Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-585
Chương 585: Tình yêu với thủ môn (16)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Òa…”
Ủy viên Mạnh lập tức đáp lại: “Anh hét với con làm cái gì, một cái cúc áo thôi mà, nó hiểu gì chứ? Anh ăn phải thuốc súng à, đến đây mẹ ôm.” Bé trai tủi thân nhào vào lòng mẹ
“Thật đúng là, em chẳng biết điểm dừng gì cả.”
Anh Lư buồn bực lật tìm chiếc danh thiếp được cất ở chỗ sâu nhất trong túi áo vứt lên người vợ.
“Cái gì?” Ủy viên Mạnh đang dỗ con thì cầm lên nhìn qua lập tức kinh ngạc nhìn chồng: “Anh..” Anh Lư cũng sắp sụp đổ rồi: “Em không biết? Anh ấy là bạn học của em? Em chắc chắn không phải mình hoa mắt...” Sao em lại có người bạn giỏi như vậy chứ? Ủy viên Manh cũng không ngờ: “Đương nhiên là bạn học rồi, học cùng bốn năm đại học sao em có thể nhận sai, cho dù là nhận sai anh ấy thì còn có Hạ Diệu Diệu mà.” Ủy viên Manh nhìn đi nhìn lại mấy lần: “Sao có thể chứ, thật là, bốn năm rồi
Cái người nói chuyện với em ý, điều kiện gia đình của cô ấy rất không tốt, hoạt động kiếm tiền của trường cô ấy đều tham gia, còn bắt Hà An cũng tham gia
Đúng rồi anh ấy tên Hà An, không phải Hà Mộc An..
sao có thể...”
“Cũng không thể nào in giả được.” Anh Là dựa vào trên ghế: “Với khí chất của anh ta mà em lại nhìn ra giống bán bảo hiểm?” Não em bị úng nước à? “Anh ấy..
anh ấy..
khí chất của anh ấy trước nay vẫn vậy.” Ủy viên Mạnh cũng ngây người rồi lại cúi đầu nhìn danh thiếp, động tác dỗ con trai trở thành vô thức: “Sao có thể...” Anh Lư khởi động xe, đột nhiên cảm thấy xe xung quanh nhiều hơn không ít: “Muốn chết rồi.” “Không, không phải chứ..
lớp trưởng rất nhiệt tình
Không phải vui vẻ mà là kinh hãi, sự kinh hãi vượt ra khỏi dự liệu
Anh Lư lái xe ra khỏi bãi đỗ xong thì châm chọc: “Em chắc chắn lớp trưởng của bọn em là Vợ chứ không phải là tình nhân của anh ta? Không đúng, không đúng...” Không đủ xinh đẹp làm người tình, nhưng: “Ngài Hà mới kết hôn mà, con gái của lớp trưởng bọn em đã lớn như vậy rồi...” Đầu anh ta to cả ra rồi!
Ủy viên Mạnh vẫn đang trong giai đoạn ngây người, Hà Mộc An đó! Bốn năm liền vậy mà cô lại chẳng phát hiện ra bên cạnh mình có nhân vật như vậy: “Không phải người tình, lớp trưởng của bọn em tuyệt đối không phù hợp làm người tình...”
Anh Lư cũng cảm thấy không thích hợp.
Nhìn đi!
Ủy viên Mạnh vẫn còn đang nhìn danh thiếp
Đột nhiên cô nói: “Em biết ai biết rồi...” Cô vội vàng gọi cho Trương Tấn Xảo.
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt cô càng cứng nhắc hơn, chỉ nói một câu: “..
Sao hồi đó em không bảo đảm bạn tốt thể chết theo đuổi Hà An chứ...”
Xe của anh Lư chút nữa thì đâm xuống rãnh: “Em thối đi..
Không sợ bị chỉnh chết à...”
“Cũng..
cũng phải..
a..
trời ơi! Vậy mà lại là Hà Mộc An! Hà Mộc An đó!...” Nói xong cô lại nhìn danh thiếp: “Nếu như em gọi điện cho lớp trưởng, liệu lớp trưởng có giúp bọn mình đi cửa sau không?” Nếu tập đoàn họ xây dựng công ty con, xưởng sản xuất gì đó, cho dù là Kiến trúc Đặc Kì cũng sẽ yêu cầu bọn họ bán xi măng mà đúng không?
Anh Lư nghe vậy thì kích động nuốt nước bọt, đàn ông không ai không muốn thành danh.
