Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-467
Chương 467: Quan hệ gì
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tiểu Phạm!”
“À, chú Cát!” Cát lão gia trừng mắt nhìn cô, nhưng cuối cùng vì nể mặt Tổng Giám đốc chi nhánh Gia Thị mà không làm khó cô: “Đừng nghĩ mình nhỏ tuổi rồi tỏ ra không phục, xúi giục cấp dưới của mình không phục cái này, không phục cái kia
Cô nói nói xem cô ta sẽ như thế nào, đăng lên thì được cái gì? Thêm kẻ địch, tự chặn đường sống của mình, sau này đâu đâu cũng gặp kẻ thù chắc cô vui lắm! Các cô đó, làm chuyện xốc nổi thì nhanh lắm.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy những lời này sao mà nghe quen tai quá, giống như mấy lời cô nghe thời học đại học mỗi lần ra ngoài
“Chúng ta đều là người trưởng thành, phải biết đặt lợi ích lên hàng đầu, chi bằng hãy để Hàn Tùng Song nợ biên tập Hạ ân tình này đi.” Cuối cùng cô đã hiểu tại sao mọi người thường gọi thương nhân là loại người hạ đẳng rồi
Lợi ích, tiền tài, tuyệt đối không phải là tiêu chuẩn đánh giá trong thời đại dùng vũ khí lạnh”, cần gì phải sợ cái thứ gọi là hạ đẳng
(*) Thời kì dùng những vũ khí chiến đấu như đao, kiếm,..
không dùng những vũ khí liên quan đến thuốc súng.
“Diệu Diệu, thấy sao?” Phạm Tiểu cảm thấy thích thú.
“Có thể làm sao chứ?” Các lão đồng chí quá lợi hại đi, từng câu từng chữ đều có lý
Nếu cô kiên quyết thì chính là lấy chuyện công trả thù riêng rồi
Nếu cô đăng bài cũng chính là đặt một tảng đá thật to ngán đường thăng tiến của bản thân mình!
“Ôi trời, Hàn Tùng Song là loại người gì cô cũng biết
Để cô ta thân bại danh liệt thì sao chứ? Cùng lắm thì cô ta không được làm cho nhân vật đứng sau đó nữa thôi, cô gây thù chuốc oán với loại người này chẳng có ích lợi gì, Tiểu Hạ, thấy được rồi thì thôi đi.”
Thấy đấy, dùng tình cảm tác động thì lời nói càng thêm thấm thía
“Cô dừng tay thì câu chuyện lại khác, đây là tình người, nếu cô ta còn giở trò đen tối với cô thì coi như không có đạo đức, khiếm khuyết nhân phẩm rồi.” “Nhỡ cô ta đúng thật là khiếm khuyết nhân phẩm thì sao? Cô ta lại đối phó với tôi lần thứ ba thì sao?” Cô quả thật có tấm lòng bao dung quá
Lần thứ nhất đã bỏ qua, thì cô ta lại có lần hai
Có phải nếu lần thứ hai cũng bỏ qua cho cô ta thì cô phải rộng lượng hơn nữa mà tha thứ cho lần thứ ba, và cả đời này cô phải rộng lượng mà dâng mình để người ta tra tấn
Cuối cùng người gián tiếp đem tai họa đến cho con gái mình cũng chính là cô.
Sao cô lại phải sống như một Lôi Phong?
(*) Lôi Phong là một chiến sỹ bình thường, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.
“Gây với kẻ không phải là người đó để làm gì!”
Cho nên bất cứ lúc nào cô cũng không thể đánh trả lại, đánh sớm thì bị xem là tính toán chi li, đánh chậm thì bị xem là “ngu xuẩn”? “Haizz, Mẫn Hàng chúng ta sao lại không có một lãnh đạo tài mạo song toàn như Tổng Giám đốc Thạch chứ? Tôi cũng có hậu thuẫn như thế thì tốt rồi!” Nghe vậy, Đàm Ngữ khiếp sợ nhìn Hạ Diệu Diệu, cô ta, cô ta có ý gì?..
Trước những người lớn đáng tuổi cha tuổi chú mà cô ta lại ám chỉ đến những quy tắc ngầm!?
