Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314: Vương Hi và Tuyết Lang sập bẫy
Tên Urasso này rất xảo trá, mỗi lần bị vây bắt đều có thể trốn thoát.
“Anh thích thuốc lá của tôi sao?”, Vương Hi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để nói chuyện với hắn.
“Đúng vậy, tôi rất thích thuốc lá của Hoa Hạ. Thích những hãng thuốc như Trung Hoa, Ngọc Khê, Đại Trùng Cửu, xì gà không tệ nhưng tôi thích thuốc lá hơn. Anh đến đây để giao dịch đúng không? Tôi sẽ mua hết chỗ thuốc lá của anh, đừng đánh giá thấp năng lực của tôi, nếu các anh cung cấp thuốc lá dài hạn cho tôi, tôi có thể giúp các anh bán được một số lượng lớn thuốc phiện”, Urasso cười đểu, nói.
“Anh chính là Urasso tiếng tăm lừng lẫy phải không?”, Vương Hi làm bộ bất ngờ hỏi.
“Anh là ai? Anh là người Hoa Hạ, là người của Ninh thiếu gia và Long Minh hả?”, Urasso nói.
“Đúng vậy, tôi là người của Long Minh”, Vương Hi nói.
“Thì ra là đồng minh, anh còn thuốc lá không?”, Urasso hỏi.
“Anh là Urasso thật hả?”, Vương Hi hỏi.
“Mấy người xem cái mũi của tôi này, trên thế giới này ngoài tôi ra còn ai có cái mũi dài như vậy không?”, Urasso bật cười.
“Vậy tốt quá, không ngờ lại gặp được anh. Anh đợi chút, tôi gọi thủ hạ lên đưa tiền ngay”, Vương Hi tiếp tục diễn.
“Đi đi”, Urasso mặt đầy men say, nhẹ khoát tay một cái.
Lúc Vương Hi quay người lại, biểu cảm trên mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc. Anh ra khỏi quán rượu gọi điện thoại triệu tập binh sĩ tới để bắt Urasso.
Thủ hạ của Urasso ở quán rượu không ít, khoảng hơn 50 tên và đều có súng. Vương Hi và Tuyết Lang đều có bản lĩnh nhưng cũng không thể đối chọi với 50 tên cướp biển vạm vỡ có súng được.
Điều khiến Vương Hi không ngờ tới chính là, lúc anh quay trở lại quán rượu, vừa mới ngồi xuống bên cạnh Urasso nói vài câu, thì hắn nhận được điện thoại rồi thay đổi sắc mặt ngay tức khắc.
“Tao nhận được thông báo, tên tổng thống đáng chết vừa mới nhậm chức của Alok đang phái người đến bắt chúng ta, mau chạy thôi!”, Urasso kêu lên.
“Là tên Vương Hi xui xẻo đó, nghe nói sau lưng hắn có Tuyết Lang chống lưng, bây giờ địa vị và quyền lực tối cao của Alok đều nằm trong tay hắn”, một tên cướp biển nói.
“Chúng ta không phải đối thủ của hắn, mau chạy thôi”, một tên cướp biển khác vội vã chạy khỏi quán rượu.
“…”, Vương Hi và Tuyết Lang nhếch miệng đứng nhìn đám cướp biển chuột nhắt bỏ chạy.
Quả nhiên Urasso có gián điệp bên cạnh Vương Hi, mà tên gián điệp này có chức vụ không hề thấp. Vương Hi vừa hạ lệnh bắt giữ Urasso mà hắn đã nhận được tin báo ngay, như vậy tên gián điệp này ít nhất phải là trung tá, thậm chí là đại tá.
“Không ngờ bọn chúng có tay trong bên ta”, Tuyết Lang cắn răng nói.
“Tôi phải bảo Phàm Gian điều tra mới được”, Vương Hi cũng trầm mặt xuống.
“Không chỉ cậu, tôi cũng phải điều tra. Tên Urasso này có rất nhiều tiền, hắn có thể mua chuộc rất nhiều người. Gián điệp không nhất định là ở bên chỗ cậu, cũng có thể là ở chỗ tôi”, Tuyết Lang nói.
“Hai người anh em này đang đứng đây lẩm bẩm cái gì vậy? Vương Hi đã phái người đến bắt chúng ta rồi đấy, còn không mau chạy cùng chúng tôi?”, Urasso đột nhiên kéo cổ áo của Vương Hi, lôi anh ra ngoài chạy.
Tuyết Lang ngây ra, cũng chạy theo Vương Hi và Urasso.
