Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-551
Chương 551: Chuyện cưới xin của hạ vũ
Hơn ba giờ chiều, Hạ Diệu Diệu mặc áo dài thêu hoa màu đỏ thẫm mỉm cười, tiên phần lớn số kh3ách mời thì cô mới đấm đấm vai, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Trong nhà ng2oại trừ thân thích và những người bạn thân thiết không cần đón tiếp thì chẳng còn mấy ai nữ9a
“Mệt quá, mẹ, mẹ cũng đi nghỉ đi, bận rộn cả ngày rồi.” Khóe miệng bà Hạ nhếch lê0n vui vẻ: “Không mệt, không mệt, mẹ một cái gì, cũng chỉ ngồi không, chuyện gì cũng không c9ần mẹ phiền lòng, nhìn mấy đứa đều kết hôn thì mẹ cũng yên lòng.” “Mẹ, người ta có con gái kết hôn thì cha mẹ đều đau lòng, nhìn mẹ nói giống như mẹ vui vẻ biết bao, nếu Tiểu Ngư biết thì chẳng phải sẽ nói mẹ bất công à?” Bà Hạ giả vờ đánh con gái lớn một cái: “Con nói hơi nhiều rồi đấy, mẹ rất vui vẻ.” Con gái lớn khó khăn lắm mới gả đi được sao bà lại không vui chữ: “Con gái, con tới đây.” Hạ Diệu Diệu đẩy xe lăn về trước: “Sao ạ?” Bà Hạ thần bí hỏi: “Con nói cho mẹ biết, có phải thằng Vũ và cô gái hơi lớn tuổi trong công ty nó yêu nhau rồi hả?” “Mẹ, nghe mẹ nói kìa, hình như mẹ lớn tuổi hơn so với người ta nha.” Sắc mặt Bà Hạ không tốt lắm: “Có thể giống nhau à? Hạ Vũ mới bao nhiêu tuổi, người phụ nữ kia cũng có thể làm mẹ nó rồi.” “Làm gì đến mức như mẹ nói vậy, còn nhỏ hơn con mấy tháng mà, hơn nữa, phụ nữ lớn tuổi thì sao chứ, lớn tuổi sẽ biết yêu thương.” Bà Hạ nóng nảy: “Con có ý gì? Hai người bọn nó thật sự có gì à?” Hạ Diệu Diệu đẩy bà lên lầu: “Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, các cô của con còn ở đây, cẩn thận bị nghe được sẽ tới quan tâm mẹ đó.” Bà Hạ không vui nhìn xung quanh, xem ra cũng biết việc mình nói linh tinh có sức hấp dẫn cực lớn với họ hàng, hơn nữa cũng không phải là lựa chọn con dâu tốt' gì, nào có đáng mang ra khoe khoang
Hạ Diệu Diệu an ủi mẹ: “Con nói là nếu như, sao mẹ nghe như chuyện này có thật vậy, người ta chưa chắc đã để ý đến Hạ Vũ đâu, cũng không phải mẹ không biết con trai mẹ ra sao.” “Con trai mẹ thế nào, con trai mẹ cần học vấn có học vấn, muốn bề ngoài có bề ngoài, bây giờ còn có thể kiếm tiền, tính cách cũng tốt, đi theo nó là cô gái kia có phúc.” “Sau đó phục vụ mẹ chồng có tính tình cổ quái như mẹ, mẹ nghĩ đó là chuyện tốt gì?” Bà Hạ quay đầu lại giả vờ đánh cô
Hạ Diệu Diệu kéo mẹ lại: “Giữ chút thể diện cho con, Mộc An vẫn chưa đi đấy, mẹ không sợ anh ấy bắt chước à?” Bà Hạ lập tức ngồi im, phô trương thanh thể nói: “Nó dám!” Suy nghĩ một chút bà lại không yên tâm: “Nó không đánh con chứ?” “Có mượn gan của cả thế giới.” Khóe miệng Hạ Diệu Diệu cũng nở nụ cười theo bản năng.
