Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-484
Chương 484: Cô ba
Hơn nữa nói dễ nghe thì đám ngư3ời này được cưng chiều từ bé, 2nói khó nghe chính là những kẻ9 bị vứt bỏ. Nói về “chơi” thủ 0đoạn vẫn kém rất nhiều so với 9những “nhân vật” có tầm thật sự, nói về tài năng thì chỉ học một vài kiểu quần là áo lượt theo phong trào mà cũng không giỏi, chẳng có gì đáng nói.
Tên tóc đủ màu không muốn để ý đến bọn họ, hắn đến đây đều là cho đám nhóc con này mặt mũi: “Tối hôm qua, ai ra tay ở con đường phía Nam, đứng ra!”
Tất cả mọi người không tự chủ được lui về phía sau, lý trí bị phân tán do phụ nữ cũng nhanh chóng lấy lại.
Khói mù hơi tản đi.
Trong phòng vẫn không có ai lên tiếng, người mà khiến Hình Tiểu Hàng phải cúi đầu nghe lời thì tất nhiên bọn họ càng không trêu chọc nổi, hơn nữa Tổng Giám đốc Điền đại biểu cho một bối cảnh khó trêu, ai ăn gan gấu tim báo mà dám đắc tội!
Tất cả mọi người nhìn quanh theo bản năng, nghĩ người nào làm thì nhanh ra tự thú đi, để mấy người hung ác dữ tợn này rời đi.
Hạ Tiểu Ngư tránh né theo đám người, xui xẻo tám đời mới gặp chuyện này, nhưng cô không sợ bị thương như trước kia mà chỉ sợ chị Cả biết cô tới nhưng chỗ thế này, nếu chị Cả biết chắc chắn cô sẽ bị châm chọc một trận.
Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, Hạ Tiểu Ngư co rụt ở phía sau.
Cô gái vừa rồi làm ầm ĩ cũng không lên tiếng nữa, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh vẫn không có ai bước ra.
Mà anh Mã từ một tên cầm đầu nho nhỏ, lăn lộn đến được vị trí bây giờ cũng là truyền thuyết trong nghề. Có tin đồn hắn giúp một nhân vật lớn làm xong một chuyện quan trọng, sau đó nước lên thuyền lên, nhưng chuyện đó là chuyện gì thì có rất ít người điều tra được.
Hình Tiểu Hàng lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Sao Tổng Giám đốc Điền lại tự mình đến đây, nếu có chuyện gì chỉ cần anh gọi điện thoại thì thằng em này sẽ làm giúp anh mà!”
Tổng Giám đốc Điền được rèn luyện thành thạo, ngày càng lịch sự nhưng cũng mất kiên nhẫn, người như Hình Tiểu Hàng thì hắn còn không thèm liếc mắt nhìn thêm, anh của anh ta thì còn tạm.
Con người kỳ quái như vậy đấy, trước kia thì ăn mặc theo kiểu sợ người khác nhìn không biết là họ là dân anh chị, chờ đến khi ở vị trí tốt thì lại chú ý phép tắc, sợ người khác nhận ra mình từng là dân anh chị.
Tổng Giám đốc Điền chính là người như vậy, thậm chí gần đây hắn ta muốn thi lấy một tấm bằng, nên sao có thể để ý đến loại người như Hình Tiểu Hàng: “Nhanh lên, đừng nói nhảm!”
Khi Hình Tiểu Hàng nhìn về phía trước và thấy rõ người tới, cơn giận đang dâng cao muốn khiến đối phương đẹp mặt đã tan thành mây khói trong chớp mắt vì sợ hãi: “Điền... Anh Điền...”
Anh Điền giơ tay ngăn cản anh ta nói tiếp: “Nếu để anh em của tao tìm ra thì mọi người sẽ rất mất mặt...”
