát hiện ra em gái cô nói dối cũng không quan tâm người đối diện là ai chứ: “Vậy theo ý em, là Hà Mộc An vô duyên vô cớ vu oan em?”
Hạ Tiểu Ngư nghe vậy lập tức căng thẳng nắm chặt bàn tay: “Em..
Em..” Hạ Vũ xông qua muốn đánh em gái: “Mày có còn là người nữa không? Mày điên rồi hả?” Ông Hạ bị dọa đứng ở cửa, đây, đây là thế nào? Nhìn sự nghiêm khắc trước nay chưa từng thấy của con gái lớn, ông không tiến lên chào hỏi, mơ màng không hiểu nhìn ba người không biết nói cái gì, ông vừa ra đã bắt đầu đánh nhau rồi
Tiểu Ngư lần này làm gì vậy, đến chị Hai cũng tức giận rồi?
“Anh thử đánh tôi xem, anh thử xem...”
Hạ Vũ trước nay chưa hề có suy nghĩ không đánh phụ nữ với Tiểu Ngư, cậu vội vàng đi vòng quanh, cuối cùng nhớ ra gì đó lấy cây chổi ở trong bếp ra, đánh về phía Tiểu Ngư.
“Hạ Vũ! Hạ Vũ!” Ông Hạ vội vàng hét.
Hạ Tiểu Ngư thét lên một tiếng, bị dọa chạy vòng quanh bàn trà: “Hạ Đại Vũ anh điên rồi
Ba..
Ba...”
Giọng nói cao vút cùng tiếng gào biến điệu của bà Hạ truyền ra từ trong phòng: “Chúng mày làm cái gì đấy? Chế chúng tạo không chết sớm sao? Hạ Vũ mày thử đánh Tiểu Ngư nữa xem
Hạ Vũ, máy nghe thấy không, dùng tay, dừng tay
Ông già chết tiệt ông mù à, còn đứng đó làm gì, mau đi kéo ra.”
Ông Hạ vội vàng nhìn về phía con gái lớn, cái này..
trước đây đều là con gái lớn khuyên can..
Hạ Thượng Thượng khó hiểu nằm nhoài trên lưng ông ngoại, nhìn phòng khách loạn thành một đống, mắt chớp chớp, hình như..
hình như đánh nhau rồi..
Hạ Tiểu Ngư hét to chạy về phía sau lưng chị Hai
Hạ Vũ trước nay đều không dám đánh cô ta khi cô ta đứng cạnh chị Hai
Hạ Diệu Diệu thấy vậy nhấc tay lên, nhẹ nhàng gạt bàn tay của cô ta ra khỏi vai mình, vứt sang một bên
Hạ Tiểu Ngư nhìn bàn tay không còn chỗ dựa của mình, kinh ngạc nhìn chị gái, đến sự đau đớn khi bị chổi đánh vào cánh tay cũng không cảm nhận được
Chị Hai gạt tay cô ta ra, vừa rồi chị Hai gạt tay cô ta ra, sao có thể chứ?
Cô ta làm vỡ cúp của chị Hai, chị chỉ mắng cô ta một trận; cô ta cướp đồ với Đại Vũ, Đại Vũ luôn là người bị mắng; Lúc cô ta sợ hãi khi bị đám lưu manh theo chân, chị Hai cùng cô ta đi hết các buổi tối mùa hè
Cô ta trộm tiền của chị mua bánh, chị cầm roi đánh cô ta, cô ta cảm thấy cực kì đau; lúc cô ta ra vào Di Nguyệt đến sắp tuyệt vọng, chị Hai cầm roi mây đánh cô ta, nhưng cuối cùng vẫn cứu cô ta ra
Cô ta dám nói, chị Hai rất thương cô ta, cực kì thương cô ta, cho dù cô ta làm gì chị Hai cũng sẽ không tức giận
Cho dù cô ta phạm lỗi lầm lớn khiến người khác không thể nào tha thứ, chị Hai vẫn sẽ đứng bên cô ta.
