Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 294: Thế lực của nhà họ Từ
Lúc tên sát thủ bước vào nhà vệ sinh, Vương Hi nằm sấp xuống nhìn qua khe cửa, trông thấy một đôi chân đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, dường như hắn đang đứng nhìn người bảo vệ trước cửa.
Vương Hi thấy Phùng Uyển khó chịu, anh để Phùng Uyển bấu vào mình đứng lên rồi tiếp tục nằm sấp xuống theo dõi sát thủ qua vách ngăn nhà vệ sinh. Anh thấy tên sát thủ mặc chiếc váy múa ba lê trắng như tuyết, trên đầu đội mũ bé gái hoạt hình đáng yêu, mỉm cười nhìn người bảo vệ trước mặt như đang thưởng thức kiệt tác bọn chúng vừa làm ra.
“Đúng là một đám biến thái”, Vương Hi ngồi xổm trở lại, nói nhỏ với Phùng Uyển.
“Sắp không nhịn được nữa rồi”, mặt Phùng Uyển đỏ bừng.
“Thật ra tôi cũng nhịn, khó chịu lắm rồi”, Vương Hi khẽ thở dài.
Hai người họ nói chuyện rất nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu. Nữ sát thủ đội mũ bé gái ngoài cửa chắc không không thính tai cho lắm.
“Sao cô ta vẫn chưa đi?”, Phùng Uyển nhịn khó chịu đến nỗi cô đánh nhẹ Vương Hi một cái.
“Đừng lấy tôi ra trút giận”, Vương Hi nói nhỏ.
“Thật sự rất khó chịu, chưa từng nhịn lâu như vậy. Anh biết tôi lúc hai giờ chiều từ thành phố Minh Châu đến thủ đô, đến thủ đô rồi còn phải họp, trông thấy cái bản mặt chán chường của anh lại dành thời gian khuyên anh, tôi gần như mười mấy tiếng chưa đi vệ sinh rồi đó”, Phùng Uyển nói.
“Vậy đúng là cô khổ thật, muốn đi vệ sinh sao không nói?”, Vương Hi thông cảm cho Phùng Uyển.
Cô gái này đã nhịn đi vệ sinh suốt từ lúc hai giờ chiều cho đến bây giờ. Cô rất kiên cường, không phải là kiểu không kiên cường được nữa sẽ kiên quyết không nói ra, mà là đã nhịn đến một giới hạn, bây giờ lại đến một giới hạn khác mới chịu nói cho anh.
“Chết tiệt! Tôi muốn ra ngoài giết cô ta”, Phùng Uyển nhịn đến nỗi mặt đỏ hết lên, lấy con dao dự phòng của Vương Hi muốn xông ra.
“Đừng nôn nóng, nhịn thêm một chút nữa, cô ta sắp đi rồi”, Vương Hi vội vã ôm lấy Phùng Uyển.
“Tôi thật sự không chịu nổi nữa”, Phùng Uyển đột nhiên đẩy Vương Hi ra, tụt váy của mình xuống.
Vương Hi hốt hoảng nhìn Phùng Uyển, cuống cuồng quay đầu lại. Mặt anh hơi đỏ lên, trong lòng dâng trào một cảm giác thật kỳ lạ. Anh như cười như không nói: “Không ngờ Phùng đại tiểu thư lịch sự tao nhã cũng có lúc thế này, làm tôi hơi bất ngờ đấy. Nhưng cô muốn làm gì thì làm đi, đừng ngại, dù sao vừa nãy cô suýt nữa trở thành người phụ nữ của tôi”.
Phùng Uyển nghe Vương Hi nói xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Tiếng động của cô rất nhỏ, không dám để nữ sát thủ nghe thấy, cũng không tiện để Vương Hi nghe thấy.
Trong quá trình cô giải quyết nỗi khổ, nhà vệ sinh tràn đầy không khí của sự mập mờ và kỳ quái.
“Tôi muốn xả nước”, khuôn mặt đỏ ửng vì nhịn lâu của Phùng Uyển cuối cùng cũng giãn ra một chút, giải quyết xong cô nói nhỏ với Vương Hi.
“Đừng sốt ruột, thật ra tôi cũng nhịn lâu lắm rồi”, Vương Hi nhỏ giọng nói.
“Anh sẽ bị cô ta nghe thấy mất”, Phùng Uyển kinh ngạc nhìn Vương Hi.
