Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 280: Xử lý Triệu Phi Nhi
Giọng nói của ông lão bình đạm, ngữ điệu không vội vã cũng chẳng nóng nảy, nhưng trong lời nói lại mang theo ý uy hiếp rõ rệt.
Sắc mặt Vương Hi và Long Minh khẽ thay đổi.
Họ biết ông lão này nói chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, ông ta nhất định sẽ ra tay với họ.
“Tư Đồ gia, hai người bọn họ còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, kiếm được tiền rồi bắt đầu trở nên bành trướng, sức khoẻ của ông không tốt, không nên vì họ mà tức giận. Bọn họ chắc chắn sẽ không gây gổ nữa, nếu như lại tiếp tục đánh nhau, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ ra tay xử lý”, Triệu Tuyết Kỳ đưa tay dìu ông lão, cung kính nói.
“Đúng vậy, Tư Đồ gia, ông cũng đã đích thân ra mặt rồi, bọn họ sẽ không dám đánh nhau nữa đâu. Nếu như còn dám tái phạm, nhà họ Tần chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho họ”, người thanh niên mỉm cười nói.
Người thanh niên này tên là Tần Trữ, là thế lực đứng phía sau Ninh thiếu gia.
Có một loại người không bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng, bọn họ không được người khác biết đến, nhưng lại có sức mạnh và bối cảnh hùng hậu phía sau, ông lão, Triệu Tuyết Kỳ và Tần Trữ chính là kiểu người đó.
Trước mặt nhiều người, Vương Hi và Long Minh có vẻ rất có thực lực, rất mạnh, thật ra hai người bọn họ đứng trước những người này cũng chỉ là trò hề mà thôi.
“Kinh tế Hoa Hạ tốt hơn khiến một số người có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn. Cuộc sống bình thường không muốn, cứ thích gây hoạ mới chịu được”, ông lão phát ra một tiếng cười lạnh, bước vào sảnh điện trước mặt.
“Sát khí của các người quá nặng, vào làm lễ đi”.
“Vâng”, Vương Hi và Long Minh vẫn mang theo sắc mặt tái nhợt, đi theo ông lão vào đại điện.
Triệu Tuyết Kỳ và Tần Trữ có tư cách gọi ông lão là gia gia, bọn họ đến tư cách này cũng không có, chỉ có thể trả lời không hoặc có.
Ông lão tỏ ra rất ngoan đạo trước tượng Phật, nghiêm túc quỳ lạy.
Vương Hi và Long Minh quỳ trên hai tấm nệm futon ở hai bên, vái lạy tượng Phật trước mặt họ.
“Việc này, các người muốn kết thúc như thế nào?”, ông lão nhìn về phía tượng Phật hỏi.
“Hiện tại tất cả tiền trong trong tay tôi đã biến thành sản nghiệp, lần công kích này ảnh hưởng không nhỏ đến tôi. Số vốn hiện tại trong sổ sách đang ở mức âm, tôi sẽ vay tiền, tìm cách thu hồi những tài sản đã thua lỗ. Tôi tin rằng giá trị thị trường của công ty Quang Phục sẽ hồi phục trong vòng nửa tháng”, Vương Hi nói.
“Nghe nói vì muốn giết chết Long Minh nên cậu đã li hôn với vợ? Chỉ vì thiếu gia của một gia tộc nhỏ này?”, ông lão hỏi.
“Đúng vậy”, Vương Hi khẽ gật đầu.
“Có đáng không?”, ông lão hỏi.
“Bốn năm trước, đôi mắt tôi mất đi ánh sáng, trừ bố mẹ ra thì tất cả mọi người đều bỏ rơi tôi. Vị hôn thê thì kết hôn với anh cả mình, ông bà tôi sợ không thể đuổi loại rác rưởi như tôi đi nên đã nhanh chóng gả tôi cho một gia tộc nhỏ, tìm một người con gái tôi không thích làm vợ. Hàn Thiếu Kiệt hiện tại ổn hơn một chút rồi, tôi nghe được rất nhiều chuyện từ anh ta. Chỉ cần lúc đó anh ta lừa Long Minh, nói rằng thể giúp Long Minh đối phó với tôi thì sẽ không phải có kết cục như ngày hôm nay. Nhưng anh ta nói rằng, lương tâm không cho phép mình làm như vậy. Vì tôi đối với anh ta quá tốt, cho dù có giả vờ hợp tác hay đầu hàng Long Minh, anh ta cũng không thể tự tha thứ cho chính mình, anh ta sợ cả đời này sẽ không còn mặt mũi nhìn tôi”, Vương Hi nói.
