Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-478
Chương 478: Không cần suy nghĩ
Nhìn gì mà nhìn, bởi vì cậu “ngốc”, ngốc nên không thể 3bị nghi ngờ cậu “có dụng ý khác“.
“Cậu mới ngố2c ý.” Hạ Vũ vứt chiếc khăn tay đang cầm lên mặt anh ta9, cho cậu mắc bệnh sạch sẽ này: “Chỉ có mấy người các 0cậu mới suy nghĩ nhiều, một việc cứ phải suy nghĩ ra đ9ủ loại khả năng, chẳng trách ai được.”
Thúc Tùng Cảnh bắt lấy ném lại, mắt phượng đáng thương mở to ra, giả vờ đáng yêu nói: “Cậu có lý, ai mà nói lại cậu được. Em vợ của chủ tịch Tập đoàn Hòa Mộc, cả giới kinh doanh này đều là nhà cậu, tha cho tiểu nhân đi.”
Hạ Vũ cảm thấy phiền phức nhất khi anh ta dùng chiêu này: “Thú vị không? Cậu cũng giống người ta mang việc này ra nói đi nói lại, có thú vị không?”
Nhưng không phải việc gì cũng đúng như ý của anh ta, Hạ Vũ rất bình thường không hề có ý đó. Quan trọng nhất là chị gái của cậu thật sự gả cho Hà Mộc An, cả đời này cậu cũng không cần sự bảo vệ của anh ta, cái suy nghĩ nào đó đã không thể nào thành hiện thực nữa rồi.
Thúc Tùng Cảnh nhấc chân tùy ý đạp giày ra, lấy chăn của cậu ra, ngã người xuống: “Đấm lưng cho tiểu gia.”
“Đây là chăn tớ mới làm, cậu...”
“Mới làm à, ngửi mùi thơm quá, thiên kim tiểu thư cũng không hiền thục như cậu, lại còn làm...”
Hạ Vũ đã đứng dậy không thèm nhiều lời với anh ta: “Ăn lẩu được không, tớ đi làm nguyên liệu.”
“M* nó chứ, đây không phải là việc thú vị nhất à? Cậu còn muốn thú vị thế nào nữa? Tóm lại là tớ cũng coi như lấy lại chút mặt mũi, không đến mức việc nhận lầm cậu trở thành vết nhơ cả đời này.”
Hạ Vũ xách cái chân của anh ta vứt xuống: “Xuống đi, tìm đánh ở trên giường của vết nhơ hả?”
Thúc Tùng Cảnh ôm lấy giường xin tha: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, đừng dùng sức, ngũ mã phanh thây rồi.”
Hạ Vũ vứt chiếc chân chó của anh ta xuống: “Phanh thây cậu xem lần sau cậu có dám thế nữa không?”
Thúc Tùng Cảnh vội vàng nằm xuống mặc kệ áo khoác có bị nhăn không, hình tượng, phong độ gì đó muốn có thì có, không có cũng chẳng sao: “Nói thật đi anh rể được người thần đều cung phụng của cậu đối xử với chị cậu thế nào, có nguy hiểm về địa vị không? Được rồi, được rồi, cậu không cần nói nữa, dựa vào khả năng của chị cậu đứng vững bao nhiêu năm không đổ lại còn quyến rũ thành công, phượng hoàng đậu cành cao, lo lắng địa vị của cậu không được bảo đảm cũng chỉ là thừa thãi.”
“Cậu nói ai quyến rũ?”
Thúc Tùng Cảnh giơ tay chân lên: “Tớ đầu hàng.”
Hạ Vũ hài lòng kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi lên: “Cậu thật sự không bận? Ở bao lâu? Một ngày? Cậu không xuất hiện chắc không tổn thất gì chứ? Cậu đừng ở chỗ tớ chơi trò trẻ con, tớ không bồi thường được tổn thất kinh tế của cậu.”
“Ai thèm chút tiền đó của cậu.” Thúc Tùng Cảnh bình tĩnh nhìn trần nhà, ánh mắt sắc bén bình tĩnh. Anh ta và Hạ Vũ có giao tình nhiều năm, sau khi biết bản thân hiểu lầm thì cũng đã có lúc người đàn ông cố chấp lại hơi ngốc này lọt vào mắt anh ta.
