Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276: Bán đứng
Sau khi nghe thấy lời Long Minh, Từ Tinh mặt không cảm xúc bước về phía Hàn Thiếu Kiệt với một khẩu súng.
Hắn ta đẩy đẩy Đường Long đang giẫm chân lên Hàn Thiếu Kiệt ra, ánh mắt thờ ơ, dùng súng lục chĩa vào đầu Hàn Thiếu Kiệt.
Long Minh đứng dậy, vừa cười vừa giải thích với đám thủ hạ: “Các người nhìn thấy rồi nhé, không phải tôi không cho hắn cơ hội, là tự hắn không cần. Vốn dĩ hắn có thể kiếm được 50 tỷ khi hợp tác với chúng ta, còn có thể cùng chúng ta khống chế giới kinh doanh Hoa Hạ, cùng nhau trở thành những ông chủ có thực lực thật sự. Nhưng hắn lại cứ muốn chết, có thể trách ai đây?”
“Người anh em, sắp chết đến nơi rồi, mày có trăng trối gì không?”, Từ Tinh lạnh lùng nhìn Hàn Thiếu Kiệt, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái.
“Long Minh tôi sợ nhất là giết người, chúng ta mau bịt tai lại nào”, trên mặt Long Minh lộ ra nụ cười gian xảo, giả bộ sợ hãi, lấy hai tay che lỗ tai lại.
Đùng một tiếng, phía sau Long Minh truyền đến tiếng súng.
Nét mặt Long Minh nhanh chóng lộ ra vẻ hưởng thụ, sau đó xoay người lại và mỉm cười nói: “Từ Tinh, cậu thật sự là một sát thủ chuyên nghiệp, bảo cậu giết người cậu liền giết, thật là cmn tàn nhẫn”.
Nhưng mà khi hắn vừa nói xong, sắc mặt hắn lại lập tức thay đổi.
Hàn Thiếu Kiệt căn bản vẫn chưa chết, không biết từ lúc nào trong tay anh ta đã xuất hiện một khẩu súng vàng, Từ Tinh đã bị anh ta bắn trúng ngã vật xuống dưới đất.
“Đồ chó má, muốn giết tao ư? Đi chết đi!”, Hàn Thiếu Kiệt lập tức dí súng vào hạ bộ của Long Minh.
Long Minh bị doạ đến sắc mặt kinh hãi, lập tức giơ hai tay lên.
Hàn Thiếu Kiệt giữ cứ giữ súng chỉ vào hạ bộ của Long Minh, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, vội vàng ôm lấy cổ hắn, dùng thân thể của Long Minh chắn súng ở phía đối diện, sau đó đưa súng lên dí sát vào thái dương của Long Minh.
“Người anh em, có gì từ từ nói, thật ra vừa nãy tôi không muốn giết anh, chỉ doạ anh một chút thôi”, sắc mặt Long Minh tái nhợt, cầu xin Hàn Thiếu Kiệt tha mạng.
“Đừng cmn nói nhiều”, Hàn Thiếu Kiệt ấn khẩu súng vàng của mình vào thái dương Long Minh.
“Cẩn thận không cướp cò”, trong mắt Long Minh tràn ngập sợ hãi.
“Hàn Thiếu Kiệt, mau thả Long thiếu gia ra, ở đây tất cả đều là người của bọn tao, mày chạy không thoát đâu”, Lưu Mãnh dùng súng lục chỉ vào Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Lưu Mãnh, anh trước đây không phải là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp sao? Nhanh nổ súng, bắn chết hắn đi”, Long Minh sắc mặt tái nhợt nói.
“Cmm, ông đây chết cũng phải đem mày đi cùng”, Hàn Thiếu Kiệt nhanh chóng núp sau đầu Long Minh.
“Long thiếu gia, tôi không bắn được”, Lưu Mãnh nhíu chặt mày nói.
