Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-468
Chương 468: Phạm vi
“Tại nói chuyện với chị rất thoải mái, em chỉ có gì nói nấy thôi mà.” Một cô g3ái đã đến tuổi lấy chồng nhưng lại đứng ngáng chân tình cảm của người khác, la2̀ cô ta ngây thơ không biết gì hay có ý đồ gì khác thì nhìn thôi cũng rõ rồi. Câ9̣u là người có ý với chị ấy cho nên cậu phải tránh ra, vậy nên cậu thật sự thấy0 khó hiểu, tại sao ngay trước mặt bạn gái chính thức mà cô ta lại dám víu áo b9ạn trai người ta.
Hạ Vũ đứng sau cô, thật ra cậu cũng biết dùng mưu kế nhưng như vậy, cậu cảm thấy mình đang dựa hơi người khác, nếu như không có mối quan hệ giữa chị gái với anh rể thì cậu chưa chắc đã so được với Khưu Nguyên.
Nhưng nếu thật sự phải dùng đến thì... hơn nữa cấp trên có ý năm nay sẽ thăng chức cho cậu, nếu thật như vậy, cậu có thể cạnh tranh với Khưu Nguyên, cậu cũng có thể đem tới cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp. Hạ Vũ lặng lẽ đến gần cô: “Chị đặt cược cho ai?” Chắc Khưu Nguyên đi một lát rồi sẽ quay lại.
Hạ Vũ đứng ngay đằng sau Phó Khánh Nhi, ở vị trí này người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy họ quá mức thân mật.
“Lão đại thử đi nào! Lão đại thử đi nào!”
Những ông tổng yêu thích thể thao đều không kìm được mà đi xuống tham gia, trong sân ngoài sân tràn ngập tiếng hò reo cổ vũ.
Phó Khánh Nhi cười ngặt ngẽo, vậy mà Triệu tổng cũng xuống góp vui, rõ ràng là trình độ của ông ấy chẳng ra làm sao cả, ông tham gia là để vui lòng cấp dưới thôi, ngay cả cọc đứng cũng không đi qua được, thân hình béo tròn đã ngã lên ngã xuống vài lần rồi, những người xung quang nhìn thấy vậy thì cười không ngừng được.
Triệu tổng cũng không lấy làm buồn: “Già rồi, già rồi, không được nữa rồi…”
Hạ Diệu Diệu cũng không nhịn được cười, cô đangnằm trên chiếc ghế trong phòng hoa ở tầng hai nhìn khung cảnh náo nhiệt qua máy chiếu, đúng là buồn cười quá. Triệu tổng và Hoàng tổng bình thường nghiêm túc, thế mà cũng có lúc thú vị như vậy.
Phó Khánh Nhi lại không hề chú ý đến, không trả lời câu hỏi mà ra hiệu để cậu nhìn vào trong sân: “Nhìn xem Phùng tổng nhà cậu đi xuống rồi.”
Hạ Vũ cười, Phùng tổng chính là cấp trên trực tiếp và cũng là người đứng đầu trong bộ phận của cậu.
“Thật không ngờ Phùng tổng mà cũng có cơ bụng, tôi vẫn luôn tưởng rằng Phùng tổng yếu ớt đến mức chỉ có thể nằm xuống để người ta mát xa cho thôi.”
“Nếu ông ấy mà nghe được chắc chắn sẽ rất không vui.” Phùng tổng năm nay sẽ nghỉ hưu, cậu thăng chức sẽ thế vào chỗ ông ấy.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò cổ vũ: “Phùng tổng! Cố lên!”
“Phùng tổng, ông là người tuyệt vời nhất, là một bông hoa của bộ phận hậu cần mặt đất!'
Bầu không khí vốn nhã nhặn bỗng chốc trở nên sôi động hẳn lên, tiếng cổ vũ vang lên từng đợt, cảm xúc dâng cao, vì có sự cạnh trên nên ai cũng hết sức tích cực, không muốn mình bị tụt lại, các đấu thủ cũng đang căng mình hò hét.
Hoa Hàng với thân phận là một trong những đứa con cưng của Tập đoàn Hòa Mộc, địa bàn núi Hà Quang cũng coi như sân nhà nên đương nhiên họ rất thoải mái dốc sức chơi hết mình kéo bầu không khí nóng lên.
“Triệu tổng, mau lại đây, thời đại của ông sắp đến rồi.”
“Hoàng tổng, Tiểu Phùng nhà ông đã đi xuống rồi, ông còn chờ gì nữa!”