Về một ý nghĩa nào đó, nếu như cậu không có một người chị gái gia nhập vào Tập đoàn Hòa Mộc, cuộc sống vẫn luôn không như ý, làm việc không linh hoạt, cố chấp bị đống quy tác ngầm áp cho không đứng dậy được thì anh ta cũng không để ý việc cứ như vậy với cậu, làm người chống lưng cho cậu, cậu chỉ cần làm việc cậu thích, những cái khác không cần lo lắng.
Thúc Tùng Cảnh nhấc chân tùy ý đạp giày ra, lấy chăn của cậu ra, ngã người xuống: “Đấm lưng cho tiểu gia.”
“Đây là chăn tớ mới làm, cậu...”
“Mới làm à, ngửi mùi thơm quá, thiên kim tiểu thư cũng không hiền thục như cậu, lại còn làm...”
Hạ Vũ đã đứng dậy không thèm nhiều lời với anh ta: “Ăn lẩu được không, tớ đi làm nguyên liệu.”
“Này, này, tớ đồng ý chưa mà cậu kết luận, đấm lưng! Đấm lưng đi.”
Thúc Tùng Cảnh ôm chăn vào trong lòng: Thật sự là cậu làm? Anh ta vội vàng vứt sang một bên, giây lát sau lại đắp lên. Vẻ mặt anh ta dần dần lạnh đi: Phó Khánh Nhi...
Sao anh ta có thể không biết, sau đó thì hừ lạnh, chẳng qua chỉ là người phụ nữ để sống chung, cũng chẳng có gì khác biệt.
...
Thúc Tùng Cảnh nghỉ ngơi đến sáng ngày hôm sau, chín giờ, máy bay xuất phát đi Đan Mạch.
Hạ Vũ giúp anh ta chuẩn bị hành lý, thuận tiện xử lý cả đống đồ có thể dùng lúc trên máy bay, đều là đồ công ty cho, cậu không dùng thì cho người anh em.
Thúc Tùng Cảnh sảng khoái đứng ở một bên mình cậu bận rộn, vừa nhìn vừa dùng chân đá chiếc vali.
Hạ Vũ tránh khỏi cái chân đá loạn của anh ta, lại giúp anh ta bỏ đống đồ bị đá ra ngoài vào: “Mặc dù trên máy bay có nhưng những thứ này của tớ tốt hơn, đều là đồ dùng của khoang hạng nhất.” Sau đó cậu lại nói: “Hình như cậu cũng ngồi khoang hạng nhất.” Vậy là cậu định lấy ra, đều là đồ tốt, cho anh ta cũng lãng phí.
Thúc Tùng Cảnh lập tức cúi người, đóng vali rồi xách lên: “Đi đây, nửa tháng nữa nhớ đón tớ nhé.”
...
Nửa tiếng sau Hạ Vũ mặc đồng mục màu xanh đen trắng, phong thái hơn người đứng ở phòng chờ bay rộng lớn nhìn Thúc Tùng Cảnh cùng một đám người đi theo lên máy bay qua tấm kính.
Theo những điều cậu biết thì anh rể cậu không phải là người trong ngoài bất nhất như vậy, cậu chưa từng nhìn thấy anh rể móc mũi trừng mắt ở nhà, người anh em của cậu vẫn cần luyện thêm.
Nhìn thang máy bay thu lại, Hạ Vũ quay người đi làm việc: Người anh em, chúc thượng lộ bình an!
...
Năm nào Phó Khánh Nhi cũng bay như vậy nên đã quen rồi, mệt hay không cũng là công việc mà.
Lúc nhìn thấy Hạ Vũ ở chỗ làm việc thì bất giác nhìn ra đằng sau, cô không hề nghe nói có người mới mà, Hạ Vũ đang đón cô gái nào, tên tiểu tử này rốt cuộc cũng thông suốt rồi? Kết quả cô ấy phát hiện sau lưng mình chẳng có ai, mấy cô gái khác đều đi về phía đường bên trái rồi.