Bên ngoài quán rượu có xe, hắn đem Vương Hi và Tuyết Lang lên xe rồi đạp ga chạy ra cảng biển. Xe phóng nhanh như bay, chỉ mất 20 phút đã tới nơi.
Một lúc sau có vài chiếc ca nô đến đón họ, đi khoảng nửa tiếng, Urasso dẫn Vương Hi và Tuyết Lang lên một con tàu chiến hạm.
“Người anh em, từ khi Alok thống nhất, tên Vương Hi đáng chết đó ngày càng gắt. Hắn đã giết Bái Thiết, tiếp theo chắc chắn sẽ đến lượt chúng tôi. Nể tình chúng ta có duyên gặp nhau, các anh cứ trốn trên thuyền của tôi đi. Đợi Vương Hi rút quân, chúng ta sẽ quay lại đất liền sau”, Urasso nghiêm túc nói với Vương Hi và Tuyết Lang.
Vương Hi và Tuyết Lang nhìn nhau, trên mặt cả hai đều viết chữ: “Cạn lời”.
“Chúng tôi vừa đến phố đảo đã uống rượu, lại phải chạy trốn Vương Hi nên giờ hơi mệt, có thể nghỉ ngơi trên thuyền của anh không?”, Tuyết Lang hỏi.
“Cứ tự nhiên, chỉ cần cung cấp thuốc lá Hoa Hạ cho tôi là được”, Urasso nói.
“Đây, cho anh hết”, Vương Hi lấy một bao thuốc lá còn nguyên vẹn đập vào tay Urasso.
“Người Hoa Hạ hào phóng thật đấy”, Urasso vui mừng nói.
Vương Hi và Tuyết Lang đã xác định, tên Urasso này là ngu thật. Hắn chưa biết rõ thân phận của họ mà đã dẫn lên thuyền của mình rồi.
“Có cơ hội rồi”, sau khi vào trong một căn phòng, Tuyết Lang nói nhỏ với Vương Hi.
“Bắt được hắn ta dễ thế hả? Sao tôi cứ cảm giác đây là mơ vậy”, Vương Hi véo mặt Tuyết Lang.
“Đau! Chúng ta không mơ đâu”, Tuyết Lang cũng véo mặt Vương Hi.
Lúc hai người đang mừng thầm, Urasso đã chui vào trong phòng lúc nào không hay, hắn nhìn hai người rồi nhếch miệng cười xấu xa, sau đó lấy một cái túi đựng đầy loại cỏ kỳ lạ và giấy bọc ra
“Để cảm ơn hai anh đã tặng tôi thuốc lá, tôi cũng có một món quà nhỏ tặng hai anh đây. Các anh đừng khách sáo, cứ tha hồ mà thưởng thức”, Urasso thành thạo cuộn cỏ vào trong giấy thành một điếu thuốc rồi đưa cho Vương Hi.
Mặt Vương Hi biến sắc, anh biết đây không phải loại thuốc bình thường.
Anh muốn từ chối, nhưng rồi thấy một sự khác thường từ trong mắt của Urasso.
Tuy Urasso ngốc thật nhưng hắn vẫn chưa đến mức ngu xuẩn.
Vương Hi đã nhỡ thừa nhận bản thân là người buôn bán ma túy, nhưng có vẻ Urasso không tin nên đang thăm dò anh.
“Không thích hả? Hay thử cái này đi?”, Urasso lấy ra một túi bột màu trắng khác, cười xấu xa nhìn Vương Hi.
“…”, Vương Hi và Tuyết Lang tái mét mặt mày.
“Không phải các anh là người của Long Minh sao? Long Minh rất thích nó, chẳng lẽ các anh không có hứng thú với những thứ ngon lành này sao?”, Urasso nói.
“Tôi hút thuốc này là được rồi”, Vương Hi nắm chặt tay, mỉm cười nhận thuốc lá từ tay Urasso.
“Không thích ma túy à?”, Urasso nói.
“Thứ này hại não, dùng nhiều không tốt, tôi chỉ bán chứ không dùng”, Vương Hi cười gượng, châm điếu thuốc Urasso lên hút.
Urasso không chỉ là một tên cướp biển, mà còn là một con nghiện, vì hắn chưa tin thân phận của họ nên buộc phải chơi thuốc với hắn suốt mấy ngày liền.
Có một số thứ một khi đã đụng vào rồi thì không thể dứt ra được. Vương Hi và Tuyết Lang vì muốn Urasso tin tưởng nên đã hút thuốc của hắn đến nghiện. Hai người không hề thiếu tiền, với khối tài sản kếch xù của họ có thể dễ dàng mua được cả tấn thuốc nhưng thứ này cực kỳ độc hại đối với sức khỏe của họ.