Phạm Tiểu liếc nhìn rồi lại thôi
Con bé này kỳ lạ hiếm thấy thật.
“Nếu tôi, vẫn kiên quyết thì sao?..” “Không có chuyện đó đâu.” “Vậy là nói tôi phải chấp nhận thả con tép bắt con tôm, lấy con gái mình mở đầu cho bài báo phản ánh vấn đề giáo dục con cái để giúp Hồng Đại tiếp tục chuyên đề này thêm sâu sắc hơn cho các kỳ sau?” “Không phải đã nói với cô rồi sao? Những bài báo sau này này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tên con gái của cô nữa.”
“Họ không dùng người khác thì nghĩ không ra được à? Hay là vì muốn đưa chuyên mục này trở nên lớn hơn, nổi tiếng hơn? Chỉ cần họ nổi tiếng, chắc sẽ có người nhớ đến người đầu tiên được nhắc đến trong bài báo là ai! Hồng Đại bên đó sẽ không cần hạ chuyên mục này xuống nữa.”
“Cô nói thế thật vô lý
Một chủ đề lớn như thế là mục tiêu của cả một đội trong nửa năm tới, cô bảo họ đổi thì đổi sao? Người ta lấy gì mà đăng bài chứ!”
“Tôi không quan tâm
Ai bảo họ nổi điên lên, chọn đúng mục tiêu không phù hợp nhất ngay kỳ đầu tiên.” “Cố tình gây sự!” “Được rồi, được rồi
Đừng ồn ào nữa
Chuyện của Tiểu Hạ là chuyện của Tiểu Hạ
Sao lại nhắc đến chuyện chuyên mục báo chí nhà người ta rồi, nói về Tiểu Hạ, nói về Tiểu Hạ đi, Tiểu Hạ, tôi vẫn chưa nói cho cô biết, bên Hồng Đại đã đưa ra một triệu, coi như tiền đền bù tổn thất tinh thần cho cô, họ cũng bảo đảm sau này sẽ không đăng tin tức về con gái nữa...”
Cụt hứng bỏ cuộc! Một triệu?! Nếu cô cầm số tiền này, Hà Mộc An, cái tên quái dị đó sẽ bóp chết cô!
Hạ Diệu Diệu ngẩn ngơ bước đi trên hành lang không người
Ngẫm lại những hành động vừa rồi, cô cảm thấy trống rỗng và mất tự nhiên, cô dám lớn tiếng gào thét như thế là bởi vì có Thượng Thượng thôi, cài, được rồi, cô cũng quản không nổi nữa, tiếp tục kéo dài chứng tỏ cô quá cao ngạo, chuyện này giao cho Hà Mộc An, để anh ta đi thương lượng đi.
Cổ đau đầu quá.
“Rốt cuộc đến khi nào người ta mới được đi làm chứ?” Không thể kiên nhẫn thêm được nữa, Hàn Tùng Song giật lấy bút máy trong tay Thạch Quốc Cường, cô ta ngồi xuống đối diện ông ta, duỗi cánh tay yếu ớt níu cổ ông ta: “Người ta nhớ anh rồi.”
Thạch Quốc Cường gạt tay cô ta trên vai xuống, lạnh lùng nhắc nhở: “Đây là văn phòng làm việc, đừng làm càn.” Nghe vậy, Hàn Tùng Song cảm thấy không cam tâm
Cô ta lùi lại phía sau, bĩu môi, ngồi phía đối diện.
Hàn Tùng Song cũng không phải kẻ ngốc, nhân lúc còn trẻ đẹp cô ta muốn tìm một chỗ dựa, đương nhiên không phải chỉ có tiền không thôi, Thạch Quốc Cường vừa đúng là người có tiền có thể lực lại không mất lý trí trước sắc đẹp
Mỗi khi làm chuyện đó với ông ta, cô ta đều thấy thích thú thật sự, chứ không phải loại cảm giác giác giao dịch đơn thuần kia
Cô ta thật sự thích người đàn ông này
Cô ta cũng cảm nhận được Thạch Quốc Cường cũng thích mình, còn chuyện thích con người hay nhan sắc của cô ta thì cô ta lại không biết.
