Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330: Xin em đừng giày vò bản thân
“Đúng là ỷ có tiền không coi người khác ra gì”, Diệp Khinh Tuyết cười khinh chốt một câu rồi quay lưng bỏ đi.
Vương Hi nhìn bóng lưng cô xa dần bước vào giảng đường, chỉ cần nhận được sự chú ý của Diệp Khinh Tuyết, bảo anh làm gì cũng đáng.
Mấy hôm sau, Diệp Khinh Tuyết đột nhiên đổ bệnh. Cô sốt rất cao, có thể là bị cảm lạnh. Diệp Khinh Tuyết nằm trên giường thở dài, lại nghĩ vẫn còn rất nhiều việc phải làm nên cô đã cố gắng ngồi dậy, mặc kệ đầu đau như búa bổ để lấy thuốc hạ sốt, uống xong rồi mặc quần áo chuẩn bị đến thư viện học như mọi ngày.
Vừa mở cửa phòng ra, Vương Hi đã đứng trực sẵn ở bên ngoài.
“Anh nghe nói em bị ốm, không ở nhà nghỉ ngơi đi còn muốn đi đâu?”, Vương Hi nghiêm túc hỏi.
Diệp Khinh Tuyết bỏ ngoài tai lời Vương Hi nói, coi anh như không khí mà bước qua.
Vương Hi ôm chặt Diệp Khinh Tuyết từ đằng sau không cho cô đi tiếp: “Anh đã sai, nhưng em phải biết trân trọng sức khỏe của mình, ngoài trời mưa to mà em lại đang bị cảm lạnh, dính nước mưa sẽ chỉ khiến bệnh của em nặng hơn mà thôi”.
Diệp Khinh Tuyết giãy khỏi cái ôm của Vương Hi: “Anh bỏ tôi ra, Vương Hi, rốt cuộc anh là cái thá gì? Chúng ta ly hôn rồi, giữa hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Tôi muốn làm gì thì kệ tôi, anh không có tư cách quản tôi”.
Diệp Khinh Tuyết giãy rất mạnh nhưng Vương Hi càng ôm cô chặt hơn.
“Khinh Tuyết, em bình tĩnh một chút. Không phải anh muốn quản em mà chỉ hy vọng em quan tâm đến bản thân mình hơn”, Vương Hi nói.
Diệp Khinh Tuyết bị Vương Hi ôm giống như một con thỏ nhỏ, cô càng giãy giụa thì càng chứng tỏ cô là một kẻ cô đơn và bị tổn thương sâu sắc. Cô tức giận quay người lại tát mấy phát vào mặt Vương Hi.
“Anh buông tôi ra, cũng buông tha cho hai chúng ta đi. Vết thương lành rồi sẽ để lại sẹo, mỗi lần nhìn vào vết sẹo đó, tôi sẽ nhớ lại năm xưa mình đã bị tổn thương như thế nào và nỗi đau ấy chính là nỗi ám ảnh suốt cả cuộc đời của tôi”, Diệp Khinh Tuyết hận thấu xương, nói.
Diệp Khinh Tuyết đột nhiên dùng răng cắn tay Vương Hi, anh bị đau nên đã buông tay ra. Cô lập tức chạy trốn khỏi vòng tay của anh.
“Khinh Tuyết, em bình tĩnh lại đi. Anh xin em, mọi chuyện đều là lỗi của anh, em đừng giày vò bản thân như vậy nữa, đừng để bệnh nặng hơn”, Vương Hi đuổi theo Diệp Khinh Tuyết chạy xuống lầu.
Bên ngoài mưa rơi xối xả. Diệp Khinh Tuyết không kịp mang ô, bỏ trốn trong làn mưa, là mưa hắt vào mặt hay là những giọt lệ lăn dài trên má. Vương Hi cũng đội mưa đuổi theo cô.
Khi anh bắt được cánh tay của Diệp Khinh Tuyết, cô hung hăng gạt ra: “Tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân mình”.