Đây..
Đây là lần đầu tiên sau khi cô ta phạm lỗi chị Hai không cho cô ta chạm vào..
sao có thể..
sao có thể chứ...
Ha Tiểu Ngư hoảng loạn, cũng không quan tâm Hạ Đại Vũ đánh cô ta thể nào, vội vàng bám lấy cánh tay của chị Hai: “Chị, em sai rồi
Chị, em thực sự biết sai rồi, chị đừng không quan tâm đến em
Chị, em là Tiểu Ngư, em chắc chắn sẽ sửa, chị..
Tiểu Ngư nói, nước mắt cũng không biết vì sao cứ rơi xuống: “Chị, chị đừng không quan tâm đến em..
chị...”
Hạ Diệu Diệu coi như không nghe thấy, nhấc chân tránh đi, mặt lạnh đi về phía con gái rõ ràng đang xem kịch vui ở phía sau lưng ba
Ai dạy nó đây, không chạy đi thì thôi, lại còn không hề có sự đồng tình, ra cái thể thống gì chú: “Thượng Thượng, con còn dám chạy à, đứng lại cho mẹ.”
Hạ Tiểu Ngư khóc đuổi theo, đáng thương gọi to: “Chị..
chị...”
Hạ Diệu Diệu đuổi theo Thượng Thượng
Hạ Tiểu Ngư thấy vậy tuyệt vọng ngồi trên đất, điên cuồng gào lên: “Chị..
chị...”
Ông Hạ nhìn đứa con út, đây là..
Hạ Vũ tức giận vứt chổi sang một bên, lười nhìn em gái thêm một cái
Hạ Tiểu Ngư không quan tâm đến đau đớn trên người, gào thét: “Chị..
chị ơi...” Ông Hạ lại nhìn đứa con gái lớn đã bắt được Thượng Thượng, trầm mặc quay người
Bà Hạ thấy con gái lớn vào phòng giọng nói càng thêm sắc bén: “Mày còn về à, có mày thì không có chuyện tốt
Anh em tương tàn, anh em tương tàn rồi
Mày không muốn tạo sống tốt đây mà, mày muốn tạo chết đi, muốn tạo chết đi đây mà
Mày là đồ sao chổi uống máu người...” Bà Hạ khom lưng, giống như lúc nào cũng có thể chết đi.
Thượng Thượng thấy bà ngoại mắng mẹ, vừa định trèo lên người bà tìm sự che chở lập tức dừng lại
Hạ Diệu Diệu nhân cơ hội đó ôm con gái lên, nhìn mẹ cô một cái
Tháng trước bọn họ vừa cho mẹ đi khám tổng quát, ngoài việc không thể đi lại, bây giờ sức khỏe bà rất tốt: “Mẹ, con không tin mẹ không biết Tiểu Ngư đã làm gì.” “Nó làm gì thì nó cũng là em gái mày, nó cũng vì tốt cho mày
Mày đánh nó, vậy mà mày dám đánh nó
Tiểu Ngư đáng thương của tôi, cái nhà này không còn chỗ dung thân cho chúng tao rồi, đám người chúng mày đều muốn chúng tao nhanh chết đi.”
Hạ Diệu Diệu lớn lên trong những câu nói như vậy, cho dù có to hơn nữa cô vẫn coi như hát ru được: “Cho dù Tiểu Ngư có nói gì với mẹ, những thứ đó mẹ cũng đừng hỏi nữa, đều là của Thượng Thượng.” Đoạn tình cảm đó có tốt hay không đều là quá khứ cô từng trải qua, không phải là món hàng bán đi.
“Mày nói cái gì? Mày đểu biết có phải không? Mày biết những thứ đó đáng giá nên mới lấy hết đi đúng không?” Bà Hạ lập tức lên tinh thần nhìn thẳng Hạ Diệu Diệu.