Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-472
Chương 472: Tâm trạng không tốt
Lam Thấm như không thấy ánh mắt khiêu khích của Triệu phu nhân, đối với bà 3ta thứ duy nhất mà đối phương có thể lôi ra để lên mặt đó là tuổi tác, như2ng tiếc là với cách hành xử của bà ấy thì nó cũng chẳng có nghĩa lý 9gì: “Hà phu nhân đâu?”
Triệu phu nhân hừ một cái, con bé chết tiệt 0chạy cái gì, bà ta có thể ăn thịt con chắc! “Hà phu nhân đương nhiên là ở9 nơi Hà phu nhân nên ở, không cần phải hỏi.”
Mặt Lam Thấm biến sắc, bà ấy lớn tuổi hơn bà ta, có những lời bà ta không nói nặng lời là vì nể mặt bà ấy, nhưng hiển nhiên đối phương không hiểu được điều đó: “Trong nhà có nhiều khách như vậy mà chỉ có mỗi ngài Hà tiếp đón, sao phu nhân lại không ra đây, bà đi gọi phu nhân ra đây.”
Triệu phu nhân không nhịn được cười: “Tôi đi? Sao tôi phải đi, với lại phu nhân vừa mới ở cữ xong, ra đây uống gió Tây Bắc à?”
Ha ha: “Sáng nay tôi vẫn có mặt, chỉ là vừa rồi cảm thấy không được thoải mái nên mới vào đây nghỉ một lúc.”
“Tôi thấy một lúc của phu nhân cũng lâu thật đấy, Mộc tổng dễ tính không quản những chuyện này, nhưng phu nhân không nên học theo bà ấy, phu nhân cũng thấy người ngoài nói thế nào về bà ấy rồi đấy. Thôi không nói nữa, nói với phu nhân những việc này cũng chẳng có tác dụng gì, phu nhân nên làm tốt hơn mới đúng, nếu phu nhân đã nghỉ ngơi đủ rồi thì hãy cùng tôi ra ngoài.”
À hả, tôi đã nghỉ ngơi đủ đâu: “Vẫn hơi đau đầu, không thể ra gió được…”
“Phu nhân.” Lam Thấm nhẫn nại: “Phu nhân không ra ngoài thì những người ở ngoài kia sẽ nghĩ như thế nào, cậu chủ nhỏ đã đầy tháng mà phu nhân vẫn chưa ra ngoài, người ngoài khó tránh sẽ nghĩ là cô giở thói, mà ngài ấy ở ngoài đó mà phu nhân lại không có bên cạnh, rất không tốt cho ngài ấy.”
Câu cuối cùng mới là điểm chính chứ gì, cô ra ngoài đó mới là lúng túng không hay ấy, những người có thể bước đến nói chuyện với Hà Mộc An thì cũng chẳng cần cô ở đó làm gì, mà ngược lại thì cô cũng chẳng biết nói gì, đứng đực ở đó làm quái gì cơ chứ. “Bà nói rất đúng, nếu đã như vậy thì để tôi gọi anh ấy vào đây đỡ phải đứng bên ngoài mà không thoải mái.”
Sắc mặt Lam Thấm lập tức biến đổi: Cô! Tâm trạng ngài Hà hiếm khi tốt như hôm nay, khó khăn lắm ngài ấy mới chịu đứng ngoài để giao tiếp với mọi người, sao phu nhân có thể như thế được!
Hạ Diệu Diệu lôi điện thoại ra coi như không nhìn thấy sắc mặt của bà ta, gọi điện cho Hà Mộc An, gọi anh quay về, xong xuôi thì ngắt điện thoại nhìn Lam Thấm, bà còn có ý kiến gì nữa không?
Lam Thấm tức gần chết, người này quả thật không thể làm nên việc lớn, tính toán nhỏ nhặt, không chịu nghe góp ý, lãng phí lòng tốt của bà ta.
Lam Thấm đứng dậy quay người đi luôn, tức bản thân mình tại sao lại qua đây nói chuyện với người phụ nữ không biết điều này để cô gọi ngài Hà quay lại, đúng là tự rước bực vào người.
Hà Mộc An đi đến nửa đường thì gặp Lam Thấm nhưng không nói gì, về đến thì thấy Hạ Diệu Diệu đang ngồi trên sofa uể oải nhìn mình.
“Cậu chủ nhỏ đã được ba mươi hai ngày rồi, cô ấy ra đây đón khách thì có làm sao, kể cả thân thể không thoải mái thì ngồi bên ngài ấy cũng được, đâu ai bắt ép phu nhân phải đứng, đâu ra chuyện ngài Hà thì đứng ngoài tiếp chuyện còn phu nhân thì trốn trong phòng yên tĩnh đâu, đi gọi phu nhân ra đây.”