“Người ta cảm thấy rất chán.”
“Chán thì ra ngoài đi dạo.”
“Thạch Quốc Cường.”
Thạch Quốc Cường xoa Thái dương, chóp mũi ngào ngạt mùi nước hoa trên người cô ta, vị tổ tông sống này, muốn được cái gì là đòi cho bằng được: “Được rồi, đừng ồn ào ở chỗ anh nữa
Đã giúp em chào hỏi rồi, cứ về nhà mà đợi đi
Hai hôm nữa sẽ có tin tức.”
Hàn Tùng Song vui vẻ hồn ông ta một cái: “Thật sao?” Mặt mày cô ta hớn hở.
Thạch Quốc Cường gạt tay cô ta xuống: “Thật
Thật
Maura phố đi dạo đi.” Thạch Quốc Cường tiện tay vỗ mông cô ta một cái
Sau khi đã đuổi cô ta đi, ông ta lại cúi đầu, trở lại dáng vẻ lạnh lùng của một thương gia.
Cùng lúc đó, Thạch phu nhân trong bộ sườn xám cách điệu màu xanh quý tộc, tóc búi cao, cổ đeo chuỗi trân châu dài, thong dong, dịu dàng dắt con gái nhỏ chọn mua dụng cụ vẽ tranh cho tiết học ngày mai
Bỗng nhiên sau khi nhận điện thoại của Hàn Tùng Song, Thạch phu nhân cười rồi báo lại địa chỉ cho cô ta đến chơi.
Đối với chuyện này, Thạch phu nhân chẳng có gì là không cam lòng, bà cũng không quan tâm bọn họ có ý đồ gì, muốn diễu võ giương oai trước mặt bà cũng được, muốn khoe khoang khoác lác trước mặt bà cũng chẳng sao, dù sao bà cũng nhàn rỗi, coi như giết thời gian vậy.
Cũng không phải bà rộng lượng gì, ngay từ đầu, bà cũng đã gây chuyện rồi
Nhưng từ lúc gả cho Thạch Quốc Cường đến nay, bà luôn sống phụ thuộc vào ông ta
Khi vừa tốt nghiệp đã kết hôn, chưa làm nên sự nghiệp gì thì đã sinh đứa con trai lớn sau hai năm chung sống, đến năm gần bốn mươi tuổi thì bà lại sinh thêm đứa con gái nhỏ
Con trai lớn bây giờ đã rất hiểu chuyện, con gái thì hiếu thuận, tuần nào cũng theo ba mẹ đi tập dưỡng sinh, hằng ngày nếu không có chuyện gì thì bà dẫn con gái học đàn, tập yoga dưỡng thể, chẳng có ý định gây sự gì cả.
Về chuyện gây sự, muốn bà ly hôn, muốn lấy lại công bằng cho bà mà khiến bà nói những lời chẳng cần suy nghĩ thì bà không biết bọn họ có yên ổn gì không
Nhưng nếu chỉ là chuyện tán dóc của thiên hạ mà bà phải làm việc cực nhọc thì quả thật không đáng
Hơn nữa Thạch Quốc Cường, con người này thật tình cũng không đến nỗi tệ.
Về chuyện tình yêu, có cũng được, không có bà cũng không yêu cầu
Bà không có thể lực như Mộc Tú Tranh, cũng không thể tự nuôi sống mình
Bà tự biết thân biết phận, tự lượng sức mình, cân nhắc chuyện trước sau nên không cưỡng cầu làm gì, nói đến điểm này, vẫn là Mộc Tú Tranh đã giúp bà nghĩ thoáng hơn
Tuy lúc đó lời Mộc Tú Tranh nói đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của bà.
Nhưng kỳ lạ thay, sau đó bà lại không cảm thấy loại phụ nữ không biết giữ mồm này có ác ý với mình
Bà ta chỉ là nói chuyện thực tế thôi, thậm chí bà ta cũng không tính đến chuyện dạy bảo gì bà, chỉ là nói chuyện có chút thẳng thắn.
Mộc Tú Tranh nói bà thế nào nhỉ? “Bà không phải bảo mẫu của ông ta sao? Giúp ông ta chăm con, quét dọn nhà cửa? Nguy cơ bị đuổi là rất lớn đấy.”
