Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-38
Chương 38: Kgs
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Hà Mộc An đồ tâm thần phân liệt nhà anh, sao anh lại giày vò con gái em thành ra thế này.” Hạ Diệu Diệu xốc lại tinh thần, quyết định giải quyết thật nhanh vấn đề của sư phụ rồi sẽ đi tham gia buổi họp phụ huynh của con gái
Nó mới bao nhiêu tuổi mà giả vờ trưởng thành, trẻ con nên có dáng vẻ của trẻ con mới đúng.” Hạ Diệu Diệu kiên quyết đặt ba phương án xuống bàn: sự trái ngược đáng yêu, phong cảnh trữ tình, liễu phất phơ trong gió, nếu còn không hài lòng thì tự đi mà sáng tác
Bỏ lại sau lưng vị sư phụ khó tính, cô đi họp cho con gái đây, trên đường cô tự mình lầm bầm trách móc Hà Mộc An
Chút thời gian đó mà anh cũng không dành ra được thì sinh con làm gì, một mình không phải nhẹ người hơn sao
Nói thì nói vậy thôi nhưng cô cũng biết đàn ông không ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình mà cả ngày lo toan chuyển nhà thì đâu phải đàn ông
Cô cũng giống như sư phụ của mình, cứ lầm bầm cho sướng mồm, không coi đây là vấn đề.
Hạ Thượng Thượng thật sự không cần mẹ đích thân đến đây để họp cho cô bé, cô bé đã sớm không còn là đứa trẻ cảm thấy tủi thân chỉ vì mẹ không đến rồi, suy nghĩ còn thoáng hơn cả mẹ
Hạ Diệu Diệu thương con gái, trong mắt cô, con bé vẫn chỉ là nhóc con tám tuổi, thỉnh thoảng ôm trong lòng vuốt ve hôn hít, lâu lâu lại trêu con bé để nó phải nhảy dựng lên, nhìn đến là đáng yêu
Mới đầu thấy con gái trưởng thành sớm thì cô cũng vui mừng, nhưng về sau sự đau lòng lại càng nhiều hơn, cũng hiểu được tâm trạng của mẹ chồng khi nhìn Hà Mộc An, vậy cũng tốt nhưng mà luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Đây gọi là không biết thỏa mãn, khi thấy con nghịch ngợm thì hận không thể khiến cho con lớn lên trong chốc lát, nhưng đến khi con trưởng thành thì lại thấy tiếc nuối
Hà Mộc An và Hạ Diệu Diệu là hai loại người không có gì để nói với nhau, nếu như ngày xưa không phải mù mắt mà ở với nhau thì Hạ Diệu Diệu đứng trước Hà Mộc An chắc chắn sẽ bị bảo vệ lôi đi không thương tiếc
Hạ Diệu Diệu tham gia xong đại hội giáo dục năm tốt bốn đẹp xong thì một bã người, còn mệt hơn cả lúc đi làm
“Đã bảo là mẹ không cần phải đến mà cứ đến, cứ tưởng là có chuyện tốt gì.” Cô bé đeo ba lô, nắm tay mẹ bước ra ngoài
“Mẹ như thế này là vì ai chứ, con còn lương tâm không hả.” Eo mỏi lưng đau, con gái là học sinh của người ta, bạn cũng trở thành học sinh của người ta luôn, người ta nói gì cũng không được nhúc nhích, còn khó hầu hạ hơn cả lãnh đạo
Thượng Thượng đưa cho mẹ một chai nước: “Chính vì con có lương tâm nên mới bảo mẹ không cần đến, nếu mà mẹ đến mà con đi về rồi, giờ lại phải quay lại đón mẹ chuyển nữa, có phiền hay không.” Hạ Diệu Diệu hối hận rồi, giờ cô chỉ muốn véo khuôn mặt hí hửng của cô con gái bảo bối: “Con còn nói nữa, nếu biết sớm thì để xem mẹ có đến hay không.” Hạ Thượng Thượng vẫy tay, đến hay không thì tùy thôi
Hạ Diệu Diệu vặn nắp bình: “Cả nhà chỉ có thể trông chờ vào mẹ đến họp cho con thôi, con suy nghĩ thật kỹ rồi hãy đắc tội với mẹ, còn ba con thì không có hy vọng gì rồi, ban đầu còn thấy con thuận mắt, giờ thì nhìn con cũng giống như nhìn con nhà người khác thôi.” “Ba con sao có thể đến họp cho con chứ.” Hạ Thượng Thượng nhảy dựng lên: “Ba bận như thế, đến họp cho con sẽ có bao nhiêu đứa trẻ không được ăn cơm, thế mà mẹ cũng dám nghĩ.” “Câu này con nói ngược rồi..
không đúng, mẹ đi họp cho con là vì mẹ không có giá trị gì sao.” Sao có thể nghĩ như vậy chứ, tình yêu của mẹ dành cho con thì con tính như thế nào, chắc cô chết vì uất ức quá
“Ai có giá trị cao như mẹ đâu.” Không nói những chuyện vô vị đó nữa: “Có đói không, có muốn ăn gì không?”