Những ông tổng yêu thích thể thao đều không kìm được mà đi xuống tham gia, trong sân ngoài sân tràn ngập tiếng hò reo cổ vũ.
Phó Khánh Nhi cười ngặt ngẽo, vậy mà Triệu tổng cũng xuống góp vui, rõ ràng là trình độ của ông ấy chẳng ra làm sao cả, ông tham gia là để vui lòng cấp dưới thôi, ngay cả cọc đứng cũng không đi qua được, thân hình béo tròn đã ngã lên ngã xuống vài lần rồi, những người xung quang nhìn thấy vậy thì cười không ngừng được.
Triệu tổng cũng không lấy làm buồn: “Già rồi, già rồi, không được nữa rồi…”
Hạ Diệu Diệu cũng không nhịn được cười, cô đangnằm trên chiếc ghế trong phòng hoa ở tầng hai nhìn khung cảnh náo nhiệt qua máy chiếu, đúng là buồn cười quá. Triệu tổng và Hoàng tổng bình thường nghiêm túc, thế mà cũng có lúc thú vị như vậy.
Nhưng đối tượng mà cô đang quan tâm quan sát ở đây chính là cậu em trai đang đứng đằng sau Phó Khánh Nhi, cô phóng to hình ảnh hai người họ lên để tiện quan sát: “Đến đấy làm gì cơ chứ, làm thế có cướp về tay được không, còn chẳng bằng dứt khoát làm điều nên làm đi.” Hạ Diệu Diệu cực kỳ coi thường sức chiến đấu của cậu em trai.
Bà Hạ cùng với họ hàng bên Hạ Diệu Diệu đều tập trung trong căn biệt thự riêng biệt này, sẽ chẳng ai đánh giá họ không hòa hợp không hiểu lễ nghĩa, họ hàng bên ngoại đương nhiên là có đặc quyền này.
Hạ Vũ che chắn cho Phó Khánh Nhi khỏi đám người chật chội, vừa kiên định cổ vũ cho Phùng tổng đội nhà mình.
“Phùng tổng của các cậu vui thật, ông ấy định chạy hết cả chặng luôn à.”
Mắt Hạ Vũ tràn ngập ý cười: “Phùng tổng là một người vô cùng nghiêm túc, chuyện gì đã quyết rồi thì có phải bò đi ông ấy cũng phải hoàn thành.”
“Nghe cậu nói vậy hình như Triệu tổng cũng sẽ không vì quá mất mặt mà bỏ cuộc giữa chừng, Triệu tổng cố lên!!”
Các đồng nghiệp bên cạnh ngay lập tức ào đến để trừng phạt sự phản bội của Phó Khánh Nhi.
Hạ Vũ bảo vệ cô khỏi sự “công kích “ của họ, cả đám người náo nhiệt vô cùng.
Khi Khưu Nguyên trở lại vừa hay nhìn thấy cảnh này, Hạ Vũ dùng nửa thân người che chắn cho Phó Khánh Nhi trước ngực, tất cả đều cười, không che giấu được sự vui vẻ trong đáy mắt. Vừa nãy cậu em vợ nhà họ Hà này không nói một lời nào đã từ chối Lăng Linh và sự thân thiết giữa hai người họ bây giờ, cảm giác khó chịu như bị người ta chơi khăm đột nhiên trào dâng trong lòng anh.
Sắc mặt Khưu Nguyên rất khó coi, đều là người làm vì miếng cơm manh áo như nhau, con người hơn kém nhau ở chỗ nào chứ, cậu ta cũng chỉ là em vợ của ngài Hà mà thôi đâu phải người nắm thực quyền ở Hòa Mộc mà bày ra dáng vẻ cao sang hơn người cho ai xem, bây giờ thì sao, cũng đùa cợt cùng mọi người đấy thôi.
Khưu Nguyên có hơi giận lây sang Phó Khánh Nhi, cô đã nói là không quen không thân với người ta nên không tiện giúp đỡ, sao giờ lại thân thiết đến thế! Rõ rành rành là cô muốn xem trò cười của bọn họ. Hai người họ rất thân thuộc, anh ta nhìn mà thấy nhức mắt, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Không phải Phó Khánh Nhi chưa từng cười với anh như vậy, chỉ là càng ngày càng ít, thậm chí gần đây cô chỉ cười qua quít cho xong chuyện.
Khưu Nguyên bước sang đứng gần hai người họ, ôn tồn hỏi Phó Khánh Nhi: “Khánh Nhi, mọi người đang cười gì vậy?”, rồi tự động đứng sau Phó Khánh Nhi, bảo vệ cô trong phạm vi của mình.