Ủy viên Mạnh lại hồi thần, nhấc danh thiếp lên: “Nhà ở là được rồi, trời ơi, Hà Mộc An là bạn của em
Nhìn thấy chưa, chúng ta cũng có người để đi cửa sau...”
Anh Lư nhìn dáng vẻ của vợ, tâm trạng căng thẳng đến bây giờ mới được thả lỏng, phục rồi...
“Chào buổi chiều ngài Hà.” Toàn thể thành viên của bộ phận thư kí và trợ lý đứng dậy, dùng ánh mắt tiễn ngài Hà vĩ đại rời đi.
Hà Mộc An hơi gật đầu, đi thẳng không dừng lại
“Chào buổi chiều ngài Hà.” Toàn bộ thành viên tổ thứ hai của bộ phận thư kí đứng dậy dùng ánh mắt tiễn ngài Hà đi qua.
Lần này Hà Mộc An chẳng gật đầu
“Chào buổi chiều ngài Hà.” Thư kí Thi của tổng bộ thư kí dẫn theo toàn bộ nhân viên của mình tiễn ngài Hà đi qua
Hà Mộc An đi vào thang máy
Tất cả nhân viên bộ phận thư kí ào ào một trận
“Buổi trưa ngài Hà ra ngoài ăn cơm?” “Với ai? Với ai? Với ai?” Nữ nhân viên văn phòng mặc áo len nhanh chóng tiếp tục công việc trong tay, một cái đồ án khác biệt đang dần dần hình thành
“Còn có thể là ai, phu nhân nhà chúng ta.” Người đàn ông tiếp tục xé túi đóng gói nhếch mày nói, đột nhiên cảm thấy chiếc túi đóng gói này xé rất thuận tay, đặt sang một bên để tiếp tục xé.
“Phu nhân nhà chúng ta có lòng vậy đó, đưa ngài Hà ra ngoài ăn cơm.”
“Đây..
chỉ là ăn bữa cơm thì có liên quan gì đến việc có lòng hay không?” “Anh không nghe vừa rồi thư kí Thi đi lên nói gì với Lý tổng à? Phu nhân chúng ta là tự mình đến đón, đó là tấm lòng, phụ nữ chỉ có lòng với người đàn ông mình thích thôi.” Chẳng ai nói phu nhân có lòng với tiền, trong mắt nhân viên của bộ phận thư kí thì ngài Hà nhà bọn họ đương nhiên là có phong độ, hấp dẫn hơn tiền nhiều, đáng yêu hơn tiền một vạn lần
Cho dù ban đầu phu nhân yêu tiền của ngài Hà thì cuối cùng vẫn bị con người của ngài Hà chinh phục thôi.
“Đợi đã, điều mọi người quan tâm hình như sai rồi? Ngài Hà ăn xong cơm thì còn qua đây làm gì, công việc của ai xảy ra vấn đề?”
Đúng vậy, giai đoạn nào khiến phòng thư kí mất mặt vậy, lại còn kinh động đến ngài Hà, đứng ra đây, không đánh chết không được mà.
Bộ phận thư kí của Tập đoàn Hòa Mộc không hề cẩn thận, một đám tinh anh vì công ty mà khom lưng tận tâm đến chết không từ, chỉ hận không thể chết vì công việc như bên ngoài đồn đại
Có rất nhiều lúc bộ phận này có thể nói là buôn dưa lê nhiều nhất, nhàn hạ nhất, hỗn loạn nhất Tập đoàn Hòa Mộc.
“Cô có thời gian ăn cơm mà không có thời gian gọi điện à?” Hạ Diệu Diệu trực tiếp vứt tài liệu lên bàn nhìn cô ta: “Cô bảo tôi dùng thế nào? Tôi cho cô mười phút, hỏi các thông số xong thì mang đến cho tôi.”
Cô gái lập tức tức giận đứng dậy cãi lại: “Cô dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi? Đã hết giờ làm việc rồi, tôi không hề làm biếng, đây không phải lỗi của tôi, tôi vẫn luôn bận rộn
Còn nữa vì sao phải chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của tôi gọi điện thoại, tôi không gọi cho cô thì cô phải dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi sao? Tôi không có lòng tự tôn à?”
