Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-522
Chương 522: Tần đình
Thư ký Trần thấy mình sao có thể thuận lợi như vậy được, hiếm khi đến sớ3m một lần, anh cầm tờ báo lên đọc để giết thời gian, vừa lật qua trang 2giải trí anh đã nhận ra ngay bóng lưng của vị fan nữ trong bài là ai
Thư ký Trần cười lạnh
Ảnh đế Thích? Giới giải trí đúng là0 từ nào cũng dám dùng, trước tiên không nói đến việc phu nhân không hâm9 mộ minh tinh, mà nếu có thì phu nhân chỉ hâm mộ thần tiên thôi, còn chưa biết ai thích ai đâu
Phu nhân đúng là nhàm chán, ở trong nhà có người nên ngắm thì không ngắm, toàn đi ngắm những thứ vô dụng
Thư ký Trần không có ý kiến gì với vị phu nhân “vĩ đại” này cả, phụ nữ mà, để họ nhìn mãi một người đàn ông cũng sẽ thấy mệt, nên phải bao dung chuyện họ đi ra ngoài nhìn người đàn ông khác
“Đã khỏe hơn nhiều rồi, không còn họ nữa, có mẹ tôi trông rồi nên tôi mới đến đây.” “Mới hơn mười giờ, hay là lên trên ngủ một lúc, ngài Hà còn lâu mới xong
Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu thấy thế nào, cậu có muốn gặp không, tôi thấy cậu nuôi con một mình vất vả quá.”
“Phiền chị Nguyễn để ý giúp tôi rồi, không cần đâu, có mẹ tôi trông giúp rồi.” “Mẹ với vợ có thể giống nhau được sao, trong nhà vẫn cần phải có một người phụ nữ lo toan, con gái cũng có người chăm sóc.” Thư ký Trần cười: “Chị Nguyễn, chị đúng là khéo nói chuyện, sao có thể để người ta chăm sóc con tôi được, người ta không chê con tôi vướng víu là tốt lắm rồi, nếu như là thời trước thì chẳng có ai thật lòng thật dạ mà chăm con cho người khác cả
Ý tốt của chị tôi xin nhận còn chuyện gặp mặt thì thôi ạ.” Chị Nguyễn thấy Tiểu Trần như thế thì cũng không miễn cưỡng, cậu ta vốn là một chàng trai tốt biết bao, giờ lại trở nên quá khích như thế này, haiz: “Được rồi, khi nào nghĩ thông thì hãy gọi nhé, chị đi làm việc đây.” Thư ký Đào thấy chị Nguyễn bước ra thì vội vàng tiến đến: “Thế nào rồi, có đồng ý gặp hay không.” “Thử nói xem, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.” Thư ký Đào cũng hết cách: “Cậu ta đúng là như vậy, ôi, chị nói xem một người đàn ông cổ hủ như cậu ta, sao lại có vợ lại chạy theo người khác được chứ, đúng là bắt nạt người thật thà, một người đàn ông tốt như thế mà lại trở nên như thế này, dù muốn giới thiệu cho ai thì cũng phải cân nhắc đến cái tính quá khích của cậu ta.” “Tôi nghe nói Tiểu Trần có qua lại với một cô biên tập viên của một công ty nào đó, hình như cô ấy còn là bạn của phu nhân nữa thì phải.” “Tôi đã hỏi rồi, không có chuyện đó, với tính cách hiện giờ của cậu ta thì có thể qua lại với ai chứ, không châm chọc đến mức khiến người ta phải bỏ đi là tốt lắm rồi, mà thôi, tôi sẽ không lo chuyện này nữa, cậu ấy không muốn thì thôi dù sao cũng có con rồi, cứ thế mà sống với con suốt nửa cuộc đời còn lại thôi, aizz, thấy thương quá nhưng đành chịu vậy.”
“Hôm nay đến đây thôi, tan họp.” Lam Kiến Dũng của Khoa học kỹ thuật Vị Lai đuổi theo sau: “Ngài Hà, ngài Hà...” Hà Mộc An không quay đầu nhìn mà nói luôn: “Chuyện còn lại để chiều nay thảo luận tiếp.”