“Vì cậu mà chân cậu ta bị thương, trở thành người tàn tật”, ông già nói.
“Đúng vậy”, đôi mắt Vương Hi hơi đỏ.
“Cậu quý trọng tình bạn của mình, nên bằng mọi giá phải trả thù, rất tốt, có tình có nghĩa”, ông lão khẽ gật đầu.
“Tư Đồ sư phụ, thật ra tôi không muốn để tâm tới hắn ta, nhưng hắn ta luôn nhằm vào tôi. Làm kinh doanh mà, được mất là chuyện bình thường. Những doanh nhân giàu có đó kiếm tiền của người dân, tôi kiếm lại tiền của bọn họ. Dù sao thì tiền của họ là từ trên trời rơi xuống, không kiếm thì quả thật đáng tiếc. Là bọn họ không biết cách kinh doanh, tự mình thua lỗ, trách ai đây? Mọi người đều muốn làm giàu trong một đêm, thật ra trên thế gian này làm gì có chuyện giàu lên trong một sớm một chiều. Tôi chỉ dạy bọn họ một bài học, dạy họ cách kiếm tiền mà thôi”, Long Minh nói.
“Xét về sự thông minh, tài năng và gan dạ, Vương Hi không thể so sánh với cậu, cậu mới là người thật sự thông minh”, ông lão quay người đi, bước ra khỏi đại điện.
“Sư phụ Tư Đồ, ông quá khen rồi. Tôi không có ý gì khác, chỉ nói chuyện dưới góc độ của một doanh nhân mà thôi. Tiền có thể khiến người ta nổi lòng tham, tôi là một doanh nhân, tham lam không phải chuyện rất bình thường sao? Chúng tôi đã chuẩn bị cho việc kinh doanh này rất lâu rồi, Vương Hi đột nhiên từ đâu xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của chúng tôi, làm tôi rất tức giận”, Long Minh nói.
“Tôi thà làm một người nhàn nhã, còn hơn phải lo lắng những chuyện vớ vẩn này”, ông lão có chút mệt mỏi, Triệu Tuyết Kỳ đỡ ông ta đến ngồi trên một chiếc ghế đan.
“Xin lỗi, Tư Đồ sư phụ, làm ông phải lo lắng rồi. Tôi hứa sẽ sửa đổi, chỉ cần ông nói một tiếng, tôi nhất định sẽ nghe theo, lần sau sẽ không tranh giành với Vương Hi nữa”, Long Minh cười đểu nói.
“Câu nói vừa rồi của cậu sai rồi, làm kinh doanh là phải tham lam, nhưng đây không phải nước ngoài, đây là Hoa Hạ”, ông lão mỉm cười nói.
“Sư phụ Tư Đồ…”, sắc mặt Long Minh lập tức thay đổi.
Chu Tần đi đến trước mắt Long Minh, tát mạnh vào mặt hắn ta nói: “Tôi vẫn luôn không muốn nhắc nhở cậu, bây giờ càng ngày càng ngu ngốc rồi đúng không. Cậu tưởng rằng có quan hệ với Ninh thiếu gia thì tôi không dám động vào cậu sao? Chỉ cần tôi muốn cậu chết thì cậu không sống nổi đến ngày mai!”
“Tần thiếu gia, tôi sai rồi”, sắc mặt Long Minh tái nhợt, nhanh chóng quỳ xuống dưới đất.
“Khôn vặt thì đúng là cậu hơn Vương Hi, nhưng cậu lại không có trí tuệ”, ông lão nói.
“Lời ông nói rất đúng ạ”, Long Minh không ngừng gật đầu, mồ hôi trên trán tuôn rơi như mưa.
“Còn cậu thì sao, định làm thế nào?”, ông lão hỏi.
