Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 308: Vương Hi và đội điều tra đặc biệt
Lần này, Vương Hi một lần nữa lại để Long Minh trốn thoát. Cùng lúc đó, bên phía đội điều tra đặc biệt cũng làm việc rất hiệu suất, bọn họ rất nhanh đã tóm được Vương Hi ở nông thôn.
Sau đó anh bị đội điều tra đặc biệt chuyển đến trại giam số 1 ở thủ đô.
Vương Hi đã chạy trốn gần 3 tháng, hành tung của anh khiến đội điều tra đặc biệt sôi máu, bọn họ nhất định phải trừng trị anh thích đáng.
Bọn họ không cho Vương Hi thời gian nghỉ ngơi, vừa đưa về trại giam số 1 ở thủ đô đã tiến hành thẩm vấn anh xuyên đêm.
“Sắp tới, chúng tôi sẽ khởi tố anh với các tội danh: giết siêu sao đang nổi – Triệu Phi Nhi, cấu kết các xã hội đen có tổ chức, rửa tiền, kinh doanh lừa đảo, thao túng thị trường cổ phiếu, hối lộ nhân viên công vụ và chống lại lệnh bắt. Anh có nhận tội hay không?”, Lý Bạch chiếu đèn led chói lóa vào mắt Vương Hi, cực kỳ nghiêm túc nhìn anh.
“Nếu tôi nhận tội thì các người sẽ xét xử tôi như thế nào?”, Vương Hi hơi híp mắt lại, mỉm cười nói.
“Tù chung thân, thậm chí là tử hình”, Lý Bạch nói.
“Tôi sẽ không bao giờ nhận tội”, Vương Hi cười nói.
“Vậy ý của anh là anh có dính líu đến những vụ án đó?”, Triệu Linh Nhi đập một sấp tài liệu dày cộp ở trước mặt Vương Hi.
“Có chuyện gì thì nói với luật sư của tôi ấy”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Đây không phải là ở nước ngoài mà là Hoa Hạ! Anh bớt giở trò lúc ở nước ngoài để đối phó với chúng tôi đi, chiêu này không có tác dụng ở Hoa Hạ đâu!”, Lý Bạch nói.
“Chúng tôi biết lúc đầu anh là người tốt, Long Minh là kẻ xấu, anh trả đũa Long Minh là vì chính nghĩa. Nhưng dù Long Minh có như thế nào thì đội điều tra đặc biệt chúng tôi sẽ tự có cách xử lý, không cần anh phải nhúng tay vào. Anh không phải cán bộ thi hành pháp luật, không có quyền đối phó Long Minh, hơn nữa hành động của anh đã gây náo loạn Hoa Hạ, bây giờ rất nhiều người có cái nhìn không tốt về những người giàu như anh, anh và Long Minh đã bôi tro trát trấu cả giới kinh doanh rồi”, Triệu Linh Nhi nói.
“Có gì thì bàn bạc với luật sư của tôi, tôi từ chối trả lời câu hỏi của mấy người”, Vương Hi chỉ mỉm cười nói.
“Đêm Triệu Phi Nhi chết, anh đã ở đâu?”, Lý Bạch hỏi.
“Tôi từ chối trả lời”, Vương Hi đáp.
“Chiều hôm đó, anh có gặp mặt Triệu Phi Nhi, anh đã nói gì với cô ấy, sau đó đi đâu? Rồi gặp những ai và nói gì với bọn họ?”, Lý Bạch hỏi.
“Tôi từ chối trả lời”, Vương Hi nói.
“Được, anh có thể từ chối trả lời, dù sao chúng tôi đã tìm anh 3 tháng rồi, cũng chẳng tiếc cho anh mấy ngày cuối cùng, anh suy nghĩ lại cho kỹ, tôi tin anh sẽ trả lời chúng tôi”, Lý Bạch nói.
“Phải rồi, tôi đã trốn chạy suốt 3 tháng, thoáng cái con gái tôi cũng đã 4 tháng tuổi rồi, chắc bây giờ nó đã bắt đầu biết ngồi, không biết đã biết bò hay chưa”, Vương Hi bùi ngùi hồi tưởng lại.
“Anh nhớ con gái mình sao?”, Triệu Linh Nhi lạnh lùng hỏi.
“Có ảnh của nó không? Có thể cho tôi xem ảnh của nó không?”, Vương Hi hỏi.