“Mẹ nói với con, con đừng...” “Con biết, con biết, mẹ lạc đề, nói Hạ Vũ, Hạ Vũ...” Tâm tư Bà Hạ lập tức trở về việc của Hạ Vũ: “Mẹ thấy tuổi tác người phụ nữ kia quá lớn không xứng với Hạ Vũ, Hạ Vũ của chúng ta tìm ai không được, nghe nói còn là nữ tiếp viên hàng không, nữ tiếp viên hàng không, nổi tiếng hả?” “Người ta là nữ tiếp viên hàng không thì sao, chẳng phải chỉ xinh đẹp hơn bình thường thôi sao, người có dáng dấp xinh đẹp thì có ai không yêu đương mấy lần
Mẹ không thể bởi vì nghề nghiệp của người ta mà đánh giá, con còn nghe nói người ta là quản lý cấp cao, công việc rất tốt, tiền lương còn cao hơn con trai mẹ đây.”
“Lời con nói nhằm vào ai vậy, con không thấy thôi, con nhìn từ thể đi của con bé, uốn a uốn éo, nhìn không đúng đắn, mẹ không đồng ý, mẹ nói với con, con cũng bớt bắc cầu đi.” “Cái gì mà uốn a uốn éo, người ta gọi đó là quy tắc giao tiếp, con thấy có khí chất hơn Bùi Nhan nhiều.” “Tóm lại mẹ không đồng ý.” “Mẹ không đồng ý cứ nói với Hạ Vũ đó, mẹ thấy Hạ Vũ sẽ nghe lời mẹ à? Mẹ, con cũng nói trước trường hợp xấu nhất, đừng đi nói với đám cô dì, cẩn thận đến lúc bị vả mặt, bị người khác cười nhạo.” Bà Hạ há hốc mồm muốn phản bác, nhưng suy nghĩ lại thì thấy quả thật đúng là như vậy, lỡ như Hạ Vũ thật sự thích, đến lúc đó cưới về nhà, bà sẽ không bị chị em thầm cười nhạo chết à? “Được rồi được rồi, mẹ không biết gì hết, không đúng, nói như vậy là hai người bọn nó thật sự có gì à?”
Sáu giờ chiều, bầu không khí vui vẻ cưới hỏi của nhà họ Hạ cũng bớt đi nhiều, người thân bạn bè có việc cũng về hết, chỉ còn lại vài người thân chưa đi vì dở ván bài, tụm lại giết thời gian
cô ấy sẽ không như vậy, Bùi Nhan hiền lành như thế, tốt bụng như thế, chắc chắc không phải như vậy, Bùi Nhan là cô gái tốt như vậy..
Những lời nói của Thúc Tùng Cảnh lại liên tục vang lên bên tai cậu ta, Thúc Tùng Cảnh sẽ không nói láo, cơ bản là Thúc Tùng Cảnh không cần phải nói láo, Thúc Tùng Cảnh và Bùi Nhan hoàn toàn không quen biết, không cần thiết phải vu khống cô ấy, cô ấy thật sự cố ý làm rơi hoa tại trên xe Thúc Tùng Cảnh?
Sẽ không, sẽ không! Tiểu Nhan chỉ vô tình làm rơi
Thật sự chỉ là vô tình thôi sao?