“M* nó, ai dám ra tay ở phía Nam thì cút ra đây cho tao!” Hình Tiểu Hàng nịnh bợ nhưng không mất đi khí thế, đây gọi là biết rõ thời thế. Hơn nữa không phải ai cũng có tư cách nói chuyện với anh Điền, đây là vinh hạnh của anh ta.
Nói thẳng ra là thế lực của anh ta không bằng người ta.
Có vài người nếu đắc tội thì anh Cả và ba anh ta đánh anh ta mấy cái là xong nhưng có người kể cả đánh chết cũng không thể giải quyết được. Từ lâu rồi, đám người ở đây đều không thể đắc tội với anh Mã có địa vị như bây giờ.
Tất cả mọi người nhìn quanh theo bản năng, nghĩ người nào làm thì nhanh ra tự thú đi, để mấy người hung ác dữ tợn này rời đi.
Hạ Tiểu Ngư tránh né theo đám người, xui xẻo tám đời mới gặp chuyện này, nhưng cô không sợ bị thương như trước kia mà chỉ sợ chị Cả biết cô tới nhưng chỗ thế này, nếu chị Cả biết chắc chắn cô sẽ bị châm chọc một trận.
Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, Hạ Tiểu Ngư co rụt ở phía sau.
Cô gái vừa rồi làm ầm ĩ cũng không lên tiếng nữa, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh vẫn không có ai bước ra.
Điền tổng thấy vậy chậm rãi mở miệng nhịp nhàng: “Hả? Đây là đang khiêu khích tao à!”
Hình Tiểu Hàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng nói: “Anh Điền, không dám không dám! Anh đợi một chút, em tra hỏi từng người cho anh! Nếu để em biết ai dám gây chuyện trên địa bàn của anh Điền thì em sẽ đánh chết hắn!”
Hình Tiểu Hàng bày tỏ lòng trung thành của mình rồi lạnh lùng quay về phía đám người sau lưng, dám tìm phiền phức cho anh ta, đúng là không muốn sống! “Ai làm thì bây giờ đứng ra! Đừng để tôi phải hỏi từng người!” Hình Tiểu Hàng nói năng hùng hồn!
Không khí vẫn yên tĩnh như cũng và cũng không ai đứng ra.
“Tốt! Tốt lắm! Vậy chúng ta bắt đầu từ một người! Bắt đầu! Cậu đi ra!” Hình Tiểu Hàng bắt đầu từ bên trái qua, thật sự hỏi từng người.
Hạ Tiểu Ngư lại rụt về phía sau đám người, nhưng suy nghĩ lại, cô cảm thấy việc này đâu có liên quan gì đến mình, có tra hỏi cũng không đến lượt cô hơn nữa nơi này đều là người có tên tuổi, bọn người kia có thể làm gì.
Nghĩ vậy, Hạ Tiểu Ngư cảm thấy ổn hơn nhưng vẫn co rụt phía sau như cũ, đột nhiên ai đó dùng sức đẩy từ phía sau lưng cô, Hạ Tiểu Ngư đứng không vững nên vấp lên trước, mặc dù chỉ có một bước nhưng trong khi mọi người đều đứng như pho tượng thì một bước nhỏ này của Hạ Tiểu Ngư trở nên bất ngờ.
Hình Tiểu Hàng đang không kiên nhẫn, đột nhiên thấy cô quấy rối, sắp quát to trút cơn giận thì có người nhanh hơn một bước, thậm chí cực kỳ lo sợ, kinh hãi hết mức: “Cô Ba?”
Hạ Tiểu Ngư đột nhiên nghe được cách gọi này thì lập tức biết bản thân đã gặp được “người quen”, chính xác là người quen với anh rể cô, chết rồi, hắn mà tố cáo với chị cô thì cô chết chắc.
Hạ Tiểu Ngư gắng gượng dùng dáng vẻ xứng đáng với thân phận “cô Ba”, nở nụ cười, tùy ý vuốt vuốt mái tóc ra hiệu mình không sao.