Triệu phu nhân thấy Lam Thấm mãn kinh sớm thì phải, quen làm phụ huynh người ta giờ lại muốn chuyển sang làm mẹ chồng, mẹ chồng người ta còn chưa nói gì đã ở đấy mà phàn nàn: “Tôi không đi, muốn thì cô tự mà đi.” Nói xong bà không thèm nhìn đối phương mà xoay thân hình béo tròn đi luôn.
Lam Thấm hít sâu một hơi rồi bất mãn thở ra, bất lực đi theo hướng Triệu phu nhân vừa rời khỏi.
Hạ Diệu Diệu đã cười cứng cả cơ hàm, may là cô đã là mẹ của hai đứa con, lòng dạ cũng rộng rãi hơn xưa, nếu không thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ ác rồi.
Lam Thấm ngồi đoan trang trên ghế sofa, khuyên bảo hết lời: “Phu nhân đã nghỉ ngơi được một lúc lâu rồi, giờ cũng nên ra ngoài xem sao, một mình ngài Hà ở ngoài kia, phu nhân mang danh là mẹ của cậu chủ nhỏ, trong một dịp quan trọng như thế này nên xuất hiện bên ngài ấy mới đúng, phu nhân thấy có phải không.”
Hạ Diệu Diệu lôi điện thoại ra coi như không nhìn thấy sắc mặt của bà ta, gọi điện cho Hà Mộc An, gọi anh quay về, xong xuôi thì ngắt điện thoại nhìn Lam Thấm, bà còn có ý kiến gì nữa không?
Lam Thấm tức gần chết, người này quả thật không thể làm nên việc lớn, tính toán nhỏ nhặt, không chịu nghe góp ý, lãng phí lòng tốt của bà ta.
Lam Thấm đứng dậy quay người đi luôn, tức bản thân mình tại sao lại qua đây nói chuyện với người phụ nữ không biết điều này để cô gọi ngài Hà quay lại, đúng là tự rước bực vào người.
Hà Mộc An đi đến nửa đường thì gặp Lam Thấm nhưng không nói gì, về đến thì thấy Hạ Diệu Diệu đang ngồi trên sofa uể oải nhìn mình.
Hà Mộc An đau đầu, Hạ Diệu Diệu có vô số việc phiền não mà việc nào cô cũng cảm thấy rất quan trọng, mới ra cữ không bao lâu mà tính toán với người dưới làm gì, chẳng biết phân biệt thời gian lúc nào nên lúc nào không: “Sao vậy?”
“Nhân viên tốt của anh thay anh lo nghĩ việc công ty, giờ còn thay anh lo nghĩ việc gia đình nữa, có phải bà ấy rất tiếc nuối vì không thể trở thành mẹ chồng của em hay không.”
Được rồi, anh đã hiểu ra mọi chuyện: “Con người Lam Thấm có hơi phiền phức, em đừng so đo với bà ta.”
“Bà ta xông vào ngay trước mắt em, em đâu có mù.” Cô nói xong thì vứt luôn chiếc gối trong tay bước lên tầng.
Hà Mộc An thấy thế, lạnh mặt rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cho họ Lam để ông ta quản chặt vợ mình, đừng để bà ta đi lung tung gây chuyện.
Cô đứng trên cầu thang xoắn quay đầu lại trừng anh: “Anh làm gì!”
“Giúp em trút giận.”
“Anh thấy em còn chưa đủ mất mặt đúng không!” Nói xong cô giậm chân bước tiếp, cầu thang không phát ra tiếng thì dùng hết sức giẫm tiếp cái thứ hai, giẫm đến mức gót chân phát đau, vậy mà tâm trạng không những không tốt hơn mà còn xấu đi.
Hà Mộc An bỏ điện thoại xuống, bình tĩnh đi lên tầng dỗ cô vợ suốt ngày tìm chuyện để anh bận rộn.
Ở một góc khác, Lam Kiến Dũng không thấy Hà Mộc An đâu quay sang hỏi vợ đang đứng bên cạnh: “Sao không thấy ngài Hà đâu nữa? Tâm trạng ngài ấy hôm nay không tồi, chắc là có thể kiên nhẫn ngồi đến giữa trưa, sao loáng một cái đã không thấy đâu nữa. Tiếp theo còn có người muốn gặp nhưng vai vế chưa đủ, lần này là một cơ hội hiếm thấy, tiếc quá, nếu như phải đi theo các bước bình thường thì chắc chắn sẽ rất khó khăn để có được lần thứ hai.”
Lam phu nhân chỉ biết khó xử níu lấy khăn choàng, không dám nói chuyện này là do bà gây ra.