“Không ăn.” Thượng Thượng mở cửa xe ra ngồi vào: “Về nhà thôi, con nhớ Hà Bất rồi.” Nhưng khi cửa xe mới mở được một nửa, Thượng Thượng quay đầu qua, rưng rưng nước mắt nhìn mẹ: “Mẹ ơi con yêu mẹ.” Không phải là bởi vì mẹ đến dự buổi họp hôm nay, cái đó không quan trọng, mà là vì vừa nãy mẹ nói bản thân “không có giá trị”, lời nói ban nãy của cô bé đã làm tổn thương đến mẹ rồi, giá trị của mẹ là cao nhất
Hạ Diệu Diệu không biết tại sao tự nhiên cô bé lại nói một câu như thế, con cái của mình mà, cô có nói “hận” cũng chỉ là nói vậy thôi, vừa quay người đi là quên ngay rồi, lại tiếp hầu hạ nó như tổ tông: “Mẹ cũng yêu con...” Hạ Diệu Diệu vào nhà chưa ở được đến hai phút, thì điện thoại công ty gọi đến réo liên tục
Thượng Thượng xua tay, không thèm ngẩng đầu lên, nói luôn “Tạm biệt”, rồi tiếp tục ngồi trong phòng trẻ em dùng len sợi to đan mũ cho em trai
nhỏ.
Hà Bất nghịch ngợm rút ra khiến cho sợi len rối hết vào nhau
Thượng Thượng nhặt cuộn len lên, bình tĩnh dịu dàng giảng đạo lý với em trai: “Sao em lại nghịch ngợm thể nhỉ, len rối hết thì làm sao chị đan mũ cho em được đây.” Nói xong cô bé tiếp tục kiên nhẫn gỡ rối
Tâm trạng Hạ Diệu Diệu hiện giờ rất phức tạp, mới theo Hà Mộc An được hai năm, Thượng Thượng đã làm được như vậy rồi, vậy sau này Hà Bất sẽ thế nào đây? Bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng hai năm nữa không biết nó còn có thể cười ngốc nghếch vô tư nữa không đây
Hạ Diệu Diệu đột nhiên muốn sau khi hoàn thành công việc lần này, cô sẽ dồn hết tâm trí lên người con cái, nhân lúc các con còn bé còn cần đến cô để ở bên chúng nhiều hơn, làm một người mẹ đúng nghĩa.
Lam Kiến Dũng đắc ý nhìn mấy người trong phòng hội nghị, dù kế hoạch này của ông không lớn bằng kế hoạch Khu số ba mà ngài Hà đang triển khai, nhưng tương lai thì chưa biết được
Đàn ông ấy mà, vẫn nên tập trung vào sự nghiệp, dáng vẻ Tần Đình ngồi vào bàn đàm phán cùng với đội ngũ của mình trao đổi phương án kế hoạch đây mới là tư thái đàn ông nên có, cả ngày xoay quanh đàn bà ra cái thể thống gì chứ.
