Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-569
Chương 569: Tình yêu với thủ môn (2)
“Lớp trưởng Hạ!” Hai ba người phụ nữ vui vẻ chạy tới, khóe mắt họ có c3hút nếp nhăn, làn da không còn căng mịn, nhìn vào có thể thấy không c2òn là thiếu nữ đôi mươi nữa, nhưng trong mắt lại hiện lên niềm vui vì9 được gặp lại sau khi chia xa
Với hai người trước mặt, cô9 chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, chắc là biết nhau đấy, nhưng lại không tài nào nhớ được tên của họ
Mỗi lần thấy Hạ Diệu Diệu ôm để kiểm tra vào phòng học, tớ đều cảm thấy giống như quay về lớp 12 thời sắp thi, bây giờ mơ thấy còn bị dọa tỉnh.” Hạ Diệu Diệu cười rạng rỡ, nói lên những xúc động đã từng không thốt thành lời: “Không chỉ các cậu, tớ cũng không khác mấy, muốn duy trì thành tích đứng đầu, tối nào tớ cũng ngủ mơ, sáng ra liền thấy thành quả, ha ha ha ha.” Bạn bè xung quanh đập cô mấy cái: “Hạ Diệu Diệu! Tới bây giờ cậu vẫn còn chê cười chúng tớ!”
Sau một hồi tán gẫu, mấy người bọn họ hẹn nhau ăn trưa ở căn tin chỗ bãi tập, rồi mới lưu luyến tản ra
Hạ Diệu Diệu không che giấu nổi nét cười: “Không nhắc nổi tên của chị em tốt một lần, đúng là lỗi của tớ.” “Cũng không phải lỗi lầm gì, cậu chính là hoa khôi của lớp ba chúng ta, ai gặp cậu mà chẳng muốn nói vài câu, hồi tưởng một chút tuổi ngây ngô đó! Đi thôi! Nhanh! Ăn bánh bao sủi cảo đi.” “Ai nói bánh bao của nhà ăn chúng ta giống sủi cảo?” Trên quảng trường có rất nhiều người mua đồ ăn sáng, nhìn có vẻ như là quầy hàng của nhà ăn dọn ra đây bán, còn có các quầy hàng nhỏ cũng dọn ra kiếm chút tiền
Trên từng quầy có bán đủ loại mặt hàng, Hạ Diệu Diệu còn thấy có cả lá ngô đồng với cỏ mùa thu, gói lại giống như đồ chơi Tết của trẻ em: “Vì sao lại không có bán đất cát?” “Sợ lấy nhiều, trường học lại có thêm một hố Minh Nguyệt.” Một người lạ đáp lại một cách thân thuộc
Đám người xung quanh cùng cười giòn giã.
Trên đường đi bọn họ gặp không ít cây cỏ, thủy tinh, trang giấy bỏ, bút của giáo viên..
dấu ấn của những mộng mơ cũ, trừ hoa ra, còn lại là cạn lời, dù cho cũng có nhiều người mua, nhưng ai cũng biết chỉ là mua vui, sau đó cũng sẽ vứt đi.