Cô gái quật cường nhìn cô đầy khí khái
Hạ Diệu Diệu chỉ vào chữ bên trên: “Buổi chiều hai giờ rưỡi phải dùng, hai giờ rưỡi, thời gian trước đó tôi không quan tâm cô làm cái gì, bận thế nào, mấy cái này cô có thấy không? Huống hồ một cuộc điện thoại cùng lắm mười phút, trước khi hết giờ cô không biết gọi hỏi à?”
“Tôi nói rồi đã hết giờ rồi, tôi chỉ là đến làm việc không phải đến bản thân cho các cô, chẳng lẽ tôi không thể có thời gian nghỉ ngơi?”
“Phó tổng Hạ cũng đi ăn cơm phải không? Người đều cần ăn cơm, công việc thì mãi mãi làm không hết
Huống hồ tôi vừa rồi đang tìm tài liệu, nếu như không phải Phó tổng Hạ đến đây, tôi nghĩ tôi đã bắt đầu gọi điện thoại rồi.” Cô gái nhìn cô với vẻ mặt quật cường: “Lúc tôi nhậm chức đã nói rồi, tôi không tăng ca, nếu như Phó tổng Hạ không hài lòng có thể cho tôi nghỉ việc.”
Hạ Diệu Diệu nghe vậy cúi lưng nhặt cái tài liệu vừa vứt xuống lên, bình tĩnh nhìn trợ lý đang im lặng: “Kết toán lương cho cô ta, tiễn cô ta ra ngoài.”
“Rõ.”
Cô gái nghe vậy lập tức thu thập đồ đạc trừng mắt nhìn Hạ Diệu Diệu đạp ghế quay người đi, còn lẩm bẩm: “Có mời tôi cũng không quay lại, hừ! Không phải chỉ là phó tổng thôi à, có gì mà giỏi? Chúng tôi là nhân viên chứ không phải nô lệ.” Hạ Diệu Diệu cũng không biết nên thể hiện thể nào nên dứt khoát lạnh mặt nhìn nữ nhân viên đang rời đi
Sau đó cô lại nhìn những nhân viên khác đang bận rộn làm việc, bình tĩnh trở về phòng làm việc bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Vừa rồi cô nói cái gì? Có phải nói hơi quá rồi không? Tăng ca? Những việc năm đó bọn cô làm chẳng lẽ phải để đám người mới tiếp tục?
Cũng giống như việc thầy giáo dạy quá giờ, cô không thể vì mình là giáo viên mà cảm thấy việc dạy quá giờ là việc đương nhiên, học sinh cực kì ghét việc đó.
Hạ Diệu Diệu thấy không tốt, ha ha ha! Phạm Tiếu nhàn nhã đứng ở cửa lúc cô đang ôm đầu, cô ấy trêu chọc nói: “Phục chưa?”
“Sư phụ?”
Phạm Tiểu ưu nhã, ung dung lại không mất sức hút đi vào, mái tóc dài như làn sóng thả trên vai, yểu điệu dựa vào bàn làm việc của cô: “Vừa rồi nhìn thấy rồi, thanh niên bây giờ không nhiều, cũng không ít
Bị phỉ nhổ lên mặt trực tiếp như vậy thì cũng coi như em xui xẻo, công việc lúc nào cũng có thể đổi, ông chủ ai cũng làm được, chẳng có gì giỏi giang cả.
Hạ Diệu Diệu đi đến dựa vào chiếc ghế cao đối diện với sự phụ: “Trước đây em cũng từng gặp người mắng mấy câu đã khóc rồi
Em còn thấy em nói cũng không nặng mà đi dứt khoát như vậy thì chắc bối cảnh sau lưng cũng không nhỏ? Sao lại về đây? Hôm nay không phải quay ngoại cảnh à?”
“Bởi vì em và đằng ấy nhà em đi ăn cơm, vì vậy nên về sớm
Cô gái vừa rồi có ít quan hệ với bên trên, ở chỗ chúng ta làm đại vương, vì vậy tương đối kiêu ngạo
Nhưng mà bây giờ đi hay không cũng chẳng sao, em không thiếu người như vậy
Đúng rồi, lần sau tiếp tục ăn cơm, chị nghĩ chắc em ăn thêm mấy lần, chị cũng không cần chạy nữa, rất nhiều đơn hàng đều cầu xin chị ra tay.”
“Có thể giúp đỡ cho sự phụ là vinh hạnh của đồ đệ...”
Hai người nói xong thì đều cười.