Lam Thấm như không thấy ánh mắt khiêu khích của Triệu phu nhân, đối với bà 3ta thứ duy nhất mà đối phương có thể lôi ra để lên mặt đó là tuổi tác, như2ng tiếc là với cách hành xử của bà ấy thì nó cũng chẳng có nghĩa lý 9gì: “Hà phu nhân đâu?”
Triệu phu nhân hừ một cái, con bé chết tiệt 0chạy cái gì, bà ta có thể ăn thịt con chắc! “Hà phu nhân đương nhiên là ở9 nơi Hà phu nhân nên ở, không cần phải hỏi.”
Mặt Lam Thấm biến sắc, bà ấy lớn tuổi hơn bà ta, có những lời bà ta không nói nặng lời là vì nể mặt bà ấy, nhưng hiển nhiên đối phương không hiểu được điều đó: “Trong nhà có nhiều khách như vậy mà chỉ có mỗi ngài Hà tiếp đón, sao phu nhân lại không ra đây, bà đi gọi phu nhân ra đây.”
Triệu phu nhân không nhịn được cười: “Tôi đi? Sao tôi phải đi, với lại phu nhân vừa mới ở cữ xong, ra đây uống gió Tây Bắc à?”
Ha ha: “Sáng nay tôi vẫn có mặt, chỉ là vừa rồi cảm thấy không được thoải mái nên mới vào đây nghỉ một lúc.”
“Tôi thấy một lúc của phu nhân cũng lâu thật đấy, Mộc tổng dễ tính không quản những chuyện này, nhưng phu nhân không nên học theo bà ấy, phu nhân cũng thấy người ngoài nói thế nào về bà ấy rồi đấy. Thôi không nói nữa, nói với phu nhân những việc này cũng chẳng có tác dụng gì, phu nhân nên làm tốt hơn mới đúng, nếu phu nhân đã nghỉ ngơi đủ rồi thì hãy cùng tôi ra ngoài.”
À hả, tôi đã nghỉ ngơi đủ đâu: “Vẫn hơi đau đầu, không thể ra gió được…”
“Phu nhân.” Lam Thấm nhẫn nại: “Phu nhân không ra ngoài thì những người ở ngoài kia sẽ nghĩ như thế nào, cậu chủ nhỏ đã đầy tháng mà phu nhân vẫn chưa ra ngoài, người ngoài khó tránh sẽ nghĩ là cô giở thói, mà ngài ấy ở ngoài đó mà phu nhân lại không có bên cạnh, rất không tốt cho ngài ấy.”
Câu cuối cùng mới là điểm chính chứ gì, cô ra ngoài đó mới là lúng túng không hay ấy, những người có thể bước đến nói chuyện với Hà Mộc An thì cũng chẳng cần cô ở đó làm gì, mà ngược lại thì cô cũng chẳng biết nói gì, đứng đực ở đó làm quái gì cơ chứ. “Bà nói rất đúng, nếu đã như vậy thì để tôi gọi anh ấy vào đây đỡ phải đứng bên ngoài mà không thoải mái.”
Sắc mặt Lam Thấm lập tức biến đổi: Cô! Tâm trạng ngài Hà hiếm khi tốt như hôm nay, khó khăn lắm ngài ấy mới chịu đứng ngoài để giao tiếp với mọi người, sao phu nhân có thể như thế được!
Hạ Diệu Diệu lôi điện thoại ra coi như không nhìn thấy sắc mặt của bà ta, gọi điện cho Hà Mộc An, gọi anh quay về, xong xuôi thì ngắt điện thoại nhìn Lam Thấm, bà còn có ý kiến gì nữa không?
Lam Thấm tức gần chết, người này quả thật không thể làm nên việc lớn, tính toán nhỏ nhặt, không chịu nghe góp ý, lãng phí lòng tốt của bà ta.
Lam Thấm đứng dậy quay người đi luôn, tức bản thân mình tại sao lại qua đây nói chuyện với người phụ nữ không biết điều này để cô gọi ngài Hà quay lại, đúng là tự rước bực vào người.
Hà Mộc An đi đến nửa đường thì gặp Lam Thấm nhưng không nói gì, về đến thì thấy Hạ Diệu Diệu đang ngồi trên sofa uể oải nhìn mình.
“Cậu chủ nhỏ đã được ba mươi hai ngày rồi, cô ấy ra đây đón khách thì có làm sao, kể cả thân thể không thoải mái thì ngồi bên ngài ấy cũng được, đâu ai bắt ép phu nhân phải đứng, đâu ra chuyện ngài Hà thì đứng ngoài tiếp chuyện còn phu nhân thì trốn trong phòng yên tĩnh đâu, đi gọi phu nhân ra đây.”