“Nếu anh bằng lòng phối hợp với chúng tôi, chúng tôi có thể cho anh xem ảnh, thậm chí đưa anh đi thăm cô bé. Tôi gặp con gái anh rồi, giờ cháu bé đáng yêu lắm”, Triệu Linh Nhi nói.
“Ừ”, Vương Hi mỉm cười.
Rất nhanh, Vương Hi đã bị tống vào phòng giam.
Phòng giam chỉ có một mình anh, rất yên tĩnh, lúc bị tống vào đây, cảm giác cả thế giới chỉ có một mình anh. Trong phòng chỉ có một đèn led chói mắt và một camera theo dõi anh suốt 24 giờ, anh không có tự do cá nhân, ngay cả đi vệ sinh cũng bị camera quay lại.
Trong lúc anh vào tù vài ngày, bên Long Minh cũng đã bắt đầu hành động. Hắn tiết lộ chuyện Vương Hi và Tuyết Lang hợp tác cho đội điều tra đặc biệt, còn giao vụ án cái chết của Sở Kiếm Tâm cho họ.
Long Minh nhân cơ hội đổ oan cho Vương Hi, ngậm máu phun người, gây nhiều chuyện xấu xa rồi đổ hết lên người Vương Hi.
Mục đích là để Vương Hi bị xử tử hình, vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi tù.
Mỗi lần đội điều tra đặc biệt thẩm vấn Vương Hi, anh đều từ chối trả lời.
Mấy ngày nay anh khổ sở vì bị thẩm vấn, mỗi ngày đều bị đèn led chói lòa chiếu vào mắt, ở trong nhà giam không sao ngủ được, tinh thần phải chịu áp lực rất lớn.
Anh tin nhà họ Từ ở nước ngoài nhất định sẽ cứu anh ra, nếu không tinh thần của anh rất có thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào thậm chí buông bỏ tất cả.
“Đội trường Hình, anh ta không nói gì hết”, Lý Bạch thấy Vương Hi cực kỳ kín miệng nên đã giao anh cho Hình Thiên.
“Vương Hi, đây là ảnh của con gái anh”, Hình Thiên bước vào phòng thẩm vấn, đưa cho Vương Hi một điếu thuốc lá, đặt một chiếc điện thoại di động vào trong tay anh.
Đây là điện thoại của Vương Hi, thì ra lúc anh đánh rơi nó vẫn luôn ở chỗ đội điều tra đặc biệt, anh để ảnh của con gái làm hình khóa điện thoại.
Anh rất yêu Diệp Khinh Tuyết, cũng rất yêu con gái của anh.
Mấy ngày nay anh bị đội điều tra đặc biệt giày vò đến nỗi sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, hai mắt đỏ ngầu, vì mệt mỏi cực độ mà chảy máu mũi. Anh lau máu mũi, cả người kiệt quệ nhìn bức hình trong điện thoại, hai mắt ngày càng đỏ hơn.
“Đây là ảnh gần đây nhất của cô bé”, Hình Thiên lại đưa cho Vương Hi một chiếc điện thoại khác.
Trong điện thoại là ảnh con gái anh – Lưu Ly của hai ngày gần đây, thời gian trôi qua thật nhanh, con gái anh đã lớn hơn một chút rồi, nó rất giống Diệp Khinh Tuyết, làn da trắng như tuyết và bụ bẫm đáng yêu. Vương Hi nhìn điện thoại không khỏi mỉm cười.
“Có chuyện gì thì nói chuyện đó, trong mấy ngày anh bị bắt giam, Long Minh đã đổ không ít tội danh lên người anh, có thể anh sẽ phải gánh tất cả tội lỗi của hắn hoặc giúp hắn tẩy trắng. Chúng tôi tin vụ án của Triệu Phi Nhi anh bị oan, nhưng anh không chịu hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi làm sao giúp anh giải oan được chứ?”, Hình Thiên hỏi.
“Tôi cũng chẳng trong sạch gì, dù tôi có nhận tội hay không thì những tội lỗi của tôi cũng sẽ bị xét xử tù chung thân hoặc tử hình thôi, nên tôi sẽ không giải trình”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Long Minh đã thay đổi quốc tịch rồi, bây giờ hắn ta mang quốc tịch Sư Thành. Tuy không thể động vào hắn nhưng chúng tôi vẫn có thể niêm phong toàn bộ tài sản của hắn”, Hình Thiên nói.
“Chỉ là cái vỏ rỗng tuếch mà thôi, giờ không biết Long Minh ở nước ngoài có mấy trăm tỷ rồi, hắn quan tấm mấy cái gia sản nhỏ bé đó để làm gì?”, Vương Hi bật cười.
