Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-65
Chương 65: Có ba em ở đó, em còn tâm trạng nhớ anh à?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hạ Diệu Diệu không cười nữa, hai chị em nhà họ Khả không tồi, chờ đến khi đứa bé trong bụng được sinh ra, sẽ để cho Khả Chân chăm sóc: “Đi thôi, chúng ta quay về phòng.”
“Phu nhân thật tốt.” Khả Chân mừng đến phát khóc, chỉ cần phu nhân không đi lung tung là đã rất tốt rồi.
Ngày dự sinh của Hạ Diệu Diệu sắp đến rồi, từ bốn ngày trước cô đã ở nhà chờ sinh, đáng lẽ ra giờ này đã sinh lâu rồi, kết quả là vẫn chưa thấy gì. Giờ đây cô đi một bước cũng sẽ có người đi theo không rời, chỉ khổ cho mấy người Khả Chân.
Vốn dĩ Hà Mộc An cũng muốn ở nhà cùng cô, nhưng cô lại cảm thấy như vậy không cần thiết.
Thứ nhất, cô không có nhu cầu bắt buộc phải nhìn thấy anh; thứ hai, sinh con cũng không phải chuyện gì quá to tát; thứ ba, kiếm tiền được nhiều hơn đồng nào hay đồng ấy với cả bên cạnh cô lúc nào cũng có người, nếu cô sắp sinh, anh ở bên cũng chỉ biết gọi cho bác sĩ, việc này ai mà chẳng làm được.
Hạ Diệu Diệu không để ý đến chuyện cô sinh mà anh lại không ở bên, cô chỉ có sức lực để hóng chuyện thôi, mẹ chồng của cô có cá tính như vậy, cô muốn không tò mò cũng không được, bà đã trở thành bà nội rồi vậy mà vẫn không bớt phóng túng trong cuộc sống riêng tư của mình, hình như bà ấy vẫn chưa giác ngộ về việc phải trở thành một người phụ nữ có trí tuệ, độc lập gánh vác bầu trời của riêng thì phải: “Chuyện của lão phu nhân em biết được bao nhiêu?”
“Phu nhân muốn hỏi chuyện giữa lão phu nhân và Tấn tổng?”
Hứng thú của Hạ Diệu Diệu lập tức được khơi dậy: “Em nói chị nghe xem?” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy quá nhiều chuyện thì ai mà dám tin Hà lão phu nhân lại là một người đong đưa với đàn ông như vậy, còn tưởng là truyền thông đưa tin thất thiệt nữa chứ.
Khả Chân cũng rất hào hứng kể chuyện, bởi vì người lần này không giống với những người trước đây nên cả núi Hà Quang đều đang chờ xem kịch hay. Kịch hay ở đây không phải là lão gia sẽ ghen tức như thế nào mà là muốn xem xem Hà lão phu nhân sẽ bởi vì chuyến công tác lần này đến Điển Thành của Tấn tổng mà làm ra chuyện kinh hãi thế tục nào hay không, xét cho cùng thì năng lực chiến đấu của lão phu nhân đối với đàn ông thì khó ai địch nổi.
“Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, lão phu nhân đối với đàn ông chưa bao giờ che giấu chuyện gì cả.” Trong giọng nói của Khả Chân pha chút gì đó tự hào kỳ lạ, tiếp đó lại có chút hụt hẫng: “Nhưng lần này lại không giống vậy, Tấn tổng khác hẳn với những người đàn ông mà lão phu nhân đã từng tiếp xúc trước đây.
Mặc dù trong số những người đàn ông mà lão phu nhân từng chọn thì cũng có những người có tiền đồ, công thành danh toại, cũng có những người bất chấp cả tuổi tác muốn ở bên bà ấy suốt đời, ít nhiều gì cũng là hai bên tình nguyện, nói thẳng ra thì là người ta nhắm trúng lão phu nhân còn lão phu nhân thì thuận nước đẩy thuyền hưởng thụ điều đó, nhưng Tấn tổng thì khác, ông ấy không thích lão phu nhân...”
