Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy vẫn chưa biết năng lực của Vương Hi, tưởng rằng Vương Hi là trai bao của Diệp Khinh Tuyết và được làm chức vụ quan trọng trong công ty.
Vậy nên trong lòng họ khinh thường Vương Hi.
Nhưng bây giờ Vương Hi là trưởng ban phỏng vấn, bọn họ không thể đắc tội, tất cả đều ngồi một cách căng thẳng và ngại ngùng.
Ba người này là bạn thân của Vân Tiếu, bây giờ Vân Tiếu giàu sang rồi nên mới lôi kéo theo nhóm người bọn họ, giới thiệu bọn họ cho Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết đáp ứng Vân Tiếu dùng bọn họ thì không vấn đề gì, có quan hệ với Vân Tiếu, sau này bọn họ làm lớn ở công ty cũng không dám làm bậy, phải nhìn mặt mũi của Vân Tiếu. Bọn họ qua quan hệ với Vân Tiếu thì cũng coi như người của mình. Dù gì dùng ai cũng là dùng, không bằng dùng người của mình sẽ đáng tin hơn.
Nhưng ba người này không ít lần đắc tội với Vương Hi.
Nói về quan hệ, lúc đầu Lâm Kha đã đáp ứng Vân Tiếu, bằng lòng thử hẹn hò với Vương Hi, sau này Vương Hi cố tình đùa giỡn chọc cho cô tức giận bỏ đi. Cô ta cũng coi như một nửa bạn gái cũ của Vương Hi, hôm nay cô trông thấy anh ngồi ở vị trí trưởng ban phỏng vấn của công ty vốn đầu tư Quang Phục, trong lòng có hơi mất mát.
“Vị trí mấy người ứng tuyển trong công ty rất quan trọng, nếu phỏng vấn thành công, tiền lương sẽ không ít, thời gian thực tập lương tháng 20 nghìn, sau khi vào làm chính thức lương tháng 100 nghìn, các ưu đãi khác tính riêng”, Vương Hi nhìn hồ sơ của ba người xong, xếp lại ngay ngắn rồi nói.
Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy nuốt nước miếng ừng ực.
“Mấy người muốn làm việc ở Quang Phục thì phải có bằng đại học chính quy, đây là tiêu chuẩn cơ bản nhất. Muốn làm vị trí quan trọng trong công ty thì phải qua đào tạo các trường đại học hàng đầu cả nước trở lên. Lâm Kha và Chu Thụy đủ điều kiện, nhưng Hồ Binh chưa đủ. Về mặt lý lịch thì Lâm Kha và Chu Thụy hơi yếu, có vẻ như chưa có kinh nghiệm làm việc”, Vương Hi châm điếu thuốc, mỉm cười.
“Tên Vương Hi này làm trai bao giàu sang phú quý rồi thì lật mặt không nhận người quen ngay”, Lâm Kha cắn răng nói nhỏ với Hồ Binh và Chu Thụy.
“Hừ! Đúng là tên hạch sách!”, Hồ Binh cũng cắn răng nhỏ miệng nói.
“Làm trai bao thì hay rồi, đỡ phải phấn đấu 100 năm”, Chu Thụy cười lạnh.
“Hỏi mấy người điều cơ bản nhất nhé, đầu tư là gì?”, Vương Hi mỉm cười nói.
“...”, Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy đơ mặt.
“Đến cả khái niệm đầu tư cơ bản nhất cũng không biết, còn đòi đi làm ở Quang Phục? Thôi, mấy người quay về đi”, Vương Hi khua tay nói.
“Giám đốc Vương, hình như tôi biết”, Hồ Binh giơ tay lên.
“Cậu nói đi”, Vương Hi đáp.
“Đầu tư chính là bỏ tiền trong tay ra rồi kiếm tiền đúng không?”, Hồ Binh nhíu mày nói.
“...”, Khương Nam ở bên cạnh Vương Hi vẻ mặt đầy bất lực.
Vân Tiếu đỏ mặt, nói nhỏ với Vương Hi: “Anh Hi, cậu ta trở lời rất tốt đúng không?”
“Đang hỏi cậu thuật ngữ chuyên ngành chứ ai bảo cậu trả lời theo nghĩa thông tục?”, Vương Hi bực mình nói.
“Anh đợi tý để tôi dùng điện thoại tra cứu”, Hồ Binh lấy điện thoại ra.
“Láo toét! Đây là buổi phỏng vấn của công ty vốn đầu tư Quang Phục, phỏng vấn của doanh nghiệp nằm trong top 10 của Hoa Hạ, công ty chúng tôi lớn như thế mà các người cũng càn quấy được sao?”, lúc này Khương Nam đập bàn nổi giận.
“Lúc học đại học không học hành tử tế hả? Quên hết các thứ đã học rồi à? Mấy người không thích hợp làm cho Quang Phục, về nhà đi”, Vương Hi cười.
“Anh cố ý làm khó chúng tôi!”, Hồ Binh không chịu nổi nữa, lập tức đứng dậy.
“Không phải chỉ là một tên trai bao thôi sao? Có gì ghê gớm chứ?”, Lâm Kha cũng đứng lên.
“Mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi”, Chu Thụy căm hờn nhìn Vương Hi nói.