“Lần này tôi bị Vương Hi chiếm mất hơn 30% cổ phần, công ty bốc hơi mất gần 20 ngàn lượng vàng. Có điều tôi vẫn có dự trữ ở nước ngoài, tôi sẽ lập tức bơm một lượng vốn lớn để tập đoàn công nghệ Long Thị hoạt động trở lại. Còn nữa, lần này tôi đã phạm phải sai lầm, tôi sẵn sàng xin lỗi và sửa sai. Tôi sẽ quyên góp 3 bệnh viện hạng A và 30 ngàn xe cứu thương, đồng thời quyên góp 10 tỷ để bù đắp cho những sai lầm mà mình gây ra”, Long Minh cúi đầu nói.
“Cậu tưởng chúng tôi quan tâm đến tiền của cậu sao?”, ánh mắt ông lão lạnh lùng nói.
“Sư phụ Tư Đồ, tôi biết ông không quan tâm, nhưng thật sự tôi không cố ý. Xin hãy nể mặt ông nội tôi mà tha cho tôi có được không?”, Long Minh vẻ mặt buồn bực nói.
“Thể diện của ông ta thì đáng giá mấy đồng bạc cơ chứ? Việc này do cậu làm không tốt, cậu phải bị trừng phạt”, ông lão lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ để giới truyền thông bên tôi xoá hết những tin tức bôi nhọ Long Minh, đưa lên một tin khác để người dân quên đi sự việc này”, Vương Hi nói.
“Đúng, đúng vậy, vẫn là đại ca của tôi thông minh, sư phụ Tư Đồ, thì ra ông đang nói đến chuyện này, tôi cũng sẽ nhờ phương tiện truyền thông bên tôi viết về những việc làm tốt của Vương Hi, nhanh chóng xoá đi những bài viết tiêu cực, mọi người sẽ nhanh chóng quên đi thôi”, ánh mắt Long Minh vui mừng, nhanh chóng lau mồ hôi nói.
“Người dân không thể quên được, bây giờ tất cả mọi người đang bàn luận về hai người, hai người không chỉ làm mất uy tín của bản thân mình, mà còn làm mất uy tín của tất cả các doanh nghiệp”, ông lão nói.
“Tôi có thể tạo ra một tin tức bùng nổ khiến mọi người quên đi chuyện của chúng tôi. Sau đó nửa tháng tôi sẽ rời khỏi Hoa Hạ và không bao giờ xuất hiện trước công chúng nữa”, Vương Hi nói.
Vương Hi không khôn vặt như Long Minh, nhưng anh có trí tuệ tuyệt vời mà Long Minh không có.
Anh biết sau sự việc này, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa thì trong mắt bên trên anh cũng đã bị cho vào danh sách đen, mọi người đã có ấn tượng không tốt về anh, sau này có cố gắng thế nào cũng vô ích. Anh không thể trụ lại ở Hoa Hạ được nữa, ông lão cũng đang cố ý đuổi anh ra nước ngoài. Việc anh và Long Minh làm đã có thể bị xử lý, nhưng gốc gác của hai người quá sâu, bây giờ lại đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu xảy chuyện thì tất cả mọi người đều biết đó là chuyện gì.
Và những người kinh doanh còn lại từ đó sẽ gặp phải rủi ro, con đường trong thương giới của họ như đi trên một tảng băng mỏng.
Bọn họ phạm sai lầm, nhưng họ cũng làm cho kinh tế phát triển, bên trên cần rất nhiều những người có lý tưởng và hoài bão để tiếp tục đặt chân vào kinh doanh, họ không hi vọng bởi vì chuyện của hai người mà khiến cho những doanh nhân khác sợ hãi.
Bọn họ sẽ bị xử lý, nhưng không phải là lúc này.
Ông lão bảo họ rửa sạch tội lỗi của mình, sau đó rửa cổ chờ chết.
“Anh có thể ra nước ngoài, Diệp Khinh Tuyết thì không cần”, Triệu Tuyết Kỳ nói với Vương Hi.
“Giải thích rõ việc mà cậu muốn làm rồi hãy đi, bây giờ việc này cậu xử lý thế nào?”, ông lão nói.
“Tôi sẽ đẩy một ngôi sao ra, vạch trần vụ bê bối của cô ta, dùng lượng truy cập của chính cô ta để thu hút sự chú ý của người dân, khiến họ quên đi những gì chúng tôi đã làm”, Vương Hi nói.
“Cậu muốn đẩy ai?”, ông lão hỏi.