Điền tổng nhiệt tình lại gần nhưng lại cẩn thận đắn đo từng li từng tí sợ làm cô Ba sợ hãi: “Không ngờ cô Ba ở đây, kẻ hèn này quấy rầy làm cô Ba không vui là lỗi của tôi, tôi thật đáng chết!” Tổng Giám đốc Điền liên tục nịnh hót rồi cho mình một cái tát.
Hạ Tiểu Ngư đã thấy phong cách làm việc của những người này vài lần, tất nhiên có sợ hãi, nhưng cô là em dâu của ngài Hà, dù sợ hãi vẫn phải chịu đựng: “Không cần, cũng không việc lớn gì, chỉ đi ngang qua đây thôi.” Nếu anh biết điều thì đừng đi tố cáo.
“Vậy tôi đã làm phiền cô Ba, đáng chết, đáng chết! Cảm ơn cô Ba rộng lượng không chấp nhặt với kẻ hèn này.” Đang tốt đẹp lại tự dưng muốn chết, đi bắt mấy tên trộm nhỏ không quan trọng làm gì lại quấy rầy thời gian vui vẻ của cô Ba, hắn có mấy cái đầu để nộp cho anh Mã chứ?
Tất nhiên tóc nhiều màu biết Hạ Tiểu Ngư, thân là cấp dưới của anh Mã thì rất ít người không nhận biết cô Ba nhà họ Hạ, mà hắn càng phải biết, hắn đã nhìn thấy cô Ba Hạ lúc mười bảy tuổi: “Cô Hạ vẫn xinh đẹp như vậy...”
Hình Tiểu Hàng không dám tin khi nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của anh Điền, dáng vẻ của anh Điền còn khúm núm hơn anh ta lúc nãy ba phần!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô bạn gái được cậu Hình dẫn đến! Cô Ba Hạ! Cô Ba? Ai vậy? Từ trước đến nay bọn họ chưa hề nghe nói đến!
Hơn nữa nói dễ nghe thì đám ngư3ời này được cưng chiều từ bé, 2nói khó nghe chính là những kẻ9 bị vứt bỏ. Nói về “chơi” thủ 0đoạn vẫn kém rất nhiều so với 9những “nhân vật” có tầm thật sự, nói về tài năng thì chỉ học một vài kiểu quần là áo lượt theo phong trào mà cũng không giỏi, chẳng có gì đáng nói.
Tên tóc đủ màu không muốn để ý đến bọn họ, hắn đến đây đều là cho đám nhóc con này mặt mũi: “Tối hôm qua, ai ra tay ở con đường phía Nam, đứng ra!”
Tất cả mọi người không tự chủ được lui về phía sau, lý trí bị phân tán do phụ nữ cũng nhanh chóng lấy lại.
Khói mù hơi tản đi.
Trong phòng vẫn không có ai lên tiếng, người mà khiến Hình Tiểu Hàng phải cúi đầu nghe lời thì tất nhiên bọn họ càng không trêu chọc nổi, hơn nữa Tổng Giám đốc Điền đại biểu cho một bối cảnh khó trêu, ai ăn gan gấu tim báo mà dám đắc tội!
Tất cả mọi người nhìn quanh theo bản năng, nghĩ người nào làm thì nhanh ra tự thú đi, để mấy người hung ác dữ tợn này rời đi.
Hạ Tiểu Ngư tránh né theo đám người, xui xẻo tám đời mới gặp chuyện này, nhưng cô không sợ bị thương như trước kia mà chỉ sợ chị Cả biết cô tới nhưng chỗ thế này, nếu chị Cả biết chắc chắn cô sẽ bị châm chọc một trận.
Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, Hạ Tiểu Ngư co rụt ở phía sau.
Cô gái vừa rồi làm ầm ĩ cũng không lên tiếng nữa, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh vẫn không có ai bước ra.
