Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-499
Chương 499: Bảy tấc
Thấy vậy tâm tình âm u của Hạ Diệu Diê3̣u liền chuyển nắng, gã họ Trương khó2 chịu cô mới thấy thoải mái. Ông ta đa9̃ quên mất rằng phụ nữ chú trọng tìn0h cảm còn đàn ông thì chú trọng sự n9ghiệp.
Đánh người phải đánh đúng chỗ đau, có đánh chết ông ta cũng là hời cho ông ta rồi, để cô nhìn xem ông ta còn dám nói ông ta làm đúng nữa không, đúng cái đầu ông ấy. “Không những Tập đoàn Hòa Mộc không được hợp tác với loại người vô liêm sỉ này mà những công ty con của tập đoàn cũng không được làm ăn với ông ta, về sau bảo với người quen đừng có qua lại với loại người gian manh này nữa.”
“Biết rồi.” Anh vẫn thích dáng vẻ thoải mái đắc chí này của cô hơn, dù không dễ nhìn, dùng từ không dễ nghe nhưng chỉ cần cô vui là được.
Trương Thiên kinh hãi, lời này nếu phát ra từ miệng người khác thì chắc chắn người đó là kẻ điên, muốn đánh đổ ông ta thì còn phải xem lại mình được mấy cân mấy lạng, nhưng lời này lại do Hà Mộc An nói ra thì đúng là sét đánh giữa trời quang. Ông ta không thể tin được chỉ tặng có hai cô gái mà lại nhận về hậu quả như thế này.
Ừm, chắc là chỉ nói chơi thôi, có tiền mà không kiếm, đồ tốt mà không dùng không phải ngốc thì là gì, Trương thị là doanh nghiệp có danh tiếng tốt nhất trong giới, đầu ngài Hà bị úng nước thì mới không hiểu những lợi ích nếu đặt hàng của Trương thị.
…
Sau khi về đến nhà Hạ Diệu Diệu chỉ nhìn qua Hà Bất đang nằm trong nôi một cái rồi đi về phòng ngủ ấm ức một mình.
Khả Chân im lặng đứng bên nôi không nói dám nói lời nào, Hà phu nhân không vui cô mà hỏi thì sẽ càng không vui.
Hà Mộc An không có phản ứng gì, anh ngồi trên sofa nhìn Hà Bất một lúc.
“Ngài Hà, ngài không thể như vậy được, chuyện tặng người là do tôi suy nghĩ chưa chu đáo, nhưng mà sự nghiệp này là do tôi khó khăn vất vả mới gây dựng được, có gì sai sót tôi sẽ nhận lỗi, nhưng ngài…”
“Ai thèm ông nhận lỗi chứ, ông có gì sai chứ, sai là ở tôi rảnh rỗi thích gây chuyện, ông đúng là mặt dày ghê, đã làm ra chuyện khiến người ta ghê tởm còn dám kiếm tiền từ nhà tôi, ông đừng có mơ!”
“Hà phu nhân, không thể nói như thế được, thương trường có quy tắc của thương trường…” Trương Thiên vội cầu xin tha thứ.
“Quy tắc khỉ gì, ông bẫy tôi mà còn dám kiếm tiền từ nhà tôi, sao mặt ông lại dày thế.”
“Hà phu nhân cô nghĩ cho kỹ, tôi không hề có ý đó, tôi đã tặng thành công đâu, mà cho dù có thành công thì liệu có ảnh hưởng đến địa vị phu nhân của của cô hay không lại là chuyện khác, còn cô lại muốn hủy cả tiền đồ sự nghiệp của tôi, rốt cuộc ai mới là người tâm địa độc ác!”
Bà nó chứ, đàn ông với phụ nữ đúng là không thể nói chuyện với nhau “Công ty là bầu trời của ông, còn Hà Mộc An không phải là bầu trời của tôi à, lỡ như con đàn bà đó cướp địa vị của tôi thành công, tôi sẽ làm thế nào đây, ông phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi, tôi sẽ phá hủy con đường tiền tài của ông, chúng ta không ai nợ ai, chúng ta đi thôi.”
“Ngài Hà, ngài Hà… ngài Hà.” Ông ta hét lên nhưng chẳng hề dùng sức tí nào, lời phụ nữ nói ra chẳng qua là sự tức giận nhất thời, Hà Mộc An đồng ý trước mặt cô ta cũng là điều dễ hiểu.