Hà Mộc An ngồi ở bên dưới lắng nghe phần trình bày của bên Tần Đình
Lam Kiến Dũng lâu lâu lại liếc qua Hà Mộc An, thấy anh có vẻ tán thưởng thì còn vui hơn so với khi doanh số công ty của ông đứng đầu trong tám công ty, đúng là không uổng công ông ra sức, ngày ngày tặng quà cho thư ký Thi mới sắp xếp được thời gian gặp mặt cho Tần Đình với ngài Hà
Lần gặp mặt này giống như là mầm non mà ông cẩn thận chăm sóc, sau này nó sẽ lớn lên trở thành một cây đại thụ
Cùng lúc đó, Hạ Diệu Diệu đưa Hà Bất ra ngoài phơi nắng, tiện chờ Hà Mộc An ăn cơm trưa luôn, từ khi quyết định tập trung sức lực vào con cái thì làm xong việc ở công ty, cô cũng không nghĩ nhiều, không còn tính toán làm thế nào để mở ra một thương hiệu tầm cỡ thế giới vượt qua Phạm Tiểu nữa
Cô giờ sắp trở thành mẹ hiền, rảnh rỗi thì dẫn con ra phơi nắng, đi đến Hòa Mộc rồi đưa con ăn cơm cùng ba nó, rồi lại quay về nhà.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nó mới bao nhiêu tuổi mà giả vờ trưởng thành, trẻ con nên có dáng vẻ của trẻ con mới đúng.” Hạ Diệu Diệu kiên quyết đặt ba phương án xuống bàn: sự trái ngược đáng yêu, phong cảnh trữ tình, liễu phất phơ trong gió, nếu còn không hài lòng thì tự đi mà sáng tác
Bỏ lại sau lưng vị sư phụ khó tính, cô đi họp cho con gái đây, trên đường cô tự mình lầm bầm trách móc Hà Mộc An
Chút thời gian đó mà anh cũng không dành ra được thì sinh con làm gì, một mình không phải nhẹ người hơn sao
Nói thì nói vậy thôi nhưng cô cũng biết đàn ông không ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình mà cả ngày lo toan chuyển nhà thì đâu phải đàn ông
Cô cũng giống như sư phụ của mình, cứ lầm bầm cho sướng mồm, không coi đây là vấn đề.
Hạ Thượng Thượng thật sự không cần mẹ đích thân đến đây để họp cho cô bé, cô bé đã sớm không còn là đứa trẻ cảm thấy tủi thân chỉ vì mẹ không đến rồi, suy nghĩ còn thoáng hơn cả mẹ
Hạ Diệu Diệu thương con gái, trong mắt cô, con bé vẫn chỉ là nhóc con tám tuổi, thỉnh thoảng ôm trong lòng vuốt ve hôn hít, lâu lâu lại trêu con bé để nó phải nhảy dựng lên, nhìn đến là đáng yêu
Mới đầu thấy con gái trưởng thành sớm thì cô cũng vui mừng, nhưng về sau sự đau lòng lại càng nhiều hơn, cũng hiểu được tâm trạng của mẹ chồng khi nhìn Hà Mộc An, vậy cũng tốt nhưng mà luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Đây gọi là không biết thỏa mãn, khi thấy con nghịch ngợm thì hận không thể khiến cho con lớn lên trong chốc lát, nhưng đến khi con trưởng thành thì lại thấy tiếc nuối
Hà Mộc An và Hạ Diệu Diệu là hai loại người không có gì để nói với nhau, nếu như ngày xưa không phải mù mắt mà ở với nhau thì Hạ Diệu Diệu đứng trước Hà Mộc An chắc chắn sẽ bị bảo vệ lôi đi không thương tiếc
Hạ Diệu Diệu tham gia xong đại hội giáo dục năm tốt bốn đẹp xong thì một bã người, còn mệt hơn cả lúc đi làm
“Đã bảo là mẹ không cần phải đến mà cứ đến, cứ tưởng là có chuyện tốt gì.” Cô bé đeo ba lô, nắm tay mẹ bước ra ngoài
“Mẹ như thế này là vì ai chứ, con còn lương tâm không hả.” Eo mỏi lưng đau, con gái là học sinh của người ta, bạn cũng trở thành học sinh của người ta luôn, người ta nói gì cũng không được nhúc nhích, còn khó hầu hạ hơn cả lãnh đạo
Thượng Thượng đưa cho mẹ một chai nước: “Chính vì con có lương tâm nên mới bảo mẹ không cần đến, nếu mà mẹ đến mà con đi về rồi, giờ lại phải quay lại đón mẹ chuyển nữa, có phiền hay không.” Hạ Diệu Diệu hối hận rồi, giờ cô chỉ muốn véo khuôn mặt hí hửng của cô con gái bảo bối: “Con còn nói nữa, nếu biết sớm thì để xem mẹ có đến hay không.” Hạ Thượng Thượng vẫy tay, đến hay không thì tùy thôi
Hạ Diệu Diệu vặn nắp bình: “Cả nhà chỉ có thể trông chờ vào mẹ đến họp cho con thôi, con suy nghĩ thật kỹ rồi hãy đắc tội với mẹ, còn ba con thì không có hy vọng gì rồi, ban đầu còn thấy con thuận mắt, giờ thì nhìn con cũng giống như nhìn con nhà người khác thôi.” “Ba con sao có thể đến họp cho con chứ.” Hạ Thượng Thượng nhảy dựng lên: “Ba bận như thế, đến họp cho con sẽ có bao nhiêu đứa trẻ không được ăn cơm, thế mà mẹ cũng dám nghĩ.” “Câu này con nói ngược rồi..
không đúng, mẹ đi họp cho con là vì mẹ không có giá trị gì sao.” Sao có thể nghĩ như vậy chứ, tình yêu của mẹ dành cho con thì con tính như thế nào, chắc cô chết vì uất ức quá
“Ai có giá trị cao như mẹ đâu.” Không nói những chuyện vô vị đó nữa: “Có đói không, có muốn ăn gì không?”