Mà anh Mã từ một tên cầm đầu nho nhỏ, lăn lộn đến được vị trí bây giờ cũng là truyền thuyết trong nghề. Có tin đồn hắn giúp một nhân vật lớn làm xong một chuyện quan trọng, sau đó nước lên thuyền lên, nhưng chuyện đó là chuyện gì thì có rất ít người điều tra được.
Hình Tiểu Hàng lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Sao Tổng Giám đốc Điền lại tự mình đến đây, nếu có chuyện gì chỉ cần anh gọi điện thoại thì thằng em này sẽ làm giúp anh mà!”
Tổng Giám đốc Điền được rèn luyện thành thạo, ngày càng lịch sự nhưng cũng mất kiên nhẫn, người như Hình Tiểu Hàng thì hắn còn không thèm liếc mắt nhìn thêm, anh của anh ta thì còn tạm.
Con người kỳ quái như vậy đấy, trước kia thì ăn mặc theo kiểu sợ người khác nhìn không biết là họ là dân anh chị, chờ đến khi ở vị trí tốt thì lại chú ý phép tắc, sợ người khác nhận ra mình từng là dân anh chị.
Tổng Giám đốc Điền chính là người như vậy, thậm chí gần đây hắn ta muốn thi lấy một tấm bằng, nên sao có thể để ý đến loại người như Hình Tiểu Hàng: “Nhanh lên, đừng nói nhảm!”
Khi Hình Tiểu Hàng nhìn về phía trước và thấy rõ người tới, cơn giận đang dâng cao muốn khiến đối phương đẹp mặt đã tan thành mây khói trong chớp mắt vì sợ hãi: “Điền... Anh Điền...”
Anh Điền giơ tay ngăn cản anh ta nói tiếp: “Nếu để anh em của tao tìm ra thì mọi người sẽ rất mất mặt...”
“M* nó, ai dám ra tay ở phía Nam thì cút ra đây cho tao!” Hình Tiểu Hàng nịnh bợ nhưng không mất đi khí thế, đây gọi là biết rõ thời thế. Hơn nữa không phải ai cũng có tư cách nói chuyện với anh Điền, đây là vinh hạnh của anh ta.
Nói thẳng ra là thế lực của anh ta không bằng người ta.
Có vài người nếu đắc tội thì anh Cả và ba anh ta đánh anh ta mấy cái là xong nhưng có người kể cả đánh chết cũng không thể giải quyết được. Từ lâu rồi, đám người ở đây đều không thể đắc tội với anh Mã có địa vị như bây giờ.
Tất cả mọi người nhìn quanh theo bản năng, nghĩ người nào làm thì nhanh ra tự thú đi, để mấy người hung ác dữ tợn này rời đi.
Hạ Tiểu Ngư tránh né theo đám người, xui xẻo tám đời mới gặp chuyện này, nhưng cô không sợ bị thương như trước kia mà chỉ sợ chị Cả biết cô tới nhưng chỗ thế này, nếu chị Cả biết chắc chắn cô sẽ bị châm chọc một trận.
Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, Hạ Tiểu Ngư co rụt ở phía sau.
Cô gái vừa rồi làm ầm ĩ cũng không lên tiếng nữa, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh vẫn không có ai bước ra.
Điền tổng thấy vậy chậm rãi mở miệng nhịp nhàng: “Hả? Đây là đang khiêu khích tao à!”
Hình Tiểu Hàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng nói: “Anh Điền, không dám không dám! Anh đợi một chút, em tra hỏi từng người cho anh! Nếu để em biết ai dám gây chuyện trên địa bàn của anh Điền thì em sẽ đánh chết hắn!”
Hình Tiểu Hàng bày tỏ lòng trung thành của mình rồi lạnh lùng quay về phía đám người sau lưng, dám tìm phiền phức cho anh ta, đúng là không muốn sống! “Ai làm thì bây giờ đứng ra! Đừng để tôi phải hỏi từng người!” Hình Tiểu Hàng nói năng hùng hồn!