“Với năng lực của mấy người, không chỉ không thể làm việc ở Quang Phục, ra khỏi cánh cửa này, tôi dám chắc mấy người sẽ không thể làm việc tại bất kỳ công ty nào ở thủ đô. Hiện tại Vân Tiếu làm ở Quang Phục một năm lĩnh 50 triệu, nếu mấy người làm không tệ, dạo này Quang Phục chúng tôi đã thu mua rất nhiều doanh nghiệp con, có thể sắp xếp cho mấy người vào chức giám đốc của một công ty nào đó, lương một năm khoảng 10 triệu”, Phàm Gian mặt vô cảm xúc nói.
“Mấy người có quen biết với Vân Tiếu, cũng là nhân viên giám đốc Diệp đặc biệt phê duyệt, vốn dĩ thái độ mấy người mà đàng hoàng hơn chút thì có thể đi làm rồi. Nhưng cái thái độ như thế này, tôi thấy các người không thể trở thành nhân viên của tập đoàn Quang Phục”, Khương Nam nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh, ý của anh là, chúng tôi nói vài câu hay ho là có thể đi làm sao?”, Hồ Binh hỏi.
“Phải xem mồm miệng của mấy người có đủ ngọt hay không, có đủ làm tôi vui vẻ không”, Vương Hi mỉm cười nói.
Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy cũng không phải kẻ ngốc, nghe lời của Vương Hi lập tức hiểu ngay có ý gì. Ba người thay đổi ánh mắt rồi mặt mày hớn hở bắt đầu nịnh nọt Vương Hi.
“Giám đốc Vương, đây là lần đầu chúng tôi đến công ty làm việc, không biết gì hết. Chuyện trước đây đắc tội với anh, trong lòng chúng tôi cũng rất khó chịu, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi anh, xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi”.
“Đúng vậy, giám đốc Vương, xin anh hãy nhận chúng tôi, chúng tôi mời anh ăn cơm và xin lỗi anh, chuyện trước kia là chúng tôi có lỗi với anh”.
“Giám đốc Vương, tôi thấy lời anh vừa nói khi nãy rất có trình độ, sau này tôi phải học tập anh rất nhiều điều, xin anh hãy cho chúng tôi một cơ hội...”
Đây chính là hiện thực, bọn họ cần Vương Hi, cho dù nghĩ Vương Hi là một thằng trai bao, cũng phải dùng mọi cách để nịnh hót anh. Không cần Vương Hi nữa thì bọn họ mở miệng ra nào là “tên ăn bám đàn bà”, nào là “thằng trai bao”, hoàn toàn không coi anh ra gì.
Vương Hi đến thủ đô rồi, bọn họ không thấy anh ở thành phố Minh Hải, nếu mà trông thấy anh chắc chắn sẽ lại nói móc một phen.
“Nịnh bợ cũng được đấy, tôi sẽ nhận mấy người”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn giám đốc Vương”, Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy vội vàng cúi người cảm ơn.
Nghĩ đến cảnh sau này bản thân có thể trở thành giám đốc của một công ty con, mặt mũi ba người đều phấn khởi.
Hôm nay tâm trạng Vương Hi coi bộ không tệ lắm, mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng phỏng vấn.
Sau khi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, anh trông thấy Lý đại thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô và Doãn Tâm đang đứng trước cửa.
Trong mắt anh hiện lên sự bất ngờ.
“Vương thiếu gia, anh tan làm rồi à”, Lý thiếu gia cười gượng gạo.
“Trước kia tôi làm việc ở tập đoàn ẩm thực của nhà họ Dương có quen Lý đại thiếu gia, cậu ấy muốn tìm cậu giúp đỡ, nên nhờ tôi dẫn đến”, Doãn Tâm giải thích với Vương Hi.
“Cậu muốn giúp gì?”, Vương Hi hỏi.
“Nhà họ Lý chúng tôi thiếu tiền, sắp không vận hành được nữa rồi, muốn xin anh cứu giúp 20 tỷ”, Lý đại thiếu gia nói.
“Ngày mai hẵng nói đi”, Vương Hi nhàn nhạt đáp.
“Anh Hi, giúp tôi được không? Tôi biết rất nhiều bí mật trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, tôi có thể nói hết cho anh nghe”, Lý đại thiếu gia cầu xin.
“Cậu biết bí mật gì?”, Vương Hi cũng có chút hứng thú.
“Tìm một nơi nói chuyện đi”, Lý đại thiếu gia nói.
Tứ đại gia tộc ở thủ đô là Vương, Dương, Lâm, Lý, có thế lực nhất là nhà họ Vương, thế lực nhỏ nhất là nhà họ Lý. Lý đại thiếu gia tên Lý Văn Trúc, cũng là một công tử từ nhỏ đã quen tiêu tiền.
Cậu ta thu xếp cho Vương Hi, Phàm Gian, Doãn Tâm và Vân Tiếu đến hộp đêm tốt nhất ở thủ đô, trông thấy Lâm Kha cũng không tồi, tưởng là thân tín dưới trướng của Vương Hi nên cũng gọi Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy cùng đến cho vui.
