Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259: Nhà cũ của Vương Hi
Để cảm ơn Vương Hi, người nhà họ Vương cho mở tiệc trong nhà, mời Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết về.
Lúc này bụng Diệp Khinh Tuyết càng ngày càng lớn, tay chân cô bắt đầu bị sưng phù, hằng đêm vì mang thai khổ cực mà ngủ không yên giấc. Vương Hi thấy mà xót, muốn dẫn cô đi đâu đó để quên đi cơn đau, nên đã đưa cô về nhà họ Vương.
Từ Đệ là một pháp y, vốn hiểu biết về y học cũng không ít, bà có kinh nghiệm làm mẹ nên trông thấy bộ dạng của Diệp Khinh Tuyết cũng đau xót không thôi.
“Chịu khó một chút, hơn một tháng nữa là sinh rồi. Thật ra bây giờ con còn tốt chán, sinh em bé rồi mới mệt mỏi”, Từ Đệ nói với Diệp Khinh Tuyết.
“Vì sao ạ?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Mới sinh suốt ngày khóc, nửa đêm nửa hôm vẫn phải cho bú sữa, một hai tuổi nó bắt đầu chạy loạn, con còn phải đuổi theo, đến bốn năm tuổi thì đùa nghịch, mười lăm mười sáu tuổi bắt đầu gây gổ đánh nhau. Gần ba mươi tuổi đến nơi rồi, còn bắt ông bà nội quỳ xuống, không lúc nào yên lòng được”, Từ Đệ lườm Vương Hi.
“Là ông bà tự quỳ xuống”, Vương Hi làm mặt bất lực.
“Còn lấy roi quật anh cả của nó, nhúng nước lạnh rồi đánh, không cần cấm túc anh nó thì cũng phải nằm ở nhà 3 tháng để dưỡng thương”, Từ Đệ nói.
“Đáng đời anh ta”, Vương Hi nói.
Đây là kết quả Vương Hi vừa ý nhất, thật ra Vương Hoài An chỉ là một tòng phạm trong vụ án bắt cóc, cho dù chọc phải Triệu Tuyết Kỳ thì cô ấy cũng không thể dồn hắn ta vào chỗ chết, phải xử lý theo pháp luật. Vương Hoài Án chỉ bị xét xử 3 năm tù giam rồi được thả ra, nhưng lão gia và lão phu nhân thương xót hắn, phải nhờ Vương Hi cho hắn ra bằng được.
Ngâm nước lạnh rồi đánh 50 roi thật mạnh, sau đó cấm túc hắn 1 năm, còn hả giận hơn so với việc để hắn ngồi tù.
Bên Lý Văn Tùng còn thê thảm hơn, sau khi bị Vương Hi quật 50 roi, về nhà họ Lý lại bị Lý Văn Trúc đánh thêm 50 roi nữa. Giống như những gì Lý Văn Trúc đã nói, chỉ cần hắn còn thở thì sẽ đánh cho hắn hấp hối, đợi hắn hồi phục một chút sẽ lại đánh hắn thừa sống thiếu chết.
Mấy người này bề ngoài vẫn là gia chủ gia tộc, nhưng quyền lực thật sự đều ở trong tay Vương Hi mất rồi. Bây giờ bọn họ đều dựa vào Vương Hi mà sống, Vương Hi muốn đuổi ai thì người đó phải đi ngay. Phượng hoàng sa sút không bằng con gà, thật ra đối xử với bọn họ như vậy còn tàn nhẫn hơn để bọn họ ngồi tù.
Lúc Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết lần nữa quay về nhà họ Vương, được hưởng đãi ngộ như gia chủ. Trước đó đám người này cũng nịnh hót Vương Hi nhưng chỉ là giả tạo. Bây giờ, bọn họ đã biết tài lực và bản lĩnh của Vương Hi rồi, khao khát cưng chiều Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết như báu vật.
Vương Hi được bọn họ nịnh hót mà trong lòng thấy khoan khoái, Diệp Khinh Tuyết cũng có cảm giác dễ chịu chưa từng có trước đây.
Nói về năng lực quan sát tình hình mà làm việc, chắc chắn nhà họ Vương đứng đầu.