Sau khi được nhắc nhở, bà cũng chưa hề nói câu xin lỗi, chỉ giật mình gật đầu “Ờ, có được công nhận thì sao, đó cũng là bảo mẫu thôi, bảo mẫu muốn tạo phản thì tạo phản, nếu kỹ thuật không đủ tốt, người tổn thất cũng không phải là ông chủ.”
Bà không biết lúc đó vì cái gì mà không bước đến tát bà ta một cái, ngược lại bà còn cảm thấy bản thân mình đã thức tỉnh: Bà có cái gì? Muốn Thạch Quốc Cường đồng ý ly hôn? Đơn ly hôn bà cũng đã ký xong, sau đó thì sao..
sau đó thì sao..
Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, bà cảm thấy cuộc sống bây giờ đặc biệt tốt, bình yên an lạc, mạnh khỏe vui tươi
Thạch phu nhân đã từng không kiềm chế được sự hiếu kỳ của mình mà đi hỏi Hà phu nhân, một vị phu nhân khác thường
Hà phu nhân chẳng hiểu đầu đuôi gì liền liên tưởng ngay đến một cô tiểu minh tinh nào đó
Thạch phu nhân cười và nói chẳng cần, vẫn là câu nói đó, bà không cần phải tạo ra giá trị, cho nên cũng không cần tự mình tiêu hao sức lực.
Hơn nữa từ đó về sau, mối quan hệ giữa bà và Thạch Quốc Cường lại càng lúc càng tốt, hơn ba mươi năm nhưng vẫn tương kính như tân
Đã đến từng tuổi này, những chuyện tình cảm đó càng không quan cần câu nệ nữa
Bọn trẻ này cứ quanh đi quẩn lại không biết muốn làm gì?
Hàn Tùng Song có chút thân phận, thấy Thạch phu nhân không can thiệp vào nên rất yên tâm, Thạch Quốc Cường ly hôn là tốt nhất
Cô ta không tin người phụ nữ đó có thể chịu đựng được trong thời gian dài
Hơn nữa, không phải cái gì bà ta cũng biết, bà ta chỉ là người phụ nữ của gia đình
Còn cô ta thì được tốt nghiệp ở một trường danh giá, trẻ đẹp, xinh tươi, chỉ cần Tổng Giám đốc Thạch không bị ngốc cũng biết sẽ chọn ai.
Cô ta nghĩ đến chuyện có thể lập tức đi làm, sự nghiệp thăng tiến thêm một bước, nếu Tổng Giám đốc Thạch ly hôn nữa thì..
quả thật là con đường tương lai rộng mở, tốt hơn so với hiện tại bây giờ.
“Sao vẫn chưa về thể nhỉ?” Hạ Diệu Diệu kẹp lấy điện thoại, một tay cầm máy ảnh, một tay chỉnh sửa mẫu, công việc của cô hôm nay là chụp đám giày cao gót hở mũi này
Cao Trạm Vân đơn giản kể lại một chút, Thượng Thượng vẫn chưa quen, ăn trưa qua loa rồi đi
Hạ Diệu Diệu nhìn hình trong máy ảnh: “Anh vất vả rồi
Đáng ra nên để em đến đón chứ.” Nhưng công ty cứ luôn hối thúc, thúc đến nỗi ra kết quả không ngờ thế này, cô cụt hứng bỏ cuộc, không biết chủ đề kỳ đầu tiên của mình có được đăng hay không, đến lúc đó cô sẽ bị cách chức mất lượng luôn mất
“Sao anh yên tâm để em đến đón chứ?”
Hạ Diệu Diệu cười: “Cũng phải.”