Sau đó đặt một gian phòng kính trong hộp đêm, gọi rượu mấy trăm nghìn, Lý Văn Trúc nói với Vương Hi: “Anh Hi, kể từ khi anh bị mù, anh cả của anh, Dương Bác Thiên và Lâm Hạo đã làm loạn cả giới kinh doanh ở thủ đô”.
“Bọn họ đều là con cháu nhà giàu, tài năng kinh doanh thì tầm thường, nhưng ăn chơi đàng điếm thì đều là các cao thủ. Trong cái giới của bọn họ, có một người là Tần Thiếu Du, còn một người nữa là Ninh thiếu gia, anh biết chứ?”
“Tôi biết bọn họ”, Vương Hi nói.
“Tần Thiếu Du là xã hội đen, Ninh thiếu gia là người giàu nhất bảng ngầm. Hai kẻ này có thế lực rất lớn, nhưng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Họ dẫn anh cả của anh, Dương Bác Thiên, Lâm Hạo và tôi làm mấy dự án, tất cả những dự án này đều lỗ vốn. Tứ đại gia tộc ở thủ đô hai năm nay bị bọn họ làm thâm hụt mấy trăm tỷ”, Lý Văn Trúc nói.
“Tiền đều vào túi bọn họ hết à?”, Vương Hi hỏi.
“Đúng vậy, bọn chúng hợp tác với Long Minh lừa tiền của chúng tôi, lùa tiền vào túi của bọn chúng. Chắc anh biết kinh doanh cái gì kiếm được nhiều tiền nhất đúng không? Là đầu tư cổ phiếu đa cấp. Lúc đó tôi luôn nghe thấy bọn chúng nhắc tới điều này, nhưng không hiểu gì hết mà vẫn cứ ngu ngốc cười với bọn chúng. Bây giờ mới biết bọn chúng lừa đảo tiền vốn của chúng tôi!”, Lý Văn Trúc tức đến nỗi đấm xuống bàn.
“Đám người này thật sự xấu xa”, Vương Hi nheo mắt lại cười.
“Không chỉ chúng tôi, còn có giới kinh doanh ở Tân Môn và Giang Nam, rất nhiều người bị bọn chúng lừa đảo. Ba người Long Minh, Tần Thiếu Du và Ninh thiếu gia đã hình thành kết cấu tam giác, trong 3 năm nay bọn chúng đã lấy ít nhất hàng nghìn tỷ từ các gia tộc lớn. Ngoài mặt bọn chúng làm ăn đoan chính, thực ra Ninh thiếu gia vẫn luôn hợp tác với các tập đoàn tài chính nước ngoài, kiểm soát các cuộc chiến tranh ở nước ngoài, lợi dụng chiến tranh để kiếm lời bất chính. Tôi đoán trong tay Ninh thiếu gia có ít nhất hơn nghìn tỷ đô la Mỹ”, Lý Văn Trúc nói.
“Cậu còn biết những gì nữa?”, Vương Hi hỏi.
“Tôi không biết gì nhiều hơn và một số chi tiết, chỉ biết có vậy. Vương thiếu gia, anh là một người suy nghĩ tinh tế, nếu 3 năm trước anh không gặp tai nạn, có anh trấn giữ thủ đô, bọn chúng chắc chắn sẽ không có cơ hội để lừa tiền chúng tôi. Tôi nghi vụ tai nạn xe hơi 3 năm trước của anh là do bọn chúng làm. Bây giờ mắt anh khỏi rồi, quay trở về thủ đô, chỉ có anh mới có thể giúp được chúng tôi, cầu xin anh hãy giúp chúng tôi. Nếu anh không ra tay, tứ đại gia tộc của chúng ta sẽ bị hại đến phá sản mất. Chúng tôi bị phá sản cũng không sao, trong tay chúng tôi còn nắm giữ mười mấy doanh nghiệp lớn và vừa. Nhưng bị phá sản thì cả nền kinh tế Hoa Hạ cũng sẽ lao đao!”, Lý Văn Trúc khổ sở nói.
Vương Hi khẽ nâng tay, ý bảo Lý Văn Trúc đừng nói nữa.
Anh bắt đầu bày những chiếc ly rượu ra trước mặt, giả sử coi những chiếc ly này là ba người Long Minh, Ninh thiếu gia và Tần Thiếu Du.
Sau đó bao quanh bằng một đống con xúc xắc, giả sử những con xúc xắc này là Lý Văn Trúc, Dương Bác Thiên, Vương Hoài An, Lâm Hạo và các gia tộc lớn nhỏ khác.
Anh nhớ trong tay Long Minh có một dự án quan trọng đó là điều chế dược liệu.
Anh cũng nhớ Hàn Lâm Nhi từng nói với mình rằng, cô ấy đang làm điều chế dược liệu với đám người Long Minh, sắp phát tài rồi.
Vương Hi khẽ nhắm mắt lại, tự động ngăn chặn tiếng nhạc điếc tai nhức óc trong hộp đêm, cố gắng liên hệ những manh mối nhỏ vụn anh nhận được với nhau.
Dần dần, trong đầu anh xuất hiện một kết cấu thương mại khổng lồ.
Cuối cùng anh đã hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra.