“Vương Hi, anh muốn làm cái gì? Mau buông tôi ra!”, Diệp Khinh Tuyết hét lên.
Vương Hi kéo tay Diệp Khinh Tuyết chạy đến một phòng học trống.
“Anh không có ý gì khác, chỉ muốn đưa em đi tránh mưa thôi”, Vương Hi nói.
“Tôi đã nói với anh rồi, anh không có quyền quản lý tôi”, Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nói.
Hai người ở trong phòng học suốt một buổi chiều mưa.
“Không phải anh quản em mà là trân trọng em. Trước đây anh đã phụ lòng em, bây giờ anh phải bù đắp mọi thứ”, Vương Hi nói.
“Ha, loại người như anh thật là thú vị, tưởng rằng bản thân là nhân vật lớn rồi thì ghê gớm lắm. Sao tôi phải giày vò bản thân mình vì anh chứ? Anh chẳng là cái thá gì trong mắt tôi”, Diệp Khinh Tuyết châm biếm.
“Còn em thì sao? Anh thường xuyên trông thấy em đứng một mình ở trên cầu, cô đơn và tịch mịch biết bao. Anh đoán, sở dĩ em đến đây một mình là vì lúc ở nhà không có việc gì làm, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến anh phải không? Cho nên em mới chọn một nơi yên bình như thế này, muốn quên hết mọi thứ về anh để bắt đầu lại cuộc sống mới”, Vương Hi nói.
Khóe môi Diệp Khinh Tuyết giật giật, nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ: “Đấy là anh tự mình đa tình mà thôi. Tôi đứng trên cầu là để ngắm cảnh, tôi thích không gian yên tĩnh không xô bồ, sau một ngày học mệt mỏi thư giãn một chút thì có làm sao? Mà tôi làm gì cũng không liên quan đến anh. Kể từ lúc ly hôn, hai chúng ta sớm đã mỗi người một ngả rồi”.
“Khinh Tuyết, đây có phải suy nghĩ thật trong đầu em không? Em không lừa được anh đâu, cũng không lừa được trái tim mình. Bây giờ anh thực sự không thể tiếp tục nhìn em sống cô độc như vậy, trong khi hai chúng ta còn yêu nhau. Cho dù vết thương lành sẽ để lại sẹo, nhưng cũng đã hết đau rồi. Anh sẽ không bao giờ tổn thương em thêm một lần nào nữa”, Vương Hi nói.
Vương Hi nói xong liền quan sát phản ứng của Diệp Khinh Tuyết, trên mặt cô nước mắt rơi lã chã, nhưng rất nhanh đã quay lưng lại không muốn để Vương Hi nhìn thấy.
Vương Hi bước tới sau lưng Diệp Khinh Tuyết, dùng áo khoác của mình khoác lên người cô.
Vương Hi nhìn cơ thể gầy gò của Diệp Khinh Tuyết không ngừng run rẩy, tiếp tục nói: “Có thể anh không phải là một người chồng tốt hay một người cha tốt, cũng không có nhiều thời gian để ở bên em, nhưng anh sẽ làm một người tốt”.
“Xem ra mấy ngày nay anh luôn theo dõi tôi, chơi chán gái xung quanh anh rồi mới muốn tôi quay lại đúng không? Một ngày nào đó anh chán tôi rồi cũng sẽ vứt bỏ tôi thôi. Vương Hi, anh lúc nào cũng vậy, chẳng qua bản thân anh không phát hiện ra mà thôi”, Diệp Khinh Tuyết ngừng khóc, cô lấy tay lau sạch nước mắt, lúc quay người lại nhìn Vương Hi, biểu cảm trên mặt cô lại trở nên lạnh lùng và xa cách như cũ.
“Quả thật có những lúc anh là người lương thiện, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận anh”.
“Anh muốn làm người tốt là việc của anh, nói cho tôi nghe để làm gì?”.
“Bởi vì chúng ta giống nhau”, Vương Hi đáp.