“Hàn Thiếu Kiệt, tao khuyên mày nhanh chóng thả tao ra. Chỉ cần mày không làm tao bị thương, tao có thể tha thứ cho hành vi của mày. Tao nói cho mày biết, mày và Vương Hi căn bản không thể đấu lại với tao. Trước đây Vương Hi tìm Tuyết Lang giúp đỡ, hắn là thành viên của gia tộc phạm tội lớn nhất ở nước ngoài- Thorok. Ninh thiếu gia và gia tộc Thorok vẫn luôn có quan hệ hợp tác làm ăn, anh ấy đã ra lệnh cho gia tộc Thorok quản thúc Tuyết Lang tại gia rồi, không ai có thể giúp chúng mày nữa đâu. Mày hợp tác với tao thì vẫn còn một con đường sống. Nếu chống lại bọn tao, vậy thì chỉ có đường chết mà thôi”, Long Minh run rẩy nói.
“Thằng khốn, đừng phí lời với tao!”, hai tay Hàn Thiếu Kiệt ôm chặt Long Minh, kéo hắn ra phía cửa sau. Anh ta nhìn về phía Triệu Phi Nhi đang ngẩn ngơ, chĩa súng về phía cô ta nói: “Chúng ta an toàn rồi, cô đi cùng tôi”.
“Tôi?”, Triệu Phi Nhi nhạc nhiên dùng tay chỉ vào mình.
“Đúng vậy, không đi cùng tôi còn đợi gì nữa? Đám người này rất điên cuồng, nếu như tôi có chuyện, bọn chúng nhất định sẽ không tha cho cô”, mặt Hàn Thiếu Kiệt không ngừng chảy máu, trán đầy mồ hôi.
“…”, Triệu Phi Nhi bất lực nhìn về phía Long Minh.
Long Minh nháy mắt ra hiệu với Triệu Phi Nhi.
“Được, tôi đi cùng anh”, Triệu Phi Nhi gật đầu.
Triệu Phi Nhi bước nhanh đến chỗ Hàn Thiếu Kiệt, cô ta nhìn thấy cánh tay Hàn Thiếu Kiệt đang ôm chặt cổ Long Minh, muốn chộp lấy khẩu súng trong tay Hàn Thiếu Kiệt lại không dám, sợ súng cướp cò sẽ bắn chết Long Minh.
Hàn Thiếu Kiệt đưa Triệu Phi Nhi không ngừng lùi về phía cửa sau, đám người của Long Minh cũng bám sát theo anh ta, mười mấy khẩu súng chĩa vào phía Hàn Thiếu Kiệt.
“Mẹ nó, tất cả bỏ súng xuống cho tao!”, Hàn Thiếu Kiệt hét lên một tiếng, đột nhiên giơ súng bắn lên trần nhà.
Sau khi viên đạn của Hàn Thiếu Kiệt bắn trúng vào ống thép trên trần nhà, lập tức phát ra tiếng nổ chói tai.
Người của Long Minh bị doạ đến kinh hãi lập tức ngồi xổm xuống đất, Long Minh cũng sợ hãi đến run rẩy.
“Mau bỏ súng xuống!”, Hàn Thiếu Kiệt hét lên.
“Mẹ kiếp, bỏ hết súng xuống!”, Long Minh cũng gầm lên một tiếng.
Nghe thấy lời của Long Minh, Lưu Mãnh và đám thủ hạ không cam tâm mà đặt súng xuống.
“Đá súng sang một bên cho tao”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
Đám người Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Đường Long và Kawada Kuchinashi cùng đá súng qua một bên.
“Lùi lại, lùi nữa, lùi về phía cửa ra vào kia”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Đường Long và Kawada Kuchinashi vội vã rút lui về phía cửa chính của quán bar.
“Chết cmm đi”, Hàn Thiếu Kiệt dùng báng súng đập mạnh vào đầu Long Minh, nắm lấy tay Triệu Phi Nhi mà chạy ra ngoài.