“Anh không tin tưởng chúng tôi như vậy sao?”, Hình Thiên hỏi.
“Không phải không tin tưởng mấy người, mà là Long Minh cực kỳ xảo trá, mấy người không chọi nổi hắn ta đâu”, Vương Hi nói.
“Chúng tôi nhất định sẽ hỏi được thông tin từ anh”, Hình Thiên đáp.
“Cứ việc”, Vương Hi nói.
Lúc Vương Hi và Hình Thiên đang nói chuyện trong phòng thẩm vấn, Đông Hoàng bước vào, lạnh lùng liếc nhìn Vương Hi một cái rồi ghé vào tai Hình Thiên nói thầm gì đó.
Sắc mặt Hình Thiên dần dần trở nên khó coi, tay đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải mặc kệ những kẻ phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!?”.
“Không còn cách nào khác, anh ta có được kim bài miễn tội quốc tế rồi, 32 quốc gia của Liên hợp quốc đích thân bảo lãnh cho anh ta. Giờ anh ta là người nước ngoài rồi, chúng ta không bắt được”, Đông Hoàng nhỏ giọng nói.
Ánh mắt của Hình Thiên trở nên lạnh lùng, căm phẫn nhìn về phía Vương Hi.
“Tôi lấy được kim bài miễn tội quốc tế rồi?”, Vương Hi cười hỏi.
“Đúng vậy”, Hình Thiên đáp.
“Hahaha…”, Vương Hi cười rồi đứng lên, trên tay đeo còng tay.
Trông các thành viên của đội điều tra đặc biệt nhăn nhó mặt mày, anh càng thấy vui hơn.
Anh đã ở trong trại giam 4 ngày rồi, mỗi ngày đều bị đội điều tra đặc biệt thẩm vấn làm anh phát điên. Có lẽ vì vậy mà bây giờ anh đang cười ngu ngơ như một kẻ tâm thần. Tiếng cười ngày càng to hơn, hai mắt trở nên sáng ngời.
Cuối cùng anh cũng an toàn.
Tuy rằng lần này Vương Hi đã thất bại trong cuộc chiến với Long Minh, Tần Thiếu Du và Ninh thiếu gia nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho bọn chúng, anh sẽ thay đổi một thân phận khác và một lần nữa quay trở lại Hoa Hạ trả thù hoành tráng!
Sau đó anh bị đội điều tra đặc biệt chuyển đến trại giam số 1 ở thủ đô.
Vương Hi đã chạy trốn gần 3 tháng, hành tung của anh khiến đội điều tra đặc biệt sôi máu, bọn họ nhất định phải trừng trị anh thích đáng.
Bọn họ không cho Vương Hi thời gian nghỉ ngơi, vừa đưa về trại giam số 1 ở thủ đô đã tiến hành thẩm vấn anh xuyên đêm.
“Sắp tới, chúng tôi sẽ khởi tố anh với các tội danh: giết siêu sao đang nổi – Triệu Phi Nhi, cấu kết các xã hội đen có tổ chức, rửa tiền, kinh doanh lừa đảo, thao túng thị trường cổ phiếu, hối lộ nhân viên công vụ và chống lại lệnh bắt. Anh có nhận tội hay không?”, Lý Bạch chiếu đèn led chói lóa vào mắt Vương Hi, cực kỳ nghiêm túc nhìn anh.
“Nếu tôi nhận tội thì các người sẽ xét xử tôi như thế nào?”, Vương Hi hơi híp mắt lại, mỉm cười nói.
“Tù chung thân, thậm chí là tử hình”, Lý Bạch nói.
“Tôi sẽ không bao giờ nhận tội”, Vương Hi cười nói.
“Vậy ý của anh là anh có dính líu đến những vụ án đó?”, Triệu Linh Nhi đập một sấp tài liệu dày cộp ở trước mặt Vương Hi.
“Có chuyện gì thì nói với luật sư của tôi ấy”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Đây không phải là ở nước ngoài mà là Hoa Hạ! Anh bớt giở trò lúc ở nước ngoài để đối phó với chúng tôi đi, chiêu này không có tác dụng ở Hoa Hạ đâu!”, Lý Bạch nói.