Nhìn gì mà nhìn, bởi vì cậu “ngốc”, ngốc nên không thể 3bị nghi ngờ cậu “có dụng ý khác“.
“Cậu mới ngố2c ý.” Hạ Vũ vứt chiếc khăn tay đang cầm lên mặt anh ta9, cho cậu mắc bệnh sạch sẽ này: “Chỉ có mấy người các 0cậu mới suy nghĩ nhiều, một việc cứ phải suy nghĩ ra đ9ủ loại khả năng, chẳng trách ai được.”
Thúc Tùng Cảnh bắt lấy ném lại, mắt phượng đáng thương mở to ra, giả vờ đáng yêu nói: “Cậu có lý, ai mà nói lại cậu được. Em vợ của chủ tịch Tập đoàn Hòa Mộc, cả giới kinh doanh này đều là nhà cậu, tha cho tiểu nhân đi.”
Hạ Vũ cảm thấy phiền phức nhất khi anh ta dùng chiêu này: “Thú vị không? Cậu cũng giống người ta mang việc này ra nói đi nói lại, có thú vị không?”
Nhưng không phải việc gì cũng đúng như ý của anh ta, Hạ Vũ rất bình thường không hề có ý đó. Quan trọng nhất là chị gái của cậu thật sự gả cho Hà Mộc An, cả đời này cậu cũng không cần sự bảo vệ của anh ta, cái suy nghĩ nào đó đã không thể nào thành hiện thực nữa rồi.
Thúc Tùng Cảnh nhấc chân tùy ý đạp giày ra, lấy chăn của cậu ra, ngã người xuống: “Đấm lưng cho tiểu gia.”
“Đây là chăn tớ mới làm, cậu...”
“Mới làm à, ngửi mùi thơm quá, thiên kim tiểu thư cũng không hiền thục như cậu, lại còn làm...”
Hạ Vũ đã đứng dậy không thèm nhiều lời với anh ta: “Ăn lẩu được không, tớ đi làm nguyên liệu.”
“M* nó chứ, đây không phải là việc thú vị nhất à? Cậu còn muốn thú vị thế nào nữa? Tóm lại là tớ cũng coi như lấy lại chút mặt mũi, không đến mức việc nhận lầm cậu trở thành vết nhơ cả đời này.”
Hạ Vũ xách cái chân của anh ta vứt xuống: “Xuống đi, tìm đánh ở trên giường của vết nhơ hả?”
Thúc Tùng Cảnh ôm lấy giường xin tha: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, đừng dùng sức, ngũ mã phanh thây rồi.”
Hạ Vũ vứt chiếc chân chó của anh ta xuống: “Phanh thây cậu xem lần sau cậu có dám thế nữa không?”
Thúc Tùng Cảnh vội vàng nằm xuống mặc kệ áo khoác có bị nhăn không, hình tượng, phong độ gì đó muốn có thì có, không có cũng chẳng sao: “Nói thật đi anh rể được người thần đều cung phụng của cậu đối xử với chị cậu thế nào, có nguy hiểm về địa vị không? Được rồi, được rồi, cậu không cần nói nữa, dựa vào khả năng của chị cậu đứng vững bao nhiêu năm không đổ lại còn quyến rũ thành công, phượng hoàng đậu cành cao, lo lắng địa vị của cậu không được bảo đảm cũng chỉ là thừa thãi.”
“Cậu nói ai quyến rũ?”
Thúc Tùng Cảnh giơ tay chân lên: “Tớ đầu hàng.”
Hạ Vũ hài lòng kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi lên: “Cậu thật sự không bận? Ở bao lâu? Một ngày? Cậu không xuất hiện chắc không tổn thất gì chứ? Cậu đừng ở chỗ tớ chơi trò trẻ con, tớ không bồi thường được tổn thất kinh tế của cậu.”
“Ai thèm chút tiền đó của cậu.” Thúc Tùng Cảnh bình tĩnh nhìn trần nhà, ánh mắt sắc bén bình tĩnh. Anh ta và Hạ Vũ có giao tình nhiều năm, sau khi biết bản thân hiểu lầm thì cũng đã có lúc người đàn ông cố chấp lại hơi ngốc này lọt vào mắt anh ta.