Không khí vẫn yên tĩnh như cũng và cũng không ai đứng ra.
“Tốt! Tốt lắm! Vậy chúng ta bắt đầu từ một người! Bắt đầu! Cậu đi ra!” Hình Tiểu Hàng bắt đầu từ bên trái qua, thật sự hỏi từng người.
Hạ Tiểu Ngư lại rụt về phía sau đám người, nhưng suy nghĩ lại, cô cảm thấy việc này đâu có liên quan gì đến mình, có tra hỏi cũng không đến lượt cô hơn nữa nơi này đều là người có tên tuổi, bọn người kia có thể làm gì.
Nghĩ vậy, Hạ Tiểu Ngư cảm thấy ổn hơn nhưng vẫn co rụt phía sau như cũ, đột nhiên ai đó dùng sức đẩy từ phía sau lưng cô, Hạ Tiểu Ngư đứng không vững nên vấp lên trước, mặc dù chỉ có một bước nhưng trong khi mọi người đều đứng như pho tượng thì một bước nhỏ này của Hạ Tiểu Ngư trở nên bất ngờ.
Hình Tiểu Hàng đang không kiên nhẫn, đột nhiên thấy cô quấy rối, sắp quát to trút cơn giận thì có người nhanh hơn một bước, thậm chí cực kỳ lo sợ, kinh hãi hết mức: “Cô Ba?”
Hạ Tiểu Ngư đột nhiên nghe được cách gọi này thì lập tức biết bản thân đã gặp được “người quen”, chính xác là người quen với anh rể cô, chết rồi, hắn mà tố cáo với chị cô thì cô chết chắc.
Hạ Tiểu Ngư gắng gượng dùng dáng vẻ xứng đáng với thân phận “cô Ba”, nở nụ cười, tùy ý vuốt vuốt mái tóc ra hiệu mình không sao.
Điền tổng nhiệt tình lại gần nhưng lại cẩn thận đắn đo từng li từng tí sợ làm cô Ba sợ hãi: “Không ngờ cô Ba ở đây, kẻ hèn này quấy rầy làm cô Ba không vui là lỗi của tôi, tôi thật đáng chết!” Tổng Giám đốc Điền liên tục nịnh hót rồi cho mình một cái tát.
Hạ Tiểu Ngư đã thấy phong cách làm việc của những người này vài lần, tất nhiên có sợ hãi, nhưng cô là em dâu của ngài Hà, dù sợ hãi vẫn phải chịu đựng: “Không cần, cũng không việc lớn gì, chỉ đi ngang qua đây thôi.” Nếu anh biết điều thì đừng đi tố cáo.
“Vậy tôi đã làm phiền cô Ba, đáng chết, đáng chết! Cảm ơn cô Ba rộng lượng không chấp nhặt với kẻ hèn này.” Đang tốt đẹp lại tự dưng muốn chết, đi bắt mấy tên trộm nhỏ không quan trọng làm gì lại quấy rầy thời gian vui vẻ của cô Ba, hắn có mấy cái đầu để nộp cho anh Mã chứ?
Tất nhiên tóc nhiều màu biết Hạ Tiểu Ngư, thân là cấp dưới của anh Mã thì rất ít người không nhận biết cô Ba nhà họ Hạ, mà hắn càng phải biết, hắn đã nhìn thấy cô Ba Hạ lúc mười bảy tuổi: “Cô Hạ vẫn xinh đẹp như vậy...”
Hình Tiểu Hàng không dám tin khi nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của anh Điền, dáng vẻ của anh Điền còn khúm núm hơn anh ta lúc nãy ba phần!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô bạn gái được cậu Hình dẫn đến! Cô Ba Hạ! Cô Ba? Ai vậy? Từ trước đến nay bọn họ chưa hề nghe nói đến!