Thấy Hàn Thiếu Kiệt và Triệu Phi Nhi bỏ chạy, Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Đường Long và Kawada Kuchinashi nhanh chóng chạy đến, có người nhặt súng dưới đất lên, có người kiểm tra vết thương trên đầu Long Minh.
Từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên Long Minh bị người khác đánh, hắn đưa tay chạm vào vết máu trên đầu, khuôn mặt méo mó vì tức giận.
“Bắt hắn cho tao, tao phải tự tay giết chết hắn”, Long Minh hung ác nói.
“Vâng”, Lưu Mãnh vội vã đem theo thủ hạ đuổi theo Hàn Thiếu Kiệt.
Sau khi Hàn Thiếu Kiệt đưa Triệu Phi Nhi chạy ra khỏi quán bar, anh ta kéo Triệu Phi Nhi chạy thật nhanh, cả đoạn đường không ngừng thở dốc.
Cửa sau quán bar là một con hẻm tối với ánh đèn mờ ảo.
“Tôi chạy không nổi nữa rồi”, Triệu Phi Nhi theo Hàn Thiếu Kiệt chạy một hơi mấy trăm mét, cô ta lập tức ngồi xổm xuống đất thở hổn hển.
“Lên đi, tôi cõng cô”, Hàn Thiếu Kiệt lau vết máu trên mặt nói.
“Không được, tôi thật sự không chạy nổi nữa, anh tự mình chạy đi”, Triệu Phi Nhi khẽ lắc đầu.
“Cô thích Vương Hi đúng không?”, Hàn Thiếu Kiệt nghĩ ngợi rồi hỏi Triệu Phi Nhi.
“Anh hỏi cái này làm gì?”, Triệu Phi Nhi cau mày hỏi.
Hàn Thiếu Kiệt không biết mối quan hệ giữa Vương Hi và Triệu Phi Nhi, lúc Vương Hi đắc tội Vương Vị Ương, đưa theo Diệp Khinh Tuyết đến thủ đô tìm Triệu Phi Nhi giúp đỡ, Hàn Thiếu Kiệt hoàn toàn không biết việc này, anh ta chỉ nghĩ rằng Triệu Phi Nhi là một đại minh tinh, trước đây không hề quen biết Vương Hi.
“Hôm ấy tôi không say, nhìn thấy cô và Vương Hi thân thiết, tôi nhìn ra cô thích anh ấy”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Ồ”, Triệu Phi Nhi nói.
“Súng này cô cầm lấy, nhanh chạy đi, nếu bọn chúng đuổi kịp, cô lấy súng ra tự bảo vệ bản thân. Tôi sẽ dụ chúng đi hướng khác, cô chạy nhanh lên”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
Triệu Phi Nhi ngạc nhiên nhận lấy khẩu súng trong tay Hàn Thiếu Kiệt.
“Chạy nhanh đi”, Hàn Thiếu Kiệt căng thẳng khi nghe thấy có tiếng bước chân đến gần.
“Xin lỗi”, Triệu Phi Nhi đột nhiên nâng khẩu súng lục lên, nhắm về phía Hàn Thiếu Kiệt.
“Cô làm gì vậy?”, Hàn Thiếu Kiệt kinh ngạc hỏi.
“Thật ra tôi là người của Long Minh, là Long Minh sai tôi dụ anh đến đây”, Triệu Phi Nhi mặt không cảm xúc, chĩa súng về phía Hàn Thiếu Kiệt.
Ánh mắt Hàn Thiếu Kiệt nhìn Triệu Phi Nhi trở nên phức tạp.Sau khi Long Minh và người của hắn đuổi kịp Hàn Thiếu Kiệt thì nhìn thấy Triệu Phi Nhi đang dùng súng chĩa về phía anh ta. Hắn mỉm cười, cầm lấy khẩu súng vàng trong tay Triệu Phi Nhi, hung ác nện vào đầu Hàn Thiếu Kiệt một phát làm anh ta ngã gục.