Lần một lần hai chứ không có lần ba, trong đầu em họ nhà họ Lục không ngừng vang những lời này, không phải là lần thứ nhất! Lại không phải lần thứ nhất, cậu ta sắp khóc, sao có thể: Không thể nào! Tiểu Nhan của cậu ta tốt như vậy! Khống chế cậu ta, yêu cầu không cao, đối xử người khác hiền hòa
Thúc Tùng Cảnh đi ra từ phòng Hạ Vũ, đi về phía sân thượng
“Chào Tổng giám đốc Thúc!” Em họ nhà họ Lục thấy anh ta, chân thành chào hỏi cậu chủ nhà họ Thúc, đợi anh ta đi qua
Thúc Tùng Cảnh đột nhiên đứng yên, vẻ mặt nghiêm túc, thờ ơ lấy một cái hoa tại từ trong túi ra, giọng nghiêm khắc nói: “Đây là của vợ cậu đúng không, bảo cô ta thứ này ở trên xe tôi, thuận tiện chuyển lời cho cô ta, lần một lần hai chứ không có lần ba, đồ của mình thì giữ cho tốt, không phải mỗi lần đều may mắn tìm được.” Nói xong anh ta lạnh mặt, ném hoa tai lên người cậu ta, cứng rắn đi về phía trước
Sắc mặt em họ nhà họ Lục lập tức khó coi, trong lòng cuộn sóng! Bùi Nhan..
Bùi Nhan..
Những lời nói của Thúc Tùng Cảnh lại liên tục vang lên bên tai cậu ta, Thúc Tùng Cảnh sẽ không nói láo, cơ bản là Thúc Tùng Cảnh không cần phải nói láo, Thúc Tùng Cảnh và Bùi Nhan hoàn toàn không quen biết, không cần thiết phải vu khống cô ấy, cô ấy thật sự cố ý làm rơi hoa tại trên xe Thúc Tùng Cảnh?
Sẽ không, sẽ không! Tiểu Nhan chỉ vô tình làm rơi
Thật sự chỉ là vô tình thôi sao?
Lần một lần hai chứ không có lần ba, trong đầu em họ nhà họ Lục không ngừng vang những lời này, không phải là lần thứ nhất! Lại không phải lần thứ nhất, cậu ta sắp khóc, sao có thể: Không thể nào! Tiểu Nhan của cậu ta tốt như vậy! Khống chế cậu ta, yêu cầu không cao, đối xử người khác hiền hòa
Nhất định là có người muốn hãm hại cô ấy
Nhất định là..
Cậu ta nóng lòng che chở vợ, lập tức muốn đuổi theo giải thích thay Tiểu Nhan nhưng giải thích cái gì chứ? Lỡ như Thúc Tùng Cảnh có chứng cứ xác thật thì sao? Nếu là thật thì sao? Bùi Nhan tìm chồng khắp nơi, đột nhiên thấy cậu ta, vừa oán trách vừa gắt: “Sao anh còn ở đây, nhanh lên đi, mẹ chào tạm biệt cậu xong là sẽ đi, anh sao vậy?” Bùi Nhan buồn bực đi tới
Theo bản năng, em họ nhà họ Lục giấu hoa tai đi không để cho cô ta thấy, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình xong: “Không sao, anh..
Anh tới...” Đến rồi còn không nhanh lên, chậm chạp khiến cho người ta phiền lòng! Bùi Nhan nghĩ như vậy nhưng nụ cười trên mặt không nhạt đi chút nào
Ở cuối hành lang, cách rèm mỏng bằng tơ, Thúc Tùng Cảnh thu hết tất cả vào mắt, anh ta chưa từng nghĩ là có thể có hiệu quả gì, chỉ là nhắc nhở người kia tỉnh táo, việc này chỉ cần trong lòng cậu ta biết là được
Còn chuyện có thật hay không cũng không quan trọng, không phải sao?
Hạ Vũ đột nhiên mở cửa, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ đẹp trai, lười biếng
Chỉ có điều cậu đang liên tục gào lên: “Tùng Cảnh! Thúc Tùng Cảnh! Cậu có phải đàn ông hay không? Thua ông đây lại lập tức chạy trốn!!!” Phập! Cửa bị đóng lại
Trên ban công, tay đốt thuốc của Thúc Tùng Cảnh run lên, anh ta hít sâu một hơi
Cửa lại đột nhiên bị mở ra, Hạ Vũ hô to: “Thúc Tùng Cảnh! Về đi ngủ!” Phập! Cửa lại bị đóng lại
Thúc Tùng Cảnh hút thuốc, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đêm đen yên lặng...