“Được rồi, không nói nữa, em có đi làm đẹp không?” “Em còn việc bận, ngày mai còn dự án phải đích thân theo dõi.” “Vậy em làm đi, bye bye.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ủy viên Mạnh lập tức đáp lại: “Anh hét với con làm cái gì, một cái cúc áo thôi mà, nó hiểu gì chứ? Anh ăn phải thuốc súng à, đến đây mẹ ôm.” Bé trai tủi thân nhào vào lòng mẹ
“Thật đúng là, em chẳng biết điểm dừng gì cả.”
Anh Lư buồn bực lật tìm chiếc danh thiếp được cất ở chỗ sâu nhất trong túi áo vứt lên người vợ.
“Cái gì?” Ủy viên Mạnh đang dỗ con thì cầm lên nhìn qua lập tức kinh ngạc nhìn chồng: “Anh..” Anh Lư cũng sắp sụp đổ rồi: “Em không biết? Anh ấy là bạn học của em? Em chắc chắn không phải mình hoa mắt...” Sao em lại có người bạn giỏi như vậy chứ? Ủy viên Manh cũng không ngờ: “Đương nhiên là bạn học rồi, học cùng bốn năm đại học sao em có thể nhận sai, cho dù là nhận sai anh ấy thì còn có Hạ Diệu Diệu mà.” Ủy viên Manh nhìn đi nhìn lại mấy lần: “Sao có thể chứ, thật là, bốn năm rồi
Cái người nói chuyện với em ý, điều kiện gia đình của cô ấy rất không tốt, hoạt động kiếm tiền của trường cô ấy đều tham gia, còn bắt Hà An cũng tham gia
Đúng rồi anh ấy tên Hà An, không phải Hà Mộc An..
sao có thể...”
“Cũng không thể nào in giả được.” Anh Là dựa vào trên ghế: “Với khí chất của anh ta mà em lại nhìn ra giống bán bảo hiểm?” Não em bị úng nước à? “Anh ấy..
anh ấy..
khí chất của anh ấy trước nay vẫn vậy.” Ủy viên Mạnh cũng ngây người rồi lại cúi đầu nhìn danh thiếp, động tác dỗ con trai trở thành vô thức: “Sao có thể...” Anh Lư khởi động xe, đột nhiên cảm thấy xe xung quanh nhiều hơn không ít: “Muốn chết rồi.” “Không, không phải chứ..
lớp trưởng rất nhiệt tình
Không phải vui vẻ mà là kinh hãi, sự kinh hãi vượt ra khỏi dự liệu
Anh Lư lái xe ra khỏi bãi đỗ xong thì châm chọc: “Em chắc chắn lớp trưởng của bọn em là Vợ chứ không phải là tình nhân của anh ta? Không đúng, không đúng...” Không đủ xinh đẹp làm người tình, nhưng: “Ngài Hà mới kết hôn mà, con gái của lớp trưởng bọn em đã lớn như vậy rồi...” Đầu anh ta to cả ra rồi!
Ủy viên Mạnh vẫn đang trong giai đoạn ngây người, Hà Mộc An đó! Bốn năm liền vậy mà cô lại chẳng phát hiện ra bên cạnh mình có nhân vật như vậy: “Không phải người tình, lớp trưởng của bọn em tuyệt đối không phù hợp làm người tình...”
Anh Lư cũng cảm thấy không thích hợp.
Nhìn đi!
Ủy viên Mạnh vẫn còn đang nhìn danh thiếp
Đột nhiên cô nói: “Em biết ai biết rồi...” Cô vội vàng gọi cho Trương Tấn Xảo.
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt cô càng cứng nhắc hơn, chỉ nói một câu: “..
Sao hồi đó em không bảo đảm bạn tốt thể chết theo đuổi Hà An chứ...”
Xe của anh Lư chút nữa thì đâm xuống rãnh: “Em thối đi..
Không sợ bị chỉnh chết à...”
“Cũng..
cũng phải..
a..
trời ơi! Vậy mà lại là Hà Mộc An! Hà Mộc An đó!...” Nói xong cô lại nhìn danh thiếp: “Nếu như em gọi điện cho lớp trưởng, liệu lớp trưởng có giúp bọn mình đi cửa sau không?” Nếu tập đoàn họ xây dựng công ty con, xưởng sản xuất gì đó, cho dù là Kiến trúc Đặc Kì cũng sẽ yêu cầu bọn họ bán xi măng mà đúng không?
Anh Lư nghe vậy thì kích động nuốt nước bọt, đàn ông không ai không muốn thành danh.