Tất cả mọi người đều hiểu là vậy, nhưng vẫn đồng ý moi tiền cho các sinh viên, chỉ để đổi lại chút vui vẻ cho mình, chút tiền tiêu vặt cho bọn nhỏ, chứ không phải vì tạo cơ hội việc làm cho những đứa trẻ này, cho nên cười rất vui vẻ
Không có ý xấu, chỉ là vui thôi, những sinh viên bán đồ gần đó cũng vui, có thể là trước kỷ niệm thành lập trường ba ngày có ban ra lệnh cấm đào đất, là vì thật sự có người muốn đào
Khổng Đồng Đồng ăn sáu cái bánh bao mới no bụng, bực bội nuốt miếng cuối cùng: “Hồi trước tớ ăn bốn cái là no rồi, bây giờ nhất định là nó nhỏ hơn trước.” Hạ Diệu Diệu cũng đang ăn bánh bao, cô cố nuốt xuống, cảm thấy trường học muốn cho bọn họ nhớ rõ nhà ăn nên kích cỡ bánh bao ngày càng lớn, đúng là giết chết hồi ức mà! Hạ Diệu Diệu vỗ ngực cố nuốt, uống một lớp sữa đậu nành: “Sao cậu không nói sức ăn của cậu tăng lên?” Nhiều người ồn ào, cô phải nói to mới nghe được
“Không thể nào! Sau khi ra trường sức ăn của tớ giảm bớt! Nhà ăn của Thu đúng là rất có thể diện! Bên kia có bán quần áo lưu niệm màu đỏ, tới mua một cái đi.” Hai người mỗi người mua ngay một chiếc màu đỏ, khoác lên vai đuổi ruồi: “Vì sao chúng ta không mua mũ?” “Đúng rồi
Vì sao chứ?” “Hai chúng ta ngu si đần chứ còn sao nữa.” Hai người cười lớn, nhanh chóng đi mua mũ, khắp nơi có bán mũ du lịch, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có kiểu chữ là khác nhau
Hai người đội mũ, vô cùng phong lưu”, tự nhận rất “đẹp trai”, đi khắp các con đường của Thu, cười ngốc ngốc vui vẻ
Hổ Minh Nguyệt có danh tiếng không hề nhỏ, nước hồ róc rách, cá nhỏ bơi lội, trong lòng ai đó có thơ ca, không ở trước hoa dưới nước nghĩ tới hoàng tử bạch mã, cùng không nghĩ gặp cô gái múa trong nước
Từ sớm, đã có rất nhiều người đứng quanh hồ Minh Nguyệt, còn có rải rác mấy gian hàng bán nước hồ với cá nhỏ, nhìn dấu hiệu cho thấy là nhân tài của hội sinh viên, không phải ai cũng có thể tùy tiện vớt
Ven hồ có một người phụ nữ ôm bể cá nhỏ tinh xảo trong tay, mang theo máy ảnh lưu niệm, nhân lúc người ta không chú ý, bẻ một cành liễu cất vào lòng
Còn có lớp hẹn hôm nay ở bờ hồ chụp bức ảnh tập thể sau mười năm, cách đó không xa còn có mấy sinh viên đang tập bài thể dục đầy mùi vị thanh xuân
Cảnh sắc mê mẩn, người đẹp vật đẹp
Hạ Diệu Diệu tựa người vào một cây liễu, nghiêng đầu tạo dáng cho Khổng Đồng Đồng chụp một bức ảnh đẹp
Chụp xong, Hạ Diệu Diệu tới nhìn một chút, rồi để Khổng Đồng Đồng chạy đi ôm một thân liễu lớn, chụp ảnh cho cô
Hai người đều không còn trẻ nữa nhưng lại hiểu động giống con nít, không để ý nắng nóng mà chụp ảnh chung với từng cây liễu bên hồ
“Hạ Diệu Diệu? Hạ Diệu Diệu!” Hạ Diệu Diệu quay lại, khoan thai giơ tay che đầu, giống như thái độ của người gọi cô, dùng khuôn mặt không mấy nhiệt tình nhìn về phía đối phương
Khổng Đồng Đồng đi từ chỗ cây liễu tới: “Ai vậy?” Cách đó không xa, chỗ sườn dốc cao có bốn người phụ nữ đang đứng, người đi đầu thu hút ánh nhìn nhất, ăn mặc không tầm thường, trang điểm không tầm thường, túi xách trong tay lại càng không tầm thường, khuôn mặt cười kia cũng vậy
Hạ Diệu Diệu nở nụ cười khách sáo giống đối phương, nhỏ giọng hỏi Không Đồng Đồng: “Có nhớ tên không? Mặc kệ nhớ hay là không, cậu có tin là chúng ta gặp phải người đầu tiên làm cho chúng ta bực mình rồi không?” Có thể không bực bội sao? Gọi các cô xong vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, thái độ trong đó không phải nhìn là thấy liền à?