“Triệu Phi Nhi!”, ánh mắt Vương Hi lạnh lùng.
Sắc mặt Vương Hi và Long Minh khẽ thay đổi.
Họ biết ông lão này nói chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, ông ta nhất định sẽ ra tay với họ.
“Tư Đồ gia, hai người bọn họ còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, kiếm được tiền rồi bắt đầu trở nên bành trướng, sức khoẻ của ông không tốt, không nên vì họ mà tức giận. Bọn họ chắc chắn sẽ không gây gổ nữa, nếu như lại tiếp tục đánh nhau, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ ra tay xử lý”, Triệu Tuyết Kỳ đưa tay dìu ông lão, cung kính nói.
“Đúng vậy, Tư Đồ gia, ông cũng đã đích thân ra mặt rồi, bọn họ sẽ không dám đánh nhau nữa đâu. Nếu như còn dám tái phạm, nhà họ Tần chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho họ”, người thanh niên mỉm cười nói.
Người thanh niên này tên là Tần Trữ, là thế lực đứng phía sau Ninh thiếu gia.
Có một loại người không bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng, bọn họ không được người khác biết đến, nhưng lại có sức mạnh và bối cảnh hùng hậu phía sau, ông lão, Triệu Tuyết Kỳ và Tần Trữ chính là kiểu người đó.
Trước mặt nhiều người, Vương Hi và Long Minh có vẻ rất có thực lực, rất mạnh, thật ra hai người bọn họ đứng trước những người này cũng chỉ là trò hề mà thôi.
“Kinh tế Hoa Hạ tốt hơn khiến một số người có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn. Cuộc sống bình thường không muốn, cứ thích gây hoạ mới chịu được”, ông lão phát ra một tiếng cười lạnh, bước vào sảnh điện trước mặt.
“Sát khí của các người quá nặng, vào làm lễ đi”.
“Vâng”, Vương Hi và Long Minh vẫn mang theo sắc mặt tái nhợt, đi theo ông lão vào đại điện.
Triệu Tuyết Kỳ và Tần Trữ có tư cách gọi ông lão là gia gia, bọn họ đến tư cách này cũng không có, chỉ có thể trả lời không hoặc có.
Ông lão tỏ ra rất ngoan đạo trước tượng Phật, nghiêm túc quỳ lạy.
Vương Hi và Long Minh quỳ trên hai tấm nệm futon ở hai bên, vái lạy tượng Phật trước mặt họ.
“Việc này, các người muốn kết thúc như thế nào?”, ông lão nhìn về phía tượng Phật hỏi.
“Hiện tại tất cả tiền trong trong tay tôi đã biến thành sản nghiệp, lần công kích này ảnh hưởng không nhỏ đến tôi. Số vốn hiện tại trong sổ sách đang ở mức âm, tôi sẽ vay tiền, tìm cách thu hồi những tài sản đã thua lỗ. Tôi tin rằng giá trị thị trường của công ty Quang Phục sẽ hồi phục trong vòng nửa tháng”, Vương Hi nói.
“Nghe nói vì muốn giết chết Long Minh nên cậu đã li hôn với vợ? Chỉ vì thiếu gia của một gia tộc nhỏ này?”, ông lão hỏi.
“Đúng vậy”, Vương Hi khẽ gật đầu.
“Có đáng không?”, ông lão hỏi.
“Bốn năm trước, đôi mắt tôi mất đi ánh sáng, trừ bố mẹ ra thì tất cả mọi người đều bỏ rơi tôi. Vị hôn thê thì kết hôn với anh cả mình, ông bà tôi sợ không thể đuổi loại rác rưởi như tôi đi nên đã nhanh chóng gả tôi cho một gia tộc nhỏ, tìm một người con gái tôi không thích làm vợ. Hàn Thiếu Kiệt hiện tại ổn hơn một chút rồi, tôi nghe được rất nhiều chuyện từ anh ta. Chỉ cần lúc đó anh ta lừa Long Minh, nói rằng thể giúp Long Minh đối phó với tôi thì sẽ không phải có kết cục như ngày hôm nay. Nhưng anh ta nói rằng, lương tâm không cho phép mình làm như vậy. Vì tôi đối với anh ta quá tốt, cho dù có giả vờ hợp tác hay đầu hàng Long Minh, anh ta cũng không thể tự tha thứ cho chính mình, anh ta sợ cả đời này sẽ không còn mặt mũi nhìn tôi”, Vương Hi nói.