Ngài Hà đâu thể vì một người phụ nữ mà cắt bỏ quan hệ làm ăn với ông ta, Trương thị và Tập đoàn Hòa Mộc đã hợp tác với nhau được mười năm rồi, trong lĩnh vực sản xuất ổ đỡ trục, Trương thị của ông ta đâu dễ bị thay thế, đâu thể nói muốn cắt đứt là cắt đứt được, phụ nữ đúng là tầm nhìn nông cạn, chỉ vì một chuyện cỏn con mà rùm beng đến mức này.
Ông ta cứ ngồi đây chờ Hà Mộc An bù đắp lại những ấm ức mà ông ta phải chịu hôm nay thôi, còn có vết thương trên mặt này nữa,… a… không phải đau bình thường, chắc chắn đã sưng tím hết rồi: “Đều giải tán hết cho tôi, lương hôm nay tăng gấp đôi.” Ôi... lại động đến vết thương rồi, m* nó chứ!
Tất cả mọi người nhìn nhau, chuyện chấm dứt hợp tác này chỉ là nói đùa thôi chứ? Dù sao giờ người ta luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, còn những chuyện khác đều phải xếp sau, còn những người làm việc vì tình nghĩa đều là kẻ ngốc.
…
Sau khi về đến nhà Hạ Diệu Diệu chỉ nhìn qua Hà Bất đang nằm trong nôi một cái rồi đi về phòng ngủ ấm ức một mình.
Khả Chân im lặng đứng bên nôi không nói dám nói lời nào, Hà phu nhân không vui cô mà hỏi thì sẽ càng không vui.
Hà Mộc An không có phản ứng gì, anh ngồi trên sofa nhìn Hà Bất một lúc.
Khả Chân im lặng từ đầu đến cuối.
Hà Mộc An biết Hạ Diệu Diệu đang khó chịu điều gì, cô sợ anh nói một đằng làm một nẻo giấu cô hợp tác với Trương Thiên; cũng có thể là vì anh lúc nãy không khiến cho ông ta phải quỳ gối cầu xin ngay tại trận nên ấm ức.
Ôi, Hà Mộc An đứng lên, đi về phòng ngủ đóng cửa lại.
Khả Chân vội bế cậu chủ nhỏ đi, vừa nãy cô nên nghe lời quản gia không nên sang bên này.
Quản gia Hà đúng là liệu sự như thần, ông đã nhận được lộ trình của phu nhân từ sớm nên có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, phu nhân là một người phụ nữ bình thường, không để ý đến lợi ích tiền bạc, cô ấy chỉ quan tâm đến tình cảm, muốn cùng chồng trải qua những ngày tháng bình dị, không vui thì phải xả chứ không nhẫn nhịn.
Nói trắng ra thì là không có tầm nhìn, không biết nghĩ cho đại cục, sẵn sàng bỏ mất một đồng nhưng không biết một đồng đấy có thể kiếm về cả trăm cả nghìn đồng.
Tính cách như vậy nên nói là tốt hay xấu đây? Sao cũng được, chỉ cần ngài Hà thích thì thế nào cũng tốt, dù sao thì ngài ấy vui vẻ là được.
…
Hà Mộc An đi đến vỗ vai cô.
Hạ Diệu Diệu quay người đi lau giọt nước mắt vừa rơi xuống, chỉ vì chút ấm ức này mà khóc rơi nước mắt nên cô thấy hơi xấu hổ.
Hà Mộc An trầm mặt, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Cô sụt sịt mũi, đầu gối lên đùi anh, tâm trạng đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
…
Trương Thiên đờ đẫn nhìn giấy thông báo hủy hợp đồng trong tay, đơn hàng của công ty với tập đoàn gần đây có trị giá lên tới hai mươi triệu tệ, nói nhiều không nhiều ít không ít, Hòa Mộc đã trả năm triệu tệ tiền đặt cọc, tờ giấy thông báo này có ghi không cần trả lại tiền đặt cọc cũng không cần giao hàng nữa.
Chuyện này… chuyện này… ông ta vụt đứng lên, gấp gáp đến mức mồ hôi ướt sũng gọi điện cho thư ký của Hòa Mộc, đơn hàng hai mươi triệu tệ mặc dù không lớn, năm triệu tiền cọc Hòa Mộc cũng không cần, nhưng mà ý nghĩa đằng sau nó mới khiến Trương Thiên hãi hùng.