Còn người phụ nữ chỉ biết quay xung quanh một người đàn ông..
thư ký Trần hừ lạnh, chỉ có kẻ điếc với đứa mù sống với nhau qua ngày thôi
Thư ký Trần bỏ tờ báo qua một bên, phụ nữ có nhìn người khác hay không không liên quan gì đến việc quan hệ gia đình có tốt hay không, nói nhiều thì họ chỉ cần cho một câu “hâm mộ” thì làm gì được họ
Báo cáo với ngài Hà, chỉ sợ sẽ làm bẩn mắt của ngài ấy, chuyện vớ vẩn gì cũng đem ra trước mắt ngài ấy, có muốn để cho ngài ấy yên ổn không
“Tiểu Trần đến sớm vậy, con gái ốm đã khỏe chưa?” Thư ký Nguyễn bước đến rót cốc nước
“Không phải, tôi tìm ngài để nói về chuyện của Tần Đình.” “Tần Đình?” Lam Kiến Dũng vội nhắc: “Là Tần Đình vừa mới từ nước ngoài về, thành tích các mặt đều ổn, rất có mắt đầu tư, am hiểu nhu cầu thị trường.” Ông ta vừa nói vừa giúp Hà Mộc An mở cửa phòng làm việc: “Tôi muốn dẫn cậu ấy đến để gặp ngài, trong tay cậu ta đang có một hạng mục, tôi thấy cậu ta muốn làm một mình, nhưng mà nguồn lực và đầu tư ban đầu đều rất khó khăn
Tôi nghĩ liệu có thể kéo cậu ta về Hòa Mộc rồi thành lập riêng một bộ phận cho cậu ta không
Tôi thấy cậu ta rất có tài, cậu xem lớp già chúng tôi đây, chậm chạm không bắt kịp những điều mới mẻ nhanh như giới trẻ, lão Hoàng cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tôi là người trẻ nhất mà cũng sắp năm mươi rồi, đã đến lúc nên đưa người mới vào để thay máu rồi
Đương nhiên, tuổi tác của ngài thì không tính.” Hà Mộc An dừng chân lại
Lam Kiến Dũng ân cần nhìn Hà Mộc An, ông ta thật sự rất coi trọng Tần Đình, Mặc dù cậu ta cứ thích bám dính lấy phụ nữ, nghe nói người đó là thanh mai trúc mã của cậu ta, dù sao người ta cũng là vợ chồng, ân ái hòa thuận như vậy là chuyện tốt, chuyện trong nhà đàn ông nhường nhịn nghe lời phụ nữ cũng không sao
Tôi nghĩ liệu có thể kéo cậu ta về Hòa Mộc rồi thành lập riêng một bộ phận cho cậu ta không
Tôi thấy cậu ta rất có tài, cậu xem lớp già chúng tôi đây, chậm chạm không bắt kịp những điều mới mẻ nhanh như giới trẻ, lão Hoàng cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tôi là người trẻ nhất mà cũng sắp năm mươi rồi, đã đến lúc nên đưa người mới vào để thay máu rồi
Đương nhiên, tuổi tác của ngài thì không tính.” Hà Mộc An dừng chân lại
Lam Kiến Dũng ân cần nhìn Hà Mộc An, ông ta thật sự rất coi trọng Tần Đình, Mặc dù cậu ta cứ thích bám dính lấy phụ nữ, nghe nói người đó là thanh mai trúc mã của cậu ta, dù sao người ta cũng là vợ chồng, ân ái hòa thuận như vậy là chuyện tốt, chuyện trong nhà đàn ông nhường nhịn nghe lời phụ nữ cũng không sao
“Ông hẹn thời gian rồi dẫn cậu ta qua đây để tôi xem xét.” “Được, được với ánh mắt tinh tường của ngài, nhất định...” “Những lời thừa thãi không cần phải nói.” “Được, vậy tôi xin phép ra ngoài trước, ngài làm việc nhé.” Thành công rồi
Hà Mộc An chưa bao giờ thấy ông ấy tán thưởng người nào như thế, nếu như nhớ không nhầm, thì lần trước ông ấy đã muốn giới thiệu rồi, người khiến Lam Kiến Dũng quan tâm như vậy, hi vọng là sẽ không lãng phí thời gian.
Lam Kiến Dũng lập tức gọi điện thoại: “..
Báo cho cậu biết, tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được, dạo gần đây ngài Hà rất bận, thời gian dành ra là rất quý báu, cậu không được để lỡ đâu đấy, tôi đã xem lịch trình của ngài ấy rồi, chiều mai có thời gian, cậu nhớ qua đây...”
“Không được, chiều mai tôi phải cùng Tiểu Thần đi khám thai.” “Khám thai! Khám lúc nào mà chẳng được, còn ngại Hà không phải lúc nào cũng có thời gian, để mẹ cậu cùng vợ cậu đi khám, cậu thì qua đây.” “Không được, tôi phải đi cùng cô ấy mới được, người khác đi tôi không yên tâm.”