Hắn ta đẩy đẩy Đường Long đang giẫm chân lên Hàn Thiếu Kiệt ra, ánh mắt thờ ơ, dùng súng lục chĩa vào đầu Hàn Thiếu Kiệt.
Long Minh đứng dậy, vừa cười vừa giải thích với đám thủ hạ: “Các người nhìn thấy rồi nhé, không phải tôi không cho hắn cơ hội, là tự hắn không cần. Vốn dĩ hắn có thể kiếm được 50 tỷ khi hợp tác với chúng ta, còn có thể cùng chúng ta khống chế giới kinh doanh Hoa Hạ, cùng nhau trở thành những ông chủ có thực lực thật sự. Nhưng hắn lại cứ muốn chết, có thể trách ai đây?”
“Người anh em, sắp chết đến nơi rồi, mày có trăng trối gì không?”, Từ Tinh lạnh lùng nhìn Hàn Thiếu Kiệt, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái.
“Long Minh tôi sợ nhất là giết người, chúng ta mau bịt tai lại nào”, trên mặt Long Minh lộ ra nụ cười gian xảo, giả bộ sợ hãi, lấy hai tay che lỗ tai lại.
Đùng một tiếng, phía sau Long Minh truyền đến tiếng súng.
Nét mặt Long Minh nhanh chóng lộ ra vẻ hưởng thụ, sau đó xoay người lại và mỉm cười nói: “Từ Tinh, cậu thật sự là một sát thủ chuyên nghiệp, bảo cậu giết người cậu liền giết, thật là cmn tàn nhẫn”.
Nhưng mà khi hắn vừa nói xong, sắc mặt hắn lại lập tức thay đổi.
Hàn Thiếu Kiệt căn bản vẫn chưa chết, không biết từ lúc nào trong tay anh ta đã xuất hiện một khẩu súng vàng, Từ Tinh đã bị anh ta bắn trúng ngã vật xuống dưới đất.
“Đồ chó má, muốn giết tao ư? Đi chết đi!”, Hàn Thiếu Kiệt lập tức dí súng vào hạ bộ của Long Minh.
Long Minh bị doạ đến sắc mặt kinh hãi, lập tức giơ hai tay lên.
Hàn Thiếu Kiệt giữ cứ giữ súng chỉ vào hạ bộ của Long Minh, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, vội vàng ôm lấy cổ hắn, dùng thân thể của Long Minh chắn súng ở phía đối diện, sau đó đưa súng lên dí sát vào thái dương của Long Minh.
“Người anh em, có gì từ từ nói, thật ra vừa nãy tôi không muốn giết anh, chỉ doạ anh một chút thôi”, sắc mặt Long Minh tái nhợt, cầu xin Hàn Thiếu Kiệt tha mạng.
“Đừng cmn nói nhiều”, Hàn Thiếu Kiệt ấn khẩu súng vàng của mình vào thái dương Long Minh.
“Cẩn thận không cướp cò”, trong mắt Long Minh tràn ngập sợ hãi.
“Hàn Thiếu Kiệt, mau thả Long thiếu gia ra, ở đây tất cả đều là người của bọn tao, mày chạy không thoát đâu”, Lưu Mãnh dùng súng lục chỉ vào Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Lưu Mãnh, anh trước đây không phải là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp sao? Nhanh nổ súng, bắn chết hắn đi”, Long Minh sắc mặt tái nhợt nói.
“Cmm, ông đây chết cũng phải đem mày đi cùng”, Hàn Thiếu Kiệt nhanh chóng núp sau đầu Long Minh.
“Long thiếu gia, tôi không bắn được”, Lưu Mãnh nhíu chặt mày nói.