Ủy viên Mạnh lại hồi thần, nhấc danh thiếp lên: “Nhà ở là được rồi, trời ơi, Hà Mộc An là bạn của em
Nhìn thấy chưa, chúng ta cũng có người để đi cửa sau...”
Anh Lư nhìn dáng vẻ của vợ, tâm trạng căng thẳng đến bây giờ mới được thả lỏng, phục rồi...
“Chào buổi chiều ngài Hà.” Toàn thể thành viên của bộ phận thư kí và trợ lý đứng dậy, dùng ánh mắt tiễn ngài Hà vĩ đại rời đi.
Hà Mộc An hơi gật đầu, đi thẳng không dừng lại
“Chào buổi chiều ngài Hà.” Toàn bộ thành viên tổ thứ hai của bộ phận thư kí đứng dậy dùng ánh mắt tiễn ngài Hà đi qua.
Lần này Hà Mộc An chẳng gật đầu
“Chào buổi chiều ngài Hà.” Thư kí Thi của tổng bộ thư kí dẫn theo toàn bộ nhân viên của mình tiễn ngài Hà đi qua
Hà Mộc An đi vào thang máy
Tất cả nhân viên bộ phận thư kí ào ào một trận
“Buổi trưa ngài Hà ra ngoài ăn cơm?” “Với ai? Với ai? Với ai?” Nữ nhân viên văn phòng mặc áo len nhanh chóng tiếp tục công việc trong tay, một cái đồ án khác biệt đang dần dần hình thành
“Còn có thể là ai, phu nhân nhà chúng ta.” Người đàn ông tiếp tục xé túi đóng gói nhếch mày nói, đột nhiên cảm thấy chiếc túi đóng gói này xé rất thuận tay, đặt sang một bên để tiếp tục xé.
“Phu nhân nhà chúng ta có lòng vậy đó, đưa ngài Hà ra ngoài ăn cơm.”
“Đây..
chỉ là ăn bữa cơm thì có liên quan gì đến việc có lòng hay không?” “Anh không nghe vừa rồi thư kí Thi đi lên nói gì với Lý tổng à? Phu nhân chúng ta là tự mình đến đón, đó là tấm lòng, phụ nữ chỉ có lòng với người đàn ông mình thích thôi.” Chẳng ai nói phu nhân có lòng với tiền, trong mắt nhân viên của bộ phận thư kí thì ngài Hà nhà bọn họ đương nhiên là có phong độ, hấp dẫn hơn tiền nhiều, đáng yêu hơn tiền một vạn lần
Cho dù ban đầu phu nhân yêu tiền của ngài Hà thì cuối cùng vẫn bị con người của ngài Hà chinh phục thôi.
“Đợi đã, điều mọi người quan tâm hình như sai rồi? Ngài Hà ăn xong cơm thì còn qua đây làm gì, công việc của ai xảy ra vấn đề?”
Đúng vậy, giai đoạn nào khiến phòng thư kí mất mặt vậy, lại còn kinh động đến ngài Hà, đứng ra đây, không đánh chết không được mà.
Bộ phận thư kí của Tập đoàn Hòa Mộc không hề cẩn thận, một đám tinh anh vì công ty mà khom lưng tận tâm đến chết không từ, chỉ hận không thể chết vì công việc như bên ngoài đồn đại
Có rất nhiều lúc bộ phận này có thể nói là buôn dưa lê nhiều nhất, nhàn hạ nhất, hỗn loạn nhất Tập đoàn Hòa Mộc.
“Cô có thời gian ăn cơm mà không có thời gian gọi điện à?” Hạ Diệu Diệu trực tiếp vứt tài liệu lên bàn nhìn cô ta: “Cô bảo tôi dùng thế nào? Tôi cho cô mười phút, hỏi các thông số xong thì mang đến cho tôi.”
Cô gái lập tức tức giận đứng dậy cãi lại: “Cô dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi? Đã hết giờ làm việc rồi, tôi không hề làm biếng, đây không phải lỗi của tôi, tôi vẫn luôn bận rộn
Còn nữa vì sao phải chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của tôi gọi điện thoại, tôi không gọi cho cô thì cô phải dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi sao? Tôi không có lòng tự tôn à?”
Cô gái quật cường nhìn cô đầy khí khái
Hạ Diệu Diệu chỉ vào chữ bên trên: “Buổi chiều hai giờ rưỡi phải dùng, hai giờ rưỡi, thời gian trước đó tôi không quan tâm cô làm cái gì, bận thế nào, mấy cái này cô có thấy không? Huống hồ một cuộc điện thoại cùng lắm mười phút, trước khi hết giờ cô không biết gọi hỏi à?”