Thư ký Trần thấy mình sao có thể thuận lợi như vậy được, hiếm khi đến sớ3m một lần, anh cầm tờ báo lên đọc để giết thời gian, vừa lật qua trang 2giải trí anh đã nhận ra ngay bóng lưng của vị fan nữ trong bài là ai
Thư ký Trần cười lạnh
Ảnh đế Thích? Giới giải trí đúng là0 từ nào cũng dám dùng, trước tiên không nói đến việc phu nhân không hâm9 mộ minh tinh, mà nếu có thì phu nhân chỉ hâm mộ thần tiên thôi, còn chưa biết ai thích ai đâu
Phu nhân đúng là nhàm chán, ở trong nhà có người nên ngắm thì không ngắm, toàn đi ngắm những thứ vô dụng
Thư ký Trần không có ý kiến gì với vị phu nhân “vĩ đại” này cả, phụ nữ mà, để họ nhìn mãi một người đàn ông cũng sẽ thấy mệt, nên phải bao dung chuyện họ đi ra ngoài nhìn người đàn ông khác
“Đã khỏe hơn nhiều rồi, không còn họ nữa, có mẹ tôi trông rồi nên tôi mới đến đây.” “Mới hơn mười giờ, hay là lên trên ngủ một lúc, ngài Hà còn lâu mới xong
Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu thấy thế nào, cậu có muốn gặp không, tôi thấy cậu nuôi con một mình vất vả quá.”
“Phiền chị Nguyễn để ý giúp tôi rồi, không cần đâu, có mẹ tôi trông giúp rồi.” “Mẹ với vợ có thể giống nhau được sao, trong nhà vẫn cần phải có một người phụ nữ lo toan, con gái cũng có người chăm sóc.” Thư ký Trần cười: “Chị Nguyễn, chị đúng là khéo nói chuyện, sao có thể để người ta chăm sóc con tôi được, người ta không chê con tôi vướng víu là tốt lắm rồi, nếu như là thời trước thì chẳng có ai thật lòng thật dạ mà chăm con cho người khác cả
Ý tốt của chị tôi xin nhận còn chuyện gặp mặt thì thôi ạ.” Chị Nguyễn thấy Tiểu Trần như thế thì cũng không miễn cưỡng, cậu ta vốn là một chàng trai tốt biết bao, giờ lại trở nên quá khích như thế này, haiz: “Được rồi, khi nào nghĩ thông thì hãy gọi nhé, chị đi làm việc đây.” Thư ký Đào thấy chị Nguyễn bước ra thì vội vàng tiến đến: “Thế nào rồi, có đồng ý gặp hay không.” “Thử nói xem, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.” Thư ký Đào cũng hết cách: “Cậu ta đúng là như vậy, ôi, chị nói xem một người đàn ông cổ hủ như cậu ta, sao lại có vợ lại chạy theo người khác được chứ, đúng là bắt nạt người thật thà, một người đàn ông tốt như thế mà lại trở nên như thế này, dù muốn giới thiệu cho ai thì cũng phải cân nhắc đến cái tính quá khích của cậu ta.” “Tôi nghe nói Tiểu Trần có qua lại với một cô biên tập viên của một công ty nào đó, hình như cô ấy còn là bạn của phu nhân nữa thì phải.” “Tôi đã hỏi rồi, không có chuyện đó, với tính cách hiện giờ của cậu ta thì có thể qua lại với ai chứ, không châm chọc đến mức khiến người ta phải bỏ đi là tốt lắm rồi, mà thôi, tôi sẽ không lo chuyện này nữa, cậu ấy không muốn thì thôi dù sao cũng có con rồi, cứ thế mà sống với con suốt nửa cuộc đời còn lại thôi, aizz, thấy thương quá nhưng đành chịu vậy.”
“Hôm nay đến đây thôi, tan họp.” Lam Kiến Dũng của Khoa học kỹ thuật Vị Lai đuổi theo sau: “Ngài Hà, ngài Hà...” Hà Mộc An không quay đầu nhìn mà nói luôn: “Chuyện còn lại để chiều nay thảo luận tiếp.”