Thấy vậy tâm tình âm u của Hạ Diệu Diê3̣u liền chuyển nắng, gã họ Trương khó2 chịu cô mới thấy thoải mái. Ông ta đa9̃ quên mất rằng phụ nữ chú trọng tìn0h cảm còn đàn ông thì chú trọng sự n9ghiệp.
Đánh người phải đánh đúng chỗ đau, có đánh chết ông ta cũng là hời cho ông ta rồi, để cô nhìn xem ông ta còn dám nói ông ta làm đúng nữa không, đúng cái đầu ông ấy. “Không những Tập đoàn Hòa Mộc không được hợp tác với loại người vô liêm sỉ này mà những công ty con của tập đoàn cũng không được làm ăn với ông ta, về sau bảo với người quen đừng có qua lại với loại người gian manh này nữa.”
“Biết rồi.” Anh vẫn thích dáng vẻ thoải mái đắc chí này của cô hơn, dù không dễ nhìn, dùng từ không dễ nghe nhưng chỉ cần cô vui là được.
Trương Thiên kinh hãi, lời này nếu phát ra từ miệng người khác thì chắc chắn người đó là kẻ điên, muốn đánh đổ ông ta thì còn phải xem lại mình được mấy cân mấy lạng, nhưng lời này lại do Hà Mộc An nói ra thì đúng là sét đánh giữa trời quang. Ông ta không thể tin được chỉ tặng có hai cô gái mà lại nhận về hậu quả như thế này.
Ừm, chắc là chỉ nói chơi thôi, có tiền mà không kiếm, đồ tốt mà không dùng không phải ngốc thì là gì, Trương thị là doanh nghiệp có danh tiếng tốt nhất trong giới, đầu ngài Hà bị úng nước thì mới không hiểu những lợi ích nếu đặt hàng của Trương thị.
…
Sau khi về đến nhà Hạ Diệu Diệu chỉ nhìn qua Hà Bất đang nằm trong nôi một cái rồi đi về phòng ngủ ấm ức một mình.
Khả Chân im lặng đứng bên nôi không nói dám nói lời nào, Hà phu nhân không vui cô mà hỏi thì sẽ càng không vui.
Hà Mộc An không có phản ứng gì, anh ngồi trên sofa nhìn Hà Bất một lúc.
“Ngài Hà, ngài không thể như vậy được, chuyện tặng người là do tôi suy nghĩ chưa chu đáo, nhưng mà sự nghiệp này là do tôi khó khăn vất vả mới gây dựng được, có gì sai sót tôi sẽ nhận lỗi, nhưng ngài…”
“Ai thèm ông nhận lỗi chứ, ông có gì sai chứ, sai là ở tôi rảnh rỗi thích gây chuyện, ông đúng là mặt dày ghê, đã làm ra chuyện khiến người ta ghê tởm còn dám kiếm tiền từ nhà tôi, ông đừng có mơ!”
“Hà phu nhân, không thể nói như thế được, thương trường có quy tắc của thương trường…” Trương Thiên vội cầu xin tha thứ.
“Quy tắc khỉ gì, ông bẫy tôi mà còn dám kiếm tiền từ nhà tôi, sao mặt ông lại dày thế.”
“Hà phu nhân cô nghĩ cho kỹ, tôi không hề có ý đó, tôi đã tặng thành công đâu, mà cho dù có thành công thì liệu có ảnh hưởng đến địa vị phu nhân của của cô hay không lại là chuyện khác, còn cô lại muốn hủy cả tiền đồ sự nghiệp của tôi, rốt cuộc ai mới là người tâm địa độc ác!”
Bà nó chứ, đàn ông với phụ nữ đúng là không thể nói chuyện với nhau “Công ty là bầu trời của ông, còn Hà Mộc An không phải là bầu trời của tôi à, lỡ như con đàn bà đó cướp địa vị của tôi thành công, tôi sẽ làm thế nào đây, ông phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi, tôi sẽ phá hủy con đường tiền tài của ông, chúng ta không ai nợ ai, chúng ta đi thôi.”
“Ngài Hà, ngài Hà… ngài Hà.” Ông ta hét lên nhưng chẳng hề dùng sức tí nào, lời phụ nữ nói ra chẳng qua là sự tức giận nhất thời, Hà Mộc An đồng ý trước mặt cô ta cũng là điều dễ hiểu.