“Lớp trưởng Hạ!” Hai ba người phụ nữ vui vẻ chạy tới, khóe mắt họ có c3hút nếp nhăn, làn da không còn căng mịn, nhìn vào có thể thấy không c2òn là thiếu nữ đôi mươi nữa, nhưng trong mắt lại hiện lên niềm vui vì9 được gặp lại sau khi chia xa
Với hai người trước mặt, cô9 chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, chắc là biết nhau đấy, nhưng lại không tài nào nhớ được tên của họ
Mỗi lần thấy Hạ Diệu Diệu ôm để kiểm tra vào phòng học, tớ đều cảm thấy giống như quay về lớp 12 thời sắp thi, bây giờ mơ thấy còn bị dọa tỉnh.” Hạ Diệu Diệu cười rạng rỡ, nói lên những xúc động đã từng không thốt thành lời: “Không chỉ các cậu, tớ cũng không khác mấy, muốn duy trì thành tích đứng đầu, tối nào tớ cũng ngủ mơ, sáng ra liền thấy thành quả, ha ha ha ha.” Bạn bè xung quanh đập cô mấy cái: “Hạ Diệu Diệu! Tới bây giờ cậu vẫn còn chê cười chúng tớ!”
Sau một hồi tán gẫu, mấy người bọn họ hẹn nhau ăn trưa ở căn tin chỗ bãi tập, rồi mới lưu luyến tản ra
Hạ Diệu Diệu không che giấu nổi nét cười: “Không nhắc nổi tên của chị em tốt một lần, đúng là lỗi của tớ.” “Cũng không phải lỗi lầm gì, cậu chính là hoa khôi của lớp ba chúng ta, ai gặp cậu mà chẳng muốn nói vài câu, hồi tưởng một chút tuổi ngây ngô đó! Đi thôi! Nhanh! Ăn bánh bao sủi cảo đi.” “Ai nói bánh bao của nhà ăn chúng ta giống sủi cảo?” Trên quảng trường có rất nhiều người mua đồ ăn sáng, nhìn có vẻ như là quầy hàng của nhà ăn dọn ra đây bán, còn có các quầy hàng nhỏ cũng dọn ra kiếm chút tiền
Trên từng quầy có bán đủ loại mặt hàng, Hạ Diệu Diệu còn thấy có cả lá ngô đồng với cỏ mùa thu, gói lại giống như đồ chơi Tết của trẻ em: “Vì sao lại không có bán đất cát?” “Sợ lấy nhiều, trường học lại có thêm một hố Minh Nguyệt.” Một người lạ đáp lại một cách thân thuộc
Đám người xung quanh cùng cười giòn giã.
Trên đường đi bọn họ gặp không ít cây cỏ, thủy tinh, trang giấy bỏ, bút của giáo viên..
dấu ấn của những mộng mơ cũ, trừ hoa ra, còn lại là cạn lời, dù cho cũng có nhiều người mua, nhưng ai cũng biết chỉ là mua vui, sau đó cũng sẽ vứt đi.