Ninh thiếu gia buôn bán cho chiến tranh, cung cấp vật tư quân đội cho các quốc gia đang chiến loạn trên thế giới như vùng “Tam giác vàng”, bao gồm cả binh đoàn lính đánh thuê của Tuyết Lang.
Trước đây Long Minh từng tìm đến anh để cầu xin anh xả tất cả số dược liệu đang tích trữ ở phía Bắc.
Lúc đó anh rất nghi ngờ, cho dù mối làm ăn của Long Minh có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể cần đến nhiều dược liệu như vậy. Bây giờ thị trường điều chế dược liệu trong nước đang bão hòa, sao hắn có thể cấp tốc điều chế số lượng lớn thuốc Tây rồi bán hết trong thành phố chứ?
Số dược liệu này của hắn không bán cho các thành phố của Hoa Hạ, ngoài mặt bán thuốc ở Hoa Hạ nhưng thực chất là bán cho các cuộc chiến.
Số thuốc này là dược phẩm quân đội.
Tứ đại gia tộc vẫn luôn làm ăn với Long Minh, nhưng Lý Văn Trúc nói với anh, tất cả bọn họ đều lỗ vốn, tại sao bọn họ lại lỗ vốn? Bề ngoài Long Minh kinh doanh điều chế dược liệu, mỗi ngày tiêu tốn 300, 500 triệu tiền tuyên truyền, ngoài mặt thì dùng tiền của họ để đầu tư hết vào quảng cáo, thực tế chi phí quảng cáo không nhiều đến vậy. Hắn đang bí mật chuyển đổi. Ngoài sáng dùng tiền của mấy người này để làm ăn, trong tối thì rửa hết tiền của họ vào túi mình.
Hàn Lâm Nhi liên thủ với bọn chúng có thể là vì cô ấy cũng là một trong số rất nhiều người bị đa cấp, Lý Văn Trúc nói với anh rằng Long Minh đã lừa rất nhiều các tập đoàn tài chính trong giới kinh doanh Giang Nam và giới kinh doanh thủ đô. Thậm chí nửa năm trước, Long Minh còn lừa đảo sang tận phía Bắc, mà Hàn Lâm Nhi dại khờ lại gia nhập với bọn chúng, lầm tưởng rằng mình có một vụ hợp tác làm ăn lớn.
Đúng là, thà tin ngày tận thế chứ không tin cái mồm của Long Minh.
Ba năm trước anh gặp tai nạn xe, hai mắt bị mù, Ninh thiếu gia là kẻ bày mưu, Tần Thiếu Du là kẻ thực hiện, vậy kẻ cung cấp tin tình báo cho bọn chúng bên cạnh anh là ai?
Là Long Minh!
Bọn chúng muốn tiêu diệt anh, không phải bởi vì anh không giúp Ninh thiếu gia làm việc, mà là biết tính anh lương thiện. Nếu thấy đám người này giở trò đa cấp lừa đảo các nhà giàu ở Hoa Hạ thì nhất định sẽ cản trở bọn chúng ngay.
Bọn chúng sợ anh phá hỏng kế hoạch.
“Tôi sẽ không bỏ qua bọn chúng!”, Vương Hi châm một điếu thuốc, kìm nén lửa giận trong lòng mà mỉm cười.
“Anh Hi, hộp đêm này vừa to vừa đẹp, nhiều gái xinh quá đi, lần đầu tiên tôi đến chơi ở nơi cao cấp thế này đấy”, bên này Vân Tiếu đã quẩy với Hồ Binh và Chu Thụy, khoa tay múa chân theo tiếng nhạc sập xình, đứng trong phòng kính lắc loạn xạ.
Gian phòng kính này ở tầng 2 của hộp đêm, xuyên qua bức tường kính có thể thấy được toàn cảnh vũ trường trong tầm mắt.
“Vương Hi sao lại có một thủ hạ nông cạn như cậu chứ? Thật là mất mặt”, Doãn Tâm ngại mất mặt, nhỏ giọng quở trách Vân Tiếu.
“Anh là cái gì mà có tư cách dạy đời tôi?”, Vân Tiếu khinh thường nói.
“Cậu ta là quyền vương cấp SS, anh không đánh lại cậu ta đâu”, Phàm Gian mặt vô cảm xúc nói.
“Tôi có thể chém chết cậu ta với một nhát dao phay”, Doãn Tâm nói.
“Hừ!”, Vấn Tiếu không phục đủ kiểu.
“Anh Hi, cứu giúp các gia tộc của chúng tôi được không?”, Lý Văn Trúc không rảnh để ý mấy tên thủ hạ của Vương Hi, vẻ mặt khẩn thiết nhìn anh.
“Tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Trong lúc Vương Hi và Lý Văn Trúc nói chuyện, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng trên sân khấu ở dưới lầu.
Cô gái này mặc đồng phục JK, đi tất gối và giày màu đen, buộc tóc đuôi ngựa hai bên, đang đứng trên sân khấu nhảy sexy.
Dáng người cô đúng là thuộc hàng cực phẩm, động tác múa vô cùng gợi cảm, lúc cô nhảy đã thu hút không ít gã đàn ông xúm tụ vào xem.
“Là Đồng Thiến mà!”, Doãn Tâm cũng trông thấy cô gái, anh khá là ngạc nhiên.