Hơn ba giờ chiều, Hạ Diệu Diệu mặc áo dài thêu hoa màu đỏ thẫm mỉm cười, tiên phần lớn số kh3ách mời thì cô mới đấm đấm vai, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Trong nhà ng2oại trừ thân thích và những người bạn thân thiết không cần đón tiếp thì chẳng còn mấy ai nữ9a
“Mệt quá, mẹ, mẹ cũng đi nghỉ đi, bận rộn cả ngày rồi.” Khóe miệng bà Hạ nhếch lê0n vui vẻ: “Không mệt, không mệt, mẹ một cái gì, cũng chỉ ngồi không, chuyện gì cũng không c9ần mẹ phiền lòng, nhìn mấy đứa đều kết hôn thì mẹ cũng yên lòng.” “Mẹ, người ta có con gái kết hôn thì cha mẹ đều đau lòng, nhìn mẹ nói giống như mẹ vui vẻ biết bao, nếu Tiểu Ngư biết thì chẳng phải sẽ nói mẹ bất công à?” Bà Hạ giả vờ đánh con gái lớn một cái: “Con nói hơi nhiều rồi đấy, mẹ rất vui vẻ.” Con gái lớn khó khăn lắm mới gả đi được sao bà lại không vui chữ: “Con gái, con tới đây.” Hạ Diệu Diệu đẩy xe lăn về trước: “Sao ạ?” Bà Hạ thần bí hỏi: “Con nói cho mẹ biết, có phải thằng Vũ và cô gái hơi lớn tuổi trong công ty nó yêu nhau rồi hả?” “Mẹ, nghe mẹ nói kìa, hình như mẹ lớn tuổi hơn so với người ta nha.” Sắc mặt Bà Hạ không tốt lắm: “Có thể giống nhau à? Hạ Vũ mới bao nhiêu tuổi, người phụ nữ kia cũng có thể làm mẹ nó rồi.” “Làm gì đến mức như mẹ nói vậy, còn nhỏ hơn con mấy tháng mà, hơn nữa, phụ nữ lớn tuổi thì sao chứ, lớn tuổi sẽ biết yêu thương.” Bà Hạ nóng nảy: “Con có ý gì? Hai người bọn nó thật sự có gì à?” Hạ Diệu Diệu đẩy bà lên lầu: “Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, các cô của con còn ở đây, cẩn thận bị nghe được sẽ tới quan tâm mẹ đó.” Bà Hạ không vui nhìn xung quanh, xem ra cũng biết việc mình nói linh tinh có sức hấp dẫn cực lớn với họ hàng, hơn nữa cũng không phải là lựa chọn con dâu tốt' gì, nào có đáng mang ra khoe khoang
Hạ Diệu Diệu an ủi mẹ: “Con nói là nếu như, sao mẹ nghe như chuyện này có thật vậy, người ta chưa chắc đã để ý đến Hạ Vũ đâu, cũng không phải mẹ không biết con trai mẹ ra sao.” “Con trai mẹ thế nào, con trai mẹ cần học vấn có học vấn, muốn bề ngoài có bề ngoài, bây giờ còn có thể kiếm tiền, tính cách cũng tốt, đi theo nó là cô gái kia có phúc.” “Sau đó phục vụ mẹ chồng có tính tình cổ quái như mẹ, mẹ nghĩ đó là chuyện tốt gì?” Bà Hạ quay đầu lại giả vờ đánh cô
Hạ Diệu Diệu kéo mẹ lại: “Giữ chút thể diện cho con, Mộc An vẫn chưa đi đấy, mẹ không sợ anh ấy bắt chước à?” Bà Hạ lập tức ngồi im, phô trương thanh thể nói: “Nó dám!” Suy nghĩ một chút bà lại không yên tâm: “Nó không đánh con chứ?” “Có mượn gan của cả thế giới.” Khóe miệng Hạ Diệu Diệu cũng nở nụ cười theo bản năng.