“Tôi nói rồi đã hết giờ rồi, tôi chỉ là đến làm việc không phải đến bản thân cho các cô, chẳng lẽ tôi không thể có thời gian nghỉ ngơi?”
“Phó tổng Hạ cũng đi ăn cơm phải không? Người đều cần ăn cơm, công việc thì mãi mãi làm không hết
Huống hồ tôi vừa rồi đang tìm tài liệu, nếu như không phải Phó tổng Hạ đến đây, tôi nghĩ tôi đã bắt đầu gọi điện thoại rồi.” Cô gái nhìn cô với vẻ mặt quật cường: “Lúc tôi nhậm chức đã nói rồi, tôi không tăng ca, nếu như Phó tổng Hạ không hài lòng có thể cho tôi nghỉ việc.”
Hạ Diệu Diệu nghe vậy cúi lưng nhặt cái tài liệu vừa vứt xuống lên, bình tĩnh nhìn trợ lý đang im lặng: “Kết toán lương cho cô ta, tiễn cô ta ra ngoài.”
“Rõ.”
Cô gái nghe vậy lập tức thu thập đồ đạc trừng mắt nhìn Hạ Diệu Diệu đạp ghế quay người đi, còn lẩm bẩm: “Có mời tôi cũng không quay lại, hừ! Không phải chỉ là phó tổng thôi à, có gì mà giỏi? Chúng tôi là nhân viên chứ không phải nô lệ.” Hạ Diệu Diệu cũng không biết nên thể hiện thể nào nên dứt khoát lạnh mặt nhìn nữ nhân viên đang rời đi
Sau đó cô lại nhìn những nhân viên khác đang bận rộn làm việc, bình tĩnh trở về phòng làm việc bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Vừa rồi cô nói cái gì? Có phải nói hơi quá rồi không? Tăng ca? Những việc năm đó bọn cô làm chẳng lẽ phải để đám người mới tiếp tục?
Cũng giống như việc thầy giáo dạy quá giờ, cô không thể vì mình là giáo viên mà cảm thấy việc dạy quá giờ là việc đương nhiên, học sinh cực kì ghét việc đó.
Hạ Diệu Diệu thấy không tốt, ha ha ha! Phạm Tiếu nhàn nhã đứng ở cửa lúc cô đang ôm đầu, cô ấy trêu chọc nói: “Phục chưa?”
“Sư phụ?”
Phạm Tiểu ưu nhã, ung dung lại không mất sức hút đi vào, mái tóc dài như làn sóng thả trên vai, yểu điệu dựa vào bàn làm việc của cô: “Vừa rồi nhìn thấy rồi, thanh niên bây giờ không nhiều, cũng không ít
Bị phỉ nhổ lên mặt trực tiếp như vậy thì cũng coi như em xui xẻo, công việc lúc nào cũng có thể đổi, ông chủ ai cũng làm được, chẳng có gì giỏi giang cả.
Hạ Diệu Diệu đi đến dựa vào chiếc ghế cao đối diện với sự phụ: “Trước đây em cũng từng gặp người mắng mấy câu đã khóc rồi
Em còn thấy em nói cũng không nặng mà đi dứt khoát như vậy thì chắc bối cảnh sau lưng cũng không nhỏ? Sao lại về đây? Hôm nay không phải quay ngoại cảnh à?”
“Bởi vì em và đằng ấy nhà em đi ăn cơm, vì vậy nên về sớm
Cô gái vừa rồi có ít quan hệ với bên trên, ở chỗ chúng ta làm đại vương, vì vậy tương đối kiêu ngạo
Nhưng mà bây giờ đi hay không cũng chẳng sao, em không thiếu người như vậy
Đúng rồi, lần sau tiếp tục ăn cơm, chị nghĩ chắc em ăn thêm mấy lần, chị cũng không cần chạy nữa, rất nhiều đơn hàng đều cầu xin chị ra tay.”
“Có thể giúp đỡ cho sự phụ là vinh hạnh của đồ đệ...”
Hai người nói xong thì đều cười.
“Được rồi, không nói nữa, em có đi làm đẹp không?” “Em còn việc bận, ngày mai còn dự án phải đích thân theo dõi.” “Vậy em làm đi, bye bye.”