Chương 222: Vô tình gặp Đồng Thiến
Vậy nên trong lòng họ khinh thường Vương Hi.
Nhưng bây giờ Vương Hi là trưởng ban phỏng vấn, bọn họ không thể đắc tội, tất cả đều ngồi một cách căng thẳng và ngại ngùng.
Ba người này là bạn thân của Vân Tiếu, bây giờ Vân Tiếu giàu sang rồi nên mới lôi kéo theo nhóm người bọn họ, giới thiệu bọn họ cho Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết đáp ứng Vân Tiếu dùng bọn họ thì không vấn đề gì, có quan hệ với Vân Tiếu, sau này bọn họ làm lớn ở công ty cũng không dám làm bậy, phải nhìn mặt mũi của Vân Tiếu. Bọn họ qua quan hệ với Vân Tiếu thì cũng coi như người của mình. Dù gì dùng ai cũng là dùng, không bằng dùng người của mình sẽ đáng tin hơn.
Nhưng ba người này không ít lần đắc tội với Vương Hi.
Nói về quan hệ, lúc đầu Lâm Kha đã đáp ứng Vân Tiếu, bằng lòng thử hẹn hò với Vương Hi, sau này Vương Hi cố tình đùa giỡn chọc cho cô tức giận bỏ đi. Cô ta cũng coi như một nửa bạn gái cũ của Vương Hi, hôm nay cô trông thấy anh ngồi ở vị trí trưởng ban phỏng vấn của công ty vốn đầu tư Quang Phục, trong lòng có hơi mất mát.
“Vị trí mấy người ứng tuyển trong công ty rất quan trọng, nếu phỏng vấn thành công, tiền lương sẽ không ít, thời gian thực tập lương tháng 20 nghìn, sau khi vào làm chính thức lương tháng 100 nghìn, các ưu đãi khác tính riêng”, Vương Hi nhìn hồ sơ của ba người xong, xếp lại ngay ngắn rồi nói.
Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy nuốt nước miếng ừng ực.
“Mấy người muốn làm việc ở Quang Phục thì phải có bằng đại học chính quy, đây là tiêu chuẩn cơ bản nhất. Muốn làm vị trí quan trọng trong công ty thì phải qua đào tạo các trường đại học hàng đầu cả nước trở lên. Lâm Kha và Chu Thụy đủ điều kiện, nhưng Hồ Binh chưa đủ. Về mặt lý lịch thì Lâm Kha và Chu Thụy hơi yếu, có vẻ như chưa có kinh nghiệm làm việc”, Vương Hi châm điếu thuốc, mỉm cười.
“Tên Vương Hi này làm trai bao giàu sang phú quý rồi thì lật mặt không nhận người quen ngay”, Lâm Kha cắn răng nói nhỏ với Hồ Binh và Chu Thụy.
“Hừ! Đúng là tên hạch sách!”, Hồ Binh cũng cắn răng nhỏ miệng nói.
“Làm trai bao thì hay rồi, đỡ phải phấn đấu 100 năm”, Chu Thụy cười lạnh.
“Hỏi mấy người điều cơ bản nhất nhé, đầu tư là gì?”, Vương Hi mỉm cười nói.
“...”, Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy đơ mặt.
“Đến cả khái niệm đầu tư cơ bản nhất cũng không biết, còn đòi đi làm ở Quang Phục? Thôi, mấy người quay về đi”, Vương Hi khua tay nói.
“Giám đốc Vương, hình như tôi biết”, Hồ Binh giơ tay lên.
“Cậu nói đi”, Vương Hi đáp.
“Đầu tư chính là bỏ tiền trong tay ra rồi kiếm tiền đúng không?”, Hồ Binh nhíu mày nói.
“...”, Khương Nam ở bên cạnh Vương Hi vẻ mặt đầy bất lực.
Vân Tiếu đỏ mặt, nói nhỏ với Vương Hi: “Anh Hi, cậu ta trở lời rất tốt đúng không?”
“Đang hỏi cậu thuật ngữ chuyên ngành chứ ai bảo cậu trả lời theo nghĩa thông tục?”, Vương Hi bực mình nói.
“Anh đợi tý để tôi dùng điện thoại tra cứu”, Hồ Binh lấy điện thoại ra.
“Láo toét! Đây là buổi phỏng vấn của công ty vốn đầu tư Quang Phục, phỏng vấn của doanh nghiệp nằm trong top 10 của Hoa Hạ, công ty chúng tôi lớn như thế mà các người cũng càn quấy được sao?”, lúc này Khương Nam đập bàn nổi giận.
“Lúc học đại học không học hành tử tế hả? Quên hết các thứ đã học rồi à? Mấy người không thích hợp làm cho Quang Phục, về nhà đi”, Vương Hi cười.
“Anh cố ý làm khó chúng tôi!”, Hồ Binh không chịu nổi nữa, lập tức đứng dậy.
“Không phải chỉ là một tên trai bao thôi sao? Có gì ghê gớm chứ?”, Lâm Kha cũng đứng lên.
“Mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi”, Chu Thụy căm hờn nhìn Vương Hi nói.