“Hàn Thiếu Kiệt, tao khuyên mày nhanh chóng thả tao ra. Chỉ cần mày không làm tao bị thương, tao có thể tha thứ cho hành vi của mày. Tao nói cho mày biết, mày và Vương Hi căn bản không thể đấu lại với tao. Trước đây Vương Hi tìm Tuyết Lang giúp đỡ, hắn là thành viên của gia tộc phạm tội lớn nhất ở nước ngoài- Thorok. Ninh thiếu gia và gia tộc Thorok vẫn luôn có quan hệ hợp tác làm ăn, anh ấy đã ra lệnh cho gia tộc Thorok quản thúc Tuyết Lang tại gia rồi, không ai có thể giúp chúng mày nữa đâu. Mày hợp tác với tao thì vẫn còn một con đường sống. Nếu chống lại bọn tao, vậy thì chỉ có đường chết mà thôi”, Long Minh run rẩy nói.
“Thằng khốn, đừng phí lời với tao!”, hai tay Hàn Thiếu Kiệt ôm chặt Long Minh, kéo hắn ra phía cửa sau. Anh ta nhìn về phía Triệu Phi Nhi đang ngẩn ngơ, chĩa súng về phía cô ta nói: “Chúng ta an toàn rồi, cô đi cùng tôi”.
“Tôi?”, Triệu Phi Nhi nhạc nhiên dùng tay chỉ vào mình.
“Đúng vậy, không đi cùng tôi còn đợi gì nữa? Đám người này rất điên cuồng, nếu như tôi có chuyện, bọn chúng nhất định sẽ không tha cho cô”, mặt Hàn Thiếu Kiệt không ngừng chảy máu, trán đầy mồ hôi.
“…”, Triệu Phi Nhi bất lực nhìn về phía Long Minh.
Long Minh nháy mắt ra hiệu với Triệu Phi Nhi.
“Được, tôi đi cùng anh”, Triệu Phi Nhi gật đầu.
Triệu Phi Nhi bước nhanh đến chỗ Hàn Thiếu Kiệt, cô ta nhìn thấy cánh tay Hàn Thiếu Kiệt đang ôm chặt cổ Long Minh, muốn chộp lấy khẩu súng trong tay Hàn Thiếu Kiệt lại không dám, sợ súng cướp cò sẽ bắn chết Long Minh.
Hàn Thiếu Kiệt đưa Triệu Phi Nhi không ngừng lùi về phía cửa sau, đám người của Long Minh cũng bám sát theo anh ta, mười mấy khẩu súng chĩa vào phía Hàn Thiếu Kiệt.
“Mẹ nó, tất cả bỏ súng xuống cho tao!”, Hàn Thiếu Kiệt hét lên một tiếng, đột nhiên giơ súng bắn lên trần nhà.
Sau khi viên đạn của Hàn Thiếu Kiệt bắn trúng vào ống thép trên trần nhà, lập tức phát ra tiếng nổ chói tai.
Người của Long Minh bị doạ đến kinh hãi lập tức ngồi xổm xuống đất, Long Minh cũng sợ hãi đến run rẩy.
“Mau bỏ súng xuống!”, Hàn Thiếu Kiệt hét lên.
“Mẹ kiếp, bỏ hết súng xuống!”, Long Minh cũng gầm lên một tiếng.
Nghe thấy lời của Long Minh, Lưu Mãnh và đám thủ hạ không cam tâm mà đặt súng xuống.
“Đá súng sang một bên cho tao”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
Đám người Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Đường Long và Kawada Kuchinashi cùng đá súng qua một bên.
“Lùi lại, lùi nữa, lùi về phía cửa ra vào kia”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Đường Long và Kawada Kuchinashi vội vã rút lui về phía cửa chính của quán bar.
“Chết cmm đi”, Hàn Thiếu Kiệt dùng báng súng đập mạnh vào đầu Long Minh, nắm lấy tay Triệu Phi Nhi mà chạy ra ngoài.