“Hai chúng ta từng bị thế giới này vứt bỏ, từng bị người ta ghen ghét, chế giễu. Chúng ta cũng từng sưởi ấm, an ủi và động viên cho nhau. Không có em anh sẽ không thể có ngày hôm nay”.
“Nhưng bây giờ anh đã trở nên giàu mạnh hơn, có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp và quyền lực. Anh có thể bảo vệ em, cho em chỗ dựa vững chắc hơn và trở thành bức tường chắn mọi sóng gió vì em…”.
“Tôi chẳng cần những thứ này!”, Diệp Khinh Tuyết ngắt lời Vương Hi.
“Nhưng anh cần em, Khinh Tuyết. Hãy về bên anh được không?”, Vương Hi quỳ xuống trước mặt Diệp Khinh Tuyết.
“Anh xin thề sau này sẽ đối xử tốt với em, sẽ không bao giờ làm tổn thương em”.
“Tôi không cần!”, Diệp Khinh Tuyết từ chối dứt khoát.
Diệp Khinh Tuyết bỏ đi, dần dần rời xa tầm mắt của Vương Hi. Cô dường như không đủ kiên nhẫn để nghe Vương Hi nói và nhìn vẻ mặt đau buồn của anh.
“Sau khi về hãy quan tâm đến sức khỏe của mình hơn, uống nước gừng nóng, đừng để cảm lạnh trở nặng hơn”, Vương Hi nói câu cuối cùng.
Tuy bị từ chối gay gắt, nhưng Vương Hi vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến Diệp Khinh Tuyết.
Sáng hôm sau, Vương Hi đột nhiên nhận được cuộc điện thoại Trần Lan: “Chào con rể cũ, lâu ngày không gặp, tôi đã biết hết chuyện về cậu và con gái tôi rồi. Nói thật, tuy không ưa gì cậu nhưng tôi hiểu Khinh Tuyết hơn bao giờ hết, càng không muốn để nó tiếp tục sống đau khổ như thế này nữa. Vậy nên tôi sẽ giúp cậu một tay”…
Vương Hi nhìn bóng lưng cô xa dần bước vào giảng đường, chỉ cần nhận được sự chú ý của Diệp Khinh Tuyết, bảo anh làm gì cũng đáng.
Mấy hôm sau, Diệp Khinh Tuyết đột nhiên đổ bệnh. Cô sốt rất cao, có thể là bị cảm lạnh. Diệp Khinh Tuyết nằm trên giường thở dài, lại nghĩ vẫn còn rất nhiều việc phải làm nên cô đã cố gắng ngồi dậy, mặc kệ đầu đau như búa bổ để lấy thuốc hạ sốt, uống xong rồi mặc quần áo chuẩn bị đến thư viện học như mọi ngày.
Vừa mở cửa phòng ra, Vương Hi đã đứng trực sẵn ở bên ngoài.
“Anh nghe nói em bị ốm, không ở nhà nghỉ ngơi đi còn muốn đi đâu?”, Vương Hi nghiêm túc hỏi.
Diệp Khinh Tuyết bỏ ngoài tai lời Vương Hi nói, coi anh như không khí mà bước qua.
Vương Hi ôm chặt Diệp Khinh Tuyết từ đằng sau không cho cô đi tiếp: “Anh đã sai, nhưng em phải biết trân trọng sức khỏe của mình, ngoài trời mưa to mà em lại đang bị cảm lạnh, dính nước mưa sẽ chỉ khiến bệnh của em nặng hơn mà thôi”.
Diệp Khinh Tuyết giãy khỏi cái ôm của Vương Hi: “Anh bỏ tôi ra, Vương Hi, rốt cuộc anh là cái thá gì? Chúng ta ly hôn rồi, giữa hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Tôi muốn làm gì thì kệ tôi, anh không có tư cách quản tôi”.
Diệp Khinh Tuyết giãy rất mạnh nhưng Vương Hi càng ôm cô chặt hơn.