Lâm Khả Hân ngồi trong nhà chăm chú trang đẹp, biết Vương Hi đến, cô ta đeo những đồ trang sức đẹp đẽ nhất của mình.
“Cô là đồ đê tiện, thấy Vương Hi đến thì trang điểm xinh đẹp. Có phải thấy tôi phế rồi nên muốn vứt bỏ tôi để tái giá với Vương Hi không?”, Vương Hoài An nằm trên giường không ngừng ho sù sụ, trông thấy bộ dạng của Lâm Khả Hân tức muốn phát điên.
“Đồ phế vật, anh có tư cách nói mấy câu ngu ngốc như vậy sao? Đừng tưởng tôi không biết anh là loại người thế nào, trong ba năm ngoài sáng thì đối xử với tôi rất tốt, trong tối đã bí mật chơi bao nhiêu con đàn bà với Dương Bác Thiên, Lý Văn Trúc và Lý Văn Tùng rồi? Mẹ nó, anh có biết lúc ở bên cạnh anh, mỗi lần nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu của anh, tôi kinh tởm như thế nào không?”, Lâm Khả Hân lạnh lùng nói.
“Đồ đê tiện, anh cả của cô cũng chơi không ít, sao cô không nói anh ta?”, Vương Hoài An ho trong đau đớn.
“Chuyện của người khác tôi không quản được, nhưng anh là chồng của tôi. Không nói nhiều nữa, bây giờ tình nghĩa vợ chồng của tôi và anh đã hết rồi. Cho dù kết thúc một năm cấm túc, anh cũng không được can dự vào việc của công ty, Vương Hi sẽ không trọng dụng anh. Vậy nên, hai chúng ta ngoài mặt làm vợ chồng tốt là được rồi, sau này anh tiếp tục làm đại thiếu gia, tôi cũng phải theo đuổi hạnh phúc của riêng mình”, Lâm Khả Hân cười lạnh một tiếng.
“Con đàn bà đê tiện này, tôi phải giết cô!”, Vương Hoài An đau đớn ho sù sụ, cố gắng bò dậy.
“Bản thân vô dụng bị Vương Hi đánh thành ra thế này, còn đòi giết tôi? Không cần anh ra tay, tôi sẽ giết anh trước”, Lâm Khả Hân cầm chai nước tẩy trang lên, tạt thẳng vào vết thương trên lưng của Vương Hoài An.
“A!”, Vương Hoài An đau đớn gào rống lên.
“Tứ đại gia tộc chúng ta có thể đi đến địa vị như hôm nay, có ai không có bản lĩnh của mình chứ? Vương Hoài An, anh đừng chọc vào tôi, nếu không tôi sẽ giết anh thật đấy”, Lâm Khả Hân khom người trước mặt Vương Hoài An cười lạnh lùng.
Vương Hoài An khổ sở ho khan, không khỏi phun ra máu tươi. Hắn biết lòng dạ độc ác của Lâm Khả Hân, cơ thể giãy giụa trong đau đớn không dám mở miệng nói nữa.
“Em chồng, em dâu đến rồi à”, Lâm Khả Hân trang điểm lộng lẫy, chạy ra chào hỏi Vương Hi và Lâm Khả Hân.
Lão gia và lão phu nhân trông thấy Lâm Khả Hân như vậy liền tỏ vẻ chán ghét, nhưng Vương Hoài An vẫn muốn sống cùng cô ta, cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Vương do cô ta sinh ra, trong lòng hai người dẫu căm giận nhưng không dám nói nửa lời.
“Thâu tóm tứ đại gia tộc, bây giờ công ty vốn đầu tư Quang Phục của tôi gần như đã bao gồm tất cả các ngành nghề ở Hoa Hạ”, Vương Hi cười, châm một điếu thuốc lá.
“Em dâu, cẩn thận khói thuốc”, Vương Vị Ương thức thời đỡ Diệp Khinh Tuyết đi chỗ khác.
“Vương Hi, giờ cháu thâu tóm hết tứ đại gia tộc, chắc bận lắm nhỉ?”, bác gái cả quan tâm hỏi han.
“Quang Phục trị giá 300 tỷ, giúp công ty mấy người trả nợ, rồi rót vốn đầu tư mới, bây giờ trong tài khoản không còn dư dả mấy”, Vương Hi khẽ thở dài.