Ngài Hà đâu thể vì một người phụ nữ mà cắt bỏ quan hệ làm ăn với ông ta, Trương thị và Tập đoàn Hòa Mộc đã hợp tác với nhau được mười năm rồi, trong lĩnh vực sản xuất ổ đỡ trục, Trương thị của ông ta đâu dễ bị thay thế, đâu thể nói muốn cắt đứt là cắt đứt được, phụ nữ đúng là tầm nhìn nông cạn, chỉ vì một chuyện cỏn con mà rùm beng đến mức này.
Ông ta cứ ngồi đây chờ Hà Mộc An bù đắp lại những ấm ức mà ông ta phải chịu hôm nay thôi, còn có vết thương trên mặt này nữa,… a… không phải đau bình thường, chắc chắn đã sưng tím hết rồi: “Đều giải tán hết cho tôi, lương hôm nay tăng gấp đôi.” Ôi... lại động đến vết thương rồi, m* nó chứ!
Tất cả mọi người nhìn nhau, chuyện chấm dứt hợp tác này chỉ là nói đùa thôi chứ? Dù sao giờ người ta luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, còn những chuyện khác đều phải xếp sau, còn những người làm việc vì tình nghĩa đều là kẻ ngốc.
…
Sau khi về đến nhà Hạ Diệu Diệu chỉ nhìn qua Hà Bất đang nằm trong nôi một cái rồi đi về phòng ngủ ấm ức một mình.
Khả Chân im lặng đứng bên nôi không nói dám nói lời nào, Hà phu nhân không vui cô mà hỏi thì sẽ càng không vui.
Hà Mộc An không có phản ứng gì, anh ngồi trên sofa nhìn Hà Bất một lúc.
Khả Chân im lặng từ đầu đến cuối.
Hà Mộc An biết Hạ Diệu Diệu đang khó chịu điều gì, cô sợ anh nói một đằng làm một nẻo giấu cô hợp tác với Trương Thiên; cũng có thể là vì anh lúc nãy không khiến cho ông ta phải quỳ gối cầu xin ngay tại trận nên ấm ức.
Ôi, Hà Mộc An đứng lên, đi về phòng ngủ đóng cửa lại.
Khả Chân vội bế cậu chủ nhỏ đi, vừa nãy cô nên nghe lời quản gia không nên sang bên này.
Quản gia Hà đúng là liệu sự như thần, ông đã nhận được lộ trình của phu nhân từ sớm nên có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, phu nhân là một người phụ nữ bình thường, không để ý đến lợi ích tiền bạc, cô ấy chỉ quan tâm đến tình cảm, muốn cùng chồng trải qua những ngày tháng bình dị, không vui thì phải xả chứ không nhẫn nhịn.
Nói trắng ra thì là không có tầm nhìn, không biết nghĩ cho đại cục, sẵn sàng bỏ mất một đồng nhưng không biết một đồng đấy có thể kiếm về cả trăm cả nghìn đồng.
Tính cách như vậy nên nói là tốt hay xấu đây? Sao cũng được, chỉ cần ngài Hà thích thì thế nào cũng tốt, dù sao thì ngài ấy vui vẻ là được.
…
Hà Mộc An đi đến vỗ vai cô.
Hạ Diệu Diệu quay người đi lau giọt nước mắt vừa rơi xuống, chỉ vì chút ấm ức này mà khóc rơi nước mắt nên cô thấy hơi xấu hổ.
Hà Mộc An trầm mặt, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Cô sụt sịt mũi, đầu gối lên đùi anh, tâm trạng đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
…
Trương Thiên đờ đẫn nhìn giấy thông báo hủy hợp đồng trong tay, đơn hàng của công ty với tập đoàn gần đây có trị giá lên tới hai mươi triệu tệ, nói nhiều không nhiều ít không ít, Hòa Mộc đã trả năm triệu tệ tiền đặt cọc, tờ giấy thông báo này có ghi không cần trả lại tiền đặt cọc cũng không cần giao hàng nữa.
Chuyện này… chuyện này… ông ta vụt đứng lên, gấp gáp đến mức mồ hôi ướt sũng gọi điện cho thư ký của Hòa Mộc, đơn hàng hai mươi triệu tệ mặc dù không lớn, năm triệu tiền cọc Hòa Mộc cũng không cần, nhưng mà ý nghĩa đằng sau nó mới khiến Trương Thiên hãi hùng.