“Với năng lực của mấy người, không chỉ không thể làm việc ở Quang Phục, ra khỏi cánh cửa này, tôi dám chắc mấy người sẽ không thể làm việc tại bất kỳ công ty nào ở thủ đô. Hiện tại Vân Tiếu làm ở Quang Phục một năm lĩnh 50 triệu, nếu mấy người làm không tệ, dạo này Quang Phục chúng tôi đã thu mua rất nhiều doanh nghiệp con, có thể sắp xếp cho mấy người vào chức giám đốc của một công ty nào đó, lương một năm khoảng 10 triệu”, Phàm Gian mặt vô cảm xúc nói.
“Mấy người có quen biết với Vân Tiếu, cũng là nhân viên giám đốc Diệp đặc biệt phê duyệt, vốn dĩ thái độ mấy người mà đàng hoàng hơn chút thì có thể đi làm rồi. Nhưng cái thái độ như thế này, tôi thấy các người không thể trở thành nhân viên của tập đoàn Quang Phục”, Khương Nam nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh, ý của anh là, chúng tôi nói vài câu hay ho là có thể đi làm sao?”, Hồ Binh hỏi.
“Phải xem mồm miệng của mấy người có đủ ngọt hay không, có đủ làm tôi vui vẻ không”, Vương Hi mỉm cười nói.
Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy cũng không phải kẻ ngốc, nghe lời của Vương Hi lập tức hiểu ngay có ý gì. Ba người thay đổi ánh mắt rồi mặt mày hớn hở bắt đầu nịnh nọt Vương Hi.
“Giám đốc Vương, đây là lần đầu chúng tôi đến công ty làm việc, không biết gì hết. Chuyện trước đây đắc tội với anh, trong lòng chúng tôi cũng rất khó chịu, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi anh, xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi”.
“Đúng vậy, giám đốc Vương, xin anh hãy nhận chúng tôi, chúng tôi mời anh ăn cơm và xin lỗi anh, chuyện trước kia là chúng tôi có lỗi với anh”.
“Giám đốc Vương, tôi thấy lời anh vừa nói khi nãy rất có trình độ, sau này tôi phải học tập anh rất nhiều điều, xin anh hãy cho chúng tôi một cơ hội...”
Đây chính là hiện thực, bọn họ cần Vương Hi, cho dù nghĩ Vương Hi là một thằng trai bao, cũng phải dùng mọi cách để nịnh hót anh. Không cần Vương Hi nữa thì bọn họ mở miệng ra nào là “tên ăn bám đàn bà”, nào là “thằng trai bao”, hoàn toàn không coi anh ra gì.
Vương Hi đến thủ đô rồi, bọn họ không thấy anh ở thành phố Minh Hải, nếu mà trông thấy anh chắc chắn sẽ lại nói móc một phen.
“Nịnh bợ cũng được đấy, tôi sẽ nhận mấy người”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn giám đốc Vương”, Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy vội vàng cúi người cảm ơn.
Nghĩ đến cảnh sau này bản thân có thể trở thành giám đốc của một công ty con, mặt mũi ba người đều phấn khởi.
Hôm nay tâm trạng Vương Hi coi bộ không tệ lắm, mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng phỏng vấn.
Sau khi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, anh trông thấy Lý đại thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô và Doãn Tâm đang đứng trước cửa.
Trong mắt anh hiện lên sự bất ngờ.
“Vương thiếu gia, anh tan làm rồi à”, Lý thiếu gia cười gượng gạo.
“Trước kia tôi làm việc ở tập đoàn ẩm thực của nhà họ Dương có quen Lý đại thiếu gia, cậu ấy muốn tìm cậu giúp đỡ, nên nhờ tôi dẫn đến”, Doãn Tâm giải thích với Vương Hi.
“Cậu muốn giúp gì?”, Vương Hi hỏi.
“Nhà họ Lý chúng tôi thiếu tiền, sắp không vận hành được nữa rồi, muốn xin anh cứu giúp 20 tỷ”, Lý đại thiếu gia nói.
“Ngày mai hẵng nói đi”, Vương Hi nhàn nhạt đáp.
“Anh Hi, giúp tôi được không? Tôi biết rất nhiều bí mật trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, tôi có thể nói hết cho anh nghe”, Lý đại thiếu gia cầu xin.
“Cậu biết bí mật gì?”, Vương Hi cũng có chút hứng thú.
“Tìm một nơi nói chuyện đi”, Lý đại thiếu gia nói.
Tứ đại gia tộc ở thủ đô là Vương, Dương, Lâm, Lý, có thế lực nhất là nhà họ Vương, thế lực nhỏ nhất là nhà họ Lý. Lý đại thiếu gia tên Lý Văn Trúc, cũng là một công tử từ nhỏ đã quen tiêu tiền.
Cậu ta thu xếp cho Vương Hi, Phàm Gian, Doãn Tâm và Vân Tiếu đến hộp đêm tốt nhất ở thủ đô, trông thấy Lâm Kha cũng không tồi, tưởng là thân tín dưới trướng của Vương Hi nên cũng gọi Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy cùng đến cho vui.