“Anh thích thuốc lá của tôi sao?”, Vương Hi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để nói chuyện với hắn.
“Đúng vậy, tôi rất thích thuốc lá của Hoa Hạ. Thích những hãng thuốc như Trung Hoa, Ngọc Khê, Đại Trùng Cửu, xì gà không tệ nhưng tôi thích thuốc lá hơn. Anh đến đây để giao dịch đúng không? Tôi sẽ mua hết chỗ thuốc lá của anh, đừng đánh giá thấp năng lực của tôi, nếu các anh cung cấp thuốc lá dài hạn cho tôi, tôi có thể giúp các anh bán được một số lượng lớn thuốc phiện”, Urasso cười đểu, nói.
“Anh chính là Urasso tiếng tăm lừng lẫy phải không?”, Vương Hi làm bộ bất ngờ hỏi.
“Anh là ai? Anh là người Hoa Hạ, là người của Ninh thiếu gia và Long Minh hả?”, Urasso nói.
“Đúng vậy, tôi là người của Long Minh”, Vương Hi nói.
“Thì ra là đồng minh, anh còn thuốc lá không?”, Urasso hỏi.
“Anh là Urasso thật hả?”, Vương Hi hỏi.
“Mấy người xem cái mũi của tôi này, trên thế giới này ngoài tôi ra còn ai có cái mũi dài như vậy không?”, Urasso bật cười.
“Vậy tốt quá, không ngờ lại gặp được anh. Anh đợi chút, tôi gọi thủ hạ lên đưa tiền ngay”, Vương Hi tiếp tục diễn.
“Đi đi”, Urasso mặt đầy men say, nhẹ khoát tay một cái.
Lúc Vương Hi quay người lại, biểu cảm trên mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc. Anh ra khỏi quán rượu gọi điện thoại triệu tập binh sĩ tới để bắt Urasso.
Thủ hạ của Urasso ở quán rượu không ít, khoảng hơn 50 tên và đều có súng. Vương Hi và Tuyết Lang đều có bản lĩnh nhưng cũng không thể đối chọi với 50 tên cướp biển vạm vỡ có súng được.
Điều khiến Vương Hi không ngờ tới chính là, lúc anh quay trở lại quán rượu, vừa mới ngồi xuống bên cạnh Urasso nói vài câu, thì hắn nhận được điện thoại rồi thay đổi sắc mặt ngay tức khắc.
“Tao nhận được thông báo, tên tổng thống đáng chết vừa mới nhậm chức của Alok đang phái người đến bắt chúng ta, mau chạy thôi!”, Urasso kêu lên.
“Là tên Vương Hi xui xẻo đó, nghe nói sau lưng hắn có Tuyết Lang chống lưng, bây giờ địa vị và quyền lực tối cao của Alok đều nằm trong tay hắn”, một tên cướp biển nói.
“Chúng ta không phải đối thủ của hắn, mau chạy thôi”, một tên cướp biển khác vội vã chạy khỏi quán rượu.
“…”, Vương Hi và Tuyết Lang nhếch miệng đứng nhìn đám cướp biển chuột nhắt bỏ chạy.
Quả nhiên Urasso có gián điệp bên cạnh Vương Hi, mà tên gián điệp này có chức vụ không hề thấp. Vương Hi vừa hạ lệnh bắt giữ Urasso mà hắn đã nhận được tin báo ngay, như vậy tên gián điệp này ít nhất phải là trung tá, thậm chí là đại tá.
“Không ngờ bọn chúng có tay trong bên ta”, Tuyết Lang cắn răng nói.
“Tôi phải bảo Phàm Gian điều tra mới được”, Vương Hi cũng trầm mặt xuống.
“Không chỉ cậu, tôi cũng phải điều tra. Tên Urasso này có rất nhiều tiền, hắn có thể mua chuộc rất nhiều người. Gián điệp không nhất định là ở bên chỗ cậu, cũng có thể là ở chỗ tôi”, Tuyết Lang nói.
“Hai người anh em này đang đứng đây lẩm bẩm cái gì vậy? Vương Hi đã phái người đến bắt chúng ta rồi đấy, còn không mau chạy cùng chúng tôi?”, Urasso đột nhiên kéo cổ áo của Vương Hi, lôi anh ra ngoài chạy.
Tuyết Lang ngây ra, cũng chạy theo Vương Hi và Urasso.
Bên ngoài quán rượu có xe, hắn đem Vương Hi và Tuyết Lang lên xe rồi đạp ga chạy ra cảng biển. Xe phóng nhanh như bay, chỉ mất 20 phút đã tới nơi.