“Tại nói chuyện với chị rất thoải mái, em chỉ có gì nói nấy thôi mà.” Một cô g3ái đã đến tuổi lấy chồng nhưng lại đứng ngáng chân tình cảm của người khác, la2̀ cô ta ngây thơ không biết gì hay có ý đồ gì khác thì nhìn thôi cũng rõ rồi. Câ9̣u là người có ý với chị ấy cho nên cậu phải tránh ra, vậy nên cậu thật sự thấy0 khó hiểu, tại sao ngay trước mặt bạn gái chính thức mà cô ta lại dám víu áo b9ạn trai người ta.
Hạ Vũ đứng sau cô, thật ra cậu cũng biết dùng mưu kế nhưng như vậy, cậu cảm thấy mình đang dựa hơi người khác, nếu như không có mối quan hệ giữa chị gái với anh rể thì cậu chưa chắc đã so được với Khưu Nguyên.
Nhưng nếu thật sự phải dùng đến thì... hơn nữa cấp trên có ý năm nay sẽ thăng chức cho cậu, nếu thật như vậy, cậu có thể cạnh tranh với Khưu Nguyên, cậu cũng có thể đem tới cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp. Hạ Vũ lặng lẽ đến gần cô: “Chị đặt cược cho ai?” Chắc Khưu Nguyên đi một lát rồi sẽ quay lại.
Hạ Vũ đứng ngay đằng sau Phó Khánh Nhi, ở vị trí này người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy họ quá mức thân mật.
“Lão đại thử đi nào! Lão đại thử đi nào!”
Những ông tổng yêu thích thể thao đều không kìm được mà đi xuống tham gia, trong sân ngoài sân tràn ngập tiếng hò reo cổ vũ.
Phó Khánh Nhi cười ngặt ngẽo, vậy mà Triệu tổng cũng xuống góp vui, rõ ràng là trình độ của ông ấy chẳng ra làm sao cả, ông tham gia là để vui lòng cấp dưới thôi, ngay cả cọc đứng cũng không đi qua được, thân hình béo tròn đã ngã lên ngã xuống vài lần rồi, những người xung quang nhìn thấy vậy thì cười không ngừng được.
Triệu tổng cũng không lấy làm buồn: “Già rồi, già rồi, không được nữa rồi…”
Hạ Diệu Diệu cũng không nhịn được cười, cô đangnằm trên chiếc ghế trong phòng hoa ở tầng hai nhìn khung cảnh náo nhiệt qua máy chiếu, đúng là buồn cười quá. Triệu tổng và Hoàng tổng bình thường nghiêm túc, thế mà cũng có lúc thú vị như vậy.
Phó Khánh Nhi lại không hề chú ý đến, không trả lời câu hỏi mà ra hiệu để cậu nhìn vào trong sân: “Nhìn xem Phùng tổng nhà cậu đi xuống rồi.”
Hạ Vũ cười, Phùng tổng chính là cấp trên trực tiếp và cũng là người đứng đầu trong bộ phận của cậu.
“Thật không ngờ Phùng tổng mà cũng có cơ bụng, tôi vẫn luôn tưởng rằng Phùng tổng yếu ớt đến mức chỉ có thể nằm xuống để người ta mát xa cho thôi.”
“Nếu ông ấy mà nghe được chắc chắn sẽ rất không vui.” Phùng tổng năm nay sẽ nghỉ hưu, cậu thăng chức sẽ thế vào chỗ ông ấy.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò cổ vũ: “Phùng tổng! Cố lên!”
“Phùng tổng, ông là người tuyệt vời nhất, là một bông hoa của bộ phận hậu cần mặt đất!'
Bầu không khí vốn nhã nhặn bỗng chốc trở nên sôi động hẳn lên, tiếng cổ vũ vang lên từng đợt, cảm xúc dâng cao, vì có sự cạnh trên nên ai cũng hết sức tích cực, không muốn mình bị tụt lại, các đấu thủ cũng đang căng mình hò hét.
Hoa Hàng với thân phận là một trong những đứa con cưng của Tập đoàn Hòa Mộc, địa bàn núi Hà Quang cũng coi như sân nhà nên đương nhiên họ rất thoải mái dốc sức chơi hết mình kéo bầu không khí nóng lên.
“Triệu tổng, mau lại đây, thời đại của ông sắp đến rồi.”
“Hoàng tổng, Tiểu Phùng nhà ông đã đi xuống rồi, ông còn chờ gì nữa!”