“Bớt đắc ý.” Sự xuất hiện của Hà Mộc An đối với họ mà nói không phải chuyện gì lớn lao
Cao Trạm Vân không nghĩ anh ta có thể gây ra ảnh hưởng gì đến chuyện tình cảm của họ
Hạ Diệu Diệu cũng không cảm thấy có gì khác biệt
Cũng như thường ngày, hai người bàn chuyện sẽ ăn gì tối nay rồi tắt máy, không ai nhắc gì nhiều đến Hà Mộc An.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“À, chú Cát!” Cát lão gia trừng mắt nhìn cô, nhưng cuối cùng vì nể mặt Tổng Giám đốc chi nhánh Gia Thị mà không làm khó cô: “Đừng nghĩ mình nhỏ tuổi rồi tỏ ra không phục, xúi giục cấp dưới của mình không phục cái này, không phục cái kia
Cô nói nói xem cô ta sẽ như thế nào, đăng lên thì được cái gì? Thêm kẻ địch, tự chặn đường sống của mình, sau này đâu đâu cũng gặp kẻ thù chắc cô vui lắm! Các cô đó, làm chuyện xốc nổi thì nhanh lắm.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy những lời này sao mà nghe quen tai quá, giống như mấy lời cô nghe thời học đại học mỗi lần ra ngoài
“Chúng ta đều là người trưởng thành, phải biết đặt lợi ích lên hàng đầu, chi bằng hãy để Hàn Tùng Song nợ biên tập Hạ ân tình này đi.” Cuối cùng cô đã hiểu tại sao mọi người thường gọi thương nhân là loại người hạ đẳng rồi
Lợi ích, tiền tài, tuyệt đối không phải là tiêu chuẩn đánh giá trong thời đại dùng vũ khí lạnh”, cần gì phải sợ cái thứ gọi là hạ đẳng
(*) Thời kì dùng những vũ khí chiến đấu như đao, kiếm,..
không dùng những vũ khí liên quan đến thuốc súng.
“Diệu Diệu, thấy sao?” Phạm Tiểu cảm thấy thích thú.
“Có thể làm sao chứ?” Các lão đồng chí quá lợi hại đi, từng câu từng chữ đều có lý
Nếu cô kiên quyết thì chính là lấy chuyện công trả thù riêng rồi
Nếu cô đăng bài cũng chính là đặt một tảng đá thật to ngán đường thăng tiến của bản thân mình!
“Ôi trời, Hàn Tùng Song là loại người gì cô cũng biết
Để cô ta thân bại danh liệt thì sao chứ? Cùng lắm thì cô ta không được làm cho nhân vật đứng sau đó nữa thôi, cô gây thù chuốc oán với loại người này chẳng có ích lợi gì, Tiểu Hạ, thấy được rồi thì thôi đi.”
Thấy đấy, dùng tình cảm tác động thì lời nói càng thêm thấm thía
“Cô dừng tay thì câu chuyện lại khác, đây là tình người, nếu cô ta còn giở trò đen tối với cô thì coi như không có đạo đức, khiếm khuyết nhân phẩm rồi.” “Nhỡ cô ta đúng thật là khiếm khuyết nhân phẩm thì sao? Cô ta lại đối phó với tôi lần thứ ba thì sao?” Cô quả thật có tấm lòng bao dung quá
Lần thứ nhất đã bỏ qua, thì cô ta lại có lần hai
Có phải nếu lần thứ hai cũng bỏ qua cho cô ta thì cô phải rộng lượng hơn nữa mà tha thứ cho lần thứ ba, và cả đời này cô phải rộng lượng mà dâng mình để người ta tra tấn
Cuối cùng người gián tiếp đem tai họa đến cho con gái mình cũng chính là cô.
Sao cô lại phải sống như một Lôi Phong?
(*) Lôi Phong là một chiến sỹ bình thường, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.
“Gây với kẻ không phải là người đó để làm gì!”
Cho nên bất cứ lúc nào cô cũng không thể đánh trả lại, đánh sớm thì bị xem là tính toán chi li, đánh chậm thì bị xem là “ngu xuẩn”? “Haizz, Mẫn Hàng chúng ta sao lại không có một lãnh đạo tài mạo song toàn như Tổng Giám đốc Thạch chứ? Tôi cũng có hậu thuẫn như thế thì tốt rồi!” Nghe vậy, Đàm Ngữ khiếp sợ nhìn Hạ Diệu Diệu, cô ta, cô ta có ý gì?..
Trước những người lớn đáng tuổi cha tuổi chú mà cô ta lại ám chỉ đến những quy tắc ngầm!?