Tất cả mọi người đều hiểu là vậy, nhưng vẫn đồng ý moi tiền cho các sinh viên, chỉ để đổi lại chút vui vẻ cho mình, chút tiền tiêu vặt cho bọn nhỏ, chứ không phải vì tạo cơ hội việc làm cho những đứa trẻ này, cho nên cười rất vui vẻ
Không có ý xấu, chỉ là vui thôi, những sinh viên bán đồ gần đó cũng vui, có thể là trước kỷ niệm thành lập trường ba ngày có ban ra lệnh cấm đào đất, là vì thật sự có người muốn đào
Khổng Đồng Đồng ăn sáu cái bánh bao mới no bụng, bực bội nuốt miếng cuối cùng: “Hồi trước tớ ăn bốn cái là no rồi, bây giờ nhất định là nó nhỏ hơn trước.” Hạ Diệu Diệu cũng đang ăn bánh bao, cô cố nuốt xuống, cảm thấy trường học muốn cho bọn họ nhớ rõ nhà ăn nên kích cỡ bánh bao ngày càng lớn, đúng là giết chết hồi ức mà! Hạ Diệu Diệu vỗ ngực cố nuốt, uống một lớp sữa đậu nành: “Sao cậu không nói sức ăn của cậu tăng lên?” Nhiều người ồn ào, cô phải nói to mới nghe được
“Không thể nào! Sau khi ra trường sức ăn của tớ giảm bớt! Nhà ăn của Thu đúng là rất có thể diện! Bên kia có bán quần áo lưu niệm màu đỏ, tới mua một cái đi.” Hai người mỗi người mua ngay một chiếc màu đỏ, khoác lên vai đuổi ruồi: “Vì sao chúng ta không mua mũ?” “Đúng rồi
Vì sao chứ?” “Hai chúng ta ngu si đần chứ còn sao nữa.” Hai người cười lớn, nhanh chóng đi mua mũ, khắp nơi có bán mũ du lịch, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có kiểu chữ là khác nhau
Hai người đội mũ, vô cùng phong lưu”, tự nhận rất “đẹp trai”, đi khắp các con đường của Thu, cười ngốc ngốc vui vẻ
Hổ Minh Nguyệt có danh tiếng không hề nhỏ, nước hồ róc rách, cá nhỏ bơi lội, trong lòng ai đó có thơ ca, không ở trước hoa dưới nước nghĩ tới hoàng tử bạch mã, cùng không nghĩ gặp cô gái múa trong nước
Từ sớm, đã có rất nhiều người đứng quanh hồ Minh Nguyệt, còn có rải rác mấy gian hàng bán nước hồ với cá nhỏ, nhìn dấu hiệu cho thấy là nhân tài của hội sinh viên, không phải ai cũng có thể tùy tiện vớt
Ven hồ có một người phụ nữ ôm bể cá nhỏ tinh xảo trong tay, mang theo máy ảnh lưu niệm, nhân lúc người ta không chú ý, bẻ một cành liễu cất vào lòng
Còn có lớp hẹn hôm nay ở bờ hồ chụp bức ảnh tập thể sau mười năm, cách đó không xa còn có mấy sinh viên đang tập bài thể dục đầy mùi vị thanh xuân
Cảnh sắc mê mẩn, người đẹp vật đẹp
Hạ Diệu Diệu tựa người vào một cây liễu, nghiêng đầu tạo dáng cho Khổng Đồng Đồng chụp một bức ảnh đẹp
Chụp xong, Hạ Diệu Diệu tới nhìn một chút, rồi để Khổng Đồng Đồng chạy đi ôm một thân liễu lớn, chụp ảnh cho cô
Hai người đều không còn trẻ nữa nhưng lại hiểu động giống con nít, không để ý nắng nóng mà chụp ảnh chung với từng cây liễu bên hồ
“Hạ Diệu Diệu? Hạ Diệu Diệu!” Hạ Diệu Diệu quay lại, khoan thai giơ tay che đầu, giống như thái độ của người gọi cô, dùng khuôn mặt không mấy nhiệt tình nhìn về phía đối phương
Khổng Đồng Đồng đi từ chỗ cây liễu tới: “Ai vậy?” Cách đó không xa, chỗ sườn dốc cao có bốn người phụ nữ đang đứng, người đi đầu thu hút ánh nhìn nhất, ăn mặc không tầm thường, trang điểm không tầm thường, túi xách trong tay lại càng không tầm thường, khuôn mặt cười kia cũng vậy
Hạ Diệu Diệu nở nụ cười khách sáo giống đối phương, nhỏ giọng hỏi Không Đồng Đồng: “Có nhớ tên không? Mặc kệ nhớ hay là không, cậu có tin là chúng ta gặp phải người đầu tiên làm cho chúng ta bực mình rồi không?” Có thể không bực bội sao? Gọi các cô xong vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, thái độ trong đó không phải nhìn là thấy liền à?