“Cô tránh ra, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi”, Vương Hi đứng lên rồi cởi quần.
“…”, Phùng Uyển đứng hình, vội quay đầu lại.
“Ngồi xuống thì tốt hơn đấy”, Phùng Uyển nghĩ rồi nói.
“Vương Hi tôi đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không bao giờ quỳ gối trước ai ngoài cha mẹ người thân và vợ của mình. Chỉ tiểu đứng chứ không tiểu ngồi”, Vương Hi làm mặt nghiêm túc nói.
Đây là nguyên tắc làm người của anh.
Anh thà bị nữ sát thủ nghe thấy vì đứng tiểu, đập bọn chúng một trận còn hơn hạ thấp mình ngồi tiểu như đàn bà con gái. Cho dù bây giờ bị vây khốn trong tòa nhà thì anh cũng không coi lũ sát thủ này ra gì.
Tiếng Vương Hi đi vệ sinh vang lên, Phùng Uyển bối rối không nói nên lời, đứng quay lưng về phía Vương Hi lặng lẽ chịu đựng.
Nữ sát thủ nghe thấy tiếng động, lập tức quay người lại.
Đột nhiên lầu trên truyền đến tiếng xả nước, át đi tiếng của Vương Hi, chắc lầu trên cũng có người đang dùng nhà vệ sinh, nữ sát thủ quay người lại ngắm nghía thi thể.
Cô ta ở đây một lúc cảm thấy hơi buồn chán, rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
“Tôi muốn xả nước”, Phùng Uyển đỏ mặt nói.
“Cần xả nước mới được”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Lúc Vương Hi và Phùng Uyển cùng lúc ấn nút xả nước, mấy tên sát thủ ngoài hành lang lập tức bị dụ đến, bọn chúng hùng hổ đẩy thi thể của người bảo vệ ra, dùng sức đánh đập cửa buồng vệ sinh mà Vương Hi và Phùng Uyển đang trốn trong đó. Hai người mặt vô cảm xúc, ngồi sau cửa không phát ra tiếng động.
Có tên sát thủ mở cửa buồng bên cạnh ra, thử đứng từ đó để nhìn sang bên này.
Phốc một tiếng, cái bẫy Vương Hi thiết kế bị đụng vào, tên sát thủ bị một mũi tên xuyên tim ngay tức khắc. Hai tên sát thủ còn lại trông thấy cảnh này liền lùi xuống phía sau, nữ sát thủ mặc trang phục múa ba lê không nhịn được mở cánh cửa buồng vệ sinh cách vách ra.
Phốc một tiếng, vai của cô ta lập tức bị cái bẫy của Vương Hi đâm thủng.
Tên sát thủ nhìn vách ngăn Vương Hi và Phùng Uyển trốn trong đó, nghĩ một lúc rồi kéo tên sát thủ vừa chết ra ngoài cùng với nữ sát thủ bị thương.
“Quá đã”, Vương Hi mặt không cảm xúc nói.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác của anh”, Phùng Uyển cũng làm mặt không cảm xúc nói.
Đợi sau khi bọn chúng rời đi, Vương Hi và Phùng Uyển ra khỏi buồng vệ sinh thứ nhất rồi trốn vào buồng thứ hai bên cạnh. Rất nhanh mấy tên sát thủ đã tới đây, “ầm” một tiếng đẩy cửa ra, rồi lại đẩy cửa thứ ba ra xem, thấy buồng vệ sinh Vương Hi và Phùng Uyển vừa trốn trống không, nhanh chóng dẫn theo người đi tìm tung tích của hai người họ.
Giống như những gì Vương Hi nói, nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, bọn chúng tưởng rằng vừa nãy Vương Hi cố ý giật nước là để kích hoạt cái bẫy nào đó, muốn dụ bọn chúng đến để giết. Tưởng rằng Vương Hi không ở bên trong, có thể anh đang ở nơi khác thiết kế bẫy, nên đã chạy đi tìm Vương Hi ở khu vực lân cận.
Lúc này đã quá nửa đêm 3 rưỡi sáng rồi, mùa hạ trời nhanh sáng, bình minh u ám nhất sẽ trôi qua và bầu trời bên ngoài đang dần rạng sáng.
Vương Hi và Phùng Uyển tựa vào nhau, mệt mỏi nhìn sắc trời bên ngoài rồi mỉm cười.