Phạm Tiểu liếc nhìn rồi lại thôi
Con bé này kỳ lạ hiếm thấy thật.
“Nếu tôi, vẫn kiên quyết thì sao?..” “Không có chuyện đó đâu.” “Vậy là nói tôi phải chấp nhận thả con tép bắt con tôm, lấy con gái mình mở đầu cho bài báo phản ánh vấn đề giáo dục con cái để giúp Hồng Đại tiếp tục chuyên đề này thêm sâu sắc hơn cho các kỳ sau?” “Không phải đã nói với cô rồi sao? Những bài báo sau này này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tên con gái của cô nữa.”
“Họ không dùng người khác thì nghĩ không ra được à? Hay là vì muốn đưa chuyên mục này trở nên lớn hơn, nổi tiếng hơn? Chỉ cần họ nổi tiếng, chắc sẽ có người nhớ đến người đầu tiên được nhắc đến trong bài báo là ai! Hồng Đại bên đó sẽ không cần hạ chuyên mục này xuống nữa.”
“Cô nói thế thật vô lý
Một chủ đề lớn như thế là mục tiêu của cả một đội trong nửa năm tới, cô bảo họ đổi thì đổi sao? Người ta lấy gì mà đăng bài chứ!”
“Tôi không quan tâm
Ai bảo họ nổi điên lên, chọn đúng mục tiêu không phù hợp nhất ngay kỳ đầu tiên.” “Cố tình gây sự!” “Được rồi, được rồi
Đừng ồn ào nữa
Chuyện của Tiểu Hạ là chuyện của Tiểu Hạ
Sao lại nhắc đến chuyện chuyên mục báo chí nhà người ta rồi, nói về Tiểu Hạ, nói về Tiểu Hạ đi, Tiểu Hạ, tôi vẫn chưa nói cho cô biết, bên Hồng Đại đã đưa ra một triệu, coi như tiền đền bù tổn thất tinh thần cho cô, họ cũng bảo đảm sau này sẽ không đăng tin tức về con gái nữa...”
Cụt hứng bỏ cuộc! Một triệu?! Nếu cô cầm số tiền này, Hà Mộc An, cái tên quái dị đó sẽ bóp chết cô!
Hạ Diệu Diệu ngẩn ngơ bước đi trên hành lang không người
Ngẫm lại những hành động vừa rồi, cô cảm thấy trống rỗng và mất tự nhiên, cô dám lớn tiếng gào thét như thế là bởi vì có Thượng Thượng thôi, cài, được rồi, cô cũng quản không nổi nữa, tiếp tục kéo dài chứng tỏ cô quá cao ngạo, chuyện này giao cho Hà Mộc An, để anh ta đi thương lượng đi.
Cổ đau đầu quá.
“Rốt cuộc đến khi nào người ta mới được đi làm chứ?” Không thể kiên nhẫn thêm được nữa, Hàn Tùng Song giật lấy bút máy trong tay Thạch Quốc Cường, cô ta ngồi xuống đối diện ông ta, duỗi cánh tay yếu ớt níu cổ ông ta: “Người ta nhớ anh rồi.”
Thạch Quốc Cường gạt tay cô ta trên vai xuống, lạnh lùng nhắc nhở: “Đây là văn phòng làm việc, đừng làm càn.” Nghe vậy, Hàn Tùng Song cảm thấy không cam tâm
Cô ta lùi lại phía sau, bĩu môi, ngồi phía đối diện.
Hàn Tùng Song cũng không phải kẻ ngốc, nhân lúc còn trẻ đẹp cô ta muốn tìm một chỗ dựa, đương nhiên không phải chỉ có tiền không thôi, Thạch Quốc Cường vừa đúng là người có tiền có thể lực lại không mất lý trí trước sắc đẹp
Mỗi khi làm chuyện đó với ông ta, cô ta đều thấy thích thú thật sự, chứ không phải loại cảm giác giác giao dịch đơn thuần kia
Cô ta thật sự thích người đàn ông này
Cô ta cũng cảm nhận được Thạch Quốc Cường cũng thích mình, còn chuyện thích con người hay nhan sắc của cô ta thì cô ta lại không biết.
“Người ta cảm thấy rất chán.”