Thấy Hàn Thiếu Kiệt và Triệu Phi Nhi bỏ chạy, Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Đường Long và Kawada Kuchinashi nhanh chóng chạy đến, có người nhặt súng dưới đất lên, có người kiểm tra vết thương trên đầu Long Minh.
Từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên Long Minh bị người khác đánh, hắn đưa tay chạm vào vết máu trên đầu, khuôn mặt méo mó vì tức giận.
“Bắt hắn cho tao, tao phải tự tay giết chết hắn”, Long Minh hung ác nói.
“Vâng”, Lưu Mãnh vội vã đem theo thủ hạ đuổi theo Hàn Thiếu Kiệt.
Sau khi Hàn Thiếu Kiệt đưa Triệu Phi Nhi chạy ra khỏi quán bar, anh ta kéo Triệu Phi Nhi chạy thật nhanh, cả đoạn đường không ngừng thở dốc.
Cửa sau quán bar là một con hẻm tối với ánh đèn mờ ảo.
“Tôi chạy không nổi nữa rồi”, Triệu Phi Nhi theo Hàn Thiếu Kiệt chạy một hơi mấy trăm mét, cô ta lập tức ngồi xổm xuống đất thở hổn hển.
“Lên đi, tôi cõng cô”, Hàn Thiếu Kiệt lau vết máu trên mặt nói.
“Không được, tôi thật sự không chạy nổi nữa, anh tự mình chạy đi”, Triệu Phi Nhi khẽ lắc đầu.
“Cô thích Vương Hi đúng không?”, Hàn Thiếu Kiệt nghĩ ngợi rồi hỏi Triệu Phi Nhi.
“Anh hỏi cái này làm gì?”, Triệu Phi Nhi cau mày hỏi.
Hàn Thiếu Kiệt không biết mối quan hệ giữa Vương Hi và Triệu Phi Nhi, lúc Vương Hi đắc tội Vương Vị Ương, đưa theo Diệp Khinh Tuyết đến thủ đô tìm Triệu Phi Nhi giúp đỡ, Hàn Thiếu Kiệt hoàn toàn không biết việc này, anh ta chỉ nghĩ rằng Triệu Phi Nhi là một đại minh tinh, trước đây không hề quen biết Vương Hi.
“Hôm ấy tôi không say, nhìn thấy cô và Vương Hi thân thiết, tôi nhìn ra cô thích anh ấy”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Ồ”, Triệu Phi Nhi nói.
“Súng này cô cầm lấy, nhanh chạy đi, nếu bọn chúng đuổi kịp, cô lấy súng ra tự bảo vệ bản thân. Tôi sẽ dụ chúng đi hướng khác, cô chạy nhanh lên”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
Triệu Phi Nhi ngạc nhiên nhận lấy khẩu súng trong tay Hàn Thiếu Kiệt.
“Chạy nhanh đi”, Hàn Thiếu Kiệt căng thẳng khi nghe thấy có tiếng bước chân đến gần.
“Xin lỗi”, Triệu Phi Nhi đột nhiên nâng khẩu súng lục lên, nhắm về phía Hàn Thiếu Kiệt.
“Cô làm gì vậy?”, Hàn Thiếu Kiệt kinh ngạc hỏi.
“Thật ra tôi là người của Long Minh, là Long Minh sai tôi dụ anh đến đây”, Triệu Phi Nhi mặt không cảm xúc, chĩa súng về phía Hàn Thiếu Kiệt.
Ánh mắt Hàn Thiếu Kiệt nhìn Triệu Phi Nhi trở nên phức tạp.Sau khi Long Minh và người của hắn đuổi kịp Hàn Thiếu Kiệt thì nhìn thấy Triệu Phi Nhi đang dùng súng chĩa về phía anh ta. Hắn mỉm cười, cầm lấy khẩu súng vàng trong tay Triệu Phi Nhi, hung ác nện vào đầu Hàn Thiếu Kiệt một phát làm anh ta ngã gục.