“Chúng tôi biết lúc đầu anh là người tốt, Long Minh là kẻ xấu, anh trả đũa Long Minh là vì chính nghĩa. Nhưng dù Long Minh có như thế nào thì đội điều tra đặc biệt chúng tôi sẽ tự có cách xử lý, không cần anh phải nhúng tay vào. Anh không phải cán bộ thi hành pháp luật, không có quyền đối phó Long Minh, hơn nữa hành động của anh đã gây náo loạn Hoa Hạ, bây giờ rất nhiều người có cái nhìn không tốt về những người giàu như anh, anh và Long Minh đã bôi tro trát trấu cả giới kinh doanh rồi”, Triệu Linh Nhi nói.
“Có gì thì bàn bạc với luật sư của tôi, tôi từ chối trả lời câu hỏi của mấy người”, Vương Hi chỉ mỉm cười nói.
“Đêm Triệu Phi Nhi chết, anh đã ở đâu?”, Lý Bạch hỏi.
“Tôi từ chối trả lời”, Vương Hi đáp.
“Chiều hôm đó, anh có gặp mặt Triệu Phi Nhi, anh đã nói gì với cô ấy, sau đó đi đâu? Rồi gặp những ai và nói gì với bọn họ?”, Lý Bạch hỏi.
“Tôi từ chối trả lời”, Vương Hi nói.
“Được, anh có thể từ chối trả lời, dù sao chúng tôi đã tìm anh 3 tháng rồi, cũng chẳng tiếc cho anh mấy ngày cuối cùng, anh suy nghĩ lại cho kỹ, tôi tin anh sẽ trả lời chúng tôi”, Lý Bạch nói.
“Phải rồi, tôi đã trốn chạy suốt 3 tháng, thoáng cái con gái tôi cũng đã 4 tháng tuổi rồi, chắc bây giờ nó đã bắt đầu biết ngồi, không biết đã biết bò hay chưa”, Vương Hi bùi ngùi hồi tưởng lại.
“Anh nhớ con gái mình sao?”, Triệu Linh Nhi lạnh lùng hỏi.
“Có ảnh của nó không? Có thể cho tôi xem ảnh của nó không?”, Vương Hi hỏi.
“Nếu anh bằng lòng phối hợp với chúng tôi, chúng tôi có thể cho anh xem ảnh, thậm chí đưa anh đi thăm cô bé. Tôi gặp con gái anh rồi, giờ cháu bé đáng yêu lắm”, Triệu Linh Nhi nói.
“Ừ”, Vương Hi mỉm cười.
Rất nhanh, Vương Hi đã bị tống vào phòng giam.
Phòng giam chỉ có một mình anh, rất yên tĩnh, lúc bị tống vào đây, cảm giác cả thế giới chỉ có một mình anh. Trong phòng chỉ có một đèn led chói mắt và một camera theo dõi anh suốt 24 giờ, anh không có tự do cá nhân, ngay cả đi vệ sinh cũng bị camera quay lại.
Trong lúc anh vào tù vài ngày, bên Long Minh cũng đã bắt đầu hành động. Hắn tiết lộ chuyện Vương Hi và Tuyết Lang hợp tác cho đội điều tra đặc biệt, còn giao vụ án cái chết của Sở Kiếm Tâm cho họ.
Long Minh nhân cơ hội đổ oan cho Vương Hi, ngậm máu phun người, gây nhiều chuyện xấu xa rồi đổ hết lên người Vương Hi.
Mục đích là để Vương Hi bị xử tử hình, vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi tù.
Mỗi lần đội điều tra đặc biệt thẩm vấn Vương Hi, anh đều từ chối trả lời.
Mấy ngày nay anh khổ sở vì bị thẩm vấn, mỗi ngày đều bị đèn led chói lòa chiếu vào mắt, ở trong nhà giam không sao ngủ được, tinh thần phải chịu áp lực rất lớn.
Anh tin nhà họ Từ ở nước ngoài nhất định sẽ cứu anh ra, nếu không tinh thần của anh rất có thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào thậm chí buông bỏ tất cả.
“Đội trường Hình, anh ta không nói gì hết”, Lý Bạch thấy Vương Hi cực kỳ kín miệng nên đã giao anh cho Hình Thiên.
“Vương Hi, đây là ảnh của con gái anh”, Hình Thiên bước vào phòng thẩm vấn, đưa cho Vương Hi một điếu thuốc lá, đặt một chiếc điện thoại di động vào trong tay anh.
Đây là điện thoại của Vương Hi, thì ra lúc anh đánh rơi nó vẫn luôn ở chỗ đội điều tra đặc biệt, anh để ảnh của con gái làm hình khóa điện thoại.