“Làm ăn lớn là như vậy đó, thật ra không bằng dân lao động trí óc lương một năm mấy triệu”, bác gái hai nói.
“Sản nghiệp của tứ đại gia tộc rất lớn, tôi đã xem báo cáo nhân sự, mấy năm nay nguồn nhân lực chất lượng cao bị thất thoát không ít. Tứ đại gia tộc vừa trải qua cuộc khủng hoản như thế, nội bộ đã mất đi sự gắn kết và tin tưởng. Bên tôi có những nhân tài như Tần Thư Hào, Đồng Thiến, Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao, Diệp Dục Hàn và Tạ Tư Kỳ, tôi có thể cử họ đến công ty mấy người tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, có điều không một ai khác ngoài chúng ta có thể vực dậy công ty nên tôi rất cần sự trợ giúp của mọi người”, Vương Hi nói.
“Vương Hi, cháu nói xem phải làm thế nào, mọi người đều nghe cháu hết”, mắt người nhà họ Vương sáng lên khi biết Vương Hi sắp trọng dụng bọn họ.
“Bên nhà họ Lý, Lý Văn Trúc tiếp tục làm ông chủ trên danh nghĩa, cậu ta là người có uy tín nhất tập đoàn nhà họ Lý. Về phía nhà họ Dương, tôi chọn Dương Dật, sau này Dương Bác Thiên không cần quan tâm chuyện của nhà họ Dương nữa”, Vương Hi nói.
“Nhà họ Vương và nhà họ Lâm thì sao?”, Lâm Khả Hân hỏi.
“Cô hiểu rõ nhà họ Lâm nhất, vậy thì cô sẽ phụ trách tình hình chung của nhà họ Lâm”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn chú ba!”, mắt Lâm Khả Hân sáng lên.
“Chị Vị Ương, lát nữa phạt chị ba chén rượu, sau này chị sẽ tiếp quản nhà họ Vương”, Vương Hi nói với Vương Vị Ương đang đứng ở xa.
“Cảm ơn cậu ba!”, Vương Vị Ương vui đến nỗi không khép miệng được.
Đây cứ như thiên tử và quần thần của một triều đinh, bây giờ Vương Hi đã thâu tóm tứ đại gia tộc, anh phải đổi hết gia chủ của tứ đại gia tộc thành người mình tin tưởng.
Có người được Vương Hi bắt đầu trọng dụng từ đây, có người bị anh đào thải trong lần “lọc máu” này.
Vương Hi lương thiện nhưng anh cũng là một người nhớ thù.
Nhánh họ hàng của Vương Hoài An sẽ không được trọng dụng, từ giờ phe bọn họ đã bị đào thải.
Anh chọn gia chủ mới cho tứ đại gia tộc, xử lý mối làm ăn của họ cũng dễ dàng hơn không ít.
Buổi chiều, Diệp Khinh Tuyết bị Vương Vị Ương, Lâm Khả Hân và đám con gái nhà họ Vương đưa đi chơi để lấy lòng, Vương Hi ngồi trong phòng đánh cờ với lão gia, cảm nhận sự mệt mỏi buồn ngủ trong buổi chiều giữa tháng hè.
“Vương Hi, cháu mệt thì nằm trong phòng ông ngủ một giấc đi, không cần chơi cờ với ông nữa”, lão gia nói.
“Không sao”, Vương Hi cố chớp mắt.
Điện thoại trên người anh bỗng vang lên, là Long Minh gọi đến.
“Anh trai kết nghĩa, lâu rồi chúng ta không liên lạc với nhau”, Long Minh ở đầu dây bên kia hào sảng cười to.
“Em trai kết nghĩa, đúng là lâu rồi chúng ta không liên lạc”, Vương Hi mỉm cười.
“Dạo này anh lại giết bao nhiêu người rồi? Để thâu tóm tứ đại gia tộc thủ đô, chắc anh đã giết không ít người nhỉ?”, Long Minh cười khẩy, nói.
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy?”, Vương Hi nhíu mày.“Đến đi, đến nhà cũ của nhà họ Diệp ở thành phố Minh Hải. Chúng tôi phát hiện được một số thứ rất thú vị trong nhà cũ của anh, nên muốn nói với anh ấy mà”, Long Minh cúp điện thoại.