Có sự giằng xé trong giọng điệu của Khả Chân, có vẻ cô cũng không biết nên ủng hộ người nào: “Tấn tổng làm gì cũng rất kín đáo, danh tiếng ở bên ngoài rất tốt, đến cả thư ký Thi cũng rất tán thưởng con người ông ấy, quan trọng hơn ông ấy là một người rất chung thủy không rời không bỏ người vợ từ thuở nghèo khó, nhưng không biết tại sao làm vợ chồng hơn hai mươi năm vợ của ông ấy bỏ chạy mà không hề có dấu hiệu báo trước nào, Tấn tổng cũng đã từng đi tìm bà ấy. Nói tóm lại, ông ấy là một người nghĩa nặng tình sâu, ấn tượng của ông chủ đối với ông ấy cũng rất tốt, người mà ông chủ nhận định là tốt thì chắc chắn là tốt, cũng chẳng biết vợ trước của ông ấy nghĩ gì, ài...”
Lạc đề mất rồi: “Điều quan trọng nhất là, sau khi vợ trước chạy mất, ông ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn là ông ấy, không vì thế mà ra ngoài ra ngoài rượu chè ong bướm, ngược lại càng thêm nghiêm khắc với bản thân, chị nói xem ông ấy có phải là một người đàn ông tốt hay không, khi lão phu nhân theo đuổi ông ấy không biết là đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt của các tiểu thư danh giá khác, ai ai nhìn thấy dáng vẻ của lão phu nhân cũng chỉ hận không thể cắn xé bà ấy.”
Khả Chân thở dài thườn thượt: “Hì hì, trước đây em rất ủng hộ lão phu nhân theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng riêng đối với Tấn tổng thì... em thấy lão phu nhân nên dừng lại.” Không phải là lão phu nhân của bọn họ không tốt, mà là họ không thích hợp. Tấn tổng như cây thông trên ngọn núi cao, uy vũ chính trực, còn lão phu nhân của bọn họ thì... thôi không nhắc nữa.
Một con người chú trọng đến hình tượng bản thân như thế bị lão phu nhân đeo đuổi hai năm liền, đây chính là điều mà người ở núi Hà Quang cảm thấy có lỗi với người đàn ông tốt như Tấn tổng: “Tấn tổng không thích lão phu nhân, mà chắc lão phu nhân cũng nghĩ thoáng hơn rồi, dù sao người cũng về đây rồi, chắc chắn là vậy.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Nghe em nói như vậy, có vẻ lão phu nhân rất có mắt nhìn người.”
Khả Chân không thể phủ nhận câu nói này, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy lão gia không nói gì sao?”
Chuyện này... lão gia cần nói gì sao?
…
Phía Tây núi, Mộc Tú Tranh để người ta hầu hạ như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, bà ngồi trong sân đắp người tuyết, trên cổ là chiếc khăn lụa vô cùng tinh tế, tay đeo đôi găng mà bà phải chọn khắp các nhãn hiệu nổi tiếng trên các sàn diễn thời trang mới chọn được, trên đầu đội một chiếc mũ trong bộ sưu tập hàng trăm chiếc, bà đang nghĩ xem cái nào hợp với tình yêu mới của mình.
Đương nhiên là bà biết Tấn Ngụy sắp đến đây, đến thì đến thôi, Điển Thành đâu phải của bà, làm sao có thể không cho người ta đến đây làm việc.
Ài, năm đó bà thật sự thích người ta, mất hết cả mặt mũi để theo đuổi người ta nhưng vẫn không theo đuổi được, tất cả đều do bà không đủ bản lĩnh để nắm lấy con tim của ông ấy, bà rất muốn trân trọng mùi vị tình yêu mà khó khăn lắm mới được nếm trải, nhưng bà không phải là người thích làm khó bản thân, bà vừa sinh ra đã hoàn mỹ như thế này lại thêm con trai rất cố gắng nỗ lực để cho bà một cuộc sống tốt đẹp, bà không được phép khiến bản thân mình khó chịu.