“Khinh Tuyết, em bình tĩnh một chút. Không phải anh muốn quản em mà chỉ hy vọng em quan tâm đến bản thân mình hơn”, Vương Hi nói.
Diệp Khinh Tuyết bị Vương Hi ôm giống như một con thỏ nhỏ, cô càng giãy giụa thì càng chứng tỏ cô là một kẻ cô đơn và bị tổn thương sâu sắc. Cô tức giận quay người lại tát mấy phát vào mặt Vương Hi.
“Anh buông tôi ra, cũng buông tha cho hai chúng ta đi. Vết thương lành rồi sẽ để lại sẹo, mỗi lần nhìn vào vết sẹo đó, tôi sẽ nhớ lại năm xưa mình đã bị tổn thương như thế nào và nỗi đau ấy chính là nỗi ám ảnh suốt cả cuộc đời của tôi”, Diệp Khinh Tuyết hận thấu xương, nói.
Diệp Khinh Tuyết đột nhiên dùng răng cắn tay Vương Hi, anh bị đau nên đã buông tay ra. Cô lập tức chạy trốn khỏi vòng tay của anh.
“Khinh Tuyết, em bình tĩnh lại đi. Anh xin em, mọi chuyện đều là lỗi của anh, em đừng giày vò bản thân như vậy nữa, đừng để bệnh nặng hơn”, Vương Hi đuổi theo Diệp Khinh Tuyết chạy xuống lầu.
Bên ngoài mưa rơi xối xả. Diệp Khinh Tuyết không kịp mang ô, bỏ trốn trong làn mưa, là mưa hắt vào mặt hay là những giọt lệ lăn dài trên má. Vương Hi cũng đội mưa đuổi theo cô.
Khi anh bắt được cánh tay của Diệp Khinh Tuyết, cô hung hăng gạt ra: “Tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân mình”.
“Vương Hi, anh muốn làm cái gì? Mau buông tôi ra!”, Diệp Khinh Tuyết hét lên.
Vương Hi kéo tay Diệp Khinh Tuyết chạy đến một phòng học trống.
“Anh không có ý gì khác, chỉ muốn đưa em đi tránh mưa thôi”, Vương Hi nói.
“Tôi đã nói với anh rồi, anh không có quyền quản lý tôi”, Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nói.
Hai người ở trong phòng học suốt một buổi chiều mưa.
“Không phải anh quản em mà là trân trọng em. Trước đây anh đã phụ lòng em, bây giờ anh phải bù đắp mọi thứ”, Vương Hi nói.
“Ha, loại người như anh thật là thú vị, tưởng rằng bản thân là nhân vật lớn rồi thì ghê gớm lắm. Sao tôi phải giày vò bản thân mình vì anh chứ? Anh chẳng là cái thá gì trong mắt tôi”, Diệp Khinh Tuyết châm biếm.
“Còn em thì sao? Anh thường xuyên trông thấy em đứng một mình ở trên cầu, cô đơn và tịch mịch biết bao. Anh đoán, sở dĩ em đến đây một mình là vì lúc ở nhà không có việc gì làm, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến anh phải không? Cho nên em mới chọn một nơi yên bình như thế này, muốn quên hết mọi thứ về anh để bắt đầu lại cuộc sống mới”, Vương Hi nói.
Khóe môi Diệp Khinh Tuyết giật giật, nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ: “Đấy là anh tự mình đa tình mà thôi. Tôi đứng trên cầu là để ngắm cảnh, tôi thích không gian yên tĩnh không xô bồ, sau một ngày học mệt mỏi thư giãn một chút thì có làm sao? Mà tôi làm gì cũng không liên quan đến anh. Kể từ lúc ly hôn, hai chúng ta sớm đã mỗi người một ngả rồi”.