Sau đó đặt một gian phòng kính trong hộp đêm, gọi rượu mấy trăm nghìn, Lý Văn Trúc nói với Vương Hi: “Anh Hi, kể từ khi anh bị mù, anh cả của anh, Dương Bác Thiên và Lâm Hạo đã làm loạn cả giới kinh doanh ở thủ đô”.
“Bọn họ đều là con cháu nhà giàu, tài năng kinh doanh thì tầm thường, nhưng ăn chơi đàng điếm thì đều là các cao thủ. Trong cái giới của bọn họ, có một người là Tần Thiếu Du, còn một người nữa là Ninh thiếu gia, anh biết chứ?”
“Tôi biết bọn họ”, Vương Hi nói.
“Tần Thiếu Du là xã hội đen, Ninh thiếu gia là người giàu nhất bảng ngầm. Hai kẻ này có thế lực rất lớn, nhưng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Họ dẫn anh cả của anh, Dương Bác Thiên, Lâm Hạo và tôi làm mấy dự án, tất cả những dự án này đều lỗ vốn. Tứ đại gia tộc ở thủ đô hai năm nay bị bọn họ làm thâm hụt mấy trăm tỷ”, Lý Văn Trúc nói.
“Tiền đều vào túi bọn họ hết à?”, Vương Hi hỏi.
“Đúng vậy, bọn chúng hợp tác với Long Minh lừa tiền của chúng tôi, lùa tiền vào túi của bọn chúng. Chắc anh biết kinh doanh cái gì kiếm được nhiều tiền nhất đúng không? Là đầu tư cổ phiếu đa cấp. Lúc đó tôi luôn nghe thấy bọn chúng nhắc tới điều này, nhưng không hiểu gì hết mà vẫn cứ ngu ngốc cười với bọn chúng. Bây giờ mới biết bọn chúng lừa đảo tiền vốn của chúng tôi!”, Lý Văn Trúc tức đến nỗi đấm xuống bàn.
“Đám người này thật sự xấu xa”, Vương Hi nheo mắt lại cười.
“Không chỉ chúng tôi, còn có giới kinh doanh ở Tân Môn và Giang Nam, rất nhiều người bị bọn chúng lừa đảo. Ba người Long Minh, Tần Thiếu Du và Ninh thiếu gia đã hình thành kết cấu tam giác, trong 3 năm nay bọn chúng đã lấy ít nhất hàng nghìn tỷ từ các gia tộc lớn. Ngoài mặt bọn chúng làm ăn đoan chính, thực ra Ninh thiếu gia vẫn luôn hợp tác với các tập đoàn tài chính nước ngoài, kiểm soát các cuộc chiến tranh ở nước ngoài, lợi dụng chiến tranh để kiếm lời bất chính. Tôi đoán trong tay Ninh thiếu gia có ít nhất hơn nghìn tỷ đô la Mỹ”, Lý Văn Trúc nói.
“Cậu còn biết những gì nữa?”, Vương Hi hỏi.
“Tôi không biết gì nhiều hơn và một số chi tiết, chỉ biết có vậy. Vương thiếu gia, anh là một người suy nghĩ tinh tế, nếu 3 năm trước anh không gặp tai nạn, có anh trấn giữ thủ đô, bọn chúng chắc chắn sẽ không có cơ hội để lừa tiền chúng tôi. Tôi nghi vụ tai nạn xe hơi 3 năm trước của anh là do bọn chúng làm. Bây giờ mắt anh khỏi rồi, quay trở về thủ đô, chỉ có anh mới có thể giúp được chúng tôi, cầu xin anh hãy giúp chúng tôi. Nếu anh không ra tay, tứ đại gia tộc của chúng ta sẽ bị hại đến phá sản mất. Chúng tôi bị phá sản cũng không sao, trong tay chúng tôi còn nắm giữ mười mấy doanh nghiệp lớn và vừa. Nhưng bị phá sản thì cả nền kinh tế Hoa Hạ cũng sẽ lao đao!”, Lý Văn Trúc khổ sở nói.
Vương Hi khẽ nâng tay, ý bảo Lý Văn Trúc đừng nói nữa.
Anh bắt đầu bày những chiếc ly rượu ra trước mặt, giả sử coi những chiếc ly này là ba người Long Minh, Ninh thiếu gia và Tần Thiếu Du.
Sau đó bao quanh bằng một đống con xúc xắc, giả sử những con xúc xắc này là Lý Văn Trúc, Dương Bác Thiên, Vương Hoài An, Lâm Hạo và các gia tộc lớn nhỏ khác.
Anh nhớ trong tay Long Minh có một dự án quan trọng đó là điều chế dược liệu.
Anh cũng nhớ Hàn Lâm Nhi từng nói với mình rằng, cô ấy đang làm điều chế dược liệu với đám người Long Minh, sắp phát tài rồi.
Vương Hi khẽ nhắm mắt lại, tự động ngăn chặn tiếng nhạc điếc tai nhức óc trong hộp đêm, cố gắng liên hệ những manh mối nhỏ vụn anh nhận được với nhau.
Dần dần, trong đầu anh xuất hiện một kết cấu thương mại khổng lồ.
Cuối cùng anh đã hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra.
Ninh thiếu gia buôn bán cho chiến tranh, cung cấp vật tư quân đội cho các quốc gia đang chiến loạn trên thế giới như vùng “Tam giác vàng”, bao gồm cả binh đoàn lính đánh thuê của Tuyết Lang.
