Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-503
Chương 503: Ấm áp
“Em làm sao biết được tối nay ăn gì.” Hai giây sau cô lạ3i thấy mình hơi quá, mất kiên nhẫn đáp lại: “…Tiểu Tr2a nấu canh nấm, em thấy có cá tươi nên bảo cô ấy nấu 9một con, hình như còn có thêm món Phật nhảy tường mà0 anh yêu thích nữa.” Hương thơm từ bếp đã truyền ra đế9n đây rồi.
Hà Mộc An than thầm, bước đến, bóng anh phủ trên đầu, bao bọc lấy cô: “Thư ký Trần đã nói với anh rồi, vẫn còn khó chịu sao?”
“Vẫn ổn, cả nhà họ đen đủi như vậy, em có gì mà khó chịu chứ.”
“…”
Hạ Diệu Diệu không hiểu được sao anh có thể nhẹ nhàng kể về những quá khứ gian khổ hiểm nguy như thế: “Thật sự không liên quan gì đến chúng ta sao?”
“Đương nhiên rồi, không lẽ em cho rằng anh vì em mà khiến cho hàng vạn lao động của Trương thị mất việc không có nhà để về sao, em cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi.” Nói xong anh cười nhẹ, cụng trán mình vào trán cô.
Đương nhiên sau đó anh phải nhanh chóng né đi nếu không muốn hứng trọn cái tát của cô.
Anh bắt tay cô lại, nắm lấy vân vê trong lòng bàn tay: “Theo như anh biết thì Trương thị mấy năm trước đã tồn tại vấn đề, khi chúng ta hủy hợp đồng thì những vấn đề này mới lộ ra khiến họ không kịp trở tay, đây là vấn đề trong nội bộ Trương thị.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu, cô không có gánh nặng tâm lý đối với chuyện Hòa Mộc vì cô mà đẩy Trương thị vào tình cảnh này, nếu có lần sau thì cô vẫn làm như vây, kể cả có biết trước đây là mồi lửa dẫn đến kết cục ngày hôm nay của Trương thị, càng không cảm thấy người không vì mình trời tru đất diệt. Mà bản chất việc mà Trương Thiên làm là sai trái, đi ngược với đạo đức xã hội.
Hà Mộc An không kìm nén cảm xúc, dịu dàng ôm chiếc đầu với những suy nghĩ kỳ lạ của cô vào lòng: “Không sao cả, không có động lực thì sao có thể tiến bộ được.”
“Sao có thể không sao chứ, lỡ như…”
Hà Mộc An hôn lên cái trán đang ngẩng lên của cô: “Từ khi thành lập đến nay, có không ít công ty vì những quyết sách và đòn công kích của Hòa Mộc mà phá sản, tập đoàn chúng ta có hẳn một nơi là Lạc Đao Đường để theo dõi và ghi lại tình hình của hơn trăm công ty có thâm thù đại hận với chúng ta.
Nói thế là để chứng minh Hòa Mộc vô tội, chuyện của Trương thị không phải do chúng ta làm. Con cái đời sau của họ, có người theo chính trị, có người làm kinh doanh, có người tham gia tổ chức nào đó, cũng có người ra nước ngoài, cũng có người vô dụng không làm được tích sự gì, nhưng đa số trong số họ đều sống và lớn lên bình an kết hôn rồi sinh con, những ân oán khi xưa theo sự chết đi của những người trong cuộc, đến đời con đời cháu thì cũng chấm dứt.
Có phải em thấy rằng những buổi tiệc mỗi năm mà công ty chúng ta tổ chức đều rất hoành tráng không, tất cả lãnh đạo của các công ty dưới quyền sẽ đến Lạc Đao Đường trước để xem kẻ địch tiềm năng của chúng ta đã leo cao chạy xa được đến đâu để tự nhắc nhở bản thân không được tự đại, quên mất năng lực của mình đến đâu, biết được tầm quan trọng của việc nhổ cỏ tận gốc, rồi mới đến tham gia tiệc tùng chúc mừng các thành tựu vinh dự mà công ty đạt được. Còn về Trương thị, họ chưa được tính là kẻ địch, chỉ có thể nói là Trương thị đen đủi, không liên quan gì đến chúng ta.”
Nói xong cô lại vứt phắt chiếc giẻ lau lên mặt bàn: “Ai cho bà ta cái gan đó, còn dám đến đây để tìm em.” Nghĩ đến là thấy tức, cô kéo chiếc ghế ngay đó ra ngồi xuống.
Hà Mộc An vịn tay vào lưng ghế của cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Có lẽ bà ấy không tìm được chỗ để xả hận nên mới nhằm vào em, Diệu Diệu của chúng ta coi như là làm việc thiện một ngày đi.”