“Đội điều tra đặc biệt thủ đô có thể sánh với FBI của Bắc Mỹ và KGB của Liên Quốc, lũ sát thủ sắp rời đi rồi”, Vương Hi cười nói.
“Ừ”, Phùng Uyển khẽ gật đầu.
“Tôi hơi mệt, cô buồn ngủ thì ngủ một lát đi”, Vương Hi tựa đầu lên bờ vai của Phùng Uyển, tiếng ngáy ngủ khe khẽ vang lên.
Phùng Uyển nhẹ nhàng vuốt tóc và mặt của Vương Hi, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
…
8 giờ tối tại New York.
Vương Hi mặc một bộ vest phẳng phiu, dẫn theo Phàm Gian và Hàn Thiếu Kiệt sải chân bước vào một biệt thự sa hoa lộng lẫy như cung điện.
Một chàng trai châu Á khuôn mặt điển trai, mặc vest lịch lãm, tươi cười đi về phía Vương Hi, hai người ôm nhau chào hỏi trong biệt thự.
“Em họ yêu quý của anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à, không muốn khởi nghiệp nữa à, giờ lại bằng lòng làm công cho tập đoàn lớn”, anh chàng đẹp trai mỉm cười, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Chàng trai này tên Từ Dĩ Thâm, là anh họ của Vương Hi, là một luật sư kiêm cố vấn Hoa kiều hàng đầu dưới trướng tổng thống Bắc Mỹ.
“Em muốn đến tập đoàn IF chứ không muốn làm một nhân viên bình thường, muốn giữ chức vụ từ phó giám đốc trở lên, anh giúp được không?”, Vương Hi hỏi.
Nghe lời Vương Hi nói, Từ Dĩ Thâm cười, anh nhìn một đoàn vệ sĩ mặc vest đi giày da phía sau và những bức tranh tuyệt đẹp đầy màu sắc treo trên tường của đại sảnh cách đó mấy chục mét.
“Có thể ở Hoa Hạ, nhà họ Từ chúng ta không có tiếng nói trong một số việc. Về chuyện mà em đã trải qua, anh rất xin lỗi”.
“Nhưng qua nước ngoài, không có gì mà nhà họ Từ chúng ta không làm được!”.
Từ Dĩ Thâm mỉm cười giơ hai tay lên cao, bản giao hưởng số 94 cao nốt G vui vẻ vang lên trong đại sảnh lộng lẫy như cung điện.
——————–
Vương Hi thấy Phùng Uyển khó chịu, anh để Phùng Uyển bấu vào mình đứng lên rồi tiếp tục nằm sấp xuống theo dõi sát thủ qua vách ngăn nhà vệ sinh. Anh thấy tên sát thủ mặc chiếc váy múa ba lê trắng như tuyết, trên đầu đội mũ bé gái hoạt hình đáng yêu, mỉm cười nhìn người bảo vệ trước mặt như đang thưởng thức kiệt tác bọn chúng vừa làm ra.
“Đúng là một đám biến thái”, Vương Hi ngồi xổm trở lại, nói nhỏ với Phùng Uyển.
“Sắp không nhịn được nữa rồi”, mặt Phùng Uyển đỏ bừng.
“Thật ra tôi cũng nhịn, khó chịu lắm rồi”, Vương Hi khẽ thở dài.
Hai người họ nói chuyện rất nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu. Nữ sát thủ đội mũ bé gái ngoài cửa chắc không không thính tai cho lắm.
“Sao cô ta vẫn chưa đi?”, Phùng Uyển nhịn khó chịu đến nỗi cô đánh nhẹ Vương Hi một cái.
“Đừng lấy tôi ra trút giận”, Vương Hi nói nhỏ.
“Thật sự rất khó chịu, chưa từng nhịn lâu như vậy. Anh biết tôi lúc hai giờ chiều từ thành phố Minh Châu đến thủ đô, đến thủ đô rồi còn phải họp, trông thấy cái bản mặt chán chường của anh lại dành thời gian khuyên anh, tôi gần như mười mấy tiếng chưa đi vệ sinh rồi đó”, Phùng Uyển nói.
“Vậy đúng là cô khổ thật, muốn đi vệ sinh sao không nói?”, Vương Hi thông cảm cho Phùng Uyển.
Cô gái này đã nhịn đi vệ sinh suốt từ lúc hai giờ chiều cho đến bây giờ. Cô rất kiên cường, không phải là kiểu không kiên cường được nữa sẽ kiên quyết không nói ra, mà là đã nhịn đến một giới hạn, bây giờ lại đến một giới hạn khác mới chịu nói cho anh.