Lúc này bụng Diệp Khinh Tuyết càng ngày càng lớn, tay chân cô bắt đầu bị sưng phù, hằng đêm vì mang thai khổ cực mà ngủ không yên giấc. Vương Hi thấy mà xót, muốn dẫn cô đi đâu đó để quên đi cơn đau, nên đã đưa cô về nhà họ Vương.
Từ Đệ là một pháp y, vốn hiểu biết về y học cũng không ít, bà có kinh nghiệm làm mẹ nên trông thấy bộ dạng của Diệp Khinh Tuyết cũng đau xót không thôi.
“Chịu khó một chút, hơn một tháng nữa là sinh rồi. Thật ra bây giờ con còn tốt chán, sinh em bé rồi mới mệt mỏi”, Từ Đệ nói với Diệp Khinh Tuyết.
“Vì sao ạ?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Mới sinh suốt ngày khóc, nửa đêm nửa hôm vẫn phải cho bú sữa, một hai tuổi nó bắt đầu chạy loạn, con còn phải đuổi theo, đến bốn năm tuổi thì đùa nghịch, mười lăm mười sáu tuổi bắt đầu gây gổ đánh nhau. Gần ba mươi tuổi đến nơi rồi, còn bắt ông bà nội quỳ xuống, không lúc nào yên lòng được”, Từ Đệ lườm Vương Hi.
“Là ông bà tự quỳ xuống”, Vương Hi làm mặt bất lực.
“Còn lấy roi quật anh cả của nó, nhúng nước lạnh rồi đánh, không cần cấm túc anh nó thì cũng phải nằm ở nhà 3 tháng để dưỡng thương”, Từ Đệ nói.
“Đáng đời anh ta”, Vương Hi nói.
Đây là kết quả Vương Hi vừa ý nhất, thật ra Vương Hoài An chỉ là một tòng phạm trong vụ án bắt cóc, cho dù chọc phải Triệu Tuyết Kỳ thì cô ấy cũng không thể dồn hắn ta vào chỗ chết, phải xử lý theo pháp luật. Vương Hoài Án chỉ bị xét xử 3 năm tù giam rồi được thả ra, nhưng lão gia và lão phu nhân thương xót hắn, phải nhờ Vương Hi cho hắn ra bằng được.
Ngâm nước lạnh rồi đánh 50 roi thật mạnh, sau đó cấm túc hắn 1 năm, còn hả giận hơn so với việc để hắn ngồi tù.
Bên Lý Văn Tùng còn thê thảm hơn, sau khi bị Vương Hi quật 50 roi, về nhà họ Lý lại bị Lý Văn Trúc đánh thêm 50 roi nữa. Giống như những gì Lý Văn Trúc đã nói, chỉ cần hắn còn thở thì sẽ đánh cho hắn hấp hối, đợi hắn hồi phục một chút sẽ lại đánh hắn thừa sống thiếu chết.
Mấy người này bề ngoài vẫn là gia chủ gia tộc, nhưng quyền lực thật sự đều ở trong tay Vương Hi mất rồi. Bây giờ bọn họ đều dựa vào Vương Hi mà sống, Vương Hi muốn đuổi ai thì người đó phải đi ngay. Phượng hoàng sa sút không bằng con gà, thật ra đối xử với bọn họ như vậy còn tàn nhẫn hơn để bọn họ ngồi tù.
Lúc Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết lần nữa quay về nhà họ Vương, được hưởng đãi ngộ như gia chủ. Trước đó đám người này cũng nịnh hót Vương Hi nhưng chỉ là giả tạo. Bây giờ, bọn họ đã biết tài lực và bản lĩnh của Vương Hi rồi, khao khát cưng chiều Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết như báu vật.
Vương Hi được bọn họ nịnh hót mà trong lòng thấy khoan khoái, Diệp Khinh Tuyết cũng có cảm giác dễ chịu chưa từng có trước đây.
Nói về năng lực quan sát tình hình mà làm việc, chắc chắn nhà họ Vương đứng đầu.
Lâm Khả Hân ngồi trong nhà chăm chú trang đẹp, biết Vương Hi đến, cô ta đeo những đồ trang sức đẹp đẽ nhất của mình.