Trước đây Long Minh từng tìm đến anh để cầu xin anh xả tất cả số dược liệu đang tích trữ ở phía Bắc.
Lúc đó anh rất nghi ngờ, cho dù mối làm ăn của Long Minh có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể cần đến nhiều dược liệu như vậy. Bây giờ thị trường điều chế dược liệu trong nước đang bão hòa, sao hắn có thể cấp tốc điều chế số lượng lớn thuốc Tây rồi bán hết trong thành phố chứ?
Số dược liệu này của hắn không bán cho các thành phố của Hoa Hạ, ngoài mặt bán thuốc ở Hoa Hạ nhưng thực chất là bán cho các cuộc chiến.
Số thuốc này là dược phẩm quân đội.
Tứ đại gia tộc vẫn luôn làm ăn với Long Minh, nhưng Lý Văn Trúc nói với anh, tất cả bọn họ đều lỗ vốn, tại sao bọn họ lại lỗ vốn? Bề ngoài Long Minh kinh doanh điều chế dược liệu, mỗi ngày tiêu tốn 300, 500 triệu tiền tuyên truyền, ngoài mặt thì dùng tiền của họ để đầu tư hết vào quảng cáo, thực tế chi phí quảng cáo không nhiều đến vậy. Hắn đang bí mật chuyển đổi. Ngoài sáng dùng tiền của mấy người này để làm ăn, trong tối thì rửa hết tiền của họ vào túi mình.
Hàn Lâm Nhi liên thủ với bọn chúng có thể là vì cô ấy cũng là một trong số rất nhiều người bị đa cấp, Lý Văn Trúc nói với anh rằng Long Minh đã lừa rất nhiều các tập đoàn tài chính trong giới kinh doanh Giang Nam và giới kinh doanh thủ đô. Thậm chí nửa năm trước, Long Minh còn lừa đảo sang tận phía Bắc, mà Hàn Lâm Nhi dại khờ lại gia nhập với bọn chúng, lầm tưởng rằng mình có một vụ hợp tác làm ăn lớn.
Đúng là, thà tin ngày tận thế chứ không tin cái mồm của Long Minh.
Ba năm trước anh gặp tai nạn xe, hai mắt bị mù, Ninh thiếu gia là kẻ bày mưu, Tần Thiếu Du là kẻ thực hiện, vậy kẻ cung cấp tin tình báo cho bọn chúng bên cạnh anh là ai?
Là Long Minh!
Bọn chúng muốn tiêu diệt anh, không phải bởi vì anh không giúp Ninh thiếu gia làm việc, mà là biết tính anh lương thiện. Nếu thấy đám người này giở trò đa cấp lừa đảo các nhà giàu ở Hoa Hạ thì nhất định sẽ cản trở bọn chúng ngay.
Bọn chúng sợ anh phá hỏng kế hoạch.
“Tôi sẽ không bỏ qua bọn chúng!”, Vương Hi châm một điếu thuốc, kìm nén lửa giận trong lòng mà mỉm cười.
“Anh Hi, hộp đêm này vừa to vừa đẹp, nhiều gái xinh quá đi, lần đầu tiên tôi đến chơi ở nơi cao cấp thế này đấy”, bên này Vân Tiếu đã quẩy với Hồ Binh và Chu Thụy, khoa tay múa chân theo tiếng nhạc sập xình, đứng trong phòng kính lắc loạn xạ.
Gian phòng kính này ở tầng 2 của hộp đêm, xuyên qua bức tường kính có thể thấy được toàn cảnh vũ trường trong tầm mắt.
“Vương Hi sao lại có một thủ hạ nông cạn như cậu chứ? Thật là mất mặt”, Doãn Tâm ngại mất mặt, nhỏ giọng quở trách Vân Tiếu.
“Anh là cái gì mà có tư cách dạy đời tôi?”, Vân Tiếu khinh thường nói.
“Cậu ta là quyền vương cấp SS, anh không đánh lại cậu ta đâu”, Phàm Gian mặt vô cảm xúc nói.
“Tôi có thể chém chết cậu ta với một nhát dao phay”, Doãn Tâm nói.
“Hừ!”, Vấn Tiếu không phục đủ kiểu.
“Anh Hi, cứu giúp các gia tộc của chúng tôi được không?”, Lý Văn Trúc không rảnh để ý mấy tên thủ hạ của Vương Hi, vẻ mặt khẩn thiết nhìn anh.
“Tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Trong lúc Vương Hi và Lý Văn Trúc nói chuyện, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng trên sân khấu ở dưới lầu.
Cô gái này mặc đồng phục JK, đi tất gối và giày màu đen, buộc tóc đuôi ngựa hai bên, đang đứng trên sân khấu nhảy sexy.
Dáng người cô đúng là thuộc hàng cực phẩm, động tác múa vô cùng gợi cảm, lúc cô nhảy đã thu hút không ít gã đàn ông xúm tụ vào xem.
“Là Đồng Thiến mà!”, Doãn Tâm cũng trông thấy cô gái, anh khá là ngạc nhiên.
Chương 222: Vô tình gặp Đồng Thiến