“Chết tiệt! Tôi muốn ra ngoài giết cô ta”, Phùng Uyển nhịn đến nỗi mặt đỏ hết lên, lấy con dao dự phòng của Vương Hi muốn xông ra.
“Đừng nôn nóng, nhịn thêm một chút nữa, cô ta sắp đi rồi”, Vương Hi vội vã ôm lấy Phùng Uyển.
“Tôi thật sự không chịu nổi nữa”, Phùng Uyển đột nhiên đẩy Vương Hi ra, tụt váy của mình xuống.
Vương Hi hốt hoảng nhìn Phùng Uyển, cuống cuồng quay đầu lại. Mặt anh hơi đỏ lên, trong lòng dâng trào một cảm giác thật kỳ lạ. Anh như cười như không nói: “Không ngờ Phùng đại tiểu thư lịch sự tao nhã cũng có lúc thế này, làm tôi hơi bất ngờ đấy. Nhưng cô muốn làm gì thì làm đi, đừng ngại, dù sao vừa nãy cô suýt nữa trở thành người phụ nữ của tôi”.
Phùng Uyển nghe Vương Hi nói xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Tiếng động của cô rất nhỏ, không dám để nữ sát thủ nghe thấy, cũng không tiện để Vương Hi nghe thấy.
Trong quá trình cô giải quyết nỗi khổ, nhà vệ sinh tràn đầy không khí của sự mập mờ và kỳ quái.
“Tôi muốn xả nước”, khuôn mặt đỏ ửng vì nhịn lâu của Phùng Uyển cuối cùng cũng giãn ra một chút, giải quyết xong cô nói nhỏ với Vương Hi.
“Đừng sốt ruột, thật ra tôi cũng nhịn lâu lắm rồi”, Vương Hi nhỏ giọng nói.
“Anh sẽ bị cô ta nghe thấy mất”, Phùng Uyển kinh ngạc nhìn Vương Hi.
“Cô tránh ra, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi”, Vương Hi đứng lên rồi cởi quần.
“…”, Phùng Uyển đứng hình, vội quay đầu lại.
“Ngồi xuống thì tốt hơn đấy”, Phùng Uyển nghĩ rồi nói.
“Vương Hi tôi đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không bao giờ quỳ gối trước ai ngoài cha mẹ người thân và vợ của mình. Chỉ tiểu đứng chứ không tiểu ngồi”, Vương Hi làm mặt nghiêm túc nói.
Đây là nguyên tắc làm người của anh.
Anh thà bị nữ sát thủ nghe thấy vì đứng tiểu, đập bọn chúng một trận còn hơn hạ thấp mình ngồi tiểu như đàn bà con gái. Cho dù bây giờ bị vây khốn trong tòa nhà thì anh cũng không coi lũ sát thủ này ra gì.
Tiếng Vương Hi đi vệ sinh vang lên, Phùng Uyển bối rối không nói nên lời, đứng quay lưng về phía Vương Hi lặng lẽ chịu đựng.
Nữ sát thủ nghe thấy tiếng động, lập tức quay người lại.
Đột nhiên lầu trên truyền đến tiếng xả nước, át đi tiếng của Vương Hi, chắc lầu trên cũng có người đang dùng nhà vệ sinh, nữ sát thủ quay người lại ngắm nghía thi thể.
Cô ta ở đây một lúc cảm thấy hơi buồn chán, rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
“Tôi muốn xả nước”, Phùng Uyển đỏ mặt nói.
“Cần xả nước mới được”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Lúc Vương Hi và Phùng Uyển cùng lúc ấn nút xả nước, mấy tên sát thủ ngoài hành lang lập tức bị dụ đến, bọn chúng hùng hổ đẩy thi thể của người bảo vệ ra, dùng sức đánh đập cửa buồng vệ sinh mà Vương Hi và Phùng Uyển đang trốn trong đó. Hai người mặt vô cảm xúc, ngồi sau cửa không phát ra tiếng động.
Có tên sát thủ mở cửa buồng bên cạnh ra, thử đứng từ đó để nhìn sang bên này.
Phốc một tiếng, cái bẫy Vương Hi thiết kế bị đụng vào, tên sát thủ bị một mũi tên xuyên tim ngay tức khắc. Hai tên sát thủ còn lại trông thấy cảnh này liền lùi xuống phía sau, nữ sát thủ mặc trang phục múa ba lê không nhịn được mở cánh cửa buồng vệ sinh cách vách ra.