Một lúc sau có vài chiếc ca nô đến đón họ, đi khoảng nửa tiếng, Urasso dẫn Vương Hi và Tuyết Lang lên một con tàu chiến hạm.
“Người anh em, từ khi Alok thống nhất, tên Vương Hi đáng chết đó ngày càng gắt. Hắn đã giết Bái Thiết, tiếp theo chắc chắn sẽ đến lượt chúng tôi. Nể tình chúng ta có duyên gặp nhau, các anh cứ trốn trên thuyền của tôi đi. Đợi Vương Hi rút quân, chúng ta sẽ quay lại đất liền sau”, Urasso nghiêm túc nói với Vương Hi và Tuyết Lang.
Vương Hi và Tuyết Lang nhìn nhau, trên mặt cả hai đều viết chữ: “Cạn lời”.
“Chúng tôi vừa đến phố đảo đã uống rượu, lại phải chạy trốn Vương Hi nên giờ hơi mệt, có thể nghỉ ngơi trên thuyền của anh không?”, Tuyết Lang hỏi.
“Cứ tự nhiên, chỉ cần cung cấp thuốc lá Hoa Hạ cho tôi là được”, Urasso nói.
“Đây, cho anh hết”, Vương Hi lấy một bao thuốc lá còn nguyên vẹn đập vào tay Urasso.
“Người Hoa Hạ hào phóng thật đấy”, Urasso vui mừng nói.
Vương Hi và Tuyết Lang đã xác định, tên Urasso này là ngu thật. Hắn chưa biết rõ thân phận của họ mà đã dẫn lên thuyền của mình rồi.
“Có cơ hội rồi”, sau khi vào trong một căn phòng, Tuyết Lang nói nhỏ với Vương Hi.
“Bắt được hắn ta dễ thế hả? Sao tôi cứ cảm giác đây là mơ vậy”, Vương Hi véo mặt Tuyết Lang.
“Đau! Chúng ta không mơ đâu”, Tuyết Lang cũng véo mặt Vương Hi.
Lúc hai người đang mừng thầm, Urasso đã chui vào trong phòng lúc nào không hay, hắn nhìn hai người rồi nhếch miệng cười xấu xa, sau đó lấy một cái túi đựng đầy loại cỏ kỳ lạ và giấy bọc ra
“Để cảm ơn hai anh đã tặng tôi thuốc lá, tôi cũng có một món quà nhỏ tặng hai anh đây. Các anh đừng khách sáo, cứ tha hồ mà thưởng thức”, Urasso thành thạo cuộn cỏ vào trong giấy thành một điếu thuốc rồi đưa cho Vương Hi.
Mặt Vương Hi biến sắc, anh biết đây không phải loại thuốc bình thường.
Anh muốn từ chối, nhưng rồi thấy một sự khác thường từ trong mắt của Urasso.
Tuy Urasso ngốc thật nhưng hắn vẫn chưa đến mức ngu xuẩn.
Vương Hi đã nhỡ thừa nhận bản thân là người buôn bán ma túy, nhưng có vẻ Urasso không tin nên đang thăm dò anh.
“Không thích hả? Hay thử cái này đi?”, Urasso lấy ra một túi bột màu trắng khác, cười xấu xa nhìn Vương Hi.
“…”, Vương Hi và Tuyết Lang tái mét mặt mày.
“Không phải các anh là người của Long Minh sao? Long Minh rất thích nó, chẳng lẽ các anh không có hứng thú với những thứ ngon lành này sao?”, Urasso nói.
“Tôi hút thuốc này là được rồi”, Vương Hi nắm chặt tay, mỉm cười nhận thuốc lá từ tay Urasso.
“Không thích ma túy à?”, Urasso nói.
“Thứ này hại não, dùng nhiều không tốt, tôi chỉ bán chứ không dùng”, Vương Hi cười gượng, châm điếu thuốc Urasso lên hút.
Urasso không chỉ là một tên cướp biển, mà còn là một con nghiện, vì hắn chưa tin thân phận của họ nên buộc phải chơi thuốc với hắn suốt mấy ngày liền.
Có một số thứ một khi đã đụng vào rồi thì không thể dứt ra được. Vương Hi và Tuyết Lang vì muốn Urasso tin tưởng nên đã hút thuốc của hắn đến nghiện. Hai người không hề thiếu tiền, với khối tài sản kếch xù của họ có thể dễ dàng mua được cả tấn thuốc nhưng thứ này cực kỳ độc hại đối với sức khỏe của họ.