Những ông tổng yêu thích thể thao đều không kìm được mà đi xuống tham gia, trong sân ngoài sân tràn ngập tiếng hò reo cổ vũ.
Phó Khánh Nhi cười ngặt ngẽo, vậy mà Triệu tổng cũng xuống góp vui, rõ ràng là trình độ của ông ấy chẳng ra làm sao cả, ông tham gia là để vui lòng cấp dưới thôi, ngay cả cọc đứng cũng không đi qua được, thân hình béo tròn đã ngã lên ngã xuống vài lần rồi, những người xung quang nhìn thấy vậy thì cười không ngừng được.
Triệu tổng cũng không lấy làm buồn: “Già rồi, già rồi, không được nữa rồi…”
Hạ Diệu Diệu cũng không nhịn được cười, cô đangnằm trên chiếc ghế trong phòng hoa ở tầng hai nhìn khung cảnh náo nhiệt qua máy chiếu, đúng là buồn cười quá. Triệu tổng và Hoàng tổng bình thường nghiêm túc, thế mà cũng có lúc thú vị như vậy.
Nhưng đối tượng mà cô đang quan tâm quan sát ở đây chính là cậu em trai đang đứng đằng sau Phó Khánh Nhi, cô phóng to hình ảnh hai người họ lên để tiện quan sát: “Đến đấy làm gì cơ chứ, làm thế có cướp về tay được không, còn chẳng bằng dứt khoát làm điều nên làm đi.” Hạ Diệu Diệu cực kỳ coi thường sức chiến đấu của cậu em trai.
Bà Hạ cùng với họ hàng bên Hạ Diệu Diệu đều tập trung trong căn biệt thự riêng biệt này, sẽ chẳng ai đánh giá họ không hòa hợp không hiểu lễ nghĩa, họ hàng bên ngoại đương nhiên là có đặc quyền này.
Hạ Vũ che chắn cho Phó Khánh Nhi khỏi đám người chật chội, vừa kiên định cổ vũ cho Phùng tổng đội nhà mình.
“Phùng tổng của các cậu vui thật, ông ấy định chạy hết cả chặng luôn à.”
Mắt Hạ Vũ tràn ngập ý cười: “Phùng tổng là một người vô cùng nghiêm túc, chuyện gì đã quyết rồi thì có phải bò đi ông ấy cũng phải hoàn thành.”
“Nghe cậu nói vậy hình như Triệu tổng cũng sẽ không vì quá mất mặt mà bỏ cuộc giữa chừng, Triệu tổng cố lên!!”
Các đồng nghiệp bên cạnh ngay lập tức ào đến để trừng phạt sự phản bội của Phó Khánh Nhi.
Hạ Vũ bảo vệ cô khỏi sự “công kích “ của họ, cả đám người náo nhiệt vô cùng.
Khi Khưu Nguyên trở lại vừa hay nhìn thấy cảnh này, Hạ Vũ dùng nửa thân người che chắn cho Phó Khánh Nhi trước ngực, tất cả đều cười, không che giấu được sự vui vẻ trong đáy mắt. Vừa nãy cậu em vợ nhà họ Hà này không nói một lời nào đã từ chối Lăng Linh và sự thân thiết giữa hai người họ bây giờ, cảm giác khó chịu như bị người ta chơi khăm đột nhiên trào dâng trong lòng anh.
Sắc mặt Khưu Nguyên rất khó coi, đều là người làm vì miếng cơm manh áo như nhau, con người hơn kém nhau ở chỗ nào chứ, cậu ta cũng chỉ là em vợ của ngài Hà mà thôi đâu phải người nắm thực quyền ở Hòa Mộc mà bày ra dáng vẻ cao sang hơn người cho ai xem, bây giờ thì sao, cũng đùa cợt cùng mọi người đấy thôi.
Khưu Nguyên có hơi giận lây sang Phó Khánh Nhi, cô đã nói là không quen không thân với người ta nên không tiện giúp đỡ, sao giờ lại thân thiết đến thế! Rõ rành rành là cô muốn xem trò cười của bọn họ. Hai người họ rất thân thuộc, anh ta nhìn mà thấy nhức mắt, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Không phải Phó Khánh Nhi chưa từng cười với anh như vậy, chỉ là càng ngày càng ít, thậm chí gần đây cô chỉ cười qua quít cho xong chuyện.
Khưu Nguyên bước sang đứng gần hai người họ, ôn tồn hỏi Phó Khánh Nhi: “Khánh Nhi, mọi người đang cười gì vậy?”, rồi tự động đứng sau Phó Khánh Nhi, bảo vệ cô trong phạm vi của mình.