“Vì cậu mà chân cậu ta bị thương, trở thành người tàn tật”, ông già nói.
“Đúng vậy”, đôi mắt Vương Hi hơi đỏ.
“Cậu quý trọng tình bạn của mình, nên bằng mọi giá phải trả thù, rất tốt, có tình có nghĩa”, ông lão khẽ gật đầu.
“Tư Đồ sư phụ, thật ra tôi không muốn để tâm tới hắn ta, nhưng hắn ta luôn nhằm vào tôi. Làm kinh doanh mà, được mất là chuyện bình thường. Những doanh nhân giàu có đó kiếm tiền của người dân, tôi kiếm lại tiền của bọn họ. Dù sao thì tiền của họ là từ trên trời rơi xuống, không kiếm thì quả thật đáng tiếc. Là bọn họ không biết cách kinh doanh, tự mình thua lỗ, trách ai đây? Mọi người đều muốn làm giàu trong một đêm, thật ra trên thế gian này làm gì có chuyện giàu lên trong một sớm một chiều. Tôi chỉ dạy bọn họ một bài học, dạy họ cách kiếm tiền mà thôi”, Long Minh nói.
“Xét về sự thông minh, tài năng và gan dạ, Vương Hi không thể so sánh với cậu, cậu mới là người thật sự thông minh”, ông lão quay người đi, bước ra khỏi đại điện.
“Sư phụ Tư Đồ, ông quá khen rồi. Tôi không có ý gì khác, chỉ nói chuyện dưới góc độ của một doanh nhân mà thôi. Tiền có thể khiến người ta nổi lòng tham, tôi là một doanh nhân, tham lam không phải chuyện rất bình thường sao? Chúng tôi đã chuẩn bị cho việc kinh doanh này rất lâu rồi, Vương Hi đột nhiên từ đâu xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của chúng tôi, làm tôi rất tức giận”, Long Minh nói.
“Tôi thà làm một người nhàn nhã, còn hơn phải lo lắng những chuyện vớ vẩn này”, ông lão có chút mệt mỏi, Triệu Tuyết Kỳ đỡ ông ta đến ngồi trên một chiếc ghế đan.
“Xin lỗi, Tư Đồ sư phụ, làm ông phải lo lắng rồi. Tôi hứa sẽ sửa đổi, chỉ cần ông nói một tiếng, tôi nhất định sẽ nghe theo, lần sau sẽ không tranh giành với Vương Hi nữa”, Long Minh cười đểu nói.
“Câu nói vừa rồi của cậu sai rồi, làm kinh doanh là phải tham lam, nhưng đây không phải nước ngoài, đây là Hoa Hạ”, ông lão mỉm cười nói.
“Sư phụ Tư Đồ…”, sắc mặt Long Minh lập tức thay đổi.
Chu Tần đi đến trước mắt Long Minh, tát mạnh vào mặt hắn ta nói: “Tôi vẫn luôn không muốn nhắc nhở cậu, bây giờ càng ngày càng ngu ngốc rồi đúng không. Cậu tưởng rằng có quan hệ với Ninh thiếu gia thì tôi không dám động vào cậu sao? Chỉ cần tôi muốn cậu chết thì cậu không sống nổi đến ngày mai!”
“Tần thiếu gia, tôi sai rồi”, sắc mặt Long Minh tái nhợt, nhanh chóng quỳ xuống dưới đất.
“Khôn vặt thì đúng là cậu hơn Vương Hi, nhưng cậu lại không có trí tuệ”, ông lão nói.
“Lời ông nói rất đúng ạ”, Long Minh không ngừng gật đầu, mồ hôi trên trán tuôn rơi như mưa.
“Còn cậu thì sao, định làm thế nào?”, ông lão hỏi.