Phốc một tiếng, vai của cô ta lập tức bị cái bẫy của Vương Hi đâm thủng.
Tên sát thủ nhìn vách ngăn Vương Hi và Phùng Uyển trốn trong đó, nghĩ một lúc rồi kéo tên sát thủ vừa chết ra ngoài cùng với nữ sát thủ bị thương.
“Quá đã”, Vương Hi mặt không cảm xúc nói.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác của anh”, Phùng Uyển cũng làm mặt không cảm xúc nói.
Đợi sau khi bọn chúng rời đi, Vương Hi và Phùng Uyển ra khỏi buồng vệ sinh thứ nhất rồi trốn vào buồng thứ hai bên cạnh. Rất nhanh mấy tên sát thủ đã tới đây, “ầm” một tiếng đẩy cửa ra, rồi lại đẩy cửa thứ ba ra xem, thấy buồng vệ sinh Vương Hi và Phùng Uyển vừa trốn trống không, nhanh chóng dẫn theo người đi tìm tung tích của hai người họ.
Giống như những gì Vương Hi nói, nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, bọn chúng tưởng rằng vừa nãy Vương Hi cố ý giật nước là để kích hoạt cái bẫy nào đó, muốn dụ bọn chúng đến để giết. Tưởng rằng Vương Hi không ở bên trong, có thể anh đang ở nơi khác thiết kế bẫy, nên đã chạy đi tìm Vương Hi ở khu vực lân cận.
Lúc này đã quá nửa đêm 3 rưỡi sáng rồi, mùa hạ trời nhanh sáng, bình minh u ám nhất sẽ trôi qua và bầu trời bên ngoài đang dần rạng sáng.
Vương Hi và Phùng Uyển tựa vào nhau, mệt mỏi nhìn sắc trời bên ngoài rồi mỉm cười.
“Đội điều tra đặc biệt thủ đô có thể sánh với FBI của Bắc Mỹ và KGB của Liên Quốc, lũ sát thủ sắp rời đi rồi”, Vương Hi cười nói.
“Ừ”, Phùng Uyển khẽ gật đầu.
“Tôi hơi mệt, cô buồn ngủ thì ngủ một lát đi”, Vương Hi tựa đầu lên bờ vai của Phùng Uyển, tiếng ngáy ngủ khe khẽ vang lên.
Phùng Uyển nhẹ nhàng vuốt tóc và mặt của Vương Hi, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
…
8 giờ tối tại New York.
Vương Hi mặc một bộ vest phẳng phiu, dẫn theo Phàm Gian và Hàn Thiếu Kiệt sải chân bước vào một biệt thự sa hoa lộng lẫy như cung điện.
Một chàng trai châu Á khuôn mặt điển trai, mặc vest lịch lãm, tươi cười đi về phía Vương Hi, hai người ôm nhau chào hỏi trong biệt thự.
“Em họ yêu quý của anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à, không muốn khởi nghiệp nữa à, giờ lại bằng lòng làm công cho tập đoàn lớn”, anh chàng đẹp trai mỉm cười, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Chàng trai này tên Từ Dĩ Thâm, là anh họ của Vương Hi, là một luật sư kiêm cố vấn Hoa kiều hàng đầu dưới trướng tổng thống Bắc Mỹ.
“Em muốn đến tập đoàn IF chứ không muốn làm một nhân viên bình thường, muốn giữ chức vụ từ phó giám đốc trở lên, anh giúp được không?”, Vương Hi hỏi.
Nghe lời Vương Hi nói, Từ Dĩ Thâm cười, anh nhìn một đoàn vệ sĩ mặc vest đi giày da phía sau và những bức tranh tuyệt đẹp đầy màu sắc treo trên tường của đại sảnh cách đó mấy chục mét.
“Có thể ở Hoa Hạ, nhà họ Từ chúng ta không có tiếng nói trong một số việc. Về chuyện mà em đã trải qua, anh rất xin lỗi”.
“Nhưng qua nước ngoài, không có gì mà nhà họ Từ chúng ta không làm được!”.
Từ Dĩ Thâm mỉm cười giơ hai tay lên cao, bản giao hưởng số 94 cao nốt G vui vẻ vang lên trong đại sảnh lộng lẫy như cung điện.
——————–