Vậy nên, khi quay lại, bà tìm vài cậu chàng đáng yêu để an ủi tâm hồn vừa bị tổn thương của mình rồi để những chuyện đó trôi qua thôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Phu nhân thật tốt.” Khả Chân mừng đến phát khóc, chỉ cần phu nhân không đi lung tung là đã rất tốt rồi.
Ngày dự sinh của Hạ Diệu Diệu sắp đến rồi, từ bốn ngày trước cô đã ở nhà chờ sinh, đáng lẽ ra giờ này đã sinh lâu rồi, kết quả là vẫn chưa thấy gì. Giờ đây cô đi một bước cũng sẽ có người đi theo không rời, chỉ khổ cho mấy người Khả Chân.
Vốn dĩ Hà Mộc An cũng muốn ở nhà cùng cô, nhưng cô lại cảm thấy như vậy không cần thiết.
Thứ nhất, cô không có nhu cầu bắt buộc phải nhìn thấy anh; thứ hai, sinh con cũng không phải chuyện gì quá to tát; thứ ba, kiếm tiền được nhiều hơn đồng nào hay đồng ấy với cả bên cạnh cô lúc nào cũng có người, nếu cô sắp sinh, anh ở bên cũng chỉ biết gọi cho bác sĩ, việc này ai mà chẳng làm được.
Hạ Diệu Diệu không để ý đến chuyện cô sinh mà anh lại không ở bên, cô chỉ có sức lực để hóng chuyện thôi, mẹ chồng của cô có cá tính như vậy, cô muốn không tò mò cũng không được, bà đã trở thành bà nội rồi vậy mà vẫn không bớt phóng túng trong cuộc sống riêng tư của mình, hình như bà ấy vẫn chưa giác ngộ về việc phải trở thành một người phụ nữ có trí tuệ, độc lập gánh vác bầu trời của riêng thì phải: “Chuyện của lão phu nhân em biết được bao nhiêu?”
“Phu nhân muốn hỏi chuyện giữa lão phu nhân và Tấn tổng?”
Hứng thú của Hạ Diệu Diệu lập tức được khơi dậy: “Em nói chị nghe xem?” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy quá nhiều chuyện thì ai mà dám tin Hà lão phu nhân lại là một người đong đưa với đàn ông như vậy, còn tưởng là truyền thông đưa tin thất thiệt nữa chứ.
Khả Chân cũng rất hào hứng kể chuyện, bởi vì người lần này không giống với những người trước đây nên cả núi Hà Quang đều đang chờ xem kịch hay. Kịch hay ở đây không phải là lão gia sẽ ghen tức như thế nào mà là muốn xem xem Hà lão phu nhân sẽ bởi vì chuyến công tác lần này đến Điển Thành của Tấn tổng mà làm ra chuyện kinh hãi thế tục nào hay không, xét cho cùng thì năng lực chiến đấu của lão phu nhân đối với đàn ông thì khó ai địch nổi.
“Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, lão phu nhân đối với đàn ông chưa bao giờ che giấu chuyện gì cả.” Trong giọng nói của Khả Chân pha chút gì đó tự hào kỳ lạ, tiếp đó lại có chút hụt hẫng: “Nhưng lần này lại không giống vậy, Tấn tổng khác hẳn với những người đàn ông mà lão phu nhân đã từng tiếp xúc trước đây.
Mặc dù trong số những người đàn ông mà lão phu nhân từng chọn thì cũng có những người có tiền đồ, công thành danh toại, cũng có những người bất chấp cả tuổi tác muốn ở bên bà ấy suốt đời, ít nhiều gì cũng là hai bên tình nguyện, nói thẳng ra thì là người ta nhắm trúng lão phu nhân còn lão phu nhân thì thuận nước đẩy thuyền hưởng thụ điều đó, nhưng Tấn tổng thì khác, ông ấy không thích lão phu nhân...”