“Chán thì ra ngoài đi dạo.”
“Thạch Quốc Cường.”
Thạch Quốc Cường xoa Thái dương, chóp mũi ngào ngạt mùi nước hoa trên người cô ta, vị tổ tông sống này, muốn được cái gì là đòi cho bằng được: “Được rồi, đừng ồn ào ở chỗ anh nữa
Đã giúp em chào hỏi rồi, cứ về nhà mà đợi đi
Hai hôm nữa sẽ có tin tức.”
Hàn Tùng Song vui vẻ hồn ông ta một cái: “Thật sao?” Mặt mày cô ta hớn hở.
Thạch Quốc Cường gạt tay cô ta xuống: “Thật
Thật
Maura phố đi dạo đi.” Thạch Quốc Cường tiện tay vỗ mông cô ta một cái
Sau khi đã đuổi cô ta đi, ông ta lại cúi đầu, trở lại dáng vẻ lạnh lùng của một thương gia.
Cùng lúc đó, Thạch phu nhân trong bộ sườn xám cách điệu màu xanh quý tộc, tóc búi cao, cổ đeo chuỗi trân châu dài, thong dong, dịu dàng dắt con gái nhỏ chọn mua dụng cụ vẽ tranh cho tiết học ngày mai
Bỗng nhiên sau khi nhận điện thoại của Hàn Tùng Song, Thạch phu nhân cười rồi báo lại địa chỉ cho cô ta đến chơi.
Đối với chuyện này, Thạch phu nhân chẳng có gì là không cam lòng, bà cũng không quan tâm bọn họ có ý đồ gì, muốn diễu võ giương oai trước mặt bà cũng được, muốn khoe khoang khoác lác trước mặt bà cũng chẳng sao, dù sao bà cũng nhàn rỗi, coi như giết thời gian vậy.
Cũng không phải bà rộng lượng gì, ngay từ đầu, bà cũng đã gây chuyện rồi
Nhưng từ lúc gả cho Thạch Quốc Cường đến nay, bà luôn sống phụ thuộc vào ông ta
Khi vừa tốt nghiệp đã kết hôn, chưa làm nên sự nghiệp gì thì đã sinh đứa con trai lớn sau hai năm chung sống, đến năm gần bốn mươi tuổi thì bà lại sinh thêm đứa con gái nhỏ
Con trai lớn bây giờ đã rất hiểu chuyện, con gái thì hiếu thuận, tuần nào cũng theo ba mẹ đi tập dưỡng sinh, hằng ngày nếu không có chuyện gì thì bà dẫn con gái học đàn, tập yoga dưỡng thể, chẳng có ý định gây sự gì cả.
Về chuyện gây sự, muốn bà ly hôn, muốn lấy lại công bằng cho bà mà khiến bà nói những lời chẳng cần suy nghĩ thì bà không biết bọn họ có yên ổn gì không
Nhưng nếu chỉ là chuyện tán dóc của thiên hạ mà bà phải làm việc cực nhọc thì quả thật không đáng
Hơn nữa Thạch Quốc Cường, con người này thật tình cũng không đến nỗi tệ.
Về chuyện tình yêu, có cũng được, không có bà cũng không yêu cầu
Bà không có thể lực như Mộc Tú Tranh, cũng không thể tự nuôi sống mình
Bà tự biết thân biết phận, tự lượng sức mình, cân nhắc chuyện trước sau nên không cưỡng cầu làm gì, nói đến điểm này, vẫn là Mộc Tú Tranh đã giúp bà nghĩ thoáng hơn
Tuy lúc đó lời Mộc Tú Tranh nói đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của bà.
Nhưng kỳ lạ thay, sau đó bà lại không cảm thấy loại phụ nữ không biết giữ mồm này có ác ý với mình
Bà ta chỉ là nói chuyện thực tế thôi, thậm chí bà ta cũng không tính đến chuyện dạy bảo gì bà, chỉ là nói chuyện có chút thẳng thắn.
Mộc Tú Tranh nói bà thế nào nhỉ? “Bà không phải bảo mẫu của ông ta sao? Giúp ông ta chăm con, quét dọn nhà cửa? Nguy cơ bị đuổi là rất lớn đấy.”