Triệu phu nhân thấy Lam Thấm mãn kinh sớm thì phải, quen làm phụ huynh người ta giờ lại muốn chuyển sang làm mẹ chồng, mẹ chồng người ta còn chưa nói gì đã ở đấy mà phàn nàn: “Tôi không đi, muốn thì cô tự mà đi.” Nói xong bà không thèm nhìn đối phương mà xoay thân hình béo tròn đi luôn.
Lam Thấm hít sâu một hơi rồi bất mãn thở ra, bất lực đi theo hướng Triệu phu nhân vừa rời khỏi.
Hạ Diệu Diệu đã cười cứng cả cơ hàm, may là cô đã là mẹ của hai đứa con, lòng dạ cũng rộng rãi hơn xưa, nếu không thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ ác rồi.
Lam Thấm ngồi đoan trang trên ghế sofa, khuyên bảo hết lời: “Phu nhân đã nghỉ ngơi được một lúc lâu rồi, giờ cũng nên ra ngoài xem sao, một mình ngài Hà ở ngoài kia, phu nhân mang danh là mẹ của cậu chủ nhỏ, trong một dịp quan trọng như thế này nên xuất hiện bên ngài ấy mới đúng, phu nhân thấy có phải không.”
Hạ Diệu Diệu lôi điện thoại ra coi như không nhìn thấy sắc mặt của bà ta, gọi điện cho Hà Mộc An, gọi anh quay về, xong xuôi thì ngắt điện thoại nhìn Lam Thấm, bà còn có ý kiến gì nữa không?
Lam Thấm tức gần chết, người này quả thật không thể làm nên việc lớn, tính toán nhỏ nhặt, không chịu nghe góp ý, lãng phí lòng tốt của bà ta.
Lam Thấm đứng dậy quay người đi luôn, tức bản thân mình tại sao lại qua đây nói chuyện với người phụ nữ không biết điều này để cô gọi ngài Hà quay lại, đúng là tự rước bực vào người.
Hà Mộc An đi đến nửa đường thì gặp Lam Thấm nhưng không nói gì, về đến thì thấy Hạ Diệu Diệu đang ngồi trên sofa uể oải nhìn mình.
Hà Mộc An đau đầu, Hạ Diệu Diệu có vô số việc phiền não mà việc nào cô cũng cảm thấy rất quan trọng, mới ra cữ không bao lâu mà tính toán với người dưới làm gì, chẳng biết phân biệt thời gian lúc nào nên lúc nào không: “Sao vậy?”
“Nhân viên tốt của anh thay anh lo nghĩ việc công ty, giờ còn thay anh lo nghĩ việc gia đình nữa, có phải bà ấy rất tiếc nuối vì không thể trở thành mẹ chồng của em hay không.”
Được rồi, anh đã hiểu ra mọi chuyện: “Con người Lam Thấm có hơi phiền phức, em đừng so đo với bà ta.”
“Bà ta xông vào ngay trước mắt em, em đâu có mù.” Cô nói xong thì vứt luôn chiếc gối trong tay bước lên tầng.
Hà Mộc An thấy thế, lạnh mặt rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cho họ Lam để ông ta quản chặt vợ mình, đừng để bà ta đi lung tung gây chuyện.
Cô đứng trên cầu thang xoắn quay đầu lại trừng anh: “Anh làm gì!”
“Giúp em trút giận.”
“Anh thấy em còn chưa đủ mất mặt đúng không!” Nói xong cô giậm chân bước tiếp, cầu thang không phát ra tiếng thì dùng hết sức giẫm tiếp cái thứ hai, giẫm đến mức gót chân phát đau, vậy mà tâm trạng không những không tốt hơn mà còn xấu đi.
Hà Mộc An bỏ điện thoại xuống, bình tĩnh đi lên tầng dỗ cô vợ suốt ngày tìm chuyện để anh bận rộn.
Ở một góc khác, Lam Kiến Dũng không thấy Hà Mộc An đâu quay sang hỏi vợ đang đứng bên cạnh: “Sao không thấy ngài Hà đâu nữa? Tâm trạng ngài ấy hôm nay không tồi, chắc là có thể kiên nhẫn ngồi đến giữa trưa, sao loáng một cái đã không thấy đâu nữa. Tiếp theo còn có người muốn gặp nhưng vai vế chưa đủ, lần này là một cơ hội hiếm thấy, tiếc quá, nếu như phải đi theo các bước bình thường thì chắc chắn sẽ rất khó khăn để có được lần thứ hai.”
Lam phu nhân chỉ biết khó xử níu lấy khăn choàng, không dám nói chuyện này là do bà gây ra.