“Cô là đồ đê tiện, thấy Vương Hi đến thì trang điểm xinh đẹp. Có phải thấy tôi phế rồi nên muốn vứt bỏ tôi để tái giá với Vương Hi không?”, Vương Hoài An nằm trên giường không ngừng ho sù sụ, trông thấy bộ dạng của Lâm Khả Hân tức muốn phát điên.
“Đồ phế vật, anh có tư cách nói mấy câu ngu ngốc như vậy sao? Đừng tưởng tôi không biết anh là loại người thế nào, trong ba năm ngoài sáng thì đối xử với tôi rất tốt, trong tối đã bí mật chơi bao nhiêu con đàn bà với Dương Bác Thiên, Lý Văn Trúc và Lý Văn Tùng rồi? Mẹ nó, anh có biết lúc ở bên cạnh anh, mỗi lần nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu của anh, tôi kinh tởm như thế nào không?”, Lâm Khả Hân lạnh lùng nói.
“Đồ đê tiện, anh cả của cô cũng chơi không ít, sao cô không nói anh ta?”, Vương Hoài An ho trong đau đớn.
“Chuyện của người khác tôi không quản được, nhưng anh là chồng của tôi. Không nói nhiều nữa, bây giờ tình nghĩa vợ chồng của tôi và anh đã hết rồi. Cho dù kết thúc một năm cấm túc, anh cũng không được can dự vào việc của công ty, Vương Hi sẽ không trọng dụng anh. Vậy nên, hai chúng ta ngoài mặt làm vợ chồng tốt là được rồi, sau này anh tiếp tục làm đại thiếu gia, tôi cũng phải theo đuổi hạnh phúc của riêng mình”, Lâm Khả Hân cười lạnh một tiếng.
“Con đàn bà đê tiện này, tôi phải giết cô!”, Vương Hoài An đau đớn ho sù sụ, cố gắng bò dậy.
“Bản thân vô dụng bị Vương Hi đánh thành ra thế này, còn đòi giết tôi? Không cần anh ra tay, tôi sẽ giết anh trước”, Lâm Khả Hân cầm chai nước tẩy trang lên, tạt thẳng vào vết thương trên lưng của Vương Hoài An.
“A!”, Vương Hoài An đau đớn gào rống lên.
“Tứ đại gia tộc chúng ta có thể đi đến địa vị như hôm nay, có ai không có bản lĩnh của mình chứ? Vương Hoài An, anh đừng chọc vào tôi, nếu không tôi sẽ giết anh thật đấy”, Lâm Khả Hân khom người trước mặt Vương Hoài An cười lạnh lùng.
Vương Hoài An khổ sở ho khan, không khỏi phun ra máu tươi. Hắn biết lòng dạ độc ác của Lâm Khả Hân, cơ thể giãy giụa trong đau đớn không dám mở miệng nói nữa.
“Em chồng, em dâu đến rồi à”, Lâm Khả Hân trang điểm lộng lẫy, chạy ra chào hỏi Vương Hi và Lâm Khả Hân.
Lão gia và lão phu nhân trông thấy Lâm Khả Hân như vậy liền tỏ vẻ chán ghét, nhưng Vương Hoài An vẫn muốn sống cùng cô ta, cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Vương do cô ta sinh ra, trong lòng hai người dẫu căm giận nhưng không dám nói nửa lời.
“Thâu tóm tứ đại gia tộc, bây giờ công ty vốn đầu tư Quang Phục của tôi gần như đã bao gồm tất cả các ngành nghề ở Hoa Hạ”, Vương Hi cười, châm một điếu thuốc lá.
“Em dâu, cẩn thận khói thuốc”, Vương Vị Ương thức thời đỡ Diệp Khinh Tuyết đi chỗ khác.
“Vương Hi, giờ cháu thâu tóm hết tứ đại gia tộc, chắc bận lắm nhỉ?”, bác gái cả quan tâm hỏi han.
“Quang Phục trị giá 300 tỷ, giúp công ty mấy người trả nợ, rồi rót vốn đầu tư mới, bây giờ trong tài khoản không còn dư dả mấy”, Vương Hi khẽ thở dài.