“Mẹ nói với con, con đừng...” “Con biết, con biết, mẹ lạc đề, nói Hạ Vũ, Hạ Vũ...” Tâm tư Bà Hạ lập tức trở về việc của Hạ Vũ: “Mẹ thấy tuổi tác người phụ nữ kia quá lớn không xứng với Hạ Vũ, Hạ Vũ của chúng ta tìm ai không được, nghe nói còn là nữ tiếp viên hàng không, nữ tiếp viên hàng không, nổi tiếng hả?” “Người ta là nữ tiếp viên hàng không thì sao, chẳng phải chỉ xinh đẹp hơn bình thường thôi sao, người có dáng dấp xinh đẹp thì có ai không yêu đương mấy lần
Mẹ không thể bởi vì nghề nghiệp của người ta mà đánh giá, con còn nghe nói người ta là quản lý cấp cao, công việc rất tốt, tiền lương còn cao hơn con trai mẹ đây.”
“Lời con nói nhằm vào ai vậy, con không thấy thôi, con nhìn từ thể đi của con bé, uốn a uốn éo, nhìn không đúng đắn, mẹ không đồng ý, mẹ nói với con, con cũng bớt bắc cầu đi.” “Cái gì mà uốn a uốn éo, người ta gọi đó là quy tắc giao tiếp, con thấy có khí chất hơn Bùi Nhan nhiều.” “Tóm lại mẹ không đồng ý.” “Mẹ không đồng ý cứ nói với Hạ Vũ đó, mẹ thấy Hạ Vũ sẽ nghe lời mẹ à? Mẹ, con cũng nói trước trường hợp xấu nhất, đừng đi nói với đám cô dì, cẩn thận đến lúc bị vả mặt, bị người khác cười nhạo.” Bà Hạ há hốc mồm muốn phản bác, nhưng suy nghĩ lại thì thấy quả thật đúng là như vậy, lỡ như Hạ Vũ thật sự thích, đến lúc đó cưới về nhà, bà sẽ không bị chị em thầm cười nhạo chết à? “Được rồi được rồi, mẹ không biết gì hết, không đúng, nói như vậy là hai người bọn nó thật sự có gì à?”
Sáu giờ chiều, bầu không khí vui vẻ cưới hỏi của nhà họ Hạ cũng bớt đi nhiều, người thân bạn bè có việc cũng về hết, chỉ còn lại vài người thân chưa đi vì dở ván bài, tụm lại giết thời gian
cô ấy sẽ không như vậy, Bùi Nhan hiền lành như thế, tốt bụng như thế, chắc chắc không phải như vậy, Bùi Nhan là cô gái tốt như vậy..
Những lời nói của Thúc Tùng Cảnh lại liên tục vang lên bên tai cậu ta, Thúc Tùng Cảnh sẽ không nói láo, cơ bản là Thúc Tùng Cảnh không cần phải nói láo, Thúc Tùng Cảnh và Bùi Nhan hoàn toàn không quen biết, không cần thiết phải vu khống cô ấy, cô ấy thật sự cố ý làm rơi hoa tại trên xe Thúc Tùng Cảnh?
Sẽ không, sẽ không! Tiểu Nhan chỉ vô tình làm rơi
Thật sự chỉ là vô tình thôi sao?