“Không ăn.” Thượng Thượng mở cửa xe ra ngồi vào: “Về nhà thôi, con nhớ Hà Bất rồi.” Nhưng khi cửa xe mới mở được một nửa, Thượng Thượng quay đầu qua, rưng rưng nước mắt nhìn mẹ: “Mẹ ơi con yêu mẹ.” Không phải là bởi vì mẹ đến dự buổi họp hôm nay, cái đó không quan trọng, mà là vì vừa nãy mẹ nói bản thân “không có giá trị”, lời nói ban nãy của cô bé đã làm tổn thương đến mẹ rồi, giá trị của mẹ là cao nhất
Hạ Diệu Diệu không biết tại sao tự nhiên cô bé lại nói một câu như thế, con cái của mình mà, cô có nói “hận” cũng chỉ là nói vậy thôi, vừa quay người đi là quên ngay rồi, lại tiếp hầu hạ nó như tổ tông: “Mẹ cũng yêu con...” Hạ Diệu Diệu vào nhà chưa ở được đến hai phút, thì điện thoại công ty gọi đến réo liên tục
Thượng Thượng xua tay, không thèm ngẩng đầu lên, nói luôn “Tạm biệt”, rồi tiếp tục ngồi trong phòng trẻ em dùng len sợi to đan mũ cho em trai
nhỏ.
Hà Bất nghịch ngợm rút ra khiến cho sợi len rối hết vào nhau
Thượng Thượng nhặt cuộn len lên, bình tĩnh dịu dàng giảng đạo lý với em trai: “Sao em lại nghịch ngợm thể nhỉ, len rối hết thì làm sao chị đan mũ cho em được đây.” Nói xong cô bé tiếp tục kiên nhẫn gỡ rối
Tâm trạng Hạ Diệu Diệu hiện giờ rất phức tạp, mới theo Hà Mộc An được hai năm, Thượng Thượng đã làm được như vậy rồi, vậy sau này Hà Bất sẽ thế nào đây? Bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng hai năm nữa không biết nó còn có thể cười ngốc nghếch vô tư nữa không đây
Hạ Diệu Diệu đột nhiên muốn sau khi hoàn thành công việc lần này, cô sẽ dồn hết tâm trí lên người con cái, nhân lúc các con còn bé còn cần đến cô để ở bên chúng nhiều hơn, làm một người mẹ đúng nghĩa.
Lam Kiến Dũng đắc ý nhìn mấy người trong phòng hội nghị, dù kế hoạch này của ông không lớn bằng kế hoạch Khu số ba mà ngài Hà đang triển khai, nhưng tương lai thì chưa biết được
Đàn ông ấy mà, vẫn nên tập trung vào sự nghiệp, dáng vẻ Tần Đình ngồi vào bàn đàm phán cùng với đội ngũ của mình trao đổi phương án kế hoạch đây mới là tư thái đàn ông nên có, cả ngày xoay quanh đàn bà ra cái thể thống gì chứ.
Hà Mộc An ngồi ở bên dưới lắng nghe phần trình bày của bên Tần Đình
Lam Kiến Dũng lâu lâu lại liếc qua Hà Mộc An, thấy anh có vẻ tán thưởng thì còn vui hơn so với khi doanh số công ty của ông đứng đầu trong tám công ty, đúng là không uổng công ông ra sức, ngày ngày tặng quà cho thư ký Thi mới sắp xếp được thời gian gặp mặt cho Tần Đình với ngài Hà
Lần gặp mặt này giống như là mầm non mà ông cẩn thận chăm sóc, sau này nó sẽ lớn lên trở thành một cây đại thụ
Cùng lúc đó, Hạ Diệu Diệu đưa Hà Bất ra ngoài phơi nắng, tiện chờ Hà Mộc An ăn cơm trưa luôn, từ khi quyết định tập trung sức lực vào con cái thì làm xong việc ở công ty, cô cũng không nghĩ nhiều, không còn tính toán làm thế nào để mở ra một thương hiệu tầm cỡ thế giới vượt qua Phạm Tiểu nữa
Cô giờ sắp trở thành mẹ hiền, rảnh rỗi thì dẫn con ra phơi nắng, đi đến Hòa Mộc rồi đưa con ăn cơm cùng ba nó, rồi lại quay về nhà.