Tuy anh nói vậy, nhưng cô vẫn không cảm thấy mình đang làm việc thiện, tuy nhiên tâm trạng đã khá hơn nhiều, đã có tinh thần để mà nhõng nhẽo, dù sao con trai con gái đều không ở đây, giờ là lúc đến lượt cô tỏ vẻ yếu đuối rồi: “Được rồi, em thấy bà ấy khóc đáng thương đến nỗi không nỡ báo cảnh sát, tuy Trương Thiên đáng chết, nhưng nhìn hai mẹ con họ như thế lòng em cũng rối bời.”
Hà Mộc An vuốt ve mái tóc buông xõa, ngón tay luồn vào kẽ tóc, dùng xúc cảm nhẹ nhàng của ngón tay để thu hút sự chú ý của của cô: “Sao phải rối bời, có lúc hưởng phúc rồi cũng có lúc phải chịu khổ, hơn nữa chưa chắc chuyện này đã là không tốt đối với cậu con trai nhà họ Trương, biết đâu sau này nó sẽ vượt qua nghịch cảnh trở nên mạnh mẽ hơn thì sao.”
Hạ Diệu Diệu nhìn anh, lo lắng không thôi: “Khi nó lớn lên liệu có cho rằng anh chính là người đứng đằng sau chuyện này, tìm đến anh trả thù không?”
“Đương nhiên rồi, không lẽ em cho rằng anh vì em mà khiến cho hàng vạn lao động của Trương thị mất việc không có nhà để về sao, em cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi.” Nói xong anh cười nhẹ, cụng trán mình vào trán cô.
Đương nhiên sau đó anh phải nhanh chóng né đi nếu không muốn hứng trọn cái tát của cô.
Anh bắt tay cô lại, nắm lấy vân vê trong lòng bàn tay: “Theo như anh biết thì Trương thị mấy năm trước đã tồn tại vấn đề, khi chúng ta hủy hợp đồng thì những vấn đề này mới lộ ra khiến họ không kịp trở tay, đây là vấn đề trong nội bộ Trương thị.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu, cô không có gánh nặng tâm lý đối với chuyện Hòa Mộc vì cô mà đẩy Trương thị vào tình cảnh này, nếu có lần sau thì cô vẫn làm như vây, kể cả có biết trước đây là mồi lửa dẫn đến kết cục ngày hôm nay của Trương thị, càng không cảm thấy người không vì mình trời tru đất diệt. Mà bản chất việc mà Trương Thiên làm là sai trái, đi ngược với đạo đức xã hội.
Cô ra sức gật đầu: “Nhân phẩm của ông ta có vấn đề.”
Hà Mộc An gật đầu, xác định trong ánh mắt cô không còn sự băn khoăn nữa thì mới đứng lên: “Anh đi thay đồ.”
“Ừ, em đi giúp Tiểu Tra chuẩn bị bữa tối.”
Anh nhìn bóng lưng Diệu Diệu rời đi, cô của hiện tại chưa đủ sức để chịu áp lực về miếng cơm manh áo của cả vạn người, mà đằng sau họ là cả vạn gia đình vì biến động của thời cuộc mà gặp phải khó khăn. Còn anh thì không, đối với anh những điều này chẳng là gì cả.
Hà Mộc An thay sang đồ ở nhà thoải mái, đang cài đến chiếc cúc thứ hai thì bên eo đột nhiên bị ôm chặt, độ ấm và mùi hương sữa tắm quen thuộc vấn vít nơi đầu mũi.
“Cảm ơn anh đã an ủi em.” Cô nghiêng đầu, ngốc nghếch nhìn góc nghiêng mặt anh, tóc dài chảy xuống. Thời gian vẫn chưa lưu lại dấu vết trên người cô, cô vẫn xinh đẹp như vậy.
Hà Mộc An nhìn sâu vào trong ánh mắt cô, khóe môi dần cong lên sự dịu dàng, tay vẫn tiếp tục cài cúc áo.
Cô thấy anh không nói lời nào thì bĩu môi, nhón chân lên thơm vào vành tai anh.
Cảm giác tê dại lan từ xương sống lên đến đại não, anh quay đầu lại, cảm giác so với lúc làm chuyện thân mật còn thỏa mãn hơn, anh muốn cứ mãi mãi được ôm như thế này, cho dù lúc này là ngày tận thế cũng được, miễn là Diệu Diệu phải bên anh cùng nhau biến thành hóa thạch.
“Ôi đầu anh sắp va vào em rồi, anh mau mặc xong đồ rồi ra ngoài ăn cơm đi.” Nói xong cô quay người đi luôn.
Hà Mộc An chậm rãi cài nốt chiếc cúc cuối cùng: Không phải là ngày tận thế vẫn hơn, nếu không thì anh sẽ phản kháng đến cùng.