Lần một lần hai chứ không có lần ba, trong đầu em họ nhà họ Lục không ngừng vang những lời này, không phải là lần thứ nhất! Lại không phải lần thứ nhất, cậu ta sắp khóc, sao có thể: Không thể nào! Tiểu Nhan của cậu ta tốt như vậy! Khống chế cậu ta, yêu cầu không cao, đối xử người khác hiền hòa
Thúc Tùng Cảnh đi ra từ phòng Hạ Vũ, đi về phía sân thượng
“Chào Tổng giám đốc Thúc!” Em họ nhà họ Lục thấy anh ta, chân thành chào hỏi cậu chủ nhà họ Thúc, đợi anh ta đi qua
Thúc Tùng Cảnh đột nhiên đứng yên, vẻ mặt nghiêm túc, thờ ơ lấy một cái hoa tại từ trong túi ra, giọng nghiêm khắc nói: “Đây là của vợ cậu đúng không, bảo cô ta thứ này ở trên xe tôi, thuận tiện chuyển lời cho cô ta, lần một lần hai chứ không có lần ba, đồ của mình thì giữ cho tốt, không phải mỗi lần đều may mắn tìm được.” Nói xong anh ta lạnh mặt, ném hoa tai lên người cậu ta, cứng rắn đi về phía trước
Sắc mặt em họ nhà họ Lục lập tức khó coi, trong lòng cuộn sóng! Bùi Nhan..
Bùi Nhan..
Những lời nói của Thúc Tùng Cảnh lại liên tục vang lên bên tai cậu ta, Thúc Tùng Cảnh sẽ không nói láo, cơ bản là Thúc Tùng Cảnh không cần phải nói láo, Thúc Tùng Cảnh và Bùi Nhan hoàn toàn không quen biết, không cần thiết phải vu khống cô ấy, cô ấy thật sự cố ý làm rơi hoa tại trên xe Thúc Tùng Cảnh?
Sẽ không, sẽ không! Tiểu Nhan chỉ vô tình làm rơi
Thật sự chỉ là vô tình thôi sao?
Lần một lần hai chứ không có lần ba, trong đầu em họ nhà họ Lục không ngừng vang những lời này, không phải là lần thứ nhất! Lại không phải lần thứ nhất, cậu ta sắp khóc, sao có thể: Không thể nào! Tiểu Nhan của cậu ta tốt như vậy! Khống chế cậu ta, yêu cầu không cao, đối xử người khác hiền hòa
Nhất định là có người muốn hãm hại cô ấy
Nhất định là..
Cậu ta nóng lòng che chở vợ, lập tức muốn đuổi theo giải thích thay Tiểu Nhan nhưng giải thích cái gì chứ? Lỡ như Thúc Tùng Cảnh có chứng cứ xác thật thì sao? Nếu là thật thì sao? Bùi Nhan tìm chồng khắp nơi, đột nhiên thấy cậu ta, vừa oán trách vừa gắt: “Sao anh còn ở đây, nhanh lên đi, mẹ chào tạm biệt cậu xong là sẽ đi, anh sao vậy?” Bùi Nhan buồn bực đi tới
Theo bản năng, em họ nhà họ Lục giấu hoa tai đi không để cho cô ta thấy, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình xong: “Không sao, anh..
Anh tới...” Đến rồi còn không nhanh lên, chậm chạp khiến cho người ta phiền lòng! Bùi Nhan nghĩ như vậy nhưng nụ cười trên mặt không nhạt đi chút nào
Ở cuối hành lang, cách rèm mỏng bằng tơ, Thúc Tùng Cảnh thu hết tất cả vào mắt, anh ta chưa từng nghĩ là có thể có hiệu quả gì, chỉ là nhắc nhở người kia tỉnh táo, việc này chỉ cần trong lòng cậu ta biết là được
Còn chuyện có thật hay không cũng không quan trọng, không phải sao?
Hạ Vũ đột nhiên mở cửa, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ đẹp trai, lười biếng
Chỉ có điều cậu đang liên tục gào lên: “Tùng Cảnh! Thúc Tùng Cảnh! Cậu có phải đàn ông hay không? Thua ông đây lại lập tức chạy trốn!!!” Phập! Cửa bị đóng lại
Trên ban công, tay đốt thuốc của Thúc Tùng Cảnh run lên, anh ta hít sâu một hơi
Cửa lại đột nhiên bị mở ra, Hạ Vũ hô to: “Thúc Tùng Cảnh! Về đi ngủ!” Phập! Cửa lại bị đóng lại
Thúc Tùng Cảnh hút thuốc, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đêm đen yên lặng...