Sau khi được nhắc nhở, bà cũng chưa hề nói câu xin lỗi, chỉ giật mình gật đầu “Ờ, có được công nhận thì sao, đó cũng là bảo mẫu thôi, bảo mẫu muốn tạo phản thì tạo phản, nếu kỹ thuật không đủ tốt, người tổn thất cũng không phải là ông chủ.”
Bà không biết lúc đó vì cái gì mà không bước đến tát bà ta một cái, ngược lại bà còn cảm thấy bản thân mình đã thức tỉnh: Bà có cái gì? Muốn Thạch Quốc Cường đồng ý ly hôn? Đơn ly hôn bà cũng đã ký xong, sau đó thì sao..
sau đó thì sao..
Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, bà cảm thấy cuộc sống bây giờ đặc biệt tốt, bình yên an lạc, mạnh khỏe vui tươi
Thạch phu nhân đã từng không kiềm chế được sự hiếu kỳ của mình mà đi hỏi Hà phu nhân, một vị phu nhân khác thường
Hà phu nhân chẳng hiểu đầu đuôi gì liền liên tưởng ngay đến một cô tiểu minh tinh nào đó
Thạch phu nhân cười và nói chẳng cần, vẫn là câu nói đó, bà không cần phải tạo ra giá trị, cho nên cũng không cần tự mình tiêu hao sức lực.
Hơn nữa từ đó về sau, mối quan hệ giữa bà và Thạch Quốc Cường lại càng lúc càng tốt, hơn ba mươi năm nhưng vẫn tương kính như tân
Đã đến từng tuổi này, những chuyện tình cảm đó càng không quan cần câu nệ nữa
Bọn trẻ này cứ quanh đi quẩn lại không biết muốn làm gì?
Hàn Tùng Song có chút thân phận, thấy Thạch phu nhân không can thiệp vào nên rất yên tâm, Thạch Quốc Cường ly hôn là tốt nhất
Cô ta không tin người phụ nữ đó có thể chịu đựng được trong thời gian dài
Hơn nữa, không phải cái gì bà ta cũng biết, bà ta chỉ là người phụ nữ của gia đình
Còn cô ta thì được tốt nghiệp ở một trường danh giá, trẻ đẹp, xinh tươi, chỉ cần Tổng Giám đốc Thạch không bị ngốc cũng biết sẽ chọn ai.
Cô ta nghĩ đến chuyện có thể lập tức đi làm, sự nghiệp thăng tiến thêm một bước, nếu Tổng Giám đốc Thạch ly hôn nữa thì..
quả thật là con đường tương lai rộng mở, tốt hơn so với hiện tại bây giờ.
“Sao vẫn chưa về thể nhỉ?” Hạ Diệu Diệu kẹp lấy điện thoại, một tay cầm máy ảnh, một tay chỉnh sửa mẫu, công việc của cô hôm nay là chụp đám giày cao gót hở mũi này
Cao Trạm Vân đơn giản kể lại một chút, Thượng Thượng vẫn chưa quen, ăn trưa qua loa rồi đi
Hạ Diệu Diệu nhìn hình trong máy ảnh: “Anh vất vả rồi
Đáng ra nên để em đến đón chứ.” Nhưng công ty cứ luôn hối thúc, thúc đến nỗi ra kết quả không ngờ thế này, cô cụt hứng bỏ cuộc, không biết chủ đề kỳ đầu tiên của mình có được đăng hay không, đến lúc đó cô sẽ bị cách chức mất lượng luôn mất
“Sao anh yên tâm để em đến đón chứ?”
Hạ Diệu Diệu cười: “Cũng phải.”
“Bớt đắc ý.” Sự xuất hiện của Hà Mộc An đối với họ mà nói không phải chuyện gì lớn lao
Cao Trạm Vân không nghĩ anh ta có thể gây ra ảnh hưởng gì đến chuyện tình cảm của họ
Hạ Diệu Diệu cũng không cảm thấy có gì khác biệt
Cũng như thường ngày, hai người bàn chuyện sẽ ăn gì tối nay rồi tắt máy, không ai nhắc gì nhiều đến Hà Mộc An.