Có sự giằng xé trong giọng điệu của Khả Chân, có vẻ cô cũng không biết nên ủng hộ người nào: “Tấn tổng làm gì cũng rất kín đáo, danh tiếng ở bên ngoài rất tốt, đến cả thư ký Thi cũng rất tán thưởng con người ông ấy, quan trọng hơn ông ấy là một người rất chung thủy không rời không bỏ người vợ từ thuở nghèo khó, nhưng không biết tại sao làm vợ chồng hơn hai mươi năm vợ của ông ấy bỏ chạy mà không hề có dấu hiệu báo trước nào, Tấn tổng cũng đã từng đi tìm bà ấy. Nói tóm lại, ông ấy là một người nghĩa nặng tình sâu, ấn tượng của ông chủ đối với ông ấy cũng rất tốt, người mà ông chủ nhận định là tốt thì chắc chắn là tốt, cũng chẳng biết vợ trước của ông ấy nghĩ gì, ài...”
Lạc đề mất rồi: “Điều quan trọng nhất là, sau khi vợ trước chạy mất, ông ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn là ông ấy, không vì thế mà ra ngoài ra ngoài rượu chè ong bướm, ngược lại càng thêm nghiêm khắc với bản thân, chị nói xem ông ấy có phải là một người đàn ông tốt hay không, khi lão phu nhân theo đuổi ông ấy không biết là đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt của các tiểu thư danh giá khác, ai ai nhìn thấy dáng vẻ của lão phu nhân cũng chỉ hận không thể cắn xé bà ấy.”
Khả Chân thở dài thườn thượt: “Hì hì, trước đây em rất ủng hộ lão phu nhân theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng riêng đối với Tấn tổng thì... em thấy lão phu nhân nên dừng lại.” Không phải là lão phu nhân của bọn họ không tốt, mà là họ không thích hợp. Tấn tổng như cây thông trên ngọn núi cao, uy vũ chính trực, còn lão phu nhân của bọn họ thì... thôi không nhắc nữa.
Một con người chú trọng đến hình tượng bản thân như thế bị lão phu nhân đeo đuổi hai năm liền, đây chính là điều mà người ở núi Hà Quang cảm thấy có lỗi với người đàn ông tốt như Tấn tổng: “Tấn tổng không thích lão phu nhân, mà chắc lão phu nhân cũng nghĩ thoáng hơn rồi, dù sao người cũng về đây rồi, chắc chắn là vậy.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Nghe em nói như vậy, có vẻ lão phu nhân rất có mắt nhìn người.”
Khả Chân không thể phủ nhận câu nói này, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy lão gia không nói gì sao?”
Chuyện này... lão gia cần nói gì sao?
…
Phía Tây núi, Mộc Tú Tranh để người ta hầu hạ như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, bà ngồi trong sân đắp người tuyết, trên cổ là chiếc khăn lụa vô cùng tinh tế, tay đeo đôi găng mà bà phải chọn khắp các nhãn hiệu nổi tiếng trên các sàn diễn thời trang mới chọn được, trên đầu đội một chiếc mũ trong bộ sưu tập hàng trăm chiếc, bà đang nghĩ xem cái nào hợp với tình yêu mới của mình.
Đương nhiên là bà biết Tấn Ngụy sắp đến đây, đến thì đến thôi, Điển Thành đâu phải của bà, làm sao có thể không cho người ta đến đây làm việc.
Ài, năm đó bà thật sự thích người ta, mất hết cả mặt mũi để theo đuổi người ta nhưng vẫn không theo đuổi được, tất cả đều do bà không đủ bản lĩnh để nắm lấy con tim của ông ấy, bà rất muốn trân trọng mùi vị tình yêu mà khó khăn lắm mới được nếm trải, nhưng bà không phải là người thích làm khó bản thân, bà vừa sinh ra đã hoàn mỹ như thế này lại thêm con trai rất cố gắng nỗ lực để cho bà một cuộc sống tốt đẹp, bà không được phép khiến bản thân mình khó chịu.
Vậy nên, khi quay lại, bà tìm vài cậu chàng đáng yêu để an ủi tâm hồn vừa bị tổn thương của mình rồi để những chuyện đó trôi qua thôi.