Về một ý nghĩa nào đó, nếu như cậu không có một người chị gái gia nhập vào Tập đoàn Hòa Mộc, cuộc sống vẫn luôn không như ý, làm việc không linh hoạt, cố chấp bị đống quy tác ngầm áp cho không đứng dậy được thì anh ta cũng không để ý việc cứ như vậy với cậu, làm người chống lưng cho cậu, cậu chỉ cần làm việc cậu thích, những cái khác không cần lo lắng.
Thúc Tùng Cảnh nhấc chân tùy ý đạp giày ra, lấy chăn của cậu ra, ngã người xuống: “Đấm lưng cho tiểu gia.”
“Đây là chăn tớ mới làm, cậu...”
“Mới làm à, ngửi mùi thơm quá, thiên kim tiểu thư cũng không hiền thục như cậu, lại còn làm...”
Hạ Vũ đã đứng dậy không thèm nhiều lời với anh ta: “Ăn lẩu được không, tớ đi làm nguyên liệu.”
“Này, này, tớ đồng ý chưa mà cậu kết luận, đấm lưng! Đấm lưng đi.”
Thúc Tùng Cảnh ôm chăn vào trong lòng: Thật sự là cậu làm? Anh ta vội vàng vứt sang một bên, giây lát sau lại đắp lên. Vẻ mặt anh ta dần dần lạnh đi: Phó Khánh Nhi...
Sao anh ta có thể không biết, sau đó thì hừ lạnh, chẳng qua chỉ là người phụ nữ để sống chung, cũng chẳng có gì khác biệt.
...
Thúc Tùng Cảnh nghỉ ngơi đến sáng ngày hôm sau, chín giờ, máy bay xuất phát đi Đan Mạch.
Hạ Vũ giúp anh ta chuẩn bị hành lý, thuận tiện xử lý cả đống đồ có thể dùng lúc trên máy bay, đều là đồ công ty cho, cậu không dùng thì cho người anh em.
Thúc Tùng Cảnh sảng khoái đứng ở một bên mình cậu bận rộn, vừa nhìn vừa dùng chân đá chiếc vali.
Hạ Vũ tránh khỏi cái chân đá loạn của anh ta, lại giúp anh ta bỏ đống đồ bị đá ra ngoài vào: “Mặc dù trên máy bay có nhưng những thứ này của tớ tốt hơn, đều là đồ dùng của khoang hạng nhất.” Sau đó cậu lại nói: “Hình như cậu cũng ngồi khoang hạng nhất.” Vậy là cậu định lấy ra, đều là đồ tốt, cho anh ta cũng lãng phí.
Thúc Tùng Cảnh lập tức cúi người, đóng vali rồi xách lên: “Đi đây, nửa tháng nữa nhớ đón tớ nhé.”
...
Nửa tiếng sau Hạ Vũ mặc đồng mục màu xanh đen trắng, phong thái hơn người đứng ở phòng chờ bay rộng lớn nhìn Thúc Tùng Cảnh cùng một đám người đi theo lên máy bay qua tấm kính.
Theo những điều cậu biết thì anh rể cậu không phải là người trong ngoài bất nhất như vậy, cậu chưa từng nhìn thấy anh rể móc mũi trừng mắt ở nhà, người anh em của cậu vẫn cần luyện thêm.
Nhìn thang máy bay thu lại, Hạ Vũ quay người đi làm việc: Người anh em, chúc thượng lộ bình an!
...
Năm nào Phó Khánh Nhi cũng bay như vậy nên đã quen rồi, mệt hay không cũng là công việc mà.
Lúc nhìn thấy Hạ Vũ ở chỗ làm việc thì bất giác nhìn ra đằng sau, cô không hề nghe nói có người mới mà, Hạ Vũ đang đón cô gái nào, tên tiểu tử này rốt cuộc cũng thông suốt rồi? Kết quả cô ấy phát hiện sau lưng mình chẳng có ai, mấy cô gái khác đều đi về phía đường bên trái rồi.