Còn người phụ nữ chỉ biết quay xung quanh một người đàn ông..
thư ký Trần hừ lạnh, chỉ có kẻ điếc với đứa mù sống với nhau qua ngày thôi
Thư ký Trần bỏ tờ báo qua một bên, phụ nữ có nhìn người khác hay không không liên quan gì đến việc quan hệ gia đình có tốt hay không, nói nhiều thì họ chỉ cần cho một câu “hâm mộ” thì làm gì được họ
Báo cáo với ngài Hà, chỉ sợ sẽ làm bẩn mắt của ngài ấy, chuyện vớ vẩn gì cũng đem ra trước mắt ngài ấy, có muốn để cho ngài ấy yên ổn không
“Tiểu Trần đến sớm vậy, con gái ốm đã khỏe chưa?” Thư ký Nguyễn bước đến rót cốc nước
“Không phải, tôi tìm ngài để nói về chuyện của Tần Đình.” “Tần Đình?” Lam Kiến Dũng vội nhắc: “Là Tần Đình vừa mới từ nước ngoài về, thành tích các mặt đều ổn, rất có mắt đầu tư, am hiểu nhu cầu thị trường.” Ông ta vừa nói vừa giúp Hà Mộc An mở cửa phòng làm việc: “Tôi muốn dẫn cậu ấy đến để gặp ngài, trong tay cậu ta đang có một hạng mục, tôi thấy cậu ta muốn làm một mình, nhưng mà nguồn lực và đầu tư ban đầu đều rất khó khăn
Tôi nghĩ liệu có thể kéo cậu ta về Hòa Mộc rồi thành lập riêng một bộ phận cho cậu ta không
Tôi thấy cậu ta rất có tài, cậu xem lớp già chúng tôi đây, chậm chạm không bắt kịp những điều mới mẻ nhanh như giới trẻ, lão Hoàng cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tôi là người trẻ nhất mà cũng sắp năm mươi rồi, đã đến lúc nên đưa người mới vào để thay máu rồi
Đương nhiên, tuổi tác của ngài thì không tính.” Hà Mộc An dừng chân lại
Lam Kiến Dũng ân cần nhìn Hà Mộc An, ông ta thật sự rất coi trọng Tần Đình, Mặc dù cậu ta cứ thích bám dính lấy phụ nữ, nghe nói người đó là thanh mai trúc mã của cậu ta, dù sao người ta cũng là vợ chồng, ân ái hòa thuận như vậy là chuyện tốt, chuyện trong nhà đàn ông nhường nhịn nghe lời phụ nữ cũng không sao
Tôi nghĩ liệu có thể kéo cậu ta về Hòa Mộc rồi thành lập riêng một bộ phận cho cậu ta không
Tôi thấy cậu ta rất có tài, cậu xem lớp già chúng tôi đây, chậm chạm không bắt kịp những điều mới mẻ nhanh như giới trẻ, lão Hoàng cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tôi là người trẻ nhất mà cũng sắp năm mươi rồi, đã đến lúc nên đưa người mới vào để thay máu rồi
Đương nhiên, tuổi tác của ngài thì không tính.” Hà Mộc An dừng chân lại
Lam Kiến Dũng ân cần nhìn Hà Mộc An, ông ta thật sự rất coi trọng Tần Đình, Mặc dù cậu ta cứ thích bám dính lấy phụ nữ, nghe nói người đó là thanh mai trúc mã của cậu ta, dù sao người ta cũng là vợ chồng, ân ái hòa thuận như vậy là chuyện tốt, chuyện trong nhà đàn ông nhường nhịn nghe lời phụ nữ cũng không sao
“Ông hẹn thời gian rồi dẫn cậu ta qua đây để tôi xem xét.” “Được, được với ánh mắt tinh tường của ngài, nhất định...” “Những lời thừa thãi không cần phải nói.” “Được, vậy tôi xin phép ra ngoài trước, ngài làm việc nhé.” Thành công rồi
Hà Mộc An chưa bao giờ thấy ông ấy tán thưởng người nào như thế, nếu như nhớ không nhầm, thì lần trước ông ấy đã muốn giới thiệu rồi, người khiến Lam Kiến Dũng quan tâm như vậy, hi vọng là sẽ không lãng phí thời gian.
Lam Kiến Dũng lập tức gọi điện thoại: “..
Báo cho cậu biết, tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được, dạo gần đây ngài Hà rất bận, thời gian dành ra là rất quý báu, cậu không được để lỡ đâu đấy, tôi đã xem lịch trình của ngài ấy rồi, chiều mai có thời gian, cậu nhớ qua đây...”
“Không được, chiều mai tôi phải cùng Tiểu Thần đi khám thai.” “Khám thai! Khám lúc nào mà chẳng được, còn ngại Hà không phải lúc nào cũng có thời gian, để mẹ cậu cùng vợ cậu đi khám, cậu thì qua đây.” “Không được, tôi phải đi cùng cô ấy mới được, người khác đi tôi không yên tâm.”