“Em làm sao biết được tối nay ăn gì.” Hai giây sau cô lạ3i thấy mình hơi quá, mất kiên nhẫn đáp lại: “…Tiểu Tr2a nấu canh nấm, em thấy có cá tươi nên bảo cô ấy nấu 9một con, hình như còn có thêm món Phật nhảy tường mà0 anh yêu thích nữa.” Hương thơm từ bếp đã truyền ra đế9n đây rồi.
Hà Mộc An than thầm, bước đến, bóng anh phủ trên đầu, bao bọc lấy cô: “Thư ký Trần đã nói với anh rồi, vẫn còn khó chịu sao?”
“Vẫn ổn, cả nhà họ đen đủi như vậy, em có gì mà khó chịu chứ.”
“…”
Hạ Diệu Diệu không hiểu được sao anh có thể nhẹ nhàng kể về những quá khứ gian khổ hiểm nguy như thế: “Thật sự không liên quan gì đến chúng ta sao?”
“Đương nhiên rồi, không lẽ em cho rằng anh vì em mà khiến cho hàng vạn lao động của Trương thị mất việc không có nhà để về sao, em cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi.” Nói xong anh cười nhẹ, cụng trán mình vào trán cô.
Đương nhiên sau đó anh phải nhanh chóng né đi nếu không muốn hứng trọn cái tát của cô.
Anh bắt tay cô lại, nắm lấy vân vê trong lòng bàn tay: “Theo như anh biết thì Trương thị mấy năm trước đã tồn tại vấn đề, khi chúng ta hủy hợp đồng thì những vấn đề này mới lộ ra khiến họ không kịp trở tay, đây là vấn đề trong nội bộ Trương thị.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu, cô không có gánh nặng tâm lý đối với chuyện Hòa Mộc vì cô mà đẩy Trương thị vào tình cảnh này, nếu có lần sau thì cô vẫn làm như vây, kể cả có biết trước đây là mồi lửa dẫn đến kết cục ngày hôm nay của Trương thị, càng không cảm thấy người không vì mình trời tru đất diệt. Mà bản chất việc mà Trương Thiên làm là sai trái, đi ngược với đạo đức xã hội.
Hà Mộc An không kìm nén cảm xúc, dịu dàng ôm chiếc đầu với những suy nghĩ kỳ lạ của cô vào lòng: “Không sao cả, không có động lực thì sao có thể tiến bộ được.”
“Sao có thể không sao chứ, lỡ như…”
Hà Mộc An hôn lên cái trán đang ngẩng lên của cô: “Từ khi thành lập đến nay, có không ít công ty vì những quyết sách và đòn công kích của Hòa Mộc mà phá sản, tập đoàn chúng ta có hẳn một nơi là Lạc Đao Đường để theo dõi và ghi lại tình hình của hơn trăm công ty có thâm thù đại hận với chúng ta.
Nói thế là để chứng minh Hòa Mộc vô tội, chuyện của Trương thị không phải do chúng ta làm. Con cái đời sau của họ, có người theo chính trị, có người làm kinh doanh, có người tham gia tổ chức nào đó, cũng có người ra nước ngoài, cũng có người vô dụng không làm được tích sự gì, nhưng đa số trong số họ đều sống và lớn lên bình an kết hôn rồi sinh con, những ân oán khi xưa theo sự chết đi của những người trong cuộc, đến đời con đời cháu thì cũng chấm dứt.
Có phải em thấy rằng những buổi tiệc mỗi năm mà công ty chúng ta tổ chức đều rất hoành tráng không, tất cả lãnh đạo của các công ty dưới quyền sẽ đến Lạc Đao Đường trước để xem kẻ địch tiềm năng của chúng ta đã leo cao chạy xa được đến đâu để tự nhắc nhở bản thân không được tự đại, quên mất năng lực của mình đến đâu, biết được tầm quan trọng của việc nhổ cỏ tận gốc, rồi mới đến tham gia tiệc tùng chúc mừng các thành tựu vinh dự mà công ty đạt được. Còn về Trương thị, họ chưa được tính là kẻ địch, chỉ có thể nói là Trương thị đen đủi, không liên quan gì đến chúng ta.”
Nói xong cô lại vứt phắt chiếc giẻ lau lên mặt bàn: “Ai cho bà ta cái gan đó, còn dám đến đây để tìm em.” Nghĩ đến là thấy tức, cô kéo chiếc ghế ngay đó ra ngồi xuống.
Hà Mộc An vịn tay vào lưng ghế của cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Có lẽ bà ấy không tìm được chỗ để xả hận nên mới nhằm vào em, Diệu Diệu của chúng ta coi như là làm việc thiện một ngày đi.”