Anh rất yêu Diệp Khinh Tuyết, cũng rất yêu con gái của anh.
Mấy ngày nay anh bị đội điều tra đặc biệt giày vò đến nỗi sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, hai mắt đỏ ngầu, vì mệt mỏi cực độ mà chảy máu mũi. Anh lau máu mũi, cả người kiệt quệ nhìn bức hình trong điện thoại, hai mắt ngày càng đỏ hơn.
“Đây là ảnh gần đây nhất của cô bé”, Hình Thiên lại đưa cho Vương Hi một chiếc điện thoại khác.
Trong điện thoại là ảnh con gái anh – Lưu Ly của hai ngày gần đây, thời gian trôi qua thật nhanh, con gái anh đã lớn hơn một chút rồi, nó rất giống Diệp Khinh Tuyết, làn da trắng như tuyết và bụ bẫm đáng yêu. Vương Hi nhìn điện thoại không khỏi mỉm cười.
“Có chuyện gì thì nói chuyện đó, trong mấy ngày anh bị bắt giam, Long Minh đã đổ không ít tội danh lên người anh, có thể anh sẽ phải gánh tất cả tội lỗi của hắn hoặc giúp hắn tẩy trắng. Chúng tôi tin vụ án của Triệu Phi Nhi anh bị oan, nhưng anh không chịu hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi làm sao giúp anh giải oan được chứ?”, Hình Thiên hỏi.
“Tôi cũng chẳng trong sạch gì, dù tôi có nhận tội hay không thì những tội lỗi của tôi cũng sẽ bị xét xử tù chung thân hoặc tử hình thôi, nên tôi sẽ không giải trình”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Long Minh đã thay đổi quốc tịch rồi, bây giờ hắn ta mang quốc tịch Sư Thành. Tuy không thể động vào hắn nhưng chúng tôi vẫn có thể niêm phong toàn bộ tài sản của hắn”, Hình Thiên nói.
“Chỉ là cái vỏ rỗng tuếch mà thôi, giờ không biết Long Minh ở nước ngoài có mấy trăm tỷ rồi, hắn quan tấm mấy cái gia sản nhỏ bé đó để làm gì?”, Vương Hi bật cười.
“Anh không tin tưởng chúng tôi như vậy sao?”, Hình Thiên hỏi.
“Không phải không tin tưởng mấy người, mà là Long Minh cực kỳ xảo trá, mấy người không chọi nổi hắn ta đâu”, Vương Hi nói.
“Chúng tôi nhất định sẽ hỏi được thông tin từ anh”, Hình Thiên đáp.
“Cứ việc”, Vương Hi nói.
Lúc Vương Hi và Hình Thiên đang nói chuyện trong phòng thẩm vấn, Đông Hoàng bước vào, lạnh lùng liếc nhìn Vương Hi một cái rồi ghé vào tai Hình Thiên nói thầm gì đó.
Sắc mặt Hình Thiên dần dần trở nên khó coi, tay đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải mặc kệ những kẻ phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!?”.
“Không còn cách nào khác, anh ta có được kim bài miễn tội quốc tế rồi, 32 quốc gia của Liên hợp quốc đích thân bảo lãnh cho anh ta. Giờ anh ta là người nước ngoài rồi, chúng ta không bắt được”, Đông Hoàng nhỏ giọng nói.
Ánh mắt của Hình Thiên trở nên lạnh lùng, căm phẫn nhìn về phía Vương Hi.
“Tôi lấy được kim bài miễn tội quốc tế rồi?”, Vương Hi cười hỏi.
“Đúng vậy”, Hình Thiên đáp.
“Hahaha…”, Vương Hi cười rồi đứng lên, trên tay đeo còng tay.
Trông các thành viên của đội điều tra đặc biệt nhăn nhó mặt mày, anh càng thấy vui hơn.
Anh đã ở trong trại giam 4 ngày rồi, mỗi ngày đều bị đội điều tra đặc biệt thẩm vấn làm anh phát điên. Có lẽ vì vậy mà bây giờ anh đang cười ngu ngơ như một kẻ tâm thần. Tiếng cười ngày càng to hơn, hai mắt trở nên sáng ngời.
Cuối cùng anh cũng an toàn.
Tuy rằng lần này Vương Hi đã thất bại trong cuộc chiến với Long Minh, Tần Thiếu Du và Ninh thiếu gia nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho bọn chúng, anh sẽ thay đổi một thân phận khác và một lần nữa quay trở lại Hoa Hạ trả thù hoành tráng!