“Làm ăn lớn là như vậy đó, thật ra không bằng dân lao động trí óc lương một năm mấy triệu”, bác gái hai nói.
“Sản nghiệp của tứ đại gia tộc rất lớn, tôi đã xem báo cáo nhân sự, mấy năm nay nguồn nhân lực chất lượng cao bị thất thoát không ít. Tứ đại gia tộc vừa trải qua cuộc khủng hoản như thế, nội bộ đã mất đi sự gắn kết và tin tưởng. Bên tôi có những nhân tài như Tần Thư Hào, Đồng Thiến, Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao, Diệp Dục Hàn và Tạ Tư Kỳ, tôi có thể cử họ đến công ty mấy người tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, có điều không một ai khác ngoài chúng ta có thể vực dậy công ty nên tôi rất cần sự trợ giúp của mọi người”, Vương Hi nói.
“Vương Hi, cháu nói xem phải làm thế nào, mọi người đều nghe cháu hết”, mắt người nhà họ Vương sáng lên khi biết Vương Hi sắp trọng dụng bọn họ.
“Bên nhà họ Lý, Lý Văn Trúc tiếp tục làm ông chủ trên danh nghĩa, cậu ta là người có uy tín nhất tập đoàn nhà họ Lý. Về phía nhà họ Dương, tôi chọn Dương Dật, sau này Dương Bác Thiên không cần quan tâm chuyện của nhà họ Dương nữa”, Vương Hi nói.
“Nhà họ Vương và nhà họ Lâm thì sao?”, Lâm Khả Hân hỏi.
“Cô hiểu rõ nhà họ Lâm nhất, vậy thì cô sẽ phụ trách tình hình chung của nhà họ Lâm”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn chú ba!”, mắt Lâm Khả Hân sáng lên.
“Chị Vị Ương, lát nữa phạt chị ba chén rượu, sau này chị sẽ tiếp quản nhà họ Vương”, Vương Hi nói với Vương Vị Ương đang đứng ở xa.
“Cảm ơn cậu ba!”, Vương Vị Ương vui đến nỗi không khép miệng được.
Đây cứ như thiên tử và quần thần của một triều đinh, bây giờ Vương Hi đã thâu tóm tứ đại gia tộc, anh phải đổi hết gia chủ của tứ đại gia tộc thành người mình tin tưởng.
Có người được Vương Hi bắt đầu trọng dụng từ đây, có người bị anh đào thải trong lần “lọc máu” này.
Vương Hi lương thiện nhưng anh cũng là một người nhớ thù.
Nhánh họ hàng của Vương Hoài An sẽ không được trọng dụng, từ giờ phe bọn họ đã bị đào thải.
Anh chọn gia chủ mới cho tứ đại gia tộc, xử lý mối làm ăn của họ cũng dễ dàng hơn không ít.
Buổi chiều, Diệp Khinh Tuyết bị Vương Vị Ương, Lâm Khả Hân và đám con gái nhà họ Vương đưa đi chơi để lấy lòng, Vương Hi ngồi trong phòng đánh cờ với lão gia, cảm nhận sự mệt mỏi buồn ngủ trong buổi chiều giữa tháng hè.
“Vương Hi, cháu mệt thì nằm trong phòng ông ngủ một giấc đi, không cần chơi cờ với ông nữa”, lão gia nói.
“Không sao”, Vương Hi cố chớp mắt.
Điện thoại trên người anh bỗng vang lên, là Long Minh gọi đến.
“Anh trai kết nghĩa, lâu rồi chúng ta không liên lạc với nhau”, Long Minh ở đầu dây bên kia hào sảng cười to.
“Em trai kết nghĩa, đúng là lâu rồi chúng ta không liên lạc”, Vương Hi mỉm cười.
“Dạo này anh lại giết bao nhiêu người rồi? Để thâu tóm tứ đại gia tộc thủ đô, chắc anh đã giết không ít người nhỉ?”, Long Minh cười khẩy, nói.
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy?”, Vương Hi nhíu mày.“Đến đi, đến nhà cũ của nhà họ Diệp ở thành phố Minh Hải. Chúng tôi phát hiện được một số thứ rất thú vị trong nhà cũ của anh, nên muốn nói với anh ấy mà”, Long Minh cúp điện thoại.
Bình luận facebook