Tuy anh nói vậy, nhưng cô vẫn không cảm thấy mình đang làm việc thiện, tuy nhiên tâm trạng đã khá hơn nhiều, đã có tinh thần để mà nhõng nhẽo, dù sao con trai con gái đều không ở đây, giờ là lúc đến lượt cô tỏ vẻ yếu đuối rồi: “Được rồi, em thấy bà ấy khóc đáng thương đến nỗi không nỡ báo cảnh sát, tuy Trương Thiên đáng chết, nhưng nhìn hai mẹ con họ như thế lòng em cũng rối bời.”
Hà Mộc An vuốt ve mái tóc buông xõa, ngón tay luồn vào kẽ tóc, dùng xúc cảm nhẹ nhàng của ngón tay để thu hút sự chú ý của của cô: “Sao phải rối bời, có lúc hưởng phúc rồi cũng có lúc phải chịu khổ, hơn nữa chưa chắc chuyện này đã là không tốt đối với cậu con trai nhà họ Trương, biết đâu sau này nó sẽ vượt qua nghịch cảnh trở nên mạnh mẽ hơn thì sao.”
Hạ Diệu Diệu nhìn anh, lo lắng không thôi: “Khi nó lớn lên liệu có cho rằng anh chính là người đứng đằng sau chuyện này, tìm đến anh trả thù không?”
“Đương nhiên rồi, không lẽ em cho rằng anh vì em mà khiến cho hàng vạn lao động của Trương thị mất việc không có nhà để về sao, em cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi.” Nói xong anh cười nhẹ, cụng trán mình vào trán cô.
Đương nhiên sau đó anh phải nhanh chóng né đi nếu không muốn hứng trọn cái tát của cô.
Anh bắt tay cô lại, nắm lấy vân vê trong lòng bàn tay: “Theo như anh biết thì Trương thị mấy năm trước đã tồn tại vấn đề, khi chúng ta hủy hợp đồng thì những vấn đề này mới lộ ra khiến họ không kịp trở tay, đây là vấn đề trong nội bộ Trương thị.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu, cô không có gánh nặng tâm lý đối với chuyện Hòa Mộc vì cô mà đẩy Trương thị vào tình cảnh này, nếu có lần sau thì cô vẫn làm như vây, kể cả có biết trước đây là mồi lửa dẫn đến kết cục ngày hôm nay của Trương thị, càng không cảm thấy người không vì mình trời tru đất diệt. Mà bản chất việc mà Trương Thiên làm là sai trái, đi ngược với đạo đức xã hội.
Cô ra sức gật đầu: “Nhân phẩm của ông ta có vấn đề.”
Hà Mộc An gật đầu, xác định trong ánh mắt cô không còn sự băn khoăn nữa thì mới đứng lên: “Anh đi thay đồ.”
“Ừ, em đi giúp Tiểu Tra chuẩn bị bữa tối.”
Anh nhìn bóng lưng Diệu Diệu rời đi, cô của hiện tại chưa đủ sức để chịu áp lực về miếng cơm manh áo của cả vạn người, mà đằng sau họ là cả vạn gia đình vì biến động của thời cuộc mà gặp phải khó khăn. Còn anh thì không, đối với anh những điều này chẳng là gì cả.
Hà Mộc An thay sang đồ ở nhà thoải mái, đang cài đến chiếc cúc thứ hai thì bên eo đột nhiên bị ôm chặt, độ ấm và mùi hương sữa tắm quen thuộc vấn vít nơi đầu mũi.
“Cảm ơn anh đã an ủi em.” Cô nghiêng đầu, ngốc nghếch nhìn góc nghiêng mặt anh, tóc dài chảy xuống. Thời gian vẫn chưa lưu lại dấu vết trên người cô, cô vẫn xinh đẹp như vậy.
Hà Mộc An nhìn sâu vào trong ánh mắt cô, khóe môi dần cong lên sự dịu dàng, tay vẫn tiếp tục cài cúc áo.
Cô thấy anh không nói lời nào thì bĩu môi, nhón chân lên thơm vào vành tai anh.
Cảm giác tê dại lan từ xương sống lên đến đại não, anh quay đầu lại, cảm giác so với lúc làm chuyện thân mật còn thỏa mãn hơn, anh muốn cứ mãi mãi được ôm như thế này, cho dù lúc này là ngày tận thế cũng được, miễn là Diệu Diệu phải bên anh cùng nhau biến thành hóa thạch.
“Ôi đầu anh sắp va vào em rồi, anh mau mặc xong đồ rồi ra ngoài ăn cơm đi.” Nói xong cô quay người đi luôn.
Hà Mộc An chậm rãi cài nốt chiếc cúc cuối cùng: Không phải là ngày tận thế vẫn hơn, nếu không thì anh sẽ phản kháng đến cùng.