“Lần này tôi bị Vương Hi chiếm mất hơn 30% cổ phần, công ty bốc hơi mất gần 20 ngàn lượng vàng. Có điều tôi vẫn có dự trữ ở nước ngoài, tôi sẽ lập tức bơm một lượng vốn lớn để tập đoàn công nghệ Long Thị hoạt động trở lại. Còn nữa, lần này tôi đã phạm phải sai lầm, tôi sẵn sàng xin lỗi và sửa sai. Tôi sẽ quyên góp 3 bệnh viện hạng A và 30 ngàn xe cứu thương, đồng thời quyên góp 10 tỷ để bù đắp cho những sai lầm mà mình gây ra”, Long Minh cúi đầu nói.
“Cậu tưởng chúng tôi quan tâm đến tiền của cậu sao?”, ánh mắt ông lão lạnh lùng nói.
“Sư phụ Tư Đồ, tôi biết ông không quan tâm, nhưng thật sự tôi không cố ý. Xin hãy nể mặt ông nội tôi mà tha cho tôi có được không?”, Long Minh vẻ mặt buồn bực nói.
“Thể diện của ông ta thì đáng giá mấy đồng bạc cơ chứ? Việc này do cậu làm không tốt, cậu phải bị trừng phạt”, ông lão lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ để giới truyền thông bên tôi xoá hết những tin tức bôi nhọ Long Minh, đưa lên một tin khác để người dân quên đi sự việc này”, Vương Hi nói.
“Đúng, đúng vậy, vẫn là đại ca của tôi thông minh, sư phụ Tư Đồ, thì ra ông đang nói đến chuyện này, tôi cũng sẽ nhờ phương tiện truyền thông bên tôi viết về những việc làm tốt của Vương Hi, nhanh chóng xoá đi những bài viết tiêu cực, mọi người sẽ nhanh chóng quên đi thôi”, ánh mắt Long Minh vui mừng, nhanh chóng lau mồ hôi nói.
“Người dân không thể quên được, bây giờ tất cả mọi người đang bàn luận về hai người, hai người không chỉ làm mất uy tín của bản thân mình, mà còn làm mất uy tín của tất cả các doanh nghiệp”, ông lão nói.
“Tôi có thể tạo ra một tin tức bùng nổ khiến mọi người quên đi chuyện của chúng tôi. Sau đó nửa tháng tôi sẽ rời khỏi Hoa Hạ và không bao giờ xuất hiện trước công chúng nữa”, Vương Hi nói.
Vương Hi không khôn vặt như Long Minh, nhưng anh có trí tuệ tuyệt vời mà Long Minh không có.
Anh biết sau sự việc này, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa thì trong mắt bên trên anh cũng đã bị cho vào danh sách đen, mọi người đã có ấn tượng không tốt về anh, sau này có cố gắng thế nào cũng vô ích. Anh không thể trụ lại ở Hoa Hạ được nữa, ông lão cũng đang cố ý đuổi anh ra nước ngoài. Việc anh và Long Minh làm đã có thể bị xử lý, nhưng gốc gác của hai người quá sâu, bây giờ lại đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu xảy chuyện thì tất cả mọi người đều biết đó là chuyện gì.
Và những người kinh doanh còn lại từ đó sẽ gặp phải rủi ro, con đường trong thương giới của họ như đi trên một tảng băng mỏng.
Bọn họ phạm sai lầm, nhưng họ cũng làm cho kinh tế phát triển, bên trên cần rất nhiều những người có lý tưởng và hoài bão để tiếp tục đặt chân vào kinh doanh, họ không hi vọng bởi vì chuyện của hai người mà khiến cho những doanh nhân khác sợ hãi.
Bọn họ sẽ bị xử lý, nhưng không phải là lúc này.
Ông lão bảo họ rửa sạch tội lỗi của mình, sau đó rửa cổ chờ chết.
“Anh có thể ra nước ngoài, Diệp Khinh Tuyết thì không cần”, Triệu Tuyết Kỳ nói với Vương Hi.
“Giải thích rõ việc mà cậu muốn làm rồi hãy đi, bây giờ việc này cậu xử lý thế nào?”, ông lão nói.
“Tôi sẽ đẩy một ngôi sao ra, vạch trần vụ bê bối của cô ta, dùng lượng truy cập của chính cô ta để thu hút sự chú ý của người dân, khiến họ quên đi những gì chúng tôi đã làm”, Vương Hi nói.
“Cậu muốn đẩy ai?”, ông lão hỏi.
“Triệu Phi Nhi!”, ánh mắt Vương Hi lạnh lùng.