“Khinh Tuyết, đây có phải suy nghĩ thật trong đầu em không? Em không lừa được anh đâu, cũng không lừa được trái tim mình. Bây giờ anh thực sự không thể tiếp tục nhìn em sống cô độc như vậy, trong khi hai chúng ta còn yêu nhau. Cho dù vết thương lành sẽ để lại sẹo, nhưng cũng đã hết đau rồi. Anh sẽ không bao giờ tổn thương em thêm một lần nào nữa”, Vương Hi nói.
Vương Hi nói xong liền quan sát phản ứng của Diệp Khinh Tuyết, trên mặt cô nước mắt rơi lã chã, nhưng rất nhanh đã quay lưng lại không muốn để Vương Hi nhìn thấy.
Vương Hi bước tới sau lưng Diệp Khinh Tuyết, dùng áo khoác của mình khoác lên người cô.
Vương Hi nhìn cơ thể gầy gò của Diệp Khinh Tuyết không ngừng run rẩy, tiếp tục nói: “Có thể anh không phải là một người chồng tốt hay một người cha tốt, cũng không có nhiều thời gian để ở bên em, nhưng anh sẽ làm một người tốt”.
“Xem ra mấy ngày nay anh luôn theo dõi tôi, chơi chán gái xung quanh anh rồi mới muốn tôi quay lại đúng không? Một ngày nào đó anh chán tôi rồi cũng sẽ vứt bỏ tôi thôi. Vương Hi, anh lúc nào cũng vậy, chẳng qua bản thân anh không phát hiện ra mà thôi”, Diệp Khinh Tuyết ngừng khóc, cô lấy tay lau sạch nước mắt, lúc quay người lại nhìn Vương Hi, biểu cảm trên mặt cô lại trở nên lạnh lùng và xa cách như cũ.
“Quả thật có những lúc anh là người lương thiện, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận anh”.
“Anh muốn làm người tốt là việc của anh, nói cho tôi nghe để làm gì?”.
“Bởi vì chúng ta giống nhau”, Vương Hi đáp.
“Hai chúng ta từng bị thế giới này vứt bỏ, từng bị người ta ghen ghét, chế giễu. Chúng ta cũng từng sưởi ấm, an ủi và động viên cho nhau. Không có em anh sẽ không thể có ngày hôm nay”.
“Nhưng bây giờ anh đã trở nên giàu mạnh hơn, có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp và quyền lực. Anh có thể bảo vệ em, cho em chỗ dựa vững chắc hơn và trở thành bức tường chắn mọi sóng gió vì em…”.
“Tôi chẳng cần những thứ này!”, Diệp Khinh Tuyết ngắt lời Vương Hi.
“Nhưng anh cần em, Khinh Tuyết. Hãy về bên anh được không?”, Vương Hi quỳ xuống trước mặt Diệp Khinh Tuyết.
“Anh xin thề sau này sẽ đối xử tốt với em, sẽ không bao giờ làm tổn thương em”.
“Tôi không cần!”, Diệp Khinh Tuyết từ chối dứt khoát.
Diệp Khinh Tuyết bỏ đi, dần dần rời xa tầm mắt của Vương Hi. Cô dường như không đủ kiên nhẫn để nghe Vương Hi nói và nhìn vẻ mặt đau buồn của anh.
“Sau khi về hãy quan tâm đến sức khỏe của mình hơn, uống nước gừng nóng, đừng để cảm lạnh trở nặng hơn”, Vương Hi nói câu cuối cùng.
Tuy bị từ chối gay gắt, nhưng Vương Hi vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến Diệp Khinh Tuyết.
Sáng hôm sau, Vương Hi đột nhiên nhận được cuộc điện thoại Trần Lan: “Chào con rể cũ, lâu ngày không gặp, tôi đã biết hết chuyện về cậu và con gái tôi rồi. Nói thật, tuy không ưa gì cậu nhưng tôi hiểu Khinh Tuyết hơn bao giờ hết, càng không muốn để nó tiếp tục sống đau khổ như thế này nữa. Vậy nên tôi sẽ giúp cậu một tay”…